1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tạo tác thời gian (Edit) - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chào các tỉ muội, về truyện tạo tác thời gian, lúc ta bắt đầu edit bộ truyện này, có tìm google chưa thấy ai edit nên ta mới bắt đầu edit, giờ tìm hiểu thấy có bạn edit đến chương 60 và xin drop và cũng mong có editor khác tiếp tục edit nên ta bắt đầu edit từ chương 61. Các chương của bạn ấy edit mị xin beta lại, mị tôn trọng người đăng chương edit đầu tiên nên ghi nguồn đầy đủ.
      Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình.
      Từ chương 1 đến chương 5 ta edit rồi nên ta đăng 5 chương đó lên luôn. Còn các chương còn lại mình beta và đăng dần. Tiến độ 1 chương/ngày. Thậm chí là 2,3 chương/ngày.
      Mong mn ủng hộ mị. Xin cảm ơn. <3
      Mây mèo, B.Cat, linhdiep173 others thích bài này.

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      [​IMG]
      Chương 2: có khả năng!

      Sau thoáng im lặng, người phòng bếp hạ độc cẩn thận : “Nữ nhi Hoa gia kia, bị nuôi dưỡng thành điêu ngoa tùy hứng, có chút chí khí hào sảng của võ tướng thế gia, thuộc hạ nghĩ tới ….. nghĩ tới, nàng ta lại biết xấu hổ dùng thủ đoạn gây khó dễ cho người.”
      Gì mà ngửi thấy mùi thức ăn mặn liền hoa mắt chóng mặt, sao nàng ta mình uống sương sớm lớn lên luôn ?
      Đúng là nữ nhân thối biết xấu hổ!
      Lần thứ hai trong phòng lại yên lặng, chợt nghe tiếng bước chân vội vàng từ bên ngoài truyền đến , hán tử phụ trách hạ độc vội sửa sang xiêm y người, mặt mang vẻ quan tâm, giữ cửa, kéo ra khe hở khoảng nửa người.
      Sau khi nhìn thấy mấy nha sai nâng Lâm Chi Huy bất tỉnh nhân lên, nhịn được nghĩ, nếu hai tiểu tế tử của Hoa gia có thể khiến Lâm Chi Huy tức chết tốt, có thể giúp bọn bớt được rất nhiều việc.
      Đáng tiếc Lâm Huy Chị mạng lớn, quan văn kiên cường, cho dù ngất xỉu vì tức, bị nha sai nâng nhưng vẫn vô thức nhắc mãi nhân nghĩa đạo đức.
      Chẳng qua thân là quan văn, lại bị nha sai nâng như thế, tri thức cũng chỉ như hạng quét rác mà thôi.
      “Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Hán tử đóng cửa, quay đầu nhìn nam tử ngồi cạnh cửa sổ.
      “Còn có thể làm gì, đương nhiên là nhanh chóng !”
      ?”
      chẳng lẽ ở lại đây để bọn chúng nghi ngờ sao?” Khuôn mặt nam nhân trầm xuống, vốn tự xưng là mưu tính hơn người, ngờ lại ngã ở nơi này!
      Suốt đêm Hoa Lưu Li ngủ ngon, giường trạm dịch vừa cũ vừa hẹp, cho dù chăn gấm có tốt đến đâu vẫn khiến nàng thấy thoải mái.
      Lăn lộn đến nửa đêm, lúc nàng cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai. Nàng tức giận hất chăn sang bên, mặc áo ngoài xuống lầu.
      “Mới sáng sớm, kêu la cái gì?” Nha sai cũng bị tiếng thét chói tai đánh thức, chuẩn bị mắng hai câu, thấy Hoa Lưu Li cũng xuống, bèn vội vàng nuốt xuống.
      Hoa Trường vừa ra khỏi cửa thấy muội muội đứng hành lang, tóc còn chưa chải. vội tới kéo mũ áo choàng đội cho nàng, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
      “Ở bên ngoài … bên ngoài chết rất nhiều chim sẻ.” Sắc mặt dịch thừa tái nhợt, “Hôm qua hạ quan đem đồ ăn bị đổ vào trong viện …”
      Đôi mắt Hoa Trường khẽ trầm xuống, mới bước ra cửa liền thấy rất nhiều chim nằm rạp trong viện, mặt đất vẫn còn ít đồ ăn bị tuyết đọng đông cứng.
      Đồ ăn hôm qua bị muội muội làm đổ có độc.
      phải tiểu nhân làm, việc này liên quan đến tiểu nhân.” Đầu bếp ra thấy có việc như vậy, cũng bị dọa , vội vàng lắc đầu: “Tiểu nhân làm đầu bếp ở trạm dịch mười mấy năm, tổ tiên trong sạch, nào dám làm những việc như vậy.”
      “Này, này, này …..” Tuần kiểm thấy việc như vậy, chân bị dọa mềm nhũn, nếu vị phạm quan kia chết ở chỗ bọn họ, dưới toàn bộ trạm dịch đều bị xúi quẩy theo.
      “Tam ca, xảy ra chuyện gì vậy?” Hoa Lưu Li cũng theo đến đây.
      Hoa Trường vội vàng đứng lên, đứng trước che Hoa Lưu Li, để nàng nhìn thấy mấy hình ảnh ghê tởm này: “Đừng nhìn, tránh chút nữa ăn ngon.”
      đáng sợ.” Hoa Lưu Li vỗ ngực, dáng vẻ ta mảnh mai yếu đuối, quay đầu trở về: “Ta sợ nhất mấy vật dơ bẩn đó.”
      Hoa Trường sửa áo choàng cho nàng: “Muội về phòng để Diên Vĩ vấn tóc, huynh cho người thu dọn sân viện chút.”
      “Được.” Vội vàng xuống lầu, Hoa Lưu Li ăn mặc có chút phong phanh, gió thổi qua làm nàng hơi lạnh. Nàng trở lại phòng, rúc trong ổ chăn lúc, nha hoàn mới nhắc nàng thay quần áo, rửa mặt.
      Chờ nàng xuống lầu lần nữa, những người khác sắp ăn xong cơm sáng. Nàng ngồi cạnh bàn, nhìn đồ ăn bàn kén cá chọn canh.
      “Nhân bánh bao quá ít.”
      “Cháo vẫn còn thiếu ba phần lửa mới nhừ.”
      “Điểm tâm đủ tinh tế.”
      ăn đến hai miếng cơm nhưng tật xấu nhìn ra ít. Nhưng mặc cho nàng làm ra vẻ tiểu thư kiêu ngạo tận trời, Lâm Chi Huy ngồi trong góc phòng đều mở miệng.
      Cố nén ghét bỏ dùng xong cơm sáng, Hoa Lưu Li nhịn được nghĩ, nàng bày ra đống tật xấu, vi phạm tác phong quan liêu, lão già ngồi bên cạnh cả nửa ngày chẳng lẽ bắt bẻ tật xấu của nàng?
      Lão già này, tuổi lớn, nhưng khí độ* lại rất , loại người này, nếu có thời cơ tốt để bới móc gây phiền toái cho nàng như vậy, hẳn phải lên tiếng mới đúng.
      *Khí độ: chắc là khí chất độ lượng.
      ngẫm nghĩ, Hoa Lưu Li liền thấy lão quan văn về phía nàng, mày liễu hơi nhướng, nàng vẫy tay gọi nhóm vệ binh đến đứng phía sau nàng.
      Cãi nhau sao, quan trọng nhất vẫn là nhiều người, đủ khí thế.
      Tâm tình Lâm Chi Huy thập phần phức tạp, mang theo xiềng chân đứng vốn tiện, cứ hai bước phải dừng lại, ba bước liền thở ra hơi, nhưng vẫn kiên quyết đến trước mặt Hoa Lưu Li.
      đợi Hoa Lưu Li mở miệng, bỗng hành đại lễ với Hoa Lưu Li.
      Sắc mặt Hoa Lưu Li đại biến, lão già này muốn làm gì, cố ý hành đại lễ để giảm phúc của nàng?
      Cãi nhau thắng được nàng, liền dùng thủ đoạn đê tiện này?
      “Đa ta ơn cứu mạng của nương hôm qua.” Có thể trở thành quan to tam phẩm trong triều, tuy rằng có tư tâm nhưng phải là người ngu ngốc.
      Sáng tỉnh dậy, biết được có người muốn hạ độc giết , hơn nữa còn đợi sau khi hậu nhân của Hoa gia xuất mới giết , Lâm Chi Huy nhận ra rằng phía sau việc này còn che giấu mưu lớn.
      Nếu chết, vốn chỉ đơn giản là ý kiến trong triều hợp, có thể biến thành huyết hải thâm thù. Văn nhân tâm cao khí ngạo, Hoa Ứng Đình vừa đại thắng Kim Phách quốc, uy vọng với dân chúng cực cao, nếu hai bên đấu tranh, chắc chắn khiến triều đình đại loạn, cuối cùng chỉ sợ liên lụy toàn bộ Đại Tấn triều.
      Hay cho độc kế ly gián, đây nhất định là mưu tà ác của địch quốc.
      Chạng vạng hôm qua, việc hậu nhân Hoa gia đạp đổ đồ ăn của , chỉ cứu mạng, mà còn cứu vô số người có thể bị liên lụy vào việc này.
      Lâm Chi Huy tuy thích kẻ hiếu chiến, nhưng có nghĩa là là người nhớ ấn tình.
      Lại nhìn Hoa Lưu Li, cảm thấy tuy rằng tiểu nương có chút kiêu căng, có chút khéo mồm khéo miệng, tính tình có hơi kém, thỉnh thoảng bắt bẻ làm kiêu, nhưng vẫn có ưu điểm.
      Chẳng hạn như …..
      Lâm Chi Huy nghĩ nghĩ, chẳng hạn như rất đẹp?
      Nếu văn nhân muốn khích lệ người, chắc chắn có thể tìm ra từ để tán dương. Nên dù trong lòng Lâm Chi Huy có rất nhiều ý kiến với ân nhân cứu mạng là Hoa Lưu Li, nhưng vẫn ra chuỗi câu tán dương cảm kích.
      Hoa Lưu Li: “………..”
      Lợi hại, vẫn là quan văn lợi hại. Có thể hành vi vô tình của nàng thành nhìn việc, hành nhạy bén, cứu người lúc nguy nan, khiến chính nàng còn suýt tin đó là .
      “Vị đại nhân này, dù ngươi có bao nhiêu lời hay cũng được ăn thịt đâu.” Hoa Lưu Li dùng khăn tay khẽ lau khóe miệng. “Vô dụng thôi.”
      Lâm Chi Huy khựng lại, biểu tình có chút cứng đờ: “Lão phu có ý này.”
      “Nếu có ý này, vậy cần thêm gì nữa.” Hoa Lưu Li quay đầu, chỉ vài vệ binh: “Các ngươi hộ tống vị đại nhân này lên đường. Nhớ , nhất định phải cẩn thận để ý đồ ăn của vị đại nhân này.”
      Quyết để ăn thức ăn mặn, cho thèm chết.
      Lâm Chi Huy sửng sốt, lúc sau lại chắp tay thi lễ với Hoa Lưu Li lần nữa: “ nương đại nghĩa, lão phu thẹn sánh kịp.”
      Hoa Lưu Li liếc mắt nhìn , dấu vết tránh sang bên cạnh bước, đứng dậy với Hoa Trường :”Tam ca, chúng ta phải lên đường.”
      Còn , lão già này càng ngày càng điên.
      “Được.” Hoa Trường ngồi bên cạnh tủm tỉm cười gật đầu, chút nghi ngờ hành động của Hoa Lưu Li, thậm chí còn thấy, tuy rằng tên Lâm Chi Huy này đúng tí nào, nhưng xét phương diện khích lệ muội muội , vẫn có chỗ đáng khen.
      Lên xe ngựa, Hoa Lưu Li nhìn dịch thừa cúi người hành lễ, lại nhìn trạm dịch cũ nát phía sau , tùy ý ném túi châu báu xe ngựa cho dịch thừa: “ Trong phạm vi vài trăm dặm quanh đây, chỉ có trạm dịch này. Ngươi cầm chút tiền này cẩn thận tu sửa phen.”
      “Tạ quý nhân, đa tạ quý nhân.” Chỉ đêm ngắn ngủi xảy ra chuyện lớn như vậy, dịch thừa sớm bị dọa vỡ gan, cho rằng vị quý nhân hay bắt bẻ này gây phiền toái cho . ngờ, quý nhân quở trách còn cho tiền tu sửa trạm dịch, đây đâu phải quý nữ, ràng là tiên nữ hạ phàm.
      Sau khi huynh muội Hoa gia rời , Lâm Chi Huy nhờ nha sai tìm giấy bút, viết phong thư, nhờ dịch thừa trạm dịch đưa tới kinh thành.
      Huynh muội Hoa gia cao thượng, tuy rằng trong lòng bọn họ oán giận với việc buộc tội Hoa Ứng Đình, nhưng khi thấy tính mạng nguy nan, lại vứt bỏ hiềm khích, phái vệ binh hộ tống đến nơi lưu đày. Lòng dạ bậc này khiến tự thấy hổ thẹn.
      Chẳng lẽ …. ôm thành kiến với quân Hoa gia là sai?
      Dọc đường , Hoa Lưu Li ngừng bắt bẻ, dừng dừng. Thế nên thư của Lâm Chi Huy còn tới kinh thành trước bọn họ bước.
      Trong phủ Thượng thư, Hộ bộ Thượng thư Tào Tiến Bá nghị cùng Hộ bộ Thị Lang Tả Uẩn Đức. Nghe hạ nhân , có thư bằng hữu tốt gửi đến, liền bảo hạ nhân mang tới.
      “Haiz.” Tào Tiến Bá cầm thư trong tay nhưng lập tức mở ra, ngược lại cười khổ : “Lần này ta và Huy Chi cùng chính kiến, khiến xảy ra việc có gì đáng mừng.”
      Thậm chí còn hơi sợ mở phong thư này.
      Huy Chi kiên trì cho rằng việc Hoa tướng quân đánh lui đại quân Kim Phách quốc, chiếm lấy thành trì của đối phương là cực kì hiếu chiến. Mà lại mười phần đồng ý với cách làm của Hoa tướng quân. Thế nên Huy Chi vẫn luôn có ý thuyết phục . Sau đó vì chuyện này, bọn họ ở triều cãi cọ nhau vài câu.
      Chỉ sợ phong thư này, cũng phải vì nhớ tình bằng hữu mà viết ra.
      “Đại nhân, người vì giúp Lâm đại nhân cầu tình, lại khắp nơi, nếu Lâm đại nhân hiểu biết, chắc chắn khổ tâm của ngài.” Tả Uẩn Đức an ủi : “Ngài và Lâm đại nhân có giao tình mấy chục năm, nhất định vì chuyện này mà ảnh hưởng.”
      “Ngươi hiểu Chi Huy, tính quật cường ngang ngạnh, nhận định việc gì có tám con ngựa cũng kéo được.” Tào Tiến Bá thở dài, cuối cùng vẫn chậm rãi mở phong thư.
      Tả Uẩn Đức biết vài ngày trước, hai người bất đồng chính kiến mà mâu thuần náo loạn, lấy tính nết của Lâm đại nhân, phong thư này hơn phân nửa là mắng Tào Thượng thư. Cho nên giữa lúc Tào Tiến Bá đọc thư, nghĩ ra vài cách an ủi cảm xúc Tào Thượng thư.
      đợi hồi, chờ được thanh chuyện của Tào Thượng thư, nhìn biểu tình như kinh ngạc lại như nghi ngờ của đối phương, giống như trong thư viết điều gì vô cùng hoang đường.
      “Đại nhân?” Tả Uẩn Đức nghĩ, lẽ đọc thư của Lâm đại nhân, tức đến hồ đồ rồi?
      “Uẩn Đức.” Vẻ mặt Tào Tiến Bá rối rắm buông thư, “Ngươi cảm thấy lấy tính cách của Chi Huy, nếu bị người uy hiếp, có thể lời trái lương tâm ?”
      “Lời này của đại nhân … là có ý gì?” Tả Uẩn Đức mờ mịt đầy đầu.
      “Chẳng hạn như, khen ngợi nhi nữ của người mà thuận mắt?”
      Nghe vậy, Tả Uẩn Đức cười gượng: “Cái này đại khái còn phải xem là ai .”
      “Chẳng hạn nhi nữ của Hoa tướng quân?”
      “Tuyệt có khả năng!” xong câu đó, Tả Uẩn Đức cảm thấy mình phủ nhận quá trực tiếp, tốc độ quá nhanh, khiến Tào Tiến Bá cho rằng ý của là lòng dạ Lâm đại nhân hẹp hòi, vì thế lại uyển chuyển thêm vài câu: “Nhi nữ Hoa tướng quân lớn lên ở biên thùy, từ nhận giáo dưỡng của Hoa tướng quân, hành chắc chắn có phong thái của Hoa tướng quân, lấy tính cách của Lâm đại nhân, chắc chắn thưởng thức hậu bối như vậy.”

      P/s: Mong cả nhà ủng hộ mị nha!
      ngocanh, annie196, sweet mandy6 others thích bài này.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      [​IMG]
      Chương 3: Trông dáng mà phán hình ngựa*


      * chắc giống như Trông mặt mà bắt hình dong ấy

      Cũng lúc này, mật hàm Lâm Chi Huy thiếu chút bị ám sát được trình lên ngự án của đế vương.

      Xương Long đế xem phong mật hàm, trầm mặt gì. Thái giám hầu hạ rũ đầu dám thở mạnh, sợ làm đế vương bất mãn.

      Trong phòng lặng yên như chết, ai dám phát ra tiếng động.

      Nhưng chính lúc đó, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, bước rất nhàng.

      “Phụ hoàng.”

      Nghe thanh này, thái giám và đám cung hầu cuối cùng cũng dám thả lỏng.

      Nam tử trẻ tuối mặc cẩm y tiến vào, trường thân như ngọc, dung mạo xuất chúng bất phàm. xuất khiến toàn bộ đại điện như sáng hơn vài phần.

      Nhóm cung hầu khom lưng hành lễ: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”

      Thái tử đến trước mặt hoàng đế, bộ dáng có chút lười nhác. chắp tay hành lễ với Xương Long Đế: “Trong triều lại có tên nào có mắt, khiến người tức giận?”

      “Ai cũng có bản lĩnh gây chuyện bằng ngươi.” Xương Long Đế ghét bỏ , buông mật hàm trong tay, ngẩng đầu nhìn người vừa đến:”Hôm qua lão đại về phủ, ngươi uống rượu với ?”

      “Đại ca kính rượu nhi thần, trước mặt nhiều người như vậy, nhi thần cũng thể làm mất mặt được.” Thái tử lười biếng ngồi xuống ghế, “Đến lúc có lời đồn huynh đệ nhi thần hợp, người khó chịu phải vẫn là phụ hoàng sao?”

      Xương Long Đế nhìn bộ dáng xương của , muốn quát lớn hai câu, lại nỡ, đành phải : “Lâm Chi Huy gặp ám sát ở trạm dịch huyện Hoàng Hoài.”

      Thái tử nhìn Xương Long Đế, chờ ngài tiếp.

      “May mà có chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên ta thoát được kiếp.”

      “Ồ.” Thái tử rũ mắt, quả là đáng tiếc.

      “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như vô cùng thất vọng nhỉ?”

      “Mỗi ngày đều khen đại ca tốt trước mặt ngài, moi móc tật xấu của nhi thần, hận thể túm nhi thần khỏi vị trí Thái tử, nâng đại ca lên vị trí đó.” Thái tử chậm rãi , “Ngài cũng biết, tật xấu khác nhi thần có, chẳng qua là thích ghi thù.”

      “Nếu chết, người phiền toái nhất chính là ngươi.” Xương Long Đế thở dài, “Cả triều đều biết ngươi thích Lâm Chi Huy, nếu chết minh bạch, tuy mặt ngoài những người kẻ đó dám , nhưng trong lòng chắc chắn cho rằng do ngươi làm.”

      Thái tử khẽ cười ra tiếng, chính là thích bọn họ trong lòng thoải mái nhưng ngoài mặt lại dám gì.

      Ngồi ở vị trí của , dù là làm gì, cũng có vô số người chỉ ra tật xấu của .

      Thấy dáng vẻ này của , Xương Long Đế liền hiểu đứa này ỷ vào có chống lưng, căn bản suy xét những vấn đề này: “Ngươi đó, ngươi đó …..”

      Phụ tử hai người chuyện, liền có thái giám tiến vào xin chỉ thị, là Hiền phi cầu kiến.

      Gần đây Xương Long Đế xem xét hôn của đại nhi tử, nghe thấy Hiền phi cầu kiến, liền cho nàng vào. Lúc Hiền phi tiến vào, thuận tay khép mật hàm để lại bàn.

      “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.” Tuy Hiền phi gần bốn mươi, nhưng dung nhan vẫn xuất chúng như xưa. Nàng vừa hành lễ với Xương Long Đế, vừa thuận tiện mỉm cười từ mẫu với Thái tử.

      Đáng tiếc Thái tử cảm nhận được hiền từ của nàng, chắp tay thi lễ với nàng xong liền dựa lưng vào ghế ngồi bất động.

      Hiền phi: “……….”

      Thái tử biết điều, nàng nghị với bệ hạ, nếu hiểu quy củ nên thức thời rời . Đằng này, chỉ , còn chọn tư thế ngồi thoải mái, đến tột cùng có để nàng vào mắt hay ?

      Thấy ánh mắt tha thiết của Hiền phi, Thái tử giật giật mí mắt, nhưng là người thiện tâm sao?

      phải a.

      Thế nên chỉ chọn tư thế ngồi thoải mái, còn ra lệnh cho cung hầu đổi trà nóng cho , mặt mang ý cười ‘Các ngươi cứ từ từ bàn bạc, ta chỉ muốn xem náo nhiệt.’

      Hiền phi hít sâu hơi, quay đầu nhìn Xương Long Đế: “Bệ hạ, hôm nay thiếp tới là vì hôn của Hạo Nhi, đứa Hạo Nhi này, cả ngày chỉ biết cố gắng vươn lên, cũng rảnh để lo hôn nhân của mình, chúng ta là trưởng bối của , cũng chỉ có thể nhọc lòng hơn chút vì .”

      “Năm nay lão đại cũng hai mốt, đúng là thể tiếp tục chậm trễ hôn .” Xương Long Đế gật đầu, “Minh Hạo thiện võ, lại thích bài binh bố trận, nàng thấy tìm cho Vương phi cùng sở thích sao?”

      “Bệ hạ, ý của ngài là?” Nét mặt Hiền phi cũng vui vẻ gì nhiều.

      “Hộ Quốc Đại tướng quân có ái nữ, dung nhan xuất chúng, năm nay mười lăm tuổi, vừa xứng với Minh Hạo. Nếu nàng có ý kiến, trầm liền mặt dày đề cập hôn này với Ứng Đình.”

      Hiền phi nghe vậy, trái tim run rẩy, quả nhiên bệ hạ có ý này. Xét địa vị tại của Hộ Quốc Đại tướng quân, cưới nữ nhi nhà đúng là việc tốt, chỉ là ….

      Trong lịch sử, có ít tướng quân chiến công hiển hách bị đế vương nghi kỵ, đặc biệt là người như Hoa Ứng Đình, cẩn thận chút lâm vào họa diệt môn. Lúc bệ hạ còn trẻ, chắc chắn có kiêng kị với Hoa gia, bằng hà tất muốn nữ nhi Hoa gia trở thành con dâu Hoàng thất?

      Cưới nữ nhi Hoa gia chỉ là phong quang nhất thời, về lâu về dài, nhất định bất lợi. Khi bất mãn của Bệ hạ với Hoa gia càng ngày càng lớn, chắc chắn ngài thấy phản cảm với nhi tử cưới nữ nhi Hoa gia.

      Tình cảm của Đế vương với người thân vốn bạc bẽo.

      “Bệ hạ, nương Hoa gia đúng là người tốt ngàn dặm khó tìm.” Hiền phi cười , “Chỉ là tính cách Hạo Nhi quá mức ương ngạnh, nếu lại cưới khuê nữ của võ tướng thế gia, thiếp sợ sau này bọn trẻ nảy sinh mâu thuẫn. bằng chọn cho nữ tử tính tình hiền hòa, tri thư đạt lễ, tính cách hai phu thê bổ sung cho nhau, tạo nên viên mãn.”

      Nghe Hiền phi cự tuyệt đề nghị của mình, Xương Long Đế liếc mắt nhìn xoáy vào Hiền phi, đến khi Hiền phi bị nhìn đến thấp thỏm bất an mới thu hồi ánh mắt, ngữ khí bình tĩnh : “Nếu vậy, cứ theo ý của nàng …”

      “Phụ hoàng, nhi thần quấy rầy ngài và Hiền phi nương nương chuyện nữa, nhi thần cáo lui.” Thái tử ngáp tiếng, lười biếng đứng lên, chắp tay cúi người hành lễ với Xương Long Đế, chuẩn bị rời .

      “Từ từ.” Xương Long Đế gọi lại, “Bên ngoài trời lạnh, ngươi mặc áo choàng của trẫm vào rồi hãng ra ngoài.”

      Ngự tiền tổng quản rũ áo choàng, hầu hạ Thái tử mặc áo choàng, rồi tiễn ra khỏi điện.

      “Điện hạ, ngài thong thả.” Thái giám tổng quản Triệu Tam Tài nhìn Thái tử xa, đến tận khi nhìn thấy xa giá của Thái tử mới phủi tuyết đọng người, thay đôi giày sạch , trở lại nội điện hầu hạ.

      Chờ Hiền phi rời , Xương Long Đế hỏi Triệu Tam Tài: “Lúc rời , Thái tử có thiếu gì, cần gì ?”

      Triệu Tam Tài lắc đầu: “Trước khi điện hạ rời , chỉ dặn nô tài cẩn thận hầu hạ Bệ hạ, vẫn chưa đề cập đến chuyện khác.”

      “Hôm qua Vương nhận phủ, trẫm ban thưởng ít đồ ….” Xương Long Đế trầm ngâm, lúc lâu sau mới : “Vật mà Vương có, Thái tử lại có, há chẳng phải bất công sao?”

      “Ngươi đến tư khố của trẫm, chọn ít vật Thái tử thích, mang đến cho .” Xương Long Đế lại ngẫm nghĩ: “Ngự mã được tiến cống mấy ngày trước, chọn mấy con đưa tới Đông Cung.”

      “Vâng.” Triệu Tam Tài cười lui ra.

      Thái tử rời khỏi Thần Dương Cung, giữa đường gặp Đại hoàng tử Vương, ngồi trong xe, lười biếng chắp tay thi lễ qua với Vương.

      Vương banh mặt xuống ngựa, thi lễ đáp lại .

      Thái tử là nửa quân vương, lễ của , các hoàng tử khác nhận nổi.

      biết Thái tử từ đâu qua đây?” Vương ngoài cười, trong cười hỏi.

      Thái tử nhướng mày, chậm rì rì chỉnh tay áo: “Đến ngồi với phụ hoàng lát.”

      Vương kéo khóe miệng nặn ra nụ cười, đột nhiên : “Hôm qua Thái tử coi trọng tuấn mã trong phu ta, ta vốn nên chắp tay nhường lại, chẳng qua ngựa đó là do chính phụ hoàng ban cho, ta tiện nhượng lại.”

      “Ồ?” Thái tử kéo dài giọng, “Ngươi ta cũng quên mất.”

      nâng mi mắt nhìn gương mặt đặc sắc của Vương: “ ngại, đúng lúc ta thích ngựa thuần chủng, con ngựa kia của ngươi lông đuôi hơi tạp chút. Nếu đưa tới Đông Cung, bị các tuấn mã khác xa lánh.

      Vương hít sâu hơi, nhắc nhở mình thể tức giận: “Thái tử, vật phụ hoàng ban cho là ngàn dặm khó tìm, đuôi có vài sợi lông tạp sắc có tính gì?”

      Ánh mắt Thái tử rơi xuống mặt Vương, lúc lâu sau mới nhàn nhạt : “Có thể là vì ta chỉ trông mặt mà bắt hình dong, mà còn trông dáng mà phán hình ngựa nữa.”

      Vương: “……….”

      Lúc nhắc tới trông mặt mà bắt hình dong, tên Thái tử khốn kiếp này nhìn chằm chằm mặt là có ý gì?!

      quá hai ngày, ít quan viên trong kinh thành biết việc Bệ hạ tặng Thái tử mấy ngự mã được tiến cống. Nhất thời khiến vô số người thổn thức, trong số các Hoàng tử, Bệ hạ thương nhất vẫn là Thái tử.

      Chung quy hài tử do chính mình nuôi lớn, tình cảm đương nhiên khác các Hoàng tử khác.

      Khi còn bé, thân thể Thái tử yếu nhược, biết vị cao nhân nào , mệnh cách Thái tử kỳ lạ, người bình thường giáo dưỡng được . Bệ hạ nghĩ, người bình thường giáo dưỡng được, nhưng là chân long thiên tử, đương nhiên phải người bình thường, vậy nên liền quyết định tự mình nuôi dưỡng.

      Kể cũng kỳ diệu, từ khi Thái tử được Bệ hạ nhận vào cung, rất nhanh có thể ăn, có thể chạy, thân thể cũng tốt hơn ít.

      Vì vậy, Thái tử ở Thần Dương Cung của bệ hạ đến tận lúc mười hai tuổi, mới dọn tới Đông Cung.

      Trước đó có vị Thái tử, vốn được Hoàng đế thiên sủng, cuối cùng lại bị chính phụ hoàng sủng ái mình biếm đến nơi khổ hàn, đến tận khi chết vì bệnh cũng chưa thể trở lại kinh thành.

      biết vị Thái tử này, có thể có kết cục tốt hơn hay ?

      Lúc huynh muội Hoa gia tới kinh thành, là nửa tháng sau. Vừa mới vào cửa thành, huynh muội hai người liền nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, người qua đường hỗn loạn thét chói tai.

      Hoa Lưu Li nhấc bức mành xe ngựa nhìn ra ngoài, thấy mấy thanh niên mặc hoa phục cưỡi lưng ngựa, đối với việc người qua đường hoảng sợ, bọn chúng làm như thấy, có tai như điếc.

      Mấy người trẻ tuổi hăng hái cưỡi ngựa đường cái, chuẩn bị tới tửu lâu uống hai ngụm rượu, bị mất binh linh mặc giáp trụ ngăn cản.

      “Ngươi là ai, dám cản đường của bản công tử?”

      “Chư vị công tử, luật pháp Đại Tấn quy định, thể cưỡi ngựa nơi phố xá sầm uất. Thân thể tiểu thư nhà ta yếu đuối, chịu nổi kinh hách. Bây giờ bị tiếng vó ngựa của các ngươi dọa sợ tới sắp ngất, các ngươi hẳn nên cho chúng ta lời giải thích.” Ánh mắt các binh lính sáng quắc, tay cầm chuôi đao, ý ‘ nếu các ngươi ràng, đừng hòng chạy.’

      “Gì?” Mấy vị công tử nhìn xe ngựa cách bọn họ những mấy chục bước chân. Kinh hách? Ngất?

      Đây là cố ý làm khó ?

      Bọn họ còn chưa mở miệng hoài nghi, nghe thấy tiếng xôn xao từ xe ngựa bên kia truyền đến. Mấy nha hoàn vây quanh xe ngựa, vội vàng chạy qua chạy lại, thỉnh thoảng nghe miệng các nàng “Thuốc” “Huyện chủ” “Đại phu”.

      Trong kinh thành, có vị huyện chủ nào mảnh mai nhiều bệnh như thế>

      Nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ về nhà có thể bị đánh chết ?
      ngocanh, annie196, sweet mandy5 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Tui khoái bộ này lắm, tui có xin vô group, có gì duyệt duyệt giúp với. Thanks nhiều nhiều
      Hale205 thích bài này.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      [​IMG]

      Chương 4: Tiểu thư ốm yếu


      Mấy công tử chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng bị trận thế trước mắt dọa sợ. Lại nhìn đám binh lính hung thần ác sát, tay lăm lăm lưỡi đao sắc bén, bọn chúng càng chột dạ, thành thành từ lưng ngựa bò xuống.

      Trong kinh thành có rất nhiều thế gia đại tộc, mỗi đại gia tộc đều thích lưu lại ấn ký gia tộc xe ngựa, nhưng nhìn mấy chiếc xe ngựa này, bọn chúng hoàn toàn đoán ra người ngồi trong xe ngựa ruốt cục là người của gia tộc nào?

      Xe ngựa quy chế cao, còn có binh lính hộ vệ, đây phải là đãi ngộ của những thế gia bình thường.

      Bọn chúng bất an, lo âu chờ đợi. Nhưng ngoại trừ binh lính vây quanh, có ai đứng đầu đến chuyện với bọn chúng. Thứ duy nhất bọn chúng có thể làm, chính là cúi đầu cầu nguyện có chuyện gì xảy ra với vị huyện chủ này.
      Đón đọc truyện tại cungquanghang.com https://cungquanghang.com/threads/tạo-tác-thời-gian-edit-nguyệt-hạ-Điệp-Ảnh.34701/page-2

      lát sau, cuối cùng cũng có nam nhân phong thái bất phàm về phía này, nội tâm bọn họ nổi lên vui sướng kỳ lạ, quan tâm đến sắc mặt đối phương thập phần khó coi.

      Chờ đối phương đến gần, bọn chúng vô cùng thức thời vội vàng xin lỗi, thuận tiện muốn đối phương lộ ra thân phận.

      “Xin chư vị yên tâm, tại hạ phải người vô lý, mời chư vị trước.”

      Bọn công tử ăn chơi trác táng vừa nghe vậy, đều nhịn được nghi hoặc, vừa rồi còn ra lệnh cho binh lính khí thế vây bọn họ lại, bây giờ lại tùy tiện thả bọn họ ?

      sao?” vị công tử có chút hoài nghi nhìn Hoa Trường , “ biết …”

      “Đương nhiên là .” Hoa Trường thở dài tiếng, “Mấy công tử còn trẻ hiểu chuyện, ta sao có thể so đo với các ngươi.”

      Bọn công tử ăn chơi trác táng nhàng thở ra, xem ra người này đúng là tính truy cứu bọn họ.

      “Cho nên đợi sau khi xá muội lành bệnh, ta tự mình đến phủ của chư vị bái phỏng.”

      Bọn công tử ăn chơi trác táng: “…………”

      Ý tứ là lời hợp nên chuẩn bị đến tận nhà cáo trạng?

      Độc, quá độc, sao đời lại có loại người nham hiểm như vậy? Bọn họ sợ đền bạc, cũng sợ đền dược liệu, chỉ sợ việc này bị cáo trạng về nhà, đến lúc đó sao bọn họ có thể có ngày lành?

      “Các vị yên tâm, ở trước mặt trưởng bối chư vị, ta chỉ tự thuật lại đúng , tuyệt thêm mắm dặm muối.” Hoa Trường hơi khom người chắp tay thi lễ với mấy vị ăn chơi trác táng sợ tới mặt biến sắc, “Chư vị, mời thong thả.”

      Ngươi lời này, ai còn dám ?
      đọc truyện đầy đủ tại cungquanghang và group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301

      “Có chuyện gì xảy ra?” Khi bọn công tử ăn chơi trác táng còn nhận lỗi, nam nhân mặc áo gấm huyết sắc cưỡi tuấn mã chậm rãi tới.

      Hoa Trường nhìn nam nhân mặc huyền y dưới thân tuấn mã, gì.

      “Gặp qua Vương.” Thấy Vương điện hạ, trong đám công tử ăn chơi trác táng có vài vị là tâm phúc, vội vàng hành lễ ngừng.

      “Duệ Đống, các ngươi làm gì ở đây?” Cơ Minh Hạo thấy bên đường hình như có người gây , vừa tới liền thấy biểu đệ cùng mấy đệ tử quý tộc ủ rũ cụp đuôi bị mấy binh lính vây quanh.

      “Vương gia.” mặt Điền Duệ Đống có chút xấu hổ, đặc biệt là khi nhìn thấy Vương cũng cưỡi ngựa, liền càng xấu hổ hơn.

      Việc này lớn lớn, , nhưng khiến Vương cũng bị liên lụy vào việc “Phóng ngựa nơi phố xá sầm uất”, đúng là phiền toái.

      Thấy biểu đệ lắp ba lắp bắp ngại ngùng , tầm mắt Vương chuyển đến Hoa Trường : “ biết vị công tử này là trang tuấn kiệt nhà ai? Chỗ này người qua người lại, phải nơi tốt để chuyện. Có thể nể mặt bổn vương, trước để binh lính lui ra?”

      “Vương gia hiểu nhầm rồi, tại hạ có ý ngăn cản chư vị công tử rời .” Hoa Trường mỉm cười, “Chính chư vị công tử kiên trì bồi tội với tại hạ, khiến tại hạ vô cùng khó xử.”

      Bọn công tử ăn chơi trác táng: “Vị công tử này đúng, là chúng ta kiên trì muốn ở lại nhận lỗi.”

      Nếu chúng ta nhận lỗi, ngươi tới cửa cáo trạng, ai chịu nổi việc này?

      Vương nhíu mày, thường ngày biểu đệ có đức hạnh gì, trong lòng hiểu , sao có thể chủ động bồi tội với người khác?

      “Tam công tử, tốt, huyện chủ hộc máu!”

      “Vương gia, xá muội bệnh nặng, xin thứ cho tại hạ vô lễ, cáo tử.” Hoa Trường xoay người trở về xe ngựa, “Lập tức hồi phủ.”

      Sau khi buông rèm xe, Hoa Trường quay đầu lại nhìn Vương cưỡi lưng ngựa, mặt cảm xúc, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

      Nghe thấy huyện chủ trong xe ngựa bệnh nặng hộc máu, dù là Vương cũng đành thúc ngựa sang bên nhường đường cho người qua.

      Chờ đoàn người xa, Vương mới mờ mịt nghĩ, rốt cuộc người trong xe là ai?

      “Có nhìn bộ dáng của Vương ?” Hoa Trường ngồi xếp bằng thảm lông trong xe ngựa, hỏi Hoa Lưu Li dựa vào đệm mềm hưởng thụ nha hoàn hầu hạ.

      “Có.” Hoa Lưu Li đến mày cũng lười động.

      “Cảm giác thế nào?”

      “Dung mạo còn bằng nửa phần Tam ca.” Hoa Lưu Li làm ra vẻ che ngực, “Khí hậu kinh thành tốt chút nào, khiến muội đột nhiên cảm thấy váng đầu, trong ngực buồn bực, vô cùng khó chịu, chỉ muốn ngất .”

      “Cách đây khoảng thời gian, bệ hạ có đưa tin tới cho phụ thân, hình như có ý muốn tác hợp muội với Đại Hoàng tử ….”

      Lập tức Hoa Lưu Li ngồi thẳng dậy: “Tam ca, Vương lớn lên khó coi như thế, hơn nữa còn phân biệt thị phi, gả cho loại nam nhân như vậy rất nhanh già đó!”

      Còn chưa biết ngọn nguồn việc, mở miệng kêu người khác nể tình, đắc tội với người khác mà biết. Loại người này chỉ lớn lên khó coi mà đầu óc cũng đặc biệt tốt.

      Hoa Trường tỏ vẻ vô cùng đồng tình với hành vi trông mặt mà bắt hình dong của muội muội mình: “Cả ngày phải ở cùng nam nhân đủ tuấn mỹ, xác thực ủy khuất muội, dù bị bệnh cũng buồn rầu đến phát bệnh mất. Vậy nên muội yên tâm, Hoa gia để muội gả cho Vương.”

      Nghe được lời này, Hoa Lưu Li lại lười biếng nằm xuống: “Muội tự nhiên thấy đầu còn quá choáng váng, ngực cũng còn buồn bực như trước, có thể dùng chút điểm tâm.”

      Lần này Hoa Trường dẫn theo muội muội hồi kinh trước, thứ nhất vì muốn tham gia khoa cử đầu xuân, thứ hai là để muội muội sớm làm quen với hoàn cảnh trong kinh thành.

      lâu nữa, phụ thân, mẫu thân, còn có nhị ca đều hồi kinh nên muốn trước đó thăm dò hướng gió* trong kinh thành.

      *hướng gió: ý là thăm dò các phe cánh trong kinh thành để có thể tiện bề xoay sở.

      Mắt nhìn muội muội được bọn họ dưỡng đến nũng nịu mềm mại, Hoa Trường cho nàng biết rằng từ đầu đến cuối, Hoa gia đều muốn để nàng gả vào Hoàng gia. Nam nhân Hoàng gia, có ai có thể chỉ tốt với mình Vương phi, nếu phải hôm nay nạp thiếp cũng là ngày mai muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế. Sau đó còn cầu Vương phi phải tuân thủ đống quy tắc hiền lương thục đức.

      Tiểu nương Hoa gia nhà , được cà nhà từ lớn đến thương, chiều chuộng, sủng ái trong lòng bàn tay, dựa vào đâu mà phải đến Hoàng gia chịu ủy khuất? Cứ thoải mái giữ chức huyện chủ, gặp được nam nhân hợp ý gả, nếu gặp được nuôi đám trai lơ mỹ mạo chơi, thế chả phải tốt hơn bao nhiêu sao?”

      Hoa gia lập chiến công hiển hách, trong kinh thành có phủ đệ thánh thượng ban cho. Có lẽ sợ Hoa gia hiểu lầm nên thánh thượng cũng ban thưởng tôi tớ trong phủ, nhưng lại thưởng cho bọn họ đống vàng bạc châu ngọc, hơn nữa còn ra lệnh cho Công Bộ trang hoàng lại toàn bộ tòa phủ đệ này.đọc truyện đầy đủ tại cungquanghang và group của editor https://www.facebook.com/groups/654758998655301

      Trước đó Hoa gia phải người bố trí xong phủ đệ, huynh muội hai người chỉ cần đến ở là được.

      Ngày đó khi cửa chính Hoa gia mở rộng, còn treo đèn lồng đỏ trước cửa đến hai canh giờ, trong kinh thành có ít quan viên biết Hoa gia có người hồi kinh, chẳng qua người trở về là ai.

      Sáng sớm hôm sau, quan viên ở cách vách Hoa phủ nhìn thấy xe ngựa trong cung đến cửa Hoa gia đón người tiến cung.

      Vì tỏ vẻ coi trọng với đại công thần, Xương Long Đế chỉ muốn đích thân thấy Hoa Trường , còn thỉnh nữ nhân tôn quý nhất trong cung là Thái hậu nương nương đến đón khuê nữ duy nhất của Hoa gia.

      Thái Hậu là mẫu thân của thánh thượng, tính cách rộng lượng, biết hoàng đế cố ý giành vinh quang cho Hộ Quốc Đại tướng quân liền lập tức tươi vui hớn hở đáp ứng, còn để mấy phi tần phân vị cao trong cung đến tiếp khách.

      “Tiểu nương mặt mỏng, đợi lát nữa nàng tới, các ngươi phải hiền hòa với nàng chút, đừng để nàng ta bị dọa.” Thái Hậu lo lắng mấy phi tần ngày thường lục đục với nhau lại gây ra chuyện xấu, nên cố ý dặn dò: “Hộ Quốc Đại tướng quân vì Đại Tấn mà sẵn sàng đầu rơi máu chảy, chúng ta thể khiến nữ nhi phải chịu ủy khuất ở kinh thành.”

      “Xin Thái Hậu nương nương yên tâm, dưới gối thần thiếp có nữ nhi, trong lòng vẫn luôn hâm mộ những gia đình có khuê nữ đó!” Hiền phi vội vàng , “Tiếp đón Hoa huyện chủ, thiếp nhất định coi nàng như nữ nhi thân sinh mà đối đãi.”

      Cái phi tần khác trong lòng đều trợn trắng mắt, tiện nhân này ngoài miệng luôn muốn sinh khuê nữ, thực tế nàng ta vẫn luôn đắc ý vì bản thân sinh hạ được Hoàng trưởng tử.

      Đều là thủ đoạn trong cung, lời này ra là muốn lừa gạt ai?

      Nhưng mọi người đều ngờ, nữ nhi Hộ Quốc Đại tướng quân tiến cung, nguyên nhân là vì nàng bị bệnh.

      “Bị bệnh, có phải do đường xá xa xôi, bị nhiễm phong hàn?” Thái Hậu khỏi có chút lo lắng.

      “Thân thể huyện chủ có chút mảnh mai, dọc đường tinh thần vẫn tốt. Chỉ là hôm qua lúc vào kinh, đúng lúc mấy vị công tử phóng ngựa đường, khiến nàng bị kinh hách, thêm nữa …” mặt người đưa tin lộ ra vài phần khó xử.

      “Thêm nữa cái gì?” Sắc mặt Thái Hậu nghiêm túc hỏi han.

      “Tam công tử thấy vài vị công tử phóng ngựa đường phố sầm uất, trái với luật lệ Đại Tấn nên tiến lên khuyên can, nào biết đúng lúc Vương tới.” Người đưa tin đến đây, vội vàng quỳ xuống, “Việc này vốn can hệ gì đến Vương, chỉ là huyện chủ sinh ra nhát gan, nàng cho rằng bản thân đắc tội với Vương gia, nên nóng vội, sợ hãi công tâm phun ra vài ngụm máu, trở lại phủ liền ngã bệnh.”

      “Mấy công tử kia là ai?” Việc này tuy rằng liên lụy đến Vương, nhưng Thái Hậu vẫn dừng tra hỏi, tựa hồ quyết tâm đòi lấy công đạo cho nương Hoa gia.

      “Hình như là Điền nhị công tử và vài vị công tử giao hảo tốt với Điền nhị công tử.”

      Các vị ngồi đây đều am hiểu việc tư duy, trong đầu từng người đều nhanh chóng vẻ ra toàn cảnh trường.

      Người nhà mẹ đẻ Hiền phi phóng ngựa phố xá sầm uất, dọa sợ tiểu nương vừa mới vào kinh. Tam công tử Hoa gia làm ca ca đành lòng khiến muội muội chịu ủy khuất, liền lý lẽ với Điền nhị công tử. Lúc đó Vương chạy đến giúp người nhà ngoại, vì thế khiến tiểu nương tức hộc máu.

      Chúng phi tần đều sôi nổi quay đầu nhìn về phía Hiền phi, vừa rồi còn muốn đối xử với tiểu nương như nữ nhi thân sinh, bây giờ nữ nhi nàng chịu ủy khuất, còn mau đòi lại công đạo cho nàng?

      Hiền phi: “………….”

      Hiền phi mất hết mặt mũi, sau khi trở lại tẩm cung, tức giận ném vỡ cây trâm ngọc.

      “Nương nương, đời làm gì có người mảnh mai như vậy, hơn nữa người kia còn là nữ nhi Hoa gia, liệu có phải nàng ta cố ý giả bệnh hãm hại Vương gia?” Cung nữ hầu hạ giọng : “Bằng sao có việc cãi nhau như thế?”

      “Nàng ta là nữ nhân chưa gả, giả bệnh có nửa điểm tốt, trừ phi nàng ta muốn gả chồng. Việc thân thể nàng yếu đuối truyền , trong kinh thành còn có nam nhân tốt nào dám lấy nàng?” Tuy rằng Hiền phi vô cùng tức giận, nhưng đầu óc nàng vẫn tốt: “Ngươi đến Điền phủ, bảo bọn họ quản giáo hậu bối cho tốt.”

      đúng là phiền phức, nữ nhi người ta tốt, vừa vào kinh bị người nhà nàng dọa ngã bệnh, thế này nàng ta còn có cách nào ra ngoài làm người?

      “Haiz.” Trong Hoa phủ, Hoa Lưu Li nằm nghiêng dựa vào cửa sổ, duỗi tay đón vài bông tuyết rơi, chậm chạp thở dài: “Hôm qua bị mấy tên ăn chơi trác táng dọa sợ, bây giờ ngực ta vẫn còn buồn bực.”

      Diên Vĩ thuần thục theo: “Những tên ăn chơi trác táng đó đúng là thiếu dạy bảo, tiểu thư quý giá như vậy, sao chịu nổi những hành động phóng đãng, vô lễ của bọn chúng.”

      Hoa Lưu Li lại ngẩng đầu nhìn trời, mặt đầy u sầu than : “Ta nhớ trước kia ở Thanh Hàn châu, mỗi lúc tuyết rơi, cha đều tự mình ra ngoài săn thú….”

      “Nô tỳ hiểu .” Diên Vĩ xoay người đến gian ngoài, với nha hoàn: “Tam công tử muốn ăn thịt nướng, kêu phòng bếp mau mau chuẩn bị.”

      Thân thể huyện chủ nhà nàng kiều nhược, nhớ người thân thiết ăn uống, nhất định là Tam công tử muốn ăn thịt nướng.
      ngocanh, bellchuongTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :