1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dám Chạy Xem! - Sơ Dữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 42:

      Editor: VịtK

      “Sếp lớn, …” cầm băng vệ sinh xung quanh Cảnh Phí hai vòng, đột nhiên hỏi , “Đây là đồ mua cho mẹ?”


      “A, đúng vậy.” Cảnh Phí nghe vậy liền gật đầu, thở dài nhõm hơi, cơ hồ lập tức tiếp lời , “Sao biết hay vậy, lợi hại ghê, bà bảo tôi mua cho bà gói băng vệ sinh mang về, tôi là người đàn ông lại mang theo bịch ni lông nào, đành phải để trong túi.”


      vừa vừa muốn lấy lại băng vệ sinh từ trong tay , Kỷ Niệm Sơ lại giơ tay cao lên nữa, cười như cười nhìn , “Nhưng tôi nghe bà Cảnh mới vừa Canada, tháng nữa mới trở về?”


      “…”


      Đến cuối cùng, Cảnh Phí cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng rốt cuộc cũng nhả ra chữ, giận tím mặt, “Mẹ bà!”


      nhất định chờ ở đây nghe tôi mới chịu đúng ?”


      Kỷ Niệm Sơ cười tủm tỉm gật đầu, đánh giá dưới vài lần, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở hầu kết trơn nhẵn của , còn có làn da trắng nõn tinh tế, vành tai vừa vừa tinh xảo, ngay cả mảnh da ở môi cũng có chút râu nào.


      ra Vu Nhiễm còn thường xuyên ở bên tai nhắc mãi sao sếp lớn lại có làn da tốt như vậy, cũng nghĩ nhiều, càng thể nghĩ tới phương diện kia.


      Bây giờ xâu chuỗi lại ít việc từ trước tới giờ của sếp lớn lại, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, toàn bộ chuyện thể giải thích được bây giờ cũng có thể nghĩ thông suốt được rồi.


      Chậc, từ trước tới giờ chưa phát ra dù chỉ chút.


      Vóc dáng lớn lên cao như vậy, đại khái cũng có thể có 176.177 tả hữu*, trước ngực lại là nhất mã bình xuyên**, hôm nay bị dính scandal với nữ minh tinh này, ngày mai lại có quan hệ với người khác. Còn nữa, sao có thể nghĩ tới, cư nhiên là *** chứ?

      * biết nghĩa là gì, ai biết chỉ mình nha

      **là câu thành ngữ của Trung Quốc, raw là 一马平川, ý chỉ mặt đất bằng phẳng, nơi ngựa có thể phi.

      ***Theo baidu, ý chỉ ông Cảnh Phí ổng giả nam, chất ổng là nữ, từ gốc là nương


      Khó trách Lương Trữ cắm sừng , mà chút cũng tức giận.


      tới trước mặt Cảnh Phí, nhìn vẻ mặt vô hồn của , đem băng vệ sinh trong tay thả lại tay của , giọng cười : “Đúng vậy.”


      Cảnh Phí mơ màng hướng về phía ghế lô mà , trong đầu đều là xong rồi xong rồi xong rồi, nguỵ trang nhiều năm như vậy lại bị huỷ hoại trong phút chốc, hơn nữa bị ai biết cũng sao, cư nhiên bị cái tên tiểu tinh Kỷ Niệm Sơ này biết.


      Kỷ Niệm Sơ trở về ghế lô trước Cảnh Phí, vừa muốn đẩy cửa ra, liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười, hình như là giọng của người đàn ông trẻ tuổi, hai người vừa cười, rất là vui vẻ.


      Hoắc Chính Phàm?


      có khả năng, giọng của Hoắc Chính Phàm phải vậy, hơn nữa trong khoảng thời gian này cùng Vu Nhiễm cơ hồ cũng chưa bao giờ cho nhau sắc mặt tốt.


      “Aizz, đứng ở đây làm gì? Sao vào?” Cảnh Phí ở phía sau vỗ vỗ bả vai , xong liền duỗi tay đẩy cửa.


      Kỷ Niệm Sơ còn chưa kịp cản đẩy cửa vào, cửa cũng bị đẩy ra, hai người bên trong cũng hướng về phía này nhìn qua.


      Ánh đèn ấm áp của quán bar chiếu xuống, biểu tình của mấy người có vẻ thập phần quỷ dị, bốn người tám đôi mắt nhìn nhau, sửng sốt hồi lâu.


      Vẫn là Vu Nhiễm phản ứng trước, hướng về phía hai người vẫy tay, “Ai, hai người đứng ở cửa làm gì? Tiến vào ?”


      Biểu tình của Cảnh Phí khó có thể miêu tả nhìn chằm chằm Vu Nhiễm hồi lâu, lại đem tầm mắt chuyển qua người nam sinh trẻ tuổi bên cạnh, nhìn có chuyện gì , khi nhìn kỹ rồi bị hoảng sợ.


      Tống Hoài? Sao lại ở đây?


      Còn ở bên cạnh Vu Nhiễm nữa?


      Nhớ tới bạn trai ngoài vòng của Vu Nhiễm, hình như lúc ấy cũng mười chín hay hai mươi tuổi gì đó bắt đầu ở bên cạnh Vu Nhiễm, nghĩ tới đây, chuông cảnh báo trong lòng Cảnh Phí reo vang, sắc mặt đột biến.


      Tống Hoài đợi mọi người mở miệng, liền dẫn đầu đứng dậy, hướng tới Cảnh Phí và Kỷ Niệm Sơ hơi hơi gật đầu, “Chào mọi người, tôi là Tống Hoài, là bạn của chị Vu.”


      Cậu xong ngẩng đầu, lúc nhìn tới Cảnh Phí trong nháy mắt biểu tình có chút dại ra, hơn nửa ngày cũng chưa hồi phục lại, tới khi biểu tình nghi hoặc của mọi người lộ ra, rốt cuộc cũng thấp giọng mở miệng, “ họ.”


      Kỷ Niệm Sơ và Vu Nhiễm: …


      Cảnh Phí phục hồi lại tinh thần chửi ầm lên, nhanh chóng vọt tới trước mặt Vu Nhiễm, “Tôi cho biết, dám mơ tưởng cua em trai tôi, em tôi còn , còn chưa 20, có còn là con người !”


      Tác giả có lời muốn : Kỷ Niệm Sơ: Mặt khiếp sợ


      Cảnh Phí:……


      “……”


      Hơn nửa ngày Vu Nhiễm mới tiêu hóa được này, rốt cuộc quay đầu lại nhìn Tống Hoài đứng bên cạnh, kinh ngạc hỏi, “, là họ cậu?”


      Tống Hoài dám nhìn , cúi đầu ừ tiếng.


      Kỷ Niệm Sơ xoa xoa cái trán, chuyện gì đây?


      Nếu Tống Hoài là em họ của , vừa rồi nghe cậu ta xưng hô như vậy, vậy lẽ cậu ta biết Cảnh Phí là sao?


      Sếp lớn giấu tốt thế.


      “Dừng, về nhà về nhà, ngày mai sáng sớm còn phải tham gia nhóm, hôm nay trộm xin nghỉ sớm để về sớm, nên tôi mới có nửa ngày nè.” Vu Nhiễm xua xua tay, bên dọn đồ xong, tới bên cạnh Cảnh Phí vỗ vỗ bờ vai của , lời thấm thía, “ yên tâm 100 phần trăm , tôi cua em đâu.”


      “Tôi còn chưa tới trình độ này, hơn nữa tôi có…” Vu Nhiễm nửa, dừng lại, tiếp.


      Cũng đúng, có người bạn trai có như có cũng có gì khác nhau.


      Che giấu cảm xúc của mình , Vu Nhiễm hướng về phía mấy người kia phất tay, “Tôi về đây, sáng sớm ngày mai còn phải lên máy bay nữa.”


      xong lập tức ra ngoài, quan tâm biểu tình của mấy người đó, xong chuồn nhanh, như là chạy trốn.


      Tống Hoài thấy vậy, cũng hướng tới hai người gật đầu, đuổi theo.


      “Ai tên nhóc kia đứng lại cho tôi!” Cảnh Phí ở đằng sau kêu cậu, nhưng Tống Hoài cũng chưa từng để ý tới , nhanh chóng đuổi theo Vu Nhiễm.


      Kỷ Niệm Sơ nhìn điện thoại, 11 giờ, còn chưa nhận được tin nhắn trả lời nào, tin nhắn cuối cùng còn dừng lại ở tin nhắn của .


      Cảnh Phí ở đằng sau Kỷ Niệm Sơ đột nhiên bất thình lình hỏi câu, “Tên nhóc Tống Hoài này thích Vu Nhiễm ?”


      Kỷ Niệm Sơ nghe vậy có chút buồn cười xoay người nhìn , “ xem?”


      -


      Bên này Vu Nhiễm mới vừa ra khỏi quán bar, lên xe, Tống Hoài ở đằng sau liền đuổi tới, nhìn ngồi chiếc xe thể thao phong cách màu đỏ rực, cậu tới bên cửa sổ xe gõ gõ, “Chị, chị uống rượu, để em chở chị .”


      hỏi ngược lại. “Vậy cậu cũng uống?”


      Tống Hoài cúi đầu, cười đến có chút thẹn thùng, “Em uống, vừa rồi em uống nước lọc, chứ phải uống rượu.”


      “Tốt lắm, dù sao tôi cũng định nhờ cậu lái thay.”


      Vu Nhiễm xuống xe rồi ngồi ghế phụ, chiếc xe bên cạnh nhanh chóng chạy ngang qua , vốn dĩ chiếc xe cũng có gì đáng chú ý, nhưng chiếc xe kia lái tốc độ quá nhanh, liền chút để ý nhìn lướt qua.


      Nhìn qua, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên.


      Porsche Panamera, đuôi biển số xe là 0493, 493 là số ghép từ chín nét của tên .


      Chiếc xe này cùng với biển số xe này là bọn họ chọn cùng nhau, năm ấy, bọn họ mới ở bên nhau lâu, tặng quà sinh nhật tuổi hai mươi.


      Vu Nhiễm nhanh chóng bấm cửa kính xe xuống, thò đầu ra, nhưng chiếc xe kia sớm còn thấy bóng dáng.


      ta nhìn thấy mình sao, là đặc biệt tới tìm mình sao? Hay là chỉ là trùng hợp ngang qua mà thôi?


      Tống Hoài ở bên nhìn bộ dạng thất thần của , chớp mắt, giọng hỏi , “Làm sao vậy?”


      Vu Nhiễm phảng phất giống như nghe thấy, cúi đầu suy nghĩ chuyện, móc điện thoại ra nhìn nhìn, mở WeChat, mở tin nhắn xem lại cuộc trò chuyện lại lần.


      có.


      Đều có.


      buông điện thoại xuống, trong lòng thể đó là mất mát gì, Tống Hoài bên cạnh thấy nàng bộ dạng hôn xiêu phách lạc của , kêu lần nữa.


      Lúc này Vu Nhiễm mới phục hồi tinh thần lại, mờ mịt giương mắt nhìn cậu ta, cảm xúc che giấu phô bày ra trước mặt cậu ta nhìn sót chút gì.


      Nửa ngày sau, mới thấp giọng , “Lái xe .”


      Suốt đoạn đường hai người gì, đường mặc kệ Tống Hoài cái gì, làm mọi cách để vui vẻ, Vu Nhiễm đều chỉ có lệ cười cười theo, cảm xúc cũng cao hứng, đáy mắt liếc qua tia, tất cả đều là mất mát.


      Rất nhanh đến, đậu xe xong Vu Nhiễm liền xuống xe, hướng tới Tống Hoài nhàn nhạt cười : “Cảm ơn cậu hôm nay đưa tôi về, sau này…”


      do dự, vẫn là quyết tâm, “Sau này liền cần cậu tới đoàn phim thăm tôi đâu, gần đây tôi rất bận, có thời gian.”


      Tống Hoài sửng sốt, giống như thể lý giải được vì sao đột nhiên lại biến thành như vậy, giọng của cậu rất thấp, thấp tới mức cơ hồ sắp nghe được, “Chị, em tới đoàn phim cũng quấy rầy chị…”


      “Tôi… Kỳ tôi có bạn trai rồi, cậu có biết .” Câu này Vu Nhiễm gian nan, ngẩng đầu hướng về phía cậu ta mà cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.


      Chắc là do uống rượu, nên trong miệng vừa khô vừa chát, trong khí đều tràn ngập hương vị thích.


      Tống Hoài nhìn , chuyện.


      “Cậu cũng về nhà sớm chút , về đến nhà gửi tin nhắn qua t WeChat cho tôi.” nghĩ, lời ràng như vậy, chắc cậu ta cũng nghe ra được .


      -


      Vu Nhiễm mở cửa vào trong, ánh sáng trong phòng tối, chỉ có chiếc đèn bàn lờ mờ chiếu lên chiếc sô pha, cũng chỉ thấy được người đó ngồi ở sô pha, rũ đầu, trong tay cầm quyển sách, chuyên chú lại nghiêm túc.


      Sườn mặt của bị đèn vàng màu vàng ấm bên cạnh chiếu xuống, có vẻ thực ấm áp, người thậm chí còn mặc áo blouse trắng của bệnh viện, bên trong là áo sơ mi màu xám nhạt, chỉ mở nút áo cùng ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo như ngọc.


      Nhìn từ góc độ này, thậm chí có thể thấy ràng lông mi vừa dày vừa dài, ánh đèn chiếu xuống trang sách ra cái bóng .


      trở về giống như cũng nằm ngoài ý muốn của , cũng bị ảnh hưởng gì, ngồi ghế sô pha nhúc nhích, biểu tình lạnh nhạt, nhanh chậm lật trang xem sách. (Cha này bị điên rồi)


      Vu Nhiễm đánh giá liếc mắt nhìn căn phòng cái, nửa tháng rồi trở về kỳ cũng khác gì mấy, nhưng lại làm có cảm giác nhiều năm rồi chưa từng đặt chân tại đây, nơi này hết thảy quen thuộc như cũ lại làm cảm thấy xa lạ.


      còn nhớ mình từng mua cho Hoắc Chính Phàm phòng ở, nhưng mà lại nhận, còn tỏ vẻ nguyện ý cùng mình ở chung chỗ là.


      Lúc ấy rất vui, cho rằng mình đặc biệt đối với .


      Cho dù đối với ai cũng đều bộ dáng lạnh như băng, nhưng tin tưởng chính mình, nhất định có thể xâm nhập vào trong lòng , chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.


      Bây giờ ngẫm lại, buồn cười, chỉ là muốn nhận đồ của mình mà thôi.


      “Sao bật đèn để đọc sách, bị hư mắt mất.” rót cho mình ly nước, ngồi xuống bên cạnh , nhàn nhạt .


      Hoắc Chính Phàm nghe thấy chuyện, thả sách trong tay xuống, ngẩng mặt lên nhìn , giọng bình đạm, “Sao đột nhiên lại quay về.”


      “Em nên trở về sao?” Giọng Vu Nhiễm cũng trở nên sắc bén hơn, nhìn , trong con ngươi tràn ngập quật cường.


      tựa hồ là có chút kinh ngạc với ngôn từ sắc bén của Vu Nhiễm, lại nghĩ tới cái gì, trong đầu lên gương mặt tươi cười của Vu Nhiễm cùng người đàn ông kia ở Giang Thành, Vu Nhiễm còn ngồi ở ghế phụ, nam sinh lái xe cười đùa với .


      Hình như trước giờ ở trước mặt mình chưa từng cười cách chân như vậy, ở trước mặt mình, luôn trong bộ dáng cẩn thận, cố tình duy trì mối quan hệ này, từng giây từng giống như chưa từng cười chân như vậy ở trước mặt mình, ở trước mặt mình, luôn cẩn thận từng li từng tí, cố gắng duy trì mối quan hệ này, từng giây từng phút sợ mình tức giận, trăm phương ngàn kế dụ dỗ mình.


      ở trước mặt mình, hình như từ trước tới giờ chưa từng lộ ra mặt chân đó.


      nhìn Vu Nhiễm qua lại với nam sinh kia, trong lòng rất thoải mái, ở trước mắt bọn họ cố tình phóng ga nhanh, giống như muốn đem gương mặt tươi cười dành cho mình của vứt ra xa. (Cha nghĩ hà, chứ cha có làm)


      đường trở về nhà, cũng có về phòng ngủ, vẫn luôn ở phòng khách đọc sách, đợi .


      Kỳ chờ vì cái gì, chính cũng biết.


      Hoắc Chính Phàm trầm mặc lát, mới thấp giọng mở miệng, “Vu Nhiễm, em phải quay về làm chính mình thôi.”


      Vu Nhiễm nghe vậy ngẩn người, thấp giọng cười, giọng điệu lại trở nên bén nhọn, “Quay trở về làm chính mình? Ha ha, quay về làm chính mình, em cũng muốn, em cũng muốn.”


      xong có chút khống chế được cảm xúc của mình, hốc mắt đỏ vòng, vẫn cứ liều mạng nén xuống, “Ba năm trở lại đây, vì , em trở nên biết tới bản thân mình rồi.”


      Vu Nhiễm xong, cúi đầu vùi vào gối, giọng khụt khịt.
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Up chương mới cho mọi người nè, tui up cùng lúc với truyện thiếu tướng nhaaa. Mọi người ngày tốt lành.
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11114 others thích bài này.

    2. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 43

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK


      Hoắc Chính Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng lời, nửa ngày sau, mới đứng dậy ngồi vào bên cạnh , gần chút, duỗi tay sờ sờ tóc , đưa khăn tay cho .


      “Đừng khóc.” thấp giọng .


      Chỉ hai từ đơn giản này, Vu Nhiễm rốt cuộc nhịn được, nghe được mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt quen thuộc người , nước mắt càng nhịn được nữa, nghiêng người nhào qua ôm chặt, ôm cổ , đem đầu vùi vào trước ngực .


      phải mấy ngày nay em cũng rất vui sao, em ở bên cạnh người đàn ông kia, ít nhất cũng quay về làm chính mình.”


      Giọng điệu trước sau vẫn lạnh nhạt, trong lòng Vu Nhiễm lại nhảy dựng, quả nhiên là , thấy mình.


      “Em có…” giọng vì mình mà giải thích.


      Hoắc Chính Phàm nghe vậy lại khẽ cười tiếng, tiếng cười này có bao nhiều hàm ý , môi khẽ mở, phun ra mấy từ, “Đừng lừa chính mình.”


      Vu Nhiễm ngẩng đầu, lông mi thượng còn dính nước mắt, thể tin được nhìn , “


      nhàng tránh tay ra, xoay người muốn , Vu Nhiễm lại đột nhiên dùng sức lực lớn đến kinh người, đột nhiên đứng lên giữ chặt lấy , ấn sô pha, ngồi lên, thấp giọng cầu xin, “ đừng .”


      bị lôi kéo đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười, cũng giãy giụa, tùy ý đè nặng như vậy, “Vu Nhiễm, em cảm thấy như vậy có ý nghĩa gì sao?”


      “Giữa chúng ta là quan hệ gì, tôi nghĩ so với tôi em hiểu hơn.” càng , cảm giác trả thù trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng khoái chí.


      nhớ tới vừa rồi ở bãi đỗ xe của quán bar ngồi ba tiếng, biết Vu Nhiễm ở đây.


      biết chính mình suy nghĩ cái gì, ràng lúc nãy trong lòng bị phiền muộn lái xe đường, lại bất tri bất giác tới ngay cửa quán bar, hơn thế nữa còn ngồi tận ba tiếng đồng hồ.


      Trơ mắt nhìn bước ra từ quán bar, phía sau lập tức có người đàn ông đuổi theo, hai người gì đó.


      biết là cố tình hay là vừa khéo, người đàn ông này gặp qua, chính là lần trước ở cổng lớn bệnh viện ở Giang Thành, cách cái đường cái đứng cùng Vu Nhiễm, vẫn luôn nhớ .


      đoạn thời gian dài về nhà, giống như, cần thiết đối với nữa.


      Vu Nhiễm nghe vậy thể tin được mà ngẩng đầu, quan hệ gì? đương nhiên biết , hơn ai hết.


      Thế nhưng từ trước tới nay đều nặn ra biểu giả dối, cư nhiên lại bị phát vạch trần.


      Hoắc Chính Phàm lại chưa cho cơ hội để chuyện, đột nhiên cười hỏi , con ngươi mang theo dụ hoặc và trầm luân, “ tôi sao?”


      Trong nháy mắt ngẩn ra, giống như là nghĩ tới hỏi ra vấn đề như vậy, sau đó lại chút do dự mà gật đầu.


      ngẩng đầu hôn , Vu Nhiễm sửng sốt, sau đó đáp lại, hai người trầm luân, ở bên tai thấp giọng nỉ non hỏi, “Em là của tôi sao?”


      có chút hoảng hốt, tại sao lại hỏi mình như vậy, “, … Em sớm là của .”


      Hoắc Chính Phàm lại đột nhiên rời môi , khẽ cười tiếng, “Vậy cái giá của tình em quá rẻ mạt rồi.”


      Những lời này giống như dội cho xô nước lạnh, Vu Nhiễm đột nhiên tỉnh táo lại, giơ tay liền tát cái, thất tha thất thểu đứng dậy. (Mất dại)


      nhìn thẳng vào con ngươi đen nhánh kia, bên trong có nửa phần tình , mang theo tỉnh táo mà tài nào có được.


      ràng là khuôn mặt quen thuộc, vẫn là mặt mày mà thích, vẫn là bộ dáng mà thích, nhưng phảng phất giống như chưa bao giờ quen biết vậy.


      Đúng vậy, bỗng nhiên nhớ tới, đoạn cảm tình này, từ đầu tới cuối, cũng chỉ có mình trầm luân mà thôi.


      Cho tới nay, luôn tỉnh táo.


      Vô cùng tỉnh táo.


      “Chúng ta tách ra khoảng thời gian .” Rốt cuộc, nghe thấy thanh chính mình vang lên.

      -------------------


      Kỷ Niệm Sơ trở về nhà, mới vừa vào cửa, tâm lý cảm thấy mình có chút đúng, lại gửi thêm tin nhắn cho nữa.


      【 ngủ ngon: Ngủ rồi sao? 】


      Giày cũng chưa cởi, trực tiếp tới trước sô pha trước đem cả người rơi vào sô pha, chờ tin nhắn .


      có trả lời.


      có chút lo lắng, phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ? chưa bao giờ như vậy, trong lòng có chút bất an, đứng dậy tới cửa gọi điện thoại cho Bùi Lương Thành.


      Bên kia chậm chạp bắt máy, nhịn được, mở cửa ra lần nữa, tới cửa đối diện gõ cửa.


      có đáp lại, liên tiếp ấn chuông vài lần cũng có đáp lại.


      Nhìn mật khẩu nhà , trong lòng đột nhiên lên ý tưởng, ma xui quỷ khiến bắt đầu đoán mật mã nhà .


      do dự lát, vẫn là gọi điện thoại cho lần nữa, nhưng điện thoại vẫn luôn vang cho tới khi tự động cắt đứt, đầu bên kia vẫn có phản ứng gì.


      Kỷ Niệm Sơ nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc đứng ở trước cửa duỗi tay, ấn xuống bốn con số 0423 n, quả nhiên, cửa mở.


      0423 là sinh nhật .


      mím môi, vào, trong phòng mảnh đen nhánh, có bất luận tiếng kêu gì.


      bật đèn pin điện thoại lên, thấp giọng gọi câu, “Luật sư Bùi?”


      có người đáp lại.


      Dựa vào ký ức chậm rãi tiến vào trong phòng , trong phòng đen nhánh, sờ soạng đèn giường bàn, trong phòng lập tức sáng lên.


      giường có thân ảnh cuộn tròn, cái mền màu xám đậm chỉ che đến ngực, lộ ra hai cánh tay ở bên ngoài mền.


      ngủ đến mức an ổn, bàn tay che đôi mắt lại, cả người run rẩy, trán tất cả đều là mồ hôi dày đặc, mặt ửng hồng bình thường, giống như gặp ác mộng.


      “Thành Thành?” ngồi xổm giường , thấp giọng gọi .


      duỗi tay sờ sờ cái trán , nóng hổi, trong lòng nhảy dựng, quả nhiên, phát sốt, nhìn dáng vẻ là sốt cao.


      Khó trách nửa ngày cũng trả lời tin nhắn mình.


      Cũng biết hòm thuốc nhà ở đâu, vội vàng tìm trong phòng hồi lâu, cũng tìm thấy được.


      Rơi vào đường cùng đành phải vào toilet làm ướt khăn lông, đặt khăn lông trán , vuốt gương mặt nóng hổi của , thấp giọng dụ dỗ , “Thành Thành, chúng ta bệnh viện trước .”


      bị sốt rồi.”


      vừa dứt lời xong, đột nhiên bắt lấy bàn tay đặt trán , ngay sau đó trời đất quay cuồng, chờ phản ứng lại, đổi vị trí với .


      Bùi Lương Thành mở to đôi mắt mê ly nhìn chằm chằm , con ngươi hơi híp lại, trước mắt là khuôn mặt ngày đêm tơ tưởng, dần dần trùng hợp với gương mặt nhiều năm trước.


      vươn bàn tay nóng bỏng ra vuốt ve gương mặt , gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt kia, người này từng vô số lần xuất trong giấc mơ của , mỗi giấc mơ trong đêm khuya, địa điểm khác nhau, quần áo khác nhau.


      Nhưng cho tới bây giờ giây phút nào, lại chân giống như bây giờ vậy.


      cúi đầu hôn lên, dùng sức hôn, môi đều sưng đến tê dại, thậm chí còn chảy máu.


      duỗi tay ra xoa xoa môi , đầu ngón tay dính máu, thấp giọng hỏi, “Đau ?”


      Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, ôm , cách tấm mền hơi mỏng, mùi hương tùng thanh đạm còn pha lẫn với hương cổ dược, ngửi được khiến mơ màng.


      cảm thấy chính mình sắp bị lây bệnh, cả người nóng lên, độ ấm bay lên, ngẩng đầu nhìn thẳng con ngươi của , hai người đối diện nhau, nửa ngày, mới thấp giọng mở miệng.


      “Thành Thành, biết em là ai ?”


      Bùi Lương Thành khẽ cười tiếng, sao có thể biết, trong mắt , trong lòng, tất cả đều là , chỗ nào còn có thể chứa chấp người khác được chứ.


      “Niệm Sơ, em.” tiến tới bên tai , khẽ cắn. Tới gần lỗ tai chút, thấp giọng gọi tên .


      Giống như là do bị sốt, giọng của có chút khàn khàn, mặt cũng phiếm hồng, bởi vì vóc dáng rất cao, cho nên chặn ánh đèn ở ngay tủ đầu giường.


      Lông mi dài hơi rũ xuống, có vẻ dị thường mềm mại, môi hồng nhuận hơi nhấp, có lẽ là bởi vì vừa mới hôn môi, mặt còn đọng lại chút nước, ánh đèn chiếu xuống, càng dễ dàng thấy được.


      là đẹp mắt nha, ngay cả lúc bị bệnh, cũng đẹp như vậy.


      Đẹp đến mức chỉ muốn giữ cho riêng mình, chỉ có thể của mình , trong lòng Kỷ Niệm Sơ thầm nghĩ, tình cảm trong lòng dần dần mọc rễ nẩy mầm, rốt cuộc cũng kiềm lòng được nữa.


      Duỗi tay ôm lấy cổ , ở bên tai thấp giọng , “Làm sao bây giờ, so với hôm qua hình như em càng thích .”


      Dây cung trong đầu giống như bị kéo căng đến cực hạn, rốt cuộc chịu được nữa, ‘Bang’ tiếng, đứt rời.


      áp trán mình lên trán , vẫn nóng hổi vừa thổi vừa ăn, “Thành Thành, phát sốt rất nghiêm trọng, bây giờ chúng ta cần phải bệnh viện.”


      Bùi Lương Thành nhíu mày, chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt , “ uống thuốc hạ sốt xong ổn rồi.”


      Kỷ Niệm Sơ đẩy ra xoay người xuống giường, “Hòm thuốc ở đâu, em tìm.”


      thấy bộ dáng này của , như là liếc mắt cái liền nhìn thấu suy nghĩ của , thấp giọng cười, “Ở ngay tủ áp chót trong thư phòng cách vách.”


      Bùi Lương Thành dựa đầu vào giường, đầu hơi cúi xuống, Kỷ Niệm Sơ rất nhanh trở lại, trong tay cầm ly nước, đưa thuốc trong tay cho , nhìn ngoan ngoãn nuốt viên thuốc màu trắng xuống, lại uống sạch ly nước, lúc này mới thở dài nhõm hơi.


      “Niệm Sơ, tới đây.” thấp giọng gọi , vỗ vỗ cái mền bên cạnh.


      Rời ôm ấp của, tựa hồ có chút lạnh, thân mình tự giác được run chút, Bùi Lương Thành ôm vào trong ngực, “Lạnh để ôm vào trong ngực.”


      Ừ, xác trong lòng ngực rất ấm áp, giống như bình thường, luôn là hơi thở lạnh lùng hỗn loạn, trong lòng Kỷ Niệm Sơ thầm .


      cúi đầu cởi giày cởi vớ cho , ôn nhu bế lên giường, trong lòng Kỷ Niệm Sơ chấn động, giọng phát run, “Thành Thành, Tắt… Tắt đèn .”


      ----------------------------



      Hai người ngủ giấc tới rạng sáng, thẳng đến giữa trưa cũng ai tỉnh, Kỷ Niệm Sơ bị quậy tới muộn, ngủ say đến chết sống lại.


      Cuối cùng vẫn là Bùi Lương Thành tỉnh lại đầu tiên, nhìn Kỷ Niệm Sơ ngủ trong lòng ngực mình, thấp giọng cười cười, nhàng buông ra, đắp chăn lại đàng hoàng cho , đứng dậy ra ngoài.


      Kỷ Niệm Sơ bị mùi đồ ăn mà tỉnh, trợn mắt ngồi dậy, toàn thân đau đớn, giống bị nghiền áp khiến đau tới nổi ngồi được. (xxx rồi hả)


      Nệm bên cạnh hơi lún xuống chút, ga giường cũng hơi bị nhăn, chắc là người bên cạnh vừa rời lâu.


      Cảnh tượng hôm qua từng lúc ra trong lòng, Kỷ Niệm Sơ đột nhiên sửng sốt, nhanh chóng liếc mắt đánh giá cảnh tượng xung quanh, trong lòng chỉ có hai từ.


      Bà nó! Đây phải là phòng , mình có ở trong nhà mình.


      Xong rồi xong rồi, ngày hôm qua giống như ăn trộm vào trong phòng , lại phát ra bị sốt, sau đó muốn đưa bệnh viện, lại bị từ chối?


      Rồi sau đó nữa uống thuốc, cùng Bùi Lương Thành, chuyện gì xảy ra?


      Toàn thân đau nhức khắc nào nhắc nhở , là , phải là mơ.


      bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn vì lầu này chỉ có hai nhà của bọn họ, bằng bị người khác nghe thấy xấu hổ chết mất, giọng của tối hôm qua rất lớn…


      Kỷ Niệm Sơ bụm mặt, tuy rằng hai người ở bên nhau, nhưng mà chưa được lâu, bọn họ liền như vậy…


      nhắm mắt lại, tất cả đều là những hình ảnh của tối hôm qua, bắt buộc chính mình được suy nghĩ nữa, tùy ý mở Weibo ra, có chút nhàm chán, lướt xem.


      #Sinh hoạt cá nhân của Lương Trữ #
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Dạo này cày lại phim ‘Bạn tôi là hồ ly’, huhu cuốn khỏi , nên tg edit nó ngày càng ít lại, cảm thấy mình lười biếng. Phim hay xỉu lên xỉu xuống, bà nữ chính dễ thương thôi rồi lượm ơi.
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11113 others thích bài này.

    3. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 44

      Editor: VịtK


      # Lương Trữ đoạt đất diễn #


      # Lương Trữ nhanh chóng tiến vào giới giải trí #


      # Những bức ảnh khiếm nhã của Lương Trữ #


      bấm mở bình luận, quả nhiên phía dưới bình luận tất cả đều mắng ta.


      bàn cãi: Minh tinh tuyến 18* này đâu ra đây? 】16.8 nghìn likes (Tuyến 18 là diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama mì ăn liền, theo: Review Trung Quốc)


      【 làm gương dẫn đầu trong giới giải trí V: Chỉ có mình tôi là biết người này sao? 】12.4 nghìn likes


      【 nhớ mãi quên: Đây phải là khách mời cố định trong Thử Thách Ngôi Sao sao, ràng chỉ có làm khách mời chỉ có kỳ, còn cố gắng vì mình mà làm tham gia thêm kỳ nữa à? 】8.3 nghìn likes


      【 hôm nay cũng rất nhàm chán: Đây là tự mình mua hot search hả? Muốn theo con đường đỏ đen giống Kỷ Niệm Sơ sao? 】6.1 nghìn likes


      trai tốt là tôi: Hotsearch này đáng xấu hổ, tự mình xào mình? Nhân lúc còn sớm rút lui . 】2.7 nghìn likes Tán


      ……


      Kỷ Niệm Sơ tắt điện thoại cười cười, nếu hot search ngày hôm qua bị Bùi Lương Thành triệt tiêu, cần nghĩ cũng biết lần này khẳng định là bút tích của .


      Rốt cuộc sếp lớn cũng làm nên tích gì, Bùi Lương Thành như cọng lông hồng triệt tiêu hết mấy thứ đó, còn nhanh chóng dứt khoát nữa, muốn đào ra việc xấu của Lương Trữ cũng phải việc gì khó.


      đứng lên, nhìn quần áo rớt đầy đất ngay chân giường, có chút đau đầu, bất quá tuy người đau, nhưng lại khô mát, có bất luận cảm giác dính nhớp nào.


      Nghĩ tới đây, mặt lại đỏ lên, khẳng định tắm cho mình rồi.


      Nhân lúc cháy nhà mà hôi của!


      Đồ bại hoại!


      Trong lòng Kỷ Niệm Sơ thầm đem Bùi Lương Thành ra mắng vài lần, vừa định nhặt quần áo dơ bẩn dưới đất lên, lại phát ra tủ đầu giường có cái đầm dài màu lam nhạt, ở còn có áo khoác màu trắng, xếp gọn gàng chỉnh tề.


      Hô, chuyện này. Làm xong chuyện coi bộ cũng khá tốt.


      Trong lòng Kỷ Niệm Sơ lẩm bẩm vài tiếng, mới vừa mặc quần áo xong, ngoài cửa liền tiếng bước chân nhè truyền tới, vội vàng sửa sang lại tóc mình chút, lại sửa sang lại quần áo người, vừa vặn, lúc này Bùi Lương Thành tới.


      “Niệm sơ, lại đây ăn cơm.” hướng về phía ôn nhu cười, vẫy vẫy tay.


      Kỷ Niệm Sơ cúi đầu thấy , lại biết rằng Bùi Lương Thành nhìn ràng dấu vết người , còn ở phía dưới cổ, là cái dấu răng sưng đỏ.


      Ánh mắt tối sầm lại vài phần, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, “Cục cưng, sao vậy?”


      “!”


      Kỷ Niệm Sơ bị tiếng gọi ‘cục cưng’ này bỗng nhiên ngẩng đầu, “Em… …”


      rối rắm nửa ngày, lập tức biết nên cái gì mới tốt, cuối cùng tới khi Bùi Lương Thành nhìn chăm chú, cọ tới cọ lui, đứng lên, ra ngoài.


      Lúc đứng rửa mặt trong toilet, rốt cuộc cũng phát dấu răng cổ mình, dùng tay nhàng chạm vào liền đau đến chịu được, giống như được bôi thuốc mỡ, có chút mát lạnh, nhưng vẫn sưng như cũ.


      lại ở trong lòng đem ra mắng mấy lần, phát sốt vậy còn có thể lăn lộn được, coi như cũng tốt.


      Rửa mặt xong rồi ra ngoài, ngồi xuống bàn ăn, bàn dọn xong năm sáu món, có món nào là thích cả.


      “Hot search lần trước là triệt tiêu sao?” đột nhiên mở miệng hỏi .


      “Ừ.”


      “Vậy lần này việc xấu của Lương Trữ cũng là tuôn ra luôn?”


      “Ừ.”


      Bùi Lương Thành trả lời từng câu xong, giương mắt nhìn , trong ánh mắt tràn đầy thành khẩn, “Cục cưng, bất luận em hỏi cái gì, lừa em.”


      vĩnh viễn vĩnh viễn em, vĩnh viễn chân thành với em.” .


      Tác giả có lời muốn : Hôm nay ngọt hay ngọt!!!


      Kỷ Niệm Sơ bị bất thình lình thổ lộ sửng sốt, vì sao luôn có cảm giác hai người bọn họ quen biết từ lâu rồi, tình của phải là giả, có thể cảm nhận được.


      Nhưng mà bọn họ mới ở bên nhau lâu, sao tình lại có thể chân thành nồng nhiệt như vậy chứ?


      suy nghĩ tới mức xuất thần, chú ý tới tới ` Bùi Lương Thành ngồi xuống bên cạnh , đưa tay vuốt cổ , dùng lòng bàn tay nhàng vuốt ve, ôn nhu lại thương tiếc.


      thấp giọng hỏi , “Đau ?”


      Kỷ Niệm Sơ tức giận trừng cái, “ xem?”


      nghĩ tới, cư nhiên có thể cắn dấu vết ràng cổ như vậy, như vậy, làm sao có thể ra ngoài gặp người khác?


      thử xem, game show Thử Thách Ngôi Sao em còn chưa quay xong, bây giờ còn phải quay tiếp, bộ dạng này sao em có thể xuất trước ống kính?” Miệng còn ngậm ngụm cơm, quai hàm căng phồng, trừng mắt hỏi .


      Bùi Lương Thành đem mặt để sát vào chút, chớp chớp mắt, giọng trầm thấp, “Cục cưng muốn trách sao?”


      “!!!”


      Bà nó, lại nữa hả!?


      Kỷ Niệm Sơ có tiền đồ mày xoay người qua chỗ khác, gương mặt hồng tới phát sốt, mặt ngoài nhìn có gì, nhưng nội tâm sớm trời sụp đất nứt.


      Mẹ kiếp, cẩu nam nhân* này từ khi nào biết dùng chiêu này rồi?! Làm được lần rồi làm tới hả, lần hai lần ba lần rồi tới n lần? (xin phép mọi người mình để nguyên vậy, chứ dịch ra nghe thô lắm, người đàn ông chó?)


      Nhưng cố tình còn phải chung đụng với con người này, bị ép tới gắt gao, có sức để phản kháng.


      được, thể như vậy được, nhất định phải tạo ra cuộc cách mạng chống đối!?


      *


      Phòng họp bệnh viện Nam Cẩm


      Giáo sư Tiêu giảng bài ở phía , mở giáo trình ra, bắt đầu đâu vào đấy giảng bài, viết dòng chữ ‘Lòng tin hợp lý – liệu pháp hoá cảm xúc hợp lý’ bảng điện tử trắng.


      “Trải qua nhiều lần biện luận, nghiên cứu và thảo luận, chúng ta phát ……” giảng đến nửa, đột nhiên tạm dừng lại.


      Chỉ học sinh đắc ý nhất ngồi ở hàng ghế đầu, tuy rằng đôi mắt của Hoắc Chính Phàm nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng hai mắt lại vô thần, đáy mắt trống rỗng, hiển nhiên là thất thần, biết suy nghĩ cái gì.


      giống như chưa phát ra giáo sư ngừng giảng bài lại, trong đầu lên tất cả đều là đầy mặt nước mắt của Vu Nhiễm, khuôn mặt quyết tuyệt của , còn có câu hỏi kia mà hỏi .


      “Em vẫn luôn suy nghĩ, ba năm trở lại đây, rốt cuộc có người nào có thể làm trở nên khác .”


      “Chúng ta tách ra khoảng thời gian .”


      Trở nên khác ?


      Ba năm này, trở nên khác sao?


      thay đổi sao? Kỳ , chính cũng lắm.


      Giáo sư Tiêu đột nhiên xuống bục gõ gõ cái bàn , , “Bác sĩ Hoắc? Tôi vừa mới giảng lòng tin hợp lý, có nghe giải thích ?”


      như từ trong mộng tỉnh lại, đứng lên hướng về giáo sư hơi hơi gật đầu, trả lời cách chi tiết, “Là nhà tâm lý học về tâm thần học, cầu đầu tiên cần phải biết nguyên nhân nào dẫn tới bệnh tình của bệnh nhân bị kích phát, sau đó nhà tâm lý học cần phải phân tích thái độ và lòng tin cho người bệnh khi họ đối mặt với tình trạng kích phát…”


      xong, ngồi xuống lần nữa, giáo sư nhìn sâu, sau đó trở về bục giảng rồi hướng về phía dứoi gật đầu, “Ừ, bác sĩ Hoắc tồi.”


      Cuộc họp kết thúc, Hoắc Chính Phàm lời thu thập đồ vật rời , còn chưa được mấy bước bị người khác gọi lại.


      quay đầu lại, chỉ thấy giáo sư hướng về phía vẫy vẫy tay, cừoi hoà ái, “Tiểu Hoắc rảnh , tới văn phòng tôi chuyến.”


      ----------------------


      Văn phòng khoa tâm thần


      “Tiểu Hoắc, sao gần đây tâm trạng của cậu được tốt, lúc làm đề tài luôn thất thần.” Giáo sư Tiêu đẩy mắt kính lên, bên sửa soạn lại sách bàn, giáo thụ đẩy đẩy kính viễn thị, bên sửa sang lại sách bàn cách có trật tự.


      mặt Hoắc Chính Phàm mang theo chút xin lỗi, “Xin lỗi giáo sư, là vấn đề ở tôi, khi về tôi suy nghĩ nhiều hơn.”


      Đối với lời xin lỗi của giáo sư Tiếu cũng chỉ nhàn nhạt cười cười, cũng để ý, tạm dừng chút, tiếp theo lại hỏi , “Bây giờ cậu sắp học xong nghiên cứu sinh rồi, có định làm gì tiếp theo ?”


      “Là làm chính thức ở Nam Cẩm, hay vẫn tiếp tục học lên tiến sĩ?”


      “Ở lại hay là ra nước ngoài?”


      Giáo sư hỏi xong, Hoắc Chính Phàm cơ hồ lập tức nghĩ tới Vu Nhiễm, tới nước ngoài điều đầu tiên nghĩ phải là mẹ nằm trong phòng bệnh.


      Càng phải là người ba như quỷ hút máu kia, mà là Vu Nhiễm, bất luận nghĩ tới chuyện tốt xấu gì, vẫn luôn là .


      ngẩn người, trầm mặc lát, “Giáo sư, tôi chưa nghĩ tới chuyện này.”


      “Cậu cũng biết, trình độ của khoa tâm thần trong nước cao, nếu tính làm lâu dài, tôi đề nghị cậu vẫn nên ra nước ngoài đào tạo sâu, đương nhiên, nếu cậu vẫn muốn ra sức học lên tiến sĩ, giáo sư tôi cũng có tài nguyên tồi, có thể vì cậu mà giới thiệu.”


      Ông nhàn nhạt , “Cậu là người tài năng thiên phú nhất trong đám học sinh của tôi, tự nhiên tôi cũng có hy vọng cậu có thể tốt hơn, hy vọng cậu hiểu được.”


      “Dạ, giáo sư, tôi hiểu, cảm ơn ngài.” Hoắc Chính Phàm đứng lên, cúi đầu chào giáo sư Tiêu.


      ra tới cổng lớn bệnh viện, thời tiết ngày càng lạnh, gió thổi bên ngoài, vốn dĩ định về nhà, nhưng trận rồi trận gió thổi lạnh làm đau đầu.


      định về nhà.


      đem chìa khoá xe mới vừa lấy ra tuỳ tay ném trở lại trong túi, sắc trời tối, nhìn bóng đêm bao phủ thành thị, có chút mờ mịt, ở trong bóng đêm phát ngốc, trong lúc nhất thời cũng biết nên đâu.


      Tới Kinh Thị nhiều năm, giống như ở đây người bạn để chuyện cũng có, rất bận, thời học sinh bận học, vội vàng lấy học bổng, vội vàng làm việc bán thời gian.


      Sau đó lại có công việc, lại bận rộn với công việc, bận làm việc quan trọng, hình như cho chính mình có chút cơ hội để thả lỏng.


      Lúc học đại học tính cách quái gở, đối với ai cũng lạnh nhạt, có thời gian rảnh rỗi cũng ngâm mình trong thư viện, cũng thích xã giao, cho nên dù là công việc, vẫn như cũ duy trì thói quen này.


      phải có người có ý muốn tiếp cận , phải có người muốn theo đuổi , nhưng vẫn luôn là bộ dáng mặn nhạt, những người đó cũng từ bỏ.


      Chỉ có mình Vu Nhiễm, thường xuyên quấn lấy mình, thường xuyên nấu cơm cho mình ăn, còn nếm thử số món ăn kỳ lạ nữa.


      Vì để thích, còn đặc biệt quay lại hỏi thăm sở thích của , chỉ cần đóng phim, khi rảnh rỗi, cơ hồ đều quấn lấy mình.


      Năm ấy, đứng trước mặt mình, ấy biết mẹ mình bị bệnh nặng, lo được tiền thuốc men, ngay cả tiền học cũng là tiền vay mượn.


      có thể trợ giúp cho mình, điều kiện tiên quyết là ở bên cạnh , làm bạn trai .


      Lúc ấy 18 tuổi, phản ứng đầu tiên là chán ghét , cùng những người đó giống nhau, thấy trong ánh mắt của chính mình đều là kinh diễm, chán ghét việc điều tra mình, vì mình mà khuôn mặt kia từ thủ đoạn.


      Nhưng lại có biện pháp, thực trước mặt, thể cúi đầu.


      đề ra cầu, cho thời gian là năm, sau đó ở cùng , Vu Nhiễm cũng rất dễ chuyện, cơ hồ do dự chút nào liền đồng ý.


      Sau đó, vào lúc 19 tuổi, 23 tuổi, bọn họ rốt cuộc ở bên nhau.


      Ký hợp đồng 4 năm. (Vậy là còn 1 năm)


      -


      Bên cạnh truyền tới tiếng kèn dồn dập, Hoắc Chính Phàm phục hồi tinh thần lại, lúc này mới lui ra phía sau chút để nhường đường.


      cảm thấy mình có chút tỉnh táo, bằng sao lúc nhắm mắt tất cả chỉ toàn thấy gương mặt của Vu Nhiễm?
      Last edited: 5/5/22
      OoAnOo, Red Ruby, minhminhanhngoc3 others thích bài này.

    4. VịtK

      VịtK Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      2,363
      Chương 45

      Tác giả: Sơ Dữ

      Editor: VịtK


      Lúc khóc với mình, lúc cười với mình, bộ dạng lúc nấu cơm cho mình, mọi chuyện, mọi bộ dáng, chẳng những mơ hồ, ngược lại ngày càng ràng hơn.


      mình đường, nửa ngày, mở Wechat, lướt lên tìm lịch sử trò chuyện của hai người.


      Lúc này mới phát cơ hồ đều là đoạn tin nhắn của , mà chính mình luôn là chữ ‘ừ’ lạnh lùng, hoặc là ‘được’, còn dứt khoát hơn nữa là ‘ về’.


      Lịch sử trò chuyện dừng lại ở tuần trước, còn tìm mình nữa, cũng trở về nữa.


      Lần này rồi.


      tìm quán ăn khuya bên đường, việc kinh doanh của quán ăn khuya rất tốt, xung quanh bày 7 8 chiếc ghế nhựa màu đỏ, ở chiếc bàn tròn lớn bày đầy đủ các loại đồ ăn khuya sạch , xung quanh mình ngồi toàn là người với người, thanh ồn ào, ầm ĩ chuyện.


      Chỉ có mình.


      Hoắc Chính Phàm gọi 6 chai bia, mấy xâu thịt nướng, dĩa tôm say, mình ngồi xuống.


      -


      Mặt Kiều Lang có biểu tình gì theo sau Cảnh Phí vào quán ăn khuya, vì cái gì mà hôm nay hai tới trước cửa công ty ngăn cản , cái gì mà phải mời ăn cơm, thể đồng ý, ép buộc lại đây.


      Trước giờ cho rằng, người giống đại thiếu gia quý giá như Cảnh Phí ăn ở mấy chỗ như là nhà hàng Tây này nọ, lại nghĩ tới ăn ở quán ăn khuya bên đường.


      Cảnh Phí lôi kéo Kiều Lang, nhiệt tình mà giới thiệu cho biết, “Quán ăn khuya này ăn rất ngon, danh tiếng kinh doanh gì đó cũng rất tốt.”


      “Cậu xem , thấy , đều là người với người, tới chậm có chỗ ngồi đâu, cậu cần nhìn ghét bỏ như vậy đâu.”


      Kiều Lang nhìn Cảnh Phí từ xuống dưới, cười như cười , “Loại đại thiếu gia biết chuyện khó khăn của loài người như , cư nhiên tới đây để ăn cơm?”


      Cảnh Phí giống như cảm thấy mình sắp bị vũ nhục tới nơi rồi, đứng thẳng lên chút, nhanh chóng phản phản bác , “Tôi làm sao, sao tôi có thể biết khó khăn của loài người?”


      Mặc dù xuất thân tốt, được đẻ ra cũng tốt, nhưng từ cũng ăn ít đau khổ, mới có thể ngày vươn lên.


      Bây giờ đứng ở vị trí tổng tài này, cũng phải là dựa vào cha mới ngồi vững vàng được.


      Hai người tìm cái bàn ngồi xuống, Cảnh Phí quen thuộc mà chọn đống thịt nướng, say tôm, vê điểm đống nướng BBQ, say tôm, cua nướng, nửa chỉ vịt nướng, da nguội, thịt bò cay, thêm mấy chai bia.


      Kiều Lang nhìn bộ dạng quen thuộc này của , nhàn nhạt hỏi, “Xem ra thường xuyên tới đây?”


      “Ừ, trước kia mỗi lần tâm trạng tốt, hoặc là công việc gặp chuyện gì thường xuyên lại đây ăn chút, uống ít bia.” Cảnh Phí gật đầu, vừa vừa mở hai chai bia mà ông chủ mới vừa mang ra.


      đưa cho Kiều Lang chai, tự rót cho mình ly rồi uống cạn sạch, chớp chớp mắt với cậu, “Hương vị chỗ này cũng tệ lắm, chờ xíu nữa cậu nếm thử biết.”


      Đồ nướng lên rất nhanh, ông chủ cười ha hả rồi bưng lên từng món, “Đồ nướng của hai người mang lên hết rồi, chúc hai người ngon miệng.”


      Kiều Lang uống chai bia mà đưa qua, mặt vô biểu tình hỏi , “ thường hay dẫn đám bạn tới đây ăn sao?”


      “Phốc ——” Cảnh Phí mới vừa uống ngụm bia còn chưa kịp nuốt, liền trực tiếp phun ra.


      Kiều Lang đội nón lên, đè vành nón thấp xuống, cũng sợ phun bia trúng mình, chán ghét nhìn thoáng qua Cảnh Phí, lấy khăn giấy bên ra rồi lau.


      Cảnh Phí cười “Tôi làm gì có đám bạn nào nào có cái gì bạn nhóm.”


      đặc biệt nhấn mạnh từ ‘đám’.


      Kiều Lang cạn lời, mặc kệ , liếc mắt cái, “Trực tiếp vào chủ đề chính , rốt cuộc vì sao hôm nay hai phải mời tôi ăn?”


      “Trong khoảng thời gian này cậu cùng Kỷ Niệm Sơ…” Cảnh Phí thử thăm dò hỏi , lời còn chưanói xong, liền trực tiếp bị Kiều Lang đánh gãy, lạnh lùng , “Đó là tổ tiết mục cùng công ty cầu, tôi có gì với ấy.”


      Cảnh Phí lắc đầu, “ phải, tôi phải hỏi cái này, là ta có gì với về tôi ?”


      Tác giả có lời muốn : Cẩu nam nhân có báo ứng!


      “Vì sao ấy lại muốn với tôi về chuyện của ?” Kiều Lang đáp mà hỏi lại, nhìn ánh mắt mang theo tia soi xét, “Tôi cũng thân với ấy làm, cùng lắm gần đây chỉ cùng tham gia game show thôi.”


      “À ——” Cảnh Phí nghe vậy cuối cùng cũng thở dài nhõm hơi, trong lòng có chút mất mát, đó là loại cảm giác gì, sao cũng thế nào thoải mái được.


      Kiều Lang nhíu mày, có chút kiên nhẫn, “rốt cuộc muốn cái gì?”


      “Nhìn ra à? Tôi muốn theo đuổi cậu đó.” Cảnh Phí cố gắng nhịn cười, vất vả mới điều chỉnh lại sắc mặt được, vẻ mặt nghiêm túc nhìn .


      “…”


      “Coi bộ nam nữ cũng kỵ ha?” Cậu nhìn chằm chằm Cảnh Phí lâu, ý đồ tìm ra ý tứ đùa giỡn mặt .


      Nhưng cậu nhìn nửa ngày, cuối cùng nhìn sao cũng nhìn ra được, khóe miệng tràn ra tia cười lạnh, “Muốn theo đuổi tôi?”


      là cảm thấy mấy đám bạn đó thoả mãn được , cho nên bây giờ bắt đầu kiếm đàn ông hả?” Kiều Lang cơ hồ là gằn từng chữ hỏi.


      Cảnh Phí, “…”


      “Kỳ bạn trước kia của tôi đều là giả, tôi chưa xảy ra chuyệng gì với mấy người đó.” cố gắng giải thích, muốn cứu vớt hình tượng của mình.


      Nhưng ràng hoàn toàn ngược lại.


      Mày Kiều Lang càng ngày càng nhăn lại, cậu trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng, “Thôi, tôi cảm thấy ảnh đế như tôi chỉ muốn chắp tay là người mà thôi.”


      Vẻ mặt Cảnh Phí đầy dấu chấm hỏi nhìn cậu, “?”


      so với tôi diễn tốt hơn nhiều, bái phục bái phục.” hướng về phía Cảnh Phí lạnh lùng cười, đè thấp vành nón, đứng dậy muốn .


      chậm mà xảy ra nhanh, vừa mới đứng lên, bàn tay bị Cảnh Phí bắt lấy, “Đừng .”


      Cảnh Phí cũng đứng dậy, trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn thấy sườn mặt quen thuộc ngồi cách đó xa.


      Người đó ngồi ở quán nướng, mình, hơi hơi cúi đầu uống rượu, bàn có vài chai bia rỗng, lại vẫy tay với ông chủ lần nữa, muốn gọi thêm 6 chai bia.


      Sao nhìn quen quen vậy ta? Gọi là gì nhỉ?


      Kiều Lang thấy Cảnh Phí nhìn hướng tới ngây ngốc, cậu cũng nương theo nhìn qua.


      người đàn ông, còn rất trẻ, áo khoác màu nâu nhạt cũng cái quần màu đen, mang đôi giày da màu đen, mặc đồ hoà hợp lên vậy làm cho người khác có cảm giác rất thoải mái, mặt mày lớn lên cũng rất đẹp trai.


      Chỉ là cả người đều tản ra hơi thở người sống chớ lại gần, cúi đầu, trận gió lạnh thổi tới, thổi bay tóc mái trán .


      nhìn ánh mắt người đàn ông, hình như mơ màng, tâm trạng rất tốt, đồ nướng bàn cũng chưa từng đụng qua, nhưng rượu cũng uống ít.


      Vừa định mở miệng, liền thấy Cảnh Phí ở bên cạnh thào , “Này con mẹ nó phải là bác sĩ Hoắc đây sao? Sao lại ở đây?”


      Mặc dù chưa từng trực tiếp tiếp xúc với nam thần bác sĩ Hoắc, nhưng khi Vu Nhiễm chơi với mấy người bọn họ, thường xuyên khoe khonag về , thường xuyên khoe ảnh chụp của ra với mọi người, bạn trai của mình thế này thế nọ.


      cũng thấy qua rất nhiều ảnh chụp của rồi, bởi vì mặt mũi quá bắt mắt, cũng nhìn nhiều hơn vài lần, nên cũng nhớ kỹ, lại nghĩ tới gặp ở đây.


      vừa vừa móc điện thoại ra gọi, đầu bên kia cũng biết làm gì, qua lâu mới có người bắt máy, trực tiếp tiến vào thẳng vấn đề, “Vu Nhiễm, hình như tôi thấy bạn trai .”


      Vu Nhiễm ở kia đầu trầm mặc rất lâu, lâu đến nổi tưởng cúp máy rồi, mới nhàn nhạt đáp lại câu, “Chúng tôi tách ra rồi.”


      Cảnh Phí lắp bắp kinh hãi, trong lòng chấn động, tách ra? Theo bản năng phản bác lại, “Sao có thể? thương bác sĩ Hoắc như vậy, sao có thể…”


      hồi, mới phát đầu bên kia cái gì cũng chưa , chưa từng mở miệng.


      Rốt cuộc cũng ý thức được vấn đề, giọng dần dần thấp xuống, “À, là quán nướng ở bên cạnh quán bar mà lần trước xảy ra chuyện đó, lát nữa tôi gửi định vị cho , có muốn tới nhìn xem chút…”


      còn chưa xong, Vu Nhiễm liền đánh gãy , giọng rất , “ cần đâu.”


      “Bây giờ tôi có hơi buồn ngủ, ngủ trước đây.”


      xong, trực tiếp cúp máy, lưu lại tiếng ‘bíp bíp bíp’ cùng vẻ mặt mờ mịt của Cảnh Phí, này là mâu thuẫn của hai vợ chồng hả?


      người ở bên ngoài uống rượu, người tách ra rồi?


      Cảnh Phí cạn lời cất điện thoại, phát mình còn nắm lấy tay Kiều Lang.


      vội vàng buông tay ra, “Xin lỗi, vừa rồi có hơi kích động, chỉ là nghĩ chưa ngồi được lâu muốn rồi.”


      “Người đàn ông này là bạn trai ngoài giới của Vu Nhiễm à?” Kiều Lang nhìn qua hướng của Hoắc Chính Phàm, thấp giọng hỏi .


      Cảnh Phí gật đầu, “Đúng vậy, bất quá ấy vừa mới chia tay rồi.”


      như là đột nhiên ý thức được cái gì, hoảng sợ nhìn Kiều Lang, “ phải có ý với Nhiễm chứ?”


      Kiều Lang cố nén tức giận, “ cho rằng ai cũng như hả? Thấy luôn hả!?”


      “…”


      Cảnh Phí bĩu môi, vẫn móc điện thoại ra gửi định vị cho Vu Nhiễm, thuận tiện chụp bức ảnh của Hoắc Chính Phàm gửi qua luôn. (Mọi người có nghĩ chị Vu tới ???)


      Đóng điện thoại lại, nhìn thoáng qua thịt nướng bàn bị gió thổi nguội bà luôn rồi, tâm trạng hiểu sao bực mình hơn, thấp giọng thở dài hơi, “Thôi ăn nữa, thôi, tôi đưa cậu về.”


      cần, tôi tự mình về.” Mặt Kiều Lang vô cảm tránh tay ra, xoay người rời .


      Cảnh Phí có chút buồn rầu đứng yên tại chỗ, làm sao mới được đây, mình từng có quá nhiều nữ minh tinh, bây giờ cũng ai tin mình hết?


      Thanh danh của kém tới vậy sao?


      -


      Vu Nhiễm nhìn chằm chằm nửa ngày bức hình mà Cảnh Phí gửi tới, hình ngồi ở ghế, vẻ mặt lạnh nhạt, hơi hơi cúi đầu, rũ đôi mắt xuống, biết suy nghĩ cái gì, bàn tất cả đều là chai bia rỗng.


      Người này, mặc kệ thế nào, vẫn đều là bộ dáng mà thích.


      Cái áo khoác màu nâu nhạt mặc kia chính là áo mà mua của hãng ALEXANDER MCQUEEN*, bộ quần áo này ấn tượng rất sâu. ( sương sương là hiệu này nổi tiếng về đôi giày Alexander McQueen, giá rất chát, tui để hình đôi giày bên dưới, chứ biết áo ổng mặc loại gì)


      Lúc ấy Paris để đống phim, lúc dạo trung tâm mua sắm thấy bộ này nhìn cũng đẹp lắm, nhưng cảm thấy bộ đồ này đặc biệt hợp với , bác sĩ Hoắc của mà mặc vào nhất định rất soái.


      chút do dự mua luôn, lúc về lòng tràn đầy niềm vui muốn mặc thử cho xem, nhưng lại rất lạnh nhạt, phản ứng của là gì chứ ?


      -


      “Ừ, tôi biết rồi.” nhận lấy hộp quà, để trong phòng, lại cầm sách nghiên cứu trong tay lên đọc tiếp. (ụ à, hỏi coi người đọc có ghét mi )


      thuận theo cũng buông tha, nhất định phải để mặc thử, thậm chí còn làm nũng với nữa, lôi kéo ống tay áo , “ mặc thử xem, em liếc mắc cái nhìn trúng luôn, mà mặc lên nhất định rất đẹp.”


      Hoắc Chính Phàm lại trực tiếp kéo tay áo của mình lại, hơi nhíu lại mày, “Vu Nhiễm, tôi rất bận, đề tài này làm rất lâu, ngày mai giáo sư phải kiểm tra rồi, tôi rảnh để thử mấy thứ kia đâu.”


      sửng sốt, cuống quít xin lỗi , “Em, em biết, vậy bận , em rất xin lỗi…”


      Sau đó, vì chuyện này mà áy náy rất lâu.


      -


      Vu Nhiễm nhìn chằm chằm bức ảnh kia lâu, ràng muốn đứng dậy mặc quần áo tìm bác sĩ Hoắc của , nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn lời của ngày đó.


      “Vậy cái giá của tình em quá rẻ.”


      “Giá quá rẻ.”


      Giá rẻ.


      tức tới mức thiếu chút nữa lại khóc, đúng vậy, nghĩ gì thế, bọn họ tách ra rồi, lúc rời thậm chí như chạy trốn khỏi cái toà chung cư đó, rốt cuộc cũng dám quay về.


      còn có cái tư cách gì, cái lập trường gì mà tìm ? Hả?
      __________________________________________________________________________________
      Editor: Tình hình edit được tới chương 51, nhưng có quá nhiều lỗi chưa sửa, càng về sau càng bánh cuốn, to be honest!
      OoAnOo, Red Ruby, Tiểu Ly 11114 others thích bài này.

    5. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Đọc đén đoạn Vu Nhiễm bị hãm hại chỉ thốt đc 1 câu cmn :)))))) tên tra nam bác sĩ kia sao khốn nạn zị? Cùng vs con trà xanh của cút luôn cho nhờ. Rất xin lỗi editor nhưng ta hong kiềm chế đc huhuhu
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :