Chap 217: Ai ghẹo ai? Ánh nắng xuyên qua toàn bộ cửa kính chui vào trong phòng phủ lấy thân thể của hai kẻ quấn lấy nhau khiến chúng ánh lên màu da xà cừ tuyệt đẹp! Lớp da của những kẻ từ địa ngục trắng lạnh và phản ứng với ánh nắng bằng những vệt xà cừ trong cứ như là những mảng ngọc quý. Túc Thành gục đầu vào mái tóc của Tuyên Phong, đôi tay siết chặt rời. Tuyên Phong vì thế cũng thể ngồi dậy nên cứ nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp. chân của đỡ thâm đen hơn lúc đầu song nó vẫn quắp bàn chân thể lại bình thường. Ngày nào Túc Thành cũng chăm chỉ ngâm chân và nắn bóp cho kẻ . Cuộc sống như thế này đối với vị chiến giả gương nước lừng lẫy thời cũng là quá nhàn nhã ! Tuyên Phong thời còn là chiến giả, chỉ là tàn hồn cho nên cứ sống phần đời yên ổn bên cạnh Túc Thành là được! Túc Thành say sưa giấc điệp, bầu mắt bỗng lay động. giơ tay kéo lấy mình Tuyên Phong dính sát người mình, khịt mũi: - Tịch Ngân Yểm Vũ nó lại đến rồi! Chắc là lại đến cầu ta giúp cho sư phụ nữa! - Ngươi bỏ mặc nó chứ? Nghe giọng như hờn của kẻ mình , vị tiền ma vương hôn lên bờ vai: - Ta tất nhiên bỏ mặc Yểm Vũ và Ma Kim Tuyết nhưng cũng để tên Trạch Uy đắc ý được! ràng biết đến có đánh nhau nên bảo Yểm Vũ đến! Yểm Vũ cõng Niệm Tuyết đứng trước cửa căn hộ cao cấp...gõ cửa. Thằng nhóc đẹp như thiên thần câu cổ ngơ ngẩn: - Yểm Vũ biết gõ cửa à? - Ta vì sư phụ mà cầu ngài ấy giúp! Yên nào! Đứa bé nheo mắt ra chiều ngoan ngoãn, Niệm Tuyết rụt rè: - Thế ta gọi nhé! Cái đầu tóc quả đào lắc lia lịa: - Đừng gọi...biết đâu ngài ấy còn ngủ! Cánh cửa lớn tự mở, tiếng Túc Thành vang lồng lộng: - Nhóc con chưa đến ta biết, còn ra bộ điềm đạm? Ta chẳng quen, cứ chạy vào! Nó chỉ chờ có thế liền cắm đầu chạy thẳng vào, nhảy tót lên giường cười lớn: - Thế ...Mi Hữu ngài ấy dạy sai rồi! Nào ai cũng thích trẻ con ngoan ngoãn đâu! - Hửm? Túc Thành nhổm dậy, đôi mắt đỏ trợn mắt nhìn đứa bé trai xinh đẹp nhưng đôi chân tàn phế. Yểm Vũ vỗ vỗ đầu em trai: - Ngài nhìn gì thế? Ầy... thằng nhóc này ngoan lắm! - Các ngài cứu cha con với! Niệm Tuyết chắp tay lại, nước mắt ở đâu tuôn xuống như mưa khiến cả ba sững lại. Ở trong lòng đứa trẻ này cha nó như lá chắn vững vàng nhất, vị thần tốt đẹp nhất! Trước biểu của đứa trẻ Tuyên Phong liền ngồi bật dậy ôm Niệm Tuyết vào lòng, xoa xoa lưng nó vỗ về: - Đừng khóc... đừng khóc! Ta hứa với con nhất định khuyên Túc Thành ra tay giúp đỡ. Vị tiền Ma vương nhìn sững, môi bất chợt nở nụ cười ngọt như mật: - Ai chà vì đứa trẻ này mà ra sức nhỉ? Ta giúp ngươi thưởng ta cái gì Tuyên Phong? Yểm Vũ tay vẽ ra trận . Từ trong trận lôi ra những mảng đá lưu ly đầy màu sắc rất đẹp, đưa lên trước mặt vị tiền Ma vương: - Sao phải đòi ngài ấy thưởng chứ? Ngài Túc Thành ta phải nhờ nhé nhé! Những mảnh đá lưu ly này nếu như ngăm trong nước sương tan thành dịch thể có thể khiến cho chân của ngài Tuyên Phong mau lành lại. Chúng ta đổi , ai cũng có được cái mình muốn! Túc Thành và Tuyên Phong nhìn nhau- đứa bé lùn tịt này sau mười năm trưởng thành ít! - Có kẻ phá đám đến chỗ ta! Yểm Vũ, lánh mặt! Túc Thành nghiêm mặt, tròng mắt đỏ tươi ánh lên vệt cáu kỉnh. Đứa bé nom ngoan ngoãn vội gật đầu, móng vuốt dài ra vẽ xuống nền kỳ trận rồi ôm em trai nhảy vào. Vòng trận đóng lại, Tuyên Phong chau mày: - Là ai? Ta cảm nhận được! - Bọn Thiên cung! khoát tay mặc y phục cả hai chỉnh tề, từ cửa kính ba vệt trắng xuyên vào, mùi thơm ngào ngạt toả khắp căn phòng. Ba tên tiên giả thân, vung roi thủ thế: - Túc Thành, mau giao Tuyên Phong ra! - Chán làm tiên giả à? đến chỗ ta đòi người của ta? quắc mắt nhìn, mái tóc trắng phút chốc dài lại như cũ, đuôi tóc mướt phóng đến chỗ các tiên giả tuồng như những dải lụa bạch kim sáng loá. Ba tiên giả lách người né được, tung vũ khí hộ thân che chắn. tên tung chiếc tháp Thu Hồn màu lục ngọc ra: - Tuyên Phong kia chết, còn là chiến giả, Hoàng Kim nữ tử niệm tình là người tốt muốn thu về giữ vườn hoa đào! Chà! Tên tiên giả vừa dứt lời bị ánh mắt sắc như dao nhìn trừng trừng, từ trán Túc Thành ký ấn sen đen mở ra. nụ sen bay ra bung nở chụp lấy tên tiên giả, chỉ nghe tiếng tiên giả kêu thét rồi biến mất. Hai tên còn lại lắp bắp: - Giết...giết tiên giả! - Chẳng những ta giết tiên giả ta còn muốn giết luôn Hoàng Kim nữ tử! Cút , về bảo Thiên quân Hoàng Trác ta ắt tìm ! Từ lòng sàn những vệt đỏ lan rộng thành chuỗi ma pháp trói chân hai tiên giả. nhún vai: - Ta bảo cút mà nhanh chân, chết là do các ngươi...xui, phải ta báo trước! Yểm Vũ vác Niệm Tuyết bay lên từ kỳ trận, ném em trai vào lòng Tuyên Phong: - Ở yên đó cho ta! - Yểm Vũ! Niệm Tuyết gãi gãi đầu, tròn mắt nhìn người chị vừa nãy còn ôm ôm hôn hôn nó trong trận giờ hung hãn tựa tà thần: Hai tay bung vuốt hung hầu giận dữ, làn da vân đá đỏ cũng ửng lên. Cả thân hình lùn tịt đó bừng bừng sát khí dù thanh băng phiến vẫn nằm ngoan ngoãn lưng. Yểm Vũ chớp đôi mắt đỏ ngầu, rít: - Địa ngục lối lại chui vào! Ta đem các ngươi về luyện yểm thi hết! - Đỡ này! Hai tiên giả chọi tháp Thu Hồn và phóng roi tiên về phía nó, hai bàn tay đầy vuốt liền giơ lên: - Nhãi nhép! Thế đem về nữa! Tháp Thu Hồn vừa trờ đến bị nó chụp gọn, bóp nát bét đồng thời tay kia chụp ngọn roi kéo tiên giả lại gần. Tuyên Phong vội lấy tay che mắt và tai của Niệm Tuyết: - Con đừng nhìn! Đừng nhìn! Túc Thành nhếch miệng cười đầy ma mị, ngồi giường nhìn như được xem đấu võ đài. Có điều đối thủ cân xứng quá ! Chớp mắt hai tiên giả bị Yểm Vũ moi tim lôi ra, vuốt ánh xám bạc chẻ đôi đốt cháy trụi. gian vương mùi thơm đậm từ xác chết tiên giả. Nó bóp nát hai trái tim lôi ra kim đan, lại xoè ra trước mặt Túc Thành: - Ta có thêm cái này...ngài có nể mặt đến cứu cha của ta ? Từ nụ cười ngọt ngào nhưng tàng chết chóc đó khiến Túc Thành có chút ngơ ngẩn: vì sao Yểm Vũ lại có được thứ mê lực này? Ma Kim Tuyết? Mi thị? Nếu từ tộc thần Mi thị Ma nương đó có quan hệ gì với Mi thị? chống tay mỉm cười, mắt lấp lánh tán thưởng: - Nếu ta sao? - là ngài theo ta ! Hai là đánh nhau xong ngài vẫn phải theo ta ! Nó thu vuốt đứng ngoáy mũi, lúc này mới phát Tuyên Phong và Niệm Tuyết phát lên ánh sánh đỏ! Có nghĩa là từ lúc ném Niệm Tuyết con nhóc này ám ma pháp vào em trai để khi Tuyên Phong vừa chạm vào cũng dính luôn ma pháp. Bây giờ chịu nó lập tức mở kỳ trận cuốn Tuyên Phong mất! Túc Thành giơ ngón tay xỉ xỉ trán nó: - Con nhóc láu lỉnh! Muốn dỡ nóc nhà của ta à? Ta theo con là được! Mau cởi ma pháp! Nó gật gù, phẩy tay vòng ma pháp biến mất. Nó xoay thanh Giáng Ly đọc ma chú thượng cổ. Từ kỳ trận hai con yểm thi chui ra, vòng tay cúi chào: - Chủ nhân! - Đưa họ về chỗ sư phụ! - Chủ nhân đâu? Yểm Vũ lắc mông, nhún nhảy khi xông xuyên ra cửa kính: - Sư phụ ta ...vấn đề nếu xử lý được tìm kẻ gây ra vấn đề...xử nó! Ta kiếm Hoàng Kim nữ tử tính nợ đây!