1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống thư thái của Vân Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 6:

      Edit: pana

      Chú mèo con trong trí nhớ của nguyên chủ đột nhiên biến thành quái vật khổng lồ trước mắt, Chu Vân Vân ngốc lăng tại chỗ.

      Trong trí nhớ, mùa thu năm nàng ấy bảy tuổi, nếu sai chính là khoản ba năm trước, có lần nàng ấy dạo sâu vào trong núi, ngẫu nhiên chỗ khe núi nhặt được chú mèo con. Chú mèo khi đó , lớn hơn bàn tay nàng ấy là mấy, tiếng kêu yếu ớt, lông mọc lác đác lưa thưa, cứ đáng thương như vậy nằm trong lòng bàn tay nàng ấy, hơi thở yếu ớt tiếng động.

      Nguyên chủ vốn phải là người máu lạnh vô tình, lập tức mang mèo con ra khỏi khe núi. Nhưng chờ tới khi đến chân núi, nàng ấy lại do dự.

      Bởi vì nhà mẹ đẻ của Chu nãi nãi từng là thợ săn, nàng ấy nghe được rất nhiều câu chuyện xảy ra ở núi do nãi nãi kể. Có qua mèo con mới sinh thể tiếp xúc với người sống, lại nó còn được con người nhặt về, sau này nó thể trở lại gia đình vốn có của nó.

      Vấn đề này đối với nguyên chủ lúc đó mới bảy tuổi mà , để giải quyết quả là chuyện rất khó khăn.

      Thả ? Mèo con chừng khó mà thoát chết được. thả? Vậy làm sao bây giờ? Nàng có khả năng nuôi nó cả đời. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ấy cuối cùng quyết định, tìm chỗ an toàn dưới chân núi phía dưới lót nhiều lớp rơm rạ, thậm chí còn đem chiếc chăn bông nãi nãi mới làm cho nàng ấy trộm mang an bài thỏa đáng cho chú mèo . Đương nhiên, quên thường xuyên đến chăm sóc nó, ở núi phát thứ gì có thể ăn ngon nàng ấy đều mang cho mèo ăn, nếu nàng ấy trộm cháo giấu mang lên núi.

      Cứ như vậy qua vài tháng, đến đầu xuân năm sau nàng ấy mới ôm mèo trở về nơi ban đầu nàng ấy nhặt được mèo . Sau này, nàng ấy cũng cần dành nhiều thời gian chăm lo cho nó nữa, nhiều lắm lâu lâu vào núi lần, nếu thuận đường nàng ấy ghé thăm, thôi.

      ….. Thẳng đến khi Chu Vân Vân xuyên qua.

      Kỳ , mèo con được ba tuổi, thể gọi là mèo con được. Nhưng tuy là như thế, Chu Vân Vân cũng thể ngờ mèo con trong ký ức lại khác xa với tại như vậy. Động vật họ nhà mèo có thể lớn đến vậy sao? Hoặc là, nó căn bản phải mèo? Là do năm đó ăn nhiều linh đan diệu dược nên bị biến đổi gien, giống như quả bóng được bơm khí căn phồng to ra?

      “Ngươi lớn như vậy, ta đặt cho ngươi cái tên hay mới được.”

      Chu Vân Vân dùng tay vuốt lông mèo, tâm tình cũng chậm rãi bình tĩnh hơn. Nàng rất thích nuôi sủng vật, đến nay nàng vẫn nhớ chú mèo duy nhất mà nàng nuôi, màu lông nó thể là đẹp, tên là tiểu hoa. Chỉ là sau đó, cha mẹ nàng mất, gia đình ly tán, mèo của nàng cũng biết đâu.

      Từ đó trở , nuôi con mèo liền trở thành tâm bệnh của Chu Vân Vân. Nhưng loại động vật gọi là mèo này, cầu dành nhiều thời gian làm bạn với nó, nàng mỗi ngày bôn ba bận rộn, thuê phòng đơn để ở, điều kiện cho phép, thích hợp nuôi thú cưng.

      Nuôi con mèo đối với nàng mà , là điều chỉ có thể muốn mà thể làm.

      “Ta dứt khoát gọi ngươi là Mèo Béo nhé?” con mèo to lớn như vậy lại có tên là Mèo Béo, Chu Vân Vân do dự trong chốc lát, liền lập tức gọi như vậy. Dù sao nó cũng quan tâm mình gọi là gì, Mèo Béo cũng biết được dụng tâm hiểm ác của Chu Vân Vân, cho nên sao cả.

      Quả nhiên, Mèo Béo cực kỳ hưởng thụ dựa vào người Chu Vân Vân, có nửa điểm ý kiến.

      “Mèo Béo, , tỷ tỷ mang em về nhà!” Chu Vân Vân mười tuổi mang theo Mèo Béo ba tuổi, người mèo nghênh ngang rời khỏi núi sâu.

      Bởi vì tâm tình tốt, đường trở về Chu Vân Vân thậm chí lo lắng ngửi xem trong khí có mùi lạ , chờ nàng phát giác ra, khỏi núi sâu. Lập tức, nàng đem hết thảy mọi chuyện đều tại mình có vận khí tồi, đồng thời cũng thầm cảnh giác, nơi này phải đại, nếu ở trong thôn liền thôi, khi vào núi, càng phải đề cao cảnh giác.

      Mới nghĩ như vậy, Mèo Béo bên người chợt lao như mũi tên bắn, vèo tiếng xông ra ngoài. Chờ Chu Vân Vân phục hồi lại tinh thần, là lúc Mèo Béo cắn đứt cổ con con thỏ tới trước mặt nàng.

      Chu Vân Vân: “……” Mèo ăn thịt sao? đúng, mèo cư nhiên còn có thể dùng mống vuốt săn mồi?

      Mèo Béo cọ cọ, đem con thỏ chết thả xuống bên chân Chu Vân Vân, thành công làm cho chiếc giày của nàng dính mảng máu màu đỏ.

      Giờ khắc này, trong đầu nàng lên ý niệm, may mà khi nàng ra cửa đổi đôi giày màu xám, nếu mang đôi hài giống hôm qua, nàng chẳng phải đau lòng muốn chết? Bất quá, cảm khái chút, nàng liền nhớ tới chuyện chính.

      “Mèo Béo, em còn biết săn?” Chu Vân Vân khom người duỗi tay vỗ vỗ đầu to của Mèo Béo, nghĩ nghĩ lại , “Chẳng lẽ em ăn chay sao?”

      Mèo đương nhiên ăn chay, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, Mèo Béo chính là ăn chay. Chuyện này cũng thể trách nguyên chủ được, trong thôn có nhà nuôi mèo nuôi chó cũng ít, đặc biệt là chó, rất nhiều nhà đều thích nuôi hai con, mặc kệ là dùng để chơi đùa với con cháu hay để chúng trông nhà đều tốt. Tưởng tượng cũng có thể biết được, Chu gia được xem là môn hộ có tiền số số hai trong thôn, cũng thể cho người nhà có được món ăn mặn bàn cơm, mèo chó linh tinh gì đó, hơn phân nửa đều ăn thức ăn thừa của chủ nhân. Ăn chay gì chứ, có rất nhiều mèo chó cả đời cũng chưa từng liếm được cục xương, còn phải ăn chay là gì?

      Cho nên, Mèo Béo phải trời sinh ăn chay, mà là bị nguyên chủ ép ăn chay.

      “Trời xanh có mắt a, Mèo Béo khi nào em mới phát mình cần ăn chay? Ăn thịt tốt, tỷ thích nhất là ăn thịt bò thịt dê, bất quá thịt thỏ cũng tồi, buổi tối thêm món mặn cho nãi nãi!”

      Mèo Béo căn bản thèm để ý tới Chu Vân Vân, mình nàng tự tự nghe vui vui vẻ vẻ. Chặt đứt cổ con thỏ, Chu Vân Vân tùy tiện tìm sợi dây đơn giản trói con thỏ lại xách tay.

