1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 80: Đội trưởng Hạng hôm nay tức phát điên ?

      Tức!

      Cận Dương bịt mũi lại, cả người dán chặt vào góc thang máy.

      Cái bóng gần như hòa vào với ta lại kìm nén nổi.

      Nó ngọ nguậy định tiến tới gần đứa trẻ sơ sinh kia, đưa trẻ mở to đôi mắt trong sáng, đầu tiên là ê ê a a, sau đó “Oa” tiếng khóc toáng lên.

      Mẹ đứa trẻ vội vàng khe khẽ an ủi con mình, “Ơi, ơi”, rồi lại xem có phải con bé ướt tã rồi , có phải nằm mãi khó chịu hay , rồi ngẩng đầu nhìn cha đưa bé, : “ xem, con bé như thế này là thế nào? Lúc nãy công viên còn vui lắm mà.”

      Cha đứa trẻ cúi người xuống nhìn con , mỉm cười dỗ bé: “À, cục cưng của chúng ta là giận dỗi đây mà, phải nào?”

      Đứa trẻ sơ sinh được cha mẹ quan tâm liền yên lòng, nhưng bé vẫn khóc. Trước mắt bé, tất cả những thứ dơ bẩn đều nấp nổi, cơ mà được, chỉ có thể khóc toáng lên, đạp chân đuổi thứ đen xì kia cách xa chút.

      Bóng ma kia biến hóa ra năm ngón tay, đầu ngón tay vừa dài vừa nhọn, sắp vuốt lên mặt đứa trẻ.

      A Kiều liếc nhìn bóng ma cái, hắt xì to, “A xì” cái, khiến tất cả mọi người thang máy đều giật mình.

      Mẹ đứa bé vội vã kéo nắp xe nôi lên, che cho đứa bé, liếc nhìn A Kiều đầy vẻ bất mãn, sợ con mình bị lây bệnh.

      Cánh tay ma lại rụt về.

      Bởi vì có chuyện này, nhà ba người ra khỏi thang máy trước. ràng là chưa đến tầng của bọn họ nhưng họ sợ con mình bị lây cúm, lại đoán rằng thang máy quá nhiều người, đứa bé chịu nổi.

      Cha bé nảo: “Mẹ ôm con nhé, để bố đẩy xe.”

      Đứa bé vừa ra khỏi thang máy nín khóc bật cười, ê a tiếng trẻ con đáp lại cha mình, khiến người nghe thể nào bật cười thành tiếng.

      Ba người nhà kia vừa ra khỏi thang máy, Cận Dương thả tay che mũi xuống.

      Nhưng trong thang máy vẫn còn mùi vị của bọn họ, hương sữa đặc trưng người trẻ con, thứ này kích thích thần kinh ta hơn bất cứ hương vị hạnh phúc nào.

      ta hít hơi sâu, vừa hưởng thụ lại vừa tra tấn.

      Văn Hiểu Yến hỏi ta đầy vẻ quan tâm: “Làm sao thế? Khó chịu à?”

      Cận Dương lại gắn nụ cười tươi lên mặt: “ đâu, mũi tôi hơi khó chịu, sợ lây bệnh cho em bé.”, vừa vừa cười ngượng ngùng.

      Văn Hiểu Yến càng có cảm tình với ta, cảm thấy đến sức khỏe của em bé hàng xóm mà ta cũng quan tâm như vậy, là người rất chu đáo, con trai ở tuổi của ta khó mà được như thế.

      Hơn nữa, Văn Hiểu Yến liếc nhìn A Kiều đứng ở phía bên kia thang máy, từ đầu đến cuối Cận Dương vẫn chưa nhìn .

      Vốn Văn Hiểu Yến cho rằng làn da của mình đẹp lắm rồi, lúc nhìn thấy kia mới biết được thế nào gọi là da như mỡ đông, hơn nữa trông ấy lại còn xinh đẹp như thế nữa.

      xinh đẹp như vậy lại hề khiến Cận Dương chú ý, Văn Hiểu Yến nghĩ đến biểu cảm ngượng ngùng của Cận Dương khi đối mặt với mình, trong lòng chợt có cảm giác thỏa mãn kì lạ.

      Khi nãy hứng thú tình dục của Cận Dương tăng vọt, ở Văn Hiểu Yến còn có rất nhiều đặc điểm kích thích dục vọng của ta.

      Ví dụ như dáng người đẹp đẽ cất giấu đằng sau bộ đồ kín đáo của ta, ví dụ như nốt ruồi nơi khóe mắt của ta sáng lên quyến rũ dưới ánh đèn mờ, mãi cho đến khi nãy, ta vẫn muốn nếm thử xem sao.

      Nhưng sau khi ngửi thấy mùi sữa người mẹ đứa bé, Văn Hiểu Yến có vẻ nhạt nhẽo vô vị.

      Thậm chí đến “cái bóng” của ta cũng bình tĩnh hẳn, hề giương nanh múa vuốt nữa, trở nên giống cái bóng bình thường, dán chặt vào người Cận Dương.

      Qua khóe mắt, A Kiều nhìn thấy “cái bóng” của Cận Dương bắt đầu hòa vào làm với ta, bắt đầu từ gót chân, dần dần trùng hẳn vào người Cận Dương.

      A Kiều chớp chớp mắt, biết ma quỷ quái mà cũng có thể cướp đoạt linh hồn của người khác, chiếm lấy cơ thể người khác, đến cả ma cũng khó mà ám vào người cơ mà.

      Ma ám vào người, trừ phi cả ba ngọn linh hỏa người người này đều tắt cả, hồn phách yếu ớt mới được, thứ ma quỷ nhãi nhép này vậy mà cũng có khả năng này.

      Cận Dương hề chú ý đến A Kiều, ta chỉ có hứng thú với những người khiến ta “ngửi thấy mùi vị hạnh phúc” thôi, ở A Kiều có loại mùi hương đó.

      Sáng nay ta thể ra như vậy chỉ là để chọc tức Hạng Vân Độc thôi, nhưng tên cảnh sát này bình tĩnh hơn ta tưởng nhiều. Vậy mà hôm nay hề xuất , để cảnh sát trẻ tới thẩm tra ta.

      Bọn họ mà cũng dám xem thường ta.

      Cận Dương cố kiềm chế cảm xúc của chính mình, ta thể làm gì vào đúng lúc này, cảnh sát nhất định theo dõi ta, ta ám chỉ nhiều như thế, nếu như bọn họ còn chưa phát được ta quá thất vọng rồi.

      “Tinh” tiếng, cửa thang máy mở ra, Cận Dương đưa Văn Hiểu Yến về nhà, A Kiều chậm chạm ra sau, bóng đen kia vẫn nghiêm chỉnh, cúi đầu thẳng, thoạt nhìn đầy vẻ nhàm chán, xem ra nó và chủ nhân của nó cũng chẳng làm gì Văn Hiểu Yến.

      Nhà Cận Dương vô cùng gọn gàng sạch , có rác cũng chẳng bụi, Văn Hiểu Yến vừa vào cười: “Cậu chỉ sống mình mà dọn dẹp sạch vậy à?”

      Cận Dương mỉm cười, rót cho ta cốc nước, lấy cuốn tiểu thuyết mà ta viết ra, bảo Văn Hiểu Yến đọc cho ta nghe.

      Tuy ta còn hứng thú tình dục nhưng thể quấy nhiễu con mồi của ta, có lẽ “Ả Mèo” phải là lựa chọn hay lắm, hẳn là phải chọn trong “Hai Gã Thỏ Song Sinh” mới được.

      “Hai Gã Thỏ” ầm ĩ kia cũng khiến ta rất có hứng thú, bọn họ từng tới căn hộ 1804. Điều này khiến ta ngạc nhiên nhưng lại cũng vui mừng, ta mong càng có nhiều người tới chiến trường của ta càng càng tốt.

      Lúc chạng vạng, Cận Dương tiễn Văn Hiểu Yến về.

      Văn Hiểu Yến đọc cuốn sách chưa phát hành của ta,《 Búp bê cầu nắng 》, sau đó lại đọc đoạn sách cũ. Tuy Cận Dương còn hứng thú tình dục với ta nữa nhưng lại thích nghe Văn Hiểu Yến kể chuyện.

      ta lôi từng cuốn sách của ta ra, chọn những chương ta hài lòng nhất rồi đưa cho Văn Hiểu Yến đọc.

      Văn Hiểu Yến rất tán thưởng tài năng của ta. Trước khi ra về, ta đứng cạnh cửa sổ, đột nhiên hỏi ta: “Dường như cậu rất thích số ba đúng ? Cũng rất thích búp bê cầu nắng.”

      Ở đoạn cao trào của tất cả những cuốn sách của ta, số nạn nhân đều là ba hoặc là bội số của ba, còn hung thủ, sau khi giết bọn họ, đều treo búp bê cầu nắng.

      “Đây là kiểu tổng kết tư liệu sáng tác đúng ?” Văn Hiểu Yến càng càng cảm thấy thú vị, “Tôi biết có vài tác giả làm thế, lấy tác phẩm thành hình nhưng chưa đủ độ của mình ra, thay đổi chi tiết để tạo ra câu chuyện đầy đủ chi tiết hơn.”

      Văn Hiểu Yến cũng là người đam mê tiểu thuyết kinh dị. Nếu phải do thích những thứ này, ta cũng kể những chuyện ma đó diễn đàn.

      Ai ngờ người vốn vẫn luôn mỉm cười ôn hòa đến mức hơi yếu ớt như Cận Dương lại lập tức thay đổi sắc mặt.

      khẽ hỏi: “Gì cơ?”

      Mấy tiếng bên nhau khi nãy khiến Văn Hiểu Yến hạ thấp cảnh giác, ta đưa ra góc nhìn của mình về sách của ta: “Chính là cuốn sách đầu tiên ấy, 《 Căn nhà số 04 》, tuy xây dựng bối cảnh, khí truyện rất thành công nhưng thủ pháp giết người vẫn rất mơ hồ, thô sơ, so với những cuốn sách sau đó của cậu.”

      Cận Dương cười, ta ngẩng đầu, ngón tay trong túi quần cũng run lên: “Đó là tác phẩm tôi hài lòng nhất.”

      Văn Hiểu Yến thấy ta chợt trở nên nghiêm túc, mỉm cười: “Tôi biết, cuốn sách này vô cùng có sức sống, nhưng thủ pháp giết người tôi hiểu lắm, hung thủ bị linh hồn ác khống chế mà được sao?”

      Môi Cận Dương cũng bắt đầu run rẩy, cái bóng yên lặng cả buổi chiều của ta đột nhiên dài hẳn ra, ta vốn chỉ cao hơn Văn Hiểu Yến chút, nhưng cái bóng kia gần như bao phủ lên cả hai người.

      “Chị muốn xem thử ?” Cận Dương hỏi ta.

      “Tôi…”

      Tiếng đập cửa bên ngoài cắt ngang lời Văn Hiểu Yến.

      Tiếng vọng từ ngoài vào: “Ship đồ ăn!”

      Tay Cận Dương ổn định lại, ta mở cửa, với cậu trai bên ngoài: “Tôi gọi ship đồ ăn.”

      Người giao đồ ăn cúi đầu nhìn hóa đơn: “Phòng số 04 mà.”

      “Tôi gọi ship đồ ăn.” Cận Dương lại đeo “chiếc mặt nạ” tươi cười lên.

      Cách cánh cửa, A Kiều đắc ý cười trộn, bật điện thoại lên, với người giao đồ ăn là ghi sai địa chỉ, đưa sang khu nhà bên cạnh mới đúng.

      Văn Hiểu Yến và cậu trai giao đồ ăn vào thang máy với nhau, ra khỏi nhà Cận Dương. Cận Dương nhìn ta vào thang máy, cửa thang máy từ từ khép lại, ta quay về phòng, vào phòng tắm tắm rửa.

      Đối diện với chính mình trong gương, thất thần.

      ghi lại thủ pháp giết người cách tỉ mỉ là bởi ký ức của ta trở nên mơ hồ, ta nhớ bản thân mình làm những gì, nhưng ta cực kỳ nhớ cái loại khoái cảm đó.

      Cận Dương nhắm mắt lại, đắm chìm trong suy nghĩ, tưởng tượng ra bản thân mình cầm dao, cắt đứt cổ hỏng đám “búp bê cầu nắng”, ta say mê nhắm mắt lại, múa may hai tay trước gương như người chỉ huy dàn nhạc.

      Cận Dương trong gương mở mắt ra, “ ta” nghiêng đầu, hoàn toàn giống hệt như ngoài ngoài gương. “ ta” nhếch môi cười, chui từ trong gương ra, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi Cận Dương, nghiêng trái nghiêng phải quan sát ta, hé miệng ra trước mặt bản thể của chính mình, giống như sắp nuốt cả ta vào bụng.

      Cận Dương lại nghĩ tới cả nhà ba người kia, đứa con được cưng chiều, người cha hiền hậu, người mẹ dịu dàng. Con bé còn chưa lớn mà hạnh phúc như vậy.

      Cận Dương mở bừng mắt, cái bóng kia lập tức chui về trong gương, biến mình thành dáng vẻ giống Cận Dương như đúc.

      Đáng tiếc , ta nghĩ thầm, nếu như chẳng phải cảnh sát theo dõi ta, ta lại có thể làm “búp bê cầu nắng” thêm lần nữa, sửa lại khuyết điểm lần trước, khi lại kỹ càng, viết trong sách của ta.

      Ánh mắt ta đầy vẻ hung ác nham hiểm, nghĩ đến cái phân tích khiến ta khó chịu của Văn Hiểu Yến, ta cho ta biết thủ pháp thô sơ là như thế nào.

      Lúc Hạng Vân Độc về nhà, A Kiều vẫn chưa về, gọi điện hỏi ở đâu, đáp: “Em còn ở trường mà.”

      “Ở đâu?” Hạng Vân Độc trầm giọng hỏi.

      “Ở trường mà.” A Kiều cười trả lời.

      “Rốt cuộc là ở đâu?” Hạng Vân Độc thở dài, nén cười hỏi , chắc chắn là lại trốn học chơi rồi.

      A Kiều cầm chặt di động, nghi hoặc nhìn xung quanh, chẳng lẽ chỉ qua tiếng chuyện mà Hạng Vân Độc biết ở đâu à? nghĩ ngợi rồi ngoan ngoãn địa chỉ ra.

      Hạng Vân Độc vừa nghe xong cao giọng: “Em ở đâu cơ? Em ở đó làm gì?” Gân xanh trán nảy lên, nghiến răng nghiến lợi, “ tới ngay đây.”

      A Kiều tới khu nổi tiếng nhất của Giang Thành, cả con phố này toàn là tiệm cắt tóc gội đầu massage các kiểu. Mở ra là bị bắt đóng cửa, đóng xong lại mở ra, bị bắt đóng lại, xong đâu đó lại mở ra.

      Hạng Vân Độc hùng hổ vào khu vực này, mấy người trông chừng đường thấy tới vội vàng báo tin, sợ cảnh sát lại tới kiểm tra.

      A Kiều ở ngay đường. dọc con phố này mấy lượt, cứ thấy sương đen tà niệm người ai là lại túm lấy, tập hợp chúng nó thành đám, chuẩn bị để dành để nhét vào nhà Cận Dương, “tẩm bổ” cho cái thứ to đùng người ta chút, chờ đến lúc ta kiềm chế nổi, lại gây án chỉ việc bắt lấy là xong!

      Lúc Hạng Vân Độc tới nơi, thấy tới lui, tới lui, bị người khác dòm ngó, gần như là tức chết rồi.

      hayley, cỏ28bellchuong thích bài này.

    2. Lyn Nguyễn

      Lyn Nguyễn New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      Yeah. 1 lúc 3 chap lận. Thank you bạn editor. Moaz moaz.
      Iris N thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 81: Đội trưởng Hạng hôm nay đuổi bắt đến cùng ?

      Bắt lấy!

      Hạng Vân Độc vừa xuất , đường, hết tiệm gội đầu này đến tiệm massage khác, dù có đông khác đến đâu chăng nữa cũng đóng cửa kéo mành hết cả.

      Đoạn đường mới lúc trước còn chen chúc nhốn nháo, trong khoảnh khắc chỉ còn lại mấy quán đồ ăn vặt, nhanh chóng trở nên vắng vẻ đìu hiu.

      A Kiều bảo Sở Phục hấp thu hết những ác niệm đó vào trong huyết ngọc, dùng sát khí của lệ quỷ để tăng cường chúng. Thấy đường chẳng còn ai, tức tối, biết trước thế này nên để tới, mà tới gần chẳng như người tản mất mà ma cũng chẳng thấy đâu.

      Hạng Vân Độc chưa kịp lên tiếng, A Kiều vừa lắc đầu vừa cằn nhằn: “ làm ảnh hưởng tới việc tốt của em quá đấy.”

      “Ác niệm” mà thu gom còn chưa đủ nhiều đâu, ít thế này, làm sao đủ cho bóng ma kia ăn được.



      Khi nãy Hạng Vân Độc còn tức điên, nghe oán thán như vậy lại nén giận, cầm lấy tay : “Sao em lại tới chỗ như thế này mình được chứ?”

      Con phố này trật tự trị an rất kém, hội đồng thành phố quy hoạch sang năm xóa bỏ, xây lại toàn bộ mấy dãy phố quanh đây, khu bực này mới có thể hoàn toàn được khống chế.

      Nghĩ đến việc A Kiều mình tới chỗ này, Hạng Vân Độc đúng là kinh hãi.

      A Kiều chớp chớp mắt, hoàn toàn chưa hiểu được mong muốn của Hạng Vân Độc rằng có thể “chủ động nhận ra”, cảm thấy mình làm tốt mà, thử dò hỏi: “Ổn ?”

      ổn!”

      Hạng Vân Độc tức giận gần như sắp nổ tung, nghĩ đến chuyện mặc đồng phục lại lại chỗ này liền muốn lôi tất cả đám người đó về tra khảo lượt.

      Thằng nhóc khi nãy chạy về báo tin lại vừa chạy ra mua đồ ăn, dù sao cũng làm ăn được gì, lại đến giờ cơm, bọn họ lại lục tục ra ngoài ăn.

      Bọn họ chú ý tới A Kiều từ trước, em này vừa nhìn biết là non nớt, người có điều kiện giống vốn nên club chứ sao lại tới đây.

      Có người còn định lợi dụng còn trẻ, hiểu đời tới giới thiệu chút việc làm, cuối cùng lại kéo cả cảnh sát tới đây, may quá khi nãy dính vào, lần này ắt bị bắt rồi!

      Đây đúng là mồi cơ quan pháp luật dùng để câu bọn họ đây mà, phải nhanh chóng truyền tin, về sau có nào xinh đẹp lại ở đây, bắt chuyện cũng được bắt chuyện.

      A Kiều vốn định kế hoạch của mình cho Hạng Vân Độc nghe, lại hung dữ như thế, xoay người : “Em để ý đến nữa, em muốn chia tay với .”

      Trong nháy mắt, Hạng Vân Độc hết giận: “Chỗ này an toàn.”

      Nhỡ đâu gặp phải người xấu sao? Đại đa số những điều xấu xa tối tăm nhất đời đều gặp phải, chịu nổi ý nghĩ bị tổn thương, dù chỉ chút.

      A Kiều nghe giọng điệu của mềm ra, lập tức hết tức giận, ra kế hoạch thông minh của mình: “Đến lúc ta kiềm chế nổi nữa, lại gây án, chúng ta có thể bắt lấy ta!”

      Hạng Vân Độc lại im lặng , lúc ở cục cảnh sát, thấy thứ kia tự có ý thức của riêng mình, ngờ vậy mà nó lại muốn cướp lấy cơ thể của Cận Dương.

      “Có phải là ác niệm khống chế ta ?” Hạng Vân Độc rũ mắt xuống, muốn xác nhận điều này.

      A Kiều nhìn về phía , cảm thấy kì quá: “Chuyện này có gì phải nghĩ? Ma từ tâm sinh ra, cái đám kia chỉ là được ta nuôi lớn mà thôi.”

      Nếu có được nuôi dưỡng bởi ác niệm cuồn cuộn ngừng, con “ma” người Cận Dương kia căn bản mạnh đến vậy.

      Bọn chúng vốn là .

      đường có rất nhiều người bình thường, bọn họ phải đại thiện, cũng chẳng phải đại ác, chỉ là sống cuộc đời bình thường, thi thoảng có những ác niệm , cũng nhanh chóng bị những thiện niệm thay thế.

      Trong lòng Cận Dương còn chút lương thiện nào nữa, ta tạo ra ác niệm nhưng lại sắp sửa bị ác niệm cắn nuốt.

      Hạng Vân Độc nhìn A Kiều, luôn có thể nhìn bản chất việc, đưa tay xoa đầu : “ nào.”

      “Thế đồng ý ?” A Kiều sợ Hạng Vân Độc đồng ý, kể chuyện gia đình ba người trong thang máy cho nghe, “Cái bóng kia gần như sờ đến người đứa bé rồi.”

      người con người làm gì có cái gì gọi là mùi hương của hạnh phúc, đến con ma như A Kiều còn ngửi thấy, Cận Dương là người làm sao mà ngửi được?

      Cùng lắm đó chỉ là ham muốn phạm tội trong người ta cổ vũ ta, chính ta ám chỉ cho chính mình mà thôi, đối với Cận Dương mà , thứ “mùi hương” này chính là hấp dẫn chí mạng.

      So với Văn Hiểu Yến, bản năng độc ác của Cận Dương lựa chọn gia đình ba người kia.

      Hạng Vân Độc do dự hồi, biết bao giờ Cận Dương mới bị bắt về quy án, cũng quan tâm liệu có gặp phải nguy hiểm hay , nhưng nếu Cận Dương có thể mau chóng bị bắt lựa chọn hiểm nguy.

      Bóng ma kia vẫn còn chưa mọc ra tay chân đầy đủ có ý thức hại người, Canh Kiện và Trường Truyền đều là nạn nhân. Nếu nhanh chóng bắt được Cận Dương, những vụ “tự sát” lý do càng ngày càng nhiều thêm.

      Hạng Vân Độc đồng ý: “Được.”

      Nhưng chỉ với từng này “chất dinh dưỡng” vẫn còn chưa đủ, A Kiều nghĩ tới người đàn ông quấy rầy giáo Trình trước cổng trường kia, tìm con ma nằm vùng của .

      Ma nằm vùng vốn cũng chỉ mong muốn đổi lại được lần cúng bái, ta là hồn dã quỷ, vẫn chưa đến lúc đầu thai, ở dương thế phồn hoa thêm mấy ngày, lại vi phạm luật lệ, vẫn luôn là con ma tốt làm đúng pháp luật, ngờ A Kiều lại đưa quỷ sai tới đây.

      Ma nằm vùng bay vèo cái định chạy bị A Kiều bắt được, với ta, đầy vẻ xã hội đen: “Ngoan ngoãn dẫn đường, ắt có cúng bái, đến tối lại giúp tôi làm chuyện nữa.” rồi chỉ vào Hạng Vân Độc, “Nhìn thấy , đây là quỷ sai đại nhân, giúp ngài ấy làm việc sai được chắc?”

      Phim cảnh sát Hongkong toàn là như thế đấy.

      Sau hồi “vừa đe dọa vừa dụ dỗ”, đương nhiên con ma kia nghe lời A Kiều, nếu như nghe, cái móc kéo ma chẳng đẩy ta vào Hoàng Thuyền sao?

      Hối hận quá, đáng lẽ ra nên ngồi cột điện xem trò vui!

      Hạng Vân Độc quả thực chẳng biết gì với mới tốt, phải câu nào, thể khí thế của quỷ sai đại nhân, giữ thể diện cho A Kiều.

      Ma nằm vùng đưa bọn họ tới nhà người đàn ông kia, người đàn ông này lúc lên TV tự lấy cho mình vỏ bọc rất có học vấn, cuối cùng là kẻ vô công rồi nghề, suốt ngày chỉ biết dựa vào tiền cha mẹ để lại, mơ mộng có thể sống như thế mãi.

      giáo Trình cùng lắm là chỉ nhìn ta cái, bị ta tưởng tượng ra là thích ta, theo dõi mạch thẳng đến tận trường, ta cảm thấy chỉ cần mình thổ lộ đủ táo bạo, giáo Trình vượt qua ngượng ngùng của mình, hẹn hò với ta.

      Lúc A Kiều và Hạng Vân Độc tìm tới chỗ ta, ta nằm chiếc giường bừa bội của mình, ảo tưởng ngày nọ có thể cưới được giáo xinh đẹp làm vợ, thế ta cũng có nhà, có xe đầy đủ cả.

      Mọi mặt của giáo Trình đều phù hợp với hình tượng ngời vợ trong mơ của ta, dù biết ấy có biết nấu ăn, làm việc nhà hay , nhưng sao, ấy có thể học.

      Người đàn ông vắt chân, đắm chìm trong những ảo tưởng hay ho của mình, ta càng ảo tưởng, đám sương đen người lại càng dày đặc.

      Đám truyền thông giúp ta đắp nặn hình tượng “si tình” đương nhiên là chưa từng vào căn nhà cũ nát này phỏng vấn ta, bọn họ nhìn thấy chênh lệch về điều kiện, cũng căn bản chẳng bận tâm tới mong muốn của bản thân giáo Trình, chỉ giúp đỡ người đàn ông này tiến hành “vây săn”.

      A Kiều định tự vào, Hạng Vân Độc nhìn rồi : “Để .”

      gõ cửa, người đàn ông kia ra mở cửa, Hạng Vân Độc ra tay nhanh như điện, lập tức nắm lấy đám sương đen vai người đàn ông kia, nhân lúc người đàn ông chưa kịp nhận ra điều gì : “Ngại quá, nhầm nhà.”

      rồi đóng cửa lại giúp ta luôn.

      A Kiều phồng mang trợn má, đâu có định lịch với người đàn ông này như vậy, muốn dùng cách cũ dùng để đối phó với phóng viên nữ, khiến người đàn ông này “Câm miệng”, cho ta dùng ngôn từ làm vũ khí, quấy rầy giáo Trình nữa.

      giáo Trình vẫn thường rất tôn trọng , ngủ trong giờ, giáo Trình cũng chưa từng quấy rầy .

      Hạng Vân Độc bảo: “Chuyện chính quan trọng hơn, chuyện này sau.”

      Mùa thu của Giang Thành tới rất sớm, mới đầu tháng mười, trời trở lạnh, cửa sổ ban công tầng 8 mở hé, gió đêm xuyên qua khe hở cửa sổ thổi vào trong, kéo theo từng đợt lạnh.

      Màn đêm đen dày đặc, những người về nhà muộn vô thức ngẩng đầu lên, thấy tầng có thứ gì dật dờ bay bay, tập trung nhìn kỹ lại chẳng thấy gì nữa.

      Ma nằm vùng chuyển đến ngồi ban công tầng 9, chỉ để lộ đôi mắt nhòm vào trong nhà, ta bị A Kiều phái tới giám sát Cận Dương.

      ta hối hận hết lần này đến lần khác, sao mà tự nhiên ta lại rảnh thế chứ, đám ma khác hết rồi mà ta còn phải giám sát.

      Buổi đêm là lúc linh cảm của Cận Dương mạnh mẽ nhất, hôm nay ta lại có cảm hứng sáng tác hơn hẳn bình thường. Nhà bật đèn, chỉ có màn hình máy tính lập lòe liên tục, ánh sáng xanh u chiếu vào mắt Cận Dương.

      ta liên tục gõ bàn phím máy tính, mỉm cười, kiềm chế nổi niềm sung sướng liên tục toát ra từ người mình.

      Tưởng tượng về “Ả Mèo” và “Hai Gã Thỏ Song Sinh” cuồn cuộn tuôn ra trong đầu ta, chỉ nghĩ đến thôi khiến ta bừng bừng khí thế.

      Trong khoảng thời gian ngắn, ta thể thực làm gì nhưng ta có thể ảo tưởng trong truyện, cuốn sách này của dùng ngôi thứ nhất “Tôi” để kể, miêu tả “Tôi” ân ái với “Ả Mèo” như thế nào.

      “Tiếng Ả Mèo rên rỉ nghe như tiếng mèo con, tôi chẳng thương tiếc gì, lao thẳng vào trong, tại thời khắc sung sướng đỉnh điểm, tay tôi siết chặt lấy cổ ả.”

      khuôn mặt ả lộ ra vẻ quyến rũ mông lung, vừa vui thích lại vừa đau đớn, đồng từ giãn ra, cẳng chân trắng nõn bất lực trượt ga trải giường mấy cái, cuối cùng, ả cử động nữa.”

      Đây là cách chết mà Cận Dương chuẩn bị thiết kế cho Văn Hiểu Yến, ta vô cùng hứng thú tưởng tượng ra cảnh này, vốn ta có thể thực ngay, nhưng bọn họ theo dõi ta.

      Như thế tuy cũng khiến ta cảm thấy vui sướng, nhưng dù sao cũng ổn.

      Còn cái chết mà ta chuẩn bị cho “Hai Gã Thỏ Song Sinh” đơn giản hơn nhiều, hai người họ chẳng phải là chủ weibo chuyên livestream kinh dị sao, để bọn họ chết do cố lúc livestream .

      Cận Dương viết được đoạn lại xóa , đoạn này viết thế nào cũng khiến ta hài lòng, ta ngồi đối diện với màn hình máy tính, xuất thần, cái bóng của ta đứng dậy, tới bên cửa sổ.

      Từ nhà bên cạnh, mùi hương hấp dẫn ngừng bay tới, cái bóng há miệng, tham lam cắn nuốt, nó giống như con rắn, nuốt liên tục, từ cổ tới bụng dần dần phồng lên.

      Cuối cùng chính là đám sương đen tụ thành đám kia. Sương đen vừa dung hợp vào thân thể nó, thân thể nó lớn hẳn lên, dài ra, nó cao lớn hơn cả Cận Dương.

      Ma nằm vùng co rúm cả người lại, cố gắng kiềm chế để cho mình run lên, ta quyết định, làm xong phi vụ này phải mau chóng xuống địa phủ, dương gian đáng sợ quá.

      A Kiều đổ hết ác niệm cất trong huyết ngọc ra ngoài, điều khiển gió đưa chúng sang nhà bên cạnh. Lúc đám sương đen cuối cùng bị đẩy ra, vỗ vỗ Sở Phục: “Hết chưa?”

      Thế này hẳn là xong rồi, ngẩng đầu lên thấy ma nằm vùng run rẩy tầng chín, A Kiều “Xì” tiếng: “ con ma như , sao mà nhát gan thế chứ.”

      Ma nằm vùng đến cũng dám , đưa tay ra hiệu cho A Kiều, tuy ta là ma nhưng cũng là ma mới, chưa biết đời.

      Cái bóng ăn bữa no nê, thỏa mãn vươn vai, nó quay đầu lại, nhìn về phía “chủ nhân” của nó, nhếch môi cười nhạt, dường như khống chế nổi hưng phấn.

      Cuối cùng bọn họ cũng sắp mặt đối mặt với nhau rồi.

      Cận Dương dường như nghĩ tới điều gì, tiếp tục sửa bản thảo, bố trí cho “Hai Gã Thỏ Song Sinh” cảnh tượng tử vong hoàn mỹ, ánh sáng màu xanh u bỗng lấp lóa, ta càng gõ chữ, màn hình lại càng lóa lên.

      Cận Dương đưa tay định lau màn hình, vừa ngẩng đầu nhìn thấy bóng đen ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh u ám chiếu ra gương mặt của chính ta.

      Thứ này mở miệng nhưng Cận Dương lại có thể nghe thấy tiếng nó .

      “Chào cậu, chúng ta lại gặp nhau.”

      Cận Dương bỗng nhiên lui ra phía sau bước, cả người suýt nữa ngã xuống đất, khuôn mặt luôn nở nụ cười yếu ớt của ta bỗng xuất biểu cảm khiếp sợ hiếm thấy: “Là mi.”

      Bọn họ từng gặp mặt, vào năm băm trước.

      Từ khi Cận Dương còn rất , cha mẹ ly hôn, cha cho phép mẹ đưa ta , muốn giữ ta lại sống với ông ta.

      Cận Dương mới bốn tuổi thể chịu đựng được, ta cảm thấy mẹ thuộc về ta, vậy mà bà ta lại vứt bỏ ta, vật sở hữu của ta, vậy mà lại! Vứt bỏ! ta!

      Chưa tới hai năm sau, cha tái hôn.

      Mẹ kế là người phụ nữ dịu dàng, cũng khiến ta có cảm giác vừa lòng chút, nhưng bà ta lại mau chóng mang thai.

      Người đàn bà cực kỳ vui mừng, còn bế ta lên : “Về sau con phải làm rồi, con muốn có em trai hay là em nào?”

      Cận Dương nhìn cha mình, ta rất nghiêm túc: “Con muốn, sinh ra con giết chết nó ngay.”

      Tất cả người lớn đều cho rằng đây là lời mà đứa trẻ ra trong lúc ghen tỵ và bất an, ai tin tưởng rằng ta thực nghiêm túc, cho phép bất cứ kẻ nào tới dùng chung đồ với ta.

      “Giết chết đứa bé kia là được.”

      Có tiếng trong lòng bảo với ta.

      “Chỉ cần giết nó là xong.”

      Cận Dương, 6 tuổi, đổ dầu ra sàn nhà, mẹ kế to bụng trượt ngã cái.

      Bà ta sảy thai.

      Tất cả mọi chuyện đều dễ dàng như thế, thậm chí vào lúc Cận Dương giấu mình trong phòng, hưng phấn đến run rẩy cả người, cha ta còn ôm ta, an ủi: “Đây phải lỗi của con, con cố ý.”

      ta cố ý đấy, nhưng chẳng có ai trừng phạt ta cả.

      Mẹ kế thể có con nữa, cha ta thậm chí còn tốt với ta hơn, nhưng người đàn bà kia, bà ta dường như biết được chút về gương mặt của ta, đối xử với ta tốt như trước nữa.

      Chuyện này khiến Cận Dương nổi trận lôi đình, câu chuyện theo hướng ta mong muốn, có tiếng lại phát ra trong lòng.

      “Giết chết mụ ta, thay mẹ mới là được.”

      Cận Dương thử, nhưng ta thành công, ta còn quá.

      Nhưng lần này ta bị mẹ kế phát , từ đó bà ta dùng ánh mắt lãnh đạm và đề phòng để nhìn ta.

      Bởi vậy, Cận Dương học được cách nghe lời, học được cách mỉm cười, ta vào vai nhân vật con ngoan trò giỏi, hy vọng có thể khiến người đàn bà này tin tưởng ta lần nữa.

      Nhưng , bà ta tin ta nữa.

      Gia đình ba người trong căn hộ 1804 kia hạnh phúc làm sao, dường như có thể ngửi được hương vị của hạnh phúc từ người bọn họ.

      Đó là loại hương vị khiến người ta vô cùng say mê, ngày nào họ cũng tra tấn thần kinh của Cận Dương, cuối cùng ta kiềm chế nổi nữa, chọn bừa ngày gõ cửa.

      Người mở cửa là bà chủ nhà, ta bịa ra lời dối rằng cha mẹ ở nhà mà ta lại có chìa khóa, nhàng giết chết ta, rồi sau đó lại giết chết ông chủ nhà mới làm gì.

      Cuối cùng, ta giết chết thằng nhãi con kia, dựa vào cái gì mà nó có thể hạnh phúc như vậy.

      Cận Dương về nhà tắm rửa, nhìn vào mình trong gương, thấy gương mặt hoàn toàn xa lạ.

      Cận Dương sợ hãi, ta tưởng rằng mình bị tinh thần phân liệt, ta đọc sách rồi, nhân cách thứ hai đôi khi “nuốt luôn” nhân cách chủ, thế ta còn là mình nữa.

      ta bắt đầu có ý thức tự bình ổn loại khát vọng này.

      Tất cả mọi người chẳng ai nghi ngờ gia đình ba người ở căn hộ 1804 là do ta giết, nhưng vụ án mạng này vừa bị phát , ta cảm giác được mẹ kế thầm quan sát ta.

      Đáng lẽ ra bà ta phải chết rồi đấy, nhưng Cận Dương lại động thủ.

      ta bắt đầu lớn rồi, trở nên thông minh hơn, tin tưởng hoàn toàn vào tiếng trong lòng nữa.

      Cận Dương kiềm chế ham muốn nhưng khoái cảm lúc giết người vẫn luôn ghi nhớ, bởi vậy liên tục nhớ lại, thậm chí thử dùng câu chữ để miêu tả, giảm bớt xu hướng hành động của bản thân.

      ta thành công kiềm chế tới giờ.

      “Cận Dương” mở cửa, hành lang vắng tanh, ta ra cầu thang xuống tầng, ta biết gia đình ba người kia ở đâu, vào giờ này nhất định là bọn họ ngủ.

      Ma nằm vùng vừa nhìn thấy cái bóng kia hoàn toàn chui vào người Cận Dương, thay thế ta bèn lập tức phát tín hiệu cảnh báo cho A Kiều.

      A Kiều và Hạng Vân Độc theo sau Cận Dương xuống tầng, Hạng Vân Độc thấy con dao tay ta, người trong nhà mà đề phòng, rất có thể bị ta làm cho bị thương nặng.

      A Kiều nắm tay : “Đừng lo, có ma bảo vệ bọn họ.”

      “Cận Dương” gõ cửa, người mở cửa là cha đứa bé, Hạng Vân Độc xông lên phía trước chuẩn bị giật dao nhưng ta đâm nhát, tuy nhiên lại đâm vào khí.

      Người bảo vệ cha đứa bé là cụ bà, cụ bà mà A Kiều và Hạng Vân Độc từng nhìn thấy trước đây, khi đó cụ bà mang quà cho cháu trai và cháu dâu.

      Hạng Vân Độc vật lộn với Cận Dương, cha đứa bé mau chóng bình tĩnh lại, cũng tham gia vào đó.

      Miệng “Cận Dương” liên tục lẩm bẩm “Thơm quá, thơm quá”, ta rất khỏe, xông vào phòng ngủ, cầm dao nhọn lao về giường đứa bé, mẹ đứa bé gào lên thảm thiết.

      cơn gió thổi tới, nâng đứa trẻ bay lên, rơi vào ngực người mẹ.

      Hạng Vân Độc vung tay bắt lấy “Cận Dương”, hai bàn tay nóng lên, cả người “Cận Dương” nhũn ra, cái bóng kia lặng lẽ ló đầu ra, định len lén trốn khỏi người Cận Dương.

      Bị Hạng Vân Độc dùng xích trói ma quấn quanh, cái bóng co lại, xích cũng thu theo, nó trốn thoát được nữa.

      Đèn hành lang của các nhà bật hết lên, người mẹ ôm đứa con khóc nấc, còn người cha mặt mày thẫn thờ về phía bọn họ, ta ôm lấy vợ con mình, mẹ đứa trẻ giữ chặt lấy chồng: “ sao chứ?”

      ta đáp: “Khi nãy , khi nãy hình như, dường như nhìn thấy, bà nội .”

      Lúc mũi dao đâm về phía ta, ta nhìn thấy bóng người thân thuộc nhất dang hai ta che trước người ta.
      Last edited: 8/5/21
      hayley, cỏ28Lyn Nguyễn thích bài này.

    4. jennyngo

      jennyngo New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      5
      Đọc lèo dừng lại cmt được t nọ ch đóng trong nội dung truyện.Đọc bộ Lão đại là nữ lang thấy editor chọn truyện hay, edit mượt nên ghiền.Qua bộ này càng mê, Có khác vọng muốn đập tiền để editor dịch truyện nhanh hơn.Nhưng khổ nổi nghèo
      Iris N thích bài này.

    5. Lyn Nguyễn

      Lyn Nguyễn New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      Editor đừng nản khi edit bộ này nha. Có mình là fan cuồng nhiệt của A Kiều và của bạn editor đây. Mãi iu <3<3<3
      Iris N thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :