1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 86: A Kiều hôm nay làm quỷ tu ?

      Làm chứ!

      Toàn bộ cơ thể Hồ Dao thu gọn lại thành nắm , giống con hồ ly, ngược lại giống con mèo con.

      Hồ ly yếu ớt loạng choạng đứng dậy, ngao ngao mấy tiếng dài với A Kiều, bốn chân có sức, vừa mới ngao mấy tiếng ngã oạch xuống đùi Liễu Vạn Thanh, chổng mông lên.

      Lông xù mềm mại khiến A Kiều thể kiềm chế nổi mong muốn đưa tay ra vuốt nhưng vì tự tôn của bạn bè, nín nhịn.

      ấy thế này là thế nào?”

      Hồ Dao vẫn luôn muốn tu luyện thành hình người, hình người hoàn chỉnh, nhưng chín cái đuôi của mãi biến mất được, giờ tốt rồi, chỉ còn cái đuôi.

      ấy ấy à, lùi về thời ấu niên.” Sắc mặt Liễu Vạn Thanh u ám, khó khăn lắm mới chờ được đến lúc đủ trăm tuổi, cuối cùng cũng có thể xuống tay ăn sạch, những lớn lên lại còn… thu lại.

      Chính xác là dáng vẻ của con hồ ly sơ sinh, biết có còn phải đợi trăm năm nữa mới lớn lên được lần nữa hay .

      A Kiều ngơ người ra, đưa đầu ngón tay, định vuốt đầu Hồ Dao, Hồ Dao lăn cái, cố gắng trở mình, phơi cái bụng ra trước mặt bọn họ.

      Hai chiếc chân ôm lấy ngón tay A Kiều, gặm gặm.

      Liễu Vạn Thanh dùng đầu ngón tay búng lên đầu : “ là thân thể quay về thời ấu niên chứ phải đầu óc quay về thời ấu niên.”

      Hai con mắt hồ ly của Hồ Dao trợn trừng lườm ta, đôi mắt trong veo lấp lánh nước, hầm hừ “Ngao!” tiếng từ trong cổ họng. Trăm năm công pháp của hóa thành hư ảo trong phút chốc, hết năm làm sao về nhà đây!

      Miệng Hồ Dao được, đầu óc có xoay chuyển nhanh thế nào cũng chẳng có tác dụng gì. Bởi bị thương, cơ thể quay về thời sơ sinh, lúc mới có cái đuôi, nghĩ đến chuyện phải tu luyện cả trăm năm nữa, chỉ muốn khóc rống hồi.

      “Đây là do cung Lưu Tiên làm sao?” A Kiều ngầm đoán ra Lưu Tiên nương nương phải thành tiên theo con đường chính thống, nhưng bà ta thực lợi hại như vậy sao, chẳng phải là bà ta bảo mới được cúng kính chưa lâu sao?

      Sắc mặt Liễu Vạn Thanh còn tệ hơn, ta vừa nhìn muốn búng cái đầu ngu ngốc của Hồ Dao cái nhưng vừa đưa tay ra bị Hồ Dao ôm chặt, say sưa gặm ngón tay Liễu Vạn Thanh.

      “Chèm chẹp chèm chẹp” thể dừng nổi.

      Ngao ngao, Hồ Dao vừa gặp vừa thứ tiếng trẻ con của hồ ly mà chẳng có ai hiểu, mọc răng, muốn cắn.

      Công lực còn, tâm trí cũng chống cự lại được bản năng sinh lí, chỉ lát sau gặm ngón tay của Liễu Vạn Thanh đến mức ướt sũng nước miếng. Vậy mà Liễu Vạn Thanh chẳng hề biểu lộ ghét bỏ, ngược lại còn để yên cho gặm.

      Liễu Vạn Thanh với A Kiều: “Lúc tôi điều tra cung Lưu Tiên, có mấy việc ngoài ý muốn xảy ra.”

      Hồ Dao bất động, ôm lòng bàn tay Liễu Vạn Thanh, vùi mặt vào đó, là do biết suy xét. Lúc Liễu Vạn Thanh tới bái kiến Thành Hoàng địa phương, tới cung Lưu Tiên.

      Đều là quái, người ai mà chẳng có khí, chỉ có quái ngàn năm như Liễu Vạn Thanh mới có thể hoàn toàn giấu được khí.

      Hồ Dao tìm hiểu là biết ngay Lưu Tiên nương nương căn bản chẳng phải là ma tu luyện thành tiên gì cả, bà ta vốn là con quái, những lời nó đó toàn là linh tinh để lừa A Kiều cả thôi.

      Hồ Dao nổi giận ngay lập tức, thế mà cũng dám tranh mối làm ăn với Ty Giải Mộng, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, cho cùng có biết sếp của Ty Giải Mộng là ai chứ!

      “Thế mà bà ta lại lợi hại như vậy à?” A Kiều hoảng hốt, Hồ Dao là hồ ly tinh trăm tuổi cơ mà.

      Liễu Vạn Thanh nhìn Hồ Dao, cảm thấy thể để A Kiều xem thường Ty Giải Mộng, lấy ngón tay chọc chọc phần bụng lông dày mềm mượt, Hồ Dao bị ta chọc kêu ngao tiếng.

      ấy nào trải đời.” Móng vuốt hồ ly còn chưa mài sắc mà cũng dám đánh nhau với quái.

      Lời này thực ra là đúng, Hồ Dao vẫn chỉ là hồ ly , lại lớn lên trong cảnh thái bình. Năm đó loài người tự đánh nhau tan tác, tinh bọn họ sinh tồn khó khăn nhưng lại thành ra có chung kẻ địch, chỉ mong sống sót lâu dài thế gian này.

      Huống hồ sắp bảy mươi năm rồi, thế gian còn quái mới có linh trí nữa, chủng loại cũng chỉ có từng ấy, giết sạch loài ít loài, nội đấu trong tinh gần như kết thúc.

      Từ lúc lớn lên đến khi ra khỏi Thanh Khâu, có thể Hồ Dao chưa từng thấy quái đánh nhau bao giờ.

      Đều thành tinh với nhau, còn có cái gì gọi là thiên địch với thiên địch chứ. giờ là thời đại thái bình, muốn ăn cái gì mà có, quái bị gia tộc đẩy ra ngoài mài giũa, mọi người nhìn thấy còn quan tâm chăm sóc chút nữa.

      Ví dụ như tinh gấu đen kia, ta vừa mới lén ra khỏi nhà bị bắt vào vườn bách thú, lại bởi “thông minh” khác thường, giẫm bóng cao su tốt, trở thành ngôi sao trong giới động vật, ngày nào cũng có sữa bò và trái cây để ăn! Các bạn thích ta vô cùng.

      Nhưng mà trong trí nhớ của Liễu Vạn Thanh, người viễn cổ xưa kia liên tục tranh đấu với quái, quái và quái cũng phải tranh địa bàn, giành đồ ăn, bản thể của ta là cây liễu, lấy tinh hoa của nhật nguyệt làm đồ ăn mới bị quái khác ăn mất từ lúc mới thành tinh.

      Hồ Dao nghe thấy Liễu Vạn Thanh như thế, tức giận ngao tiếng.

      Bọn họ mấy người đánh , bọn họ biết xấu hổ!

      Hơn nữa lại còn nhân lúc chưa kịp chuẩn bị. Hồ Dao vốn định đưa danh thiếp ra, việc của cơ quan chính thống đương nhiên phải làm theo trình tự, tự giới thiệu với nhau trước, cho cung Lưu Tiên biết, sau lưng A Kiều có chỗ dựa đấy, phải hồn dã quỷ bừa ra ngoài đâu.

      Nhưng ai mà biết cái con mụ tinh hoa đào Lưu Tiên kia trở mặt là trở mặt luôn, Hồ Dao còn chưa kịp giới thiệu bản thân mà bà ta muốn đánh rồi.

      Liễu Vạn Thanh chào hỏi Thành Hoảng, đều là công chức với nhau cả, ta tới đất của Thành Hoàng, đương nhiên phải thông báo tiếng, đến lúc cảm ứng được hồ Dao bị thương, vội vàng lao tới, biến thành dúm bé tí như thế rồi.

      Liễu Vạn Thanh giận tím mặt, ta đốt Lưu Tiên thành đống củi gỗ đào, cung Lưu Tiên bị sang bằng.

      Việc này cực kỳ ầm ũ, còn đắc tội Thành Hoàng địa phương, bị Thành Hoàng kiện lên .

      Nhưng Liễu Vạn Thanh chẳng hề e sợ, lần này ta lên Tây Bắc tìm hiểu mới biết chỗ này yên ổn, chỗ này nuôi được đám tinh quái, để mặc chúng hoành hành, còn được chúng cúng kính cung phụng, Liễu Vạn Thanh kiện ngược lại.

      Hồ Dao là nhân viên chính thức của Ty Giải Mộng, là công chứ, Địa Tiên này trắng ra chính là tổ chức địa phương, lại chống đối tổ chức chính thống, bên bị thiệt chắc chắn phải là bọn họ.

      Nhưng mà trăm năm công lực của Hồ Dao cũng phải lúc là có thể khôi phục được.

      Huống hồ tuy Lưu Tiên bị đem ra làm củi đốt nhưng bà ta vẫn chưa phải kẻ lợi hại nhất, cùng lắm chỉ là kẻ bị đẩy ra bên ngoài mà thôi, sau lưng còn có kẻ khác, nhưng thứ kia vừa thấy ổn bỏ chạy rồi.

      nuôi mấy ngày .” Liễu Vạn Thanh .

      Hồ Dao sống chết chịu về Ty Giải Mộng, cũng chịu về Thanh Khâu, làm ầm ĩ hồi, phát cãi lại được Liễu Vạn Thanh, khóc ầm lên.

      giờ bé xíu như vậy, lại còn khóc lóc đau khổ, Liễu Vạn Thanh chẳng biết làm sao với .

      Liễu Vạn Thanh phải theo vụ kiện với Thành Hoàng, bên kia trực tiếp khiếu nại, tới tận chỗ cục trưởng rồi, xóa sổ Lưu Tiên còn làm ảnh hưởng tới toàn bộ người trong thôn Lưu Tiên, ta có đống việc phải xử lý.

      A Kiều nhìn Hồ Dao lông xù: “Được được thôi, nhưng mà ấy ăn gì thế?”

      Bé thế này, hẳn là phải ăn sữa chứ.

      Hồ Dao nghển cổ lên: Ngao ngao!

      Câu này cần phiên dịch, Liễu Vạn Thanh và A Kiều đều hiểu, ăn gà.

      “Tôi để làm công đâu, tôi có thể dạy tu luyện.”

      Liễu Vạn Thanh đưa ra điều kiện khiến A Kiều thể chối từ, “Nếu như thể đầu thai trôi chảy tiếp tục tu luyện , ta là quỷ sai, dù có hết thời gian, ta vẫn có thể nhìn thấy .”

      Nếu đồng ý phải A Kiều, vui mừng rạo rực, gật đầu đồng ý luôn.

      Ngược lại là Hồ Dao, khựng lại, kinh ngạc nhiền Liễu Vạn Thanh, đây phải khúc gỗ họ Liễu mà quen biết, ta sao có thể hào phóng như thế?

      Liễu Vạn Thanh hiểu được ánh mắt của Hồ Dao, ta nhếch môi cười, vuốt hồi, bị bốn cẳng chân của đạp liên tục.

      ta đúng là quái có thù tất báo, bất kể kẻ sau lưng kia là người hay là , nếu mục tiêu là A Kiều, ta phải khiến A Kiều càng ngày càng mạnh mẽ.

      “Đợi đến lúc tu luyện thành công tới Ty Giải Mộng, ma như các cần đào tạo.”

      Câu này lay động được A Kiều, cần phải xa rời Hạng Vân Độc, đến lúc muốn đầu thai cùng nhau lên cầu Nại Hà, muốn đầu thai vẫn có thể tiếp tục làm quỷ sai.

      Lực chú ý của Hồ Dao chỉ tập trung kéo dài được ba giây ngắn ngủi rồi lại tiếp tục gặm ngón tay Liễu Vạn Thanh.

      Liễu Vạn Thanh rút ngón tay ra, lau vào quần áo chút. ma này quá yếu, cơ bản là ai tới đây cũng đánh gục được bọn họ, ta nghĩ ngợi rồi nhìn về phía miếng huyết ngọc ngực A Kiều, cũng chỉ có nàng ta là có chút tác dụng.

      Liễu Vạn Thanh giải trừ cấm chế, Sở Phục bay từ trong huyết ngọc ra, nàng ta tu luyện trong huyết ngọc, đầu gắn chặt lại, người mặc bộ đồ đỏ thẫm, hành lễ với A Kiều.

      “Sở Phục!” A Kiều dang tay định ôm nàng ta nhưng bị Liễu Vạn Thanh ngăn cản.

      giờ cơ thể có ánh sáng công đức, thể chạm vào nàng ta được.”

      Liễu Vạn Thanh chỉ liếc mắt nhìn Sở Phục cái, Sở Phục lập tức : “Ta chắc chắn có thể bảo vệ họ.”

      Tuy A Kiều thể ôm Sở Phục nhưng vui mừng chạy xung quanh Sở Phục: “Tốt quá rồi, chúng ta cùng nhau là quỷ tu.”

      Hạng Vân Độc tắm rửa xong, nhận đồ ăn giao đến, thấy A Kiều vẫn chưa ra khỏi phòng bèn gõ cửa: “Đồ ăn tới rồi, em đói à?”

      A Kiều vui đến quên cả đói, vuốt lông hồ ly rồi lại cách lớp khí chạm vào Sở Phục: “Hai người phải ngoan đấy, tôi mua gà hầm bổ dưỡng cho ăn.”

      Câu sau là với Hồ Dao, đám răng sữa của giờ cắn nổi gà rán.

      Thị nữ tượng gốm mau chóng hành động, trải cho Hồ Dao tấm thảm mềm làm ổ, Liễu Vạn Thanh đợi A Kiều ra ngoài, cuối cùng vuốt lông Hồ Dao lượt, ghé sát bên tai : “ chờ tôi nhé.”

      Liễu Vạn Thanh còn việc chưa với A Kiều, ta lật cả cung Lưu Tiên lên, đám quái kia bị đánh trở về nguyên hình hết, nếm trải nỗi khổ mà Hồ Dao phải chịu đựng.

      Trong đó, ngoại từ tinh hoa đào kia, có mấy quái là người bị chôn cùng, thứ này tám phần là người, nhưng người lại có hơi thở của cỏ cây.

      Hồ Dao nằm lên thảm lông, chẳng biết buồn là gì, lăn lộn đợi ăn gà hầm, đưa lưỡi ra bắt đầu tự liếm lông, liếm lúc ngủ thiếp .

      A Kiều tung tăng nhảy nhót xuống tầng, lập tức lao vào lòng bạn trai, đầu cọ tới cọ lui: “Hạng Vân Độc, hôm nay em vui lắm.”

      Hạng Vân Độc tắm xong, người còn mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, xoa đầu A Kiều: “ cũng rất vui.”

      Cuối cùng cũng kết thúc được vụ án cũ năm xưa, ngồi xuống ghế sô pha, mở di động ra đọc tin tức, vụ án Cận Dương mất độ hot, có khi phải đến lúc tòa xử án mới lại thu hút bình luận.

      Những người dùng mạng trước đó còn điên cuồng chia sẻ bình luận cứ như thể biến mất tăm, nửa trong số họ bị tin về ngôi sao nữ mang thai hấp dẫn, nửa còn lại chuyển sang quan tâm tin về vụ ly hôn của ngôi sao nữ khác.

      Nếu có gì bất ngờ xảy ra, tiếp sau đây khắp nơi toàn tin về ân oán tình thù của ngôi sao nữ và chồng mình.

      Tựa như đợt cát bị gió thổi bay hết chỗ này đến chỗ khác.

      A Kiều gặm xương gà, bất mãn nhìn những kẻ từng chửi mắng Hạng Vân Độc là cảnh sát xấu giờ lại phát biểu cao kiến ở những chủ đề khác, cau mày: “Bọn họ chẳng ai xin lỗi à?”

      Hạng Vân Độc lấy cho miếng pizza, mỉm cười: “ đâu.”

      A Kiều cắn nhân phô mai, kéo thành sợi dài, căm giận trong lòng, tạo khẩu nghiệp có trốn cũng thoát được đâu, dưới Ty lúc nào cũng có cây bút, ghi hết những điều này lại.

      Last edited: 17/5/21
      Trúc Khải, Alice Huynh, hayley4 others thích bài này.

    2. Lyn Nguyễn

      Lyn Nguyễn New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      Haha Liễu Vạn Thanh với Dao Dao cute quá. Cũng tại bà Lưu tiên, ngườu ta sắp đc ăn Dao Dao đến nơi rồi mà lại bị bả làm hỏng chuyện lại chả bị đânh đến mức thê thảm thế :)))))))
      Iris N thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 87: A Kiều hôm nay có lương tâm ?

      có!

      Hồ Dao cắm cúi ăn sạch suất gà hầm bổ dưỡng.

      Hai thị nữ tượng gốm tất bật xung quanh hồ ly tinh này, thị nữ xé thịt gà cho ăn, thị nữ lau miệng cho .

      Hồ Dao vươn đầu ngao tiếng, biểu cảm cực kỳ thỏa mãn: Ngon ghê.

      ngữ, A Kiều nghe hiểu nhưng Sở Phục có thể hiểu được, năm đó nàng ta tu luyện vu thuật dưới trướng Tư Vu, trong đó cũng có phần giao tiếp với quái.

      Vốn bị giam cầm trong huyết ngọc, cuối cùng cũng có được tự do, nhân dịp hôm nay trăng sáng, nàng ta ngồi trước cửa sổ hít thở tu luyện.

      Vì Hồ Dao, Liễu Vạn Thanh chi cực kỳ mạnh tay, cho Sở Phục cành liễu trấn hồn, giúp nàng ta trấn an thần hồn, linh hồn vẫn luôn bị thiêu đốt của nàng ta cuối cùng cũng hoàn toàn được an bình.

      Hồ Dao vẫn trong trạng thái sơ sinh, ăn no là buồn ngủ ngay, trước mắt đối với cách tu luyện tốt nhất chính là —— ngủ.

      Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Sở Phục khoác ánh trăng lên người, từ từ ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Trong miếng ngọc, nàng ta vẫn luôn chẳng có cách nào nhìn thấy vạn vật, chỉ cảm giác bằng thần hồn, giờ đây mới biết vì sao nương nương tình nguyện ở lại nơi này, nơi này hoàn toàn khác với Đại Hán, đầu phải mảnh trăng ở Trường An nữa.

      Sở Phục thả thần thức ra, tới phòng của Hạng Vân Độc dò xét, vừa tới cửa dừng lại, nàng ta vẫn là lệ quỷ, Hạng Vân Độc có mệnh cách quý nhân lại còn có thân phận quỷ sau, còn chưa tới gần có ánh sáng vàng nhàn nhạt uy hiếp nàng ta.

      Trước cửa, Sở Phục nghe thấy tiếng A Kiều.

      “Hạng Vân Độc, hôm nay em vẫn cứ ngủ ở đây được ?” A Kiều nhõng nhẽo mè nheo với , “Em vẫn hơi sờ sợ.”

      A Kiều chớp chớp mắt, vẫn còn chưa thành công trong việc sà vào lòng Hạng Vân Độc đâu đấy!

      Hạng Vân Độc biết linh tinh, lúc Cận Dương còn chưa bị bắt còn chẳng sợ, giờ người kia bị bắt lại rồi, bóng ma cũng bị trói lại, lại càng sợ.

      A Kiều nhìn vẻ mặt là biết ngay lý do này ăn thua, bởi vậy lại lấy cớ: “Ài, mai em chơi rồi, phải ở bên ngoài tận hai ngày đấy, em nhớ lắm.”

      Hạng Vân Độc cúi xuống nhìn đôi mắt long lanh của A Kiều, ràng là biết cả đầu toàn là ý xấu nhưng vẫn khiến mềm lòng như cũ.

      A Kiều mặc áo ngủ rộng lông xù mềm mại, áo còn in hình con thỏ, ngồi khoanh chân giường, cúc áo cũng cài tử tế, cúc cổ bung ra để lộ khe

      Từ góc độ của Hạng Vân Độc, có thể nhìn thấy đường cong sau cổ áo kia.

      được.”

      Trong nháy mắt, Hạng Vân Độc lạnh mặt, còn nhấc chăn gối của A Kiều lên, bê đến phòng của , A Kiều xách con thỏ bông “nhập cư trái phép” của mình, vội vàng chạy theo .

      “Hạng Vân Độc…”

      Giọng kiều đầy vẻ đáng thương.

      Chẳng có tác dụng gì, lòng người như sắt.

      Hạng Vân Độc đưa vào tận phòng, nhanh chóng ôm cái rồi lại buông ra, nắm tay siết chặt: “Em ngủ ngoan , chẳng phải mai còn chơi sao?”

      Ngày mai là buổi dạo chơi ngoại thành sưu tầm phong tục hẹn với Khương Mật. Khương Mật biết mấy ngày nay cục cảnh sát bận rộn rối tung rối mù nên còn gọi riêng cho Hạng Vân Độc, bảo nếu bận quá, ai chăm sóc cho A Kiều có thể đưa A Kiều tới nhà .

      Mặt A Kiều đầy vẻ lên án, nhìn đóng nhanh cửa lại.

      “Cạnh” tiếng, A Kiều đá cái vào khí, hầm hừ : “Tắm tắm tắm, mà tắm .”

      Cành cánh cửa, Hạng Vân Độc cũng nghe thấy, suýt nữa là trượt chân, cố gắng kiềm chế răn dạy , dù sao mỗi lần răn dạy đề tài cuối cùng cũng bị chuyển sang hướng khác.

      A Kiều đợi mãi, Hạng Đạo-Lý-Lớn vậy mà quay về răn dạy đạo lý, biết cách này chẳng có tác dụng gì.

      Tiếp tục hầm hừ, nằm lăn ra giường, hai chân vắt lên nhau, đưa tay vuốt lông Hồ Dao hồi: “Đàn ông toàn là kẻ bội bạc!”

      Hồ Dao há hốc miệng, đến lưỡi cũng thò ra, ngủ ngon lành còn ngáy khò khè, A Kiều nhét con thỏ đồ chơi vào lòng Hồ Dao, mở di động ra, dùng các kiểu phần mềm chụp ảnh chụp cho hồ ly mấy tấm.

      chỉnh sửa, cho thêm phần mộng ảo, bong bóng lấp lánh, sau đó click gửi , gửi tới Liễu Vạn Thanh.

      Di động của Liễu Vạn Thanh rung lên, mở ra bèn thấy tấm ảnh chụp tư thế ngủ ngốc nghếch hồ ly ngốc nghếch, vừa tiếp tục nghe trợ lý mới là Miêu Diệu Diệu báo cáo chuyện Thành Hoàng Tây Bắc tới chỗ cục trưởng mách lẻo vừa chọc vào màn hình, zoom cận cảnh vào bức ảnh.

      Miêu Diệu Diệu đưa tất cả số liệu ra báo cáo với Liễu Vạn Thanh, san bằng cái cung Lưu Tiên là chuyện nhưng hành động này lại làm ảnh hưởng tới thu nhập của dân địa phương.

      Dân địa phương chỉ bị ảnh hưởng tới thu nhập, tất cả những thứ liên quan tới vận mệnh khác tỷ như vận làm quan, nhân duyên, tất cả đều bị ảnh hưởng.

      Kẻ tới kiện cáo chỉ có Thành Hoàng, Văn Xương, Nguyệt Lão đều phái người tới hỏi.

      Miêu Diệu Diệu báo cáo xong bổ sung câu: “Phó ty, cục trưởng bảo nghĩ cách khôi phục là được, ông ấy chán chẳng quan tâm.”

      Liễu Vạn Thanh hề để ý, “Ừm” tiếng, đôi mắt vẫn còn chăm chú nhìn vào màn hình di động. Miêu Diệu Diệu thấy sắc mặt ta rất tệ, lại chẳng biết còn chuyện gì xảy ra nữa.

      Lần này chuyện ầm ĩ như thế, Ty Giải Mộng mới thành lậu chưa lâu, chưa từng có chuyện lớn như thế xảy ra bao giờ, nghe Hồ Dao cũng bị đưa về Thanh Khâu dưỡng thương rồi, mất nửa cái mạng, có khi mất tám mươi, trăm năm mới khôi phục được.

      Nhưng mà lần này phó ty Liễu ngầu như thế, khiến toàn bộ viên chức đều cảm thấy ấm áp trong lòng, theo lãnh đạo chịu giúp bạn gánh chịu công kích là tốt rồi, còn là lãnh đạo chịu trả thù cho bạn nữa chứ.

      dưới lòng phải làm sao cho qua chuyện này.

      Lòng Miêu Diệu Diệu tràn đầy kích động, chiếc mũi mèo hấp háy, cảm thấy khí này đúng lắm, vẫn còn chưa tới mùa xuân đâu, sao mà phòng làm việc lại có hương xuân dạt dào, cỏ cây sinh sôi nảy nở thế này biết.

      Liễu Vạn Thanh lưu ảnh vào album, đặt hai tay lên bàn làm việc, nâng mắt kính: “ tiếp .”

      A Kiều làm xong việc lớn này, nghiêng người ngủ mất. Liễu Vạn Thanh bảo đánh bừa mà may, vậy mà đúng đường tu luyện của con người rồi.

      Tích cóp công đứng, tích lũy phúc báo, chỉ cần tăng thêm ánh sáng công đức, cộng thêm với tu luyện nhanh chóng tiến triển.

      A Kiều vui vẻ hài lòng, vuốt huyết ngọc, chúc Sở Phục ngủ ngon liền đắp chăn ngủ.

      Sở Phục đợi A Kiều ngủ mới xuất trở lại, nàng ta đốt cho mình ngọn nến, tẩm bổ cho thân thể rồi lại giữ thần hôn an ổn, sau đó nàng ta mới lấy ít nguyệt ra, đó là tinh hoa sinh ra sau khi tu luyện dưới trăng, từ từ đưa vào cơ thể Hồ Dao.

      Đây là điều kiện nàng ta trao đổi với Liễu Vạn Thanh.

      lát sau, Sở Phục mở bừng mắt, thấy nửa khuôn mặt A Kiều chôn vào gối đầu, chân dài trắng nõn duỗi ra ngoài chăn, nàng ta thể chạm vào , định dùng pháp thuật đắp lại chăn cho A Kiều nghe thấy cửa vang lên tiếng , Hạng Vân Độc vào.

      vừa vào thở dài, cửa sổ cũng chẳng đóng, rèm cửa cũng kéo vào, tay và chân đều duỗi hết ra ngoài chăn, ngủ rồi mà vẫn chẳng ngoan gì cả.

      Thở dài xong lại bật cười khe khẽ, đóng cửa sổ lại, rồi giúp A Kiều giém lại chăn, ngón tay nhàng gõ lên môi cái, coi như hôn , ngồi ở mép giường nhìn lúc rồi mới đứng dậy ra ngoài.

      Sở Phục quan sát nhất cử nhất động của Hạng Vân Độc, mãi đến lúc ra ngoài, nàng ta mới thân lần nữa, nhìn chằm chằm cửa phòng, ánh mắt phức tạp, thảo nào nương nương còn nhớ Đại Hán nữa.

      Những thứ có được ở Đại Hán, nương nương đều đạt được ở nơi này.

      Hôm sau, sáng sớm, A Kiều tỉnh ngủ, tuy vẫn thiếu ngủ nhưng lại tỉnh táo, vươn vai cái, vuốt lên huyết ngọc trước ngực: “Buổi sáng tốt lành, Sở Phục.”

      Trong huyết ngọc, Sở Phục cũng chào hỏi A Kiều.

      Hôm nay ra ngoài chơi, phải mặc quần áo mới, A Kiều loay hoay hồi lâu trước tủ quần áo, Sở Phục ngồi bên mép giường, Hồ Dao nằm bò, nhìn A Kiều thử hết bộ này đến bộ khác rồi nhét đủ thứ đồ linh tinh vào chiếc valise lớn.

      phải ra ngoài ở hai đêm liền đấy, cái gì cũng phải mang theo hết!

      Hạng Vân Độc thấy A Kiều đeo ba lô, xách chiếc valise lớn xuống tầng, suýt nữa cho là phải định ra ngoại thành chơi mà là định rời nhà trốn .

      “Em… định mang nhiều đồ thế à?”

      “Vâng.” Chăn này gối này, các thứ đồ trang điểm, còn có quần áo để thay ba ngày, máy sấy, máy rửa mặt, bàn chải điện, phải đảm bảo bản thân mình đâu cũng phải là ma nữ tươm tất xinh đẹp.

      “Được rồi.” Hạng Vân Độc nhận chiếc valise từ tay , đưa hai nghìn. “Muốn ăn cái gì, mua cái gì cứ tiêu, nếu định đâu em phải gọi cho trước đấy, biết chưa?”

      A Kiều nhìn cái, giờ biết thế nào là nỡ để rồi chứ gì, vậy mà đêm qua còn đuổi ra khỏi phòng.

      Khế thứ 18 trong《 tình 36 kế 》là như gần như xa, xa nhau chút mới là cách tốt nhất để khiến ta nhớ bạn.

      Bởi vậy, A Kiều thể như thể chẳng thèm để tâm: “Yên tâm , em chơi vui mà.”

      cố gắng lắm, mãi tới khi Hạng Vân Độc đưa tới địa điểm tập hợp, vẫn cứ thao thao bất tuyệt về chuyện chơi vui vẻ thế nào. Trước khi lên xe, vẫy tay: “Em đây.”

      Hạng Vân Độc giúp bê hành lý vào trong xe rồi chào hỏi Khương Mật, còn nhờ những người cùng xe chăm sóc chút.

      A Kiều ngồi cạnh cửa sổ lén nhìn , thấy nhờ vả khắp mọi người rồi mới lên xe chuẩn bị tới cục cảnh sát, A Kiều bĩu môi, quay đầu lại, mở máy tính bảng ra xem phim.

      Hạng Vân Độc ngồi xe nhưng ngay, từ chỗ này có thể nhìn thấy .

      thấy ngồi ở chỗ đó, dựa vào cửa sổ bên cạnh xem phim, đến liếc cũng chẳng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe cái, nhóc có lương tâm này!

      Đợi xe xuất phát, A Kiều mở khóa ba lô ra, thấy đồ ăn vặt bên trong vơi nửa, cái đầu lông xù vùi vào trong đó.

      đưa tay ra xách lên, kéo Hồ Dao ra: “ chui vào lúc nào thế?”

      Khương Mật chuyện lúc với các bạn xong, ngồi xuống bên cạnh A Kiều, vừa nhìn thấy Hồ Dao lông xù bèn hỏi: “Đây là mèo con em nuôi à?”

      “Vâng.” Đành để Hồ Dao chịu thiệt thòi làm mèo vậy. “Cũng chẳng biết chui vào túi lúc nào nữa.”

      Mấy người Tùng Tĩnh đều cho rằng A Kiều là em Khương Mật, thấy mèo đều đến gần, định vuốt Hồ Dao.

      So với hôm qua, Hồ Dao lớn hơn chút, hung dữ nhe răng ra, định dọa mấy con người này chút, ngoạc mồm giận dữ gào lên “Ngao” tiếng.

      Vì nể mặt , A Kiều nhét lại vào ba lô.

      Ngồi cuối xe lúc bèn có nam sinh liên tục đưa đồ ăn vặt và hoa quả cho Khương Mật, từ đầu xe đến cuối xe, thoạt nhìn có vẻ như là chia cho cả đoàn, nhưng đến lúc tới trước mặt Khương Mật lại đưa cả hộp hoa quả: “Mình rửa sạch rồi.”

      Khương Mật đưa tay ra nhận: “Cảm ơn.”

      Đôi mắt A Kiều nhìn ngược nhìn xuôi, nam sinh này thích Khương Mật. ta vừa , A Kiều ghé lại buôn chuyện: “ ta thích chị đó.”

      Khi nãy Khương Mật còn thoải mái tự nhiên, nghe A Kiều thế, mặt tự nhiên đỏ lên: “Đừng linh tinh.”

      A Kiều hơi chu miệng ra, mới linh tinh đâu, khi nãy nam sinh kia vừa nhìn biết là tim đập thình thịch biết làm sao rồi. A Kiều coi Khương Mật là bạn tốt, bèn bảo : “Người kia được đâu, non nớt quá, chị nên tìm ai lớn hơn chút.”

      Khương Mật cười phì ra tiếng, đưa tay vỗ A Kiều: “Em mới bao lớn, em biết…”

      Vốn định bảo em biết gì chứ, nghĩ lại mới nhớ ra kinh nghiệm đương của A Kiều phong phú hơn cả . Khi nãy nhìn dáng điệu của Hạng Vân Độc, nào là nhờ hằng ngày gửi định vị báo bình an, còn bảo những việc này có dặn A Kiều ấy cũng quên mất, Khương Mật chưa bao giờ nghĩ có ngày mình có thể nhìn thấy Hạng Vân Độc như thế.

      càng biểu như vậy, Khương Mật càng cảm thấy may mà mình dứt ra sớm, người đàn ông lạnh lùng đến đâu chăng nữa, hay bạn cũng vừa nhìn là biết ngay.

      Về phần A Kiều, lại nhớ Hạng Vân Độc, khi nãy là làm nũng chút ít nhất còn có được cái ôm rồi. lấy di động ra, đăng bài lên vòng bạn bè.

      【 dạo chơi ngoại thành vui vẻ 】

      Hạng Vân Độc tới cục cảnh sát, mở ra là thấy luôn, nghiến răng nghiến lợi, nhóc có lương tâm này!

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 88: A Kiều hôm nay chơi ngoại thành ?

      Chơi chứ!

      Ngoại trừ Hạng Vân Độc, cả văn phòng ai cũng nở nụ cười nhè .

      Hạng Vân Độc xem kỹ lại, Tống Phương cho A Kiều like, bởi vậy cũng lặng lẽ like cho nhóc lương tâm kia cái.

      Mấy người Khương Thần đều chuẩn bị tinh thần ra ngoài xõa bữa, trước đây lần nào cũng gọi Cung Luật, lần này Cung Luật cũng được rủ ăn lẩu que xiên.

      Tống Phương chống tay vào lưng, ôm chiếc bụng to: “Các cậu thôi, tôi đâu, các cậu chơi cho vui vào nhé.”

      Cung Luật cho nghỉ phép mấy ngày, bảo về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.

      Khương Thần tới cạnh Hạng Vân Độc, thầm hỏi : “ Hạng? Lần này có ổn rồi ?”

      “Cái gì ổn cơ?”

      “Chuyện Lão Giang ấy, có phải theo ông ấy thăng chức lên tổng cục ? Nếu có tin gì được giấu bọn em đâu đấy, bọn em phải uống với trận mới được.”

      Đúng là Lão Giang hỏi , cấp có ý định đợi cục trưởng Vương về hưu đề bạt Lão Giang lên đó, làm cục trưởng của tổng cục, Lão Giang muốn đưa người của mình theo.

      Hạng Vân Độc vẫn còn suy xét bởi cùng lúc đó, Lão Giang cũng bảo cuối tuần này tới nhà ông ấy ăn cơm: “Mấy tháng nay cháu vất vả rồi, tới nhà chú ăn bữa cơm xoàng thôi.”

      Đồng thời, ông ta còn nhắc thêm rằng con ông ta ở Kinh Thị tốt nghiệp, quay về rồi.

      Phu nhân của cục trưởng Giang lại nhắc lại chuyện này lần nữa, hóa ra cái họ Hoàng cao 1m65, dáng người trung bình kia kết hôn từ lâu, con cái bốn năm tuổi rồi mà Hạng Vân Độc cứ độc thân mãi, giờ con cục trưởng Giang cũng tốt nghiệp rồi.

      Trong trí nhớ của Hạng Vân Độc, Giang Manh vẫn là bé, mấy năm trước tới nhà cục trưởng Giang, bé này mới học cấp ba, quá .

      Giờ nghĩ lại, A Kiều cũng mới học cấp ba.



      “Cuối tuần này cậu rảnh ?” Hạng Vân Độc hỏi.

      Khương Thần cười: “Có chuyện tốt ạ?”

      “Ừ, đưa cậu ăn cơm.”

      Khương Thần vẫn chưa biết Hạng Vân Độc định “bán” cậu, đồng ý luôn, Hạng Vân Độc nhìn dáng vẻ Khương Thần rồi bảo: “Cuối tuần cậu ăn mặc tươm tất tí.”

      “A ha! nhà hàng luôn!” Khương Thần quyết định cuối tuần phải ăn mặc lịch chút.

      Cung Luật từ ngoài văn phòng vào, gõ gõ cửa: “Phòng họp, họp nhé.”

      Họp để đưa kết luận cuối cùng, tiếp theo đó là chuyện của bên tư pháp để cân nhắc hình phạt, liên quan nhiều đến bọn họ.

      Bản thảo Cận Dương viết năm mười bốn tuổi kia được giám định chữ viết, tuy bản thảo ta viết ghi thời gian nhưng bài tập được thu cùng lại có.

      Qua phân tích có thể chứng minh được thời gian ta nộp bản thảo kia nằm trong khoảng tuần sau khi vụ án xảy ra.

      Vụ án còn chưa được công bố, Cận Dương viết hết toàn bộ câu chuyện.

      Thầy giáo Trương cũng cung cấp lời khai, ông ta nhớ rằng mình còn từng khen câu chuyện này, tuy thầy giáo già cũng chẳng thích tiểu thuyết kinh dị nhưng ông ta cổ vũ học trò của mình, ta có năng khiếu sáng tác.

      Thầy giáo già ngồi đó, đầu tóc hoa râm, trong mắt đầy vẻ đau đớn: “Tôi còn nhớ cậu ta vẫn luôn là đứa trẻ rất ít , vậy mà khi ấy tôi lại chẳng liên tưởng đến gì cả.”

      Ông ta làm sao mà nghĩ ra nổi, đoạn truyện kinh dị từng khiến ông ta kinh ngạc cảm thán này lại là bản “tự thuật” của hung thủ vụ án giết cả nhà mà báo chí nhắc tới sau này.

      Thầy giáo Trương vẫn còn nhớ như in, lúc Cận Dương tốt nghiệp, ông ta còn tặng cuốn sách của chính mình cho ta, cổ vũ ta tiếp tục sáng tác.

      Hạng Vân Độc ngồi đối diện với thầy giáo Trương: “Ông cổ vũ là đúng, nếu cổ vũ của ông, có thể ta tiếp tục sáng tác, có thể ta kể chuyện, như thế chuyện này có thể còn mất rất nhiều thời gian mới có thể được phơi bày.”

      Cũng có thể vĩnh viễn bao giờ được phơi bày, cho đến khi ta gây án lần nữa.

      Thầy giáo Trương tháo kính lão xuống, cảm thấy được an ủi phần nào.

      Cận Vệ Đông vẫn còn chưa từ bỏ hy vọng, ông ta lôi cả Giang Tụng Di ra, đánh con bài cảm tình cuối cùng nhưng độ hot của chuyện này bằng trước đây.

      Lúc cảnh sát còn chưa tìm được chứng cứ xác thực, câu trả lời phóng viên truyền thông nhận được từ phía cơ quan nhà nước luôn là “Vụ án vẫn chưa được làm , chưa thể tiết lộ chi tiết hơn nữa.”

      Vậy nên các phóng viên truyền thông mới dám điên cuồng oanh tạc như thế.

      Đến lúc có bằng chứng, giọng điệu của phía cơ quan nhà nước lập tức cứng hơn hẳn, thẳng với truyền thông quan tâm đến vụ án, “Vụ án này có đột phá lớn.”

      Vậy nghĩa là cảnh sát tìm được bằng chứng, dù sao nhận được đợt chú ý, đám báo chí truyền thông thèm quan tâm nữa, tìm kiếm tin hot tiếp theo.

      Giang Tụng Di khổ sở vô cùng, bà ta nào có thể ngờ tới Cận Vệ Đông đối xử với bà ta như vậy, bà ta nhận được nhiều điện thoại đến nỗi chỉ có thể đổi số, đến nơi làm việc của bà ta cũng bị phóng viên truyền thông bao vây.

      Những người vốn từng khen bà ta là người mẹ tốt, bởi Cận Dương phải con đẻ mình mà đối xử tốt với ta nay lại quay ngoắt 180 độ.

      “Nếu như bà ta có vấn đề gì đứa bé kia sao lại thành ra như vậy?”

      “Có mẹ kế là có cha kế mà, bên ngoài giả vờ tốt đẹp, trong nhà thế nào người khác làm sao biết được.”

      như thể người mười chín tuổi, thành niên là Cận Dương mới là đứa trẻ, như thể ta như thế toàn là do Giang Tụng Di mà ra.

      Chuyện này khiến chút cảm tình cuối cùng Giang Tụng Di dành cho Cận Vệ Đông cũng bị bào mòn hết, bà ta thuê luật sư, ngoài việc kiện đòi danh dự còn cả ly dị, cứ coi như là vì bản thân mình, bà ta cũng muốn có được lẽ công bằng.

      Chỉ sau đêm, Cận Vệ Đông như già mười mấy tuổi, Giang Tụng Di vốn trẻ hơn ông ta, nhưng giờ thoạt nhìn như người ở hai thế hệ, cuối cùng ông ta cũng biết con mình cứu được nữa, ông ta : “Tụng Di, cũng là do chẳng còn cách nào, chỉ cần có thể cứu được Dương Dương, cắt thịt cũng chịu.”

      Nhưng mà ông ta nào có cắt thịt mình, ông ta cầm dao cắt thịt người khác.

      Cha mẹ Giang Tụng Di đều có tuổi mà còn phải chịu tra tấn bởi lời ra tiếng vào, Giang Tụng Di hề mềm lòng chút nào: “Ông chờ đến lúc ra tòa .”

      Khương Thần nhìn ra ngoài cửa sổ kiếm ra, bây giờ mới có nửa ngày trôi qua mà phóng viên rút hết như thủy triều, bọn họ mở trang tin tức, đầu đề giải trí thay đổi.

      Ngôi sao điện ảnh trứ danh, Chương Địch, bị bệnh nên quay về Giang Thành dưỡng bệnh.

      Lúc nào tin tức giải trí cũng thu hút được nhiều lượt view nhất.

      Những phóng viên đó lại ùn ùn tới túc trực ở sân bay, chia quân làm mấy đường, canh trước cổng trung cư Giang Cảnh của Chương Địch, hy vọng có thể chụp được những bức ảnh độc nhất vô nhị để bán được với giá cao.

      Kết quả là khoản tiết kiệm Cận Vệ Đông tích cóp cả đời tiêu tốn hơn nửa, quẫn bách đến độ phải bán nhà. Xảy ra chuyện thế này, đa phần bạn bè đều muốn qua lại với ông ta nữa, vợ lại còn đòi ly hôn.

      Cận Vệ Đông chịu nổi đả kích này, còn muốn xin gặp con trai lần, nhưng lại gặp được người hoàn toàn khác với đứa con trai trong cảm nhận của ông ta.

      Cận Dương lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông làm vậy có ích gì chứ? Chẳng phải ông nghĩ cách giúp tôi sao?”

      Cận Vệ Đông thể tin nổi người trước mắt chính là đứa con trai ngoan ngoãn của mình, ông ta hoàn toàn sụp đổ, ngã bệnh.

      Từ Giang Thành đến Ngô Trấn, lái xe cũng phải mất tầm tiếng rưỡi.

      Nơi này, bởi đặc thù về hoàn cảnh địa lý, trời vừa tối, toàn bộ thị trấn được bao phủ bởi lớp sương mù nhàn nhạt, cây cầu đá phiến bắc qua sông, đồng ruộng hai bên và cảnh sơn thủy phía sa đều là những điểm thu hút những người những người thích nghệ thuật nhiếp ảnh tới đây chụp ảnh.

      giờ là mùa thu, giữa những ngọn núi điểm xuyết lá vàng lá đỏ, chính là thời gian thích hợp để vẽ tranh, chụp ảnh.

      A Kiều dựa đầu vào vai Khương Mật, ôm Hồ Dao vào lòng, thoải mái ngủ giấc dọc đường , tới gần Ngô Trấn mới tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra thấy những cây hòe lớn và cầu đá bên ngoài cửa sổ.

      Mọi người lục tục xách hành lý xuống xe, lần này nửa là nam, nửa là nữ, do chỗ ngồi xe và chỗ ở còn thừa nên Khương Mật mới đưa A Kiều cùng.

      Mọi người, người xếp giá vẽ, người xách hành lý.

      Tuy A Kiều có giá vẽ nhưng valise hành lý lớn, trông rất xinh đẹp nên có hai nam sinh tới trước mặt , định xách hành lý giúp .

      A Kiều quen được người khác hầu hạ, cũng chẳng thấy có vấn đề giù nhưng nhét quá nhiều đồ trong valise, hai cậu trai kia cũng chẳng xách lên nổi.

      Khương Mật hơi lo lắng: “Hay là em lấy mấy đồ thường dùng hằng ngày ra, cho vào túi của chị đây này, dùng tạm trước .”

      A Kiều thoải mái vung tay lên: “ sao đâu, em tự làm được.”

      Chỉ cần tay xách được cái valise to lên, vừa đường còn vừa nhìn xung quanh ngắm cảnh, thấy Khương Mật vác cả giá vẽ lẫn ba lô, trong tay còn xách túi đồ ăn vặt Hạng Vân Độc đưa, đưa tay ra: “Em xách hộ cái cho.”



      yếu ớt như A Kiều mang chiếc valise lớn như thế, trước khi vào thôn còn phải qua đoạn đường dài toàn sỏi đá vốn khiến mấy khác chỉ đứng từ xa nhìn .

      Giờ thấy tay chân mảnh khảnh mà xách được chiếc valise nặng như vậy, họ đều cười trêu chọc hai nam sinh kia: “Hai cậu thế nào ấy chứ, đến lực cánh tay của bé mà cũng so lại được, tấu hài đấy à?”

      Hai người này vốn hay đầu trò trong nhóm nhưng hai cậu nam sinh giờ cũng chỉ biết câm nín nhìn A Kiều, cứ tưởng là mỹ nữ yếu đuối, ai ngờ lại là Barbie cơ bắp.

      A Kiều tự xách cái valise lớn hùng hổ tuốt đằng trước, tới chỗ nào thấy phong cảnh đẹp là lại chụp ảnh lại, định chút nữa gửi cho Hạng Vân Độc.

      vất vả , được chơi, vừa vất vả vừa có tiền.

      Càng vào bên trong, A Kiều càng cảm thấy thoải mái, chỗ này linh khí rất đậm.

      chỉ có hít sâu hơi, Hồ Dao cũng thò đầu ra khỏi ba lô, hít hơi sâu, bỗng trượt chân, lại rơi vào trong ba lô.

      A Kiều khe khẽ gọi Sở Phục: Nếu ngươi tu luyện ở đây có phải có tác dụng lớn ?

      Sở Phục khẽ thưa vâng tiếng, xin phép A Kiều để nàng ta vào trong núi hít nhiều linh khí chút rồi lao từ trong huyết ngọc ra, biến mất trong làn sương mù mờ mờ trong núi.

      Đoàn người tới homestay trấn, hai người phòng, đương nhiên A Kiều ở với Khương Mật, Khương Mật vẫn còn chầm chậm kéo đồ đạc phía sau kia kìa.

      Những người khác vác máy ảnh, giá vẽ ra ngoài, giờ leo lên núi vẫn còn có thể vẽ được thêm mấy giờ nữa.

      Phía homestay lo ngày ba bữa cho bọn họ, dặn bọn họ về ăn đúng giờ, sau đó còn với Khương Mật: “Mùa thu ở thị trấn chúng tôi đẹp đẹp đấy nhưng đến tối có sương mù dày đặc, các thấy mặt trời sắp lặn phải mau chóng trở về đấy.”

      rồi chỉ đèn lồng trước cửa homestay: “Đèn của các nhà khác nhau, dựa vào cái này để nhận nhà là được.”

      A Kiều bế hồ ly , theo sau Khương Mật, dạo tới dạo lui, bước chân con đường lát đá của thị trấn cổ, cách đoạn lại lấy đồ ra ăn, đùi thỏ khô và bánh vòng.

      A Kiều mua bịch đùi thỏ, vừa vừa gặm, mấy con chó vàng trong thôn chạy theo , A Kiều tiện tay vứt cho chúng mấy chiếc.

      Nơi này an tĩnh bình yên, trước cửa nhà nào cũng treo chiếc đèn lồng bát quái. Khương Mật với A Kiều: “Nghe trèo lên đỉnh núi cao nhất nhìn xuống thị trấn này thấy hình bát quái hoàn chỉnh.”

      A Kiều thấy rất thú vị, muốn nhìn.

      Khương Mật hòa nhã : “Sắp đến giờ ăn tối rồi, giờ mà leo lên núi cũng kịp, sáng mai chúng ta sau nhé.”

      A Kiều rất dễ dỗ, gật đầu đồng ý, vòng quanh thị trấn này, ăn đủ loại quà vặt bánh trái, còn xem người ta bắt cá rồi mới vui vẻ theo Khương Mật về homestay.

      Trong sân khu homestay có bày chiếc bàn tròn, tổng cộng có mười người, tám người về, Tùng Tĩnh và Tạ Phi vẫn chưa về. Gọi điện thoại hỏi hai người, họ trả lời muốn vẽ thêm chút nữa, tự lo bữa tối.

      A Kiều rất thích tay nghề của bà chủ và món thịt hấp của bà ta bèn đưa thẳng tiền cho bà ta, bảo bà ta làm thêm hai xiên nữa để Hồ Dao ăn thêm.

      Cơm nước xong xuôi, mọi người tụ tập lại trong sân đánh bài, A Kiều bế hồ ly lên sân thượng, định tắm ánh trăng.

      Nhưng trời càng tối, sương mù lại càng dày dặc, gần như che khuất cả ánh trăng, lúc gió thổi qua mới có thể nhìn thấy sao trời lấp lánh, A Kiều ngáp cái, buồn ngủ rồi.

      Vừa xuống, thấy mấy người Khương Mật chuẩn bị ra ngoài tìm người, gọi được cho Tùng Tĩnh và Tạ Phi, sắp 9 giờ tới nơi rồi mà hai người họ vẫn chưa quay về.

      cỏ28hayley thích bài này.

    5. Lyn Nguyễn

      Lyn Nguyễn New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      Truyện càng lúc càng gay cấn rùi đây. Tui tò mò quá. :)))))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :