1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Triệm Y

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      TIỂU THẤT BÊN CỐ ĐẠI NHÂN
      CHƯƠNG 21: TIỂU THẤT BỊ PHẠT

      EDITOR: 1900


      Đại phu vừa , Hứa thị cũng vội vàng chạy tới cùng vài vị nương trong nhà. Đợi hết thăm hỏi, cuối cùng, Khương Viện cũng được thanh tịnh. Coi như trong họa có phúc, miệng vết thương cũng sâu, lại cần phải tới thư phòng của Khương Dục chịu khổ.

      Thất nương ngồi cạnh cửa sổ, thỏa mãn tràn đầy nhìn cảnh đẹp ý vui trong viện của mình, khóe miệng cũng nhàng giương nên nụ cười ngọt ngào.

      *****

      “Nhị đệ tức giận hẳn tiêu hết , thất muội cũng là vì hôn của tam muội mà chặn tay của đại phòng thôi. phải thất muội cũng , sau việc này, đại phòng chiếm được lý sao.”

      Khương Nam và Khương Dục cùng tới, tự nhiên cùng về. Hai người đều có phong tư xuất chúng, đường này, hàng loạt nô tỳ trong viện đều nhịn được trộm nhìn, gò má đỏ ửng. Đại gia có nha đầu thông phòng, sang năm nhị gia cũng chọn nô tỳ, biết người nào có phúc khí ấy.

      “Đại ca, ngươi chớ bị nàng lừa.” Khương Dục nhớ tới bộ dạng thành kia của nàng, đáng giận mà!

      “Đại ca ngẫm lại, khi còn ở nhà ngũ, Khương Xuân cũng thân với nàng. Khi đó, nàng so với Khương Xuân hơn nàng 4 tuổi, có từng bị khi dễ ? Mọi chuyện đều là Khương Xuân kia tự cho là chiếm thế thượng phong, A Viện nào có so đo với nàng? Mỗi lần Thôi mẹ đều muốn cáo trạng, nàng còn luôn cười ngăn cản. Vì sao, lần này lại cố tình ngăn cản như vậy, làm tình nháo lớn, lại còn hưng sư động chúng như thế, từng viện từng viện đều qua nơi này thăm nàng?”

      hổ là nhị gia, người hiểu biết Khương Viện nhất, Khương Dục chỉ cần sy tư chút, liền biết nàng có điều giấu giếm.

      Nghe phân tích, Khương Nam cũng dần nhớ lại. Đúng vậy, từ trước tới giờ, thất muội đều là người dễ chuyện nhất trong phủ. Tranh chấp cùng người khác đều rất ít, nàng hiểu chuyện muốn phu nhân cùng lão gia nhọc lòng.

      “Hôn của tam muội…”

      “Phu nhân vốn đồng ý. Nhưng mà, nếu vì vậy chống đối Lão phu nhân, chỉ sợ nữ nhi trong phủ quận này, đến cái thương nhân hay nhà nghèo cũng gả được!”

      Dù sao cũng là phụ nhân, tầm mắt quá hẹp, chỉ biết nhìn lợi ích trước mắt. biết nhị phòng được Triệu quốc công phủ coi trọng.

      Lão phu nhân nhất định là bị Đồng thị đả động, chỉ thấy tiền tài của Vi gia. Nhưng tổ trạch Khương gia ở Nam Dương, đương gia đúng là lão phu nhân, nhưng người làm chủ lại là Lão thái gia!

      Khương lão thái gia trơ mắt nhìn phụ nhân vô tri, hủy hoại tiền đồ của nhị phòng như vậy đâu.

      Đáng tiếc a, Khương gia dựa vào quân công lập nghiệp, trong đêm quật khởi trở thành thế tộc. So với những danh môn vọng tộc truyền thừa mấy trăm năm quả là voi và kiến. Hiển nhiên, nơi đó có những phụ nhân lên được mặt bàn như này.

      “Vậy thất muội là…”

      Dương Dục cắn chặt hàm dưới, khuôn mặt ít cười nhiều hơn vài phần ngưng trọng, “Sợ là sợ, nàng suy nghĩ vượt xa hai ta. Chọn thời gian này để nháo, vốn phu nhân luôn thương nàng, giờ này càng vì nàng mà chịu thua Đồng thị. Lần này chỉ sợ là xé rách da mặt với đại phòng rồi.”

      “Sao phụ thân lại đồng ý!” Bất giác Khương Nam buồn cười. Vì hai vị tiểu nương cãi nhau mà hai nhà liền ầm ĩ?

      Hừ tiếng, sắc mặt Khương Dục càng trầm.

      “Vốn dĩ chỉ là hôn của tam muội, nhiều nhất hai nhà thoải mái. Nhưng giờ tình là cơ hội thư viện học của thất muội bị người khác chiếm, dù phụ thân có hiếu thuận nữa, cũng phải bận tâm tới mặt mũi của thế tử gia. nếu đại phòng Khương gia tùy tiện tìm cái nha đầu để dụ lệnh của thế tử vào mắt, dám coi như trò đùa mà lừa gạt dưới. Đại ca còn cho rằng, đây là việc , quốc công phủ còn bao dung Khương gia nữa ?”

      Vừa nghe vậy, Khương Nam dừng chân, sắc mặt cũng tốt.

      “Ngươi , thất muội có tâm kế bực này?”

      “Bực này tâm kế? Chung quy là đại ca coi thường nàng.”

      “Hôm qua, phu nhân chỉ chuyện hôn của tam muội với Triệu di nương và Du di nương, chưa từng nhắc với người khác. Hai di nương chắc chắn có can đảm làm trái. Vì sao nàng lại có thể đoán ra được, lại lấy lệ trả lời qua loa chất vấn của đệ.”

      “Khương Xuân tới đây cùng Đồng thị, nàng sớm biết tình đơn giản. Nếu chỉ liên quan tới mỗi tam muội, Khương Xuân tới đây làm gì? A Viện quá thông tuệ, nàng ra ngoài cùng Khương Xuân, hẳn là để tìm hiểu mục đích. nghĩ tới lại nháo tới mức như vậy, Khương Xuân cũng dám động thủ, tạo cơ hội tốt cho nàng.”

      “Ban đầu, lão phu nhân còn che che giấu giấu việc cho nhị nương thư viện học. Đối với lão phu nhân và Đồng thị, đây là thế tử khai ân với Khương gia, để ý tới ai thư viện học. cái danh ngạch học này tất nhiên là có phần của đại phòng, có gì to tát cả.”

      “Nhưng chuyện này lại vì A Viện mà nháo tới mức thỉnh đại phu, còn kinh động tới phu nhân, xem như động đầu thái tuế. Quận thủ vì mặt mũi của Quốc công phủ và Khương gia, chắc chắn phải tỏ thái độ ràng.”

      Càng nghe càng giật mình, Khương Nam xoa xoa trán, cuối cùng cũng ràng vì sao Khương Dục giận giữ. Suy nghĩ chút, “ Việc này, trách được thất muội. Nếu hai ta càng giỏi giang, nơi nào khiến thất muội phải nhọc lòng vì cái nhà này?”

      Đại gia Khương gia nắm tay chặt, cuối cùng cũng phát được dụng tâm sâu kín của thất nương nhà mình. tình lần này của hai phủ, đối với người ngoài, họ chỉ biết hai nương ở chung tốt, vì vậy mà phải tách nhau ra, chứ hề liên hệ ra việc khác.

      Quả nhiên, vào ban đêm quận thủ đại nhân về phủ, đầu tiên là gọi nhị nương và thất nương tới. Bên cạnh còn có Hứa thị, Đồng thị và người đắc lực bên người của lão phu nhân là Sử mẹ.

      Mấy người trong phòng cái gì đó, lại truyền ra ngoài. Chỉ biết, sớm hôm sau, Đồng thị dẫn nhị nương cùng Sử mẹ xám xịt bước lên xe ngựa, vô thanh vô tức trở lại quận Nam Dương.

      Cũng coi như Quận thủ phủ hoàn toàn quét mặt đại phòng, tạo ra tầng khoảng cách, hai nhà sau này có qua lại, cũng càng phai nhạt.

      Thất nương ở trong phủ, cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người, bị Quận thủ đại nhân phạt quỳ ở Phật đường. Đây là lần đầu tiên thất nương bị phạt .

      nương.” Là tiếng Lục Phù, hẳn là xài tiền đuổi bà tử canh cửa . Xuân cầm hộp đồ ăn, bày lần lượt xuống trước mặt nàng. “ ràng là nhị nương động thủ, làm sao đại nhân lại phạt tiểu thư chứ?”

      Xuân mười phần ủy khuất cho chủ tử nhà mình.

      Khương Viện ngồi khoanh hai chân, cũng để ý tới dáng vẻ mất lễ này, vội vàng đưa thức ăn vào miệng, “ sợ, hai ngày nữa có thể ra ngoài. Nhớ , mỗi ngày đưa đồ ăn ngon vào đây là được. Vừa nãy chỉ được chén cơm chén canh, hai đĩa dưa muối, muốn mệnh của ta.”

      mặt nương mang ý cười, Xuân lại ngăn được lệ rơi. “Ngài ăn chậm chút.” Lại ngồi xổm xuống bóp chân cho nàng.

      Trong phòng, vẻ mặt Đào mẹ ngơ ngác, ngày thường cần phải thêm trà rót nước cũng chuyên tâm, nước cũng bị rớt ra ngoài.

      “Làm sao vậy?” Nhìn Đào mẹ vội vã thỉnh tội, Hứa thị đỡ nàng dậy, dù thế Đào mẹ vẫn hướng về phía Phật đường bên kia.

      “Phu nhân, mình thất nương ở Phật đường, đến cái giường mềm mại cũng có. Nếu là ban đêm tới, khẳng định chịu tội. Làm sao ngài cầu đại nhân cho nàng?”

      Từ khi tiểu thất còn , được Đào mẹ thích vô cùng, vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện.

      Hứa cố nén chua xót, cắn răng ngăn nước mắt rớt xuống. Than cái, phất tay bảo Đào mẹ lui xuống.

      A Viện có phải vì bản thân lĩnh tội đâu. Nàng chịu cái phạt này là thay thế toàn bộ quận thủ phủ bọn họ…

      Kỳ , đại nhân lại làm sao nỡ? Vì chuyện lớn hóa , vì che lấp việc xấu trong nhà, thuận theo mà làm, giấu tai mắt người ta.

      Đem tội danh muốn lừa gạt thế tử của đại phòng thành hai nương trong nhà tranh chấp. Dưới cơn thịnh nộ, đại nhân khiến đại phòng trở về, hôn của tam nương và Vi gia dĩ nhiên phải từ bỏ. Đại phòng cũng đừng vọng tưởng chiếm tiện nghi từ quận phủ.

      Hứa thị nghĩ nghĩ, trước khi đại nhân làm, đứng im lặng lúc lâu nhìn về phía Phật đường. Hẳn là có áy náy với A Viện.

      là phạt nàng, cũng phải để nàng chịu khổ. Chỉ cần nàng ở trong Phật đường, tình này, coi như ai biết. Ta hành quán cáo tội với thế tử, gia môn bất hạnh, thế nhưng lại có gièm pha. Cũng may Khương Cùng ta sinh cái nữ nhi tốt, toàn phủ xin lỗi nàng…”

      câu ‘xin lỗi nàng’, chính là tán thành của đại nhân với tiểu thất. Hai mắt Hứa thị rưng rưng tiễn ra cửa, đáy lòng lại kiêu ngạo.

      Tuy hai người đều bàn trước với tiểu thất. Nhưng biểu của nữ oa mới mười tuổi tuổi như nàng, làm hai người đều giật mình, khi nghe tới bị phạt, câu cũng cãi lại, ngoãn ngoạn gật đầu, hai mắt ứa nước nhận sai.

      Làm người nhìn càng thêm đau lòng...
      thongminh123, kabi_ng0k, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      TIỂU THẤT BÊN CỐ ĐẠI NHÂN - TRIỆM Y

      CHƯƠNG 22: THẾ TỬ TẶNG CAO.

      EDITOR: 1900



      “Phụ nhân trong nhà hồ đồ, hạ quan đành phải tới tạ tội, quấy nhiễu thanh tịnh của thế tử, hạ thần hổ thẹn.”

      Khương Cùng quỳ gối ngoài hành lang, Chu Chuẩn tay nắm thương múa may trong đình, bộ công phu kia khiến người ta hoa mắt. Kình lực mạnh mẽ, rung động tâm can, cành liễu xa xa cũng lay động theo.

      Cố Diễn đứng trước cửa thư phòng, áo gấm màu đen phẳng phiu, bên hông treo ngọc bội, cả người thanh nhã phong lưu. Dù xem Chu Chuẩn tập võ, cũng vẫn cứ trầm mặc, hỉ nộ đều .

      “Phạt nàng thế nào?”

      Khương Cùng cả kinh, chưa từng nghĩ tới, thế tử nghe thỉnh tội, vừa mở miệng lại hỏi phạt thất nương như nào.

      “Này….” Cũng biết thế tử cảm thấy phạt vậy là nặng hay . Khương Cùng cúi đầu bái cái, dám giấu giếm. “ Phạt quỳ Phật đường ba ngày thưa thế tử.”

      Cũng may bẩm báo thực tế, nghĩ tới A Viện là vì chu toàn mặt mũi cho Quốc công phủ và Khương thị, như vậy là ủy khuất nàng, hẳn bị thế tử giáng tội nữa.

      Quả nhiên, lát sau, Khương Cùng chỉ nghe thấy thế tử nhàn nhạt ‘ừm’ tiếng.

      Lại ngoài dự kiến, trầm ngâm lúc, người nọ lên tiếng.

      “Nếu vậy, nhiều thêm hai ngày nữa .” Mặt ngọc vẫn cứ thanh lãnh như trước, nửa gương mặt được ánh sáng chiếu tới, càng thêm tuấn dật, cao thể với.

      Quận thủ đại nhân bước ra khỏi hành quán trong khó hiểu. Hôm nay, vì Khương gia mà tới thỉnh tội, thế tử đối với việc này dường như để ý, lại có vẻ để tâm chuyện Khương Viện bị phạt nhỉ?

      Cổ quái, chính là câu cuối cùng kia, ‘tiểu trừng đại giới’. Câu này, chỉ có nghĩa là được để nàng chịu khổ, mà còn để nhắc nhở , chớ có vì lấy lòng phủ Quốc công mà phạt nặng thất nương.

      Mâu thuẫn trước sau, muốn nàng bị phạt thêm mấy ngày, lại thể phạt nàng quá mức. Đây dốt cuộc là vì sao?

      Quản Húc cũng buồn bực mà, thế tử thực mâu thuẫn!

      Mãi cho tới lúc thế tử gọi Chu Chuẩn vào thư phòng, lệnh làm việc, Quản đại nhân mới vỗ trán cái, bừng tỉnh hiểu ra.

      Thế tử mệnh Chu Chuẩn vào trong cung, xin ‘bạch ngọc cao’ của quý nhân, hẳn là để cho thất nương dùng.

      Chuyện này là hiếm lạ! Ngoại trừ chính , có khi nào thế tử phân chút tâm tư cho việc khác, lại còn là quan tâm người dưng như vậy! Dù cho người chí thân trong Quốc công phủ cũng hiếm khi được vị này quan tâm lắm nhé.

      Cứ như vậy, lại bị phạt thêm hai ngày kia, dựa vào cách hành trước giờ của thế tử… Chẳng lẽ, vị này muốn thất nương an an tĩnh tĩnh, hảo hảo mà dưỡng thương ư?

      Quản Húc sờ sờ cằm, càng nghĩ càng thấy hợp lý.

      “Chủ tử, ngài lo lắng thương thế của thất nương kịp thời khỏi hẳn, làm trì hoãn thời gian về kinh? Vậy sao cấm túc nàng trong viện để điều dưỡng thân mình? Có vú già hầu hạ, chẳng phải thất nương mới mau khỏe hơn.”

      Tự nhận là hiểu dụng ý của thế tử, Quản đại nhân lập tức ra.

      Cố Diễn nghiêng đầu nhìn cái, cái liếc mắt sâu thẳm làm Quản Húc dần dần thu liễm.

      “Để nàng ở Phật đường, tự nhiên vì khiển trách. Nếu cấm túc trong viện, chẳng phải liền thay đổi mục đích ban đầu hay sao.”

      Phạt thêm hai ngày, lại ban cho nàng Bạch ngọc cao, tuy là có ý muốn nàng bị người ta quấy rầy. Nhưng càng nhiều, là muốn nàng thành , biết quy củ, in chuyện này vào đầu.

      Trong phủ Quận thủ, ngoài Khương Cùng, còn có Khương Nam, Khương Dục, khi nào tới phiên nương nơi nội trạch như nàng xuất đầu gánh vác chuyện này?

      Trước mắt như nên cảnh tượng trong sương phòng ngày đó, đôi tay túm chặt ngọc bội bên hông . đôi tay đẹp như vậy, lại bị vài vết thương máu chảy đầm đìa… Cố Diễn nhắm mắt, khỏi trầm.

      “Còn phạt thêm hai ngày?” Sau khi tin tức tới nơi này của Khương Viện, trời cũng tối đen.

      Buổi tối mùa xuân còn lạnh lẽo, thất nương lẻ loi súc giường. Thân mình ấm áp trong chăn mới được phơi nắng, thất nương khó nghĩ, vì sao người nọ lại chặn ngang tay, cũng muốn nhảy vào phạt nàng?

      Khuôn mặt trầm tư suy nghĩ, xuất thần nhìn ánh nền chằm chằm, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài mới giật mình.

      Giờ này, qua thời điểm dùng bữa, Xuân tới. Đứng dậy kiểm tra quần áo phen, thất nương mới chậm rãi kéo then cửa, tới khi thấy người, lại nhịn được kinh hãi.

      “Đại, đại nhân?” Làm sao người này lại tới đây nữa thế? Tình hình như này, là thế tử chờ kịp, muốn bắt cóc nàng sao?

      Chu Chuẩn cau mày, nhìn nữ hài trước mắt, khuôn mặt đối diện kinh nghi nhìn .

      Hừ lạnh tiếng, lời mang theo trào phúng, “Ngươi cho rằng thế tử giống ngươi? Thế tử phủ Triệu quốc công trước giờ đường đường chính chính, là làm. Phẩm hạnh cực quý, thiên hạ đều biết. Thất nương chớ miên man suy nghĩ.”

      Khiếp sợ ban đầu qua , lại nghe vậy, Khương Viện hoàn toàn yên tâm. Gật đầu cái, trong tối ngoài sáng chế nhạo cũng làm nàng để ý chút nào. Lại cảm thấy cái ‘tâm tiểu nhân’ của mình cũng thiệt là, mặt cũng hơi hơi đỏ.

      Cẩn thận nghĩ tới, người nọ cũng cần bội ước với tiểu nương như nàng.

      “Đại nhân tới, thế tử có mệnh lệnh gì sao? Đôi mắt nữ tử nhìn thẳng, tự nhiên lại hào phóng. mặt có chút đỏ ửng do hổ thẹn, thực mau liền trấn định.

      Thấy nàng như thế, Chu Chuẩn thả lỏng, lấy thuốc mỡ trong tay, cường thế để nàng cự tuyệt, vứt vào tay nàng, người cũng mái hiên.

      “Thế tử có mệnh, thất nương cần tự xét lại bản thân.” Lưu lại câu, trong viện còn thân ảnh người nào nữa. Khương Viện dụi dụi mắt, kinh ngạc thôi, công phu tốt!

      Khép lại cửa, trở lại giường, lúc này mới nhìn vật vừa cầm, đây là bình men sứ xanh, chỉ lớn bằng nửa bàn tay nàng. Chất men tốt, điêu khắc tinh tế, chỉ riêng chiếc bình này cũng có thể bán được chút tiền bạc.

      Rút nút bình liền có cổ hương khí cỏ cây nhàn nhạt truyền tới chóp mũi. Lắc lắc, liền có chút dịch trong suốt màu xanh biếc chậm rãi chảy vào lòng bàn tay, Khương Viện để sát vào ngửi, liền cảm thấy thần thanh khí sảng, cả người thoải mái.

      Thuốc tốt như vậy, há có thể là người bình thường dùng được? Quả nhiên là Quốc công phủ, nội tình thâm hậu, tùy tiện lấy ra cái đồ vật cũng là thế gian hiếm có.

      Nhưng sao lại muốn ban thưởng đồ này cho nàng? Là sợ thương thế nàng tốt, thể chẩn trị cho ? thể , điểm này, thất nương và Quản đại nhân quả là tâm hữu linh tê, mưu mà hợp.

      Bôi lên quả nhiên hiệu quả, chỉ lát sau còn nóng rát đau đớn. Mu bàn tay mát lạnh rất thoải mái. Hai mắt Khương Viện híp híp như mèo vậy, hài lòng cất bình dược vào lòng, lúc này mới nhớ tới, người nọ bảo nàng ‘tự xét’ lại bản thân?

      Lười biếng cuộn mình ngáp cái, Khương Viện nỗ lực lấy lại tinh thần, nề hà, ngày này đều mệt mỏi, cứ vậy mơ màng mà ngủ mất.

      Chờ tới ngày thứ hai, Chu Chuẩn lại xuất ngoài cửa, thất nương há hốc mồm nhìn chằm chằm người này, trong tai truyền tới đại não, “Thất nương lần này ngươi sai ở chỗ nào chưa?”

      Cả người thẳng tắp ôm trường kiếm, đôi mắt nhếch cao, bộ dáng để nàng vào mắt.

      Khương Viện có chút khó khăn rồi. Thế tử phạt nàng, lại ban thưởng dược cao, bây giờ còn cầu nàng phải trả bài ‘tự xét lỗi’ ra sao nữa. Cố tình, nàng vứt chuyện này ra sau đầu, giờ phút này biết đáp lai sao.

      nương là nghĩ tới?” Bộ dáng trợn mắt há mốm này, ngoài ý muốn làm khóe miệng Chu Chuẩn nhếch lên, “Tại hạ khuyên nương, cẩn thận chút mới thỏa đáng. Cần phải hiểu, thế tứ nhiều lời, nhưng chỉ cần xuất khuẩn, tuyệt đối phải trò đùa.”

      Bị dọa kinh sợ hồi, buổi tối này thất nương vô cùng nghiêm túc suy tư, bộ dáng biết sai có thể sửa, ra, trong đầu lúc này: Thế gian này, trừ bỏ nhị gia Khương Dục luôn thân cận với nàng, nếu cũng phải là kẻ nào đó nghiệt vô cùng, mới có thể liếc mắt liền ràng tâm tư cẩn thận của nàng.
      thongminh123, cỏ28, bellchuong3 others thích bài này.

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU THÁT BÊN CỐ ĐẠI NHÂN

      TRIỆM Y

      Chương 23: Tặng Cam

      Editor: 1900

      “Thất nương vậy sao?” Sáng sớm, sau khi dùng cơm, Quản Húc nghe Chu Chuẩn bẩm báo thế tử, miệng hỏi tay chậm trễ bưng chung trà đưa tới trước mặt thế tử.

      Vị nương này của Khương gia, qua mấy lần tiếp xúc, từ lời tới việc làm đều thể nàng là người rất thông tuệ. Ít nhất tâm tư thông thấu ( ràng + thấu hiểu), biết người nào có thể trêu chọc, người nào . Lúc này nàng tự biết nhận sai, thái độ lại vô cùng thành khẩn, nửa điểm che che dấu dấu cũng có, Phong phạm của bậc quân tử lỗi lạc lỗi lạc khó thấy ở người nữ tử đời này.

      Cố Diễn nhấp ngụm trà súc miệng, ánh mắt dừng người Chu Chuẩn, tâm tình có vẻ tồi.

      Nếu nữ tử, cũng hơi quá, cũng chỉ là tiểu nữ tuổi mụ mười mà thôi. Lại có thể làm Chu Chuẩn Quản Húc hai người đánh giá cao như vậy, cũng coi như có bản lĩnh.

      Lại nhớ tới nàng từng nhắc qua, “Hành động được tự chủ trương, được quá giới hạn”, Cố Diễn miễn cưỡng coi như chấp nhận. Lại , làm sao có thể trông cậy vào cái đầu kia nghĩ ràng mọi thứ chứ.

      Suy nghĩ như vậy, tới thời điểm bước ra cửa, vừa vặn gặp toán tôi tớ tới từ Yến Kinh của phủ Triệu quốc công, xa xôi vạn dặm sai người vận chuyển bằng đường thủy, lô cam mới hái xuống.

      Ba sọt cam lớn, quả vừa to vừa tròn màu vàng đẹp mắt vô cùng. Trong hành quán, ngoại trừ thị vệ, tổng cộng cũng chỉ có vài mống người, làm sao gửi nhiều như vậy chứ!

      Quản Húc gõ gõ chiếc quạt xếp,tính toán trong lòng, nếu thế tử đồng ý, số còn lại thưởng cho Khương gia và Trương gia, so với để trong góc bị hư hỏng tốt hơn rồi.

      Nghe tới Khương gia, trong đầu Cố Diễn lên khung cảnh.

      Thất nương Khương gia cúi đầu, hai tay chụm vào chỗ, thân ảnh nho , an tĩnh canh giữ ở phật đường. Khuôn mặt hài tử nhìn thấy, chỉ cái trán trơn bóng trắng nõng nà.

      Dưới chân bước hụt, ánh mắt nam tử lướt qua lần lượt các sọt , nhìn thấy sọt cam đẹp mắt nhất, xoay người nhìn Chu Chuẩn, “Ban đêm, mang chút cho nàng .”

      Để mang ? Còn cố ý nhắc ‘buổi đêm’...

      Quản Húc nhìn Chu Chuẩn trầm mặc ở bên, nhịn hồi lâu, cuối cùng cười ra tiếng.

      nhiều ngày, cứ mỗi ban đêm, Chu Chuẩn đều nơi. nơi này, nguyên lai là chỉ ‘nàng’. Số phận của thất nương rất tốt, thân bản lĩnh được thế tử nhìn trúng, sau lại được chủ tử nhìn bằng ánh mắt khác.

      “Chu đại nhân nên sớm buông xuống thành kiến đối với Thất nương mới đúng. Trước khi thế tử lành bệnh, Thất nương vẫn là người đắc dụng nhất trước mặt thế tử.”

      Huống chi, chỉ mấy ngày gần đây, có thể thấy thế tử đối với Khương gia có chút bất đồng. Đặc thù của Thất nương, ảnh hưởng tới quan hệ giữa Khương gia dính dáng tới Quốc công phủ, làm việc gì cũng cần ngẫm nghĩ nhiều hơn mới tốt.

      Buổi khuya hôm nay, dưới ánh sáng của ngọn nến trong phòng ngủ, Khương Viện mình ngồi ghế , nhìn ít đồ được đưa tới trước mắt mình, ba đĩa quả cam tươi, Thất nương liền buồn bực.

      Bên trái đặt đĩa, hẳn là sau bữa cơm chiều được Xuân lén lút mang vào, liền là đĩa cam này, nghe được vận chuyển từ phía bắc xuống. Chỉ có năm sáu quả, đặt đĩa sứ, màu sắc tươi sáng, mười phần đẹp mắt.

      cần ghĩ nhiều, nhất định là thái thái phân phối cho các viện nếm thử. Hứa thị đau lòng nàng, dựa theo phân lệ đưa tới Đào Hoa ổ của nàng, mới có chuyện Xuân mang tới Phật đường này.

      Bên phải, như cũ làm trái cam tròn trịa, đây là nhị gia Khương Dục cùng nhị gia Trương gia Trương Sâm, hai người chia nửa đưa tới cho nàng hơn mười quả. Chiếc đĩa phía dưới rất trang nhã, là Khương Dục dùng tre bện thành. Vỏ trái cây còn bọt nước phía , có thể đoán là Phúc An rửa sạch rồi vội vàng mang tới.

      Cuối cùng, ở giữa là hộp đồ ăn, xách lên thấy nặng trĩu tay, Khương Viện phải cố hết sức, là Chu đại nhân nửa đêm gõ cửa, hai lời liền mạnh mẽ nhét vào tay nàng, cũng là phần cam tươi.

      Mở nắp ra, là cam vàng óng mượt mà được gói trong lá sen lớn, mỗi quả có kích cỡ đều nhau, quả cực to, vỏ quả căng mướt, nền lá xanh sẫm càng kích thích tuyến nước bọt của nàng. Hiển nhiên là được người ta lựa chọn loại thượng phẩm.

      Năm nay cam vàng trồng tốt, thu hoạch được rất nhiều? Năm rồi là vật hiếm lạ, giờ đáng đồng tiên ư? Thất nương nhìn trái ngó phải, dần dần sinh ra chút nghi hoặc.

      Ba phần trái cây này, cái nào cũng đẹp hơn rất nhiều so với phân lệ mà quận thủ phủ được thưởng. chỉ màu sắc cân xứng, trái lớn vừa phải, nhìn ra phải loại rau quả tầm thường.

      Cẩn thận so sánh, Thất nương chống cằm, bừng tỉnh hiểu được tại sao.

      Nơi nào có chuyện trùng hợp? Lần này khả năng là hai nhà Khương Trương đều được phủ Triệu quốc công ban thưởng đây mà. Nơi này người có thể làm chủ duy nhất thế tử, còn có thể có ai khác đâu.

      Nhưng vì sao người nọ thưởng cho các phủ, còn sai khiến Chu đại nhân đưa thêm phần lại đây chứ? Hay là thế tử vừa lòng với biểu ‘tự xét lại’, coi như tưởng thưởng?

      Nếu như vậy, sau này ở chung cùng người nọ, có lẽ cũng quá gian nan . Ít nhất, thế tử cũng là người thưởng phạt phân minh.

      Suy nghĩ cẩn thận những chuyện xảy ra, Khương Viện càng kiên định hơn. Nhìn lại ba phần hoa quả, chỉ thấy nước bọt tiết ra càng mạnh hơn rồi.

      nhàng cầm quả to nhất, bóc vỏ nếm thử.Quả nhiên, vẫn là cam thế tử cho thơm ngọt mát lành ngon miệng. Bất giác, bàn tay của Thất nương tìm kiếm đồ ăn trong hộp đồ càng nhiều hơn so với hai bên trái phải…

      Lại hai ngày trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày được thả ra. Khương Viện được Thôi mẹ đưa về Đào Hoa ổ. Trước tiên thoải mái ngâm mình nửa canh giờ mới tới vấn an thái thái nhà mình.

      “Gầy cả vòng rồi.” Mới nhìn thấy người, Hứa thị vội vã gọi nàng lại gần, đem người nàng xoay vòng, rất đau lòng sờ sờ má . “Sau này phải hảo hảo mà bồi bổ cho thất nương, nương trong nhà phải nuôi trắng trẻo mập mạp mới là có phúc khí.”

      Khương Viện dựa vào cánh tay nàng, nghe theo Hứa thị, gật gật đầu đồng ý. Kỳ , có chút nào bị gầy đâu, ba bữa đều là Xuân mang tới, còn có trái cây Triệu quốc công thưởng, có Thôi mẹ luôn nhìn chằm chằm ở bên, nàng càng có thể ăn ngon hơn a.

      “Còn chuyện, ta và đại nhân bàn bạc. Ngũ nương cũng ở đây, liền cho hai người các ngươi nghe.” Gọi người mang đệm cho nàng tọa, Hứa thị lại nhắc tới Khương Nhu ở trong phòng. Vừa nghe thái thái vậy, hai vị nương đều quy củ hẳn lên, dám chậm trễ.

      “Nửa tháng sau khởi hành, trước đó Quản đại nhân chuyện cùng đại nhân nhà ta. Trong viện dưỡng hộ vệ là thỏa đáng, Thư viện Lộc Sơn ở phía Tây Bắc Ký Châu, cách Long Châu quận ba quận thành. nửa đường là đường bằng phẳng, nửa còn lại thiếu phải leo núi. Nếu tới những địa phương hẻo lánh ít người, thường có giặc cỏ lui tới. Hộ viện gia đình tầm thường cũng phải bỏ mạng, phải địch thủ của chúng.”

      Rốt cuộc vẫn là nương được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, từ khi ra đời liền sống an ổn trong phủ, chưa từng nghe đường xá yên ổn, khuôn mặt của Khương Viện cũng treo nỗi lo lắng.

      Thế đạo giờ như vậy, mấy nương nơi hậu viện, có người nào càng hiểu biết như Khương Viện. Chỉ nhìn Khương Nhu ngồi bên cạnh, cả người đều có gì khác thường, hiển nhiên là để bụng, căn bản đặt chuyện này vào trong lòng.

      “Sao Quản đại nhân lại chuyện này cùng cha?” Người nọ để giặc cỏ bắt nàng chứ.

      Ý cười mặt Hứa thị càng sâu, so với Ngũ nương, A Viện hành lại càng trầm ổn, phúc phận cạn a.

      “Dù sao thế tử cũng muốn tới thư viện, do viện trưởng thư viện mời tới để dạy học, may mắn, đường này còn có tư binh của phủ quốc công, ý tứ của ngài là có thể mang theo mấy người các ngươi cùng.”

      Bất giác tới ly biệt, trong ánh mắt Hứa thị cũng có chút thương cảm. Khương Dục còn đỡ, trước giờ cầu học vẫn thường xa nhà, nhưng Khương Viện từ rời nàng nửa bước.

      Thất nương nhìn Hứa thị, ánh mắt mang theo trấn an, miệng cười nhưng trong lòng luyến tiếc, nàng cũng hiểu việc này bản thân mình tự làm chủ được. Càng khiếp sợ là, người nọ thế nhưng tới thư viện là để giảng bài?

      Triều Đại Chu, có thư viện Lộc Sơn là học phủ có danh vọng cực thịnh, các vị giảng sư nơi đây ai mà phải là danh sĩ nổi tiếng thiên hạ chứ?

      Nhớ tới ánh mắt sáng trong như nguyệt của người nọ, khuôn mặt lại ngây ngô như thế, Thất nương đè xuống kinh dị, trong lòng bỗng có chút ít khó chịu. Nếu đổi lại là Nhị ca, sau lưng có thế gia trăm năm tài bồi, thành tựu hôm nay, sợ là kém người kia . Từ Khương Dục có khát vọng như nào, Khương Viện đều , nàng cũng chỉ có thể tiếc nuối như vậy.

      Đều duy nhất an ủi, là có thế tử phủ quốc công cùng đồng hành, đường cũng có thể thanh thản hơn. Có lẽ hành trình này, nàng có thể thăm dò thêm tính tình người nọ, cũng tới mức bị động chịu nhục.

      ************

      1900: Chúc các nàng đón tết vui vẻ nhé.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chúc nàng @1900 năm mới bình an, công việc thuận lợi nhé
      1900 thích bài này.

    5. thongminh123

      thongminh123 Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      30
      Hóng! Chuyện hay quá nàng ạ
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :