1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Khổ thân 2 Bánh Bao :v Đại danh mà là Như Hoa chắc khóc thét tới lúc xuống mồ quá Cạm ơn nàng nhiều nha, truyện cưng lắm, hợp gu ta nạ. Có định đào hố mới nhớ ới ta nghen @Pana

    2. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      À, góp ý xíu xiu là sau dấu ngoặc kép viết liền, hong cách "như này" nha nàng ôii
      Pana thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Tiếp theo:

      Vân Kiều bỏ ra số tiền lớn, mua chuộc bà tử đưa đồ ăn đến viện kia, đưa chén canh trong đó có thuốc phá thai qua cho Vân Đại uống.

      Chén canh này giờ lại nằm trong tay Diệp Thanh Tuyển, sắc mặt Diệp Thanh Tuyển mang chút ý vị sâu xa.

      giơ tay giao chén canh lại cho bà tử.

      Mặt bà tử tràng đầy kinh ngạc.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Cho nàng uống .”

      Bà tử thần sắc phức tạp lui xuống.

      Bà ta suy nghĩ lúc lâu, bưng chén canh đứng ngoài cửa, cùng nha hoàn đàm luận chuyện này.

      “ Ý của người là, trong chén canh này có thuốc tránh thai….” Nha hoàn kinh ngạc hô lên.

      Bà tử : “ giọng chút, đừng để nương nghe được, Kiều Nương là người nhẫn tâm, dùng ít tiền để mua chuộc ta….”

      Bà ta xong lại kiên nhẫn : “Canh sắp nguội rồi, để ta bưng vào cho nương.”

      Vân Đại nghe lén, lập tức trở về ngồi lên ghế, làm bộ như mình nghe thấy gì hết.

      Chờ đến khi chén canh kia dâng đến trước mặt nàng, nàng lại do dự.

      Người nọ chỉ cần sinh hài tử xong thả nàng ….

      Nhưng nếu nàng ngay cả hài tử cũng có, chẳng phải cần phải chờ cho đến lúc đó hay sao?

      Vân Đại đè đè bụng, trong bụng có bất kỳ động tĩnh gì.

      Thẩm thẩm , trước khi sinh hài tử ra, hài tử đều có linh hồn.

      Cho nên…..

      Nàng ăn cái này vào, hài tử đầu thai vào nhà khác phải tốt hơn sao?

      Vân Đại càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý kiến hay.

      “Cái kia…..” Bà tử nhìn nàng muốn lại thôi.

      Vân Đại bưng chén canh kia lên, hơi uống hết.

      Buổi tối Vân Đại bởi vì chột dạ, cơm chiều cũng ăn.

      Nàng nằm giường, ấn bụng, cảm thấy dường như bụng mình xẹp xuống chút.

      Vân Đại bỗng nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn.

      Diệp Thanh Tuyển đến thăm nàng, Vân Đại chần chờ : “Ngày mai công tử thỉnh đại phu đến đây?”

      Diệp Thanh Tuyển ngẩn người, hỏi nàng: “Vì sao?”

      Vân Đại giọng : “Có khả năng ta sinh non….”

      Diệp Thanh Tuyển lúc này cũng so đo lời ngu ngốc đó của nàng.

      chỉ yên lặng nhìn nàng, nhìn đến mức Vân Đại cảm thấy chột dạ dám nhìn lại .

      lời đứng dậy rời , quanh thân dường như phủ thêm tầng băng sương.

      Bà tử ở ngoài cửa những lời đó, là cố ý ra lệnh cho Vân Đại nghe.

      Chính là nghĩ tới, nhìn nàng giống như con thỏ vô hại, ngờ nàng lại nguyện ý vứt bỏ hài tử của bọn họ.

      Có thể thấy được nàng cũng để ý quá nhiều đến .

      Lòng càng thêm u.

      Hôm sau Vân Kiều hỏi thăm người trong phủ Diệp Thanh Tuyển ở đâu, bưng chén canh qua.

      “Điện hạ, canh này….”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển như thường : “Nàng lại gần đây chút.”

      Vân Kiều lộ ra vài phần ngượng ngùng, chậm rãi đến bên cạnh , ánh mắt Diệp Thanh Tuyển dừng tay nàng ta.

      nắm lấy bàn tay nàng ta, rũ mắt khen: “ Đôi tay này của nàng, đẹp.”

      Vân Kiều thấy đột nhiên thân mật, càng thêm thụ sủng nhược kinh.

      “Điện hạ quá khen…..” Nàng ta kiều đáp.

      Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên ôn nhu hỏi nàng ta: “Là tự tay nàng nấu canh?”

      Vân Kiều nôn nao, lộ ra vài phần nghi hoặc.

      Diệp Thanh Tuyển lại cười : “ ngờ Kiều Kiều là người chán ghét hài tử của người khác như vậy?”

      Vân Kiều nghe được lời này, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch.

      Nàng ta theo bản năng muỗn rút tay ra, nhưng bàn tay nắm lấy tay nàng ta chặt cứng như thép, nàng ta thể động đậy được.

      “Điện hạ….”

      Giọng Vân Kiều hơi lớn, có tia run sợ dễ phát ra.

      Diệp Thanh Tuyển ý vị : “Nếu thích uống, vậy uống nhiều chút…..”

      Vân Kiều rốt cuộc cũng cảm giác được nổi lên sát ý, còn chưa kịp cầu xin tha thứ, liền phát tay phải nàng dâng lên trận đau nhức.

      Từ ngày ấy, Vân Đại vẫn luôn có chút bất an.

      biết là bởi vì nàng tàn nhẫn đối với hài tử của mình, hay là ánh mắt Diệp Thanh Tuyển ngày ấy nhìn nàng.

      Cho đến khi Diệp Thanh Tuyển mời đại phu đến cho nàng, đại phu run rẩy nghe theo lời Diệp Thanh Tuyển căn dặn làm trái lương tâm.

      “Cho nên, trong bụng ta có hải tử?” Vân Đại hỏi.

      Đại phu hàm hồ đáp lại nàng, sau đó ôm theo hòm thuốc rời .

      Đại phu lúc lâu, cả ngày Vân Đại đều mất hồn mất vía.

      Nàng chuyển lời cho bà tử mình muốn gặp Diệp Thanh Tuyển, nhưng bà tử lại ra sức từ chối.

      Vân Đại ngồi ở trong phòng an tĩnh chờ đợi, thẳng đến khi nàng ngủ trưa dậy, mở mắt ra, liền nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển đứng trước giường nàng.

      Vân Đại lập tức ngồi dậy, nhìn trong đầu có rất nhiều lời muốn nhưng biết bắt đầu từ đâu.

      Nàng hít sâu hơi, mới giọng : “Đại phu ta có thai, ta sinh được….”

      Cho nên……

      “Bây giờ công tử có thể thả ta về nhà rồi.” Nàng dùng hết dũng khí nhìn ra lời này.

      Diệp Thanh Tuyển cười lạnh tiếng, “ Phải ?”

      Đôi mắt sâu thẳm u tối giống như hồ nước tĩnh lặng, mặt hồ tĩnh lặng nhưng sâu dưới đáy là nước đen cuồn cuộn, có thể cắn nuốt hết thảy vạn vật khi rơi xuống đó.

      “ Lần này sinh được cũng có gì quan trọng….”

      nâng tay chạm vào gương mặt của Vân Đại, làm Vân Đại sởn hết tóc gáy.

      “Làm nhiều lần, rồi sinh được thôi.”

      tựa như hạ quyết tâm, từng câu từng chữ chậm cho nàng nghe.

      Thế nên đời này khác với đời trước lúc Vân Kiều được trọng sinh.

      Có lẽ độc quá lâu, mình vào kinh chống chọi với mọi thứ, sinh ra Diệp Thanh Tuyển lạnh lùng vô tình.

      dùng thủ đoạn với thỏ con, nhưng hiển nhiên quá mức ôn nhu.

      Quá trình thay đổi, nhưng kết quả lại .

      Sau đó mặc dù Vân Đại thoát ly khỏi khống chế của , về lại bên người Mục Ngu.

      Mặc dù nhìn như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra….

      Thẳng đến khi Tam hoàng tử đăng cơ, mảng u ám bao trùm lấy phủ Tễ Quốc công.

      Trăm năm sau, hoàng đế băng hà, Vân thị là nữ tử duy nhất bầu bạn bên người quân vương cho đến chết.

      hết ngoại truyện kiếp trước

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Ngoại truyện 3:

      Ngày hoàng đế Khải Quốc đăng cơ, Mục Ngu cầm đao trong tay chém đầu hoàng thúc của mình.

      Bên trong điện các đại thần tranh luận ngừng, bỗng nhiên biết từ chỗ nào lăng ra cái đầu người, dừng lại dưới chân của lão đại thần.

      “A….”

      Những đại thần quan văn chưa từng thấy qua hình ảnh nào khủng khiếp như vậy, mà sắc mặt những võ tướng cũng hơi hơi trắng bệch.

      Hai mắt cái đầu kia trừng lớn, máu còn chưa khô, máu dính đầy mặt, ràng là chết nhắm mắt.

      Chỗ cổ còn lộ ra xương trắng, huyết nhục mơ hồ.

      “Công chúa tới....”

      thanh trầm thấp ngạo mạn chậm rãi truyền vào đại điện.

      Công chúa Khải Quốc, trưởng tỷ cùng mẹ của tân đế bước vào đại điện.

      Mọi người hơi run, vội thu hồi tầm mắt.

      “ Công chúa dám giết hại Tấn Vương?”

      người trong đám đại thần đứng ra, nhìn cái đầu nằm mặt đất ánh mắt hơi tối.

      Mục Ngu gợi lên khóe môi, đáy mắt là mảnh lạnh lẽo.

      “ Vì quân diệt ác thôi, bản tính gian nịnh, có ý đồ tạo phản, mưu hại tân hoàng, tội này còn chưa cho giết?”

      “Này....” Người nọ bỗng nhiên á khẩu, “Công chúa có chứng cứ?”

      Lúc này hoàng đế lâm triều, mọi người im lặng lần thứ hai, quỳ xuống hành lễ.

      Sắc mặt hoàng đế hơi hơi tái nhợt, cánh tay được băng bó, quần áo dính máu, hiển nhiên mới vừa rồi trải qua ít chuyện tầm thường.

      Trước khi tiến vào đại điện nghe thấy triều thần nghị luận, ánh mắt dừng lại cái đầu nằm lăn lóc dưới đại điện, thấp giọng : “ Hoàng thúc ám sát trẫm, may mắn được hoàng tỷ cứu giá kịp thời.”

      Thần tử kia càng thêm sinh nghi, “Muôn tâu bệ hạ, Tấn vương êm đẹp vì sao phải hành thích bệ hạ, dù sao Tấn Vương nổi tiếng là người lương thiện trung hậu....”

      “Ý của ngươi là, Tấn Vương êm đẹp hành thích trẫm, người lương thiện trung hậu như ám sát trẫm, nhất định là do trẫm sai?”

      Hoàng đế còn chưa dứt lời, liền cúi đầu ho khụ khụ.

      Vị đại thần kia vẫn phục: “ Bệ hạ, việc Tấn Vương làm ắt có nguyên do, thần cho rằng, nên đem chuyện này điều tra ràng....”

      ta còn chưa dứt lời, thanh đao ngực .

      Trong khoản khắc đó, máu nhiễm đại điện.

      Mục Ngu xúc phạm triều cương, bị cấm túc ở trong cung tháng được ra ngoài.

      Nàng ngồi trong phòng, chà lau thanh đao của mình, trong mắt có nửa phần gợn sóng.

      Hoàng đế hạ triều đến thăm nàng, hai người ai cũng mở miệng trước, an tĩnh lúc lâu, hoàng đế thở dài : “Hoàng tỷ....”

      Sáng nay nếu phải chính tự mình đâm đao lên cánh tay, biết phải làm thế nào để giải vây cho Mục Ngu.

      Trong mắt Mục Ngu chứa nổi hạt cát, vì tương lai của hoàng đệ ở phía trước mở ra con đường, toàn bộ Khải Quốc người nào hận nàng thủ đoạn ngoan tuyệt.

      “Hãy để tỷ hòa thân.” Mục Ngu bỗng nhiên .

      Hoàng đế chần chờ: “Chính là....”

      Mục Ngu : “Mục Yên cùng hoàng thúc cấu kết, muốn Cảnh Quốc hòa thân, mượn cơ hội đó châm ngòi ly gián tình hữu nghị giữa hai nước, lòng tỷ hiểu .”

      Mục Yên cùng Tấn Vương có mối quan hệ mờ ám, lòng dạ muốn trợ giúp Tấn Vương tạo phản, nàng sao có thể để chuyện này xảy ra.

      cho chó ăn, chém đầu, tiện nghi cho hai người bọn họ quá rồi.

      “ Quyết định như vậy .” Mục Ngu .

      Công chúa Khải Quốc tiến vào Cảnh Quốc.

      Mục Ngu nghỉ lại dịch quán, bên người chỉ mang theo hai người Trường Cốc, Trường Túc, cũng sợ bất kỳ ai ám sát.

      Nhạn Bình công chúa Cảnh Quốc nghe được ác danh của nàng ở Khải Quốc, cùng Mục Ngu vừa gặp thân.

      Hai người các nàng người hai tay nhiễm đầy máu tươi, người hành vi phóng đãng, thế như ngoài ý muốn rất hợp nhau.

      “ Hoàng huynh của ta có phi tử sủng ái, ngươi chỉ có thể tuyển chọn vương tôn công tử khác.”

      Nhạn Bình có chúa đồng tình nhìn nàng.

      Cảm thấy đều là phận công chúa giống nhau, mà Mục Ngu thể giống nàng ta nuôi dưỡng đám mỹ thiếu nam ca hay múa giỏi.

      Mục Ngu nhíu nhíu mày, càng thêm kiên nhẫn.

      Nếu thực có quyền được chọn, nàng tất nhiên muốn gả cho hoàng đế Cảnh Quốc.

      thể gả cho hoàng đế, gả cho người khác chẳng khác nào bảo nàng gả cho cái gối thêu hoa.

      Cung yến, Mục Ngu ý thức được, mấy cái gối thêu hoa ở đây, ngờ lớn lên lại xinh đẹp như vậy.

      Công tử Vân gia ngọc thụ phong lâm, mặc mày thanh tú, môi hồng răng trắng, mặc người bộ y phục màu trắng, da thịt giống như dương chi bạch ngọc, lẫn lộn trong đám người kia phá lệ rực rỡ nhất.

      Nàng nhấp ngụm rượu, ánh mắt thanh tỉnh, nhưng lòng nàng sớm ở nơi khác rồi.

      Chờ đến khi thánh chỉ tứ hôn nằm tay Vân Thụy Bạch, thất thần lúc lâu mới hồi phục lại.

      thậm chí còn biết vị công chúa kia có dáng vẻ như thế nào, sao lại tứ hôn cho ?

      “Còn phải trách ngươi, ngày thường làm việc đoàng hoàng, chỉ biết ăn uống hưởng lạc, nhị ca ngươi mỗi ngày đều ra ngoài làm việc, đem mình phơi nắng đen như cục than, có nữ tử nào mơ ước chưa?

      Đại ca ngươi sớm cưới tức phụ, nhi tử đều có, tức phụ là người có bản lĩnh, nữ tử nào dám mơ ước tới ?

      Chỉ có ngươi, thứ có tiền đồ, suốt này ăn chơi trắng trẻo mập mạp, lớn lên lại đẹp như vậy, có cái gì tốt, nên mới bị người khác coi trọng?”

      Lão Kính quốc công tức giận chỉ vào mặt mắng, thấy cặp mắt đào hoa của Vân Thụy Bạch giống hệt mẫu thân , lập tức nhớ tới thê tử qua đời, lời tới miệng cũng đành nuốt trở về.

      “ Phụ thân giáo huấn chí phải, nhi tử suy nghĩ biện pháp.” Vân Thụy Bạch bình tĩnh lại .

      “ Ngươi nghĩ cái rắm…” Lão Kính quốc công trợn trắng mắt mắng.

      Vân Thụy Bạch giật mình, chần chờ : “Kia…. Vậy nhi tử trở về phòng ngủ?”

      Lão Kính quốc công lại nổi con tam bành: “Ngủ cái rắm, ra ngoài nghĩ cách cho ta!”

      Vân Thụy Bạch nghĩ ra cách, vẫn là hảo hữu của bày mưu tính kế.

      “Huynh nếu muốn cưới vị công chúa kia đơn giản thôi, huynh tìm nữ tử nào đó lăn qua lăn lại lăn đến giường luôn, hai người bên nhau thề nguyền sống chết mãi có nhau, làm cho tất cả mọi người đều biết chuyện này, như vật dưới cơn tức giận của hoàng đế, cùng lắm huynh bị phạt vài gậy, sau đó tứ hôn người khác cho công chúa.”

      Vân Thụy Bạch ngừng dao động, hảo hữu cười nhạo : “ Huynh chẳng lẽ còn thân đồng tử?”

      Vân Thụy Bạch thẹn quá thành giận: “Kỹ năng giường chiếu ta rất cao siêu, loại chuyện này ta cho huynh biết sao?!”

      Hảo hữu: “….”

      Vân Thụy Bạch cuối cùng vẫn tiếp thu kiến nghị của hảo hữu.

      nhiều ngày nay ở bên ngoài dạo, thanh lâu tửu quán, trà lâu hí viên, những nơi có thể ngẫu nhiên gặp được giai nhân đều qua lần.

      tìm đươc nương nào thích hợp, nhưng lại có ít nương liếc mắt đưa tình với .

      Trường Cốc đem những việc này cấp báo cho Mục Ngu biết, lại : “Nam nhân đều là những kẻ quản được nửa người dưới, công chúa có muốn phái người cho Vân công tử bài học ?”

      Vẻ mặt Mục Ngu điềm nhiên : “ cần.”

      Nàng vốn nhìn trúng vẻ ngoài của quản trung trinh hay làm gì, chẳng lẽ để lập cái đền thờ trinh tiết?

      Nhìn vị hôn phu tương lại vì mình mà lộ ra dáng vẻ bối rối, Mục Ngu cũng ngại vì phân ưu chút.

      Tối hôm đó Vân Thụy Bạch vẫn ở tửu quán, có chút buồn bực.

      Cho đến khi tửu quán có vị nữ tử trẻ tuổi tiến vào.

      Nàng mặc chiếc váy dài đơn sắc, xiêm y tối màu càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng.

      Các nương trẻ tuổi đều thích mặc những trang phục màu hồng trắng xanh, nàng còn trẻ, nhưng lại ăn mặc thập phần già dặn, nhưng mười ngón tay nàng thon dài, ánh mắt thâm trầm, môi đỏ nhấp, dung nhan tinh xảo mị hoặc, như nữ bước ra từ bóng đêm kinh diễm mệ hoặc chúng sanh.

      Nàng chưa từng cười qua, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Vân Thụy Bạch cái, Vân Thụy Bạch lại có ảo giác như mình ăn ngũ thạch tán.

      Quả thực, thích những thứ hại người như vậy.

      Nhưng khi nhìn thấy nàng, liền có loại cảm giác này, thần kỳ.

      Vân Thụy Bạch phục hồi lại tinh thần, cảm thấy cơ hội tới rồi.

      xoa xoa thái dương, lại nhàng vỗ vỗ nếp gấp quần áo, xác định tất cả đều hoàn hảo, lúc này mới tự tin bước .

      Vân Thụy Bạch đứng dậy đến bàn giai nhân bên cạnh, dùng thanh chính nhân quân tử hỏi: “ nương đến đây mình sao?”

      thực tế, toàn bộ tửu quán trừ tiểu nhị, cũng chỉ có hai người bọn họ.

      Mục Ngu trấn định bưng ly rượu nhấp ngụm, thầm nghĩ phu quân của mình lớn lên đẹp có đẹp, nhưng đầu óc có chút vấn đề.

      Vân Thụy Bạch thấy nàng trả lời mình, lại đè thấp thanh cùng nàng : “Kỳ ta là Tam công tử của phủ Kính quốc công, nàng có hứng thú làm phu nhân của ta ?”

      Mục Ngu cười như cười nhìn , : “ Ta nghe Tam công tử của phủ Kính quốc công được tứ hôn cùng công chúa.”

      Vân Thụy Bạch lập tức lộ ra vẻ chính khí lẫm liệt : “Công chúa kia lớn lên giống như mẫu dạ xoa, ta thực muốn cưới nàng ta, mình ta chịu khổ cũng sao, nhưng ta phải nghĩ cho hài tử của mình sau này.”

      “Vậy công tử cảm thấy ta lớn lên giống mẫu dạ xoa ?” Mục Ngu hỏi.

      Hai tai Vân Thụy Bạch hậu tri bất giác đỏ lên : “Ta tuyệt đối phải đùa, tin nương cho ta biết danh tánh, ngày mai ta liền đến cửa bái phỏng….”

      Mục Ngu lãnh đạm : “Đêm nay .”

      Vân Thụy Bạch ngẩn ngơ, “Đêm nay?”

      “Bất quá ta phải kiểm hàng.”

      Biểu tình mặt Vân Thụy Bạch vỡ ra, “Kiểm hàng?”

      “Công tử nếu được, ta theo công tử, chẳng phải thiệt thòi sao.”

      Nàng là công chúa, cần phải vì tên thái dám mà bỏ cả rừng cây.

      Vân Thụy Bạch cả giận : “Ta đương nhiên có thể! Bất quá loại chuyện này sao có thể thử được, đương nhiên phải để cho đêm tân hôn mới được….”

      Môi đỏ Mục Ngu hé mở: “Lăn.”

      thử cũng đừng lãng phí thời gian của nàng.

      Ban đầu Vân Thụy Bạch còn có thể nhẫn nại, nghe nàng lăn, giận mà tiện phát tác.

      Ai cũng tên tiểu bạch kiểm, tiểu đệ đệ như củ hành khô.

      Vì thế lén lúc nhìn thử tiểu đệ đệ của biết bao nhiêu người, tiểu đệ đệ của có mấy người có thể so được.

      Có thể vũ nhục là tiểu bạch kiểm, vũ nhục tiểu đệ đệ của cực khổ nuôi lớn là tuyệt đối thể được.

      Trong phòng tối đen, Vân Thụy Bạch nheo mắt, phát giác thế nhưng mình bị nương này bắt cóc lên giường.

      Chỉ là tới thời điểm kiếm hàng, mặt đỏ tai hồng : “ nương quả thực là nữ trung hào kiệt, bằng chờ hôm khác chúng ta lại kiểm hàng tiếp…”

      Mục Ngu nâng tay cởi áo.

      Mũi Vân Thụy Bạch hơi nóng, ánh mắt giãn ra, ngón tay khẽ run.

      Mục Ngu kéo áo xuống ngồi người hôn môi .

      Nàng khẽ cười tiếng, ở bên tai câu, làm cho thiếu chút nữa chửi thề, cũng bất chấp cái gì là rụt rè.

      Đêm dài qua mau.

      Sáng sớm hôm sau, hai người bọn họ gạo nấu thành cơm.

      Vân Thụy Bạch cầm lấy hai tay của Mục Ngu, ôn nhu nhàng sợ làm nàng sợ hãi: “Ta xử lý tốt chuyện này.”

      Mục Ngu kinh ngạc nhìn , mới đầu có chút kiêu ngạo, ngủ mới có đêm, ngờ lại quy phục nhanh như vậy.

      “Có phải đêm hôm qua mặc kệ gặp được nương nào, sáng nay chàng đều cùng nàng ta như vậy?” Mục Ngu suy tư .

      Vân Thụy Bạch lập tức : “Tất nhiên phải, ta tìm vài ngày rồi, nương chỗ nào cũng có, nhưng ta với các nàng ấy đều vô duyên.”

      nghĩ nghĩ, lại hổ thẹn : “Đêm qua là ta xúc động, xin lỗi…”

      muốn thêm gì đó, Mục Ngu lại : “ cần xin lỗi.”

      Vân Thụy Bạch hơi giật mình.

      Mục Ngu : “Ta cũng có vị hôn phu, việc xảy ra tối qua, chàng nên quên .”

      Sắc mặt Vân Thụy Bạch khẽ biến.

      “ Nàng…. Nàng đây là bội tình bạc nghĩa?”

      Mục Ngu khó hiểu nhìn .

      Vân Thụy Bạch phẫn nộ giải thích: “Đây là lần đầu tiên của ta!”

      Mục Ngu có chút khinh miệt, “Lần đầu tiên có thể làm cơm ăn sao? Ta nhìn chàng cái gì cũng tốt, nhưng kiến thức quá ít….”

      Khó trách đêm qua lăn qua lộn lại chỉ có mấy tư thế, còn rất khẩn trương.

      Vân Thụy Bạch giống như nghe được lời phụ lòng giả dối nhất đời, tức giận đến môi run run: “Lời này mà nàng cũng có thể ra được?’

      Mục Ngu thấy bộ dáng xù lông của , kiên nhẫn trấn an : “ Ta cảm thấy tối hôm qua chàng cũng tạm được.”

      Nàng xong lời này, cầm váy chạy lấy người.

      Vân Thụy Bạch cả người giống như bị ném vào hầm băng.

      nỗ lực như vậy…. Ra sức cày cấy, cuối cùng đem tri thức cả đời học được đều dùng hết.

      Nàng thế nhưng chỉ hai từ “tạm được”.

      Vân Thụy Bạch giống như bị người ta giáng cho đòn mạnh.

      Chờ phản ứng lại, tìm thấy cái nương mặc y phục tối màu kia đâu.

      Nàng thậm chí cái tên cũng thèm lưu lại.

      bị người khác lừa thất thân, lừa mất nửa trái tim, còn nữa bị hai từ “tạm được” đả kích, nửa điểm cũng gượng dậy nổi.

      Lão Kính quốc công thấy lượn ra ngoài vòng nghĩ được biện pháp nào, ngược lại hồn bay phách lạc, nhịn được lại mắng .

      Vân Thụy Bạch đem chăn kéo qua đỉnh đầu, phiền muộn : “Tóm lại con cưới công chúa….”

      vì hạ quyết tâm, cơm cũng ăn.

      Nếu phải hai ca ca ngăn lại, phụ thân lấy quải trượng đập chết tên nghịch tử này.

      Lão Kính quốc công định buông tha cái mặt già này muốn tiến cung cầu xin hoàng đế từ hôn.

      ngờ Trường Cốc nha hoàn thân cận bên người Mục Ngu công chúa tìm tới cửa.

      Trường Cốc thấy Vân Thụy Bạch, liền lạnh mặt : “Ngày ấy công tử muốn tìm nương, là công chúa của chúng ta tự mình muốn dò xét công tử.”

      Vân Thụy Bạch kinh ngạc: “Dò hỏi ta?”

      Trường Cốc nâng mí mắt lại : “Công tử nếu muốn thoái hôn, đời này cũng đừng nghĩ gặp lại nàng.”

      Trường Cốc xong lời này liền lập tức chạy lấy người, tư thế lanh lẹ kia có chút quen mắt.

      Sau khi Trường Cốc trở về, lại đánh giá sắc mặt của Mục Ngu, thấp giọng : “Công chúa sao lại lui mối hôn này, vị công tử kia xứ với người.”

      Mục Ngu cắn hạt dưa : “Lần đầu tiên của đều cho ta, ta nếu gả, tất nhiên cực kỳ bi thương.”

      Khóe mắt Trường Cốc giật giật, thầm nghĩ người phải cũng là lần đầu tiên sao?

      Hai người ai hại ai còn chưa biết đâu.

      Mục Ngu rũ mắt, nghĩ đến bộ dáng cừu con bất chấp ra sức ngày ấy, tuy vừa lòng bộ dáng ngây ngô của lắm, nhưng cảm giác thinh thích vẫn có.

      “Xem hành động của mà quyết định.”

      Thành thân hay thành thân chỉ là thứ yếu, nàng chủ yếu muốn nhìn chút, đêm động phòng hoa chúc, khi cừu con nhìn thấy nàng có cảm giác gì.

      HOÀN.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :