1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      tới truyện này cứ như đền bù hết cảnh H mờ ảo của mấy truyện trước luôn vậy
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      13 Phỏng đoán

      Tần Phi Thường tỉnh lại, từ giường ngồi dậy, lẳng lặng nhìn bóng đêm hắc ám bên ngoài lát.

      Bình phục đau đớn còn quanh quẩn ở dây thần kinh đại não xong, nàng nhấc chân đạp lên mặt đất, bưng ly trà nóng đứng bên cửa sổ.

      Từ trước cuộc sống của nàng nàng cơ hồ chỉ có công việc, ngẫu nhiên lúc làm việc cảm thấy mỏi mệt, nàng bưng chén trà nóng đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

      Bên ngoài tòa nhà Tần thị có hồ nước, ban ngày sóng nước lấp lánh ánh sáng, nhưng nàng quen nhất chính là đêm khuya yên tĩnh mặt nước đen nhánh ám trầm, ngẫu nhiên có ánh trăng đêm mới có vòng sáng màu trắng in bóng mặt nước.

      Cảnh tượng như vậy đại khái về sau rốt cuộc cũng nhìn thấy nữa ―― bất quá nàng có thể suy xét về sau xây tòa nhà làm văn phòng, phía dưới đào cái hồ cũng tệ. Cảnh sắc muốn nhìn cuối cùng cũng vẫn có biện pháp để nhìn.

      Uống xong chén trà nóng, Tần Phi Thường vào phòng tắm tắm rửa.

      Căn cứ tổng kết thời gian hai lần trước, lần tiếp theo phỏng chừng nhanh nhất cũng phải chờ đến buổi sáng ngày mai, đêm nay nàng có thể hơi thả lỏng chút.

      Lúc cởi quần áo, dải lụa trong túi rớt ra, Tần Phi Thường nhìn nó, nhặt lên để lên giá bên cạnh.

      Ở thế giới này mang đồ vật sang, cũng biến mất, làm thí nghiệm rất nhiều lần Tần Phi Thường xác định, thế giới bên kia chỉ là cái “Thế giới trong đầu”, nguyền rủa đó hoàn toàn chỉ tác dụng với tinh thần.

      Tuy rằng thế giới kia hết thảy đều quá mức chân , nhưng Tần Phi Thường vẫn cứ định nghĩa nó là “Giả dối”, chỉ còn đến tột cùng là cái cơ chế gì.

      Bất quá chỉ cần là thứ giả dối nàng sợ hãi. Toàn bộ cảm giác, dù là thống khổ hay là vui thích đều do đại não làm chủ, muốn điên cuồng trong giả dối, chờ đến lúc nàng cũng thể chịu nổi thử thôi miên khống chế đại não mình.

      Đứng ở trong dòng nước, cảm giác nước ấm chảy đầy toàn thân, tuy rằng người hoàn toàn có vết thương, nhưng khi cọ rửa qua cổ, cánh tay, đùi, vẫn cứ tự giác mà cảm thấy run rẩy.

      Kẻ điên hổ là kẻ điên, để nhìn nàng thất thố, cái gì cũng dám chơi, đáng tiếc đại bộ phận tâm thần của nàng đều đặt lên khống chế cảm giác đau, nếu phối hợp…… phỏng chừng hưởng thụ được.

      Nhắm mắt lại duỗi tay an ủi thân thể, bình tĩnh trở lại rồi, chớp rớt bọt nước lông mi còn chưa rơi, tắm rửa sạch , mặc xong quần áo, mang mắt kính lên, lại là người phụ nữ hơi có vẻ lạnh nhạt ―― dù thân thể này mới mười tám, mười chín tuổi, còn có thể được gọi là thiếu nữ, nhưng con người bên trong bất đồng, khí chất cũng hoàn toàn bất đồng, dù cho ai thấy nàng, đều cảm thấy nàng thích hợp với xưng hô là thiếu nữ.

      Ngồi vào trước máy tính, phòng chuyện lại lần ầm ĩ lên, Tần Phi Thường tùy tiện nhìn nhìn, liền quản bọn họ quỷ khóc sói gào nữa. Nàng hồi ức lại hết thảy nhìn thấy ở đại sảnh đó, ngón tay khẽ nhúc nhích, ở máy tính tìm kiếm bức tranh sơn dầu.

      Lịch sử của thế giới này phải là lịch sử nàng biết, nhân chủng hỗn cư, sinh sống đa dạng. Nàng vào thế giới này chưa bao lâu, cũng hiểu về lịch sử, nhưng lần này đến thế giới kia, ở đại sảnh nhìn thấy mấy bức tranh sơn dầu, khiến nàng phát cửa đột phá.

      Nàng tìm tòi ít trang web giám định và thưởng thức tranh sơn dầu, rốt cuộc tìm được thứ mình muốn tìm. Thông qua so sánh cẩn thận, nàng xác định họa gia.

      Lario Moran Victor, họa sư cung đình trứ danh hơn ba trăm năm trước, tác phẩm bảo tồn hậu thế tổng cộng 79 bức.

      Tác phẩm hội họa của ông ấy có đặc điểm lớn nhất chính là bút pháp tinh tế và quang ảnh, đặc biệt thích vẽ cảnh vật, mạng còn có thể tìm được tác phẩm, có 60 bức cảnh vật. Là họa gia sau khi phong cách hội họa ổn định cơ bản còn phát sinh thay đổi quá lớn, đặc điểm mười phần ràng, làm người ta vừa xem liền nhận ra ngay.

      Tần Phi Thường nhất nhất xem qua những bức cảnh vật, xác định những tác phẩm tranh sơn dầu nhìn thấy ở lâu đài cổ hoa lệ ban đêm đó, khẳng định là của ông ấy.

      Nếu căn cứ thời kỳ họa gia Victor này hoạt động và thành danh để tính toán, cơ bản nàng có thể xác định thời gian tòa lâu đài cổ tồn tại ít nhất vào 300 năm trước. Đương nhiên cũng loại trừ những bức tranh đó là sau khi Victor chết mới có được.

      Xem xong tranh cảnh vật, Tần Phi Thường lại đem số ít mấy bức tranh nhân vật sắp hàng ở trước mặt. Victor vẽ nhân vật nhiều là chân dung vương thất quý tộc thời đó.

      Gia tộc Roman Lost thứ mười bốn, Lost thứ mười lăm cùng với vương hậu Sophia, có khi bọn họ còn , thời kỳ thanh niên cùng với thời kỳ trung niên.

      Ghi nhớ tên bọn họ, lại tìm tòi cuộc đời bọn họ. mạng chỉ có thể tìm được tin tức hữu hạn, đại khái là vương triều Lost trải qua mười sáu đời, Lost mười sáu tại vị gần hai năm, bị quân phản loạn từ trong vương cung kéo ra, cuối cùng bị chém đầu ở cổng lớn vương cung.

      Thời kỳ thống trị của gia tộc Roman kéo dài 400 năm kết thúc như vậy, kế tiếp chính là hơn trăm năm hỗn chiến, cùng với Cách Mạng dân chủ cận đại.

      Có thể , gia tộc Lost chính là mạt duệ của vương triều cuối cùng.

      tra tìm các loại tin tức, Andy phát tin nhắn tới.

      [ Andy: Tôi cảm thấy cổ rất đau, có phải tôi bị để lại di chứng gì ? ] chỉ xem câu chữ cũng có thể cảm giác được lắp bắp và sợ hãi tử vong.

      Tần Phi Thường cảm thấy thời gian quý giá, vốn muốn để ý tới , nhưng nghe lầu lần thứ hai vang lên tiếng khóc của Lonso, nàng lại cảm thấy trẻ trâu Andy còn tính là tồi, vì thế trả lời .

      [ Lorraine: có di chứng, cổ đau là bởi vì ngồi trước máy tính quá lâu, cậu có thể nghỉ ngơi chút. ]

      [ Andy: Tôi dám ngủ, tôi cảm giác vừa ngủ là đến cái thế giới đáng sợ kia! ]

      [ Lorraine: Vậy làm việc, tiếp tục sàng lọc tin tức, muốn gỡ bỏ nguyền rủa càng cần nhiều tin tức. ]

      Kế tiếp thèm để ý tới , nàng ngược lại bắt đầu tìm tòi các loại phong cách kiến trúc lưu hành 300 năm trước.

      Thời kì cuối vương triều Lost, chính trị hỗn loạn, lại là thời kỳ văn hóa cường thịnh, khi đó mặc dù quần áo trang sức hay là kiến trúc đều có khuynh hướng hoa lệ phức tạp, đặc biệt thích cửa kính trang trí hoa văn màu lớn.

      Giáo đường, gác chuông còn có công trình và lâu đài trứ danh từ 300 năm trước di lưu đến nay …… Toàn bộ hình ảnh có thể tìm được, Tần Phi Thường đều nhìn kỹ.

      Nàng dựa vào ghế, nhìn những hình ảnh phức tạp đó, mắt kính lập loè ánh sáng từ màn hình máy tính.

      Tra tìm đến hình ảnh nào đó, Tần Phi Thường dừng động tác chút, phóng đại lên xem.

      Đó là kiến trúc có đắp tượng đỉnh, Thần Mặt Trời và Thần Mặt Trăng, mười hai vị thần tự nhiên, xung quanh vờn quanh tuấn mã ôn thuần, như là hành tẩu ở trong mây.

      Phong cách kiến trúc như vậy, Tần Phi Thường nhớ lần đầu tiên mình tiến vào phế tích lâu đài cổ từng gặp cùng loại.

      Lúc ấy nàng liền cảm thấy có ý tứ, còn nhìn nhiều vài lần. Cái kiến trúc đỉnh đó điêu khắc Thần Mặt Trời, nhưng đồng dạng có tuấn mã và thần minh, chỉ tiếc hư hao quá nhiều, nàng cũng có cơ hội vào ban đêm đến xem lúc chúng nó hoàn hảo.

      Nhìn hơi thở thời đại cùng kiến trúc trang trí đặc sắc này, Tần Phi Thường cơ hồ có thể xác định, lâu đài cổ nguyền rủa đó sớm nhất tồn tại vào 300 năm trước, nơi đó rất có khả năng là dựa vào với nơi tồn tại chân .

      Nàng muốn tìm ra nơi đó.

      cách khác, mỗi ngày đều phải trải qua hồi lăn lộn như vậy, ảnh hưởng đến công tác. Đến bây giờ còn chưa thể hoàn toàn khai triển kế hoạch công tác của mình, đều là bởi vì cái nguyền rủa phiền toái này.

      Tra tìm tư liệu quá nhiều quá hỗn loạn, Tần Phi Thường đến rạng sáng mới nghỉ ngơi lát. Nàng quen, uống cà phê thực nhanh khôi phục tinh thần. Lúc ăn bữa sáng, di động thu được thông báo về chương trình học.

      Nàng mới nhớ ra Lorraine là sinh viên, mấy ngày hôm trước xin nghỉ ngắn hạn, hôm nay kỳ nghỉ kết thúc, nàng nên học.

      Sớm tốt nghiệp đại học từ nhiều năm, Tần Phi Thường cầm di động suy xét ba giây đồng hồ, tra xét đến đại học của Lorraine, quyết đoán đứng dậy trường học.

      Nàng cũng phải học, nàng muốn cái đại học được xưng là có nhiều tàng thư nhất tra tìm tư liệu.

      mạng có thể tìm được tư liệu rốt cuộc cũng hoàn thiện, tối hôm qua nàng liền phát rất nhiều việc mình muốn biết đều tra được. Bình thường đại học nổi danh thế này có rất nhiều tàng thư, lịch sử vân vân, khẳng định có thể tìm được càng nhiều tư liệu kỹ càng tỉ mỉ.

      Dù bên cạnh đều là cảnh sắc và người xa lạ, Tần Phi Thường cũng có bất kì sợ hãi nào. Nàng mang tiền và di động, tra tìm bản đồ, chọn lộ tuyến đến trường học.

      Ánh mặt trời xán lạn, ở vườn trường, bên cạnh toàn là sinh viên trẻ vô ưu vô lự cãi nhau ầm ĩ, bọn họ hoặc là buồn rầu vì học tập, hoặc là buồn rầu vì tình , ngay cả sầu lo cũng có vẻ may mắn như vậy.

      Tần Phi Thường theo thói quen mà quan sát hoàn cảnh và người xung quanh, cách nhìn chăm chú mang theo cảm xúc này làm nàng có vẻ lạnh nhạt cự người ngàn dặm.

      Đám nam sinh trẻ ngang qua chú ý tới nàng, bị nàng hấp dẫn ánh mắt, dứt khoát lên hỏi nàng có hứng thú kết bạn hay . Nhiệt tình như vậy Tần Phi Thường chưa từng cảm thụ, trong lúc nàng học, căn bản có bạn nam dám tiếp cận nàng.

      Đối mặt với người quá ưu tú, đại đa số đều tự biết xấu hổ, huống chi nàng còn bộ dáng dễ thân cận. Người thích nàng biết có hay , năm đó đồng học chán ghét nàng nhưng ra có rất nhiều.

      Ở chỗ này, những nam sinh tuổi trẻ xao động đó có gì băn khoăn, đợt tiếp đợt mà tới gần.

      Tần Phi Thường lúc mười mấy tuổi cũng chưa từng xao động, tại càng bị đám trẻ ranh hấp tấp bộp chộp này hấp dẫn, lại phải tiếp, nhan giá trị của bọn họ đến nửa của Ecgberht cũng đạt được, cho nên nàng chỉ cảm thấy kiên nhẫn.

      “Lorraine? Cậu là Lorraine? Cậu…… mấy ngày thấy, hình như trở nên thực như bình thường.” vất vả đến trước thư viện, gặp đồng học quen biết Lorraine.

      Nếu nhan giá trị của Ecgberht là mãn phần mười điểm, đường gặp được các nam sinh tuổi trẻ phần lớn được ba đến năm điểm, nam sinh cùng nàng chào hỏi này được bảy điểm.

      Từ thái độ và động tác tứ chi của cậu ấy, hẳn là cũng quen thuộc với Lorraine, cần ứng phó. Tần Phi Thường gật gật đầu, có ý tứ chuyện phiếm, lướt qua cậu ấy liền muốn tiến vào thư viện.

      “Chờ , Lorraine, lập tức phải học, cậu học sao?” Nam sinh biết xuất phát từ tâm tư gì, lại nhắc nhở nàng câu.

      Tần Phi Thường: “Tôi còn có việc, tạm biệt.”

      Thấy nàng dừng lại rồi, đến lời cũng chưa nhiều câu, nam sinh kinh ngạc vô cùng. Cậu ta là nhân vật phong vân lần này, bởi vì diện mạo xuất sắc, bên cạnh có rất nhiều người ái mộ, Lorraine cũng là trong đó. Cậu ta biết , nhưng ngày thường chú ý nhiều hướng nội co rúm này.

      Nhưng mà xin nghỉ xong trở về, thường xuyên dùng ánh mắt ái mộ nhìn cậu ta sao lại hoàn toàn thay đổi bộ dáng?

      Tần Phi Thường dọc đường bị bất kì kẻ nào gặp phải kéo lực chú ý, ở thư viện nàng tìm được giá sách mình muốn tìm, vừa xem chính là nửa ngày.

      Ở chỗ này, quả nhiên có càng nhiều tư liệu kỹ càng tỉ mỉ liên quan tới gia tộc Lost.

      Trọng điểm của nàng ở đoạn thời gian trước sau 300 năm kia, vừa lúc là Lost thứ mười lăm tại vị. Vị này trước sau cưới bảy người vợ, sinh hạ mười chín đứa con.

      Tần Phi Thường chủ yếu nghiên cứu quan hệ, tuổi, cuộc đời của cả gia đình này.

      Nàng hoài nghi Ecgberht có quan hệ với gia tộc Lost, nếu mà hỏi vì sao…… cả người cho nàng cảm giác tựa như tiểu vương tử nhốt trong lâu đài.

      Hoặc là công chúa càng thêm chuẩn xác.

      phải vương thất tốt, dưỡng ra công chúa tốt như vậy.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún8 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      14 Rơi xuống

      Lost mười lăm tổng số vợ và tình nhân, tổng cộng sinh được mười chín đứa con, tuy nhiên đây chỉ là con số mơ hồ, công chúa và vương tử có tên tổng cộng mười người, chỉ năm người có ghi chép cụ thể về cuộc đời, còn chín người đến cái tên tỉ mỉ còn ràng.

      Tần Phi Thường dựa theo tuổi từ lớn nhất xem xuống, sàng chọn năm người có thông tin kỹ càng tỉ mỉ.

      Nàng quen sàng chọn tin tức, sách vở chất đống bên người nhanh chóng gia tăng. Trong tay vốn là nghiên cứu về Lost thứ mười sáu, Lost mười sáu là con trai thứ chín của Lost mười lăm, khi chết mới 22 tuổi.

      Nếu như vậy, đại khái có thể trực tiếp tìm từ mấy đứa con sau đó của Lost mười lăm. Chỉ tiếc giai đoạn đó chính quyền đặc biệt hỗn loạn, đến lịch sử ghi lại cũng chỉ lung tung ứng phó, đặc biệt để tâm.

      Với Tần Phi Thường xem ra, đây cũng thể gọi là lịch sử đứng đắn ghi lại, mà là chút diễm tình sử và bi kịch sử hoàng thất lung tung rối loạn. Nàng chỉ chải vuốt ràng các loại quan hệ của cả gia đình lộn xộn này cảm thấy đơn giản. Như nàng là nhân tài có thể nhớ kỹ toàn bộ quan hệ trong Tần gia như vậy còn cảm thấy rắc rối phức tạp.

      Nhưng nàng vẫn từ những bằng chứng ghi lại tỉ mỉ cùng ít chi tiết vụn vặt bước đầu phỏng đoán ra thân phận vị “công chúa ổn” kia.

      rất có khả năng là đứa con nhất của Lost mười lăm, tên tuổi, ngày sinh ngày mất cũng chưa ghi lại, nhưng quyển thư tịch ký lục về Lost mười lăm từng viết lúc tuổi già ông ta thích nhất con trai , bởi vì đứa bé này là do tình nhân xinh đẹp nhất của ông ta sinh ra, lớn lên càng đặc biệt xinh đẹp.

      Nàng lấy ra từ ngữ mấu chốt là xinh đẹp này.

      So với các hôn quân mà lịch sử từng ghi lại, Lost mười lăm tới lúc tuổi già liền bắt đầu các loại tạo tác, xây dựng, rầm rộ kiến tạo hành cung vân vân, còn hơi xây chín hành cung cực lớn, mang theo đám tình nhân của ông ta vào ở.

      Bởi vì những hành cung đó kiến tạo lâu, còn vào lúc vương triều diệt vong, bị quân phản loạn đốt hết thất thất bát bát, chỉ còn lại bộ phận hành cung mùa hạ được bảo tồn tới nay, sau đó lại trải qua chiến hỏa dài đến trăm năm, bởi vậy chúng ở nơi nào, cụ thể hình dáng ra sao đều ghi lại.

      giờ mọi người cũng chỉ có thể từ ít thơ ca và ghi chép ngắn gọn lưu truyền tới nay, cùng với di tích hành cung mùa hè, suy đoán được những hành cung đó từ trước hoa mỹ thế nào.

      Tần Phi Thường cảm thấy, việc này vô cùng ràng, cái thế giới bọn họ bị kéo vào, tuyệt đối chính là hành cung nào đó mà Lost mười lăm kiến tạo.

      Kế tiếp chính là phải sàng chọn chín tòa hành cung biến mất trong lịch sử, xem tòa nào là chỗ nàng muốn tìm.

      Nơi này hổ là thư viện được coi là có nhiều tàng thư nhất, những nghiên cứu lịch sử và thư tịch hoàng thất cũng thiếu, đến thư tịch nghiên cứu chín tòa hành cung cũng rất nhiều, bớt cho nàng ít việc.

      Bất quá, mị lực của lịch sử giống như là mỹ nhân mang khăn che mặt, ai chính mắt gặp được, bởi vậy lắm rốt cuộc mỹ nhân thế nào, phỏng đoán cũng càng giống nhau, tính thêm vào ít nhất hơn 30 địa phương hư hư thực thực là di chỉ hành cung.

      Trước mắt được chứng thực là di chỉ có sáu cái, còn ba cái có kết luận.

      Nhưng có chương về Lost mười sáu ghi lại khiến cho Tần Phi Thường để ý.

      Lost mười sáu kế vị sau đó lâu, chuyến đến hành cung nào đó, bởi vì phụ thân thiên vị đứa con ở hành cung đó làm cho hài lòng, cho nên ở hành cung đó xảy ra ít cãi cọ thoải mái cùng em trai mình.

      Tuy rằng vẫn cứ là suy đoán, nhưng nàng cảm thấy rất có khả năng đứa em ở nơi này chính là tiểu vương tử.

      Ghi lại cũng kỹ càng tỉ mỉ, chỉ có câu tương đối có giá trị, Lost mười sáu ngồi thuyền lớn đến.

      Nếu cầu thuyền, vậy chẳng lẽ là ở đảo?

      Nàng vừa định kỹ càng tỉ mỉ tìm kiếm chút tin tức phương diện này, bỗng nhiên cảm giác trước mắt mơ hồ. Cảm giác quen thuộc này, lại đến thời gian tiến vào phế tích lâu đài cổ.

      Tần Phi Thường quyết đoán đem sách theo cùng, ngồi ở trước kệ sách bên cửa sổ, nhắm mắt lại.

      Căn cứ tình huống phía trước, chuyến nếu bao lâu, trở về có thể xem tiếp.

      Đại sảnh, thi thể chồng chất còn chưa bắt đầu hư thối, như là thi thể trong trò chơi chưa đổi mới, nhưng cho cảm giác mạnh vượt xa so với trò chơi.

      Tham dự cái “Trò chơi” này, hơn 50 người trẻ tuổi, có người bắt đầu chết lặng, có người bắt đầu hỏng mất.

      Chỉ có Tần Phi Thường, nhìn thoáng qua người mình, lại lần nữa theo bản năng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Ecgberht.

      tìm được.

      Ecgberht ở nơi này.

      Thoáng ngẫm lại, Tần Phi Thường hiểu ra. Kẻ điên này so với nàng nghĩ còn thông minh quyết đoán hơn, còn tưởng rằng muốn tiếp tục dây dưa hai lần với nàng mới có thể suy nghĩ cẩn thận đó.

      tới quấn lấy nàng cũng tốt, vừa vặn lần này ra ngoài tìm được ít tư liệu hữu dụng, nàng có thể ở chỗ này nhất nhất nghiệm chứng suy đoán của mình.

      “Từ từ, Lorraine!”

      Nam thanh niên Lyon còn tính là tuấn mang theo vài người đến bên nàng, nhìn chằm chằm nàng nuốt nuốt nước miếng. Nhìn hầu kết động đậy, Tần Phi Thường hiểu , có thể là lần trước bị u linh bám vào người, bị nàng dùng dây lưng vặn gãy đầu, rơi lại chút ám ảnh.

      “Chúng ta mấy người ở trong thực gặp mặt, hy vọng cũng có thể gia nhập với chúng ta, tôi cảm thấy mặt đối mặt chuyện càng thuận tiện.” Lyon cách nàng ba bước .

      Tần Phi Thường dứt khoát : “Được, trở về phát địa chỉ cho cậu.”

      Nhìn nàng mình rời , trong đó thấp giọng : “Cảm giác ấy giống như người độc hành, lãnh lại khốc, là lợi hại a.”

      Mấy người còn lại nhìn ấy, chống nạnh nhìn lại: “Chẳng lẽ phải sao, đặc biệt là lúc giết người, quả thực giống như sát thủ, nhưng bề ngoài ấy chút cũng giống sát thủ, tương phản như vậy quá soái!”

      cậu trai khác thầm: “Có cái gì lợi hại, bảo tiêu nhà tôi cũng có thể làm được.”

      trợn trắng mắt: “Bảo tiêu nhà cậu lợi hại, cậu lại lợi hại, có bản lĩnh để bảo tiêu của cậu đến đây bảo hộ cậu a.”

      Lyon ngắt lời bọn họ: “Lúc trước chúng ta ở bên ngoài phải động thủ với nhau, ai trước?”

      Nhất thời trầm mặc. Bọn họ ở trong đời sống thực cùng chạm mặt, gia thế đều khác nhau lắm, cũng có kiêu ngạo của mình, lúc ấy đám cũng chịu thua, mười phần kiên cường tỏ vẻ vừa tiến vào thế giới kỳ quái này liền tự sát, động được tay có thể để người khác hỗ trợ giết chết, nhưng đến lúc này đều có chút lùng túng.

      Qua lát, vẫn luôn ra tiếng giọng : “Nếu , chúng ta vẫn nên tìm Lorraine , lần trước ấy cũng làm tôi đau lắm.”

      được!” lúc trước khen Lorraine ngẩng đầu lên, “ ấy có thể làm được, chúng ta cũng có thể, phải dựa vào chính chúng ta!”

      “Vậy trước .”

      Cầm dao bỏ túi ra, khoa tay múa chân chút ở cổ mình, làm thế nào cũng hạ thủ được, dưới ánh mắt những người còn lại, ấy miễn cưỡng tìm cho mình chút mặt mũi: “Tôi cảm thấy, cái dao này khả năng giết chết được tôi, nếu chúng ta tìm xem có dao lớn hơn chút hay ?”

      Lyon thở ra hơi, “Thôi, tôi thấy chúng ta vẫn nên nhảy lầu tập thể , như vậy khả năng tốt hơn chút.”

      Bọn họ đều là thiếu gia tiểu thư bình thường, chưa từng động thủ giết người, thế này so với bọn tưởng tượng còn khó hơn quá nhiều.

      Đoàn người vào nơi cao nhất gác chuông, vất vả cậu kéo tôi, tôi kéo cậu lên đến nơi, ngẩng đầu thấy bóng người đứng ở gác chuông cao nhất, dẫm lên mặt nghiêng của tháp nhọn, tay túm lấy tháp nhọn, nhìn ra phương xa.

      “Lorraine? Sao lại ở đây, cũng tới…… nhảy lầu sao?”

      Đứng ở bên cạnh trông về phía xa, Tần Phi Thường buông tay ra, từ mặt nghiêng của tháp nhọn nhìn xuống dưới, “ có, tôi lên nhìn xem. Tôi xem xong rồi, mọi người lên .”

      Nhường cho bọn họ vị trí nhảy lầu.

      Lên cũng lên đây, cho dù có người hối hận, lúc này cũng thể lui về phía sau, vài người đứng ở bên cạnh, cứ như vậy nhìn thoáng xuống phía dưới, tức khắc có người khóc ra.

      “Ô…… Tôi sợ độ cao!”

      Thấy bọn họ đứng nửa ngày cũng chưa động, giống loạt bồ câu, Tần Phi Thường hỏi: “…… Muốn tôi hỗ trợ sao?”

      Thanh mang theo khóc nức nở : “, chúng tôi có thể!”

      Được rồi, Tần Phi Thường bắt lấy thang lầu, trực tiếp xuống. Nàng bò lên chỗ cao nhất này là vì muốn nhìn nơi này có phải hòn đảo hay , nhưng lên nàng mới phát , nàng chỉ có thể thấy quần thể kiến trúc lâu đài rộng lớn, nơi xa hơn bao phủ tầng sương trắng, nhìn lắm.

      Có lẽ, chỗ cao nhìn , chỉ có đến bên rìa mới có thể thấy ràng.

      Tần Phi Thường rồi, mấy người đứng ở bên nhau, vẫn cứng đờ lung lay sắp đổ, dám nhảy xuống.

      dám nhảy…… Muốn tôi hỗ trợ sao?” lời giống Tần Phi Thường vừa rồi, nhưng thanh này, cơ hồ lập tức khiến cho mấy người phản xạ có điều kiện mà sợ hãi.

      Là kẻ điên kia!

      đến cũng kỳ quái, Ecgberht từng giết bọn họ, Lorraine cũng từng giết bọn họ, nhưng bọn họ nhìn thấy Lorraine lại mạc danh có cảm giác an toàn, nhìn thấy Ecgberht liền biến thành sợ hãi .

      nam sinh thấy Ecgberht đứng ở phía sau, thậm chí sợ tới mức cần nghĩ ngợi chạy về phía trước, cậu ta đại khái quên mình đứng ở đâu, vừa chạy liền ngã xuống.

      Phía dưới thoáng chốc tràn ra đóa hoa máu.

      Còn lại mấy người mặt phát xanh, bọn họ muốn lui ra sau, nhưng lại phát động đậy được. Ecgberht chậm rãi lên trước, tiếng bước chân cộp cộp giống như tử vong tới gần.

      Lyon cảm giác được sau lưng có trận gió, bên cạnh thêm Ecgberht đứng ở bên, cũng nhìn bọn họ, trong tay cầm cây gậy chống từng thọc chết bọn họ, mặc thân áo sơmi quần dài mới, đứng ở bên cạnh lan can tinh tế, nửa thân mình đều ở trung, phảng phất tùy thời ngã xuống.

      Cho rằng đẩy hết bọn họ xuống, Lyon đợi nửa ngày, chờ đến tim bị gió lạnh thổi qua cũng thấy có động tác. Bắt đầu nhìn chằm chằm sợi dây cột tóc của phát ngốc.

      Có lẽ là cậu ta nhìn lâu lắm, Ecgberht rốt cuộc quay đầu nhìn cậu ta cái. Sau đó động tác tùy ý mà vươn cây gậy nhàng đẩy sau lưng cậu ta ――

      Lyon cảm giác thân thể mình bẫng, cả người rơi xuống, cách gương mặt đáng sợ kia càng ngày càng xa.

      Đóa hoa đỏ thứ hai tràn ra ở phía dưới. Ecgberht nhìn màn “Nở hoa” này, biểu tình càng thêm đần độn vô vị. dùng gậy chống nhất nhất đẩy mấy người đứng tại chỗ xuống.

      Cuối cùng cũng chỉ dư lại mình .

      Ánh mặt trời kim sắc từ tầng mây rơi xuống, chiếu lên người, vẫn là cảm giác lạnh lùng.

      nhìn sương trắng nơi xa, gần chỗ phế tích hoang vu, bỗng nhiên cũng từ chỗ cao nhảy xuống, rơi xuống nửa, cả người biến mất vô tung.

      Tần Phi Thường ở bên kiến trúc sập nửa, nàng cảm thấy lúc này đây phế tích lâu đài cổ so với vài lần trước càng an tĩnh hơn nhiều. Lúc trước mặc dù nàng đến đâu cũng có thể nghe thấy chút tiếng động, như là có sâu bọ bò xung quanh, lại như là cây cối bị gió thổi động. Nhưng lần này, những thanh rất đó đều biến mất, chỉ có tĩnh mịch vô biên.

      An tĩnh như vậy giống bình thường, Tần Phi Thường có ảo giác mình trong bức họa. Quá an tĩnh.

      Nàng đến ven đường, nhìn chằm chằm những bụi hoa hồng chỗ nào có đó, bỗng nhiên duỗi tay hái đóa.

      Trong nháy mắt, hoa hồng nhìn như tầm thường đồng thời động đậy, chúng nhìn chằm chằm nàng, lộ ra con mắt ở nhụy hoa. Đóa hóa nàng cầm ở trong tay này cũng vậy, tròng mắt ục ục chuyển động.

      Tần Phi Thường tự hỏi lát, đây chẳng lẽ là…… theo dõi?

      “Ecgberht, nếu xem.” Tần Phi Thường dừngmột lát, “Phụ thân là Lost mười lăm, là con trai nhất của ông ấy, nơi này là hành cung ông ấy kiến tạo, đúng .”

      Vốn nên là câu nghi vấn, bởi vì nàng chắc chắn, biến thành câu khẳng định.

      Ecgberht xuất , con mắt trong đóa hoa hồng tay nàng hóa thành giọt máu loãng, từ từ rơi xuống.

      Được rồi, nhìn dáng vẻ muốn xuất , cũng muốn chuyện với nàng.

      Tần Phi Thường ném hoa trong tay xuống, tiếp tục về hướng lúc trước mình muốn . xuất xuất , nàng còn phải vội vàng thăm dò quanh mảnh phế tích này.

      Hoa rơi mặt đất bị chiếc giày dẫm lên, chớp mắt khô héo. Ecgberht cầm gậy chống, dẫm lên con đường Tần Phi Thường vừa , xa gần theo phía sau nàng.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún8 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      15 Phòng ngủ

      Gallery góc tây bắc, có bức tường vẽ chúng thần thiên giới ăn tiệc trong hoa viên thiên quốc, tuy rằng bị phá hư phần lớn nhưng còn lại bộ phận, vẫn có thể nhìn được ít các nữ thần hình thể đẫy đà, biểu tình động lòng người, các nàng rũ lông mi, phảng phất ánh mắt nhìn hình ảnh ở bên ngoài.

      Ánh mắt kia có loại ma lực kì là làm người ta mê mẩn. Tần Phi Thường qua gallery, tỉ mỉ nhìn kiến trúc, kết cấu cùng với phần tàn dư của gallery này.

      Sau đó, nàng đặt ánh mắt ở bên khác, nơi đó có cái bàn ăn khác biệt lắm với trong tranh vẽ, nhìn dáng vẻ là dùng để tổ chức tiểu yến trong hoa viên. Thời tiết tốt ngồi ở chỗ này ăn ăn uống uống, mặt nhìn bích hoạ, mặt nhìn hoa viên, xác là hưởng thụ.

      Nhưng tại bên bàn ăn ngồi mười mấy thi thể cứng đờ. Bọn họ có người mặt mang mỉm cười bày ra tư thế ăn cái gì; có người đứng ở bên chỗ ngồi chỉ vào hoa bên ngoài; còn có mỉm cười dựa vào cây cột…… Tư thế giống như đúc người bích hoạ.

      Nhóm người này biết gặp cái gì, bị lõm thành tư thế như vậy. Bất quá so với thi thể tử trạng thê thảm trong đại sảnh, bọn họ còn tính là có thể diện.

      Tần Phi Thường qua mặt tường đó, người vẽ tường sôi nổi động đậy, chúng nó sửa lại tư thái tự đắc tự vui vừa rồi, châu đầu ghé tai mà nhìn về phía Tần Phi Thường, lộ ra bộ dáng tham lam thèm ăn.

      Chẳng qua thực nhanh Ecgberht cầm gậy chống đến giữa gallery, những người trong tranh đó lập tức thu liễm biểu tình, thành thành làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh.

      Ecgberht cũng làm gì với bích hoạ, chỉ xa gần mà theo ở phía sau Tần Phi Thường như vậy, vừa động thủ cũng thân.

      Ở chỗ này thi thể tử vong cũng thay đổi, chết mấy lần nơi này xuất bấy nhiêu thi thể tương đồng, cho nên nơi có thi thể xuất nhất định là chung quanh có nguy hiểm.

      Tần Phi Thường cố ý lưu lại ở vài nơi có thi thể nhưng đều gặp bất luận nguy hiểm gì.

      Vậy quá bình thường, nàng vừa đoán liền hiểu được, mười phần có tám chín là Ecgberht theo gần, nếu phải theo, vốn nên là nơi chốn đều có nguy cơ sao lại trở nên an tĩnh như vậy.

      Nàng ra vẫn tiếp thu tốt đẹp, cứ như vậy đường thông suốt mà sát ra bên rìa. Đáng tiếc nàng thăm dò bên rìa phế tích lâu đài cổ cũng thuận, lúc hoàng hôn nàng vào rìa sương trắng, nhìn thấy sương trắng rồi thể tới nửa bước ―― dựa theo cách trong trò chơi, nàng gặp tường khí.

      Khả năng bản đồ phía trước căn bản mở thêm.

      Nàng ở đây chờ đến trời tối, toàn bộ trung lấy loại tốc độ cực nhanh thay đổi thành bầu trời đêm, nhưng mà sương trắng vẫn là sương trắng đó, chưa từng bởi vì đêm tối mà tản ra, chỉ bởi vì ánh sáng biến mất mà trở nên đen kịt, nhìn càng thêm có hảo ý, có cảm giác vào tuyệt đối có kết cục tốt.

      Nếu phát được, Tần Phi Thường cũng đành thôi, nếu có thể đổi phương pháp giải quyết vấn đề, cần phải liều mạng.

      Ban đêm phế tích lâu đài cổ là công viên trò chơi u linh. Tần Phi Thường nhìn thấy chúng nó, chỉ có thể nghe được các loại tiếng động. Tiếng bước chân, vỗ tay, nhạc vân vân, nhưng thanh chuyện có vẻ mơ hồ vụn, nghe .

      Nàng có rất nhiều lần cảm thấy mình đường, cách đó xa có u linh ngang qua, mỗi lần nàng cảm thấy u linh tới đây “Chơi đùa” cùng nàng, chúng nó đều biến mất thực nhanh. Nghe tiếng bước chân liên tiếp lộc cộc hẳn là chạy .

      hề nghi ngờ, chúng nó khẳng định phải sợ nàng, mà là sợ Ecgberht ở quanh đây chịu thân.

      Kẻ điên này hai lần trước còn hận đến muốn giết nàng, nay đột nhiên thay đổi thái độ, Tần Phi Thường cũng kỳ quái, nhân cơ hội này, nàng nhìn kỹ những kiến trúc đặc sắc đó.

      Từ đặc điểm kiến trúc và phong cách tác phẩm nghệ thuật để suy đoán niên đại, xem như nhiệm vụ thường quy của khóa nghệ thuật giám định và thưởng thức. Nàng suy đoán xong ở bên ngoài thế giới rồi, tới nơi này nhiệm vụ chủ yếu chính là xác nhận.

      Nàng đến nơi nào, nơi đó u linh tránh , nơi xa còn nghe thấy tiếng động náo nhiệt, nàng vừa tới gần liền biến mất, đến ngọn nến vốn chiếu sáng lên còn tắt .

      Đó là thuyết minh thực tốt ý cảnh “Náo nhiệt là của bọn họ, ta cái gì cũng có”.

      Ở đây trong khí kỳ quái của người ngoài cuộc, Tần Phi Thường dạo xong ba tòa kiến trúc. Nàng cảm thấy sai biệt lắm, cần nhìn nữa. Nơi này tuy ồn nhưng thực nhàm chán, tử khí trầm trầm, tiếp tục nữa cũng lãng phí thời gian, bằng trở về tiếp tục tra tư liệu và làm việc.

      Lúc này, nàng phát tử vong trở thành vấn đề.

      Đao chuẩn bị dùng để cắt yết hầu chớp mắt rỉ sắt cong queo, trong phòng tìm giá cắm nến bén nhọn còn chưa đụng tới cổ liền hư hỏng, dây thừng thắt cổ đứt gãy, chạy đến chỗ cao nhảy xuống, nửa đường bị dây leo sinh trưởng tốt túm chặt.

      Người bị dây leo treo ở giữa trung, Tần Phi Thường thở dài. Ecgberht chịu để nàng dễ dàng chết như vậy, liền có chút phiền toái.

      “Dù tạm thời ngăn trở tôi, cuối cùng tôi vẫn chết, nơi này có thức ăn nước uống, nhiều nhất ba ngày sau tôi đói chết, khát chết.” Nàng nhìn dây leo màu xanh lục quấn cổ tay mình mà .

      Dây leo chậm rãi kéo nàng đến lầu 3, Tần Phi Thường xuyên qua cửa sổ rộng mở, thấy Ecgberht ngồi ở bên cửa sổ. Nàng dẫm lên bệ cửa sổ, túm lấy khung cửa chui vào, khắc lúc nàng thành công tiến vào phòng, dây leo thực tự giác mà buông lỏng ra, núp ở dưới cửa sổ.

      “Tôi thấy hẳn là phải bởi vì ngủ với tôi, cho nên luyến tiếc giết tôi.” Nàng kéo ghế dựa ra ngồi xuống, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất câu xấu hổ nhất.

      Ecgberht ngồi đối diện nàng, quần áo chỉnh tề, biểu tình cao ngạo lại lãnh đạm mà vuốt ve gậy chống bằng bạc trong tay, “Ai bảo sợ chết, ta liền muốn làm chết.”

      Tần Phi Thường xuyên qua mắt kính đánh giá trong chốc lát, ánh mắt dừng lại lát ở dây cột tóc sau đầu , bỗng nhiên nghiêm trang : “Đây là phòng của .”

      Đây là gian phòng ngủ, giống như lúc trước nàng tra tìm được trong tư liệu, thuộc về thời kì cuối Lost mười lăm thống trị, phong cách quý tộc tôn trọng phức tạp hoa lệ.

      Ba khối đèn treo lưu li cực lớn, ánh nến thông qua lưu li chiết xạ, chiếu rọi căn phòng quang hoa lộng lẫy. mặt đất phủ kín thảm dày, vách tường là hoa văn mạ vàng, thiết kế khối góc vòm, đồng dạng là hoa văn mạ vàng cành lá quấn quanh lan tràn lên .

      Hai bên được khảm tấm gương lớn, hấp dẫn chú ý nhất lại là chiếc giường lớn ở giữa, màn che tứ giác màu đỏ từ rũ xuống, làm giường lớn xoã tung mềm mại nửa che nửa lộ.

      Ecgberht trả lời nàng, bộ dáng phối hợp, nâng má nhìn bóng đêm bên ngoài.

      Tần Phi Thường ngồi dậy, mặt đổi sắc bỏ áo khoác người mình.

      Ecgberht vẫn nhìn ra bên ngoài, nhưng thoáng ngồi thẳng, ngữ khí tốt lắm hỏi: “ muốn làm gì?”

      Tần Phi Thường: “Tôi mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi chút.”

      Cởi quần áo đương nhiên là vì ngủ, nếu thế nào? thể trở về nghỉ ngơi, chỉ có thể nghỉ ngơi tại đây.

      Mấy ngày nay nàng ở bên ngoài cũng ngủ được tử tế, bằng thử xem ở chỗ này ngủ bù rồi trở về có thể khôi phục tinh thần hay .

      Thấy nàng cứ như vậy tới giường lớn, Ecgberht trừng mắt phía sau lưng nàng, lông mày nhảy dựng, chuyện lớn tiếng hơn: “Đây là giường của ta, dám ngủ ở đây?”

      Tần Phi Thường gỡ mắt kính xuống, ngồi ở mép giường, “Chính tôi còn từng ngủ hai lần, ngủ giường có vấn đề gì.”

      Khi chuyện, nàng thực tự nhiên mà kéo ra góc chăn thêu hoa chuẩn bị nằm xuống. Ecgberht nhìn động tác của nàng, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên.

      Động tác nằm xuống dừng lại, Tần Phi Thường nhìn bên trong giường lớn cất giấu bộ xương khô, khung xương xoay đầu sang, dùng hai cái hốc mắt tối om nhìn nàng.

      “Bộ xương khô này là thi thể ?” Tần Phi Thường quay đầu hỏi.

      Ecgberht thay đổi tư thế ngồi, chống cằm nhìn xem nàng làm thế nào, “ đoán.”

      Tần Phi Thường: “Tôi đoán phải.” rồi nàng rung chăn lên, xốc bộ xương khô đó xuống giường.

      Bộ xương ngã xuống đất, bùm bùm trận vỡ ra.

      Ecgberht sắc mặt trầm xuống, cả giận : “ dám đối đãi thi thể ta như vậy!” Tần Phi Thường: “Khung xương này nhiều nhất mười hai tuổi, căn bản phải , đừng diễn.”

      Thấy nàng mắc mưu, lửa giận mặt Ecgberht lại nháy mắt biến mất, nhãi ranh này biến sắc mặt cực nhanh, thất vọng lại nhàm chán mà gõ gõ gậy chống, liền thấy bộ xương nằm mặt đất bò dậy, lạch cạch mở cửa ra ngoài.

      Tần Phi Thường vứt tầng chăn mà bộ xương từng nằm, dù sao phía dưới trải rất nhiều chăn giường, thiếu tầng cũng có thể ngủ.

      Chỉ là giường này quá mềm, nàng chưa từng nằm cái giường mềm như vậy, vừa nằm xuống cả người liền hoàn toàn rơi vào trong chăn mềm mại, hơn nữa nàng cảm giác ngửi thấy mùi hương hoa hồng.

      Thấy nàng nằm ở giường bất động, Ecgberht đứng dậy chậm rì rì mà đến mép giường, vừa muốn mở miệng, thấy bàn tay từ trong chăn vươn ra, trong tay cầm cái quần ném tới mép giường.

      Ecgberht: “……”

      Tần Phi Thường đúng là ngủ tạm giấc, nàng cũng chưa nghĩ đến thế nhưng có thể ở bên trong này nghỉ ngơi. Nàng mới vừa thức giấc còn chưa thanh tỉnh, phản ứng đầu tiên là lần sau biết có thể mang công việc vào đây làm hay , như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian trong đời sống thực.

      Sau đó nàng bị thân thể trầm trọng người hoàn toàn áp tỉnh.

      Kéo chăn ra nhìn, cái đầu gác ở trước ngực nàng.

      Người đè ở người nàng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. màn này trong hương diễm mang theo quỷ dị, như là cảnh tượng phim kinh dị nào đó, còn là cấp bậc mà trẻ vị thành niên được phép xem.

      Kéo chăn về, Tần Phi Thường thở hơi chuẩn bị đứng dậy, nhưng người nặng trĩu, nàng đẩy ra, vì thế đành phải nhìn màn che rũ xuống phía mở miệng : “Tôi có từng kỹ thuật của được , làm vài lần nữa, khả năng tôi trở thành lãnh cảm.”

      Trong chăn Ecgberht hừ tiếng, “Vậy phải càng tốt.”

      vốn dĩ cũng muốn làm cái gì, nhưng nàng vừa mở mắt, liền cảm thấy bộ dáng nàng bình tĩnh thong dong, làm bộ làm tịch nhìn đặc biệt phiền.

      hé miệng, vùi đầu cắn.

      Tần Phi Thường hít hà hơi, bàn tay thò vào trong chăn túm chặt tóc Ecgberht lôi ra, thấp giọng : “Nhả ra, còn ngừng lại biến thành như lúc trước.”

      Chăn phồng lên, hoàn toàn kéo nàng vào bên trong, thanh Ecgberht hơi mang hưng phấn, “Như thế nào, sợ?”

      Tần Phi Thường: “…… Tôi muốn hình như càng hưng phấn hơn chút?”

      Nhận thua là có khả năng nhận thua, đối mặt với khiêu khích, nàng chỉ biết lui.

      Vừa cẩn thận làm cho biến thành loại chiến tranh khác, ai cũng muốn thua, kết quả chính là, lại ở đây giường lớn ôm lấy, quay cuồng khoảng thời gian rất dài.

      ……

      Tần Phi Thường cuối cùng làm mình chết đuối ở trong gian phòng tắm bên cạnh phòng ngủ, nàng đứng dậy tắm rửa, thuận tiện giải quyết chút vấn đề chết , thuận lợi đăng xuất.

      Ecgberht biết xuất phát từ nguyên nhân gì cũng ngăn trở nàng, trước khi Tần Phi Thường mất ý thức, xuyên qua mặt nước vặn vẹo thấy đứng ở cạnh cửa.

      .

      Thân thể người phụ nữ mềm mại chìm ở trong nước, Ecgberht để chân trần tới, ngồi ở bên cạnh cái ao tắm, chán đến chết mà ở lại trong chốc lát.

      Đêm tối sớm nên kết thúc vào lúc này khoan thai xuống sân khấu, gạch bóng loáng dưới chân dẫm lên trở nên loang lổ cũ nát, ao nước nhanh chóng khô cạn, hết thảy sáng ngời hoa lệ nháy mắt biến thành phế tích. Chỉ có , tại đây trong sắc thái ảm đạm vẫn cứ vẫn duy trì màu sắc tươi sáng.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún7 others thích bài này.

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ui trùi uiiii, quả nhiên là bù đắp cảnh H mà. Nhiêu đó thôi là tôi đủ bổ não 1000 chữ rồi các ơi :)))))
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :