1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Công lược nhạc sư thanh lâu những năm ấy - Thả Mặc (30/54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 19: Xuân Yến ca ca trực tiếp dạy bạn theo đuổi chồng

      “Cậu phải ấn ta lên tường mà hôn, thể chờ tới lúc ta ấn cậu lên tường mà hôn được. Với những gì cậu có, chờ cũng ăn thua gì đâu.”

      Tôi từng lắng nghe cách cực kỳ nghiêm túc lời mà Tiểu Xuân Yến với tôi. Cậu ta rất có lý, tôi mà chờ chàng chẳng ăn thua gì, chỉ có thể chủ động lao tới. Chỉ tức nỗi là khi ấy tôi biết viết, nếu đương nhiên phải lấy sổ tay ra ghi lại.

      Tôi đoán rằng cậu ta phân tích điều này cho tôi là bởi nhìn cũng chịu nổi nữa. Có theo đuổi người đàn ông thôi mà tôi cũng có cái vẻ chật vật ấy thực khiến cho cậu ta ngứa mắt.

      Nửa canh giờ trước, lúc Cảnh Huyền cõng tôi về miếu Hoa Thần, Tiểu Xuân Yến gặm trong miệng con gà nướng còn to hơn cái đầu của tôi. Nhìn thấy tôi về, cậu ta bẻ cái đùi từ trong miệng ra để lại cho tôi.

      Thế mà tôi vẫn ngu ngốc cho rằng cậu ta có cái ôm của tôi khổ sở thế này thế kia, giờ mới thấy ra tôi còn khổ sở hơn chút, còn cậu ta sống rất có hương có vị. Cụ thể, có hương có vị được thể ở con gà nướng kia của cậu ta là loại ngũ vị hương da giòn.

      Bởi chúng tôi vẫn thường xuyên tới Giải Ngữ Lâu, Tiểu Xuân Yến từng gặp Cảnh Huyền, Cảnh Huyền cũng nghe tôi kể về danh tiếng của Tiểu Xuân Yến nhiều lần. Đương nhiên, bản thân Tiểu Xuân Yến lăn lộn ở vùng này cũng nổi danh lắm rồi.

      “Chỗ tôi có ít bạc vụn, mua cho ấy ít thuốc .” Cảnh Huyền nhìn xung quanh lượt rồi mới nhận ra tôi có chỗ nghỉ, đành phải đặt tôi xuống đất.

      Tiểu Xuân Yến nhướn cặp mày rậm, bước qua bên cạnh tôi, liếc tôi cái, thoải mái nhận bạc. Sau khi ước lượng mấy lần, cậu ta cầm bạc trong tay, lắc lắc.

      Tôi biết cậu ta chắc chắn vui như mở cờ trong bụng nhưng tôi mong cậu ta đừng để mất mặt trước mặt người trong lòng tôi như vậy.

      Tiểu Xuân Yến vô cùng có ý thức mình là chủ nhân, cậu ta vừa lắc bạc vừa cợt nhả, “Hàn xá có phần đơn sơ, huynh cứ ngồi thoải mái .”

      “…” Làm như thèm quan tâm đến trình độ văn hóa của Tiểu Xuân Yến, tôi thấy Cảnh Huyền trầm mặc lát rồi trả lời, “ cần đâu, tôi còn có việc, bây giờ đây.”

      Điểm mấu chốt là ngôi miếu cũ này chẳng phải đơn sơ bình thường thôi đâu, nếu chàng thực ngồi thoải mái chỉ có thể ngồi xuống tại chỗ. Tôi cảm thấy Tiểu Xuân Yến khách sáo đến mức độ này là khá đủ rồi nhưng lại đoán được cậu ta còn có việc muốn .

      Cậu ta mười bốn tuổi, đúng vào thời điểm thiếu niên vỡ giọng, nghe ồm chết được. Tôi nằm bò mặt đất yên lặng nhìn cậu ta, trong lòng mong cậu ta mau chóng ngậm miệng lại.

      “Ai da, Cảnh công tử, xin dừng bước.” Tiểu Xuân Yên đưa tay ra giữ lấy cánh tay Cảnh Huyền, sau khi bị nhìn chằm chằm lại tự giác buông ra rồi cười , “Đêm về khuya, huynh để Tiểu Hoa, bị thương nặng ở lại nơi này với thằng du côn lưu manh như tôi đây, hai người trai đơn chiếc, lương tâm huynh cũng yên được sao?”

      Cảnh Huyền bị số lượng từ ngữ của cậu ta làm cho kinh ngạc, , tôi cũng bị kinh ngạc.

      Tôi biết vì sao Tiểu Xuân Yến có thể giả bộ như thể rất có văn hóa như vậy, nhưng tôi biết cuộc đối thoại với Cảnh Huyền lần này gần như tiêu hết tất cả vốn từ ngữ của cậu ta.

      Cảnh Huyền dường như biết làm sao, đành trả lời: “Từ trước đến nay chẳng phải cậu và ấy lúc nào cũng ở đây với nhau, hai người trai đơn chiếc hay sao?”

      “Nhưng hôm nay ấy bị thương. Huynh lại cho tôi bạc.” Tiểu Xuân Yến nhíu mày, “Nhỡ tôi cầm bạc của huynh chạy trốn, trước khi chạy còn đánh cho ấy trận cho bõ cái nỗi bực tức bởi ấy thường tranh trứng gà với tôi. Dù sao căn bản tôi cũng mua thuốc cho ấy, huynh nỡ sao?”

      “…” Cảnh Huyền muốn dây dưa với cậu ta, chỉ , “Đây là chuyện của cậu. Nhưng tôi biết cậu làm thế.”

      Tiểu Xuân Yến vươn vai, khoanh chân ngồi xuống, phẩy tay , “Thế huynh .”

      thể nào tưởng tượng nổi, Tiểu Xuân Yến chuyện lại chuyển sang đuổi người, lại còn đuổi cách dứt khoát đến thế.

      Tôi vội vàng kéo ống quần Cảnh Huyền, “Cảnh Huyền, cậu ta thực có thể làm nổi những chuyện như thế đấy. Ngày mai huynh tới xem tôi còn sống hay chứ?” Tôi nhìn chàng, bày ra bộ mặt trông mong nhất của tôi.

      Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy Tiểu Xuân Yến tự vào góc nhìn tôi khinh bỉ. Tôi hề do dự, bán rẻ cậu ta luôn, cậu ta dùng vẻ mặt này nhìn tôi mà đúng.

      Cảnh Huyền nhíu mày, dịch chân ra, khẽ đáp, “Mai tôi rảnh.” xong, chàng lập tức bước ra khỏi ngạch cửa.

      Tôi hụt hẫng nhìn theo bóng chàng, rồi lại nghe thấy Tiểu Xuân Yến cười phía sau tôi, “Ngày mai ta thể nào cũng đến.”

      “Tại sao?” Tôi quay ngoắt đầu lại, lọt vào tầm mắt chính là hình ảnh Tiểu Xuân Yến cong môi cười đểu,

      “Bởi vì…” Cậu ta nhướn mày, mở hai ngón tay ra, miếng ngọc bội bay lên từ những ngón tay cậu ta, cậu ta cười đầy vẻ đắc ý, “Tớ trộm ngọc bội của ta.” Đó là miếng ngọc bội mà sư phụ của Cảnh Huyền đưa cho chàng.

      Hóa ra khi nãy cậu ta với Cảnh Huyền nhiều câu như thế là để di dời lực chú ý của chàng, nhân tiện lấy trộm ngọc bội của chàng à?

      Tôi cảm động khụt khịt mũi, “Tiểu Xuân Yến…”

      Cậu ta nhúc nhích người, ngồi xuống trước mặt tôi, miệng gặm cọng rơm, “ xem nào, tại sao cậu về lại thành ra thế này? phải là cậu kiếm tiền à?”

      Tôi kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện cho cậu ta nghe.

      Cậu ta biết tôi phải ăn bản tử trong đại lao, còn đau đến phát khóc liền giúp tôi trải rơm rạ dày. Tôi cảm động lắm nhưng tôi còn chưa kịp bò tới đó nằm, chính cậu ta nhanh chóng nằm lên trước. Tôi thu hồi cảm động của mình.

      “Khi nãy tớ thấy ta cõng cậu về, cứ tưởng rằng hai người có tiến triển có tính thực chất gì rồi cơ.” Tiểu Xuân Yến nằm đệm rơm, vắt chân lên, than thở chê bai tôi, “Xem ra tớ vẫn đánh giá cao cậu. Ba năm, thời gian dài như thế, cậu toàn làm cái gì biết.”

      Tôi cắm cúi cầm chiếc đùi gà cậu ta để lại cho tôi lên gặm.

      Mãi đến lúc gặm xong, mút ngón tay sạch , tối mới nghĩ ra tôi làm cái gì.

      “Tớ mơ.”

      Đúng thế, tôi có giấc mơ. biết bao giờ mới tỉnh mộng, dù sao giờ tôi vẫn chìm đắm trong giấc mơ đó.

      Tiểu Xuân Yến vỗ vai rồi với tôi, với tiến độ theo đuổi giờ của tôi, muốn theo đuổi được chàng đúng là .

      Con người tôi chẳng có bao nhiêu ưu điểm, khiêm tốn có thể coi như ưu điểm, “Thế tớ phải làm thế nào mới có thể khiến huynh ấy có thể đối xử với tớ giống như trong bản tử mà toan tú tài viết bây giờ?”

      Tiểu Xuân Yến vừa nhướn mày nhìn tôi, vừa lấy bừa cây rơm búi mái tóc lộn xộn bóng nhẫy của cậu ta lên, “Ví dụ như?”

      Tôi ngượng ngùng nghịch ngón tay, với cậu ta, “Ví dụ như ấn tớ tường mà hôn.”

      Tôi nghe thấy cậu ta cười nhạo tôi, ngay sau đó, tôi bị bắn phát vào đầu, hơi đau.

      “Hoa Nhi ngốc, đây chính là nguyên nhân cậu theo đuổi được ta.” Cậu ta chống cằm, lắc đầu, “Cậu phải ấn ta lên tường mà hôn, thể chờ tới lúc ta ấn cậu lên tường mà hôn được. Bởi vì với những gì cậu có, chờ cũng ăn thua gì đâu.”

      Cậu ấy lấy túi bạc vụn kia từ trong tay áo ra, chẳng biết xấu hổ gì hết, với tôi, “Chúng ta lấy số bạc này mua thuốc mê chuốc cho ta, ném vào cầm phòng của ta, đến lúc đó cậu muốn làm gì làm, Yến gia tự canh chừng cho cậu. Sau khi việc này thành công, số bạc còn lại chia đôi, tớ với cậu mỗi người nửa.”

      Cái cách này của cậu ta vừa khiến tôi muốn chửi bậy nhưng lại cố kìm nén. Lý do muốn chửi bậy là quả nhiên cậu ta định lấy bạc này ra mua thuốc trị thương cho tôi. Lý do kìm nén là mấy chữ muốn làm gì làm thực khiến tôi động lòng.

      Tôi nhìn cậu ta, mắt đầy vẻ chờ mong, “Muốn làm gì làm á? Có thể cụ thể hơn chút ?”

      Cậu ta xoa cằm, làm ra vẻ suy tư, “Ừm… Là như thế này, tớ làm mẫu cho cậu xem.”

      xong, cậu ta cúi người xuống, dùng hai tay đỡ lấy mặt tôi, dùng cái trán bẩn đen xì của cậu ta đụng vào trán tôi, cọ . Lúc tôi nhíu mày, cậu ta lại nghiêng đầu chuyển sang cổ tôi, dùng chóp mũi cọ vào cổ tôi, rồi dọc sườn cổ tôi, dừng lại bên tai tôi, thổi nhè .

      Buồn quá. Tôi bật cười. Tiếng cười hơi ngớ ngẩn.

      Cậu ta cũng bật cười theo, chuyển sang nhìn thẳng vào mặt tôi, “Đồ ngốc. Cậu mà như thế học được cái lông gì.”

      Khoảng cách giữa chúng tôi còn đến ba tấc. Lúc này tôi mới phát ra, trong ba năm tôi mơ mơ màng màng, Tiểu Xuân Yến nhân lúc tôi để ý mà lớn lên, càng lớn càng đẹp. Ví dụ như khóe mắt của cậu ta, giống như đuôi chim yến, còn đẹp hơn cả chữ của toan tú tài.

      Nhưng giờ đầu tóc của cậu ta bù xù như ổ gà, quần áo đen đúa như cục than. biết bao lâu rồi cậu ta chưa tắm, người toàn bùn với đất, mặt còn bóng loáng dầu.

      Tiện đà, tôi liên tưởng tới hình ảnh trước đây cậu ta đứng moi chân khi rửa chân bên bờ suối, hình ảnh cậu ta liếm sạch quả trứng gà tôi vừa bóc lúc tranh trứng gà với tôi, hình ảnh cậu ta rằng để tôi yên ổn ngủ trong đống rơm cả đêm nhưng lại tè dầm, hình ảnh cậu ta dùng mu bàn tay quệt nước mũi rồi lại lau vào quần áo, hình ảnh cậu ta cắm hai ngón tay vào mũi người khác lúc đánh nhau.

      Đủ loại hình ảnh lượt qua đầu tôi lần như đèn kéo quân, đúng là khó mà nên lời. Tôi vẫn cảm thấy Cảnh Huyền đẹp hơn chút.

      Tôi cười nữa, nghiêm túc hỏi cậu ta, “Có phải cậu nhân cơ hội để quệt cái miệng mỡ còn chưa lau lên mặt tớ thế?”

      “Hiểu biết tí đê, cái này gọi là nhĩ tấn tư ma [1].” Cậu ta chống người ngồi dậy, lấy tay áo lau sạch mỡ bên miệng, “Đến lúc đó cậu cứ cọ sát vào ta, còn lại là việc của ta. Đến lúc đó ta cho cậu niềm vui bất ngờ.”

      [1] Tóc mai cọ sát vào nhau, ý chỉ gần gũi giữa nam và nữ.

      Tôi rất tò mò, muốn biết xem niềm vui bất ngờ là gì, “Niềm vui bất ngờ gì cơ? Cọ như thế cho cùng có ích gì chứ?”

      Cậu ta chẳng cho tôi biết, chỉ bảo tôi thử biết. Nhưng tôi lại cảm thấy cậu ta và Cảnh Huyền cho cùng vẫn là hai người khác nhau, có lẽ cách cậu ta dạy tôi có tác dụng với cậu ta, chứ chẳng có tác dụng gì với Cảnh Huyền hết.

      “Ai cũng thiếu niên bồng bột, có gì khác nhau chứ?” Tiểu Xuân Yến vuốt tóc, vuốt đến mức tay dính đầy dầu, “Tớ cũng rất ưu tú đấy chứ. Trong cái giới ăn mày của chúng ta, Yến gia tớ cướp đồ ăn là hàng đầu đấy.”

      lần nữa, tôi lại bị số lượng từ ngữ của cậu ta làm cho kinh ngạc, ngay cả từ phức tạp như “thiếu niên bồng bột” mà cậu ta cũng biết dùng. Cùng là ăn mày với nhau, điều này khiến cho tôi rất nghi ngờ có phải cậu ta học đường sau lưng tôi .

      “Tiểu Xuân Yến, nếu như cậu thích nào mà theo đuổi được phải cho tớ nhé, tớ cũng có thể đứng ở góc độ của để phân tích giúp cậu.” Dù thế nào chăng nữa, hẳn là tôi cũng nên lời hay để cảm ơn cậu ta và lúc nào cũng sẵn sang để báo đáp cậu ta.”

      “Tớ cứ nhận lời nguyền rủa này của cậu trước .” Tiểu Xuân Yến lăn ra nằm, thuận miệng trả lời tôi, “Cơ mà tớ thích con đâu, có là cậu lẽo đẽo đằng sau tớ khiến tớ phải che chở cũng rách việc lắm rồi.”

      Tôi biết có phải cậu ta thích con , cũng chẳng biết giờ cậu ta có còn độc thân hay nữa. Nhưng cậu ta ở trong gia tộc như thế, chuyện hôn nhân cũng thể nào tự quyết định được.

      Còn lúc này điều khiến tôi nhớ tới là vì sao chiếc trâm ngọc được tôi gửi tới Thuần phủ vẫn có tin tức gì. Cái người từng che chở cho tôi, dù có còn định che chở tôi nữa tốt xấu gì cũng phải tới gặp tôi lần chứ? Hay có chuyện gì xảy ra với cậu ta rồi? Hay là cậu ta còn ở Vân An nữa?
      Last edited: 10/12/20

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 20: Uất ức tới độ chẳng biết ai hơn ai

      Trong cuộc đời này, số lần tôi tiếp xúc với đàn ông chỉ đến đầu ngón tay. Mấy năm gần đây, tôi cũng gặp được ít khách tới Trúc Xá bái phỏng Dung tiên sinh, qua lại bàn luận văn thơ mấy bận trở thành bạn văn.

      Nhưng trong lòng tôi cũng hiểu , tôi và bọn nọ cho cùng cũng chỉ là “đạm giao”. Cũng chẳng phải là cái loại “đạm” (nhạt) kiểu “quân tử chi giao nhạt như nước” (giao tình của người quân tử là tôn trọng lẫn nhau, vồ vập), mà là cái loại nhạt nhẽo thú vị ấy.

      Chỉ có với Tiểu Xuân Yến là khác biệt. Lúc đưa cho tôi chiếc trâm ngọc, cậu ta từng bảo cho phép tôi và cậu ta “nhạt” kiểu “quân tử chi giao nhạt như nước”, càng cho phép những loại nhạt khác. Nhưng sáu năm trôi qua, cho cùng tôi vẫn liên lạc gì với cậu ta cả.

      Lúc này tôi vô cùng hy vọng Tiểu Xuân Yến ở bên cạnh tôi, giúp tôi đoán xem cái hoàn cảnh khốn quẫn này là như thế nào.

      Tôi bị Cảnh Huyền vạch trần tâm tư, về mặt mặt mũi hơi có chút chịu nổi, chỉ biết thể tự mất tinh thần, nhưng cụ thể phải làm thế nào để mất tôi biết.

      Trước đây, có dáng vẻ nào của chàng là tôi chưa thấy đây, có dáng vẻ nào là tôi ứng phó được cơ chứ? Tôi dám tưởng tượng xa xem sáu năm nay chàng trải qua những gì mới có thể dùng giọng điệu khác thường như vậy chuyện với tôi. Dáng vẻ này xa lạ quá, tôi ứng phó được.

      đùa cũng vậy, trêu cợt cũng thế, tôi thể kéo giãn khoảng cách với chàng ra chút. Phải biết rằng nếu thẹn với lương tâm cũng chẳng cần làm điều thừa. Nhưng mà có thể thấy được đúng là bởi tôi vẫn chưa quên được nên trong lòng cũng đen tối.

      Chàng gần gũi tôi như thế, đại khái là quên rồi. Ngay cả những chuyện xảy ra vào cái đêm trước khi tôi rời Vân An ấy, chàng cũng quên sạch.

      Như thế là tốt nhất rồi. Đêm đó là lúc tôi xấu xí nhất cuộc đời này. Thực ra tôi cũng hy vọng chàng quên sạch.

      đâu.” Lúc này, ngoài việc tỏ ra hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào chàng, ra vẻ bình tĩnh để phản bác ra, tôi chẳng làm được gì cả, “… Đều qua cả rồi.”

      Cũng chẳng biết thế nào mà dường như hiệu quả tệ. Bản thân tôi cũng cảm thấy giọng của mình đầy vẻ xa lánh.

      Ánh mắt chàng bỗng trở nên đơn, nét cười bên môi cũng nhạt dần, im lặng nhìn tôi, giống như nhìn cái cây chẳng nở hoa lần nữa. Dáng điệu thẫn thờ mất mát khiến tôi đành lòng.

      Tôi cảm thấy hình như trong lúc vô ý tôi làm chàng mất mặt. Cùng lắm là chàng chỉ đùa với tôi thôi, vậy mà tôi cũng đùa lại được. Nhưng im lặng suy nghĩ hồi, tôi lại chẳng biết mình sai chỗ nào.

      Dung tiên sinh bảo tôi tới đây cắt đứt duyên trần nhưng tôi lại thể vung kiếm cắt đứt tơ tình.

      Biểu khuôn mặt chàng dắt tôi qua giấc mộng bao nhiêu lần, dù là bao nhiêu lần, tôi vẫn cứ rung động vì chàng như cũ, tôi vẫn cứ muốn chàng nhíu mày, chết tiệt, vẫn cứ canh cánh trong lòng với nhất cử nhất động nơi chàng.

      “Xin lỗi.” Tôi khe khẽ lời xin lỗi, hy vọng chàng có thể cảm thấy dễ chịu hơn sau khi bị tôi làm cho mất mặt.

      chẳng có bất cứ chỗ nào có lỗi với tôi cả.” Chàng trả lời rất nhanh.

      Sau đó chàng lại đổi đề tài, bàn bạc với tôi về chuyện ăn mặc ngủ nghỉ hằng ngày.

      Tôi ngạc nhiên, lo chuyên ăn thôi khiến tôi có cảm giác được quan tâm mà kinh hãi lên rồi, lo chuyện ở tôi cũng cảm thấy vinh hạnh lắm, nhưng mà mặc gì cũng đòi lo, tôi nghi ngờ chuyến này tới đây phải tôi trả nợ cho chàng mà là chàng trả nợ cho tôi.

      Nghĩ ngợi hồi, tôi tin rằng năm đó chàng vẫn chưa nợ tôi cái gì. Nếu có chỉ có chuyện cái nợ phong lưu chàng tạo cho tôi miễn cưỡng cũng tính là món.

      Tôi im lặng, suy nghĩ lung tung về chuyện này nữa, nghĩ nhiều chỉ thêm phiền não.

      Chàng dặn tôi nghỉ ngơi chốc, đợi chàng sắp xếp chuyện tôi dọn vào đây ở. Gần trưa rồi, đáng là lúc phải ăn cơm, nghỉ ngơi cũng chẳng được bao lâu, tôi lại lại trong phòng/

      Cẩn Du Hiên được sắp xếp như chính phòng, giống với cầm phòng mà năm đó chàng ở, cũng theo kiểu thanh quý (đơn giản nhưng có giá trị), tao nhã, lịch , chỉ là giờ đây đồ trang trí bằng sứ trong phòng thanh quý, “quý” (đắt) .

      Chiếc đàn, lư hương dưới mành bên cửa sổ đều giống y hệt cầm phòng năm đó, chỉ có bó mai đỏ nở rộ bên góc tường là khác biệt, khiến tôi suy nghĩ mông lung.

      Tôi còn nhớ năm ấy, trời vào đông, toan tú tài kể chuyện Hồng Mai dưới gầm cầu, tuyết lớn bay khắp trời, mai đỏ rực rỡ, đó là câu chuyện Mẫn Mẫn tỷ tỷ mê nhất. Ngày hôm đó, toan tú tài kể chuyện kiếm được kha khá tiền, mời tôi và Tiểu Xuân Yến ăn bữa ngon, Mẫn Mẫn tỷ tỷ cũng tới, nấu nồi canh sườn.

      Cũng ngày hôm đó, Mẫn Mẫn tỷ tỷ uống nhiều, ôm tôi, quay sang nhìn Lục đại ca, từng câu từng chữ: “Đãi phù hoa lãng nhị đô tận, bạn quân u độc.”

      “Bạn quân u độc…” Tôi nhắc lại, lòng bỗng xúc động.

      Mẫn Mẫn tỷ tỷ câu này có ý là đợi những phồn hoa náo nhiệt xung quanh đều qua , ấy mình ở lại bên ta.

      Đáng tiếc tôi và Mẫn Mẫn tỷ tỷ đều uất ức tới độ chẳng biết ai hơn ai vì cuối cùng chẳng ai có thể “bạn quân u độc” được cả.

      Từ lúc hiểu được tình cảm, Mẫn Mẫn tỷ tỷ thích toan tú tài, ấy thích toan tú tài được tầm mười lăm năm, hao tổn hết những năm tháng thanh xuân, cuối cùng lại gả xa. Tôi còn khá hơn ấy chút, tôi thích Cảnh Huyền mới mười ba năm thôi. Vậy mà chuyện này lại khiến lòng tôi được an ủi chút, đời phải chỉ có kẻ ngu ngốc là tôi.

      Chỉ có điều tôi biết, tại sao ấy lại thể “bạn quân”, lại vì sao vẫn cứ “u độc” ( độc, u buồn).

      Sau này, lúc tôi tới Liễu Châu, Dung tiên sinh mới cho tôi, phía câu từ này còn có câu là “Thạch lựu bán thổ hồng cân xúc”. Vậy nên những lời này còn cơ cách giải thích khác.

      Hoa lựu đỏ rực rỡ kia giống như tấm khăn đỏ đầy nếp gấp. Đợi tất cả phù hoa tan hết, nó tới ở bên cạnh mỹ nhân độc.

      Thảo nào Mẫn Mẫn tỷ tỷ cuối cùng lại là người “u độc” nhất, hóa ra phải mỹ nhân ở bên người, mà là hoa lựu rực rỡ ở bên cạnh mỹ nhân độc.

      Khi đó tôi hiểu những thứ này, tháng mười có hoa lựu, tôi liền hái bó mai đỏ lới, đọc cho chàng nghe mấy chữ “bạn quân u độc”.

      Chỉ tiếc là…

      “Cộc cộc ——” tiếng gõ cửa chợt vang lên, làm loạn suy nghĩ của tôi.

      “Hoa Quan nương, nô tỳ là nha đầu ở phòng đun nước, phụng mệnh tới hầu hạ nương ngâm chân, cho nương ấm áp chút.” Nha hoàn trông mập mạp phốp pháp.

      Tôi khẽ gật đầu, “ cứ đặt ở…” Kể ra Cảnh Huyền chưa quay lại mà tôi lại ngồi giường rửa chân cũng hay lắm, tôi suy nghĩ lát, vô cùng chu đáo, chỉ về phía sau bàn, “Đặt ở đó, tôi tự làm là được. cứ ra ngoài .”

      Nha hoàn kia rất nghe lời, đặt chậu xuống theo lời tôi dặn rồi lui ra ngoài.

      Tôi ngồi xuống ghế, cởi giày cởi tất, đặt đôi chân lạnh lẽo bao năm của mình vào chậu nước ấm, thở phào nhõm.

      Ngay sau đó tiếng gõ cửa phòng lại vang lên, tôi nhìn qua đó, vẫn là nha hoàn kia. Khi nãy ấy vẫn chưa đóng cửa, hẳn là lấy gì đó, giờ lại quay lại.

      Tôi thấy ấy bưng trong tay chậu nước khác, tới cười với tôi, “ nương, nước kia đun sôi xong chỉ gác lên chút bưng tới đây cho người, vẫn còn nóng bỏng đấy, ở đây có nước lạnh, nô tỳ giúp người pha chút.”

      Hóa ra là nước sôi. Tôi cùng đầu nhìn nước bao phủ đôi chân mình, trả lời, “ cần đâu, dù sao tôi vẫn chưa cho chân vào. Tôi đợi nó nguội lúc rồi ngâm cũng được.”

      Nước nóng như thế có thể ngấm vào tận xương tôi, khiến tôi tạm thời quên cái lạnh thấy xương trong rừng cây phía sau Xuân Phong Các, khiến tôi tạm thời quên chuyện ngày nào cũng ngâm chân trong nước bắt đom đóm cho chàng.

      Phải đấy, lúc bị lạnh tôi thường xuyên nhớ tới những cái đó. Nếu tôi biết trước có ngày này lúc đó nên quấn áo bông dày cộp của toan tú tài rồi . Cái áo bông kia do tự tay Mẫn Mẫn tỷ tỷ nhồi, vá lại cẩn thận, ấm lắm.

      Thẫn thờ thở dài, tôi tiện tay vơ tạm cuốn sách bàn, giết thời gian.

      Chưa kịp mở ra, tiêu đề hấp dẫn chú ý của tôi. Tôi trợn tròn mắt, miết tay lên tờ giấy ố vàng —— trăm triệu lần ngờ tới, vậy mà lại mà cuốn này. Sao lại là cuốn này chứ? Chàng vẫn còn giữ cuốn này.

      bìa sách có tổng cộng mười chữ to đùng xiêu xiêu vẹo vẹo, trong đó có tới sáu chữ bị sai, mà dường như chữ nào cũng bị nhòe mực, nhoe nhoét hết cả. Có thể thấy khi ấy người viết những chữ này thực ngu xuẩn đến cực điểm.

      Đúng là tôi đấy. Người tặng sách là tôi, ngu xuấn đến cực điểm cũng là tôi.

      Chỉ biết vì sao chàng còn giữ cuốn sách này, ràng chàng cuốn sách này chẳng có tác dụng gì với chàng cả. Khi đó, bởi những lời này của chàng, tôi còn hơn tức giận.

      Tôi còn suy nghĩ nguyên nhân, bỗng lại có tiếng gõ cửa, “Mời vào.”

      Là Cảnh Huyền, chàng bước vào phòng, nhìn qua thấy cuốn sách tôi cầm trong tay nhưng chỉ liếc qua, gì cả.

      Chàng tới cạnh bàn, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi hỏi, “Vất vả cả buổi sáng rồi, có đói bụng ?”

      Thực ra tôi vẫn hơi no, dù sao tôi ăn sáng cũng sớm lắm, lại còn bị nhét cho rất nhiều đồ ăn. Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của chàng, tôi bèn gật đầu : “Cũng hơi hơi. Ăn luôn trong phủ của huynh à?”

      “Nếu muốn ăn ở đây cũng được. Tôi vốn định đưa về phủ, sắp xếp chỗ ở, xong việc rồi ra ngoài dạo chút, tửu lâu dùng cơm trưa.” Chàng mỉm cười , “Chẳng phải là lâu lắm rồi mới quay về sao?”

      Chàng thế, tôi lại nghĩ, tôi có thể nương thân phận của chàng Thuần phủ chuyến trước .

      Tôi mím môi, suy nghĩ của tôi cho chàng nghe.

      biết có phải ảo giác của tôi hay nhưng lúc nghe thấy hai chữ “Thuần phủ”, chàng dường như chần chừ lát, chỉ chốc thôi, như thể có gì đó lướt qua nơi mắt chàng. Chàng đồng ý với tôi, đưa tôi lên xe ngựa, về hướng Thuần phủ.

      Xe ngựa chật chội, tôi vén mành lên, im lặng nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

      “Bên ngoài thay đổi nhiều lắm, tò mò gì sao?” Chàng hỏi tôi.

      Tôi quay lại nhìn chàng, nghi ngờ hỏi, “Thực ra tôi cũng hơi tò mò… Miếu hoa thần cũ, chính là chỗ trước đây tôi ở đó, huynh biết mà, nơi đó vốn nên bị đập bỏ từ mười năm trước rồi. Tại sao tôi lại thấy vũ cơ tỷ tỷ ở Giải Ngữ Lâu bảo chỗ kia đến giờ vẫn còn? Hơn nữa đêm qua còn có ma nữa chứ?”

      Vẻ mặt Cảnh Huyền có vẻ như là đoán được tôi hỏi việc này, nhất thời kinh ngạc. Chàng trả lời chuyện có mà, chỉ giải thích với tôi chuyện đập bỏ miếu, “Thuần phủ có người cản lại, cho quan phủ phá , miếu Hoa Thần mới và cũ cùng mạch, phá bỏ miếu cũ sợ rằng gây rối loạn vận số.”

      “…” Tôi thấy cái loại lý do giật gân này vừa nghe biết đại khái là tầm trình độ của Tiểu Xuân Yến bịa ra rồi. , phải đại khái, tôi dám khẳng định là cậu ta.

      Nhưng điều tôi hiểu là, “Cái lý do sứt sẹo này mà quan phủ cũng bị thuyết phục á?” Quan phủ lần này dường như thông minh lắm.

      “Ừ.” Khóe miệng Cảnh Huyền hơi cong lên, mỉm cười , “Thân là vị quan, tôi cảm thấy Thuần phủ cũng có lý nên trợ giúp bọn họ chút.”

      “…” Tôi cảm thấy đầu óc huynh cũng được thông minh cho lắm.

      Tôi nghĩ mãi ra, chàng giúp tôi giữ lại cái miếu này làm gì. Tiểu Xuân Yến muốn giữ lại miếu tôi hiểu, chắc là cậu ta muốn giữ lại kỷ niệm về quãng đời Cái Bang của mình. Nhưng tại sao Cảnh Huyền lại làm thế chứ?

      Dường như nhìn ra nghi vấn trong lòng tôi, chàng lên tiếng giải thích, “ là để tiện cho những người có nhà để về có chỗ nghỉ. Hai là vì…”

      “Đại nhân, tới Thuần phủ rồi ạ.”

      Tôi rất muốn nghe chàng hết điểm thứ hai, nhưng sau khi bị ngắt lời, chàng dường như định cho tối nghe nữa.

      Xuống xe ngựa, tôi nhìn lên chiếc biển lớn ghi hai chữ “Thuần phủ”, dường như lại quay về mùa đông năm ấy.

      Trong tuyết trắng xóa, Tiểu Xuân Yến kéo tay tôi, lén bò vào hậu viện Thuần phủ, bước vào rừng mai lớn. Trước mắt tôi, màu đỏ ngập trời.


      Chú thích của editor: Đoạn từ được trích dẫn từ bài “Hạ tân lang – Hạ cảnh” của Tô Thức:

      Thạch lựu bán thổ hồng cân xúc,
      Đãi phù hoa lãng nhị đô tận,
      Bạn quân u độc.


      Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo (nguồn: thivien.net)

      Hoa lựu nở tựa khăn hồng vò nục,
      Đợi mọi nụ phấn hoa son tàn rữa,
      bạn cùng chàng đơn độc.


      Last edited: 29/3/21

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 21: Đầu voi đuôi chuột

      Chính ngày ấy, toan tú tài đứng ở chân cầu kể câu chuyện về “Tài tử chưa tặng mai đỏ, giai nhân hương tiêu ngọc vẫn”.

      ta kể chuyện sinh động như , giống như thể câu chuyện như vậy. Nếu như chẳng phải tôi đích thân nhìn ta viết thoại bản hiểu lầm rằng đây là những chuyện từng xảy ra với chính ta.

      Tôi được Mẫn Mẫn tỷ tỷ ôm vào lòng, nhìn toan tú tài đứng bục gỗ mặt mày sáng rọi. Tôi phát ra lúc ta kể chuyện, ánh mắt dám nhìn xuống dưới đài, dám đưa mắt khắc nào. Tôi đoán rằng ta phải dám nhìn dưới đài mà là dám nhìn Mẫn Mẫn tỷ tỷ.

      Cứ như vậy, ta nhìn tuyết trắng mênh mông, kể chuyện đầy diễn cảm, như thể kể câu chuyện bi kịch kia cho vùng trời bang tuyết nghe. Thẫn thờ như thế cũng có cảm giác đơn buồn bã, khiến câu chuyện của ta lại càng động lòng người.

      Chiều tối ngày hôm đó, toan tú tài lấy bạc mới kể chuyện kiếm được mua xương sườn và đồ nhắm, mời tôi và Tiểu Xuân Yến tới gầm cầu ăn bữa ngon với ta. Tới lúc chúng tôi tới nơi mới phát ra Mẫn Mẫn tỷ tỷ ở đó giúp đỡ chuẩn bị từ trước, canh sườn bí đao đó là do Mẫn Mẫn tỷ tỷ nấu.

      Lâu lắm rồi tôi chưa được ăn thịt, them lắm rồi, vội vàng giúp đỡ rửa bát rửa đũa rồi ngồi vào bàn.

      Dù cho tôi và Tiểu Xuân Yến bình thường toàn dùng đôi tay đen đúa bẩn thỉu của mình giật đồ ăn nhưng hôm nay được ăn bàn, trước mắt còn là hai người đàng hoàng, chúng tôi đương nhiên cũng phải có phép tắc chút.

      Tôi và Tiểu Xuân Yến ngồi bên hai cạnh bàn sát nhau. Tôi quay sang đưa cho cậu ta đôi đũa, lại nhìn thấy cậu ta lấy chiếc đũa nhúng vào bình rượu trước mặt.

      Chiếc đũa dính được ít, đủ để cậu ta nếm thử hương vị. Tôi thấy biểu mặt cậu ta rất kỳ lạ bèn ghé lại hỏi cậu ta: “Vị ngon ?”

      giống với loại hồi trước tớ uống lắm.” Cậu ta nhướn mày, quay sang nhìn tôi, đầy vẻ đắc ý rồi , “Kém hơn chút.”

      Căn cứ vào cái vẻ mặt vênh váo của cậu ta lúc này, tôi cố thử lý giải phen thế nào gọi là “kém hơn chút”. Chỉ có điều, cái điệu bộ lúc cậu ta cố gắng tỏ ra mình là người biết nhiều hiểu rộng khiến người ta câm nín.

      Chúng tôi ai mà chẳng lăn lộn trong bùn đất lớn lên, cậu ta có thể có bao nhiên tiền mà uống được rượu ngon cơ chứ?

      Tiểu Xuân Yến đưa mắt nhìn về phía toan tú tài, “Lục đại ca, đệ uống được ?”

      Toan tú tài cười, “Tiểu Xuân Yến lớn rồi, thân thể nhìn cũng ra dáng đàn ông lắm, muốn uống uống . Vốn là mua để hai ta uống mà.”

      “Thế muội uống được ?” Tôi để thua cậu ta, cũng hỏi.

      Mẫn Mẫn tỷ tỷ giành lời toan tú tài, lắc đầu với tôi, con cứ nên uống thứ này hơn, vừa tổn hại thân thể vừa hỏng việc.

      Tôi để những lời này trong lòng nhưng sau này mỗi khi nhớ tới lại đều hối hận nghe lời khuyên của ấy. Nếu năm đó tôi nghe vào lời này cái đêm trước khi rời Vân An đó, tôi tự rước lấy nhục, để lại cho chàng bộ mặt hoang đường và điên cuồng nhất cuộc đời này của tôi.

      Đương nhiêu, đó toàn là chuyện về sau. giờ tôi vẫn còn là bé ngoan ngoãn nghe lời. Mẫn Mẫn tỷ tỷ được uống, tôi uống.

      Nhưng điều khiến tôi hiểu là Mẫn Mẫn bảo tôi được uống mà sao bản thân ấy cũng là con mà lại uống tới mức say mèm. Ban đầu toan tú tài còn giật ly của ấy, khuyên ấy đừng uống nhiều, sau đó lại cùng say với ấy.

      Khi Tiểu Xuân Yến cũng say ngã gục trước mặt tôi, tôi vẫn còn lẩm bẩm “Bạn quân u độc” mà Mẫn Mẫn tỷ tỷ vừa mới dạy tôi khi nãy. Cậu ta chống tay nâng mặt, tựa lên bàn, nghe vậy bật cười, thuận miệng với tôi, “Có Yến gia làm bạn với cậu cả đời còn chưa đủ sao? Đừng đọc nữa, có bốn chữ, cậu lẩm bẩm đến mức đầu tớ ong cả lên rồi.”

      Bởi vì say rượu, mắt cậu ta trong trẻo, mặt mày hồng hào, tay chống vào má, biết nhìn cái gì. Vậy mà tôi lại cảm thấy dáng điệu này của cậu ta cũng hơi đèm đẹp.

      “Tiểu Xuân Yến, tớ muốn được giống như tài tử trong câu chuyện của Lục đại ca, tặng mai đỏ cho Cảnh Huyền, cũng muốn được giống như Mẫn Mẫn tỷ tỷ, với Cảnh Huyền “bạn quân u độc”.”

      Như thế hẳn là trước mặt Cảnh Huyền, tôi cũng có vẻ như tiến bộ rất nhiều sau ba năm ở bên cạnh chàng, chịu ảnh hưởng của chàng, tôi cũng hơi có văn hóa tí, ít nhất là cũng khiến Cảnh Huyền cảm nhận được cái người ba năm nay suốt ngày lải nhải chuyện dàng đơn phương là cũng đến nỗi giẻ rách lắm.

      Nếu như có thể, cũng xin trời cao châm chước chút, khiến chàng miễn cưỡng coi tôi như giai nhân.

      Tiểu Xuân Yến ngáp cái, “Cậu tặng là được mà, tớ có cản cậu đâu.”

      Ở Vân An chỗ nào trồng mai đỏ? biết. Tôi bảo với cậu ta là tôi biết. Tiểu Xuân Yến liếc xéo tôi cái, cái liếc mắt đầy vẻ biếng nhác sau khi say. Cậu ta nhiều, giơ tay ra nắm lấy tay tôi, kéo tôi tiến vào màn tuyết lớn mênh mang.

      Gió lạnh đến thấu cả xương, tôi thở hổn hển, chân hơi nhũ ra. Cậu ta thở phì phò chạy thẳng về phía trước, ngừng nghỉ chút nào.

      Cũng chẳng biết chạy qua bao nhiêu gió tuyết, lúc dừng bước, tôi lạnh đến nỗi nên lời, Tiểu Xuân Yến vẫn còn hào hứng chỉ vào ngôi nhà lớn tường cao vời vợi kia với tôi, “Hậu viện Thuần phủ có khoảng rộng trồng mai đỏ, cậu với tớ trèo vào , tớ giúp cậu bẻ!”

      Đối với tôi mà , trèo tường phải là việc khó khăn gì, đối với Tiểu Xuân Yến lại càng . Chỗ khó của chuyện này là ở chỗ vào được rồi làm sao chắc chắn được kết cục phải là chúng tôi bị gia đinh cầm gậy đánh đuổi ra ngoài.

      “Cậu cứ theo tớ, tớ biết làm thế nào để tránh được bọn họ.” Sau đó, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của tôi, cậu ta đế thêm câu, “Nhìn cái gì, tớ hay tới Thuần phủ trộm đồ lắm, chút bản lĩnh này đương nhiên là phải có rồi.”

      Thảo nào cậu ta thường xuyên có thể ăn được những thứ mà tôi có ăn xin cũng xin được. Lúc này, tôi cũng thèm chấp cậu ta cái chuyện tại sao nhiều năm như thế mà cậu ta chưa bao giờ đưa tôi tới đây chơi, chỉ lòng nghĩ tới chuyện trèo vào bẻ mai đỏ tặng cho tiểu nhạc sư của tôi.

      Tường viện kia tính ra cũng cao lắm, tôi và Tiểu Xuân Yến chồng mấy viên đá lên là vào được. Thực ra tôi cũng hơi hiểu, tòa dinh thự lớn nhường này mà có phủ vệ trông coi à? Dễ vào như thế à?

      Dường như màu đỏ đầy trời trước mắt làm tôi hoa mắt, giờ khắc ấy, tôi còn phân biệt được cho cùng là Tiểu Xuân Yến kéo tôi chạy vào rừng hoa hay là rừng hoa mai chạy về phía tôi.

      Tôi thấy hoa mai cánh nào cánh nấy mướt mát tươi đẹp, đóa nào đóa nấy cũng đỏ rực.

      Khuôn mặt đỏ rực của Tiểu Xuân Yến cũng hòa vào khung cảnh. Cậu ta kéo cành mai xuống, vừa ngửi vừa với tôi, “Thằng nhãi kia được lợi đấy, chỗ này tấc đất là tấc vàng rồi, đừng đến mai đỏ. Cơ Thiên Điểu và Ô Vũ Ngọc đều là trân phẩm thượng đẳng cả, Bạch Hồ Chu Sa đằng trước còn được Nhất Phẩm Lâu tôn vinh là báu vật vô giá, có những người cả đời còn được nhìn thấy mai Chu Sa đẹp như thế đâu.”

      Với trình độ văn hóa của tôi, tôi căn bản nghe cũng hiểu cậu ta bô lô ba la những gì, chỉ coi như cậu ta uống say, đầu óc tỉnh táo, linh ta linh tinh.

      Cơ mà đại khái tôi hiểu được cậu ta khen hoa mai này quý giá đẹp đẽ.

      Ánh đèn lồng nhàn nhạt hành lang tuyết phủ trắng xóa sáng trong đến động lòng người, chiếu lên mai đỏ lại khiến mai đỏ ánh lên vẻ đẹp diễm lệ cũng động lòng người.

      Nếu như Tiểu Xuân Yến có thể kiềm chế, há ngoác mồm cắn hoa mai, uống tuyết đọng, thậm chí là gặp vỏ cây khung cảnh này còn đẹp hơn.

      Đến khi tôi bẻ mai ôm đầy trong ngực, khệ nệ bê bó hồng mai tới chỗ cũ định gọi cậu ta mới phát ra cậu ta trèo lên cây từ khi nào, tựa vào thân cây ngủ khò khò, miệng còn chảy nước miếng, nước miếng tong tỏng nền tuyết.

      “Tiểu Xuân Yến, Tiểu Xuân Yến……” Ta hạ giọng gọi cậu ta.

      Cậu ta lờ đờ mở mắt, trở mình. Đúng như tôi dự đoán, còn chưa trở mình xong, cậu ta rơi từ cây xuống.

      Ngã cũng ngã đau lắm nhưng mà cậu ta vừa mới uống ít rượu, bị lăn như vậy, có lẽ là xóc khiến dạ dày khó chịu, rượu và đồ ăn cậu ta vừa ăn buổi tối ộc hết ra ngoài, phát ra mùi khó chịu. Ngay sau đó, cậu ta dùng mu bàn tay quệt sạch vết nôn khóe miệng.

      “Hái xong rồi hả? Tiểu Xuân Yến lờ đờ bò dậy, phủi sạch tuyết người, “Thế mau thôi, đỡ phải lo kịp tặng hồng mai cho tiểu nhạc sư của cậu trước giờ Sửu.”

      Bình thường Cảnh Huyền toàn bắt đầu ngồi đánh đàn vào giờ Sửu, đánh mãi đến tận rạng sáng, nếu tới tìm chàng sau giờ Sửu, có thể là chàng rảnh để ý đến tôi. Thực ra là chàng vốn chẳng rảnh mà để ý đến tôi.

      Trèo tường vào rồi lại trèo tường ra. Động tác của Tiểu Xuân Yến vừa thuần thục còn nhanh thoăn thoắt, tuy uống thành yến say nhưng kéo cả tôi mà vẫn cứ tự nhiên như .

      “Tay chân cậu thế kia, cố chạy cho ngã là được.” Cậu ta dùng tay nhận bó mai đỏ của tôi, ôm chắc vào ngực, tay còn lại nắm tay tôi, “Cậu phải theo tớ đấy, phải luôn theo tớ đấy.”

      “Được.” Tôi gật đầu, cậu ta lôi tôi như cơn gió, tới được Giải Ngữ Lâu trước giờ Sửu.

      Tôi chớp thời cơ, định dùng khí gió cuốn này để lao vào lại bị cậu ta kéo lại, nghiêm mặt quăng câu hỏi cho tôi, “Tớ hỏi cậu, Yến gia tớ có tốt với cậu ?”

      “Tốt. Rất tốt.” Tôi hề do dự.

      “Thế cậu định tặng tớ cành à?” Cậu ta hất hàm về phía mai đỏ trong tay tôi, lúc nhướn mày hỏi tôi còn có cái vẻ thể tin nổi tôi lại là người như thế.

      Tôi suy nghĩ chút rồi lắc đầu từ chối, “Mai đỏ là phải tặng cho người trong lòng.”

      Cậu ta nhún vai, đầy vẻ quan tâm, ngồi xuống bên cạnh sư tử bằng đá trước cửa lâu, chống cằm với tôi, “Nhanh lên chút , tớ chờ cậu ở đây.”

      Cảnh Huyền ngồi trong cầm phòng đọc sách, ánh nến sáng bừng khắc họa nên nét mặt tinh tế của chàng, tôi đứng ở cửa nhìn chàng, chỉ cảm thấy bộ quần áo trắng người chàng như hòa vào làm với tuyết bên ngoài cửa sổ, mông lung mờ ảo. Chỉ có tiếng gió phần phật lọt vào ta phá hỏng khung cảnh này, tôi nhón chân đóng cửa sổ lại cho chàng.

      Chàng ngửi thấy mùi hoa mai, quay lại nhìn tôi.

      Tôi bê cả bó mai lớn, cắm vào bình hoa của chàng, đứng sau bó hoa may, tôi tự bày ra biểu cảm mà tôi cho rằng thẹn thùng kiều diễm nhất để ngắm nhìn chàng qua khe hở giữa những cành mai, “Cảnh Huyền, huynh thấy hoa này đẹp ? Tôi hái riêng cho huynh đất. Còn nữa, có câu từ, Mẫn Mẫn tỷ tỷ dạy cho tôi, tôi đọc cho huynh nghe nhé: “Đãi phù hoa lãng nhụy đô tẫn, bạn quân u…”

      Chữ “độc” tôi còn chưa ra.

      Thần sắc của chàng hề thay đổi, đứng lên về phía tôi, vuốt cánh mai đỏ. Lúc nhìn tôi, mặt mày lạnh lùng nhàn nhạt, “ cảm thấy bó mai đỏ này phù hợp với phong cách của tôi à?”

      Phòng của chàng có phong cách vô cùng đơn giản, chỉ có mùi hương nhè của lá trúc.

      “Tôi thấy cũng được mà.” Bản lĩnh dối chớp mắt của tôi thua Tiểu Xuân Yến. “Thế này gọi là tương đắc… tương đắc…”

      “Tương đắc ích chương.” (Nghĩa là: bổ sung cho nhau tăng để thêm sức mạnh) Chàng bình tĩnh nhìn tôi, tôi đoán nội tâm chàng cũng hề gợn sóng chút nào, “Cảm ơn, cơ mà tôi có chỗ bày, cần lắm.” chứng minh tôi đoán rất đúng.

      “Chi bằng để nó dựa vào góc tường cho thơm phòng được ?” Tôi bê bó mai đỏ, tới sau tường, chỉ vào góc tường bị tấm bình phong che khuất, hỏi chàng.

      Chàng quay lại bàn, ngồi xuống, tiếp tục giở sách ra đọc, “Tôi thích mùi này lắm. Nếu thích có thể để ở miếu Hoa Thần.”

      Nhìn điệu bộ chàng có vẻ là thích . Tôi ép chàng nhận trứng gà nhiều năm như thế, khó khăn lắm chàng mới chịu đựng được tôi đến giờ, nếu giờ lại ép chàng nhận thêm đồ khác là quá đáng . Hiểu được điều này, tôi bê mai đỏ về.

      Về sau, tôi cũng nhớ lại chuyện này rất nhiều lần, muốn đưa ra chút tổng kết nhưng mãi vẫn chẳng tổng kết được, chỉ nhớ tới câu mà Tiểu Xuân Yến với tôi khi đó, cảm thấy cũng đúng.

      Cậu ta đỡ lấy bó hoa đỏ, ra vẻ cao thâm mà với tôi, “Mọi thế gian đều vậy cả thôi, đầu voi đuôi chuột.”

      Lúc đó tôi vẫn cho rằng cậu ta uống nhiều linh tinh. cho cùng tôi cũng nghe hiểu cậu ta gì.

      Giờ nghĩ lại tôi lại thấy có lý.

      Giống như tôi đây này, vì Cảnh Huyền, tôi tất bật cả đêm, lao qua gió tuyết, trèo tường bẻ mai, tự cho là mình vượt qua trăm núi ngàn sông, cuối cùng lại chỉ cần dăm ba câu của chàng, tới nửa khắc, khép lại câu chuyện này cuổi tôi.

      Cách kết thúc này gọi là bệnh mà chết. Có lẽ đau buồn, chỉ là cảm thấy trống rỗng.

      “Hạ kiệu ——”

      Tiếng gọi ngân vang, tôi vẫn đứng trước cổng Thuần phủ.

      “Tam, Tam gia…! Tam gia! Cả đời ta cống hiến sức lực cho ngài, ngài thể nhẫn tâm mà ép ta tới đường cùng như vậy được!” Đó là người trung niên mặc áo sẫm màu, gần như bò rạp xuống cạnh kiệu.

      Ông ta trông lếch tha lếch thếch, dường như là vừa đuổi theo cỗ kiệu tới đây.

      “Người sống đời hồi, cả đời đều là sống, chỉ có đúng thời khắc chết là chết thôi. Đạo lý này, Trần quản gia hiểu à?”

      Giọng điệu ngả ngớn cũng hơi quen tai.

      Người trong kiệu là ai.

      Tôi biết rồi. Lúc này, cái tật tò mò của tôi lại nổi lên, chuyển sang quan tâm xem cái đạo lý mà người trong kiệu muốn vị Trần quản gia này hiểu được là gì.

      “Kính mong Tam gia chỉ bảo cho!” Trần quản gia quỳ bên cạnh cửa kiệu, vội vàng hỏi.

      chiếc quạt xếp màu đen vén mành kiệu lên, nhưng thấy người kia xuống kiệu, chỉ nghe thấy tiếng kiệt ngạo hung hồn, giọng điệu dường như là cậu ta, nhưng lại giống lắm.

      “Cả đời ông cống hiến sức lực cho ta, đúng thế, nhưng thế có nghĩa là ta nhất định phải cho ông đường sống vào thời điểm mấu chốt. Trần quản gia, mọi thế gian đều vậy cả thôi, đầu voi đuôi chuột. Chuyện ông cống hiến sức lực đối với ta chẳng qua là hồi bệnh mà chết thôi. Thuần Nhạn Khanh ta muốn ông chết, dù ông có cống hiến sức lực tám đời cũng phải chết.”

      Last edited: 1/4/21

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 22: Thuần Nhạn Khanh

      Cậu ta , câu chữ táo bạo, ngữ điệu cuồng vọng, từng câu từng chữ đều khắc họa phóng khoáng tột cùng của cậu ta.

      Tôi khó mà tin nổi vị Tam gia trong kiệu kia chính là Tiểu Xuân Yến, người cùng tôi lăn lộn trong bùn đất, tranh đoạt bánh bột ngô từ đến lớn, nhưng từ cái cách chuyện mà câu nào cây nấy cũng phải nhấn mạnh rất là làm màu cho đến giọng kia thực rất quen.

      Cái loại năng cợt nhả này kể ra cũng khiến tôi miễn cưỡng hơi tin tin.

      chân ủng đỏ tía thêu vàng nạm ngọc bước từ trong kiệu ra, quạt xếp màu đen vén mành kiệu. Tôi đứng yên ở đó, định xem cho cùng cậu ta bước từ trong kiệu ra như vậy ăn mặc trông như thế nào.

      thể phủ nhận được là cái cách bước chân ra rồi vén mành này của cậu ta có khi chất tự tin ung dung mà tôi vĩnh viễn học nổi.

      Cảnh Huyền hẳn là cũng học nổi, từ chàng làm màu làm mè như Tiểu Xuân Yến. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của tôi lúc này thôi. Chuyện sau này khiến tôi trăm triệu lần thể tưởng tượng nổi.

      Giờ đây, người trong kiệu cúi người ra khỏi kiệu, Trần quản gia vội vàng bò tới, quỳ rạp mặt đất, tôi đoán là ông ta còn định lót chân cho cậu ta, “Tam gia, Tam gia… Tam gia tha cho ta lần này thôi… có lần sau đâu. có lần sau được ?”

      Tam gia đứng thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước, vừa mở quạt xếp vừa tỏ ra bực bội, nhíu mày, “Cút.”

      Giọng vừa trầm vừa thanh, so với giọng hồi mười ba mười bốn tuổi vỡ giọng của cậu ta nghe hay hơn tram ngàn lần. Cơ mà dường như cái đuôi vẫn vểnh lênh thích ý như xưa.

      Tôi đứng ở đó, với cái điệu bộ coi ai ra gì đó, cậu ta hẳn là nhìn thấy tôi nhưng tôi lại nhìn cậu ta.

      Khóe mắt vẫn cong lên như đuôi én tựa như năm đó, nhưng đôi mắt như u cốc trong núi sâu lường được, mày dài như kiếm, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi, giống như mai Chu Sa nơi hậu viện nhà cậu ta. Những sợi dây mảnh màu đen quấn quanh búi tóc rũ xuống, ở đầu còn gắn mấy viên ngọc bích.

      Cậu ta mặc bộ đồ màu sẫm thêu hoa văn bằng chỉ vàng ở góc áo, vạt áo đỏ thẫm như màu máu văng ra sau cuộc chiến giao long.

      Vẻ ngoài này vừa bá đạo vừa đẹp đẽ, đến nỗi tôi dám nhận người quen.

      “Tam gia…!” Trần quản gia quỳ rạp xuống đất dập đầu. Trong lòng, tôi biết ông ta còn đường sống bởi vẻ mặt Tiểu Xuân Yến hết sức bực bội.

      Cậu ta giơ tay lên, ra hiệu cho người tới kéo Trần quản gia xuống.

      Thời khắc Trần quản gia bị kéo xuống, cuối cùng cậu ta cũng nheo mắt nhìn về phía tôi cái. Ngay lập tức, đôi mắt nheo lại của cậu ta mở bừng, trong khoảnh khắc mắt bỗng đỏ hoe.

      Vẻ mặt cậu ta từ lo lắng nghi hoặc nhanh chóng biến thành thể tin nổi, vui mừng và sợ hãi đan xen, nhưng trong mắt tôi có lẽ là tự giễu có vẻ nhiều hơn chút. Dù tôi cũng hiểu cậu ta tự giễu cái gì.

      Tôi tới, lúc đứng trước mặt đối diện với cậu ta, tôi mới chắc chắn được người trước mắt đúng là cậu ta .

      Tôi cong môi cười với cậu ta, “Tiểu Xuân Yến…”

      Chỉ có nụ cười này là thứ duy nhất tôi có thể lấy ra để chứng minh chút phong độ trí thức của mình. cho cùng, mọi người ai cũng thay đổi cả, chỉ có tôi, ngại quá, vẫn như năm đó, ngoài ngu ngốc ra còn có hai bàn tay trắng.

      Dường như Tiểu Xuân Yến cần, cậu ta cần tôi thay đổi gì cả, bởi căn bản cậu ta nghe tôi , càng đáp lời tôi, tại thời khắc tôi cười với cậu ta, cậu ta kéo tôi vào lòng, cánh tay ôm chặt lấy tôi đến nỗi lưng cũng hơi đau.

      “Cậu có biết , tớ nhớ cậu lắm…”

      Tôi dán chặt vào người cậu ta như thế, có thể cảm nhận được cả người cậu ta đều run lên bần bật, hốc mắt chôn ở cần cổ tôi ướt nóng. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập của cậu ta, mạnh mẽ ràng, đập thình thịch bên đầu tôi. Ôm như thế này kể ra cũng hơi khác như lúc còn dựa vào sát nhau để sưởi ấm trong miếu Hoa Thần.

      Đại khái là bởi cậu ta cao lên, cao hơn tôi rất nhiều. Tôi cảm thấy sáu năm qua tôi chẳng cao hơn bao nhiêu nhưng cậu ta lại cao hơn nhiều so với hồi tôi rời khỏi Vân An. Tôi nhận thức được ràng, người tôi ôm còn là cậu bạn mà là người đàn ông, vậy nên mới khác.

      Cậu ta siết chặt lấy xương vai và lưng tôi như thế khiến tôi đến sức phản kháng cũng có, chỉ có thể vỗ lưng cậu ta, dỗ dành, “Tiểu Xuân Yến, cậu đừng quá kích động.”

      Tôi nghe thấy tiếng cười của cậu ta nơi cần cổ tôi, “Đồ ngốc. Cậu là…”

      Cậu ta còn chưa hết lời đột nhiên im bặt. Tôi có thể cảm nhận được cậu ta dùng chóp mũi và môi dụi dụi bên sườn cổ tôi.

      Hoàn cảnh này rất quen thuộc, lúc còn ở miếu Hoa Thần, để dạy tôi làm cách nào để “muốn làm gì làm” với Cảnh Huyền đích thân làm mẫu. Cậu ta còn , thế này gọi là nhĩ tấn tư ma.

      giờ lại lần nữa, tôi vẫn chỉ cảm thấy nhột như xưa, “Tiểu Xuân Yến, nhột quá.”

      “Tam gia?” Có hạ nhân đứng bên cạnh thử gọi tiếng.

      Tiểu Xuân Yến đáp lời hạ nhân, tay đỡ lấy sườn cổ tôi, đôi mắt đỏ hoe như thanh chủy thủ nhuốm máu nhưng khóe môi lại cong lên thành nụ cười bất đắc dĩ, “Bọn họ đều gọi tớ là Tam gia, riêng cậu chỉ gọi tớ là Tiểu Xuân Yến, cậu thấy thế này phù hợp ?”

      Tôi ngẩn ra, vô thức gọi cậu ta, “Tiểu Xuân Yến…”

      Cậu ta lại cúi đầu cười, nhìn tôi, giọng khàn khàn, “Ai da, tớ đây. Hoa ngốc, Tiểu Xuân Yến nhớ cậu lắm.”

      Cậu ta dường như từng chịu nhiều khổ sở nhưng nghẹn ở họng chẳng nổi câu gì.

      Tôi theo học Dung tiên sinh nhiều năm như thế, cũng học được mấy phần thấu hiểu lòng người của Dung tiên sinh, tôi có thể cảm nhận được, sáu năm nay, Tiểu Xuân Yến rất khổ sở, Cảnh Huyền cũng rất khổ sở.

      Nhưng mà, nếu là khổ sở, chúng tôi cùng nhau ở Vân An ăn khép nép bảy năm vì miếng ăn bảy năm kia chẳng lẽ khổ sở sao? Những tháng ngày như thế chúng tôi còn chịu được, đời này chẳng lẽ còn có thứ gì khổ sở hơn sao?

      Còn tôi đây, 6 năm nay tôi sống có khổ sở ? Lúc ngắm sao có thấy khổ sở ? Hình như là có. So với thời còn lưu lạc còn khổ sở hơn nhiều.

      Tôi quay đầy lại định nhìn về phía Cảnh Huyền nhưng chẳng thấy bóng dáng.

      Hạ nhân thấy tôi nghi hoặc, cuối cùng cũng tìm được thời cơ để xen lời, bẩm báo, “Tam gia, Cảnh đại nhân ngài ấy xử lý chút việc, đợt lát nữa về đón Hoa Quan nương.”

      , tìm người với , lát nữa cũng đừng tới đón làm gì.” Tiểu Xuân Yến nhướn mày, ánh mắt nghiêm nghị. Tôi thấy cậu ta vẫn hung dữ như hồi bé đánh nhau với người ta.

      Ngay sau đó, cậu ta lại cúi đầu nhìn tôi: “Tại sao cậu lại với ta? Cậu về Vân An từ khi nào, sao tới tìm tớ trước?... Chuyện xảy ra vào cái đêm sáu năm trước vẫn chưa đủ để cậu hết hy vọng sao? Trước khi Liễu Châu, cậu gì với tớ?”

      Nhiều năm như thế, cho dù bản thân tôi cũng nhớ lại lạnh lẽo thấu xương đêm đó nhưng từ trước đến nay hề có ai nhắc lại trực tiếp trước mặt tôi.

      Đột nhiên nghe thấy, tôi kìm chế nổi co rúm người lại, trầm mặc hồi, cậu ta cầm lấy tay tôi, dắt vào bên trong phủ, tôi mới lấy lại tinh thần, giải thích với cậu ta. Đương nhiên, lảng tránh hai câu hỏi cuối.

      “Trâm ngọc? Tớ có nhận được đâu.” Tiểu Xuân Yến gọi quản gia Thuần phủ tới hỏi, cũng nhận được đáp án tương tự.

      Nhưng tôi bảo với cậu ta, ràng là tôi đưa trâm ngọc cho vũ cơ, nhờ ta đưa tới Thuần phủ giúp tôi. Ngay trước mặt tôi, ta cũng đồng ý rồi mà.

      “Cây trâm ngọc tớ tặng cho cậu ấy, cả Lương triều cũng chẳng có cây thứ hai đâu, nếu đưa tới Thuần phủ sao tớ biết được?” Tiểu Xuân Yến ngừng lại lúc, bỗng lại dùng quạt xếp gõ vào đầu tôi, “Huống hồ đó còn khắc tên tớ, có hai, đồ khắc tên tớ rồi có hạ nhân nào nghĩ là thứ hang rẻ tiền gì đó rồi vứt đâu. Nghĩ lại, có khi là vũ cơ kia lừa lấy mất rồi cũng nên.”

      đó có tên cậu ta à? Chủ nhân trâm ngọc là tôi thế mà lại, chết tiệt, biết gì về chuyện này.

      “Cậu khắc mấy chữ “Tiểu Xuân Yến” và chỗ nào tram ngọc thế?” Tôi hết sức thành mà cũng hết sức bộc tuệch đâm vào tim cậu ta, “Sao tớ chưa bao giờ nhìn thấy?”

      Tôi còn chưa hết, cậu ta đột nhiên kéo tôi đứng yên. Đây là hậu viện nhà cậu ta, tôi biết chỗ này, ngay đoạn phía trước thôi là rừng mai đỏ.

      Cậu ta nheo mắt giữ lấy cằm tôi, nghiến răng nghiến lợi, “Gia khắc là ‘Thuần Nhạn Khanh’, phải là ‘Tiểu Xuân Yến’. Khắc vào chỗ nào đợi khi nào tìm được về tự cậu xem .” Tôi có thể hoàn toàn nhìn ra là cậu ta rất tức giận.

      Tôi vốn muốn cậu ta vừa gặp lại tôi tức giận, vì thế tôi giữ chặt góc áo cậu ta, nịnh, “Đợi lúc tìm lại được, tớ xem xét kỹ. Cậu đừng tức giận, tức phát điên lại đổ lỗi cho tớ, tớ làm gì có tiền mà đền cho cậu.”

      “Tức phát điên đổ lỗi cho cậu, có tiền tự lấy bản thân cậu ra mà đền cho tớ.” Cậu ta vẫn chưa thả cằm tôi ra, nghiêm túc với tôi, “Hoặc là, cậu tránh xa Cảnh Huyền chút, dọn ra khỏi phủ đệ của ta , tớ tức giận nữa.”

      “Nhưng mà hôm nay tớ vừa mới dọn vào. Nếu dọn nhanh như thế, thế nào huynh ấy cũng cảm thấy mất mặt, cũng tức giận.” Tôi thành giải thích với cậu ta.

      Cậu ta luôn có cách phản bác lời tôi. Cậu ta nhướn mày, như thể là lẽ đương nhiên, “ ta tức giận có liên quan gì đến cậu? Tớ tức phát điên mới đổ lỗi cho cậu, ta tức phát điên lỗi là tại ta chứ.”

      Như thế này, từ khi còn bé, lúc cãi nhau với Tiểu Xuân Yến, tôi chưa từng thắng được cậu ta, bởi cậu ta lần nào cũng vô cùng lươn lẹo.

      Bao gồm cả lần này. Tôi với cậu ta về vấn đề đối nhân xử thế, cậu ta lại với tôi về chuyện tức phát điên đổ lỗi cho ai.

      Nhưng hiểu sao tôi vẫn bị thuyết phục.

      Nghe năm đó Dung tiên sinh khẩu chiến đàn nho (tập thể các nhà nho), lấy địch trăm. Là trong ba học sinh của bà, tôi vẫn cứ dập đầu trước bà thôi. Ngại quá, làm bà mất mặt rồi.

      Như thế cũng tốt. Tôi biết, Tiểu Xuân Yến cũng là vì tốt cho tôi. Cách xa Cảnh Huyền chút, tiếp tục quấy rầy chàng là chuyện thứ yếu, để chàng nhiễu loạn trái tim tôi mới là quan trọng nhất.

      Cảnh Huyền chàng đưa tôi đến Thuần phủ xong bèn biến mất nhanh như thế, ít nhất lên là công việc của chàng rất bận rộn, nếu tôi ở chỗ chàng tiện lắm.

      Tôi vô cùng thận trọng suy xét, Tiểu Xuân Yến dùng quạt xếp gõ lên cằm tôi, nhận tiện nâng mặt tôi lên, để tôi nhìn về phía cậu ta.

      Cậu ta , “Về phần mười vạn lượng kia, tớ giúp cậu trả cho ta. ta lại lại giữa Vân An và hoàng thành, cậu cũng khó mà có thể gặp được ta, chi bằng ngày nào cũng tới gặp tớ, trả lại cho tớ. Tiện hơn nhiều, phải sao?”

      Tôi cảm thấy đầu óc cậu ta tốt, gì cũng có lý.

      Có vẻ như việc này thế là quyết định xong rồi, nhưng Cảnh Huyền vẫn chưa biết gì cả. Chàng làm việc gì vậy, bao giờ quay về đón tôi? Tôi lại phải mở lời thế nào để với chàng mới có thể khiến hai bên đều gượng gạo ngượng ngùng?

      Tiểu Xuân Yến nắm tay tôi, sau người dưới sắp xếp phòng cho tôi, ngay trong viện cậu ta ở. Phòng mở ra rừng hoa mai, mở cửa, mở cửa sổ đều có thể nhìn thấy. Mai Chu Sa năm ấy vẫn còn, mỗi năm lại nở lần, chỉ là cành mai khác.

      Gió thổi qua, cành hoa lay động kiều diễm, như thể cười với tôi.

      Tôi có thể cảm giác được, nó vô cùng vui sướng khi gặp lại tôi.

      Tôi quay đầu nhìn về phía Tiểu Xuân Yến, cậu ta cũng ngắm hoa mai cười.

      “Cậu thích hoa mai đến thế à?” Tôi thử tìm kiếm lại trong hồi ức dấu vết năm đó về việc cậu ta thích hoa mai, “Tớ còn nhớ, mười năm trước, buổi tối hôm đó, lúc cậu nhận bó hoa mai lớn kia từ tay tớ. Lúc tớ đưa cho cậu, cậu cũng cười như thế.”
      Last edited: 2/4/21

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      khả năng là đóa hoa đào của Hoa Quan nương nở trong thầm rồi. Tiểu Xuân Yến chỉ là Tiểu Xuân Yến mà thôi.
      saoxoayIris N thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :