Chap 212: Chiến giả tật nguyền? Yểm Vũ vội chạy về dòng sông Niệm Kiếp dưới địa ngục thấy vị Ma vương cao cao tại thượng đứng bờ sông đợi sẵn. Nó vừa thấy nước mắt nước mũi tèm lem, cứ thế bay lên ôm lấy Ma vương Trạch Uy rồi dụi cả mặt mũi vào vai áo khóc lóc vang dội: - Sư phụ mau cứu cha con! Cha con bị cái lũ thiên cung ấy chơi xấu đánh tan tành khói lửa. Sư phụ nhất định phải cứu cha con, là bọn chúng xuống đến phủ đệ gây mà! đợi cho đứa học trò quý nhất hết giơ tay xoa xoa lưng nó dỗ dành: - Được... được rồi! Sư phụ cùng con xuống lòng sông Niệm Kiếp xem cha con thế nào! rồi giơ tay tung đạo ma lực, nước dưới lòng sông liền tách đôi dẫn thành con đường dẫn xuống tới đáy. Thanh Sư ma thú đợi sẵn ở phía dưới, hai nửa hồn Tịch Vu Xuyên tự động ráp lại với nhau thành thể, đầu tựa bệ đá. Dù mắt nhắm nghiền tựa hồ còn hơi thở nhưng tay vẫn ôm tháp Diệt tà. cánh tay đen kịt bắt đầu thối rữa. Trách Uy vội tung đạo ma lực vào cánh tay đó đoạn nhìn Yểm Vũ: - phải con được Mi Hữu thượng thần tặng cho cái lưỡi bảy sắc của ngài ấy hay sao? Mau đưa cho sư phụ! Yểm Vũ mừng rỡ như bắt được vàng vội rút chiếc lưỡi đó ra. Cái lưỡi dài quấn quanh cánh tay run run, chút hút sạch độc và chuyển thành màu đen. thở dài: - Xin lỗi con, Yểm Vũ! Cái lưỡi bảy màu này làm xong nhiệm vụ của nó rồi. Nó chun mũi: - Đành vậy thôi! Ôm lấy đầu của Tịch chiến giả, nó hôn vầng trán lay gọi: - Cha ơi tỉnh dậy cha ơi! Trạch Uy nhìn sắc da vân đá chuyển sang màu xám, lắc đầu: - Cha con dễ dàng tỉnh lại đâu! sử dụng quá nhiều ma lực để bảo vệ địa ngục lẫn trấn giữ cái tháp Diệt tà. Ta nghĩ nên đưa cha con về Ma cung, địa cung ta gọi chuông đồng Vong Xuyên giúp chữa thương cho . Tháp Diệt tà này cũng nên đem về Ma cung. Cái sư phụ lo nhất chính là là gương cạn thời có ai canh giữ. Mất chiến giả là chuyện lớn, bọn ma tà hoặc quỷ hồn có thể để bạo động hơn nữa. Sắp đến đại tiệc mùa hè của giả, cha con là người chủ trì thể có mặt! Yểm Vũ phồng má: - Tại sao? ràng bọn thiên cung đó... tên Liêm Nhã Chính đó dùng trường thương đâm cha con mà? Vị vua địa ngục gật đầu: - đúng là như thế! Nhưng phải là con bảy ngày sau nhất định lên thiên cung tính sổ hay sao? Trước mắt trong bảy ngày này ta cố trị cho cha con. Tuy nhiên cha con nhất định phải xuất ở đại tiệc giả. Sư phụ nghĩ chúng ta đành phải phải làm làm động tác giả thôi! Yểm Vũ ngẫm nghĩ lúc, trong đầu loé suy nghĩ rồi nhìn sư phụ: - Tìm kẻ khác? gật đầu khẽ : - Tuy nhiên người giả dạng này nhất định phải mang khí chất của Tịch chiến giả mới có thể để thành công qua mặt các giả. Yểm Vũ gãi gãi mũi lúc đoạn quay ngoắc lại nhìn sư phụ: - Ý của sư phụ là Niệm Tuyết phải ? gật đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào gương mặt Tịch gia: - Đúng vậy! Ta nhớ ở đáy Lãnh Thủy của Tuyên Thừa Chí có bộ da bạch hầu vạn năm được ngâm trong cỗ quan tài chứa đầy nước mắt thủy mãng...vừa vặn có thể sử dụng bộ da đó làm áo giáp ngoài biến hình gương mặt và thân hình của cha con. Bên trong chính là Niệm Tuyết! Thằng bé chỉ cần điều khiển tốt bộ da đó là được. Ta làm cho nó chiếc xe lăn. Cứ rằng thiên cung tấn công phủ đệ làm cho Tịch gia bị thương tạm thời phải ngồi xe lăn. Niệm Tuyết vốn có chút ma lực nào cả cho nên ta cần con ở bên cạnh nó để giúp đỡ trong lúc ta chữa trị cho cha con! Yểm Vũ nhàng đỡ đầu cha nó đặt xuống bệ đá đoạn quỳ xuống cúi lạy ba lạy: - Tạ ơn sư phụ suy nghĩ chu toàn, con nhất định hoàn thành tốt! Hắnchợt nhớ tới Tuyên Phong hỏi: - Con tìm Túc Thành mọi việc tốt chứ? Nó lau nước mắt bằng tay áo của sư phụ, khẽ : - Ngài Tuyên Phong bị thương ở bàn chân tuy nhiên đáng ngại! Có ngài Túc Thành bên cạnh ai làm hại được ngài ấy đâu. Hơn nữa ra theo con thấy Túc Thành tại chỉ muốn yên ổn ở cạnh ngài Tuyên Phong thôi. Sư phụ có thể yên tâm thu xếp đại cuộc của địa ngục. Ma vương gật đầu, cẩn thận bế vị chiến giả gương cạn lên hai tay. nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc nhu hòa an tĩnh như ngủ trầm giọng : - Cảm ơn Tịch Vu Xuyên tốn bao tâm sức bảo vệ tháp Diệt tà, bảo vệ Ma nương và con của ta. Bây giờ hãy để ta bảo vệ ngươi nhé! Yểm Nha ngồi lưng con xích giao vượt biển băng hoả để đến Ma cung. Trước mặt là hai con yểm thi cánh dơi nhìn chòng chọc vào hề kiên nể. cũng có tâm tình để ngắm dòng biển băng hoả đầy tia sét và khói đỏ, trong lòng dâng lên lo lắng và giận dữ vô cùng! Tịch Khanh bị thương rất nặng, Niệm Tuyết cũng ở Ma cung. lo lắng cho Tịch Khanh bội phần... biết ngài ấy có qua khỏi hay ? Lòng chợt cảm thấy oán hận Ma vương Trạch Uy sâu sắc! Vừa đến địa cung nhìn thấy Tịch Khanh nằm bệ đá, phía là chuông thượng cổ Vong Xuyên quay những vòng lớn chiếu những tia màu xanh phủ lên người bật khóc... Tịch Khanh của vẫn đẹp nhưng làn da vân đá chuyển thành màu xám xịt, cứ như cùng màu với cái địa cung u tịch này! Ma vương bước đến trầm giọng: - Ngươi tạm thời hãy ở lại đây! Ta nghĩ rằng khi Tịch gia tỉnh lại điều muốn thấy nhất là nhìn thấy ngươi ở cạnh ! Yểm Nha đem đôi mắt long lanh nhìn vị vua địa ngục đầy oán thán: - Địa ngục là của ngài! Yểm Nha ta biết mình có tiếng nhưng ta cũng sợ chết! Ta càng sợ ngài. Ma vương ngài có biết hay , trong lòng ta bây giờ rất oán hận ngài. Tịch Khanh là chiến giả dưới chân của ngài, vì ngài mà hi sinh rất nhiều. Rốt cuộc có được gì ngoài thân thể nằm bất động ở đó? Vinh quang của chiến giả, tài bảo của chiến giả đối với đều quan trọng! có bao nhiêu tài bảo đều muốn đem chia sẻ cho chúng sinh, có được Yểm Vũ lại muốn chăm sóc cho đứa con này! Kể cả hai đứa con của ta... ta có cảm giác như lần được bị ngài cướp mất! Ngài có hiểu chăng lòng người mẹ như ta? Nếu như Ma nương ngày sau tỉnh lại sinh cho ngài đứa con mà ta lại đem đứa con đó của ngài ngài nghĩ Ma nương buồn như thế nào? Đôi mắt vị vua địa ngục hề gợn lên chút cảm giác, gương mặt cũng buồn vui mà : - Ta nghĩ gì cả! Có nghĩa đời này cái gì cũng có duyên phận và nếu như con của ta sau này nguyện ý đến chỗ ngươi ở, dù nó muốn làm con của ngươi ta cũng rất vui lòng! Bởi vì trẻ con nó tự có năng lực cảm nhận người nào thương nó. Cho nên Yểm Nha, ta giành con của ngươi. Bọn trẻ vĩnh viễn là con của ngươi và Tịch Vu Xuyên. Ta luôn muốn dành những điều tốt nhất cho Yểm Vũ bởi vì nó là đứa trẻ mà ta thương nhất! Cho dù sau này có con của mình, Yểm Vũ vẫn là đứa bé thể thay thế được! Ngươi hãy nhớ kỹ điều này và yên tâm ở lại đây! Địa ngục còn nhiều việc phải sắp xếp, tạm thời bọn trẻ trở về phủ đệ, chúng luôn có ta bảo vệ. Hơn nữa Yểm Vũ thời rất mạnh, nó có đủ khả năng để bảo vệ cho Niệm Tuyết. Yên tâm ở lại đây! Vị vua địa ngục biến để lại cùng với hai cung nga. cung nga bê khay trà đến : - Phu nhân của chiến giả, mời dùng trà, ngài cần gì tới việc gọi ta! Yểm Vũ thả Niệm Tuyết xuống cái ghế phủ rêu mịn, véo mũi thằng bé: - Ở yên đây để ta tìm Tuyên gia! Vị chiến giả gương nước trước, sau lưng là bộ da lả lướt theo sau. Vừa thấy Yểm Vũ liền : - Yểm Vũ, giao lại cho ngươi! Đứa trẻ địa ngục ngồi xuống, hai bàn tay cùng lúc vẽ ra ma pháp thượng cổ. Chung quanh nó liền lên vòng tròn ma pháp rực sáng. Bộ da vạn năm theo xoáy ma hạ xuống trước mặt Yểm Vũ. Tuyên gia lần đầu được chứng kiến biến hoá tạo ra lớp áo giáp da thạch hầu như thế! Tấm da từ từ nổi vân đá rồi gương mặt Tịch Vu Xuyên hình thành, trong thoáng chốc như thấy vị chiến giả gương cạn đứng trước mặt. Chỉ là bên trong...trống rỗng! Ma vương đến, hoá ra chiếc xe lăn bằng gỗ hồng mộc tinh xảo, khắp xe đều có cơ quan như cỗ vũ khí. Yểm Vũ đặt bộ da mang hình dạng cha nó ngồi ngay ngắn đoạn gọi: - Niệm Tuyết, đến lúc trình diễn rồi!
Chap 213: Sóng gió khởi phát. Nếu như Tuyên Thừa Chí chỉ cảm thấy bất ngờ trước áo giáp mang hình dáng của Tịch Vu Xuyên Niệm Tuyết là cực kỳ sợ hãi! Dù chân được nó vẫn chống hai tay xuống bàn đá lùi sau chút, nhìn áo giáp rồi chợt khóc rất to: - chịu đâu! chịu đâu! Yểm Vũ cả giận: - Ngươi chịu điều gì? Niệm Tuyết vẫn khóc to hơn: - chịu đâu! Cha của ta có như thế! Cha của ta phải có bộ dạng như thế đâu! Tuyên gia nghe thế há miệng cười rồi đến bế đứa bé trai lên đến chỗ bộ giáp bằng da thạch hầu: - Niệm Tuyết! Con nhìn kỹ... đây phải là cha của con! Đây chỉ là bộ áo da mô phỏng cha con thôi. Chúng ta dùng nó để làm tấm bình phong. Con phải cố gắng điều khiển được bộ da này để qua mặt các giả cũng như là bọn thiên cung kia. Cha con tại bị thương, con cũng biết như thế mà? Cho nên phải ngoan ngoãn nhé! Yểm Vũ cũng gật đầu giơ bàn tay nựng gương mặt Niệm Tuyết: - Đúng rồi! Ngoan ta nhất định cho ngươi về món ăn ngon! Thằng nhóc tiếp tục khịt mũi, nước mắt lưng tròng: - Ta đâu có mê ăn như ngươi đâu! Yểm Vũ ngẩn người khi nghe câu của em trai rồi chợt cười phá lên: - Ta quên! Ta nghĩ ai cũng mê ăn như ta. Niệm Tuyết sau khi đả thông tư tưởng chịu rồi vào trong áo giáp đó. Tuyên Thừa Chí vẽ lên người nó ma pháp chỉ dẫn. dễ dàng chút nào! Mỗi cử động cánh tay là cả khó khăn, vị chiến giả gương nước nghe tiếng của Yểm Vũ hét mà chát chúa cả tai: - Niệm Tuyết, tay cha phải co như vậy Niệm Tuyết! Ánh mắt của cha nhìn người khác lờ đờ như vậy đâu, buồn ngủ à? Niệm Tuyết, cha có cười hả hê như thế! Kiếm Thanh Yên của cha thường phải được cầm như vậy! Tiếng hét của Yểm Vũ khiến cho tất cả thủy mãng đều chạy trốn. Cả Tuyên gia ngồi bên cạnh cũng ong ong cả đầu, đứa trẻ thứ hai của Tịch gia ngoài việc giật mình hầu như bị ảnh hưởng bởi thanh khủng khiếp này! Tuyên Thừa Chí bật cười: - Đúng là chỉ có chị em của nó chịu được nó thôi! Ôi kinh khủng ! Tuyên Thừa Chí nghe tiếng gọi của giả rời để mặc cho hai đứa trẻ xoay sở với bộ áo giáp hình cha của mình! rời khỏi bờ Lãnh Thủy về phía cửa thất bảo cổ lâu, rất nhiều giả của cả hai nhánh gương tụ tập rất đông. nheo mắt nhìn cả lữ đoàn giả: sau trận Trừ Niệm năm đó cũng như sau trận chiến với Huyền Vũ những giả còn lại đa phần đều là những giả tốt. Tuy nhiên tốt tốt nhưng vẫn có lòng ganh tỵ. có thể nhìn ra vẻ thích chí của vài vị giả gương cạn khi thấy bóng dáng của Tịch Vu Xuyên! Trong mười năm này quả quyết có số giả bị mua chuộc. Có thể là bị mua chuộc bởi thiên cung, cũng có thể là thế lực khác. ràng hơn ai hết bọn này gây nên cuộc náo động nếu như Tịch Vu Xuyên xuất trong buổi tiệc của giả! Cả lữ đoàn vòng tay cúi chào, vẫy tay ra hiệu " đừng khách khí". giả của lữ đoàn gương nước kính cẩn: - Tuyên gia xin cho hỏi ngài Tịch chiến giả như thế nào rồi? Lúc có trận đánh ở phủ đệ ngài ấy chúng tôi vẫn canh gương, nhận lệnh kịp để về tiếp ứng! giả của lữ đoàn gương cạn phân bua: - Công việc của chúng tôi rất nhiều! Tịch ra là chiến giả cầu toàn. Hầu như ngài ấy luôn đòi hỏi kín kẽ cho nên chúng tôi đều phải hoàn toàn phục tùng... nghe ngài ấy bị thương nặng là đau xót. Vị chiến giả gương nước hừ lạnh, đôi mắt kỳ lân lạnh lùng nhìn cả lữ đoàn rồi : - Tịch gia sao! Đúng là bị thương nặng nhưng chết! Các ngươi ai vào việc nấy chuẩn bị cho đại tiệc giả. Chớ gây náo động gì trong thời gian này! Nếu cả Ma Vương cũng buông tha các ngươi, đừng nghĩ rằng làm giả có thể thoát khỏi sổ hộ sinh tử! - Tuân lệnh Tuyên chiến giả! đợi cho cả lữ đoàn rời khỏi bèn vẫy tay gọi Mã Triệt: - Tịch gia tiện lại, ta tạm thời làm cho ngài ấy cái xe lăn. Ngươi phải hết sức chăm sóc ngài ấy, biết chưa? - Thỉnh lệnh! giả Mã Triệt vòng tay cúi chào. Mấy hôm nay có Tịch chiến giả đến thất bảo cổ lâu, nhiều giả có lời ra tiếng vào. kẻ hiền lành như Mã Triệt lại chẳng biết làm thế nào đành cầu cứu Tuyên chiến giả. Có ngài ấy lên tiếng, mọi đồn đoán mới tạm lắng xuống... ... Tuyên Phong ngồi tựa đầu vào thành ghế nhung ngắm toàn cảnh thành phố về đêm từ tầng thượng của cao ốc. khí mát lạnh và luồng gió thổi thốc lên từng đợt khiến tấm khăn mỏng đắp chân cứ bay lên, cuốn những vòng tròn lơ lửng. Túc Thành để nguyên bộ pijama xanh nhạt, tay bê chậu nước ấm có vân thủy bốc khói đến, ngọt miệng: - Cục cưng của ta, ngâm chân nào! - Ngươi có thể làm mà đừng gì ? Tuyên Phong lừ tên tóc trắng đẹp tuyệt tẩn mẩn xoa bóp chân cho mình. Túc Thành mỉm cười, có lẽ chỉ có Tuyên Phong mắng là vui đến thế! - Tuyên Phong, ta đoán Tịch Vu Xuyên gặp vận đen rồi, e là ! - thế nào? Tuyên Phong thở dài hồi đoạn : - Ta còn thuộc lữ đoàn giả, quản được...Túc Thành! Cầu ngươi trong lúc này để ý địa ngục, ta muốn thấy Yểm Vũ mồ côi! lau chân cho kẻ mình khô, nhếch miệng trêu: - Đổi lại ta được gì, Tuyên Phong? đêm...vừa làm vừa được ? Tuyên Phong muốn đạp bàn chân thẳng vào gương mặt khoe hàm răng trắng như ngọc đó nhưng bị chụp được bàn chân. chu môi hôn lên bàn chân, nghịch ngợm cắn ngón chân cái...bộ điệu cực kỳ ma mãnh. Tuyên Phong cách nào phản kháng, mắng: - Ngươi lại bày trò gì? - Ta đùa mà...Ngươi muốn gì ta đều chìu hết! Chỉ cần ngươi vui là được! trầm, đôi mắt đỏ tươi lóng lánh nước. Biểu cảm chân thực của khiến trái tim Tuyên Phong run lên, bất giác nghiêng đầu ngó mông lung như chạy trốn: - Làm... được nhăng cuội!
Chap 214: Đại tiệc giả. Thất bảo cổ lâu rực sáng đèn bởi muôn vàn ngọn nến từ cung trời Đâu-Suất. Từ xa xa nhìn lại cả tòa cổ lâu như viên ngọc khổng lồ tuyền màu tím nhạt. Cả lữ đoàn giả quần là áo lượt khác hẳn ngày thường. Mỗi người đều diện cho mình những trang phục đẹp nhất, nổi bật nhất để đến tham dự buổi tiệc. Tuyên Thừa Chí vận mình bộ giáp ánh bạc, khoác áo choàng lông cửu vĩ hồ, tay cầm đuốc phong hỏa bệ vệ bước vào cổ lâu. Phía sau là vị chiến giả gương cạn ngồi chiếc xe lăn mà con tử thiên thi xanh ngọc đẩy vào. Tịch Ngân Yểm Vũ mặc kỳ giáp đỏ san hô ngồi vai con yểm thi ma cà rồng. Còn còn lại bay lơ lửng ngoài cổ lâu cùng với con Thanh Sư ma thú nhìn chằm chằm vào cổ lâu như chỉ cần hiệu lệnh của chủ nhân tấn công. Cả lữ đoàn cảm nhận rất mùi sát khí lẩn khuất trong từng bước chân của yểm thi nện xuống. Họ đều ngầm hiểu Yểm Vũ đến đây để bảo hộ cho người cha bị thương của nó. Chỉ cần có giả nào gây hấn, chỉ hiệu lệnh có lẽ giả đó bị yểm thi và ma thú xé xác. Tịch chiến giả gương mặt thanh tĩnh, xe lăn tiến ngang qua lữ đoàn gương cạn nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng, tay cũng giơ lên đáp lại lời chào của thuộc hạ. Chiếc xe lăn quay vòng rồi biến thành chiếc ngai đồng, Tịch gia lúc này mới giơ bàn tay phải phẩy cái, khẽ: - Bày tiệc! Dưới đất vang rền những thanh vui tai, lữ đoàn giả cũng lùi lại đúng vị trí. Hàng hàng lớp lớp những chiếc bàn dài đen bóng đội sàn xuất . Tiếp theo là ghế dài thơm nức mùi đàn hương. Khi họ ngồi xuống bên ngoài hàng chục cung nga vận y phục bằng sa nhung màu màu mỡ gà vào, tay họ là khay thức ăn bốc khói nghi ngút. Cung nga đặt khay xuống bàn, tức thức ăn được nhân lên đầy ắp, phút chốc tất cả mặt bàn lấp kín bởi thức ăn. Cả trăm con ma nữ dung mạo xinh đẹp đội đất lên, tay ôm bình rượu xà cổ, thuần thục rót đầy chén đồng. Tịch gia cầm chén đồng, mặt vẫn lạnh lùng: - Đại tiệc giả mỗi năm lần, hôm nay may mắn có Tuyên gia đến dự! Ta kính ngài! Tuyên gia ngồi cùng lữ đoàn của mình, giật cả bình rượu tay ma nữ tóc dài cất tiếng như sấm rền: - Ta tất nhiên đến! Tịch chiến giả chủ trì tiệc, ta phải nể mặt chứ! Cạn! ngửa cổ uống khiến rượu xà cổ tràn cả xuống y phục, đôi mắt kỳ lân nheo lại nhìn biểu của lữ đoàn giả: có mặt của khiến giả bất ngờ cũng cực kỳ lo ngại. Trong đôi mắt các giả lo lắng Tịch Vu Xuyên thực ra bị thương như thế nào để Tuyên Thừa Chí phải ra mặt ngồi ở đây! Việc Tuyên gia tháng bảy xuất ở đại tiệc giả là chuyện khó như lên trời. giả gương cạn cầm chén rượu đầy, vòng tay về phía Tịch gia: - Tịch chiến giả, ngài sao là tốt rồi! Kính ngài chén rượu, mong lữ đoàn giả luôn vững mạnh! Yểm Vũ ngồi trong lòng Tịch gia, tay xé đùi ngỗng quay bất chợt chụp cái chén: - Cha ta bị thương , ta uống thay cha vậy! Nó nốc cạn, gò má phính vân đá đỏ ửng hồng. Bên trong bụng Tịch ra có thanh nho truyền ra: "- Đa tạ Yểm Vũ!" Thức ăn ngon lành cứ đầy rồi vơi, vơi lại đầy. Rượu xà cổ được mang lên nhiều đến Mã Triệt còn ngạc nhiên: - Tuyên gia hào phóng! - Hừm...Là Tịch chiến giả mua ở chỗ ta! Ta bán, có cho các ngươi! gầm lên khiến cả cổ lâu rung chuyển, đám ma nữ giật mình lao đầu xuống sàn đất trốn biệt. Yểm Vũ cầm cái cổ thiên nga quay chỉ về phía sàn đất: - Ngài xem ngài xem! Chạy cả rồi, ai bồi rượu đây? - Ta xin bồi rượu! Từ cửa lớn con ma nữa áo đỏ thơm lừng mùi kiều hương bước vào, sau lưng ấy là vô vàn dải lụa đỏ. Đầu lụa cuốn bầu rượu đon đả rót, Yểm Vũ nhìn xuống chỗ Tuyên gia: - Vị này... - Hửm...có lý nào? Y Yên tiêu tán hồn phách rồi mà? nhìn ra bộ dạng này đúng là con ma nữ Y Yên chuyên chưng cất hương ở đáy Lãnh Thủy. Nhưng ai có khả năng triệu hồi hồn phách phiêu tán, ai? Yểm Vũ dùng bàn tay trái lén vẽ kỳ trận, rít khẽ đủ để Niệm Tuyết ở trong bụng Tịch gia nghe thấy: - Giơ tay phải lên, miệng đọc mật kinh ta dạy, mau! Lữ đoàn giả nhìn thấy vị chiến giả trầm lặng bỗng giơ cao tay, miệng đọc mật kinh. Từ kỳ trận ngũ sắc bổ xuống bao bọc lấy con ma nữ áo đỏ. Bị ánh sáng chụp xuống, ma nữ sụp xuống vái lạy như tế sao: - Tịch chiến giả xin tha tội! - Là ai? Tịch gia cất giọng, tuy vực lớn nhưng khí tức đúng là hơi thở của họ Tịch. Con ma nữ bị kỳ trận xoay đến bầm dập, khóc lóc: - Xin ngài tha cho...thần được lệnh của...của...Hoàng Kim nữ tử thiên cung, trộm kiều hương hoá thành Y Yên...thử xem ngài là hay giả! - Đồ ngốc! Tuyên gia nổi giận mắng, biết Y Yên nhưng Tịch Vu Xuyên khi còn là người để Y Yên trong mắt, gì đến khi là chiến giả. Hoá thành Yểm Nha có thể, ai bảo con của Thiên quân là thông mình? Nó còn bằng gót chân của Yểm Vũ! Tịch gia lại vẫy tay, từ trong tay áo kiếm Thanh Yên phóng ra bay thẳng vào kỳ trận chém nát hồn phách kia. Mảnh hồn rách nát tự ráp lại, hoá nguyên hình là con khỉ lông vàng thương tích đầy mình. Tịch gia khẳng khái: - Thảo nào bắt chước giống quá! Ngươi thuộc về địa ngục lại bén mảng đến đây...nhưng thôi! Hãy trở về phục mệnh, bảo với Thiên cung ta ắt có đáp lễ xứng đáng! Bàn tay Tịch giá khua thu trận thả con khỉ , Yểm Vũ cau mày co khủyu tay thúc vào bụng tấm da Tịch chiến giả: "- Niệm Tuyết, sao lại tha cho nó?" "- Đau mà Yểm Vũ! Trời có đức hiếu sinh, nó cũng vì phò chủ nhân thôi! Muốn tính sổ lên tìm Hoàng Kim mà tính!" Nghe Niệm Tuyết sụt sùi Yểm Vũ nguôi giận, xua tay: - Dùng tiếp nào! Hôm nay các giả cứ ăn uống no say, cha ta mua rất nhiều rượu xà cổ, các ngươi cứ uống! - Đa tạ chiến giả! Tiếng nhạc vang lên du dương, rất nhiều vong hồn cầm sư được triệu hồi bay đỉnh trần tấu khúc mê hồn. Cả lữ đoàn sau đại tiệc đều say bí tỉ, nằm gục cả ra bàn. Tuyên gia chống tay: - Yểm Vũ! Con lấy nửa hầm rượu của ta chuốc say họ, ra định làm gì? - Niệm ma chú, yểm phù đó xem ai là kẻ từng lén đến Thiên cung! Yểm Vũ nhảy khỏi vòng tay của tấm da Tịch gia, lộn ba vòng rồi hai tay bung vuốt hung hầu cào nền vẽ lúc hai phù chú. Niệm ma chú thượng cổ, từ những vết vẽ dưới sàn liền xuất những hình nhân giấy có vẽ phù đồ đỏ rực. Chúng nghe lệnh bay đến dán chặt vào da thịt các giả. Chỉ thoáng có đến mười mấy giả say bỗng kêu thét lên, chỗ bị phù chú dán chặt bốc cháy khét lẹt. Tuyên gia bèn phẩy tay phun luồng nước lạnh từ đáy Lãnh Thủy dập lửa. Yểm Vũ thét: - Bắt chúng! Hai con yểm thi cao lớn trơ xương và cơ nghe lệnh liền hú lên những tiếng vang. Xương sườn chúng bung ra như cái cào, cứ thế xiên ngang người giả rồi bay lên trung. Nhìn các giả vẫn ngủ say, Tuyên gia bảo: - Mã Triệt, chăm sóc họ! Ta đưa bọn chúng về gặp Ma vương! Yểm Vũ, ngươi đưa cha ngươi trở về phủ đệ! Đứa bé vòng tay cúi chào: - Yểm Vũ thỉnh lệnh! Nó ra hiệu cho con tử thiên thi xanh ngọc đẩy xe lăn , bên ngoài bốn con yểm thi hộ vệ khiêng kiệu lớn đợi sẵn. Xe lăn đẩy thẳng vào kiệu, Yểm Vũ cũng chui vào trong, thả rèm. Khi bốn con yểm thi tung chân bay lên Yểm Vũ liền xé lớp da lôi Niệm Tuyết khỏi bộ da, vuốt ve: - Giỏi lắm Niệm Tuyết! Ngươi hổ là con trai của Tịch chiến giả! - Yểm Vũ, ta sợ quá! Ngươi mau ôm lấy ra , ta muốn về với mẹ! Nó nhìn đứa em trai xinh đẹp tuyệt trần mếu máo níu chặt tay mình bật cười: - Ngươi là con trai đó, khóc gì chứ? được yếu nhược, cha chỉ có mình ngươi là con trai. Ngươi đừng để sau này giống lời sư phụ ta đó nha! Niệm Tuyết xì mũi vào tay áo xanh của bộ da, mắt đỏ hoe: - Ma vương gì chứ? - Gừng càng già càng cay, trai càng.. gay càng đẹp! Ngươi bây giờ là thế hệ đẹp nhất địa ngục rồi, ngươi muốn sao?
Chap 215: Nước mắt Trạch Uy! Đêm dần buông trong gian u tịch của tháng bảy, đâu đó có đốm lửa do đốt giấy tiền vàng mã cho người thân cuộn thành những vòng tàn tro bay cuộn lên. Hàng trăm ngàn vong hồn được tự do nhấp nhô đường, họ tranh nhau tiền của, hơi ấm lẫn những ngụm cháo lá đa bên đường. Bỗng họ rùng mình rồi chạy tán loạn tạo thành luồng khí xanh đỏ khiến đèn đường trong khu vực chớp tắt liên hồi. Từ dưới lòng đường cỗ xe độ chín con hoả thượng chi mã phun lửa dẫn đường phóng lên. Lửa từ miệng ngựa sắt phun trúng vong hồn nào là ra tro vong hồn đó. Chỉ chốc lát đảm vong hồn chạy lẩn trốn mất biến. Chín con ngựa dặm vó, dừng lại đoạn khuỵu chân xuống. Cỗ xe ngựa phía sau vì thế mà cũng chúc đầu ra phía trước. Từ trong xe Ma vương Trạch Uy bước ra, mặt bộ tây phục màu đen tuyền, bên ngoài còn khoác áo choàng dài màu đen đầy ma mị. phẩy tay, khẽ: - Yểm thi của ta tuần dương thế vòng, bắt gặp phải ma tà lập tức đoạt hồn! Con yểm thi ma cà rồng trợn đôi mắt đỏ quạch đảo vòng quanh, cầm cương ngựa khề khà: - Yểm thi của Tịch Ngân Yểm Vũ, phải của Ma vương! - Ngươi nhiều! quay , ma phù màu trắng bay xuống dán kín miệng yểm thi khiến nó nổi giận đến lòi mắt. thang máy lên tầng cao, khoanh tay nhìn bảng điện có tầng mười ba: - Hừm... Con người mê tín! Ma ở trong tâm, có ma tầng nào chẳng tới! Con yểm thi da trơn xuyên xuống từ trần thang máy, vòng tay cúi chào: - Ma vương! Ngài đến! - của ta ngủ chưa? Giọng chùng xuống khi nhắc đến Ma nương, hứa nếu nàng ăn hết bánh kẹo đến. trễ hẹn ngày... - Ngài ấy đợi ngài...ngài ấy khóc! nghẹn, đôi mắt sắc lạnh bỗng chốc như có màn nước phủ xuống, mặn chát tràn qua làn mi dưới giọt xuống sàn hoá thành những đốm máu . Trước mặt yểm thi chẳng cần phải che giấu mình, chẳng cần phải kìm nén. Con yểm thi trơ trơ như đá nhìn vị vua địa ngục khóc, mắt nó đảo vòng nhìn bảng đèn: - Tới rồi! gấp gáp đẩy cánh cửa lớn, vừa trông thấy bóng dáng cao lớn chạy vội đến ôm chầm lấy, nức nở: - đâu vậy? Cái cửa này nghe lời, mở cửa ra ngoài được! - Ngoan, ta về rồi! đẩy ra đoạn cúi người bế bổng lên ngang mặt mình, dụi má vào môi : - Hôn ta cái nào! - ! vừa hức vừa trả lời, bàn tay đẩy mặt ra nhăn nhó. cũng nghẹn giọng: - Ta xin lỗi mà! Đừng khóc nữa! trẻ ngạc nhiên nhìn người đàn ông đẹp hơn cả hoa mắt ướt, ngón tay thon chạm khẽ bầu mắt, vuốt ve hồi lâu. Trái tim đập liên hồi khi chạm vào người nhưng vô thức lại muốn đến gần. Trông thấy như thế lại nỡ, ngón tay thon khẽ nâng cằm lên. Chu môi hôn phớt qua cánh mũi, nhoẻn cười vác vai ra ban công. bàn tự bao giờ bày sẵn nến và hoa, thức ăn đầy ắp khiến tròn mắt: - Ơ... - Của nàng...tất cả cho nàng! đặt xuống ghế, kéo bím tóc dài ra phía sau nhìn ngắm bầu mắt phượng xinh đẹp, cười ngọt: - Đôi mắt này chỉ thiếu tròng mắt đỏ là hoàn mỹ! - Trạch Uy! chau mày nhìn, Túc Thành bước vào, trông tướng mặc quần da bó khoe trọn vẻ đẹp săn chắc càng làm ghét: - Cút khỏi mắt ta! - Chà! Ma nương là ta giúp ngươi giữ nàng trong mộng cảnh, cảm ơn còn muốn cắn ta? Dòng dõi Ma Tôn là ăn xong quẹt mỏ! Trạch Uy hừ lạnh, bàn tay che đôi mắt còn tay kia vẽ kỳ trận thần tốc cuốn lấy Túc Thành vào. Tiếng Túc Thành vang lên: - Hừ đồ gian manh, mau thả ta ra, ngươi học ở đâu trận pháp kỳ quái thế này? - Yểm Vũ chỉ cho ta, kỳ trận này nó tạo ra! Ngươi ngoan ngoãn ở đó, ta đưa Ma nương rời khỏi tự thả ngươi! cười nhạt đoạn cởi áo choàng trùm lên đầu , bế lên: - Theo ta trở về nơi thuộc về nàng! Chỉ khi toà nhà sạch bóng yểm thi kỳ trận mới tan rã, Túc Thành quần áo tả tơi bước ra khỏi trận lầm bầm: - Mi Hữu, ngươi dạy con bé Yểm Vũ đủ trò chơi ta, thù này ta nhất định trả! Túc Thành bước vào thang máy, gã say bước vào cặp vai : - Cho tôi xuống tầng trệt! Vị tiền Ma vương hất tên say ngã lăn ra, ngất xỉu. Vong hồn hốt hoảng chạy vào thang máy, đụng phải : - Cứu! - Chết rồi còn cứu gì nữa? cười nhạo. Cửa thang máy mở cho gã bệ vệ bước vào, nheo mắt xoay ngược đầu ra sau nhìn vong nữ rúm ró nép sau lưng mình: - Nó giết ngươi? Vong nữ cúi mặt gật gật đầu. liền bấm mở lại cưả thang máy, co chân đá tên say ra ngoài. Gã kia cười hềnh hệch lòi ra hàm răng xỉn màu của kẻ nghiện thuốc lá nặng: - Ông đẹp trai hung hăng! chẳng thèm trả lời, tay vuốt ngang mắt gã. Gã được mở mắt liền thấy vong hồn , tay hơi run: - Mày...mày... Gã định giơ tay bấm mở thang máy bảng đèn nhảy loạn xạ, số chỉ tầng . vuốt mặt, giơ tay toan đấm Túc Thành bị cái liếc mắt của siết chặt cổ tay. Thang máy lao vút xuống, gã thở hào hển: - Tháng bảy gặp quỷ, đưa tao đâu? - Địa ngục chào ngươi! rồi biết mất, trong đêm tiếng nổ cực lớn vang ra, trực ban gọi chủ toà nhà: - Thang máy mới đứt cáp rơi xuống đáy và phát nổ! Qua camera có gã ở trong đó! Tuyên Phong thức dậy thấy Túc Thành vừa về, trông quần áo tả tơi cười rũ: - Ha ha...ngươi mà cũng có lúc như thế này à? Là kẻ nào tài ba như thế? - Tịch- Ngân- Yểm - Vũ! gằn từng tiếng, trận của đứa bé đó tính sát thương rất cao, nếu phải là tiền Ma vương sở hữu ma lực thượng cổ mạnh mẽ ắt tan xác. Tuyên Phong vẫy tay: - Đến đây đến đây! Đừng giận Yểm Vũ, trẻ con có tội! - Ngươi đừng dụ ngọt ta! nhưng vẫn nằm gối đầu lên đùi Tuyên Phong, mặt u. nghĩ đến Trạch Uy kia đưa hồn Ma nương về Ma cung liệu làm gì để thức tỉnh? Cái xác băng thi và bào thai trong tháp Diệt tà ra sao? Tuyên Phong xé hết quần áo rách lỗ chỗ khiến Túc Thành trần như nhộng. Tên tiền Ma vương lại hề mắc cỡ còn nắm tay Tuyên Phong đặt xuống con quái thú của mình. dùng tay kẻ vuốt ve chính mình khiến quái vật thức giấc, ngẩng đầu cuồng nộ. Tuyên Phong hét: - Túc Thành, ngươi ngứa đòn à? Ta...ta vẫn còn chưa xuống giường được! - Yên nào! Ngươi cứ vuốt ve cự long , ta bạn suy nghĩ việc khác! Hôm nay đụng đến ngươi, ngươi chơi với cự long của ta , đừng phiền ta suy nghĩ! Tuyên Phong nhìn ảnh phản chiếu của cả hai trong gương, tên Túc Thành chết tiệt đúng là mặt đăm chiêu suy nghĩ dù mười ngón chân miết xuống lớp trải giường biểu cảm thống khoái, có chút ngớ ngẩn: - Ta ở cạnh giống gì vậy? - Ngoan, im lặng kẻo ta đổi ý cả đêm nay ngươi phải vừa khóc vừa mắng nhiếc ta đấy! Túc Thành nựng má kẻ rồi quay mặt về bên kia tiếp tục suy nghĩ mặc cho con cự long tím đỏ lên nổi đầy gân tía hung hãn chuẩn bị xuất kích. Tuyên Phong nhăn mặt: - Quái đản !
Chap 216: Kẻ cứu sống Tịch Khanh! Đại điện Ma cung ánh lên sắc vàng khối đến chói mắt, Ma vương bế bổng được quấn trong áo choàng lớn bước vào. Các cung nga xinh đẹp quỳ sụp xuống cúi lạy: - Ma vương ngài trở về! - Yểm Vũ của ta ở đâu? ngó thấy con Thanh Sư ma thú ngủ ở góc đại điện, chân mày khẽ nhếch lên. cung nga dịu dàng: - Yểm Vũ dẫn Niệm Tuyết xuống tầng sâu địa cung chơi, Tịch phu nhân vẫn ngồi canh Tịch chiến giả, ai gọi cũng chịu rời khỏi! bế xinh đẹp về phòng, nhàng giở lớp áo choàng: kẻ ngủ say! Hồn Ma nương về lại địa ngục da dẻ trắng đục hơn, từ cổ lan những đường vân đá như da dẻ của Tịch Vu Xuyên. dùng ma pháp thượng cổ bày bố trận pháp ngay giường rồi xuống địa cung. búng tay lần Yểm Nha gục xuống, ra hiệu cho yểm thi ma cà rồng bế nàng ta lên phòng nghỉ. nắm tay Tịch Vu Xuyên: - Ngươi mau tỉnh dậy, Yểm Nha sắp mòn mỏi chờ đợi rồi! Nàng ta chỉ nghe lời ngươi, ta mau tỉnh dậy mà chăm sóc nàng ta! - Sư phụ, sư phụ tỏ tình với cha con à? Đứa bé lùn tịt cõng em trai lưng chạy " bình bịch" từ lòng địa cung lên, ngoác miệng cười hào sảng. Niệm Tuyết níu chặt cổ áo nó, bậm môi: - càn! - Mặc Yểm Vũ Niệm Tuyết! Nào, đến đây con trai! bế đứa bé trai cho ngồi lên chân, Yểm Vũ chẳng cần cho phép chui tọt vào lòng ngồi, vòng tay ôm chặt cánh tay phải, dụi má vào nũng nịu: - Sư phụ quý, tụi con rất khó nhọc đó! Bộ da vừa dày vừa nóng, mệt chết, đói chết! Cầu sư phụ cho thiên nga nướng! bật cười, ngón tay cù vào cái bụng tròn lẳn hếch lên hở cả rốn: - Ta nhớ là Niệm Tuyết chui vào da thạch hầu, nó kêu ca mà con kêu ca gì? - Niệm Tuyết khí khái như cha, chịu thiệt thòi có bao giờ . Mà sao sư phụ biết? Kẻ hiền chứ mù, phải biết mệt! Nó lại dụi mặt vào lòng bàn tay , phồng má rủ rỉ. Niệm Tuyết tròn xoe mắt nhìn: Yểm Vũ này chỉ trước sư phụ là lộ vẻ nũng nịu! Với cha mẹ Yểm Vũ luôn tự tin, gương mặt bầu bĩnh luôn cười như muốn vỗ yên. Chả trách mẹ hay Yểm Vũ như đứa con của Ma vương, nó nghe lời sư phụ hơn hết thảy! Vị vua địa ngục để mặc đứa bé làm trò với cánh tay mình, cúi đầu hôn khẽ lên mái tóc Niệm Tuyết: - Con rất ngoan Niệm Tuyết. cho ta biết, con muốn thưởng điều gì? - Con muốn cha! Gương mặt trẻ thơ đượm buồn, nó dùng hai tay vân vê tà áo. Dù mẹ rất chăm chút nó, luôn ở cạnh nó nhưng người mà nó kính nhất là cha! Cha của Tịch Ngân Niệm Tuyết là chiến giả tài ba, dáng vẻ thanh tĩnh luôn ôm cái tháp Diệt tà sải bước qua khoảng sân trồng trúc vàng. Cha hay cười, đôi mắt hai màu luôn trầm mặc như châu chìm đáy nước nhưng chỉ cần nhắc đến mẹ cha bất giác nhoẻn miệng, mắt nhìn về hàng trúc có khắc chữ" Yểm Nha". Cha khi nhớ Yểm Vũ cũng cười, xoa đầu nó bảo: - Niệm Tuyết ngoan! Đợi Yểm Vũ trở về thay cha đưa con chân trời góc bể! Hai con là báu vật của cha! - Mẹ cũng là báu vật của cha chứ? Niệm Tuyết từng ngây thơ vân vê lọn tóc trắng của cha mà hỏi. Cha nựng gò má nó đoạn khẽ, giọng như buông vào gió: - Mẹ con...là sinh mạng của cha! Thế mà hôm nay cha bỏ mặc sinh mạng của mình, nằm mê man biết gì cả. Nó biết Ma nương là ai, nó càng hiểu được vì sao cha bất chấp tất cả để bảo vệ tháp Diệt tà? Là vị Ma nương kia quan trọng hơn cả sinh mạng của cha sao? ... Trạch Uy sững người nhìn, đứa bé trai này tư chất điềm tĩnh đúng là bản sao của Tịch Vu Xuyên lúc . Yểm Vũ chu môi hôn lên má em trai, dỗ: - Ngươi đừng buồn, sư phụ tìm ra cách thôi! - Ma vương, Mi Hữu thượng thần đến! Vị thượng thần tung tà áo trắng bước vào, dùng đôi mắt tím đẹp hút hồn chăm chăm nhìn vào đứa bé lùn tịt ngồi trong lòng Ma vương; đôi môi trái tim nhếch lên thành nụ cười ngọt ngào: - Tịch Ngân Yểm Vũ, ta đến! Trái với nụ cười của Mi Hữu là cái phồng má giận dỗi, gương mặt vân đá đỏ quay ngoắt lại úp mặt vào lồng ngực của Ma vương. xoa xoa đầu nó cười vang dội: - Ha ha giận rồi giận rồi! Mi Hữu ngài làm đệ tử của ta nổi giận rồi đấy! Mi Hữu thượng thần ngồi xuống chiếc sập đá bên cạnh, giơ tay vuốt đầu nó liền bị nó hất tay ra, mặt vẫn áp vào ngực Ma vương nhưng tiếng chát chúa: - chơi với ngài nữa! Ngài bênh vực Thiên cung! Ta chơi với ngài nữa! Đôi mắt tím rũ xuống, cười khổ: - Yểm Vũ, ngươi phải trắng đen chứ? Ta là thượng thần! thể để cả hai bên đánh nhau lưỡng bại câu thương như thế được! Nó nổi giận lộn người khỏi vòng tay sư phụ, chân vừa chạm đất tay bung thanh Giáng Ly trực tiếp chỉ thẳng vào cổ họng thượng thần: - Nếu có ngài cản trở ngài nghĩ ta để chúng thoát sao? Ngài nghĩ chúng có khả năng làm ta bị thương sao? Ngài là nguỵ biện! Chẳng qua sợ Thiên quân Hoàng Trác trách ngài thôi! Ta chơi với ngài nữa! rồi nó cau mày tay vác Niệm Tuyết lên vai chạy bình bịch xuống lòng địa cung thèm quay đầu lại. Ma vương chống tay cười: - Thấy chưa thấy chưa? rồi ngài làm nó nổi giận rồi đấy! Vị thượng thần cầm tay Tịch Vu Xuyên lúc, dùng thần lực thượng cổ của mình truyền vào nhưng vẫn làm thân thể của vị chiến giả ấm lên được. Ma vương Trạch Uy bóp trán: - Kỳ lạ ! Chuông đồng quay rất lâu nhưng tại sao thể khiến thương thế của đỡ hơn nhỉ? Mi Hữu thượng thần dùng tâm nhãn tạo ký ấn trán của Tịch chiến giả, mở ra luồng khói xanh nhạt bảng lảng yếu ớt đoạn thở mạnh: - Ta hiểu rồi! Hồn của ở đây! cũng là chạy vào mộng cảnh nào đó để tìm ai đó. Cho nên cho dù chuông đồng thượng cổ quay bao lâu cũng thể lay tỉnh . thời ở đây chỉ là cái xác! Ma vương giật mình: - Mộng cảnh? Tại sao Tịch Vu Xuyên lại muốn chạy vào mộng cảnh? tìm Ma nương? Vì sao biết Ma nương ở trong mộng cảnh chứ? Mi Hữu nhún vai: - Ta làm sao mà biết được? Nhưng ta dám chắc chắn nếu như có thể vào mộng cảnh tìm được hồn , gọi thức tỉnh việc trị thương cho dễ dàng hơn rất nhiều! Trạch Uy khoanh tay nhìn kẻ nằm như say ngủ sập đá: Tịch Vu Xuyên quả nhiên tâm tư khó đoán. Vị chiến giả gương cạn bằng cách nào lại biết việc Ma nương được Túc Thành đem vào mộng cảnh giấu ? tự mình ôm tháp bảo vệ mười năm, oán hối! Vì tháp Diệt tà mà hi sinh cả đôi chân của đứa con trai quý nhưng suốt ngần ấy năm chưa từng nghe Tịch Vu Xuyên hé môi nửa lời... - Hồn! Đúng rồi! Ngươi tìm hồn Ma nương ta dùng hồn dẫn dụ ngươi xuất ! Trạch Uy mừng rỡ nắm chặt tay Tịch Vu Xuyên, Mi Hữu dùng tứ thần thuật vẽ lên phù bùa nhưng thất bại: - được! Hồn Ma nương này có trú ấn của Túc Thành sau lưng, phải tìm cầu giúp! Ma vương nghe đến tên tiền bối nổi gân đen nhưng vẫn mím môi: - Ta , vì Tịch Vu Xuyên ta chấp nhận! Mi Hữu vẫn nhớ thương tích của Trạch Uy sau trận chiến mười năm trước có chút nỡ bèn xua tay: - Đừng! Ngài có bảo bối mà! Chỉ cần nó đến ta tin Túc Thành tự nguyện giúp! - Ngài bảo Yểm Vũ? Mi Hữu giơ ngón tay cái tán thưởng, ánh mắt tím sáng lên đầy tự hào: - Yểm Vũ...đứa bé ngại khó ngại khổ! Đứa bé thông minh nhất mà ta biết! bảo cung nga: - Ngươi xuống lòng địa cung gọi Yểm Vũ đến cho ta! - Ma vương, Yểm Vũ vừa vác Niệm Tuyết nhảy lên Thanh Sư ma thú rồi! Mang cả tĩnh rượu xà cổ quí nhất của ngài luôn rồi! Cả và Mi Hữu ngạc nhiên vô cùng, nhìn nhau: - Nó làm sao biết việc ta vừa bàn? - Truyền ! Con yểm thi ma cà rồng đu ngược trần như dơi khoanh tay khề khà trong bụng, tròng mắt đỏ đảo vòng vòng trêu gan. chớp mắt, cả cái lồng lớn chụp nhốt con yểm thi: - Láo toét! Nhốt dơi...đem thui! Nhưng Yểm Vũ mang rượu xà cổ của ta đâu? Con dơi bay loạn xạ trong lồng, réc lên the thé: - Ma vương...ngốc! Chủ nhân ta ...hối lộ!