      Nhưng mà, chuyện chỉ mới bắt đầu.

      Chu Vân Vân biết, đến tột cùng Mèo Béo cảm thấy nàng thích ăn thịt thỏ, hay nó ở trong núi cùng nàng nhàm chán quá, hoặc đơn giản nhất chỉ là trùng hợp. Tóm lại, chờ đến khi người mèo ra khỏi núi Đại Thanh, trong tay Chu Vân Vân xách tổng cộng ba con thỏ chết.

      Kỳ , Chu Vân Vân rất muốn cho Mèo Béo hiểu, cần cắn chết thỏ, nhưng bởi vì ngôn ngữ bất đồng, Mèo Béo vẫn như cũ làm theo ý mình. Bất quá, đối với con mèo hoang sinh tồn lâu trong môi trường hoang dã mà , lúc săn trực tiếp cắn chết con mồi là phương thức đúng đắn nhất.

      Bắt sống…. xin lỗi, trong từ điển của Mèo Béo có hai từ đó.

      Vì thế, Chu Vân Vân lấy dây mây cột ba con thỏ lại với nhau xách tay, cùng Mèo Béo về Chu gia.

      Đường muội Chu Tam Niếp lúc này ngồi xổm trong mương nước ở trước nhà đào bùn chơi, bất thình lình cảm thấy trước mắt tối sầm, khỏi ngước đầu lên nhìn……

      “Oa ô ô ô!” Chu Tam Niếp mông tiếp đất ngã ngồi mặt đất, kèm theo là tiếng khóc kinh thiên động địa, cùng với tiếng khóc đó là nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

      Chu Vân Vân bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề, Mèo Béo rốt cuộc làm gì, mà có thể dễ dàng lừa gạt làm cho nguyên chủ có ảo giác nó là con vật hiền lành đáng thương? Dựa vào hình tượng lúc này của nó, hoàn toàn cần lo lắng trở về bị đám hài tử trong nhà khi dễ, chẳng sợ nãi nãi chịu ra mặt giúp, tự Mèo Béo cũng có thể thu phục hết thảy.

      “Muội đừng khóc, buổi tối tỷ cho muội ăn thịt.” Chu Vân Vân giỏi dỗ hài tử, nhưng trốn tránh trách nhiệm, ở đại nếu thú cưng của mình ra cửa dọa đứa bé nào sợ hãi, nàng cũng nên đến thành khẩn nhận lỗi.

      “Thịt?” Chu Tam Niếp ngây ngốc khóc nữa, dùng ống tay áo hung hăng lau nước mắt nước mũi mặt, ngẩn đầu trưng ra khuôn mặt dơ bẩn cười hề hề nhìn Chu Vân Vân: “Chỗ nào có thịt?”

      Chu Vân Vân nâng nâng tay, ý bảo nàng ta nhìn thỏ chết trong tay mình.

      Thỏ hoang trong núi giống với thỏ nhà nuôi béo tròn nhiều thịt, bất quá cân nặng cũng , ba con tốt xấu gì cũng được mười mấy cân, đương nhiên đây là cân nặng cả con, chờ đến khi lột da róc xương, thịt có được phỏng chừng chỉ có bảy tám cân. Bất quá nhiêu đó cũng đủ rồi, Chu gia tính cả Chu Vân Vân, tổng cộng có đến mười bảy người, tính bình quân mỗi người có thể ăn được nửa cân thịt thỏ, xác thiếu ăn.

      Nhưng mà, đây chỉ là ý nghĩ của mình Chu Vân Vân mà thôi.

      Lúc Chu Tam Niếp nín khóc mỉm cười, là lúc Chu nãi nãi nghe được động tĩnh bên ngoài sải bước ra. Đến khi cách Mèo Béo khoản hai ba bước chân, bà mới cau mày đánh giá, lúc lâu mới xác định : “Đây là…..Bưu?”

      “Là gì ạ?” Chu Vân Vân trợn tròn mắt, bưu là thứ gì? loại mỡ?

      “Hình như là bưu, long hổ bưu báo trong đó có bưu. Bà nhớ khi gia gia con còn sống, từng đánh chết con bưu, đáng tiếc sau đó nhà mẹ đẻ bà suy tàn, nguyên bộ da của nó đều đem bán hết.” Chu nãi nãi có chút cảm khái , bất quá bỗng nhiên, bà có chút nghi ngờ nhìn về phía Chu Vân Vân, “Cháu ngoan của ta, con bưu này nhận con là chủ tử?”

      “Nãi nãi, kỳ lúc trước con ở trong núi nhặt được nó, sau đó vô tình gặp lại, cháu liền mang nó về nhà chơi.” Chu Vân Vân mơ hồ hiểu được ý trong lời của Chu nãi nãi, Mèo Béo có thể là loại động vật họ nhà mèo, phải là loại sủng vật mà nàng vẫn nghĩ, mà là cùng loài với hổ báo.

      Long hổ bưu báo…. Cái này phải xếp theo sức mạnh đó chứ?

      Cái này, đến phiên Chu Vân Vân nghi hoặc, bất quá nhớ lại lúc nãy Mèo Béo nhào lên nhanh gọn cắt đứt cổ con thỏ, nàng cảm thấy thứ tự này sai đâu.

      Đúng rồi, thỏ!!

      “Nãi nãi nãi nãi, đây là Mèo Béo đưa lễ ra mắt người, buổi tối chúng ta ăn thịt thỏ được ? Thịt kho tàu….Ách, hoặc là thịt hấp cũng tệ, đều rất ngon.” Chu Vân Vân kịp thời nhớ tới trong nhà có nước tương để làm món thịt kho tàu, chỉ có thể quyết đoán sửa miện. Kỳ , thịt thỏ nướng BBQ là ngon nhất, đem hấp hương vị nhạt nhẽo rất nhiều, hơn nữa thịt thỏ hoang có mùi, đem hấp rất khó để khử được cái mùi kia.

      “Được, buổi tối bà làm thịt thỏ cho cháu ngoan ăn a!” Chu nãi nãi lập tức đáp ứng, vừa thuận thế tiếp nhận ba con thỏ chết trong tay Chu Vân Vân, tuy nàng thích nấu ăn, nhưng việc lột da róc xương phải là sở trường của nàng, thực tế đến gà nàng còn biết giết.

      Lúc này, Mèo Béo ngồi xổm xuống, cổ họng phát ra thanh uy hiếp, bộ dáng vận sức chờ tấn công.

      Chu Vân Vân bị hành động này của nó làm cho hoảng sợ, cũng may nàng rất nhanh liền hiểu vẫn đề nằm ở đâu, vội cong người ôm lấy đầu Mèo Béo: “Mèo Béo ngoan, đây là nãi nãi của tỷ, sau này em bắt được thứ tốt gì đều đưa cho nãi nãi? Nãi nãi lại làm đồ ăn cho chúng ta, ngoan.”

      Có chủ nhân trấn an, Mèo Béo rất nhanh bình tĩnh lại, xoay người vùi đầu vào trong ngực Chu Vân Vân, bộ dáng rất là hưởng thụ.

      , tỷ giúp em tắm rửa.” Chu Vân Vân bị bộ dáng làm nũng của nó chọc cho vui vẻ, vỗ vỗ đầu nó, đưa nó tới phòng của mình.

      ra, Mèo Béo cũng bẩn lắm, động vật họ mèo bản tính thích sạch , lúc rảnh rỗi đều tự mình cẩn thận xử lý bộ lông người. Bất quá, Mèo Béo vừa từ trong núi ra ra, còn ở trước mặt Chu Vân Vân cắn chết ba con thỏ, quan tâm bản thân nó sạch hay , nên tắm rửa mới tốt.

      Nguyên chủ có cái thùng tắm lớn, thùng gỗ này khi nàng tắm còn có thể duỗi thẳng hai chân. Thường ngày, thùng tắm lớn này được đặt dưới gầm giường, nguyên chủ xem như bảo bối, ai cũng được đụng vào. Bất quá, giờ đến lượt Chu Vân Vân làm chủ, nàng dứt khoát đem thùng tắm ở dưới giường kéo ra, trước mắt tính tắm cho Mèo Béo. Bây giờ là mùa thu, Chu Vân Vân quyết định nấu ít nước nóng, miễn cho Mèo Béo bị đông lạnh lại khổ.

      biết có phải vì Chu Vân Vân mang về mấy con thỏ, hay là vì Chu nãi nãi đáp ứng tối nay được ăn thịt, tóm lại đường muội Chu Tam Niếp phá lệ hưng phấn vô cùng phối hợp, vừa nghe Chu Vân Vân muốn nước nóng, nàng ta lập tức đến nhà bếp nhóm lửa, đợi Chu Vân Vân mở miệng nhờ múc nước đổ đầy vào nồi.

      Hôm nay nhà chính bận rộn, đến phiên đại bá nương nấu cơm, vừa nghe hôm nay buổi tối có thịt ăn, cả người đại bá nương đều phấn khởi. Đến nỗi cả việc nàng muốn nước nóng, loại chuyện như múc nước đổ vào thùng tắm này đều cần nàng phải đụng tay vào mình đại bá nương bao hết, bao lâu sau thùng gỗ của Chu Vân Vân đầy nước ấm, còn giúp Chu Vân Vân đổ thêm lu nước lạnh đặt bên cạnh.

      Mọi chuyện chuẩn bị xong chỉ còn thiếu Mèo Béo!

      Chu Vân Vân cho rằng mèo đều thích tắm rửa, chuẩn bị tốt tâm lý ôn nhu kiên nhẫn khuyên bảo rồi. Kết quả, nàng bên này vừa chuẩn bị xong, Mèo Béo ghé vào dưới mái hiên ngủ gà ngủ gật lập tức tỉnh lại dáng mèo ưu nhã tới, trước vươn móng vuốt vào trong thùng thử độ ấm, sau đó chậm rãi đem bốn chân để bỏ vào trong thùng tắm.

      ………

      Bởi vì phải vào núi đón Mèo Béo, Chu Vân Vân vốn tính làm bánh bao cua, chỉ có thể tạm thời để đến ngày mai. Nàng nghĩ kĩ rồi, đến lúc đó những khâu chuẩn bị nàng đều làm xong rồi, đến bước cuối cùng đem bánh hấp kia nàng nhờ nương giúp đỡ hoàn thành. Nhưng nghĩ đến cái đức hạnh kia của nương nàng, Chu Vân Vân quyết định thay đổi chủ ý, ngày mai tìm phụ thân giúp là được, bằng đến lúc đó vỉ bánh bao thịt cua hấp sợ rằng cũng chẳng dư lại bao nhiêu.

      Bất quá, tối hôm nay ăn bánh bao thịt cua, còn phải có thịt thỏ sao? Chu Vân Vân cảm thấy, cơm chiều đáng mong đợi.

      vậy chăng?

      Mặt trời ngã về tây, Chu nãi nãi chỉ xách theo nửa con thỏ, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người vào nhà bếp. Xem ra hôm nay có thịt ăn rồi.

      …… Từ từ! Nửa con thỏ?!

      Chu Vân Vân cùng Mèo Béo ngồi ở hành lang cạnh phòng, bất đồng chính là, Chu Vân Vân ngồi ghế vuông, sủng vật tên gọi là Mèo Béo vừa được tắm rửa sạch xong ghé đầu lên đầu gối của Chu Vân Vân híp mắt ngủ gà ngủ gật. Cho nên, khi Chu nãi nãi xách nửa con thỏ đến nhà bếp, Chu Vân Vân hoàn toàn thấy được, nhất thời mờ mịt tới nhà chính.

      Căn cứ vào tính toán của nàng, ba con thỏ lột da rút xương xong, ước chừng được bảy tám cân thịt, Chu gia dưới có mười bảy nhân khẩu, tuy thể ăn uống thống khoái, nhưng mỗi người non nửa cân thịt cũng coi như tồi, ăn no nhưng cũng đỡ thèm.

      Nhưng nếu ba con thỏ biến thành nửa con? Tổng cộng cũng tới nửa cân thịt, muốn phân thế nào? Mỗi người miếng sao?

      Chợt Chu Vân Vân nhớ tới bữa cơm buổi trưa kia, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

      Đúng như câu kia, thời điểm mấu chốt đừng đánh giá Chu nãi nãi quá cao.

      Quả nhiên, buổi chiều bàn cơm, Chu nãi nãi tự mình bưng bát to thịt thỏ hầm khoai tây. Món này cũng bình thường trong bữa cơm gia đình, trừ bỏ thịt thỏ, được hầm chung với khoai tây, hành, tỏi, gừng, muối.

      Những nguyên liệu này kỳ Chu gia đều có. Nếu ngày thường, nãi nãi xác định luyến tiếc lấy ra những nguyên liệu quý giá như vậy để nấu đồ ăn, nhưng hôm nay ngoại lệ, hôm nay thu được ba con thỏ, bỏ ra mấy củ khoai tây chút hành, gừng, tỏi, nãi nãi hoàn toàn đau lòng.

      Chỉ là, hai chén khoai tây hầm với ít thịt thỏ có vẻ hơi có chút kỳ khôi.

      Nghĩ thôi phát thèm, chén thịt thỏ cắt thành khối vuông chiếm tám phần, hầm với hai phần khoai tây, có vẻ phá lệ mỹ vị. Nhưng bây giờ chén tràn đầy khoai tây bên trong trộn lẫn chút thịt đến mức mắt thường nhìn khó mà thấy được……

      “Nãi nãi.” Chu Vân Vân ấp úng nhìn hai chén cái gọi là khoai tây hầm thịt thỏ, thầm nghĩ, sao lại khác xa so với tưởng tượng của nàng như vậy?

      Chu nãi nãi đem cái chén thịt thỏ chiếm hơn phân nửa đặt trước mặt Chu Vân Vân, mặt đầy sủng nịch nhìn nàng: “Cháu ngoan, con phải muốn ăn thịt sao? Ăn, nhanh lên nguội mất.”

      Chợt, đợi Chu Vân Vân mở miệng, nãi nãi nháy mắt thay đổi sắc mặt, biểu tình lạnh lùng quét mắt nhìn vòng người trong nhà chính, sau đó lấy chiếc muỗng gỗ , bắt đầu chia….

      Thực chia được.

      , vĩnh viễn nên đánh giá cao điểm mấu chốt của Chu nãi nãi, bởi vì bà có điểm mấu chốt.

      Chu Vân Vân yên lặng cuối đầu uống cháo ăn thịt thỏ khoai tây hầm, tới việc Chu gia người nào ăn được thịt hay , chỉ đến thịt thỏ hoang bằng thịt thỏ nhà nuôi béo ngậy, nhưng thắng ở chỗ thịt chắc dai, ăn ngon , còn có thêm loại phong vị khác. Ăn ăn, vị giác Chu Vân Vân như được khai phá, chờ Chu nãi nãi phân thức ăn xong, mình nàng xử lý hết nửa chén thịt thỏ.

      Ách, có chút mất mặt.

      “Ăn ngon sao? Ngày mai bà để phụ thân con chạy lên thị trấn xem thử, có bán ớt tiêm hay . Bà nhớ lúc trước gia gia con dự tiệc, có ăn qua món thịt thỏ xào ớt tiêm, hương vị kia miễn bàn có bao nhiêu ngon miệng. Bà nghĩ, chắc làm cũng khó, bà làm cho cháu ngoan của bà ăn.” Chu nãi nãi thấy nàng ăn được nửa chén thịt thỏ, nhất thời cười đôi mắt híp thành đường.

      “Nãi nãi người tốt, Vân Vân thích người nhất!” Cứ cho là có chút mất mặt, bất quá Chu Vân Vân vẫn mặt dày nỗ lực nịnh nọt. Nàng giờ chỉ mới có mười tuổi, miệng ngọt chút cũng sao đâu nhỉ?

      Người khác nghĩ như thế nào, Chu Vân Vân cũng biết được, dù sao nhìn Chu nãi nãi vẻ mặt rất hưởng thụ. Vậy được rồi!

      Bên này tổ tôn Chu gia hai người cao hứng, nhưng bên kia Chu Tam Niếp nhịn được ô ô khóc rống: “Con muốn ăn thịt, con cũng muốn ăn thịt, thịt thịt thịt, con muốn ăn thịt…..”

      Cơ hồ Chu Tam Nhiếp vừa mới phát ra thanh , Chu nãi nãi liền lập tức thay đổi sắc mặt, hun tợn trừng mắt : “Muốn ăn thịt? Bảo nương ngươi cắt thịt cho ngươi ăn!”
      Chu nãi nãi chỉ kém viết lên mặt, lão nương là người lý đó. Bất quá, Chu Tam Niếp tuy hiểu là gì, nhưng cũng hiểu là hôm nay có thịt ăn, lập tức càng kêu khóc thảm thiết. Nhưng cũng phải lại, mới vừa rồi phải nãi nãi đem tô thịt còn lại phân đều cho mọi người sao? Chu Vân Vân chần chờ quét vòng, cuối cùng quyết định thành thành cuối đầu ăn cơm, chờ nàng ăn sạch chén cháo, nàng lấy thêm bánh bột ngô, liền chạy tìm Mèo Béo.

      Qua khoản nửa khắc, những người khác cũng lụt đụt từ nhà chính ra, Chu Vân Vân nhìn đại gia đình người nào về phòng nhà nấy, lúc này mới hướng Chu Tam Niếp vẫy vẫy tay, hỏi: “Mới vừa rồi nãi nãi phân thịt cho muội ăn sao? Tỷ thấy thế nào nãi nãi cũng phân cho muội muỗng chứ?”

      “Nãi nãi phân cho muội muỗng khoai tây.” Nhắc tới chuyện này, Chu Tam Niếp lại thương tâm, đại khái vừa rồi mới khóc trận thống khoái, nên lúc này nước mắt chỉ đảo quanh hốc mắt ủy ủy khuất khuất nhìn Chu Vân Vân: “Nhưng tỷ , tối nay cho muội ăn thịt!”

      Chu Vân Vân: “…….” Ta như thế nào biết nãi nãi là người cực phẩm đến mức này.

      Sau lúc lâu, Chu Vân Vân dùng phương thức trấn an Mèo Béo, sờ sờ đầu Chu Tam Niếp, kết quả sờ lúc lại thấy bàn tay mình đen thui, nhất thời cả người cứng đờ : “Cái kia, nãi nãi phải sao? Chờ mua được ớt tiêm, làm thêm thịt thỏ ăn. Chờ đến lúc đó, tỷ nãi nãi chia cho muội khối niếm thử.” Nếu được chia nhiều hơn nàng thể đảm bảo, dù sao nãi nãi nhà nàng là người cực phẩm.

      “Hảo.” Có còn hơn , Chu Tam Niếp hít hít cái mũi, về phòng ngủ.

      Đầu năm nay, mọi người đều nghỉ sớm, dù sao thức phải chông đèn dầu rất phí tiền. Đặt biệt là ở Chu gia, trừ phòng Chu Vân Vân đèn dầu hàng năm đều cháy, phòng những người khác ngay cả cái đế đèn còn có. Buổi tối, mọi người đơn giản rửa mặt chút, sau đó nhanh chân ngủ sớm, ngủ sớm ngày mai sao có thể dậy sớm mà làm việc được? Nếu chăm chỉ làm việc, Chu nãi nãi mà biết được lại muốn mắng chửi người.

      Chờ Chu Vân Vân cũng rửa mặt xong, tính trở về phòng ngủ, liền nhìn thấy nương mình rón rén sờ soạng ngoài hành lang lại đây, bộ dáng hệt như tên trộm.

      Chu Vân Vân cười khổ nhìn bà.

      Cách bố trí đại viện Chu gia là phía sau hậu viện Chu nãi nãi chiếm gần nửa, phía trước là loạt nhà cửa, phòng có hướng nam lớn nhất tốt nhất là phòng của Chu Vân Vân, u nhất quanh năm thấy ánh sáng là phòng bếp ở hướng bắc nơi đó còn là nơi chứa củi rất lớn có thể sử dụng tới ba năm.

      Phòng ở theo thứ tự từ nam đến bắc là: Thân nương cùng đệ đệ của nàng, đại bá đại bá nương, nhị bá nhị bá nương, phu thê con của đại bá là đại đường huynh, phu thê con nhị bá là nhị đường huynh, đại bá cùng nhị bá còn có thêm bốn nhi tử tuổi còn , Chu Đại Niếp Chu Tam Niếp….

      Kỳ , nếu bọn đều trưởng thành, nhà cửa Chu gia khẳng định đủ dùng. Giống như chỗ để làm nhà bếp chuyên dụng cho Chu Vân Vân kia, lúc đầu tính làm phòng cưới cho phu thê lão nhị con của đại bá gia dùng, giờ bị Chu Vân Vân trưng dụng, nghĩ đến lúc đó người xui xẻo lại là đường tỷ cùng đường muội.

      Trời thấy còn thương.

      “Vân Vân.” Chu thị rốt cuộc cũng sờ đến trước mặt Chu Vân Vân, còn nhanh chân kéo nàng vào phòng.

      Cũng may Chu Vân Vân sớm phát nương nàng tới, nên trấn an Mèo Béo, bằng nương nàng bị Mèo Béo xử lý rồi. Tuy Mèo Béo được trấn an, phát Chu Vân Vân bị túm vào phòng, động tác nó cũng cực kỳ nhanh nhạy lẻn vào.

      Chu thị ra quan tâm đến con súc sinh đó, ánh mắt cũng thèm cho nó, chỉ túm lấy tay Chu Vân Vân lải nhải miệng phun đầy nước miếng.

      “Mệnh ta khổ a, lúc còn là nương, trong nhà thực rất nghèo, quanh năm suốt tháng được ăn no. vất vả mới gả tới Chu gia, ta cho rằng ngày lành của ta tới, kết quả phụ thân ngươi là kẻ vô dụng, hai người bá nương ngươi cũng phải là dạng người đèn cạn dầu, ta phải sinh được ngươi cùng đệ đệ ngươi sao? Nhưng giống với các nàng sinh tới ba cái nhi tử, may mà ta làm phụ thân ngươi tuyệt hậu a! Hai bá nương ngươi suốt ngày đối với ta hếch mũi lên trời, đặc biệt là nãi nãi ngươi, đừng có bao nhiêu bất công!”

      Lời này ra sai, Chu nãi nãi chính là người bất công, nhưng người được thiên vị lại là Chu Vân Vân nàng a, cái này nàng làm thế nào phụ họa theo nương nàng được?

      Rơi vào đường cùng, Chu Vân Vân chỉ có thể trầm mặc chống đỡ, dù nãi nãi có ngàn sai vạn sai, lời này cũng tuyệt đối thể từ miệng nàng mà ra. Lại , hành vi của nãi nãi tuy thỏa đáng lắm, nhưng cũng đến lượt nương nàng lên án. Giống như lời nương nàng , ở nhà mẹ đẻ bà ăn được no, nhưng còn ở Chu gia? Nãi nãi cực phẩm, nhưng mỗi ngày đều nấu nồi cháo ngũ cốc đặc sệt thêm bánh bột ngô, hương vị tạm thời đề cập tới, nhưng tuyệt đối ăn đủ no. Nếu như thế, còn có gì oán hận?

      “Ngươi cái nha đầu này sao thèm hé răng? Mất công nãi nãi ngươi suốt ngày khen ngươi có bao nhiêu thông tuệ, năng lực, ta sao chút cũng nhìn ra? Lại , ngươi chính là đứa có mắt nhìn!”

      Thấy Chu Vân Vân buồn phản ứng với mình, Chu thị nhất thời tức muốn hộc máu dùng tay chỉ chỉ vào trán nàng giáo huấn : “Nghe đại bá nương ngươi , thịt thỏ là do ngươi từ bên ngoài mang về? Cư nhiên có tới ba con thỏ?”

      “Đúng vậy.” Vấn đề trả lời rất dễ dàng, Chu Vân Vân quyết đoán gật đầu đáp.

      “Ngươi có ngốc hay a!!” Chu thị tức giận muốn nôn ra vài cục máu, ba con thỏ đó, được bao nhiêu thịt a! Nha đầu này quả nhiên có mắt mà, sao lại đem hết giao cho lão bà bã keo kiệt kia chứ? Nếu là đưa hết cho bà, bà nhất định nấu nồi thịt to cho bà cùng nhi tử ăn bữa thống khoái, đem bán con, dùng tiền đó mua đồ ăn vặt cho nhi tử, cuối cùng còn con bà lén giấu lần sau có về nhà mẹ đẻ mang theo, để cho thân nương suốt đời khổ cực của bà nếm thử mùi vị của thịt thỏ.

      Kết quả? Nhi tử của bà chỉ được ăn hai miếng , trong đó có miếng là do nam nhân của bà nhường cho, đến nỗi bà chỉ ăn được miếng khoai tây! Đây là đồ mà khuê nữ của bà từ bên ngoài mang về, lão bà bà kia sao có thể lấy phân chia như vậy chứ?!

      Mắt thấy mặt Chu thị hồi xanh hồi trắng, bộ dáng tùy thời có thể ngất , Chu Vân Vân hiểu, phải chỉ có ba con thỏ thôi sao? Khi nàng ở đại đích thực là dân nghèo, có tiền cũng đến mức để ý chỗ thịt kia. Siêu thị bán thịt thỏ nướng năm mươi tệ con, thịt tươi mới làm sẵn sạch , cho nên đây có là gì đâu?

      đoán ra tâm tư của nương mình, Chu Vân Vân chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: “Nương, sắc trời còn sớm, nếu người trở về nghỉ ngơi ? Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc, chốc nữa đệ đệ tìm được nương lại nháo loạn ầm ĩ.”

      “Hừ, ngủ cái gì mà ngủ! Ta sớm muộn gì cũng bị ngươi làm cho tức chết! Ngươi là cái đồ phá của!!” Đàn gảy tai trâu bất quá cũng như thế, Chu thị móc gan móc phổi tâm tình cùng với nữ nhi nhưng lại bị kẻ đầu gỗ là nàng làm cho tức giận hít thở thông, kết quả khuê nữ mình hoàn toàn ý thức được vấn đề nằm ở đâu, này còn có gì để nữa? Trở về nghỉ ngơi hạ hỏa mới được.

      Trước khi , Chu thị oán giận dặn dò: “Lần tới lại được thứ gì, nhớ ngươi còn có thân nương đệ đệ, đừng có biết tốt xấu đưa hết cho nãi nãi ngươi!”

      Chu Vân Vân nhìn theo nương đạp cửa rời , yên lặng đem lời vừa rồi của nương dịch thành: Thứ tốt để cho nãi nãi, cái nào hư đưa cho nương, nhưng vậy thành tốt xấu gì cũng cho nãi nãi……
      Flora_Daisy, Tôm Thỏ, linhdiep175 others thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 7:

      Edit: Pana

      Chu Vân Vân cảm thấy sao cả, đương nhiên bởi vì nàng đối với Chu thị nương của nguyên chủ có bất luận tình cảm gì đáng , thực tế nguyên chủ cũng để người mẹ ruột này trong lòng.

      Nếu hy vọng gì đến thất vọng?

      Chu Vân Vân nghĩ, người nương này của mình, nhiều nhất chỉ có công sinh mình ra, chút dưỡng dục đều có. Bà luôn than phiền oán trách mình bà lo liệu mọi chuyện xuể đều là lấy cớ, hài tử được ba tuổi dễ dàng gì bị lừa được. Nhìn là biết, hai phòng kia có tới ba trai , cũng thấy đại bá nương, nhị bá nương mỗi ngày khóc lóc kể lể làm hết việc, nhìn lại nương nàng, làm trời làm đất, có việc gì lại chọc cho nãi nãi tức giận, bà mới cảm thấy dễ chịu.

      Nghĩ như vậy, Chu Vân Vân liền đóng cửa sổ, chậm chạp cởi giày, xiêm y, mặt cân nhắc xem ngày mai ăn gì.

      Chu Vân Vân đem chuyện này để trong lòng, cũng đại biểu cho Chu thị cũng có lòng dạ bao dung như vậy. Đặt biệt chờ bà trở lại phòng mình, nhìn căn phòng đơn sơ, nghĩ đến làng xóm dưới chỉ có Chu Vân Vân mới có phòng riêng, tức giận đến mức tâm can đều đau.

      “Ta như thế nào lại sinh ra cái đồ bất hiếu như vậy chứ? Nó được ăn ngon mặc đẹp ở trong căn phòng rộng lớn đầy đủ mọi thứ, lại nhìn thử nương cùng đệ đệ của nó sống như thế nào! Nhìn phòng của chúng ta mà xem, cái giường cũng có, đống bùn đất đắp thành cái giường, phía dưới lót đống rơm rạ phủ lên vài mảnh vải rách, đây là cho người ở sao? Ta đây tạo nghiệt gì nha!!”

      Mặt lão Tam hơn tức giận: “Sao cho người ở? Có ăn có uống, mùa đông có thêm áo bông để mặc, phải khá tốt sao?”

      “Tốt cái rắm, Vân Vân tốt a, có mắt nhìn còn ra tay rất hào phóng a! Ba con thỏ lận đó, nó đều đưa hết cho nương? Ai mà biết nương là người chỉ có vào chứ có ra, bản thân nó ăn sung mặc sướng, nhưng còn chúng ta?”

      “Cũng ăn a, ta còn đem khối thịt thỏ cho nhi tử.” Cha Chu vẻ mặt thể hiểu được, “ còn ăn chén canh cua lớn, cháo cùng bánh bột ngô tất cả đều xuống bụng , ăn xong ở bên ngoài nhảy nhót lâu mới trở về. Đúng rồi, chắc là bị đầy bụng.”

      “Đầy bụng cái đầu ông!” Chu thị tức giận đến mức vỗ vài cái ngực, bà cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày bị nam nhân của mình chọc cho tức chết. Nhưng khi nghĩ đến sau khi bà chết, với cái đức hạnh của nam nhân nhà mình, chừng bị cả gia đình như hổ như sói này nuốt hết, lập tức vội hít vào thở ra nhuận khí, nhịn được phun tràn: “Ông là cái đồ vô dụng! Đừng có lúc nào cũng nghe lời nương!”

      “Nhưng nương đúng mà!”

      “Đúng đúng đúng! Nương đúng, chẳng lẽ ta sai? Chu lão tam, ông có tin ngày mai ta trở về nhà mẹ đẻ? Mang theo nhi tử của ta cùng về!”

      “Ta tin.”

      Chu thị trợn mắt há mồm nhìn chăm chú, Cha Chu lại đặc biệt thành trả lời : “Bà mang nhi tử trở về nhà mẹ đẻ. Bà quên rồi sao? Lần trước chúng ta dẫn theo nhi tử đến thăm ngoại công của , kết quả nhà bà đừng thức ăn, miếng nước cũng có, cuối cùng chúng ta suốt đêm về nhà. Nương biết nhà bà nhất định cho chúng ta ăn cơm nên để phần cơm cho chúng ta, dặn đại tẩu để bếp lò, thức ăn luôn nóng hổi.”

      Dừng chút, Cha Chu lại thêm câu: “Tiểu tử kia ngốc như vậy, còn sống ngày nào, đời này nhất định theo bà về nhà mẹ đẻ.”

      Cha Chu thường ngày rất ít vậy mà khi , lại bất ngờ làm cho Chu thị tức giận trước mắt biến thành màu đen. Ông thấy thê tử của mình gì thêm, nghĩ mọi chuyện được giải quyết, chợt chui vào trong ổ chăn, ngã đầu liền ngủ, bao lâu truyền đến tiếng gáy vang trời.

      Biết được dụ dỗ uy hiếp nam nhân nhà mình được, Chu thị tính toán làm thế nào đoạt lại hai con thỏ rưỡi từ trong tay bà bà. Nhưng bà gả tới Chu gia cũng mười mấy năm, sao lại hiểu được tính tình của bà bà mình, cuối cùng bà ta quyết định xuống tay từ chỗ Chu Vân Vân.

      Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, đến khi ngoài cửa sổ sắc trời hơi sáng lúc này Chu thị mới nhắm mắt ngủ, kết quả chưa được bao lâu, liền nghe được tiếng hét chói tai của nữ nhi nhà mình.

      “Vân Vân?” Cha Chu như con cá chép mắc cạn lộn nhào giường đất nhảy dựng lên, đừng xiêm y, đến giày cũng kịp mang, liền hai bước thành chạy như bay ra ngoài, chợt thấy trận dở khóc dở cười.

      Chu Vân Vân chỉ mặc chiếc áo ngoài đứng ở cửa, trước mặt nàng là con mèo to lớn hôm qua mới theo nàng trở về trong miệng còn ngậm thêm vật gì đó, bởi vì trời còn chưa sáng, chỉ có thể nhìn đại khái, thể nhìn được, có thể là gà vịt gì đó.

      ! tìm nãi nãi! !” Chu Vân Vân gấp đến độ dậm chân, chết sống cho Mèo Béo vào phòng. Chơi đùa được, nàng chê Mèo Béo dơ bẩn, nhưng trong miệng nó ngậm vật gì đó a! Sáng sớm tinh mơ, hù chết nàng!!

      Mèo Béo duỗi dài cổ khó hiểu nhìn Chu Vân Vân, còn hướng nàng nháy mắt.

      Dễ thương quá ! đúng, trong miệng Mèo Béo hình như có cái gì đó…. “Mèo Béo lại đây, tới đây, chúng ta cùng tới nhà chính.”

      Chu Vân Vân dẫn Mèo Béo tới nha chính, đợi nàng nghĩ biện pháp làm cách nào để mở cửa, cửa nhà chính đột nhiên mở ra, vẻ mặt nãi nãi đằng đằng sát khí trong tay cầm con dao xông ra.

      “Vân Vân là con sao? Đứa nào có mắt dám khi dễ con? Đứa nào! Nãi nãi chém chết cho con!!”

      “Nãi nãi, có ai khi dễ con hết, chỉ là Mèo Béo lại đưa lễ vật tới.” Chu Vân Vân ý bảo nãi nãi cuối đầu, “Bà thấy lắm, hình như là gà rừng?”

      Mèo Béo ngoan ngoãn cúi đầu há mồm, còn đem con mồi ủi ủi tới trước mặt nãi nãi. Đến lúc này, Chu Vân Vân mới tin tưởng Mèo Béo săn được gà rừng, chính xác mà so với gà rừng trong tưởng tượng của nàng con này to hơn ngoài dự đoán, hình tượng Mèo Béo cắn gà rừng trở thành bức danh họa Picasso trong đầu Chu Vân Vân.

      Quả thực nỡ nhìn thẳng.

      quan tâm Chu Vân Vân có bao nhiêu ghét bỏ, nhưng nãi nãi chê đâu nha. Lập tức cong người, cầm con gà rừng trong tay, định mang xử lý, liền nhìn thấy lão tam nhà mình ngu ngốc đứng bên, vội tức giận quát: “ có mắt nhìn sao? Đứng ngốc đó làm gì? Còn nhanh giúp nấu nước vặt lông gà, Vân Vân còn chờ ăn đó.”

      Chu Vân Vân theo bản năng lùi ra sau bước, gian nan mở miệng : “Nãi nãi, để người ăn , con lát nữa làm bánh bao thịt cua ăn.”

      “Kia là món gì?”

      “Chính là…. Bánh bao, nhân bên trong là thịt cua. Đúng rồi, con muốn xin nãi nãi ít bột mì.” Chu Vân Vân , nhịn được duỗi tay ngáp cái, “Cũng đúng, con phải về tắm rửa cho Mèo Béo trước, xin đồ nãi nãi, chuyện này gác qua bên chờ con tỉnh ngủ . Mèo Béo cùng tỷ tỷ.”

      Nấu nướng là loại lạc thú, cần bắt buộc phải thức khuya làm việc. Xem sắc trời, chắc giờ chưa được năm giờ sáng, trời chưa sáng nàng muốn chà đạp bản thân mình sao? Nghĩ đến đây, Chu Vân Vân đơn giản túm Mèo Béo đến nhà bếp, quay đầu nhờ phụ thân có nấu nước nóng nấu nhiều hơn chút cho nàng ít.

      Đó là đương nhiên, nãi nãi tuy là cực phẩm, lại là người cực phẩm có tiết tháo, thấy Mèo Béo chờ nước ấm tắm rửa, bà chạy nhanh thúc giục : “Kêu ngươi nấu nước nóng nghe chưa? Nấu nhiều chút, tôn tử ta muốn tắm rửa.”

      Cha Chu thầm nghĩ, hóa ra tôn tử của nương là súc sinh?

      Lời này, trong lòng ngẫm là được rồi, Chu lão tam là người hàm hậu, đến mức ra những lời như vậy. Lập tức, trở về mang giày, vội vàng khoác xiêm y, tính đến nhà bếp nhóm lửa. Nhưng ai biết được, vẫn chậm bước.

      Mới vừa rồi Chu Vân Vân kêu lớn tiếng như vậy, người ở cạnh hậu viện của Chu nãi nãi đều nghe được. Những người khác cũng điếc, sao có thể nghe được? Lúc Cha Chu vào phòng mặc quần áo, nhưng người đó vội ngừng chạy đến xum xoe.

      Người này : “Nương, con vặt lông gà rừng rất giỏi để con!”

      Người kia : “Vân Vân muốn nước ấm tắm rửa đúng ? Muội về phòng đợi lát, bên ngoài lạnh, chờ nước nóng nấu xong, ta bảo tẩu tẩu mang qua cho muội.”

      Còn có người khoa trương hơn: “Tỉnh cũng tỉnh rồi, ăn chút gì đó lót dạ trước rồi ngủ? Nếu nướng cho muội vài củ khoai lang làm ấm tay?”

      Cứ việc nghĩ đến việc Chu nãi nãi đem nguyên liệu nấu ăn quản rất gắt gao, nhưng người Chu gia đông đúc, quan tâm là ăn cháo bánh bột ngô, ăn được là được mọi người cũng khó tính. Đặc biệt Chu gia theo chế độ đồ nhà nào nhà nấy tự quản, chỉ cần bán đứng người trong nhà, thiếu hai củ khoai lang, người nào có thể biết được?

      Ách, trước kia hiểu, giờ cũng biết.

      Ánh mắt Chu nãi nãi lạnh lùng trừng qua, trong lúc nhất thời, mọi người tan tát như chim muông, cũng may việc cần làm vẫn làm, trì hoãn thời gian.

      Chu Vân Vân được mọi người ở Chu gia có lòng tốt trợ giúp, tắm rửa lau miệng sạch cho Mèo Béo, còn ăn thêm củ khoai lang nướng, tính về phòng ngủ tiếp, lại bị nương của mình chặn đường.

      Chu Vân Vân bừng tỉnh, nàng giống như quên thứ gì đó, bất quá đồ đưa, còn có thể từ trong tay nãi nãi moi ra được sao? Dùng đầu gối nghĩ cũng biết đó là điều thực tế, cho nên nàng chỉ có thể làm ra vẻ khó xử: “Lần tới, lần tới nhất định nhớ .”

      Chỗ nào còn có lần tới? Nàng để Mèo Béo nhận cửa, nghĩ đến lần tới Mèo Béo trực tiếp cầm đồ tới chỗ nãi nãi, đến lúc đó có thể hay đào đồ từ trong tay nãi nãi, vậy phải dựa vào bản lĩnh của nương nàng mới được. Nhưng, dưới tình huống bình thường đó là điều có khả năng.

      xong, đợi Chu thị phản ứng tiếp, Chu Vân Vân liền nghiêng người chạy mất. Sau khi giặt sạch khăn tay, nàng mới trở về phòng mình, chút nghĩ ngợi khóa cửa.

      Nhưng vào lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng rống rung trời mười phần nội lực của Chu nãi nãi: “Đứa nào muốn ăn gà? Đưa đây, ta mang cất, chờ đến mừng năm mới rồi ăn!”

      Chu Vân Vân: “…..”

      …… Cả nhà bận rộn lâu như vậy, nhóm lửa nấu nước, vặt lông rửa sạch, mọi thứ xong sui, Chu nãi nãi lại đem gà cất ? Sáng sớm tinh mơ, gọi cả nhà dậy để chơi?!
      Flora_Daisy, Tôm Thỏ, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    3. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      ủng hộ nàng nhé. Cá nhân tui thấy nên để Vân Vân gọi là nãi nãi, cảm giác hay và từ ngữ hợp hơn
      Pana thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 8:

      Edit: Pana

      Chu nãi nãi có phải định giữ cả nhà lại chơi đùa hay , Chu Vân Vân . Nhưng chờ đến khi nàng thức dậy, đến nhà bếp chuyên dụng của mình ngạc nhiên phát nãi nãi giúp nàng chuẩn bị xong hết mọi thứ, bột cũng ủ xong.

      những thế cua được nuôi trong lu cũng được xử lý đâu ra đấy thịt cùng gạch cua được đựng trong cái tô to đặt kệ bếp, bên cạnh là hai củ cải trắng cùng ít dưa muối chua.

      cảm động mà…..

      lúc Chu Vân Vân cảm động đến mức lệ nóng quanh tròng, thấy phụ thân nghe được động tĩnh nên tới đây.

      “Vân Vân, chừng này đủ chưa? Nãi nãi con , nếu đủ tìm bà ấy lấy thêm.” Phụ thân vừa vừa đến trước mặt, cẩn thận xem xét, “Phụ thân giúp con cắt ?”

      Phụ thân tính hỗ trợ mình, Chu Vân Vân tất nhiên cự tuyệt. Huống hồ muốn làm bánh bao ngon quan trọng là phần nhân, những việc linh tinh khác người quen việc đều có thể làm, càng đừng đến phụ thân là người quen làm việc nhà. Chỉ là, Chu Vân Vân vừa muốn mở miệng, chợt nhớ tới chuyện.”

      “Phụ thân, mặt người bị sao vậy?”

      sao, do nãi nãi con làm đó.” Phụ thân trả lời rất đơn giản, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chuyện tuyệt đối đơn giản như vậy. như thế nào nhỉ, phụ thân nàng đích thị là người trung hậu cần mẫn, nhưng phụ thân phải là người có mắt nhìn sắc mặt đoán ý người khác, chỉ có thể cực kỳ nghe lời, nãi nãi sai làm việc gì hai lời xắn tay áo lên lập tức làm. Nhưng vấn đề là, trong nhà có đám nhi tức, nãi nãi sai phụ thân làm chuyện gì khác sao?

      Khẳng định là !

      Chu Vân Vân nghĩ, hôm qua người phụ trách nhóm lửa nấu cơm là đại bá nương, giúp vặt lông gà là nhị bá nương, suy ra, người bị điểm danh ủ bột, chỉ còn lại nương nàng. Phỏng chừng nương muốn làm, nên phụ thân mới nhận việc này.

      Bởi vì bản thân cũng là người lười biếng, Chu Vân Vân quyết định tạm thời ngậm miệng, chờ đến khi bánh bao ra khỏi lò, để phụ thân ăn thêm hai cái cho đỡ thèm.

      Dựa vào tính toán của bản thân, Chu Vân Vân muốn là bánh bao thịt cua , đương nhiên vẫn phải làm, nãi nãi biết bao nhiêu đó thịt cua tất nhiên đủ làm. Vì vậy trước khi làm mấy cái bánh bao thịt cua, làm thêm vài cái bánh bao nhân thập cẩm, dưa muốn dù nhiều cũng nên lãng phí, dù sao nhân dưa muối chua ăn vào hương vị cũng tồi.

      Quyết định xong nàng bắt tay vào làm việc, đến việc thổi lửa nấu cơm, người nào trong Chu gia cũng đều thành thục hơn nàng, nhưng người có bản lĩnh làm điểm tâm Trung Hoa là bậc thầy về điểm tâm là nàng cũng có thế mạnh riêng. Người khác thấy liền thôi, cha Chu nhìn hồi liền choáng váng.

      Đầu năm nay, người có thể ăn được bánh bao thịt được mấy người, nhưng bản thân bánh bao cũng phải là món hiếm lạ gì. Thời điểm họp chợ hoặc là lên trấn , cha Chu cũng từng nhìn thấy hai bên đường có người bán bánh bao cùng màn thầu. Theo thông thường, từ làng xóm dưới bọn họ, đều lưu hành kiểu làm bánh bao cỡ lớn, cơ bản to bằng nấm đấm tay của người trưởng thành, nếu làm lớn hơn nữa, có thể to bằng hai nấm đấm tay.

      Bánh bao lớn, nhìn thèm ăn no bụng, nhưng lại mất độ tinh xảo. Nghĩ chút là hiểu loại người như bọn họ, có thể ăn no bụng là việc mà mọi người hâm mộ lắm rồi, mong ước được ăn no là nguyện vọng của biết bao nhiêu người, muốn làm bánh bao nhắn xinh xắn thế kia, cắn cái liền hết, ăn cũng được bao nhiêu, cũng ngại phiền toái.

      “….. đẹp mắt.” Nhưng mà, cha Chu thể thừa nhận, khuê nữ nhà mình làm bánh bao quá đẹp.

      Trước đem bột ủ xong ra, chia đều thành mười mấy cục bột , tùy ý lấy cục để trong lòng bàn tay, tay phải vươn ra dùng ngón tay cái ấn cái, lại lấy chiếc đũa kẹp ít nhân cho vào giữa, cũng biết nàng làm thế nào mà trong chớp mắt có thể làm ra cái bánh bao to cỡ trái long nhãn.

      Cha Chu đột nhiên cảm thấy, nếu có thể ăn no ăn hơi hết chỗ bánh này, chút cũng ngại phiền phức.

      Chu Vân Vân tùy tay làm bảy tám cái bánh bao, mắt thấy thiếu thịt cua, khỏi cảm khái Chu nãi nãi nghĩ chu đáo, ít như vậy, còn đủ mình nàng ăn, xem ra phải làm thêm vài con cua nữa mới được. Mới nghĩ như vậy, quay đầu lại nhìn thấy phụ thân mình cầm con dao phay dáng vẻ ngốc nghếch nhìn nàng: “Phụ thân?”

      “Hả gì, ta giúp con băm nhân.” Cha Chu hoang mang rối loạn bắt đầu băm nhân.

      Chu Vân Vân nhìn nhìn, thấy có vấn đề gì lại bắt tay vào làm. Với nàng mà , việc làm bánh bao trở thành bản năng, nếu bắt nàng làm bánh bao lớn kia, đó mới làm khó nàng. còn cách nào khác, ở đại điểm tâm quan trọng nhất là đẹp, chỉ cần nhìn đẹp, cần quan tâm nó có ngon hay , cũng cần sợ bán được.

      Đẹp là được…..

      Dùng xong phần thịt cua, Chu Vân Vân bắt tay vào làm nhân thập cẩm. Nhân thịt cua vốn thơm ngon, căn bản cần cho quá nhiều gia vị, nhưng nhân thập cẩm lại khác, bây giờ nàng chỉ có hai củ cải trắng với ít dưa muối chua, kỳ thực Chu Vân Vân có chút phát sầu, nếu có thể tìm được đậu hủ hoặc măng khô tốt rồi, nếu ít nấm cũng có thể tăng thêm hương vị.

      Liếc mắt cái nhìn đến cái tô dưa muối to chà bá bên cạnh, Chu Vân Vân càng sầu hơn, bánh bao dưa muối hương vị có thể miễng cưỡng cho qua, nhưng dưa muối này vừa thấy là biết để rất lâu, nếu thêm ít gia vị, khó mà có thể ăn được.

      Cẩn thận nghĩ nghĩ, Chu Vân Vân quyết định tìm nãi nãi xin thêm ít nguyên liệu nấu ăn. với phụ thân tiếng, cần nóng vội từ từ làm. Chu Vân Vân liền chạy ra khỏi nhà bếp, ở bên ngoài cao giọng gọi nãi nãi.

      bao lâu, Chu nãi nãi từ phía sau chạy vội ra: “Cháu ngoan của ta, con cần gì sao?”

      “Nãi nãi, con cần trứng gà. Đúng rồi, trong nhà còn ? Nếu người mang con ra phía sau xem thử?” Chu Vân Vân vừa , vừa ra phía sau nhà chính nhìn thử.

      Căn cứ vào kí ức của nguyên chủ, phía sau nhà chính là khu đất trống rất rộng, là địa bàn của Chu nãi nãi. Chỉ có ngươi dám nghĩ chứ có việc bà dám cất. Lớn là những bó củi cỡ đại, là những thứ như cây kim cọng chỉ, gì gì đều có. Theo như nguyên chủ , để nãi nãi sống mình đến tám mười năm sau, cũng tuyệt đối sống rất tốt.

      “Được!” Chu nãi nãi quan tâm nàng muốn làm gì, lời đáp ứng. Vì đây là Chu Vân Vân cầu, người khác đòi hỏi thử coi, xem Chu nãi nãi có mắng đến mức máu chó phun đầy đầu .

      Khám phá bảo tàng phía sau của Chu nãi nãi, Chu Vân Vân có chút kích động.

      Tưởng tượng có bao nhiêu tốt đẹp, thực có bấy nhiêu tàng khốc.

      Vốn tưởng bảo tàng được Chu nãi nãi cất giấu kĩ lưỡng có đủ các thứ trân quý hiếm lạ, nhưng thực hiển nhiên Chu nãi nãi có nhiều của cải tới mức tích góp thành bảo tàng, có lẽ bà cũng có tích góp ít vốn riêng, nhưng khoảng cách tới hai chữ bảo tàng còn khá xa. thực tế, Chu nãi nãi cất trữ nhiều nhất đó là đồ ăn.

      căn phòng rộng lớn chỉnh tề cơ hồ trống , phòng ngủ của nãi nãi là gian ở phía nam, cái giường chiếm phân nửa, nửa còn lại dùng để đặt ít đồ ăn hiếm lạ. Thí dụ như, hơn hai con thỏ treo ở cửa hong gió, con gà rừng, lu dưa muối chua, cùng hai túi bột mì. Đương nhiên, trong ngăn tủ đựng số loại gia vị, hơn phân nửa là muối, tiếp theo là du (mình biết cái này gọi là gì…) cuối cùng là chút đường đỏ.

      Chờ đến khi ra khỏi phòng nãi nãi, khoảng đất lớn như vậy là kho lương thực. lớn cũng khoa trương chút nào, ở nông thôn đây được xem là lớn, còn đặc biệt cao, bởi vì mặt tường đều dựa vào núi, có vẻ rất thoáng mát. Chợt tiến thêm vài bước, chân Chu Vân Vân run cầm cập, sau mới ngẩn đầu lên nhìn phòng lương thực biết dùng bao lâu mới hết.

      Kỳ thực lương thực cũng nhiều lắm, có điều Chu Vân Vân là người đại chưa từng thấy cảnh “Lương thực chất thành núi.” nên mới nghĩ nó lớn. Gian lớn bên cạnh là khoai lang, khoai tây cùng bắp, xa xa kia là khoản hơn trăm củ cải trắng cùng vài chục củ cà rốt, thêm vài sọt đậu phộng lớn.

      Thấy Chu Vân Vân đứng yên, Chu nãi nãi lộ ra vẻ mặt vui mừng. Bà vẫn luôn cho rằng nhìn khắp thôn này có người nào giỏi hơn bà, tổ tiên nam nhân nhà nào tích đức tám đời với cưới được bà làm thê tử. Nhìn , con cháu đầy nhà, lương thực đầy kho, phải rất có năng lực sao?

      Nhìn xa xa chút, là chuồng gà chuồng heo, cùng với phòng chứa củi. thể , cái gọi là phòng chứa củi là danh xứng với thực, tất cả đều là củi, chỉ có góc là đặt than. Dựa vào kí ức của nguyên chủ, phòng chừng để mùa đông cho nàng dùng.

      Tham quan xong vòng phía sau hai bên là ruộng lúa, Chu Vân Vân trầm mặt chớp chớp mắt, lúc sau mới nghẹn ra câu: “Nãi nãi, trứng gà đặt ở đâu?”

      “Trong phòng, bên trong cái rương lớn.” Chu nãi nãi có bất cứ ngượng ngùng nào , đưa Chu Vân Vân lần thứ hai trở lại, mở ổ khóa cái rương lấy ba cái trứng gà cho nàng.

      Chu Vân Vân cảm thấy mình nhất định phải bớt chút thời gian chuyện với nãi nãi khai thông tư tưởng chút. Chuyện khác , ít nhất nàng muốn khuyên nãi nãi nhất thiết cả ngày ăn ngủ cùng chỗ với phòng đầy đồ ăn như vậy.

      Lúc còn ở đại, nàng có nghe có người mỗi ngày ôm vàng ngủ, tuy vàng vừa cứng vừa cộm nhưng ít nhất nó có mùi nha! Đồ ăn tuy được xử lý qua, nhưng cất trong gian kín như vậy, đối với người có khứu giác nhạy bén như Chu Vân Vân mà chịu nỗi.

      Bất quá, trước đó, nàng vẫn nên thành làm bánh bao hơn.

      Cho dù được nãi nãi toàn lực giúp đỡ, nhưng số lượng bánh bao làm ra nhiều lắm. Làm được mười hai cái bánh bao nhân thịt cua, nhân thập cẩm hai mươi ba cái, nhân dưa muối trứng gà có mười bảy cái. Cũng may loại bánh bao Chu Vân Vân làm là bánh bao siêu mi ni.

      “Phòng bếp bên này chừng ngày mai mới có thể dùng, phụ thân người giúp con sang cách vách hấp banh bao được ?” Chu Vân Vân đem banh bao đặt lên vỉ hấp, giao cho phụ thân mình điên cuồng gật đầu, “Sau khi hấp chín, phụ thân người ăn nhiều thêm vài cái.”

      Cha Chu cười hì hì: “Vân Vân ăn được rồi, cũng để cho nãi nãi con nếm thử.”

      sao, tuy ăn no, nhưng ít nhất mỗi người đều có phần.” Mấy ngày qua xảy ra ít chuyện, nàng tính, ba loại bánh bao tổng cộng cũng được năm mươi hai cái, Chu gia tổng cộng mười bảy người, tính ra mỗi người ăn được ba cái, dư cái. Mọi người đều có thể nếm thử, muốn no bụng có cháo với bánh bao ngô.

      Khoan, nãi nãi cực phẩm tới mức cho mỗi người nếm thử cái thôi đó chứ? Nhìn theo phụ thân cầm vỉ hấp ra cửa, Chu Vân Vân ngăn được mình nghĩ như vậy.
      @ngocanh tks nàng nhoa....
      Flora_Daisy, Tôm Thỏ, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      hóng hóng từng chương. mình rất thích thể loại truyện này
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :