1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 82: Đội trưởng Hạng hôm nay thẩm vấn hung thủ ?

      Thẩm vấn.

      Ban đầu cư dân dám lại gần, tới khi nghe kẻ kia bị khống chế mới lục tục ra, người báo cảnh sát, người bàn luận.

      “Là ai thế?”

      “Hình như là cậu thanh niên mới chuyển tới chưa lâu tầng tám ấy.”

      “Là cậu ta hả? thể nào, có vẻ ôn hòa lắm mà.”

      “Đáng sợ , còn có dao kìa.”

      Hạng Vân Độc ở khu nhà này từ đến lớn, có vài hàng xóm cũ biết là cảnh sát, vỗ ngực xua sợ hãi: “May mà có Tiểu Hạng, trong khu nhà có cảnh sát vẫn cứ là an toàn hơn chút.”

      “May thế, tôi thấy bọn họ chưa bị thương, đúng là, vừa nãy mới ăn trứng gà đỏ của vợ chồng Tiểu Ngô xong chứ đâu.”

      Đầy tháng đứa trẻ, hàng xóm xung quanh đều tới nhà tặng quà, nghĩ tới khi nãy vừa có chuyện nguy hiểm như thế, đều chỉ chỉ trỏ trỏ, cảm thán may quá, có Hạng Vân Độc ở đây.

      Cận Dương bị bắt lại, đôi vợ chồng này mới bế con ra hành lang, hàng xóm bê mấy chiếc ghế dựa ra, bảo bọn họ ngồi xuống rồi lại hỏi thăm Tiểu Ngô xem rốt cuộc là khi nãy xảy ra chuyện gì.

      Mọi người nghe thấy tiếng ầm ĩ, còn có tiếng quát tháo của Cận Dương, cho cùng là chuyện gì xảy ra nào ai biết.

      “Có phải tên đó đột nhiên nổi điên ?”

      Tiểu Ngô lắc đầu, ta vừa mở cửa sợ hãi giật mình. ta biết Cận Dương, hôm nay vừa gặp trong thang máy, nhưng khi đó lúc mở cửa, Cận Dương dường như biến thành người khác.

      Vợ Tiểu Ngô ngồi ghế, tay túm chặt lấy chồng, tay bế con, mặt mày trắng bệch, người ngừng run rẩy, hàng xóm bê chiếc chăn ra, đắp lên cho ấy.

      Đứa trẻ sơ sinh còn quá , bé bị đánh thức nên hờn dỗi, khóc mấy tiếng sau đó mở đôi mắt to tròn, tựa nhe biết cha mẹ phiền lòng, khóc nữa, cười khanh khách.

      Vừa nghe thấy tiếng con cười, người mẹ trẻ cũng thở phài, lại bắt đầu vỗ vỗ dỗ con.

      A Kiều thấy cụ bà đứng ngay sau lưng cháu dâu, liên tục trêu đùa khiến đứa bé vui vẻ. A Kiều tiến lại, lấy chiếc kẹo chocolate, nhét vào tay người phụ nữ: “Chị ăn chút này.”

      Tuy mới quay lại làm người chưa được bao lâu nhưng biết ăn ngọt đúng là có thể khiến cho người ta vui vẻ.

      Tiểu Ngô thay vợ mình nhận lấy: “Cảm ơn, cảm ơn.” ta mấy chục câu cảm ơn, vẫn còn mê mang mờ mịt, ta chắc chắn mình nhìn lầm, đó đúng là bà nội.

      Là bà nội trong ấn tượng của ta, mặc quần áo dày, quàng khăn len, dáng người tròn trịa thấp thấp nhưng lại bộc phát sức mạnh rất lớn, bà thậm chí còn đẩy Cận Dương cái.

      Cụ bà cười tủm tỉm nhìn cháu trai, rồi lại trêu đùa chắt , còn vỗ về cháu dâu, tâm nguyện này hoàn thành, đến bình minh, bà nên quay về nghĩa trang rồi.

      A Kiều đứng giữa đám người, nhìn về phía cụ bà, lặng lẽ nháy mắt cái.

      Cụ bà bật cười ha hả, cũng nháy mắt với A Kiều.

      lại lại ở lan can mấy ngày, A Kiều vốn cho rằng bà quay về thăm đứa trẻ, sau mới biết bà biết cháu mình gặp nguy hiểm nên mới cố tình quay về.

      Mấy người Khương Thần vội vàng chạy tới, áp tải Cận Dương về cục cảnh sát.

      “Gã này cũng kiêu ngạo quá nhỉ, hôm nay vừa mới ra khỏi cục cảnh sát mà đến tối ta dám gây án?” phải là có loại phạm nhân này, nhưng ràng là Cận Dương thuộc về loại ấy.

      Hôm nay ở cục cảnh sắt ta bóc sạch mọi hiềm nghi mà đến tối muốn giết người ngay dưới mí mắt Hạng Vân Độc, chuyện này sao hiểu nổi.

      Tiểu Chu : “Đừng quan tâm những chuyện khác, có vụ này là có thể điều tra sạch bách về ta rồi.”

      Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, nếu có vụ này chẳng biết phải đợi bao lâu.

      A Kiều là trong những nhân chứng chứng kiến trực tiếp, cũng theo về cục cảnh sát. Vừa đến nơi, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tống Phương. Tống Phương cũng vội vàng quay lại làm việc, chồng chị còn giúi cho cặp lồng nấm tuyết hầm.

      Vừa thấy A Kiều, chị cười: “Có ăn cái này ?”

      A Kiều gật đầu, Tống Phương múc cho bát, an ủi : “Sợ đúng ?”

      A Kiều vừa ăn canh vừa lắc đầu: “ ạ, em giỏi lắm nhé.”

      Tống Phương nghe vậy liền cười, đúng thế , so với những bé khác, A Kiều dũng cảm hơn nhiều, chị hỏi: “Em có từng nghĩ tới chuyện thi vào trường cảnh sát giống em , tương lai làm cảnh sát?”

      A Kiều kinh ngạc, từ trước đến giờ chưa nghĩ tới điều này, cũng có thể làm cảnh sát.

      Vào cục cảnh sát, ma nằm vùng và cụ bà vào theo được, ma nằm vùng quay về chờ được cúng bái, cụ bà tiễn cháu trai cháu dâu tới cổng cục cảnh sát, vẫy tay với đứa trẻ.

      Tống Phương liên hệ với người nhà của Cận Dương, bảo họ tới cục cảnh sát, Khương Thần dẫn người điều tra nơi ở của Cận Dương.

      Nhà Cận Dương vô cùng sạch , trong phòng khách có giá sách, ngoại trừ rất nhiều tiểu thuyết kinh dị còn mày số đồ trang trí . Khương Thần nhìn thấy chiếc ô tô đồ chơi cho trẻ em màu đỏ.

      Trong câu chuyện ma mà Cận Dương kể, đứa trẻ bị giết đưa cho ta chiếc ô tô đồ chơi, mong ta đừng làm hại mình.

      Cậu chỉ vào giá sách: “Cầm hết tất cả , mang về cục điều tra.”

      Khương Thần vừa về cục cảnh sát liền hỏi Tiểu Chu chuyện thẩm vấn tiến hành thế nào rồi.

      Tiểu Chu xì tiếng: “Gã này ý à, ta mộng du đấy.”

      Cận Dương lại quay lại điệu bộ thành ngại ngùng, ta rúc vào ghế trong phòng thẩm vấn, cúi đầu rất thấp nhưng lại vẫn nhìn thẳng Hạng Vân Độc: “Tôi, tôi mắc bệnh mộng du.”

      Cận Dương : “Chỉ cần bị căng thẳng, hoặc là có áp lực, buổi tối khi ngủ khắp nơi, vậy nên mới thể ở lại kí túc xá trong trường học.”

      Hạng Vân Độc : “Cậu rất tỉnh.” kéo tay áo mình lên, bắp tay có dấu tay màu đỏ, đó chính là dấu vết để lại lúc bắt Cận Dương.

      Cận Dương mỉm cười yếu ớt: “ cảnh sát, tôi khỏe đến thế, đến thùng nước tắm tôi cũng bê được.”

      Hạng Vân Độc nhìn ta: “Cậu ngủ, chúng tôi chứng minh chuyện này.” giám định dấu vết, chứng cứ để lại, Tiểu Ngô cũng có thể chứng minh lúc Cận Dương gõ cửa hề ngủ.

      Cận Dương lại cười: “Các trường hợp mộng du mở mắt cũng chẳng phải có, chẳng lẽ chỉ để kết thúc vụ án, các định bảo tôi mộng du giết hai người kia sao?”

      ta bẻ cong đề tài, định chuyển trọng điểm tới hai người tự sát.

      Khương Thần đứng bên ngoài tức giận nghiến răng nghiến lợi. mặt Hạng Vân Độc lại có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, lấy hồ sơ vụ án đường Linh Đốn ra: “ lại chuyện vụ án năm năm trước .”

      Cận Dương còn tỏ ra kiêu ngạo, bả vai ta cũng so lại: “Tôi chơi trò chơi, trò chơi sắp lên level.”

      Khương Thần nhìn chằm chằm kẻ tội phạm mà thể bắt đằng sau mặt kính, đột nhiên quay sang hỏi Tiểu Chu: “Năm năm trước, ta đủ mười bốn tuổi chưa?”

      “Đủ.” Tiểu Chu .

      Khương Thần xoay người luôn. Tiểu Chu hỏi cậu: “Cậu đâu thế?”

      Khương Thần xoay lưng về phía cậu ta, vẫy tay: “Tìm bằng chứng, có đào ba thước đất tớ cũng phải nhét ta vào ngục giam.”

      Cha mẹ Cận Dương mau chóng tới nơi. Qua điện thoại, bọn họ nghe con mình xảy ra chuyện, ông Cận hốt hoảng, vừa tới cục cảnh sát hỏi ngay: “Sao thế? Nó có bị thương ?”

      Hạng Vân Độc ra từ phòng phỏng vấn, thu hoạch được gì. Về vụ án nhà số 1804, Cận Dương miêu tả cả trăm ngàn lần cả trong sách lẫn trong đầu ta.

      ta sử dụng trí tưởng tượng, phạm tội rồi chạy thoát hết lần này đến lần khác, thuần thục hơn hẳn hồi ta mười bốn tuổi.

      Hạng Vân Độc tách đôi cha mẹ này ra, với bọn họ: “Chúng tôi nghi ngờ con trai ông/bà có liên quan đến vụ án giết cả nhà năm năm trước ở số 1804 đường Linh Đốn.”

      Ông Cận cười: “Cảnh sát các điên rồi hả, khi đó, khi đó con trai tôi mới… mười bốn tuổi.”

      Nghe thấy những lời này, mẹ kế của Cận Dương, Giang Tụng Di lại lời nào, bà ta cúi đầu rất lâu, gì cả.

      Hạng Vân Độc nhìn bà ta, lấy tấm ảnh ra, đó là ảnh gia đình ba người ở số 1804, người phụ nữ này ràng co rúm người lại chút, bà ta dám nhìn bức ảnh kia.

      Tiếp theo đó, Hạng Vân Độc lấy bức ảnh thứ hair a.

      Đó là ảnh ba người nhà Tiểu Ngô, hai vợ chồng ảnh tươi cười, còn con đeo chiếc nơ bướm đầu, mếu máo sắp khóc.

      Bức hình này được nhiếp ảnh gia chụp, chính là bức ảnh gia đình họ thích nhất.

      “Sáng nay, hai giờ sáng, con bà mang dao xông vào căn hộ của gia đình này.”

      Giang Tụng Di lập tức ngẩng đầu lên, bà ta buột miệng thốt ra: “Bọn họ sao chứ?”

      Phản ứng hoàn toàn khác với cha Cận Dương, người hoàn toàn tin tưởng rằng con trai mình hoàn toàn thể làm hại người khác, người khác lại đưa ra giả thiết đó trong lòng, vậy nên mới hỏi nạn nhân có sao .

      Hạng Vân Độc gì, yên lặng của gây áp lực tâm lý cho người phụ nữ này, nhất định là bà ta biết gì đó, chừng bà ta chính là điểm có thể khai thác.

      Giang Tụng Di nhìn sắc mặt Hạng Vân Độc, cho rằng gia đình ba người kia bị hại nghiêm trọng, bà ta lẩm bẩm: “Lại là như vậy.”

      “Lại, là có ý gì?”

      Bà ta nữa, Hạng Vân Độc hỏi: “Bà muốn xem ảnh trường ?”

      Giang Tụng Di lắc đầu kịch liệt, bà ta xem ảnh trường ở số 1804, bà ta còn có thể nhớ lại mùi máu tươi gay mũi kia, dằn vặt hồi lâu cuối cùng mới lên tiếng: “Cận Dương… Từ Cận Dương nó giống với những đứa trẻ khác.”

      Giang Tụng Di còn có thể nhớ tới hình ảnh lần đầu bà ta gặp Cận Dương. Thực ra bà ta rất thích trẻ con, bà ta tiếp xúc với Cận Vệ Đông thời gian, trước khi tiếp xúc biết ông ta ly hôn, có đứa con trai.

      Giang Tụng Di rất thích Cận Vệ Đông, ông ta cao to đẹp trai, lại rất hào phóng, điều kiện kinh tế rất tốt, ngoại trừ việc có đứa con trai chẳng có điểm nào khiến bà ta hài lòng.

      Lần đầu tiên gặp Cận Dương, bà ta mất rất nhiều thời gian để chọn quà, mua cho nó ô tô điều khiển từ xa, bọn họ dẫn nó chơi vườn bách thú. Ban đầu Cận Dương muốn để ý tới bà ta, có vẻ rất bài xích.

      Giang Tụng Di nghĩ đứa trẻ sợ người lạ, chỉ cần có thời gian đủ dài là tốt rồi, bà ta và Cận Vệ Đông cứ chờ mãi tới tận khi Cận Dương chịu gọi bà ta là mẹ mới cử hành hôn lễ.

      Giang Tụng Di rất thích đứa trẻ này, lại thương cảm cho nó có mẹ bên cạnh, kể chuyện cho ta nghe, mua đồ chơi nó. Cận Vệ Đông còn nghiêm khắc với con chứ Giang Tụng Di lại vẫn luôn chiều chuộng nó.

      Mãi đến khi việc kia xảy ra.

      Lúc bà ta mang thai, thiên tính khiến cho bà ta nhạy cảm với tất cả mọi nguy hiểm. Cận Dương bắt đầu thường xuyên nhìn bụng bà ta chằm chằm. Ban đầu bà ta còn cho rằng chỉ là trẻ con tò mò mà thôi bèn nắm lấy bàn tay Cận Dương, để nó sờ đứa con trong bụng.

      Cận Vệ Đông hỏi con: “Con thích em trai hay là em ?”

      Đến tận bây giờ Giang Tụng Di vẫn còn nhớ như in câu trả lời của Cận Dương.

      “Con thích, nó ra đời con giết chết nó.”

      Giang Tụng Di hoảng hốt trong lòng nhưng chồng bà ta lại chẳng hề có cảm giác, còn tưởng rằng con mình ghen tị, ông ta cười ha hả nhưng bà ta lại cười nổi, bà ta ngầm có cảm giác, Cận Dương nghiêm túc.

      Hạng Vân Độc đưa tay ra hiệu, nữ cảnh sát rót cho Giang Tụng Di cốc nước, bà ta siết ly nước ấm trong tay, cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      Sau khi mất con, bà ta cũng từng với người khác, tất cả mọi người đều bảo bà ta suy nghĩ quá nhiều, chồng và mẹ bà ta thậm chí trách bà ta đẩy trách nhiệm lên đầu đứa trẻ sáu tuổi.

      Giang Tụng Di dần trở nên trầm mặc, còn nhiệt tình quan tâm như lúc đầu nữa, còn Cận Dương lại càng ngày càng ngoan ngoãn, kết quả học tập cũng rất tốt. Cận Vệ Đông rất hài lòng về đứa con trai này, bảo với bà ta: “Mất rồi thôi, sau này Dương Dương chăm sóc chúng ta lúc về già.”

      Bà ta tin rằng đứa trẻ sáu tuổi gây ra chuyện như thế, bà ta cho rằng Cận Dương càng ngày càng ngoan là bởi biết lỗi của mình, đúng là ta nghe lời rất lâu.

      Mãi đến khi bọn họ chuyển nhà.

      Trong thang máy của nhà mới, Cận Dương gặp đứa trẻ ở căn hộ 1804 kia, ánh mắt ấy khiến Giang Tụng Di lập tức nhớ lại ánh mắt ta lúc nhìn chằm chằm bụng mình.

      Bà ta cố ý hỏi về việc học của ta, cắt ngang ánh nhìn chăm chú của ta, nghiêm khắc cầu ta phải đạt được hạng nhất vào cuối kì.

      Ánh mắt nhanh chóng biến mất, nhưng chẳng bao lâu sau, có ngày, lúc bà ta tan tầm về nhà, cảm thấy khí ổn lắm, bà ta đẩy cửa vào xem Cận Dương thế nào, ta ngồi trong phòng ngủ chơi game.

      tắm, thay quần áo, còn quay lại nhìn bà ta cái, ánh mắt mê say, mặt còn có nụ cười khác hẳn trước đây.

      Chỉ mấy ngày sau, hành lang toàn là cảnh sát, cả nhà ba người ở phòng 1804 chết oan chết uổng.

      bàn ăn, Cận Dương say sưa nghe cha kể về vụ án mạng này, Giang Tụng Di thấy khóe miệng ta cong lên, ta đắc ý nhìn bà ta, như thể .

      “Các người bắt được tôi đâu.”

      “Bà chắc chắn ngày xảy ra vụ án hôm đó, lúc bà về đến nhà, ta tắm và thay quần áo sao?” Hạng Vân Độc hỏi.

      “Đúng thế.” Bà ta bao giờ quên nổi hình ảnh ấy.

      Hạng Vân Độc ghi lại điều này, chỉ bằng những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, nhất định phải tìm được chứng cứ mấu chốt.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Mọi người yên tâm, mình bỏ truyện đâu, chỉ là bao h có thời gian mình làm nhanh, bận chậm thôi. Mình đăng Cung vì miễn phí mà, có đập tiền vào cũng k nhanh hơn đc đâu :))
      Last edited: 10/5/21
      hayleyLyn Nguyễn thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 83: [Chương tặng thêm] “Ai tiết lộ cho truyền thông thế?”

      Có lời khai của vợ chồng Tiểu Ngô, tuy vẫn chưa thể chứng minh Cận Dương có liên quan đến vụ án giết cả nhà năm đó nhưng chuyện ta cố ý giết người nhưng chưa thành vẫn đủ để giam giữ ta lại.

      Cận Vệ Đông biết gia đình ba người kia bị thương, đòi cảnh sát cho biết phương thức liên hệ với vợ chồng Tiểu Ngô, định tiến hành bồi thường kinh tế cho họ.

      Khương Thần nhìn Cận Vệ Đông: “Ông ấy mà, tiết kiệm tiền chút , chuyện này chẳng phải chuyện họ muốn được đâu, đây là án hình , ông hiểu ?”

      Giọng điệu Khương Thần mang chút trào phúng, cậu thực khó chịu với điệu bộ của Cận Vệ Đông, con mình quý giá, ba người nhà kia còn may đấy, nhỡ đâu may sao? Đứa trẻ kia còn vừa mới đầy tháng xong.

      Tiếp theo còn lại kiểm tra tâm lý, Cận Dương tới cục cảnh sát hai lần, lời khai lần đầu tiên cũng là chứng cứ có ích, ta có muốn bảo mình tâm thần phân liệt, mộng du giết người để thoái thác tội lỗi cũng chẳng dễ thế đâu.

      Tuy vậy, mọi người vẫn muốn phá vụ án giết cả nhà kia, đòi lại chính nghĩa cho người khuất.

      Mặt Cận Vệ Đông xám ngoét, ông ta hỏi: “Vậy hẳn là tôi có thể gặp con mình, hẳn là có thể mời luật sư cho nó chứ?”

      Khương Thần: “Đây là quyền của ông và ta.”

      Đầu tiên cứ đưa người vào trại tạm giam trước , sau đó mới có thể tiến hành thăm nom, việc công phải làm theo phép công, Khương Thần mời ông ta ra khỏi đó.

      Cận Vệ Đông lập tức liên hệ với người bạn làm luật sư của mình, gọi người này tới, ông ta với Khương Thần: “Đừng tưởng rằng chúng tôi là dân chúng biết pháp luật, các đừng nghĩ như thế có thể đổ oan cho con tôi.”

      Luật sư vừa đến nơi, Cận Vệ Đông định kéo vợ cùng thăm con trai để bảo ta đừng lo lắng, cha mẹ nhất định tìm cách cho ta.

      Giang Tụng Di lui lại phía sau bước, Cận Vệ Đông nhìn bà ta: “Em làm sao thế?”

      Giang Tụng Di lắc đầu, bà ta ôm ngực: “Em hơi mệt, thăm con .”

      Lúc này trong lòng Cận Vệ Đông chỉ có con trai, với vợ: “Vậy em hít thở khí , chuyện với con.”

      Cận Dương vừa nhìn thấy cha quay lại trở thành đứa bé phạm sai lầm năm 6 tuổi kia, ta dụi mắt, với cha: “Gần đây con bị áp lực đè nặng, sách mới mãi chưa lên được bảng xếp hạng, con còn tưởng rằng mình tìm được linh cảm trong mơ cơ.”

      ta cúi đầu: “Bọn họ tin con, bọn họ toàn lúc ấy con vẫn tỉnh.”

      Cận Vệ Đông lập tức cầm tay con trai: “Con yên tâm, con yên tâm, bố nhất định bảo vệ con.”

      Mấy người Hạng Vân Độc vội vàng ra ngoài, Giang Tụng Di cuối cùng vẫn cho họ chút manh mối, hóa ra căn nhà cũ vẫn chưa bị bán , rất nhiều đồ dùng cá nhân của Cận Dương vẫn ở lại nơi đó.

      Mọi người lôi những vật chứng thu thập được ở vụ án căn hộ 1804 năm đó ra, so sánh đối chiếu từng cái .

      Từ ảnh chụp cũ của gia đình Vương Hạo, Tống Phương tìm thấy hình ảnh chiếc ô tô đồ chơi màu đỏ.

      Đây là tấm ảnh chụp sinh nhật 4 tuổi của Vương Hành Hành, ô tô đồ chơi là quà sinh nhật của thằng bé, thằng bé cầm trong tay, nâng niu quý.

      Tống Phương lấy bức ảnh kia ra, cẩn thận đối chiếu chiếc ô tô đồ chơi trong túi đựng vật chứng và chiếc ô tô trong ảnh. Năm năm trước, ảnh chụp lắm rồi, chị phóng to bức ảnh lên, tiếp tục đối chiếu so sánh lần nữa, rồi hỏi đồng nghiệp: “Ở trường vụ án có ô tô đồ chơi màu đỏ ?”

      Lật các tấm ảnh trường ra cũng thấy chiếc ô tô đồ chơi kia, vụ án xảy ra lâu sau sinh nhật 4 tuổi của Vương Hành Hành, chiếc xe kia dễ dàng biến mất như thế.

      “Đưa cái này xét nghiệm vết máu.” năm năm trôi qua mà chiếc xe đồ chơi vẫn mới tinh, chừng thực có thể tìm được bằng chứng mấu chốt.

      Tống Phương xem xem lại lát nữa, đứng lên : “Tôi hơi buồn nôn.”

      Các đồng nghiệp khác biết chị có thai, xem mấy thứ này thực ảnh hưởng tới tâm trạng của thai phụ nên giục chị nghỉ ngơi lúc. Chỉ lát sau, Tống Phương lại quay về: “ được, tôi nghỉ được.”

      Gia đình ba người này chết 5 năm rồi, đứa bé còn như thế, nếu lớn lên bây giờ cũng học tiểu học, phá án sớm ngày chính là trả lại công bằng cho bọn họ sớm ngày.

      Người chơi của buổi kể chuyện kì quái hôm qua tới cục cảnh sát lại được mời tới cục cảnh sát lần nữa.

      Văn Hiểu Yến thể tin nổi, ta lập tức nhớ tới điệu bộ bịt mũi trong thang máy của Cận Dương, lại nghĩ đến trong câu chuyện của ta, ta ta có thể ngửi được hương vị của “hạnh phúc”, lập tức toát mồ hôi lạnh. Đến khi nữ cảnh sát lấy đoạn văn Cận Dương viết đêm qua ra cho ta đọc, Văn Hiểu Yến nhũn cả người.

      “Ả Mèo” da trắng nõn, dáng người nóng bỏng, mặc chiếc váy hoa bằng vải chiffon mềm mại, thậm chí ở khóe mắt cũng có nốt ruồi,

      Nếu có người đưa đồ ăn nhầm địa chỉ hôm qua, có phải là ta chẳng thể ra khỏi căn nhà kia dễ dàng như thế rồi ?

      Còn hai sinh viên suốt ngày tìm đường chết kia vừa nghe bọn họ lại gặp phải loại chuyện này lần nữa, lại còn thoát chết lần, nhìn nhau, người vỗ vai người còn lại: “Tớ cảm giác bọn mình thế này cũng coi là may mắn đấy.”

      Người còn lại : “Lần này đúng là nên mua tờ vé số.”

      xong thấy Khương Thần ở đây, họ thở phào nhõm, nếu cảnh sát kia ở đây chẳng biết răn dạy họ thế nào đâu.

      “Nghiêm túc, nghiêm túc chút !” Tiểu Chu , “Hai người các cậu đấy, nếu như biết rút kinh nghiệm, sớm muộn gì cũng có ngày gặp chuyện.”

      Tống Phương cầm báo cáo khám nghiệm quay về, chiếc ô tô đồ chơi màu đỏ bị lau chà rất nhiều lần, còn lại dấu vết gì cả, thể chứng minh chiếc ô tô này chính là chiếc ô tô của Vương Hành Hành.

      Tống Phương tiếp tục so sánh đối chiếu, đồ vật thể chứng minh được, nhưng nếu Cận Dương giữ chiếc ô tô đồ chơi lại nhất định còn có thứ khác nữa, mấy thứ vật chứng tập hợp lại với nhau có thể trở thành chứng cứ.

      Trời vừa sáng, A Kiều chạy đâu mất, lại trốn học lần nữa, còn có việc quan trọng muốn làm hơn là học.

      vừa ra khỏi cổng cục cảnh sát tới ngay cửa hàng đồ cổ của Tiền Nhị, được nửa đường bèn gọi điện thoại cho gã: “Bùa được đưa tới chưa?”

      Tiền Nhị ăn canh cá chạch, ngày nào Cam Diễm Hồng cũng nấu, đích thân mang tới tiệm, gã ăn canh cả tuần, ăn nhiều đến nỗi gã chừng này tuổi rồi mà mặt liên tục nổi mụn.

      Người trong cửa hàng bán tinh dầu Ấn Độ bên cạnh vừa thấy gã cười: “Được rồi, tôi cho ông hai bình đồ tốt, đừng uống thứ kia nữa, sao có tác dụng như thuốc của tôi được.”

      Tiền Nhị kháy đuổi người kia , quay sang mặc cả với Cam Diễm Hồng: “Canh này, có dừng lại được , đến… mông cũng nổi mụn rồi.”

      Ai ngờ Cam Diễm Hồng lại lườm gã cái: “ được! Em từng này tuổi rồi, tẩm bổ làm sao em mang thai được.”

      Câu này khiến Tiền Nhị đứng sững tại chỗ, sau đó vào họng là canh hay là thuốc gã cũng nếm ra vị nữa, chỉ biết cười ngây ngô.

      Đời này ngờ lại có ngày có người phụ nữ chịu sống chung với gã, chịu sinh con cho gã.

      ngờ tới tuổi này rồi còn có thể có gia đình.

      Cam Diễm Hồng xong mặt hơi đỏ lên: “Nếu có thể sinh, nếu em cũng làm lỡ dở đâu.”

      lỡ dở, lỡ dở, dù được hai ta cũng có thể làm bạn tới già đúng ?” Tiền Nhị vội vàng thổ lộ lòng mình, sau đó trơ mắt nhìn Cam Diễm Hồng cầm điện thoại của gã, rồi lôi danh bạ trong điện thoại ra, xóa sạch hết số điện thoại của đám tình nhân cũ, vậy là quyết định chung sống với gã rồi.

      Tiền Nhị vui như thể sắp bay lên trời, thế nào cũng phải làm tốt những việc Cam Diễm Hồng giao. Gã vừa nghe bảo A Kiều sắp tới bèn mau chóng chạy xuống tầng mua đồ ăn, toàn là đồ ngọt, để bà ăn cho ngọt giọng, để thuận lời đồng ý việc quyên tiền xây trường học ở quê Cam Diễm Hồng.

      A Kiều còn chưa lên đến tầng ba, Tiền Nhị đứng bên cạnh thang máy. Gã mỉm cười đón A Kiều: “Sao mà bà vừa bảo tới tới luôn thế này, gọi tôi tiếng, tôi đưa tới cho phải là xong rồi sao?”

      A Kiều cố ý tới đây là để lấy bùa tịnh tâm và bùa ngũ lôi mà đạo trưởng Tiền vẽ.

      Trừ tà trói ma, bảo mệnh hộ thân.

      Trí tuệ thông suốt, tâm thần an bình.

      Có thứ này là có thể chấn nhiếp hết thảy ma quỷ quái, chuyên dùng để đối phó với cái bóng ma bị Hạng Vân Độc trói lại kia, quyết tâm phải tu được món công đức này cho bằng được!

      Tiền Nhị lấy chồng bùa ra, A Kiều nhìn rồi hỏi: “Chỉ có ít thế này thôi à?

      “Lần này chúng ta đòi nhiều bùa như thế, đạo trưởng cũng phải vẽ như thế ông ta lực bất tòng tâm, có cách đơn giản có thể gia tăng hiệu quả của bùa ngũ lôi.”

      “Cách gì cơ?” A Kiều ngạc nhiên hỏi.

      “Dùng nhân dân tệ, loại mệnh giá lớn nhất ấy, ném ra cùng với cái bùa này.” Tiền Nhị nghe cũng thấy xót lòng, xưa có Nhị lang thần, nay có bác Mao, cách này dùng để mượn sát khí và thụy khí (điềm lành) của Người.

      Tiền Nhị gọi video call cho đạo trưởng Tiền, cách cái màn hình mà cũng ngơ ra. Thấy A Kiều chưa hiểu, gã bèn giải thích cho : “Đạo trưởng bảo, chỉ cần là người có uy như thế là được, giống Nhị lang thần ấy.”

      A Kiều nhớ tới cung Lưu Tiên, chỉ Địa Tiên thôi cũng khiến quái cả vùng khiếp sợ, người này được in tiền, hẳn là cũng rất ghê gớm.

      Chẳng biết mấy người Liễu Vạn Thanh sao rồi, sao mà Hồ Dao chẳng có tin tức gì thế biết.

      Nhưng giờ A Kiều có thời gian nghĩ đến chuyện khác, cầm bùa định luôn.

      Tiền Nhị cản lại: “Bà , số tiền kia vào tài khoản rồi, tôi viết hóa đơn cho nhé.”

      “Vào tài khoản rồi, vậy mau tiêu , xây trường, làm cầu, sửa đường!” A Kiều cảm thấy Tiền Nhị chả được tích gì, lãng phí thêm ngày lại mất công đức ngày.

      Tiền Nhị ngây người ra: “Tôi, tôi á? Bảo tôi á?”

      A Kiều gật đầu: “Tôi làm gì có thời gian rảnh, ông chẳng lẽ tôi à?”

      Cả đời này Tiền Nhị chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế, cũng chưa bao giờ làm việc lớn như thế, giờ đưa cho gã từng đấy tiền để phân phối, đột nhiên biết xử lý thế nào.

      A Kiều lườm gã cái, chọc ngón tay cái vào trán gã: “Ông có tham ô hay , bà đây đều thấy được hết, tham ô số tiền này đừng kiếp này ông có duyên với phụ nữ, kiếp sau ông cũng độc suốt đời.”

      A Kiều thuận miệng lừa gã. biết Tiền Nhị lòng muốn lập gia đình. Lời này vừa thốt ra, lòng tham nho mới xuất trong lòng Tiền Nhị biến mất, dường như lưỡi mọc ra kiếm sắc, chỉ cần phát là có thể chặt đứt đường tình duyên của gã.

      “Tôi dám, dám, dám, tham ô loại tiền làm từ thiện này, tôi còn là người chắc.” Gã lại hỏi tiếp, “Thế tôi tìm chỗ nghèo nhất, liên hệ xây trường nhé.”

      A Kiều phất tay đầy vẻ phóng khoáng: “Tôi bận bắt ma, tôi đây.”

      Đến như cơn gió, lại như cơn gió.

      Tiền Nhị vội vàng gọi điện cho Cam Diễm Hồng: “Thành công rồi! Em mau sửa soạn đồ đạc , chúng ta về quê, xây trường tiểu học!”

      Bùa của đạo sĩ Tiền được cho vào trong phong bì màu vàng, A Kiều chọc chọc, cũng dám động vào, để Hạng Vân Độc dán cái bùa này khắp thân bóng ma kia.

      Nếu bùa chú cũng ăn thua A Kiều định ép nó tới “Cơ quan công an”.

      Đưa nó tới trước mặt Địa Tạng Vương Bồ Tát, còn chưa cần vào cổng miếu, nhát búa của thần tướng thôi đủ để thứ này tan thành mấy khói rồi.

      lúc thầm vui vẻ liền thấy TV bắt đầu loan tin “Tác giả kiểu thuyết kinh dị mới nổi bị tố cáo mưu sát”, truyền thông nhấn mạnh vào chuyện “lúc vụ án xảy ra mới mười bốn tuổi” và “tân sinh viên đại học Giang Thành”.

      Bọn họ thậm chí còn đưa tấm ảnh của Cận Dương lên.

      ảnh, Cận Dương cười ngượng ngùng, cách ăn mặc cũng khiến người ta có cảm tình. Bức ảnh và tin tức cùng phát ra lúc, thủy quân (những người được thuê để tạo làn sóng tin tức Internet) đầu đẩy đợt bình luận ra, bắt đầu xấu cảnh sát bắt người lung tung, các thể loại “ sau tấm màn đen” khiến cho khắp nơi bàn tán.

      Trước cổng cục cảnh sát, phóng viên vây kín, Hạng Vân Độc cũng bị vây quanh. Vào văn phòng, hỏi luôn: “Ai tiết lộ cho truyền thông thế?”

      Tất cả mọi người đều lắc đầu, bọn họ đều mắc phải loại sai lầm này, Cung Luật sầm mặt vào: “Người nhà nghi phạm tìm tới truyền thông, giờ mạng đâu đâu cũng có, khí thế rầm rộ, bên tổng cục cứ để tôi đỡ cho, cần điều tra thế nào cứ tiếp tục điều tra .”

      Last edited: 12/5/21

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 84: Đội trưởng Hạng hôm nay nhận cờ thi đua ?

      Nhận chứ!

      Báo đài địa phương ở Giang Thành gần như thi nhau tới hết, ngoại trừ phỏng vấn Cận Vệ Đông còn tới phỏng vấn ở trường cấp 2, cấp 3 và cả nơi giờ Cận Dương học là Đại học Giang Thành.

      mạng còn liên tục xuất những người gọi là “người biết chuyện, ví dụ như hàng xóm nhà Cận Dương hồi còn , bạn cùng lớp thời cấp 2 của Cận Dương, chủ nhiệm lớp cấp 3 của Cận Dương.

      Trong miêu tả của bọn họ, Cận Dương hiếu học, lễ phép, kết quả học tập xuất sắc, học nghiêm túc nghe giảng, tan học chan hòa với bạn bè, đúng là thiếu niên năm tốt điển hình.

      【 Người dùng mạng Đêm trăng tìm người 1239: đến ai khác tôi còn tin chứ Cận Dương chắc chắn làm việc này đâu. 】

      【 Người dùng mạng Nỗi buồn của Đản Đản: Sao có thể thế chứ, nhất định là bắt nhầm người rồi. 】

      Ở dưới có comment đánh vào tình cảm để ủng hộ hết mình, còn có cả comment giả như lý trí phân tích đàng hoàng.

      【 Người dùng mạng Đám mây hình nấm: Căn bản thể bởi người ta viết mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị là bảo ngay người ta là hung thủ giết người chứ? Về sau tôi còn được đọc tiểu thuyết nữa ? 】

      【 Người dùng mạng Tiếng khách quan: Về lý mà , mười bốn tuổi giết chết người, bố trí toàn bộ trường, có thể sao? Năm tôi mười mấy tuổi, gần nhà cũng có vụ án giết người, có phải tôi cũng phải bị bắt lại ? 】

      Chuông điện thoại trong văn phòng phân cục kêu liên hồi, cuối cùng mọi người đành phải thay phiên nhau nhận điện thoại, thống nhất trả lời rằng giờ vụ án còn chưa được làm , nhận bất cứ phỏng vấn nào, cũng thể tiết lộ bất cứ chi tiết nào liên quan đến vụ án.

      Cận Vệ Đông dùng truyền thông mạng, cách này hoàn toàn xóa nhòa điểm đích, đề cập chữ nào tới chuyện Cận Dương vào nhà giết người chưa thành, tập trung vào từ khóa “thiếu niên mười bốn tuổi” và “vụ án giết cả nhà”, gắn chúng lại với nhau.

      Người bình thường đều cảm thấy vô lý.

      Lãnh đạo tổng cục vô cùng tức giận, đích thân gọi điện thoại cho Cung Luật: “Vụ án gì mà khiến các cậu làm ầm ĩ lên như thế chứ? Chắc chắn bắt được hung thủ ?”

      Đến bên tổng cục cũng nhận được rất nhiều điện thoại phỏng vấn của truyền thông, bên kia còn đơ ra, chưa nghe vụ án lớn hay quan trọng gì được phá.

      Ầm ĩ đến độ này, nếu cuối cùng có đủ chứng cứ, phải thả người uy tín của cảnh sát bị nghi ngờ.

      Cung Luật căng người nghe răn dạy, còn phải lên tổng cục chuyến với phân cục trưởng Giang, trực tiếp báo cáo công việc. Trước khi , ta : “Mau chóng điều tra, phải túm cho bằng được nhúm tóc của ta cho tôi.”

      Lần đầu tiên, cả đội từ xuống dưới cùng chung kẻ địch với Cung Luật.

      Nhưng truyền thông vẫn đưa tin khắp nơi, khiến công tác điều tra trinh sát gặp thêm nhiều khó khăn.

      Lượt xem những tiểu thuyết mạng của Cận Dương liên tục tăng lên, rất nhiều người thích tiểu thuyết xem tin tức xong tìm tiểu thuyết của ta, rồi để lại bình luận.

      cảm thấy quá đáng sợ sao? Lúc cậu ta biết cuốn sách này cũng mới chỉ có mười sáu tuổi, cái khí này đáng sợ quá thể. 】

      【 Người ta như thế gọi là có năng khiếu, tầng bị đau mắt à? 】

      Bởi những tác động của con người và những chiêu trò gây chú ý kia, độ hot Internet về vụ án của Cận Dương lại tăng lên bậc, thậm chí có những nhìn thấy ảnh ta xong còn khen ta đẹp trai, thể nào tin được cậu trai đẹp như vậy lại là hung thủ giết người.

      Sau nhiều đợt thủy quân, cuối cùng cũng có tiếng khác.

      【 Cứ coi như là mộng du giết người cũng đáng sợ đúng ? 】

      【 Tôi cùng ký túc xá với cậu ta đây này, may mà cậu ta chưa ở lại ban đêm lần nào. 】

      【 Đòe mòe, tầng làm tôi nhớ đến chuyện “Cắt dưa hấu” 】

      Cận Dương bị đưa kiểm tra tâm lý, nhưng báo cáo còn chưa có, có khi cái đám truyền thông này đủ để khiến cả cục toát mồ hôi, đến giờ bên ngoài đội truyền thông đó còn chưa giải tán đâu.

      Dần dần, bắt đầu có người đăng bài lên mạng, bảo Cận Dương bị cảnh sát bắt ở trường, ta định hành hung giết người , nếu như bởi có cảnh sát trong khu nhà đó ba người nhà kia chắc chắn thể may mắn thoát chết như vậy.

      Bởi vậy, lại bắt đầu có người hắt nước bẩn lên người vị “cảnh sát” này, cũng chính là Hạng Vân Độc, bảo sao có thể xuất vừa đúng lúc, sớm muộn như thế, đúng vào lúc giết người mới xuất , còn bảo phải mộng du, hung thủ giết người sao mà ngu xuẩn thế được.

      A Kiều tức chết được, tuy đây đúng là kế hoạch mà và Hạng Vân Độc chuẩn bị nhưng Cận Dương đúng là hung thủ giết người! nghĩ thế nào cũng ra tại sao những người này lại nhất định phải giải vây cho tội phạm giết người cơ chứ?

      Tạo khẩu nghiệp lung tung, xuống địa ngục bị rút lưỡi hết!

      Phải để đám quỷ dùng kìm sắt nung nóng kéo hết đầu lưỡi những người này ra, dứt đứt luôn mới đúng!

      A Kiều tức phát điên, cuối cùng phải làm sao mới có thể khiến Cận Dương đây? Phải làm cho cái đám người xấu oan cho Hạng Vân Độc phải xin lỗi cho bằng hết! Phải khiến bọn họ biết bọn họ sai rồi!

      Cận Vệ Đông rất hài lòng với tiến trình việc, ông ta chi khoản tiền lớn để tác động vào chuyện này, nhờ người, nhờ quan hệ, dùng hết đủ mọi kiểu quen biết, cuối cùng mới được thành quả như vậy.

      Lúc bị gọi tới, người bạn luật của ông ta còn chưa biết cho cùng có chuyện gì xảy ra. Sau khi biết chuyện, người này bảo Cận Vệ Đông chỉ có thể cân nhắc vấn đề hình phạt nặng thế nào, thể nào biện hộ thành vô tội được.

      Cận Vệ Đông nài nỉ ông ta nghĩ lại xem có cách nào : “Cậu chứng kiến quá trình trưởng thành của Dương Dương nhà bọn mình còn gì, Dương Dương là kiểu người gì cậu biết mà, sao mà nó có thể giết người được chứ?”

      “Lão Cận này, mình có thể hiểu được cảm xúc của cậu, nhưng Dương Dương bị bắt ở trường, hơn nữa chỉ có người chứng minh khi ấy nó ở trong trạng thái tỉnh táo, cậu cho rằng đội kiểm tra tâm lý dễ lừa vậy hay sao?”

      Cận Vệ Đông ngay lập tức trở mặt với bạn mình. Cuối cùng ông ta nghĩ ra cách này, ông ta có thể mất tiền nhưng nhất định phải cứu được con mình ra ngoài.

      Giang Tụng Di bưng ly cà phê tới cho ông ta, đặt cà phê lên bàn, thấy ông ta liên tục xem những thứ gọi là chủ đề nóng kia, xem đám truyền thông đưa tin thế nào.

      Giang Tụng Di : “Chúng ta ly hôn .”

      Cận Vệ Đông đẩy đẩy mắt kính, bưng ly cà phê lên uống ngụm, căn bản nghe bà ta gì, còn bảo vợ: “Em xem Lão Triệu cái gì kìa. thể vô tôi? Chỗ này chẳng phải là có thể thoát tội sao?”

      Lão Triệu chính là người bạn kia của Cận Vệ Đông, Cận Vệ Đông chỉ vào cái chủ đề được người dùng mạng tên là “Luật sư X X” đăng lên, cứ như thể đó là chứng cứ xác thực gì đó, cứ như thể chỉ ngày mai thôi con mình được phán vô tội rồi thả ra.

      “Chúng ta ly hôn .”

      Giang Tụng Di nhìn chồng, bà ta biết bản thân mình đến nước này như thế nào nữa, có lẽ là bởi trả giá quá nhiều nên càng muốn kết thúc cách ràng.

      Nhưng cứ liên tục bị tổn thương thế này, bà ta mất càng nhiều hơn.

      Cuộc sống của bà ta bà ta và Cận Vệ Đông cũng coi như tệ, ngoại trừ ngọn núi lửa biết lúc nào phun trào là Cận Dương. Cận Vệ Đông vẫn luôn đối xử tốt với bà ta, trừ lúc hơi khó chịu về chuyện bà ta chịu bỏ việc.

      Giang Tụng Di nghĩ rồi, bà ta có công việc, có tiền tiết kiệm, ly hôn xong còn có thể được chia món tài sản chung sau hôn nhân, bà ta muốn sống thế này nữa.

      năm nay Cận Dương ra ngoài ở chính là năm hồi quang phản chiếu đối với cuộc hôn nhân của bọn họ, nhưng cuối cùng cũng cứu vãn được.

      Cận Vệ Đông cuối cùng ngẩng đầu lên: “ gì thế?” Mặt ông ta đột nhiên đổi sắc: “Có phải lại nhớ tới đứa bé bị sảy mất kia ? Khi đó Dương Dương mới 6 tuổi! thù đứa trẻ 6 tuổi mà thù đến tận bây giờ? gì trong cục cảnh sát rồi?”

      Giang Tụng Di thấy chồng liên tục đặt câu hỏi, lại càng nản lòng: “Tôi thu dọn đồ đạc, về bên kia ở thời gian, tự suy nghĩ lại , trông cậy gì vào Cận Dương được đâu.”

      xong, Giang Tụng Di xách đồ đạc luôn. Ra đến cửa thang máy, Cận Vệ Đông cũng đuổi theo bà ta, bà ta hề ngoái đầu lại, may mà nhiều năm như thế bà ta vẫn kiên trì làm việc.

      Mấy người Tống Phương chỉ tìm được chiếc ô tô đồ chơi màu đỏ, còn tìm được cả đôi hoa tai của bà chủ nhà, đây là điểm đột phá quan trọng!

      Cận Dương cố tình chọn những đồ vật tấm ảnh gia đình kia để làm kỷ niệm sau khi ta giết người, tuy vẫn chưa tìm được thứ đồ thuộc về nạn nhân nam nhưng Tống Phương lập tức mang đôi hoa tai khám nghiệm.

      Ngọc trai hoa tai bạc màu, đến kim loại cũng xỉn , khác với chiếc ô tô đồ chơi kia. Chiếc xe kia có thể là được Cận Dương lau chùi thường xuyên, còn có thể dùng làm vật trang trí.

      Hoa tai lại được xếp vào trong hộp, mọi người mất bao nhiêu thời gian công sức, tìm kiếm kỹ càng mới tìm được đôi hoa tai nữ hoàn toàn thuộc về Cận Dương này, Tống Phương lại lật bộ ảnh chụp ra.

      Đôi hoa tai này khi ấy được đeo tai nạn nhân Phùng Tú Hoa.

      Điều khiến người ta nhụt chí là vậy mà khám nghiệm cũng tìm được vết máu hoa tai, hai vật chứng đều liên quan đến người chết, lại cùng xuất ở nhà Cận Dương, tuy rất có khả năng trở thành bằng chứng nhưng bọn họ vẫn cứ hy vọng có thể đánh gục Cận Dương hoàn toàn.

      “Nếu có thể tìm được đồ của cả ba nạn nhân có phải tốt .” Tống Phương mệt mỏi suốt hai ngày, chị dựa vào lưng ghế, bên ngoài còn có truyền thông ngồi canh, bọn họ bám riết chịu buông tha, nhất định phải có được tin.

      ràng là hai ngày trôi qua nhưng độ hot của vụ này vẫn chưa giảm , tuy biết đây là do có người cố tình làm nên nhưng ý của tổng cục là vẫn nên chọn giải pháp an toàn, được để cho truyền thông nắm được nhược điểm ngay lúc này.

      Khương Thần nể nang gì: “Vương cục trưởng sắp về hưu rồi, chịu để cho có chuyện gì ầm ĩ xảy ra bây giờ đâu, định hạ cánh an toàn còn có cả pháo tay lẫn hoa tươi đây mà.”

      Thực ra Lão Giang lại hết sức ủng hộ bọn họ, nếu thành công, đây là lần đấu tranh quyết liệt nhất của ông ta.

      Ông ta gọi Hạng Vân Độc vào văn phòng: “Cấp sắp có quyết định rồi.”

      Hạng Vân Độc bận tới mức hai ngày rồi chưa về nhà, phải ở tạm trong cục, râu ria đâm ra tua tủa, gật đầu: “Cháu biết cân nhắc, bọn cháu cố hết sức làm cho tốt.”

      Hai ngày rồi A Kiều chưa gặp Hạng Vân Độc, bận đến mức chẳng về nhà nhưng hàng xóm lại thường xuyên tới gõ cửa, nhất là cha mẹ đứa bé. Để trốn tránh truyền thông, bọn họ chuẩn bị về nhà cha mẹ vợ ở tạm thời gian, trước khi còn mang hết đồ ăn, bánh trái trong nhà sang cho A Kiều.

      “Cảm ơn em.” Mẹ đứa bé bình tĩnh lại nhưng ban đêm ấy vẫn gặp ác mộng, mấy ngày liền chưa được ngủ ngon.

      Cha đứa bé thăm mộ bà mình chuyến, ta hoàn toàn tin rằng bản thân mình nhìn thấy bà nội, bà nội còn bảo vệ bọn họ. ta với A Kiều: “Đợi xong vụ này, tôi tới cục cảnh sát xin cờ thi đua cho cảnh sát Hạng.”

      Mắt A Kiều sáng rực lên, muốn để cho Hạng Vân Độc có thêm lá cờ thi đua này.

      A Kiều tới phân cục mấy lần, cầm đồ ăn tới gặp Tống Phương. Từ chỗ Tống Phương, được biết họ vẫn thiếu vật chứng.

      “Chắc chắn là ta giữ, nhưng lật tung cả nhà ta lên rồi mà vẫn thấy!”

      Vụ này A Kiều giúp được gì, chủ đề mạng càng bàn tán càng hot, đến cả người cảnh sát bắt được Cận Dương họ gì cũng bị bóc ra, trong phân cục chỉ có người họ Hạng là Hạng Vân Độc.

      Hơn nữa, lần trước còn bắt được Trương Phong, đúng là trong căn nhà xảy ra án mạng 1804!

      Bởi vậy, có người cố ý liên kết những câu chuyện này lại, cảnh sát này hưởng được ngon ngọt xong muốn đẩy tội danh lên người Cận Dương, lập được công lớn, định xóa kỷ luật năm nay đây mà.

      Ngọn lửa giận của A Kiều bốc lên ngùn ngụt! lập tức tìm được ma nằm vùng của mình, con ma nằm vùng này cũng chẳng đâu xa, vẫn ngồi cột điện, ta vừa thấy A Kiều run run: “, còn gì muốn dặn dò sao?”

      A Kiều cười tủm tỉm: “ theo Cận Vệ Đông, nếu lão ta lén sai người vu oan cho Hạng Vân Độc với tôi ngay lập tức!”

      Ma dưới gầm giường, ma nấp trong tường, thể nào cũng có thứ khiến ông ta biết thế nào là sợ hãi!

      Nếu phát ra là ông ta làm , A Kiều quyết định học mấy con ma ở căn hộ 1804 kia, dọa Cận Vệ Đông sợ chết khiếp cho mà xem!

      Ma nằm vùng vào nhà theo Cận Vệ Đông. Giang Tụng Di rồi, nhà cửa bừa bộn, ông ta bưng hộp cơm ngồi ăn, chỉ có mấy ngày mà tóc bạc thêm mấy sợi.

      Vừa ăn cơm, ông ta vừa liên tục gửi tin nhắn thoại, bảo đám thợ viết kia tiếp tục hắt nước bẩn lên người Hạng Vân Độc, mọi người thích đọc thứ này.

      Ma nằm bùng vốn định quay về kể với bỗng thấy trong chiếc hộp pha lê giá sách trong phòng làm việc có chiếc bút máy, chiếc bút này tỏa ra oán khí dày đặc.

      Bởi vậy, buổi tối thứ ba sau khi việc xảy ra, Hạng Vân Độc dẫn người gõ cửa nhà Cận Vệ Đông. Sau khi lục soát, bọn họ đưa cả người lẫn vật về cục, tiếp tục thẩm vấn ông ta. Ông ta tưởng cảnh sát trả thù, lúc ra ngoài còn viết lại vụ này.

      Hạng Vân Độc cầm chiếc hộp pha lên kia lên: “Thứ này là đồ của ông sao?”

      “Đây là đồ con tôi tặng tôi, là quà sinh nhật thằng bé tặng tôi mà các người cũng nghi ngờ sao?”

      Đối với vô tội của con trai, Cận Vệ Đông hoàn toàn nghi ngờ chút nào, nhận mạnh: “Đây là đồ nó tặng tôi năm mười bốn tuổi, con tôi lúc nào cũng rất ngoan, rất có hiếu, hoàn toàn phải là cái loại hung thủ giết người mà các người muốn đắp nặn nên đâu!”

      Hạng Van Độc đưa bút máy khám nghiệm. Cận Vệ Đông vô cùng nâng niu chiếc bút này, lúc nhận được ra sao giờ vẫn nguyên như thế, vỏ đúng là có vết máu nào nhưng vòng sắt trong bút lại hơi gỉ, kiểm tra xác định được có DNA của nạn nhân Vương Hạo trong đó.

      “Con ông đúng là có hiếu với ông , ta đem chiến lợi phẩm của mình tặng cho ông .”

      Last edited: 20/6/21

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 85: A Kiều hôm nay thi triển pháp thuật ?

      Thi triển!

      Bọn họ làm sao mà nghĩ ra nổi vật chứng cuối cùng lại được tìm thấy trong nhà Cận Vệ Đông.

      Cận Dương phải bị đuổi ra khỏi nhà, ta chủ động xin .

      ta thành niên, ta cần khoảng gian riêng biệt, Cận Vệ Đông mua nhà cho con trai, con như là phần thưởng cho việc ta thi đỗ đại học. Tài sản của ông ta sau này cũng là của con trai, so với mua muộn, mua sớm còn tiết kiệm được nhiều tiền hơn.

      Nhưng làm nội thất, để cho bay mùi sơn cũng phải năm, Cận Dương vội vã muốn chờ đợi, đòi ra ngoài, ta nhẫn nại lâu lắm rồi.

      Giang Tụng Di cố gắng hết sức để thoát khỏi ảnh hưởng của Cận Dương, muốn tiếp tục sống dưới ánh mắt đáng sợ ấy nữa, vậy nên bà ta đề nghị thuê nhà: “Trường của Dương Dương cũng xa, làm sao mà thằng bé có thể ở chung với bạn học được? Dương Dương nhà chúng ta thích sạch như vậy.”

      Cận Vệ Đông thấy rất có lý, lập tức đồng ý thuê nhà, còn bảo phải thuê người giúp việc định kỳ cho Cận Dương, sợ ta ở bên ngoài vất vả.

      Chỉ có thể như thế, lần nào Giang Tụng Di cũng chỉ có thể dùng cách này để đạt được mục đích mình mong muốn.

      Việc thuê nhà, dọn nhà đều là do bà ta dốc hết sức mới hoàn thành.

      Bà ta ngờ trùng hợp đến thế, lại thuê ngay căn nhà cạnh nhà cảnh sát.

      Bà ta sửa soạn lại đồ đạc của Cận Dương rồi chuyển đến căn hộ 1801, phòng của Cận Dương bà định sửa lại, mười mấy năm, cuối cùng cũng có thể sống những tháng ngày bị ảnh hưởng.

      Hóa ra muốn thực bị ảnh hưởng phải rời xa hai cha con nhà này.

      Oán khí chiếc bút máy này giống với oán khí phát ra từ Vương Hạo lúc hóa thành lệ quỷ, Hạng Vân Độc chỉ cần nhìn qua nhận ra.

      cần khám nghiệm, biết thứ này thuộc về Vương Hạo.

      Cận Vệ Đông ngồi trong phòng thẩm vấn, ánh mắt ông ta nhìn Hạng Vân Độc tựa như nhìn kẻ điên, ông ta cũng biểu đạt như thế: “ điên rồi à?”

      Hạng Vân Độc nhìn ông ta, định ra ngoài, Cận Vệ Đông đột nhiên nhảy dựng lên, ông ta xông tới định ôm lấy Hạng Vân Độc, ông ta thậm chí còn rống lên: “Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người.”

      Lúc thực thi pháp luật, đúng là Hạng Vân Độc từng gặp loại người này, lúc bắt tội phạm ma túy, mại dâm thể nào cũng có vài tên như thế, cứ như thể làm ầm ĩ mấy câu bọn họ sợ hãi, dám bắt người nữa vậy.

      Hạng Vân Độc giơ hai tay lên, cố hết sức để tiếp xúc với thân thể Cận Vệ Đông, ông ta khác với những kẻ bị tình nghi, đồng nghiệp bên ngoài lao và kéo Cận Vệ Đông ra.

      Khương Thần sôi máu, lực tay cũng lớn, kéo rơi cả cặp kính của Cận Vệ Đông, kính mắt quẹt vào mặt ông ta, vạch thành vết xước dài.

      Cận Vệ Đông cảm thấy mặt nóng rát đau đớn, nhưng ông ta chỉ vào mặt bọn họ: “Các người chờ đấy, các người chờ đấy, các người vu oan cho con tôi…”

      còn chưa dứt lời, ông ta bị người khác kéo ra ngoài để lấy lại bình tĩnh.

      Tiểu Chu thở dài: “Đấy, em đoán là sắp bảo chúng ta dùng bạo lực để thực thi pháp luật, đúng là đau đầu.”

      Khương Thần vẫn tức ra mặt, còn chưa nguôi, nhìn Hạng Vân Độc: “ Hạng, trực giác của khủng quá mất.”

      Trực giác của Hạng Vân Độc vẫn luôn nhạy bén hơn so với bọn họ, có rất nhiều lần bằng chứng mấu chốt để phá án toàn được tìm ra dựa vào cố chấp thể giải thích nổi của .

      Hạng Vân Độc nhếch môi hơi mỉm cười, giờ mới phát mặt mình bị cào nhát, móng tay của Cận Vệ Đống đúng là kinh , đưa tay lên sờ, đầu ngón tay hơi dính máu.

      Tiểu Chu hỏi: “Có muốn bắt ông ta lại ? Tội tấn công cảnh sát!”

      Hạng Vân Độc lắc đầu: “Làm việc quan trọng trước .” Người cha chịu tin con mình là tội phạm là chuyện thường ở đời, thể khiến truyền thông tiếp tục đoán mò, quan trọng nhất là phải xử lý vụ án .

      A Kiều là hùng bí mật cung cấp manh mối, ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng của Hạng Vân Độc, chỗ cạnh tường sắp trở thành thế giới của riêng , có ghế tựa thoải mái, còn có cả hộp đựng đồ ăn vặt.

      Cái hộp kia vừa vơi , Hạng Vân Độc lại bổ sung đồ vào để chắc chắn dù có tới lúc nào chăng nữa cái hộp vẫn cứ đầy.

      Cả văn phòng mừng vui khôn xiết, vụ án cuối cùng cũng có chuyển biến lớn, A Kiều ngồi trong góc phòng nhìn bọn họ vui mừng. có thể nhìn thấy khi những người này có được niềm vui từ trong đáy lòng, người màn sương màu ngọc trai nhàn nhạt.

      Trái ngược với ác niệm, đây là thiện niệm.

      Hạng Vân Độc tới, nụ cười của A Kiều tắt ngấm, chăm chú nhìn vết thương mặt Hạng Vân Độc: “Đây là ai làm?”

      Nhìn như gà mẹ che chở gà con, cứ như thể chỉ cần Hạng Vân Độc tên người ra, lập tức lao ra ngoài đánh cho kẻ kia trận.

      Hạng Vân Độc cười, vỗ lên đầu A Kiều: “ sao.”

      chịu , có người , Khương Thần bức bối, thuận miệng ra luôn. A Kiều vốn định buông tha cho Cận Vệ Đông, nếu thế để cho ông ta nếm thử sức mạnh của hình phạt rút lưỡi dưới địa ngục trước vậy.

      ra khỏi cục cảnh sát, tìm Cận Vệ Đông.

      Quả nhiên, Cận Vệ Đông vừa ra khỏi cổng bắt đầu tìm truyền thông, căn bản ông ta cũng là người đàn ông trung niêm có học hành, có địa vị xã hội nhất định, nhưng giờ đây tóc tai ông ta rối bù, mặt mày uể oải, bọng mắt sung lên, mặt còn có vết thương do bị kính quẹt vào.

      Ông ta hẹn truyền thông chụp ảnh cho ông ta, than khóc kể lể lên án cảnh sát sử dụng bạo lực để thực thi pháp luật như thế nào, còn bắt nạt “ông già” là ông ta ra sao.

      người trong số họ bước tới hỏi ông ta: “Còn gì khác ? Những thứ đó hết hot rồi.”

      Nhất là cái cảnh sát họ Hạng kia, bọn họ đào mãi lại phát ra cha cũng là cảnh sát, lại còn hy sinh vì nhiệm vụ, học ở trường cảnh sát bao nhiêu năm toàn có thành tích xuất sắc, sau này tham gia công tác cũng căn bản có điểm đen nào, ngoại trừ lần kỷ luật năm nay, nhưng vụ này cách đây lâu được đưa tin rồi, khi ấy còn đắp nặn người phá được vụ án giết hại cảnh sát là Hạng Vân Độc thành hùng, ai cũng còn nhớ, giờ mà lật lọng quá là tự vả vào mặt mình.

      Bọn họ còn định tới Kim Cốc Ngự Thự phỏng vấn con của cảnh sát hài, bị bé kia hằm hằm tức giận đuổi ra ngoài. Đội trưởng đội bảo vệ ban đầu còn khá lịch với bọn họ, vừa biết bọn họ tới tìm tin xấu về Hạng Vân Độc, khuôn mặt trẻ măng tức đỏ cả lên, đuổi hết bọn họ ra khỏi khu nhà.

      Cận Vệ Đông ngồi đờ ra đó, ông ta ngờ nhanh như vậy mấy thứ này chẳng ăn thua gì nữa.

      Phóng viên thúc giục ông ta: “Nếu như tiếp tục viết chuyện này cũng được cơ mà độ hot giảm.”

      Cận Vệ Đông suy tư hồi, cuối cùng .

      “Con trai tôi từ có mẹ, công việc của tôi rất bận rộn, bình thường thể quan tâm chăm sóc cho nó, nhiều năm như thế, mẹ kế của nó quan tâm đến nó, vừa có chuyện đòi ly hôn với tôi.”

      Đây là lá bài cuối cùng ông ta đánh ra.

      Mẹ kế, trẻ .

      Truyền thông vừa nghe thấy vậy giống như bày sói ngửi thấy mùi máu, ồ ạt xông lên, mấy người viết bài được Cận Vệ Đông chi tiền thuê liên tục soạn bài, xây dựng hình tượng của Cận Dương thành đứa trẻ từ sống dưới bạo lực lạnh.

      A Kiều đứng bên ngoài cửa kính. nhìn thấy lúc Cận Vệ Đông ra những lời này, sương đen bay ra từ miệng ông ta, hết đợt đến đợt khác, quấn quanh cổ ông ta, từ từ ngưng tụ lại.

      A Kiều lắc đầu, chẳng lẽ ông ta biết những lời này của ông ta mang theo ác niệm lớn chứng nào sao?

      Tuy chẳng cần phải ra tay, ác niệm này sớm muộn gì cũng phản phệ lại ông ta, nhưng A Kiều vẫn muốn lấy lại công bằng cho bạn trai mình. vung tay lên, làm pháp thuật , vòng sáng chui vào tai Cận Vệ Đông, đầu ông ta vô thức giật giật.

      Từ hôm nay trở , chỉ cần ông ta khép mắt lại ngủ, trong mơ nghe thấy tiếng ma quỷ khóc lóc, bóng dáng của ba người trong gia đình kia vươn tay về phía ông ta, túm ông ta vào địa ngục, bắt ông ta đền mạng.

      A Kiều thoải mái tưởng tượng hồi, rất hài lòng với pháp thuật mình vừa thi triển, quay người nhảy chân sáo ra khỏi đó.

      Cận Dương bị thẩm vấn, lần này người thẩm vấn ta là Cung Luật.

      “Chiếc ô tô này là tôi ăn trộm.” Cận Dương nhìn chứng cứ được đem ra, lạnh lùng .

      Từ bên ngoài tấm kính, Hạng Vân Độc nhìn ta, bóng đen người ta ràng bị bắt lại, nhưng mới vài ngày ngắn ngủi, bóng ma khác ngồi vai ta.

      Bóng ma này mọc ra hai cẳng chân dài, trông như thể con khỉ ngồi vắt vẻ cổ Cận Dương.

      Cận Dương biết bày cái vẻ mặt kia trước mặt cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng ta cũng bỏ mặt nạ ra, sử dụng bộ mặt của chính mình: “Tôi thích trộm đồ.”

      “Tôi có mẹ, mẹ kế đối xử với tôi rất tệ, tôi hâm mộ tất cả những gia đình hạnh phúc vậy nên mới ăn trộm đồ của gia đình kia.”

      Giống như cha mình, ta cũng bắt đầu đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Giang Tụng Di, đây là hình tượng nhân vật có sẵn mà mọi người đều có thể hiểu và tiếp nhận, thậm chí còn gắn với những tưởng tượng đầy ác độc —— “Mẹ kế”.

      “Tôi mong mình có thể quay lại lúc 4 tuổi, lúc mẹ vẫn chưa bỏ tôi lại mà .” Cận Dương như nhớ lại, “Lúc em ấy tổ chức sinh nhật còn cho tôi miếng bánh kem.”

      Cung Luật lập tức hiểu ra, ta về Vương Hành Hành.

      “Cậu bé và mẹ em ấy cùng tới, rủ tôi cùng chơi với em ấy lúc, tôi bèn ăn trộm chiếc ô tô đồ chơi của em ấy.”

      Cận Dương bịa chuyện, đây là việc ta giỏi nhất.

      Cung Luật vừa nhìn ánh mắt ta biết đây là trận đánh dài, định từ từ mài mòn ta bèn đứng dậy, rời khỏi phòng thẩm vấn, để ta lại đó, đứng bên ngoài tấm kính quan sát ta.

      Cận Dương hề tỏ ra nôn nóng khó chịu chút nào, ta ngồi rất bình yên, gục đầu xuống, gần như hoàn toàn nhúc nhích.

      giờ sau, Cung Luật lại vào phòng thẩm vấn, ta lấy mấy tờ bản thảo đóng dấu ra: “Chúng tôi tìm thấy văn kiện trong máy tính của .”

      Đó là đoạn Cận Dương miêu tả “Ả Mèo” và “Hai Gã Thỏ Song Sinh”, từ quần áo đến diện mạo đều có thể nhận ra được là ai.

      Cận Dương ngẩng đầu, ta mong đợi cả giờ, cuối cùng bọn họ cũng chỉ lấy ra được cái này: “Tôi là tác giả, từ tôi bộc lộ năng khiếu sáng tác, tôi quen tìm tư liệu sáng tác từ trong đời sống thực rồi.”

      Cung Luật hỏi lại, ta lại ra ngoài.

      Cận Dương bắt đầu bực bội, những thứ bọn họ tìm được toàn là mấy thứ vô dụng, sau đó ta lại bắt đầu chờ đợi, lần này thời gian còn dài hơn so với khi nãy, tận hơn hai tiếng trôi qua.

      Cung Luật lại vào lấy nữa, lấy hoa tai ngọc trai ra.

      Lần này ta lại ra ngoài, sau mấy giờ mới lại vào, Cận Dương vừa đói vừa khát, còn chịu đựng tra tấn về mặt sinh lý, đến tận giờ ta còn chưa vào WC lần nào.

      Bên ngoài tấm kính, mấy người Hạng Vân Độc ăn mì gói, vừa ăn vừa quan sát ta.

      Cuối cùng, Cung Luật vào, người đầy mùi mì gói, ta với Cận Dương, “Thầy dạy ngữ văn hồi cấp 2 của có phải họ Trương ?”

      Cận Dương nhìn ta.

      “Ông ta chính là người dẫn dắt vào con đường sáng tác, còn từng khen có năng khiếu sáng tác, ông ta đề nghị và những người khác tháng nào cũng viết mẩu truyện để nộp lên.”

      “Ông ta là người thầy rất chuyên nghiệp, giữ lại hết những tác phẩm của học sinh, ông ta sau này nếu có người, trong các có người thành danh chuyện khiến ông ta vô cùng tự hào.”

      Vốn Cung Luật định lấy bút máy ra, với ta vật chứng này được khám nghiệm và tìm được DNA nhưng bọn họ lại mới nhận được manh mối mới do người dân nhiệt tình cung cấp.

      Thầy Trương này mang tập bản thảo mới.

      Đó là bản thảo đầu tiên mà Cận Dương chưa đăng công khai lần nào《Căn hộ số 04 》, bản viết tay, chữ viết còn rất non nớt, trong đó miêu tả hoàn chỉnh vụ án mưu sát kia.

      rất thông minh, từng miêu tả chi tiết vụ án mưu sát trong căn hộ 1804, nhưng trong mỗi câu chuyện mình viết ra, lúc nào cũng xóa chi tiết nào đó, ngoại trừ câu chuyện đầu tiên viết ra.”

      Lần đầu tiên ta viết nên câu chuyện này có kỹ thuật, biết che giấu, viết hết từ đầu đến cuối, bao gồm cả trình tự và thủ pháp giết người.

      Trong đó còn có cả những chi tiết cảnh sát chưa bao giờ công bố.

      Phải cảm ơn truyền thông Internet truyền bá khắp nơi, cũng phải cảm ơn đáng người viết WeChat mà Cận Vệ Đông thuê.

      Thầy Trương vừa mới học được cách dùng smart phone, ông ta về hưu, báo chí chính thống của nhà nước đưa tin, loại báo mới ông ta để ý, nhưng ông ta lại dùng WeChat. Ông ta mở bài viết WeChat ra xem, xem ảnh đăng kèm liền nhận ra tác giả tiểu thuyết kinh dị bị nghi ngờ phạm tội này chính là học sinh cũ của mình.

      Thầy Trương tìm ra bản thảo. Nhiều năm như thế, có học sinh viết truyện tình , có học sinh viết truyện khoa học viễn tưởng, cũng có học sinh viết mấy câu truyện kì quái mà ông ta đọc cũng hiểu nổi, nhưng ông ta vẫn nhớ tiểu thuyết kinh dị của Cận Dương.

      “Đúng là từ khi còn bộc lộ năng khiếu sáng tác.”

      Có bút máy, ngoài ra còn có bản thảo như thể tự thuật này, cuối cùng có thể kết tội Cận Dương được rồi.

      ta khoe khoang, cuối cùng thất bại do khoe khoang. Cận Vệ Đông kỳ vọng dùng Internet để khống chế dư luận, cuối cùng tự nhận hậu quả xấu.

      Hai bằng chứng thể chối cãi cuối cùng cũng đưa được Cận Dương ra trước công lý. Sau mấy đêm liên tục bận rộn, cuối cùng bọn họ có thể nghỉ ngơi chút.

      Khương Thần hỏi: “Vụ này còn hot search ?”

      Tống Phương click chuột mở ra nhìn, chị bật cười, lắc đầu: “,”, kéo con chuột xuống đoạn cũng thấy tin gì liên quan đến vụ án của Cận Dương: “Có sao nữ nổi tiếng mang thai.”

      A Kiều đứng trước cổng cục cảnh sát chờ Hạng Vân Độc, Hạng Vân Độc cởi chiếc áo khoác đầy mùi khói thuốc ra, vắt lên vai, cầm tay A Kiều đưa về nhà.

      A Kiều gọi suất cơm thịt vịt lớn ở đầu ngõ để mang về, còn định đặt đống đồ ăn nhanh để ăn mừng. Thi thoảng lại đưa mắt nhìn râu cằm Hạng Vân Độc, đưa tay ra định sờ xem sao.

      Hạng Vân Độc về phòng tắm rửa, A Kiều vào phòng mình thay quần áo. Vừa mở cửa ra, thấy Liễu Vạn Thanh ngồi ở mép giường.

      đóng cửa đánh sầm cái, hạ giọng thấp: “, sao lại đến nhà tôi thế!”

      Nhìn kỹ mới thấy đùi Liễu Vạn Thanh có phủ tấm vải lông màu trắng, tấm vải lông kia thoạt nhìn rất mềm mại mượt mà. A Kiều vừa dứt lời, tấm vải lông nhấc đầu dậy, đôi tai hồ ly bật ra.

      “Đây là, đây là Hồ Dao sao?”

      “Tấm vải lông” bi phẫn kêu ngao tiếng dài.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :