1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      TIỂU KIỀU THÊ
      NGHÊ ĐA HỈ
      Chương 45: Đoàn viên
      Editor: 1900


      Lần trước Tống Lăng tới kinh thành vừa vừa dừng lần chần mãi cũng non nửa tháng. Lần này về vội với cha, cả đoàn xe tốc độ mau nhất, cơ hồ nghỉ ngơi đường thẳng, rốt cuộc tới sáng ngày thứ chín, cả người cả ngựa thuận lợi tiến vào thành Ích Châu.

      Vừa vào thành, Tống Lăng liền kích động xốc màn xe lên, đầu ngó ra ngoài, mười phần vui sướng nhìn đông nhìn tây.

      Xe ngựa qua phường Cẩm Tú, Tống Lăng bắt tay Lương Chinh, giọng kích động, “Tướng công, chàng mau nhìn xem!”

      Lương Chinh nghiêng đầu, nhìn theo ngón tay nàng chỉ, Tống Lăng vui vẻ, “Trước kia thiếp làm túi thơm, khăn tay linh tinh, đều đem tới bán ở cửa hàng ki.”

      Lương Chinh giỡn ra vẻ tin, “Bán được ư?”

      “Đương nhiên!” Ánh mắt Tống Lăng nghiêm túc, “Thiếp làm rất đẹp sao.”

      Lương Chinh cười cười, sờ đầu nàng, “A Lăng của chúng ta thực giỏi.”

      Tống Lăng cao hứng, đôi mắt đều cong lên, hai tay cũng nắm tay Lương Chinh chặt, “Cha ta ở dược đường phía trước, thực mau gặp người.”

      “Hảo.”

      Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lương Chinh cách đăm chiêu.

      “Làm sao vậy?”

      Tống Lăng cười tủm tỉm, “Cha thích chàng, đặc biệt thích chàng.”

      Lương Chinh cười, “Làm sao nàng biết?”

      Tống Lăng cười vô cùng vui vẻ, “Chàng lớn lên đẹp nha.”

      Lương Chinh nhéo nhéo mặt , “Nàng là quỷ linh tinh.”

      Tống Lăng cười khanh khách, ôm chặt cánh tay Lương Chinh.

      Xe ngựa ngừng trước cửa Hồi Xuân đường.

      Tống Lăng gấp gáp muốn thấy cha, xe vừa dừng liền chờ Lương Chinh, lập tức nhảy xuống xe, chân vừa chạm đất liền chạy vào trong dược đường.

      Tiểu nhị phụ trách bốc thuốc, nhìn thấy có khách tới, liền nhiệt tình tiếp đón, “Phu nhân, ngài tới xem bệnh hay tới bốc thuốc?”

      Tống Lăng kích động, “Ta tới tìm cha.”

      Tiểu nhị kia sửng sốt, “Cha ngươi? Ngươi là?”

      “Ta họ Tống, ta là Tống Lăng.”

      “Nga, ngươi là nữ nhi của Tống lão sao?”

      “Đúng!”, “Cha ta đâu rồi?”

      Tiểu nhị kia liền thành thực, “Tống lão trở về rồi.”

      “Cái gì?! Như thế nào, làm sao lại trở về? phải ở đây chữa bệnh sao?”

      “Đúng là ở đây chữa bệnh, trị thời gian, thân thể tốt lên chút, ngại ở đây tốn kém, liền về nhà mình.”

      Thời điểm Lương Chinh vào, thấy bộ dáng ngơ ngác sững sờ của kiều thê, liền kéo tay nàng, “Lám sao vậy?”

      Tống Lăng quay đầu, “Cha ta về nhà.”

      Nàng lo lắng, cầm ngược lại tay Lương Chinh, “Chúng ta trở về .”

      Lương Chinh ‘ừ’ tiếng, nắm tay nàng, đỡ nàng lên xe ngựa, “Quay đầu, thôn Đào Hoa.”

      Hai thân vệ lập tức ứng, “Vâng, thưa công tử!”

      hàng bốn chiếc xe ngựa, mười mấy con tuấn mã cao lớn xuất phát về thôn, trận thế mênh mông cuồn cuộn.

      Thôn Đào Hoa cách thành xa lắm, lát là đến rồi.

      ………..

      Thôn dân phụ cận trong thôn, từ xa xa thấy đoàn xe ngựa hướng vào thôn, đám mở to hai mắt, hiếm lạ nhìn chằm chằm.

      Người nhà quê, nơi nào được gặp trận tượng thanh thế lớn như này, bốn chiếc xe ngựa xa hoa, chung quanh có mười mấy tuấn mã cùng hộ vệ, mỗi người hộ vệ bên hông đều đeo bội đao, thân hình thẳng tắp, thần sắc lạnh lùng.

      Các thôn dân lập tức nghị luận sôi nổi, “Những người này có vẻ tới đây, họ tới đây làm gì nhỉ? Giống như rất có quyền thế.”

      “Còn phải sao, các ngươi nhìn xe ngựa kia , cũng quá xa xoa mà.”

      “Các ngươi nhìn mà xem, mấy người cưỡi ngựa đó, còn mang theo đao đâu.”

      “Ai da, phải là quan sai chứ? Trong thôn chúng ta có ai phạm tội à?”

      thể nào.”

      Các thôn dân tò mò vô cùng, sôi nổi suy đoán, “ xem, xem.”

      Thực mau, xe ngựa vào thôn, thẳng hướng nhà Tống Lăng.

      Tống Lăng vén màn xe ngóng trông nhà mình. Các thôn dân mắt sắc, kích động gào lên, “Kia phải là khuê nữ nhà Tống lão sao?”

      “Ai nha! Thực đúng là Tống nha đầu.”

      “Thiên! Tống nha đầu lại ngồi trong xe ngựa xa hoa như vậy!”

      Tống Lăng nóng lòng, căn bản để ý xung quanh, chỉ kích động kêu, “Tới rồi, A Phong, ở phía trước.”

      A Phong là thị vệ mở đường trước, nghe được thanh của Tống Lăng, quay đầu nhìn theo ánh mắt Tống Lăng, “Vâng, phu nhân, thuộc hạ biết.”

      Các thôn dân nghe ‘phu nhân’ liền kích động, “Ai ai, các ngươi nghe gì chưa, Nam nhân kia vừa kêu Tống nha đầu là phu nhân kìa!”

      “Tống nha đầu thành thân khi nào? Làm sao ai biết chuyện này?”

      “Đúng vậy đúng vậy, thành thân khi nào nha, còn gả tốt như vậy?”

      Tống Vương thị cùng nữ nhi vừa trở về từ trong thành, hai người là mua của hồi môn, thấy rất nhiều người vây quanh nhà Tống lão nhị, liền tò mò cũng lại gần, “Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”

      , liền thấy mấy chiếc xe ngựa, cùng đội hình mười mấy bảo mã cùng thị vệ, bà ngẩn người, “Nha, đây là chuyện gì? phải phạm pháp gì chứ?”

      “Ai da, dâu cả Tống gia, ngươi còn biết , Lăng nha đầu trở lại!”

      Tống Vương thị sửng sốt, “A Lăng?”

      “Còn phải sao? Người nam nhân kia còn kêu A Lăng là phu nhân đâu! Chất nữ nhà ngươi gả cho người ta từ khi nào thế?”

      Tống Vương thị ngốc, “ nghe nàng gả chồng a.”

      Tống Vương thị nhìn mấy chiếc xe xa hoa, bỗng nghĩ tới cái, trong mắt lộ ra khinh thường, “Nha đầu kia phải vì tiền, làm thiếp cái lão nhân nào trong thành đó chứ?”

      Tống Tú đứng bên cạnh khẳng định, “Đúng vậy! Làm thiếp mà thôi, còn gióng trống khua chiêng, làm gì vậy?”

      đám người nghị luận sôi nổi, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại.

      Tống lão cha nghe thấy động tĩnh ồn ào, liền vội vàng ra, sau đó cũng bị dọa sợ ngây người trước đội hình mười mấy nam nhân cưỡi ngựa bên ngoài.

      Cả người sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy thanh quen thuộc, “Cha!”

      Tống Lăng vội vàng nhảy xuống, “Cha!”

      Tống lão thấy nữ nhi, còn tưởng mình hoa mắt, theo bản năng xoa khóe mắt, “A A Lăng?”

      “Cha! Ta trở về!” Tống Lăng kích động vui sướng, ôm chặt Tống phụ.

      Tống cha tức khắc rơi lệ, “A Lăng, nữ nhi ngoan của cha, cuối cùng ngươi cũng trở về.”

      “Cha!” Tống Khê cũng chạy xuống từ chiếc xe phía sau, kích động chạy tới.

      Phụ tử ba người ôm nhau thành đoàn, vừa khóc vừa cười.

      Lương Chinh xuống xe bước lại gần, Tống Lăng giữ chặt tay , kéo lại gần trước mặt Tống phụ, vừa vui sướng vừa ngượng ngùng, “Cha, ta giới thiệu chút, đây là Lương Chinh, trượng phu của ta, con rể của ngài.”

      Tống phụ nghe xong khiếp sợ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lương Chinh, “Ngươi...ngươi…”

      Lương Chinh cung kính khom người, “Tiểu tế gặp qua nhạc phụ đại nhân.”

      Tống phụ choáng váng, đôi mắt cũng chớp, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.

      sống vài thập niên, cũng chưa thấy nam nhân tuấn như này, ngũ quan cùng khí khái toàn thần đều vô cùng bất phàm, phải là cao quý. Dường như tin vào mắt vào tai mình, Tống phụ quay đầu nhìn lại Tống Lăng, “A Lăng, này, đây, đây là tướng công con?”

      Tống Lăng nhịn được cười, gật đầu mạnh, “Đúng vậy cha.”

      Trong đám người, các thôn dân cũng cực kỳ khiếp sợ, từ khắc Lương Chinh xuống xen, mọi đôi mắt đều nhìn chằm chằm hăn, đặc biệt là các nương tuổi xấp xỉ tìm mai, khắc thấy người kia, họ đều thể khống chế suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, đặc biệt là khi thấy Tống Lăng lôi kéo tay Lương Chinh, đám lộ ra thần sắc hâm mộ và ghen ghét.

      Đương nhiên, ánh mắt khiếp sợ nhất là hai mẹ con nhà Tống Vương thị kia.

      Đôi mắt Tống Tú thẳng tắp chưa rời Lương Chinh.

      Có người nhịn được, “Ngươi phải Tống nha đầu làm thiếp cho lão nhân gia sao? Vị này vừa là tướng công lại còn trẻ tuổi tuấn của Tống nha đầu kia kìa.”

      “Còn phải sao, nhìn cái khí độ kia, tuyệt đối phải người thường.”

      “Ai da, nha đầu A Lăng kia cũng khổ tận cam lai.”

      1900: hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ qua, giờ đến lúc hưởng sung sướng.

      Tống Vương thị nhăn mày nhăn mặt, lặng lẽ túm tay nữ nhi, “Nha đầu chết tiệt kia, làm sao mà tìm được nam nhân tốt như vậy?”

      Tống Tú cũng cắn môi nén giận, ánh mắt dấu được niềm ghen ghét.

      Bên ngoài đều là thôn dân vây xem, Lương Chinh cho thủ hạ dọn các rương xe xuống.

      Tống phụ nhìn rương lại rương được khênh xuống, mọi thứ trước mắt dường như giấc mơ.

      Lại thấy thân hình đĩnh đạc cùng tướng mạo tuấn của người nam nhân trước mắt này, càng thấy mọi thứ chân thực.

      Mấy ngày hôm trước còn nhờ bà mối Lý trong thành giúp đỡ tìm mai, kết quả người ta ngại nhà nghèo, ngại A Lăng lớn tuổi, ngại A Lăng quá gầy sau này sinh dưỡng được.

      Nữ nhi của mình bị người ta ghét tới ghét lui, lão cũng khó chịu trong lòng.

      Nào hiểu được, bây giờ, ngay trước mắt , khuê nữ lại mang theo cả tướng công về, dù là chưa thấy qua quá nhiều việc đời cũng hiểu, người này phải người thường.

      Thấy mọi người vẫn đứng ở cửa, Tống phụ vội vàng , “Cái kia, chúng ta vào nhà thôi.”

      Tống Lăng nắm tay Lương Chinh, vô cùng vui vẻ, “, tướng công, chúng ta vào nhà thôi.”

      Lương Chinh cười cười, theo Tống Lăng vào nhà.

      Các thôn dân thấy người đều vào rồi, vẫn nỡ bỏ , đứng quanh đó bàn tán sôi nổi.

      Tống Vương thị kéo tay Tống Tú, cho nàng ánh mắt, “.”

    2. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Mẹ con nhà này lại chuẩn bị có tiết mục "thấy sang bắt quàng làm họ" đấy :) Xong thể nào cũng ăn vạ, bắt nạt A Lăng ngốc nghếch. Bạn Vương gia phải giúp vợ nhá
      1900 thích bài này.

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU KIỀU THÊ

      Nghê Đa Hỷ
      Chương 46: Nhạc Phụ Đại Nhân
      Editor: Serena Bùi


      Tống Tú còn muốn , đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào bên trong.

      Tống Vương thị túm nàng chặt, lôi kéo nàng ra khỏi đám người.

      Hai gã thị vệ dắt ngựa bên cạnh, còn có hơn mười thị vệ chi thành bổn tổ, mười phần có tố chất, tự phân chia ràng mà trấn thủ bốn phía căn nhà. Người nào người nấy cao lớn đĩnh đạc, tay phải dắt theo trường kiếm bên hông, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sáng ngời mà có thần nhìn thẳng về phía trước.

      Đều là tử sĩ Lương Chinh tỉ mỉ bồi dưỡng, khí thế bức người.

      Các thôn dân túm tụm ghé tai nhau nghị luận, “Ta xem, con rể của Tống lão đây là làm quan ?”

      “Ta thấy cũng giống lắm, chỉ bằng khí thế của từng này hạ nhân đều có vẻ giống người thường.”

      “Còn phải sao, người thường nào có hạ nhân được đeo bội đao như thế.”

      Các thôn dân bên ngoài nghị luận sôi nổi, thấy xem náo nhiệt cũng sai biệt lắm, mới dần dần tản .

      Trong phòng cũ nát, Tống lão dẫn Lương Chinh vào, nhìn người ta thân hoa phục, lại nhìn bản thân mình, =.=, dọn chiếc ghế lành lặn nhất tới, “Cái kia… Con rể, ngươi ngồi a.”

      xong, lại thấy ghế có chút dơ, vội vàng cong người, duỗi tay lau ghế.

      Lương Chinh thấy vậy, lập tức đỡ Tống phụ, “Nhạc phụ đại nhân!”

      Tống Lăng cũng vội vàng tiến lên, đỡ phụ thân, “Cha, đây là con rể ngài.”

      Lương Chinh cong người, đem ghế lau sạch, sau đó đỡ Tống phụ xuống, “Nhạc phụ đại nhân, mời ngài ngồi.”

      Tống phụ sợ hãi, vội , “Ta tự ngồi được, ngươi cũng ngồi a.” Lại nhìn về phía nữ nhi, “A Lăng, ngươi cũng ngồi , các ngươi là từ kinh thành trở về sao? Đường xá xa xôi, nhất định mệt muốn chết rồi.”

      Tống Lăng đầy mặt tươi cười, “Ta mệt, xe ngựa cũng có thể ngủ a.”

      Tống Lăng quả thực dối, đường này trở về, cơ bản đều ngủ xe, đường nhàm chán, may mà có Lương Chinh, đều đọc sách cho nàng nghe mới bớt nhàm chán. Thế nhưng, sách đọc là làm sao để dùng binh, thành thử, nàng cứ nghe là mơ mơ màng màng, cả đường như vậy là về tới nơi.

      đường ăn ngủ, ngủ ăn, kỳ mệt thế nào. Tống Lăng cười , “Tướng công, ngươi cùng cha ngồi lát , ta đun chút nước pha trà.”

      xong liền hướng nhà bếp .

      Lương Chinh kéo tay nàng, “Đừng bận tâm, để A Phong làm .”

      Tống Lăng , “Bỏ , A Phong bọn họ, theo xa như vậy, hẳn là mệt mỏi lắm rồi, để người ta nghỉ ngơi .”

      Dứt lời, liền rút tay ra, vui vẻ nhà bếp nấu nước.

      “Tỷ, ta giúp ngươi!” Tống Khê cũng chạy nhảy theo sau.

      Trong phòng liền còn đôi nhạc phụ con rể hai người.

      Tống phụ trước giờ chưa gặp qua đại nhân vật, nhìn thấy Lương, cỗ khí thế vương giả kia, mặc dù biết người này là con rể mình, nhưng vẫn như cũ tránh nổi rụt rè.

      Lương Chinh đánh vỡ bầu khí trầm mặc này, “Mỗi ngày ở kinh thành nàng đều nhớ ngài, lo lắng thân thể ngài.”

      Nhắc tới A Lăng, mặt Tống phụ liền lộ ra tươi cười, “Đúng vậy, A Lăng là hài tử hiếu thuận vô cùng.”

      Có đề tài để chuyện, Tống phụ cũng tự nhiên hơn, nhìn Lương Chinh hỏi, “Hiền tế, ngươi cùng A Lăng nhận thức lúc nào? Chuyện thành thân như vậy, sao chút cũng cho ta biết.”

      Về đáp án cho câu hỏi này, hai người tự thảo luận với nhau, bởi vì là thân nhân, nên cũng tính toán dối.

      Vì thế Lương Chinh liền thân phận của mình, cùng việc Tống Lăng gả sai, trời xui đất khiến để lương duyên được tác hợp, vài ba câu đơn giản cho Tống phụ hiểu.

      Tống phụ nghe thân phận của con rể, cả người ngây dại.

      Đợi Lương Chinh xong, mới phản ứng kịp, thình thịch tiếng, quỳ mặt đất, “Vương gia, thảo dân cấp Vương gia…”

      “Nhạc phụ đại nhân!” Lương Chinh tuy là Vương gia, nhưng thế nào cũng thể để nhạc phụ của mình quỳ lạy mình chứ? Vội vàng đỡ Tống phụ lên, : “Nhạc phụ đại nhân cần như vậy, ta là trượng phu của A Lăng, ngài là phụ thân nàng, tự nhiên cũng là phụ thân ta, sao có thể quỳ a.”

      Tống phụ khiếp sợ ra lời.

      Vương gia… Nhà , A Lăng nhà thế nhưng gả cho Vương gia?

      Tay lão ngừng run rẩy, cũng là vui sướng hay sợ hãi.

      Tống Lăng xách theo ấm trà ra, liền thấy hai người đều đứng, cười hỏi, “Các ngươi làm gì a? Như thế nào đều đứng?”

      Vừa , vừa rót trà nóng vào trong chén, chén đưa cho Lương Chinh, thanh phá lệ ôn nhu, “Tướng công, uống chút nước ấm .”

      chuyện, còn thuận tay kéo tay người, có chút lạnh.

      Nàng đem bát trà tới trong tay Lương Chinh, “Lá trà là mang tới từ kinh, bất quá có ấm tử sa, ta liền dùng ấm bình thường đun, có đơn giản chút, ngươi tạm chấp nhận dùng a.”

      Lương Chinh thích uống trà, trước khi ra cửa, Tống Lăng cố ý mang theo chút lá trà dự phòng.

      Tống phụ thấy nữ nhi thế nhưng trâm trà cho Lương Chinh bằng bát trong nhà, tức khắc hoảng loạn, ai da tiếng, “Nha đầu ngươi, thế nào lại để Vương gia cầm bát uống trà đâu, trong nhà hẳn là có cái chén ? Nếu có, ta liền vào trong thành mua hai cái.”

      Dứt lời, còn ra ngoài.

      “Ai, cha!” Tống Lăng vội vàng giữ chặt phụ thân, “Cha, ngươi làm gì nha, tướng công ngại.”

      Quay đầu liền hỏi, “Đúng tướng công?”

      Lương Chinh cười, “Ân.”

      Tống Lăng đỡ cha ngồi lại ghế, “Thân thể ngài tốt, ngàn vạn lần đừng lăn lộn.”

      Tống phụ kích động vô cùng, lôi kéo tay nàng, “Ngươi nha đầu này, chuyện lớn như vậy, thế nào cũng cho ta!”

      Nghĩ tới nữ nhi dám khi quân giả mạo Vương phi gả người ta, Tống phụ liền sợ hãi, thân mồ hôi lạnh tuôn rơi.

      May mắn Vương gia thích nàng, nếu , tội khi quân, còn phải chịu chém đầu sao?

      Tống Lăng giọng, “Còn phải sao sao.”

      Nàng lôi kéo tay Lương Chinh, “Ngài xem, ta còn mang về con rể tốt như vậy trở về.”

      Tống phụ nhìn Lương Chinh, trong đầu nghĩ được gì.

      Vương gia, con rể cư nhiên là Vương gia!

      Tống Lăng cao hứng chạy tới rương trong góc nhà, còn mở nắp ra, “Cha, tướng công biết thân thể ngài tốt, cố ý chuẩn bị nhiều dược liệu tốt cho ngài.

      Rương vừa được mở, bên trong đều là dược liệu tốt nhất, còn có nhân sâm, ồ…

      Tống phụ lần đầu được nhìn nhiều dược liệu quý như vậy, sợ hãi than, “Ai nha, đồ vật quý trọng như vậy, ta cái lão nhân nơi nào dùng được, quá quý trọng quá quý trọng.”

      Tống Lăng lại , “Cha, đây là tướng công mang về kinh thành hiếu kính ngài lão nhân gia. Cha, tướng công đối với ta rất tốt, hơn nữa còn đưa A Khê thư viện Nam Sơn đọc sách a.”

      Lương Chinh ở bên cạnh nhìn tiểu nương tử dùng vẻ mặt nghiêm túc tốt như nào với phụ phân nàng, trong mắt lộ ra ý cười sủng nịnh.

      Nha đầu này, là sợ phụ thân nàng thích sao?

      Lại lần nữa trở về ngồi ghế, Tống phụ nghe A Khê muốn thư viện đọc sách, khỏi kinh ngạc, “Thư viện đó, chính là thư viện tốt nhất thiên hạ đó sao?”

      “Đúng rồi.”

      “Nhưng thư viện đó phải ở kinh thành sao? Chẳng lẽ về sau A Khê cũng muốn ở kinh thành?”

      Nếu là Tống Lăng và Tống Khê đều kinh thành, trong nhà chỉ còn có mình ông.

      Nghĩ tới đây, Tống Lăng có chút khó chịu.

      Lương Chinh , “Thư viện Nam Sơn là trong những thư viện tốt nhất nay, tới đó đọc sách, có thể học được càng nhiều thứ.”

      Lại , “Thân thể ngài tốt, bằng lần này liền cùng chúng ta trở lại kinh thành, có đại phu tốt nhất, khẳng định có thể dưỡng tốt thân thể của ngài.”

      Tống Lăng nghe được lời này, kinh ngạc, cảm động, kích động vô cùng, “Vương gia ——”

      Hết thảy Lương Chinh đều an bài hảo, chỉ là chưa cùng nàng thôi.

      Cha có thể tới kinh thành tự nhiên tốt nhất, kinh thành chỉ có đại phu tốt nhất, còn có nàng và A Khê, đều chiếu cố tốt phụ thân mình.

      Tống Lăng vui sướng vô cùng, thời điểm ở chung vào buổi tối còn lôi kéo tay , cảm ơn.

      Lương Chinh bất đắc dĩ buồn cười, “Ta và nàng, còn cần cảm ơn sao?”

      Tống Lăng biết Lương Chinh cần nàng cảm ơn với , nhưng chính nàng thực nhịn được.

      cái gì cũng nghĩ tới nàng, cái gì đều lo nghĩ tốt, tốt như vậy, coi trọng nàng như vậy.

      Tống Lăng nhịn được ôm chầm lấy Lương Chinh, nhón chân, lần đầu tiên chủ động dâng lên môi mềm.

      Nhưng cũng thẹn thùng vô cùng, chỉ chạm , liền muốn thối lui.

      Lương Chinh nào chịu buông tha miếng mồi thơm, lần đầu tiểu nương tử chủ động thân , tâm tình đặc biệt vui vẻ, ôm eo nàng, hai tay chặt chẽ ôm người trong ngực, hơi cúi đầu, hai trán gặp nhau, chóp mũi chạm chạm, thanh trầm thấp hàm chứa ý cười, “Phương thức cảm tạ này, có phải quá có lệ hay ?”

      Hô hấp nóng bỏng chiếu thẳng vào mặt người kia, nàng đỏ bừng mặt, giọng, “Ngươi… ngươi nghĩ muốn cái gì…”

      “Muốn ngươi.” Lương Chinh dứt lời, cúi đầu hôn nàng.

      Bị tập kích, nàng hàm hồ mà ngô tiếng, Lương Chinh cạy được hàm răng, thuận thế xông vào, ngậm được đầu lưỡi trơn mềm, hôn vừa sâu vừa nặng, giống như muốn nuốt nàng luôn.

      Theo tiết tấu hôn của người kia, toàn thân Tống Lăng mềm mại, nhắm mắt, đáy lòng tư vị gì, giống như có vuốt mèo khều nhè trong lòng nàng.

      Nàng thích thân nàng, bên thích bên thẹn thùng.

      Lương Chinh hôn nàng hồi lâu, rốt cuộc buông ra, môi nhàng dán môi, hô hấp có chút thô nặng, tiếng khàn khàn, “Lúc này mới được coi là có thành ý, biết sao?”

      Tống Lăng đỏ mặt, trong lòng vui sướng, nàng nhìn , nhàng gật đầu, “Ta biết tướng công.”

      nhàng đẩy người, “Ta ra ngoài nấu nước cho ngươi rửa mặt.”

      cần, ta bảo bọn A Phong làm rồi.”

      Vừa xong, tiếng đập cửa truyền tới, “Vương gia, Vương phi, nước ấm tới.”

      Lương Chinh buông người mở cửa.

      A Phong bưng chậu nước đứng bên ngoài.

      Tiếp nhận thau nước, “Buổi tối các ngươi thay phiên trực đêm, xe ngựa có chăn, lạnh liền gỡ xuống dùng.”

      “Thuộc hạ biết, Vương gia cùng Vương phi cũng nghỉ ngơi sớm.”

      A Phong Lui về sau, Lương Chinh đóng cửa, bưng chậu rửa mặt về phòng.

      Đem chậu đặt giường đất, cầm khăn lông nhúng vào, nhấc lên, vắt hết nước, liền ngẩng đầu gọi người, “Ngoan, lại đây.”

      Tông Lăng chạy tới, Lương Chinh giơ tay liền giữ gáy nàng, tay cầm khăn lau mặt giúp nàng.

      Tống Lăng được người hầu hạ, có chút ngứa, cười khanh khách, “Ta tự mình làm.”

      Duỗi tay muốn cầm khăn lông, Lương Chinh lại đưa, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Đừng nhúc nhích, để vi phu phục vụ nương tử.”

      Động tác Lương Chinh ôn nhu, vô cùng nghiêm túc rửa mặt cho nàng.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU KIỀU THÊ

      Nghê Đa Hỷ

      Chương 47: Bất an
      Editor: Serena Bùi


      Ban đầu còn chưa quen, càng về sau, nàng còn tự giác hé miệng đáp lại, vẻ mặt hạnh phúc vô ngần, “Tướng công, ngươi tốt.”

      Lương Chinh nhìn nàng càng say đắm.

      Tống Lăng cũng ngại ngùng nữa, nàng ôm lấy cánh tay Lương Chinh, “Tướng công, chúng ta luôn tốt như vậy chứ?”

      Lương Chinh ngẩn người, “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

      Tống Lăng mím môi, nhìn Lương Chinh, miệng mở ra rồi khép lại, tựa hồ muốn cái gì, nhưng nửa ngày cũng chưa thành tiếng.

      Lương Chinh thấy nàng muốn lại thôi, nhàng nắm tay mềm, thấp giọng, “Đừng nghĩ quá nhiều, đương nhiên chúng ta luôn tốt như vậy.”

      Tống Lăng vừa nghe liền ngẩng đầu nhìn đôi mắt , do dự lát, rốt cuộc vẫn mở miệng, “Nhưng thiếp vẫn sợ hãi.”

      Lương Chinh hỏi lại, “Nàng sợ hãi điều gì?”

      Tống Lăng nhìn hồi lâu, rất nhiều lời tới bên miệng, lại sinh sôi nuốt trở lại, cuối cùng, vẫn tránh vấn đề này, “Ngày mai chúng ta muốn tới Tạ phủ sao?”

      Thời điểm ăn xong cơm chiều, Lương Chinh với nàng, ngày mai tới Tạ phủ chuyến.

      Lương Chinh ừ tiếng, “Thân phận của nàng dù sao cũng là cái bí mật, có số việc, còn cần thương lượng cùng Tạ gia.”

      “Thương lượng cái gì nha?” Tống Lăng kỳ muốn tới Tạ phủ, nàng sợ gặp được Tạ tiểu thư , hối hận a.

      Lương Chinh : “Đầu tiên, cho bọn họ chuyện ta biết , để họ cần luôn luôn lo sợ. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, ta có chút lời , cũng coi như cảnh cáo, để họ biết làm việc thận trọng hơn.”

      “Là muốn bọn họ giữ kín như bưng, được ra thân phận của thiếp sao?”

      Lương Chinh cười, xoa đầu nàng, “Ai nàng ngốc? ràng thực thông minh.” Tống Lăng sờ đầu, được khen mà cười nổi.

      Nghĩ tới ngày mai tới Tạ phủ, Lương Chinh gặp Tạ tiểu thư chân chính, cả buổi tối nàng đều lo lắng ngủ yên.

      Lương Chinh thấy nương ấy, xinh đẹp tài hoa như vậy, có thể hối hận thích nàng hay ?

      Tạ tiểu thư thấy Vương gia tuấn phong lưu phóng khoáng như vậy liệu có hối hận, muốn gả lại cho ?

      Nếu như vậy, nàng nên làm sao bây giờ?

      Tống Lăng càng nghĩ càng sợ hãi, lăn lộn giường mãi ngủ được.

      Vốn dĩ Lương Chinh ngủ rồi, tiểu nha đầu bên người lại nhích tới nhích lui, tay mang người ôm vào lồng ngực, để đầu nàng sát tim mình, cằm sát đỉnh đầu nàng, thanh có chút lười biếng, “Mau ngủ, khuya.”

      Tống Lăng cũng nhịn được, ôm chặt.

      Qua lúc mới , “Tướng công, chờ trở về kinh thành, chàng dạy ta đọc sách được ?”

      Lương Chinh nhắm mắt lại, ừ tiếng, “Được, ngoan, mau ngủ.”

      Tống Lăng vẫn cứ ngủ được, toàn bộ thân mình súc trong lồng ngực , đôi tay ôm gắt gao bỏ, trong bóng tối, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm cửa sổ.

      Bên ngoài tuyết rơi, nàng cảm thấy có chút lạnh, giọng làm nũng, “Tướng công, thiếp lạnh, chàng ôm chặt chút.”

      Lương Chinh rốt cuộc mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt to tròn trông mong nhìn mình.

      nhịn được cười, lại ôm nàng chặt hơn nữa, “Ấm hơn sao?”

      Tống Lăng gật đầu, “Ấm hơn, ngủ tướng công.”

      Nàng nhắm mắt lại, rốt cuộc tìm được vị trí thoải mái trong lồng ngực ấm áp, nặng nề ngủ.

      Buổi tối ngủ cũng ngon, trời còn chưa sáng tỉnh.

      Thời điểm tỉnh lại, vẫn là tư thế tối qua, nàng gối đầu lên cánh tay Lương Chinh, cả người đều được ôm trong lồng ngực .

      Lương Chinh cao lớn, Tống Lăng nho , thân thể hai người dính sát kẽ hở, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhau, sâu trong lòng, cảm giá trống vắng được lấp đầy.

      Nàng muốn cả đời này, đều được ôm trong lòng ngực, bao giờ chia cắt.

      Ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn, cầm lòng đậu, nhàng hôn lên khuôn cằm cái.

      Ngày thường Lương Chinh dậy từ sớm quân doanh, khó có khi được nghỉ ngơi sớm, ngủ cũng sâu.

      Tống Lăng nhớ tới cơm sáng, lại sợ đánh thức , tay chân nhàng chui ra lồng ngực ấm áp.

      Lương Chinh là người tập võ, trời sinh tính cảnh giác cao, Tống Lăng hơi động khiến tỉnh giấc, tay kéo người về, nhàng bên tai nàng, thanh khô khốc, “Tỉnh?”

      “Ân, chàng ngủ tiếp , thiếp làm cơm sáng.”

      Lương Chinh nghe vậy, lại vẫn cứ chịu buông tay, Tống Lăng ngẩng đầu nhìn, “Tướng công ——”

      Lương Chinh nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng.

      Tống Lăng còn ngơ ngác, chưa kịp phản ứng nằm dưới thân ai kia.

      Bị dọa nhảy dựng, vội vàng đẩy bả vai , khẩn trương, “Chàng, chàng làm gì”

      Vừa xong, liền cảm giác, chỗ nào đó nóng bỏng vô cùng, chống vào nơi nào đó.

      Mặt nàng đỏ bừng, cắn cắn môi, có chút xấu hổ, “Tướng...tướng công.”

      Lương Chinh cúi đầu hôn người, tay ở trong chăn giữ chặt tay nàng, chậm dãi du tẩu.

      Trái tim Tống Lăng đập thình thịch, mặt đỏ xuất huyết, ý thức muốn chạy trốn.

      Nhưng chút sức lực này của nàng, nơi nào chống lại được chế, hai bàn tay đan xen nhau, Tống Lăng là sợ hãi hay hưng phấn, tim đều run rẩy rồi.

      Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, môi nhàng thân ngụm, “Làm sao bây giờ?”

      Tim Tống Lăng vẫn đập mau, “Cái, cái gì làm sao…”

      Lương Chinh nắm nàng chặt, ánh mắt ái muội, “Nàng .”

      Tống Lăng thẹn thùng rồi, giọng, “, được a, Cha và A Khê ở cách vách a.”

      Nàng muốn rút tay ra, chính là Lương Chinh chịu thả.

      Tống Lăng suốt ruột, “Tướng công, buông, buông tay nha.”

      Lương Chinh mắt sáng quắc, thấp giọng, “Ta khó chịu, nàng nỡ sao?”

      Tống Lăng biết làm sao bây giờ, mỗi ngày vào buổi sáng, phản ứng của đều như vậy, nhưng tại là ở nhà a….

      Khuôn mặt đáng thương nhìn , “Tướng công, chàng đói bụng sao?”

      “Đói.”

      Đôi mắt nàng sáng lên, lập tức , “Vậy thiếp nấu cơm cho chàng.”

      Khóe miệng Lương Chinh khẽ nhếc, “Ta muốn ăn cơm, ta muốn ăn nàng.”

      “Tướng công…” Tống Lăng cắn môi, trong mắt có nước, nàng muốn khóc a.

      Lương Chinh cũng thực muốn làm gì, dù sao đây cũng phải vương phủ. Cúi đầu, ở môi mềm cắn , “Da mặt sao lại mỏng như vậy?”

      Rốt cuộc cũng được tự do, Tống Lăng vội vàng bò dậy, nhanh như sóc xuống đất, giọng, “Ai mặt dày như chàng chứ…”

      Đổi tốt xiêm y, nàng quay đầu lại, thấy ai kia vẫn lười nhác nằm nhìn nàng cười tủm tỉm.

      chịu được mà, “Ngươi ngủ lát , ta làm cơm sáng.”

      Lương Chinh đáp, ý cười giảm.

      Tống Lăng cảm thấy cười nhạo mình, thở phì phì, trừng mắt nhìn cái, vừa thẹn vừa bực.

      Sáng sớm liền bắt nạt nàng, người xấu!

      Tống Lăng ra cửa phòng, vừa vặn đụng Tống Khê.

      “Tỷ, mặt ngươi sao lại hồng như vây, phải sốt chứ?” Vẻ mặt tò mò quan tâm chút chê dấu của đệ đệ, khiến Tống Lăng thẹn thùng vô cùng, lại càng oán trách Lương Chinh trong lòng, có chút chột dạ dối, “Chăn dày quá, có chút nóng.”

      Nóng??

      Tống Khê nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ngoài trời. Gió lạnh rào rạt, tuyết bay đầy trời.

      “...........”

      Tống Lăng sợ lại có thêm câu hỏi kì quái nào nữa, nhanh chóng trốn về nhà bếp, nàng muốn làm cơm sáng.

      Qua buổi tối, tình Tống Lăng

      gả cho đại nhân vật truyền khắp toàn thôn, cơ hồ người nào biết, chỉ thôn Đào Hoa, ngay cả mấy thôn lân cận đều nghe được tin tức, sáng sớm chạy tới xem náo nhiệt.

      Tống Vương thị tức giận ở nhà, oán hận, “Nha đầu nhà lão nhị cũng biết có vận cứt chó gì, cư nhiên gả tốt như vậy!”

      Tống lão đại xem nên thực hư, “Thực tốt vậy sao?”

      “Còn phải sao! Ta ban đầu còn nghĩ nha đầu kia vì tiền leo lên loại lão nhân nào đó, kết quả nam nhân kia thế nhưng lớn lên thực tuấn.” Tống Vương thị càng nghĩ càng tức, nha đầu kia gả tốt như vậy, so với A Tú nhà bà, trong lòng càng giận.

      Tống Tú ngồi nghe bên cạnh, cho là đúng, hừ tiếng, “Ai biết nàng có phải làm thiếp cho người ta , cái loại nữ nhân như nàng, chữ to đều biết hai cái, những thiếu gia công tử kia coi trọng nàng cái gì? Phỏng chừng là đồ mới mẻ, ngài còn tin rằng nàng là phu nhân đứng đắn gì à.”

      Tống Vương thị ngẩn người, “Ngươi như vậy, nghe cũng đúng a, dã nha đầu kia, sao có thể là phu nhân gì đó.”

      Vẻ mặt Tống Tú khinh thường, “Vốn dĩ vậy, gia đình giàu có nhiều quy củ, sao có thể chịu đựng loại tức phụ như nàng.”

      “Nhưng nam nhân kia cho nhị bá ngươi nhiều lễ gặp mặt như vậy, có vẻ rất coi trọng Tống Lăng.”

      Tống Tú hừ tiếng, “Kẻ có tiền để ý chút đồ vật như vậy đâu.”

      Tống Vương thị nhớ tới ngày hôm qua, lượt dọn xuống mười mấy cái rương, đôi mắt cũng phát sáng, ngồi cũng đứng bật dậy.

      Tống Tú bị dọa, “Sao vậy nương?”

      Tống Vương thị có chút kích động, cầm tay Tống Tú, “, chúng ta thăm nhà nhị bá ngươi.”

      Tống Vương thị vô cùng tò mò mấy cái rương đó, rất muốn biết trong là thứ gì. Thời điểm hai mẹ con tới cửa Tống gia, liền thấy người xung quanh bu xem náo nhiệt.

      “Nhường đường chút, nhường chút.” Tống Vương thị đẩy đám người, lôi kéo nữ nhi muốn vào trong.

      “Đứng lại! Người nào!” Tống Vương thị còn chưa bước qua cổng, liền có thành kiếm đặt trước mặt bà, hoảng sợ vô cùng, túm nữ nhi cùng lui về phía sau, “Các ngươi làm gì?’’

      Đôi mắt A Phong trừng to, “Ta hỏi các ngươi làm gì mới đúng?”

      thân y phục hộ vệ, dáng đứng đĩnh đạc, kiếm chỉ trước ngực Tống Vương thị, toàn thân phát ra cỗ khí thế người lại chớ lại gần.

      Tống Vương thị còn chưa thấy qua việc đời như vậy, bị kiếm chỉ thẳng mặt, cả người muốt mồ hôi lạnh, tươi cười cứng đơ, “Vị đại hiệp này, ta là thân thích Tống gia, là đại bá mẫu của A Lăng, đây là đường tỷ nàng, thời giang dài A Lăng chưa trở về, chúng ta tới thăm nàng.”

      Bùi: Cực phẩm thân thích đây chứ đâu >.<

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544

      TIỂU KIỀU THÊ

      Nghê Đa Hỷ
      Chương 48: Câu dẫn
      Editor: Serena Bùi


      A Phong cúi đầu nhìn hai mẹ con nhà này, sau đó biểu tình đứng im.

      Vương gia và Vương phi đều ở bên trong, người có liên quan thể đến gần.

      Đúng lúc này, Tống phụ vừa vặn bước ra từ cửa nhà, mắt Tống Vương thị sáng lên, hô to, “Nhị đệ, nhị đệ!”

      Tống phụ nghe thấy thanh , liền quay ra, thấy hai mẹ con nhà đại ca ở ngoài cổng. Vội vàng chạy ra, “Sao các ngươi lại ở đây?”


      Tống Vương thị lập tức , “Chúng ta nghe A Lăng trở về, cố ý tới xem nàng, chính là, ngươi xem…”

      tới đây, liền chỉ vào mấy người A Phong, “Những người này cho vào a.”

      Tống phụ lúc này mới hiểu, cùng A Phong cho hai người vào.

      A Phong hồ nghi đánh giá hai người này hồi lâu, mới thả kiếm vào lại trong bao kiếm.

      Vừa vào nhà, Tống Vương thị liền thấy mấy cái rương xếp từ ngoài cửa vào tận bên trong, đôi mắt phát sáng, hỏi Tống phụ chút cố kỵ, “Nhị đệ, trong rương này đều là những thứ gì?”

      Tống phụ muốn đây đều là dược liệu, Tống Vương thị kích động tiến lên cạnh rương, rương khóa liền trực tiếp mở ra.

      Rương vừa mở, đôi mắt Tống Vương thị cũng trừng lớn mắt, cảm giác cũng muốn rớt luôn con ngươi xuống.

      Cả cái rương đều là vàng bạc châu báu, nhiều tới làm người ta hoảng hốt.

      Cái rương này, Tống phụ cũng chưa mở ra xem, ngẩn ngơ nhìn vàng bạc trong rương, sợ tới mức biết phải làm sao.

      Tống Vương thị thấy có lẽ mình bị hoa mắt rồi, hơn nửa ngày, bỗng ngẩng đầu hỏi Tống phụ bên cạnh, “Nhị đệ, con rể ngươi là đại nhân vật phải ?”

      Thân phận Vương gia của con rể mình, Tống phụ biết ra được, đành cười cái, “Cũng phải nhân vật lớn gì cả.”

      Vừa , vừa đóng nắp rương lại.

      Tống Vương thị nhìn cái rương vàng bạc châu báu kia, lại còn nhiều rương như vậy, cả đời này chắc gì tiêu hết?

      So với mẫu thân lòng dạ quan tâm vàng bạc kia, tâm tư Tống Tú toàn bộ đều dính vào người nam nhân kia.

      Từ khi vào cửa, nàng liền nhìn xung quanh vòng, thế nhưng cũng thấy người đâu cả.

      Tuổi Tống Tú cùng Tống Lăng sai biệt lắm, nhìn thấy nam tử tuấn tú khí thế như vậy, khó tránh khỏi xuân tâm manh động.

      Đôi mắt vẫn kiên trì nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy thân ảnh từ trong phòng ra.

      Đôi mắt Tống Tú sáng ngời, nam nhân cả người mặc đồ đen kia, phải vị công tử tuấn ngày hôm qua sao.

      Đôi mắt si ngốc nhìn Lương Chinh, nháy đều nháy cái.

      Lương Chinh bước ra sân cũng chú ý tới nàng, chỉ nhìn Tống phụ, “Cha, ta nhà bếp xem A Lăng.”

      Tống phụ vội gật đầu, “Ân, thôi.”

      Lương Chinh tiếng liền xuống phòng bếp rồi.

      Tống Tú thấy vậy, cũng , “Ta cũng giúp tay.”

      , liền sau theo lưng Lương Chinh cùng .

      Tống Lăng ngồi xổm trước bếp nhóm lửa, khuôn mặt bị lửa thổi tới đỏ rực.

      Lương Chinh thấy tiểu nương tử nhà mình vất vả, cũng ngồi xuống, “Để ta làm.”

      Tống Lăng nghiêng đầu cười nghi ngờ, “Chàng làm sao?”

      Lương Chinh đúng là biết nấu cơm, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, “Nhóm cái bếp chắc khó ?”

      Tống Lăng cười, tay cầm than thêm vào bếp miệng cười : “Vậy cũng nhất định, nhóm lửa cũng phải chú ý a.”

      “Phải , vậy nàng ta nghe .” Lương Chinh vừa , tay vừa vén lọn tóc vào sau tai cho nàng.

      Mặt Tống Lăng nghiêm trang đổi, “Ân, vậy chàng muốn làm cái gì, làm đồ ăn khác nhau, thêm lửa cũng khác nhau nha.”

      Vẻ mặt Lương Chinh mờ mịt.

      Tống Lăng cười nghiêng đầu nhìn , giơ tay chọc gương mặt tuấn tú này.

      “Chàng cũng biết đâu, a…”

      Còn chưa dứt lời, tay bị người ta bắt lấy, kéo tới bên môi hôn chút.

      Bấy giờ mặt Tống Lăng đỏ bừng, vội vàng thu tay lại, cũng biết là thẹn thùng hay vui vẻ, giọng, “Chàng lại bắt nạt ta.”

      Lương Chinh ôm vai nàng, nghiêng đầu hôn cái lên má nàng.

      Tống Lăng chớp mắt nhấp môi, nhìn chăm chú.

      Lương Chinh lại tự giác mình vừa trộm hương, khóe miệng cười đầy xấu xa.

      Tống Lăng nhìn nửa ngày, nghiêm mặt được nữa, bật cười, “Chàng xấu.”

      Nhìn đôi mắt tròn xoe xinh đẹp của tiểu nương tử, Lương Chinh trầm giọng, “Chỉ xấu với mình nàng.”

      Tống Lăng rũ mắt, nhấp môi cười trộm, trong lòng có chút vui vẻ.

      Hai người tán tỉnh đương, vô cùng thân mật, căn bản chú ý tới còn có người khác trong bếp.

      Thẳng cho tới lúc Tống Lăng ngẩng đầu, cũng biết khi nào Tống Tú đứng ở cửa.

      Tống Lăng kỳ quái, “Sao ngươi lại tới đây?”

      Tống Lăng thích Tống Tú, , riêng gì nàng, mà mẫu thân nàng, phụ thân nàng, Tống Lăng đều thích.

      Sau ngày mẫu thân mất, phụ thân bị bệnh nặng, khi đó nàng còn rất , còn chưa biết kiếm tiền, trong nhà có gạo, nàng còn cách nào, đành tới nhà đại bá muốn mượn ít.

      Vừa tới nơi, còn chưa xong, đại bá mẫu chịu cho mượn, nhà bọn họ đều đủ mà ăn.

      Lúc đó đệ đệ còn rất , đói bụng vài bữa, cha cũng bởi vì có đồ ăn, thân thể càng thêm suy yếu, cả hai nằm giường thở thoi thóp.

      Nàng cũng là đường cùng, mới tới nơi đó nhờ trợ giúp.

      Nàng quỳ mặt đất, khóc lóc cầu xin họ giúp đỡ, cho mượn tạm ít. Chính là, chịu cho mượn thôi, còn cầm chổi đuổi nàng .

      Sau đó, vẫn là nhờ hàng xóm xung quanh, thấy nàng đáng thương quá, cho mượn chút, cũng nhờ chút gạo này, cả gia đình nàng mới vượt qua được thời điểm khó khăn đó.

      Tiếp đó, nàng nhận được việc thêu thùa, quản ngày quản đêm mà làm, tuy rằng kiếm được nhiều, lại giúp cả nhà bị đói bụng.

      Trong thôn có nhà đại bá là thân thích, nhưng từ những ngày ấy, cả nhà đại bá cứ thấy nàng là như thấy ôn dịch, đều sợ nàng ăn vạ nhà họ vậy.

      Sau lần đó, nàng liền hiểu chuyện hơn, thà rằng mệt mỏi chết cũng nhờ vả bọn họ!

      Lúc này thấy Tống Tú, sắc mặt Tống Lăng tốt, ngữ khí cũng lạnh , “Ngươi tới làm cái gì?”

      Tống Tú nghe vậy, gương mặt vẫn tươi cười, “Ta nghe ngươi nấu cơm, liền muốn tới giúp ngươi.”

      Tống Lăng thấy đối phương cười với nàng, mày cau lại.

      là gặp quỷ, nàng ta cư nhiên lại cười với nàng.

      Tống Tú tới trước bệ bếp, thấy trong nồi nấu cháo, “Ta tới giúp ngươi.”

      , liền cuốn tay áo lên, muốn hỗ trợ làm việc.

      Tống Lăng đứng lên, chút do dự lấy lại nắp nồi từ trong tay đối phương, “ cần, cần ngươi giúp!”

      Thái độ của Tống Lăng tốt, khuôn mặt gắt gao cứng đờ.

      Tống Tú ngẩn người, lộ ra biểu tình thực ủy khuất, bộ dáng làm người ta thực thương tiếc, “Ngươi, làm gì mà hung dữ như vậy, ta, ta chỉ là muốn giúp ngươi…”

      Tống Lăng hừ tiếng, “Ta cần ngươi giúp, trước kia ta cần, tại càng cần!”

      , liền đem đồ trong tay đưa cho Lương Chinh, “Tướng công, ngươi cầm, ta lấy chén lại múc cháo.”

      xong, liền xoay người ra ngoài.

      Cả binh sĩ nữa cũng mười mấy người, chén trong nhà căn bản đủ dùng, nàng bảo A Phong vào trong thành mua chút chén về, hẳn là rửa xong rồi.

      Lương Chinh trước giờ ít khi được thấy bộ dáng tức giận của nàng, khỏi nhìn người trước mặt nhiều hơn chút, đôi mày hơi nhíu, ánh mắt mang theo vẻ vui.

      Tống Tú thấy nam nhân này có vẻ tức giận, lại còn nhìn nàng hai lần, tưởng rằng có ý tứ với mình, kích động vô cùng, tới trước mặt , “Ta tới giúp ngươi .”

      Lương Chinh đứng trước bệ bếp, cầm cái muỗng, học bộ dáng nàng thường hay nấu cơm, cũng đảo đảo, nghe được thanh phía sau, khách khí, lạnh lùng , “ cần.”

      Tống Tú thấy người cự tuyệt, nhất thời cũng biết nên phản ứng sao, đành phải đứng lẳng lặng ở bên.

      Nhưng mà, thân thể lại hướng về phía bả vai Lương Chinh, thậm chí, chậm rãi muốn dựa vào.

      Lương Chinh nhận ra đúng, cũng chưa phản ứng lại.

      Tống Tú thấy vậy gan liền lớn hơn, đem toàn bộ trọng tâm nghiêng về người nam nhân này.

      Mắt thấy chạm vào nhau, nào ngờ nam nhân này thế nhưng lui bước, trọng tâm vững, dưới chân đảo cái, sợ tới mức hét lên, cả người ngã mạnh xuống đất.

      Lương Chinh nhìn từ cao xuống, ánh mắt lạnh băng, “ xương?”

      Tống Lăng mang chén vào, đúng lúc nghe được Lương Chinh câu kia.

      Lại thấy Tống Tú té mặt đất, liền minh bạch, khẳng định nàng này biết xấu hổ mà đảo lên người Lương Chinh, lại bị tránh đây mà.

      Nàng thực tức giận, mắt trừng Tống Tú cái, sau đó mới quay lại xem tướng công nhà mình.

      Bộ dáng tức giận lên lời, đặt chén lên bệ bếp, để ý mà tập trung múc cháo.

      Lương Chinh thấy miệng nàng vẫn mím nãy giờ, khuôn mặt tràn đầy ý tứ tức giận, nhịn được cười, sờ đầu nàng, thấp giọng, “Đừng tức giận.”

      Tống Lăng hừ tiếng, quay đầu liếc cái xuống đất, thấy người đâu.

      Răng cắn chặt, ngẩng đầu nhìn nhìn, “ cho để ý nàng ta.”

      Lương Chinh kiên định hùa theo, “Ân, để ý.”

      Tống Lăng hừ hai tiếng, Lương Chinh lại cười, “Tiểu trư?”

      Tống Lăng mở miệng, “Nàng ta muốn câu dẫn ngươi.”

      “Yên tâm, ta chỉ bị nàng câu dẫn.”

      Tống Lăng sửng sốt, nghĩ đáp vậy.

      Chỉ thấy ánh mắt người kia nhìn nàng tràn đầy ý cười, vừa ôn nhu lại vừa bao dung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :