1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chỗ mình nay lạnh lắm, đánh chữ cóng hết cả tay, nên nay mình hai ngày ra chương nha, trời ấm hơn mình cố gắng bù cho mọi người <3<3<3<3

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 62:

      Edit: Pana

      Vân Đại chạy vào phòng đứng bên cạnh mẫu thân, trong đám người cũng chưa nhìn thấy Thái tử cùng Nhị hoàng tử.

      Cung tì ra ra vào vào, thái y bận rộn chữa trị, ai bận việc của người nấy ai lưu ý đến Vân Đại.

      Mục Ngu thấy nàng tìm mình, chỉ cầm tay nữ nhi, gì nhiều với nàng.

      Lúc này ma ma tới, : “ Hoàng hậu mời các vị phu nhân vào, nương nương có lời muốn .”

      Mọi người vào trong, Trần hoàng hậu nhìn lướt qua, nhìn thấy Vân Đại, vẫy vẫy tay với nàng.

      “ Vân tiểu thư, Hoàng hậu gọi tiểu thư lại đây.” Ma ma .

      Vân Đại thể tiến lên, Trần hoàng hậu vội cầm tay nàng : “ Hài tử ngoan, bổn cung có nguyện vọng, hy vọng ngươi có thể đáp ứng bổn cung.”

      Trong lòng Vân Đại lập tức lộp bộp tiếng.

      “ Nương nương, người có chuyện gì trực tiếp với thần thiếp là được, thần thiếp ra cũng muốn phân ưu cùng với nương nương.” Mục Ngu duỗi tay cầm lấy tay của hoàng hậu, bất động thanh sắc dùng thêm ba phần lực đạo gỡ bàn tay của bà ta ra khỏi bàn tay của Vân Đại.

      Trần hoàng hậu nhíu nhíu mày, thả lỏng tay, cũng quyết tâm làm đến cùng, suy yếu : “ Các ngươi đều tốt...”

      Liền vào lúc này, Thái tử được người nâng vào.

      “ Sao lại thế này?” Mọi người khe khẽ bàn luận, hiểu mọi chuyện ra làm sao.

      “ Mẫu hậu, thân thể hoàng huynh bỗng nhiên được khỏe, bên trong có thái y, nên nhi thần cho người đỡ hoàng huynh vào đây để thái y xem kĩ lần nữa tốt hơn.” Dạ Cảnh Hành giải thích .

      Trần hoàng hậu lo lắng, lại ho khụ khụ ngừng, đánh giá bộ dáng của Dạ Thôi Ngọc, sắc mặt càng thêm trắng.

      “ Thái y, mau, mau, bắt mạch cho hoàng nhi của bổn cung.”

      thái y trong đó tiến lên bắt mạch cho Thái tử, sờ soạng hồi, sau đó nhìn mắt, mũi, miệng của Thái tử, sắc mặt càng thêm tốt.

      đứng dậy, cùng thái y khác giọng bàn luận, để đối phương đến bắt mạch thêm lần nữa.

      “ Hoàng nhi.... hoàng nhi của ta...” Trần hoàng hậu suy nhược .

      Thái y xoa xoa mồ hôi lạnh : “ Bẩm nương nương, điện hạ người.... Điện hạ dùng ngũ thạch tán.”

      “ A...”

      “ Hoàng hậu bị bệnh nặng, người thân là Thái tử lại phóng túng dùng những thứ hại người như vậy...”

      Phụ nhân có nữ nhi mới vừa rồi bị Thái tử làm hại, nghiến răng nghiến lợi : “ Thế nhưng là ngũ thạch tán, khó trách Thái tử vừa rồi giống như người điên muốn bắt lấy nữ nhi của ta.”

      Mọi người cả kinh.

      Dạ Cảnh Hành rũ mắt quan sát màn này, tính toán thời gian sai biệt lắm, liền nhìn ra cửa.

      Bệnh của Trần hoàng hậu có thể kéo dài được tới ngày hôm nay điều may mắn, trước đó nghe được những lời mỉa mai của Tưởng quý phi, ngực cơ hồ đau muốn ngừng đập, bà ta cố gắng lắm mới có thể kiên trì được.

      Bà ta giờ vẫn kiên cường chống đỡ chỉ còn lại hơi tàn, chỗ nào có thể chịu được chuyện mất mặt của Thái tử, tại đây trước mặt những quý phụ kinh thành này.

      Trần hoàng hậu muốn mở miệng sai người đưa Thái tử đến tẩm điện khác, ngờ lúc này Hoàng đế lại đến đây.

      Thái tử bỗng dưng thoát khỏi khống chế của người khác, ngồi dậy bóp cổ cung nhân gần đó.

      “ Làm càn...”

      Sắc mặt hoàng đế khó coi, trực tiếp lệnh cho thị về đánh ngất Thái tử.

      Khuôn mặt Trần hoàng hậu thống khổ nhìn Thái tử ngã xuống mặt đất, sau đó lại chạm phải ánh mắt hoàn toàn thất vọng của hoàng đế, rốt cuộc nhịn được, “ Phụt” phun ra ngụm máu, ngã xuống giường.

      “ Hoàng hậu nương nương!”

      Ma ma nhào đến, Trần hoàng hậu bắt lấy tay ma ma , muốn vì Thái tử cầu tình.

      Thái y đến trước giường xem xét, ba ta cố hết sức tìm kiếm thân ảnh của hoàng đế, lại phát hoàng đế đứng bên cạnh bà ta, nhưng dường như lại cách bà ta rất xa.

      Hoàng đế thèm liêc mắt nhìn hoàng hậu cái, trong mắt đối với Thái tử đều là chán ghét, “ Đem nghiệt chướng này lôi xuống!”

      Trần hoàng hậu bỗng dưng mở to hai mắt, hô hấp cũng khó khăn....

      Thái y thấy tình huống tốt, vội dùng kim châm, chỉ là Trần hoàng hậu có động tĩnh gì nữa.

      đến khắc, thái y thấy thân thể hoàng hậu lạnh dần, mạch tượng hoàn toàn ngừng đập.

      “ Hoàng ,,, Hoàng hậu nương nương hoăng thệ!”

      “ Cái gì?” Hoàng đế kinh ngạc, tuy sớm đoán được hoàng hậu ngày này, nhưng vẫn kinh ngạc.

      Mọi người lúc này mới phản ứng, lập tức quỳ xuống tiếng khóc vang vọng cả tẩm cung.

      xe ngựa, Vân Đại kể lại chuyện xảy ra với Thái tử cho Mục Ngu nghe.

      Mục Ngu trầm mặt : “ Đồ đáng chết, nếu làm tổn thương đến sợi tóc của con, mẫu thân tuyệt tối tha cho .”

      Vân Đại : “ Mẫu thân đừng tức giận, có làm nữ nhi bị thương.”

      Mục Ngu thấy nữ nhi quả thực tổn hại gì, mới bình tĩnh lại : “ Thái tử dùng ngũ thạch tán khi hoàng hậu bệnh nặng, lại khinh bạc nữ nhi của thần tử, làm hoàng hậu tức chết, vị trí Thái tử tất nhiên khó mà giữ được.”

      Đến nỗi hôm nay vì sao cố tình dùng ngũ thạch tán, ở trước giường bệnh của Hoàng hậu làm trò, đều đó nằm trong phạm vi suy xét của Mục Ngu.

      Mục Ngu đem những chuyện này suy xét lần, biết trong đó còn có tình, liền lệnh cho Vân Đại mấy ngày này chớ có ra cửa.

      Quốc tang của Hoàng hậu, cả nước treo lụa trắng.

      Mà những người có mặt ngày hôm đó đều biết nguyên nhân Hoàng hậu chết cũng có thể diện gì mấy, là bị Thái tử sống sờ sờ chọc tức đến chết.

      Mệnh phụ thay thân y phục trắng tiến cung khóc thương đưa tiễn Hoàng hậu lần cuối, trong cung trong ngoài treo đầy lụa trắng.

      Liên tiếp mấy ngày chỉ nghe thấy tiếng khóc than.

      Mà hôm nay, trong ngoài đột nhiên an tĩnh hơn rất nhiều, trừ bỏ tiếng chuông bên trong chùa miếu, từng tiếng thở phào thoải mái truyền ra.

      Diệp Thanh Tuyển đứng dưới hành lang, nhìn về nơi xa, Thanh Y tiến lên : “ Mộ Châu có động tĩnh.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nếu ta nhớ lầm, tri phủ Mộ Châu là Tưởng Bình Tri.”

      Ngày xưa khi còn ở Mộ Châu, Tưởng Bình Tri nghe theo lệnh của Tưởng quý phi cho người trà trộm Diệp phủ dò la tin tức.

      giờ lại có động tĩnh, chỉ sợ Tưởng quý phi quyết định muốn nhắm vào .

      “ Thái tử bị phế, trừ bỏ điện hạ, chỉ còn lại Nhị hoàng tử có khả năng tranh giành vị trí Thái tử.” Thanh Y : “ Có cần thuộc hạ phái người Mộ Chậu làm chút chuyện...”

      Diệp Thanh Tuyển đánh gãy lời , chút để ý : “ cần, ta chết được.”

      Bệnh đa nghi của hoàng đế rất nghiêm trọng, nếu Tưởng quý phi tra ra được chuyện gì liên quan đến , dại gì làm chuyện ngu xuẩn để hoàng đế nghi ngờ.

      Gần đến cuối năm, Vân Đại ở trong phủ lâu đến buồn bực, liền đến Kính Quốc công phủ thăm các ca ca, tẩu tẩu.

      Mọi người vừa uống trà, thổn thức : “ Vì quốc tang của hoàng hậu, ngũ đệ muội sớm vào cửa rồi, bây giờ phải đợi ba tháng nữa mới được đàm hôn luận gả.”

      Các nàng ở trong phòng đóng cửa khoái lạc cắn hạt dưa buôn chuyện, là ấm áp.

      Vân Đại mặc bộ y phục màu tím, cổ áo may thêm vòng lông chồn trắng như tuyết, khuôn mặt nhắn oánh nộn, biết khi nào ghé đầu lên đùi Đại tẩu ngủ mất rồi.

      Nhị tẩu muốn ngắt cái mũi nhắn của nàng cái, bị Đại tẩu chụp tay ngăn lại.

      Mấy người trong phòng cười thầm tiếng, Ngũ tẩu tử : “ Thẩm thẩm tính tình bá đạo như vậy, như muội cảm thấy Đại Đại có thể gả cho gia đình nào thuần phác chút, miễn cho tính tính mềm mại của muội ấy bị người khác khi dễ.”

      “ Nếu như mọi người tin, chúng ta đánh cuộc , muội cược vị hôn phu sau này của Đại Đại cũng giống như Đại Đại là người hiền lương trung hậu.”

      “ Muội đừng có bậy, Đại Đại cũng phải là nữ nhi của gia đình bình thường, Đại Đại tất nhiên phải gả cho nam tử trầm ổn cẩn thận, ngày sau che chở được cho Đại Đại.”

      Đại tẩu tử vỗ về đầu Vân Đại, “ là người nhà, sau này chúng ta đều che chở cho muội ấy, ai biểu Vân gia lứa tuổi này chỉ có nữa oa nhi là nàng a.”

      Trong lòng các nàng đều hiểu như tiện ra chỉ cười cười, cũng để chuyện này trong lòng.

      Các nàng nơi nào lại nghĩ đến sau này Vân Đại lại gả cho người mà Vân gia thể nào so sánh được.

      Đến tháng hai năm sau, hoàng hậu qua đời hơn trăm ngày, kinh thành mới có vài phần náo nhiệt, theo mùa xuân đến rực rỡ hơn chút.

      Qua mùa đông, da thịt Vân Đại được dưỡng trắng nõn mịn màn như bạch ngọc thượng hạng, nhu mỳ đẫy đà, ngũ quan chỗ nào cũng xinh đẹp động lòng người.

      Người trong nhà xem nàng như báu vật mà bảo dưỡng, sau này mặc kệ nàng gả cho nhà nào, nam tử đó nhất định mê mẫn nàng đến thần hồn điên đảo.

      Trường Túc ma ma chuẩn bị xiêm y cho nàng, lại phát giác những xiêm y lúc trước giờ còn hợp với nàng, thân hình thiếu nữ đẩy đà hơn rất nhiều, việc cấp bách bây giờ là chuẩn bị xiêm y mới cho tiểu thư, hạ nhân liền đến đo lại kích cỡ, cho người làm lại lần nữa.

      Sau tết, Diệp Thanh Tuyển dọn vào phủ Tam hoàng tử ở.

      Giao tình đạm bạc, đến kinh thành cũng được thời gian cũng có bằng hữu thân thiết nào.

      Vân Đại nghĩ đến mình là người bơ vơ nơi nương tựa, nghĩ đến lúc trước cứu nàng mạng, trong lòng khỏi đành lòng, liền muốn đến phủ đệ mới của , cho kinh hỉ.

      Quản trong phủ vốn nghi hoặc người đến có quan hệ như thế nào với Tam hoàng tử, chính mình còn mắn đối phương biết quy củ, đến cả bái thiếp cũng có, kết quả nhìn thấy khuôn mặt của Vân Đại liền thay đổi sắc mặt, lấy tay áo dụi dụi mắt hai lần cứ tưởng mình thấy quỷ.

      “ Diệp quản , ông sao vậy, phải muốn hỏi ràng lại lịch của vị tiểu thư đó sao?” Nha hoàn khó hiểu .

      Diệp Vinh Xương vẫy vẫy tay , “ Hỏi cái gì mà hỏi, đưa khách quý đến thư phòng của chủ tử, chờ chủ tử về tự mình tiếp đãi.”

      Cho mười lá gan cũng dám đuổi người , còn ước gì mình biến thành khí để cho người kia thấy được.

      Vân Đại thấy mình được tự do vào phủ, càng thêm cảm thấy kì quái.

      Nơi này ràng là kinh thành, khi vào phủ, cảm thấy bố cục trong phủ có phần quen thuộc.

      Nha hoàn thấy nàng tò mò, đường đưa nàng đến thư phòng, lại : “ Nghe trong phủ tu bổ lại dựa theo chỗ ở cũ của điện hạ, chỉ là diện tích với địa thế bất đồng, nên chỉ có thể giống trước vài phần, thể giống như đúc được”.

      “ Đúng …” Nàng nghe xong lòng càng thêm nghi ngờ, ngờ lại là người hoài niệm như vậy.

      Nhưng phải là người nghèo sao? Tại sao trước kia lại sống trong phủ đệ lớn như vậy?

      Nha hoàn đưa nàng đến thư phòng rồi rời .

      Nhưng khi Vân Đại bước chân vào thư phòng, vẻ mặt càng thêm mờ mịt.

      Nàng nhìn mọi thứ xung quanh, càng nhìn càng thấy trong lòng bất an.

      Nàng qua kệ để sách, thẳng đến chỗ kín sâu bên trong giá sách.

      Nàng vốn nên ở chỗ này tự tiện xem đồ của người khác mới đúng.

      Nhưng từ lúc vào phủ, nàng phát ra số việc làm nàng cực kỳ sợ hãi.

      Nàng duỗi tay đẩy cánh cửa, lọt vào mắt nàng là bức tranh mỹ nhân được treo tường.

      Bức họa mỹ nhân đẹp tựa như tiên nữ.

      Biểu tình Vân Đại dần đọng lại.

      Nàng từng ở Diệp gia nhìn thấy qua bức họa này.

      Khi đó nàng hiểu được đời sao lại có nữ tử xinh đẹp diễm lệ kinh tâm động phách như vậy.

      Nhưng nàng có vào cung vài lần nhìn những phi tử trong cung ăn diện lộng lẫy, lại nhìn đến bức họa này, trong lòng tự nhiên có vài phần minh bạch.

      Nếu là phi tử được hoàng thượng sủng ái, nếu được họa sĩ trong cung vẽ, tất nhiên ăn mặc khác với những bách tính bình thường.

      Mỹ nhân trong tranh ôn nhu tựa như sóng nước mùa xuân, nhìn tranh đẹp vậy ở ngoài đời chắc cũng là người nhu tình như nước.

      Ánh mắt Vân Đại tránh những phục sức được phối màu cách phức tạp, chỉ đơn thuần nhìn ngũ quan gương mặt kia, thế nhưng càng xem càng thấy quen thộc….

      “ Đại Đại.”

      Vân Đại nghe thấy có người gọi mình, mặt rút vài phần huyết sắc.

      Nàng chần chờ xoay người lại, nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển ở phía sau mình.

      Tay chân nàng lúc này lạnh lẽo, thấy , nhớ lại những lời lúc trước.

      tên Dạ Cẩn Nguyệt, thân thế của cùng nàng đáng thương giống nhau.

      từng chăn dê, từng nuôi thỏ.

      Khi còn sống rất khổ sở, ăn còn đủ no…

      “ Diễn kịch chơi như vậy cũng lâu rồi, lúc này là thời điểm thích hợp để kết thúc mọi chuyện.”

      Ngữ khí Diệp Thanh Tuyển bình tĩnh chọc rách tầng giấy dán cửa sổ mỏng manh trước mắt.

      Vân Đại vốn tưởng rằng chột dạ, thế nhưng hóa ra nàng nghĩ quá nhiều.

      “ Vì cái gì…” Nàng có chút sức lực .

      Khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất ôn nhã, nhưng đó chỉ là bề ngoài của , bên trong là người tâm cơ thâm trầm.

      Ngũ quan tuy giống với nữ tử được vẽ trong tranh, nhưng tính tình lại tương phản với nữ tử ưu nhã tựa như cảnh xuân tươi đẹp kia.

      Diệp Thanh Tuyển bình thản : “ Vì sao cho nàng biết, chẵng lẽ trong lòng nàng còn sao?”

      Khuôn mặt của Vân Đại hơi hơi trắng bệch, giật giật cánh môi, lại vẫn muốn vì biện giải: “ Là… Là bởi vì đây là bí mật của hoàng thất, thể để cho người ngoài biết được sao…”

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt : “ phải.”

      “ Vì ngay từ lúc bắt đầu ta hiểu rất , nếu nàng biết được thân phận cũ của ta, tất nhiên cho ta bất luận cơ hội nào tiếp cận nàng.”

      chậm rãi đến trước bức họa, đánh giá người trong bức họa, : “ Tâm tư của nàng có lẽ đơn thuần như cũ, nhưng tuổi của ta lớn hơn nàng rất nhiều, ta lại quá hiểu nàng.

      Khi đó ta nhìn nàng rời , nàng ngoài miệng nhớ ta, nhưng trong lòng ta đáp án quá ràng.

      Nhưng ta thả nàng phải vì những lời trơn tru dễ nghe đó của nàng…”

      Ánh mắt chậm rãi dừng lại mặt nàng, cùng nàng : “ Mà bởi vì chung quy nàng vẫn phải trở về bên cạnh ta.”

      Cả người Vân Đại bỗng dưng run lên.

      Cho nên lúc nàng lên xe ngựa, chuẩn bị , đến tiễn nàng cũng tiễn.

      “ Chính là…” Suy nghĩ nàng lúc này đình trệ thốt ra được thêm từ nào.

      Nàng thậm chí… ý đồ của là gì đều .

      Sói nếu muốn ăn thịt thỏ, hoặc bởi vì đói, hoặc vì con thỏ đó nhìn ngon miệng.

      Nhưng lại vì cái gì?

      nếu muốn nàng, hà tất gì ngày đó thay nàng tìm người thân, có thể lưu lại nàng bên người cả đời…

      “ Nàng nên hiểu , ta trước đó là thương nhân, là thương nhân làm chuyện lỗ vốn bao giờ.”

      Cho nên….

      tại chính là lúc ta nên thu cả vốn lẫn lời.”

      “ Nàng chỉ cẩn hiểu điều…”

      Con ngươi tối tăm bình tĩnh, phản phất nuốt trọn cảm xúc vào trong đó, làm nàng thể nào phân biệt được.

      thấp giọng : “ Ta muốn cho nàng danh phận.”

      “ Danh phận….” Vân Đại ngẩn ngơ đem hai chữ này lặp lại lần nữa.

      Sắc trời bên ngoài chuyển biến giống như sắc mặt nàng giờ, sắc trời bỗng dưng u ám.

      Vân Đại trở về phủ, trong ngực ôm thêm cuộn tranh đưa cho nàng.

      Cuộn tranh trong ngực nàng như củ khoai lang nóng bỏng, vòng lại vẫn về trong tay nàng.

      “ Tiểu thư?”

      “ Tiểu thư, người làm sao vậy, bộ dáng thần hồn lạc phách này là sao?” Trường Túc ma ma hỏi nàng, “ Trong tay tiểu thư cầm gì vậy?”

      “ Đây là bức họa ta mới ra ngoài mua được.” Nàng rũ mắt : “ Đêm qua ta ngủ được ngon, nên tinh thần được tốt lắm…”

      Trường Túc ma ma thấy nàng muốn với mình, cũng hề truy vấn thêm.

      “ Vậy tiểu thư vào trong nghỉ ngơi lát .” Trường Túc ma ma quét mắt liếc nhìn cuộn tranh kia cái, rời khỏi phòng.

      Vân Đại đem bức tranh kia mở ra, nhìn người trong tranh, ánh mắt hơi ảm đạm.

      Cho nên….

      muốn mua bán lỗ vốn, sỡ dĩ dễ dàng buông tha nàng như vậy, là vì muốn thu hồi lợi ích lớn hơn.

      Giống như lời Thái tử ngày ấy .

      Bởi vì nàng là thiên kim của Tễ Quốc công phủ, nữ nhi của công chúa Khải Quốc.

      Cũng chỉ có thân phận nàng như vậy, mới đáng giá hao tổn nhiều tâm tư đến thế.

    3. hoakun

      hoakun New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      21
      <3<3<3<3Thanks nàng nhiều nhiều ngày nào cũng vào hóng truyện hết Á
      Pana thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 63:

      Edit: Pana

      Thời điểm Diệp Thanh Tuyển đem bức họa giao cho tiểu nương, khuôn mặt tiểu nương tái nhợt lại yếu ớt.

      Như người bình thường bỗng nhiên đánh cú trở thành con thỏ ngốc nghếch, dù ban đầu cũng ngốc sẵn rồi, bị đánh nhưng lại biết chạy , ngốc nghếch đứng tại chỗ, đôi mắt đỏ lên.

      nghĩ đến quá khứ, nàng vẫn luôn sợ hãi .

      giờ biết được là ai, nàng lập tức bị đánh trở về nguyên hình, làm mẫu thuẫn rất nhiều.

      “ Cầm.” đem bức họa nhét vào tay nàng.

      “ Ta… ta cần.” Nàng bỗng nhiên phản ứng lại, chịu đựng nước mắt muốn trào ra đẩy bức họa kia .

      Diệp Thanh Tuyển biết được ngày như vậy, bị nàng phát được, cho nàng thời gian thích ứng, để nàng chịu kinh hách nhiều.

      tự nhận thổ lộ lòng mình với nàng, bức nàng, nàng bị dọa thành như vậy, nếu bức nàng, sợ sau này chỉ có thể xuất trong ác mộng của nàng.

      “ Cầm.” khống chế sắc mặt khó coi của mình, ôn nhu : “ Bằng nàng cho rằng ta để nàng tay rời khỏi đây?”

      Nàng hiểu, liền ôn tồn giảng giải cho nàng hiểu.

      Phải biết rằng, trước giờ ở trước mặt , chỗ nào còn đường sống để nàng thương lượng.

      Nhưng mà Vân Đại nghe xong lời này của cả người càng run lên dữ dội.

      …. uy hiếp nàng sao…

      Dù vậy, Vân Đại cuối cùng dưới uy hiếp của cầm bức họa hồi phủ.

      Vân Đại về phủ, nữa điểm cao hứng cũng có.

      Vân Đại đem bức họa dấu , trong đầu mờ mịt mơ màng, lại dám để người khác biết được chuyện này.

      “ Tiểu thư, vừa rồi chỗ góc tường cửa phía tây có nam tử kêu nô tỳ nhắn vời tiểu thư câu.” Nha hoàn đến gần báo với Vân Đại : “ là tiểu thư suy xét ràng mọi chuyện chưa, mặc kệ đáp án là gì, ngày mai đều muốn tiểu thư đến Phồn Tinh Lâu gặp chủ tử của .”

      Vân Đại vừa nghe lời này sao còn biết được người kia là ai.

      “ Nếu là người tiểu thư quen, nô tỳ sau này để ý đến ta nữa.” Nha hoàn .

      Vân Đại nhíu mày, thấp giọng : “ Ta … ta quen biết người này.”

      Nha hoàn nghe vậy hiểu ý tứ của Vân Đại, liền cúi đầu lui xuống.

      Nhưng trong lòng Vân Đại càng thể bình tĩnh nổi.

      Ban đêm Vân Đại lăn qua lộn lại, bên tai còn văng vẳng thanh ôn nhu làm người sợ hãi kia.

      Nàng càng ngủ được, liền sờ soạng chuẩn bị đứng lên.

      “ Tiểu thư, người làm sao vậy?” Trường Túc ma ma thấy bên trong có động tĩnh, vội thắp đèn hỏi thăm nàng.

      Vân Đại lại thấp giọng : “ Ma ma, ta ngủ được, muốn tìm mẫu thân trò chuyện.”

      Trường Túc ma ma biết nàng là người hiểu chuyện, bỗng nhiên đưa ra cầu này tất nhiên liên quan đến chuyện làm tiểu thư mấy ngày nay tinh thần yên.

      Nàng thở dài : “ Tiểu thư khoác thêm áo choàng rồi hẳn .”

      Vân Đại gật gật đầu, liền khoác thêm áo đến viện của mẫu thân.

      Chỉ là thời điểm nàng đến trước cửa, nghe thấy thanh tức giận của phụ thân truyền ra.

      “ Nàng mắng ta…. Nàng thế nhưng lại mắng ta? Vậy nàng mỗi ngày ôm con chó này ngủ là sao?”

      Vân Đại nghe thấy lời này có chút mờ mịt.

      Trường Túc ma ma ho tiếng, khẽ gõ cửa.

      lát sau Mục Ngu biết nữ nhi đến, phủ thêm áo từ trong phòng ra.

      “ Đại Đại.” Bà sờ sờ tay Vân Đại, phát giác bàn tay nhắn của nữ nhi lạnh như băng.

      “ Mẫu thân…” Trong lòng Vân Đại ủy khuất, vốn nghĩ mình nên đến đây làm phiền mẫu thân, nhưng gặp được mẫu thân bản thân nhịn được chua xót ở trong lòng nhào vào ngực của mẫu thân.

      Mục Ngu xoa xoa đầu nàng, sai Trường Túc thắp đèn , tự mình đưa nữ nhi đến phòng ngủ của mình.

      “ Mẫu thân, người mỗi đêm đều ôm chỏ ngủ sao?” Vân Đại ngoài cửa nghe được lời phụ thân , trong lòng pha chút nghi ngờ.

      Mục Ngu mặt đổi sắc : “ Ân, trước đây mẫu thân có dưỡng con chó màu trắng.”

      Trường Túc ma ma ở phía sau nghe được lời này suýt trượt chân té ngã.

      “ Lần sau buổi tối có thấy sợ, đừng tự mình ra ngoài.” Mục Ngu xoa bóp tay cho nữ nhi, ôn nhu : “ Con để Trường Túc ma ma đến đây với mẫu thân tiếng là được.”

      Vân Đại hơi hơi gật đầu, đợi mẫu thân nằm lại giường, Mục Ngu ôm nàng vào ngực.

      “ Nhiều ngày nay tâm tình con thoải mái mẫu thân đều biết.” Mục Ngu dừng chút lại : “ Người khác đều mẫu thân là người cường thế bá đạo, nhưng mẫu thân đối xử với con như vậy, nếu con nguyện ý tâm , mẫu thân cao hứng, nếu con muốn, mẫu thân chờ cho đến khi con muốn với mẫu thân.”

      Trong lòng Vân Đại càng thêm khổ sở, rầu rĩ gọi thêm tiếng “mẫu thân.”

      Mục Ngu kiên nhẫn vỗ về lưng nàng.

      Bà vẫn luôn là người chưa từng chăm sóc qua hài tử, Vân Đại lớn như vậy, bà cũng chưa từng chăm sóc chu đáo cho nàng ngày nào.

      Chỉ những lúc nữ nhi cảm thấy ủy khuất, bà mới thấy mình học vẫn tự thông.

      “ Mẫu thân, nếu nữ nhi phải là nữ nhi của người, nếu là…. Mẫu thân nhận sai người, mẫu thân cùng phụ thân ra chưa tìm được nữ nhi thân sinh của mình làm sao bây giờ?”

      Vấn đề này ra làm người nghe cảm thấy nàng làm ra vẻ, nhưng trong lòng Vân Đại lúc này rất yếu ớt, càng thêm khắc chế được những ý niệm khổ sở trong đầu.

      Nhưng lời , lúc Thái tử tỉnh táo ngày ấy, nàng vốn cũng để trong lòng.

      Nhưng những chuyện xảy ra mấy hôm nay, cùng những lời lúc đó tựa như ma chú trong đầu nàng, buộc nàng phải suy nghĩ.

      Vị Tam hoàng tử điện hạ kia, từng là Diệp gia gia chủ, lựa chọn thả thiếp thất của mình rời , vì biết được thân phận của mình là thiên kim phủ Tễ Quốc công?

      Tính toán đúng là cuộc mua bán quá lời.

      Bây giờ Vân Đại mới bừng tỉnh đại ngộ.

      Vô luận là Thái tử hay Hoàng hậu, bọn họ từng để nàng vào trong mắt, đều là vì thế lực của phủ Tễ Quốc công, mà phải là nàng.

      Mục Ngu từ lời này của nàng mới biết ra đây là nguyên nhân làm nữ nhi mình mấy ngày nay tâm tình bấn loạn.

      “ Đại Đại, mẫu thân muốn lừa con.” Bà ôn nhu : “ Ngày đó biết được bức cẩm lý đồ bị hủy, mẫu thân cực kỳ phẫn nộ.”

      “ Bởi vì phúc đồ được vẽ là lúc mẫu thân sinh ra đôi long phượng, sau đó phụ thân con tự tay vẽ thành đôi cẩm lý đồ.”

      “ Khi đó mẫu thân cũng biết con cùng Vân Kiều ai mới là nữ nhi thân sinh của ta, nhưng khi đó mẫu thân liền quyết định chuyện.

      Nếu Vân Kiều là nữ nhi của mẫu thân, mẫu thân dù chấp nhận tính tình ngoan độc đó của nàng ta, cũng bỏ rơi nàng ta, nhưng mẫu thân dùng cách nghiêm khắc hơn cưỡng chế sửa đổi tính tình đó của nàng ta, đây là nghĩa vụ mà người mẫu thân ta nên làm.”

      Khi nhắc lại chuyện này, màu mắt bà hơi trầm xuống: “ Đến nỗi nếu con, mặc dù phải là nữ nhi của mẫu thân, tự trong đáy lòng mẫu thân thương tiếc con.”

      Khi đó Vân Đại đưa ra cầu muốn trở về Hạnh thôn, làm bà kinh ngạc rất nhiều.

      Phải biết rằng, sống ở Tễ Quốc công phủ chỉ có vinh hoa phú quý, sống trong nhung lụa, mà quan trọng nhất là, dưới danh nghĩ nàng là nữ nhi của bà, bước chân vào vòng quý nữ của kinh thành.

      Nàng có thể tự phụ dõng dạc câu, nàng là nữ nhi của bà, thua kém người làm mẫu thân – Mục Ngu công chúa là bà được?

      “ Mẫu thân…” Vân Đại nghe xong những lời này, gương mặt hơi nóng lên, vì những chuyện suy nghĩ đâu mà xấu hổ.

      Mẫu thân có suy nghĩ hẹp hòi giống như nàng….

      “ Con có lẽ biết, ngày ấy mẫu thân tới thủy lao, kỳ lúc đó còn chưa biết con là nữ nhi thân sinh của ta.” Mục Ngu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu.

      Vân Đại càng kinh ngạc.

      Nàng quả thực biết.

      Nàng vẫn luôn cho rằng mẫu thân biết mình là nữ nhi của mẫu thân, nên mới cố ý đến thủy lao cứu nàng.

      “ Mẫu thân, nữ nhi… nữ nhi thế nhưng chút cũng hiểu được người, người khi đó đối đãi với con tốt.” Vân Đại thấp giọng .

      Mục Ngu hiểu lầm nàng phá hỏng bức cẩm lý đồ, Trường Túc ma ma đem nàng nhốt vào thủy lao.

      Mục Ngu phẫn nộ mang đao tới thủy lao, phải tới giết nàng, mà là tới cứu nàng.

      Mục Ngu cười : “ Con giờ hiểu chưa, mẫu thân may mắn cỡ nào khi có con là nữ nhi của ta.”

      Ngực Vân Đại trướng lên, nhàng gật gật đầu.

      “ Mẫu thân, nữ nhi hiểu...”

      Mẫu thân hai người đem chuyện này ra, những suy nghĩ tích tụ trong lòng Vân Đại vơi ít.

      Sáng sớm hôm sau, Vân Đại ngồi trong phòng chuẩn bị kim chỉ may mấy cái túi thơm cho người nhà của mình.

      Nha hoàn nghĩ hôm nay chính là ngày người kia hẹn tiểu thư đến Phồn Tinh Lâu, nàng ta nhìn Vân Đại, thấy tiểu thư hề quan tâm, liền yên lặng nhàng thở ra.

      Hoàng hôn buông xuống, Vân Đại đẩy cửa sổ ra, nhìn ánh nắng chiếu lên những đám mây nhuộm màu cam đỏ, ánh mắt nhàng hơn nhiều.

      Kỳ từ sớm, mọi người đều uyển chuyển ám chỉ với nàng, người nọ là người xấu.

      Nhưng khi đó, nàng chút cũng phát ra.

      Đảo mắt trời tối, thẳng đến khi trời đầy sao, đường vắng vẻ bóng người.

      Diệp Thanh Tuyển ở nhã gian lầu hai của Phồn Tinh Lâu, dựa vào cửa sổ, nửa người bị gió thổi lạnh đến còn cảm giác.

      Thanh Y thấp giọng nhắc nhở : “ Điện hạ, Tễ Quốc công phủ có bất kỳ động tĩnh gì, trong phủ toàn bộ tắt đèn...”

      xuống...”

      Mặt Diệp Thanh Tuyển cảm xúc đánh gãy lời .

      Thanh Y nghe vậy, đành phải lui xuống.

      Diệp Thanh Tuyển vân vê thỏ ngọc trong tay, con ngươi sâu thẳm chút ánh sáng, so với bóng đem càng đen hơn.

      Màn đêm thâm trầm.

      Dạ Cảnh Hành uống chút rượu, vẫn vì chuyện Thái tử bị phế truất mà cao hứng.

      buông ly rượu, nhìn Kiều Nương vẫy vẫy tay.

      Kiều Nương đến ngồi xuống cạnh .

      “ Kiều Nương, nàng đúng là phúc tinh mà ông trời ban cho ta.” Hằn cầm trong tay lọn tóc của nàng ta đặt lên mũi ngửi , “ Hoàng huynh tốt của ta nằm mơ cũng thể tưởng tượng được, nữ tử ôn nhu như nàng, lại có tâm địa rắn rết như vậy.”

      “ Bất quá chỉ là chim khôn lựa cành mà đậu, Kiều Nương nếu lựa chọn Nhị hoàng tử, đối phó với Thái tử tất nhiên hạ thủ lưu tình.” Kiều Nương .

      Ngày ấy cảnh tượng hai huynh đệ tranh giành nữ nhân, bất quá chỉ là trò mà Nhị hoàng tử cùng nàng ta bày ra, vì muốn hạ bệ Thái tử.

      “ Đem khăn mặt của nàng bỏ xuống , nơi này có người ngoài.” Dạ Cảnh Hành .

      Kiều Nương nghe vậy mày hơi nhíu lại, nhưng lát sau tay chậm rãi giơ lên, đem khăn che mặt kéo xuống.

      Gương mặt sau màn che kia, nữa bên trắng nõn bóng loáng, mà mặt khác nửa bên kia.... lại vẽ đóa hoa hải đường nở rộ che lại.

      Dạ Cảnh Hành nhìn nàng ta, khẽ nhếch môi, “ Hôm nay chỉ đến đây thôi, Kiều Nương, ta phải về đây.”

      liền đứng dậy, vuốt thẳng nếp gấp nơi vạt áo.

      Biểu tình mặt Vân Kiều bỗng dưng cứng đờ.

      Dạ Cảnh Hành hướng cửa đến, bỗng dưng bị Vân Kiều gọi lại.

      “ Điện hạ, Kiều Nương có thể giúp điện hạ trừ bỏ Thái tử, cũng có thể giúp điện hạ trừ bỏ mối uy hiếp khác.” Vân Kiều .

      Bước chân Dạ Cảnh Hành chậm lại, : “ Kiều Nương, nàng bất quá chỉ là nữ tử, Thái tử phế vật kia ta thèm để vào mắt, muốn giúp ta trừ bỏ mối nguy khác... Nàng giỡn với ta sao?”

      Vân Kiều biết, lần này nếu thể được tin tưởng, sau này nếu muốn tin nàng ta khó càng thêm khó.

      “ Điện hạ, người quên, tiểu nữ có với điện hạ, tiểu nữ là người trọng sinh, tiểu nữ biết trước tương lai xảy ra những chuyện gì.”

      Dạ Cảnh Hành nghe cách chuyện này của nàng ta, khỏi nhếch khóe môi, muốn trào phúng nàng ta hai câu, lại nghe nàng ta bất thình lình : “ Vị Tam hoàng đệ kia của điện hạ căn bản phải là cốt nhục của hoàng thượng.”

      Sắc mặt Dạ Cảnh Hành hơi hơi cứng lại.

      “ Tiểu nữ sở dĩ biết được nhược điểm của Thái tử, cũng là vì biết được tương lai của Thái tử.”

      Vân Kiều chậm rãi đến phía sau , : “ Đời trước, Thái tử cũng thua tay ngũ thạch tán, chẳng qua lúc đó có khéo như vậy, kêu tức chết Hoàng hậu nương nương.

      Bằng , điện hạ cảm thấy tiểu nữ chỉ là nữ tử bình thường, dựa vào cái gì mà biết chuyện đến cả điện hạ cũng biết?”

      Dạ Cảnh Hành đánh giá nàng ta, lại chậm rãi thu lại tươi cười môi.

      “ Nàng đúng là người sống qua đời?”

      Vân Kiều chậm rãi dựa sát vào lòng tựa vào ngực , ý vị thâm trường : “ Đợi đến khi tiểu nữ giúp được điện hạ, điện hạ biết thôi.”

      Nàng ta đương nhiên biết được số chuyện xảy ra sau này, chỉ là giới hạn trong khoảng thời gian nàng ta còn sống mà thôi.

      Đời trước người nàng ta muốn bò lên chính là vị Tam hoàng tử kia, nhưng lại có kết cục thảm hại.

      Nàng ta chết quá sớm, lúc sắp chết chỉ nghe được người ta đồn rằng Tam hoàng tử phải là cốt nhục thân sinh của thiên tử.

      Thẳng đến khi nàng ta trút hơi thở cuối cùng cũng chờ đến được ngày Tam hoàng tử bị báo ứng.

      giờ nàng ta ngại quạt gió thêm củi, cho chuyện này phát sinh sớm hơn chút.

      Đáy mắt Vân Kiều xẹt qua tia lạnh lẽo.

      Bị hủy dung, mặc dù vẽ hoa hải đường để che lại, cũng thể thay đổi được là gương mặt nàng ta bị hủy.

      Mệnh nàng ta là dùng mạng của mẫu thân nàng ta đổi lấy, Tiêu thị mất mạng, nàng đời này tuyệt đối để mình thất bại thảm hại như trước được....

      ****

      Hôm nay bầu trời xanh ngắt màu, vạn dặm mây.

      Vân Đại ngồi trong hoa viên bị gió lạnh thổi, tinh thần hoảng hốt.

      Nàng rốt cuộc phải là người để tâm vào những chuyện vụn vặt, vứt bỏ ít tạp niệm, trong lòng nàng ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Rốt cuộc đối với con thỏ , sống an nhàn thư thái là lựa chọn thích hợp nhất với nó.

      “ Đại Đại?”

      Vân Đại nghe được bên cạnh có người gọi mình, lúc này mới phục hồi tinh thần.

      Trình Vi Cảnh tới phủ thăm nàng, lại phát giác hôm nay nàng thất thần hơi nhiều.

      Bộ dáng tâm nặng nềcủa nàng, làm có chút bất an.

      Kéo dài đến hôm nay, phát giác nếu mình còn mở miệng, còn cơ hội nào khác nữa.

      suy tư lát, cùng Vân Đại : “ Huynh có lời này muốn với muội.”

      Bước chân Vân Đại chậm lại, lòng nghi ngờ nhìn .

      “ Đại Đại...” hòa hoãn : “ Huynh muốn tâm ý của mình cho muội biết.”

      Lời này của làm Vân Đại hơi giật mình.

      Trình Vi Cảnh nhìn nàng, trong lòng thở dài hơi.

      cẩn thận duy trì khoảng cách xa gần với nàng, đó là vì muốn có được ngày lòng mình với nàng.

      “ Muội có lẽ biết, trước khi muội là thiên kim của phủ Tễ Quốc công, huynh thích muội, đáng tiếc khi đó huynh vốn cho rằng đời này huynh cùng muội có duyên với nhau, cũng dám cưỡng cầu.

      Nhưng có lẽ do ông trời chiếu cố, cho huynh thêm cơ hội, huynh muốn bỏ lỡ muội lần nữa.”

      Ngữ khí ôn nhu, lòng tràn đầy mong chờ nhìn nàng: “ Muội có bằng lòng gả vào Trình gia, làm chính thê của Trình Vi Cảnh ta ?”

      hôm nay lòng mình, đưa ra đề nghị này, làm nàng khó lòng mà phòng bị.

      “.... Người khác biết, nhưng Trình ca ca chẳng lẽ còn , muội từng làm thiếp người khác.” Vân Đại nghĩ đến quá khứ của mình, mặt hơi nóng lên.

      Mặc dù có làm bước cuối cùng để sinh được hài tử kia, nàng cũng từng có da thịt chi thân với người nọ.

      Trình Vi Cảnh nghĩ đến chuyện này, trong lòng tất nhiên hơi hơi đau đớn.

      tất nhiên biết nàng từng làm thiếp của người nọ, cũng sớm đoán được nàng còn thân trong sạch nữa.

      “ Quả phụ tái giá cũng phải là chuyện hiếm gặp, huống hồ muội là thân bất do kỷ.”

      nghĩ đến chuyện trước kia tình cờ gặp được nàng, khó tránh khỏi thương tiếc, “ Bất luận muội có tin hay , huynh thèm để ý đến điểm này, với huynh mà , có thể gặp được người mà mình thích đó là chuyện dễ dàng gì.”

      Tiểu nương trổ mã càng thêm linh lung động lòng người, dáng người nhắn mềm mại, như có ánh sáng lấp lánh lưu động xung quanh, bỏ lớp bùn bám lên lộ ra bản sắc vốn có của nó.

      Nếu nắm chắc cơ hội lần này, sợ sau này còn cơ hội nào khác nữa.

      Môi đào Vân Đại nhấp , thế nhưng cũng chưa trả lời .

      Trình Vi Cảnh nghĩ nghĩ, lại hỏi nàng: “ Muội chán ghét huynh sao?”

      Vân Đại nhàng lắc lắc đầu.

      Sắc mặt Trình Vi Cảnh hơi thả lỏng, cùng nàng ôn nhu : “ Vậy muội cho huynh cơ hội được , để huynh chứng minh cho muội thấy.”

      xong lời này, hô hấp vài phần.

      Ánh mắt Vân Đại khẽ chớp, quan sát kĩ lưỡng.

      Lát sau, nàng lại làm ra hành động ngoài dự kiến của , chậm rãi gật đầu.

      Trình Vi Cảnh vốn tưởng rằng kết quả tệ nhất là nàng cự tuyệt , mà kết quả tốt nhất cũng là nàng nguyện ý suy nghĩ vài ngày rồi mới trả lời .

      ngờ nàng lại trực tiếp đồng ý, trong lòng bị kinh hỉ này làm cho bất ngờ khỏi phải .

      Vân Đại chớp mắt cái, trong lòng lại nghĩ đến lời mẫu thân từng .

      Mẫu thân để nàng chọn người mà mình thích.

      Mà người nam tử trước mắt này, dáng vẻ tuấn dật, tính tình ôn nhu, đúng là phù hợp với tiêu chuẩn của nàng.

      Có cảm giác với , nàng vì sao lại cho cơ hội.

      ( nhà sắp mất vợ....)

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      h mới vào wed được
      Hale205, hoakunbaongocbt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :