1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 88:

      Edit: Pana

      Vân Đại nghe Mục Ngu đến Khải Quốc trở về nữa, cả người thẩn thờ ngồi đó.

      Nàng chần chờ muốn mở miệng, Vân Thụy Bạch ở bên ngoài đẩy cửa xông vào.

      Vân Đại thấy hành động vô thố của đối phương, lại thấy Vân Thụy Bạch chậm rãi đến gần, sắc mặt nhìn hơi hơi tái nhợt.

      “ A Ngu….”

      Vân Thụy Bạch nhìn về phía Mục Ngu, thấp giọng : “ Nàng thực muốn về Khải Quốc sao?”

      Chân mày Mục Ngu nhíu lại, nhìn .

      “ Phụ thân.”

      Vân Đại thấy bộ dáng yếu ớt của Vân Thụy Bạch, hơi có chút đành lòng.

      Vân Thụy Bạch nhìn về phía Vân Đại, ánh mắt sáng ngời, đáng thương : “ Đại Đại, phụ thân thể mất mẫu tử hai người…”

      Vân Đại đau lòng : “ Phụ thân, nữ nhi rời khỏi phụ thân.”

      Mục Ngu hừ lạnh tiếng, đem chung trà trong tay nặng nề đặt cái cạch lên bàn, bàn tay của Vân Đại muốn vươn ra sợ hãi rụt trở về.

      Con ngươi Vân Thụy Bạch lúc nãy vẫn còn sáng ngời nháy mắt liền ảm đạm.

      Lúc này tiểu thái giám mang theo cơn giận dữ, hung tợn hồi cung cáo trạng với hoàng thượng.

      Diệp Thanh Tuyển sau khi nghe xong quả thực giận dữ, quăng luôn bút lông phê duyệt tấu chương trong tay, cả giận : “ biết tốt xấu!”

      Tiểu thái giám vội vàng hùa theo, phát giận : “ Đúng vậy, Vân gia bọn họ thứ tốt.”

      Diệp Thanh Tuyển nghe lời này của , sắc mặt lập tức u.

      Lông tơ người tiểu thái giám run lên, lại nghe hoàng thượng ý vị thâm trường : “ Ngươi dám bất kính với Hoàng Hậu?”

      Tiểu thái giám run rẩy, vội vả miệng hai cái, sợ hãi : “ .... nô tài dám.”

      lúc này cuối cùng cũng biết phủ Tễ quốc công kêu ngạo như vậy là vì đâu.

      Phủ Tễ quốc công kháng chỉ , trong lời của quốc công phu nhân- Mục Ngu giống như cái tát tai, kém dương sai đánh thẳng lên mặt bệ hạ.

      Bệ hạ chỉ cảm thấy đau, chém đầu cả nhà Tễ quốc công, ngược lại còn che chở?

      Đổi lại là cũng kiêu ngạo được a.

      Chủ ý của tiểu thái giám quả thực đáng tin cậy, Diệp Thanh Tuyển suy tư lát, cho người gọi Thanh Y tới.

      Thanh Y sau khi nghe xong, liền xuất cung.

      ở ngoài cung tìm kiếm cơ hội thích hợp, lại nhìn thấy Vân Thất.

      “ Lúc trước chủ tử của ta khi vẫn còn là hoàng tử có cùng Vân công tử qua điều kiện, biết Vân công tử còn nhớ?”

      Vân Thất kéo kéo khóe môi, thầm nghĩ đối phương là khổ thân muốn chết còn muốn sĩ diện.

      Khi đó cùng Diệp Thanh Tuyển ở Trân Bảo Trai bàn điều kiện, cũng là vì Vân Đại.

      Chẳng qua khi đó Vân Thất cho rằng Diệp Thanh Tuyển thấy sắc nảy lòng tham, giờ xem ra.... mưu ấp ủ từ lâu.

      Nhưng mà lập tức, Vân Thất nghĩ đến thân phận của mình giờ, khỏi đau đầu, hơi hơi mỉm cười: “ Chuyện qua lâu như vậy, Vân mỗ còn nhớ ...”

      Thanh Y mặt cảm xúc : “ Chủ tử nhà ta ,lúc ấy đổi , quả thực có thành ý.

      Chủ tử nhà chúng ta giờ có thể nhận lời công tử ba điều kiện, hy vọng công tử có thể hảo hảo suy xét.”

      Vân Thất rụt rè gật gật đầu, : “ Ta biết, ta suy nghĩ tốt.”

      Điều kiện mê người như vật đặt trước mặt , vẫn làm bộ làm tịch muốn suy xét.

      Thanh Y thiếu chút nữa nhịn được rút kiếm ra chém vài nhát.

      Ban đêm cùng ngày, Vân Đại cùng Mục Ngu ngủ cùng nhau, mẫu tử hai người chút chuyện nhà.

      Vân Đại những việc xảy ra ở trong phủ Thái tử, những món ngon nàng được ăn.

      Nhưng Mục Ngu nghe vào tai, sắc mặt chợt lạnh lùng.

      Vân Đại ở bên trong ổ sói, có chút thông minh.

      Nhưng sói già vẫn là sói, lừa nàng cũng thiếu.

      Vân Đại là người bị người ta lừa bán còn giúp họ đếm tiền, lúc này chính là lúc Mục Ngu nghe được nữ nhi giúp người ta điếm tiền, hận thể đem con rể vương bát đản kia đánh nhừ tử cho hả giận.

      “ Mẫu thân, nữ nhi giờ náo loạn xa cách với chàng, nhưng chàng cũng nhận sai, con.... con kỳ đau lòng cho chàng.”

      Vân Đại có chút thẹn thùng ra những lời tận đáy lòng.

      Mẫu thân nàng là người cường thế, nếu nàng sống tốt, sao Mục Ngu có thể chịu được.

      Nàng giận giận, nhưng thể để Mục Ngu sinh ra hiểu lầm với được.

      Nàng cũng hy vọng mẫu thân thích trượng phu của mình.

      Mục Ngu bất đắc dĩ : “ Con chỉ biết tốt cho ....”

      Vân Đại vội : “ Tất nhiên, mẫu thân biết đâu, lúc chàng biết nữ nhi muốn sinh hài tử cho chàng, chàng vẫn luôn thuận theo ý con, chàng cũng , chỉ cần mỗi ngày làm theo nội dung tờ trong quyển sách kia, tất nhiên có thể sinh hài tử.”

      cầu của quyển sách kia phải có mới có thể hoàn thành, có thể thấy được cũng thực có lòng.

      Mục Ngu nghi ngờ hỏi: “ Sách nào?”

      Vân Đại tên sách, Mục Ngu suýt chút nữa quăng hỏng gối ngọc.

      “ Mẫu thân....”

      Vân Đại thấy sắc mặt Mục Ngu càng ngày càng tốt, biết mình sai cái gì.

      Mục Ngu bất động thanh sắc cùng nàng : “ Nghe con , mẫu thân biết con phải thực muốn rời khỏi .”

      Vân Đại gật gật đầu, Mục Ngu lại đối với nữ nhi : “ Bất quá chúng ta cũng nên cho chút giáo huấn, để biết sai ở đâu, con có phải ?”

      Vân Đại ngoan ngoãn gật gật đầu, “ Nữ nhi nghe theo mẫu thân.”

      Mục Ngu vừa lòng sờ sờ đầu Vân Đại : “ Con ngoan.”

      Đêm khuya chỉ có hai mẫu tử các nàng mới có thể ngủ ngon lành.

      Sáng sớm hôm sau, Mục Ngu gọi Vân Đại dậy sớm, sai người chuẩn bị xe ngựa.

      Vân Thụy Bạch nghe vậy, sao có thể ngồi yên được, vội vàng đuổi theo, thấy mẫu tử hai người chuẩn bị lên xe ngựa.

      “ A Ngu, nàng đừng ...”

      Vân Thụy Bạch bắt được ống tay áo của Mục Ngu, hốc mắt ửng đỏ.

      “ Chúng ta làm phu thê ngần ấy năm, nàng sao có thể vứt bỏ ta, ta dù có vô dụng, nhưng tốt xấu gì cũng cùng nàng sinh ra nữ nhi Đại Đại xinh đẹp như hoa như ngọc, ta có công lao cũng có khổ lao....” ( hài chịu được...kkkk)

      Mục Ngu nghe được lời này của suýt chút nữa giữ được vẻ mặt lạnh lùng.

      Cẩu nam nhân, sung sướng xong rồi quay lại lấy loại chuyện này khóc lóc kể lễ tranh công?

      chút lưu tình hất tay ra, ghét bỏ vỗ vỗ nếp gấp chỗ ống tay áo, hề có ý tứ muốn chuyện tình cảm với , bước lên xe ngựa.

      Vân Thụy Bạch suýt chút nữa té ngã, được Vân Thất ở phía sau đỡ, xa phu quất ngựa nghênh ngang rời .

      “ Nàng mà ta liền chết cho nàng xem...”

      Tay Vân Thụy Bạch nắm chặt thành quyền ra câu tàn nhẫn.

      Xe ngực lập tức tăng tốc, quay đầu nhìn cũng còn nhìn bóng dáng của nữa.

      Vân Thất ho tiếng, thấp giọng nhắc nhở : “ Phụ thân đừng như vậy.... Hạ nhân nhìn kìa...”

      Vân Thụy Bạch thấy chung quanh quả thực có vài hạ nhân nhìn mình, liền đứng thẳng người lại, thương tâm : “ Lúc trước ta muốn chết, nàng đều quay đầu nhìn lại, bây giờ nàng thay lòng đổi dạ rồi....”

      Vân Thất càng xấu hổ, ngờ từ trước đến nay Vân Thụy Bạch qua rất nhiều lần rồi...

      thầm thở dài, thầm nghĩ sau này mình thể giống bộ dáng như bây giờ của phụ thân được.

      “ Phụ thân đừng vội, bằng trước hết nhi tử cho người đuổi theo tìm hiểu xem mẫu thân đâu giúp người?”

      Vân Thụy Bạch gật gật đầu, : “ Mau , đừng để các nàng ra khỏi thành.”

      Vân Thất dạ tiếng, lúc này mới rời .

      Thời điểm Vân Thất dẫn ngựa ra cửa, dư quang quét qua, liền thấy trong góc con hẻm phía đối diện có bóng người lén lút ngoắc ngoắc ngón tay.

      Người nọ thấy thế lập tức tiến lên : “ Vân công tử, Thanh Y đại nhân lệnh cho tiểu nhân ở nơi này chờ công tử, biết công tử suy xét xong chưa?”

      Vân Thất chỉ : “ Hy vọng chủ tử nhà ngươi được làm được.”

      Người này lập tức truyền tin vào trong cung, sắc mặt Diệp Thanh Tuyển giãn ra, “ Chuẩn bị ngựa, trẫm muốn xuất cung....”

      Nàng chẳng biết sợ là gì, xuất cung liền thôi, lại dám muốn trốn đến Khải Quốc?

      Nếu nàng để vào mắt, há lại dám làm ra chuyện tuyệt tình như vậy.

      Thanh Y chần chờ : “ Bệ hạ, người thể .”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn về phía , mới : “ Vân công tử đuổi theo, cho người đến truyền lại là…. Vân công tử với nương nương, hoàng thượng đuổi theo nương nương bị ngã ngựa chân có thể bị tàn phế.”

      Cho nên lúc này Diệp Thanh Tuyển phải nằm ở giường mới đúng.

      “ Vân công tử còn , nếu muội muội công tử nghe vậy vẫn muốn , Vân công tử khuyên hoàng thượng nên hết hy vọng, sau này nên quấn lấy nương nương nữa.”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển trầm lạnh lùng: “ dám những lời này?”

      Thanh Y chần chờ hỏi: “ Hoàng thượng còn muốn chuẩn bị ngựa?”

      Diệp Thanh Tuyển trầm giọng : “ Trước hết phái người phong tỏa toàn bộ cổng thành.”

      “ Sau đó….” Thanh Y chờ hoàng thượng tiếp.

      Diệp Thanh Tuyển hắng giọng, chớp mắt cái : “ Sau đó truyền thái y.”

      Vân Đại cùng Mục Ngu ngồi xe ngựa, Mục Ngu thấy nàng nhìn ra cửa sổ thất thần, lãnh đạm hỏi: “ Sao vậy?”

      Vân Đại phục hồi lại tinh thần, thở dài : “ Mới vừa rồi nhìn phụ thân thương tâm, mẫu thân người sao lại chút thương tiếc phụ thân…”

      Mục Ngu hừ lạnh tiếng, “ Thương tâm? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”

      Vân Đại cầm lấy ống tay áo của bà, nũng nịu hờn dỗi: “ Mẫu thân…”

      Mục Ngu vỗ vỗ tay nàng : “ Con yên tâm , mẫu thân tự có chừng mực, ngần ấy năm, vất vả mới bắt được sai lầm của phụ thân con, tất nhiên mẫu thân tận dụng tốt cơ hội lần này.”

      Đỡ phải ngày ngày ở trước mặt bà, lải nhải sinh được nữ nhi sinh đẹp như vậy tất cả công lao đều thuộc về .

      Nếu có bà, người có thể sinh được sao?

      “ Công chúa, đại công tử đuổi theo.” Xa phu cách màn xe báo.

      Mục Ngu lệnh cho dừng lại, lúc này Vân Thất mới có thể đuổi kịp xe ngựa của hai người.

      “ Mẫu thân, muội muội….”

      Vân Thất thấy mình đuổi kịp, liền thầm nhàng thở ra.

      Mục Ngu mắt lạnh đánh giá : “ Con tới làm gì?”

      Vân Thất : “ …. Là hoàng thượng nghe người khác muội muội muốn Khải Quốc, liền lập tức đuổi theo, vì quá gấp gáp cẩn thận bị ngã ngựa chân có thể bị tàn phế.”

      Mục Ngu lập tức nhăn mi, ánh mắt sắt bén lướt qua biểu tình mặt .

      Vân Thất cứng người, sợ lời dối của mình bị lộ tẩy.

      Vân Đại nghe xong lời này, lập tức lo lắng thôi.

      “ Chàng thế nhưng bị ngã ngựa chân có thể còn bị tàn phế…. giờ chàng thế nào?”

      Đúng lúc này, phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa, là Thanh Y dẫn người đuổi theo. Thanh Y nhìn thấy Vân Thất, hơi gật đầu với đối phương, sau đó lại y như lời Vân Thất .

      “ Hoàng thượng giờ được người nâng về tẩm cung….”

      Vân Đại mang vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía Mục Ngu, “ Mẫu thân, nữ nhi….. nữ nhi muốn trở về thăm chàng.”

      Mục Ngu nhìn nữ nhi lập tức mềm lòng, hơi có chút tức giận nàng kiên định.

      Chỉ là nhìn Vân Đại gấp đến độ rớt nước mắt, bà cũng chỉ đành phải để nàng .

      Đợi Vân Đại theo Thanh Y, Vân Thất nhìn về phía Mục Ngu, cung kính , “ Mẫu thân, bằng người sớm hồi phủ chút, phụ thân ở trong phủ đợi người….”

      Mục Ngu sao lại nhìn ra đánh chủ ý gì, chỉ là lười so đo với .

      Bà lãnh đạm : “ Con về , ta Thịnh Hoa Am nghỉ ngơi mấy ngày, trở về.”

      Vân Thất kinh hỉ: “ Mẫu thân người phải mang muội muội về Khải Quốc?”

      Mục Ngu cười như cười liếc mắt đánh giá cái, : “ Bằng con nghĩ sao?”

      Vân Thất cảm thấy da đầu hơi tê dại, lòng nghi ngờ mình bị bại lộ, vội thêm: “ Nhi tử trở về ngay…”

      xong chột dạ lên ngựa, vội vàng rời .

      Chờ đến khi Vân Đại hồi cung, thấy Diệp Thanh Tuyển quả thực nằm giường.

      “ Chàng sao lại cẩn thận như vậy….”

      Mới có mấy ngày gặp , lại có chút gầy ốm tiều tụy, sắc mặt hơi trắng bệch, miệng cũng có chút khô nứt.

      Vân Đại càng thêm đau lòng.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn phản ứng của nàng rất vừa lòng, nhưng vẫn làm bộ làm tịch .

      “ Chân ta bị như vậy, nàng trở về làm gì?”

      Mắt hạnh Vân Đại hàm chứa nước mắt, cực kỳ ủy khuất : “ Ai mượn chàng đuổi theo?”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Bây giờ mấy lời này có ý nghĩa gì nữa đâu…”

      Vân Đại vội bắt lấy tay , cẩn thận trấn an, “ Chàng nhất định tốt lên thôi.”

      Nàng thấy sắc mặt vẫn khó coi, nhàng : “ Huống hồ thiếp có muốn , sau này mẫu thân thiếp đề cập lại chuyện này, thiếp cũng đáp ứng.

      Thiếp chỉ nhất thời tức giận, việc gì chàng cũng giấu trong lòng, thiếp là thê tử của chàng, tuy giúp được gì cho chàng, nhưng thiếp cũng muốn biết chàng vì thiếp làm những gì, mà phải thiếp mình vui vẻ vô ưu vô lo còn chàng lại ôm hết thảy những việc tốt vào người.”

      “ Huống hồ… thiếp bởi vì chuyện sinh hài tử này mà cảm thấy xấu hổ lại bực bội, cũng rất hổ thẹn….” Nàng cùng : “ Bất quá thiếp tức giận có chút thôi, chàng cho người mời thiếp hồi cung, thiếp tự mình về mà.”

      Nàng nhẫn nại giải thích với , ngoan ngoãn nhu thuận, ràng thực suy nghĩ vì .

      Diệp Thanh Tuyển thở dài, : “ Xin lỗi, từ khi ta sinh ra lưng mang rất nhiều gánh nặng, còn liên lụy đến nàng….”

      Vân Đại nhàng lắc đầu, “ có liên lụy gì hết, thiếp có thể gặp được chàng đó là điều may mắn nhất của thiếp.”

      Từ lúc bắt đầu, nàng trượt chân rơi xuống nước, là cứu mạng nàng.

      Nàng bị người khác hãm hại, còn ngây ngốc muốn Giam Nam, cũng là bảo hộ nàng chu toàn.

      Rồi tới kinh thành, thậm chí giúp nàng tìm được người nhà.

      vẫn luôn giúp nàng, mình lo toan mọi việc, cần nàng đụng tay đến bất kỳ việc gì, nàng thậm chí vui vẻ hạnh phúc được bảo hộ dưới cánh chim của mình.

      “ Cẩn thận nghĩ lại, thiếp thể giúp gì được cho chàng, còn oán hận chàng, thiếp xác thực có chút tùy hứng.” Vân Đại càng thêm hổ thẹn .

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt : “ Chúng ta là phu thê, nên thẳng thắn với nhau, ta tự tiện thay nàng làm chủ mọi chuyện là có chút nên, nếu nàng ghét bỏ, sau này ta tất nhiên giấu giếm nàng bất kỳ chuyện gì.”

      Vân Đại pha chút tiếc hận : “ Chàng yên tâm, dù chân chàng có tàn phế, sau này làm được hoàng đế, thiếp mang chàng về phủ Tễ Quốc công, thiếp giúp chàng tĩnh dưỡng.”

      “ Nàng?”

      Diệp Thanh Tuyển hồ nghi đánh giá nàng.

      Vân Đại gật gật đầu : “ Mẫu thân cùng phụ thân tất nhiên ghét bỏ chúng ta, cho dù sau này bọn họ còn đời nữa, chúng ta ăn mặc tiết kiệm chút, cũng đủ sinh sống qua ngày.”

      Nàng càng càng ngày nảy ra nhiều ý tưởng, “ Nếu được, chúng ta có thể ra ngoài đường bày sạp hàng, ban ngày thiếp có thể bán tào phớ, bán bánh bao, màn thầu, chàng tuy lại tiện, nhưng có thể giúp thiếp trông coi sạp hàng….”

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng càng càng xa, ho tiếng, : “ bằng trước hết để thái y khám cho ta xem thử?”

      Vân Đại lúc này mới giật mình đứng dậy, vội lệnh cho người gọi thái y.

      Thái y tới xem xét phen, cùng Vân Đại : “ Nương nương yên tâm, chân của bệ hạ chỉ cần tĩnh dưỡng thời gian là có thể khỏi hẳn.”

      Trong lòng Vân Đại nghi hoặc, vẫn cho thái y lui.

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng lộ ra biểu tình vui mừng, chột dạ hỏi: “ Nàng chẵng lẽ còn giận ta?”

      Vân Đại nhàng lắc lắc đầu, “ Thiếp giận chàng.”

      Diệp Thanh Tuyển hơi hơi gật đầu, lại nghiêm trang : “ Ngày tám tháng sau đúng là ngày lành, chúng ta đem đại điển sắc phong Hoàng hậu làm cho xong?”

      Vân Đại chần chờ : “ Còn chân của chàng…”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Thái y vừa mới tịnh dưỡng thời gian tốt lên, ta tất nhiên cũng vì chuyện này cố gắng nghỉ ngơi nhanh chóng khỏe lại.”

      Vân Đại hơi chút bất an, “ Quả thực cần hoãn lại?”

      Diệp Thanh Tuyển kiên quyết : “ cần hoãn lại.”

      Vân Đại thấy kiên trì, cũng chỉ có thể đáp ứng .
      Last edited: 16/3/21

    2. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Ụa, dễ lừa zị Đại Đại ưiiiii
      Pana thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 89:

      Edit: Pana

      Mục Ngu thường ngày ít tới chùa miếu am ni này nọ.

      Chỉ là nếu tới, cũng muốn cầu lá bùa bình an, phù hộ cho nữ nhi của bà mọi chuyện trôi qua suôn sẻ.

      Thịnh Hoa Am là nơi vốn có danh tiếng cực tốt, chỉ là lúc này lại có mấy vị phu nhân vẻ mặt kinh hoảng được hạ nhân dìu ra ngoài.

      Trường Cốc ở bên cạnh Mục Ngu thấy thế, suy tư : “ Đến dưới mí mắt của bồ tát, mà cũng được phù hộ của người…”

      Mục Ngu liếc bà cái, vào trong.

      Trong am, mấy tiểu ni sợ hãi đứng ở ngoài cửa, dám vào trong.

      Đứng giữa am là nữ tử trong tay cầm thanh chủy thủ, chỉ vào mọi người.

      Mày Mục Ngu nhíu chặt, Tĩnh Vân sư thái thấy bà đến, vội : “ Phu nhân chớ tới gần, nếu làm phu nhân bị thương tốt.”

      Trường Cốc hỏi: “ Nơi đây sao lại xuất người điên?”

      Sắc mặt Tĩnh Vân sư thái có chút xấu hổ, “ lâu trước đây bần ni có cứu nữ tử sắp bị bán vào thanh lâu, bần ni thương tiếc nàng, ngờ nàng ngã bị thương ở đầu, lại điên điên khùng khùng như bây giờ….”

      Mục Ngu nhìn lướt qua bên trong, đối diện với tầm mắt của nàng ta.

      Vân Kiều ngẩn đầu, ở giữa mi tâm bị chọc lỗ , ngờ lại chết.

      “ Mẫu thân…”

      Vân Kiều nhìn thấy Mục Ngu, thế nhưng ngẩn ngơ ném chủy thủ trong tay , vội vàng đến gần.

      Mục Ngu mắt lạnh nhìn nàng ta, nàng ta lại thấp giọng : “ Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi, người tha thứ cho Kiều Kiều ….”

      Mục Ngu dường như lúc này mới nhận ra nàng ta, ngữ khí ý vị thâm trường : “ Ngươi biết sai rồi?”

      Vân Kiều gật gật đầu, “ Nữ nhi biết sai rồi, chỉ là…. Có rất nhiều chuyện nữ nhi còn nhớ nữa, chỉ nhớ là nữ nhi làm việc gì đó khiến cho mẫu thân rất thất vọng, cho nên….”

      Vân Kiều quỳ gối trước mặt bà, kéo làn váy của bà, chân thành , “ Mẫu thân, nữ nhi làm rất nhiều chuyện sai lầm, người có thể cho nữ nhi thêm cơ hội hối cải làm lại con người mới lần nữa được ?”

      Ni đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn màn này, Mục Ngu rũ mắt đánh giá nàng ta, sau đó : “ Tiêu thị chưa từng có ý nghĩ hại Đại Đại, bà ta cuối cùng bị mất mạng cũng chỉ vì tham lam của ngươi.

      Ta ngay từ đầu biết, nếu Tiêu thị muốn hại nữ nhi của ta, mười mấy năm nuôi nấng Đại Đại bà ta có rất nhiều cơ hội để ra tay.”

      Nhưng Tiêu thị chưa bao giờ làm vậy.

      “ Mặc kệ như thế nào, ta cũng nên niệm tình Tiêu thị, tha thứ những sai lầm trước kia ngươi phạm phải….”

      Mục Ngu ngồi xổm xuống, đem khuôn mặt bị thương của Vân Kiều nhìn thêm ràng, trong mắt lập tức lộ ra vài phần cảm xúc : “ Là người đều có lúc phạm phải sai lầm, quan trọng là có biết hối cải hay mà thôi.”

      Vân Kiều gật gật đầu, cảm động gọi bà tiếng, “ Mẫu thân…”

      Mục Ngu lãnh đạm : “ Ngươi nghĩ đó là lời lòng của ta?”

      Vân Kiều ngẩn người, hơi nghi hoặc.

      Mục Ngu dùng sức kéo làn váy của mình từ trong tay nàng ta ra, sau đó lạnh lùng : “ Người nằm mơ .”

      Bà chậm rãi đứng dậy, ánh mắt chán ghét nhìn Vân Kiều.

      “ Ta lúc trước sở dĩ tha cho ngươi con đường sống, phải vì ta có lòng trắc , ta chỉ muốn chứng minh điều, Vân Kiều ngươi đời này chỉ có thể sống như con chuột chui rút dưới cống rãnh bẩn thỉu hôi thối, đến nay, có người nào giúp ngươi đụng đến sợi tóc của Đại Đại chưa?”

      người muốn đẩy nữ nhi của bà vào chỗ chết, mơ tưởng thay thế vị trí của nữ nhi bà, thậm chí muốn dẫm lên người Đại Đại để ngồi lên vị trí cao, người như vậy sao Mục Ngu bà lại chán ghét cho được.

      “ Người làm trời nhìn, tự làm bậy, thể sống, điểm này ngươi nên tự mình hiểu lấy.”

      Biểu tình Vân Kiều cứng ngắc ngồi đó.

      Nàng ta ngốc lăng trong chốc lát, nhìn về phía Mục Ngu : “ Còn phải do các người bức ta….”

      Nàng ta thế, nhưng vẻ mặt lại hề có chút vô tội, nhặt thanh chủy thủ ở dưới đất lên đâm thẳng về phía Mục Ngu.

      Ánh mắt Trường Cốc lạnh lùng hơi rùng mình, nhấc chân đạp nàng ta ngã lăn xuống mặt đất.

      Trong am lập tức sai hai bà tử thô tráng vội tiến lên trái phải đè Vân Kiều lại.

      Tĩnh Vân sư thái lòng còn sợ hãi : “ Phu nhân biết nữ tử này?”

      Mục Ngu : “ nữ tử tâm địa độc ác mà thôi….”

      “ Ngươi giết ta ….” Cả người Vân Kiều run run.

      Muốn nàng ta vượt qua quãng đời còn lại trong nhà lao dơ bẩn chuột gián khắp nơi kia, có khác nào tra tấn nàng ta đâu.

      Nàng ta nghĩ như vậy biết lấy sức lực từ đâu, thoát khỏi hai bà tử thô tráng, mọi người kinh hô tiếng, nàng ta lại nhặt chủy thủ lên đâm vào ngực mình.

      Trong mắt Mục Ngu xẹt qua tia ngạc nhiên.

      phải vì hành động tự sát của Vân Kiều dọa sợ, mà là kinh ngạc khi Vân Kiều là người tham sống sợ chết, ngờ nàng ta lại chọn tự sát.

      Vân Kiều cố hết sức cười : “ Các ngươi cho rằng như vậy là các ngươi thắng? Ta chết, đời này thành công, ta còn có kiếp sau, chuyển kiếp, trọng sinh, trọng sinh về quá khứ, đến lúc đó….”

      Thanh của nàng ta càng ngày càng yếu, cả người cảm nhận được đau đớn, nàng ta còn thấy bất cứ thứ gì.

      ràng người nổ lực nhất là nàng ta, nhưng ông trời lại chọn Vân Đại cái loại nữ tử có đầu óc này cả đời bình an hạnh phúc.

      Nhưng cũng có gì quan trọng…

      Đợi nàng ta trọng sinh lần nữa, nàng ta tất nhiên vẫn có cơ hội chuyển bại thành thắng.

      Trong am ni hiếm khi thấy loại cảnh tượng này, sợ tới mức niệm kinh trong lòng.

      Mục Ngu lãnh đạm nhìn Vân Kiều tắt thở, còn tâm trạng cầu bùa bình an.

      thể hiểu, sao lại có người muốn cướp đoạt những thứ thuộc về người khác.

      Vân Kiều có mẫu thân của mình, Tiêu thị thương nàng ta hết mực, thua gì Mục Ngu thương Vân Đại.

      Nàng ta cần mẫu thân của mình, lại muốn cướp mẫu thân của người khác, chỉ điểm này thôi, bà đối với nàng ta cực kỳ chán ghét rồi.

      Trong hoàng cung, Vân Đại cùng Diệp Thanh Tuyển làm lành, ngày tháng trôi quan êm đẹp.

      Vân Đại biết được chuyện Mộ thái phi qua đời, trong lòng luôn có loại cảm giác kỳ quái.

      Nàng từng lén lút hỏi Diệp Thanh Tuyển, Diệp Thanh Tuyển do dự lát, đem những việc xảy ra trong quá khứ hết cho nàng nghe.

      Vân Đại cảm khái : “ Thái phi lại bị đông chết ở hầm chứa băng…”

      Nàng bỗng nhiên nhớ đến chuyện người Mộ thái phi luôn lành lạnh.

      Thanh Phỉ từng người Thái phi mang căn bệnh quái lạ, cả người đều lạnh.

      giờ nghĩ lại, Mộ thái phi những sợ thi thể của tỷ tỷ bà, ngược lại còn đến gần, gần người chết trong thời gian dài, nên mới ra nông nỗi….

      “ Mộ thái phi đối với mẫu phi chàng có phải hay …”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn về phía nàng hỏi: “ Cái gì?”

      Vân Đại lắc lắc đầu, nữa.

      Nỗi lòng của Mộ thái phi, vẫn là nên theo Thái phi xuống mồ an nghỉ mới tốt.

      Đầu tháng tám, Vân Đại thuận lợi hoàn thành xong đại điển phong hậu, nhận thánh chỉ cùng ngọc ấn của Hoàng hậu, tảng đá trong lòng Diệp Thanh Tuyển lúc này mới chậm rãi để xuống.

      Chỉ là vẫn sợ Vân Đại nổi lên nghi ngờ, diễn là diễn đến cùng, cố tình chân cà nhắc.

      Mỗi khi Vân Đại hỏi , đều lộ ra biểu tình nhẫn, làm bộ mình có thể chịu được.

      Lúc đầu còn cảm thấy có chút chột dạ, sau đó, thấy Vân Đại đau lòng vì , càng thêm tận tâm chăm sóc, cảm thấy mình què thêm mấy ngày nữa cũng được.

      Tối hôm nay, tâm tình Vân Đại cực tốt, còn lén uống trộm ít rượu trái cây.

      Vân Đại say, nhưng lại buồn ngủ, nếu mở miệng, nhìn qua cũng khác gì những lúc bình thường.

      Diệp Thanh Tuyển trầm mặt từ tịnh thất ra, đến cạnh giường, nghĩ ngợi nên dạy dỗ nàng kiểu nào mới tốt, lại thấy nàng chỉ vào chân kiều : “ Chân chàng bị què mà...”

      Động tác lên giường của Diệp Thanh Tuyển hơi cứng đờ.

      Mắt hạnh Vân Đại lộ ra vài phần mờ mịt, suy nghĩ chậm hơn nữa nhịp, mới chậm rì rì : “ Chàng ràng gạt thiếp.”

      Diệp Thanh Tuyển bình tĩnh : “ Chắc là nàng hoa mắt nhìn nhầm thôi...”

      Vân Đại kéo cánh tay phải , nghiên đầu : “ Chỗ này sao?”

      Diệp Thanh Tuyển liếc mắt nhìn cánh tay phải, trong mắt lại lộ ra nghi hoặc.

      Vân Đại nhấp nháy môi đỏ bừng, bất mãn thầm : “ Chỗ này.... Chàng từng bị thương, chàng vì cứu thiếp từ trong tay đạo tặc, bị đạo tặc chém bị thương cánh tay, thuốc chàng uống đều do thiếp đút, có phải hay ?”

      Khi đó nàng cùng ca ca xem san hô đỏ, bị người lừa, sau đó bị đánh thuốc mê nàng mất ý thức, được cứu.

      Nàng ràng say, như trí nhớ lại cực kỳ tốt.

      Ngày xưa có nhiều việc nghĩ ra, hôm nay đều thông suốt toàn bộ.

      Diệp Thanh Tuyển khi đó cố ý giả bộ làm mình bị thương, lừa nàng nhảy xuống hố mà thôi.

      giờ muốn tìm vết sẹo cho nàng xem, tất nhiên tìm ra.

      nhíu mày, thập giọng : “ Chuyện qua lâu như vậy.... Vết thương tốt lên rất nhiều rồi.”

      Vân Đại bỗng nhiên đánh lên cánh tay cái, làm cánh tay đỏ ửng , mắt nàng cũng đỏ ửng ướt át.

      Diệp Thanh Tuyển bị đánh cũng dám hé răng, nàng đánh người xong lại làm ra dáng vẻ ủy khuất.

      “ Chàng lại lừa gạt thiếp.... thiếp bao giờ muốn sống cùng chàng nữa.”

      Nàng ủy khuất rất nhiều, còn biết mượn rượu để .

      cổ mùi rượu xông lên, Diệp Thanh Tuyển hoài nghi sao tửu lượng của nàng lại tốt như vậy.

      “ Điều là chuyện quá khứ rồi....” hơi có chút bất an .

      “ Chàng muốn thiếp tha thứ cho chàng?” Vân Đại hỏi .

      Diệp Thanh Tuyển gật gật đầu, ngữ khí mềm hơn rất nhiều: “ Việc trước kia là do ta sai, nàng đừng truy cứu...”

      ruốt cuộc vì nàng đao bao nhiêu cái hố, đến chính cũng đếm hết được.

      Vân Đại thấp giọng : “ Chàng lại gần đây, thiếp cho chàng nghe bí mật.”

      Diệp Thanh Tuyển càng thêm nghi ngờ.

      mặt tới gần, mặt thầm nghĩ khi nàng uống rượu say hành động cùng lời của nàng làm rất bất an, sau này thể để cho nàng uống nữa....

      Chờ đến khi đến gần, Vân Đại bỗng dưng bổ nhào vào lòng , dựa sát vào ngực .

      “ Chàng có biết vì sao thiếp thường uống rượu ?”

      Diệp Thanh Tuyển ôm Vân Đại mềm mại ở trong ngực, chần chờ : “ Bởi vì uống rượu tốt cho cơ thể?”

      Vân Đại lắc lắc đầu, “ Bởi vì thiếp mà uống say, .... ăn thịt người.”

      Diệp Thanh Tuyển cảm thấy lời này có chút quen tai.

      Vân Đại bỗng nhiên cắn ngụm.

      nhíu mày, rũ mắt nhìn nàng, lại thấy ngực lưu lại dấu răng của Vân Đại.

      “ Nàng làm cái gì đó?”

      Vân Đại mềm như bông : “ Thiếp ăn chàng....”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển càng thêm khó dò, nàng muốn tạo phản sao.

      “ Ăn ta nàng tốt chỗ nào?”

      Vân Đại chớp chớp mắt, : “ Chàng là chân long thiên tử, ăn chàng, có thể trường sinh bất lão....”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Chính ta còn thể trường sinh bất lão, nàng ăn ta có thể?”

      Vân Đại gật đầu, “ Gần đây thiếp xem quyển sách trong sách có người cũng giống như chàng, chính mình thể trường sinh bất lão, nhưng chỉ cần cho người khác ăn, người khác có thể trường sinh bất lão.”

      Diệp Thanh Tuyển ngờ nàng lại xem những tạp thư lung tung đó, thiếu chút nữa nhịn được nhéo má nàng để giáo huấn: “ Nàng quên chuyện đáp ứng ta?”

      Vân Đại bỗng nhiên thấp giọng : “ Chàng muốn thiếp tha thứ cho chàng?”

      Diệp Thanh Tuyển bị nàng bắt được nhược điểm, lập tức ra lời.

      Vân Đại rũ mắt, suy tư lát, lại : “ Chàng sợ đúng , thiếp kể chuyện xưa cho chàng nghe, nghe xong chàng còn sợ nữa.”

      Nàng lẩm bẩm : “ Trong rừng có con thỏ, nó biết , chỉ biết nhảy, có hôm cẩn thận nhảy gãy chân, được con sói mẹ tốt bụng cứu giúp.”

      Diệp Thanh Tuyển nghi ngờ nàng sói mẹ lẽ nàng nàng.....

      “ Nhưng mà....”

      Vân Đại lại : “ Ngày hôm sau gia đình sói phát thỏ con biến thành thịt thỏ kho tàu, bởi vì sói mẹ thiện lương làm thỏ cảm động, cho nên thỏ đem chính mình làm thành thịt kho tàu báo đáp sói mẹ.”

      “.......”

      Con thỏ đem chính mình làm thành thịt thỏ kho tàu....

      Diệp Thanh Tuyển cảm thấy chuyện này người nào đầu vô nước mới có thể tin.

      Vân Đại cởi bỏ đai lưng của , nỉ non : “ Chuyện xưa kể xong rồi, chàng ngoan ngoãn nằm xuống để thiếp ăn chàng...”

      Diệp Thanh Tuyển muốn cái gì đó, lại bị nàng cắn thêm ngụm.

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển u, biết cái thói cắn người này nàng học từ ai.

      Vân Đại cắn nửa ngày, cắn từ xuống dưới chỗ cổ thiếu điều muốn rách da.

      “ Ai nha....”

      Mắt hạnh nàng hơi ướt, có chút ảo não: “ Bắt chỉ được con thỏ già, thịt cứng lại còn già, còn dai nữa....”

      Diệp Thanh Tuyển suýt chút nữa muốn cùng nàng trở mặt.

      “ Nàng quả thực muốn ăn thịt ta?”

      Vân Đại choáng váng, thấy toàn thân lão thỏ nằm dưới người mình run bần bật, bỗng nhiên mở miệng hỏi nàng.

      Vân Đại gật gật đầu, đại phát từ bi : “ Chàng yên tâm , thiếp ăn nhiều lắm, muốn mạng chàng.”

      Gân xanh nơi thái dương của lão thỏ giật giật, nhẫn : “ Muốn ăn cũng phải là được, nhưng nàng phải nghe lời ta.”

      Vân Đại nghĩ nghĩ, cố gắng làm ra vẻ đáp ứng .

      Nàng là con sói, còn chưa ăn thịt thỏ lần nào quá kỳ cục.

      Mặc dù chỉ ăn miếng, về nhà cũng có thể khoe khoang cùng những con sói khác nha....

      Sau đó dưới trợ giúp của lão thỏ, Vân Đại quả thực nếm được mùi vị của thịt thỏ.

      Sau nửa đêm Vân Đại lôi kéo thịt người lão thỏ ngáp cái : “ Khối thịt này để lại cho thiếp, chàng mau về nhà , sau này đừng để bị sói mẹ bắt được.”

      “ Im miệng.....”

      Lão thỏ thẹn quá thành giận, nhưng cố tình chịu , tựa hồ cực kỳ lưu luyến miếng thị bị mất kia.

    4. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Ok, zị rốt cuộc là ai ăn ai :v
      Pana thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 90:

      Edit: Pana

      Sáng sớm hôm sau Vân Đại tỉnh lại, có chút đau đầu.

      Nàng quay đầu nhìn Diệp Thanh Tuyển, phát cổ áo mở rộng, người có nhiều dấu vết xanh xanh tím tím.

      Chỗ cổ nghiêm trọng hơn chút bị người nào đó cắn đến chảy máu.

      Vân Đại có chút kinh ngạc, Diệp Thanh Tuyển nghĩ đến chuyện phát sinh đêm qua, cảm thấy lời khó hết: “ Tối hôm qua nàng uống ít rượu.”

      Vân Đại hổ thẹn : “ Thiếp sau này dám nữa….”

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng thực thông minh lên rất nhiều, lúc này vẫn biết là mình sai.

      Vân Đại nhìn thân thể , “ Chàng khỏe ….?”

      sờ sờ cổ, đau đến mức nhăn mày.

      Thỏ con tuy yếu có yếu, ngược lại răng rất sắc bén.

      Diệp Thanh Tuyển muốn cho nàng biết đêm qua xảy ra chuyện gì, qua loa có lệ : “ Nàng tối hôm qua quấn lấy ta buông….”

      “ Ngô…”

      Khuôn mặt Vân Đại đỏ bừng, cũng hiểu đến cái gì.

      “ Chàng bị thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sáng nay để thiếp hầu hạ chàng.”

      Nàng mặt đứng dậy, mặt gọi cung nữ tới, nghiễm nhiên trở thành người thể tử mẫu mực tri kỉ chăm sóc trượng phu cẩn thận.

      Diệp Thanh Tuyển được nàng hầu hạ, thấy nàng nhắc lại chuyện đêm qua, trong lòng lại thầm nhàng thở ra hơi.

      Đợi thượng triều, Vân Đại nhìn theo bóng dáng như có điều suy tư.

      Đêm đến, Diệp Thanh Tuyển rảnh rỗi có chuyện gì làm liền đem sách ra đọc, Vân Đại bỗng nhiên gọi tiếng.

      “ Bệ hạ….”

      Diệp Thanh Tuyển đáp lại, lại nghe Vân Đại : “ Thiếp có uống rượu, thiếp say, những chuyện phát sinh sau đó cũng nhớ .”

      Người nằm bên cạnh nàng hơi hơi cứng người.

      Vân Đại lại giọng : “ Cho nên sau này chàng cần phải tiếp tục giả bộ cà nhắc đâu, quá mất mặt….”

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển chậm rãi nhìn về phía nàng.

      giờ đại thần nào biết chuyện vì đuổi theo Hoàng hậu cho nên mới ngã ngựa bị thương ở chân.

      Kết quả nàng ngược lại nàng cảm thấy quá mất mặt?

      “ Nàng đều nhớ ?” có chút tin.

      Vân Đại tựa như nhìn ra được tin, lại duỗi ngón tay trắng nõn ra chọc chọc đầu gối , thấp giọng : “ Chàng ngụy trang lâu như vậy, thiếp thích nên mới ra những lời đó.”

      chê nàng ngốc, nàng càng muốn mình thông minh cơ trí cho xem.

      Nàng biết hết nhưng muốn người khác chê cười nên mới im lặng.

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển thay đổi đại biến, biết mình đuối lý, ngược lại dám cãi.

      Vân Đại lại : “ Chuyện này vốn nên như thế, thiếp phải là người tính toán chi li như vậy, thực, ngày đó chàng chỉ cần chàng câu xin lỗi với thiếp thôi, thiếp nhất định xuất cung đâu.”

      Diệp Thanh Tuyển đem sách khép lại, cùng nàng : “ Ta sao lại chưa ?”

      “ Chàng có ?”

      Đến phiên Vân Đại nghi hoặc.

      Diệp Thanh Tuyển nghĩ nghĩ, thế nhưng nghĩ ra được.

      Khi muốn gì đó….

      nhớ khi muốn , lại bị nàng đuổi .

      Sau đó, nàng ngu ngốc, sau đó câu nhận sai cũng chưa kịp ra.

      “ Cho nên lúc ta và nàng cãi nhau, nàng thế nhưng cẩn thận nghe lời ta ….” Diệp Thanh Tuyển như suy tư .

      Vân Đại hiểu ra làm sao, ngược lại nghi ngờ hỏi: “ Kia tất nhiên là do thiếp quá tức giận, cho nên cẩn thận nghe kĩ….”

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng tin, cảm thấy việc trả đũa này sảng khoái.

      “ Thôi….” làm bộ rộng lượng .

      Vân Đại cảm kích, ngoan ngoãn hứa với : “ Lần sau nếu có cãi nhau, thiếp nghe cẩn thận.”

      Trong lòng Diệp Thanh Tuyển thầm , lời này mà nàng cũng ra được….

      Nếu còn có lần sau chết cho nàng vừa lòng.

      “ Nếu nàng nhớ chuyện xảy ra hôm qua, hẳn nên đền bù thêm chút có phải hay ?”

      Diệp Thanh Tuyển ngược lại rất biết cách trục lợi.

      Nàng dám chê chỉ là con thỏ già…

      Vân Đại lại hỏi: “ Chàng cũng gạt thiếp cơ mà?”

      Nàng chỉ thực muốn ăn thịt thỏ mà thôi.

      những ngăn nàng lại, còn dụ dỗ nàng làm chuyện ngốc nghếch.

      Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, tân hoàng bệ hạ quyết định để cho Hoàng hậu của chúng ta ăn thịt thỏ kho tàu thêm lần nữa, xem thử thịt rốt cuộc là vừa cứng vừa dai hay vẫn còn non mềm.

      Đại khái phu thê hai người những chuyện xấu hổ làm nhiều lần rồi có kể cũng kể hết, để thêm đa dạng hơn Diệp Thanh Tuyển vẫn lấy ra quyển sách mới tìm được, đem nội dung bên trong học tập thực hành lần.

      Ước chừng hơn tháng sau, thái y run run chòm râu, bản thân còn cao hứng hơn so với Diệp Thanh Tuyển, cho Vân Đại biết tin vui.

      Vân Đại vỗ bụng, cảm thấy quá chân .

      “ Ma ma, trong bụng ta có đứa nhóc con?” Vân Đại xác định .

      Trường Túc ma ma vẻ mặt bất mãn: “ Hoàng hậu nương nương cái gì vậy, trong bụng nương nương chính là long chủng, là con của hoàng thượng…”

      Là hoàng tử hoặc công chúa, tương lai có thân phận vô cùng tôn quý.

      Cái gì mà nhóc con, hoàng hậu mấy đời trước bao giờ như vậy, biết là nương nương bà học từ ai?

      Trường Túc ma ma nghĩ ngợi, liền thấy Diệp Thanh Tuyển biết tin chạy đến đây.

      Vân Đại cười bổ nhào vào trong ngực , Diệp Thanh Tuyển đem nàng đẩy ra, vẻ mặt ngưng trọng chỉ vào bụng nàng : “ Trong bụng nàng mang thêm tên nhóc con?”

      Trường Túc ma ma đứng bên nhịn đến nội thương.

      Vân Đại cười , “ Chàng vui ?”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn Vân Đại, lồng ngực kích động đến mức phập phồng biết cái gì.

      “ Trẫm vui mừng.” cười đáp.

      Vân Đại ôm mặt , lại kêu thấp người xuống, nàng ôn nhu đặt lên khóe mắt nụ hôn.

      cho chàng khóc…”

      Diệp Thanh Tuyển lau khóe mắt, nhéo nhéo mặt nàng, phát ra nàng càng ngày càng hiểu .

      Người khác điều cho rằng Hoàng hậu vì muốn củng cố địa vị của mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn hoài thai.

      Nhưng trong lòng hiểu, đó là nguyện ước ban đầu của Vân Đại.

      Nàng muốn đời này có thêm người, có thể cùng nàng, thương nhiều hơn.

      “ Thiếp đêm qua lại nằm mơ….”

      Vân Đại bỗng nhiên với :

      “ Thiếp nhớ ra chàng.”

      Diệp Thanh Tuyển nghi hoặc nhìn nàng.

      Vân Đại cười nhợt nhạt : “ Người chàng thích nhất, chính là thiếp.”

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt, đáy mắt xẹt qua tia mờ mịt.

      tuy nghe ràng nàng cái gì, nhưng đối với lời của nàng có nửa phần dị nghị.

      thích nhất, từ trước đến nay chỉ có nàng.

      Hoàng chính văn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :