1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 98:
      Dương Vinh Duệ biết mình còn đường sống. lúc đầu có thể quy hàng Triệu Thành tìm đường sống, nhưng còn thù giết cha với Túc vương phi, liền thể. cảm thấy tiền trình cùng cái mạng này đều mất tay người Minh gia, tay Minh Trọng Hằng và vị Túc vương phi này.

      Còn có tiện nhân Trình Thiến, tiện nhân kia là nữ nhi của phó tướng của Minh Trọng Hằng, nữ nhân của , sinh đôi nhi nữ cho , đều đem mệnh của Minh Trọng Hằng quan trọng hơn tiền trình của nhi nữ và mạng của .

      tồn tại của Minh TRọng Hằng như làm nổi bật ti tiện của . là Minh TRọng Hằng kháng chỉ bất tuân mới dẫn đến loạt chuyện sau này, nhưng bây giờ lại mất tiền trình và tính mạng.

      Năm đó chán ghét cỗ khí thế thế gia quý tộc của Minh Trọng Hằng, còn cố làm ra vẻ.

      Cho nên Minh TRọng Hằng chết làm Dương Vinh Duệ có cảm giác đem giẫm dưới chân, khoái cảm cao cao tại thượng.

      Nhưng bây giờ trong tù còn nữ nhi của Minh Trọng hằng lại mặc hoa phục, cao cao tại thượng trách cứ mình ti tiện, mình phản quốc, mà Minh TRọng Hằng lại thành hùng, trong lòng nhất thời dâng lên ngụm ác khí, liền những lời châm ngòi đó.

      cảm thấy lòng người đều yếu ớt như vậy, dù nhìn ra khích bác ly gián thế nào? Vẫn bị tác động.

      Cho dù chết cũng muốn để nữ nhi của Minh Trọng Hằng tốt, muốn nhìn nàng nghèo túng chật vật chịu nổi.

      Làm Dương Vinh Duệ thất vọng là, ngồi phía , dù nữ nhi Minh Trọng Hằng hay Túc vương Triệu Thành, sắc mặt đều vì lời của mà trở nên khó coi.

      Ánh mắt Túc vương phi như nhìn thấy , phảng phất chỉ là bụi bặm, nên thấy.

      Ánh mắt này làm Dương Vinh Duệ càng phát hỏa.

      Triệu Thành phản ứng lại , Triệu Thành “ ngươi sai rồi, vương phi của bản vương phải Thừa Ân công mưu tính mà là bản vương phí hết tâm tư mưu tính. Ngươi là thứ gì , chuyện bản vương đối với Minh gia như thế nào mà đòi xen vào?”

      xong liền cầm hoàng trục ném đến trước mặt Dương Vinh Duệ, lại nhìn Bàng Văn Hữu sắc mặt như tro tàn bên cạnh “ hoàng đế bệ hạ của các ngươi hạ thánh chỉ, các ngươi cấu kết bắc cốt, gỉa mạo thánh chỉ, mưu phản, tội ác mười phần, lệnh bản vương lập tức áp giải các ngươi về kinh.”

      “ Dương Vinh Duệ, Bàng Văn Hữu, các ngươi tự nhận vô tội, cấu kết bắc cốt, mưu sát đại tướng bản triều, lừa giết mấy vạn quân dân đều là ý chỉ của tiên đế, các ngươi là phụng chỉ làm việc, vậy để bản vương nhìn xem, bên kia có để các ngươi thuận lợi đến kinh thành, đến đại lý tự tất cả là tiên đế làm, các ngươi chỉ là phụng ý chỉ của tiên đế làm việc.”

      “ mấy tháng nay các ngươi ở trong ngục bị hạ độc, ám sát ít, trong lòng các ngươi cũng ràng là ai muốn các ngươi chết. các ngươi yên tâm, bản vương có ý giết các ngươi, nhưng bản vương cũng muốn phí lực cứu các ngươi. Các ngươi chết cũng được, sống cũng được, chứng cứ đều trong tay bản vương, dù các ngươi hay bên kia nghĩ đồn đại cái gì, đồ tay bản vương ném cho đại lý tự và sử quan, các ngươi đều bị định án.”

      “ vương gia” Bàng văn Hữu luôn mực lên tiếng ‘ bịch’ quỳ rạp xuống đất “ xin vương gia tha mạng, thần nguyện ý đầu hàng, hết mọi chuyện năm đó, chỉ cầu vương gia khai ân, tha cho thần mạng. mọi chuyện năm đó đều là Dương đô đốc và Minh thượng thư sắp đặt, thần chỉ là bị bức chấp hành, vương gia, thần chỉ là hạ quan, quân mệnh thể vi phạm, lúc trước thần theo chính là tội chết a.”

      “ Bàng Văn Hữu!” Dương Vinh Duệ kinh hãi, trách mắng “ tên phế vật này, ngươi giết Minh Trọng Hằng, chẳng lẽ ngươi nghĩ bọn buông tha cho ngươi?”

      “ cho dù chết cũng hơn bị ghi vào sử sách tội bán nước!” Bàng Văn Hữu trừng mắt “ chuyện ta làm, ta nhận, nhưng ta muốn thay các ngươi, thay Minh Bá Lượng, tiên đế gánh lưng tội bán nước!”

      ***

      Tháng ba, bắc địa vẫn chìm trong tuyết, thái giám trong kinh mang thánh chỉ tới đồng thời cũng mang cho Minh Lạc đồ dùng hàng ngày và dược liệu quý giá, còn có mười mấy ma ma nhũ mẫu, nha hoàn.

      Lúc này Minh Lạc mới mang thai sáu tháng, Minh thái hậu coi như cũng cân nhắc chu đáo, hai nhũ mẫu cũng mang hài tử của mình đến bắc địa, là chờ Túc vương phi nương nương sinh cai sữa con mình.

      Minh Lạc:…. Cũng may trước đó Minh Lạc có chuẩn bị, trước đó mua toàn nhà, nàng căn bản cố kị người từ kinh tới, trực tiếp sắp xếp đồ và người Minh gia và thái hậu đưa tới vào nhà, chuyện đến bây giờ, còn có gì cố kị.

      mưu đứng trước quyền lực tuyệt đối đều là bất lực, chỉ cần Minh Lạc còn nguyện ý duy trì mặt mũi, ở Bắc Đại, Minh thái hậu, Minh thượng thư đều làm gì được Minh Lạc.

      Minh Lạc thấy người trong kinh đến, liền với Triệu Thành là muốn gặp Dương Vinh Duệ và Bàng văn Hữu, những ngày này nàng hiểu chuyện năm đó bảy tám phần, chỉ còn kém chút là chính miệng hỏi hai chủ mưu và Dương Vinh Duệ và Bàng văn Hữu.

      Thời tiết rét lạnh, Triệu Thành liền để quân sĩ mang Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu đến phủ đệ, đây cũng là màn lúc trước.

      Hỏi xong, Triệu Thành sai người mang Dương Vinh Duệ và Bàng văn Hữu , Minh Lạc lại hỏi “ vương gia, chàng đưa bọn đến kinh thành sao?”

      Nàng cảm thấy Minh thái hậu và đại bá phụ để hai người sống.

      Triệu Thành nhìn nàng “ nàng có ý định gì sao?”

      Minh lạc nhìn ánh mắt ôn hòa mang theo khích lệ của , “ chuyện năm đó truyền đả kích rất lớn đến thanh danh của tiên đế, mà hai người kia là nhân chứng quan trọng nhất, thiếp cảm thấy thái hậu và đại bá phụ giết bọn trước khi bọn vào đến kinh thành, sau đó đem tội danh giết người diệt khẩu đổ lên người chàng, sau đó tung ra lời đồn, chàng chuyên quyền võ đoán, bài trừ đối lập, vì đoạt binh quyền bắc địa mới xấu bọn . cho nên thể để bọn chết được. theo thiếp thấy bằng thay mận đổi đào, tạo hai thế thân kinh thành trước, để đại bá phụ nghĩ là giết bọn , thế nào?”

      Triệu Thành gật đầu, cười : "Tốt, vậy liền như thế. Vương phi của ta càng ngày càng thông minh."

      Minh Lạc giật giật khóe miệng, đối với giọng điệu như dỗ hài tử của có chút câm nín, “ vương gia, nếu chàng sợ thiếp buồn bực cũng cần để thiếp tham dự những thứ này. Thiếp như vậy về sau càng ngày càng mơ hồ giới hạn, tương lai sợ là phạm vào tội hậu cung tham chính?”

      Triệu Thành nhìn nàng nhưng ánh mắt lại lập tức dời đến đồ bàn, điềm nhiên như có gì “ có ta ở đây, nàng muốn làm gì làm đó, có cái gọi là giới hạn, a Lạc, ta hi vọng nàng hiểu càng nhiều càng tốt, như thế nếu ta ở đây, nàng và hài tử mới bị người khi dễ và che mắt.”

      Minh Lạc giật mình, bắt lấy tay Triệu Thành, “ vương gia, chàng nhăng gì vậy?”

      Thanh còn hơi run. Xưa nay Triệu Thành luôn lời ít ý nhiều, bắn tên đích, càng có chuyện tùy tiện cảm khái.

      Nàng tưởng có chuyện mà nàng biết.

      Triệu Thành nghe giọng nàng khác thường, quay đầu thấy ánh mắt vội vàng, sắc mặt trắng bệch của nàng, mới ý thức được mình vừa gì.

      Vừa rồi chỉ là thuận miệng , xem thánh chỉ của tiểu hoàng đế và Minh thái hậu, nhất thời xúc động ra mà thôi.

      Tiên đế, đại ca của , tâm cơ thâm trầm, từ khi sinh ra bắt đầu tính toán khắp nơi, chiêu chiêu tàn nhẫn, dùng hết tâm cơ, ngoại trừ chuyện điên cuồng diệt trừ cũng coi như là vị hoàng đế tốt. đồng thời ( tiên đế) giống như rất nhiều đế vương Triệu gia đều là trượng phu tốt, phụ hoàng tốt.

      Đáng tiếc ( tiên đế) chết, hoàng hậu và nhi tử mà luôn che chở chống đỡ được tình, càng làm càng hỏng bét, sợ là kết thúc yên lành.

      nhìn Minh Lạc, muốn thế vô thường, huống hồ người muốn mệnh của nhiều như vậy. nhưng nhìn ánh mắt của nàng, lại nuốt lời muốn xuống.

      “ hậu cung tham gia chính là quy củ của tiền triều, ta quan tâm quy củ này, a Lạc, nàng nhớ kĩ, thiên hạ của Đại ngụy là tổ hoàng hậu và tổ hoàng đế cùng nhau lập lên. Cho nên ta chưa từng muốn để nàng làm vương phi ở hậu viện, a Lạc, nàng muốn bao xa, có thể bao xa, ta đều bồi nàng.”

      Minh Lạc nhìn , mắt có chút ẩm ướt, nàng phải người nhạy cảm thế, chắc do có thai nên nhạy cảm rất nhiều.

      Nàng thấp giọng : “ vương gia, kì thiếp phải người có chí lớn, cũng hứng thú với chính , thiếp chỉ hi vọng người trong lòng mình đều bình an, cho nên muốn như vậy, thiếp biết..”

      Thiếp biết mình có thể sống tốt . Thế giới của nàng vốn tịch như đêm tối, vốn cảm thấy gì, nhưng lúc có ánh đèn chiếu qua khi trở lại đêm tối khó chịu.

      Tâm Triệu Thành khẽ động, “ cho nên, ta là người trong lòng a Lạc sao?”

      Minh Lạc mặt đỏ hồng, nàng rũ mắt có thừa nhận cũng có phủ nhận, Triệu Thành nhìn tai nàng hồng hồng, thầm cười cái, đưa tay đưa nàng ôm vào trong ngực.

      Sau đó nghe được nàng tại trong ngực thấp giọng hỏi: "Vương gia, chàng nghe Dương Vinh Duệ , mà để ý sao? Để ý thiếp là nữ nhi Minh gia . Còn có tổ phụ, kỳ thiếp cũng nhìn thấu tâm tư tổ phụ."

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 99:
      Triệu Thành cúi nhìn nàng “a Lạc, chẳng ai là hoàn mỹ cả, hạ thần cũng có tâm tư của hạ thần, với ta chỉ cần làm đúng việc của mình là được. trong mắt ta Minh gia cũng giống các quan viên khác, phạm luật hay phạm luật, nếu có công với xã tắc, ta cũng có thể dung. Đạo làm vua, điểm này phải hiểu.”

      “về phần nàng, a Lạc, là tổ phụ của nàng,chỉ cần biết chuyện của phụ mẫu nàng ngay từ đầu, cũng chưa từng dung túng đại bá nàng làm chuyện thương thiên hại lý, nàng liền tiếp nhận, cũng phạm vào sai lầm gì lớn, nàng cũng cần nhìn tâm của .”

      đến đây dừng chút, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng, chân thành : “ A Lạc, nàng chỉ cần nhìn tâm của ta với nàng là đủ.”

      Minh Lạc đối diện với ánh mắt của , đen như mực, sâu thấy đáy nhưng trong đó lại có hình bóng của nàng.

      Nàng biết có bao nhiêu lãnh khốc, tàn nhẫn, nhưng nếu vào thấy có bao nhiêu quyến luyến. trong bất tri bất giác nàng sao?

      “ân, thiếp biết” nàng hít mũi cái, nhịn được ý chua trong mắt, “ vương gia, tại với thiếp những thứ kia đều quan trọng, chỉ cần có thể bên cạnh vương gia, và hài tử của chúng ta có thể bình an sinh ra, chúng ta cùng nhau nhìn lớn lên, rất tốt rồi.”

      ôm nàng, “ a Lạc, đời này ta để bất cứ ai tổn thương nàng, nàng cũng mãi ở bên ta.”

      Hai người ôm nhau hồi lâu, thị vệ bên ngoài cũng nhẫn nhịn chờ, biết chờ bao lâu, đến khi hai người tách ra mới dám bước vào bẩm báo “ vương gia, nương nương, gác cổng bẩm báo, trong kinh có vị Lâm ma ma, mang theo nương tên Lăng Chiêu từ kinh thành đến. vị Lăng nương còn có thương tích, nghe là ở kinh thành bị người đuổi giết, thuộc hạ dám trì hõan, vội đến bẩm báo.”

      Lâm ma ma, nữ quan quản bên cạnh Lăng hoàng hậu khi còn sống, sau khi Túc vương ra đời lăng hoàng hậu đưa đến phục thị Túc vương. Sau khi Túc vương liền phiên lưu lại vương phủ ở kinh thành, trông coi nội viện vương phủ.

      Vậy mà bà ta ngàn dặm xa xôi mang Lăng Chiêu từ kinh thành đến bắc địa?hơn nữa lại chưa từng có người nào bẩm báo chuyện này với Triệu Thành.

      Mặt Triệu Thành trầm xuống, khí tràng người trong nháy mắt đóng băng.

      quay đầu nhìn Minh Lạc, thấy nàng ngạc nhiên, nhưng gặp ánh mắt của lại bày ra bộ dáng cười như cười, liếc rồi quay mặt , đúng là kiều mị đến cực điểm, phong tình hiếm thấy, lãnh ý người Triệu Thành nới lỏng, trong lòng rất đúng lúc mà nóng lên.

      ôn nhu “ muốn gặp các nàng sao?”

      Minh Lạc trầm ngâm, dịu dàng người có thương tích.. vương gia, thiếp thấy mình vẫn lên lánh mặt lát.”

      Triệu Thành nắm chặt tay nàng, cần, chuyện nội viện, nữ quyến đều là nàng quản lý.”

      Minh Lạc lắc đầu, : “ vương gia, Lăng Chiêu nương có thương tích người, lại là bị người ở kinh thành truy sát, xưa nay tính tình Lâm ma ma ổn trọng, phải người biết đại cục, tùy hứng làm bậy. bà ta có thể bày ra mê trận trong kinh, còn lừa gạt được cả chàng, lại trong thời tiết giá rét tuyết dày, ngàn dặm xa xôi đưa Lăng nương đến Bắc địa, chắc là có chuyện thể coi thường.”

      Nàng cười, thấp giọng “cho tới bây giờ các nàng đều coi thiếp là người ngoài xâm nhập vào, phòng bị thiếp, cho nên thiếp nên lánh mặt cho thỏa đáng, để các nàng yên tâm ra mọi chuyện.”

      Nàng tùy ý , Triệu Thành lại hiểu ý nàng, nắm tay nàng ôn nhu : “ tốt, vậy nàng vào phòng trong, nghe xem các nàng gì.”

      Minh Lạc đón ánh mắt của , cười ‘ ân’ tiếng, lúc này Triệu Thành mới nhìn thị vệ luôn rũ mắt nhìn đất, tuyệt liếc xéo, “ dẫn các nàng vào tra hỏi.”

      Thị vệ đáp lời, Triệu Thành nâng đỡ Minh Lạc vào trong.

      Lâm ma ma và lăng Chiêu được dẫn vào, Lâm ma ma vịn Lăng Chiêu quỳ xuống, cúi người thỉnh tội, “ vương gia, lão nô đáng chết, lão nô chưa được vương gia cho phép tự mình mang theo biểu nương đến bắc địa tìm vương gia,là hành động bất đắc dĩ, xin vương gia thứ tội.”

      Lâm ma ma xong, lăng Chiêu cũng tay đỡ ngực, cố hết sức : “ biểu, biểu ca, a chiêu thỉnh an biểu ca.”

      xong giống như hết khí lực, hư thoát ngã xuống.

      Lâm ma ma bận bịu đỡ nàng ta, vội la lên : “ nương, nương người thế nào rồi?”

      Sau đó ôm nàng ta nhìn Triệu Thành rơi lệ, “ vương gia, biểu nương ở kinh thành bị người ám sát bị thương, chưa khỏi hẳn ngày đêm chạy đến bắc địa, tại sợ là là cực hạn chịu đựng.”

      Triệu Thành quay đầu phân phó thị vệ “ mang giường đến, phục thị Lăng nương nằm xuống chuyện, thuận tiện triệu Chu thái y đến chẩn trị cho Lăng nương.”

      Thị vệ đáp lời lui ra, Triệu Thành với hai người “ trước ngồi xuống rồi chuyện. từ đầu đến cuối.”

      Lâm ma ma cẩn thận đỡ Lăng CHiêu ngồi xuống,bản thân chưa dám ngồi, dùng ánh mắt từ ái giúp Lăng Chiêu chỉnh quần áo, mới thi lễ với Triệu Thành,đứng bẩm báo, “ vương gia, năm cũ, sau khi người rời kinh lâu, biểu nương liền đến kinh thành, lão nô theo vương gia phân phó, an bài biểu nương ở bên ngoài, ban đầu cũng vô , chỉ cần đợi vương gia hồi kinh là được.”

      “ ai biết, cuối năm, biết người nào bẩm báo với thái hậu nương nương là biểu nương vào kinh, thái hậu nương nương đột nhiêu triệu kiến biểu nương, còn hỏi biểu nương có hôn ước chưa, biểu nương chưa có, thái hậu nương nương liền muốn cưỡng ép tứ hôn cho biểu nương.”

      ra trong lời này có chút giấu diếm, sở dĩ Minh thái hậu biết Lăng Chiêu vào kinh còn cố ý triệu kiến là do Lăng thái phi mấy lần triệu kiến Lăng Chiêu vào cung chuyện, lúc này mới dẫn đến Minh thái hậu chú ý.

      Nhưng những việc này cũng là việc đáng kể cho nên Lâm ma ma bỏ bớt

      Bà ta tiếp “ thái hậu có lòng tốt, cho nên biểu nương chịu tiếp nhận tứ hôn, thái phi nương nương vì giải vây cho biểu nương, bất đắc dĩ phải ra chuyện năm xưa, khi tiên hoàng hậu còn sống từng cùng cữu thái thái định ra hôn ước cho biểu nương và điện hạ, chỉ là sau khi tiên hoàng hậu hoăng, lăng gia sinh biến, cho nên mối hôn nhân này ai nhấc lên.”

      “ thái phi nương nương vương gia thành thân, chuyện đính hôn kia chưa tính, ngờ biểu nương tính tình trinh liệt, nữ thờ hai phu, việc hôn nhân của nàng và vương gia chưa chính thức giải trừ, nàng nhất định chờ gặp vương gia, cùng vương gia lui hôn mới chịu nghị thân.”

      Nghe thấy thế chỉ Triệu Thành giật mình, Minh Lạc sống lại cũng chưa từng nghe chuyện này, có hôn ước, kiếp trước đến lúc chết nàng cũng chưa từng nghe thấy việc này a?

      Nhưng trong nháy mắt Minh Lạc có thể hiểu được, vì sao năm đó người cũ của vương phủ lại hậu đãi Lăng Chiêu nương, sơ với vương phi chính quy như nàng còn hơn.

      Người cũ của vương phủ đều do tiên hoàng hậu tuyển chọn tỉ mỉ phục thị Triệu Thành, bọn trung với Triệu Thành còn bằng bọn trung với tiên hoàng hậu, vị Lăng Chiêu nương này lại là ‘Túc vương phi’ mà tiên hoàng hậu khâm điểm. so với nàng, mình là người mà thái hậu nương nương ‘ cứng rắn nhét’ vào vương phủ, có tính là gì?

      Khó trách kiếp trước Triệu Thành luôn chiều theo lăng nương , để nàng ta ở lại vương phủ, mình lại bị hạ nhận lừa dối cho nên mới hiểu lầm nàng ta là người trong lòng .

      Triệu Thành lên tiếng, minh Lạc biết lúc này có biểu lộ gì.

      Lâm ma ma nhìn khuôn mặt ngàn năm đổi của vương gia nhà mình, thở dài “ vương gia, lão nô luôn phục thị tiên hoàng hậu nương nương, về sau lại phụng chỉ của tiên hoàng hậu nương nương phục thị vương gia, chuyện hôn ước này chính xác là có .”

      Bà ta xong nhìn thoáng qua Lăng Chiêu, mặc dù kiệt lực nhưng Lăng Chiêu ngất , thấy Lâm ma ma nhìn mình, liền chậm rãi lấy từ trong ngực ra ngọc bội huyết ngọc hình rồng đưa cho lâm ma ma, Lâm ma ma lại trình lên Triệu Thành, “ mời vương gia xem, người vương gia hẳn là có ngọc bội huyết ngọc hình phượng, đôi ngọc bội này là tín vật đính hôn mà tiên hoàng hậu nương nương ban cho hai người. chỉ là năm đó…”

      Lâm ma ma dừng lại, Triệu Thành nhìn Lâm ma ma “ chỉ là cái gì?”

      Lâm ma ma “ vương gia, lão nô dám lừa gạt vương gia, chỉ là năm đó bệ hạ tán thành cửa hôn này, triều đình phức tạp, bệ hạ cảm thấy nên định ra việc hôn nhân cho điện hạ quá sớm, sợ công bố ra ngoài gây tai họa cho Lăng gia, cho biểu nương, cho nên việc này chỉ như thế.”

      Như thế, là như thế nào?

      Minh Lạc có chút im lặng

      Minh Lạc im lặng, lúc đầu đối với cửa hôn nhân đột nhiên xuất này Triệu Thành có cảm giác gì, nhưng lúc này trong lòng lại sinh ra nộ khí. Kiếp trước, có phải những người này ỷ vào hôn ước này cho nên mới dám đối xử với vương phi của như thế, bức tử nàng, còn dám lừa dối , nàng tự sát?

      trị quân nhiều năm, chưa có người nào to gan dám lừa gạt, phản bội như thế! Đây lại là vương phủ của , vương phi của !

      Bọn là trung với hay trung với Lăng Chiêu?

      chưa khôi phục toàn bộ ký ức, chỉ có những đoạn ngắn, cho nên hiểu vì sao trong vương phủ của lại có người dám ngược đãi vương phi của như vậy, lấy danh nghĩa của độc chết nàng, đây là điểm cảm thấy cực kì hoang đường, điểm thể tưởng tượng nổi.

      nay nghe ma ma quản của vương phủ mình, lão nhân luôn phục thị mình, ở trước mặt mình những lời như vậy, lại nghĩ đến bà ta có bản lĩnh giấu diếm thị vệ mà lưu lại, ngàn dặm xa xôi mang Lăng Chiêu chạy đến Bắc Địa, còn có việc gì mà bà ta làm được?

      Triệu Thành càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc và đáng sợ, nắm chặt tay, nổi cả gân xanh.

      Mà Lâm ma ma nhìn sắc mặt trầm, ánh mắt băng lãnh của vương gia nhà mình, nghĩ nhớ tới tiên hoàng hậu và Thành Võ đế cho nên tâm tình khó chịu.

      Mắt bà ta đỏ lên, : “ vương gia, như thế nào chuyện xưa đều qua, người và biểu nương khổ tận cam lai. Cũng may, cũng may dù lần này biểu nương bị người truy sát, chịu chút tổn thương, nhưng trải qua gian khổ rốt cục cũng về tới bên người vương gia, về sau có vương gia bảo hộ, liền sợ những ma quỷ quái kia.”

      Ai là ma quỷ quái? Bà ta thế có phải là bao gồm cả nàng, Minh Lạc nghĩ nghĩ .

      sảnh Triệu Thành cũng đáp lời, sau khi trầm mặc hỏi “ nàng bị người đuổi giết là thế nào? Vì sao ngươi chưa từng bẩm báo, ngay cả bản vương cũng giấu, tự mình mang nàng đến bắc địa?”

      Lâm ma ma cắn răng quỳ xuống , : “ vương gia, lão nô cả gan, người truy sát biểu nương nhất định là Minh gia phái tới. vương gia ở kinh thành, kinh thành liền là thiên hạ của thái hậu nương nương và Minh gia, tất nhiên bọn thể dung được hôn ước của vương gia và biểu nương, nhất định là muốn trừ biểu nương để tránh nương uy hiếp đến vị trí vương phi của nữ nhi Minh gia, nếu còn có ai phải chiêu chiêu tàn nhẫn muốn tính mạng của tiểu nương? Việc này lão nô dám trắng trợn ra, nhưng nếu để biểu nương ở kinh thành, lão nô sợ biểu nương sống được đến ngày vương gia hồi kinh, cho nên mới tự chủ trương, mang biểu nương đến bắc địa tìm vương gia. Tình thế bức bách, xin vương gia thứ tội.”

      Nữ nhi Minh gia, bà ta dám gọi vương phi của là ‘Nữ nhi Minh gia’!

      Trong lòng Triệu Thành nổi giận phừng phừng, nhưng mặt biểu gì “ vì sao bẩm báo mà tự mình quyết định?”

      Lâm ma ma muốn lại thôi, dưới tàn khốc của Triệu Thành mới “ vương gia, việc quan hệ đến tính mạng biểu nương, lão nô dám khinh thường, nếu bẩm báo vương gia, sợ là vương phi cũng biết việc này, như thế sợ là biểu nương đến được bắc địa.”
      Kimanh1257, Alice Huynh, cỏ282 others thích bài này.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 100:
      Lâm ma ma quỳ, sắc mặt Triệu Thành lạnh lùng, bầu khí ngưng trệ

      Thị vệ Ninh thập tam luôn hầu tại sảnh, theo thói quen mặt đổi sắc nhưng thực tế trong lòng lại kinh hãi thể kinh hãi hơn, biết vị Lâm ma ma này thân phận đặc thù, là người của tiên hoàng hậu nương nương, nghe vương gia cũng là tay bà ta nuôi nấng, nhưng vạn lần nghĩ ra bà ta lại to gan đến nhường này, còn có, dưới tình huống có chứng cớ, dám vương phi nương nương muốn thầm gây bất lợi cho lăng nương?

      Còn có vậy mà tiên hoàng hậu nương nương lại định ra hôn ước cho vương gia với lăng nương, mà vương gia lại biết chuyện này?

      Nghĩ đến vương phi nương nương ở phòng trong nghe chuyện này. Ninh thập tam chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra như tắm.

      dám nhìn thần sắc của chủ tử mình, nếu trong quân đội lâm ma ma có mười mấy cái mạng cũng đủ để đầu chuyển nhà.

      Cái gì mà hôn ước, lúc tiên hoàng hậu hoăng cũng đề cập gì với vương gia, lúc Thành Võ đế băng hà cũng đề cập gì với vương gia, lúc đó chưa đề cập đến, về sau cũng định ra, ma ma của vương phủ lại dám dẫn người đến trước mặt vương gia, cái gì ‘ phải quân gả’ ‘ rốt cuộc về bên người vương gia, có vương gia bảo hộ sợ những ma quỷ quái kia’..

      Coi như liên quan đến chuyện vương phi, vương gia cũng tha thứ cho thuộc hạ tự đại, tự chủ trương, còn hót như khướu.

      Dù trước kia Lâm ma ma chiếu cố Triệu Thành mấy năm, nhưng lúc đó Triệu Thành còn , mỗi ngày Triệu Thành đều đọc sách tập võ, để ý chuyện nội viện, Lâm ma ma tự mình chủ trương quen, về sau Triệu Thành liền phiên, bà ta ở lại vương phủ ở kinh thành, càng là mọi chuyện đều do bà ta định đoạt.

      Mười bảy năm nay bà ta và Triệu Thành tiếp xúc, khi Triệu Thành hồi kinh, trước khi thành thân cũng cơ hồ bước vào nội viện, cho nên ra bà ta cũng hiểu vương gia là dạng người gì.

      Về tin tức của Triệu Thành,Minh Lạc và những thị phi của Minh gia, thị vệ bên cạnh Triệu Thành đều là cọc gỗ, tường đồng vách sắt, bà ta chiếm được nửa điểm tin tức từ họ, những gì mà bà ta biết đều từ lời đồn hoặc Lăng thái phi .

      Cho nên bà ta bị lừa dối nghiêm trọng.

      “ khụ khụ” Lăng Chiêu ho hai tiếng, yếu ớt “ ma ma, ma ma đừng như vậy.”

      Nàng ta vừa vừa cố gắng hết sức làm bộ muốn hành lễ với Triệu Thành, lâm ma ma thấy thế bước lên phía trước đỡ nàng ta, nương mau nằm xuống, thân thể nương quan trọng.”

      “ ma ma” Lăng Chiêu cầm tay Lâm ma ma, quay đầu với Triệu Thành “ biểu ca, biểu ca đừng trách tội ma ma, là a Chiêu.”

      Nước mắt Lăng Chiêu rơi xuống, nàng nức nở “ biểu ca,là a chiêu sợ hãi cho nên cầu ma ma mang đến bắc địa tìm biểu ca.”

      “ biểu ca, từ a CHiêu biết mình định ra hôn ước với biểu ca, dù khi đó trong nhà xảy ra biến, dám si tâm vọng tưởng, nhưng a chiêu cũng nghĩ gả cho người khác. Thái hậu nương nương muốn tứ hôn cho a CHiêu, về sau a CHiêu lại gặp mấy lần ngoài ý muốn, thậm chí có lần, a Chiêu di chùa thắp hương gặp phải đạo tặc, kém chút… biểu ca, ở lại kinh thành, a CHiêu rất sợ, cho nên mới đau khổ cầu lâm ma ma, cầu ma ma mang a chiêu đến bắc địa tìm biểu ca, liên quan đến ma ma.”

      Ninh thập tam nghe thấy mà lông mao dựng đứng, cảm thấy vương gia sắp bộc phát, liền làm như nghe thấy gì, “ vương gia, giường đến.”

      Ánh mắt lạnh buốt của Triệu Thành nhìn về phía , hồi lâu mới lạnh lùng “ đỡ Lăng nương lên giường nằm.”

      Ninh thập tam thân thể cứng đờ, đỡ Lăng nương, ?

      Vương gia muốn làm gì? cũng nên nữ nhân như vậy.

      Nhưng chưa từng dám làm trái lệnh của Túc vương, cho nên cắn răng đáp ‘ vâng’ liền lên muốn đỡ Lăng CHiêu, cũng may động tác của Lâm ma ma nhanh hơn , đỡ Lăng Chiêu lên giường, giải cứu Ninh thập tam.

      Triệu Thành nhìn lâm ma ma bận rộn, cảm thấy vậy mà lại biết vị ma ma quản bên cạnh lại để bụng vị biểu muội của như vậy, để bụng đến mức đáng sợ.

      “ các ngươi xuất phát từ bao giờ?”

      Lâm ma ma bận bịu bẩm “ vương gia, qua năm lão nô và biểu nương liền xuất phát, thân thể biểu nương tốt, lão nô và biểu nương lại cải trang, đường luôn điệu thấp, cho nên mất hai tháng mới đến thành Vân châu.”

      “ nhưng vương gia, đường lão nô và biểu nương đến bắc địa, phát quan phủ các châu ở Bắc địa đều quản nghiêm người ngoại lai, là gần đây thế cục ở biên cảnh Đại Ngụy và Bắc Cốt rất khẩn trương, có thể đánh trận, vương gia, phải người đến hòa đàm với Bắc Cốt sao, sao đột nhiên lại muốn đánh trận?”

      Đây chính là quân , Triệu Thành nhìn xem Lâm ma ma từ chối cho ý kiến, biểu lộ cũng nhìn ra manh mối gì.

      Lâm ma ma cắn răng “ vương gia, lão nô nghe người qua đường , vì người Bắc Cốt bất kính với vương phi nương nương, muốn cướp giết vương phi nương nương, cho nên làm thái hậu nương nương và vương gia tức giận, xé rách minh ước với người Bắc Cốt, việc này là sao?”

      “ vương gia, đây nhất định là quỷ kế của Minh thái hậu và vương phi Minh thị, muốn dùng kế này phá hư minh ước giữa Bắc CỐt và Đại Ngụy, gây chiến , như thế mới làm vương gia lưu lại bắc địa, vương gia, người phải cẩn thận .”

      Ninh thập tam nghe mà thái dương trực nhảy lên.

      “ các ngươi có biết vương phi có thai?” Triệu Thành đánh gãy lời Lâm ma ma.

      Lâm ma ma và Lăng Chiêu nghe tin Minh Lạc có thai đều ngẩn ngơ.

      Lâm ma ma vẫn luôn cho là vương gia nhà mình cưới nữ nhi Minh gia là tùy theo hoàn cảnh, mặc dù mấy ngày ở kinh thành hai người tân hôn như keo sơn, bà ta cảm thấy đó là nửa diễn trò, nửa là thiên tính của nam nhân. Nữ nhi Minh gia lại có dung mạo như vậy, nam nhân nào lấy nàng về mà muốn nếm thử tươi mới? nhưng bà ta vạn lần nghĩ đến vương gia lại để nữ nhân kia mang thai!

      Sắc mặt Lâm ma ma thay đổi, trầm giọng “ vương gia, việc này là sao? Minh thị mang thai mấy tháng rồi?”

      “ Lão nô và biểu nương từ kinh thành đến bắc địa, vì thân thể biểu nương tốt nên đa số thời gian đều ở xe, rất ít khi tiếp xúc với người khác, nên nghe được chuyện Minh thị có thai, chuyện chiến , là vì quan phủ khắp nơi tra xét khách sạn và quán trà cho nên lão nô mới nghe hai.”

      Thực tế là với mỹ mạo của lăng chiêu, các nàng đường gặp mấy chuyện phiền toái, nhất là dân phong bắc địa cởi mở, nam tử ngưỡng mộ nương nào trực tiếp theo đuổi, mặc dù bọn họ mang theo hộ vệ nhưng dọc đường vẫn cẩn thận từng li từng tí, dám bắt chuyện với người khác, sợ người để mắt, kết quả chưa gặp được vương gia rước vào tai họa.

      Triệu Thành nhìn Lâm ma ma chút, : " tại sáu tháng."

      Cái nhìn kia là nhẫn nại cực điểm.

      Lâm ma ma nhíu nhíu mày, do dự : "Vương gia, đứa bé của Minh thị..."

      Triệu Thành nhìn Lâm ma ma chằm chằm, trong mắt lóe lên sát ý, lâm ma ma phải người tập võ cho nên phát giác được, Ninh thập tam đứng dưới lại sợ toát mồ hôi lạnh, vị Lâm ma ma này sợ là điên rồi? còn Minh thị, Minh thị, Minh thị là tên mà bà ta có thể gọi sao? Nghĩ mình mà nương của vương gia sao?.. nương vương gia, đây phải là tiên hoàng hậu à..

      Triệu Thành lạnh lùng “ vương phi có thai, chuyện tạp vụ nên quấy rầy nàng. Chuyện trong kinh, còn có chuyện của lăng nương, ma ma nên cho nàng, hôm nay sau khi Chu thái ý chẩn trị cho Lăng nương, xuất phủ , có chuyện gì cần vào phủ. Mặt khác xin ma ma chú ý thân phận, vương phi vào đĩa ngọc ( gia phả), vương phi mà bản vương cưới hỏi đàng hoàng, Minh thị phải tên mà ma ma có thể gọi. bất kính với vương phi là tử tội, ma ma về sau được tái phạm.”

      Sắc mặt lâm ma ma trắng nhợt, vương gia bất kính với vương phi là tử tội?

      Sau đó mới phản ứng kịp điều Triệu Thành vừa , để các nàng ở ngoài phủ?

      Lâm ma ma quỳ xuống : “ vương gia, là do tình thế cấp bách, lão nô lại thấy có người ngoài cho nên nhất thời mất phân tấc, phạm vào tối kỵ, xin vương gia thứ tội. chỉ là biểu nương bị thương nặng, cần tĩnh dưỡng, sao có thể ở ngoài phủ?”

      “ bị thương nặng càng cần ở bên ngoài, vương phi có thai, lăng nương có bệnh, nếu bệnh khí nhiễm vào vương phi thế nào? Việc này cứ quyết định như vậy, thập tam, ngươi an bài .”

      Triệu Thành trực tiếp đánh gãy lời bà ta, sau đó xong liền xoay người rời , lưu lại Lâm ma ma cùng Lăng Chiêu mặt kinh nghi bất định, còn có xụ mặt nhưng biểu tình lại có mảy may biến hóa, cũng tuyệt đối nhiều lời câu- Ninh thập tam.

      ***

      Trong phòng, Triệu Thành biểu lộ lạnh lẽo cứng rắn như bội kiếm người , còn sưu sưu bốc lên sát khí, bộ là người hãy tránh xa ngàn dặm.

      Cũng may Minh Lạc sớm quen thuộc, biết tức giận như vậy, cũng phải là nhắm vào mình.

      như thế, sao kiếp trước nàng lại đơn thuần đến ngu ngốc mà nhận ra?

      Nàng thở dài nhìn , “ vương gia, lúc này phải là thiếp nên tức giận, vương gia giải thích với thiếp sao? Vì sao vương gia còn nổi giận hơn thiếp, bộ dáng cần thiếp dỗ dành thế?”

      Triệu Thành quay đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng có ý cười và bất đắc dĩ, thần sắc nới lỏng, để ý nàng trêu chọc, chỉ “ a Lạc, ta tạm thời lưu lại các nàng là vì ta nghĩ muốn tìm ra toàn bộ, thanh lọc vương phủ và thế lực bên ngoài của các nàng.”

      thể lưu lại tai hoạ ngầm có khả năng uy hiếp được an toàn nàng.

      Minh Lạc gật đầu, : "Ân, thiếp minh bạch. Kỳ vấn đề này tthiếp cũng nghĩ là tự mình xử lý, bất quá, "

      Nàng vuốt ve bụng mình, nàng để hài tử của mình bị tơ hào nguy hiểm nào, chuyện trượt thai kiếp trước đến bây giờ nàng cũng thể khẳng định là ai hạ thủ.

      Nàng “ nhưng thiếp muốn hài tử của chúng ta chịu nguy hiểm, dù sao thủ đoạn trong cung đình thiếp thể cam đoan có thể phòng hết, cho nên trước cứ lập ra.”

      Minh Lạc dứt lời, ngẩng đầu thấy Triệu Thành luôn chăm chú nhìn mình, cười “ vương gia, thiếp như vậy có giống ỷ sủng mà kiêu? Dù sao trước kia chịu thiệt, tổn hại, bất lợi quá nhiều, thiếp có cách nào đề phòng các nàng. Như các nàng giống như các nàng mới là nội nhân của vương gia, thiếp giống như người ngoài.”

      Triệu Thành cắn răng, tự nhận mình chưa từng dung túng các nàng nhưng hiểu sao lại nuôi tâm các nàng lớn như vậy.

      : "Nàng yên tâm, việc này ta tra tấc tấc, tấc tấc thanh lý."

      người tỉnh táo, ngươi tự nhận chưởng khống tất cả nhưng lại biết ngay dưới mí mắt mình lại có tai họa lớn như vậy, năm đó phụ hoàng đối với tiên đế cũng thế, mặc dù phụ hoàng lo lắng tiên đế thể chứa nhưng lại tuyệt tình đến mức giết tiên đế.

      “ nhưng vương gia, nghe các nàng đến bên ngoài đồn về chiến , tại hầu như cả Đại Ngụy đều đồn bắc cốt và Đại ngụy xé bỏ minh ước là do thiếp thân, có phải đánh nhau , như thế thiếp chính là hồng nhan họa thủy rồi?”

      Minh Lạc nhíu nhíu mày, thấp giọng , " mẫu, mẫu có phải là cố ý hay ? dáng dấp của Ngân Sương công chúa và thiếp có chút giống, ngoại tổ mẫu của nàng là Vân Hoa quận chúa, chỉ cần nàng vào kinh thành, sớm muộn chuyện của Vân Hoa quận chúa liền bị lật ra , chừng còn có lời đồn thiếp chính là Vân Hoa quận chúa tái thế, lời đồn đãi họa thủy hại nước hại dân truyền ra. mẫu, nàng hận thiếp như vậy sao?"

      Lúc này hơi lạnh và nộ khí người Triệu Thành đều tiêu tán, muốn an ủi nàng, khí tràng người liền lập tức hoàn toàn thay đổi , đưa tay kéo nàng đến trong ngực, : " sao, Bắc Cốt bên kia, liền muốn sinh biến , có chiến , những lời đồn đại kia, chẳng mấy chốc tự sụp đổ."
      Kimanh1257, cỏ28Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 101:
      Minh Lạc nhìn , nàng phát chỗ khác nhau lớn nhất của mình và , chỉ nhìn kết quả, cũng dùng kết quả để phán xét, quan tâm người khác nghĩ thế nào, càng xử trí theo cảm tính. Mà nàng vì kiếp trước gặp kết quả xấu nhất cho nên tại quá quan tâm những chuyện liên quan, nàng chỉ quan tâm người còn để ý, bọn hoặc các nàng vì sao lại làm như vậy.

      Nàng nhìn , nở nụ cười, : “ vương gia, nếu tương lai bên ngoài đồn thiếp và Vân Hoa quận chúa giống nhau là hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, là phi mị hoặc quyến rũ vương gia, chàng làm thế nào?”

      Nàng cười lên giống như lưu quang lướt qua trong lòng người khác, có phải là khuynh quốc khuynh thành hay biết, nhưng ít ra để cảm mến thôi.

      : “ hồng nhan họa thủy cũng tốt, phi quyến rũ cũng được, đều là của ta, quan tâm chuyện người khác làm gì, còn cái gọi là hại nước hại dân là nam nhân vô năng chỉ có thể để nữ nhân của mình cõng nồi ( mang tiếng xấu) mà thôi. Có ta ở đây chuyện này tuyệt đối phát sinh.”

      Minh Lạc keo kiệt keo kiệt vạt áo của , sẵng giọng: "Thiếp là nếu như."

      Triệu Thành nhìn kỹ nàng, sau đó : "A Lạc, nàng là muốn ta , cho dù người trong thiên hạ đều nàng là hồng nhan họa thủy, triều thần thậm chí dân chúng toàn thành nhất định bắt ta xử lý nàng, ta vẫn kiên trì che chở nàng sao?"

      Minh Lạc mặt đỏ lên, nàng phải có ý tứ này.

      Triệu Thành nhìn mặt nàng như nhiễm tầng phấn hoa đào, ánh mắt liễm diễm, kiều diễm động lòng người, từ khi có thai đến nay, biết có phải vì tâm sinh biến hóa mà lúc ở cùng càng quyến rũ động lòng người, lại cố kị thân thể nàng cho nên dám tùy ý loạn động, nhẫn cúi đầu hôn nàng, sau đó nhìn nàng thấp giọng : “ hành động theo cảm tính, làm chuyện vô bổ, thậm chí làm chuyện càng ngày càng hỏng bét phải hành vi của ta. A Lạc, ta luôn có trăm ngàn biện pháp giải quyết hết tình, làm nàng sảy ra chuyện gì.”

      Minh Lạc: ... Tốt a.

      Nàng cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của , bị ôm thân thể cũng nóng lên, đẩy ra nhưng được, định nghe tiếp : “chuyện của vân Hoa quận chúa là vì vị hôn phu của nàng – tam hoàng tử bảo hộ được nàng, Kiến hoài thái tử, chỉ có sắc tâm, muốn cưỡng bức nàng nhưng cũng bảo hộ được nàng, còn đem chính mình mắc vào, cho nên là do nam nhân của nàng ta quá yếu.”

      Minh Lạc nghe cũng vì vậy mà vui mừng hay cảm động, nàng nhíu mày “ nhưng khắp thiên hạ có mấy nam nhân mạnh đến mức làm được, nữ tử có vận mệnh trôi dạt theo gió lại ít. Giống như vương gia, chàng mạnh mẽ như vậy, thế nhưng kiếp trước phải thiếp cũng bị người hại chết sao,cho nên..”

      Nàng thành công làm Triệu Thành đen mặt.

      Minh Lạc nhìn , kéo cánh tay trấn an, : “ cho nên thiếp thấy nhiều lúc nếu là mệnh thể tránh, nhưng thể tất cả mọi việc là do vận mệnh. Vương gia thiếp muốn xây dựng nữ học, giáo dưỡng nữ tử tự cường, làm như vậy chỉ giúp nữ tử mà cũng là giúp ĐẠi Ngụy.”

      phải thế nhân thường coi thường mà ‘ bại là do phụ nhân’ ‘ cưới vợ hiền, tai họa cả nhà sao’? cho nên giáo dưỡng của nữ tử đối với nhà chồng, đối với hài tử đều cực kỳ quan trọng. thể đem việc giáo dưỡng nữ tử toàn bộ đều giao cho gia tộc, nay gia tộc lớn đều theo tập tục giáo dưỡng nữ tử biết cầm kỳ thư họa, hoặc nữ đức, đem vận mệnh của mình phụ thuộc nhà mẹ đẻ và nhà chồng, khi có biến cố, như lục bình, chống đỡ nổi.”

      “ được, đều tùy nàng” Triệu Thành “ nhưng bây giờ ta chỉ muốn nàng phục thị ta.”

      "Vương gia..." trong nháy mắt mặt Minh Lạc đỏ bừng.

      ***

      tháng ba năm Khánh An thứ chín, Kỳ châu thành.

      Thuật Xích nhìn phụ vương mình, “ phụ vương, người muốn giết nhi thần để đổi lấy minh ước với Đại Ngụy sao?”

      bắc địa sinh biến hồi tháng giêng, Bắc CỐt vương và đại vương tử Thuật Xích, phái sát thủ muốn cướp giết Túc vương phi rồi giá họa cho phản vương Cổ Nghệ thành, bị Túc vương bắt sống. trong tay Túc vương có thư từ qua lại giữa Bàng văn Hữu và đại vương tử Thuật Xích. Thủ lĩnh sát thủ- Mục Cách vì lấy đại cục làm trọng cho nên việc này là đại vương tử Thuật XÍch chủ trương, liên quan đến bắc cốt vương, cho nên Túc vương liền bức bách bắc cốt vương giao Thuật Xích, nếu xé bỏ minh ước.

      lúc đầu Túc vương chỉ bức bách bằng lời , đến đầu tháng ba Túc vương điều năm vạn binh từ phủ đô đốc bắc quân đến biên cảnh Yến Bắc, bức thành Kỳ châu.

      Dưới tình huống bất đắc dĩ, bắc cốt vương chỉ có thể tâm ngoan, bỏ qua trưởng tử.

      Bắc cốt vương : “Thuật Xích, phụ vương hết sức, cũng cho ngươi cơ hội, mấy tháng nay phụ vương chịu áp lực từ Đại Ngụy, để ngươi dẫn quân đánh vương thành, chỉ cần công hồi vương thành, dù bị thương vong thảm trọng nhưng cũng phải tử cục. nhưng ngươi lại bại, lương thảo của chúng ta hết. mấy vạn đại binh của Đại Ngụy tập kết ở biên cảnh Yến Bắc, nếu ngươi chết người chết là mấy vạn tướng sĩ của chúng ta, , nếu tên nghịch tặc Cổ Nghệ kia và Đại Ngụy đồng thời giáp công, chúng ta địch nổi, toàn quân bị diệt, vì đại cục phụ vương chỉ có thể bỏ qua ngươi.”

      Hai mắt Thuật Xích đỏ hồng, : “ , phụ vương, phải chúng ta có cách khác. Chúng ta có thể tập trung binh lực đánh Đại Ngụy, đoạt thành Vân châu. Thành Vân châu lương thảo đồi ào, chúng ta có thể tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức…”

      ích gì” Bắc cốt vương đánh gãy lời , mỏi mệt “ Thuật Xích, lính của chúng ta, ngựa của chúng ta có lương thảo, lại chinh chiến mấy tháng, có ai giúp, đấu với chiến thần trấn giữ thành Vân châu là thể nào thắng, đó là tự bức tử chính mình.”

      “ vậy chúng ta triệu tập sát thủ tốt nhất ám sát Triệu Thành, bắc địa vừa sinh biến, nếu Triệu Thành cũng chết, quân tâm nhất định tan rã.” Thuật Xích cắn răng “phụ vương, hoàng đế đại ngụy và thái hậu càng muốn diệt trừ túc vương, chỉ cần giết được Túc vương chúng ta có thể nghị hòa với hoàng đế.”

      có khả năng” bắc cốt vương nổi giận “ hoàng đế Đại Ngụy và thái hậu mưu đồ diệt trừ Triệu Thành, mưu đồ vài chục năm mà thành công, quân quyền Đại Ngụy sớm rơi vào tay Triệu Thành. Thuật Xích ngươi sai lần, nếu lần trước phụ vương nghe ngươi phái người cướp giết Túc vương phi, có thể bây giờ chúng ta rơi vào hoàn cảnh này. Chúng ta thể sai lầm lần thứ hai, nếu chọc giận Triệu Thành còn cứu được minh ước, chúng ta bị buộc đến tuyệt cảnh.”

      “ phụ vương!” Thuật Xích quỳ xuống, rơi lệ “ phụ vương, chẳng lẽ người muốn nhi thần chết sao?”

      “ phụ vương, tại người chỉ có hai đứa con trai, nhi thần chết rồi, chỉ còn Thuật Liệt. Thuật Liệt, người chảy dòng máu của Vân Hoa quận chúa, phụ vương, người quên tổ mẫu chết thế nào rồi sao! Chẳng lẽ người muốn truyền vương vị cho sao?”

      Năm đó tiên vương bắc cốt vì muốn lấy Vân Hoa quận chúa mà giết chết mẫu thân của Bắc Cốt vương, cũng chính là Bắc cốt tuần tự.

      “ ngậm miệng!” Bắc Cốt vương nổi giận, “ Vân Hoa quận chúa là thứ gì, nhưng dù Thuật Liệt có chút quan hệ với Vân Hoa quận chúa nhưng càng là con ta!”

      “ Thuật Xích, nếu phải ngươi mực nhằm vào Thuật Liệt, Ngân Sương và Mộc Thốc lưỡng tình tương duyệt, nếu lúc đầu Ngân Sương gả cho Mộc Thố cũng phát sinh chuyện sau này. Là ngươi sợ Ngân Sương gả cho Mộc Thố giúp thực lực của Thuật Liệt tăng lên, uy hiếp địa vị của ngươi, cho nên mới sàm ngôn trước mặt ta, nhất định đem Ngân Sương cho đạo nhân nịnh kia, nếu sao Mộc Thố có thể phản bội ta, làm chúng ta rơi vào hoàn cảnh này?”

      “ phụ vương !” mặt Thuật Xích đỏ lên, dám tin nhìn phụ vương mình.

      Mộc Thố là đại tướng bắc cốt, cũng là người cầm quyền Mộc gia- đại gia tộc hàng đầu bắc cốt, trong tay nắm giữ mười vạn đại quân, thuở ái mộ Ngân Sương công chúa, nhưng bắc cốt vương vì Vân Hoa quận chúa nên luôn thích Thuật Liệt và Ngân Sương, mà Thuật Liệt và Ngân Sương cũng cảm thấy Bắc Cốt vương gián tiếp hại chết mẫu phi của bọn , cho nên quan hệ phụ tử mười phần lãnh đạm.

      Thuật Xích là nguyện ý Ngân Sương công chúa gả cho Mộc Thố, nhưng Bắc Cốt vương đồng dạng cũng kiêng kị đem Ngân Sương gả cho Mộc Thố! Sợ thứ tử luôn mang lòng thù hận với mình có được Mộc Thố ủng hộ uy hiếp vương vị của mình!

      Thuật Xích nhìn lom lom phụ vương của mình, cảm thấy, tại phụ vương muốn đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người , để có lý do mà yên tâm thoải mái giết mình.

      Bắc Cốt vương đón ánh mắt bi phẫn và dám tin của Thuật Xích, trong lòng cũng có chút khó chịu. Đây rốt cuộc vẫn là nhi tử coi trọng nhất, có chút được tự nhiên quay mặt .

      nhìn thoáng qua chén rượu độc bàn, thở dài cái, : "Thuật Xích, ngươi nên trách phụ vương, phụ vương cũng có cách khác. Ngươi yên tâm, mối thù của ngươi, tương lai phụ vương nhất định giúp ngươi báo..."

      ", mối thù của ta cần ngươi đến báo!" Thuật Xích nghiến răng nghiến lợi .

      Theo tiếng của rơi xuống, Bắc Cốt vương chỉ cảm thấy phía sau lưng đột nhiên truyền đến đau đớn, cái kia kịch liệt đau nhức cấp tốc khuếch tán ra, bỗng nhiên quay đầu, Thuật Xích cách xa mấy bước, chỉ là lúc này phải quỳ mà là đứng đấy, mà đứng ở trước mặt nam tử mặc áo đen che mặt tay vẫn còn cầm kiếm.

      bên kiếm còn máu chảy xuống , máu của .

      Bắc Cốt vương chống đỡ nổi vịn cái bàn quỳ chân đất, miễn cưỡng chống đỡ ngã xuống.

      : "Thuật Xích."

      "Phụ vương, ngài cũng đừng trách ta, " Thuật Xích đứng ở đằng xa, xa xa nhìn Bắc Cốt vương giãy dụa, đạo, "Phụ vương, ta muốn chết, cho nên chỉ có thể để ngài chết ."

      "Ngươi, ngươi cái này... ..."

      " là sát thủ hoàng đế Đại Ngụy và thái hậu phái tới. Phụ vương, ngài chúng ta bây giờ rơi vào tuyệt cảnh, nhất định phải đưa mạng ta giao cho Triệu Thành mới có thể giải cơn nguy khốn, nhi tử cho ngươi, cần phải như thế. hoàng đế Đại Ngụy và thái hậu sớm cùng nhi tử hứa hẹn, chỉ cần nhi tử giết Triệu Thành, Đại Ngụy cung cấp cho chúng ta lương thảo cần thiết, thậm chí là binh mã, giúp bọn ta đoạt lại vương thành." Thuật Xích đạo.

      "Ngài cũng biết, chỉ cần còn có Triệu Thành , chúng ta liền đoạt được được đất đai phì nhiêu của Đại Ngụy, chỉ có giết Triệu Thành, để hoàng đế tại tiếp tục ngồi hoàng vị Đại Ngụy, chúng ta mới có thể để cho Đại Ngụy trở thành kho lúa của chúng ta, tương lai chúng ta cũng mới có thể xuất binh xuôi nam, đánh tới đô thành Đại Ngụy. Thế nhưng là ngài lại chịu, ngài lại e ngại cừu địch lớn nhất chúng ta, chịu đối ̣ch với , cho nên vì đại cục, nhi tử chỉ có thể giết người , cho nên phụ vương, ngài cũng đừng trách ta."


      Thuật Xích chuyện, nhìn Bắc Cốt vương vì khí huyết công tâm lại phun ra mấy ngụm máu, sau đó trợn tròn con mắt ngã xuống, nhìn giãy dụa mới lên tiến đến, chân quỳ xuống ôm thi thể Bắc Cốt vương khóc ròng ròng, sau đó nhìn thoáng qua người áo đen kia, cao giọng kêu: "Người đâu, có thích khách, có thích khách ám sát vương thượng, nhanh cứu giá, cứu giá."

      Đại môn mở ra, hơn mười người vọt vào, đều là tướng lĩnh trọng yếu trong quân Bắc Cốt và quan viên trong triều.

      Những người này đều là Thuật Xích dùng lý do nghị cố ý mời bọn họ tới, khi bọn xông vào, người áo đen lại lập tức đâm vào tay Thuật Xích sau liền muốn phi thân đào tẩu, chỉ là giờ phút này kịp, bị bọn thị vệ Bắc Cốt chặn đường , công phu của tuy tốt nhưng cũng đánh lại mười mấy thị vệ có thân thủ lợi hại, như thế vật lộn mấy hiệp bị bắt lại sau đó cắn thuốc độc tự tử

      Đây vốn chính là cái tử sĩ.

      Đám người hoặc vây quanh thi thể Bắc Cốt vương kêu "Vương thượng", hoặc lục soát thích khách tìm lai lịch của , chỉ có người mực đứng sừng sững ở cửa bất động, nhìn Thuật Xích "Cực kỳ bi thương" thanh như đao : "Đại ca, phụ vương luôn luôn coi trọng ngươi, nghĩ tới ngươi lại cấu kết hoàng đế Đại Ngụy, giết cha đoạt vị, còn diễn màn hay như thế, quả nhiên là mặt người dạ thú."

      Thuật Xích bỗng nhiên quay đầu, đối với Thuật Liệt đứng tại cửa : "Là ngươi, là ngươi cấu kết Triệu Thành, giết phụ vương, tại còn muốn đổ cho ta sao?"
      Kimanh1257, Alice Huynh, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 102:
      Thuật Liệt xuất có trong kế hoạch của Thuật Xích ,nhưng có mặt cũng sao, vậy trực tiếp diệt trừ là được, dù sao an bài xong tất cả .

      Có người lục người tử sĩ khối lệnh bài màu đen, đó là lệnh bài của mật thám quân đội bắc địa Đại Ngụy.

      Thuật Xích nhìn thoáng qua lệnh bài liền lạnh lùng với Thuật Liệt: “Thuật Liệt, ngươi thầm cấu kết Túc vương Đại Ngụy, phản bội phụ vương, phản bội Bắc Cốt, đem kế hoạch của chúng ta cho Triệu Thành cho nên kế hoạch cướp giết Túc vương phi mới thất bại, thậm chí có thể kế hoạch tru sát Triệu Thành của Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu thất bại cũng là do ngươi tạo thành, là ngươi đem Bắc Cốt dồn đến khốn cảnh, tại lại cấu kết Triệu Thành ám sát phụ vương và ta, thấy tình hình này còn muốn cắn ngược lại ta? Thuật Liệt, ngươi xứng làm người Bắc Cốt, càng xứng làm vương tử Bắc Cốt.”

      Thuật Liệt cười lạnh, nhìn bằng ánh mắt băng lãnh và châm chọc, nhưng ngăn lại.

      Thuật Xích đón ánh mắt của , giống như là nguyền rủa : "Thuật Liệt, người ngươi chảy dòng máu của nữ Đại Ngụy, năm đó, chính là ngoại tổ mẫu các ngươi làm Bắc Cốt chúng ta chia năm xẻ bảy, mấy chục năm mới có thể khôi phục nguyên khí, nay, chúng ta rơi vào tình trạng bây giờ, cũng đều là huynh muội các ngươi ban tặng. Nếu phải Ngân Sương họa thủy, câu dẫn làm Mộc Thố phản chủ, Cổ Nghệ căn bản có khả năng làm phản thành công, phụ vương cũng chết, đều là các ngươi,tất cả những gì chúng ta phải trải qua hôm nay đều là do huynh muội chảy dòng máu của nữ nhân Đại Ngụy này tạo nên."

      Vô luận nhiều lời ác độc thế nào, Thuật Xích hoàn toàn phản ứng lại.

      Bởi vì từ thuở và Ngân Sương lớn lên trong những lời ác độc, bọn còn lấy lý do này bức tử mẫu phi bọn , nam nhân xưng là phụ vương của , mặt mê luyến mỹ mạo của mẫu thân bọn , mặt lại hận nàng, tra tấn nàng.

      sớm hận bọn đến tận xương tủy.

      Thuật Liệt "A" tiếng, : " tiếp a, tại sao ? Ngu xuẩn, vô luận ngươi hót như khướu, ngươi ngụy tạo chứng cứ như thế nào, ngươi vẫn là thằng ngu, vừa nãy chúng ta đứng ở cửa hồi lâu, trong phòng phát sinh chuyện gì, câu gì, chúng ta ở bên ngoài đều nghe ràng. Cho nên.”

      từng chữ, "Ngươi cái gì đều là có ích lợi gì."

      Thuật Xích sắc mặt đại biến, bỗng nhiên nhìn về phía những tướng lĩnh và đại thần kia, thấy khi và Thuật Liệt đối thoại, bọn họ cũng đều nhìn , thần thái giống nhau, hoặc băng lãnh, hoặc căm ghét, hoặc thương xót, nhưng đều lộ ra lạnh lùng và xa cách.

      Thuật Xích như rơi xuống hầm băng.

      Tại sao có thể như vậy? ràng an bài bọn chờ bên ngoài, chỉ khi nghe thấy lớn tiếng kêu cứu, mới chạy đến đây, thị vệ của dẫn bọn đến ngoài cửa!

      Là Thuật Liệt! hung tợn nhìn về phía Thuật Liệt, ( TL) biết trước kế hoạch của (TX) , là ( TL) cố ý dẫn bọn đến gần cửa!

      Hoặc là , mình rơi vào bẫy của , là mượn tay mình giết chết phụ vương!

      Còn có, những người này, bọn chính tai nghe được động tĩnh trong phòng, nhưng trước khi phụ vương gặp chuyện lại xông tới, đó có nghĩa là, những đại thần này và tướng lĩnh này sớm đứng về phía Thuật Liệt, phản bội phụ vương !

      trong lúc nhất thời Thuật Xích chỉ cảm thấy cỗ hận ý xông lên đầu, trong mắt cơ hồ hận đến máu!

      Ánh mắt của chuyển từ Thuật Liệt sang những đại thần và tướng lĩnh thân, đón ánh mắt của bọn , sau đó nghiến răng nghiến lợi : "Cho nên, các ngươi sớm cấu kết với Thuật Liệt, các ngươi sớm phản bội vương thượng?"

      Thuật Liệt nhìn lạnh lùng : "Là ngươi cấu kết với hoàng đế Đại Ngụy ám sát phụ vương!"

      "Ha ha ha, " Thuật Xích có chút điên cuồng , "Ngậm miệng, là ngươi, căn bản tất cả mọi chuyện đều là ngươi bày kế, là ngươi mượn tay ta giết phụ vương! Ngươi sớm biết kế hoạch của ta, các ngươi trơ mắt nhìn phụ vương bị sát thủ Đại Ngụy giết chết, cuối cùng lại đem tội danh đổ lên người ta."

      "Thuật Liệt, quả nhiên người ngươi chảy dòng máu hiểm xảo trá của người Đại Ngụy, mọi chuyện cần thiết đều là tay ngươi an bài, ngươi sớm cùng Triệu Thành cấu kết, làm cho chúng ta tiến thoái lưỡng nan, làm cho phụ vương thể dùng mạng của ta để nghị hòa với Triệu Thành, thế nhưng Triệu Thành muốn mạng của ta làm cái gì? muốn, các ngươi muốn, là mượn tay ta giết phụ vương, sau đó Bắc Cốt là của ngươi! Thuật Liệt, ngươi là đồ hiểm xảo trá ác độc, sao ngay từ đầu phụ vương giết đồ ác độc như ngươi!"

      Thuật Liệt thần sắc bất động, tướng lĩnh lại nhịn được, tiến lên đá cước vào Thuật Xích, trách mắng: " người Giết cha thí đệ là ngươi, lại còn hùng hùng hổ hổ với chúng ta, là ngu xuẩn lại nhu nhược, chính mình làm được những chuyện ngu xẩu ác độC, sau khi thất bại còn biết xấu hổ tất cả mọi chuyện đều là người khác mưu tính. người như ngươi, sao xứng làm vương thượng của chúng ta!"

      người Thuật Xích có tổn thương, bị đá mặt đất, tức giận kêu lên: " là tiện chủng mà nữ nhân Đại Ngụy kia sinh ra, các ngươi lại muốn phụng Đại Ngụy..."

      im bặt , cúi đầu, thanh kiếm cắm vào lồng ngực của .

      thuận theo chuôi kiếm xem người cầm kiếm, liền đón nhận ánh mắt thương xót nhưng cứng rắn của đại tướng Bắc CỐt- Nguyên Thác

      Nguyên Thác nhìn : "Đại vương tử, ngươi quên vương thượng vừa mới gì với ngươi sao, mặc kệ mẹ đẻ của nhị vương tử là ai, đều là nhi tử của vương thượng. Ngươi lên án nhị vương tử , nhưng đó đều là lời từ phía ngươi, nhưng việc ngươi cấu kết hoàng đế Đại Ngụy ám sát vương thượng, lại là điều tất cả chúng ta chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy."

      "Đại vương tử, hoàng đế Đại Ngụy bất quá là con rối, quân quyền Đại Ngụy đều trong tay Túc vương, ngươi cấu kết với hoàng đế Đại Ngụy, chỉ làm Bắc Cốt chúng ta lâm vào càng nhiều nguy cơ. Ngươi an tâm chết , chúng ta phụng cường giả làm chủ."

      Thuật Xích đổ xuống với ánh mắt bi phẫn và cam lòng.

      Thuật Liệt nhìn xem ngã xuống, sau đó : " thu thập nơi này chút. Mặc Nham, phái người đón Ngân Sương từ Đại Ngụy trở về, mặt khác phái sứ giả vương thành, phân biệt đưa tin cho Cổ Nghệ cùng Mộc Thố, vì bách tính Bắc Cốt, chúng ta muốn nghị hòa cùng bọn , để các đại bộ lạc và gia tộc thương nghị và quyết định,xem ai mới là Bắc Cốt vương. Thành ý của chúng ta chính là, ta muốn đem muội muội của ta- Ngân Sương công chúa, hứa gả cho Mộc Thố."

      ***

      thành Vân châu.

      "Công chúa, ngươi muốn về Bắc Cốt sao?" Minh Lạc hỏi.

      Trong khoảng thời gian ở chung này, nàng thích tính cách cương liệt trực sảng của Ngân Sương .

      Nàng , " nếu ngươi muốn trở về, ta dẫn ngươi đến kinh thành Đại Ngụy, chọn cho ngươi phu tế tốt , phải ngươi , vẫn luôn muốn xem kinh thành mà ngoại tổ mẫu ngươi đến chết cũng còn nhớ mãi quên sao? Còn có, còn có số bạn cũ thân nhân."

      Mặc dù thời gian ở chung coi là nhiều, nhưng Ngân Sương là nữ tử có tính cách vô cùng có chủ kiến, Minh Lạc cũng biết,chuyện nàng ( NS) quyết định mình căn bản có khả năng cải biến, nhưng nàng( ML) vẫn những lời này , để nàng (NS) cân nhắc. Mộc Thố tướng quân có thực tình thích Ngân Sương hay nàng biết,nhưng bây giờ mối thông gia này là sản phẩm quyền mưu cùng tính toán mà thôi.

      Ngân Sương cười cười, nàng nhìn gương mặt có điểm tương tự mình của Minh Lạc, : "Nương nương, người khác thần nữ là minh châu đẹp nhất Bắc Cốt, kỳ lúc thẫn nữ phải như thế, lúc ngoại trừ người, ai thần nữ đẹp mắt. Khi đó thần nữ rất tự ti, thần nữ thích gương mặt tương tự như mẫu thân và ngoại tổ mẫu này, cực kỳ giống nữ nhân Đại Ngụy, luôn ngừng bị người chế giễu cùng khi dễ, mẫu thân của thần nữ hận gương mặt của chính mình, cũng hận gương mặt của thần nữ, về sau chậm rãi trưởng thành, đặc thù người Bắc Cốt mới ràng chút."

      "Rất nhiều người khi dễ thần nữ, khi đó ngoại trừ huynh trưởng, chỉ có Mộc Thố che chở thần nữ, với thần nữ, thần nữ rất xinh đẹp, là tiểu nương đẹp nhất mà biết, chờ thần nữ lớn lên, liền cưới thần nữ, mực bảo hộ thần nữ."

      Lúc Nàng những lời này giống như là nhớ lại cái gì, ánh mắt mang theo ý cười, ôn nhu còn mang theo chút ngọt ngào.

      "Buồn cười là, về sau, nhóm nam nhân từng khi dễ thần nữ lớn lên cũng nghĩ muốn cưới thần nữ, bọn trước kia bọn phải cố ý muốn khi dễ thần nữ, chỉ là vì thích thần nữ, muốn làm thần nữ chú ý, lại ghen ghét huynh trưởng thần nữ, cho nên mới khi dễ thần nữ, đánh huynh trưởng thần nữ. Thế nhưng thần nữ là người thù rất dai , thần nữ gả cho bọn , thần nữ chỉ muốn gả cho người mực tốt với thần nữ- Mộc Thố."

      Nàng thu hồi tưởng nhớ, với Minh Lạc , "Vương phi nương nương, đa tạ hảo ý của ngài, mặc dù đáy lòng thần nữ có chút hướng tới kinh thành Đại Ngụy trong miệng ngoại tổ mẫu, nhưng thần nữ sinh ra và lớn lên ở bắc Cốt, kinh thành Đại Ngụy bất quá chỉ là lâu các trung thôi. Đại Ngụy tốt như vậy, ngoại tổ mẫu của thần nữ còn phải là cả đời đều có trở về? Thần nữ có thân phận như thế, bề ngoài của hai chúng ta là có điểm tương tự, nếu là đến kinh thành Đại Ngụy, sợ là cũng khiến sóng to gió lớn, chừng còn mang đến ít phiền phức cho nương nương."

      "Nếu như thế, thần nữ còn cần gì phải tìm quá khứ, đâm thủng địa phương mỹ mạo mà đáy lòng luôn nhớ tới. Nương nương, qua nhiều năm như vậy, thần nữ và huynh trưởng luôn sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau lớn lên, thời điểm như thế này, thần nữ là vứt bỏ rời khỏi Bắc Cốt . Mà lại, thần nữ cũng nghĩ gả cho nam nhân mà mình mến, dù biết phía trước như thế nào, nhưng chỉ cần ở cùng huynh trưởng, cùng chỗ với nam nhân mà mình dù có chết thần nữ cũng sợ."

      Nàng cười : "Thần nữ biết, thần nữ , qua nhiều năm như vậy vẫn thế , nếu như thần nữ Đại Ngụy, nhất định tới tìm thần nữ."

      Ánh mắt của nàng tự tin lại chắc chắn, thuyết phục Minh Lạc.

      ra là dạng này.

      Mối hôn này ở trong mắt người ngoài là quyền mưu và tính toán, nhưng ở trong mắt của nàng, chỉ là gả cho nam nhân nàng mà thôi.

      Minh Lạc cười : "Tốt, ngươi là nghĩa muội của ta, đợi ngươi xuất giá, ta chắc chắn đưa cho ngươi phần đồ cưới Đại Ngụy."

      đến, Ngân Sương kỳ lớn hơn Minh Lạc , chỉ là ai cũng có so đo cái này.

      "Cám ơn nương nương, thần nữ thích nhất là tơ lụa của Đại Ngụy còn có những đồ trang sức tinh xảo kia, vậy thần nữ liền chờ mong đồ cưới của nương nương. Lần này ở Vân châu, điều thần nữ cao hứng nhất là nhận biết nương nương, tất cả đều trở thành ký ức tốt đẹp nhất của thần nữ." Ngân Sương cười .

      lúc nàng cười lên rất tươi đẹp , trong mắt giống như là có ánh nắng giữa hè, đẹp đến mức lộng lẫy, nương như thế, cùng lớn lên với nàng, sao có thể ?

      ***

      Tháng ba năm Khánh An thứ chín, ở thành Kỳ châu lại phát sinh dị biến, đại vương tử Bắc Cốt cấu kết phản tướng Dương Vinh Duệ và Bàng văn Hữu ám sát Túc vương Đại Ngụy thất bại, bất mãn khi bắc cốt vương muốn giao mình cho Túc vương xử lý, nên giết cha mưu phản, bị đền tội, nhị vương tử Bắc Cốt- Thuật Liệt kế thừa vương vị, cũng tuyên bố gả thân muội Ngân Sương công chúa cho đại tướng Bắc Cốt- Mộc Thố.

      Tháng tư, Thuật Liệt và Túc vương Triệu Thành bí mật ký hiệp nghị, hoàn trả ba châu phía nam Kỳ sơn- vốn thuốc về Đại Ngụy, mượn hai mươi vạn thạch lương thảo, dẫn binh thảo phạt phản vương Bắc Cốt - Cổ Nghệ, bởi vì đại tướng Mộc Thố và muội muội củaThuật Liệt -Ngân Sương công chúa có hôn ước, nên phản vương tín nhiệm Mộc Thố, muốn đoạt binh mã, Bắc Cốt vương thành tái phát nội loạn.

      Tháng sáu, Thuật Liệt công phá vương thành- Ô Châu thành, đoạt lại vương thành, tháng bảy, gả Ngân Sương công chúa cho đại tướng quân Mộc Thố.

      Đồng thời Bắc Cốt vương tuyên bố tân chính, bởi vì mấy năm liên tục chinh chiến, thảo nguyên Bắc Cốt thấy con dê bò lớn, bách tính khốn khổ chịu nổi, tuyên bố Bắc Cốt nghỉ ngơi lấy lại sức, cùng Đại Ngụy ký kết minh ước, vĩnh viễn tái chiến.

      Bắc Cốt cùng Đại Ngụy có chiến , làm cho Túc vương lại lần nữa thắng được dân tâm, nhất là tại bắc địa, cơ hồ được phụng làm thần minh, cho nên Minh thái hậu cùng Khánh An đế thu được tin tốt từ bắc địa, lại có nửa điểm ý mừng

      Quân quyền mất, nếu mất cả dân tâm và ủng hộ của văn thần sĩ tử, bọn còn gì để thủ hộ hoàng vị?
      Kimanh1257, Alice Huynh, cỏ282 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :