1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 59:

      Edit: Pana

      Ánh mắt Vân Đại nhìn đến bên hông của Diệp Thanh Tuyển, thấy đeo ngọc bội hình thỏ phía dưới có thêm sợi tua rua mà ngày ấy nàng đưa cho , ngọc bội hình thỏ đeo bên hông cùng khí chất của hợp lại thành tổ hợp kỳ quái.

      “ Điện hạ đem thỏ ngọc đeo như này sao?” Nàng hơi có chút nghi hoặc.

      thích thỏ hơn nàng nhiều, thậm chí khi cùng nàng chuyện, còn có thói quen sờ sờ tai của nó.

      Ngón tay Diệp Thanh Tuyển hậu tri bất giác vẫn như cũ sờ đến thỏ ngọc chưa từng rời .

      “ Đánh mất lần, thể lại đánh mất lần thứ hai được.”

      đánh giá thần thái của nàng : “ Nghĩ muốn đem nàng buộc ở eo đâu cũng mang theo, nàng có chạy cũng chạy thoát.”

      Vân Đại cho rằng đến chuyện lần trước nàng đoạt thỏ ngọc của , muốn thêm gì đó, lại thấy Trình Vi Cảnh tìm được diều trở lại.

      Vân Đại vội lên đón, đem diều cầm lấy.

      Chơi đến hoàng hôn, Trình Vi Cảnh mới đưa Vân Đại hồi phủ.

      Trình Vi Cảnh đưa nàng đến cửa, cuối cùng lại chần chờ : “ Đại Đại, huynh cảm thấy…., vị Tam hoàng tử kia phải là người tốt.”

      Vân Đại nghe vậy, có chút khó hiểu: “ Sao huynh lại như vậy?”

      Trình Vi Cảnh : “ Tam điện hạ dù sao cũng là hoàng tử, vô duyên vô cớ vì sao lại muốn cùng muội làm bằng hữu.”

      Vân Đại thấp giọng : “ Muội cảm thấy điện hạ cũng là người đáng thương….”

      Lần đầu tiên nàng gặp được nhận nhầm thành Diệp gia chủ, đoạt thỏ ngọc của , dù uất ức cũng dám tiếng nào.

      Lần thứ hai nàng có hảo tâm đem thỏ ngọc trả lại cho , lại ngã sấp xuống làm thỏ ngọc vỡ làm đôi, xé hỏng y phục của , nhưng như cũ có truy cứu.

      Lần thứ ba…. Nàng nhìn thấy ở trong tẩm cung của Hoàng hậu, bị cung nhân khi dễ, tiểu thái giám kia cố ý hắc nước thuốc lên người , nhưng vẫn dám hé răng.

      Hơn nữa ngày ấy còn hiểu lầm nàng nguyện ý muốn làm bằng hữu của , lúc đó thập phần cao hứng, nàng cũng đành lòng phản bát lời .

      Nàng đem mấy việc đó nhớ lại lần, thực phát giác được có chỗ nào ác ý.

      Trình Vi Cảnh : “ Nhưng tại hoàng tử vô dụng, hơn nữa…”

      “ Ân?” Vân Đại nhìn , có hoài nghi có ý đồ gì.

      Trình Vi Cảnh nhìn bộ dáng của nàng, có cảm giác vài phần bất an.

      vốn muốn xấu sau lưng người khác, nhưng nếu hôm nay , nàng lại càng có hảo cảm với người đó nữa sao.

      Nghĩ đến Diệp Thanh Tuyển chuyện vô sỉ nào cũng làm được, liền bình tĩnh lại, nhìn Vân Đại : “ Hơn nữa Tam điện hạ chưa cưới hoàng tử phi, muội nếu cùng Điện hạ gần gũi, đến lúc đó hoàng thượng hiểu lầm đem muội hạ chỉ tứ hôn muội cho Tam hoàng tử làm hoàng tử phi.”

      Vân Đại nghe lời này của , càng thêm kinh ngạc.

      Trình Vi Cảnh : “ Muội với huynh, Tam điện hạ là người đáng thương, trừ bỏ muội, nữ tử nào nguyện ý cùng điện hạ làm bằng hữu, chẳng lẽ muội bằng lòng gả vào hoàng thất?”

      Vân Đại vội vàng lắc đầu.

      Làm bằng hữu được, nàng bởi vì thấy Tam hoàng tử thực đáng thương, mới thuận thế làm bằng hữu với , nàng có hảo tâm đến mức phải gả cho làm tức phụ nhà đâu.

      Trình Vi Cảnh lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng: “ Muội nghĩ như thế tốt.”

      Vân Đại với nữa, nhìn rời , sau đó mới vào phủ.

      Mấy ngày sau, Vân Đại cũng chưa ra ngoài lần nào.

      Trình Vi Cảnh lâu ngày mới có cảm tình với nương, liền vắt óc nghĩ cách hẹn nàng cùng nhau ra ngoài,nhưng chưa được nàng đáp ứng thêm lần nào.

      nghĩ nghĩ, vẫn là nên tìm Vân Thất hỗ trợ.

      Vân Thất cười : “ Muội muội ta trước này đều ngoan ngoãn nghe lời, am hiểu chuyện cự tuyệt người khác, ngươi nhờ người hẹn muội ấy nhiều lần như vậy muội ấy đều để ý tới, tất nhiên ngươi gì đó làm muội ấy vui rồi.”

      Trình Vi Cảnh bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ rốt cuộc vẫn là hiểu nàng, hay Vân Đại cảm thấy xấu Diệp Thanh Tuyển như vậy, nên có cái nhìn khác về .

      Vân Thất đến thăm Vân Đại, thấy Vân Đại ngồi đọc sách.

      Nàng đột nhiên thích đọc sách, làm ngạc nhiên vô cùng, nhàng đến bên nàng muốn đoạt lấy quyển sách trong tay nàng, dọa Vân Đại nhảy dựng.

      “ Ca ca…”

      Vân Thất quét mắt nhìn trang bìa, hỏi nàng: “ Muội ở nhà là muốn xem cái này?”

      Bìa sách đối diện tầm mắt của Vân Đại, đó viết mấy chữ: “ Thiên kim nghèo túng cùng bà bà ác độc”

      Khuôn mặt Vân Đại ửng đỏ, thấp giọng : “ Muội… muội phải cố ý học cái xấu.”

      Vân Thất cười cười : “ Bất quá chỉ dùng để giải sầu thôi, muội thích xem cũng sao.”

      nghĩ đến chuyện Trình Vi Cảnh nhờ mình tìm hiểu, bèn : “ Mấy ngày nay muội luôn ở trong phủ ra ngoài chơi, chẳng lễ Trình Vi Cảnh có hẹn muội?”

      Vân Đại liếc cái, : “ Có hẹn, chỉ là huynh ấy muốn muội đến trà lâu chơi cờ, Xuân Phương Trai thưởng thức tranh chữ, muội lại am hiểu mấy thứ đó, sợ mất mặt thêm…”

      Vân Thất lúc này mới hiểu.

      “ Muội thích những thứ đó bằng theo ca ca ra ngoài dạo chơi mở mang tầm mắt chút.” Vân Thất cùng nàng .

      Vân Đại nghi hoặc : “ Ca ca muốn đưa muội đâu?”

      Vân Thất : “ Gần đây ca có nghe trong nhà của vị viên ngoại có bồn san hô cảnh phát sáng, ca mới cùng đối phương hẹn nhau đến giám định rồi thưởng thức phen.”

      Vân Đại lập tức vui vẻ.

      Vân Thất thấy nàng vui vẻ, lúc này mới bất đắc dĩ cười cười.

      rời khỏi viện Vân Đại, lại gọi gã sai vặt đến Trình phủ nhắn tiếng, đem ngày giờ xuất môn báo cho đối phương, cũng coi như cho đối phương thêm cơ hội lần nữa, mong đối phương có thể hiểu tâm tư của muội muội nhiều hơn.

      Vân Thất vừa ra khỏi phủ, lại thấy có người đến.

      Người nọ là người hầu bên người Tam hoàng tử.

      Thanh Y thấy lạnh giọng hỏi: “ Vân công tử, biết công tử suy xét như thế nào?”

      Vân Thất dương môi, ngữ khí hơi trào phúng : “ Tam hoàng tử thể đáp ứng điều kiện của ta, ta đối với chuyện của Tam hoàng tử, cũng thể ra sức được.”

      Ngày đó Diệp Thanh Tuyển đề cập đến Vân Đại, đồng dạng cũng đưa ra cầu.

      muốn Diệp Thanh Tuyển sau này đối với Thiên Cơ Các hữu cầu tất ứng.

      Điều kiện như vậy tất nhiên Diệp Thanh Tuyển đáp ứng, mà tất nhiên cũng có đáp ứng chuyện đưa muội muội nhà mình vào hang sói được.

      Vân Thất biết trước kia Diệp Thanh Tuyển là người như thế nào, nhưng người như vậy tuyệt đối phải người thiện lương gì, muội muội ngốc như vậy, sợ Diệp Thanh Tuyển đem nàng bán mà còn biết.

      Thanh Y đối với thái độ trào phúng của làm như thấy, rời sau đó đến chỗ Diệp Thanh Tuyển phục mệnh.

      “ Sao điện hạ lấy nhược điểm đó uy hiếp Vân công tử…” Thanh Y chần chờ .

      Diệp Thanh Tuyển đối với chuyện này cũng quá để ý.

      “ Ta đánh giá cao rồi, người này bất quá cũng chỉ như thế.”

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển thanh lãnh, ngón tay gõ xuống bàn, có điều suy tư : “ Tuổi của cũng lớn, chắc ở kinh thành chưa ăn mệt bao giờ…”

      Cho nên dại khờ cho rằng, chỉ cần đáp ứng , có người nào có năng lực động vào muội muội .

      Hôm nay Vân Đại vì để thuận tiện theo ca ca, cố ý thay đổi thành thân nam trang.

      Vân Thất đưa nàng ra cửa, đường lại gặp Trình Vi Cảnh cùng đường.

      “ Trình ca ca cũng muốn xem cây san hô đỏ kia sao?” Vân Đại hỏi.

      Trình Vi Cảnh gật gật đầu, thấy nàng chuyện với mình tự nhiên có khúc mắt gì, lúc này mới thầm nhàng thở ra.

      “ Trước giờ chưa nghe thấy san hô đỏ phát sáng được, huynh thấy hiếm lạ nên cũng muốn xem thử.” Trình Vi Cảnh .

      Vân Thất cười : “ Lát nữa đến, nhìn cái là biết.”

      Ba người đến thôn trang của Lưu viên ngoại, Lưu viên ngoại nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

      “ Tìm được cây san hổ đỏ này, lão phu phải mất chín trâu hai hổ mới mang về được…” Lưu viên ngoại vừa vừa đưa bọn họ đến gian mật thất ở bên trong, đuổi bọn hạ nhân ra ngoài, đem cửa sổ đóng kín hết lại.

      Trong phòng tối om chút ánh sáng, bọn họ nhìn thấy cây san hô đỏ cao tầm trượng phát ra ánh sáng hiếm có.

      “ Như thế nào, lão phu có lừa nhị vị công tử chứ, người khác nghe tin, nhưng sau khi được tận mắt trông thấy còn lời nào để .” Lưu viên ngoại cười ha hả .

      Đợi trong phòng khôi phục lại ánh sáng, Vân Thất nhìn cây san hô đỏ kia, chậm rãi nhíu mày.

      Trình Vi Cảnh khẽ cười tiếng : “ Ta còn tưởng là thứ tốt gì, những người đó chưa nhìn nhiều biết nhiều, mới xem cây san hô đỏ này sáng lên tưởng là sang hô đỏ phát sáng .”

      Lưu viên ngoại nghe vậy, sắc mặt có chút tốt, “ Công tử đây là có ý gì, Vân công tử, công tử có định mua hay , nếu công tử mua lão phu còn nhiều người muốn mua nó…”

      Vân Thất bỗng dưng duỗi tay bẻ đoạn xuống xem, bề mặt san hổ đỏ rơi xuống tầng bột phấn.

      thở dài : “ San hổ đỏ này nhìn cái liền biết được là loại thấp kém, nghĩ tới bỏ thêm chút bột huỳnh quang lại biến thành kỳ trân dị bảo, thực là có chút buồn cười.”

      Lưu viên ngoại thấy hai người thế nhưng giống những gã công tử ăn chơi trác táng dễ lừa khác, sắc mặt hơi biến đổi.

      biết các người loạn cái gì…”

      xong bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng.

      Vân Thất thấy thế nghi hoặc: “ Mặt dù giả, chúng ta cũng chưa làm gì , chạy cái gì…”

      Trình Vi Cảnh lắc lắc đầu, xoay người thấy Vân Đại xoa giữa chân mày, hình như có chút khỏe.

      “ Đại Đại…”

      Trình Vi Cảnh mới gọi Vân Đại tiếng, cũng cảm thấy trận choáng váng.

      Vân Thất dường như phát ra điều gì đó.

      san hô đỏ này còn có mê dược….”

      Vân Đại nghe xong lời này, cũng hoàn toàn mất ý thức.

      biết qua bao lâu, Vân Đại choáng váng tự mình tỉnh lại.

      Nàng ngồi dậy, phát giác mình ở trong căn phòng xa lạ.

      Vân Đại hoảng sợ, vội xuống giường ra ngoài, thấy gian ngoài người ngồi.

      Trong lòng Vân Đại thầm nghĩ người này chắc là người xấu, người nọ nghe được động tĩnh quay đầu nhìn nàng.

      “ Điện hạ…” Vân Đại kinh ngạc hô tiếng.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Vân tiểu thư đỡ hơn chút nào chưa?”

      đến chỗ nàng, nàng sợ tới mức lùi về sau vài bước, sợ hãi nhìn .

      sao lại ở đây?

      Nàng bỗng nhiên nhớ đến lời ngày ấy của Trình Vi Cảnh, càng thêm cảm thấy khả nghi.

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng sợ hãi, liền dừng lại, cùng nàng : “ Mời vừa rồi ta ở đường gặp mấy tên đạo tặc nhân lúc tiểu thư hôn mê đưa người , nên mới cứu tiểu thư.”

      Vân Đại nghe lý do thoái thác này của , vẫn dám tin.

      Diệp Thanh Tuyển thu hồi tay, thanh hòa hoãn : “ Ta phái người báo tin cho ca ca của tiểu thư, chờ lát nữa ca ca tiểu thư tới, tiểu thư có thể giáp mặt hỏi ca ca mình.”

      Vân Đại nghe xong lời này, lại nghi hoặc hỏi: “ Lát nữa ca ca đến đây đón tiểu nữ ?”

      Diệp Thanh Tuyển “ Ân” tiếng, vẻ mặt có vài phần bi thương.

      Sắc mặt Vân Đại ửng đỏ, nghĩ đến có lòng tốt cứu mình, mình lại hoài nghi có dụng ý khác.

      “ Thực xin lỗi,…. Tiểu nữ…. tiểu nữ bị doạ nên mới vậy.” Nàng giọng .

      Diệp Thanh Tuyển kéo kéo khóe môi: “ sao, tiểu thư là nương tất nhiên thể tùy tiện tin lời của nam nhân khác, giờ tiểu thư có tin ta ?”

      Vân Đại nhìn , chậm rãi gật đầu.

      Diệp Thanh Tuyển lộ ra nụ cười nhạt, cùng nàng : “ Ca ca của tiểu thư lát nữa mới đến, nếu tiểu thư tỉnh, ta dẫn tiểu thư xem thứ.”

      Vân Đại hỏi : “ Ở bên ngoài sao?”

      Diệp Thanh Tuyển gật gật đầu, : “ Ngay bên ngoài.”

      Vân Đại nhàng thở ra, liền theo .

      Diệp Thanh Tuyển ở phía trước dẫn đường, trong lòng lại phỏng đoán có phải có người gì đó với tiểu ngốc tử hay … bằng sao nàng lại bỗng nhiên đối với sinh ra phòng bị?

      Vân Đại theo đến hậu viện, thấy trong góc tường phía dưới được vây lại bởi cái hàng rào tre, trong đó đám thỏ chạy nhảy.

      Vân Đại đột nhiên được nhìn thấy nhiều thỏ như vậy, có chút kinh hỉ, nàng qua bế con, thỏ con dường như bị dọa sợ, ngoan ngoãn rúc ở trong ngực nàng.

      Diệp Thanh Tuyển tiện tay cầm lá cải cho con thỏ ở trong ngực nàng ăn, nhàng hỏi nàng: “ Tiểu thư thích ?”

      Vân Đại vuốt bộ lông mềm mại của thỏ con, gật gật đầu.

      Thanh của Diệp Thanh Tuyển càng thêm nhu hòa: “ Sau này tiểu thư cũng có thể thường xuyên đến nơi này, nơi này là địa bàn riêng của ta ở kinh thành, rất ít người biết.”

      Thế nhưng Vân Đại lắc lắc đầu, “ cần đâu.”

      Nàng vẫn chưa lưu ý đến biểu tình của Diệp Thanh Tuyển, lại hỏi : “ Chỉ là điện hạ cũng thích thỏ sao?”

      Ngay từ đầu, nàng vì thấy thích tiểu thỏ ngọc rời tay mới hỏi câu như vậy.

      Diệp Thanh Tuyển lại phủ nhận : “ Ta thích.”

      Vân Đại khó hiểu nhìn .

      Diệp Thanh Tuyển : “ Trong phủ được người khác tặng đám thỏ con, hạ nhân hỏi ta có muốn nuôi , ta nghĩ chắc tiểu thư thích, nên mới nuôi.”

      Vân Đại nghe vậy, mặt có vài phần nóng lên.

      ra lời này nghe giống như bình thường, nhưng dường như bên trong có ý khác.

      Nàng có chút e lệ đem thỏ con thả xuống, xoay người lại cẩn thận đụng phải cánh tay của , rên tiếng.

      Vân Đại rũ mắt liền nhìn thấy chỗ cổ tay áo lộ ra chút băng vải.

      “ Điện hạ bị thương?” Nàng kinh ngạc hỏi.

      Diệp Thanh Tuyển : “ sao...”

      Vân Đại cuốn tay áo lên, từ khuỷu tay trở xuống đều được băng bó, băng vải này đều mới tinh.

      “ Bị thương chút, trong tay đạo tặc có đao, ta thực vô dụng, nên mới...” đem tay áo kéo xuống, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.

      Vân Đại càng thêm áy náy, “ Tiểu nữ biết, điện hạ vì cứu ta mà bị thương như vậy thế nhưng ta còn nghi ngờ điện hạ, ta phải...”

      Diệp Thanh Tuyển suy yếu khụ hai tiếng, “ Chuyện này có gì, chẳng qua tựa hồ tiểu thư đối với ta có chút hiểu lầm?”

      Vân Đại quét mắt liếc cái, thấp giọng : “ Có lẽ diện mạo của điện hạ quá giống người mà ta quen”

      hơi hơi nhướng mày, “ Người đó là người xấu?”

      Vân Đại biết như thế nào, nếu đối phương là người xấu, nhưng nàng cũng nghe làm chuyện tội ác tày trời nào.

      Nàng nghĩ nghĩ, : “ tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường.” Còn hay thích phạt nàng....

      “ Đúng ?” Diệp Thanh Tuyển khơi mào khóe môi.

      Vân Đại hơi hơi gật đầu, lại : “ Bất quá điện hạ cùng người đó giống nhau, là sói xám chuyên ăn thịt thỏ ...”

      Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng: “ Vậy tiểu thư cảm thấy ta như thế nào?”

      Vân Đại nghĩ nghĩ : “ Điện hạ là cừu.”

      “ Cừu?” Trong mắt Diệp Thanh Tuyển là ý cười thâm thúy.

      “ Ta phải có ý điện hạ vô năng.” Vân Đại sợ hiểu nhầm, vội giải thích : “ Chúng ta là bằng hữu, ta nếu là cừu, điện hạ chính là con cừu lớn, khi ta ở chung với điện hạ, lo lắng bỗng nhiên bị sói ăn thịt.”

      Diệp Thanh Tuyển lại lắc lắc đầu.

      Vân Đại khó hiểu nhìn .

      “ Tiểu thư biết bây giờ là mùa gì ?” Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng.

      Vân Đại : “ Là mùa đông.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Vào mùa đông, cừu phát tình, hai con cừu ở cùng nhau, ăn cùng nhau, năm sau sinh ra chú cừu con.”

      Vân Đại nghĩ mình vừa rồi đem ví như cừu, gương mặt bỗng nhiên trở nên nóng bỏng.

      Diệp Thanh Tuyển hòa hoãn, lại cười : “ Thực xin lỗi, ta nhớ đến cảnh mình chăn cừu lúc trước, liền nghĩ đến việc này, ta có chút thông minh, tiểu thư đừng để ý.”

      Vân Đại nghe quá thông minh” liền nghẹn lại chút.

      Nàng đành phải lúng ta lúng túng : “ sao, ta cũng phải là quá người thông minh...”

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 60:

      Edit: Pana

      Lúc này gần đến trưa, mặt trời lên cao khí thêm phần ấm áp.

      Vân Đại nghĩ ca ca sao giờ còn chưa tới đón nàng, lại nghe Diệp Thanh Tuyển hỏi: “ Sau này Đại Đại, có phải muốn tìm người giống như Trình công tử làm vị hôn phu hay ?”

      Vân Đại nghe hỏi đến chuyện này, cũng thành đáp : “ Chắc vậy, ta cũng cầu gì đặc biệt cả…”

      Ngụ ý là nàng có suy nghĩ đến.

      Chỉ là nàng thích người nhiều hơn chút, chuyện chung thân đại sao có thể qua loa được.

      Nàng thích nam tử ôn nhu, lớn lên tuấn mỹ nàng cũng thích, nhưng ngoài những cái đó nàng cũng thích người thuần lương chính trực.

      Ý cười khóe môi Diệp Thanh Tuyển thu liễm vài phần, lúc này hạ nhân đến gần Diệp Thanh Tuyển : “ Điện hạ đến giờ dùng thuốc.”

      Hai người họ lúc này mới trở về phòng.

      Hạ nhân đem chén thuốc màu nâu đặt bàn, cung kính rời khỏi phòng.

      Vân Đại ngồi bên cạnh lo lắng nhìn đối phương, sợ vì cứu mình mà lưu lại bệnh khó trị nào đó.

      Diệp Thanh Tuyển dùng tay trái cứng đờ khuấy thuốc, khó khăn múc muỗng thuốc để uống.

      Vân Đại thấy vậy : “ Tay điện hạ bị thương là vì cứu ta, bằng để ta giúp điện hạ uống thuốc.”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng cái, sau đó thấp giọng : “ Vậy phiền Đại Đại rồi.”

      Vân Đại tiếp nhận muỗng sứ trong tay , thuốc còn nóng, nàng liền múc muỗng, cẩn thận thổi, sau đó mới đưa đến bên môi .

      Trời sinh Diệp Thanh Tuyển có bờ môi mỏng, sắc môi nhạt nhẽo, làm cả khuôn mặt nhìn qua có ba phần suy yếu.

      Lúc này môi ngậm muỗng sứ, Vân Đại sợ mình cho uống nhanh hoặc chậm quá hay, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào môi , ánh mắt dời xuống cần cổ trắng nõn, chậm rãi đến hầu kết…

      Nàng biết làm sao, xem chút mà bên tai có chút nóng lên rồi.

      Nàng lấy muỗng sứ ra, thấy cánh môi dính chút nước thuốc, vừa định nhắc nhở, lại thấy dùng đầu lưỡi liếm qua cánh môi, đem chút nước thuốc kia liếm sạch .

      xem như có gì, thấy Vân Đại nhìn mình chằm chằm, khóe môi chậm rãi gợi lên.

      Vân Đại bỗng nhiên cảm giác có bàn tay lạnh lẽo chạm vào gò má nàng.

      Nàng hoảng sợ, tránh cánh tay kia.

      “ Mặt nàng có chút hồng, có phải thoái mái chỗ nào?” hỏi.

      Vân Đại trở tay bưng kín mặt, trái tim trong ngực khống chế được đập càng có tiết tấu.

      “ Ta …. Ta có chút nóng…” Ngữ khí nàng có chút ngượng ngùng, cũng có chút thất bại.

      Nàng cũng biết tại sao, nhìn hành động tự nhiên đó của , mình ngược lại có cảm giác kỳ quái.

      mới vừa rồi ràng cái gì cũng có làm, chẳng qua uống muỗng thuốc mà thôi, mặt nàng lại nhịn được mà nóng lên.

      Chẳng lẽ nàng nổi lên ý xấu đối với ….

      Vân Đại càng nghĩ càng thất bất an.

      Lúc này bỗng nhiên có người xông vào, Vân Đại ngước mắt nhìn, thấy người đến là Vân Thất.

      Nàng lập tức nhàng thở ra, đứng dậy kêu tiếng “ Ca ca”.

      Vân Thất thấy nàng cầm muỗng sứ trong tay, bàn chén thuốc còn bốc khói, lòng nghi ngờ hỏi: “ Đại Đại, muội uống cái gì?”

      Vân Đại đem muỗng sứ thả lại trong chén, giọng giải thích : “ Ca ca, đây là thuốc của Tam điện hạ, điện hạ cẩn thận bị thương ở cánh tay, cho nên…”

      Câu kế tiếp nàng cần , Vân Thất cũng hiểu .

      Vân Thất quét mắt liếc nhìn Diệp Thanh Tuyển cái, nghĩ đến việc vừa rồi, nhịn rồi lại nhịn, mới thấp giọng : “ Muội muội của ta hiểu chuyện, cũng biết đem thuốc làm cho bớt nóng, lại cho điện hạ uống.”

      Diệp Thanh Tuyển bình thản : “ Vân công tử chớ trách Đại Đại, đại phu , thuốc này phải uống lúc còn nóng, nếu ảnh hưởng đến dược tính.”

      “ Ca ca, là điện hạ cứu muội.” Vân Đại lại giọng cùng Vân Thất.

      Vân Thất cơ hồ nghẹn đến nội thương, nhưng lại thể phản bác lời Vân Đại .

      nào nghĩ đến, vị Tam điện hạ này lá gan lại lớn như vậy, ban ngầy ban mặt dám làm ra hành vi bắt cóc người.

      Khi đó hít vào ít mê dược, lúc sau hạ nhân xông vào, thanh tỉnh mới phát giác Vân Đại còn ở đây.

      Nhưng đến khắc sau đó có người tới báo cho , Tam hoàng tử nhìn thấy bọn đạo tặc đem muội muội bắt , muội muội được Tam hoàng tử cứu, an trí ở chỗ khác, báo nhanh qua đó.

      nghe xong lời này nơi nào còn .

      Lần trước đưa ra điều kiện làm Diệp Thanh Tuyển khó xử.

      Mà Diệp Thanh Tuyển chỉ sợ muốn mượn chuyện này cảnh cáo , muốn nhìn , Diệp Thanh Tuyển căn bản cần phải bàn điều kiện gì với .

      Trong tay Vân Thất cũng có nhược điểm của đối phương, nếu muốn phân cao thấp, chỉ người nhà phát cùng Thiên Cơ Các có liên hệ với nhau, còn liên lụy đến thanh danh của muội muội .

      Mặt kệ việc Vân Đại bị bắt là do đạo tặc hay Diệp Thanh Tuyển bày trò, nếu việc này truyền ra ngoài đều tốt.

      Vân Thất vô tình liên lụy đến Vân Đại, tự nhiên coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

      cảm tạ ơn cứu mạng của Tam hoàng tử….” Vân Thất ngoài cười nhưng trong cười : “ Đại ân đại đức của điện hạ, Vân Thất ngày sau báo đáp.”

      Diệp Thanh Tuyển tựa như thấy vẻ mặt đó của , nhìn Vân Đại chậm rãi cười.

      “ Ta với Đại Đại là bằng hữu, cần khách sáo như vậy.”

      xong ngước mắt nhìn về phía Vân Thất, mặt đổi sắc : “ Bất quá nếu Vân công tử khăn khăn muốn cảm tạ ta, bằng làm phiền Vân công tử tiêu pha chút, mời ta đến Phồn Tinh Lâu, lúc này trưa, chắc Đại Đại cũng đói bụng rồi.”

      Vân Thất giật mình, phản phất nhưng nghe gì.

      “ Ân, như vậy cũng được…” Vân Đại bây giờ xem Diệp Thanh Tuyển như ân nhân cứu mạng mình, cái gì chính là cái đó.

      Đợi Vân Thất phản ứng lại, tức giận đến mức nên lời.

      Vô sỉ, Diệp Thanh Tuyển vô sỉ.

      đường, Vân Đại thấy sắc mặt Vân Thất có chút tốt, lo lắng : “ Ca ca có phải bị thương chỗ nào ?”

      Vân Thất lắc lắc đầu, thấy muội muội tựa như hoa tươi thơm dịu non mềm của mình, bên người là sài lang hổ báo lúc nào cũng rình rập mà phát được, dặn dò nàng : “ Muội muội, Tam hoàng tử tuy rằng…. cứu muội, bất quá, chuyện cảm tạ điện hạ, giao cho ca ca là được, biết ?”

      sợ Diệp Thanh Tuyển mượn chuyện này muốn muội muội lấy thân báo đáp.

      Vân Đại gật gật đầu, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ngọt ngào của nàng ngực Vân Thất nghẹn lại có chỗ xả.

      Muội muội đáng của nếu rơi vào tay nam tử bên cạnh, còn phải là miếng mồi ngon cho con sơn dương ( dê núi) đó sao.

      Trình Vi Cảnh cũng lo lắng cho Vân Đại, ngồi chờ tin tức, Vân Thất cho người báo cho đến Phồn Tinh Lâu.

      Đợi mọi người đều đến, sắc mặt Trình Vi Cảnh được tốt.

      “ Trình ca ca, huynh có bị thương chỗ nào ?” Vân Đại có nhớ Diệp Thanh Tuyển đạo tặc có mang theo đao, khỏi quan tâm hỏi han phen.

      Trình Vi Cảnh : “ Huynh sao, nhưng Đại Đại…”

      Vân Đại : “ Muội cũng sao, là Tam điện hạ cứu muội.”

      Vân Thất cùng Trình Vi Cảnh đồng thời cảm thấy trận ê răng.

      Bốn người ngồi cùng bàn, tiểu nhị mang thực đơn tới.

      Vân Đại ngồi bên trái Diệp Thanh Tuyển, bên phải là ca ca nàng, đối diện là Trình Vi Cảnh.

      Vân Thất thấy động tác Diệp Thanh Tuyển chậm chạp, liền muốn chiếu cố nhiều hơn.

      “ Điện hạ thích ăn gì?” Vân Đại hỏi.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn lướt qua thực đơn, có gì hứng thú.

      thất thần : “ Ta thích ăn màn thầu….”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn về phía nàng, thấp giọng : “ Từ gia đình ta rất nghèo, ngẫu nhiên có thể ăn được cái màn thầu, là chuyện may mắn lắm rồi.”

      Vân Thất lạnh mặt nãy giờ thiếu chút nữa cười gằng ra tiếng, người có thể ở kinh thành kinh doanh nhiều trà lâu tửu quán lại mua nổi cái màn thầu, chuyện này ai tin?

      Ánh mắt xẹt qua mặt muội muội, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau lòng vì của muội muội mình.

      Trình Vi Cảnh rốt cuộc nhìn qua thủ đoạn của Diệp Thanh Tuyển nhiều lần, còn có thể nhẫn nại vài phần, bất động thanh sắc : “ sao, hôm nay bảo tiểu nhị đem lên những món ngon nhất của quán, thể điện hạ bị đói được.”

      Diệp Thanh Tuyển nghe vậy, cũng gì thêm nữa.

      Đồ ăn lên đầy bàn, mỗi người đều mang tâm tư riêng của mình cầm đũa lên, lại nghe Vân Đại mở miệng.

      “ Điện hạ thích ăn thịt dê sao?” Vân Đại hỏi.

      Ngữ khí Diệp Thanh Tuyển ôn hòa : “ Thích.”

      Vân Đại liền lấy đũa gắp khối thịt dê đặt vào trong chén , quan tâm : “ Điện hạ thích ăn nhiều chút, bồi bổ thân thể mới khỏe nhanh được.”

      Lúc này Trình Vi Cảnh ho hai tiếng, Vân Đại nhìn , liền thấp giọng với Vân Đại: “ Đại Đại, có thể giúp huynh múc chén canh ?”

      Vân Đại thấy bát canh ở trước mặt mình, bất quá chỉ cái nhất tay, cầm chén múc đầy chén canh cho , săn sóc : “ Hôm nay Trình ca ca chắc cũng bị kinh hách, trở về nhớ uống thêm bát canh an thần rồi nghỉ ngơi nha.”

      Trình Vi Cảnh mở miệng muốn trả lời nàng, lúc này Diệp Thanh Tuyển gắp đũa rau xanh “ bang” rau rơi đầy mặt bàn.

      nhìn về phía Vân Đại, suy yếu : “ Xin lỗi, ta phải cố ý lãng phí đồ ăn, chỉ tại cổ tay ta còn chưa dùng nhiều sức được…”

      Vân Đại quay lại ôn nhu trấn an : “ sao, điện hạ muốn ăn cái gì, có thể với ta, ta gắp giúp điện hạ.”

      Vân Thất thấy thế, cuối cùng cũng nhìn ra vài phần manh mối.

      “ Đại Đại.”

      Hai đầu lông mày Vân Thất nhăn lại, cùng Vân Đại : “ Ca ca mời vừa rồi bị đạo tặc đá trúng ngực….”

      “ A…” Trong mắt Vân Đại càng lo lắng, “ Ca thấy đau ngực sao, ca ca đau nhiều ?”

      Vân Thất : “ Hẳn là sao, chỉ muốn ăn chút thịt cá…”

      Vân Đại chần chờ thay ca ca, gắp chỗ thịt cá ngon nhất cho , thấy ăn hết, mới chậm rãi nhàng thở ra.

      Nàng hầu hạ bọn họ dùng bữa, chăm chỉ giống như chú ong mật, sau đó tựa hồ phát giác ra khí có chút quái dị.

      Ngay từ đầu nàng hỏi bị sao hết, sau đó biết tại sao, hết người này đến người khác nội thương nghiêm trọng, bảo nàng phải lo lắng.

      Ăn xong bữa cơm, Vân Đại cùng ca ca trở về phủ.

      xe, Vân Thất lại : “ Đại Đại, trở về nên để mẫu thân biết chuyện này.”

      Vân Đại nghĩ đến tính tình của mẫu thân tốt, cũng sợ bà tức giận hại thân, liền gật đầu đồng ý.

      “ Ca ca thực sao chứ?” Nàng chần chờ nhìn Vân Thất.

      Vân Thất thấy nàng còn nhớ chuyện đó, xoa xoa đầu nàng, dương môi : “ Ca ca sao.”

      Trình Vi Cảnh chậm chạp theo sau, thấy huynh muội Vân gia xa, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Tuyển.

      “ Điện hạ.”

      Diệp Thanh Tuyển vỗ về chơi đùa thỏ ngọc trong tay, nhìn bằng ánh mắt vân đạm phong kinh.

      “ Điện hạ hà tất gì đùa bỡn nữ tử vô tội như nàng?” Trình Vi Cảnh đối diện .

      Diệp Thanh Tuyển lại ngã ngớn trả lời: “ Thiếp của ta, ta muốn đùa bỡn thế nào liền đùa bỡn thế đó.”

      Trình Vi Cảnh mím môi, bình tĩnh hỏi : “ Điện hạ sợ Trình mỗ cho nàng biết sao?”

      Diệp Thanh Tuyển nghe xong lời này, bỗng dưng gợi lên khóe môi, chậm rãi : “ Ta vừa mới có ơn cứu mạng nàng, nàng tin ngươi sao?”

      nhìn Trình Vi Cảnh cái, đáy mắt xẹt qua vài phần nghiền ngẫm, lại chút để ý : “ Ngươi nếu có năng lực đó, ta tuyệt nhiên ngăn cản.”

    3. minhminhanhngoc

      minhminhanhngoc New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      21
      Hẳn là dùng sắc dụ dỗ. Khá khen cho trai cố lên nhé =D
      Pana thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 61:

      Edit: Pana

      Đêm đến, Vân Đại rất lâu rồi mới mơ thấy giấc mơ khó thành lời.

      Trong mộng người nàng nóng rang bên trong như có chứa cái bếp lò vậy, lại bị thứ gì đó vây khốn, nhúc nhích được.

      Thẳng đến khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của Diệp gia gia chủ.

      Ánh mắt vừa ôn nhu vừa lạnh nhạt, làm nàng cảm thấy như nhìn thấy Tam hoàng tử.

      Nàng hiểu tại sao mình lại mơ thấy giấc mộng này, cho đến khi nàng nghe thấy từ trong sương mù truyền đến thanh trầm thấp của .

      Sáng sớm, Vân Đại run run mở mắt, mờ mịt nhìn màng trướng đỉnh đầu.

      Trong đầu nàng trống rỗng, sau lúc lâu, những cảnh tượng ở trong mơ chậm rãi lên trong đầu nàng.

      Nàng... nàng mơ thấy cảnh tượng trong quá khứ.

      Ánh mắt khi đó sâu thẳm đến đáng sợ.

      Như là nhẫn lâu lắm khắc chế được ý muốn đem nàng xem như con mồi là đè dưới thân.

      .... tuy đánh nhau với nàng, nhưng lại gặm cắn nàng, khắp người nàng đều là nước bọt của , ức hiếp nàng chính là sở trường của .

      Những hình ảnh trong mơ khiến nàng cảm thấy e lệ, nhưng càng làm cho nàng khốn quẫn chính là người nàng mơ chỉ có người là Diệp gia chủ.

      Bởi vì sau đó, người kia còn biến thành Tam hoàng tử có bộ dáng ôn nhu.

      Người nọ ngừng bên tai nàng giống như khi ở Phồn Tinh Lâu, , thích ăn màn thầu nhất....

      Vân Đại càng nghĩ càng cảm thấy còn mặt mũi gặp người khác, Trường Túc ma ma cuốn tấm màng màu xanh nhạt lên, thấp giọng : “ Tiểu thư sao vậy?”

      Khóe mắt Vân Đại đỏ ửng, chưa dám mở miệng.

      Trường Túc ma ma sờ sờ trán nàng, phác giác người nàng toàn là mồ hôi, liền lấy chăn người nàng ra, lại : “ Tiểu thư ra nhiều mồ hôi như vậy cẩn thận bị phong hàn, đừng che mình kín mít như vậy.”

      Vân Đại “ Ân” tiếng, lại giọng : “ Ma ma, ta muốn tắm.”

      Trường Túc ma ma cho người chuẩn bị nước nóng, cũng nghi ngờ gì.

      ****

      Bên trong thanh lâu.

      Thái tử nhắm mắt thưởng thức ca kĩ đánh đàn.

      Tiếng đàn dừng lại, dư còn văng vẳng bên tai, mày giãn ra, mở mắt, nhìn thấy Kiều Nương để đàn xuống, xoay người lại gần cung kính châm trà cho .

      Lại gần mới thấy, Kiều Nương tuy che mặt, nhưng đôi con ngươi lộ ra có ba phần kiều mị.

      Cũng khó trách hoàng đệ của đem nữ tử này ở thanh lâu bao trọn, cho người khác đụng vào.

      chừng đúng là cái vưu vật...

      Dạ Thôi Ngọc cười khẽ tiếng, tiếp nhận tách trà thơm của mỹ nhân, muốn nhấp ngụm, liền nghe thấy bên ngoài trận ồn ào, có người đẩy cửa vào.

      “ Nha, vị này phải là Nhị hoàng đệ sao?” Dạ Thôi Ngọc ngước mắt nhìn người xông vào.

      Dạ Hành Cảnh thần sắc bất định nhìn ta: “ Hoàng huynh sao lại ở chỗ này?”

      Dạ Cảnh Hành tựa như nghĩ đến cái gì, sắc mặt dần dần lạnh xuống: “ Hoàng huynh nhiều lần đoạt người của đệ, là có ý gì?”

      Dạ Thôi Ngọc đặt chung trà xuống, cười kinh miệt : “ phải chứ, Kiều Nương rất tốt, bất quá đệ ăn với ta như vậy, chừng ngày mai lại truyền ra chút lời đồn huynh đệ chúng ta vì nữ tử thanh lâu mà đánh nhau, hậu quả của chuyện này, hoàng đệ gánh nổi sao?”

      Dạ Thôi Ngọc quét mắt nhìn Kiều Nương cái, : “ Bổn Thái tử cũng làm khó người khác, Kiều Nương, nàng nguyện ý theo nhị đệ của ta, hay là theo ta?”

      Kiều Nương ngước mắt, điềm đạm : “ Nếu muốn chọn, thiếp tất nhiên chọn Thái tử điện hạ.”

      Dạ Thôi Ngọc cười càng đắc ý, Dạ Cảnh Hành nhìn ra cố ý muốn làm mình mất mặt, bỗng nhiên cười lạnh, phất tay áo rời .

      Đợi rời khỏi, thần sắc Dạ Thôi Ngọc mới hơi bình tĩnh lại, cùng Kiều Nương : “ Kiều Nương quả người ôn nhu săn sóc, vừa rồi phải cố ý nàng là nữ tử thanh lâu.”

      Kiều Nương cũng nhìn , khảy tro hương, đáy mắt xẹt qua tia trào phúng, “ Tiện thiếp vốn là nữ tử thanh lâu, đâu ra cố ý như lời Thái tử .”

      Dạ Thôi Ngọc thấy nàng là người thức thời, đem trà thơm hơi uống cạn, nắm tay nàng, ôn nhu : “ Tốt, Kiều Nương quả thực giống với những nương khác, đợi thời cơ thích hợp, tất nhiên cho người đón nàng vào phủ.”

      Kiều Nương rút tay ra, khóe môi gợi lên: “ Được a.”

      Dạ Cảnh Hành lúc này tiến cung, cùng Tưởng quý phi : “ Từ lúc làm Thái tử, nhi tử liền khắp nơi nhường nhịn , lại khắp nơi muốn nhằm vào nhi tử, nếu có ngày ngồi lên ngôi vị hoàng đế , mẫu tử chúng ta sao còn có chỗ dung thân?”

      Tưởng quý phi nghe oán giận, sắc mặt trầm xuống vài phần.

      ngờ lại nhằm vào con, nhiều lần trước đó bổn cung đều nhịn, chỉ là quả kinh người quá đáng…”

      xong liền tống cổ Dạ Cảnh Hành về phủ, tự mình thăm Hoàng hậu.

      Trần hoàng hậu thấy người tới, con ngươi lộ ra tia kiên nhẫn.

      Tưởng quý phi ngồi trước giường Trần hoàng hậu, bỗng dưng tươi cười .

      “ Lúc thánh thượng còn trẻ, muội cùng tỷ là người hoàng thượng gặp đầu tiên, nhưng người hoàng thượng thích lại là nữ tử như Mộ quý phi, hoàng thượng có thể vì Mộ quý phi mà lập Đại hoàng tử làm Thái tử, muội cũng cảm thấy bất ngờ.”

      Hoàng đế chậm chạp lập Thái tử, đến khi Trần hoàng hậu đưa ra đề nghị hoàng đế sau khi băng hà được hợp táng cùng Mộ quý phi, hoàng đế mới lung lay, đồng ý với Trần hoàng hậu, lập Đại hoàng tử làm Thái tử.

      Trần hoàng hậu : “ Tưởng quý phi, ngươi hôm nay tới đây, rốt cuộc muốn cái gì?”

      Tưởng quý phi đỡ đỡ kim thoa đầu, ánh mắt xẹt qua vài phần thâm ý : “ Mộ quý phi sau khi chết, hoàng thượng nửa năm đều chưa từng đến đây, sau đó, hoàng thượng ai có thể giả Mộ quý phi giống nhất, hoàng thượng sủng hạnh người đó, lại , muội còn nhớ là tỷ tỷ cũng từng động tâm giả qua…”

      “ Ngươi câm mồm!” Trần hoàng hậu bỗng nhiên tức giận dữ dội, che ngực đau đớn ho thêm vài lần.

      Tưởng quý phi thấy khuôn mặt vặn vẹo của Trần hoàng hậu, sau đó lùi về sau vài bước, lại : “ Lúc trước nhược điểm của ta nằm trong tay ngươi, cho nên mới đem vị trí Hoàng hậu chắp tay nhường lại, đáng tiếc ngươi nửa điểm cũng biết cố gắng, vất vả nhi tử mình mới làm Thái tử, nhưng sao, hài tử của Mộ quý phi vẫn còn sống được đón đến kinh thành, ngươi cho rằng Thái tử có thể an ổn ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia sao? Ngươi có biết Tam hoàng tử tên gọi là gì ?”

      Tưởng quý phi kéo kéo khóe môi: “ Nếu tỷ tỷ quên, ta nhắc cho tỷ tỷ nhớ, tên Dạ Cẩn Nguyệt, ý tứ chính là hài tử của chúng ta chỉ là thứ bỏ , mà hài tử của hoàng thượng cùng Mộ quý phi mới là độc nhất vô nhị…”

      Trần hoàng hậu nhắm mắt, cố hết sức lấy gối đầu ném : “ Cút…”

      Tưởng quý phi chọc trúng chỗ đau của bà ta, trong lòng hả giận, nghênh ngang rời .

      Ma ma vội tiến lên khuyên nhủ: “ Nương nương sức khỏe mới là quan trọng nhất…”

      Ma ma vừa hết lời, Trần hoàng hậu vừa mới uống thuốc xong đều phun ra hết.

      “ Nương nương, hôm nay còn có mệnh phụ muốn bái kiến, bằng nô tỳ báo các phu nhân trở về…” Ma ma đành lòng .

      Trần hoàng hậu : “ Đừng, ta tuyệt đối để Tưởng quý phi đắc ý được, ả ta muốn làm ta tức chết, ta càng chết, ả ta đời này đừng mong có được ngôi vị hoàng hậu!.”

      Ma ma thấy cảm xúc của hoàng hậu kích động, vội trấn an đỡ hoàng hậu nằm xuống.

      Đợi lát, hoàng hậu bình tĩnh lại, cố gắng gượng dậy, thay phượng bào, mặt đắp phấn dày, đem khuôn mặt tiều tụy che .

      Lúc Vân Đại cùng Mục Ngu đến, ánh mắt Trần hoàng hậu lập tức dừng người Vân Đại, ánh mắt kia thế nhưng thẳng thừng thèm che dấu, làm Vân Đại có chút bất an kéo kéo góc áo của mẫu thân.

      Mục Ngu ngước mắt hỏi: “ biết thân thể của Hoàng hậu nương nương tốt lên chút nào chưa?”

      Ánh mắt Trần hoàng hậu dời , “ Tốt hơn nhiều, các ngươi có lòng đến thăm bổn cung.”

      Nhóm quý phu nhân nghe vậy lập tức khách khí hàn huyên vài câu.

      Trần hoàng hậu mỉm cười, nghe các nàng chuyện lại gật gật đầu xem như vui vẻ, đợi đến khi bà ta muốn mở miệng thêm vài câu, bỗng nhiên cả người lảo đảo, ma ma vội tiến lên đỡ bà ta.

      Các phu nhân thấy vậy đứng ngồi yên, vội gọi người đến đỡ hoàng hậu vào tẩm điện.

      “ Ta vào xem chút, con cần theo làm gì.” Mục Ngu cảm thấy mục đích của Trần hoàng hậu hôm nay bà ta cũng thèm che dấu nữa rồi.

      Nếu Vân Đại ở đây, bà ta muốn mượn chuyện phát bệnh lưu Vân Đại trong cung, đúng là phiền toái.

      Vân Đại gật gật đầu, thấy mẫu thân vào trong, liền ngoan ngoãn ngồi lại ghế.

      Nàng đợi hổi lâu, thẳng đến khi cung nhân đem điểm tâm cùng trà bàn dọn , người trong phòng lúc trước đều rời hết, thấy mẫu thân của mình ra, trong lòng nàng cũng nhận thấy được lần té xỉu này của hoàng hậu có điều gì đó khác thường.

      Trong lòng Vân Đại phỏng đoán, bỗng nhiên có người tiến vào, nàng ngẩn người, thấy người tới lại là Dại Thôi Ngọc.

      Vân Đại thấy ta lại đây, đoán ta nghe được tin hoàng hậu ngất xỉu nên mới vội vàng đến đây, liền đứng lên hành lễ.

      Chỉ là sắc mặt Dạ Thôi Ngọc tốt, ánh mắt nhìn nàng, thần thái có hơi chút khác thường.

      Vân Đại càng thêm cảm thấy kỳ quái, ta bỗng nhiên bắt lấy cánh tay nàng, niết đến mức nàng hô đau.

      Vừa lúc cung nhân ngang qua, muốn tiến vào, thấy Thải tử cả giận : “ Cút.”

      Cung nhân kia lập tức co rúm lại cúi đầu rời .

      “ Mẫu thân ngươi ngờ lại khó chơi như vậy, mẫu hậu năm lần bảy lượt ám chỉ qua, nhưng bà ta cũng đem ngươi nhả ra, bà ta nghĩ dám làm gì ngươi sao!” Khuôn mặt Thái tử dữ tợn .

      “ Ngươi cho rằng chuyện ngươi qua lại gần gũi với Tam hoàng đệ biết sao, bất quá cũng giống như đều có mục đích khi tiếp cận ngươi, nếu ngươi phải là thiên kim của phủ Tễ Quốc Công, ngươi cho rằng mọi người vây quanh ngươi sao?”

      Khuôn mặt của Vân Đại sợ tới mức trắng bệch, nhưng nàng lại thoát khỏi bàn tay , run rẩy : “ Tam điện hạ… cùng Thái tử giống nhau.”

      Nàng vừa , cánh tay còn lại sờ soạng phía sau.

      Dạ Thôi Ngọc cười lạnh: “ Đều cùng phụ thân, sao lại giống nhau, mặc kệ nữ nhi của Mục Ngu công chúa là ai, đều nghĩ cách lấy lòng, nếu ngươi thức thời, nên chọn mới đúng.”

      xong muốn đem Vân Đại ôm vào lòng, Vân Đại sợ tới mức vôi cầm đồ vật trong tay hướng đầu đập xuống.

      Dạ Thôi Ngọc bỗng dưng choáng váng trận, nhưng vẫn ngã xuống.

      Vân Đại thối lui vài bước, bỗng nhiên bị người khác bưng kín miệng, kéo nàng ra sau màn.

      Vân Đại sợ tới mức cắn chặt tay đối phương, nghe phía sau kêu rên tiếng.

      “ Là ta…”

      Vân Đại giật mình, ngước mắt nhìn lên mới phát giác là Diệp Thanh Tuyển.

      Cơ hồ nháy mắt, thần kinh căng chặt của tiểu nương lúc này được thả lỏng.

      Mắt hạnh Vân Đại hàm chứa nước mắt, thân mình còn có chút run rẩy, hiển nhiên còn sợ hãi.

      “ Nếu có người hỏi tới, nàng đừng thừa nhận gặp qua Thái tử.” Diệp Thanh Tuyển thấp giọng dặn dò nàng.

      vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài kinh hô tiếng.

      biết tiểu thư nhà ai đụng phải Thái tử, Vân Đại muốn ra ngoài, nhưng lại bị Diệp Thanh Tuyển kéo lấy.

      Lúc này Dại Cảnh Hành nhận đưuọc tin tức của hoàng hậu đến đây vấn an, gặp được màn này, tránh được diễn màn hùng cứu mỹ nhân.

      nương kia cũng giống như Vân Đại bị dọa sợ, đứng đó như hoa lê dính mưa, động tĩnh bọn họ nháo có chút lớn, lát sau có người đến, nhìn thấy hai hoàng tử đánh nhau, vội vào trong bẩm báo.

      Đợi mẫu thân của tiểu thư kia ra tới, biết được ngọn nguồn mọi chuyện, tức giận đến mức kiềm chế được.

      “ Ngươi đường đường là Thái tử lại có thể làm ra việc cường đoạt dân nữ thành?”

      Vị phu nhân này đúng lúc lại là người của gia tộc Tưởng thị, Tưởng quý phi cùng Trần hoàng hậu vừa mắt nhau, bà ta sao lại bỏ qua cơ hội chen chân kéo Thái tử xuống ngựa được, liền lôi kéo nữ nhi khóc nháo muốn đòi lại công đạo cho nữ nhi.

      Dạ Cảnh Hành thầm kéo kéo khóe môi, lệnh cho thái giám ngăn Thái tử mất chế lại, lại làm bộ đứng đắn : “ Phu nhân nên ở nơi này khóc nháo quấy rầy đến hoàng hậu nghỉ ngơi, việc này lớn lớn cũng , chỉ hoàng huynh hôm nay nhìn qua quả thực có chút dị thường…”

      “ Vừa lúc trong tẩm điện của hoàng hậu có ít thái y, đưa hoàng huynh đến cho thái y nhìn qua chút.” xong liền lệnh cho thái giám đưa người mang .

      Vị phu nhân kia tự nhiên cũng mang nữ nhi của mình buông tha mà theo sau.

      Vân Đại thấy người khác ngang qua nhìn thấy mình lúc này mới hơi hơi nhàng thở ra.

      Diệp Thanh Tuyển cùng nàng : “ Nàng mau trở lại bên người mẫu thân nàng .”

      Vân Đại gật gật đầu, lòng sợ hãi : “ May mà hôm nay còn có điện hạ.”

      Diệp Thanh Tuyển đáp lại nàng, chỉ là sắc mặt như cân nhắc việc gì đó làm người khác đoán ra.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tuyển lắm trò quá nhá!
      Khủng LongPana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :