1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      14 Khóc thút thít

      Chồng và con trai của bác Maggie công bố, đêm hôm qua, lúc bọn họ tìm kiếm bác Maggie, ở rừng cây thấp gần đầm lầy, thấy bác Maggie mất tích mấy ngày, bà ở giữa đầm lầy, bị bóng người kéo vào tromg.

      Bọn họ thể tiến vào đầm lầy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bác Maggie bị đầm lầy bao phủ, chỉ có thể thương tâm quỳ gối cầu nguyện ở tiểu giáo đường.

      “Bị đầm lầy nuốt hết, tìm thấy thi thể, đáng thương bác Maggie sau khi chết cũng thể bước lên thiên đường.” Hersha bi thương mà ở trước ngực làm dấu chữ thập.

      Mai Lật nghĩ tới chuyện này cuối cùng thế nhưng liên lụy đến quái vật đầm lầy, nhíu chặt mi, “Vì sao xác định là quái vật đầm lầy hại chết bác Maggie?”

      Hersha đương nhiên trả lời: “Dù là người hay động vật, chỉ cần vào đầm lầy rơi xuống, chỗ sâu trong đầm lầy càng có ai vào, chỉ có quái vật đầm lầy trong truyền thuyết mới có thể kéo người vào đầm lầy……”

      “Trước kia bác Maggie từng dặn dò tôi nên tới gần đầm lầy, miễn cho bị quái vật đầm lầy mang , tôi còn tin bác, nghĩ tới giờ chính bác ấy gặp phải quái vật đầm lầy đáng sợ ……”

      Thấy Hersha cảm xúc kích động mà khóc thút thít, Mai Lật cùng ấy thảo luận vấn đề này nữa, nhưng nàng cũng tin bác Maggie bị quái vật đầm lầy giết chết.

      Nếu người nào thần trí tự mình vào đầm lầy, hoặc là trong lúc vô ý rơi vào đầm lầy, vậy đều có khả năng, nhưng muốn quái vật đầm lầy riêng kéo người vào đầm lầy, nàng tuyệt đối tin tưởng.

      Quái vật đầm lầy gần đây vội vàng trồng hoa, sao bỗng nhiên lại giết người.

      Vội vàng rời chợ về nhà, Mai Lật chuẩn bị tìm tiên sinh vườn hoa di động của mình xác nhận vấn đề này chút.

      nhìn thấy biển báo giao thông hoa tươi chờ đợi ở ven đường, quanh nhà cũng chưa thấy vết bùn lưu lại, Mai Lật để rổ ở trong nhà, lại đầm nước phái rừng rậm kia.

      Cái lều dựng lên hồi mùa đông đáp vẫn còn, nhưng che phủ dày chung quanh lấy ra, mấy con chim đậu ở lều, bên trong trống rỗng.

      Thế nhưng nơi này cũng có, so với tình huống quái vật đầm lầy gần đây mỗi ngày theo nàng , có chút thích hợp.

      Nàng khắp toàn bộ đầm nước và bùn chung quanh, cũng chưa thấy bóng người quen thuộc kia, chỉ có thể suy đoán là trở về cánh đồng bát ngát.

      giữa trưa, đến cơm cũng vô tâm tư ăn, nàng đội ánh mặt trời cánh đồng bát ngát.

      Nàng từng qua bên đó tìm quái vật đầm lầy vài lần, mỗi lần nàng đều có thể tìm được , nhưng lúc này đây thể tìm được.

      Gió thổi qua méo váy nàng, thổi lên cỏ dại mới mọc từng tầng sóng xanh biếc, mang đến hương cỏ tươi mát.

      Nàng đứng ở cảnh xuân tươi đẹp, cảm giác được loại áp lực hoàn toàn tương phản cùng cảnh sắc chung quanh.

      nơi nào?

      Có phải …… xảy ra chuyện gì hay ?

      Hoàng hôn, nàng rốt cuộc về đến nhà, mỏi mệt và đói khát làm nàng vô lực nghĩ nhiều, ăn cơm chiều xong vẫn muốn nghỉ ngơi, dứt khoát lại cầm đèn ra cửa.

      Tối nay có ánh trăng mông lung, ở gần sườn núi hướng dương, có ít điểm sáng lập loè.

      Mai Lật nhớ tới lúc trước ở bên kia gặp được tinh đêm trăng, cầm đèn tới.

      “Nha ―― là nàng!”

      tới chơi cùng chúng ta sao?”

      Phát ra nàng, tinh đêm trăng dừng lại điệu múa xoay tròn, ghé vào tảng đá màu trắng chuyện cùng nàng.

      Mai Lật cách chúng nó mét dừng lại, hỏi chúng nó: “Ta là muốn hỏi các ngươi chút, có nhìn thấy quái vật đầm lầy hay ?”

      “A ――”

      “Chán ghét ――”

      “Chúng ta mới !”

      tinh đêm trăng kêu lên chói tai, biến mất từ trong đồ án hoa xếp bằng đá.

      Mai Lật cũng vừa nhớ ra có lẽ mình có thể hỏi thử các tinh sinh hoạt gần rừng rậm có nhìn thấy tung tích quái vật đầm lầy hay , nhờ chúng nó giúp đỡ, kết quả lần đầu tiên dò hỏi thất bại.

      Lúc có việc gì, thường có thể nhìn thấy các tinh tới tới lui lui bên người, giờ có việc muốn tìm chúng nó, lại đứa cũng tìm thấy.

      Mai Lật ngồi xổm bên hồ nước nghỉ ngơi, vốc nước rửa mặt phen, bỗng nhiên nhìn thấy điểm sáng, thổi qua mặt nước, giống con đom đóm, vòng vòng ở gần lỗ tai nàng.

      muốn tìm chỗ quái vật đầm lầy xuất a, ở bãi đất hoang ――”

      Thanh nho chui vào lỗ tai, Mai Lật ngẩng đầu, nghe thấy điểm sáng lại : “ nổi điên rồi, ồn nha, mau quản .”

      rồi, tinh điểm sáng đó lại che lỗ tai, rất là buồn rầu mà bay rồi.

      Mai Lật lắm nó là tinh gì, hay , nàng dám trì hoãn, chạy tới chỗ đất hoang bên kia.

      Đất hoang chính là quãng giữa chặng đường từ rừng cây bên này cánh đồng bát ngát, Mai Lật ban ngày qua bên đó hai lần cũng chưa thấy bóng dáng quái vật đầm lầy.

      Gió thổi qua gò má, mang đến cỗ hơi thở nước mưa bùn đất. Đêm trăng sáng sủa xuất ướt át, thể nghi ngờ là từ người quái vật đầm lầy truyền đến. Trừ khí vị hơi nước quen thuộc này, Mai Lật đồng thời nghe thấy tiếng khóc khủng bố quỷ dị.

      Mai Lật tinh thần rung lên, mang theo nghi hoặc nhanh hơn bước chân, rốt cuộc xa xa nhìn thấy bóng dáng cao gầy đó.

      vẫn dùng bước dài cỏ, chỉ giống dĩ vãng cúi đầu, thân mình cong xuống, tại ngửa đầu, đối với bầu trời, phát ra…… tiếng khóc thê lương?

      Tiếng khóc quanh quẩn ở cánh đồng bát ngát, bén nhọn chói tai làm người ta khó có thể chịu đựng, dám tới gần.

      Nàng chưa từng nghe phát ra thanh, đây là lần đầu tiên. Hóa ra thể chuyện, lại là có thể phát ra thanh.

      Nhưng vì sao khóc?

      Vì sao tiếng khóc bén nhọn thống khổ như vậy?

      Mai Lật cảm giác lỗ tai đau xót, vội kéo mảng trang trí mép váy xuống, vo thành cục nhét vào lỗ tai, ít nhiều ngăn cách chút thanh chói tai kia.

      Nàng bịt tai, chạy về phía quái vật đầm lầy lại ở mặt cỏ.

      Lúc nàng đuổi theo , nhìn thấy nơi qua, cỏ dại trong chớp mắt bị đầm lầy cắn nuốt, đầm lầy lấy loại tốc độ nhanh chóng lan tràn sang hai bên, hiển nhiên bao lâu, mảnh bên này cũng trở thành đầm lầy mới.

      là tốc độ giống ôn dịch truyền bá.

      Mai Lật trong lòng nhảy dựng, tránh những đầm lầy đó.

      “Đáng ! Dừng lại ――”

      Nàng lấy cái tên “Đáng ” cho , mỗi lần gọi , trong lòng đều tràn ngập cảm xúc uyển chuyển nhàng phi dương, như bồ công lay động chút, cả trái tim đều bay múa.

      Nghe nàng gọi rồi, nhìn về phía nàng, hơn nữa đưa bàn tay cho nàng, ôn thuần đến giống sủng vật to lớn.

      “Đáng !”

      Quái vật đầm lầy khóc thút thít vang vọng ở cánh đồng bát ngát, hoàn toàn che đậy thanh của nàng, ngừng về phía trước, người vốn nở rộ hoa tươi còn, rơi xuống rất nhiều bùn sền sệt như hòa tan xuống, chính là bùn này rơi xuống mặt đất, làm mặt đất nhanh chóng biến thành đầm lầy.

      Mai Lật vừa chú ý, dẫm vào đầm lầy, lao lực mà rút chân ra, giày lại rơi vào nước bùn kéo ra được, nàng cắn răng cái, cũng mặc kệ giày, chân trần tiếp tục đuổi theo.

      Có mảnh cỏ sắc bén cắt chân nàng, dưới chân đau.

      Mai Lật chịu đựng tai và chân cùng đau, càng chạy càng nhanh, rốt cuộc đuổi kịp quái vật đầm lầy tựa hồ lại cao hơn kia, ném xuống cái đèn trong tay, nhào lên dùng đôi tay gắt gao túm chặt tay .

      Sức lực của nàng quá so với quái vật đầm lầy, lúc ôn thuần, phối hợp, đương nhiên nàng kéo động được .

      giờ giống người khổng lồ thể bị lay động, nàng ôm lấy cánh tay , chỉ thể ngăn cản , ngược lại bị mang theo về phía trước.

      “Đáng , dừng lại! Dừng lại!” Mai Lật lớn tiếng kêu.

      Dựa vào quá gần, tiếng khóc đầy lực sát thương còn lớn hơn nữa, nàng thậm chí cảm giác tai mình giống như chảy máu, nghe cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, cho dù là chính miệng nàng hô lên, nghe vào tai cũng vỡ thành mảnh .

      Bị kéo về phía trước, giọng kêu đến phát đau cũng vẫng ngừng gọi , biết qua bao lâu, Mai Lật bỗng nhiên cảm giác người truyền đến chấn động dừng lại, tiếng khóc cũng bỗng nhiên dừng lại, bên tai chợt an tĩnh lại tạo thành ù tai.

      Quái vật đầm lầy dừng tại chỗ, chậm rãi cúi đầu nhìn nàng, tựa hồ là thanh tỉnh chút.

      Mai Lật ngẩng lên, thấy mặt quái vật đầm lầy giống như điêu khắc hề có cảm xúc lại có hai hàng nước mắt dị thường ràng, miệng lúc trước phát ra tiếng khóc thê lương còn mở ra, chậm rãi ngậm lại dưới cái nhìn chăm chú của nàng.

      “Lộp độp ――” hốc mắt quái vật đầm lầy ngừng tràn ra giọt nước trong suốt rơi lên mặt nàng.

      Đem cảm xúc u buồn và bi thương cũng truyền lại cho nàng.

      làm sao vậy? Sao lại khóc thành dạng này?” Mai Lật kéo hai miếng vải bịt tai ra, duỗi dài cánh tay với .

      Quái vật đầm lầy liền cúi đầu, hai cánh tay dài giao nhau ở phía sau nàng, vòng lấy nàng, cơ hồ bao vây nàng ở dưới bóng mình.

      Mai Lật phía sau lưng để ở cánh tay , ở trong gian hẹp thể lui ra phía sau, chỉ cảm thấy nước mắt quái vật đầm lầy càng rơi càng nhanh, như là mưa to đổ ập xuống rớt mặt, người nàng.

      Nước mắt của giống nước mắt nhân loại, có hương vị cỏ xanh ngâm nước mưa, Mai Lật liền cảm thấy tại mình ngồi ở trong bụi cỏ gặp mưa.

      “…… Tôi sắp bị nước mắt của làm chết đuối.”

      “A, trước đừng khóc a…… Tóc tôi đều ướt, quần áo cũng ướt……”

      “Phốc ―― khụ khụ ――” sặc nước.

      Đôi tay Mai Lật sờ soạng gương mặt quái vật đầm lầy, che lại hai cái “vòi nước” mặt .

      Nước mưa trong suốt lại từ khe hở ngón tay nàng tràn ra.

      Tuy rằng Mai Lật cũng rất muốn chờ bình phục cảm xúc chút rồi lại tính toán tiếp. Có vấn đề gì mọi người chậm rãi giao lưu hiểu biết ràng, nhưng mà tình huống tại là bên cạnh hai người đây có khối đầm lầy mới hình thành, cẳng chân nàng từ đầu gối trở xuống sắp hoàn toàn rơi vào bùn.

      Quái vật đầm lầy còn “Trời mưa”, chờ khôi phục lại, khả năng nàng bị đầm lầy chế tạo ra chôn luôn rồi.

      Đây quả thực là thảm kịch ?

      Nàng chỉ có thể túm lấy quái vật đầm lầy vẫn nhúc nhích, nỗ lực rút chân mình từ bùn ra, đạp lên cánh tay .

      Mạnh mẽ nâng cao vị trí của mình rồi, Mai Lật nâng tay áo lên lau lúc ở mặt quái vật đầm lầy.

      “Đừng khóc nữa, Bùn Lớn, lại khóc bạn cũng còn.”

      “Đầm lầy thu lại chút, nước mắt cũng thu lại chút.”

      chịu ủy khuất gì?”

      “Bị khi dễ? Ai dám khi dễ nha?”

      Cũng biết nghe hiểu những câu dong dài đó , nhưng tốt xấu có phản ứng khác ―― phen bế Mai Lật lên, về phía trước.

      Mai Lật ngồi ở cánh tay , vẫn nhịn được nhìn mặt , nước mắt nhiều như vừa rồi, nhưng vẫn róc rách chảy xuống thành hàng. Nàng hoài nghi mặt có hai vệt nước mắt chính là bị nước mắt cọ rửa nhiều mà hình thành.

      Nếu về sau tiêu được, chẳng phải là biến thành giống như liệp báo tự mang nước mắt?

      Thậm chí nhịn được với tay đến cằm hứng nước mắt rửa sạch cái tay.

      Quái vật đầm lầy ôm nàng đường, tay áo Mai Lật đều bởi vì lau nước mắt cho mà hút no nước rồi.

      muốn mang tôi đâu?”

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      15 Tượng đất

      Mai Lật ngay từ đầu cũng muốn mang nàng đâu, trừ tiếng khóc đáng sợ, thể phát ra thanh khác, cũng có cách nào giải thích với nàng.

      Nàng nhéo tai quái vật đầm lầy, quan sát thấy cảnh sắc chung quanh chậm rãi trở nên có vẻ quen thuộc, còn mơ hồ thấy nơi xa có nóc nhà gỗ, lúc này mới nhớ ra, bên này ràng chính là đầm lầy gần rừng cây thấp.

      Bác Maggie chính là chết ở đầm lầy này, nghe thi thể bà ấy còn chìm trong đầm lầy, ai có thể vớt lên.

      đưa nàng tới nơi này làm gì?

      …… thể nào?

      phải là muốn nàng hỗ trợ vớt thi thể ?

      Trong đầu Mai Lật xuất cái ý niệm này trước tiên, hơn nữa mạc danh có khẳng định.

      Quái vật đầm lầy ôm nàng đến giữa đầm lầy, chậm rãi buông tay ra tựa hồ muốn để nàng .

      Mai Lật cả kinh, phen xiết chặt cổ , chân cuốn lấy eo bỏ, bám ở người thấp giọng : “Thanh tỉnh chút, buông tôi ra tôi chìm! được buông!”

      ngốc a, vạn nhất tôi chìm xuống , nhớ vớt tôi lên sao?”

      Cảm giác được nàng bài xích, quái vật đầm lầy ngừng động tác buông nàng, nhìn biểu tình là mờ mịt vô thố, nước mắt còn yên lặng chảy, đáng thương giống bị mắng.

      Mai Lật: “……”

      Thôi. khẳng định phải là muốn giết chết nàng ở đầm lầy, mà hy vọng nàng có thể làm gì đó, coi như nàng đoán đúng, muốn nàng tới vớt thi thể, thử xem sao.

      Mai Lật thử thăm dò buông chân ra, dùng mũi chân xuống xem xét. Bên này đầm lầy càng thêm mềm nát, có chút trọng lượng liền chìm xuống. Nàng câu lấy quái vật đầm lầy bỏ, chỉ thị khom lưng, theo tư thế nghiêng xuống tới gần đầm lầy.

      Chịu đựng ổn, hơn nửa thân mình cơ hồ đều nghiêng vào đầm lầy, duỗi cánh tay ra, sờ mó ở bên trong đầm lầy.

      đến chốc lát, bỗng nhiên nàng đụng phải thứ, lại cẩn thận sờ soạng hình dạng, có nhánh, năm cái ngón tay.

      Nàng sờ được cái tay người.

      Trong nháy mắt lông tóc dựng đứng, Mai Lật theo bản năng lùi tay về nhanh như chớp.

      Thấp giọng mắng ra, xây dựng tâm lý cho mình trong chốc lát.

      Sờ sờ đến, cũng thể bỏ dở nửa chừng. Nàng cứng đờ mà lần thứ hai sờ soạng xuống, gian nan túm chặt cái tay lạnh băng trơn trượt đó.

      cái tay khác câu lấy cổ quái vật đầm lầy dùng sức siết cổ thúc giục, “Kéo lên.”

      bị nàng lôi đến gần sát đầm lầy, quái vật đầm lầy chậm rãi thẳng eo, mang theo nàng cùng cỗ thi thể trong tay cùng kéo lên .

      “Tê ―― được được, đau tay!” Mai Lật buông cái tay sắp bị kéo đứt, đầm lầy kéo xuống quá mạnh, chỉ dựa vào bàn tay, nàng muốn kéo bác cường tráng cơ hồ là có khả năng.

      Nàng nhìn bốn phía, thực nhanh nghĩ ra biện pháp, chỉ vào cây cối bên đầm lầy, “Qua bên kia.”

      Quái vật đầm lầy còn xem cái tay bị lôi ra, vẫn đứng ở đầm lầy, Mai Lật phen dời đầu , thúc giục, “Trước đừng nhìn nữa, qua bên kia.”

      Quái vật đầm lầy ôm nàng bôn ba quá hơn nửa cái đầm lầy, Mai Lật ở chỗ cây cối tìm được thứ mình muốn ―― cây mây rắn chắc.

      Dùng cục đá bén nhọn chặt đứt cây mây, nàng cuộn dây mây dựa vào quái vật đầm lầy trở lại giữa đầm lầy, dùng mây gắt gao buộc chặt cánh tay đó, còn vùi vào bùn vòng quanh dưới nách thi thể, để phòng ngừa lát nữa trực tiếp kéo đứt cánh tay thi thể.

      “Rồi, vào bờ.”

      Dây mây căng chặt, theo họ lôi kéo, thi thể bác Maggie được kéo ra khỏi đầm lầy, đường kéo tới bờ đầm lầy.

      Thi thể bọc bùn rời đầm lầy, Mai Lật phát nước mắt quái vật đầm lầy lập tức ngừng lại.

      Nàng còn tưởng rằng để ý bác Maggie, kết quả thi thể người vừa kéo khỏi đầm lầy, liền hoàn toàn thèm để ý, cũng thèm nhìn đến, khôi phục bộ dáng trước đây, ôm nàng chuẩn bị rời .

      Mai Lật lại muốn cứ như vậy luôn, vất vả tìm ra thi thể, đương nhiên phải nhìn xem có manh mối gì.

      Nàng tin tưởng phải quái vật đầm lầy hại chết bác Maggie, nếu có thể nàng cũng muốn biết hung thủ chân chính rốt cuộc là ai.

      Còn từng tự tay sờ thi thể, năng lực thừa nhận về tâm lý lại thêm bậc. Mai Lật ngồi xổm bên thi thể, chịu đựng mùi thối nhìn nhìn khối thi thể này của bác Maggie.

      Thực nhanh, nàng phát ít khác thường.

      Khuôn mặt bác Maggie già nua rất nhiều, tóc biến thành màu xám trắng, mặt xuất rất nhiều nếp nhăn, so sánh với người phụ nữ trung niên nàng nhìn thấy năm trước, quả thực là lập tức già hơn hai mươi mấy tuổi, vậy thực bình thường.

      Trước khi bác ấy mất tích, hẳn là có biến hóa như vậy.

      người bác ấy còn có vết thương, từ trước ngực kéo đến bụng, có bùn từ đó rót vào, làm bụng thi thể hơi hơi phồng lên.

      Đó là vết thương thực ràng do người gây ra.

      Mai Lật từ vũng nước bên cạnh múc nước đến cọ rửa thi thể chút, tiếp tục thâm nhập quan sát. Lúc này nàng phát trái tim trong ngực thi thể còn.

      Vết dao dài, là vì lấy trái tim?

      Là người nào có thể làm bác Maggie lập tức già nhiều như vậy, lại ném thi thể bác ấy vào trung tâm đầm lầy, còn để chồng con bác Maggie nhìn thấy màn đó?

      Trong đó có lực lượng thần bí mà nàng biết?

      “Cứ đặt thi thể ở nơi này , buổi sáng ngày mai được phát , chúng ta thôi.” Mai Lật lặng lẽ đặt thi thể ở mảnh đất trống phụ cận, kéo quái vật đầm lầy rời khỏi nơi này.

      Trong lòng nàng tràn đầy nghi vấn, dọc đường rất trầm mặc, nhưng ra quái vật đầm lầy nhìn qua có chuyện gì.

      Trải qua chuyến bôn ba như vậy, người nàng tất cả đều là bùn, đến nửa đường liền khó có thể chịu đựng, vừa vặn ngang qua dòng suối , Mai Lật từ người quái vật đầm lầy nhảy xuống, đến bên dòng suối rửa sạch bùn người.

      Nàng rớt chiếc giày, chiếc khác dẫm tới dẫm ở đầm lầy, cũng cơ hồ còn nguyên dạng, biến thành cái giày rót đầy bùn.

      Lòng bàn chân có miệng vết thương bị dòng nước cọ rửa phát đau, Mai Lật nâng chân lên giơ giơ về phía quái vật đầm lầy bên cạnh.

      xem, đổ máu.”

      Quái vật đầm lầy lại lộ ra cảm giác u buồn giống như bị mắng, thân thể cực cao nghiêng xuống phía nàng.

      Mai Lật phát ra tiếng kêu ai ai ai liên tiếp, thiếu chút nữa cho rằng muốn ngay tại chỗ đè ngã mình, cuối cùng phát chỉ mềm oặt mà gục xuống dưới, hơn nửa thân mình hư hư đáp ở đầu gối nàng.

      Mai Lật muốn sờ đầu , đáng tiếc sờ tới, liền thuận tay sờ sờ eo .

      Trơn trơn, giống sờ pho tượng.

      “Vừa rồi khóc đến khủng bố như vậy, là làm sao? Bởi vì thi thể bác Maggie ở đầm lầy?”

      “Đúng vậy, thi thể nhân loại để ở đầm lầy, rất thống khổ, giống như là trong thân thể có vết thương hư thối, đó là nguyên nhân ô nhiễm.”

      Đột nhiên nghe thấy từ phía sau có thanh khác giải thích, Mai Lật ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy phía sau bụi cỏ lay động, bị người nào đẩy ra, lộ ra người cao ước chừng mười centimet có làn da màu tro đen.

      Người mặc quần áo làm từ lá rụng, khuôn mặt nho có biểu tình nghiêm túc. Ở phía sau nó, liên tiếp có người diện mạo tương tự từ trong bụi cỏ ra, nhìn sơ sơ ít nhất cả trăm.

      Chen chúc ở bên nhau giống dãy tượng đất mới vừa nặn.

      “Chúng ta là tinh đầm lầy ở đầm lầy.” tinh đầm lầy khom khom lưng với nàng, “Chúng ta nghe thấy đầm lầy khóc thút thít, cho nên từ dưới nền đất vào nơi này, chuẩn bị giúp thanh trừ thi thể nhân loại, nghĩ tới giúp dọn sạch.”

      Trừ người đầu tiên mở miệng chuyện, những người bùn còn lại đều lời mà nhìn nàng, là có chút tinh túy của quái vật đầm lầy nhìn người khác.

      tinh đầm lầy? Mai Lật nhìn về phía quái vật đầm lầy dùng tư thế duỗi dài chặn ngang đáp ở đùi mình.

      Đây có quái vật đầm lầy, sao lại còn có đám tinh đầm lầy?

      Mai Lật: “Từ trước cũng phát sinh chuyện như vậy sao? Đều là các ngươi giúp vớt thi thể ra khỏi đầm lầy?”

      “Đúng vậy, bởi vì thể tự mình dọn sạch thi thể, cho nên cần chúng ta hỗ trợ. tồn tại để chế tạo đầm lầy, là bản thân đầm lầy. Đối với chúng ta mà , tương đương với phụ thân của chúng ta, trợ giúp là việc chúng ta nên làm.” tinh đầm lầy xụ mặt có nề nếp mà .

      Mai Lật: “…… Phụ thân?”

      Đầm lầy tinh: “Đúng vậy, chúng ta kính phụ thân!”

      Ta đây chẳng phải là…… đột nhiên làm mẹ?

      Các tinh đầm lầy thể thông qua biểu tình vi diệu nhìn thấu nàng suy nghĩ cái gì, bọn họ tựa hồ chỉ là đơn thuần mà tới thăm cha già chút.

      “Cha già” của bọn họ rốt cuộc từ người nàng đứng lên, độ cao gần 3 mét cùng đám tí hon mười centimet này so sánh lại càng thêm cao lớn. Nhưng từ biểu tình của hai bên nhìn xem, đám tượng đất mười centimet ngược lại càng hiền từ hơn chút.

      đám tượng đất vòng tới vòng lui dưới chân quái vật đầm lầy, giao lưu lúc, cảm thấy hết thảy đều ổn, yên tâm mà chuẩn bị rời . Gật gật đầu với Mai Lật, xếp đội ngũ chỉnh tề, có thứ tự mà chui vào bụi cỏ, đường cũ quay về.

      Lúc này, đêm qua hơn nửa, thực nhanh trời sắp sáng.

      Mai Lật tay chân lạnh lẽo từ suối nước đứng lên, đêm ngủ, buồn ngủ làm nàng đường cũng lung lay.

      phải đưa tôi về, ngồi xổm xuống chút.”

      Mai Lật khách khí mà bò lên lưng quái vật đầm lầy, dù sao quần áo có rất nhiều bùn, nàng rảnh lo nhiều như vậy, lòng bàn chân bị thương vẫn còn đau, lại ngày đường, cả người đau nhức, dựa vào mình tự nổi.

      Quái vật đầm lầy cao cao cõng nàng, trong sương sớm trước bình minh.

      trung là điều hòa màu sắc giữa xanh biển mênh mông cùng màu xanh lá, sương khói màu trắng cùng bao phủ hai người và rừng cây.

      Quái vật đầm lầy cõng nàng qua rừng cây, ngọn cây nở hoa ở bên cạnh nàng, giơ tay là có thể hái được.

      Cây bị bẻ hoa, cành lá chấn động rớt xuống loạt sương sớm, chiếu vào người.

      Sáng sớm chim chóc líu lo cây, Mai Lật cơ hồ cứ như vậy ở trong lay động rất chìm vào mộng đẹp.

      khắc trước khi sắp ngủ, quái vật đầm lầy ngừng lại ở ngoài hoa viên. lướt qua hàng rào hoa viên, đưa nửa thân mình dò vào. Ghé vào lưng , Mai Lật cứ như vậy trực tiếp để cho đưa vào trong hoa viên.

      .

      “Kẽo kẹt ――” cánh cửa nhàng vang lên tiếng, Mai Lật mắt buồn ngủ mông lung, cầm theo chiếc giày vào nhà, động tác nhàng mà chuẩn bị lên lầu.

      Trong phòng đen như mực, chỉ có cửa sổ chiếu vào chút ánh sáng, Mai Lật vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bên cầu thang lẳng lặng đứng người. Đôi mắt màu thúy lục giống như mèo, ở trong bóng tối tản ra quang mang sâu kín.

      Mai Lật hoảng sợ, nháy mắt có tỉnh thần.

      Là phu nhân Pegg, bà ấy nhìn bộ dáng chật vật của nàng, : “ người có mùi bùn đất, quá đậm.”

      Mai Lật: “…… cẩn thận rớt vào vũng bùn, dính thân bùn. Thời gian này, phu nhân ngài nghỉ ngơi sao?”

      Phu nhân Pegg ý vị mà đánh giá nàng lúc lại trở về phòng mình.

      Nương ánh sáng ảm đạm, Mai Lật bỗng nhiên phát , tóc bà ấy giống như cỏ khô nay phảng phất khôi phục chút màu đỏ tươi đẹp.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      16 Lời đồn đại

      Bên ngoài viện quái vật đầm lầy thập thò, tay cầm theo cái giày chứa đầy bùn, tay khác cầm cái đèn, đều là đồ vật lần trước Mai Lật tìm làm rơi ở đường.

      Mai Lật vừa ra khỏi cửa, trước mũi xuất cái giày.

      “Tốt quá, cảm ơn giúp tôi tìm về.” Mai Lật cầm giày đặt sang bên, ngâm cùng chiếc giày khác của mình.

      Quái vật đầm lầy theo nàng, tới bên cạnh hồ nước nàng riêng dẫn nước vào để tưới cho đất trồng rau xung quanh.

      Nhìn đất trồng rau của mình phủ đầy nửa, Mai Lật cảm giác tay tưới nước ngo ngoe rục rịch.

      “Đáng , giúp tôi việc ?”

      Nghe thấy từ đáng này, quái vật đầm lầy đưa tay cho nàng.

      Mai Lật liền hắc hắc cười, kéo đến khu đất trồng rau, làm đứng ở chính giữa, sau đó thử tưới nước lên người .

      Bởi vì có vết xe đổ, sợ cẩn thận tưới cho tan ra tại chỗ, Mai Lật thấy những “nước tắm” đó sai biệt lắm chảy vào đủ các nơi ruộng rau liền dừng tay.

      Hình ảnh này mơ ước lâu, nhịn cho tới hôm nay mới ra tay.

      Rốt cuộc vẫn là làm chuyện phát rồ như vậy với .

      “Tôi phụ trách.” Mai Lật nén cười, lại kéo quái vật đầm lầy thể hiểu được bị tắm rửa từ trong đất ra ngoài.

      Quái vật đầm lầy cũng biết nàng lời cợt nhả gì, bộ dáng mờ mịt lại thực dễ lừa. Nhìn như vậy liền muốn chọc chơi, Mai Lật từ bên cạnh ngắt nhánh cỏ, kết chiếc nhẫn to, ở bên cắm đóa hoa dại.

      Sau đó nàng giơ cái “Nhẫn” này, ho tiếng, nghiêm trang hỏi: “Trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi cảm thấy càng thêm thâm nhập hiểu biết , tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta vào thời điểm này hẳn là lại tiến thêm bước, xin hỏi có nguyện ý làm bạn trai tôi hay , tiên sinh Đáng ?”

      Nghe thấy hai chữ đáng , quái vật đầm lầy đưa tay cho nàng.

      Mai Lật cười to, nắm bàn tay to của , vừa cười vừa đeo cái nhẫn vào ngón tay , bởi vì chất lượng quá kém, vừa đeo vào liền vỡ.

      Mai Lật: “…… Khụ, tôi làm lần nữa cho .”

      Nàng lần nữa làm cái vòng cỏ càng thêm chắc chắn, lúc chậm rãi đẩy vào ngón tay màu xám trắng đó, ý cười thoáng thu liễm, bỗng nhiên có chút phiền muộn .

      Nàng hình như động tâm với quái vật trầm mặc này, lại thể xác định hiểu được tình cảm của nhân loại hay .

      Nửa xúc động nửa vui đùa, làm cho như vậy cái nhẫn cỏ như vậy, ước chừng là nàng dùng ra dũng khí lớn nhất và nhút nhát sâu nhất.

      Nhẫn cỏ màu xanh lục tròng lên ngón tay, Mai Lật kéo ngón tay dài đó, trầm mặc lát, ngẩng đầu lên cười cười với quái vật đầm lầy, “…… Rồi.”

      “Em coi như đáp ứng rồi.”

      “Dù sao cũng mệt mà, tự nhiên có được bạn đáng như vậy.”

      Câu tiếp theo của Mai Lật bỗng nhiên nghẹn ở trong cổ họng, bởi vì quái vật đầm lầy dùng ngón tay mang nhẫn nhàng vuốt ve gương mặt nàng. Đây là lần đầu tiên chủ động đụng vào mặt nàng.

      Hoa trong hoa viên nỡ, thu hút rất nhiều con bướm nho , rau củ mới vừa tưới nước xanh biếc lăn đầy bọt nước.

      Mai Lật chớp chớp mắt, từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, nắm lấy tay , “ thế này lại là học từ em.”

      Nàng lúc trước thường ngẫu nhiên duỗi tay sờ mặt , giờ cũng biết làm, có rất nhiều động tác đều học từ nàng.

      Hơi hồi tưởng là có thể phát giác, quái vật đầm lầy so với ban đầu có rất nhiều biến hóa, nàng cũng thế.

      Đối với từ sợ hãi đến thích, chuyển biến nhanh mà tự nhiên, Mai Lật có đôi khi tự mình suy nghĩ chút cũng cảm thấy thực kinh ngạc.

      là quái vật đầm lầy đáng sợ, bị các tinh, các nhân loại chán ghét, nhưng mà thoát ra khỏi bề ngoài và truyền thuyết khủng bố kia, nàng nhận ra quái vật đầm lầy này giống như đứa bé tịch mịch.

      Khát vọng được người ta lắng nghe, được nhìn thấy, được thích, được làm bạn.

      Vụng về mà chân thành.

      Quái vật đầm lầy học theo nàng, từ mặt đất bứt nhánh cỏ để làm nhẫn, đưa cho nàng.

      Mai Lật cơ hồ là lập tức liền hiểu ý tứ của , tiếp nhánh cỏ, chỉ cố ý cười : “Em đưa cho nhẫn cỏ, lại đưa em cây cỏ a, em cần, em cần, chờ học được làm nhẫn cỏ lại đưa cho em!”

      Quái vật đầm lầy thấy nàng nhận, hiển nhiên biết nên làm gì bây giờ, hơi hơi mở ra đôi môi màu xám, lại đưa nhánh cỏ trong tay kia tới trước mặt nàng.

      Mai Lật nhận, chỉ vươn ngón tay, quái vật đầm lầy đặt nhánh cỏ ở ngón tay nàng, bỗng liền rớt xuống.

      lại khom lưng nhặt nhánh cỏ lên, cầm nhánh cỏ ngây dại.

      Mai Lật: “……” Cảm giác mình khi dễ .

      .

      Dưới lầu bên vườn rau có hai thân ảnh đứng, ràng phản chiếu vào trong đôi mắt màu thúy lục ở lầu hai.

      Bà ấy nghe được đối thoại hoang đường phía dưới, thấy bọn họ giao lưu theo cách thể tưởng tượng được, trong màu thúy lục trở nên có chút vẩn đục phảng phất ngưng kết tầng hàn băng.

      Mai Lật hát vào trong phòng, thấy phu nhân Pegg khó được vào ban ngày xuống lầu.

      Bà ấy dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá nàng, dường như tạm thời buông bỏ cao ngạo lạnh nhạt, chân chính nhìn nàng vào trong mắt. Bất quá đánh giá này cũng mang theo cổ thoải mái nồng đậm.

      biết làm chuyện có bao nhiêu buồn cười sao?” Phu nhân Pegg vừa mở miệng chính là câu như vậy.

      Giữa hai người cách tầng u, Mai Lật đứng ở cửa phòng bếp, dưới chân dẫm lên ánh sáng. Nàng hướng ánh mắt sắc bén về Phu nhân Pegg, : “Tôi làm chuyện tôi thích.”

      “Ta vẫn luôn quản , nhưng tốt nhất nên cho ta thêm phiền toái.” Phu nhân Pegg lạnh lùng .

      “Tôi làm cái gì mà cho ngài thêm phiền toái?” Mai Lật hỏi.

      tại thứ bên ngoài kia chính là phiền toái, được tùy tiện trêu chọc nó nữa.” Phu nhân Pegg dùng loại ngữ khí cho phép phản bác xong, hiển nhiên cũng định nghe nàng trả lời, tư thái tuyệt đẹp mà đoan trang dẫm lên cầu thang, trở về lầu hai.

      Mai Lật nhún nhún vai, cũng mặc kệ bà ấy cảnh cáo, từ trong phòng bếp lấy rổ liền ra ngoài.

      Quái vật đầm lầy còn ở bên ngoài chờ nàng, Mai Lật tiến lên cùng chung chỗ, giọng với : “Vừa rồi chính là bị mẹ vợ ghét bỏ, bất quá sao, dù sao với em mà bà ấy nhiều nhất chính là mẹ kế.”

      “Phản kháng mẹ kế chính là cốt truyện đồng thoại kinh điển.”

      Quái vật đầm lầy còn cầm nhánh cỏ phát ngốc.

      Mai Lật: “……” Được rồi, xem phải buồn rầu với nó tới khi nào.

      .

      Thi thể bác Maggie tìm được, cử hành lễ tang đơn giản, mai táng ở mộ địa.

      Hersha tham gia lễ tang, trong lòng khó chịu, chạy tới tìm tiểu đồng bọn chuyện phiếm.

      ấy theo con đường ít có người , còn chưa đến căn nhà có hoa viên bên rừng rậm, thấy Mellie ngồi ở bên dòng suối , đầy đầu là cánh hoa vụn, bụi hoa dại màu trắng bên cạnh bị hái trụi.

      “Mellie, làm sao vậy?”

      Mai Lật phủi sạch hoa đầu, cười gượng: “Tôi…… chơi hoa.”

      Vừa rồi nàng vừa tiện tay, hái được bó hoa dại to, ném lên người quái vật đầm lầy, sau đó nàng ngồi ở đây rửa tay, phòng bị, quái vật đầm lầy lại bắt đầu học nàng, hái được đống hoa dại, học theo cứ như vậy ném xuống đầu nàng.

      giờ rất nhiều cánh hoa vụn mắc vào tóc đều lấy ra.

      Thấy bộ dáng này của tiểu đồng bạn, Hersha tâm tình trầm trọng tốt lên rất nhiều, ấy tiến lên hỗ trợ lấy hoa dại đầu Mai Lật ra.

      Mai Lật dắt ấy về nhà, thừa dịp ấy chú ý, quay đầu chụp quái vật đầm lầy cái. Trong tay còn cầm hoa dại ném chưa hết, nếu lúc này lại ném xuống, khẳng định dọa đến Hersha.

      Cảnh cáo quái vật đầm lầy xong, Mai Lật quay đầu chuyện cùng Hersha.

      Hersha chút chuyện phát sinh chợ, chờ đến khi Mai Lật đến phía trước, ấy bỗng nhiên kêu tiếng, “Mellie, đầu sao vẫn còn mấy đóa hoa dại?” Vừa rồi ràng nhặt sạch.

      Mai Lật sờ soạng đầu mình: “Là tự tôi thả.” Khẳng định là quái vật đầm lầy.

      Hersha thất thần nhàn thoại lúc, vẫn nhịn nổi đến kiện đó, “Mellie, còn biết đâu, tìm được thi thể bác Maggie rồi.”

      Mai Lật chớp chớp mắt, biểu tình kinh ngạc: “A? phải chìm vào đầm lầy tìm thấy sao?”

      Hersha thấp giọng : “Chuyện này rất kỳ quái, mọi người nghị luận sôi nổi, đều bác Maggie kỳ …… là bị nữ vu giết chết, bởi vì thi thể bà ấy xuất ít biến hóa đáng sợ.”

      Lúc này đây Mai Lật kinh ngạc càng thêm chân , “Nữ vu? có nữ vu tồn tại sao?”

      Hersha: “Mọi người đều có, nhưng tôi quá tin tưởng, kỳ ……”

      ấy do dự mà nhìn Mellie, muốn lại thôi.

      Mai Lật nghi hoặc, “Như thế nào?”

      Hai người vào hoa viên, hoa đầu Mai Lật lấy hết, mặt là hồng hào khỏe mạnh, đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía ấy, có vẻ thanh triệt mà tươi đẹp.

      Hersha mím môi, hàm hồ : “ có gì.”

      ấy ở chỗ này chơi lát phải về, Mai Lật lại cắt mấy cành hoa trong hoa viên đưa tặng ấy.

      Hersha ôm hoa trở về, em trai Ivan từ lầu thăm dò thấy trong ngực ấy có hoa, lạch cạch chạy xuống.

      “Hersha, chị lại nhà nữ vu kia?”

      Hersha phen che miệng nó lại, thở dài tiếng, biểu tình tràn đầy tán đồng, “Ivan, được như vậy nữa!”

      Ivan tuổi lớn, bị chị mắng, dẩu miệng phục, “Mọi người đều như vậy, hồi trước phu nhân Pegg ở đó kỳ là nữ vu.”

      Hersha: “Phu nhân Pegg qua đời, tại nơi đó chỉ có Mellie, đó là tốt, căn bản phải nữ vu gì!”

      Ivan lẩm bẩm, “Nhưng bọn họ đều Mellie và mẹ ấy giống nhau, cũng biến thành nữ vu, còn bác Maggie chết chính là ấy làm……”

      Hersha cầm lấy hoa trong tay, đập lên đầu em trai cái, “ được theo bọn họ bậy!”

      Thấy ấy hừ tiếng cầm hoa muốn lên lầu, Ivan xoa xoa mũi theo sau, “Nhưng Hersha, ấy là quái nhân, chị nên ngôi nhà bên kia rừng rậm nữa, rất nguy hiểm.”

      Hersha bịt tai, tỏ vẻ nghe.

      Thi thể bác Maggie tìm được, rất nhiều người đều thấy thân thể bà ấy già , còn phát trái tim trong thân thể còn. biết ai truyền ra tin tức bác Maggie bị nữ vu giết chết.

      Nữ vu là tà ác, các nàng ấy có thể sử dụng lực lượng thần bí để giết người, còn ăn trái tim người.

      Bởi vì tập tính cổ quái, cho nên nữ vu đều là quái gở, ở nơi này, người quái gở cổ quái nhất chính là mẹ con phu nhân Pegg ở bên cạnh rừng rậm.

      “Tôi sớm hoài nghi phu nhân Pegg là nữ vu, lớn lên đẹp như vậy chính là để dụ hoặc người khác, đó là năng lực của nữ vu!” Bác hàng xóm lời thề son sắt như vậy.

      đồng bạn từ trước cùng nhau chơi đùa cũng : “Tôi sớm cảm thấy Mellie tại và Mellie trước kia quá giống nhau, ấy biến hóa như vậy khẳng định là bởi vì ấy cũng biến thành nữ vu.”

      Còn có rất nhiều câu như vậy, theo bác Maggie chết , thầm truyền bá.

      Hersha nghe rất nhiều lời như vậy, trong lòng nôn nóng cho Mellie, ấy và Mellie ở chung lâu như vậy, ràng biết nàng là hữu hảo cần lao thiện lương, nhưng ấy lại có cách nào giúp nàng giải thích.

      Vốn dĩ hôm nay qua là muốn cho nàng chuyện này, kết quả cuối cùng cũng thể mở miệng. Hersha nhìn bình hoa, sầu lo mà thở dài.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      17 Hoài nghi

      Nữ vu tồn tại, giống các loại tinh quái vật trong truyền thuyết, tồn tại trong tưởng tượng của mọi người, cơ hồ có ai chính mắt gặp qua các nàng.

      Chỉ có ở trong những lời đồn đãi, bọn họ đều là cực đoan đáng sợ.

      Mai Lật cầm theo rổ chợ mua đồ, phát giác dọc đường luôn có người lặng lẽ nhìn nàng, chờ nàng nhìn sang, những người đó lại lập tức giấu đầu lòi đuôi mà thu hồi ánh mắt, thái độ cổ cổ quái quái này là làm người ta hoài nghi.

      Từ trước nàng tới chợ, cũng rất ít có người chủ động chuyện cùng nàng, thái độ đối với nàng là kính nhi viễn chi, nhưng lúc này đây, cái loại cảm giác bị bài xích này quá mức rệt.

      Dưới khí thoải mái như vậy, Mai Lật nhanh chóng mua đồ rồi chuẩn bị rời .

      Nhưng còn chưa ra khỏi chợ, nàng bị người khác ngăn cản, thiếu niên cầm theo dao hai mắt đỏ bừng mà trừng nàng.

      Là Julian con trai bác Maggie.

      “Mẹ tôi có phải do giết hay !” ta xông lên chính là câu như vậy.

      Mai Lật bị ta làm hoảng sợ, cảnh giác mà nhìn dao trong tay ta, có chút lo lắng người này trạng huống tâm lý đúng trực tiếp động thủ.

      cái gì? Sao tôi lại giết bác Maggie?”

      Trong lòng nàng nhịn được suy đoán, hay là ta thấy lúc trước nàng vớt thi thể bác Maggie từ đầm lầy ra, cho nên mới hiểu lầm?

      là nữ vu đáng ghét, mẹ cũng là nữ vu, nếu phải làm, đó là ai làm!”

      Nghe trả lời như vậy, Mai Lật chỉ cảm thấy vớ vẩn. Chứng cứ gì cũng có, chỉ dựa vào hoài nghi là có thể cầm dao cản người, nên thiếu niên tuổi này chính là xúc động ngốc nghếch, hay là thế giới này thiếu hụt pháp luật.

      Chung quanh có rất nhiều người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ ai ra mặt chuyện, ánh mắt nhìn nàng đều mang theo sợ hãi và hoài nghi.

      Mai Lật vốn còn định tận lực bảo trì trấn định, nhưng nghĩ lại nghĩ, nàng liền nhấp môi lộ ra biểu tình sợ hãi, đôi mắt đỏ lên, ngay tại chỗ khóc ầm lên, “ dựa vào cái gì bôi nhọ tôi!”

      Nàng cũng là tiểu mỹ nhân thanh tú, lộ ra biểu tình sợ hãi còn khóc như vậy, đặc biệt có vẻ đáng thương, đối lập với Julian cầm dao, càng yếu bất lực.

      Mắt thấy Julian vừa động, Mai Lật liền hoảng loạn mà lui ra sau bước, hô: “ muốn làm gì, tôi căn bản phải nữ vu gì, mới là kẻ giết người đáng sợ!”

      Nàng vừa lui, người ở phía sau nàng vây xem cũng lui theo về phía sau, có bác nhịn được : “Julian, cậu buông dao trước .”

      “Đúng vậy đúng vậy, thôi, bị cậu dọa khóc rồi.”

      Còn có bác trực tiếp sắn tay áo đứng ra, lớn giọng : “Cậu đừng nghe người khác vài câu nhàn thoại coi là , xúc động chạy ra như vậy, cậu đúng là muốn giết người a!”

      Julian vốn dĩ cũng vì mấy ngày nay nghe nhiều các loại nhàn thoại suy đoán, lại đắm chìm trong bi thống mẹ mình bị giết, nhất thời xúc động mới có thể chạy tới chất vấn, giờ bị người chung quanh , lại dao động, biểu tình phẫn nộ lui hơn nửa, đứng yên biết làm sao mới được.

      ―― người luôn như vậy, dễ bị lạc trong lời đồn đại, như thuyền theo gió lắc lư.

      Mai Lật còn khóc, nâng mắt lên, sợ hãi mà nhìn ta, “Tôi…… Tôi và nhà lại có thù, vô duyên vô cớ vì sao muốn giết bác Maggie, hơn nữa, tôi đến con thỏ cũng dám giết, sao dám giết người, thuận miệng liền bôi đen thanh danh tôi, về sau tôi làm người thế nào, tôi, tôi cũng sống nổi!”

      , khóc lớn ra tiếng, chỗ này cũng chỉ nghe thấy tiếng nàng khóc.

      Chung quanh đám quần chúng vây xem hai mặt nhìn nhau, ít người lộ ra thần sắc ngượng ngùng, cảm thấy xấu hổ.

      Người ở chỗ này, ai thuận miệng suy đoán vài câu như vậy về cái chết của bác Maggie.

      Muốn lời đồn đãi thứ này, mọi người tùy tiện truyền truyền, đều là bảo sao hay vậy, cùng lắm vài câu, cũng cảm thấy là đại gì.

      Hoài nghi muốn bằng chứng cái gì, hoài nghi chính là thành kiến từ nhân tâm mà thôi.

      Nhưng tại ở trước công chúng, bởi vì nhàn thoại bức phát khóc, vậy liền khó coi.

      Mai Lật cũng bất cứ giá nào, khóc kêu: “Chính là thấy cha mẹ tôi đều mất, tôi là dễ khi dễ thôi, tôi biết bác Maggie chết thương tâm, nhưng thương tâm có thể tùy tiện khi dễ người khác sao!”

      Nàng cũng liên lụy những người khác, chỉ nhằm vào Julian.

      đời này người nhìn qua tương đối thảm càng làm cho người khác đồng tình, tức khắc, tình huống liền thay đổi.

      ít người trong lòng cũng cảm thấy xấu xấu, cầm dao khi dễ có đạo đức, liền đứng ra khiển trách Julian hai câu.

      “Julian, cậu là quá đáng.”

      “Đúng vậy, cậu là người đàn ông, tới khi dễ ra làm sao.”

      “Nhanh trở về , đừng náo loạn nữa, lỗ mãng hấp tấp giống cái gì.”

      Julian mặt trướng thành màu gan heo, trừng mắt nhìn những người này, ràng nơi này có rất nhiều người đều son sắt mẹ con Mellie là nữ vu, kết quả bọn họ bây giờ lại lật lọng nhận, còn tới khiển trách ta!

      Những người này…… Những người này!

      Trong lòng ta ủy khuất phẫn nộ đến được, gào lên tiếng quay đầu chạy ra khỏi đám người.

      đám người bị ta gào to hoảng sợ, phụ nữ che ngực, cao hứng mà : “Trước kia cũng biết Julian là dạng người này, tính tình cũng quá táo bạo.”

      “Đúng vậy, đột nhiên kêu to, dọa đến tôi, cậu ta bởi vì Maggie chết mà bị kích thích ?”

      “Có thể là thế, gần đây cậu ta cũng thích ra ngoài chơi, cũng thích chuyện, thích cười, sợ là xảy ra vấn đề.”

      “Người cũng càng ngày càng trầm, đừng , có vẻ dọa người đâu, còn tùy thân cầm dao.” “Cha cậu ta sao lại cũng mặc kệ quản.”

      Trong nháy mắt, trong miệng những người này lại truyền lên lời đồn đại.

      Những lời đồn đại tựa như gió, thổi qua mỗi người, vĩnh viễn dừng lại.

      Sau khi kết thúc hết thảy Hersha mới nghe được tin tức vội vàng chạy tới, nhìn thấy Mellie còn yên lặng rơi lệ, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, mang nàng ra khỏi đám người.

      ấy cẩn thận mà an ủi vài câu, còn lấy khăn tay ra cho nàng lau nước mắt.

      Hai người ngồi ở đường bên ngoài chợ, Mai Lật nắm khăn tay, cảm xúc bình tĩnh, chỉ còn có đôi mắt hơi đỏ. Nàng vốn dĩ chính là giả vờ, đương nhiên khôi phục nhanh.

      có việc gì , Mellie?”

      có việc gì.”

      “Julian sao có thể đối với như vậy, ta là ngớ ngẩn!”

      “Thôi…… Hersha, mọi người đều tôi là nữ vu, cũng cảm thấy như vậy sao?” Mai Lật giờ mới phản ứng lại, lần trước tiểu đồng bạn tới tìm mình chơi, vì sao bộ dáng muốn lại thôi, lo lắng sốt ruột, sợ là nghe được những lời đồn đãi đó.

      Hersha lại xua tay lại lắc đầu, “ có! Tôi cảm thấy như vậy, bọn họ đều bậy, tôi tin tưởng !”

      Mai Lật nhìn ấy biểu tình ôn hòa xuống, “Cảm ơn , Hersha.”

      Kỳ , nàng cũng để ý những lời đồn đãi đó. Đời trước nàng trải qua quá quá nhiều loại chuyện này.

      Ban đầu, là bởi vì ba nàng, ba nàng bị giết rồi, những chuyện xấu ông ấy làm bị điều tra ra, công bố ở mạng, nàng và mẹ bởi vậy bị người ta nhục mạ. Khi đó tuổi nàng lớn, còn chưa quá hiểu chuyện, chỉ nhớ mẹ mình vốn dĩ mẫn cảm, bởi vậy chịu kích thích lớn, từ từ u buồn, tinh thần sa sút.

      Sau chuyện này, đến lúc học tiểu học nàng còn ngừng bị nhắc đến, ai nguyện ý phản ứng nàng, con của tội phạm cưỡng gian.

      thời gian trước khi qua đời, tinh thần mẹ nàng xuất vấn đề, bà ấy thường xuyên ra vào trung tâm trị liệu bệnh tinh thần, người biết bọn họ dùng ngữ khí thương hại hoặc trào phúng cùng người khác mẹ của nàng là bệnh nhân tâm thần.

      Nàng lên sơ trung, lớp cũng có bạn học tung tin nàng di truyền bệnh tâm thần từ mẹ.

      Nàng bởi vậy từng thống khổ, từng oán hận, hơn nữa học được yếu thế làm chính mình càng dễ chịu hơn chút. Lúc nàng lấy hình tượng kẻ yếu là người bị hại xuất , đều có người đồng tình đứng ra chuyện cho nàng. Chỉ có những tranh chấp ngoài miệng đó, thấy nhiều, mặc kệ thắng thua tựa hồ cũng có ý nghĩa gì.

      Chờ nàng lớn lên, hơi thành thục hơn, được Tần phu nhân khuyên giải, chậm rãi cũng học được để ý những việc này.

      Nhưng nhiều ít còn để lại di chứng, nàng trở nên thế nào hòa hợp với tập thể, cũng thích sinh hoạt ở trong đám người, tình nguyện ở mình người.

      Có lẽ đây cũng là nguyên nhân nàng thích quái vật đầm lầy ―― người có tính chất đặc biệt của người, lúc cùng ở bên nhau cảm giác bình tĩnh như vậy, dựa vào gần cũng chịu thương tổn.

      Khóc hồi, tâm tình có chút trầm thấp, nàng đường , hai mắt xuất thần nhìn trung màu lam nhạt nhẽo.

      Thân ảnh quái vật đầm lầy bỗng nhiên xuất từ đầu đường , thân ảnh ở tấm màn trung màu lam nhạt càng ngày càng đậm.

      Tâm tình Mai Lật lại chậm rãi dâng lên hướng về phía trước, bước chân nàng hơi trầm trọng trở nên nhàng, bước về phía quái vật đầm lầy đều giống như dẫm lên gió. Nàng chạy tới với , tới gần chậm lại.

      Quái vật đầm lầy đưa bàn tay cho nàng, Mai Lật thuận tay liền treo rổ lên.

      Sau đó nàng chạy đến phía sau quái vật đầm lầy, lao tới nhảy lấy đà cái, treo cả người ở sau lưng .

      “A ―― em mệt mỏi, cõng em về ――”

      Mai Lật siết cổ , treo ở người quơ quơ chân.

      người treo cái rổ cùng Mai Lật, quái vật đầm lầy xoay người vào rừng rậm.

      Mai Lật treo lát liền mệt mỏi, tự mình nhảy xuống, bắt lấy bàn tay quái vật đầm lầy, tiếp tục .

      Tuy rằng có chuyện vui, nhưng cuộc sống vẫn tốt đẹp, Mai Lật nhìn bóng người cao lớn bên cạnh nghĩ thầm.

      .

      Chuyện phát sinh chợ cũng vui vẻ, hơn nữa tạo thành hậu quả gì quá lớn, Mai Lật để ở trong lòng, cứ theo lẽ thường sống như vậy.

      Nhưng mà mẹ mình hư hư thực thực bị nữ vu giết hại, Julian lại dễ dàng buông chuyện này như vậy.

      Ở chợ bị người ta phản bác trách cứ, từng màn lặp lại tra tấn ta. Những người đó càng ta làm đúng, ta càng phục, hai phải chứng minh mình sai.

      Ánh trăng thảm đạm chiếu vào nhà, ta nằm ở giường, làm thế nào cũng ngủ được, đôi tay nắm thành quyền, đập mạnh lên giường cái.

      Cách vách truyền đến tiếng cha mình ho khan, từ sau khi mẹ chết, cha ta lập tức cũng già rất nhiều.

      Các loại cảm xúc phức tạp nhảy loạn trong ngực, tìm thấy chỗ ra, bỗng nhiên ta từ giường ngồi dậy, cầm lấy dao để ở mép giường, lặng lẽ ra khỏi nhà.

      Đối với tòa nhà bên rừng rậm kia, ta có tò mò, từ trước còn từng cùng đồng bạn đến gần thám hiểm. Thừa dịp bóng đêm, ta lên con đường thông đến tòa nhà đó.

      Trong rừng cây có tiếng động, ta cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú, nhìn về phía rừng cây, chỉ thấy đôi mắt lóe sáng.

      “Thứ gì!” ta giơ dao lên.

      “Xì xào ――” con cú mèo đầu ưng bay lên, xẹt qua đầu.

      Bóng cây lay động, bị gió thổi cái giống như sau cái cây có người đứng.

      Julian khẩn trương vô cùng, đường tới hoa viên ở bên cạnh tòa nhà đó, xúc động trong lòng biến mất, lần thứ hai bắt đầu do dự.

      ta ở bên ngoài bồi hồi trong chốc lát, cuối cùng khẽ cắn môi, nắm chặt dao nhảy vào trong.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      18 Hoàng hôn cuối cùng

      Mai Lật sớm vào giấc ngủ, cả tòa nhà đều lặng lẽ chìm trong bóng tối.

      chút ánh trăng tối tăm trốn vào tầng mây, Julian nhìn lắm cảnh vật trước mặt, hồi lâu mới sờ soạng vào trước cửa.

      ta thở rất lớn, dao cũng cầm quá chắc.

      Cửa nhà làm bằng gỗ, trong ngoài hai tầng, đều khóa chặt từ bên trong.

      Julian thử dùng dao cạy, bởi vì có kinh nghiệm lại nhìn lắm, cạy trong chốc lát cũng thể cạy ra tầng thứ nhất.

      Lúc ta do dự có nên thôi hay , bỗng nhiên, lạch cạch tiếng, cửa bị người ta mở ra từ bên trong.

      Julian hoảng sợ, ta cho rằng mình bị phát , hoảng loạn quay đầu liền muốn chạy.

      ta chạy quá nhanh, chớp mắt đến trong vườn, muốn trèo tường, tự giác quay đầu nhìn, thấy phụ nữ mặc váy ngủ màu trắng đứng ở cạnh cửa, nửa người biến mất trong bóng tối thấy ràng, tựa hồ lẳng lặng nhìn, đôi mắt tỏa sáng ở trong bóng tối, giống như là cú mèo lúc trước ở trong rừng cây nhìn trộm ta.

      Julian đột nhiên hoảng hốt, dừng động tác.

      ta giống như bị mê hoặc, thế nhưng quay đầu rồi trở về.

      Người phụ nữ đứng ở cạnh cửa vươn tay, mở ra hai tay với ta. Thiếu niên biểu tình hơi dại ra chỉ cảm thấy mình gặp lại mẹ, mẹ chưa qua đời, đứng ở cửa gọi ta về nhà.

      ta chưa bao giờ là đứa con nghe lời, thích chơi khắp nơi, kiên nhẫn ở nhà nghe mẹ lải nhải, còn thường xuyên ghét bỏ bà ấy.

      Nhưng lúc này, nhìn “Mẹ” đứng ở cửa, Julian chỉ cảm thấy lòng tràn đầy nhu mộ, mặc kệ “Mẹ” muốn làm gì, ta cũng đều nguyện ý.

      ta bước về phía cửa, biểu tình càng thêm đờ đẫn, động tác cũng càng thêm dại ra, dừng lại chút mà hướng về đôi cánh tay gầy ốm trắng nõn, vào trong bóng tối.

      Cạch ――

      Dao trong tay vô lực trơn tuột, rơi ở mặt đất, phát ra tiếng nặng nề ầm ĩ.

      Cánh cửa nhàng khép lại, che dấu bóng dáng ta.

      Cạch ――

      Mai Lật bị thanh như tiếng sấm ầm ĩ làm bừng tỉnh. Nàng có chút mê mang nghe chút, lại xác định thanh vang lên vừa rồi kia rốt cuộc là hay là mơ.

      Nàng trở mình, muốn tiếp tục ngủ, nhưng ngực giống như nghẹn thứ gì rất khó chịu.

      Nàng đứng dậy đến trước bàn uống nước, tùy ý từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

      Ánh trăng treo ở bên tầng mây, so với trước khi ngủ càng ràng hơn, chiếu lên hoa viên phía dưới, có bụi hoa kim tước giống như bị người ta dẫm, đổ gãy sang bên.

      Mai Lật: “???” Hoa kim tước của ta yên ổn sao lại bị dẫm gẫy, có động vật trong rừng rậm chạy vào trong vườn?

      Nghĩ đến tiếng động vừa rồi nghe được lúc nửa mộng nửa tỉnh, Mai Lật cảnh giác lên. có trộm đâu?

      Nàng ở chỗ này gần năm, ban đầu vẫn cảnh giác, nhưng sau đó lại phát trong nhà có quỷ hồn, bên ngoài rừng rậm nơi nơi là tinh, thường thường còn có quái vật đầm lầy ở ngoài bồi hồi, dần dần nàng cũng quá chú ý phòng bị người.

      Bởi vì căn bản cũng ai tới đây.

      Thầm mắng mình lơi lỏng, nàng lấy cái xẻng đặt ở trong phòng, đẩy cửa ra ngoài.

      Cửa phòng Phu nhân Pegg mở ra, bà ấy cũng ở bên trong.

      Phát điểm này, so với khả năng trong nhà có trộm, càng làm Mai Lật cảm thấy khẩn trương.

      Phu nhân Pegg ra ngoài? Vì sao? đâu?

      Nàng cầm cái xẻng xuống lầu, lầu đen như mực, có bất kì thanh gì, nàng xoay chuyển ở trong nhà và phòng bếp, cũng phát trong bóng tối cất giấu người nào.

      đến góc đại sảnh, Mai Lật phát cái tủ bát bị dời , lộ ra cánh cửa thông xuống tầng hầm ngầm.

      Nàng nhìn chằm chằm cánh cửa kia, có chút biết nên làm gì bây giờ.

      Phu nhân Pegg phải là vào tầng hầm ngầm ?

      Về tầng hầm ngầm có gì, Mai Lật làm mấy lần ác mộng, cho nên nàng đối với tầng hầm ngầm kính nhi viễn chi, dám nhìn trộm đến cùng, lòng hiếu kỳ quá nhiều hại chết người.

      Nàng cầm theo cái xẻng yên lặng chuẩn bị về lầu ngủ, đúng lúc này, nàng nghe thấy mấy tiếng rên rỉ thống khổ, thanh có vẻ biến điệu.

      Mai Lật ngừng bước chân lại, do dự mà quay đầu nhìn cánh cửa kia, nàng cởi giày im lặng đến gần, thấy khe hở loáng thoáng lộ ra chút ánh sáng, cúi người lắng nghe, lại có thanh vụn vặt truyền ra.

      “…… Cầu xin bà…… Buông tha tôi……”

      Mơ hồ nghe hàm hồ tiếng, Mai Lật chỉ cảm thấy giữa mày nhảy dựng.

      Mẹ kiếp, phải đâu, bên trong làm hoạt động phạm pháp gì sao?

      Tuy rằng muốn quản bí mật của Phu nhân Pegg, nhưng bên trong giống như giết người a?!

      Bởi vì bác Maggie mà hoài nghi phu nhân Pegg, Mai Lật lập tức liên tưởng đến mấy hình ảnh tốt.

      Nàng do dự nửa, phen kéo ra cửa tầng hầm ngầm ――

      Hoàn toàn bất đồng với tầng hầm ngầm đen nhánh u trong tưởng tượng, phía dưới này càng như là gian khác. trăm căn cây cột kim sắc liên miên nối ra ngoài, quang mang kim sắc lập loè nhu hòa, như là mảnh rừng rậm mọc lên ở tầng hầm ngầm.

      mặt đất trải rất nhiều đá cuội màu trắng, cái hồ nước thanh triệt trong suốt ở giữa những cây cột, mà Phu nhân Pegg trần truồng ngồi ở bên cạnh ao, váy ngủ treo bên. Mái tóc dài màu đỏ ướt át, giống như tắm rửa, tay còn cầm quả táo màu đỏ cắn ngụm.

      đám tinh ánh nắng, tinh đêm trăng cùng với các tinh khác biết, vây quanh ở bên người bà ấy nhanh nhẹn bay múa, tư thái hữu hảo, cảnh tượng tốt đẹp giống như hình ảnh đồng thoại.

      Mai Lật nhất thời xúc động đứng ở đó, thấy các tinh và Phu nhân Pegg cùng quay đầu nhìn mình, khỏi cảm thấy xấu hổ lại nghi hoặc với trạng này.

      Đây…… Đây là chuyện gì? Vừa rồi thanh nghe thấy kia đâu? Nàng lại lặng lẽ nhìn bốn phía, vẫn thấy chỗ nào đúng. đám tiểu tinh vây quanh Phu nhân Pegg, đối với nàng đột nhiên xâm nhập khe khẽ , chỉ chỉ trỏ trỏ. Phu nhân Pegg có mặc quần áo hờ hững mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia hình như là nhìn người biến thái vào nhầm nhà tắm.

      Mai Lật: “…… Ngượng ngùng, nghe thấy chút thanh kỳ quái, ngài cứ tiếp tục tắm.”

      Phu nhân Pegg đây là có tật xấu gì, nửa đêm ngủ được ở tầng hầm ngầm tắm rửa, phải ban ngày thứ gì cũng ăn sao, buổi tối tự mình trộm ăn quả táo, còn có tầng hầm ngầm nhiều tiểu tinh như vậy, sao nàng biết?

      Bà ấy rốt cuộc có phải nữ vu hay ?

      Thế giới này thứ nàng biết xem ra còn quá nhiều.

      Mai Lật yên lặng quay đầu trở về, đóng lại cánh cửa thông tầng hầm ngầm.

      Sau khi nàng đóng lại cửa tầng hầm ngầm, cảnh tượng tốt đẹp như đồng thoại chậm rãi phai màu biến hóa.

      ――

      “Quả táo” mà phu nhân Pegg cầm ở trong tay biến thành trái tim đỏ tươi;

      Hồ nước thanh triệt biến thành ao nước đỏ tươi tản ra mùi tanh;

      Treo ở bên váy ngủ là thi thể Julian bị mổ ngực;

      Mà những tinh tươi tỉnh đó, lúc này đám đều trở thành tiêu bản khô quắt tử trạng thê thảm, bị sợi tơ treo ở trung, dùng từng đôi mắt bạo đột cam lòng oán hận trừng phu nhân Pegg.

      Thi thể Julian treo ở bên tích táp chảy máu, máu loãng tích ở trong ao, theo máu tươi xói mòn, dung mạo tuổi trẻ của Julian cũng chậm rãi lão hoá.

      Phu nhân Pegg tùy tay vén lên nước ao đỏ tươi, dùng nước này rửa mặt chải đầu, dần dần tóc khô xơ liền chậm rãi khôi phục sáng rọi lúc trước.

      Bà ta ăn xong “Quả táo” trong tay, môi bị nhuộm thành màu đỏ, thân thể gầy yếu mỏng mảnh đến sắp biến thành tờ giấy cũng thoáng đẫy đà hơn.

      .

      hoàng hôn, hoàng hôn nhuộm trung thành màu vàng kim, bóng người vội vàng chạy đến từ đường .

      Mai Lật đứng ở cửa nhà nhìn triền núi xa xa phái trước, nhìn ra trong chốc lát, thấy bóng người kia cũng vẫy tay với nàng, mới xác nhận đó là Hersha.

      Sắp vào đêm, thời gian này vốn dĩ ấy nên tới nơi này.

      “Làm sao vậy, Hersha, sao giờ này lại chạy tới?” Mai Lật nghi hoặc hỏi, có dự cảm tốt lắm.

      “Julian mất tích, Mellie biết ?” Hersha ngữ khí vội vàng.

      “Cái gì?” Mai Lật buông tạp dề xuống, suy đoán : “Julian mất tích, mọi người tìm sao? Tôi theo nhìn xem.”

      Xem ra tình huống thực nguy cấp, nếu phải như vậy, Hersha cũng chạy tới vào thời gian này.

      Hersha vội ngăn nàng lại, biểu tình nôn nóng, “Mellie…… tốt nhất vẫn là nên .”

      Mai Lật trong lòng trầm xuống, lập tức hiểu ra. Nàng và Julian mới có tranh chấp, Julian luôn miệng nàng là nữ vu giờ mất tích, tình huống này thực bất lợi với nàng. Đây cũng phải là thế giới chú ý chứng cứ và pháp luật.

      ta mất tích sao? Có phải trốn nơi nào hay ?” Mai Lật phản ứng đầu tiên chính là Julian cố ý trốn muốn giá họa cho nàng, nhưng sau đó nàng liền nhớ tới tiếng khóc cầu phảng phất như ảo giác tối hôm qua.

      Nàng lúc ấy cho rằng là ảo giác, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, lại nên lời là nguyên cớ gì.

      tại, trong đầu nàng giật nảy, bỗng nhiên phát giác thanh kia dường như có vẻ là Julian.

      Nàng và Julian quen thuộc, cũng dám khẳng định, chỉ càng khó có thể an tâm.

      Thấy nàng thần sắc khó coi, Hersha bắt lấy tay nàng, ngữ điệu thực nhanh : “Bác Bruce hôm nay tìm Julian ngày cũng thể tìm được ấy, lại nghĩ tới chuyện bác Maggie, chú ấy với rất nhiều người ở chợ, nếu đêm nay còn tìm được Julian, ngày mai mang theo người tới đây điều tra!”

      “Bọn họ quá kích động, chừng làm ra chuyện quá khích.”

      Mai Lật nheo mắt, nếu như nàng nghĩ, tầng hầm ngầm có vấn đề kết cục cơ hồ nàng có thể đoán được ―― chừng bị thiêu chết, cũng có thể trực tiếp loạn côn đánh chết.

      “Tôi tới nhắc nhở chuẩn bị sẵn sàng, ngàn vạn phải cẩn thận.” Hersha còn thiệt tình thực lòng lo lắng cho nàng.

      Mai Lật nhìn căn nhà phía sau cái, hoàng hôn sắp xuống, mạt ánh chiều tà cuối cùng chiếu vào mặt tường, kim sắc rút , lưu lại tia sáng như máu còn sót lại, có chút ý vị bất tường.

      Nàng giữ chặt Hersha, đưa ấy cách xa cái nhà này, đè lại bả vai ấy, “Hersha, nghe đây, giờ chạy nhanh trở về, buổi tối được ra cửa, cũng tuyệt đối được đến tìm tôi!”

      Hersha thấy nàng nghiêm nghị, có vẻ bị nàng dọa đến, đành phải gật gật đầu.

      Mai Lật sờ sờ đầu ấy, “ ngoan, mau trở về thôi, đường cẩn thận, nhớ lời tôi , nhất định được đến tìm tôi, tôi chắc chắn có việc gì!”

      Hersha cầm váy chạy , Mai Lật đứng ở sườn núi, nhìn thấy thân ảnh của ấy đuổi theo mạt quang mang thái dương cuối cùng, trong lòng trầm trọng nên lời.

      Nàng trở lại hoa viên, mà là về đầm lầy rừng rậm. Nàng muốn xem tầng hầm ngầm cái, bất quá trước đó, nàng muốn tìm quái vật đầm lầy, có ở đó, ít nhất nàng cảm thấy an tâm hơn chút.

      .

      Hersha bước nhanh về phía trước, mắt thấy sắp qua kia đoạn tường thấp bằng đá trắng, bỗng nhiên phía sau có người gọi.

      Là Mellie lại đuổi theo.

      “Mellie? Làm sao vậy?” Hersha thấy nàng vẫy tay với mình, muốn mình đến, dừng chút, vẫn quay đầu chạy trở về.

      “Hersha, tôi cảm thấy sợ hãi, hôm nay có thể cùng tôi cả đêm ?” Mellie khẩn cầu mà nhìn ấy, “Chúng ta là bạn tốt, cùng tôi có phải ?”

      ……

      Cuối cùng hoàng hôn hoàn toàn biến mất.

      Hersha ở bên “Mellie”, được nàng dắt, vào tòa nhà có hoa viên đó, biến mất ở trong cổng tò vò đen nhánh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :