1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tạo tác thời gian (Edit) - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      [​IMG]

      Chương 5: Chịu đòn nhận tội

      Trái ngược với khí ngập tràn xấu hổ nơi hậu cung, sau khi Xương Long Đế gặp Hoa Trường , tâm tình ngài rất tốt.

      chỉ là công thần, Hoa Trường còn có ý thi khoa cử, muốn theo nghiệp văn, hơn nữa dung mạo lại tuấn. Quan trọng nhất là đứa này quả quá giống phụ thân .

      Hoa Trường chuyện trực tiếp lỗ mãng như võ tướng khác, lại hàm súc nội liễm như quan văn. Khi khen ngợi, Hoa Trường đều vô cùng lòng, chân tình ngợi ca, cặp mắt kia tràn đầy cảm kích và kính ngưỡng với Đế vương ngài, khiến ngài vô cùng hài lòng.

      “Lúc tấn công thành Khắc Nhĩ, phụ thân bị trọng thương, trong lúc quân lính đều cho rằng lần này chiến tất bại bệ hạ phái viện quân và vật tư đến.” Hốc mắt Hoa Trường ửng đỏ, “Việc làm của Bệ hạ, chỉ quyết định cục diện thắng lợi của quân ta với Kim Phách quốc, mà còn giúp phụ thân thần trọng thương có thêm hi vọng.”

      đến đây, Hoa Trường thiếu chút nữa rớt nước mắt, triều vái Xương Long Đế, dù chưa thêm gì nhưng Xương Long Đế lại cảm nhận được tâm ý cảm kích nồng đậm người .

      “Trẫm và Ứng Đình quen biết từ , thân như huynh đệ, vì Đại Tấn trấn giữ biên cương, vì trẫm mà thủ vệ biên giới, khi biết tin bị trọng thương, trẫm ngày ăn đêm ngủ, may mà an toàn, cuối cùng trẫm mới có thể yên lòng.” đến đây, trong lòng Xương Long Đế vẫn có chút tiếc nuối, phương diện lãnh binh đánh giặc, tài năng của Hoa Ứng Đình là trăm năm khó gặp. Tiếc rằng sau lần bị thương này, thể trở lại chiến trường nữa.

      Như vậy cũng tốt, Ứng Đình vì Đại Tấn trấn thủ biên quan nhiều năm. người có vô số vết thương cũ, cũng đến lúc nên hưởng thụ cuộc sống. Cũng may đại nhi tử của Hoa Ứng Đình kiêu dũng thiện chiến, có phong thái của cha . Có giúp đỡ Ứng Đình thủ vệ quốc thổ Đại Tấn, Đế vương như cũng yên tâm ít.

      Xương Long Đế giữ Hoa Trường lại chuyện rất lâu, thậm chí còn giữ lại dùng ngự thiện. Xương Long Đế được Hoa Trường nhiệt tình nhưng mang theo ý nịnh nọt vuốt mông ngựa khiến toàn thân thoải mái, lại để trò chuyện thêm canh giờ nữa, mới ra lệnh cho Thái giám tổng quản Triệu Tam Tài tự mình đưa Hoa Trường ra ngoài.

      “Hoa tam công tử, mời ngài chú ý bậc thang dưới chân.” Triệu Tam Tài khom eo đưa Hoa Trường ra khỏi Thần Dương Cung, Hoa Trường chắp tay thi lễ : “Xin Triệu tổng quản dừng bước.”
      đón đọc đầy đủ tại https://cungquanghang.com/threads/tạo-tác-thời-gian-edit-nguyệt-hạ-Điệp-Ảnh.34701/page-2 hoặc group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301
      “Tam công tử khách khí, lão nô nhiều năm gặp Hộ Quốc Đại tướng quân, hôm nay may mắn được tiễn công tử, cùng ngài thêm chốc lát là hãnh diện của nô tài.” Triệu Tam Tài tươi cười : “Mấy năm nay, Bệ hạ vẫn luôn nhớ Đại tướng quân, công tử vừa hồi kinh, nếu có cầu gì hoặc có chỗ nào quen, cứ việc cho lão nô.”

      Hoa Trường biết Triệu Tam Tài thay thánh thượng tỏ ý thân cận, vội vàng lời cảm tạ, lúc liền gộp Triệu Tam Tài trở thành người nhà.

      Xa xa, Cơ Minh Hạo nhìn thấy thái giám tâm phúc bên người phụ hoàng cười cười với ai đó, thấy đến gần tức khắc trầm mặc.

      Đây phải người mà hôm qua tên ăn chơi trác táng Điền Duệ Đống muốn nhận lỗi sao?

      Vương điện hạ.”

      biết vị này là ….”

      “Vương gia.” Đối mặt với Vương, Triệu Tam Tài luôn khách khí có thừa nhưng thân cận đủ: “Đây là nhi tử thứ ba của Hộ Quốc Đại tướng quân Hoa Trường .”

      Ai?

      Triệu tổng quản vừa tên này là ai?

      Nhi tử Hộ Quốc Đại tướng quân?!

      Vậy huyện chủ hộc máu trong xe ngựa hôm qua …….. Chẳng lẽ là nữ nhi duy nhất của Hoa gia?

      Cơ Minh Hạo có chút hối hận, nếu sớm biết Điền Duệ Đống chọc phải nữ nhi Hộ Quốc Đại tướng quân, thà đường vòng, cũng tuyệt đối xem vào việc người khác.

      Gây ra tình này, cần mẫu phi hao tâm tổn sức giúp đánh gãy ý nghĩ gả nữ nhi Hoa gia cho của phụ hoàng. Chính Hoa gia cũng nguyện ý.

      Tuy rằng có ý nghĩ muốn liên hôn với Hoa gia, nhưng cũng đại biểu có gan đắc tội với Hoa gia.

      Vào lúc này, nội tâm Vương vô cùng bất đắc dĩ. Thấy Hoa Trường mỉm cười nhìn như tắm gió xuân, cảm giác phía sau nụ cười đó tiềm tàng ác ý dễ nhận ra.

      Sau khi biết được thân phận của huynh muội Hoa gia, trong lòng Vương liền có dự cảm xấu. Cuối cùng chứng minh, dự cảm của vô cùng chính xác.

      Chưa đầy ngày, trong kinh thành đều lan truyền lời đồn Vương và biểu đệ của khiến nữ nhi Hộ Quốc Đại tướng quân tức giận hộc máu. Lời đồn càng truyền càng thay đổi, cuối cùng biến thành Vương thấy huynh muội Hoa gia mình vào kinh, liền nổi lên ý muốn chèn ép, hòng chứng minh tài năng dùng binh của mình lợi hại hơn so với Hộ Quốc Đại tướng quân.

      Vương thấy bản thân vô cùng oan uổng, chỉ là thích săn thú, sao lại biến thành ghen ghét với tài năng của Đại tướng quân? Kể cả có tâm tư ghen ghét, cũng cần cố ý khi dễ huynh muội Hoa gia, đầu đâu có bị úng nước*?

      * Đầu óc bị úng nước: ý chỉ là có vấn đề về thần kinh, trong trường hợp này là như kiểu bị thiểu năng ấy các tỉ muội.

      Nhưng người thường thèm quan tâm đến logic hay gì gì đó đại loại như thế. Bọn họ chỉ cần biết, Hộ Quốc Đại tướng quân vì bá tánh Đại Tấn chém giết chiến trường, nhi nữ lại bị khi dễ, nếu Đại tướng quân biết được, khổ sở biết bao nhiêu?

      Nhất thời, phố xuất ít lời đồn liên quan đến Vương. Nào là Vương thấy nữ nhân xinh đẹp liền nổi, vật dụng trong nhà đều bằng vàng, mắng người già bảy mươi tuổi, dưới đoạt kẹo hồ lô của tiểu hài tử ba tuổi, hư thân đến có chỗ nào đúng.

      Lời đồn bay rào rạt, ngay cả hạ nhân trong phủ Vương ra ngoài cũng dám mình làm ở phủ nào, chỉ sợ nhỡ đâu gặp phải bá tánh bạo gan đánh cho bọn họ trận.

      Sau khi Hoa Lưu Li nghe thấy những tin đồn trong kinh thành, nàng vươn ngón tay trắng nõn non mịn, nhàng mở thư viết cho phụ huynh: “Những người trong kinh thành đúng là làm sai . Cố ý kích động lời đồn khiến bá tánh vì Hoa gia mà khó xử hoàng tộc, nghĩ đến việc sau này phải giao tiếp với họ, trong thâm tâm muội cảm thấy vô cùng sợ hãi.”

      “Thân thể Bệ hạ khỏe mạnh, trong kinh thành vài vị Vương gia đả kích nhau vì tranh đoạt ngôi vị, đúng là thủ đoạn nào cũng dám dùng.” Hoa Trường buông bút, đặt thư sang bên chờ phơi khô. “Chúng ta đem theo đao tốt, vừa lúc dùng người Hoàng trưởng tử.”

      “Những tên Vương gia đó có gì tốt mà ầm ĩ tranh đoạt hoàng quyền cứ như gà vịt tranh mồi, Thái tử vẫn ở trong Đông Cung, chả lẽ đến lượt bọn chúng sao?” Hoa Lưu Li lại u buồn nhìn trời, “Vì quyền thế mà màng huyết thống thân tình, đúng là khiến người khác đau lòng, tiếc nuối.”

      “Việc các hoàng tử tranh đoạt quan hệ với chúng ta.” Hoa Trường cố ý thêm: “Trước muội thế nào, ở kinh thành cũng như vậy, đừng để bản thân phải chịu ủy khuất.”

      “Dù sao chúng ta là võ tướng thế gia, cần phải để ý đến mấy thứ quanh co lòng vòng đó.” Hoa Trường cười tiếng, biết là có ý gì.

      “Muốn đánh bại kẻ địch, phải khiến kẻ địch vào vòng quy tắc của mình. Sau đó dùng kinh nghiệm phong phú chỉnh chết .” Hoa Lưu Li cảm khái, “Giống như muội, là nữ tử mảnh mai, ngoại trừ dùng thủ đoạn còn có biện pháp nào tốt.”

      “Muội muội quả nhiên là người thông minh nhất nhà ta.” Hoa Trường chân tình khen: “Cứ việc con đường của mình, quan tâm làm gì đến việc người khác thế nào?”

      Hoa Lưu Li khiêm tốn mỉm cười.

      “Đều do muội quá thông minh nên mới liên lụy đến thân thể muội, khiến thân thể muội suy yếu như vậy.” Hoa Trường lắc đầu cảm khái, “Nghĩ đến việc thân thể muội suy yếu như thế, tim của tam ca như bị đao cắt, bằng đêm nay huynh nướng thịt hươu ăn.”đón đọc đầy đủ tại https://cungquanghang.com/threads/tạo-tác-thời-gian-edit-nguyệt-hạ-Điệp-Ảnh.34701/page-2 hoặc đọc sớm nhất từ group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301

      “Được đó.” Hoa Lưu Li gật đầu, “Kiếm thêm mấy miếng thịt lợn rừng béo gầy vừa đủ đến nướng cùng, tư vị càng tốt hơn.”

      Huynh muội hai người nhìn nhau, mỉm cười lộ ý vừa lòng.

      Về lời đồn Vương ức hiếp nữ nhi Hoa gia, quá hai ngày, mẹ đẻ của Vương là Hiền phi nương nương liền phái người mang hậu lễ tới Hoa gia. cùng lễ vật còn có Điền Duệ Đống mang theo cành mận gai lưng.

      Điền Duệ Đống hối hận, vô cùng hối hận, sớm biết ngày đó chọc phải việc này, còn uống rượu làm gì? đúng, nên ra khỏi cửa mới đúng!

      với phụ thân và tổ phụ, căn bản đụng tới Hoa huyện chủ. Tiếc rằng trước kia dối quá nhiều, nên trong nhà có ai tin . Còn vì sao Hoa huyện chủ bị người khác dọa bệnh mà lại bị bọn họ dọa sinh bệnh, thế nên nhất định là mấy tay ăn chơi trác táng như bọn họ sai.

      Ăn chơi trác táng sao? Dù cả ngày chơi bời lêu lổng, trầm mê hưởng lạc, phóng ngựa nơi phố xá sầm uất, đá ngã quầy hàng của người ta nhưng đền tiền, cũng là tên ăn chơi trác táng có thân phận, có địa vị.

      Ăn chơi trác táng cũng có tôn nghiêm, ăn chơi trác táng cũng có kiên trì của mình, chịu loại oan uổng này.

      Nhưng, gia gia và cha của tên ăn chơi trác táng như càng có thân phận, có địa vị hơn . Huống chi việc này còn liên lụy đến Vương Điện hạ, ngoại trừ đến Hoa gia chịu đòn nhận tội, còn có thể có biện pháp nào tốt hơn đâu?

      sớm nghe thánh thượng coi trọng Hoa gia, nhưng nghĩ coi trọng như thế. Điền Duệ Đống vừa bước chân vào đại môn Hoa gia, bị hấp dẫn bởi rường cột chạm trổ trong phủ. Đúng là ba bước cảnh, năm bước họa, so với nhà đẹp hơn quá nhiều.

      Điền gia cũng phải có tiền, nhưng trong cung là Hiền phi, lại sinh hạ Hoàng trưởng tử, thân phận và địa vị giống như các phi tần khác, bọn họ là nhà mẹ đẻ của Hiền phi, đương nhiên thể kéo chân Vương và nương nương.

      đến chính đường, Điền Duệ Đống liền nhìn thấy nam nhân từng đến nhà tố cáo trưởng bối của , đến phía , mặt nam nhân đó trưng ra nụ cười vô hại.

      “Điền huynh, huynh làm gì vậy?” Hoa Trường tự tay cởi cành mận gai lưng Điền Duệ Đống xuống, ném sang bên, sau đó đỡ Điền Duệ Đống ngồi xuống, “Ngày đó ta có là đến quý phủ bái phỏng, chẳng qua chỉ là lời đùa, Điền huynh trăm triệu lần đừng xem nó là , cũng đừng như thế.”

      Điền Duệ Đống nặn ra nụ cười khổ, trong lòng khổ lên lời. Ngươi tố cáo với trưởng bối trong nhà, nhưng so với tố cáo trưởng bối còn đáng sợ hơn, khiến cả thánh thượng và Thái hậu nương nương đều biết.

      dám với Hoa Trường , mà kiên trì phải tạ lỗi với Hoa huyện chủ.

      Phong tục Đại Tấn cởi mở, khắc nghiệt việc nam nữ cũng ngồi chung đại phòng. Hơn nữa Hoa Trường ở đây, Điền Duệ Đống tự mình nhận lỗi với nữ quyến Hoa gia, là tôn trọng với nữ quyến Hoa gia.

      “Điền huynh sao lại khách khí như vậy.” Hoa Trường thở dài, quay đầu với nha hoàn: “ mời nương đến đây.” rũ mắt nhìn Điền Duệ Đống lo âu bất an, bưng trà nóng lên nhấp môi.

      tốt, sau việc này, hẳn có rất nhiều tên ăn chơi trác táng dám phóng ngựa đường phố sầm uất, đá đổ quầy hàng của người khác nữa.

      Điền Duệ Đống đợi hồi lâu, đứng ngồi yên, mới nghe thấy thanh tỳ nữ truyền từ ngoài cửa vào.

      “Huyện chủ tới.”

      Điền Duệ Đống nhịn được mà có chút tò mò, rốt cuộc vị huyện chủ bệnh tật ốm yếu, chịu nổi kinh hách đến tột cùng là trông thế nào?

      quay đầu nhìn ngoài cửa, chỉ thấy mấy tỳ nữ vây quanh nương mặc áo choàng trắng, da thịt nàng so với tuyết đọng trong viện còn trắng hơn, tóc đen như mực được vấn thành búi tóc đơn giản, ngọc thạch đỏ thắm ở giữa chân mày khẽ đong đưa khiến lòng người tự chủ mà cũng lúc lúc , tim đập thình thịch.

      Chưa đến cửa, bước chân thiếu nữ nhàng lung lay vài cái, tay nàng che khóe miệng ho , khiến đôi mắt nhiễm tầng hơi nước.

      Nhìn nữ tử mảnh mai trước mắt, Điền Duệ Đống oán hận nghĩ, mấy tên cầm thú kia thế nhưng dám phóng ngựa dọa sợ nữ tử như thần tiên này, đúng là phát rồ rồi!đón đọc đầy đủ tại https://cungquanghang.com/threads/tạo-tác-thời-gian-edit-nguyệt-hạ-Điệp-Ảnh.34701/page-2 hoặc đọc sớm nhất từ group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301

      Vào lúc này, quên chính cũng là trong những tên cầm thú đó.
      ngocanh, bellchuongTôm Thỏ thích bài này.

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      [​IMG]

      Chương 6: Tích phúc tích đức
      Editor: khongnghiratenTT
      Beta: Tran Ngoc Hoa

      Điền Duệ Đống ngơ ngác nhìn Hoa Lưu Li vào phòng, nghe tiếng Hoa Trường ho khan, mới vội vàng hồi phục lại tinh thần, hướng Hoa Lưu Li chắp tay hành lễ.
      Hoa Lưu Li làm bộ muốn đáp lễ, Điền Duệ Đống vội vàng xua tay : “Tại hạ vạn lần dám nhận lễ của huyện chủ, mời huyện chủ mau ngồi xuống.”
      cảm thấy nếu để cho nữ tử nhu nhược như vậy đáp lễ mình, bị thiên lôi đánh chết.
      Nghe Điền Duệ Đống cần đáp lễ, Hoa Lưu Li chút do dự xoay người ngồi xuống, giả bộ che ngực, ho khan hai tiếng, làm Điền Duệ Đống sợ tới mức dám thở mạnh, sợ thở mạnh hơi cũng làm kinh động giai nhân.
      Lúc tới còn nổi đón đọc đầy đủ tại https://cungquanghang.com/threads/tạo-tác-thời-gian-edit-nguyệt-hạ-Điệp-Ảnh.34701/page-2 hoặc đọc sớm nhất từ group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301giận đùng đùng, nhưng khi thực gặp được Hoa huyện chủ, mọi tức giận đều cánh mà bay, chỉ có hơi luống cuống chân tay: “Trước đó vài ngày quấy nhiễu huyện chủ, trong lòng tại hạ thập phần bất an, hôm nay đặc biệt đến thỉnh tội với huyện chủ.”
      “Điền công tử khách khí.” Hoa Lưu Li ngữ khí suy yếu, “Lỗi là do lá gan của ta quá , liên quan gì đến ngài, Điền công tử cần tự trách.”
      Nghe được lời này, Điền Duệ Đống có chút cảm động, tổ phụ và phụ thân đều cảm thấy tất cả là do sai, vậy mà người bị hại là Hoa huyện chủ, lại cảm thấy có lỗi, đây là tiểu tiên nữ thiện lương đến mức độ nào!
      Đối phương càng như vậy, càng ngượng ngùng, nghĩ đến vừa rồi bản thân còn tình nguyện đến đây xin lỗi, Điền Duệ Đống càng cảm thấy vạn phần hổ thẹn.
      nương ôn nhu thấu hiểu lòng người như vậy, nhất định là tiên nữ hạ phàm.
      Hoa Lưu Li cười nhàng nghe Điền Duệ Đống đủ loại lời sám hối, còn vô cùng quan tâm bảo nha hoàn đổi trà nóng cho Điền Duệ Đống.
      Chờ đối phương đủ rồi, Hoa Lưu Li rũ mắt, mặt mày đẹp như ánh trăng nhu hòa, khiến người khác nhịn được say mê: “Điền công tử cần để ở trong lòng, ta cũng có ý trách ngươi.”
      Nghe được Hoa huyện chủ có ý trách mình, Điền Duệ Đống thập phần cảm động, sau đó lấy ra danh mục quà tặng chuẩn bị tốt từ trước.
      Hoa Lưu Li đặt danh mục quà tặng bàn trà: “Điền công tử quá khách khí rồi.”
      Nữ quan cùng Điền Duệ Đống đến đây là đại cung nữ quản trong cung Hiền phi, từ sau khi Điền Duệ Đống vào cửa, nàng ta chưa từng mở miệng chuyện.
      Nàng nửa cụp mắt xuống, vẫn giữ đúng bổn phận của mình, nhưng khóe mắt lại đánh giá lần từ đầu đến chân Hoa Lưu Li. Chờ Hoa Lưu Li nhận lấy danh mục quà tặng của Điền phủ rồi, nàng liền đem thiệp mời chuẩn bị từ trước ra.
      Đây là trong những thiệp mời do chính tay Hiền phi viết, hoa giấy in tản ra mùi hương nhàn nhạt.
      “Trong cung hoa mai nở rộ, nương nương lo lắng huyện chủ mới vào kinh thành chưa quen, muốn mời ngài tiến cung ngắm hoa.” Nữ quan hướng Hoa Lưu Li hành đại lễ, “Thỉnh huyện chủ tham gia.”
      Việc Hiền phi mời nàng tham gia các bữa tiệc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hoa Lưu Li. Trong kinh thành lời đồn về Vương nổi lên tứ phía, mà ngọn nguồn của tất cả lời đồn đều xuất phát từ nàng.
      Nếu nàng cự tuyệt lời mời của Hiền phi, như vậy lời đồn về Vương trong kinh thành càng lúc càng phong phú, có thể ảnh hưởng lớn đến cục diện sau này của Vương.

      Mà đối với người có dã tâm to lớn như Hiền phi, việc này là thể chấp nhận được.
      Ai.
      Ai bảo nàng là người vừa mềm lòng lại vừa thiện lương cơ chứ?
      Khép lại thiệp mời, Hoa Lưu Li nhìn ánh mắt chờ mong của nữ quan, ngượng ngùng cười: “Đa tạ nương nương mời, thần nữ nhất định đến. Chỉ là thân thể thần nữ tốt lắm, có rất nhiều thứ thể dùng cũng thể ăn, như vậy có gây ra quá nhiều phiền toái cho nương nương ?”
      “Sao lại phiền toái? Nô tỳ nghe nương nương , thời trẻ nàng cùng phu nhân Đại tướng quân là bạn tốt, nàng tuy rằng chưa từng gặp ngài, nhưng trong lòng coi ngài như cháu ruột của mình.” Nữ quan nhàng thở ra, Hoa huyện chủ nguyện ý tới là tốt, đừng là chút phiền toài phương diện thức ăn, dù cho nàng muốn uống sương sớm tháng ba, nương nương cũng nghĩ cách làm ra.
      “Kia…… Vậy đành làm phiền nương nương.” Hoa Lưu Li nhếch khóe miệng.
      Nàng cho rằng chỉ có ít nam nhân hư vinh, mới thích chuyện với nhau vài câu xưng là huynh đệ tốt, nghĩ tới Hiền phi trong cung cũng có sở thích như vậy.
      Mẫu thân sớm cùng nàng qua, bởi vì lúc tuổi trẻ bà quá mức bưu hãn, nên hề có khuê mật thổ lộ tình cảm với nhau gì đó. Nếu sau khi tới kinh thành có người tự xưng là chị em tốt của bà, nhất định được tin tưởng, đó đều là mấy lời ma quỷ lừa gạt nàng cùng tam ca.đón đọc đầy đủ tại https://cungquanghang.com/threads/tạo-tác-thời-gian-edit-nguyệt-hạ-Điệp-Ảnh.34701/page-2 hoặc đọc sớm nhất từ group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301
      Lúc gần , Điền Duệ Đống lưu luyến rời quay đầu nhìn ánh mắt dịu dàng nhu nhược của Hoa huyện chủ, thấy Hoa huyện chủ ngẩng đầu cười cười với , vội vàng : "Ngươi cứ yên tâm, sau này ta bao giờ phóng ngựa phố xá đông người nữa.”
      Ra khỏi cửa lớn Hoa gia, bị gió lạnh thổi hồi, Điền Duệ Đống bỗng thanh tỉnh, vừa cái gì đó?
      bao giờ phóng ngựa phố xá đông người?!
      Lời ra, liệu có thể coi như tồn tại mà thu hồi ?
      “Thái Tử điện hạ, Hiền phi nương nương muốn tổ chức yến hội thưởng mai ở trong cung, cho người tới gửi bái thiếp cho ngài.” Thái giám trình bái thiếp thiếp vàng đến trước mặt Thái Tử.
      “Trời lạnh, thưởng mai cái gì?” Thái Tử nhận bài thiếp , “ .”
      Thái giám liền thu lại bái thiếp.
      “Hiền phi vội vội vàng vàng tổ chức yến hội thưởng mai, là vì muốn mời nữ nhi Hộ Quốc tướng quân tới.” Ngón tay gõ lên mặt bàn, Thái Tử cười nhạo tiếng, “Vừa muốn cưới người ta làm Vương phi, lại muốn mượn thân phận của đối phương để bình ổn lời đồn, hai mẫu tử này cũng có tiền đồ.”
      Thái giám dám tiếp lời.
      “Thôi.” Thái Tử đứng lên, “Hiền phi sinh hạ ra nhi tử ngốc đủ đáng thương, liền bớt nàng hai câu.”
      Mấy huynh đệ của , ngày ngày đều ngóng trông phụ hoàng phế vị trí Thái Tử của , dùng những thủ đoạn ngu xuẩn kia để có bằng được vị trí này, nhìn mà nhịn được đau lòng thay bọn họ, đều là con cháu hoàng tộc cả, sao đầu óc lại như vậy?

      “Chuẩn bị hậu lễ cho tốt, đợi đến khi Hiền phi tổ chức yến hội đưa qua.”

      “Là đưa cho Hiền phi nương nương ạ?” Thái giám có chút kinh ngạc, Thái Tử biết quan tâm người khác như vậy từ khi nào? Người tuy rằng , nhưng tặng lễ vật cho Hiền phi nương nương cũng coi như bảo toàn mặt mũi cho Hiền phi.
      “Đưa cho nữ nhi của Hộ Quốc tướng quân.”
      Thái giám thở phào nhõm, Thái Tử điện hạ xem ra vẫn bình thường.
      “Thái Tử điện hạ, Ngũ hoàng tử tới thỉnh an ngài.” Nữ quan Đông Cung vào, giọng bẩm báo, “Ngài có gặp ạ?”
      “Cho vào.” Thái Tử biểu tình nhàn nhạt, tựa hồ cũng quá thân cận với người tới.
      bao lâu, nam tử như ngọc đến, cử chỉ ưu nhã hành lễ với Thái Tử: “Thần đệ gặp qua Thái Tử.”
      Thái Tử nghiêng người ngồi ở ghế mềm, mặt biểu tình nhìn vị đệ đệ tài hoa xuất chúng trời quang trăng sáng này: “Ừ, ngươi ngồi .”
      Thái độ lãnh đạm của cũng ảnh hưởng đến Ngũ hoàng tử, sau khi cung kính thỉnh an, lại tán gẫu vài chuyện phiếm, chưa hề đề cập đến chuyện gì thành thành mà cáo lui.
      Huynh đệ ở trước mặt , có cung kính, quật cường, thậm chí còn có nịnh nọt, nhưng có ai giống như lão ngũ vậy, hoàn mỹ đến độ tìm ra nửa điểm sai lầm.
      Đáng tiếc, cho dù bọn họ dùng hết thủ đoạn, chỉ cần Thái Tử ngã, những người này chung quy chỉ có thể là hoàng tử.
      khiến người khác vô cùng đồng tình.
      Hôm nay tiến cung, Hoa Lưu Li trực tiếp đến Lâm Thúy Cung của Hiền phi, mà trước đến Thọ Khang Cung bái kiến Thái Hậu.
      Thái Hậu là lão nhân hiền từ, đối với Hoa Lưu Li vô cùng thân thiết, nghe nàng muốn Lâm Thúy Cung thưởng mai, còn cố ý tặng cho Hoa Lưu Li cái áo choàng màu đỏ tươi.
      “Áo choàng này màu sắc diễm lệ, ai gia tuổi lớn rồi mặc được, nhưng ngươi mặc vào nhất định là rất đẹp.” Chờ Hoa Lưu Li thay áo choàng xong, Thái Hậu cười , “Ai gia mà, cái áo choàng này phải để tiểu nương xinh đẹp mặc mới được.”
      Lời này vừa ra, nữ quan bên người Thái Hậu muốn cười lại dám cười.
      Trước đó vài ngày, vị vãn bối bên người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu muốn cái áo choàng này, Thái Hậu lại cho, ra là ngại người ta trông quá xấu.
      Hoa Lưu Li dùng khăn tay che miệng cười khẽ, đôi mắt hơi cong cong, tươi tắn đến độ khiến người khác quên nàng thân thể nhiều bệnh: “Đa tạ Thái Hậu nương nương khích lệ.”
      “Ai gia thích nhất là tiểu nương như ngươi vậy, chờ đầu xuân nhớ thường xuyên tới cung ai gia chơi.” Thái Hậu nhàng cầm tay Hoa Lưu Li, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Tư khố của ai gia có rất nhiều vải dệt, ngày mai để tú nương đo kích cỡ của ngươi làm chút quần áo, cho ngươi thử xem.”
      Hoa Lưu Li cười gật đầu, nàng từ trong mắt Thái Hậu nhìn được có phần quan tâm nhiệt tình.
      Hoa Lưu Li vừa khỏi, Thái Hậu vui vẻ : “ lâu gặp được tiểu nương khiến người ta thích như vậy, mấy xấp vải dệt trong tư khố của ta cuối cùng cũng có chỗ hữu dụng.”

      Thái Hậu ngày thường thích ngắm tiểu nương xinh đẹp mặc quần áo đẹp đẽ, nếu năm đó bà tiến cung trở thành Hoàng Hậu, chừng trở thành nữ thiết kế trang phục lợi hại nhất Đại Tấn rồi.
      Ai, chỉ tiếc hậu cung chôn vùi lý tưởng vĩ đại của bà.
      Ra khỏi Thọ Khang Cung, Hoa Lưu Li ho khan vài tiếng, lại suy yếu mà thở hổn hển, thấy vậy cung nhân liền đưa bộ liễn tới. Miệng hợp quy củ”, nhưng thân thể nàng lại rất thành ngồi lên.
      Tuy rằng đường trong cung lúc nào cũng có thái giám quét tước, nhưng tuyết ngừng rơi, nữ tử mảnh mai như nàng, làm sao có thể bộ trong thời tiết ác liệt như vậy.
      Sau khi ngồi lên, còn quên bày ra tư thế vô cùng nhu nhược, nàng dám cam đoan, thoạt nhìn ngay cả hoa trắng lay động trong gió cũng nhu nhược đáng thương bằng nàng lúc này.
      Từ Thọ Khang Cung đến Lâm Thúy Cung, cần qua mặt sau của Thần Dương Cung. Nàng nhìn con đường ở sau Thần Dương Cung, người đông chật cứng, vậy mà lại an tĩnh hơn nhiều so Hoa phủ nhiều hạ nhân.

      Tuyết càng lúc càng lớn, Hoa Lưu Li nhìn thấy từ xa có cung nhân nâng kiệu thêu kim văn về phía này.
      “Thái, Thái Tử?” Thanh thái giám nâng bộ liễn có chút kinh hoàng, giọng nhắc nhở Hoa Lưu Li: “Hoa huyện chủ, là nghi giá của Thái Tử.”
      Cung hầu bên người Hoa Lưu Li toàn bộ dừng bước chân, khom người lui đến bên chân tường. Hoa Lưu Li vịn tay Diên Vĩ từ bộ liễn xuống, lẳng lặng nhìn Đông Cung nghi giá càng ngày càng gần.
      Khi nghi giá đến gần ngay trước mắt, Hoa Lưu Li mới cởi mũ áo choàng xuống, cúi đầu phúc lễ.
      Gió đông mang theo tuyết thổi vào mặt nàng, có chút lạnh.
      Gió khẽ thổi qua làm rèm kiệu bị nhấc lên, Thái Tử nhìn thấy mảng đỏ nền tuyết.
      Khi rèm kiệu sắp khép lại, vươn ngón tay trắng nõn, đem nó xốc lên.
      “Thần nữ thỉnh an Thái Tử điện hạ.” Hoa Lưu Li ngẩng đầu, thấy gương mặt tuấn mỹ phía sau rèm kiệu kia.
      Khó trách nghe đồn thánh thượng phá lệ thiên vị Thái Tử, mang khuôn mặt như vậy, ai lại bất công?
      “Khụ khụ.” Hoa Lưu Li dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, bất kể khi nào, nơi nào, nàng đều quên, mình là nữ tử mảnh mai đáng thương lại nhu nhược bất lực.
      Nàng vừa khụ xong, liền thấy Thái Tử buông rèm xuống, nàng thức thời mà lui về phía sau bước.
      Đột nhiên, bàn tay vươn ra từ sau rèm, tay cầm lò sưởi ấm thủ công tinh xảo.
      “Cầm .” Rèm lại lần nữa bị xốc lên, Thái Tử lười biếng mà nhìn nàng, “Ngươi là…… tiểu nương của Hoa gia?”đón đọc đầy đủ tại https://cungquanghang.com/threads/tạo-tác-thời-gian-edit-nguyệt-hạ-Điệp-Ảnh.34701/page-2 hoặc đọc sớm nhất từ group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301
      “Tạ điện hạ, thần nữ đúng là nữ nhi Hoa gia.” Hoa Lưu Li duỗi tay nhận lò sưởi, dùng hai tay áp lên nó, vô cùng ấm áp.
      “Tuyết lớn, đường cẩn thận.” Thái Tử nhìn nàng tươi cười, biểu tình bình đạm buông rèm kiệu xuống.
      May mắn lão đại tính toán cưới tiểu nương này của Hoa gia, bằng chỉ bằng diện mạo cộng với đầu óc của , chỉ sợ khiến tiểu nương nhà người ta ủy khuất tới chết.
      Sau ngần ấy năm Hiền phi ở hậu cung, cuối cùng cũng làm được chuyện tốt, để hoa tươi cắm bãi phân trâu là nhi tử nàng.
      Đây đúng là vừa tích phúc lại tích đức.
      ngocanh, bellchuongTôm Thỏ thích bài này.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      [​IMG]

      Chương 7: Rượu có độc

      Ánh mắt đầu tiên nhìn Hoa Lưu Li, Hiền phi hài lòng, nhưng nghĩ đến việc dù sao đối phương cũng thể trở thành con dâu của mình, tâm tình nàng dần lắng xuống.
      Bà cười cười mời Hoa Lưu Li ngồi xuống, nữ quyến ngồi cũng nhiều, trừ mấy vị công chúa quận chúa hoàng gia, còn lại đều là người nhà mẹ đẻ của Hiền phi.
      Trong rừng mai còn có mấy vị công tử mặc hoa phục ngâm thơ vẽ tranh, Hoa Lưu Li lơ đãng nhìn bông tuyết rơi xuống trong trung, càng ôm chặt lò sưởi. Trời lạnh như vậy, còn muốn cầm bút viết thơ vẽ tranh, mấy công tử sống trong kinh thành cũng dễ dàng.
      “Nương nương, Đại điện hạ hôm nay nghị ở đại doanh, tuy rằng tại về kịp, nhưng phái người tặng ít đồ vật cho ngài.” Cung nữ bên người Hiền phi cúi đầu giọng bên tai Hiền phi, “Ninh Vương cùng Ngũ hoàng tử bên kia truyền đến, là chốc lát nữa tới.”
      Hiền phi gật đầu cái, ý bảo biết. Bà nhìn về phía Hoa Lưu Li ngồi ở cách đó xa, bộ dáng mảnh mai vô lực, nhàng nhíu mày.
      Hạo Nhi tới cũng tốt, nương Hoa gia này lớn lên rất có vài phần tư sắc, vạn nhất Hạo Nhi coi trọng nàng, lại muốn thú nàng làm Vương phi, ngược lại thành phiền toái.
      Bàn ở trước mặt Hoa Lưu Li bày rất nhiều trà bánh, tuy vậy nàng chỉ nâng chén trà lên nhàng nhấp ngụm, điểm tâm cùng trái cây bàn hề động vào.
      “Huyện chủ, điểm tâm hợp khẩu vị sao?” Ngồi cùng Hoa Lưu Li là Nhị công chúa, sau khi chú ý tới, quan tâm nhìn nàng, “Nếu thích, liền bảo đầu bếp làm cái khác cho ngươi.”
      Mẹ ruột Nhị công chúa mất sớm, lại có huynh đệ ruột thịt nào, khi còn được nuôi dưới danh nghĩa Hiền phi hai năm, liền cố ý biểu ra thân thiết với Hiền phi cùng Vương, miễn cho làm người khác cảm thấy nàng thân thế nhược, có ai để dựa vào.đón đọc đầy đủ tại https://cungquanghang.com/threads/tạo-tác-thời-gian-edit-nguyệt-hạ-Điệp-Ảnh.34701/page-2 hoặc đọc sớm nhất từ group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301
      Nàng đối xử tốt với Hoa Lưu Li, chính là đại biểu cho thái độ của Hiền phi.
      “Trà bánh đều rất ngon, chỉ là thần nữ thân mang bệnh, thể ăn uống tùy ý.” Hoa Lưu Li cười: “Đa tạ ý tốt của công chúa.”
      Nhị công chúa nghĩ tới thân thể của Hoa Lưu Li kém đến vậy, tiếc nuối mà nghĩ, cha mẹ huynh đệ của đối phương đều là những người oai hùng, dung mạo của nàng còn xuất chúng, chỉ là thân thể lại quá kém, thực thích hợp làm hoàng tử phi.
      “Ta nghe người Hoa gia kiêu dũng thiện chiến, có thể lấy địch trăm, thân thể Hoa huyện chủ như thế nào lại yếu như vậy?” thiếu nữ ăn mặc cung trang màu xanh tùy tiện hỏi, tựa hồ cũng cảm thấy lời này của chính mình có cái gì đúng.
      “Vị này chính là nữ nhi của Thuận An công chúa, Gia Mẫn quận chúa, tính cách ngay thẳng, chuyện cũng có ác ý, mong huyện chủ đừng để trong lòng.” Nhị công chúa sợ Hoa Lưu Li tức giận, vội vàng giải thích hai câu, hoàng đối với đứa con Gia Mẫn này phá lệ thương, cuối cùng dưỡng thành cái tính tình vô tâm vô phế, có đôi khi chuyện làm tổn thương người khác mà biết.

      Đều là thân thích với nhau, hơn nữa đối phương lại là vô tâm, ngày thường các nàng dù nghe được lời dễ nghe, cũng đành giả bộ như biết.
      “Đa tạ quận chúa tán dương nhà thần nữ.” Hoa Lưu Li ra vẻ kiên cường mà cười cười, “Năm thần nữ sinh ra, có đội tặc binh giả mạo thương gia lẫn vào người trong thành, sau khi mẫu thân phát ra, lo lắng những kẻ tặc binh này làm thương tổn bá tánh trong thành, liền vạch trần mưu của bọn họ.”
      đến đây, Hoa Lưu Li đỏ hốc mắt, lã chã chực khóc: “May mà mẫu thân phát sớm, bá tánh mới tránh được kiếp. Nhưng khi đó mẫu thân người thân mang lục giáp (mang thai), sau khi ngăn lại tặc binh liền động thai khí, khi sinh ra ta nhận hết đau đớn thống khổ, thiếu chút nữa bởi vì khó sinh xác hai mạng.”
      “Từ khi còn trong bụng mẫu thân liên lụy đến người, là bất hiếu. Nếu bá tánh bởi vậy mà gặp nạn, ta còn chưa sinh ra thành tội nhân.” đến đây, Hoa Lưu Li bởi vì thương tâm quá độ, che lại ngực thiếu chút nữa thở nổi.
      “Huyện chủ, đại phu sớm qua, ngài thể bị kích động. Phu nhân cũng có ý trách tội ngài, mong ngài trân trọng thân thể.” Diên Vĩ móc ra bình thuốc , lấy hai viên đưa vào trong miệng Hoa Lưu Li, nhàng giúp Hoa Lưu Li vỗ ngực.
      “Ngươi, ngươi……” Gia Mẫn quận chúa bị bộ dáng sinh bệnh của Hoa Lưu Li dọa sợ, hơn nửa ngày mới oán giận , “Ta còn chưa gì, ngươi bày bộ dạng này ra cho ai xem.”
      “Quận chúa đúng, đều là ta sai.” Hoa Lưu Li dựa vào Diên Vĩ, thanh cực kỳ suy yếu.
      Gia Mẫn quận chúa tính tình ngay thẳng, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là nghẹn khuất, nghe đối phương gì mà “Quận chúa đúng, đều là ta sai”, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, nhưng lại thể ra lời nào.
      “Gia Mẫn, phu nhân tướng quân dũng cảm thua kém đấng nam nhi, bảo vệ bá tánh Đại Tấn ta, lập được công lao lớn, ngươi như vậy là quá thất lễ.” Hiền phi trầm mặt , “Ngươi là nữ nhi của Thuận An công chúa, bổn cung chỉ là phi tần trong hậu cung, vốn nên giáo huấn ngươi. Nhưng thân là quận chúa của Đại Tấn, ngươi dù biết lựa lời để , cũng nên hiểu cái gì nên cái gì nên .”
      Đừng hôm nay vốn là Gia Mẫn quận chúa sai, dù phải, bà cũng về phe nương Hoa gia. Bằng ngày mai lại có lời đồn “Hiền phi nương nương gọi nữ nhi của Hoa tướng quân vào cung khi dễ” bay ra.

      “Mong nương nương đừng trách cứ Gia Mẫn quận chúa, nàng sai, thần nữ xác là hậu bối vô dụng nhất của Hoa gia.” Hoa Lưu Li ngẩng đầu lên, bộ dáng ốm yếu lại kiên cường mỉm cười, “May mà phụ thân, mẫu thân cùng các huynh đệ đối xử với ta rất tốt, vì thần nữ sức khỏe yếu mà ghét bỏ, bọn họ có thể vì Đại Tấn trấn thủ, là kiêu ngạo của thần nữ.”
      Đúng vậy, nhà người ta đều bảo vệ quốc gia, thậm chí vì bảo hộ bá tánh mà khiến thai nhi trong bụng sinh non. Thế mà nay lại có người chạy tới hỏi nữ nhi bị sinh non này, cả nhà ngươi tài giỏi như vậy, sao người lại làm gánh nặng cho bọn họ?
      Đây là người thiếu đạo đức thiếu quan sát đến mức nào, mới có thể ra lời như vậy?
      Ánh mắt mọi người nhìn Gia Mẫn quận chúa dần mang chút khác thường, sau khi mấy vị công tử ngâm thở ở rừng mai nghe thấy việc này, đều nhịn được mà đau lòng cho Hoa huyện chủ mảnh mai lại thiện lương.

      Gia Mẫn quận chúa nghẹn khuất đến cơ hồ muốn hộc máu, trước đây nàng đều nghĩ sao vậy, nếu có người so đo với nàng, người khác cũng chỉ người này tính cách hẹp hòi, đủ rộng lượng. Hôm nay ràng ngoài miệng Hoa huyện chủ trách nàng”, vì sao nàng lại cảm thấy bản thân thua thiệt nặng?
      Càng nghĩ càng giận, nàng hừ tiếng, hất đổ trà bánh bàn, đứng dậy về phía rừng mai.
      Hành động này thể nghi ngờ là làm mất hết mặt mũi của Hiền phi, dù vậy mặt bà biểu gì cả, ngoài miệng khinh đạm : “Gia Mẫn trưởng thành rồi, tính tình so với khi còn cương liệt hơn ít.”
      Hoa Lưu Li mỉm cười , nàng thích nhất là nương nghĩ sao vậy, có nửa điểm ác ý, khi giao lưu chuyện rất vui vẻ.
      “Nương nương, Ninh Vương cùng Ngũ hoàng tử tới.”
      Tại loại thời điểm tương đối xấu hổ này, Ninh Vương cùng Ngũ hoàng tử đến, chính là hồi mưa đúng lúc.
      Ninh Vương dáng người hơi béo, cười rộ lên trông có chút phúc hậu. So sánh với , vị hoàng tử ở bên cạnh chính là trăng sáng trời, bảo ngọc trong đá khô, tùy ý đứng thôi thành bức họa.
      Hoa Lưu Li cảm thấy, ít nữ quyến ngồi ánh mắt đều sáng lên, bao gồm cả người gả làm vợ.
      Ngũ hoàng tử tựa hồ nhận thấy ánh mắt của các nữ quyến, đến trước mặt Hoa Lưu Li, ưu nhã hướng về phía nàng chắp tay : “Vị này hẳn là ái nữ của Hoa tướng quân?”
      Hoa Lưu Li được Diên Vĩ đỡ, đứng lên đáp lễ : “Thần nữ gặp qua Ninh Vương điện hạ, Ngũ hoàng tử điện hạ.”đón đọc đầy đủ tại https://cungquanghang.com/threads/tạo-tác-thời-gian-edit-nguyệt-hạ-Điệp-Ảnh.34701/page-2 hoặc đọc sớm nhất từ group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301
      cần đa lễ.” Ninh Vương tới, cười với Hiền phi, “Hiền phi nương nương, hôm nay có các vị tài tử giai nhân ở đây, ngài cần phải để yến hội phong phú hơn chút.”
      “Biết ngươi thích mỹ thực, ta sớm bảo người chuẩn bị tốt rồi.” Hiền phi đùa vài câu, để cung hầu chuẩn bị yến hội.
      Yến hội được bày ở lầu noãn các, như vậy khi thưởng cảnh cũng bị đông lạnh. Hiền phi sợ Hoa Lưu Li bị gió thổi chút làm cho sinh bệnh, cố ý an bài vị trí có gió thổi tới cho nàng.
      Đồ ăn do đầu bếp trong cung làm quả thực tinh xảo, ngay cả tên món ăn cũng tràn ngập ý thơ.

      “Bình rượu mai này là dùng tuyết đọng nhụy hoa mà ủ ra, mang theo hương thơm dịu lại khiến người khác say.” Hiền phi giới thiệu rượu xong, dặn cung nữ, “Hoa huyện chủ uống được rượu, đem ly dạ quang linh lung của bổn cung tới."
      "Ly rượu này do sứ thần của tiểu quốc mang đến tiến cống, chỉ có bề ngoài thủ công tinh mỹ, còn có hiệu quả giải rượu.” Hiền phi hướng về phía Hoa Lưu Li cười , “Ngươi thân thể ốm yếu, nếm thử hương vị là được.”
      “Đa tạ nương nương.” Hoa Lưu Li nhìn cung nữ đổi chén rượu mới cho mình, sau đó đổ rượu vào non nửa ly. Nàng cầm chén rượu, ngửi được cỗ hương mai thanh đạm.
      “Nếm thử xem.” Hiền phi vẫn là có lòng tin với bản lĩnh ủ rượu của mình, ngay cả bệ hạ đều khen dứt miệng.
      Hoa Lưu Li mới vừa bưng chén rượu lên, bên ngoài có mấy thái giám nâng rương về hướng này. biết mấy người thái giám này thân phận như thế nào, nàng phát , tươi cười ở mặt Hiền phi sau khi bọn họ xuất liền phai nhạt .
      “Bái kiến Hiền phi nương nương, gặp qua các vị quý nhân.” Thái giám hành lễ với Hiền phi: “Nô tỳ phụng lệnh Thái Tử điện hạ, tới tặng đồ cho Hoa huyện chủ.”
      Hoa Lưu Li nhướng mày, tìm nàng?
      Nàng để chén rượu cầm trong tay bên, nhìn mấy người thái giám hướng mình hành lễ: “Chư vị công công đây là?”
      “Huyện chủ, nô tài là cung nô hầu hạ ở Đông Cung, điện hạ vẫn luôn thập phần kính ngưỡng Hộ Quốc đại tướng quân oai phong bất phàm, biết được hôm nay huyện chủ tới thưởng mai trong cung, liền cố ý sai bọn nô tài đến đưa lễ gặp mặt.” Bọn thái giám Đông Cung tựa hồ quên chủ nhân nơi này là Hiền phi, thoải mái hào phóng đem danh mục quà tặng cùng mấy rương lễ vật giao cho tùy tùng bên cạnh Hoa Lưu Li, “Thái Tử điện hạ còn , nếu có người cố ý làm ngài khó xử, cứ việc phái người tới tìm điện hạ, người trút giận thay huyện chủ.” Thái giám cần đầu chắp tay thi lễ , “ dám quấy rầy nhã hứng dùng bữa của chư vị quý nhân nữa, nô tài xin cáo lui.”
      Nếu là nam nhân khác tặng lễ vật cho nữ tử chưa chồng, người khác khẳng định cho rằng đối với vị nữ tử này có tình cảm nam nữ, nhưng nếu người làm chuyện này là Thái Tử, mọi người ngồi đây hoàn toàn có suy nghĩ như vậy.
      Bởi vì Thái Tử phải nam nhân bình thường.
      Bọn họ thậm chí hoài nghi, Thái Tử cố ý tại lúc này phái người đưa lễ vật đến, còn muốn trút giận giúp Hoa huyện chủ, là cố ý để cho Hiền phi ngột ngạt.
      “Thỉnh công công chuyển lòng biết ơn của tiểu nữ tới Thái Tử điện hạ.” Hoa Lưu Li giả bộ biết mâu thuẫn giữa các hoàng tử, nghiêm túc cảm ơn.
      Phi tần sinh hạ Hoàng trưởng tử lại phải là mẹ đẻ của Thái Tử, hòa thuận là quy củ bất biến từ xưa đến nay.
      Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, vài bông hoa mai bay vào trong noãn các, ở trung lơ lửng, rơi vào trong ly rượu dạ quang trước mặt Hoa Lưu Li.
      Sau đó nàng liền nhìn thấy, cánh hoa ở trong rượu biến thành màu xanh lục khó coi.
      Ai nha, ta , rượu có độc!
      đón đọc đầy đủ tại https://cungquanghang.com/threads/tạo-tác-thời-gian-edit-nguyệt-hạ-Điệp-Ảnh.34701/page-2 hoặc đọc sớm nhất từ group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :