Chap 202: Tập trận. Yểm Vũ cưỡi ma thú Thiết Ngưu đến bờ Lãnh Thủy la toáng lên: - Tuyên đại chiến giả con đến trả ma thú cho ngài đây! Từ dưới lòng nước Tuyên gia oai vệ lên, người cao hơn hai thước đầy quyền uy trong bộ giáp và áo choàng trắng bằng lông cửu vĩ hồ ly bay phất phơ trong gió. Ngài ấy cầm đuốc phong hỏa trợn mắt nhìn nó: - Con đưa Thiết Ngưu cho ta con lấy gì mà về Ma cung? Thanh Sư ma thú của con đâu rồi? Nó ngoáy mũi cười khì khì: - Thiết Ngưu và Thanh Sư hình như có thù truyền kiếp, vừa gặp là nhào vào nhau. Sau cùng bị Xích giao của sư phụ nhốt lại nhưng Thiết Ngưu ngoan hơn chịu khuất phục nên Xích giao thả ra còn Thanh Sư mãi vùng vẫy cho nên bị nhốt lại rồi. Ngài cứ cưỡi ma thú tập trận. Lúc nãy con thấy rất nhiều tử thiên thi hú vang trời! Vị chiến giả gương nước gật đầu: - Đúng rồi là ta thả chúng ra. Ta thả những con tử thi chưa thuần đồng thời ta gọi các giả triệu hồi những con tử thiên thi dưới trướng họ để tập trận cùng lũ tử thiên thi mới này. Ta muốn lựa ra những con giỏi nhất để huấn luyện. Ta muốn tặng cho Ma nương của con đoàn tử thiên thi mạnh nhất để bảo vệ nàng ấy khi nàng ấy trở về! Nó nhún nhảy đôi chân ngắn ngủn ra chiều thích thú: - Ma nương khi trở về sư phụ ôm ấp trong tay, có ai mà có thể làm gì được ngài ấy mà ngài cần phải đào tạo tử thiên thi để bảo vệ? Chi bằng ngài cứ luyện chúng, nếu dư cho con vài con để chơi! Tuyên gia nghe lời của nó ngửa cổ lên trời cười ha hả: - Đứa nhóc con này, ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến việc chơi và ăn thôi sao? Nó nheo mắt, tia nhìn đầy thâm ý: - Con mấy hôm trước cõng Niệm Tuyết lên nhân gian có ngang qua nhà. Người ta cúng đầy tháng cho con và khấn vái như thế này này:" Cầu cho con mạnh khỏe để lớn lên ăn chơi!". Đấy! Người ta mong cho con người ta mạnh khỏe để lớn lên ăn chơi. Bây giờ con chỉ ăn và chơi ngài lại mắng! nghe nó cười lắc đầu: - Đó là người trần họ khấn vái như thế nhưng đến khi lớn lên con họ ăn chơi nghịch phá lại thở dài. Đó là họ vái như thế mà! Nên khấn nguyện cho con mạnh khỏe lớn lên làm ăn mạnh giỏi! Yểm Vũ ngẫm nghĩ đoạn gật đầu: - Đúng là phải như thế! Tuyên gia chỉnh lại đai giáp rồi : - Chi bằng con theo ta xem tập trận! Khi tập trận xong lại đưa con về Ma cung. Để con lang thang mình ta yên tâm! Nó cười khì: - Ngài sợ kẻ nào đó bắt nạt con à? Tuyên gia nhấc nó lên đòng đòng vai rồi nhảy lên lưng Thiết Ngưu cười vang rời khỏi bờ Lãnh Thủy: - , ta sợ cho kẻ nào muốn bắt nạt con. Ta sợ con giết chúng! Dưới đáy biển băng hoả dày đặc những dãy núi đá lớn trắng phếu, nhìn kỹ đó là hàng hàng lớp lớp xương người xếp chồng lên nhau. Tử thiên thi chưa thuần cứ như lũ thây ma điên loạn muốn trốn thoát, chúng cuống cuồng chạy vào trong lòng núi. Tử thiên thi của các giả điềm tĩnh nhảy lên đứng các mỏm đá, thay vì hú gọi nhau chúng bắt đầu sử dụng ký hiệu tay ra dấu hành động. Yểm Vũ được Tuyên gia đòng đòng vai đứng đỉnh núi đá xem trận. Kìa, con tử thiên thi mắt đục của Tuyên gia vòng tay ra dấu cho các con khác bọc vào lòng núi để truy đuổi bọn thây ma kia. Tử thiên thi của các giả im lặng di chuyển, chung quanh chỉ nghe tiếng hú điên loạn trong lòng núi. Yểm Vũ căng mắt nhìn đoạn : - có tử thiên thi của cha! - Con màu xanh ngọc đó phải bảo vệ mẹ con! Ta biết Yểm Nha tại sao lại giận dỗi, báo hại Tịch Vu Xuyên gương mặt cứ như ta cướp trắng số lúa vàng của ! Chân mày cứ chau lại như ta nợ tiền , trêu ghẹo vợ vậy! Yểm Vũ dụi dụi mũi, ra là cha cũng khó chịu mà ! Nhiều tiếng "uỳnh uỳnh" vang lên long đầu, bọn thiên thi chưa thuần bị tấn công điên cuồng phá núi đá chạy ra. Nhưng bất cứ con nào dùng cách đó đều bị tử thiên thi xé xác. Những con khác chọn đứng lại đánh nhau, dù đánh lại vẫn ngoan cường an toàn rời núi! Tuyên gia liếm môi: - Hơn trăm lọc được chín tên, tệ! đoạn giơ đuốc phong hoả lên, ngọn lửa bùng cháy thu hút đám tử thiên thi. Tuyên gia hiệu lệnh: - Đến từ nơi nào trở về chỗ nấy! Con tử thiên thi mắt đục vòng tay cúi chào chủ nhân đoạn dẫn đầu đưa chín con được chọn trở về bờ Lãnh Thủy. Tuyên gia thả Yểm Vũ xuống sảnh lớn Ma cung, xoa đầu: - Ta đây! - Ngài gặp sư phụ con ạ? Nó níu tay thỏ thẻ, gầm lên: - Hừ! Tên Ma vương đem đủ phiền phức cho ta, gặp gặp! - Tuyên gia, vì sao phu nhân của ngài bị nhốt trong phòng kín vậy? Nó ngây thơ hỏi khiến giật mình, vội bịt miệng nó rít: - Im ngay! Yểm Vũ, được , nếu Thiên cung biết Tiểu Ly còn sống gây khó dễ với địa ngục! Nó gãi đầu đoạn xách thanh Giáng Ly giơ lên: - Kêu Thiên cung xuống đây, nhào vô..kiếm ăn! - Con nhóc ngạo mạn, Ma vương ắt trừng phạt Tiểu Ly... hạ thấp giọng, nó chun mũi: - Ngài ngán Thiên cung, ngài lo cho Tiểu Ly? - Hừm...Con sao cũng được! Tóm lại được Tiểu Ly còn sống! bậm môi ra chiều đe doạ, nó giơ bàn tay vỗ vỗ mặt vị chiến giả gương cạn: - Cái miệng này của con khi ăn no linh tinh! - Được! Được! Phần thu hoạch ruộng lúa vàng năm nay ta cho con hết! Đều cho con hết! no chưa? vỗ vỗ đầu, con nhóc này đúng là lém lỉnh! Nó ngoáy mũi, ngoéo ngón út vào ngón út to uỳnh của Tuyên gia: - Đồng ý! vừa rời khỏi nó liền ngồi bệt xuống sàn giơ cả bàn tay bàn chân ra đếm: - Cha lũ lụt sạt lở, người đói rất đông...số lúa vàng đó đổi được bao nhiêu tiền dương thế nhỉ? Ta phải lén sư phụ tìm Chung Khải và Từ Hồng Huyên, hai vị đó chắc chắn biết kẻ đổi tiền dương thế cứu nạn! Ma vương Trạch Uy cuộn kỳ trận của Yểm Vũ vẽ, đuôi chân mày nhếch lên đầy tự hào: - là tài ba! bõ công ta dạy dỗ! - Là mèo khen mèo dài đuôi! Nó nhảy chân sáo vào, tay cầm bình rượu xà cổ. đặt nó ngồi lên bàn ngay trước mặt, hỏi: - Con lấy rượu của Tuyên gia à? xin cho sư phụ à? - cướp đó sư phụ! Nó liếm môi, bật nút rót đầy chúng, cung kính đưa cho : - Tuyên gia :" rượu quý tặng hùng!". Sư phụ là hùng của địa ngục! - Mi Hữu ngay thẳng sao lại dạy ra đứa trẻ lươn lẹo ranh mãnh như con thế? uống cạn, bẹo má đứa bé có làn da vân đá đỏ. Nó nhủi người nhào vào lòng , cười khì: - Ha ha...Mi Hữu thượng thần ngay thẳng là việc của ngài ấy. Kẻ ngài ấy dạy dỗ là ai? Là ai? Là đồ đệ cưng của Ma vương Trạch Uy! Người ta thầy nào trò nấy, sư phụ con còn giống ai? - Yểm Vũ! Ma vương lắc đầu đoạn ôm lấy nó, xoa xoa lưng: - Ma nương chắc nhớ con lắm! - Con cũng nhớ Ma nương lắm sư phụ ơi! Nó cười khí kháy nghe đến nữ chiến giả tộc Ma mắt đỏ hoe khiến cũng nghẹn ngào. Nước mắt bỗng chốc rơi xuống vai Yểm Vũ, nó hoảng hốt giơ bàn tay quệt nước mắt má Ma vương: - Sư phụ, Người đừng khóc mà! Ngoan ngoan nào! Con về rồi! Sư phụ muốn thế nào con làm thế ấy...chỉ cần sư phụ vui là con yên lòng! Đừng khóc, khóc...xấu chết được!
Chap 203: Phau câu cứu mạng. Trong nghĩa địa nằm sâu trong đồng, cây cỏ rậm rạp mọc ngang người vang lên những tiếng kèn kẹt nghe như tiếng có kẻ nghiến răng. Dù là trong cơn mưa vẫn nghe mồn . Yểm Vũ cầm thanh Giáng Ly chầm chậm những ngọn cỏ, từ xa nhìn biết ngay nó chẳng phải là người! Bộ dáng lơ lửng mặt đất với làn da vân đá trắng hồng lại mình trong nghĩa địa đêm mưa khiến người ta kinh sợ. Nó đến trước nấm mộ bằng đá hoa, trước mộ có trồng cây chuối hột trổ buồng. Tiếng kèn kẹt phát ra từ đây! Yểm Vũ cười nhảy lên nóc mộ ngồi nghêu ngao: - Chuối hột trổ buồng, chuối hột trổ buồng là ma đẻ con. Mau đẻ con mang trao cho ta mau lên! Những lời nó vừa hát vang dội khiến côn trùng im bặt, cây cỏ ngừng lay động. Ai chẳng biết tiếng hát của Tịch Ngân Yểm Vũ có sức mạnh kinh hồn! Cây chuối hột kia dường như bị doạ, run bần bật, hai nách chuối vội vươn, trổ bắp nhanh chóng. Trong mộ phát ra thanh có thể khiến người sống nghe mà phát run nhưng với nó chỉ như tiếng côn trùng kêu. Chớp mắt trong mộ rung lắc rồi từ từ cái đầu tóc nhè lú ra khỏi mặt đất. Sau đó là cả thân người... là người đàn bà, tay ôm đứa trẻ ma! ta vừa trông thấy nó sụp xuống lạy, run sợ: - Tà thần, xin đừng chia rẽ mẹ con chúng tôi, xin ngài! Nó lắc đầu: - Ta phải chia rẽ mẹ con ngươi nhưng đứa trẻ ma này cần phải được mang nó được đầu thai. Bằng theo ngươi nó là hồn dã quỷ. Ngươi nỡ để con ngươi trở nên như vậy sao? Nữ ma ôm con trong lòng, nước mắt lạnh ngắt chảy xuống đất hoá thành bùn đen, lại nhìn Yểm Vũ lúc lâu rồi hỏi: - Có là khi đưa nó nó được đầu thai ? Nó gãi gãi mũi, chắc nịch: - Ta lấy danh dự của cả họ nhà ta mà hứa với ngươi: nếu ta thể giúp đứa trẻ này đầu thai cuộc đời mới cho cha ta cả đời ngủ chay! Nữ ma trong lúc đau buồn cũng phải nở nụ cười trước lời thề kỳ lạ của vị tà thần bé con. Yểm Vũ nhảy xuống xé miếng lá chuối bọc lấy đứa bé đoạn nhìn nữ ma: - Ngươi yên tâm! Muốn đặt tên cho đứa bé là gì? - Thành Nhân! Nó cười- nụ cười của nó nom hiền hòa làm sao: - Thành Nhân... tên rất đẹp! Đây là món quà đầu tiền mà mẹ nó tặng cho nó. Nó mang theo món quà này đầu thai. Ngươi sinh con xong rồi cũng coi như hoàn thành tâm nguyện. Hãy trở về ! Khi nào đúng ngày tháng hãy đến cửa gương trình diện! Yểm Vũ ra lệnh rồi cầm Giáng Ly chỉ lên trời, tích tắc từ giả dưới trướng của cha nó bay xuống. Nó vòng tay cúi chào: - giả mong ngài bế đứa trẻ này mang đến chỗ của Mạnh Bà! Bà ấy biết phải làm gì. Vị giả gương cạn cẩn thận ôm lấy đứa bé được bọc trong lá chuối gật đầu: - Tà thần Yểm Vũ cứ yên tâm giao cho ta! Nó gật đầu định rời khỏi nhưng chỉ được ba bước bọn yểm thi kéo đến phục lệnh. con yểm thi dùng ngữ bụng báo cáo với nó có việc Tịch gia phát ra chúng. Nó giơ bàn tay che mặt, lắc đầu: - Ta phải nhanh chóng chạy, ngươi biết là cha ta rất thông minh mà! Phen này cha lại phạt ta cho xem! Bọn yểm thi da thâm đen đưa gương mặt cảm xúc nhìn nó, nó thở dài xua tay: - Về Ma cung với sư phụ ta ! mình nó trong đêm đến phố ăn vắng người. Trời khuya, đêm mưa khiến các sạp hàng ế ẩm, số thu dọn trở về nhà. Nó chợt hỉnh mũi ngửi ngửi, miệng đánh "ực" cái: - Chà...mùi gì béo thơm nức đến thế? Rẽ ngang đường, mùi khói thơm dụ dỗ cái bụng đói của nó là chiếc xe con đầy...phau câu nướng! Nó dợm bước đến giật mình: - được, nửa đêm con nhóc năm tuổi mua thức ăn họ bế ta đến chỗ trẻ lạc mất! Vì cái bụng sôi, ta "lớn" lúc vậy! Xe phau câu nướng còn rất nhiều, đứa bé trạc mười lăm vừa cời bớt lửa than vừa ngáp. Nó buồn ngủ lại muốn trở về căn nhà ọp ẹp luôn vang tiếng cãi vã đó! Cha nó nát rượu, mẹ bỏ để lại nó và đứa em cùng bà nội già yếu. Ngày ngày nội và nó đẩy xe ra góc đường bán kiếm tiền sinh sống. Bán được bao nhiêu, cha lại vét cả để mua rượu. Số tiền nó nợ của ông chủ bán phau câu rất nhiều! Mọi hôm trời mưa, người người chơi hơn mười giờ nó bán hết. Hôm nay gần giờ đêm vẫn còn hơn nửa, nó nhìn những xiên nướng bóng ngời, thơm lựng muốn khóc: - Nhiều như thế này bán cho ma cũng ngán! - Bán hết cho ta! Trước mắt thằng nhóc là tầm tuổi nó cực kỳ xinh đẹp, nụ cười nhoẻn khiến tim nó đập bình bịch đến thở được. Cái thu hút nhất chính là làn da trắng hồng có những đường vân mờ như tơ máu chạy khắp mặt và cổ. mặc áo choàng màu xanh thẫm che kín người, chỉ lộ gương mặt và mái tóc đen nhánh thắt bím dày kéo qua vai. Thằng nhóc mặt đỏ gay, lắp bắp: - ... xiên ..hả? - Nướng hết cho ta! Yểm Vũ hai tay rút bốn xiên, nhảy tót lên chiếc bàn gỗ ngồi nhâm nhi, hoàn toàn để ý đến đôi mắt kinh ngạc của người bán. - Này thằng nhóc, bán cho ông đây ba xiên về nhắm rượu! - được bán, ta mua hết! Yểm Vũ nhai vẫn kịp lên tiếng, tay phóng cái xiên sượt qua mặt tên khách mới đến. Gã nọ có chút hơi men đâm cáu gắt, định quay lại dạy dỗ thấy con nhóc quá xinh xắn cười hềnh hệch: - em , ăn mình đâu vui...Hay cùng , khiến em vui! - Tốt thôi, trả hết tiền mới phau câu nướng này ! Yểm Vũ hai tay cầm tiếp bốn xiên, miệng cắn vào cục phau câu xì mỡ thơm phức đoạn nhảy xuống đất. Thằng nhóc vội cản: - Bạn gì đó, mau trở về! Tôi bán cho ai hết! - Ta bảo tính tiền, mau nhận! Yểm Vũ lừ mắt khiến thằng nhóc bĩnh cả ra quần, cầm vội xấp tiền. Khi cầm chiếc hộp chứa đầy phau câu nướng , thằng nhóc còn nghe câu : - Đừng báo án! Yểm Vũ theo chân gã say đến cửa hiệu chuyên vẽ bảng đèn. Vừa bước vào thấy sáu tên say sưa phanh cả áo, tên vừa thấy nó rú lên: - Ôi đẹp! Kiếm đâu ra con bé xinh hơn Hằng Nga thế? - Em , nào ...đến đây! tên chạm vào vai nó toan kéo tấm áo choàng xuống nhưng chưa kịp thấy gương mặt xinh đẹp xoay ngoắt ra sau lưng, cười lớn: - Gan , muốn cưỡng hiếp cả tà thần à? Bọn chúng ú ớ, vất cả giày đâm đầu chạy ra cửa...hơ..cửa khoá chặt tự lúc nào! - Nào... phải khen ta đẹp sao? Đến đây! Cả sáu tên rút cả lưỡi vào trong, mắt trợn trắng khi Yểm Vũ bước từng bước đến gần. Nhìn cái miệng đỏ hồng xinh đẹp vương đầy mỡ càng khiến chúng há hốc mồm: từ cao ráo bỗng chốc như có xương, rúc lại thành con nhóc lùn tịt tầm năm tuổi! Yểm Vũ nhai hết xiên phau câu cuối cùng, quệt mỏ cười đanh: - Ta no rồi! Sao bàn bạc xong chưa, tên nào trước? - Ớ...ớ... Lưỡi chúng thụt cả vào trong, lết sát vào cánh cửa, hai bàn tay bấu vào cửa cào cấu đến tét móng, tươm máu. Mạng sống của chúng như được tính bằng những bước chân xíu nện xuống sàn nhà! - Tà thần địa ngục, chớ giết người! đạo ánh sáng chiếu xuống, Yểm Vũ ngoáy mũi nhìn kẻ mới đến, đó là trí giả của thiên cung. Kẻ đó cao lớn như cha, mặc trang phục nâu tía, mày xanh mắt đỏ, trán còn có ba chấm hình giọt nước. Yểm Vũ khoanh tay: - Ta có ý giết chúng! Ta cũng cho chúng sống an ổn! - Nơi này phải địa ngục, ngươi thể tùy ý! Mau trở về địa ngục của ngươi ! Yểm Vũ nhảy tót lên thanh xà ngang đỡ trần nhà, khịt mũi: - Tháng bảy hồn lên dương thế, ngươi bảo địa ngục thể quản là thế nào ? Chúng...hôm nay nhất định phải nhận trừng phạt! Ngươi tránh ra, muốn lý về cầu "tên chín chấm" Vô Ảnh Thượng Sư đến địa ngục tìm ta! Nó ngáp, hai tay cùng lúc vẽ thần chú và ma pháp kết hợp của tộc Mi thị và Ma giới thượng cổ tạo thành luồng gió xoáy cuốn vị trí giả thiên cung mất tích. Xoa xoa tay, nó chu môi thổi vào sáu tên kia, bọn chúng giãy đành đạch như cá lóc bị đập đầu. ... Rạng sáng, người làm đến cửa hiệu phát ông chủ cùng bạn bè mê man. Đem vào bệnh viện chúng đứt các cơ, sống cũng như chết! Thằng bé cầm tờ báo đọc tin tức, thấy mặt gã đàn ông tối qua mua phao câu lo lắng: - Vậy... kia...biết trước? Còn bảo mình đừng báo án...? - Tên ngốc! đứa bé mặc váy trắng đến cạnh nó, cười cười đoạn nghiêng đầu nhìn vào nhà thấy người cha nát rượu lè nhè. Thằng bé hỏi: - Bé ơi, em là con ai vậy? - Ta ngươi biết sao? Hôm nay đừng lấy hàng bán, bán được đâu! Từ đây ngươi khổ nữa! Vài hôm nữa mẹ ngươi về! Thằng nhóc vừa định thần nhớ ra giọng này là của đẹp đêm qua đứa bé mặt chạy mất. Trong nhà cha nó đột ngột túm lấy cổ áo mình, khạc khạc như bị bóp cổ rồi chết ngay! Nó nhào vào ôm lấy thân hình ngộp mùi rượu, gào lên: - Cha ơi! - Ta thương ngươi chưa đến số, tối qua ta theo gã kia gã đôi co đâm chết ngươi. Coi như món phau câu nướng kia cứu ngươi khỏi chết! Cố mà sống, chông gai cũng phải sống. Con bò sáng phải rống, con người...sống phải ráng!
Chap 204: Niệm Tuyết! Gió khua khiến mái tóc trắng ngang vai của đứa bé trai phất bay vào miệng.Niệm Tuyết nhàng vén tóc lên mang tai đoạn chúi mũi đọc quyển kỳ thư trải chân. Cha trở về chăm sóc vết trầy vai mẹ, nó lủi thủi chơi mình. Trông cha cứ trầm mặc như chất chứa đầy tâm nên nó dám đến gần. Tuyên Phi được lệnh của cha đến Thất bảo cổ lâu, nó chợt nghiêng đầu nghe ngóng...Tiếng rít...Rắn! tường phủ đệ con rắn bảy màu bò vắt vẻo tấm ngói màu xanh cẩm thạch. Niệm Tuyết tròn xoe mắt, miệng mở hình chữ "O" ngạc nhiên: - Rắn bảy màu? Ê! Con rắn rớt "bịch" xuống trước mặt nó đoạn bò . Niệm Tuyết bậm môi, nắm thành xe lăn bằng trúc vàng: - Nghĩ ta đuổi theo được à? Nhầm to! Đứa con thứ hai của vị chiến giả gương cạn điều khiển xe đuổi theo con rắn bảy màu rời khỏi phủ đệ. Băng quá cánh rừng, con rắn lúc nhanh lúc chậm như muốn dẫn dụ đứa bé càng lúc càng xa. Niệm Tuyết đuổi theo hồi lâu vẫn kịp thở hắt: - Thôi được, ngươi thắng! Ta bằng ngươi, ta trở về đây! Nó quay đầu xe lăn định trở về bốn phía trong lùm cây động đậy. xinh đẹp bước ra, uốn éo người: - Tịch Ngân Niệm Tuyết là thơm! Giao cho ta gương tim của ngươi, ta hứa giết! há miệng, đôi môi nom bé xíu thế kia mà há ra hoác to nuốt được cả đầu người. Cái lưỡi nhọn chẻ đôi đỏ thẫm ngừng thè ra thụt vào đầy thèm khát. Niệm Tuyết ôm ngực, mặt tái xanh, lắp bắp: - Ta...ta trao gương tim cũng...cũng được...nhưng ngươi phải lấy được thanh băng phiến Giáng Ly...chỉ có nó mới rạch được ...tim ta! - Được! Thanh Giáng Ly kia ở đâu? - Dương thế! Con rắn tinh nhốt nó trong chiếc lồng phủ kín lá treo cây, cười ngất: - Tịch Vu Xuyên thông minh tuyệt đỉnh ngờ lại có đứa con ngốc nghếch như thế! Niệm Tuyết xoa xoa ngực mình, thở ra: - Cầu cho cha mau tìm thấy ta! Tò mò tốt, ta ngốc! Yểm Vũ nằm duỗi chân lăng tẩm bằng đá ong, ngáp dài: - Căng da bụng, chùng da mắt! Phải tìm chỗ ngủ chút ! Nó xoay , biến mất rồi xuất trong trại hòm. Chui vào chiếc hòm to bằng gỗ thông chạm khắc tinh xảo, nó thổi hoá ra lớp đệm bông trắng đoạn cuộn người, ngáy khẽ. Thanh Giáng Ly tấn phía trong nắp hòm, từ ngoài thể mở. Kỳ thực chiếc hòm quý giá này được đặt trang trọng góc phòng, lúc thường chẳng ai tùy tiện chạm vào nó. Đêm xuống, cửa trại đóng kín còn người ở lại. Từ ống thông, cái đầu rắn ló ra trườn xuống. Con mắt long lanh ngó chung quanh, lưỡi thè ra quan sát: kia rồi! Bên trong cỗ áo quan quý giá kia đúng là có thanh băng phiến ngắn màu trắng tím trong suốt toả hơi lạnh bảng lảng quanh cỗ áo quan. Con rắn rít: - Thanh Giáng Ly! - Ai gọi vũ khí của ta đó? Từ trong cỗ áo quan giọng trẻ con vang ra, con rắn bảy màu có chút e ngại. Nó là con rắn được trí giả nuôi nhưng chạy trốn vào khu rừng gần phủ đệ Tịch gia. Nó mình suốt năm năm nay, ngủ miệt mài. Khi thức dậy lột da đói nên muốn cướp gương tim của đứa con chiến giả, mong bước lên mây. Nắp áo quan bật mở, đứa bé có làn da vân đá trắng hồng leo lên thành gỗ thông ngồi vắt vẻo: - Rắn à? Con rắn rùng mình hoá thành đẹp, nó nhìn chủ nhân của thanh Giáng Ly có chút khinh thường: Đứa bé này ngoài dung mạo xinh đẹp phát ra mùi thơm thu hút, đôi mắt to đen láy đó cũng ngây thơ! Gương tim! Đứa bé này có gương tim rất đẹp. rắn thè lưỡi hăm doạ: - Mau giao vũ khí và gương tim, ta tha chết! - Cút cho mau, ta tha chết! Yểm Vũ ngáp, chẳng muốn mất thời gian. Con rắn kia bị nó khinh khi nổi giận, phùng mang lên, cả cái đầu phóng tới. Yểm Vũ tay bung vuốt hung hầu bóp chặt đầu rắn, nhăn mặt: - Ta là ta buồn ngủ, ngươi cầu chết ư? - Ta là vật nuôi của Vô Ảnh Thượng Sư, trong ba trí giả của Thiên cung. Ngươi khôn hồn... Con rắn chẳng được nữa vì vuốt của Yểm Vũ móc vào họng làm thủng lỗ. Đứa bé địa ngục biến khỏi trại hòm ra đến cánh đồng trơ gốc rạ, cơn mưa qua khiến bùn đất nhão nhoét. Nó nhếch môi: - Ta đói! Rắn nướng đất sét ...chắc ngon! Con rắn bị móc lủng họng thốt được câu nào, lại bị Yểm Vũ bẻ gãy xương sống khiến thể bò chạy trốn. Trong lòng ngừng rủa xả Niệm Tuyết, thằng nhóc đó biết chắc chắn nếu rơi vào tay con nhóc lùn tịt này còn xác trở về! Con rắn nửa sống nửa chết chỉ còn biết trân mắt nhìn Yểm Vũ chất củi nhóm lửa giữa đồng. Nó dùng nước mưa xối lên mình rắn, vuốt sạch đoạn rắc muối hột, cẩn thận gói vào lá chuối. Trước khi bọc kín, nó còn khỏ đầu con rắn cái: - đầu thai , kiếp sau nghe đến kẻ nhà họ Tịch chạy bao xa hay bao xa...nghe chưa? Dùng đất sét, bùn nhão đắp ngoài lá chuối thành khối đoạn thảy vào đống lửa. Nhìn khối bùn lắc lư theo chiều giãy giụa của con rắn nó lắc đầu: - Ghi nhớ những đau đớn này, kiếp sau chớ có bất tài mà gây hấn! Hồn con rắn thoát ra thành làn khói trắng bay vút lên, nó cười vang: - Ha ha...hay về khóc kể với chủ của ngươi ! Nhớ ta là Tịch Ngân Yểm Vũ nhé! Lửa tàn, cục đất sét khô lại,nứt nẻ thơm mùi lá chuối lẫn mùi thịt rắn. Nó mở hết lớp lá chuối, mùi rắn nướng bay khắp đồng. Con rắn tươm mỡ, thịt dai ngọt lự. Nó vừa ăn vừa tấm tắc: - Ngon ngon, ta có nên tìm cách bẫy hết đám rắn bảy màu này về Ma cung làm đại tiệc thịt rắn nhỉ? No căng, nó xoa cái bụng vân đá đứng dậy về phía căn nhà nọ. Chỗ đó là sòng bài, phía sau là căn nhà nhốt những đứa trẻ và người già. Ban ngày họ ăn xin, tiền giao hết cho lũ đánh bài. xin được tiền bị bỏ đói! Yểm Vũ nhìn xuyên tường thấy bọn chúng chơi những con bài lá màu sắc rực rỡ, liếm môi: - Được! Ta gọi kẻ chơi giỏi nhất đến chơi với bọn bây! Nó vẽ ma pháp xuống nền đất, phút chốc dưới đất lên bà cụ mặc áo dài xanh rêu, đầu trọc, mũi cao thẳng và nước da nâu đồng. Nó gật đầu chào: - Bà thọ lắm mới mất nhỉ? Yểm Vũ có lời chào! - Tà thần Yểm Vũ, bà già chết mới hơn sáu mươi, lam lũ nên trông già như thế! Bà cười, đôi mắt đen thui sắc bén. Nó chỉ vào sòng bài phía trong: - Bà biết chơi chứ? - Bài tứ sắc! Bà chết chiếu bài mà. ăn cỗ cưới về ghé vào chơi ván. Nửa chừng đứt gân máu, chết tốt! Bà ngậm ngùi, nó ngoáy mũi: - Tốt! Bà vào đó ăn sạch tiền của bọn chúng ! Sòng bài xôn xao thấy bà lúc nãy ngủ chợt mò ra. tên hỏi: - Mụ Cải, đánh tiếp à? - Đánh! Mụ Cải trả lời gọn lỏm, bàn tay xoè cây bài thành hình dẻ quạt điệu nghệ khiến trong sòng há hốc mồm. Rất nhanh chóng đều bị mụ Cải ăn sạch, mụ khác quát lên: - Ma nhập sao mà đánh hay thế, ván nào cũng tới? - Chúng mày...đứt chến! Mụ Cải rồi ngã gục xuống sàn, phía sau lưng mụ xuất con bé lùn tịt nhăn răng cười: - Đứt chến! Gom sòng! ....Rạng sáng người ta phát căn nhà cháy rụi nhưng cái chái phía sau lại bị lam dù tàn lửa. Những cái xác đen thui, co quắp, mắt lồi ra biểu cảm kỳ dị như thấy điều gì đó kinh khủng trước khi chết. ngực ngay vị trí trái tim có thủng lỗ đen ngòm, pháp y lắc đầu: - Kỳ lạ! Họ giống như là bị cây xiên thủng tim mà chết nhưng trường hề tìm được! Vị trí bị xiên đều giống nhau, chuẩn xác vô cùng! - Chúng là năm kẻ chuyên chăn dắt người già, trẻ xin. Có lúc còn đánh người lành thành người tàn phế, trẻ mắt sáng thành trẻ mù. Nhân quả cả! Chỉ biết tên hung thủ tài ba nào ra tay! cảnh sát khi nhìn người ta dùng cáng khiêng người già bị ngược đãi ra xe rời khỏi. Yểm Vũ tay cầm xấp tiền thắng bạc tối qua vào ngôi chùa cũ kỹ. Nó trông thấy sư dỗ hai đứa trẻ sơ sinh chạy đến, chắp tay xá: - A Di đà Phật! - Con cùng cha mẹ à? Cha mẹ con đâu? Vị sư bẹo má nó, nó chỉ bừa ra cổng: - Cha đợi! Cha bảo cúng dường cho chùa để tu sửa và nuôi mấy đứa trẻ con này! Nó dúi xấp tiền lớn vào cái tã của đứa bé rồi quay đầu chạy biến . Vị sư đuổi theo ra cổng thấy bốn phía vắng ngắt. hỏi ông già đạp xe đạp vừa đến: - Bác có thấy cha con bé vừa ra từ chùa ? - Nào có thấy ai! Sư vào, lúc cầm xấp tiền lên thấy lẫn trong đó vài tờ tiền.... phủ!
Chap 205: Bí mật của Tịch Vu Xuyên! con đường rải đầy bụi tro xám- bụi tro tích tụ từ tro xương, tro củi trong quá trình thiêu xác trộn lẫn cát địa ngục trắng toát là dòng vong hồn nối đuôi nhau tiến về đình Mạnh Bà. Mạnh Bà ở trong đình bên cầu Nại Hà của phủ. Bà là người bảo đảm chắc chắn rằng tất cả những linh hồn phải uống bát canh quên lãng trước khi được đầu thai. Mỗi người trong dương gian đều có cái chén của mình ở tại nơi này, đó thực ra là nước mắt chảy suốt đời của đời người khi còn sống. Trong đó bao gồm những giọt nước mắt khi vui, hoặc buồn, hoặc đau khổ, hoặc căm hận, hoặc sầu não và cả thương … Mạnh Bà thu giữ từng giọt từng giọt nước mắt của họ lại, đun nấu thành canh, khi họ rời khỏi nhân gian, đến đầu cầu Nại Hà, cho họ uống, Bất cứ ai muốn chuyển sinh sang kiếp khác cũng phải uống món canh này, sau đó họ mới bắt đầu tiến nhập vào lục đạo, hoặc là tiên, hoặc là người, hoặc là súc sinh… Vong hồn nối đuôi nhau mà . Lúc vừa xuống địa ngục họ đều vô cảm khi đến Vọng Hương Đài nhìn lại quá trình kiếp mặt mỗi vong hồn đều mang cảm xúc khác biệt. Có kẻ vui, có kẻ buồn, có kẻ như muốn vứt hết ký ức ra khỏi đầu. Chợt từ xa có tiếng chân" bình bịch" chạy đến đan xen tiếng ai đó bị kéo lê dưới lớp bụi tro "loạt soạt" khiến vong hồn từ hàng ngay ngắn liền né dạt sang hai bên. Trong đình giọng nghiêm khắc vang lên: - Là ai đến quấy quả bà già phát canh quên lãng? Mạnh Bà đặt chén canh xuống bàn đá nhìn đứa bé cao chưa đến mặt bàn nắm đầu vị trí giả lôi đến. Nó vung tay hất kẻ kia sang bên, phủi tay đoạn vòng tay cúi chào: - Mạnh Bà, Yểm Vũ có lời chào! - Con của chiến giả, ngươi đến quấy phá bà già này? Sao lại lôi trí giả thiên cung đến đây? Bà chỉ vị trí giả mặt mũi ngơ ngác, trán có ba chấm thẳng đứng mà hỏi. Yểm Vũ lon ton chạy đến, nhảy tót lên mặt bàn đá chỉ vào chén canh: - Mạnh Bà cho ta xin bát canh, ta cho tên chết tiệt kia uống, đẩy lên làm người vài chục năm cho nếm trải mùi vị sinh, lão ,bệnh, tử cho biết mặt! Bà giơ tay véo gò má vân đá trắng hồng, lắc đầu: - có! Canh được nấu từ nước mắt của người trần, là trí giả trời, có nước mắt của , có uống cũng vô dụng! - thế à? Vậy ta trực tiếp đẩy vào luân hồi, cho lên làm người mà vẫn nhớ quá khứ. Người trần nghe nghĩ bị điên. Bà thu thập nước mắt của , sau khi chết lại cho uống. Phạt ....hai lần, hai lần ! Nó giơ hai ngón tay ngắn ngủn trước mặt bà, cong môi phụng phịu. Mạnh Bà từng nghe về đứa bé lai chiến giả và hung hầu đầy tài hoa này nhưng khi gặp nó vẫn thấy nó chỉ là con nhóc ngây thơ. Bà lại hỏi: - chọc giận ngươi à? - ỷ là trí giả, tháng bảy mà muốn đánh đuổi vong hồn về địa phủ, còn vung roi đánh ta! Nó chỉ thẳng mặt vị trí giả mà , Mạnh Bà hiền từ: - Ta nhìn bộ dạng như thế chắc là làm tổn hại đến ngươi rồi! - đánh được ta còn xác để ta nắm đầu lôi về sao? Nhưng phải phạt cho nhớ, sau này tùy tiện nữa! Nó phồng má, đôi mắt chuyển đỏ tươi. Bà mỉm cười, lấy trong tay áo ra viên kẹo màu hồng: - Ăn , tha được tha ! Yểm Vũ lễ phép nhận nhưng chưa vội bóc ăn, Mạnh Bà : - Chi bằng ngươi để ở đây, ta phải hỏi qua Ma vương. ở thiên cung, ta thể tự quyền! Mạnh Bà nghĩ kế hoãn binh, muốn thả vị trí giả kia . Yểm Vũ gật đầu, giơ tay vẽ đạo ma pháp thượng cổ đánh vào đầu vị trí giả. liền biến thành con rùa xanh, đầu có ba chấm ngày hàng. Nó để con rùa mặt bàn, ngoác miệng cười: - Để bò ngang dọc làm Mạnh Bà vui vậy! Hãy hỏi ý sư phụ ta! Nó chạy khỏi đình, ngang khúc sông Niệm Kiếp thấy con quỷ mắt đỏ đầy oán niệm đứng dưới sông, chờ vong hồn nào té ngã ăn mất. trán nó số gần ngàn vong hồn, nếu đạt đến số đó trở thành quỷ tướng. Quỷ tướng này có thể đầu quân cho Ma vương nhưng cũng tự khỏi, thoát lên dương thế vào con người để làm loạn. Con quỷ nom thấy Yểm Vũ định trốn xuống lòng sông, nó phóng Giáng Ly xiên ngang vai lôi khỏi mặt nước, hỏi: - Ta còn chưa làm gì ngươi, trốn ta làm gì? - Tà thần địa ngục, thấy ngươi có gì tốt. trốn làm gì? Con quỷ run rẩy, nó hỏi: - Ngươi muốn làm quỷ tướng? Vì sao? - Ta có thù phải trả! Nó sử dụng thuật pháp của tộc Mi thị thấy được quá khứ của con quỷ này, lắc đầu: - Bi ai ! Này, tặng ngươi! Yểm Vũ bóc viên kẹo thảy tọt vào miệng con quỷ. Đôi mắt đỏ hung dữ trợn ngược lên rồi nhắm lại. Khi nó mở mắt trở thành màu đen tuyền, ngơ ngác: - Ta là ai? - Ngươi hả? Mau đến đình Mạnh Bà đầu thai, kiếp sau ấm êm. ! Yểm Vũ cười, vẽ đạo ma chú lên đầu con quỷ quên mất thù hận, chỉ về phía đình Mạnh Bà nhún vai: - Ngươi lên đường bình an, thù oán của ngươi...quên ! Kiếp sau làm cháu nội kẻ đó, bao nhiêu tài bảo cướp từ ngươi rồi lại về với ngươi. Tội tình chi làm quỷ tướng, báo được thù nhưng bị chiến giả truy sát! May là Yểm Vũ ăn no, lại chực nhớ nghề của Mạnh Bà là nấu canh quên lãng. ta quên phứt tên trí giả đó rồi! Nó đứng nhìn sông Niệm Kiếp hồi lâu, lòng sông thỉnh thoảng ánh lên những vệt xanh lục. Theo những gì sư phụ dạy sông này đầy oan linh oán niệm chỉ tuyền màu đỏ đục ngầu, bây giờ lại ánh lên vệt xanh lục lạ lùng! Nó xoay thanh băng phiến kéo dài đầu khuấy động cả lòng sông. Bọn cá ma bị đông cứng nổi lên, có cả những quỷ hồn mới trồi đầu chắp tay xin tha: - Tà thần, xin tha cho! - Các ngươi giấu gì dưới lòng sông Niệm Kiếp? ! Nó quát lên, thanh Giáng Ly ngừng khuấy động đe doạ. quỷ hồn chắp tay: - dám giấu, là...là Tịch chiến giả! - Cha...ta? Nó trợn tròn mắt, nghiêng đầu nhìn lũ quỷ hồn run lẩy bẩy. Bộ dáng chúng ắt dối, chúng biết Tịch Ngân Yểm Vũ từ bi như Tịch chiến giả. khi tà thần nổi giận xiên chúng thành xâu dễ như trở bàn tay! con quỷ rụt rè: - Mỗi tháng ngài ấy đều xuống đáy sông, dưới đó giấu...giấu... - Giấu cái gì? Nó quắc mắt, chúng run sợ : - Là cái tháp! Ngài ấy tách nửa hồn canh giữ cái tháp đó. Ánh sáng xanh lục chính là ánh sáng của hồn phách! - Ngoài các ngươi còn ai biết cha ta xuống đó? Nó bậm môi ra chiều suy nghĩ, chúng xua tay: - Sông Niệm Kiếp này do ngài ấy quản kể từ khi Quỷ mẫu chết , kẻ nào khác biết! Nó nhanh như cắt đánh ra đạo ma pháp thượng cổ trói tất cả quỷ hồn lại. Mặc cho chúng kêu khóc, nó vẫn thay đổi. Vẽ kỳ trận gọi yểm thi Khắc Đạt. Con yểm thi từ kỳ trận xuất cùng ba con khác. Nó ra lệnh: - Khắc Đạt xuống lòng sông bảo vệ hồn cha ta. Còn ba tên kia thân canh giữ sông Niệm Kiếp. Ta về thỉnh lệnh sư phụ! Nó biến ! Cha tách nửa hồn, giấu tháp ắt là sau khi thiên cung cướp tháp. Nếu thế nửa hồn còn lại trấn giữ gương cạn ắt hao tổn. Bảy năm nay cha phải chống đỡ như thế nào? Nó quệt nước mắt khi tiến về Ma cung. Vừa trông thấy Ma vương nó nhào vào lòng khóc rấm rứt. Trạch Uy ngạc nhiên ôm lấy nó: - Sao vậy Yểm Vũ? Ai chọc ghẹo con, sư phụ đánh chúng cho con! - Sư phụ ghẹo! Nó phồng má, nước mắt nước mũi tèm lem. xoa lưng nó: - Sư phụ ghẹo con à? - Sư phụ đâu giao cho Tuyên gia và cha con quản địa ngục? Sư phụ có biết bảy năm nay cha con rất khổ sở để bảo vệ cái tháp Diệt tà ? Nó xì mũi vào tay áo , lại tức giận há miệng cắn vào bàn tay rướm máu. chẳng giận, mặt vẫn điềm nhiên: - Yểm Vũ thương cha phải ? - Hu hu...sư phụ mau nghĩ cách ! Vợ ai nấy giữ chứ? Sao sư phụ bắt cha con giữ còn sư phụ chơi?
Chap 206: Chuyện của chiến giả. Yểm Vũ khóc chán chê rồi lăn ra ngủ trong lòng vị vua địa ngục. Trạch Uy vẫy tay gọi cung nga. định mang khăn đến để lau người cho nó bỗng nhớ ra chuyện, khẽ cười: - Ta quên mất, Yểm Vũ lớn rồi! Các ngươi mau đem nước đến lau rửa mặt mũi cho nó ! Cẩn thận đặt nó xuống chiếc giường gỗ đen mun chạm bốn con lân dưới chân, hôn gò má phính bầu bĩnh đoạn rời khỏi Ma cung. Theo như lời của Yểm Vũ cha nó tách nửa hồn ôm tháp Diệt tà vùi xuống lòng sông Niệm Kiếp để bảo vệ tháp. Có nghĩa là suốt bao nhiêu năm nay vị chiến giả gương cạn ngày ngày vừa canh giữ gương cạn vừa quản lý Thất bảo cổ lâu kia vốn chỉ còn có nửa hồn! Có nghĩa là ma lực cũng chỉ còn nửa nhưng oán hối, chưa từng nửa lời, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Ma vương đứng bên bờ sông Niệm Kiếp nhìn xuống thấy những ánh sáng xanh lục lấp lánh qua lại. Nhìn lên lại thấy ba con yểm thi mình trong những luồng khói đỏ ngầu. Chúng thấy Ma vương hình, vòng tay cúi chào. gật đầu phẩy tay ra hiệu:" làm việc Yểm Vũ giao phó !" chưa muốn xuống đối mặt với Tịch Vu Xuyên nên chỉ im lặng đứng nhìn đăm đắm lòng sông Niệm Kiếp. Cổ thư địa ngục ghi lại lòng sông Niệm Kiếp là nơi chất chứa bùn địa ngục, cực kỳ độc. Kể cả thần hồn của người trời bị vùi xuống cũng khó thoát thân. Tịch Vu Xuyên kia muốn tháp kia bị cướp lần nữa mới đem giấu dưới đó. Tuy nhiên bảo tháp Diệt tà là bảo vật của tộc Đại Phạn, vùi nó ở đâu cũng cần phải canh giữ. là tránh cho kẻ khác ở địa ngục cướp , hai là biết Ma nương bị nhốt trong tháp ra sao. Nếu nàng ấy vẫn đầy oán niệm từ thai ma kia khi thoát ra là hủy thiên diệt địa ! Thất bảo cổ lâu từ ngày giao phó cho Tịch gia, dưới dẫn dắt của chiến giả cũng thay đổi ít. Màu đỏ trước kia chuyển thành màu xanh ngọc bích trong veo. Cổ lâu cứ như khối ngọc lóng lánh tinh xảo cực kỳ thuần khiết. mỗi nóc tháp đều có treo nhiều chiếc chuông bạc xinh đẹp, mỗi làn gió qua đều vang những tiếng đing đong vui tai. Bên ngoài cổ lâu Mã Triệt chải lông cho chín con "hoả thượng chi mã" thấy đến vội quỳ sụp, vòng tay cúi chào: - Ma vương! Chín con hoả thượng chi mã thấy vị vua địa ngục khuỵu cả bốn chân xuống, đầu dập xuống sát đất hí những tiếng khe khẽ. cười, giơ tay xoa đầu con đầu đàn: - Được rồi, được rồi! Khoát tay cho vị giả đứng dậy, hỏi: - Tịch chiếu giả có ở đây ? - Thưa ! Ngài ấy canh gương rồi ạ! Trạch Uy trầm giọng: - Mã Triệt mấy năm này Tịch chiến giả có phải vất vả lắm ? Vị giải khiêm cẩn cúi đầu, cắn môi. Là kẻ luôn ở bên cạnh chiến giả Tịch Vu Xuyên khi đến cổ lâu làm sao nắm về vị chiến giả này được! Căn bản là trước mặt của vị vua địa ngục thể dối, cũng thể che giấu! Trạch Uy lạnh giọng: - Ta hỏi ngươi mau trả lời! giả Mã Triệt xuống giọng, buồn bã: - Bảy năm nay từ sau khi cuộc chiến đoạt tháp Tịch chiến giả dường như còn như trước. Ngài ấy vẫn cố làm ra vẻ có gì nhưng thần biết là ngài ấy khỏe. Tất cả những những trận chiến kỳ thư ngài ấy đều giao cho những giả với trướng tuần tự đến huấn luyện các giả học ở đây. số lời đồn rằng chiến giả được Ma vương giao quyền, có con là tà thần nên ngại đè đầu thuộc hạ. Mỗi lúc ngài ấy canh gương mà gặp phải những ma tà, oán linh mạnh quá khi trở về đều rất mệt mỏi. Việc này trước kia chưa từng có! Có lúc thần còn thấy ngài ấy trầm mặc ôm tháp Diệt tà đứng tầng sáu Thất bảo cổ lâu. Có lúc lại thấy ngài ấy ngủ quên bệ cửa nhưng tay vẫn ôm chặt chiếc tháp. Thần sắc dường như kém hơn. Ngoài lúc phải dạy bảo những giả học ngài ấy hầu như tiếp chuyện với ai. Giống như là còn linh lực để vậy! Ma vương trong lòng dao động, có chút xót xa đối với vị chiến giả gương cạn của mình. "Tịch Vu Xuyên, ta nợ ngươi rồi! kẻ như ngươi luôn trầm tĩnh, hay cũng cho người khác biết ngươi nghĩ điều gì. Ngươi khiến cho ta cảm thấy có lỗi! Trước kia ta nghĩ ngươi mực giữ tháp là vì khinh ghét ta. Hôm nay ta mới ngươi là vì Ma Kim Tuyết! Ngươi muốn bảo vệ nàng ấy, dù phải trả giá như thế nào vẫn giữ bằng được cái tháp đó! Cả thiên địa này, cả ta cũng ngờ tháp Diệt tà nằm dưới đáy sông Niệm Kiếp!" bước vào trong cổ lâu, sảnh đường rộng lớn cực kỳ yên tĩnh. Giá đèn bên cạnh bàn đá bị phá bỏ, Tịch Vu Xuyên muốn thấy bất cứ kẻ nào phải làm kẻ đội đèn như Yểm Nha ngày trước! "Tàng kỳ thư" trống trải, thừa biết tất cả rút sâu vào trong cổ lâu để tránh chạm mặt . Kẻ khác thấy thần còn muốn tìm thời cơ tiếp cận còn ở địa ngục này kẻ khác đều tránh chạm mặt với Ma vương Trạch Uy! đối với bọn họ là uy hiếp khủng khiếp. Chỉ ánh mắt khiến tâm trí họ loạn cuồng. Mã Triệt bê khay trà đến, cười tươi: - Ma vương, mời ngài! - Ngươi cũng bỏ công sức ít với cổ lâu này. Có muốn xuất lâu làm giả canh gương ? Như thế ngươi có được tự do hơn ở mãi nơi này! nhấp ngụm trà, vị giả trước mắt : - Thần vốn là đồ đệ của Ma Thiên, quen với cổ lâu này rồi. Chỉ mong giữ gìn cổ lâu, hầu chủ nhân của cổ lâu, cần những thứ khác! Trạch Uy gật đầu, đặt chén trà lên khay: - Ngươi rất tốt! Đừng với Tịch chiến giả ta đến đây! rồi vị vua địa ngục biến mất. Mã Triệt vòng tay cúi chào: - Kính tiễn Ma vương! ... Yểm Nha cứ ôm chặt lấy Niệm Tuyết từ lúc nó được Tịch gia cứu khỏi chiếc lồng trong rừng. hết vuốt ve lại nhìn khắp người xem có vết thương ? Niệm Tuyết thỏ thẻ: - Con sao mẹ ạ! Mẹ đừng lo! - Xe lăn của con mất, yên ổn trong lòng mẹ đến khi cha làm cho con chiếc xe khác nhé! hôn cái trán thơm hương phấn bướm dỗ dành, lại : - Cha con canh gương rồi, biết bao giờ mới về? Ngài ấy càng lúc càng trầm lặng, đôi khúc mẹ nhìn mà biết phải mở lời thế nào! Niệm Tuyết vỗ vỗ bàn tay bé lên lòng bàn tay , nhoẻn cười: - Mẹ đừng buồn mà, rồi ổn cả thôi! Cha rất tài ba, cha con là giỏi nhất! ôm lấy con trai, áp đầu nó vào ngực mình im lặng. Từ đôi mắt Tịch Khanh dành cho trong đêm hôm trước có thể chắc chắn trái tim ngài ấy luôn in đậm tình với mẹ của hai đứa bé. Nhưng ngài ấy mệt mỏi, cứ như con mãnh thú bị thương cố chìu ý bạn tình. Ngày trước ngài ấy luôn ôm chặt lấy ngủ say, bây giờ vừa mặc áo vào ôm tháp rời khỏi. đuổi theo ngài mất, nền đất vài giọt máu đỏ tươi. nghĩ ngợi...rồi giật mình: - lẽ là do ta quá độ? Ngài ấy chịu nổi ta mới rời vì sợ ta...đòi nữa? Niệm Tuyết nghe mẹ giọng: - Mẹ đòi gì khiến cha bỏ chạy vậy?