Chap 207: Hộ vệ của Yểm Vũ! Ma cung vàng ròng sáng rực, chiếc ngai uy nghi chễm chệ bậc cao. Con xích giao cuộn mình nằm dưới chân ngai, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía đường dẫn xuống địa cung. Chủ nhân ở đó! Vị vua địa ngục ưa thích địa cung xám xanh từ lúc còn là đứa trẻ. Điện lớn ở Ma cung chỉ thấy Ma vương ngồi ngai khi có kẻ đến gõ cửa, lúc thường chỉ ngồi ở sập đá lớn ở địa cung đọc kỳ thư, vẽ kỳ trận. Cung nga bê khay trà xuống địa cung, thấy cảnh tượng trước mắt hẹn mà nhìn nhau cười: vị vua địa ngục vẽ kỳ trận bằng tay phải, tay trái bị Yểm Vũ ôm quắp, đầu tựa vào lòng bàn tay ngáy khẽ! Cũng chỉ có Tịch Ngân Yểm Vũ mới cả gan ngủ say co chân quơ thẳng mặt Ma vương mà bị giết! Cung nga khẽ: - Ma vương, mời dùng trà! - chuẩn bị thức ăn cho Yểm Vũ chưa? hạ bút vẽ nốt trận cuộn giấy đoạn phẩy tay, bàn đá toàn giấy bút biến mất. Hai cung nga khác xuất ở lối vào địa cung, bê hai khay thiên nga nướng nghi ngút khói. hướng mắt nhìn ra hiệu đặt hết lên bàn đá, chậm rãi uống trà. Đứa bé ngủ say sưa chợt cựa mình, cánh mũi trắng hồng phập phồng đoạn chép miệng: - Thiên...thiên nga..thiên nga nướng! - Ái chà, cái mũi của Yểm Vũ thính như...chó nhỉ? âu yếm dùng bàn tay xoa xoa cái đầu tròn, nó mở mắt nhìn trân trân vào gương mặt bá khí ngút trời cười khì khì: - Sư phụ con chó là con chó! Hì hì...sư phụ, của con hết phải ? Nó lật người ngồi dậy, nhảy tót lên bàn nhìn hai khay thiên nga nướng thòm thèm. đằng hắng: - Yểm Vũ, con lớn rồi! được ngồi lên bàn! - Con xuống ngay! Nó chuồi người xuống, đặt mông lên chân , hí hửng dùng hai tay cầm cả con thiên nga lên...cạp! vẫn biết đứa trẻ này phàm ăn từ nhưng chứng kiến nó xé thịt nhai nhồm nhoàm cười bất lực: - Yểm Vũ... Mi Hữu để con ăn như thế luôn sao? Ngài ấy dạy con cách ăn uống thanh nhã của thượng thần được à? - Hực...hực...Ngài ấy hả? Ngài ấy còn ngồi cạnh xé sẵn thịt cho con ăn nữa! Hơn nữa...ngài ấy mắng con là...chó! Nó vừa nhai vừa , cái miệng tươm đầy mỡ bóng loáng. Quẳng xương sang khay, xách cổ con thiên nga còn lại lên nheo mắt nhìn : - Sư phụ cứ mắng con , mắng bù mười năm nay! Dù sao thiên địa này cũng chỉ sư phụ mắng được con! Ma vương bật cười, đứa bé ngồi trong lòng quả lớn khôn thậm chí có ma lực lẫn thần lực mạnh hơn cả chiến giả địa ngục. Xoa đầu nó, gật đầu: - Được! Ngày ngày đều mắng con đến con chán tự trở về phủ đệ! - Sư phụ lười mắng lắm...con biết mà! Nó cười khì, cung nga sắc mặt xám ngoét vòng tay báo: - Ma vương! Lãng Thiên Nguyên...Túc Thành phá được phong ấn bão cát mang ngài Tuyên Phong rời ! - Hừm...Yểm Vũ! Trận bão cát ngày xưa con bày bố, hãy theo dấu xem Túc Thành đâu? Đứa bé giãn mày thở khì cái, tiện tay cầm tay áo lên...lau miệng: - Sư phụ muốn bắt ngài ấy? - Ừm! khẽ gật đầu, khua tay gọi hai con yểm thi mình đen mắt đỏ. Yểm Vũ khựng lại có chút sửng sốt: yểm thi này chỉ còn là trơ xương và cơ, khoác áo tuyền màu đen, cái mũ đen choàng che nửa xương hàm xám trắng- hoàn toàn giống những con yểm thi sư phụ từng luyện! Hai con yểm thi đảo tròng mắt đỏ như than hồng nhìn đứa bé trước mắt, cất giọng khề khà: - Chủ nhân...Tịch Ngân Yểm Vũ! - Sư phụ...đây là? Nó lon ton chạy đến, nhảy phốc ngồi vai yểm thi, nghiêng đầu nhìn, tay sờ soạng từng thớ cơ mặt ra chiều thích thú. nhoẻn cười: - Đây là quà sư phụ tặng cho con! "Song sát yểm thi" này chính thực là hai con ma cà rồng. Sư phụ tuần bắt được, cảm thấy gân cốt chúng đặc biệt, bị lửa địa ngục thiêu chỉ trụi da mà tan thành tro bụi nên cố tình giữ lại. Ta ném chúng vào bùn cực của bờ Lãnh Thủy vài năm rồi lôi lên đưa xuống đáy biển băng hoả chiến đấu với huyết kình. Chúng bây giờ là hai con yểm thi mạnh nhất, cho chúng theo bên cạnh con. Dẫu con rất mạnh nhưng vẫn chưa là gì với Túc Thành, nếu phải đánh nhau ta muốn có chúng làm áo giáp cho con! - Đa tạ sư phụ! Nó khoái chí nhảy cẫng lên, bay qua ôm chầm lấy hôn lấy hôn để má. xoa lưng nó cười ngất vang cả địa cung: - Ha ha... Con thích đến thế à? - Sư phụ là tốt nhất, sau này sư phụ lại tìm thêm cho con vài con để...chơi nhé! Nó ôm mặt vị vua địa ngục nựng nịu hồi lâu mới chịu tuột xuống, khiêm cẩn quỳ sụp xuống cúi lạy: - Yểm Vũ thỉnh lệnh sư phụ! Ma vương gật đầu, nghiêm mặt nhìn hai con yểm thi: - Bảo vệ Yểm Vũ! - Ma vương... nhiều! con yểm thi khề khà khiến trợn mắt nhìn nhưng lại điềm nhiên ngay. Chúng là ma cà rồng vốn có suy nghĩ, có trí tuệ lại ngang tàng, khó trách chúng như thế! Yểm Vũ lừ mắt: - Câm ngay! Hai con yểm thi vừa nghe tiếng đứa bé địa ngục rít lên liền vòng tay cúi chào : - Ma vương, "song sát yểm thi" thỉnh lệnh! Đứa bé địa ngục xoay thanh băng phiến Giáng Ly nhảy lên lưng con sư tử lông xanh đen, hai con yểm thi tự mọc cánh dơi cực lớn sau lưng bay phía sau. Cung nga mang áo choàng trao cho vị vua địa ngục, khẽ : - Túc Thành làm gì Yểm Vũ chứ ạ? - có làm gì có Tuyên Phong ở đó, há để làm loạn ư? Ta chẳng qua muốn phô trương thanh thế của Tịch Ngân Yểm Vũ, nếu nó thành công vang danh thiên địa, bằng thất bại cũng bị tổn hại! Địa ngục của ta, đồ đệ cưng nhất của ta há để Túc Thành làm hại? khoác áo choàng nhạt giọng đoạn vẫy tay, con xích giao từ điện lớn bay vọt ra lượn nền trời phút chốc hoá thành khổng lồ, rền vang: - Ma vương, mời ngài! - Đến phủ đệ chiến giả Tịch Vu Xuyên! dựa lưng vào sừng xích giao, lim dim mắt... lại nhớ Ma Kim Tuyết dù mới gặp nàng ấy trong mộng cảnh. Mười năm vào mộng cảnh tìm kiếm trong vô vọng, gần đây mới tìm thấy hồn của chiến giả Ma tộc. Ma nương trong mộng cảnh khờ khạo như bé, cực kỳ xinh đẹp nhưng ngơ ngác. phát lúc Ma nương kêu cứu khi bị bắt cóc. Nàng nom tội nghiệp khi nước mắt tràn rèm mi cong, cầu cứu: - Cứu cháu! Mộng cảnh mà Túc Thành tái kỳ thực chính là dương thế. cách khác Túc Thành bằng ma thuật của mình đưa được hồn Ma nương đến đó! đến kịp, bọn bắt cóc rút dao đâm vào nàng, phút tiếp theo khiến bọn chúng sợ hãi: đứa con vừa bị đâm hề chảy máu, cả người bỗng trong suốt như khí. Cây dao rơi xuống nền vang lên thanh sắc lạnh. nổi giận, mắt lạnh băng: - Các ngươi... xuống địa ngục cho ta! Chỉ cái nhìn lập tức yểm thi xuất giết ngay, giả đến câu hồn lôi về địa ngục. sử dụng ma lực thượng cổ trút vào mảnh hồn trong suốt nhưng có tác dụng! thấy bất lực, mất mát tột cùng khi vừa tìm thấy người thương liền mất . Đôi mắt đọng ánh nước mờ mịt, khắc con mãnh thú giận dữ trong chực chờ muốn thoát ra, xé nát hồn phách những kẻ vừa tấn công nàng! - ...là ai? Con trai sao lại khóc? Nghe tiếng thỏ thẻ nhìn lên: Ma nương! Từ lúc nào hồn Ma Kim Tuyết trở lại, nguyên vẹn và nhớ việc vừa qua. tự chủ mà ôm chặt lấy , lẩm bẩm: - Ma nương! - Em phải là Ma nương! mặc kệ nàng phản đối liền bế thẳng đến toà cao ốc, dỗ dành: - Nàng...ngoan ngoãn ở đây! Đợi ta trở lại! Hồn Ma Kim Tuyết rất nghe lời, tỏ ra thích chí với cơ man đồ chơi và kẹo bánh trong phòng, gật đầu: - Được! Em ăn hết chỗ này trở lại phải ? - Ta hứa! Hôn khẽ lên trán Ma nương, rời khỏi sau khi ra lệnh cho bốn con yểm thi canh chừng. nhất định phải giữ chặt hồn phách nàng, đợi nàng thức tỉnh!
Chap 208: Tiểu Ly bỏ trốn. Đáy Lãnh Thủy yên tĩnh chợt nổi sóng cuồn cuộn, cả phủ đệ chiến giả rung chuyển bởi tiếng gầm của Tuyên gia. Toàn bộ thủy mãng đều tháo chạy còn con tử thiên thi mắt đục bị đạp bay văng xuống sàn bùn, đầu cắm thẳng xuống chân hướng lên trời. Vị chiến giả vùng nước vung đuốc phong hoả lên cao, vừa vẽ ma pháp vừa gầm lên: - Chỉ con hồ ly cũng canh giữ được! Nó chạy trốn nếu để thiên cung biết Tiểu Ly còn sống xong! Khoá vùng nước cho ta! trợn cặp mắt to đỏ ngầu giận dữ, đầu như nổ tung ra. Hiển nhiên biết vì sao Tiểu Ly chạy trốn! Trận bão cát bị phá, Túc Thành đưa Tuyên Phong rời khỏi Lãng Thiên Nguyên. Tin tức này sớm lan khắp thiên địa. Tiểu Ly ắt là chạy tìm Tuyên Phong, chưa đến việc tìm được bị thiên cung bắt được, dù tìm được với cá tính của Túc Thành có khi giết ngay con hồ ly đó! Lượm những sợi lông hồ ly rơi lả tả trong phòng, biết Tiểu Ly dùng hết sức để phá được cửa, bậm môi: - Hẳn là bị thương! Đồ hồ ly...ngốc! Yểm Vũ nhảy xuống phủ đệ thấy Niệm Tuyết ngồi chiếc xe lăn bằng trúc vàng chăm chỉ cầm quyển sách đọc bật cười: - Ngươi là ham học đấy Niệm Tuyết! Thằng nhóc vừa nghe tiếng Yểm Vũ quay lại, ngoác miệng cười nom rất vui vẻ: - Yểm Vũ về... mẹ chắc là ở trong bếp! Nó gật đầu, tiện tay lấy chiếc bánh bàn nhai nhóp nhép: - Ta biết là mẹ ở trong bếp nhưng ta về tìm mẹ. Niệm Tuyết, cha đâu? - Cha sau khi đóng chiếc xe lăn cho ta canh gương rồi! Yểm Vũ bẹo má thằng nhóc nghĩ ngợi, mắt ánh lên như nghĩ ra điều gì đó đoạn vẽ ma pháp trận bảo vệ cả phủ đệ. Ôm lấy Niệm Tuyết hét lớn: - Mẹ à con đưa Niệm Tuyết dạo chuyến. Mẹ đừng lo! Yểm Nha từ trong bếp phóng ra nhưng chỉ thấy bóng của con Thanh sư ma thú vút lên cao, phía sau là hai con yểm thi dang cánh dơi cực lớn hộ vệ phía sau. che mặt: - Trời ơi nó lại đưa đứa con trai của ta đâu nữa rồi? Yểm Vũ này càng ngày càng ra thể thống gì cả! Nó chẳng để ta trong mắt chút nào! Yểm Vũ ôm em trai ném về phía sau, trong hai con yểm thi liền chụp lấy đoạn cho nó ngồi vai nó, khề khà: - Tịch Ngân Niệm Tuyết, để ta đưa ngươi ! Thằng nhóc hề sợ hãi với bộ dạng của yểm thi chỉ trơ xương và cơ, nở nụ cười hòa ái: - Nhờ ngươi vậy! Niệm Tuyết ngó đông nó tây đầy thích thú, lúc sau nhìn chằm chằm vào đôi cánh dơi lớn mọc phía sau lưng của hai con yểm thi: đôi cánh cực kỳ mạnh mẽ vươn cao màu đen tuyền là đẹp! Nó bất giác khẽ: - Uớc gì ta cũng có cánh nhỉ? Con yểm thi đòng đòng nó vai giơ cánh tay vỗ vỗ lấy chân nó dỗ dành: - có như ngươi muốn! Yểm Vũ nhất định toàn lực giúp đỡ cho ngươi. Thằng nhóc lại cười: - Ta biết mà! Yểm Vũ nhà ta là giỏi nhất! Tịch Vu Xuyên bước vào phủ đệ, nheo mắt nhìn quầng sáng màu xám nhạt giăng khắp phủ đệ nhạt giọng: - Yểm Vũ của ta... - Tịch Khanh, ngài về rồi! Yểm Vũ lại đưa Niệm Tuyết , ta thể rời khỏi đây tìm bọn trẻ. Yểm Nha sà vào lòng , dụi mặt vào ngực thổn thức. trầm mặc dùng cánh tay ôm tháp xoa lưng : - Ngươi đừng lo, Niệm Tuyết ở cạnh Yểm Vũ tuyệt đối vui vẻ. Tin ta, địa ngục này ngoài Ma vương khó ai đánh bại được Yểm Vũ đâu. Nó đánh người ta là tốt lắm rồi! Con tử thiên thi màu xanh ngọc phóng xuống vòng tay hú những tiếng dài, cau mày: - Tiểu Ly còn sống và chạy khỏi đáy Lãnh Thuỷ? xong rồi! Tuyên gia cần ta! Hôn phớt lên môi , nhìn con tử thiên thi ra lệnh: - Ở yên đây, bảo vệ tốt cho Yểm Nha của ta! Yểm Nha nhìn theo bóng vị chiến giả gương cạn mất hút trong mây, nhìn sang tử thiên thi thở dài: - Cha con này là... "Hú...hú..." Con tử thiên thi hú những tiếng dài khe khẽ, bàn tay lạnh toát vỗ vai như an ủi. Ở yên trong phủ đệ này chính là muốn bảo vệ , biết như thế! Nhưng nếu chỉ an toàn còn Tịch Khanh và hai con ngoài kia nếu gặp nguy hiểm biết làm sao? "Soạt"... Móng vuốt thiên thi vẽ chữ nền đất " Người ở lại đây là giúp cho chủ nhân rất nhiều. Chỉ cần Người bình yên chủ nhân mới yên lòng. So với hai đứa trẻ chủ nhân vẫn lo cho Người nhất!". đọc hết, nhướng mày: - Tịch Khanh đúng là muốn "Kim Ốc Tàng Kiều" mà! Ta là phu nhân chiến giả chứ phải đâu...con của ngài ấy, sao cứ mãi bận lòng lo lắng cho ta? ... ... Từ Hồng Huyên ngồi thong thả uống trà khi thấy Tuyên gia hùng hổ đến. châm thêm tách trà, vòng tay theo lễ: - Tuyên chiến giả, trà nhạt mời ngài! - Từ Hồng Huyên, mau ta biết! Tiểu Ly có chạy đến đây ? bóp nát tách trà, lại nắm cổ nhấc lên cao. đung đưa hai chân, cổ cũng theo nhịp lắc mà dài ra hơn hai gang tay, chu môi: - Này này...ta phải là ma cổ dài, ngài cần phí sức. Hơn nữa...nhà ta phải nhà mẹ đẻ, ta càng phải mẹ của Tiểu Ly. Ngài mất vợ đến chỗ ta đòi làm gì? cả giận vung tay ném lên bụi tre, tà áo dài đỏ bị gai tre vướng rách tả tơi. Ông Từ chống gậy từ nhà ra, quỳ sụp xuống lạy: - Tuyên chiến giả bớt giận, Tiểu Ly chạy đến đây! - Hừm...các ngươi liệu hồn! biến mất, bò như rắn từ ngọn tre xuống, cầm tà áo dài tét ra nhiều mảnh nhăn nhó: - Rách cả áo dài đẹp nhất của ta! Cha, cho con mượn bàn tính. vạch áo cha Từ lôi bàn tính bằng gỗ kéo vun vút, lẩm nhẩm lúc đoạn : - Hồng Huyên con đòi cả vốn lẫn lời, mang mớ lúa vàng đem lên dương thế đổi đồ ăn ngon! - Cha lạy mày, dám đòi tính sổ cả chiến giả? Theo cha, vào nhà! Ông Từ khua tay túm lấy nhiều mảnh áo dài cầm chặt đoạn lôi con rượu vào nhà. Chung Khải đâu đó khiến ông rối trí, cứ thấy chiến giả đến là hai chân ông run lẩy bẩy bước nổi. Thế mà đứa con lại chẳng biết sợ là gì! - Cha...Chiến giả mất rồi cha lôi con vào nhà làm gì? Ông Từ đẩy bay lên bộ ván gõ, nhấc cây gậy chĩa thẳng mặt mắng: - Con cậy có Chung Khải nên sợ ai phỏng? Bờ U Linh này nghe đến tên con sợ hãi, ai dám đánh cờ thắng cha dù cha biết cha đánh rất tệ! Nay còn đòi tính sổ với Tuyên chiến giả, con chê ở đây chán muốn xuống địa ngục du lịch à? Từ Hồng Huyên chống tay nhìn cha lúc đoạn cười rũ rượi: - Ha ha...cha ơi, là cha sợ mất những ngày tháng yên bình sao? Cha yên tâm, sao đâu! rồi búng tay, người liền khoác bộ áo dài xanh thiên thanh ngọt ngào. biết Tiểu Ly ở lại đây nhưng con hồ ly đó có đến, bảo Chung Khải đưa nó lên dương thế. Rót chung trà, nhếch môi: - Tiểu Ly...là ngươi cố chấp, ta chỉ giúp đưa ngươi lên dương thế còn tìm được Tuyên Phong hay phải xem may mắn của ngươi rồi! Đàn bà là tội nghiệp, cứ theo đuổi mãi kẻ thuộc về mình. Đủ giữ, đủ buồn buông ...
Chap 209 : Thủy hương đài. con đường vắng vẻ ở thành phố xa lạ hai bóng người trong thinh xuất . Người đàn ông diện bộ vest màu đỏ thẫm cực kỳ điển trai, bên cạnh là vận chiếc váy màu trắng xinh xắn như nữ sinh cấp hai khép nép bên cạnh. nhìn quanh quất lạ lẫm khẽ hỏi: - Chung Khải nơi đây là dương thế phải ? gật đầu: - Thưa phải! Đây là thành phố. Theo như những gì Tiểu Ly cảm ứng dựa mùi hương thân thể của Tuyên Phong đây là điểm gần nhất.Tuy nhiên ta thể đưa ngài tiếp. Ta cũng chỉ là quỷ hồn nhoi, tuy bây giờ là tháng bảy hồn được tự do lưu lại nhưng ta vượt ải để đưa ngài từ địa ngục lên đây. Nếu như để chiến giả biết được việc này e là chỉ mình ta mà cả Hồng Huyên và cha cũng chịu chung số phận khi bị phát . Ta chỉ tận lòng đưa ngài đến đây thôi, sau này may rủi duyên phận là do ngài! Tiểu Ly nắm chặt bàn tay Chung Khải đoạn đặt vào tay lọ thủy hương đài: - Đây là thứ nước được chưng cất từ nước mắt của lũ ma nước. Hãy giữ chặt thứ này! Sau khi trở về hãy rải nước vòng quanh chỗ ở. Ta bảo đảm chiến giả làm gì được gia đình các người! Những năm giam cầm ta tự điều chế thêm, nâng cao tác dụng của thủy hương đài. Cả Tuyên gia cũng biết món quà này! Ta tặng lại cho ngươi để trả ơn các ngươi giúp ta lên đây để tìm Tuyên Phong. Cho dù có tìm được hay ta cũng bao giờ hối tiếc! Chung Khải khẽ cười giơ bàn tay xoa đầu đứa con chỉ cao tới ngực : - Ngài suy nghĩ thấu đáo. Hồng Huyên lo lắng quá nhiều rồi! Tiểu Ly vén tóc khoe nửa gương mặt non tơ đầy ma mị: - Ta ngày xưa vốn là nghĩ tới nhưng tại ta thông suốt rồi. Ta tìm Tuyên Phong để kéo ngài ấy về bên ta. Ta cần biết ngài ấy thực vui vẻ, hạnh phúc bên Túc Thành. Sau cùng ta hiểu lời dạy ngày xưa của Lịch Tương thượng thần từng :" cái gì phải của mình miễn cưỡng tốt, chi bằng người vui, ta cũng vui... vạn bình hòa!" Chung Khải gật đầu đoạn vòng tay cúi chào: - Tiểu Ly, chúc cầu bình an! Mong rằng sau này có ngày gặp lại! mỉm cười: - Mong là như vậy! Ta vẫn còn chưa thỉnh giáo hết cao chiêu của Từ Hồng Huyên, ấy thực rất tốt! bật cười khí khái: - Tất nhiên rồi! Vợ của Chung Khải mà! biến mất, Tiểu Ly trơ trọi lại mình con đường đầy gió. Thi thoảng lại có những bóng trắng nhảy tới nhảy luôn nhìn ngắm với vẻ ưa thích, đôi lúc còn vang vang lên những tiếng khen: - Đẹp quá! Đẹp quá! là người rất đẹp! Có hồn ma mắt đỏ lượn qua lượn lại bên cạnh giơ bàn tay toan sờ...ngực cách biến thái: - là đẹp! xinh đẹp chơi cùng với ta! Tiểu Ly mím môi, trong tay búng ra giọt thủy thương đài áp vào hồn ma kia. Vong hồn liền bị đông cứng như đá, chu môi: - là láo lếu dám giỡn mặt với ta! Tuyên gia còn dám giỡn mặt với ta, ngươi dám? đoạn co chân đá vào khối vong hồn bị đông cứng khiến nó tan vỡ trong khí. - Xin hãy lưu tình! tiếng trong trung vang lên. Tiểu Ly ngạc nhiên quay lại nhìn: từ dưới đất trồi lên rất xinh đẹp tay cầm chân đèn. đặt bệ đèn xuống đất đoạn quỳ xuống sụp lạy: - Ta biết ngài là tiên giả. Xin hãy lưu tình cho bịn vong hồn biết sống chết này. biết có tội... mong ngài lưu tình giơ cao đánh khẽ! Ta là Trinh Tử Thám Hoa, Tịch gia gọi ta là Thương Thi- kẻ thắp đèn kể chuyện gian. Tiểu Ly nghiêng đầu nhìn kỹ trước mặt, vẻ đẹp rất lạ lùng: trong dáng nữ nhi mềm mại là ánh mắt sắc bén và cương nghị của đàn ông! chép miệng: - Ra là kẻ mà thỉnh thoảng vẫn nghe Tuyên gia đến! Ta lúc ngồi trong phòng vẫn nghe Tuyên Thừa Chí kia đến kẻ cố chấp năm nào tháng bảy cũng lên dương thế thắp đèn kể chuyện hòng tìm được người nguyền là bao giờ chịu gặp! Vậy ngươi tìm gặp được người đó hay chưa? Trinh Tử cúi mặt,mặt hai hàng nước mắt dài gương mặt trắng bệch. Khi nước mắt rơi xuống đất thành vũng bùn đen, tiếng kẻ kể chuyện nức nở: - Thủy chung vẫn tìm được! vĩnh viễn muốn gặp ta! đột nhiên nhớ tới việc của mình... biết là ngài Tuyên Phong có còn muốn gặp hay ? bất giác cúi người xuống, giơ tay đỡ lấy tay Trinh Tử. Cánh tay tiên giả vừa chạm tới vong hồn của Trinh Tử vong hồn đó dường như được tiếp thêm sức mạnh, toàn thân lấp lánh. Tiểu Ly khẽ: - Chân tình của ngươi làm ta cảm động nhưng ta lại thể giúp gì được! Việc của địa ngục phải để địa ngục giải quyết. Ta có quà tặng ngươi! Tiểu Ly móc lọ thủy hương đài cao cấp đặc chế của riêng mình trao cho kẻ thắp đèn kể chuyện gian: - Giữ kỹ lọ này. Nếu ngày sau nếu như gặp đúng người đó mà người đó nguyện ý ở lại hãy mở lọ thủy hương đài gọi Tuyên chiến giả. Ta dạy ngươi câu chú gọi Tuyên gia, ít nhất tên kia phải chịu nghe ngươi giải thích! Trinh Tử mừng rỡ vội nhận lấy lọ thủy hương đài rồi sụp xuống dập đầu ba cái: - Xin đa tạ tiên giả! Ngài lên dương thế có việc à? - Ta muốn tìm ngài Tuyên Phong nhưng nơi nào, mùi hương người ngài ấy đến nơi này mất dấu! Trinh Tử nhìn vị tiên giả trước mặt, tiếng đồn ngọc diện hồ ly có sức hút mê người quả sai: đôi mắt to đen láy lấp lánh, làn môi chúm chím non tơ đủ khiến kẻ đối diện kềm lòng muốn hôn lên đó. Kẻ thắp đèn kể chuyện gian cầm bệ đèn, đốt cây nến trắng. Ánh sáng từ cây nến rọi xuống mặt đường bỗng lên những chiếc bóng đen nhảy múa. Trinh Tử dùng ngữ địa ngục tuôn tràng dài, bóng đen khua tay múa chân ra hiệu đáp lời. Tiểu Ly tròn mắt: - Chúng là ai và chúng gì? - Chúng là những người bị thiêu chết vì bom nguyên tử, thân xác cháy rụi chỉ còn là bóng ám đen nền. Có kẻ chịu đầu thai, có kẻ mang oán niệm bị ánh nến này khống chế. Chúng bảo thấy ngài Tuyên Phong nhưng từng thấy ngài Túc Thành xuất ở toà nhà cao nhất, tay còn ôm túi quần áo. Trinh Tử giơ tay chỉ về hướng toà cao ốc sáng rực ánh đèn rồi vòng tay cúi chào, bóng hoà tan vào màn đêm. Tiểu Ly mừng rỡ: - Tốt quá rồi! Túc Thành ở đâu Tuyên Phong ở đó! ... Hừng đông ló dạng đằng xa, nắng sớm xuyên qua ô cửa kính của tiệm cà phê rọi vào hai đứa trẻ ngồi... bàn nhấm nháp bánh mì xíu mại thịt nguội. Bên cạnh chúng là hai người đàn ông cao lớn mặt mũi đơ cứng đứng ngay ngắn bên cạnh. Khách trong quán mải ngắm hai đứa bé có làn da trắng trong nổi vân đá đỏ lấp lánh dưới nắng, đứa bé trai khuấy đều tách cà phê trứng chóp chép: - Yểm Vũ... Ngon ngon ! Cái này ngon! Thằng nhóc chỉ dĩa trứng ốp la lắc đầu, đứa bé bên cạnh liền giơ tay kéo cái dĩa về phía mình cười hăng hắc: - ngon hả? Để cho ta...để cho ta! Cà phê trứng cũng từ trứng, trứng ốp la cũng từ trứng mà ngươi ăn! Tiêu chuẩn kép à? Nhân viên bê khay trà lên, trong hai người đàn ông cao lớn liền chặn lại, cất giọng khề khà: - Để cho ta! rồi tự bê khay đặt xuống bàn: - Chủ nhân, trà! - Ừm! đứa bé khác chạy đến, tò mò nhón chân nhìn đứa bé trai xinh đẹp ngồi bàn, bất chợt giơ tay cấu vào chân Niệm Tuyết. Người đàn ông nghiến răng toan nắm cổ đứa bé nghe tiếng trẻ con vang lên: - Chỉ là trẻ con, đừng làm đau nó! Yểm Vũ lừ mắt ngăn hành động của trong hai con yểm thi trong lốt gã đàn ông to lớn đoạn sờ chân em trai: - Ngươi sao chứ? Chúng ta rời khỏi đây nhé! Mẹ đứa bé nọ đến ôm lấy con mình, liếc hai đứa trẻ bàn: - Trẻ con lại để ngồi bàn, đúng là giao cho hai ông chăn ra gì mà! Hai con yểm thi bế hai đứa bé lên tay, kẹp tiền dưới đáy tách rồi rời khỏi. Niệm Tuyết cầm cái bánh gạo tay khiến Yểm Vũ ngạc nhiên: - Ngươi mau ăn ! - Ta để dành cho mẹ! Ta thấy cái này ngon! Người đàn ông lạ đến, hùng hổ chỉ vào con yểm thi bế Niệm Tuyết: - Mày lúc nãy định đánh con tao à? - có đánh! Chỉ là việc trẻ con cấu nhau, ngươi để trong lòng làm gì? Yểm Vũ cất giọng, mắt nhìn vào kẻ vừa đến đầy đe doạ. dứ dứ nắm đấm vào con yểm thi rồi mở cửa xe hơi. Chiếc xe lao ra đường liền mất lái, lật hai vòng "rầm rầm!" cà mặt đường toé lửa. Con yểm thi nhún vai: - Ta lỡ tay! Yểm Vũ vỗ vỗ vai Niệm Tuyết: - Ngươi đừng sợ! Đứa trẻ sao, bất quá cha mẹ nó nằm viện thời gian.... thôi, chúng ta tìm ngài Tuyên Phong!
Chap 210: Chạm mặt! Nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào căn phòng nguy nga tráng lệ nằm ở tầng cùng của cao ốc. người đàn ông để trần nửa người ôm ấp trong tay kẻ thương nhất vội giơ tay; tức chiếc rèm tự động kéo ngang che ánh nắng biến gian trong phòng thành màu tối u tịch. Kẻ say ngủ trong lòng cựa mình, vội xoa xoa tấm lưng gầy: - Tuyên Phong...vẫn chưa sáng, ngươi ngủ tiếp ! Kẻ vừa đó chính là thần quân Túc Thành! Sau khi phá bỏ được trận bão cát rời khỏi Lãng Thiên Nguyên đồng thời cũng phá vỡ được phong ấn người của Tuyên Phong. bây giờ có thể tự do ôm ấp kẻ thương mà suốt mười năm nay chỉ có thể nhìn thể đến gần. Tuy nhiên việc phá phong ấn này làm cho Tuyên Phong bị thương. Bàn chân tại co cứng thể tự bước chân. Cần phải có thời gian để hồi phục, Túc Thành lựa chọn chỗ này để cho Tuyên Phong nghỉ ngơi. phong bế tất cả ánh sáng ma hòng tránh để ý của cả thiên địa. nào sợ gì thiên địa! Tuy nhiên bây giờ Tuyên Phong khỏe! Điểm yếu chí mạng của là Tuyên Phong, nếu chúng dựa vào việc tấn công kẻ để làm khó là đáng. dịu dàng đỡ đầu tên con trai mình hạc xương mai mỹ miều nằm ngay ngắn lên bắp tay của mình, còn cố tình kéo áp mặt vào lồng ngực mình cười khẽ: - Phải thế chứ! Ngươi có biết mười năm nay ta ngày ngày đều muốn ôm ngươi như thế này. Ngày ngày... Ta cực kỳ thích cảm giác hơi thở của ngươi phà vào lồng ngực của ta... ta cũng cực kỳ thích cảm giác được nâng niu ngươi trong vòng tay này. - Ngươi... nhiều đấy! Túc Thành, ta phát giác ra từ lúc ra khỏi Lãng Thiên Nguyên ngươi ngừng. Tuyên Phong cũng cười, mắng rồi vùi mặt vào ngực Túc Thành ngủ thiếp . hiểu Tuyên Phong còn là chiến giả! Bây giờ kẻ ngủ trong lòng có thể là chỉ ngang ngửa với quỷ hồn Chung Khải, còn chút ma lực chiến giả nào cho nên đem lên dương thế tuy tránh khỏi tai mắt của thiên địa nhưng bù lại phải để ý kỹ để vị bất kỳ điều gì xâm hại. Ngủ được lúc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tuyên Phong liền hỏi: - Túc Thành kỳ hạn mười năm tới, việc của Ma nương thế nào? - Ta cũng rất hiếu kỳ! Ngươi nghĩ xem... Ma nương đó dù ta đem hồn vào mộng cảnh nhưng dường như tâm tư nàng ta vẫn rất khó nắm bắt. Nàng ta né tránh Trạch Uy suốt gần mười năm dù là vô tâm vô thức. Sau cùng tên Ma vương cũng tìm gặp được còn cố tình giam lỏng hồn Ma Kim Tuyết. Có lẽ muốn giữ hồn phách đó đợi tới ngày xử lý được cái tháp Diệt tà. Tới lúc đó ta cũng giúp tay. Ngươi đừng mở đôi mắt đầy quyến rũ đó nhìn ta nữa, ta ưa Trạch Uy chút nào nhưng vì ngươi và cũng vì ta rất quý trọng Ma Kim Tuyết- ta nhất định giúp sức để cứu nàng ấy lần nữa. Ta hứa đấy Tuyên Phong! Túc Thành của ngày hôm nay chỉ có mình ngươi, vì ngươi! Ta cần gì cả! Khi ta cứu được Ma Kim Tuyết ta dắt ngươi ngao du bốn bể, bất kể là ở đâu chỉ cần ngươi muốn. Tuyên Phong nheo mắt nhìn đôi môi say sưa, bất chợt rướn người hôn mạnh lên làn môi, lưỡi tràn qua trêu chọc. tròn mắt ngạc nhiên bởi âu yếm bất ngờ này, bật cười: - Ái chà cục cưng của ta! Hay mỗi ngày ta đều hươu vượn với ngươi nhé! Mỗi ngày... - Câm miệng cho ta! Tuyên Phong rít qua kẽ răng, hai cánh môi lại quấn lấy nhau rời. Tiếng thở gấp gáp triền miên trong thinh chợt phảng phất mùi hương lạ. Túc Thành liền lừ mắt: - Khách mời mà đến! Tuyên Phong khác, vì thân thể là của Lịch Tương thượng thần ở gần con hồ ly đó mấy vạn năm nên có phản ứng với mùi hương. Tuyên Phong vội chụp lấy cánh tay Túc Thành: - Đừng nổi nóng! Đó là Tiểu Ly, chắc là ấy đến tìm ta! vẫn chưa dịu ánh mắt, tay ôm khư khư cho Tuyên Phong ngồi dậy mặc lại quần áo. Tuyên Phong chau mày: - Ngươi định để cho Tiểu Ly thấy cả thân hình của ta đấy phải ? Nghe như thế Tất Thành mới chịu buông ra để Tuyên Phong ngồi dậy. nhìn những dấu hôn ngân đỏ khắp người của kẻ chợt bật cười: - Tuyên Phong ơi là Tuyên Phong! Ngươi là đẹp biết mấy, hút hồn ta lắm có biết ? Tuyên Phong khua tay, tủ quần áo trước phòng tắm bật mở. Ngắm nghía lúc rồi chọn bộ tay phục màu xanh nhạt mặc vào- những quần áo này đều là do Túc Thành chọn lựa. Khi cài nút áo sơ mi xanh nhạt Tuyên Phong cố tình dài cao nút ở cổ để che những dấu hôn. Khi chải lại mái tóc Tuyên Phong giơ tay đoạn biến mái tóc dài của mình thành mái tóc hai mái hợp thời trang trông lại càng đẹp hơn. Túc Thành vỗ tay bôm bốp: - Tuyệt tuyệt! Ngươi đẹp cứ như minh tinh điện ảnh! - Ngươi đẹp sao? Tuyên Phong khẽ cười nhìn kẻ nằm ườn giường: cơ bụng sáu múi mồn nền da trắng toát. Túc Thành vẫn để mái tóc dài màu bạch kim của mình. Chiếc quần da màu đen phô bày trọn vẹn những nét đẹp hình thể của người đàn ông từng là chủ của địa ngục: đôi chân thon dài, từng thớ cơ săn chắc xinh đẹp, gương mặt thanh tú và đôi mắt đỏ tươi lúc nào cũng như chực chờ muốn nuốt chửng lấy kẻ . Bộ dáng vừa đẹp đẽ vừa si tình ấy quả mấy lần khiến cho hầu phòng phải xuýt xoa, trống ngực đập thình thịch khi mở cửa phòng. Túc Thành chống tay lên gối, cười vang: - Ha ha...ta đẹp mấy cũng chỉ dành cho ngươi! Kẻ khác chiêm ngưỡng ta, ta vui. Ngươi chỉ cần nhìn ta, ta thấy có được cả bầu trời! Tuyên Phong lắc đầu, mười năm này cái miệng của Túc Thành càng lúc càng ngọt ngào. Mười năm... kẻ ngủ giường tre kẻ nằm dưới đất, mười năm muốn hôn nhau Túc Thành phải treo ngược người như dơi vì khắp người Tuyên Phong trừ gương mặt đều là phù chú thể chạm vào! Mỗi lúc như thế Túc Thành đều gầm thét đòi băm vằm Mi Hữu thượng thần nát bét, vất cho kình ngư dưới biển băng hoả xơi tái. Cánh cửa bật mở, Tiểu Ly xuất trong bộ váy ren trắng xinh như nàng công chúa. Đôi mắt to tròn xinh đẹp vừa nhìn thấy Tuyên Phong trào nước mắt, đâm đầu chạy đến ôm lấy thân xác vị chủ nhân: - Hu hu...Ngài đây rồi! Ngài đây rồi! Ta đợi ngài quá lâu! - Được rồi Tiểu Ly, nín nào! Tuyên Phong đẩy ra khỏi người mình trước đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm của Túc Thành. Đưa cho Tiểu Ly chiếc khăn, Tuyên Phong khẽ: - Ta rất hạnh phúc! Ngươi...cũng phải hạnh phúc biết ? - Hic...ngài...bàn chân của ngài vì sao lại như thế? được, ta cõng ngài tìm Tịch chiến giả xin chữa trị! Tiểu Ly nhìn bàn chân đen kịt, ánh những sợi tơ máu đen đầy kinh sợ, vội ôm lấy Tuyên Phong muốn kéo dậy thình lình đạo ma pháp bay đến tống thẳng vào , hất văng mấy sải tay. Túc Thành chỉ dùng ánh mắt khiến con hồ ly nằm úp mặt gượng dậy nổi: - Ngươi là vả mặt ta sao? Túc Thành ta há chữa cho Tuyên Phong được ư? Gặp mặt cũng gặp rồi! Cút! Tuyên Phong nhăn mặt: - Ngươi nặng tay rồi! - Ôm ấp kẻ ta ...như thế là còn tay! Túc Thành mím môi, phía ngoài tiếng chân "bình bịch" vang dồn dập, nhướng mày: - Khách quí của ta! Yểm Vũ xách thanh băng phiến Giáng Ly chạy xộc vào, gọi: - Yểm thi, vác Tiểu Ly! Con yểm thi bế Niệm Tuyết lùi lại, con còn lại bước đến vác nằm bất động lên vai. Yểm Vũ phẩy tay: - Rời khỏi trước! Hai con yểm thi biến , nó vòng tay cúi chào: - Hai vị, Yểm Vũ có lời chào! - Yểm Vũ, ngươi có được hai hộ vệ giỏi đấy! Chạy đến đây sợ ta tính sổ trận bão cát mười năm trước ư? Túc Thành nhếch môi đoạn bước xuống giường, khoác áo sơ mi trắng lạnh giọng, trong câu nửa là tán dương. Tuyên Phong dang tay: - Yểm Vũ, ta ôm con cái nào! Sao bé con mãi thế? Nó sà vào lòng Tuyên Phong, hôn khẽ lên gò má thơm hương thảo dược: - Ngài sao là tốt rồi! đoạn nó trườn xuống, chỉ thẳng vào vị vua địa ngục trước kia: - Ngài Túc Thành! Địa ngục có biến chuyển, sư phụ ta lười để mắt đến ngài. Mong ngài chăm sóc tốt cho ngài Tuyên Phong, quản tốt việc của mình! - Được! Vậy ta tìm Mi Hữu tính sổ với ! Túc Thành cười vang, ưa thích tính cách của đứa bé địa ngục này! Tịch Ngân Yểm Vũ từ thông minh khoáng đạt, cá tính mạnh mẽ đáng . Nó vừa nghe đến Mi Hữu chống nạnh: - Nếu muốn tìm Mi Hữu chi bằng ngài cứ tìm ta! Ngài Mi Hữu nuôi dạy ta mười năm, là chủ nợ lớn của ta. - Ha ha kẻ khác mong chủ nợ chết khỏi trả nợ, ngươi lại khác bọn chúng! Ta thích! Túc Thành lại cười, kỳ thực lúc này muốn chăm sóc Tuyên Phong hơn là đánh nhau. Yểm Vũ ngoáy mũi: - Ta tất nhiên là khác bọn chúng! Ta là độc nhất vô nhị! Ta là Tịch Ngân Yểm Vũ- con của Tịch Vu Xuyên!
Chap 211: Đánh nhau to! Yểm Vũ hỉnh mũi ngửi ngửi đoạn cười cầu tài: - Chỗ này có gì ăn ? Ta đói! - Đằng kia! Túc Thành chỉ chiếc tủ lạnh to uỳnh sát tường, nó liền chạy đến mở hết hai cánh cửa, la oai oái: - Măng trúc...đậu hũ, bánh bao chay...trời ơi ăn chay làm chi mà ngủ mặn! "Bộp!" Túc Thành kiêng dè kéo dài cánh tay ra vỗ đầu đứa bé địa ngục, nhe răng: - Đứa nhóc này... Cha ngươi cũng ăn chay đấy! Tuy vỗ đầu nó nhưng cầm điện thoại gọi: - Nhà hàng, cho các người mười phút, mau đem gà nướng, ngỗng quay lên! Yểm Vũ vò vò đầu mình, cười hi ha: - Nể tình đồ ăn ngon, ta chấp ngài! - Ha ha, địa ngục của Trạch Uy nuôi ngươi chắc là cạn kiệt! Túc Thành cười vang trong ánh mắt sắc bén của đứa nhóc cao chưa đến mặt bàn. Tuyên Phong lườm: - Ngươi đừng trêu Yểm Vũ! - Được, được! Ta im, ngươi đừng giận! dang tay ôm lấy kẻ , dụi mặt vào cổ hôn tới tấp mặc cho Tuyên Phong đỏ mặt còn Yểm Vũ che nửa mặt thở dài: - Cơm chó...chỗ nào cũng có! Nó bỗng thấy đau buốt trong tim, đôi mắt liền chuyển tròng màu đỏ tươi nghiến răng: - Đau...cha của ta! Túc Thành lẫn Tuyên Phong đều ngơ ngác nhìn nó biến mất, bỏ lại đồ ăn ngon mà như thế ắt là việc hệ trọng. Tuyên Phong lo lắng: - Tịch gia... - Ngươi cứ yên tâm ở đây với ta, ta từng xem qua tướng của Tịch Vu Xuyên, dễ chết đâu! vuốt ve gương mặt Tuyên Phong trấn an đoạn khua tay hoá ra chậu nước lớn, tỉ mỉ lau rửa hai chân: - Đối với ta bây giờ ngồi rửa chân cho ngươi mới là điều ta nguyện ý làm! ... Bên ngoài phủ đệ của Tịch Vu Xuyên hỗn chiến giữa quân thiên cung và địa ngục. Hai con yểm thi gầm thét, từ xương sườn mọc ra những nhánh xương đan vào nhau như chiếc túi địu trẻ con, bên trong là Tiểu Ly và Niệm Tuyết! Chúng đập cánh dơi lớn bay lơ lửng, nanh mọc dài dữ tợn khi nhìn đội quân hơn trăm tên của thiên cung. Dẫn đầu là...Liêm Nhã Chính và Hoàng Kim! Tịch gia đứng đối diện, cánh tay ôm tháp Diệt tà bị chém, cây kiếm của Nhã Chính còn dính vào, sâu đến xương. Binh lính thiên cung tuy đông nhưng nhìn hung hãn hiếm có của hai con yểm thi hoà với gương mặt điềm tĩnh của vị chiến giả gương cạn bảy phần e sợ. Đôi mắt ánh sắc xanh tuy điềm đạm nhưng cương quyết cho thấy chiến giả sẵn sàng sống còn nếu thiên cung nhường bước. Hoàng Kim cầm chùy đồng chỉ vào Tịch gia: - Ngươi mau giao con hồ ly kia và tháp Diệt tà, ta tha chết! - Hoàng Kim, lui xuống! Liêm Nhã Chính sau mười năm cao bằng với Tịch gia, cử chỉ bảy tám phần giống với thiên quân Hoàng Trác. Thiên cung dường như cũng ngầm ước định rằng Liêm Nhã Chính là kẻ kế vị khi cưới ái nữ Hoàng Kim kia. Nhã Chính vận khôi giáp trắng viền đỏ trông khôi ngô chánh khí, xoay cây trường thương ánh bạc ngẩng cao đầu: - Tịch chiến giả, xin ngài giao ra con hồ ly kia! - Hừm... Đánh, cần bàn cãi! Thắng được ta hãy ! Tịch gia tung kiếm Thanh Yên và lưới tơ trúc lên, tử hồn trong kiếm liền bay ra hoá thành muôn vạn con bướm máu tấn công. Chỉ cần bị bướm máu cắn tức vết thương thối rữa, bướm máu lập tức đẻ trứng, kẻ bị thương thành vật chủ ký sinh. Để Tịch Vu Xuyên thả tử hồn nuôi cả ngàn năm nay ra chiến đấu có nghĩa thiên cung chạm đến giới hạn cuối cùng của . lo ngại cho Niệm Tuyết và Tiểu Ly, lại càng lo ngại bọn tướng ngu ngốc đó phá vỡ được rào bảo vệ phủ đệ làm hại Yểm Nha. Cả đàn bướm máu túa vào cắn xé, những ánh sáng của thiên tướng phát ra tàn sát chúng nhưng cứ chém vào lũ bướm máu chúng bắn ra cũng gây lở loét cấp thời. Nhiều lọn khói bốc từ người các tướng đen kịt mờ mịt, hai con yểm thi từ cao đánh trả với con rồng đỏ Tại Kiếp. Con rồng tuy phun lửa rợp trời nhưng vẫn niệm tình Ma vương mà trực tiếp phun vào lồng ngực hai con yểm thi oai dũng kia. Liêm Nhã Chính thấy quá nửa binh tướng bị bướm máu tàn hại vội cởi áo khoác trùm lên cho Hoàng Kim, thét: - Ngươi trở về trước! - ! Ta theo ngài! Tịch Vu Xuyên, hãy xem đây! Hoàng Kim rút trong tay áo con ốc lớn thổi vào, cây kiếm còn dính cánh tay Tịch gia liền run lên, hoá thành màu đen phút chốc lan độc vào máu vị chiến giả. Tịch gia nhíu mày quỵ chân xuống, tháp Diệt tà vừa rơi xuống liền bị Liêm Nhã Chính đoạt lấy. Hoàng Kim tăng cường thổi vào vỏ ốc nhằm đẩy nhanh độc hòng đoạt mạng cánh tay đắc lực của Ma vương. Liêm Nhã Chính giơ tay muốn giựt lại vỏ ốc thình lình Tịch Vu Xuyên lao người vào cây thương bạc xuyên thẳng thấu lưng. Liêm Nhã Chính vội buông thương, chụp lấy vai vị chiến giả: - Tịch gia! Ta muốn giết ngài! Hoàng Kim, mau ngưng! - Hự...Ngày xưa Yểm Vũ còn bé đâm cha ngươi, ngày nay ta thay nó trả món nợ này! Vị chiến giả mặt trắng lạnh thanh tĩnh, vụn đá người rơi lả tả. Hoàng Kim vừa định thổi tiếp tiếng vun vút xé gió bay đến. Băng phiến Giáng Ly phóng đến chĩa xuyên vỏ ốc, cứa đường gương mặt xinh đẹp của ái nữ nhà thiên quân Hoàng Trác. xinh đẹp kêu thét vang trời nhưng gió lốc lại nổi lên to hơn: từ xa tiếng chân " bình bịch" chạy đến. Liêm Nhã Chính nhìn kẻ vừa chạy đến, tin nổi: - Tịch Ngân Yểm Vũ? Trước mắt của Nhã Chính vẫn là bé con của mười năm trước- bé từng coi như vị thần tí hon, bé từng dùng Giáng Ly xiên chết cha ! Giây phút nhìn thấy thanh băng phiến kia bay trở về tay chủ nhân của nó, lòng khỏi run lên vì ám ảnh ngày xưa về. Yểm Vũ đưa đôi mắt đỏ tươi nhìn xoáy vào , gằn từng tiếng: - Ngươi...muốn giết cha ta? - Ta... ngập ngừng, tình cảnh trước mắt quả tình rất khó để giải thích, trắng án là thể. Yểm Vũ nắm cây trường thương rút khỏi ngực Tịch gia, bẻ đôi ném thẳng về phía đám thiên tướng, đâm xuyên tim hai tướng thiên cung. Đỡ lấy đầu Tịch gia, nó cọ cọ mũi vào gương mặt nhắm nghiền khẽ: - Cha đừng lo...Yểm Vũ để cha chịu thiệt vô ích đâu! Thanh Sư ma thú! Con sư tử lông xanh chạy đến, cõng Tịch gia lưng. Yểm Vũ dùng ánh mắt ra hiệu cho nó mang thân thể chiến giả về lòng sông Niệm Kiếp, đoạn thét: - Yểm thi, về Ma cung! Nơi này để cho ta! Hai con yểm thi nghe lệnh rời , mình đứa trẻ địa ngục đối đầu với đám tướng thiên cung. Hoàng Kim phóng cây chùy đến liền bị Yểm Vũ chụp lấy, vẽ phù chú phong lấy vũ khí. Liêm Nhã Chính sửng sốt: - Ngươi... - Ngươi ngươi cái gì? Ta chính là dung hoà được cả thần lực của Mi thị và ma lực thượng cổ. Nào, tất cả xông lên...nhào vô kiếm ăn! Yểm Vũ xoay thanh băng phiến tung lên , hai tay đồng thời vẽ ma pháp địa ngục và phù chú của tộc Mi thị tạo thành trận pháp phức tạp, chớp mắt vây tất cả trong trận. Con rồng đỏ Tại Kiếp bay xuống cất tiếng: - Sát thần Yểm Vũ, xin nương tay! - Hừ...chúng có nương tay với cha ta ? Nó hét, vực từ giọng thay đổi khiến con rồng cũng lắc đầu liên tục tạo sóng chống lại, hoá thành cái chuông lớn đánh những tiếng vang dội. Tuyên gia dẫn theo đoàn tử thiên kéo đến, Yểm Vũ ngáp: - Con nhốt hết chúng trong trận rồi, mang về đáy Lãnh Thủy nhốt lại, đem luyện yểm thi hết! - Yểm Vũ! Mi Hữu thượng thần cùng thiên quân Hoàng Trác đến, nó thấy vị thượng thần mắt tím vòng tay cúi chào: - Chào ngài, Mi Hữu thượng thần! - Tịch Ngân Yểm Vũ, mau mở trận thả họ , hai bên đánh nhau thiên cung cũng mất nửa binh tướng rồi! Hơn nữa địa ngục chứa chấp Tiểu Ly là phạm tội, ngươi ngoan ngoãn giao Tiểu Ly, ta bỏ qua tất! Hoàng Trác dịu giọng, đứa bé địa ngục cười khẩy xoay thanh Giáng Ly: - Thiên quân, cái ngai của ngài ngồi hơi lâu rồi nhỉ? Ngài hai lần cho phép lũ binh tôm tướng cá tấn công phủ đệ của cha ta! Ta còn chưa tính sổ đôi chân tàn phế của Niệm Tuyết! Ngài còn ra lệnh cho ta? Mi Hữu đến cạnh nó, năn nỉ: - Yểm Vũ, nể tình ta, thả họ ra được ? - Được! Ngài tự mà thả! Nó gật đầu giao vòng khoá trận cho Mi Hữu, đôi mắt đỏ tươi hung hãn long lên những tia mắt thẫm: - Bảy ngày sau ta lên thiên cung đòi lại những gì các ngươi làm với Tịch phủ ta trong mười năm nay. Mi Hữu...lần sau ngài còn cản ta...Cả ngài...ta cũng giết! Cút hết cho ta! Nó vung hai tay, từ dưới đất hai con rồng đen cuộn lên tạo thành những luồng lốc địa ngục điên cuồng cuốn tất cả tung lên cao. Mi Hữu nhìn theo vóc dáng bé hò hét giận dữ chau mày: - Liêm Nhã Chính...ngươi gặp nạn lớn rồi!