1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (130/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lyn Nguyễn

      Lyn Nguyễn New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      Phần này đau lòng quá. Buồn hơn cả phần Mộng Xuân Đường tỷ lần ấy. Nhưng mà phần này có thể phát triển thành hẳn 1 bộ phim hẳn hoi ý nhỉ. Tui thấy cũng hay lắm ấy.
      Trúc Khải, Alice HuynhIris N thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 97: A Kiều hôm nay phá đám ?

      Phá đám!

      Họ ở trong phần của thị trấn à?

      A Kiều nhăn mặt: “Nhưng ràng là tôi thấy Tạ Phi và Kha Hựu vào từ đường nhà họ Ngô rồi chẳng thấy tăm hơi đâu nữa mà!”

      A Kiều chắc chắn mình nhìn nhầm, còn có hồ chứng (thay cho “nhân chứng”) đây này! lôi Hồ Dao vẫn cứ ngủ mạch từ lúc vào ảo cảnh đến giờ ra, Hồ Dao mơ đẹp mà lại bị quấy rầy, ngao lên tiếng phản đối.

      Ngô thiếu gia cười: “Tôi để hai người kia vào. Đợt trước trong trấn khởi công xây dựng, có thứ gì đó đập vào chiếc bảng cửa.”

      Tấm bát quái vốn sứt sẹo, lại tạo thành vết nứt mới. Linh khí bị phong ấn trong đó rò rỉ ra ngoài, vậy nên sương mù trong thị trấn mới càng ngày càng dày, liên tục có người vào nhầm nhưng Ngô thiếu gia toàn đưa họ ra ngoài, thị trấn vẫn là thị trấn đó, những người kia còn tưởng là do sương mù quá dày nên lạc.

      Người trong trấn bắt đầu treo đèn lồng trước cửa, từ xa nhìn thấy đèn lồng là biết sắp về nhà.

      Ngô thiếu gia cần phải dối, sắp vào Hoàng Tuyền đầu thai tới nơi rồi, có cái gì mà phải dối chứ.

      Mặt Tô Bội Như lại đầy vẻ có lỗi, nghĩ ngợi rồi : “Có người tới, tôi thả ra rồi.”

      liếc nhìn A Kiều, ban đầu định dẫn hồn người sống vào trận, nghe người đàn bà kia bảo, chỉ cần dẫn hồn người sống vào trận có thể phá được trận pháp, phá vỡ cục diện dương này.

      Người đàn bà kia tới thị trấn bát quái này rồi tìm được Tô Bội Như trước, dường như bà ta quan sát rất lâu, xem hết toàn bộ câu chuyện. Bà ta với Tô Bội Như, tấm bát quái bị vỡ, Trấn Dương có hai lỗ hổng.

      Chỉ cần dẫn hồn người sống vào trận, dùng tính mạng hai người, nam nữ để điền vào lỗ hổng đó là có thể thực khởi động bát quái, đảo lộn dương, có thể quay lại quá khứ.

      Giọng của người đàn bà kia mềm mại yểu điệu: “Trả thù trong ảo cảnh hết lần này đến lần khác có ích gì chứ? Trong lòng thực thoải mái sao? Mối thù lớn nhất định là phải trả đến cùng!”

      Tô Bội Như sao mà có thể động lòng, nếu đảo ngược thời gian, tất cả quay lại, mọi chuyện cái kết khác.

      Nhưng người đàn bà kia lầm, Tô Bội Như động lòng động lòng nhưng vẫn có điểm mấu chốt cuối cùng. Ngày qua ngày, chết chết lại nhưng cũng uống máu người vô tội.

      Ngô thiếu gia cảm nhận được ngập ngừng của Tô Bội Như bèn nắm chặt tay . Hai người xa cách gần trăm năm, cuối cùng mới có cơ hội nắm nay cùng , dù là ai cũng chẳng thể quấy rầy.

      Nhân lúc tấm bát quái nứt, có thứ gì đó chui vào.

      Nhưng nó lại nhanh chóng ra ngoài. Ngô thiếu gia biết vậy mà thứ kia lại tìm được Tô Bội Như, suýt nữa thành công mê hoặc . giết người nhà họ Ngô có thể coi như báo thù, nhưng nếu là giết người xa lạ, thế là mắc tội lớn.

      Hóa ra trong lúc bọn họ lần mò trong phần của thị trấn, Khương Mật quay về phần dương của thị trấn.

      Lúc này A Kiều mới thở phào nhõm, cũng đưa tay ra, nhét tay vào trong bàn tay lớn của Hạng Vân Độc, nhìn Ngô thiếu gia và Tô Bội Như vào Quỷ Môn Quan.

      Quỷ Môn Quan từ từ khép lại, A Kiều mới “Ai da” tiếng, chạy tới trước cửa, vội vàng hỏi: “Thế cái kẻ lừa gạt là ai?”

      Là người? Hay là quái núi? Hay là hồn dã quỷ? Tự nhiên vô cớ mà làm thế ư? Nhất định là có ý đồ!

      Tô Bội Như cũng nhìn thấy bộ dáng của người nọ, nghĩ ngợi rồi gì đó.

      Bên trong cánh cửa, ma gào quỷ khóc, gió Hoàng Tuyền vừa quét vào người, A Kiều giật lùi mấy bước, nghe được xem cuối cùng Tô Bội Như những gì, chỉ thấy và Ngô thiếu gia bị quỷ sai bên trong cánh cửa giữ lại, dẫn lên đường Hoàng Tuyền.

      Hai con ma vừa , ảo cảnh cũng từ từ tan ra.

      Trời tờ mờ sáng, hai người đứng trước từ đường nhà họ Ngô, cổng chính đóng chặt. Hạng Vân Độc : “Chúng ta cứ ra ngoài trước , xem mấy người Khương Mật quay về chưa.”

      A Kiều gật đầu, hai người rón rén bước ra ngoài.

      Thị trấn cổ đẹp như bức tranh yên bình, con đường trải đá xanh ướt đẫm, đèn lồng treo trước cửa các nhà vẫn còn chưa tắt, nhìn nơi này giờ đây làm sao có thể nghĩ đến gần trăm năm trước thị trấn này từng xảy ra chuyện thảm khốc như thế.

      A Kiều đưa Hạng Vân Độc quay về homestay, đẩy cửa vào, Khương Mật và Kha Hựu ngồi đó, mắt Khương Mật đỏ hoe, nhìn qua biết là vừa mới khóc. vừa nhìn thấy A Kiều bật dậy: “Em chạy đâu? Sao bắt máy!”

      rồi nắm chặt tay A Kiều, lo muốn chết đến nơi, điện thoại A Kiều gọi được, gọi cho Hạng Vân Độc, điện thoại Hạng Vân Độc cũng gọi được. Khương Mật còn chạy ra ngoài tìm vòng nhưng chẳng có cách nào.

      Cuối cùng, ông cụ ở homestay ngăn lại, chỉ với rất đơn giản, “Đợi đến bình minh là ổn thôi.”

      Đêm qua sương mù còn dày hơn đêm trước. Sương mù dày đặc đến mức người ta chẳng thể ra ngoài, chiếc đèn lồng trước cửa chỗ trọ lại chẳng thấy đâu, đèn pin họ mang đến căn bản chẳng có tác dụng gì.

      Chỉ cần vừa ra khỏi cửa, giơ tay ra cũng nhìn thấy năm đầu ngón tay.

      Đừng mấy người Khương Mật, đến cả bà chủ chỗ trọ lớn đến từng này rồi mà cũng chưa từng gặp sương mù dày như vậy bao giờ.

      Khương Mật biết làm cách nào, còn gọi điện thoại cho em trai, bảo cậu nghĩ cách liên lạc với Hạng Vân Độc. A Kiều mất tích, đương nhiên là phải bảo với , để tới đây cùng nhau tìm kiếm.

      ngờ trời vừa sáng người cần tìm quay về, đằng sau còn có cả Hạng Vân Độc theo.

      A Kiều cũng giữ chặt lấy : “Chị đâu thế? Em ra ngoài tìm chị!”

      Lúc Khương Mật quay về là buổi tối ngày hôm qua. Tùng Tĩnh bảo muốn ra ngoài dạo vòng vòng, ràng mới chưa được bao lâu nhưng đến lúc hoàn hồn nhận ra trời tối rồi.

      Tùng Tĩnh trở nên ương bướng cách kì quái, kéo Khương Mật, cho về, sau đó các liền lạc đường trong thị trấn.

      Tuy vậy Tùng Tĩnh lại chẳng hề nôn nóng, rất chậm chạm, bảo là ấy biết đường, cơ mà bọn họ càng càng xa. Khương Mật vẫn ghi nhớ lời bà chủ chỗ trọ , phải nhận đúng đèn lồng trước cổng.

      Có mấy lần Tùng Tĩnh định đưa vào nhà người khác, đều lắc đầu, chỉ và đèn lồng trước cổng rồi : “ phải là đèn lồng của homestay.” Vòng vòng lại mấy lần liền đường lớn, vẫn lòng tìm chiếc đèn lồng ấy của homestay.

      còn tưởng Tùng Tĩnh sốt cao nên tỉnh táo, cực kỳ nhường nhịn Tùng Tĩnh, nhưng Tùng Tĩnh lại trở nên vô lý, chẳng khác gì trở thành người hoàn toàn xa lạ, nhất định phải kéo Khương Mật vào phủ Trạng Nguyên.

      Còn chưa vào cổng phủ Trạng Nguyên, Tùng Tĩnh lại nổi cơn sốt cao, hôn mê bất tỉnh.

      Lúc này Khương Mật mới nhận ra đường có mấy người lại, trời sắp tối tới nơi rồi, nhờ người khác giúp mình đỡ Tùng Tĩnh về. lát sau, Kha Hựu cũng đỡ Tạ Phi quay về.

      Cả hai người đều hơi kì lạ, bà chủ lại nấu canh gừng, đút cho hai người uống xong rồi mới với bọn họ: “Ở lâu trong sương mù quá nên bị mất hồn đây mà, uống ít canh gừng cho ra mồ hôi.”

      Bọn họ lớn như vậy rồi mà từ trước tới nay còn chưa nghe tới chuyện lúc trong sương mù là có thể bị mất hồn, cuối cùng bà chủ cũng phải với họ: “Từ lúc thay đổi bố cục phong thủy trong trấn những việc lạ này mới bắt đầu xảy ra.”

      Nhưng chỉ cần có thể ra khỏi sương mù, uống bát canh gừng cho đổ mồ hôi là khỏe ngay, hai người này sợ là người xứ khác nên tình trạng mới nghiêm trọng như vậy.

      Mấy sinh viên lại tiếp tục hỏi cái gì gọi là bố cục phong thủy. Lúc này bà chủ mới với bọn họ, có công ty xây dựng từ bên ngoài tới, định khai thác bất động sản ở thị trấn này, do vô ý, lúc định mở đường phá hỏng đền thở ở cửa thị trấn.

      Cả Ngô Trấn có tám cửa lớn , cửa nào cũng có đền thờ, lớn , đền thờ kia vừa bị phá, người già trong thị trấn lập tức làm ầm lên.

      Công ty xây dựng vốn cũng định phá hỏng thị trấn này, chỉ mong muốn sửa lại để khai thác, dù sao bảo trì nguyên trạng mới có thể làm du lịch được, nên bảo xây cho bọn họ cái mới để đền bù.

      Đền bù đền bù rồi nhưng từ sau lần ấy, trong trấn liên tiếp có chuyện lạ xảy ra, ví dụ như đột nhiên nhìn thấy học sinh thời dân quốc, đột nhiên thấy nhìn người người thân chết của mình.

      Bà chủ đến đây, ông cụ liền ho khan mấy tiếng, cho con tiếp.

      Khương Mật cũng tin những chuyện này, nhưng sương mù dày thế này, tìm được A Kiều, A Kiều là bé yếu ớt như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra phải làm sao bây giờ?

      ngờ A Kiều lại ra ngoài với Hạng Vân Độc.

      Khương Mật giận A Kiều, cho cùng vẫn còn , nhất thời ham chơi quên về là bình thường, nhưng Hạng Vân Độc nên biết suy xét như thế. Mặt đầy vẻ phẫn nộ, lườm Hạng Vân Độc cái, hỏi A Kiều: “Em đói rồi đúng ?”

      rồi kéo A Kiều vào nhà, cũng bị đói cả ngày, còn phải nấu ít cháo cho Tùng Tĩnh và Tạ Phi ăn.

      Hạng Vân Độc: …

      chưa kịp được câu nào bị oán trách. Trước khi A Kiều còn nhìn cười đắc ý. Hạng Vân Độc cũng cười theo, cuối cùng cũng bạn là người.

      Theo dự định, chiều nay họ quay về. Cuối cùng cũng tìm được người, bà chủ cũng rất vui, nếu người ở trong homestay của bà liên tiếp mất tích bọn họ làm sao làm ăn nổi nữa.

      Bà chủ chuẩn bị gà quê cá tươi, nấu mâm thức ăn. Lúc Tùng Tĩnh và Tạ Phi từ tầng xuống, hai người đền tỏ ra uể oải, căn bản nhớ mình từng kéo người khác ra khỏi homestay, chỉ cảm thấy mình vẫn bị sốt, cứ nghĩ rằng đó là mơ.

      A Kiều ăn bánh mật đường đỏ, lời nào. Hạng Vân Độc biết đói nên gắp thức ăn cho .

      Bà chủ lau tay, : “Tiếc là hôm nay mọi người phải rồi, thực ra ngày mai có lễ tế tổ, mời đoàn múa rồng múa sư tử gì đó, chắc đông vui đấy.”

      A Kiều đặt đũa xuống: “Mọi người ở đây vẫn thường tế tổ à?”

      “Cũng chỉ mấy năm nay thôi, gia phả được làm mới, từ đường cũng phải sửa lại, từ đường kia ấy mà, đến xà nhà cũng mục ruỗng cả rồi.” Mấy năm gần đây, những hoạt động như thế này mới dần dần được triển khai ở thị trấn.

      Trong từ đường còn mở lớp nữ đức gì đó, trong trấn có rất nhiều người tới nghe, còn có tổ huấn nữa, chẳng biết lấy từ đâu ra, trong đó có hơn trăm điều, còn in thành sách để phân phát khắp nơi.

      Ông cụ vẫn ngồi phơi nắng chẳng lời nào bỗng nhiên mở miệng, hàm răng chẳng còn mấy chiếc: “Tế cái gì mà tế, đống xương người chết, thắp hương cái gì.”

      Bà chủ hơi ngượng: “Bố tôi cứ toàn thế này đấy.”

      Trước mặt ông cụ là chiếc bàn , bàn đặt chiếc bát to, trong đó có thịt hầm như, bên cạnh là rượu lâu năm, ngụm rượu lại miếng thịt, ngồi ăn mình như rất vui vẻ.

      Hai ngày nay, Kha Hựu thăm quan khắp các ngóc ngách trong homestay, cậu hỏi: “Trước đây cụ là hồng quân phải ạ? Cháu thấy dưới tấm kính dày bàn phòng khách còn có cả bằng khen của cụ nữa.”

      Kha Hựu còn chụp ảnh lại, vốn định chuyện với ông cụ nhưng rồi nhiều việc quá, thị trấn này đúng là thị trấn lạc đường, cậu suốt ngày bận bịu chuyện tìm người, căn bản chưa kịp hỏi han.

      Ông cụ nhìn cậu, mỉm cười gật đầu: “Cách mạng chính là cần những người như vậy đó.”

      “Bố! Bố xem bố lại chuyện này rồi, giờ làm gì có ai muốn nghe cơ chứ.”

      Ông cụ tức giận, bưng bát vào phòng khách, lúc còn nạt con : “ cả đời!”

      Bà chủ nhàng giải thích với bọn họ: “Bố tôi năm nay chín mươi mấy rồi, khó tránh thích kể chuyện cũ, toàn là chuyện từ lâu rồi, những người trẻ tuổi như các các cậu chắc là thích nghe.”

      Mọi người đều kinh ngạc, vốn trông ông cụ cũng chỉ tầm hơn 80, ai ngờ ông cụ lại thọ như vậy, lớn tuổi thế rồi mà lại còn nhanh nhẹn như vậy, vốn định chúng ông cụ sống lâu trăm tuổi, nhưng nghe thấy ông cụ chín mấy tuổi, đổi sang chúc ông cụ khỏe mạnh.

      A Kiều càng nhìn càng thấy ông cụ nảy rất quen. đặt bát đũa xuống, nhân lúc ông cụ ăn uống vui vẻ, vào phòng khách, đến bên cạnh ông cụ, gọi ông cụ tiếng: “A Đại?”

      Thịt hầm nhừ, ông cụ ngồi nhai ngon lành. Nghe thấy hai chữ này, ông cụ đột nhiên nhìn về phía A Kiều, quan sát hồi rồi cười vang.

      A Kiều cũng cười, đôi mắt đảo quanh, nghĩ ra ý kiến hay. phá đám, khiến bọn họ tế tổ được.
      Trúc Khải, Alice Huynh, hayley3 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 98: A Kiều hôm nay phá nhà ?

      Phá chứ!

      Lúc vừa giải phóng, từ đường ở Ngô Trấn được trưng dụng làm trường tiểu học. huyện cử giáo viên xuống, sơn đen bức tường của từ đường để làm bảng đen để dạy trẻ em trong trấn đọc sách viết chữ.

      Trường tiểu học này tên là Tiểu học trung tâm Ngô Trấn, ban ngày dạy học cho học sinh, đến tối xóa mù chữ cho người lớn, có vô số người ở Ngô Trấn từng học ở đây.

      Sau này điều kiện tốt hơn, trường học được xây dựng mới hoàn toàn, trẻ con đều được học ở trường mới, từ đường được sử dụng nữa, bảng đen kia vẫn để mấy chục năm, mãi cho tới mấy năm trước.

      Từ mấy năm trước, phong trào phục cổ quốc học được con trai trưởng trấn, Ngô Đức Thọ mang về, phát triển du lịch cho thị trấn này. nơi có điều kiện địa lý được trời cao ưu đãi, có phong cảnh đẹp như vậy, nếu lại còn được làm thành thị trấn cổ có truyền thống văn hóa lịch sử lâu đời có ngồi trong nhà bán vé cũng có thể kiếm ra tiền.

      Lần khai thác xây dựng này chính là do ông ta liên hệ.

      Ngoại trừ khai thác xây dựng bất động sản, ông ta còn liên hệ mở lớp quốc học, lớp nữ đức, tập trung đám trẻ con và phụ nữ vào từ đường, học những thứ văn ngôn nửa mùa đó.

      Ban đầu là dạy bọn trẻ phải rửa chân cho cha mẹ, sau đó còn dạy phụ nữ phải biết nghe lời, gia đình có giàu có, hưng thịnh hay chỉ cần xem phụ nữ có tam tòng tứ đức, biết hy sinh, biết nhường nhịn hay .

      giờ trong từ đường còn treo phương châm của lớp nữ đức “Đánh được đánh lại, mắng được cãi lại, nhẫn nhục chịu đựng, nhất định được ly hôn.”

      Ban đầu, lớp học này chẳng có ai ỏ ê tới, sau này làng xóm dưới lại bắt đầu truyền tai nhau, có mấy giáo ăn mặc rất lịch lên lớp giảng bài, cho mọi người xem ảnh bọn họ tuyên truyền về nữ đức ở khắp mọi nơi. Thế này khác gì dùng giấy gói mới bọc bã trà cũ, chai mới đựng rượu cũ, quảng cáo cho phụ nữ trong trấn.

      Họ bảo phụ nữ sống suôn sẻ, đều là bởi mệnh tốt, mệnh tốt là bởi bọn họ đủ nhún nhường, gia đình bất hòa đều là lỗi của chính mình.

      Ngô Đức Thọ lại tìm những người giàu có trong dòng tộc ở những nơi khác, lấy khẩu hiệu quên tổ tông, khiến bọn họ quyên tiền bạc, vật tư để xây sửa lại từ đường.

      Sửa sang lại từ đường xong, tiền quyên góp vẫn còn nhiều có thể lập bài vị lớp cho tổ tiên nhà ông ta trong từ đường, ngoài ra còn vẽ cho mỗi đời tộc trưởng bức hoa, bày trong từ đường thờ cúng.

      Vốn chuyện tế tổ ngày thanh minh, đông chí chỉ là phong tục, nhà nào bày tỏ lòng nhớ thương tới người nhà nhà ấy, mọi người quây quần lại ăn bữa cơm, Ngô Đức Thọ lại bày đủ trò, có lúc làm rất lớn, mua sư tử cầu phúc, còn phát cho mỗi nhà quyển “Ngô thị tổ huấn”, quyển tổ huấn kia bị ông cụ A Đại đặt dưới bàn để lót chân bàn.

      “Rắm chó kêu!” Ông cụ chửi câu, ăn hết bát thịt hầm, thỏa mãn xoa bụng định dạo vòng quanh thị trấn.

      Bà chủ nhìn cha mình, cũng chẳng biết phải làm gì với ông cụ. Tới tận giờ Ngô Trấn còn chưa chọn được tộc trưởng chính là bởi ông cụ nhất định chịu làm. Ông cụ là người già sống thọ nhất trong trấn, trước đây còn là hồng quân, năm nào cũng có người từ huyện, thành phố xuống thăm ông cụ, tặng tiền, tặng gạo, tặng hoa quả, ông cụ thể nào người khác cũng nghe.

      Năm trước, vào dịp Tết, ông cụ còn kéo tay cán bộ thành phố, kể chuyện năm đó ông cụ được nghe chính ủy những gì, liên tục nhấn mạnh với những người trẻ tuổi này, nhất định được quay về đường cũ.

      Bà cụ thở dài, làm gì có người trẻ tuổi nào muốn nghe chứ, vậy mà những điều này vẫn được tuyên truyền khắp thành phố, có điều trong trấn vẫn cứ làm như vậy.

      Mấy người Khương Mật ăn xong bèn chuẩn bị , hai người Tùng Tĩnh và Tạ Phi mặt còn trắng bệch, cần phải có người đỡ mới có thể từ tầng xuống. Khương Mật dồn hết sức lực vào chuyện chăm sóc Tùng Tĩnh. hỏi A Kiều: “Em có xe bus với bọn chị nữa ?”

      Hạng Vân Độc cũng lái xe tới, Khương Mật cũng muốn làm bóng đèn nhà người ta, chỉ hỏi câu cho lịch .

      A Kiều vẫn còn chưa phá đám, đương nhiên là chịu . Trước mặt Khương Mật, khoác tay Hạng Vân Độc, lắc đầu, Hạng Vân Độc hơi cứng người.

      Khương Mật nhịn cười, cũng chỉ có hai người bọn họ là còn tưởng rằng người khác chưa phát ra, mấy người bạn học của vừa nhìn nhìn ra ngay, bảo bạn trai của Barbie cơ bắp đẹp trai.

      Khương Mật : “Bọn chị đây, hai người đừng về muộn quá, tối trời đường khó lắm.”

      A Kiều đợi bọn họ vừa xa len lén ra từ đường, hôm nay lớp nữ học còn lên lớp, phát tài liệu giảng dạy, cổ vũ những nhà có con trong trấn đừng đưa con mình tới trường học bình thường mà theo học trường nữ học mà bọn họ sáng lập.

      Trong đó có người ăn mặc rất lịch , quần áo màu sắc đơn giản, đeo hoa tai, vòng cổ ngọc trai. Ngồi ở chỗ như từ đường khiến bà ta lại càng có tự tin về khả năng “dạy dỗ và giáo dục” của mình.

      Bà ta mỉm cười với những người phụ nữ tới nghe giảng: “Phụ nữ cả đời này quan trọng nhất là có được tấm chồng, có nhiều phụ nữ hôn nhân hạnh phúc, đó là bởi họ quá mạnh mẽ, đàn ông là trời, phụ nữ là đất. Để trở thành người phụ nữ tốt, những thứ được dạy ở trường học có tác dụng gì.”

      Địa điểm bà ta dùng để lập trường nữ học chính là nhà tổ bỏ của nhà họ Ngô, Ngô Đức Thọ cho bà ta thuê. Bà ta ký hợp đồng trả tiền thuê theo tháng, lấy Ngô Trấn làm mảnh đất để phát triển trường nữ học, còn có thể đưa học sinh các nơi tới đây tham quan giao lưu, thu tiền học và tiền giao lưu để kiếm lời.

      A Kiều nhíu mày nghe, bà ta thấy Hạng Vân Độc và A Kiều tới đây cùng nhau, còn cho rằng đây là bạn trai đưa bạn tới học, với Hạng Vân Độc: “Người nhà cũng có thể thử nghe xem thế nào.”

      Vừa bà ta vừa đưa tài liệu học tập và danh thiếp cho A Kiều.

      Lần nào tới nghe thử, người nhà thể nào cũng rất hài lòng, đồng ý chi tiền, đưa vợ mình tới trường nữ học để dạy cho bọn họ biết đức tính truyền thống, nhún nhường tiết kiệm, chăm làm việc nhà, nghe lời chồng.

      Mặt Hạng Vân Độc đen sì, đưa tay che tai A Kiều lại: “Đừng nghe những thứ linh tinh này, đây phải văn hóa truyền thống.”

      Hạng Vân Độc rất đẹp trai, lại cực kỳ lạnh lùng. Dáng vẻ cau mày bảo vệ A Kiều của khiến mấy người mẹ đưa con học ngây cả người.

      giáo của nữ học thấy Hạng Vân Độc tới đây phá đám bèn liếc mắt nhìn mấy người đứng canh ngoài cửa, bảo bọn họ đuổi A Kiều và Hạng Vân Độc ra ngoài.

      A Kiều vừa vào từ đường, hai mảnh bát quái trong tay liền liên tục rung lên. nhìn lên tấm bảng ghi bốn chữ “Thi lễ gia truyền” kia, tấm bảng này từng bị Ngô thiếu gia kéo xuống giờ lại được người ta lôi ra, còn treo trong từ đường.

      A Kiều vẫy tay, tạo thành cơn gió mạnh, cuốn tấm bảng kia lên, dừng ngay bên cạnh chân của người đàn bà giảng bài, “Uỳnh” tiếng, tấm bảng vỡ thành mấy mảnh, giờ có muốn treo cũng treo được nữa.

      Tự nhiên xảy ra biến cố, mười mấy người phụ nữ nghe giảng đồng loạt đứng dậy, người trong số đó còn nón: “Nghe xà nhà mục ruỗng cả rồi, sụp chứ!”

      Những lời này tạo linh cảm cho A Kiều, đôi lông mày xinh đẹp của hân hoan giật giật, vẫn muốn phá đám tiếp, nhưng lại khẽ liếc mắt nhìn sang chỗ Hạng Vân Độc, thể nào cũng cho.

      Ai ngờ Hạng Vân Độc ho khan tiếng, hắng giọng. ra ngoài cửa, giả vờ như ngắm cảnh.

      A Kiều bật cười. đợi mọi người bên trong ra ngoài hết, lật tay lên, bẻ gãy xà nhà của căn nhà cũ.

      Căn nhà đổ sầm xuống, gạch ngói rơi đầy đất, tranh vẽ tổ tông nhà họ Ngô và mấy chồng “Ngô thị tổ huấn” hoàn toàn bị vùi lấp trong đống gạch đá, trong đó có cả bức họa của Ngô lão thái gia.

      A Kiều làm xong việc xấu, mau chóng rút lui, kéo tay Hạng Vân Độc định , quay người lại thấy ông cụ A Đại. Ông ta trông rất quắc thước tinh tường, chắp tay sau lưng, nhìn từ đường sập của nhà họ Ngô.

      Ầm ĩ như thế, người trong trấn đều đổ xô đến, lao vào trong từ đường xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

      Chỉ có ông cụ chắp tay sau lưng mà nhìn, xa cũng chẳng gần, ánh mắt sâu thẳm, dường như nhìn xuyên qua những thứ này để nhìn về quá khứ. Ông cụ vẫn luôn nhớ , thiếu gia chết ở nơi này, trước khi chết còn bảo ông cụ , xa vào.

      A Đại rất xa, ông cụ tham gia quân ngũ, còn được chính ủy dạy chữ cho. Trong quân đội, có ai kêu ông cụ là thằng ngốc nữa, ông cụ cũng dần dần còn mờ mịt, lúc biết, lúc về lại hiểu hết mọi thứ.

      Ông cụ nhìn A Kiều, gật đầu với bé đó, cúi người, miệng vẫn ngâm nga “Đao lớn chém lên đầu lũ giặc nhãi nhép!” (Trích bài “Hành khúc đại đao”, ca khúc điển hình trong giai đoạn kháng chiến chống Nhật của TQ). Miệng chẳng còn răng nữa nhưng tiếng hát vẫn mạnh mẽ, ông cụ chầm chậm về nhà.

      người đàn ông trung niên bụng phệ dép lê chạy tới, ông ta chính là Ngô Đức Thọ.

      Đại diện dòng tộc, là việc chung của cả họ, nhưng tiền sửa từ đường, sửa đền thờ chẳng lẽ phải là tiền à. Qua tay ông ta, thể nào chẳng dính lại ít nhiều, ngoài miệng hay lắm nhưng trong bụng vẫn sặc mùi con buôn.

      Nhận nhiều tiền như thế, tu sửa, vẫn còn chưa được mấy tháng đâu đấy, cả căn nhà sụp đổ hoàn toàn. Sắp Tết nhất tới nơi rồi, làm sao ăn với những người được mời về quê tế tổ dịp Tết này bây giờ!

      Mấy giáo viên của lớp nữ học kia còn chặn ông ta lại, bị hoảng sợ, đòi Ngô Đức Thọ bồi thường tổn thất cho bọn họ.

      Trước cửa từ đường sập, hai bên tranh cãi như sắp lao vào nhau tới nơi. Lúc này A Kiều mới nhìn thấy đầu hai nhóm người này đều có sương đen, tà niệm toát ra từ miệng bọn họ, hết đợt này tới đợt khác.

      tức giận, làm giống như lúc xử lý phóng viên nữ lần trước, hét lớn tiếng “Câm miệng!”

      Mấy người đàn bà rao giảng “Đức tính truyền thống” kia lập tức nên lời, há miệng kêu a a.

      Khóe miệng A Kiều cong lên, vô cùng đắc ý, bèn thấy vô số tia sáng vàng bay về phía , hết phần công đức này đến phần công đức khác hòa vào người , giống như vật hấp dẫn công đức, hút hết ánh sáng vàng vào mình.

      A Kiều giơ tay lên, ánh sáng vàng công đức đó suýt nữa làm lóa mắt.

      Hóa ra phá hủy lớp nữ học lại là việc công đức lớn như thế! A Kiều cúi đầu nhìn tấp danh thiếp ghi “Hồng Mông nữ học” trong tay, nhìn địa chỉ trường học, vậy mà lại ở ngay Giang Thành.

      cảm giác như phần công đức lớn vẫy tay với .

      Hạng Vân Độc đặt tay lên vai A Kiều: “Trong lòng thoải mái chưa?”

      A Kiều khẽ gật đầu. Lúc ra khỏi thị trấn, tiện tay đập luôn “Khiết Tuyền”, đập sao, vừa đập thấy oan hồn mười mấy bay ra, Hạng Vân Độc đành phải mở Quỷ Môn Quan lần nữa để đưa hồn ma vào.

      Tới Ngô Trấn lần này, chỉ có A Kiều thu hoạch được phần công đức lớn, thành tích của Hạng Vân Độc cũng tăng vọt, đưa hồn ma trong cả nửa thị trấn , chứng nhận quỷ sai tự động thăng cấp, khiến từ quỷ sai cấp Bính lên thành quỷ sai cấp Ất.

      Sở Phục vẫn chẳng thấy tăm hơi. Mãi đến khi A Kiều sắp rời thị trấn, nàng ta mới đột nhiên xuất , truyền cho A Kiều: “Nương nương, quỷ sai ở đây, ta dám xuất , nương nương đừng sợ, ta vẫn luôn ở đây.”

      Sở Phục trốn rất kỹ, lén quan sát A Kiều, thấy duỗi tay duỗi chân, cực kỳ vui vẻ thí nghiệm xem thành quả tu luyện là ánh sáng vàng công đức của lợi hại bao nhiêu, trong lòng nghĩ tới lời người đàn bà kia với nàng ta: “Chẳng lẽ giờ ngươi còn muốn báo thù? muốn đẩy Lưu Triệt vào chỗ chết hay sao?”

      Sở Phục nhìn chằm chằm Hạng Vân Độc từ phía sau, nhìn mở Quỷ Môn Quan đưa vong hồn vào, mới có mấy ngày thôi mà mạnh thế này rồi.

      Hạng Vân Độc dường như có cảm giác, nhíu mày, xoay người nhìn lại, nhìn thẳng vào chỗ Sở Phục trốn. Sở Phục kinh hãi, thân ra khỏi đó, cuối cùng thấy A Kiều lao vào Hạng Vân Độc, chúi đầu vào ngực làm nũng.

      Người đàn ông bật cười, mặt mày lập tức sáng lên, nhân lúc có ai, ôm chặt cái, hôn lên tóc .

      Trúc Khải, Alice Huynh, hayley2 others thích bài này.

    4. Lyn Nguyễn

      Lyn Nguyễn New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      Ui Sở Phục là nv phụ mình cảm thấy rất hay. Vừa trung thành vừa đáng iu. Kể cả hận Lưu Triệt ngàn năm như thế mà vẫn thấy bả cute :))
      Iris N thích bài này.

    5. Mây mèo

      Mây mèo New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Sở Phục sau này có bị hắc hóa k nhỉ? Hy vọng đừng bị dụ dỗ nha. Cám ơn edit, cố gắng lên bạn
      Iris N thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :