1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      17 lần cuối cùng

      du thuyền xanh trắng đan xen đậu ở bến tàu tư nhân, lục tục có xe dừng ở bãi đỗ xe cạnh đó, có vài chiếc siêu xe, cũng có xe tư gia bình thường, từ xe xuống phần lớn là người trẻ khoảng hai mươi tuổi, cơ bản đều là mình người.

      Bọn họ mỗi người đều mang theo biểu tình ngưng trọng, thấy chết sờn bước lên du thuyền, như là thương lượng xong, ngồi ở đại sảnh giải trí lớn nhất, yên lặng chờ đợi.

      Với những thuyền viên nguyên do, khí là cổ quái cực kỳ. phải con trai đại lão bản của bọn họ muốn mang theo các bằng hữu ra biển du ngoạn vòng sao, tại sao đám đều túc mục trầm trọng hình như là tham gia lễ tang?

      Lyon làm chủ nhân du thuyền, phải làm các loại chuẩn bị, cả đêm ngủ, quầng thâm mắt che được. Dù như vậy, cậu an bài xong mọi việc tàu rồi còn kiên trì chạy xuống dưới.

      Cha cậu phái bí thư theo bên cậu, ta thấy cậu nhón chân mong chờ buồn bực đến tột cùng là cậu chờ đợi nhân vật trọng yếu nào.

      Tần Phi Thường mang theo hai bà cháu làm xong công chứng mới tới, tuy còn chưa tới thời gian xuất phát, nhưng so với người khác tới trước, họ là đoàn muộn nhất.

      Lyon vừa thấy nàng từ xe xuống, lập tức tự giác mà lộ ra cái tươi cười thả lỏng an tâm, đón lên: “Cuối cùng tới, chỉ còn lại !”

      Tần Phi Thường vẫn là bộ dáng bình tĩnh đến giống như phải làm, “Những người khác đều tới rồi sao?”

      “Chưa đủ, tổng cộng tới 40 người, những người còn lại cũng chưa có tin tức, cũng liên hệ với tôi, phỏng chừng là tới.” Lyon vốn dĩ phải dẫn đường cho nàng, thấy nàng thuần thục lên thuyền, tự nhiên liền rơi lại phía sau, theo nàng báo cáo chút tình huống.

      Bí thư ngay từ đầu nhìn thấy thiếu gia kích động nóng bỏng như vậy còn tưởng rằng người tới chính là bạn của cậu, giờ vừa nhìn, cả người ta đều mê hoặc, bộ dáng này, sao lại giống ngày thường ta theo phía sau lão bản báo cáo công tác như vậy??

      Mê hoặc mê hoặc, thiếu gia theo người ta, ta tốt xấu cũng quên an bài hai vị khách cùng khác ―― Lonso nửa chết nửa sống và bà già nhìn qua giống cương thi.

      Bí thư tự giác mà chia hai người ra hai hướng, đưa tới nơi khác nhau.

      Người trẻ tuổi khẳng định là bằng hữu của thiếu gia, mang đại sảnh giải trí là được, còn người khác, diện mạo kỳ lạ như vậy, lại mang theo thân trang sức kỳ quái, phỏng chừng là linh môi mời đến, an bài nghỉ ngơ cùng vài vị linh môi khác.

      Lúc này ở thuyền, linh môi và vu sư khoảng mười vị, tất cả mọi người suy đoán đám người trẻ tuổi thần thần bí bí này, còn mời nhiều vu sư như vậy, đến tột cùng muốn làm gì.

      Đại bộ phận đều cho rằng bọn họ là hội nghiên cứu kiện thần quái của đại học nào đó, nhàn rỗi có chuyện gì chuyên môn thám hiểm.

      Tần Phi Thường đến sảnh giải trí, bên trong mọi người nháy mắt nhìn sang. Trừ ở lâu đài cổ, vẫn là lần đầu tiên mọi người ở trong thực gom lại cùng nhau. Tần Phi Thường cái gì cũng chưa làm, nàng chỉ ngồi xuống đó, lấy máy tính ra bắt đầu lộc cộc đánh chữ, giống như rót vào sức sống cho cục diện đáng buồn, những người còn lại đều cảm thấy thả lỏng hơn.

      Mandison ngồi lại gần, chờ mong hỏi: “Lorraine, làm gì, tìm tư liệu về lâu đài cổ sao?”

      Tần Phi Thường chuyên chú mà nhìn màn hình, tay ngừng, “ phải, tôi làm kế hoạch công ty, phải tôi chuẩn bị mở công ty sao.”

      Mandison: “…… A, nhưng mà chúng ta thực nhanh liền lên đảo Sương Mù.”

      Tần Phi Thường: “Phải ngày mới có thể đến, vội. Buổi chiều khả năng chúng ta còn phải chuyến đến phế tích lâu đài cổ.”

      Nàng thực bình thường, nhưng những người còn lại dựng lỗ tai nghe bọn họ chuyện đều luống cuống.

      “Còn phải nữa?!”

      “Lorraine, làm sao mà biết được?” Mandison chỉ cần nhớ tới nơi đó, liền cảm giác cả người mình đều đau.

      “Dựa theo khoảng cách thời gian vài lần tính ra được.” Nàng đẩy đẩy mắt kính, nhìn vẻ mặt những người khác, “ lần cuối cùng, sợ cái gì.”

      Mandison sắc mặt nhiều lần biến hóa, cuối cùng hung hăng : “ sai! lần cuối cùng, sợ cái gì!”

      Tần Phi Thường ấn bàn phím máy tính, thuận miệng : “Nếu sợ các người có thể đánh bài, chơi trò chơi, miễn cho càng nghĩ càng sợ.”

      có vài người trẻ tuổi yên lặng coi nàng trở thành lãnh tụ tinh thần, nghe nàng vừa như vậy, sôi nổi cảm thấy hổ là đại lão, nàng kiến nghị quả thực quá tuyệt vời!

      Đến Lyon cũng hề nghĩ ngợi gọi người cầm bài tới đây, những người trẻ tuổi đám quá quen thuộc vây vào chỗ bắt đầu chơi bài, bên cạnh đặt nước trái cây đồ ăn vặt, thực nhanh có khí tụ hội.

      Tàu biển, buổi chiều gần ba giờ, đám người ngồi ở sảnh giải trí đánh bài lửa nóng, bỗng nhiên cảm giác trận buồn ngủ đánh úp lại.

      Thanh niên mang mắt kính nắm chặt bài trong tay, trong miệng mơ mơ màng màng câu: “Đúng a――” tiếp theo đầu ngã xuống sô pha bên cạnh.

      Vẫn là đại sảnh thi thể đầy đất đó. Vẫn là đám người trẻ tuổi xui xẻo bị nguyền rủa. Bọn họ nhìn quanh bốn phía, đầu tiên theo bản năng là sợ, nhưng ngay sau đó liền thấy lá bài trong tay mình.

      “Cái kia…… Bài đều mang đến, bằng chúng ta tiếp tục đánh xong ván này?” Thanh niên mắt kính kiến nghị. phải sợ, là bọn họ chơi nhiều ván như vậy, vẫn luôn thua, mắt thấy ván này rốt cuộc sắp thắng!

      “Nơi này nhiều thi thể của chúng ta như vậy, cậu còn chơi bài!” Mandison bắt lấy bài trong tay : “Chúng ta tốt xấu đổi nơi đánh !”

      Kỳ tích, có lẽ là bởi vì bọn họ đường chạy tới đảo Sương Mù, có lẽ là bởi vì lúc này đây chính là lần cuối cùng, tất cả mọi người sợ hãi như vậy.

      Có người hưởng ứng, “Đúng vậy, tìm nơi sạch đánh tiếp , nếu ra bên ngoài?”

      lầu hai , lầu hai rộng.”

      muốn muốn, lầu hai là lần trước tôi chết đó!”

      tòa bên cạnh ?”

      “Tòa bên cạnh, vách tường biết ăn thịt người a, lần trước tôi trực tiếp đập vào vách tường mà nghẹn chết.”

      “Vậy nếu gác chuông?”

      “Như vậy , chúng ta mái gác chuông chơi bài, ai thua từ mái nhà nhảy xuống.”

      “Dựa, cậu chơi rất lớn a!”

      “Nhưng tôi cảm thấy tồi, thực kích thích, chơi ?”

      “Chơi, !”

      Tất cả mọi người cảm giác thực kích thích, chờ mong xưa nay chưa từng có, chỉ có Tần Phi Thường quá vui sướng. Nàng tới tay , máy tính mang lại đây.

      Dựa vào cái gì những người khác cầm bài tay đều mang tới đây, máy tính tay nàng liền được? Lý trí cho nàng có thể là nơi này có hạn chế, nhưng về tình cảm nàng thoải mái, đúng là lúc linh cảm bùng nổ, lúc này cắt đứt nàng làm việc so với người ở giường làm đến nửa phải có gì khác nhau?

      “Lorraine, cũng gác chuông cùng chúng tôi chơi bài sao?” Có người mời nàng.

      Tần Phi Thường khuôn mặt lãnh đạm, nhìn những người trẻ tuổi đó từ bóng bay dần dần biến thành bóng cao su, “ được, các người , tôi tìm chỗ nghỉ ngơi.”

      Tuy rằng biết nàng vào nơi này chưa bao giờ sợ, nhưng nghe nàng thong dong mà muốn tìm chỗ nghỉ ngơi như vậy, mọi người vẫn cảm thấy trận kính sợ.

      Hứng ánh mắt sùng bái của bọn họ, Tần Phi Thường lập tức tới tòa nhà phía sau. Nàng lên lầu 3, vào phòng ngủ của Ecgberht.

      tại là ban ngày, căn phòng phồn hoa tráng lệ vẫn là mảnh phế tích, thảm trải gạch rách nát, phù điêu hoa văn vách tường bị đập rớt, đèn treo thủy tinh nát đầy đất, hết thảy đều bịt kín tầng màu xám u, trong khí có hơi thở bụi đất hủ bại.

      Nàng vào, thấy màn che tản ra, giường lớn cẩm tú phủ bụi, mỹ thiếu niên tóc dài rối tung mặc cái váy ngủ mặc vào lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, ngồi ở giường lớn.

      giường có tầng màu đỏ nặng nề, chợt nhìn còn tưởng rằng máu tươi, ngay sau đó ngửi được trong khí mùi hoa thơm ngào ngạt, mới phản ứng lại đó là cánh hoa hồng màu đỏ.

      Ecgberht ngồi những cánh hoa đó nghiêng đầu nhìn sang, tay còn cầm đóa hoa, bị chút thương tiếc mà vặt hết toàn bộ cánh hoa, tùy tay ném ở giường, rớt bên chân.

      như là chút sắc thái tươi sáng trong tranh sơn dầu phai màu, đoạt tròng mắt người ta. Lại như là tinh ăn người nào đó trong thần thoại, nhiếp tâm phách người.

      Tần Phi Thường nhìn bất động thanh sắc, nhưng nàng cần phải thừa nhận, nàng bị cảnh sắc kiều diễm này đả động đến.

      “Sao chạy đến nơi này?” Ecgberht cười như cười mà nhìn nàng, tùy tay vồ cái, biết thế nào từ hư biến ra đóa hoa hồng, dùng ngón tay xoa nắn.

      “Đoán được ở đây.” Tần Phi Thường thuận miệng , qua những tấm thảm tổn hại đó, đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay xoa xoa cổ mình. Nhìn lâu máy tính, cổ cứng.

      Sau cổ truyền đến xúc cảm hơi lạnh mềm mại, Ecgberht dùng hoa hồng đập lên cổ nàng. Tần Phi Thường để ý tới động tác của , qua lát nghe thấy ở sau lưng : “Con người rất kỳ quái, ta chưa từng gặp người như .”

      Thanh là bình tĩnh chưa bao giờ có. có những thứ ra vẻ thiên chân nhu nhược cùng cố tình điên cuồng ác ý, chỉ có chút hoang mang.

      Tần Phi Thường nghe, nhớ tới họ mình từng câu.

      ―― nếu cảm thấy người kỳ quái, lại cảm thấy chán ghét, vậy ổn, em nhất định .

      Tuy rằng nàng vẫn luôn cho rằng họ là “đại sư tình cảm” ngoài miệng, làm người thích bát quái, đều là lời rắm chó thể coi là , nhưng sắc mặt nàng vẫn cứ có chút vi diệu. Nàng và ngắn ngủi ở chung kỳ diệu đó, nếu cũng có thể sinh ra cảm tình với nàng, vậy thiếu niên này đúng là kỳ ba.

      Nàng cảm giác áo lông mình bị người ta vén lên, cái tay lạnh lạnh ấn ở sau eo nàng, giống như chơi đùa hướng lên , sờ soạng theo xương sống lưng nàng.

      Tần Phi Thường: “……” Cũng đúng, nàng xác là tới ngủ, rốt cuộc lúc trước hai người vài lần giống như đạt thành ăn ý nào đó, phải rời khỏi nơi này, trước ngủ giấc lại .

      Coi như nàng kéo quái , vây BOSS khó làm nhất này ở giường, miễn cho lại lăn lộn đám người trẻ tuổi kia, khiến cho bọn họ bảo trì lần tâm thái tốt đẹp nghênh đón lần tử vong này.

      Giường phủ kín cánh hoa hồng so với giường lót đầy chăn còn càng mềm hơn, Tần Phi Thường ngã xuống, cảm giác mùi hương nồng đậm sũng ướt toàn thân, chui vào trong cốt tủy nàng.

      Ecgberht tựa hồ cũng vội vã làm gì, chỉ bắt lấy nàng chơi đùa, giống như con mèo phát thần kinh.

      Bộ váy ngủ của thực nhanh bị nước hoa nhuộm thành màu đỏ, như là vết máu từ trong thân thể tràn ra.

      ……

      Đại sảnh giải trí an tĩnh tàu chậm rãi có người tỉnh lại, thanh niên mắt kính nằm ở sô pha đột nhiên giẫm chân, từ sô pha ngã xuống, kinh hồn chưa định mà nhìn bốn phía, nửa ngày mới vuốt ngực phục hồi tinh thần, lẩm bẩm : “Nhảy lầu quá kích thích.”

      Những người khác cũng thực nhanh tỉnh lại, mọi người chưa bao giờ có thể nghiệm như vậy, tụ tập ở bên nhau thảo luận cảm giác mình nhảy lầu.

      “Kỳ giống như nhảy bungi, lần sau thể nghiệm nhảy bungi chút?”

      “Tôi dám, chờ chuyện lần này kết thúc, mỗi ngày tôi phải tử tế ăn ngủ học…… Tồn tại tốt.”

      Tần Phi Thường mình ngồi ở bên, nàng tỉnh lại cuối cùng.

      Mandison bình phục xong tâm tình, bưng ly đồ uống lại cho nàng, đến bên nàng, bỗng nhiên ngửi được chút mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.

      Có thể là nước hoa hồng , Mandison nghĩ.

      Lyon ở bên ngoài hít thở trong chốc lát trở về, “Chúng ta lập tức tới bán đảo Aida, ở nơi đó dừng chút, sau đó chúng ta liền đảo Sương Mù.”

      Chờ tiến vào khu vực có tín hiệu, bọn họ đổi thuyền hơn, cùng nhóm linh môi, vu sư thăm dò đảo Sương Mù.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún6 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      18 Yểm mộng

      Du thuyền dừng ở biển, hơn bốn mươi người trẻ tuổi cùng mười vị vu sư, linh môi lên con thuyền khác. thuyền trừ bọn họ, còn có thuyền trưởng, thủy thủ cùng với bảo tiêu kinh nghiệm phong phú tốn số tiền lớn mời đến.

      biển tình huống phức tạp, thường xuyên xuất sóng ngầm đáy biển, những thứ đặc thù có thể làm dụng cụ nhạy cũng có ít. Các du thuyền thường xuyên ở đây đều ràng có chỗ hải vực nào được, đảo Sương Mù trong truyền thuyết chính là trong số đó. Vài lần có thuyền bị lạc phương hướng, trong lúc vô tình đến gần Sương Mù đảo, cuối cùng cũng chưa thể tìm trở về.

      đảo rốt cuộc nghe có tài bảo động lòng người, còn hung hiểm như vậy, dần dần cũng ai qua. Lần này đây, cũng là xem ở cố chủ ra nhiều tiền, chỉ mang theo các loại dụng cụ hướng dẫn tiên tiến, còn mang rất nhiều vu sư, mới có người chịu lên thuyền làm thuyền viên, chở bọn họ ra biển tìm kiếm đảo Sương Mù.

      đám người đứng ở boong tàu nhìn ra phương xa, phía trước mặt biển bình tĩnh, nhìn thấy tung tích đảo Sương Mù. Chậm rãi, thái dương rơi xuống mặt biển, chân trời xuất quang mang màu da cam, hòa tan trong trung xanh lam, tan vào nước biển thâm lam.

      đợt tiếng máy móc vù vù đột ngột vang lên, tiếng động làm mọi người trầm mê hoàng hôn mặt biển đột nhiên nhìn về khoang thuyền trưởng phía .

      “Dụng cụ đột nhiên nhạy!”

      Vẫn luôn trầm mặc, nhắm mắt dưỡng thần, vu sư Rhodes đứng lên. Ông đến đầu thuyền, vươn đôi tay đong đưa ở trong khí, trong miệng lẩm bẩm, sau lúc lâu : “Đáy nước có thi hài đắm tàu …… u linh vây ở phía dưới, nhiễu loạn từ trường.”

      Ông ta là vu sư nổi danh, Lyon vất vả mới mời được, lúc này tiến lên cẩn thận hỏi: “Vu sư Rhodes, vậy thực khó giải quyết sao?”

      Vu sư Rhodes lắc lắc đầu: “Đây chỉ là oán khí u linh bình thường nhất, dụng cụ thuyền bị ảnh hưởng, chỉ cần có kinh nghiệm vẫn có thể rời vùng hải vực này, nhưng tôi có thể cảm giác được, càng tới gần đảo Sương Mù, oán khí như vậy càng nặng, đến lúc đó, muốn rời mới là khó khăn nhất.”

      Tựa như lời ông ta , thuyền bọn họ chạy về phía trước, chờ đến lúc nhìn thấy vùng sương trắng mờ mờ ảo ảo, dụng cụ thuyền đều hoàn toàn nhạy.

      mặt biển có gió, thái dương lọt vào trong biển, quang mang huy hoàng màu vàng chuyển thành màu cam hồng. Dưới bối cảnh màu đỏ, hình dáng đảo Sương Mù như như , đứng ở boong tàu mọi người thấy chung quanh đảo mắc cạn nhiều thuyền lớn.

      Những hình dạng đen nhánh mơ hồ, cột buồm cao cao dâng lên đan xen ở bên nhau, phảng phất như là ngón tay khô từ dưới nền đất vươn lên.

      chỉ Vu sư Rhodes, vài vị vu sư linh môi còn lại đều bắt đầu cảm thụ tình huống chung quanh. Bọn họ cơ hồ đều vẻ mặt kinh nghi trầm trọng, còn chưa lên đảo, bọn họ phát giác nơi này cất dấu hắc ám lớn.

      Trong mấy người, linh môi bà nội của Lonso vô dụng nhất, cả người bà ta run rẩy, nhìn đảo càng ngày càng gần, mặt đều là kinh sợ hối hận.

      Tới nơi này, bà ta mới phát cảm giác về hơi thở nguyền rủa lúc trước ở cổ tay Lonso có bao nhiêu mỏng manh. Nếu sớm để bà ta biết nơi khởi nguyên nguyền rủa là dạng tình huống này, căn bản bà ta dám chạm vào nguyền rủa đó!

      Nhưng tại, cái gì đều muộn.

      Bà ta tuyệt vọng mà nghĩ, nơi như vậy chỉ sợ tới rốt cuộc nổi!

      “Địa phương lợi hại như vậy, sớm biết thế tôi tới, lần này mệt lớn.” Linh môi tuổi trẻ nhất vẻ mặt đau khổ quay đầu : “Phía trước quá nguy hiểm, tại xoay người trở về, chừng còn có thể sống.”

      Mandison mời tới trầm khuôn mặt, “ cầm nhiền tiền của tôi như vậy, cái gì cũng làm muốn , cho rằng tôi thực dễ lừa sao?”

      Linh môi trẻ ngượng ngùng, còn phải cho rằng này nhiều nhất cùng bằng hữu quỷ trạch nào mạo hiểm, cũng chỉ đến mười mấy u linh quấy phá, thực dễ xử lí, lúc này mới đáp ứng. thổi phồng khuếch đại năng lực của mình, nhưng ai biết bọn họ chạy đến hung địa như vậy. Đừng mười mấy u linh, nơi này hơi thở u linh nhiều đến mức tưởng, chỉ cảm thụ chút liền sắp bị hù chết.

      Khi chuyện, biển bỗng nhiên nổi lên sương mù, bao bọc lấy thuyền bọn họ, chung quanh trong nháy mắt thay đổi cả thế giới, bầu trời là mây u, mặt biển lúc trước bình tĩnh nổi sóng, chụp lên thân thuyền.

      “Đều tiến vào khoang thuyền !” Thuyền trưởng hô to.

      Vài linh môi vu sư cũng theo những người trẻ tuổi hoảng loạn kia cùng trốn vào trong khoang thuyền, còn khí chất ra vẻ cao thâm lúc trước.

      Vu sư Rhodes cùng mấy vu sư còn lại đứng ở boong tàu, vu sư Rhodes móc ra thứ gì ném vào trong biển, lớn tiếng niệm chú. vị vu sư nữ lớn tuổi lấy ra ngọn đèn nho , đèn gió tự cháy, từ từ sáng lên, được bà ta giơ lên cao cao, chiếu sáng thế giới xám trầm này.

      Hắc ám và sương mù dày đặc bị đuổi ra, con thuyền xóc nảy cũng bình phục ít, lại có vị vu sư lấy ra cái trống tay, nhàng đánh mặt trống.

      Tiếng trống thùng thùng nặng nề, phối hợp với linh môi ngâm vịnh, sóng biển hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

      Ngắn ngủn vài phút, sóng gió động trời đột nhiên xuất lại đột nhiên biến mất, tất cả mọi người kính sợ thôi. đám người trẻ tuổi ào ào lấy lại tin tưởng, các vu sư này cũng phải gạt người, bọn họ có năng lực, có lẽ lên đảo rồi có thể loại trừ nguyền rủa.

      Ở trong bình tĩnh như vậy, thuyền đến gần bờ.

      Tần Phi Thường bắt lấy lan can boong tàu, nhìn về phía con thuyền mắc cạn gần đó, con thuyền rất gần các nàng, thân thuyền đen nhánh rách nát, cửa sổ đen nhánh, giống đôi mắt quái vật, nhìn chăm chú các nàng qua bên cạnh.

      Rời thuyền, lên đảo, hết thảy so với Tần Phi Thường tưởng tượng còn thuận lợi hơn rất nhiều, trừ lúc tới gần đảo Sương Mù đột nhiên có sóng biển và gió lốc, cơ hồ họ gặp vấn đề khác.

      Thuyền viên lưu lại thuyền, đám người trẻ tuổi cùng vu sư, linh môi, được bảo tiêu hộ tống lên đảo.

      Sương mù mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại là bầu trời u, làm người ta phân tại đến tột cùng là ban ngày hay là ban đêm. Những sương mù bao vây lấy đảo, lúc chân chính lên đảo lại trở nên thưa thớt, bọn họ có thể thấy hình dáng kiến trúc trong sương mù.

      Đó là kiến trúc lâu đài cổ giống như đúc phế tích bọn họ nhìn thấy ở thế giới hư ảo. Duy nhất bất đồng chỉ có cây cối đảo, những hoa hồng và dây leo tươi tốt ở trong thực đều là cành lá khô cằn, tử khí trầm trầm mà gục xuống mặt đất.

      “Chúng ta phải vườn hoa hồng.” Tần Phi Thường bất tri bất giác tới vị trí dẫn đội, nàng mang theo đám người đến thẳng vườn hoa hồng từng qua lần.

      Cản trở trong tưởng tượng hoàn toàn xuất , bình bình ổn ổn tới trước vườn hoa hồng.

      Những cành hoa hồng hợp thành mê cung hoa lá, chỉ có bụi gai ngăm đen thô tráng đan xen bên nhau, dệt thành hàng rào làm người ta thể dễ dàng qua.

      “Trung tâm nguyền rủa ở bên trong này sao?” “Đúng vậy.”

      “Xác , ta cũng cảm nhận được lực lượng, lực lượng nguyền rủa tà ác huyết nguyên.”

      “Cả hòn đảo đều có nguyền rủa, nhưng nơi này nguyền rủa mạnh nhất.”

      “Kế tiếp nên làm gì bây giờ, dùng dao cắt mở những bụi gai này sao?”

      Bảo tiêu tiến lên muốn đẩy những bụi gai ra, kết quả phát bụi gai màu đen cứng rắn vô cùng, rất khó chém đứt.

      “Dùng lửa đốt thử xem.” Được Tần Phi Thường kiến nghị, bọn bảo tiêu lại thử đốt những bụi gai đó, lần này lửa bốc lên cao, những bụi gai đó thế nhưng đặc biệt dễ đốt, dễ như trở bàn tay cháy lên, lát sau lửa lớn liên miên, bụi gai che ở trước mặt bọn họ bị thiêu hủy mảng lớn.

      Bảo tiêu và mấy chục người trẻ tuổi cầm vũ khí, dẫm lên tro đen về phía trước.

      Chung quanh là đám người trẻ tuổi sợ hãi mà hưng phấn, phía trước là vu sư biểu tình nghiêm túc, còn có bảo tiêu ngừng mở đường. Tần Phi Thường càng về phía trước càng cảm thấy hành động của bọn họ dị thường thuận lợi, thuận lợi đến mức nàng cảm thấy quá thích hợp.

      Bọn họ từng bước thâm nhập vào vườn hoa hồng, hủy diệt mê cung này.

      Lửa lớn đốt tới bên trong, gặp vòng hồ nước, lửa lớn tắt. đám người đến nơi này, kinh ngạc phát khu vực trung tâm thế nhưng hoàn toàn bất đồng với bên ngoài.

      Nơi này hoa hồng nhìn qua thực bình thường, lá cây xanh biếc ướt át nâng hoa đỏ tươi. Làm người ta ngạc nhiên nhất chính là, con thú sừng thuần trắng nằm ở trong bụi hoa hồng. Chân nó bị cành hoa hồng gắt gao cuốn lấy, tránh thoát ra, vừa động đậy huyết châu liền lăn xuống.

      Con thú sừng nhìn bọn họ, trong mắt nhân tính hóa toát ra cầu xin, Tần Phi Thường cảm giác trận hoảng hốt, nghe bên cạnh có người : “Này, đây là thú sừng sao, quá đáng thương, chúng ta cứu nó ra .”

      Tần Phi Thường nháy mắt tỉnh táo lại, phen giữ chặt Mandison muốn về phía trước, lại chân đá ngã Lyon bị mê hoặc.

      “Vu sư Rhodes, chính là nguồn gốc nguyền rủa.”

      Loại ác thú vị này ràng là biến thái, hai phải giả dạng làm bộ dáng vô hại, phải Ecgberht là ai.

      Mấy người vu sư Rhodes bị mê hoặc, bọn họ lấy ra pháp khí của mình đối phó con “Thú sừng” trong bụi hoa hồng này. Mấy người liên thủ, thực nhanh, “Thú sừng” ra bộ dáng chân chính.

      con ngựa toàn thân đen nhánh, cơ bắp lưu sướng dáng người mạnh mẽ, cổ thon dài, mang theo bờm ngựa cuộn sóng dài rũ xuống bên, đôi mắt đen bóng sâu thẳm cùng lông mi dài …… Mười phần ưu nhã mỹ lệ.

      Tần Phi Thường nhàn hạ cũng cưỡi ngựa, ở trại nuôi ngựa Tần thị có mấy thớt ngựa thuộc về nàng, đều là ngựa tốt huyết thống thuần khiết, nhưng bất kì còn ngựa nào nàng từng gặp so ra đều kém hắc mã trước mắt này.

      So với thú sừng vừa rồi kia, nàng càng thích hắc mã này, chỉ tiếc, nếu nàng đoán sai, hắc mã này hẳn là có quan hệ với Ecgberht, hoặc dứt khoát đây là .

      Mới nghĩ vậy, thanh Ecgberht mang cười : “Các ngươi là tới giết ta? A, các ngươi nhiều người như vậy, ta đánh lại đâu.”

      Tần Phi Thường vừa nghe lời này liền cảm thấy đúng, Ecgberht có thái độ này, căn bản là chọc các nàng chơi.

      Đứng ở phía trước nhất, vu sư Rhodes bỗng nhiên dừng công kích, bừng tỉnh : “Đây là…… Đây là u linh bóng đè!”

      Ông ấy nhìn bốn phía và tay mình, lộ ra bộ dáng hoảng loạn.

      Những người còn lại chưa phản ứng lại ông ấy vì sao đột nhiên hoảng loạn, Tần Phi Thường hiểu được ý tứ của ông ấy, chuẩn xác bắt giữ từ ngữ mấu chốt.

      “Bóng đè?”

      Bóng đè, bóng đè ―― nơi này là cảnh trong mơ?

      Nàng đồng dạng nhìn bốn phía, muốn tìm ra dị thường, lại bắt đầu hồi tưởng phát sinh hết thảy từ lúc xuống thuyền. Nếu tại là cảnh trong mơ, phải thực, vậy từ khi nào bọn họ bắt đầu tiến vào cảnh trong mơ?

      “Ha, ha ha…… Ha ha ha ha!” Ecgberht từ cười khẽ biến thành cười to. Nhìn thấy tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, vui sướng cực kỳ.

      Hắc mã từ bụi gai đứng lên, nào còn làm bộ suy yếu như vừa rồi. Ở bên chân , bụi gai màu đen sinh trưởng, nhanh chóng trở thành lồng giam, vây tất cả mọi người ở bên trong.

      “Các ngươi tìm tới nơi này rất lợi hại, nhưng đáng tiếc, vẫn thất bại.”

      Hắc mã đến bên Tần Phi Thường, ánh mắt đen láy nhìn nàng, “Lúc này đây, phải chết, có sợ ?”

      giống như thực chờ mong nàng sợ tới mức bò loạn khắp nơi.

      Tần Phi Thường mặt vô biểu tình mà nắm lấy bờm ngựa dài, dùng sức kéo ――

      vì sao luôn muốn kéo tóc ta, rất đau.” Ecgberht oán giận giống như làm nũng. Nhưng trong giọng chút nào che dấu sung sướng vì nàng thất thố.

      Tần Phi Thường há mồm muốn chuyện, trước mắt đột nhiên tối sầm.

      Nàng đột nhiên mở to mắt, phát giác giờ phút này mình phải ở trong vườn hoa hồng, mà là bên cạnh đảo Sương Mù, phía sau cách đó xa là thuyền bọn họ, phía trước là sương mù nồng đậm. Ở bên cạnh nàng, những người khác đều quỳ rạp đất, bày ra tư thái sám hối, bọn họ nhắm mắt lại lâm vào bóng đè, người quấn đầy dây hoa hồng mang gai, dù gọi thế nào cũng tỉnh.

      Xem ra bọn họ lên đảo bao lâu liền lâm vào bóng đè.

      Vậy vì sao nàng đột nhiên tỉnh lại?

      Tần Phi Thường cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên cảm giác bả vai nặng nề, con mèo đen từ vai nàng nhảy xuống. Nàng phản ứng đầu tiên là Ecgberht, nhưng ngay sau đó thấy dưới móng vuốt mèo đen ấn dây tơ hồng, đồng tử chợt co rụt lại.

      Nàng nhìn chằm chằm mèo đen trong chốc lát, dùng ngữ khí quá xác định hỏi: “Là…… lão tổ tông Thị Thần sao?”

      Bụi gai quấn ở người nàng bỗng nhiên bắt đầu sinh trưởng, bò lên cánh tay nàng, cuối cùng ở trước mắt nàng nở ra đóa hoa hồng màu đỏ. Đóa hoa này lắc lắc với nàng, Tần Phi Thường nghe được thanh Ecgberht.

      “Ta chờ tới tìm ta.”

      xong, những bụi gai đó buông nàng rơi mặt đất. Tần Phi Thường chân dẫm lên hoa hồng đỏ, thấy mèo đen về phía trước, tựa hồ có ý tứ muốn dẫn đường, nàng rút súng và dao từ người bảo tiêu bên cạnh ra, đuổi theo con mèo phía trước.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún7 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      19 Phản phệ

      Tần Phi Thường cũng am hiểu đánh nhau, nhưng làm con cháu bổn gia Tần thị, trước kia cũng từng được trưởng bối thao luyện, nắm giữ ít kỹ xảo cần thiết tự bảo vệ mình.

      Nàng mang vũ khí, đuổi theo mèo đen thần bí, chân bước vào bên trong sương mù.

      Nàng suy đoán đám người các nàng vừa lên đảo lâm vào bóng đè của Ecgberht. Ở trong mộng, mảnh sương mù trước mắt này thưa thớt, có thể dễ dàng qua, nhưng tại, sương mù dày, nhìn con đường phía trước, trong sương mù còn có rất nhiều bóng người.

      Bọn họ thân hình mơ hồ, qua lại đong đưa ở trong sương mù, chỉ cần đụng vào bọn họ, thân thể phảng phất như tẩm trong nước đá, chết lặng cứng đờ.

      Nếu phải phía trước có mèo đen dẫn đường, lập ra con đường miễn cưỡng có thể để nàng qua, đại khái nàng qua được sương mù này.

      Muốn nàng mở công ty kiếm tiền, dạy dỗ cấp dưới, an bài công tác, những chuyện đó nàng có thể làm được gọn gàng ngăn nắp, nhưng để nàng mặt đối mặt với nhiều u linh như vậy cùng với đối chiến sinh vật phải người, căn bản phải sở trường của nàng.

      tại, nàng giống như học sinh am hiểu văn học vào phòng thí nghiệm khoa học tự nhiên, có đường sống phát huy.

      Lũ u linh đối với nàng như hổ rình mồi, nàng chỉ đành theo sát mèo đen, vất vả qua vùng sương mù này. ra ở trước mắt nàng chính là phế tích so với mấy lần cảnh trong mơ càng thêm hoang vắng rách nát.

      Kiến trúc bị thiêu hủy loang lổ ở dưới ánh mặt trời đen tối, thê lãnh u ám, có dáng điệu của phim kinh dị kinh điển, tùy ý có thể thấy thi thể biến thành bộ xương khô, càng làm cho nơi này thêm vài phần tử khí.

      Dù Tần Phi Thường có nghiên cứu về phương diện này, nhìn cảnh tượng như vậy trong lòng cũng thập phần xác định, nơi này là mảnh tử địa. So với nàng nghĩ càng khó giải quyết hơn rất nhiều, dùng thời gian mấy ngày tìm vẫn là quá vội vàng.

      Nàng dẫm lên dấu chân mèo đen về phía trước, hồi tưởng lại vài lần phát sinh trong mộng, cẩn thận phân tích, đột nhiên phát giác vài lần hành vi về sau của Ecgberht là mê hoặc nàng.

      Từ ban đầu giữ lại ý thức nguy cơ, về sau cơ hồ nàng có sợ hãi, đều là bởi vì Ecgberht cố ý vô tình phóng túng, vì thế nàng bắt đầu cảm thấy nơi này bất quá cũng chỉ như thế.

      Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, Ecgberht “Luyến ái não” như vậy sao? Cùng nàng ngủ vài lần, liền biến thành cục cưng hoa hồng?

      Cho nên nàng vẫn bị bề ngoài và tính cách biểu ra ngoài của lừa gạt.

      Như vậy rốt cuộc muốn cái gì?

      Nếu muốn giết các nàng, hành vi của quá kéo dài tùy ý, muốn giết, bóng đè của lại làm cho tất cả bọn họ đều ngã xuống từ bước đầu tiên vào đảo, nếu có mèo đen này xuất , ước chừng nàng cũng phải sa vào trong mộng, cùng chết ở đây.

      Cho nên, vẫn là muốn trêu chọc bọn họ?

      Đe dọa bọn họ làm cho bọn họ tuyệt vọng, dung túng bọn họ làm cho bọn họ tìm được hy vọng, lại đả kích bọn họ làm cho bọn họ thất vọng…… Đây đúng là tính cách ác liệt.

      Tần Phi Thường suy nghĩ đường, trong đầu còn ý tưởng khác, đến công việc nàng cũng nghĩ, chỉ nghĩ đánh chết kẻ điên giảo hoạt đó.

      Vẫn là vướn hoa hồng màu đen bụi gai mọc thành cụm, trong thực bụi gai cũng trở thành lồng giam che trời lấp đất, chỉ hơi có chút hỗn độn, từ khe hở lộ ra mê cung phía sau. Mèo đen dừng ở cửa vào mê cung, liếc nhìn nàng cái, thân hình dần dần biến mất, chỉ để lại cây tơ hồng tại chỗ.

      Tần Phi Thường đè đè mắt kính, nhặt sợi tơ hồng, yên lặng cột cổ tay.

      Thị Thần là tín ngưỡng của toàn bộ tộc nhân Tần thị các nàng, dù mèo đen này và lão tổ tông Thị Thần nhà các nàng có quan hệ gì, tại nàng đều cảm giác mình tràn ngập lực lượng.

      u linh bóng đè có thể biến thành hắc mã mà thôi.

      Nàng rút đao ra, chém đứt cành cây chặn đường, tiến vào mê cung. Mê cung này giống trong mộng lần đầu tiên nàng tới, phức tạp đến có thể nhốt chết người, dựa vào trí nhớ cường đại cùng năng lực tính toán, nàng nhanh chóng sinh ra cái bản đồ ở trong đầu.

      Tiếng bước chân dần dần tới gần quấy nhiễu vườn hoa hồng yên lặng mấy trăm năm, chỗ sâu trong vườn hoa hồng có bộ xương khô giật giật.

      “…… Kỳ quái, sao nàng tới nhanh như vậy?”

      Tần Phi Thường vào chỗ sâu trong mê cung, liền nhìn thấy bức tượng thánh mẫu khuôn mặt hòa ái hiền từ, tượng thánh mẫu cong hai tay lên, bên tren cuộn tròn bộ xương khô được áo choàng màu đỏ tươi bao vây lấy. Dưới chân tượng là bụi gai mọc thành cụm quấn quanh, gắn bộ xương khô và tượng đá vào cùng nhau.

      Khung xương bộ xương khô trắng sáng, bên ngoài có ánh sáng ôn nhuận.

      Tần Phi Thường: Giống bị nướng khô.

      Nàng nhìn thấy bộ xương khô này bằng ánh mắt đầu tiên, đầu bộ xương khô cũng giật giật, quay đầu “nhìn” nàng, lộ ra hai cái hốc mắt tối om. Tần Phi Thường nâng súng lên bắn, nhắm ngay hai cái hốc mắt đó.

      Oành oành vài tiếng vang lên, nàng trơ mắt nhìn tượng thánh mẫu đổ sập, đá rơi tứ tán.

      Bộ xương khô đâu? đôi mắt Tần Phi Thường tìm kiếm bộ xương khô trong đá vụn mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh, có thứ gì dựa vào vai nàng.

      Bộ xương khô Ecgberht treo ở cổ nàng trầm trầm mà : “Vì sao vừa thấy mặt liền động thủ với ta, tốt đâu?”

      “Trước khi bị đùa chết, cũng phải xả ra ngụm ác khí.” Tần Phi Thường thầm nghĩ thủ đoạn vật lý quả nhiên vô dụng, ném súng, ý đồ kéo ra bộ xương treo cổ.

      so với ta nghĩ còn lợi hại hơn, ta cho rằng đến được trước mặt ta đâu.” Bộ xương khô bọc áo choàng màu đỏ, ngữ điệu lại từ trầm chuyển thành tán thưởng.

      Sớm kiến thức tuyệt kỹ biến sắc mặt của , Tần Phi Thường bị ảnh hưởng, vẫn duy trì tiết tấu của mình, bình tĩnh : “Chẳng lẽ phải cố ý dẫn tôi lại đây sao. Lâu đài ban đêm, những kiến trúc trang trí hoa lệ, dẫn tôi xem sảnh yến hội và phòng ngủ, triển lãm ra đều là manh mối, chỉ cần có tâm, đều có thể tìm tới nơi này.”

      đến đây nàng quay đầu, đối diện cùng bộ xương khô quỷ dị kia, chắc chắn mà : “Tôi đoán, bị nhốt ở chỗ này, muốn mượn người lên đảo trợ giúp rời .”

      Đúng vậy, nàng đoán đúng rồi.

      Thời gian lâu như vậy, từ khi tử vong, biến thành u linh bóng đè, vẫn luôn ở chỗ này. Ban đầu, tìm kiếm vui sướng ở trong nguyền rủa, nhưng những người vào nơi này đều giống nhau, yếu đuối, ngu xuẩn, có bất kì kinh hỉ gì. Oán hận biến mất, tử vong của bọn họ cũng còn thú vị nữa.

      Ngày tháng núp nguyền rủa, cũng bị nhốt ở hòn đảo tĩnh mịch bị quên lãng này, nơi này an tĩnh như vậy, đến những u linh đó cũng dám tới gần đây nữa.

      Bởi vì nguyền rủa đó, trói buộc đời sau của những người đó ở trong ác mộng, đồng thời chính cũng bị nguyền rủa đó trói buộc. Chậm rãi, bắt đầu cảm thấy phiền chán.

      Sau đó lúc này đây, vừa lúc gặp người giống bình thường.

      Bộ xương khô rốt cuộc buông nàng ra, hốc mắt đen tối kia phảng phất bốc cháy lên ánh sáng ngọn lửa đom đóm, sâu kín : “ quá thông minh, khiến ai thích.”

      Xác , người quá thông minh dễ bị lừa, người thích lừa gạt đều thích người thông minh.

      thẳng , muốn làm thế nào, tôi có thể giúp , đổi lấy cởi bỏ nguyền rủa, bình an rời khỏi nơi này.” Tần Phi Thường trực tiếp.

      Ecgberht cũng hề loanh quanh, “Tôi muốn mượn dùng thân thể của rời khỏi nơi này.”

      Tần Phi Thường nháy mắt hiểu ra vì sao ở cảnh trong mơ, lần lại lần cùng nàng lăn đến với nhau, nguyên lai là vì mượn thân thể của nàng.

      “Xem ra, từ lần thứ ba tôi tiến vào thế giới ác mộng của , chọn tôi.” Cho nên từ lần đó bắt đầu mới có thể trở nên chủ động, Tần Phi Thường hỏi: “ nghĩ tới, nếu tôi thể tìm tới nơi này, uổng công tính kế?”

      “Ta ở thân thể của để lại rất nhiều ký hiệu, tìm được ta.” Ecgberht cười rộ lên, “Hơn nữa, dù thất bại, ta còn có thể chờ lần sau.”

      Tần Phi Thường tỏ ý kiến, “ muốn làm cái gì xin mời, cần lãng phí thời gian, sớm chút rời khỏi nơi này.”

      Bộ xương khô cầm cánh tay nàng còn mang theo đồ án nguyền rủa đen nhánh, ngữ khí hoang mang lại cảm thán, “Tới bây giờ, vẫn sợ…… Chẳng lẽ sợ bây giờ ta làm gì với ?”

      Tần Phi Thường: “Mặc kệ muốn làm gì, chẳng lẽ tôi còn có thể cự tuyệt?”

      Nếu như thế nào cũng thể cự tuyệt, vậy còn sợ cái gì. Lúc trước nàng mới từ trường học ra, trưởng bối an bài nàng công ty Tần thị học tập, với nàng, dù chiếm hạ phong, cũng thể mất phong độ. Oán hận, phẫn nộ, cam lòng, những cảm xúc mặt trái đó từ rất sớm nàng bắt đầu học được khắc chế.

      Ecgberht thích nhất nhìn sắc mặt người ta khi cùng đường, thất bại, nhưng ở người Tần Phi Thường, lần như nguyện. Vậy làm thể để ý.

      “Nếu như vậy, được rồi, ta cùng định ra cái khế ước.” nghĩ đến cái gì, trong giọng lại tràn đầy chờ mong.

      Tần Phi Thường chỉ cảm thấy tay lạnh băng trầm trọng, nguyền rủa màu đen ở trước mắt nàng biến hóa, đường cong màu đen hỗn độn du tẩu ở làn da nàng, sinh ra đồ án mới, đó là cành hoa hồng nở rộ theo cánh tay nàng quấn quanh mà mọc lên.

      Đồ án ngừng lan tràn, có ý tứ ngừng lại, thực nhanh chiếm hơn nửa cánh tay nàng. Cảm giác kim đâm đau đớn tinh tế mang theo lạnh băng, rơi vào trong thân thể nàng. Bộ xương khô nắm cổ tay nàng, theo đồ án lan tràn, chậm rãi bao trùm lên túi da hoạt sắc sinh hương.

      như là gốc cây hoa hồng cắm rễ ở huyết nhục nàng, lộ ra tươi cười kiều diễm. Nâng cánh tay của nàng lên khẽ hôn, Ecgberht : “Đây là khế ước, cũng là loại nguyền rủa khác, từ nay về sau, thân thể và linh hồn của , đều hoàn toàn thuộc về ta, trở thành nô……”

      Thanh dừng lại, bỗng nhiên biến sắc mặt, hơi hơi mở to hai mắt, kinh ngạc : “Sao lại thế này!”

      Đồ án màu đen cánh tay Tần Phi Thường dần dần biến thành màu đỏ. Ecgberht có thể cảm giác được nguyền rủa của mình bị lực lượng khác thay đổi phản phệ, chúng nó hỗn hợp bên nhau, từ đầu ngón tay bò lên cánh tay, đồng dạng ở cánh tay lưu lại đồ án màu đỏ.

      Nhìn sợi tơ hồng buộc tay biến mất, nhìn sắc mặt Ecgberht biến hóa, khóe miệng Tần Phi Thường nhếch lên.

      Lão tổ tông Thị Thần của Tần thị nhất bảo hộ bọn của ngài. Sợi tơ hồng đó, nàng đoán là đơn giản, nghĩ tới lợi hại như vậy. Khế ước hoặc là nguyền rủa ngừng biến hóa, nàng cũng tự nhiên mà cảm ứng được, nguyền rủa này kết nối hai bọn họ.

      Tần Phi Thường trở tay nắm lấy tay Ecgberht, cười như cười, “ chỉ có tôi thuộc về , cũng thuộc về tôi, đây mới là công bằng, đúng .”

      Sắc mặt Ecgberht biến thành đen kịt, rốt cuộc lột ra lớp ngụy trang dày, lộ ra chân phẫn nộ phía dưới, tình vượt qua khống chế, căn bản thể chịu đựng được, “ ――!”

      Tần Phi Thường dù vội vẫn ung dung mà ôm cánh tay mình, cảm thấy Ecgberht trước mặt giống như đại tiểu thư muốn kết hôn, kết quả thể hiểu được bị ép gả.

      Nàng nhịn được liền cố ý lạnh lùng : “Việc đến nước này, còn có thể làm sao bây giờ, chắp vá qua .”

      Ecgberht sắc mặt vặn vẹo trận, cắn ngón tay mình, ánh mắt lập loè mà nhìn đồ án nguyền rủa màu đỏ mu bàn tay mình, dùng cái tay khác bao trùm lên.

      Tần Phi Thường choáng váng trận, phát giác cảnh vật trước mắt vặn vẹo, đoán được khẳng định là Ecgberht muốn làm cái gì, nhanh chóng quyết định bắt lấy tay .

      Túm cái như vậy, đồ án hoa hồng màu đỏ cánh tay nàng trở nên nóng rực lên.

      Nàng tạm thời mất ý thức, thân thể trở nên bẫng, nhưng thực nhanh nàng ngửi được mùi hương hoa hồng.

      Hoa hồng ―― đây là đình viện nở đầy hoa hồng. đứa bé trốn tránh trong bụi hoa hồng, nó lớn lên giống như thiên sứ, lông mi dài nửa che đôi mắt giống nho đen.

      Rất nhiều người tìm kiếm nó, nó lại nấp ở bụi hoa ra tiếng, đầy mặt giảo hoạt cùng vui sướng.

      Nó bò ra từ bụi hoa hồng, trốn tránh hầu và các phu nhân chạy vào trong đại sảnh, dẫm lên những tấm thảm tràn đầy hoa văn, bò lên bậc thang cao cao, lại nấp trong tủ quần áo căn phòng lầu hai. Đó biết là tủ quần áo của vị phu nhân nào, váy xinh đẹp bị kéo lên đắp ở người, giấu chính mình .

      chơi trò chơi trốn tìm, tòa hành cung hoa mỹ vô biên vô hạn này chính là nhạc viên của đứa này.

      Tần Phi Thường thấy đứa bé này lại trưởng thành thêm chút, được linh mục dắt vào trong giáo đường, mặc vào quần áo hoa lệ, ở phía dưới cửa sổ giáo đường màu sắc rực rỡ hát thánh ca. Giọng trẻ con trong suốt linh hoạt kỳ ảo, quanh quẩn ở giáo đường, phía dưới rất nhiều người từ ái nhìn nó.

      Chỉ chớp mắt, nó lại ngồi ở gallery, học hội họa đối diện với hoa tươi nở rộ bên ngoài. Giáo viên của nó xụ mặt, nghiêm khắc mà dạy dỗ, đứa bé này mới khoảng mười tuổi phục mà dùng tay chấm thuốc màu, lại cọ loạn hồi lên vải vẽ, quay đầu nhảy xuống ghế chạy , chọc giáo viên tức giận đến ở phía sau hô to.

      Hình ảnh lại biến đổi, học khiêu vũ ở trong phòng vũ đạo hình tròn. Thiếu niên mười hai tuổi lớn lên cao gầy, cổ thon dài, khi xoay tròn ưu nhã mỹ lệ, uyển chuyển nhàng giống như thiên nga.

      Ánh mặt trời trải đầy người , trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng kiêu ngạo.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún6 others thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ôi trời đọc lèo quá. @heavydizzy hiệu suất quá xá

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      20 Mang

      Tiệc tối sinh nhật Ecgberht mười ba tuổi, dắt tay vị phu nhân, vào giữa đám người. Đó là mẫu thân , tình nhân đứng đầu trong đám đông tình nhân của Lost mười lăm, từng lấy mỹ mạo nổi tiếng thời.

      Vị phu nhân đó như hoa tươi nở rộ đến mức tận cùng, còn con của nàng vẫn giống như nụ hoa hoa hồng.

      Tòa trang viên hoa hồng này xây xong, tiểu vương tử mà Lost mười lăm thương nhất sống ở nơi này đại bộ phận thời gian, cậu lớn lên ở đây, quen thuộc mỗi chỗ nơi này.

      Tiệc tối xa hoa với cậu mà là trò chơi nhàm chán, vì thế cậu và mẫu thân nhảy xong điệu vũ, dẫm lên tiếng nhạc cuối cùng, cười vang hôn lên tay mẫu thân, xoay người chui vào đám người, lướt qua những phu nhân tiểu thư chờ mong khiêu vũ cùng cậu, chạy ra ngoài.

      Trang viên Hoa hồng đảo Tomani có xây trại nuôi ngựa lớn, cậu thường xuyên cưỡi hắc mã mình nhất rong ruổi dọc theo đảo , cậu có thể phi lên sườn ngọn núi cao nhất bên bờ biển, nhìn ra mặt biển xa, có thể tùy ý để ngựa chậm rãi về phía trước, chở cậu lang thang dạo có mục tiêu.

      Phụ thân cậu, Lost mười lăm ngẫu nhiên đến thăm cậu cùng mấy tình nhân ở nơi này, nhưng càng nhiều thời gian ông ta đều ở hành cung khác hưởng lạc.

      Mười sáu tuổi năm ấy, Lost mười lăm chết đột ngột, sau trận hỗn loạn, huynh trưởng của cậu kế vị, mà khi đó, bên ngoài thời cuộc rung chuyển hỗn loạn, hơn nữa ảnh hưởng tới tòa trang viên hoa hồng này.

      Thời kì cuối vương triều Lost, Lost mười sáu bị giết, chính quyền hỗn loạn, mấy thế lực cướp đoạt tài nguyên lẫn nhau, trang viên hoa hồng cũng giống những hành cung vương đình và vô số bảo vật trân quý bị người từ bên ngoài đến cướp bóc.

      Những người đó ngồi thuyền lớn, xông lên đảo.

      Giáo sư dạy hội họa bởi vì luyến tiếc họa tác bị hủy, bị giết chết ở gallery, đầu phun ra máu vẩy đầy vách tường;

      Giáo sư dạy khiêu vũ treo cổ ở sảnh yến hội;

      Linh mục cùng rất nhiều người hầu nấp ở giáo đường đảo cứ thế bị thiêu chết;

      Mẫu thân cậu bị kéo ra từ tủ quần áo, tuyệt vọng mà từ lầu ngã xuống.

      Cậu phẫn nộ, thống khổ, cầm kiếm muốn quyết đấu cùng những người đó, nhóm hầu chăm sóc cậu lớn lên ngăn cản cậu, giấu cậu trong bụi hoa hồng rậm rạp, họ dắt hắc mã tới, thỉnh cầu cậu nhanh chóng trốn tránh .

      “Tựa như khi còn chơi trốn tìm vậy, trốn , để người ta tìm được.” Hầu lớn tuổi thanh run rẩy , lần cuối cùng từ ái mà vuốt ve tóc của cậu.

      Cậu là tiểu vương tử được sủng ái lớn lên, là chủ nhân nơi này, tòa đảo này là nhạc viên của cậu…… Cậu nhìn mọi người bị giết, gia viên bị hủy, lại bất lực.

      Chỉ còn lại có mình cậu, bị nhốt ở đảo chỗ để trốn.

      Cuối cùng cậu mang theo súng trốn vào vườn hoa hồng giống mê cung, cuộn tròn ở dưới tượng thánh mẫu, nhìn khắp nơi bốc cháy lên lửa lớn, ra nguyền rủa thê lương:

      ―― “Sau khi ta chết, biến thành bóng đè, vây chết tất cả bọn họ ở chỗ này, vĩnh viễn, vĩnh viễn thể rời khỏi ác mộng của ta!”

      Chuông gác chuông rung lên, nặng nề tấu vang.

      .

      Tần Phi Thường từ mặt đất ngồi dậy. cổ tay của nàng có vòng đồ án dây leo hoa hồng màu đỏ, phía trước tượng thánh mẫu vốn nên bị nàng dùng súng đánh nát vẫn êm đẹp đứng ở kia, trong khuỷu tay có bộ xương khô bọc áo choàng.

      Tần Phi Thường: “……” Lúc trước lại là bóng đè? Kẻ điên bóng đè này sao vẫn lần lại lần, dứt.

      Nàng hít sâu hơi, đến trước tượng thánh mẫu, kéo áo choàng ra, thấy xương cốt cánh tay của bộ xương khô có đồ án màu đỏ giống nàng.

      Thực tốt, cho dù phía trước đến tột cùng là chuyện thế nào, cái nguyền rủa này có hiệu lực. Hai người bọn họ tính mạng giờ nối liền cùng nhau, Ecgberht thể làm gì nàng, nàng cũng thể làm gì Ecgberht.

      Tuy rằng ôm tâm tư tiêu diệt nguyền rủa và kẻ điên mà tới, nhưng dựa theo hiệu quả, nàng quả thực là tự đưa tới cửa cùng người ta kết hôn.

      Tần Phi Thường rũ rũ tấm áo choàng màu đỏ, cuộn xương cốt bên trong thành bọc, thắt cái nút, cầm lấy ra ngoài. Tình huống như vậy, mang theo trở về rất khó xong việc.

      Bộ xương Ecgberht ở trong bao áo giản dị vẫn nhúc nhích, có phản ứng gì, Tần Phi Thường nghĩ thầm bị nguyền rủa của chính phản phệ, nên chịu kích thích lớn như vậy?

      ra vườn hoa hồng, Tần Phi Thường phát sương mù đảo chậm rãi lưu động, những sương mù lúc trước bị bài xích ở bên ngoài đảo tiến vào bên trong trang viên, u linh nửa trong suốt bên trong sương mù cũng theo sương mù tràn ngập xuất ở chung quanh.

      Nàng mang theo bộ xương của Ecgberht, những lũ u linh phiêu giật nấp ở trong sương mù cũng tới gần.

      U linh bình thường có ký ức và thần trí, đại đa số người sau khi chết, linh hồn chậm rãi tiêu tán, có tình huống đặc thù chỉ có thể tồn tại trong hình thái u linh khoảng thời gian thực ngắn ngủi. Nơi này nhiều u linh như vậy, qua mấy trăm năm còn tiêu tán, chỉ có thể là bởi vì Ecgberht.

      Sau khi chết biết vì sao biến thành u linh bóng đè, bởi vì cường đại oán khí và nguyền rủa, ngăn cách đảo Tomani, cũng mạnh mẽ giữ lại những u linh sớm nên tiêu tán đó.

      ―― giống trẻ con, bắt lấy thời gian tốt đẹp muốn buông tay, dù họ sớm biến thành bộ dáng khác.

      “Oán hận của kỳ sớm biến mất rồi.” Tần Phi Thường ở trong sương mù ướt át. Bên cạnh là trại nuôi ngựa nàng chưng từng tới, nàng còn nhớ đoạn ngắn vừa thấy, thiếu niên cưỡi hắc mã từ nơi này bay vọt , khí phách hăng hái.

      Mới vừa nghĩ như vậy, bên người nàng xẹt qua trận gió, mơ mơ hồ hồ, tựa hồ là mấy con ngựa nửa trong suốt chạy qua.

      Tần Phi Thường: “…… giỏi, linh hồn ngựa còn phải giữ lại.”

      Vẫn luôn giả chết, bộ xương khô chuyện, : “Ta giữ lại cái gì.”

      ràng cái gì cũng chưa lưu lại.

      rất sớm hối hận, lúc oán hận theo thời gian tiêu tán, phát nguyền rủa của mình vây khốn những kẻ thù, cũng vây khốn chính mình cùng người chết ở đảo.

      Trước khi chết nguyện vọng của mãnh liệt đến mức ảnh hưởng tới sinh linh đảo này, biết những người chết là tự nguyện hay bị cưỡng bách lưu lại nơi này cùng .

      Ban đầu oán hận biến mất, lại ngừng có oán hận mới sinh ra. xác muốn rời khỏi nơi này, chỉ có rời khỏi nơi này, tòa đảo này mới có thể bị ảnh hưởng, u linh mới có thể tiêu tán.

      Nhưng nghĩ tới, chính ngày rời .

      muốn dẫn ta ?”

      “Bằng thế nào, lưu lại nơi này cùng hôn mê? Tôi cảm thấy ngủ đủ rồi.”

      sợ ta thế giới bên ngoài, làm ra cái gì đáng sợ ……” Ngữ điệu dần dần quỷ dị.

      Tần Phi Thường cười lạnh tiếng, “Thành chút, nếu phơi tro cốt của .”

      Ecgberht dám tin tưởng, “ uy hiếp ta?”

      Tần Phi Thường nghiêm trang: “Công chúa ngài tỉnh chưa ? Vương triều Lost vong mấy trăm năm rồi.”

      Ecgberht: “Ai là công chúa?!”

      Tần Phi Thường tự nhiên mà sửa miệng: “ sai, là vương tử.”

      còn phải là công chúa sao, hồi thao tác xấu hổ nhốt chính mình ở lâu đài, làm công chúa chờ người cứu vớt.

      Có bộ xương Ecgberht trong tay, Tần Phi Thường đảo gặp bất kì vấn đề gì, nàng vào bên rìa đảo, vừa vặn thấy đám người mờ mịt mà từ mặt đất bò dậy.

      “Tôi…… Chúng ta đây là làm sao vậy?”

      “Chúng ta sao lại ở chỗ này?”

      Tần Phi Thường túm lấy bộ xương của Boss, thần sắc tự nhiên mà qua: “ thôi, lên thuyền, chúng ta trở về.”

      Những người trẻ tuổi kia càng thêm mờ mịt, bọn họ cảm thấy chưa từng đuổi kịp tiến độ của Lorraine. Sao lại phải trở về? phải bọn họ mới vừa lên đảo sao, còn chưa vào đâu!

      Ánh mắt vu sư Rhodes càng thêm nghi hoặc hơn, ông ta mơ hồ nhớ chính mình có giấc mộng, nhưng cảnh trong mơ giống như mảnh biến mất ở chỗ sâu trong óc.

      “Nguyền rủa của chúng ta còn chưa giải quyết đâu, sao lại phải trở về?” Lyon hỏi.

      “Nha!” Mandison nâng tay mình lên, lại dám tin tưởng mà lấy đèn ra soi lên, tỉ mỉ nhìn lần lại lần, “ còn, đồ án nguyền rủa còn!”

      Tất cả mọi người vội vàng xem xét cổ tay mình, thực nhanh, đám người phát ra tiếng khóc và tiếng cười chạy ra đường sống, ôm chặt lấy nhau.

      Thấy bọn họ vui quá mà khóc, sau lưng Tần Phi Thường truyền đến tiếng cười lạnh có ý tốt, bộ xương khô nọ ở bên tai nàng : “Bọn họ cao hứng quá sớm, nguyền rủa cũng chưa giải trừ đâu, ha ha ha ~”

      Tần Phi Thường giật giật miệng, “Câm miệng .”

      Phát đồ án nguyền rủa cổ tay mạc danh biến mất, đám người cũng thèm tìm tòi nghiên cứu, chỉ muốn nhanh rời , lập tức quay lại thuyền trở về điểm xuất phát.

      Tần Phi Thường mang theo cái tay nải bị mọi người vô ý thức xem , chỉ có vu sư Rhodes cảm giác được cái gì, nhịn được nhìn Tần Phi Thường.

      Lyon đầy mặt tươi cười mà tới bên ông ta biểu đạt cảm tạ: “Vu sư Rhodes, lần này ít nhiều có ngài trợ giúp, trở về tôi và phụ thân cùng cảm tạ ngài.”

      , tôi cũng làm cái gì.” Vu sư Rhodes nhăn chặt mày. Ông đáp ứng chuyến này, nghĩ tới phát sinh bất kì chuyện gì đáng sợ, nhưng lại hoàn toàn giống như ông ta nghĩ, ông ta căn bản là thể làm cái gì, “Nếu có ai làm cái gì, đại khái là bên kia.”

      Biểu tình ông ta nghiêm túc chỉ vào Tần Phi Thường, bỗng nhiên cảm giác bên đó truyền đến hơi thở làm người ta cực thoải mái, tự giác lui về phía sau bước, thu hồi ngón tay.

      “Ngài làm sao vậy?” Lyon nghi hoặc.

      Vu sư Rhodes môi run run, hàm hồ : “ có gì.”

      mình ông ta ngồi trong phòng, đường quay về rốt cuộc câu, hơn nữa vừa đến bến tàu liền vội vàng rời . Rời xa con thuyền rồi, ông ta mới lộ ra thần sắc nghĩ mà sợ.

      Nếu ông ta đoán sai, kia từ đảo mang theo đồ vật cực đáng sợ.

      “Lorraine, chơi cùng chúng tôi sao?” “Đúng vậy, chúng ta thế nhưng đơn giản như vậy giải trừ nguyền rủa, chẳng lẽ đáng chúc mừng sao!”

      Tần Phi Thường cự tuyệt bọn họ mời, mang theo hành lý về.

      Nguyền rủa hạ màn, cũng là thời điểm nàng nên chuyên tâm làm việc. Nàng trở lại nhà Lorraine, đơn giản thu thập vài thứ, chuẩn bị dọn đến căn phòng lúc trước xem xét.

      Từ lầu xuống dưới, vừa vặn nàng nhìn thấy Lonso và bà nội. Bởi vì nguyền rủa giải trừ nhanh, bà nội còn chưa chết, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.

      Tự giác thanh toán ân oán với bọn họ, Tần Phi Thường lễ phép mà gật gật đầu với rồi rời .

      Nàng có thể tưởng tượng được kế tiếp nơi này phát sinh cái gì. Tòa nhà này thuộc về bọn họ, bọn họ sắp phải dọn , Lonso là người ích kỷ, gã lấy toàn bộ tiền của bà nội, bà ta chết ở trong tay cháu trai bảo bối bà ta thương nhất, mà Lonso, người như vậy nếu thay đổi, kết cục bi thảm cơ hồ là chú định.

      Ký kết khế ước cùng Ecgberht xong, bỗng nhiên nàng có thể thấy khí người những người khác, hai bà cháu kia người có khí màu đen, thực nồng đậm.

      Nàng tạm thời thuê nhà ở lầu hai trong phố cũ phục cổ gần đại học Thanh Sam, đồ đạc các thứ đều có sẵn, mang theo hành lý là có thể vào ở, bà cụ chủ nhà là giáo viên nhạc hòa ái, nhà cho khách thuê trọ cũng xử lý rất tốt, rất có phong cách, ít chi tiết trang trí đều hiển lộ ra phẩm vị.

      Toàn bộ lầu hai đều được Tần Phi Thường thuê lại, người ở cũng đủ rộng rãi.

      Đặt xong hành lý, Tần Phi Thường cởi quần áo vào phòng tắm. Trong chốc lát, rương hành lý của nàng lạch cạch tiếng bị đẩy ra, bộ xương khô từ bên trong đứng lên, dẫm lên quần áo, ngồi xuống sô pha bên cạnh.

      Lúc trong phòng tắm tiếng nước vang lên, bộ xương khô chậm rãi biến thành mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng, xõa tóc dài. Mặt vô biểu tình mà chống cằm, đánh giá căn nhà với quá mức hẹp này.

      Quá cũ, trần nhà có phù điêu hoa văn màu sắc, có đèn treo thủy tinh, sàn nhà có vết, thảm quá rẻ tiền…… Bất quá, có rất nhiều đồ vật kỳ quái chưa từng thấy.

      Ecgberht đứng lên, dùng gậy chống màu bạc tay gõ gõ TV, lại gõ gõ tủ lạnh bên kia.

      Đây đều là cái gì?

      Tần Phi Thường mang theo đầy người hơi nước từ trong phòng tắm ra, nàng dẫm dép lê tới bên Ecgberht, mở tủ lạnh, thấy bên trong có nước và sữa mà chủ nhà để sẵn.

      Nàng cầm lọ nước đá, thuận tay cho Ecgberht hộp sữa.

      Đóng lại cửa tủ lạnh, nàng uống ngụm nước đá, dùng khăn lông lau tóc ướt tìm quần áo.

      Ecgberht nhìn vật hình hộp lạnh băng trong tay, học động tác của Tần Phi Thường mở tủ lạnh ra.

      Tần Phi Thường lật quần áo ở rương hành lý, nghe thấy tủ lạnh phía sau ngừng bị mở ra đóng lại, cũng quay đầu lại : “Công chúa, đừng nghịch tủ lạnh.”

      PS: @Tiểu Ly 1111 , ta edit xong rồi mời bắt đầu post, beta đến đâu post đến đấy.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :