1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      đọc chương này cảm động quá huuuuuu
      Pana thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      @Hale205 đọc chương này mình thấy thương vân đại hơn
      Khủng Long thích bài này.

    3. baongocbt

      baongocbt Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      25
      Hay quá nàng ơi, cảm ơn nàng, đọc chương này xúc động quá
      Khủng LongPana thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đọc chương này thương Vân Đại quá trời quá đất; đúng là muốn làm con nhà quyền quý càng phải chịu nhiều khổ cực, đấu đá á
      Khủng LongPana thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 50:

      Edit: Pana

      Đại viện an tĩnh, hại nhân trong phủ quy củ đứng thành hai hàng, đầu cúi xuống thấp, thanh đập vào da thịt vọng lại bên tai.

      Như Nhi bị trói ở băng ghế, lúc đầu còn kêu khóc, sau đó thanh dần, thân thể bị đánh đến mức huyết thịt mơ hồ, nhìn ra bộ dáng lúc trước.

      Phụ trách hành hình lúc này là Trường Túc ma ma, ma ma là người ngồi gần đó nhất, má cùng cổ bị máu bắn lên người ít.

      Nhưng bà dường như ta tập mãi thành thói quen, chỉ trở tay lau vết máu má.

      Mục Ngu ngồi trong chính phòng, nha hoàn thay nước trà thứ hai.

      Bà chậm rãi ngước mắt nhìn lướt ra phía ngoài, trầm giọng hỏi: “ khai chưa?”

      Trường Túc : “ khai.”

      Mục Ngu đối với kết quả này ngoài ý muốn, lại phân phó: “ Tiếp tục, được ngừng.”

      Hai nha hoàn nhát gan bên cạnh bắt đầu run lên, thậm chí dám liếc mắt cái.

      Chỉ là được lệnh của chủ nhân, cho các nàng mười lá gan, các nàng cũng dám rời nửa bước.

      Lúc đó Tiêu thị biết được Vân Đại chọc ra tai họa, vội xem nàng.

      Vân Đại tỉnh lại, thấy Tiêu thị cầm khăn hạ nhiệt cho nàng, liền thấp giọng gọi tiếng: “ Thẩm thẩm.”

      Tiêu thị thấy thế khó tránh khỏi có chút đành lòng : “ Con đứa này, sao lại vô ý chọc phải đại họa như vậy…”

      Vân Đại nhìn Tiêu thị, trong lòng có vô số nghi hoặc.

      Rời khỏi Hạnh thôn lâu, nàng dường như chưa từng bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện.

      Những người khác nàng quan tâm, nhưng nàng sợ, sợ thẩm thẩm còn là thẩm thẩm lúc trước của nàng.

      “ Thẩm thẩm, người lúc trước để lại chút tin tức cho Đại Đại, bảo Đại Đại Giang Nam tìm người…” Vân Đại nhìn Tiêu thị, thấp giọng : “ Nhưng địa chỉ thẩm thẩm cho mai phục toàn sát thủ, có phải muốn mệnh của Đại Đại hay .”

      Ngón tay Tiêu thị hơi run, mặt mờ mịt.

      Chớp mắt cái, Vân Đại cơ hồ nhàng thở ra, cho rằng thẩm thẩm cũng biết chuyện này.

      Sau đó thanh run rẩy của Tiêu thị nhìn Vân Đại : “ Đại Đại, thẩm thẩm phải cố ý…”

      Vân Đại nhìn bà ta rời , nhìn hồi lâu.

      Tiêu thị vội vàng tìm được Vân Kiều, thấy Vân Kiều ở trong phòng thu thập đồ đạc.

      “ Kiều Kiều, con làm gì vậy?”

      Vân Kiều phát hoảng: “ Nương, kịp rồi, mau cùng con thu thập chút, công chúa bắt Như Nhi rồi. Đại Đại phạm sai lầm lớn như vậy công chúa cũng giết nàng, hiển nhiên công chúa biết được Đại Đại mới là nữ nhi của công chúa…”

      Tiêu thị thấy nàng ta vội vàng vơ vét của cải, cuống quít tháo chạy, chỗ nào còn bộ dáng đoan trang thường ngày.

      “ Kiều Kiều, đây có lẽ là mệnh, mạng con định ở kiếp này chỉ có kết cục như vậy, Kiều Kiều…. con nhận mệnh …”

      Trong lòng Tiêu thị bi thống, hối hận đến xanh ruột.

      Vân Kiều nghe được lời Tiêu thị , động tác dần cứng đờ.

      “ Nương, người sao có thể bảo ta nhận mệnh, đời có bao nhiêu người có được cơ hội trọng sinh quý giá như vậy, thế nhưng người kêu nữ nhi nhận mệnh.”

      “ Đại Đại giúp con chắn kiếp, nữ nhi chết…”

      Vân Kiều ngoài miệng trấn an chính mình, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy hy vọng xa vời.

      Sắc mặt nàng ta càng thêm trắng bệch, nhịn được đỏ hốc mắt: “ Nương, chết trong tay công chúa, kết cục thê thảm như vậy người bảo ta cùng kiếp trước có khác gì nhau.”

      Tiêu thị khóc thất thanh : “ Đều tại nương, làm nương như ta bảo hộ được nữ nhi của mình, ngược lại còn cùng con phạm sai lầm…. Con cho nương nghe, người lừa Đại Đại Giang Nam, có phải là con hay ?”

      Vân Kiều lau nước mắt, thấp giọng : “ Nương, con biết Giang Nam là chuyện gì, chỉ là nương giúp con , nữ nhi muốn chết, nương giúp con lần cuối này thôi.”

      “ Giúp con, nhưng nương giúp con như thế nào đây a?” Trong lòng Tiêu thị càng thêm nôn nóng.

      Nghĩ đến cảnh Vân Kiều có thể bị chết rất thê thảm, Tiêu thị hận thể chết thay nàng ta.

      Chỉ nghĩ Vân Kiều là hài tử, lúc trước đưa ra cách li miêu hoán thái tử bất quá chỉ là hài tử chơi, nhưng bà ta lại đồng ý với cách làm của Kiều Kiều, có thể dẫn đến hậu quả ngày hôm nay, tất cả trách nhiệm đều tại người làm nương.

      Vân Kiều cầm cái bình sứ ra, nhìn Tiêu thị : “ Nương, Đại Đại tin nhất là người, người đem dược này cho nàng ăn, nàng trúng độc, đến lúc đó công chúa muốn tánh mạng của chúng ta, chúng ta liền lấy giải dược ra trao đổi, để chúng ta rời .”

      Tiêu thị ngơ ngác nhìn nàng ta, cả người càng thêm cứng đờ.

      “ Nương, nữ nhi muốn chết, người giúp nữ nhi lần cuối cùng thôi, Đại Đại có giải dược, cùng công chúa nhà đoàn tụ với nhau, nữ nhi chỉ là…. Chỉ là vì muốn tranh thủ tìm cho mình con đường sống, cũng cho nữ nhi cơ hội sữa sai lần….”

      Tiêu thị nhìn nữ nhi tuổi xuân xanh hoa nở, trong lòng càng thêm kiên định.

      Lúc này chân trước Tiêu thị vừa , Mục Ngu liền mang theo nha hoàn bước vào viện của Vân Kiều.

      Vân Kiều sắc mặt tái nhợt ra hành lễ, thấy khôn mặt biểu tình của Mục Ngu nhìn mình, trong lòng ôm tia hy vọng.

      “ Mẫu thân…”

      Vân Kiều muốn là ra dáng vẻ vô tội đến giải thích, lại bị Mục Ngu giơ tay cho bạt tai.

      Mục Ngu là người tập võ, cái tát này mạnh đến nỗi đánh nàng ta ngã ngồi xuống đất.

      Vân Kiều cảm thấy bên mặt tê rần đầu ong ong cả lên, khóe miệng vừa đau vừa nóng rát, rách khóe môi, miệng chảy ra ít máu tươi.

      “ Tiện nhân…”

      Mục Ngu lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt giống như nhìn thứ ghê tưởm, chán ghét đến cực điểm.

      Vân Kiều kéo kéo khóe môi: “ Tiện nhân sao, đường đến hoàng tuyền, phải còn có Vân Đại bồi nữ nhi sao…”

      Trước Túc ma ma đứng bên mắt lạnh nhìn nàng ta, thầm nghĩ nàng ta quá coi thường phủ Quốc công rồi.

      Từ khi công chúa đem Vân Đại ôm ra từ thủy lao, khắc kia công chúa để bất luận kẻ nào động đến sợi tóc của tiểu thư.

      Vân Đại nằm ở giường, đầu óc mơ mơ màng màng, lúc này thế nhưng như thế nào cũng ngủ được.

      Trường Cốc tiến vào xem nàng vài lần, khuyên nàng nên nghỉ ngơi sớm.

      “ Việc này có công chúa xử lý, tiểu thư đừng nên suy nghĩ nhiều.” Trường Cốc ma ma khuyên nhủ.

      Lúc này Tiêu thị bưng bát canh gà đến, thấy Vân Đại nhìn mình, ép mình tươi cười với nàng.

      “ Đại Đại…”

      Sắc mặt Trường Cốc ma ma hơi trầm xuống.

      “ Ma ma ra ngoài chờ tiểu nữ chút được ?” Vân Đại giọng .

      Trường Cốc ma ma hơi hơi gật đầu, bất động thanh sắc liếc bát canh gà kia cái, ra bên ngoài, đến cửa sổ nhìn hai người các nàng.

      Trong phòng Tiêu thị càng thêm cảm thấy áp lực, vẫn mở miệng : “ Đại Đại, con khi còn bị bệnh đều thích uống canh gà do thẩm thẩm nấu, uống xong liền tốt hơn rất nhiều, con… con có thể uống hết bát canh gà này hay , tha thứ có thẩm thẩm lần này.

      Thẩm biết giờ con rất hận thẩm, lát nữa thẩm dập đầu nhận sai với công chúa, đến lúc đó công chúa muốn chém muốn giết cũng tùy người định đoạt.”

      Tiêu thị còn chưa dứt lời, Vân Đại nãy giờ kiềm nén nước mắt nhịn được tuôn ra.

      “ Thẩm thẩm vì sao phải hại con, Đại Đại tốt với người sao?”

      Tiêu thị nhìn thấy nước mắt của Vân Đại, trong lòng giống như bị sát muối.

      “ Thẩm thẩm muốn hại con,… chỉ là thẩm thẩm muốn nữ nhi mình phải chết, thẩm thẩm cho rằng con ở Mộ Châu cuộc sống trôi qua bình thường tốt đẹp.” Tay Tiêu thị run run, lại ngăn được nước mắt.

      “ Cho nên là tỷ tỷ muốn hại con?” Vân Đại càng thêm hiểu: “ Mới vừa rồi Trường Cốc ma ma có với con, bức họa kia là do tỷ tỷ làm bẩn, sau đó sai nha hoàn hãm hại con…”

      Tiêu thị nghe vậy, trong lòng hoảng sợ.

      Chờ bà ta hồi phục lại tinh thần, vội lắc đầu : “ …. , Kiều Kiều dù sao cũng là hài tử tốt.”

      Bà ta thấy đôi mắt trong suốt của Vân Đại nhìn mình, trong lòng giống như bị ánh mặt trời chiếu đến con ác quỷ trong người mình, da thịt toàn thân đều đau đớn.

      Ba ta chỗ nào còn mặt mũi lại lợi dụng Vân Đại cứu mạng Kiều Kiều.
      Trong lòng bà ta đau đớn, tự mình đem bát canh gà uống hết sạch .

      Bà ta lẩm bẩm : “ Kiều Kiều lúc trước có lẽ làm sai rất nhiều chuyện, nhưng sau này Kiều Kiều sửa, người khác cho Kiều Kiều cơ hội, nhưng người làm mẫu thân là bà nhất định phải cho….”

      Bà ta xong cũng nhìn đến sắc mặt của Vân Đại, lão đảo ra ngoài.

      Chỉ là bà ta vừa mới đến cửa phòng, liền nhìn thấy Mục Ngu cho người trói Vân Kiều tới.

      Vân Đại được Trường Cốc ma ma đỡ, đứng ở cửa nhìn ra, nhìn Tiêu thị thất hồn lạc phách đứng đó, trong lòng cũng biết tư vị gì.

      Tiêu thị quỳ gối trước mặt Mục Ngu, cầu xin : “ Công chúa, nô tỳ là người bất nhân bất nghĩa, cầu xin công chúa tha cho Kiều Kiều con đường sống, nô tỳ nuôi nấng Đại Đại mười mấy năm qua có công lao cũng có khổ lao…”

      Bà ta nghĩ nghĩ, cắn răng : “ Nô tỳ nuôi nấng nữ nhi của công chúa nhiều năm như vậy, công chúa cũng nên thả nữ nhi của nô tỳ …”

      Mục Ngu mắt lạnh nhìn bà ta, muốn nhìn xem bà ta còn muốn gì nữa, lại thấy bỗng dưng bà ta ôm bụng, sắc mặt dần vặn vẹo.

      Tiêu thị nôn ra máu.

      “ Thẩm thẩm.”

      Vân Đại vội đến muốn đỡ lấy Tiêu thị.

      Trường Cốc lạnh lùng : “ Tiểu thư cần thương hại bà ta, mẹ con hai người các nàng muốn hạ độc dược vào bát canh gà lúc nãy định cho tiểu thư uống, muốn hại chết tiểu thư.”

      Tiêu thị e sợ các nàng chịu tha cho Vân Kiều, vội nhìn Vân Đại giải thích: “ Đại Đại, con tin thẩm , Kiều Kiều lúc trước chỉ là nhất thời hồ đồ, tỷ tỷ con nhất định sửa, Kiều Kiều đưa độc dược cho thẩm cũng phải là độc dược hại người gì, thẩm uống giải dược việc gì.”

      Mục Ngu nghe vậy ánh mắt lộ vẻ trào phúng, cho người buông Vân Kiều ra, Vân Kiều tiến lên bước, rồi ngừng lại.

      “ Kiều Kiều, mau… mau đem giải dược cho nương…”

      Tiêu thị như bức thiết muốn chứng minh lời mình , nhìn Vân Kiều vươn tay ra.

      Vân Kiều vội ôm Tiêu thị vào lòng, nhìn lướt qua vết máu Tiêu thị vừa phun ra, sắc mặt càng thêm trắng bệch đến dọa người.

      có giải dược…. nương, người vì sao làm như lời nữ nhi , độc dược này căn bản có thuốc giải.”

      Giọng nàng ta rơi vào trong tai Tiêu thị, ánh sáng cuối cùng trong mắt Tiêu thị nháy mắt dần chuyển sang màu xám.

      Vân Kiều nhìn thấy Tiêu thị dùng vẻ mặt dữ tợn thống khổ nhìn mình, trong lòng càng thêm sợ hãi, khóc ròng : “ Nương, nữ nhi phải cố ý….”

      “ Nương… nương giúp nữ nhi , giúp nữ nhi cầu xin Đại Đại, cầu xin công chúa…”

      Nàng ta khóc lóc nhìn Tiêu thị .

      Chỉ là Tiêu thị vẫn dùng ánh mắt ấy nhìn nàng ta.

      Nàng ta cảm thấy quái dị, ma xui quỷ khiến nàng ta dùng tay dò xét hơi thở của Tiêu thị, phát Tiêu thị tắt thở từ lúc nào.

      Chẳng qua bà ta chết cũng nhắm mắt, nhìn chằm chằm nàng ta như vậy.

      “ A…..”

      Vân Kiều sợ đến mức buông lỏng tay, đầu Tiêu thị nặng nề đập xuống mặt đất, máu đen từ thất khiếu lần lượt chảy ra.

      Vân Đại được Trường Cốc che chở ở phía sau, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của thẩm thẩm.

      Vân Kiều lúc này mới bò dậy liền muốn chạy , bị mấy bà tử bắt lại.

      Thân thể gầy yếu của Vân Đại phát run, trong lòng ràng nhận biết chuyện gì xảy ra….

      Chuyện nàng sợ nhất xảy ra.

      Vân Đại đứng sau lưng Trường Cốc ma ma, nhìn chằm chằm thi thể cứng còng của thẩm thẩm, biết khi nhìn chính diện có bao nhiêu đáng sợ, sợ thấy cảnh Vân Kiều màng gì hết bỏ lại thẩm thẩm.

      Cả người nàng như bị chôn trong hầm băng, quanh thân tia ấm, suy nghĩ cũng đình trệ.

      Vào lúc này, trước mắt nàng bị bóng đen che khuất.

      Mục Ngu che chắn trước mặt Vân Đại, chặn tầm mắt của nàng nhìn đến thi thể của Tiêu thị.

      Vân Đại bỗng dưng được ôm vào trong lồng ngực ấm áp… Cái ôm này cũng ấm áp như cái ôm ở trong thủy lao.

      So với thời điểm nàng bị bệnh được Khương Yên ôm, còn nhàng ấm áp hơn.

      Vân Đại nhắm hai mắt lại, thần kinh căng chặt như được an ủi, chậm rãi thả lỏng.

      Vân Đại mơ giấc mộng dài.

      Mơ thấy bộ dáng thẩm thẩm che chở nàng khi nàng còn .

      Nàng sợ tối, sợ chó hoang, sợ ngỗng lớn, đều được thẩm thẩm cầm theo cây gậy lớn tới bảo hộ nàng, lau nước mắt cho nàng, cầm lấy bàn tay của nàng dắt nàng về nhà.

      Vân Đại tĩnh dưỡng nửa tháng, thân mình mới tốt lên.

      Chỉ là sợ hãi vẫn còn.

      Buổi tối Mục Ngu đến nhìn nàng, thấy nàng ngồi giường, sợ hãi đánh giá mình.

      biết dỗ dành tiểu nương như thế nào, chỉ có thể ngồi ở ghế uống trà, nhìn Vân Đại, hy vọng Vân Đại nhìn bà nhiều thân thuộc với bà hơn.

      Trong lòng Mục Ngu nhất thời có chút mờ mịt.

      có chân chính được làm mẫu thân, chuyện đau đớn khi sinh con đối với bà cũng phải là chuyện gì ghê gớm.

      Có lẽ trời sinh tính tình bà lạnh nhạt, cho nên đối với hài tử sau này có hình dáng ra sao cũng có chờ mong gì.

      Nam hài hay nữ hài đối với bà mà đều giống nhau, bà cho chúng nó đãi ngộ cùng bảo hộ mà con mình nên có, nhưng muốn nghĩ tới nên làm mẫu thân dùng tình thương của mình như thế nào.

      Bà nghĩ đến chuyện ở thủy lao ngực phút chốc lại quặn đau.

      “ Công chúa….”

      Vân Đại bỗng nhiên gọi bà tiếng.

      Bà buông tách trà nóng trong tay, nhìn về phía Vân Đại.

      “ Công chúa có muốn ngồi trong chăn ấm áp hơn …”

      Vân Đại thực ý đồ của bà là gì, chỉ cảm thấy ban đêm rét lạnh, Mục Ngu vẫn luôn ngồi chỗ đó, bị cảm lạnh mất.

      Mục Ngu giật mình, thế nhưng gật đầu, cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh Vân Đại.

      Mục Ngu nằm trong chăn, có lẽ lúc nãy ngồi hơi lâu, giờ nằm trong chăn cảm thấy được vài phần ấm áp.

      Đặc biệt là tiểu nương ở bên cạnh so với chăn còn mềm mại ấm áp hơn gấp trăm lần, làm bà cũng khó được thả lỏng.

      “ Con sao gọi ta là mẫu thân?” Mục Ngu hỏi.

      Vân Đại chần chờ nhìn bà.

      “ Tiểu nữ… tiểu nữ cảm thấy công chúa thích tiểu nữ.”

      Trong mắt Mục Ngu xẹt qua tia kinh ngạc.

      “ Ta có…”

      với Vân Đại xong, cảm thấy mình giải thích như vậy có chút ổn.

      Bà nghĩ nghĩ, liền đem chuyện cũ của mình kể cho Vân Đại nghe.

      Bà cũng giấu giếm những chuyện huyết tinh trong quá khứ, bà như thế nào trợ giúp hoàng đế từng bước lên ngôi, giết muội muội muốn gả tới Cảnh Quốc với mưu muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước, đều kể cho Vân Đại nghe.

      Sau đó vì bình ổn phong ba, liền thay thế muội muội chết Mục Yên đến Cảnh Quốc hòa thân.

      Sau đó lại chọn trong đám vương tôn quý tộc tên tiểu bạch kiểm để gả.

      Lại sau đó, bà hạ sinh đôi long phượng thai, có người muốn trong lúc bà sinh nở suy yếu hại hài tử của bà, đường bị bà phát , may mắn chỉ còn đứa sống sót.

      Lúc đó Khải Quốc truyền đến tin tức mẫu hậu của bà băng hà, bà lúc này mới biết được có người ở Khải Quốc muốn bà rảnh để phân thân trở về, lúc này mới tìm mọi cách hại hải tử của bà.

      Thậm chí bà cùng trượng phu tiểu bạch kiểm của mình đường hồi kinh Khải Quốc bị “ mất tích.”

      Cứu được trượng phu, bà vì muốn báo thù, làm bộ như hai đứa con của mình đều chết, đem Vân Đại giao cho nhũ mẫu Tiêu thị, lệnh nàng trốn , được để người khác tìm được.

      Sau đó bà về Khải Quốc, bởi vì tìm ra hung thủ, liền đem từng người có hiềm nghi, từng đối nghịch, chống đối bà giết từng người từng người.

      Trước khi bà là thê tử của người khác, giúp đệ đệ đoạt được giang sơn, trong lúc mang tang mẫu thân trở về Khải Quốc, lại dùng máu tươi lót đường để cho đệ đệ ngồi vững vàng long ỷ.

      Sau đó nhiều người chịu nổi thủ đoạn của bà, những đại gia tộc liền hợp thành thế lực lớn.

      Đối phương rốt cuộc cũng giấu được dã tâm của mình, lấy trượng phu uy hiếp bà.

      Nhưng Mục Ngu người cũng tha.

      Mười mấy năm qua, bà sống trong chết chóc, sinh tử trong tay bà bất quá chỉ là đao chém xuống.

      Bà vì mẫu hậu cùng hài tử của mình báo thù xong, mới trở về Cảnh Quốc.

      Bà kể xong, cho rằng Vân Đại sợ hãi, nhưng lại thấy bộ dáng nghiêm túc nghe bà kể chuyện của nàng.

      “ Cho nên ta có, thích con.” Mục Ngu nhìn nàng .

      Kỳ bà kể chuyện này cũng mong Vân Đại thích bà thêm chút.

      “ Mẫu thân…:

      Vân Đại rốt cuộc giọng gọi bà tiếng.

      “ Người vốn nên có hai hai tử, tuy nữ nhi còn sống, như con lại phải là người thông minh, cũng thể phân ưu giải nạn với mẫu thân….” Nghĩ vậy, ngữ khí nàng có chút khổ sở.

      “ Như thế nào lại …”

      Mày Mục Ngu hơi nhếch, tựa như trầm tư suy nghĩ: “ Ta lúc ấy vừa nhìn thấy con, liền cảm thấy con hẳn là đứa trẻ ngoan, cho nên mới đặt cho con cái tên này…”

      Vân Đại nhìn về phía bà.

      Bà nhìn Vân Đại, ra bốn chữ.

      “ Gọi là ngoan ngoãn.”

      sao?” trong lòng Vân Đại có chút nghi ngờ.

      Mục Ngu “ ân” tiếng, “ Sau này ở trong phủ nhũ danh của con gọi là ngoan ngoãn, con phải nhớ kĩ, tên này chỉ có mẫu thân mới được gọi.”

      “ Ân, Ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân.” Vân Đại nghe lời .

      Mục Ngu thấy thế nhịn được giơ lên khóe môi.

      Cái đứa ngốc này, thế nhưng chút cũng oán hận bà.

      Sống với người máu lạnh giết người chớp mắt trong mắt có tình thân như bà.

      Chỉ có quyền thế, mà hài tử đối với bà, bất quá cũng chỉ dùng để kéo dài huyết mạch.

      Đời này của bà, sao có thể nghĩ đến có ngày mình có nữ nhi mềm mại đáng như vậy.
      Last edited: 31/12/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :