1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mẹ mà thương con quá rồi dung túng con cũng chỉ làm hại con mình thôi
      Khủng Long, Panaminhminhanhngoc thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 51:

      Edit: Pana

      Trời dần tối, Mục Ngu mở to mắt, bên cạnh là tiểu nữ nhi kiều mềm mại dựa sát vào bà.

      Tiểu nương còn chưa tỉnh lại, gương mặt nhợt nhạt tuyết trắng thở ra từng hơi nhàng, dựa gần vào bà ngủ say.

      Bà nhìn Vân Đại lát liền đứng lên.

      Trường Cốc hầu hạ bà mặc xong quần áo, hai người lại đến phòng Vân Đại lần nữa.

      nghĩ đến nữ nhi của công chúa có dáng vẻ như vậy….” Trường Cốc tựa như thổn thức, thầm câu.

      Mục Ngu lãnh đạm : “ Ý ngươi là gì?”

      Trường Cốc : “ Nô tỳ cũng có ý gì, chỉ là lúc trước nhớ công chúa có qua, mong hài tử của mình là người văn võ song toàn, nữ nhi học chút quy củ, cần học người ta bộ dáng khóc lóc sướt mướt yếu đuối là được.”

      Bộ dáng công chúa ra những lời ấy, như hận thể lập tức chế tạo ra nữ nhi giống như mình.

      Mục Ngu liếc xéo bà ta cái, : “ Nữ nhi của ta muốn khóc khóc, muốn cười cười, kẻ nào dám lắm miệng.”

      Trường Cốc cười : “ Vâng, tiểu thư như thế nào cũng tốt hết.”

      Sắc trời tối đen.

      Con hẻm hẻo lánh, bóng người.

      Vân Kiều bỗng nhiên bị người ta hắt cho chậu nước lạnh, run bần bật tỉnh lại.

      “ Ngô…”

      Nàng ta bụm mặt, mới phát giác đau đớn khó nhịn mặt.

      Trường Túc lúc này đứng bên cạnh nàng ta, phía sau là hai bà tử thô tráng.

      Vân Kiều đỡ tường chậm rãi bò dậy, dám tin : “ Các ngươi làm gì ta?”

      “Lúc trước có ít người hiểu lầm ngươi chính là thiên kim của công chúa chúng ta, giờ chân tướng , ngươi dùng gương mặt này thích hợp lắm.” Trường Túc liếc nhìn nàng ta .

      Vân Kiều như đoán được điều gì, sắc mặt càng thêm sợ hãi, duỗi tay bắt lấy tay áo của Trường Túc ma ma.

      “ Các người muốn giết cứ việc, sao lại muốn hủy dung của ta…”

      bà tử đứng sau Trường Túc ma ma đá vào eo cái, đem nàng ta đá văng ra.

      “ Lưu lại mạng cho ngươi, bất quá vì muốn làm ô uế ánh mắt của tiểu thư mà thôi.” Ánh mắt Trường Túc ma ma lạnh lùng .

      Giết nàng ta có gì khó, chỉ là công chúa nghĩ đến công lao dưỡng dục của Tiêu thị đối với Vân Đại, muốn làm Vân Đại tồn tại bóng ma đáng có mà thôi.

      Huống hồ, nữ tữ biến mẫu thân của mình thành công cụ để lợi dụng, nếu chết dễ dàng vậy quá tiện nghi rồi.

      Vân Kiều biết vì quá mức sợ hãi hay do đau đớn khó nhịn gương mình, thân thể lúc này run rẩy ngừng.

      Buổi sáng Mục Ngu đứng cạnh lồng chim trêu đùa con vẹt bên trong, Trường Túc đem việc xử lý Vân Kiều bẩm lại.

      Mục Ngu lãnh đạm : “ đời này có ai có thể để ta báo đáp ân tình như chuyện của Đại Đại, giữ lại cái mạng cho ả, về tình về lý, Đại Đại cũng nợ gì các nàng nữa.”

      Nếu Tiêu thị chết , biết được hết thảy, cũng có mặt mũi mà oán trách cái gì.

      Mục Ngu vốn cảm thấy mình thiếu Vân Đại rất nhiều, lúc trước bà cho người khác là bố thí ân huệ cho Vân Đại làm nữ nhi của mình, nhưng giờ bà muốn Vân Đại đeo lưng cái danh này.

      Sau này có xảy ra chuyện gì, đều là do người làm mẫu thân là bà.

      đến mấy ngày, nô tài trong phủ Tễ Quốc công báo tin lão gia ở bên ngoài trở về.

      Lúc đó Mục Ngu tự mình búi tóc cho Vân Đại, tự mình chọn cho Vân Đại bộ y phục màu xanh nhạt thêu hoa phù dung rất tương xứng với dung mạo của nàng, làm cho Vân Đại càng thêm linh lung xinh đẹp.

      đầu Vân Đại cài mấy trâm hoa Lưu Tô, đường bước chân nhịn được chậm lại rất nhiều, sợ đem đầu mình ngã gãy cổ mất.

      “ Mẫu thân mang con gặp phụ thân.” Mục Ngu lộ ra ý cười ôn nhu nhìn nàng, nắm tay nàng ra ngoài.

      Trong lòng Vân Đại có chút thấp thỏm.

      Nghĩ đến phụ thân, khi còn nàng thấy những đứa khác được phụ thân cõng ở vai chơi đùa, làm nàng hâm mộ thôi.

      giờ nàng cũng có phụ thân của mình, khó tránh khỏi nhớ đến câu con là tình nhân kiếp trước của cha.

      Mục Ngu đưa Vân Đại đến chính phòng, mới đến đình viện, xa xa liền thấy hai nam tử chuyện với nhau.

      Mục Ngu thấy bộ dáng e lệ khẩn trương của nữ nhi, ý cười trong mắt càng sâu.

      “ Con tự mình qua , nhìn xem phụ thân con phản ứng như thế nào.”

      Vân Đại nhìn bà cái, cười đồng ý, buông lỏng tay Mục Ngu ra, hít sâu hơi đến đình viện kia.

      Hai nam nhân trong đình lúc này cũng nhìn thấy nàng.

      Vân Thụy Bạch ngước mắt liền nhìn thấy nương xinh đẹp khả ái tiến lại gần mình.

      Tiểu nương xinh đẹp như hoa lê mới nở, da thịt trắng mịn, đôi con ngươi trong sáng tĩnh lặng, đơn thuần đẹp đẽ, môi đào màu hồng nhạt hơi nhấp, tay nhéo làn váy, tiết lộ nàng rất khẩn trương.

      nương này có vài nét giống Quốc công gia khi còn trẻ.” Bên người Tễ Quốc công là Lý quản cười tán dương câu.

      Vân Thụy Bạch chậm rãi giơ lên khóe môi.

      Vân Đại chậm rãi đến trước mặt hai người họ, ánh mắt xẹt qua gương mặt đối diện.

      Vân Thụy Bạch nhìn nàng hơi gật gật đầu, nhất thời cũng có chút khẩn trương.

      Vân Đại cười gật đầu đáp lại, sau đó nhìn về phía Lý quản , thanh ngọt ngào gọi tiếng “ Phụ thân.”

      Ý cười mặt Vân Thụy Bạch nháy mắt cứng lại.

      Lý quản cũng ngẩn người.

      nương vì sao gọi người này là phụ thân?” Biểu tình Vân Thụy Bạch có chút tổn thương nhìn nàng.

      Nữ nhi chẳng lẽ cố ý, bởi vì người phụ thân vô trách nhiệm, cho nên nữ nhi mới muốn nhận người phụ thân này?

      Vân Đại nhìn chẳm chẳm Lý quản , bỗng nhiên nghe tiếng kêu sợ hãi của vị đại thúc mang râu vai nón kia.

      Nàng nhích lại gần bên người Lý quản , chút cũng cảm thấy đúng chỗ nào.

      “ Mẫu thân , phụ thân là tên tiểu bạch kiểm, tất nhiên đây là phụ thân rồi…”

      Lý quản nghe vậy lập tức phụt tiếng, lúc này Mục Ngu tới, liền gấp gáp hành lễ với Mục Ngu.

      “ Công chúa.”

      “ Lý quản , các ngươi vất vả rồi.” Mục Ngu nhìn .

      Lý quản thấy vậy: “ Nô tài xin cáo lui, quấy rầy công chúa cùng quốc công gia.”

      Mục Ngu hơi hơi gật đầu, mới dám lui xuống.

      Vân Đại trơ mắt nhìn “ phụ thân” mất, trong lòng nghi hoặc càng lớn.

      Mục Ngu nhìn nàng cười : “ Ngoan, người này mới là phụ thân của con.”

      Vân Đại giống như bị chấn kinh, cùng bộ dáng chấn kinh lúc này cùng với biểu tình chấn kinh lúc trước của Vân Thụy Bạch có bảy tám phần giống nhau.

      Nàng nhìn người phụ thân mặt toàn là râu trước mắt, chỗ nào giống tên tiểu bạch kiểm nha?

      Vân Đại rốt cuộc cũng ý thức được mình nhận sai phụ thân, khuôn mặt dần dần đỏ lên.

      “ Sao nàng ở trước mặt nữ nhi của ta ta là tiểu bạch kiểm…” Đại thúc râu quai nón trừng mắt nhìn Mục Ngu, phản phất như muốn phát hỏa.

      Sắc mặt Mục Ngu nóng lạnh, sao cả : “ Lần đầu tiên thiếp gặp chàng chàng đúng là như vậy.”

      Đại thúc râu quai nón bị cho nghẹn lại, thấy Vân Đại đứng cạnh Mục Ngu như có như đánh giá mình, liền hừ tiếng phất tay áo rời .

      “ Mẫu thân, phụ thân người tức giận…” Vân Đại có chút hoảng .

      Mục Ngu xoa xoa đầu nàng, nhìn nàng : “ Tính khí phụ thân con xưa nay vậy rồi, con cần để ý.”

      Trong lòng Vân Đại càng thêm quẫn.

      Chờ đến thời điểm dùng bữa, mới có thân ảnh bạch y đến, đầu đội ngọc quan, nam tử tuấn dật đến gần.

      Ánh mắt Vân Đại nhìn người này càng thêm hoảng hốt.

      “ Chàng trì hoãn lâu như vậy, là cạo râu?” Mục Ngu liếc mắt nhìn trượng phu mình cái, nửa điểm kinh ngạc đều có.

      Vân Thụy Bạch vào trong, sợ Vân Đại nhìn ra mình, liền ôn nhu với Vân Đại: “ Đại Đại, con cảm thấy phụ thân mặc thân y phục màu trắng tinh này có giống tiểu bạch kiểm ?”

      Vân Đại chần chờ gật đầu cái, lúc này mới gọi tiếng.

      “ Phụ thân.”

      “ Ai….” Vân Thụy Bạch vất vả lắm mới được nàng mềm mại gọi tiếng “phụ thân” , trong lòng càng thêm lâng lâng, chút thoải mái khi cạo râu đều còn.

      Tiểu bạch kiểm tiểu bạch kiểm, tốt xấu gì nữ nhi mình thích là được.

      Vân Đại thấy giữa mày phụ thân mình giãn ra, liền rót cho lý rượu.

      Vân Thụy Bạch bên uống rượu do nữ nhi rót, bên nhìn nữ nhi của mình càng nhìn càng thích.

      May mà nữ nhi giống mình nhiều hơn, nếu giống mẫu thân nàng, lúc này chắc nàng có bộ dáng tinh xảo đáng như vậy.

      Dùng xong bữa tối, Vân Thụy Bạch muốn ở lại tâm tình cùng nữ nhi của mình vài câu.

      Nhưng uống ít rượu, nghiễm nhiên say.

      ban đầu còn có chút rụt rè, lúc sau hốc mắt liền đỏ lên, vẫn luôn sờ đầu Vân Đại luôn miệng đừng sợ.

      Trâm đầu Vân Đại bị phụ thân sờ ngã trái ngã phải, tóc cũng rối loạn rất nhiều.

      “ Phụ thân, con sợ.” Vân Đại mặt trấn an, mặt móc ra khăn tay lau nước mắt cho phụ thân mình.

      Vân Thụy Bạch thấy nữ nhi non mềm ngoan ngoãn, nhịn được duỗi tay ôm nữ nhi cái, Mục Ngu nhìn thể nhịn được nữa cho người đưa trở về phòng.

      Vân Đại lo lắng nhìn theo.

      Mục Ngu nhìn nàng : “ Ngoan, chờ phụ thân con tỉnh rượu, lại cùng chuyện tiếp.”

      Vân Đại gật đầu, lúc này mới trở về phòng.

      Buổi tối Trường Túc ma ma hầu hạ Vân Đại nghỉ, thấy Vân Đại nằm ở giường trợn tròn mắt chậm chạp chịu ngủ.

      Trường Túc ma ma hòa hoãn : “ Tiểu thư sao còn chưa ngủ?”

      Vân Đại chần chờ : “ Ta có mẫu thân, phụ thân? Ta cảm thấy mình như nằm mơ.”

      Ngày hôm nay trôi qua trong hoảng hốt, nàng luôn có loại cảm giác chân thực.

      “ Tiểu thư….” Trường Túc ma ma hơi thấp giọng ôn nhu : “ tại tiểu thư sống ở Tễ Quốc công phủ, gặp mặt cũng nhiều hơn, sao lại giống như nằm mơ được…”

      Vân Đại nghe vậy, con ngươi xẹt qua tia mềm mại.

      Hôm sau, Vân Thất là trưởng tử dưới danh nghĩa Mục Ngu chậm hơn phụ thân mình bước, đuổi kịp về phủ.

      Dưới gối Mục Ngu cùng Vân Thụy Bạch chỉ có nữ nhi là Vân Đại, Vân Thất là nhi tử của đại phòng được Vân Thụy Bạch nhận làm con thừa tự.

      Mục Ngu giới thiệu cho Vân Đại, Vân Đại mới gọi tiếng: “ Ca ca.”

      Vân Thất nhìn nàng cười ôn nhu, lấy ra hộp gấm đưa cho Vân Đại.

      Vân Đại mở ra, nhìn thấy bên trong là con thỏ được làm bằng ngọc trắng thuần khiết tỳ vết.

      Thỏ được lồng thêm sợi dây màu hồng, dùng để đeo cổ.

      “ Mẫu thân, con thỏ này đáng …” Vân Đại thích, đem nó đưa cho Mục Ngu nhìn.

      Ánh mắt Mục Ngu nhìn trưởng tử cũng nhu hòa rất nhiều, cầm sợ dây có hình tiểu bạch thỏ đeo lên cho Vân Đại.

      Vân Đại vỗ về thỏ , lúc này mới e lệ cảm tạ ca ca.

      Mục Ngu gọi Vân Đại ngồi với mình lát, liền gọi Trường Cốc đưa Vân Đại về phòng.

      Mục Ngu để lại trưởng tử đơn độc chuyện.

      “ Muội muội con ở đây còn chưa quen thuộc, thời điểm rảnh rỗi, con mang muội muội dạo nhiều chút.”

      Vân Thất : “ Mẫu thân cần lo lắng, con là ca ca, tất nhiên chiếu cố tốt muội muội, chỉ là hôm nay con thấy, muội muội lớn lên linh lung kiều như vậy, sau này nên đề phòng người khác nhiều hơn.”

      Mục Ngu nghe lời này của , bỗng nhiên nhớ đến chuyện mà Vân Đại trãi qua, sắc mặt dần lạnh xuống.

      Vân Thất thấy mẫu thân bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, lại hỏi: “ Mẫu thân, nhi tử gì sai sao?”

      có gì…”

      Mục Ngu bình đạm : “ Muội muội con xác thực còn nữa, con nhận thức được nhiều người trẻ tuổi hơn ta, gặp được nam tử nào xuất sắc, để muội muội nhìn chút, về sau có nhiều lựa chọn hơn.”

      Vân Thất tất nhiên đồng ý.

      Tâm tư Mục Ngu xoay chuyển vài lần.

      Người khác biết, như trong lòng bà rất ràng.

      Lúc trước Vân Đại từng làm thiếp cho người khác.

      Chuyện này...

      Nữ nhi bà có ngủ nhiều hơn với mấy người nam nhân đối với bà cũng phải là chuyện gì ghê gớm lắm.

      Chỉ cần nữ nhi thích, sau này mặc kệ có chuyện gì, người làm mẫu thân là bà đều nghĩ cách làm cho Vân Đại được như ý nguyện.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ôi, chúc mừng Vân Đại nha. Còn Vân Kiều bị kiếp trước lặp lại chắc do kiếp này vẫn ko chịu thay đổi, ác quá mà
      Khủng LongPana thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 52:

      Edit: Pana

      Tễ Quốc công phủ tìm được nữ nhi thất lạc, tránh được phải đưa về nhà tổ nhận người phen.

      Vân gia nhà tổ chính là Kính quốc công phủ.

      Vân Thụy Bạch vốn là tam công tử của Kính quốc công phủ, huynh trưởng trong nhà sớm thừa kế tước vị, sau được Mục Ngu liếc mắt nhìn trúng Vân Thụy Bạch, lúc này hoàng đế mới ban cho danh phận để xứng đôi với công chúa.

      đến là trùng hợp, ở Vân gia người trẻ tuổi cùng trang lứa, trừ bỏ Vân Đại là nữ hài tử, còn lại đều là đám nhi tử.

      Lúc này Vân Đại gặp qua ít trưởng bối, mặt khác người cùng trang lứa đều là ca ca.

      Mà ca ca nhà nàng Vân Thất vốn chính là con vợ lẽ của đại bá.

      Nghe lúc trước Vân Thụy Bạch tìm con nối dõi vẫn chưa suy xét đến con của thiếp thất, nhưng vì sao lại chọn Vân Thất, chuyện này đúng là duyện phận.

      Có Mục Ngu cùng Vân Thụy Bạch ở đây, người khác đối xử với Vân Đại tự nhiên dám lộ ra vẻ kinh thường nào.

      Vân Đại ở Vân gia cũng quen thuộc hơn chút.

      Buổi sáng Mục Ngu dậy sớm đến phòng Vân Đại.

      Vân Đại vẫn con buồn ngủ mắt nhập nhòe mở ra, nhìn thấy mẫu thân, liền đem đầu, gối đầu lên đùi của mẫu thân, chịu đứng lên.

      Nàng vốn sợ Mục Ngu, nhưng lại chịu nổi Mục Ngu tiếng bé ngoan hai tiếng con ngoan mà gọi nàng.

      Mặc dù lúc trước mẫu thân là cọp mẹ, nàng cũng mù quán biền thành cọp con luôn rồi.

      “ Con đứa này, chẳng lẽ từ trước đến nay đều thích ngủ nướng như vậy?” Mục Ngu cũng tò mò hỏi nàng.

      Vân Đại ngước mắt nhìn mẫu thân : “ Lúc trước con ở trong phủ làm thiếp, rất ít người đến quấy rầy con.”

      Mục Ngu nghĩ đến cái gì khẽ hừ tiếng, trong lòng thầm mắng người nọ mắt bị mù, dáng vẻ nữ nhi mình xinh đẹp kều như vậy mà cũng dám vắng vẻ.

      “ Dậy nào, hôm nay dẫn con tiến cung gặp Hoàng hậu.”

      Vân Đại vừa nghe đến chuyện quan trọng, cũng dám mèo nheo nữa.

      “ Mẫu thân sao sớm, để nữ nhi dậy sớm hơn.” Nàng thấp giọng .

      Mục Ngu : “ Cũng phải là chuyện quan trọng, chỉ là Hoàng hậu luôn mời, mẫu thân thể cự tuyệt hết lần này đến lần khác được.

      Đợi Vân Đại thu thập thõa đáng, hai mẹ con liền ngồi xe ngựa rời phủ.

      Trần hoàng hậu lúc còn trẻ thân thể có chút tốt, lúc này có tuổi, thân thể càng thêm như ngọn nến trước gió.

      Hiền giờ thời gian bà ta nằm giường ngày nhiều hơn.

      Nghe Mục Ngu đưa nữ nhi vào cung thăm mình, bà ta dù có sức cũng gồng mình xuống đất, thay đổi xiêm y.

      “ Nữ nhi của công chúa là xinh đẹp, giờ mẹ con đoàn tụ, cũng uổng công ngươi tìm kiếm ngần ấy năm.” Trần hoàng hậu mỉm cười nhìn Vân Đại, phán phất dường như cực kỳ thích nàng.

      “ Hoàng hậu nương nương thích Đại Đại, là phúc khí của Đại Đại, giờ thiếp cũng mong đợi gì nhiều, chỉ cần nữ nhi sống vui vẻ đến hết đời, thiếp cũng mừng lắm rồi.” Mục Ngu nhìn Vân Đại, tươi cười mặt càng thêm ôn nhu.

      Trần hoàng hậu nhìn ra thương từ trong tâm khảm của Mục Ngu, nhìn Vân Đại vẫy vẫy tay.

      Vân Đại bị đưa đến trước mặt hoàng hậu, Trần hoàng hậu cầm tay nàng vỗ vỗ, cười : “ Bổn cung vừa thấy đứa này càng nhìn càng thích, hôm nay là lần đầu gặp mặt, bổn cung nên tặng gì đó, Đại Đại theo ma ma đến nhà kho chọn vật mình thích coi như làm quà gặp mặt của bổn cung.”

      Vân Đại thấy hoàng hậu nhìn mình chăm chú, trừ bỏ thích, trong ánh mắt còn hàm chứa cảm xúc nào đó, nhất thời biết nên phản ứng như thế nào.

      Mục Ngu cười : “ Hoàng hậu nương nương ban ân, con còn cảm tạ nương nương.”

      Vân Đại lúc này mới hành lễ cảm tạ hoàng hậu.

      Sau đó Mục Ngu tiếp tục trò chuyện cùng Trần hoàng hậu, Vân Đại theo ma ma rời .

      Nhà kho của Hoàng hậu tất nhiên chứa ít bảo bối, nhưng Hoàng hậu lại ân điển cho Vân Đại chính mình chọn, phỏng đoán Vân Đại dám chọn vật gì trân quý, ân điển này xem như Hoàng hậu cho nàng chút vinh quang mà thôi.

      Bà ta làm chuyện này cũng phải là vô duyên vô cớ.

      Hoàng hậu có nhi tử làm thái tử, nhưng chuyện này còn chưa đủ.

      Bà ta muốn mượn thế lực của phủ Tễ Quốc công, chính mình giúp nhi tử lót đường nhiều hơn chút.

      Ma ma giới thiệu cho Vân Đại ít đồ vật quý hiếm, Vân Đại cũng thức thời, chọn vòng ngọc thượng đẳng, cũng quá mức khó coi.

      Ma ma hơi hơi mỉm cười, nhìn nàng : “ Tiểu thư ở chỗ này chờ nô tỳ, nô tỳ tìm hộp gấm cất giữ vòng tay tốt hơn.”

      Vân Đại “ Ân” tiếng, liền ở chỗ này chờ.

      Nàng tìm cái ghế dựa ngồi xuống, đợi trong chốc lát, lại thấy có người tiến vào.

      Vân Đại tưởng ma ma trở lại, muốn ra, cùng đối phương rời , ngờ nhìn thấy nam nhân cao lớn.

      Nam nhân kia mặc bộ y phục màu tím than, vạt áo thêu tường vân giao long, thấy trong phòng có người, thế nhưng cũng có chút ngoài ý muốn.

      Vân Đại lùi về sau bước, nam nhân kia liền liếc mắt đánh giá nàng, sau đó : “ Tiểu thư chắc là Vân Đại muội muội?”

      Vân Đại thấy biết được tên mình, trong lòng nghi ngờ.

      nghe tiểu thư hôm nay đến thăm mẫu hậu, ngờ thế nhưng gặp tiểu thư ở đây, chúng ta cũng coi như có duyên phận.”

      như vậy, Vân Đại cũng lập tức nhận ra được thân phận của .

      “ Thần nữ gặp qua Thái tử điện hạ.”

      Vân Đại nhớ lại lễ nghĩa mà mẫu thân dạy lúc trước, hành lễ với Thái tử.

      Dạ Thôi Ngọc đánh giá bộ dáng nhu thuận của nàng, trong lòng ban đầu tình nguyện biến thành ngo ngoe rục rịch.

      Mẫu hậu trước đó với , hy vọng đến gặp thiên kim mới tìm về được của Tễ Quốc công phủ.

      Trong lòng khi đó nghĩ nữ nhân sống ở dân gian lâu như vậy, tất nhiên là người vừa đen vừa thô tục lại xấu xí.

      giờ thấy được tiểu nương mỹ mạo như ngọc, chỉ cần nghe thanh nhu mì nhàng kia của nàng, xương cốt của mềm vài phần rồi.

      “ Tiểu thư cần khách khí như vậy, tiểu thư thích cái gì, với , nếu , qua mấy ngày nữa tiểu thư ca ca của nàng , đưa nàng đến Đông cung chơi...”

      vừa nhịn được tiến về trước thêm bước, Vân Đại bị ánh mắt kia của nhìn chằm chằm lô tơ người nhịn được dựng đứng cả lên, nơi nào còn kiên nhẫn đến làm khách phủ Thái tử.

      Nàng vốn đứng cách cửa xa, vừa thấy muốn tiến lại càng gần, vội phúc thân hành lễ cái, thanh khiếp sợ : “ Thần nữ quấy rầy điện hạ...”

      Dạ Thôi Ngọc thấy nàng bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc vội vàng bỏ chạy, trong lòng có hồ nước lặng lẽ rơi xuống cái móc.

      trực tiếp đuổi theo, trong lòng có chủ ý.

      Lúc này ma ma mới cầm hộp gấm trở lại, thấy trong phòng chỉ có mình Thái tử.

      “ Thái tử điện hạ.” Ma ma hành lễ, : “ Vân tiểu thư đâu?”

      Lần gặp nhau ở nhà kho này, tất nhiên cũng là do Hoàng hậu vì Dạ Thôi Ngọc chế tạo cơ hội mà nên.

      Làm cho Vân Đại khiếp đảm như vậy, để lại hình ảnh tuấn tú lịch trong lòng nàng, ngược lại còn bị dọa cho chạy mất.

      Dạ Thôi Ngọc cười : “ Nhìn dáng người ngực nở mông cong của nàng, nếu sau này cưới nàng, cũng biết sinh ra bao nhiêu nhi tử đây.”

      Lời này của dường như đối với nữ tử này nắm chắc trong lòng bàn tay.

      Ma ma nghe vậy, dám gì.

      Lúc này Vân Đại chạy cũng rất xa.

      Chờ nàng phản ứng lại mới phát giác đây là hoàng cung.

      Vân Đại thả chậm bước chân, biết đến cung Hoàng hậu nên hướng nào.

      Nàng vừa vừa nhìn, thấy trước mặt là đình hóng gió, nhìn thấy trong đình có hai người chuyện.

      Nàng nhanh chân đến, ánh mắt bị người hấp dẫn.

      Chỉ là người nọ nháy mắt liền xoay người , chỉ để lại cho Vân Đại bóng lưng.

      Vân Đại ngẩn ngơ nhìn theo, đến đình hóng gió bị người khác ngăn lại.

      “ Tiểu thư, đình hóng gió là nơi nghỉ chân của Tam hoàng tử, tiểu thư qua đó sợ tiện...”

      Ngăn nàng là thái giám trẻ tuổi, liếc mắt đánh giá nàng cái, lại hỏi: “ biết tiểu thư có chuyện gì ?”

      Vân Đại kinh ngạc, thu hồi tầm mắt, thấp giọng : “ Ta lạc đường...”

      Thái giám nghe vậy nhìn phía sau nàng : “ Tiểu thư đùa, vị ma ma phía sau kia chắc là đến tìm tiểu thư.”

      Vân Đại quay đầu, quả thực nhìn thấy ma ma đưa nàng đến nhà kho thở hổn hển đuổi theo đến.

      “ Tiểu thư, nô tỳ phải ở nhà kho chờ nô tỳ sao, người sao chạy tới đây?” Ma ma kia vừa vỗ ngực vừa .

      Vân Đại nghĩ đến ánh mắt Thái tử làm người khác dựng hết lông tơ lên vừa rồi, cũng biết nên giải thích thế nào.

      Cũng may ma ma truy hỏi thêm, đưa Vân Đại trở về.

      Tiểu thái giám thấy Vân Đại xa, lúc này mới nhàng thở ra, đến đình hóng gió hướng người bên trong bẩm báo: “ Nô tài làm như theo lời người, đuổi nàng ta rồi.”

      Nam tử nhàn nhạt “ Ân” tiếng, vuốt ve con thỏ toàn thân trắng tuyết khác gì thỏ ngọc trong tay.

      Lâu như vậy, thoạt nhìn tiểu nương cũng có đem quên hoàn toàn...

      Chỉ là nàng nhớ mặt tốt của ,đối xử tốt với nàng nhiều hơn, hay mặt xấu làm nàng thương tâm nhiều hơn.

      Nàng phải nhớ sao?

      nâng mắt nhìn theo thân ảnh xa của Vân Đại, bàn tay vuốt ve thỏ trong tay cũng dừng chút.

      .... ra muốn biết, nàng có nhớ .

      Trở lại bên người Mục Ngu, tâm tư Vân Đại mới bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Ánh mắt Trần hoàng hậu xẹt qua dừng lại mặt nàng, lại tìm thấy bất kỳ dấu hiệu tư xuân nhộn nhào nào của tiểu nương, trong lòng có hơi chút thất vọng.

      Mục Ngu thêm với Hoàng hậu vài câu, liền đưa nữ nhi rời cung.

      đường, Vân Đại đem việc xảy ra ở nhà kho cho Mục Ngu nghe.

      Mục Ngu hỏi: “ Thái tử có thêm gì với con ?”

      Vân Đại lắc lắc đầu.

      Mục Ngu cười : “ Con cần phải sợ, nữ nhi của mẫu thân xinh đẹp như vậy, những nam tử khác gặp con tất nhiên động lòng, chỉ là nếu con chướng mắt cần để ý đến.”

      Ánh mắt bà nhu hòa nhìn Vân Đại, trong lòng thầm tưởng tượng nam tử như thế nào mới xứng đôi với nữ nhi của mình.

      Vân Đại xoa xoa thỏ ngọc đeo cổ, trong lòng khó tránh khỏi nghĩ tới bóng dáng mình với nhìn thấy vừa rồi.

      Nàng phản phất giống như nhìn thấy gia chủ....

      Nhưng tiểu thái giám đó ràng người đó là Tam hoàng tử.

      Vân Đại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện nghe được lúc Vân Kiều họp mặt với mấy thiên kim tiểu thư khác.

      Các nàng Tam hoàng tử cũng ở ngoài dân gian mới tìm được về.

      Các nàng , Tam hoàng tử lớn lên tuấn.

      Nếu.... nếu vị Tam hoàng tử kia chính là gia chủ, chẳng phải gia chủ vẫn luôn lừa nàng?

      đem thị thiếp trong phủ trục xuất ra khỏi phủ, cuối cũng cũng tiễn nàng .

      Nếu có bí mật, tất nhiên cũng thể để nhiều người biết.

      với nàng về Mộ Châu, nhất định nghĩ tới nàng là nữ nhi của Tễ Quốc công phủ, có cơ hội tiến cung gặp .

      Cho nên mới rộng lượng cho nàng rời .

      Nhưng nếu phát được nàng biết bí mật muốn để cho ai biết này của , sợ tha cho nàng...

      “ Nghĩ gì vậy?” Mục Ngu thấy nàng xuất thần, liền trêu ghẹo nàng: “ Chẵng lẽ con nhìn trúng Thái tử?”

      Vân Đại vội vàng lắc đầu.

      Nàng xốc màng lên, gió lạnh thổi thổi, đem những chuyện lung tung rối loạn trong đầu nàng thổi bay .

      .... Tất cả chỉ do nàng phỏng đoán mà thôi.

      đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

      Huống hồ nàng chỉ liếc mắt nhìn thoáng cái, cũng nhìn .

      Còn chưa , quyền thế bụng ý nghĩ xấu xa, nếu là Tam hoàng tử, sợ càng khó lường hơn.

    5. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Hình như chương 50 thiếu 1 đoạn đúng k ạ. Mình đọc bản cv thấy thiếu đoạn thẩm thẩm của Vân Đại uống luôn bát thuốc độc đó nữa và tất nhiên là k có giải dược, Vân Kiều nhìn mẹ mình chết trước mặt
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :