1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Hoá ra là bệnh mê trai cũng bị di truyền các bạn ợ
      mẹ Quách quá
      michellevn thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 69
      Edit : Michellevn

      " Mẹ chứ ...." Quách Trí len lén nhìn mẹ , hỏi bằng giọng thăm dò.

      "Con muốn mẹ gì?" Giọng nửa đùa nửa , mẹ Quách giữ nguyên biểu cảm, tắt bếp, cho rau trong nồi ra đĩa.

      " Con người Liêu Viễn thực rất tốt, mắt nhìn người của con đâu có tệ." Quách Trí cắn môi ," Vừa đến nhà mình là ấy giống như căng thẳng vậy đó. Hôm qua còn hoãn công việc, chạy chạy lại mua đồ. Những thứ mà ấy mang tới đó, mẹ thấy chưa ? Con ước tính cũng phải gần hai vạn đấy."

      " Hai vạn sao hả ?" Mẹ Quách bưng cái đĩa lên, nhướng mày," Con mẹ đáng được đãi ngộ như vậy à? Này, bưng ra ."

      "Hai vạn tệ là gì, nhưng nhìn số tuổi đó của Liêu Viễn kìa. Trước ngày hôm qua, ấy vẫn mười chín tuổi đấy. Có lòng như vậy là được rồi, đủ hiểu chuyện rồi." Quách Trí cáu lên," Chứ những người mà mẹ giới thiệu cho con đó, có người nào dám bỏ ra hai vạn tệ mua đồ cho mẹ, mẹ con nghe thử . Con cũng ngại cho mẹ biết, cái người mà dì Triệu giới thiệu cho con, thời gian gặp gỡ đó, mẹ có biết keo kiệt mức nào ? Lần nào gặp mặt cũng chỉ mua cho con ly coca, chưa hề mời con bữa cơm nào hết. Mẹ con mẹ, có đáng để đối xử như vậy ?"

      Nhớ đến những đối tượng xem mắt bực mình đó, Quách Trí phiền muộn, bưng cái đĩa lên hờn dỗi quay người ra khỏi phòng bếp.

      Mẹ Quách đứng trong phòng bếp, trầm ngâm .....

      "Quách Hằng, lại giúp nè ! Liêu Viễn, rửa tay, bên kia kìa!" Quách Trí đứng trong phòng ăn hô hào.

      Ba người đàn ông bao gồm cả cha Quách đều đứng lên. Liêu Viễn cởi áo vest, sắn tay áo sơ mi lên rửa tay. Quách Hằng cong mông chạy vào bếp phụ giúp bưng thức ăn.

      Cha Quách tới, kéo ghế bàn ăn ra, lúc này đống đồ chất đống sàn nhà ngáng đường.

      Bố cục nhà họ Quách là từ huyền quan bước vào, bên là phòng ăn và bên là phòng khách. Sau khi Quách Trí và Liêu Viễn vào nhà chất đống mọi thứ sàn nhà.

      Cha Quách cúi xuống dịch chuyển những thứ đó sang chỗ trống bên cạnh. Chuyển như vậy nhân tiện nhìn qua lần những thứ mà Liêu Viễn mang tới, trong lòng ước tính ra con số. Nét mặt cha Quách thoáng dịu .

      Liêu Viễn rửa tay xong, cũng muốn phòng bếp phụ giúp.

      Cha Quách liền gọi :" Cậu ngồi , cứ để họ làm."

      Liêu Viễn thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ chối :" sao ạ, chú cứ ngồi ạ, cháu phụ giúp." tới đón lấy hai cái đĩa từ trong tay Quách Trí, đặt lên bàn.

      Cha Quách lại gọi lần nữa, bảo ngồi xuống. Từ chối nữa hay, liền ngồi xuống trước. Cha Quách với :" Tới cứ tới, còn mua nhiều đồ như vậy ."

      Liêu Viễn tinh ý nhận ra thay đổi trong thái độ của cha vợ tương lai, túm ngay lấy cơ hội này vội vàng hai câu khách sáo, thái độ cung kính đến mức thể cung kính hơn được nữa.

      Cha Quách khẽ gật đầu.

      phải cha Quách tham tiền, tầm nhìn hạn hẹp, thấy người ta xách đồ nhiều, mang đồ tốt cho người ta sắc mặt tốt. Mà là cha Quách nhìn những thứ mà Liêu Viễn mang tới, sau đó ước tính con số, trong lòng cũng có cân nhắc.

      Trước mắt bất luận thằng bé này và con ông có thích hợp hay , sau này có thể ở bên nhau hay . Chí ít , thằng bé này thể được thành ý với chuyến thăm này.

      Thành ý ? Thành ý là gì ? Làm thế nào để biết người có thành ý hay ?

      Thực ra rất đơn giản .

      Bạn chỉ cần nhìn ta có sẵn lòng tiêu tiền là được.

      Cũng phải cha Quách coi trọng đồng tiền, mà thành ý kiểu này, thể dựa vào miệng được. người đối với người khác có bao nhiêu thành ý, cách thể nhất chính là nhìn ta tiêu tiền vì bạn.

      Càng là những kẻ có chút nào thành ý, sẵn lòng vì bạn tiêu tiền, lại càng thích dùng những lời ngon tiếng ngọt hề tốn kém và những lời suông để lấy lòng tin và thiện chí của bạn. Ấy vậy mà rất nhiều nàng ngốc nghếch còn luôn bào chữa cho những gã này, nào là " Kinh tế của ấy có chút eo hẹp", " ấy có gánh nặng gia đình", " ấy dùng tiền đúng thời điểm".

      Lừa mình dối người.

      Đối với cha Quách, Liêu Viễn là khách đến nhà. Người khách này tới thăm hỏi có trịnh trọng, kính cẩn và thành ý. Cho dù ông có hài lòng cậu ta hay , hoặc là sau này cậu ta và Quách Trí có thành hay , ít nhất trong chuyến thăm này, ông là chủ nhà, nên để Liêu Viễn nhìn nét mặt.

      Đây là lễ.

      lời nào, mẹ Quách bưng ra đĩa lớn thức ăn nóng hổi. Liêu Viễn lập tức đứng dậy :" Dì ơi cẩn thận, để cháu, để cháu!" Rất nhanh mắt bước tới đón lấy, rồi cẩn thận đặt lên bàn ăn.

      Nét mặt mẹ Quách hiền hậu, cười tủm tỉm quét mắt nhìn từ xuống dưới.

      Vừa rồi mặc áo vest, thân hình thằng bé nhìn bắt mắt rồi. Giờ cởi áo vest ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng .....Ây dô, nhìn áo sơ mi căng ra vì cơ bắp kìa !

      Nhìn gương mặt đẹp trai này coi ! Nhìn cần cổ dài kia kìa ! Rồi nhìn cái vòng bụng hẹp kia nữa ! Lúc khom người đặt cái đĩa, bờ mông là vểnh !

      " Khụ ---- ! " Cha Quách khụ tiếng nặng nề, ngón tay gõ gõ mặt bàn.

      Mẹ Quách xoay người vào phòng bếp làm như có chuyện gì.

      Từ trong lỗ mũi cha Quách phát ra tiếng " Hừ."

      Liêu Viễn:".......?"

      Đối với người Trung Quốc, bàn ăn luôn là nơi xã giao quan trọng, đồng thời cũng là nơi khá dễ dàng dùng để quan sát đặc điểm và tính cách của người.

      Vừa vào bữa cơm, cha mẹ Quách đều nhìn ra, Liêu Viễn này, là thằng bé ít . Bạn hỏi cậu ta, cậu ta trả lời thành , bạn hỏi, cậu ta im lặng ăn. Cầm đũa lên, gắp xương sườn cho Quách Trí, đều là sườn non . Còn gắp cho mình, là xương sống.

      Thỉnh thoảng đặt đũa xuống nâng ly cung kính mời rượu cha Quách. Tuy rằng tuổi , nhưng có thể thấy được rèn rũa cách xử xự về văn hóa bàn rượu.

      Uống trong bữa trưa chính là rượu Mao Đài mà Liêu Viễn mang tới.

      Quách Trí khui ra luôn, vừa rót rượu cho ba mình vừa tranh công cho Liêu Viễn :" Liêu Viễn kính biếu ba đó nha !"

      Lúc đầu hơi nghiêng nghiêng, cằm khẽ hếch lên, khóe miệng mang theo ý cười, liếc mắt nhìn cha mình. Kiểu giọng làm nũng lấy lòng này, hết sức tự nhiên, chút nào là màu mè.

      Cho dù bao nhiêu tuổi và thành tựu lớn đến đâu trở về nhà, trở về bên cha mẹ, tự nhiên trở thành đứa trẻ. Và cũng tự nhiên mà làm nũng như vậy.

      Liêu Viễn nhìn với ý cười trong mắt.

      nhìn Quách Trí, mẹ Quách Trí nhìn .

      Mẹ Quách Trí rất bình tĩnh nhìn toàn bộ biểu của . Bằng trực giác của phụ nữ khiến bà nhận ra rằng, cậu trai này mỉm cười vì con bà tranh công cho mình, mà chỉ đơn thuần là nhìn , vì dáng vẻ giờ của mà mỉm cười.

      Bà đưa mắt nhìn con mình, dựa vào cha , hồn nhiên như . Nhưng bà biết, đứa con này của bà, ở bên ngoài rất ghê gớm. Chỉ có ở trước mặt cha mẹ, mới hồn nhiên ngây thơ và hề phòng bị như vậy.

      Thế nên, cậu trai vừa bước qua tuổi mười chín và bước vào tuổi hai mươi này, có phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ này của con bà hay nhỉ ?

      Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên cậu ấy rất tập chung, vành mắt cong cong khi mỉm cười.

      Ây .... là đẹp!

      Quách Trí gắp thức ăn, song lại phát hiện trong món ăn có thứ thích ăn.

      Làm món ăn nên nêm cái gì, đều có chú ý, nếu thiếu cái nào đó, chắc chắn mùi vị sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng vì Quách Trí ăn, người trong nhà thương nên mỗi cuối tuần về nhà, thì đều ́ gắng nấu những món thích, trong món ăn cũng tránh nêm vào những thứ thích ăn.

      Thế nhưng hôm nay phải đãi khách, nếu nêm vào thì cứ cảm thấy món ăn đủ vị ngon, mẹ Quách liền vẫn cứ nêm vào. Dù sao thì ăn cũng vẫn có thể lựa ra.

      Dưới ánh mắt chăm chú của người nhà họ Quách, Quách Trí khe khẽ đẩy cái miệng bát về phía Liêu Viễn, Liêu Viễn cần hỏi gì cả, duỗi thẳng đũa ra, chuẩn xác gắp lấy thứ ăn, đút ngay vào miệng mình mà nét mặt hề thay đổi.

      Chỉ mất mấy giây thôi, hai người lại tiếp tục ăn cơm như có việc gì, vô cùng ăn ý .

      Cha Quách/ Mẹ Quách/ Quách Hằng:" ..........."

      Sơ sảy cái thôi mà đã bị tọng ngay một vốc thức ăn chó ! Đặc biệt là gâu độc thân Quách Hằng, còn hơn là nhận được mười vạn điểm chí mạng !

      Cảm thấy khó ở rồi đó nha !

      Ăn xong bữa trưa, Liêu Viễn còn muốn phụ giúp rửa bát, nhưng lại bị cha Quách gọi ra phòng khách cùng ông chơi cờ vua .

      " sao mà, , có Quách Tiểu Hằng rồi." Quách Trí cười hì hì bảo, nháy nháy mắt với Liêu Viễn.

      Liêu Viễn hiểu, mình phải dốc toàn lực để ứng phó với ông bố vợ tương lai này.

      Tất cả các ông bố vợ, đều thấy vừa mắt với con rể tương lai, đây là Triệu nói với như vậy. Lúc trước lần đầu tiên Triệu đến nhà bạn gái, cha vợ tương lai cảm thấy dáng dấp của ấy quá phong lưu, nên coi thương , rồi làm khó ấy mấy lần liền.

      Triệu đều nhẫn nhục chịu đựng đương đầu cho qua. Hiện giờ, Tết Nguyên Đán sang năm ấy đã chuẩn bị kết hôn rồi, tiệc rượu cũng đã đặt xong cả rồi !

      Thực ra, trước khi tới Liêu Viễn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị cha vợ hoạnh họe làm khó. Vậy mà thực tế lại được hưởng đãi ngộ, khiến cho thụ sủng nhược kinh ( Được sủng ái mà lo sợ).

      Quả thực là ở khâu kiểm tra hộ khẩu, khí tràng của cha vợ rõ ràng là hạ thấp . Nhưng Liêu Viễn nghĩ rằng đó mới thực sự là đúng. Đặt là cha mẹ của Quách Trí, có khả năng là khí phách đến mức đó được đâu.

      Quách Trí từng nói, cha mẹ đều là người tốt nghiệp đại học và họ là lứa sinh viên đầu tiên sau khi đất nước tiếp tục kỳ thi đại học trở lại. Họ đều được trải qua sự giáo dục tốt đẹp, có công việc ổn ̣nh và chức vụ tương đương. Cha mẹ như vậy, thấy người đàn ông mà con gái mình đưa về chỉ có trình độ cấp ba, họ có thể áp suất thấp sao ?

      Liêu Viễn cho rằng đây cũng là nguyên do mình đủ tốt.

      Hơn nữa cha vợ đối đãi với tuy rằng nhiệt tình, nhưng cũng lạnh nhạt, và hề thất lễ. So với đối xử của Triệu năm đó, biết cao cấp hơn bao nhiêu lần đó chứ .

      Đây đều là vì người nhà họ Quách tốt, mà Liêu Viễn nhạy cảm tinh ý, có thể cảm nhận được đầy đủ.

      Quách Trí là rửa bát cùng Quách Hằng, nhưng thực căn bản là chẳng bỏ ra chút sức lực nào cả. cũng phụ giúp bưng chút bát đĩa vào phòng bếp, sau đó quăng cái giẻ lau lên bàn lau lau, rồi lắc mình cái biến thành trông coi, giám sát lao động trẻ em công Quách Tiểu Hằng làm việc cần cù chăm chỉ.

      "Nè, lúc tao với mẹ ở trong bếp, ba và Liêu Viễn gì vậy ?"

      " Chẳng gì hết." Quách Hằng vừa hì hà hì hục làm việc, vừa phải đối phó với tra khảo của chị ," Ba cũng sao hết, vẫn chỉ có em và Liêu Viễn chuyện thôi."

      Sắc mặt Quách Trí liền có chút thay đổi ngừng.

      Quách Hằng liếc mắt nhìn qua, biết bà chị lo lắng cái gì, liền thêm vào :" Có điều thái độ của ba cũng phải tốt, vẫn rất lễ độ mà, đâu có làm ra vẻ với cậu ta."

      Sắc mặt Quách Trí lúc này mới tốt lên chút.

      "Chị, lần này em phục chị rồi đấy !" Quách Hằng ," Hôm qua cậu ta mới tròn hai mươi tuổi ! Mười chín tuổi bị chị gặm rồi ! Ái da, ai da ai da ! Buông ra buông ra mau buông ra !"

      " Cái gì gọi là 'gặm' hả, hả ?" Quách Trí buông lỗ tai của Quách Hằng ra, vỗ đầu cái bốp. Bốc quả lê trong giỏ trái cây lên, gặm luôn." Nhìn nè, đây mới gọi là 'gặm'! Đừng có mà dùng từ vớ vẩn !"

      " Shhhh!" Quách Hằng dùng vai cọ cọ lỗ tai, lầm bà lầm bầm," Chị đó, tìm tên hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ con đó, chị suy nghĩ chút đến cảm nhận của em hả ?"

      " Hứ!" Quách Trí nhai răng rắc," Tao tìm người nào ảnh hưởng đến mày à ?"

      Quách Hằng liếc nhìn u oán :" Chị tìm thằng nhóc làm rể em, chị bảo em xưng hô với cậu ta thế nào ?"

      Quách Trí "phụt" tiếng, vui mừng hết sức :" Giờ mày cứ gọi Liêu Viễn là được. sau này ...... sau này cứ để sau này hẵng !"

      Thực ra trong lòng Quách Hằng còn kìm nén câu mà dám .

      Liêu Viễn( trước ngày hôm qua) mới mười chín đấy, vậy mà chị cũng bỏ vô miệng được !

      Chị trâu bò !

      Thằng em này thiệt tình quỳ lạy chị luôn !
      linhdiep17, A fang, levuong2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 70
      Edit : Michellevn

      Cho đến khi Quách Hằng cũng từ phòng bếp ra, mẹ Quách nói :" Cả buổi sáng lái xe, mệt rồi . ngủ trưa nghỉ ngơi một chút ."

      Quách Trí vừa mở miệng muốn nói chuyện, mẹ Quách đã cười híp mắt bảo :" Cháu ở cùng phòng với Quách Hằng nhé, giường trong phòng nó là một mét rưỡi." Quách Trí liền thành thật mà ngậm miệng lại.

      Quách Hằng bĩu bĩu môi, nói với Liêu Viễn:" Phòng này."

      Liêu Viễn kéo cái va ly vào phòng cùng Quách Hằng mà hề chớp mắt.

      Thật ra thì Quách Trí cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, cả nhà đều biết Quách Trí đương cùng đàn ông thì thể giống kiểu ngây thơ trong sáng mà làm gì cả. Nhưng người Trung Quốc ta ấy mà, khí văn hóa chính là như vậy. Có những việc làm được mà nói được.

      Mặc dù chúng tôi đã biết hai người sống chung với nhau rồi, nhưng dưới con mắt cha mẹ, thì hai người cứ thành thật cho tôi !

      Cứ vậy .

      Ánh mắt bạn học Quách Tiểu Trí cứ vậy mà lạc trôi.

      Liêu Viễn và Quách Hằng vào phòng, mở va ly hành lý lấy ra một bộ đồ mặc nhà, kéo áo sơ mi ra khỏi quần, quay người lại .....

      " Gì vậy ?"

      " .... " Ánh mắt Quách Hằng trống rỗng ngây dại, buộc mình phải nhìn sang chỗ khác.

      Vết cắn và dấu răng đầy lưng kia.....

      Răng lợi của chị gái .....

      Ánh mắt bạn học Quách Tiểu Hằng cứ vậy mà lạc trôi.

      Liêu Viễn luôn có thói quen ngủ trưa trong sinh hoạt hàng ngày, nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn Quách Hằng cùng nằm giường thì hai mắt cứ thao láo nhìn trần nhà ngủ được.

      rể nhỏ này của , trước ngày hôm qua mới mười chín tuổi thôi đấy, vậy mà cũng đã thu phục được người phụ nữ như bà chị gái của rồi. cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, đến giờ vẫn còn là trai tân. Chớp mắt mùa đông đã sắp đến rồi, lại sắp hết một năm nữa rồi.

      lẽ sang năm thật sự phải tìm gái sao ?

      Quách Tiểu Hằng cắn góc chăn :" Rít rít rít ....."

      ***

      Đến bữa tối, Liêu Viễn xắn tay áo vào bếp phụ giúp.

      Mẹ Quách vẫn khách sáo :" cần, cần, cháu chơi với Quách Hằng ."

      Quách Trí xuề xòa nói :" sao mà mẹ. Mẹ để ấy làm , cho ấy làm trợ thủ của mẹ ."

      Con gái đã nói như vậy, mẹ Quách liền từ chối nữa. Trong phòng bếp thầm quan sát, nhặt rau, thái rau, lưỡi dao kia cứ loang loáng, dưa leo xắt mỏng, nhìn cái đã biết là quen tay. Mẹ Quách ngầm gật gù.

      Liêu Viễn thấy lấn át chủ nhà thì hay nên chỉ làm một trợ thủ, bếp trưởng vẫn là mẹ Quách. Nhưng có phụ giúp, mẹ Quách vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      Nhớ tới con gái có nói, Liêu Viễn làm cơm rất ngon, ngày ngày hầm canh các kiểu cho nó, mẹ Quách cảm thấy .... Con gái trải qua cuộc sống tạm bợ này cũng rất dễ chịu đó chứ.

      Chợt nhớ ra trong khoảng thời gian này, khí sắc của con gái rất tốt.....

      Đôi mắt từng trải của mẹ Quách liếc nhìn thằng nhóc cao to vạm vỡ .... Ánh mắt phiêu lãng .

      Buổi tối tắt đèn chuẩn bị ngủ.

      Quách Hằng nói : "Cậu ngủ trước ."

      Liêu Viễn:"........"

      Chỉ thấy Quách Hằng rón ra rón rén ra ngoài, mà phòng khách lại sáng đèn.

      Liêu Viễn:".........." kìm được bèn tới bên cửa thò đầu ra nhìn.

      Liền thấy Quách Hằng chổng mông dán vào cửa phòng bố mẹ nghe lén.

      Liêu Viễn:"......" Yên lặng lùi vào trong phòng.

      ́ lên ! Cậu em vợ !

      Mẹ Quách hề hay biết tai vách mạch rừng, cùng với cha Quách nói về chuyện của Quách Trí và Liêu Viễn.

      " Ông thấy thế nào ?" Mẹ Quách hỏi .

      " được." Cha Quách phủ quyết ngay.

      "......" Mẹ Quách nói," Ông cũng đừng phủ ̣nh hết chứ, này phải là vừa mới gặp mặt sao."

      " Trình độ cấp ba." Cha Quách vui khi nghĩ đến điều này.

      Mẹ Quách nghẹn lời, thở dài nói:" Quả thực, học vấn có chút thấp."

      "Có điều," Bà chuyển đề tài," Công việc của nó, thì bằng cấp ngược lại quan trọng lắm."

      "Có bằng cấp đàng hoàng thì sẽ làm công việc này." Cha Quách nói.

      Mẹ Quách vậy mà phản bác lại được. thực tế, hầu hết những gia ̀nh nghiêm túc, ít nhiều gì cũng có thành kiến với nghề người mẫu và diễn viên. Đây cũng là cái nhìn phổ biến với đa số người.

      " Xem lại thử coi." Bà chỉ có thể nói," Cảm giác thằng bé xấu. Này, làm gì thế ?"

      "Uống nước, bà có uống ?"

      " Lấy cho tôi một ly."

      Quách Hằng nhón chân, loẹt xoẹt bay về phòng mình. Véo một cái chui vào trong chăn.

      Liêu Viễn:"........." Cảm thấy vô cùng thành thạo. Hẳn là phải lần đầu tiên.

      Đợi thanh phòng khách im ắng , Liêu Viễn mới rì rầm hỏi :" Thế nào ?"

      " Tạm được." Cậu em vợ chỉ nói chuyện tốt, nói chuyện xấu," Cho rằng con người cậu tạm được."

      Liêu Viễn nghe vậy, biết cha mẹ vợ tương lai hài lòng lắm về mình. Khẽ thở dài nhìn trần nhà.

      " Này,Liêu Viễn..... Cậu và chị tôi," Quách Hằng hỏi bằng giọng úp mở," Là ........là tình đầu sao?"

      Liêu Viễn:"........"

      hỏi khó hiểu, nhưng Liêu Viễn cũng là đàn ông, lập tức hiểu ra ngay.

      " phải." nói," Trước đây tôi đã từng có bạn gái."

      Quách Hằng cũng hiểu.

      Đôi mắt ấy lập tức trở nên sắc bén:" Vậy ..... Khi đó, bạn gái đầu tiên của cậu, bao nhiêu tuổi?"

      " Mười tám, chưa đến mười chín."

      Bạn học Quách Hằng lại bị nện bởi mười vạn điểm chí mạng.

      Cắn góc chăn, tan nát cõi lòng.

      " sao đâu," rể nhỏ của ấy còn có lòng an ủi," Hai bốn hai lăm cũng tính là lớn lắm."

      " ..........." Mịa nó ! " Sao cậu biết?"

      " Chị nói với tôi ."

      " ..............Rít rít rít !" Chị, sao chị có thể tuyên truyền khắp nơi vậy !

      Tuy đắng lòng chị gái lắm mồm, nhưng sáng hôm sau, Quách Trí vừa thức dậy, Quách Hằng vẫn nhón chân đến bẩm báo.

      "..... Chỉ cho rằng cậu ta học vấn thấp, sau này công việc ổn ̣nh. Chủ yếu là ý của ba mình."

      " Ò ......." Quách Trí đánh răng. Quả nhiên, cái ba mẹ để ý nhất vẫn là học vấn và công việc của Liêu Viễn." Mẹ nói sao ?"

      " Mẹ cảm thấy người thì tạm được, nói là để xem lại ."

      Quách Trí súc miệng, rửa mặt, lau khô tay :" Ba mẹ đâu rồi?"

      "Ba tập thể dục, mẹ chợ sáng rồi."

      "Liêu Viễn đâu ?"

      " chợ sáng với mẹ rồi."

      "..........."

      " Biết con đường mẹ vợ đó nha." Quách Hằng cười hi hi." Ái, cấm ra tay, cấm ra tay !Còn muốn buổi tối em giúp chị nghe lén hả ?"

      " Em nói nè Quách Tiểu Trí," Quách Hằng hâm đồ ăn sáng bưng cho ra chị gái ," Chị thật sự nhận ̣nh cậu ta rồi ?"

      " Đại khái vậy."

      " Cái gì mà đại khái chứ, đây là đại sự đời người, sao có thể ậm ờ như vậy ?"

      " Chuyện mai này, ai biết được chứ." Quách Trí cắn miếng bánh quẩy," Hôm qua còn ngọt ngào bên nhau, hôm nay quay đầu cái liền lăng nhăng ngoại tình, chuyện này còn ít hả?"

      " ..... Vậy cũng phải ." Quách Hằng nói," Có điều chị thật sự là người phi phàm đấy. Bỏ nhiều đàn ông vậy chị cần, chị lại tìm một tên mười chín tuổi."

      ".........Hai mươi."

      " Ok ok, hai mươi." Quách Hằng trợn trắng mắt," Vậy vẫn nhỏ hơn em bốn tuổi đó. Sao chị lại vừa mắt một thằng nhóc vậy hả . Chị nói em nghe coi, chị vừa mắt cậu ta chỗ nào ?"

      " Ờm .... " Quách Trí dài giọng ra," Người tốt? Biết chăm sóc người khác?"

      " Lừa em hả chế ." Vẻ mặt Quách Hằng khinh thường," Em còn biết chị à. Chị chỉ thấy dáng vẻ cậu ta ngon nghẻ thôi."

      " ..........Mày biết rồi còn hỏi."

      " phải thế,"Quách Trí uống một ngụm lớn sữa đậu nành, nuốt xuống miếng bánh quẩy," Quách Hằng. Mày cũng biết hai tao chênh lệch bao nhiêu ? Số tuổi ấy ."

      " Tám tuổi chứ gì."

      " Mày có nghĩ..... như vậy rất xấu ?"

      " Tạm được. " Quách Hằng từ chối cho ý kiến.

      Quách Trí rối rắm một hồi rồi hỏi :" Vậy có vẻ như, tao và Liêu Viễn, nhìn bề ngoài chênh lệch lắm sao ?"

      Thực ra, từ lâu đã muốn tìm người hỏi câu này rồi, nhưng vừa thốt ra lời đó,sẽ vạch trần ngay sự thiếu tự tin và lo lắng ở đâu đó trong sâu thẳm trái tim .

      Quách gia quen để lộ nhược điểm như vậy cho người khác. Nhưng với Quách Hằng thì sao cả.

      " Kia ngược lại có." Quách Hằng quan sát một cách tỉ mỉ," Làn da chị đẹp, nhìn già so với tuổi thật..... Ôi đệt, chị đá nhẹ thôi ! Còn muốn buổi tối em giúp chị nghe lén hả ?"

      Quách Trí hừ một tiếng :" Mày cứ nói , mày nghĩ tao và Liêu Viễn, có được hay ?"

      "Em nghĩ ?Có giá trị sao ? Vậy chính chị phải nghĩ tốt mới được ?" Quách Hằng xoa xao chân than thở." Nói cứ như là ý kiến của em có thể mang tính quyết ̣nh í. Em hỏi chị, nếu ba mẹ đồng ý, thì chị tính thế nào ? Chia tay với Liêu Viễn ?"

      " Đương nhiên là !" Quách Trí trả lời chút do dự.

      Quách Hằng nói :" Vậy phải chốt rồi sao ."

      " Mày hiểu." Quách Trí rầu rĩ," Có chúc phúc của cha mẹ với có chúc phúc của cha mẹ, khác nhau đấy."

      " Vậy thì cứ để Liêu Viễn nhiều nhiều con đường mẹ vợ . Em thấy hình như ấn tượng của mẹ với cậu ta rất tốt."

      " Vậy mày thì sao ?"

      "Em?"

      " Mày thấy thế nào ?"

      " Tàm tạm .... Chỉ là tuổi nhỏ qúa, làm em có hơi khó xử. Này !" Quách Hằng hóng hớt ," Trước kia cậu ta còn có bạn gái khác hả ?"

      "............ Mày cho rằng ai cũng giống mày à ."

      " Hey! Hey ! Mắng người vạch khuyết điểm nhá . Em còn chưa tính sổ với chị đấy, chuyện gì chị cũng lan truyền vớ vẩn, chuyện của em mà chị cũng nói cho Liêu Viễn được ! Em bó tay chị luôn rồi đấy !

      Quách Trí cười ha ha :" Lần đó là tao và Liêu Viễn tán gẫu, kêu ấy truyền cho mày mấy chiêu, rồi buột miệng nói luôn."

      "Tao nói mày nhé," Quách Trí cười hì hì," Để lúc nào bảo Liêu Viễn dạy mày tán gái thế nào. Liêu Viễn vậy mà biết tán gái đấy!"

      Nhìn thấy rồi. Đến cả tài xế già hai mươi tám tuổi như chị cũng thu phục được rồi, thì có thể biết tán sao ?

      Ánh mắt Quách Hằng lạc trôi.

      Ăn sáng xong xem ti vi một lát thì mẹ Quách và Liêu Viễn đã trở về.

      Quách Trí liếc mắt cái đã trông thấy hốc mắt hai người đều hồng hồng.

      " Sao vậy , đây là ?" có chút mờ mịt.

      Liêu Viễn hít hít mũi, nói gì.

      " sao, có gì. Haizzz........" Mẹ Quách đón lấy đồ trong tay Liêu Viễn, vào phòng bếp.

      " Sao thế ?" Quách Trí kéo Liêu Viễn vào phòng ngủ.

      Liêu Viễn có chút ngượng ngùng :" Nói chuyện với dì, dì hỏi những chuyện hồi nhỏ....." Nói đến đó thì cúi đầu, có phần xấu hổ.

      " Cho nên lại khóc, rồi còn kéo mẹ em khóc theo luôn ?" Quách Trí cạn lời.

      " Ừm ...... " Liêu Viễn cúi đầu xấu hổ. Dễ khóc gì gì đó, thật biết làm sao.

      Khi cha Quách tập thể dục về, liền cùng với mẹ Quách thay bộ quần áo, rồi thu dọn lấy một đống đồ.

      " đâu ạ ?" Quách Trí hỏi.

      " nhà ông cậu mày. Mày có ?"

      " !" Quách Trí nói dứt khoát.

      Ba con gái nhà ông cậu, quả thật là một ổ bà tám. Lần nào trông thấy cũng " Sao vẫn chưa có bạn trai"," còn nhỏ tuổi nữa đâu"," thể trì hoãn nữa", các kiểu, phiền chết được. Ngoại trừ Tết ra, cũng hai đến ba năm rồi qua nhà ông cậu nữa.

      " Vậy cứ ở nhà vui vẻ . Quách Hằng!" Mẹ Quách gọi con trai," Buổi trưa mày làm cơm đấy !"

      Chuyện làm cơm này, bà trông cậy vào Quách Trí. Quách Trí mà vào bếp, có thể đốt cháy nhà bếp là tạ ơn trời đất rồi.

      Nào biết, buổi chiều nhà họ hàng xong trở về, thời gian rửa tay trong phòng, thì thằng con trai rón rén như kẻ trộm mà tới bẩm báo.

      " Buổi trưa Liêu Viễn làm cơm đó. Ăn ngon lắm !"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 71
      Edit : Michellevn

      Buổi tối, lúc Liêu Viễn chủ động xin ra tay, mẹ Quách từ chối nữa, bà làm trợ thủ để Liêu Viễn làm bếp trưởng.

      Cha Quách nhìn hướng phòng bếp, hừ một tiếng.

      " Ba kỳ nha !" Quách Trí bất mãn, " Mũi phải mũi, mặt phải mặt. Đây là ba có ý kiến với con đúng hem ?"

      " Ta có ý kiến gì với nàng nhà ta hết." Cha Quách xem báo, nói một cách chậm rãi.

      Quách Trí nghiêng người qua dựa vào cha già nhà mình, nhấm nhẳng :" Vậy ba là làm sao, để con mất mặt à."

      " Tự con hiểu lấy."

      " Con hiểu !"

      Cha Quách liếc mắt nhìn , tiếp tục xem báo.

      Quách Trí có hơi mất tự tin.

      Ôm lấy cánh tay ba làm nũng :" Ba sao thế hả. Con người Liêu Viễn thật sự rất tốt mà. Ba đừng nghiêm mặt mãi thế được , khó coi lắm đó ."

      " Ta nghiêm mặt." Cha Quách thừa nhận," Ta đã làm tất cả lịch sự nên có rồi."

      " Cón đâu có nói ba lịch sự. Mà đây là nói về ? Thái độ !"

      Cha Quách lại hừ tiếng nữa :" Thái độ của ta chính là như vậy." Nói xong thì để ý đến Quách Trí nữa, chăm chú vào xem báo của mình.

      Quách Trí cũng tức giận mặc kệ ông luôn.

      Quách Hằng cười hề hề hóng hớt. Thấy mắt sắc của Quách Trí quét qua, bản năng tránh bão khiến liền đứng lên :" À, em vô bếp coi có cần em hỗ trợ gì ....."

      lanh trí vào trong bếp tránh né.

      Ba người trong phòng bếp, hiệu suất rất cao, chẳng mấy chốc đồ ăn đã được mang ra bàn.

      " Nào nào nào, nếm thử tay nghề của Tiểu Liêu nào ." Mẹ Quách rười cười gọi ông chồng nhà mình.

      Nét mặt cha Quách bình thường, vui vẻ cũng lạnh nhạt.

      " Ba, ba nếm thừ cái này coi, món tủ của Liêu Viễn đó." Quách Trí nịnh nọt gắp đồ ăn cho cha .

      Cha Quách nhàn nhạt ừm một tiếng, rất giữ thể diện cho con gái rượu mà gắp cho lên miệng ..... Sau đó cha Quách hơi dừng lại một chút, nói tiếng nào, tiếp tục ăn cơm. Nhưng động tác rất nhỏ này vẫn thoát được mắt sắc sảo của Quách Trí, trong lòng liền " hì hì" .

      " Tiểu Liêu à, thật sự biết làm cơm đó nha, vô cùng cẩn thận. Nhìn cái là biết thường xuyên làm rồi." Mẹ Quách khen ngợi.

      Cha Quách nói gì thêm nữa. Một bữa cơm yên bình, và có uống chút rượu, dưới mắt nhìn của mẹ Quách , ba người đàn ông cũng chỉ uống sương sương, đều uống say.

      Hôm nay là Tết Trung Thu, ăn uống xong mọi người cùng nhau xem Gala Trung Thu, còn bóc ăn hộp bánh Trung Thu mà hai người Quách Trí mang về từ cửa hiệu danh truyền của Đế Đô.

      Bánh Trung Thu kiểu này, thật ra ăn ngon lắm, cũng chỉ là thứ mang tính chất lễ tết. Liêu Viễn ăn bánh xong thì rửa tay, lúc về phòng gọi điện cho mẹ , chúc bà Trung Thu vui vẻ. Ngón tay lướt qua danh bạ và số điện thoại của ba , nghĩ nghĩ rồi vẫn gọi cuộc điện thoại dư thừa này.

      Trung thu của ngôi nhà ba người đó là vừa rồi. Cũng chẳng cần thêm một người như nữa.

      Quay ra phòng khách, cha Quách bưng tách trà hỏi :" Trung Thu về sao chứ ? Liệu cha mẹ cậu có khó chịu ?"

      " sao đâu chú." Liêu Viễn rót nước thêm cho ông, nói bằng giọng ấm áp," Bên nhà ba cháu ba người, nhè mẹ cháu thì bốn người, cháu có về hay ...... cũng vậy thôi."

      Cha Quách lặng người, " Ò" một tiếng rồi nói gì thêm nữa.

      Quách Trí đưa mắt nhìn mẹ .

      Mẹ Quách cũng đưa mắt nhìn .

      Ánh mắt Quách Trí ngập tràn tha thiết.

      Mẹ Quách lườm một cái rồi tập trung tinh thần xem ti vi.

      Tới thời điểm ngủ, mẹ Quách mới đóng cửa nói chuyện với cha Quách.

      "Con người Tiểu Liêu cũng ổn." Bà nói

      " Quan hệ với gia ̀nh tốt." Cha Quách nói

      " Vậy muốn tốt thế nào, ông nói coi ? Mẹ thì tái giá rồi, bên đó trai gái đều có, ông chồng vui khi bà ấy qua lại với chồng trước, một năm cũng chẳng gặp được hai lần. Phía cha thì có mẹ kế. Ông đã từng nghe qua ' Có mẹ kế rồi có cha dượng ' chưa ? Đấy là còn chưa nói đến có một thằng em trau. Cấp ba đã bị mẹ kế xua đuổi đến ở nội trú trường học, lúc tốt nghiệp về nhà, thì người nhà mở cửa cho, chỉ cho năm mươi đồng rồi tống ̉ nó . Ông nói coi, như thế, muốn tốt kiểu gì ?"

      " ..... Thê thảm thế cơ à ?"

      " Còn phải sao. Lúc sáng nói chuyện với tôi một hồi mà nước mắt cứ chảy ra. Tôi nói ông chứ tôi đau lòng lắm. Thằng bé này khóc ấy, giống kiểu người khác oaoa đâu. Nó nói chuyện thì vẫn nói, mà nước mắt thì cứ lăn dài xuống, tôi kìm lòng được. Thật đáng thương mà ..... "

      " Lớn tướng thế mà khóc gì mà khóc ! "

      " Nó cũng vừa mới hai mươi thôi. Dù sao ông cũng phải co người ta thời gian trưởng thành chứ !" Mẹ Quách nói xong thì chợt nhớ ra," Ông làm như ông chưa từng khóc ấy ! Năm đó, Lưu Kiến Quốc nhờ người giới thiệu đến nhà tôi, nói với mẹ tôi rằng, muốn trở thành đối tượng của tôi, mẹ tôi đã đồng ý, là ai khóc trước mặt tôi thế ? Ai hả ?"

      Mặt già của cha Quách đỏ lên :" Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, có gì hay mà nhắc lại chứ !"

      " Xì !" Mẹ Quách khinh thường," Tiểu Liêu mới tròn hai mươi tuổi được hai ngày, năm đó phải ông cũng ngoài hai mươi đó sao ? Khóc khác hả ?"

      " Rồi rồi, nói cái này nữa, nói đâu vậy hả ?" Cha Quách nhanh chóng chuyển chủ đề." phải nói về Liêu Viễn sao, bà nói tôi làm gì chứ!"

      " Thì đúng là nói Liêu Viễn đó, đây phải nhân tiện thì nói sao." Mẹ Quách nói.

      " xe, nhà ! Công việc ổn ̣nh ! Dựa vào đâu mà cưới con gái tôi !" Cha Quách hầm hừ bảo .

      " Nhà, xe, đều phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là nhân phẩm và thái độ." Mẹ Quách nhìn trần nhà," Ông nhìn mấy thứ Tiểu Liêu mua , cũng phải hai vạn đấy. Con gái ông hỏi tôi, những người mà tôi giới thiệu cho nó, có ai tới nhà mà có thể bỏ ra hai vạn mua đồ cho chúng ta . Tôi suy nghĩ, quả thực là có. Ai cũng sống chết mà tính toán, chỉ lo đàng trai thiệt thòi. Ông hãy nghĩ chút về cái thằng mà Tiêu Tú Mai giới thiệu ấy ! Cái giống gì đâu !"

      Cha Quách im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài.

      " Nhưng điều kiện của Tiểu Liêu cũng ...... có chút quá kém." Giọng nói của ông đã lơi lỏng phần nào.

      " Điều kiện mà tốt thật sự ấy thì cớ gì thèm để mắt tới con gái ông ? Nó cũng hai mươi tám rồi đấy." Mẹ Quách bắt đầu bình tĩnh phân tích," Điều kiện chưa tốt, ở bên con gái ông, có thể trấn áp được con gái ông sao ?Tính cách con gái ông mềm yếu thế sao ? Năng lực bằng nó mà còn đòi trấn áp nó, nó chịu để yên chắc ? Ngày ngày cứ gọi là gà bay chó sửa."

      Cha Quách :".........."

      " Điều kiện của Tiểu Liêu tốt cho lắm. Nhưng ông biết con gái ông thích Tiểu Liêu nhất ở cái gì ?" Mẹ Quách hỏi.

      Cha Quách :".........Cái gì ?"

      " Con gái ông nói, thích Tiểu Liêu nghe lời nó."

      Cha Quách :"........"

      " Hai chúng nó giờ sống chung với nhau, toàn là Tiểu Liêu nấu cơm...... Mặt ông sao xụ thuống thế kia ! Gái cưng nhà ông hai mươi tám tuổi rồi, ông vẫn nghĩ nó là phòng gối chiếc à !"

      Cha Quách hừ một tiếng, đại ka ta đây mất hứng, khỏi nói gì luôn.

      " Ông biết gái cưng của ông giờ sống thoải mái thế nào đâu, cơm là Tiểu Liêu nấu, quần áo Tiểu Liêu gặt, quét dọn vệ sinh là một tay Tiểu Liêu. Kêu nó Đông, nó còn lâu mới dám Tây. Gái cưng nhà ông tăng ca, Tiểu Liêu còn hầm cháo đưa tới cho nó, chỉ lo nó bị đau bao tử."

      " Chẳng ra dáng đàn ông !" Cha Quách mắng.

      Mẹ Quách nói hai lời giơ chân lên đạp ông :" Nói gì thế !Ông ngốc à !Con rể nhà người ta ra dáng đàn ông là nhìn đẹp đẽ. Con rể nhà ông, ông muốn để con gái cưng của ông làm người hầu khép nép hay sao ?"

      "Tôi nghĩ như này rất tốt. Một cặp vợ chồng, một bên mạnh mẽ là được, một bên thì yếu hơn một chút, chẳng có gì to tát cả." Bà nói tiếp," Con gái cưng của ông, ông mà ép nó, nó cũng chẳng thèm cúi đầu đâu. Cứ tìm một người yếu hơn nó, có thể cúi đầu trước nó. Tôi cảm thấy được."

      " Thì vậy thôi." Nét mặt cha Quách xem như hiểu rõ," Nói nhiều như vậy, thực ra cũng là vì dáng vẻ nó đẹp, đúng ? Con gái tôi tôi còn biết à ! Y chang mẹ nó, chỉ thích dáng dấp đẹp đẽ!."

      " Yo~~~~ " Mẹ Quách cười bảo,"Mắt ông vẫn tinh thế nhở."

      "Đẹp thì sao hả ? Đẹp tốt sao! Tôi có thể tìm được một người đẹp đẽ dễ coi, thì cớ gì tôi phải tìm một người xấu xí chứ ?Tôi có tật xấu của tôi đó ! Tôi về nhà mà trông thấy một gương mặt dễ coi, thì cả người tôi đều thư thái ông có biết . Nếu tôi về nhà mà còn nhìn một bộ mặt xấu xí, thì ba ngày tôi ăn cơm vô đó ông có biết hay ? Ngoài ra, tôi thích cái đẹp bộ đúng sao ? Dáng vẻ ông đẹp hả ? Nếu dáng dấp ông mà đẹp, tôi có thể gả cho ông sao ? Lưu Kiến Quốc ấy, hồi đó cha ta cũng là cấp phó phòng đấy !Mẹ tôi nước mắt nước mũi muốn tôi làm đối tượng của Lưu Kiến Quốc, tôi thì sống chết đồng ý ! Tôi vì cái gì đấy nhỉ ! Tôi phải vì dáng vẻ đẹp đẽ của ông sao ! Ông còn làm ra vẻ cái gì nữa chứ !Còn coi thường con người Tiểu Liêu nữa à ! Tôi nói ông biết, gương mặt kia của Tiểu Liêu, ưu việt hơn ông năm đó gấp mười lần ...... trăm lần ! Chỉ đứng ở đó, cần làm gì cả, tôi nhìn thôi cũng thấy thoải mái ! Con gái của tôi cũng thoải mái ! Mỗi ngày trở về nhà đều thoải mái ! Sao lại được hả ?" Mẹ Quách trong nháy mắt trở mặt, trở nên hung hăng gây sự.

      Cha Quách bị bất ngờ kịp phòng bị, hoàn toàn phản kháng được, bối rối :" Ồn ào gì đó, nhỏ tiếng chút, đừng đề bọn trẻ nghe thấy chứ !"

      Hồi đó ở trường đại học, nam nhiều nữ ít. Nữ sinh chăm chỉ học hành thì đa số ngoại hình bình thường, tính cách nhút nhát và sống nội tâm.

      Trong số đó chỉ có một gái da trắng tóc ngắn, rất sáng sủa. Nói năng lanh lợi, cười lên như chuông bạc, làm việc trôi chảy. Nam sinh thích chỉ có một hai người.

      Nhưng ấy chỉ hướng về mình ! Lưu Kiến Quốc có một người cha cấp phó phòng, nhờ người giới thiệu đến nhà nói rằng muốn chính thức trở thành đối tượng của , nhưng hề đáp ứng, sống chết chỉ hướng về ông .

      Cũng chỉ vì cái mặt đẹp này của ông.

      Nhớ lại, cha Quách vẫn cảm khái .....

      Vậy nhưng đó là sự thật, đời người có chuyện tự hào thầm kín thể nói !

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 72
      Edit : Michellevn

      Quách Hằng chổng mông ngoài cửa suýt nữa thì phụt ra tiếng cười.

      ́ gắng che miệng lại, nhưng vẫn phát ra tiếng "Pụp". Cha Quách trong phòng mơ hồ nghe thấy, vén chăn bước xuống giường :" Thằng ôn con, lại nghe lén ! "

      Kéo mạnh cửa ra, thì ngoài cửa đã còn bóng người. Cửa phòng Quách Hằng vang lên tiếng "rầm"đóng cửa , còn " xoạch" phát khóa luôn bên trong.

      Phản ứng cứ phải gọi là thể nhanh hơn được nữa.

      Nghĩ đến Liêu Viễn cũng ở căn phòng đó, thể mất mặt trước mặt người khác được. Cha Quách oán hận quay về phòng mình.

      Liêu Viễn cạn lời nhìn cậu em vợ tương lai bổ nhào lên giường cười lăn lộn, đẩy đẩy ấy :" Này, thế nào rồi ?" Rất chi là lo lắng.

      Quách Hằng cười đủ rồi thì mới ngồi dậy đáp :" Có hi vọng. Thái độ ba tôi buông lỏng rồi, cứ xem mẹ tôi có thể thuyết phục ông ấy hay ."

      Liêu Viễn thở ra nhẹ nhõm.

      " Cảm ơn , Quách Hằng." chân thành nhìn cậu em vợ tương lai," Sau này tôi có thể giúp được gì cho , tôi nhất ̣nh ́ hắng hết sức."

      " cần về sau, giờ luôn !" Quách Hằng nói ngay

      "Hả ?!"

      " Liêu Viễn này ~ Chị tôi nói ....... " Quách Hằng túm lấy hai tay Liêu Viễn,nhìn tha thiết :" Cậu rất biết tán gái ! Cậu mau dạy tôi mấy chiêu !"

      Vẻ mặt Quách Hằng tràn ngập đau khổ :" Tôi cũng sắp hai mươi lăm tuổi rồi!" Nếu để qua sinh nhật, thì thành trai tơ già mất !

      Liêu Viễn:"........"

      Quách Trí!

      Đừng có rêu rao vậy chứ !

      chỉ có tán mỗi em thôi mà !

      ***

      " Thằng oắt con ! Chạy nhanh thật !" Cha Quách oán hận đóng cửa lại, nằm trở lại giường." Bà còn cười nữa !"

      Mẹ Quách ́ kìm mà thể kìm nổi, bà nén cười bảo :" Tiểu Hằng như vậy phải cũng là vì lo cho chị nó sao ? Tình cảm hai chị em nó tốt, tôi lại được vui sao ?"

      Cha Quách hậm hực kéo chăn lên.

      Một lúc sau, chợt bảo :" Dáng vẻ đẹp quá đấy."

      " Gì chứ ?"

      "Tiểu Liêu ấy, đẹp trai quá. Dễ chơi bời trăng hoa." Cha Quách nói bằng giọng lo lắng.

      Suy cho cùng, đàn ông vẫn hiểu đàn ông, dáng vẻ đẹp quá thì dễ dàng trêu hoa ghẹo bướm. Nhớ năm đó ..... Aizzz, hùng thì đừng nhắc đến dũng cảm năm đó nữa .....

      " phải trông ông cũng rất đẹp trai mà vẫn trăng hoa đó sao ." Mẹ Quách vặn lại.

      Bị hổ cái như bà kiểm soát thì ai dám trăng hoa chứ .Cha Quách oán thầm trong lòng, rồi nói bằng giọng hiên ngang lẫm liệt :" Nó có thể bì với tôi sao ? Tôi là người thế nào hả ."

      Mẹ Quách cười xùy ông một cái.

      Cha Quách hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn thừa nhận một cách cam lòng :" Liêu Viễn ấy, trông nó đẹp trai quá. phải kiểu đẹp ưa nhìn mà là quá đẹp ấy. Kiểu như nó chắc chắn là đào hoa."

      " Thì cũng giống như Từ Hiểu Tuệ, Lâm Linh và cả cái Mạc ở cơ quan ông năm đó chứ gì ?" Mẹ Quách cười như cười.

      Cha Quách giơ một bàn tay lên thề :" Nhân danh Đảng tôi thề !Tôi hoàn toàn hề trêu chọc các ấy. Đều là họ tự sán lại gần thôi đấy ! Thật đấy ! Tôi cũng giải thích rõ ràng với bà mấy lần rồi mà !"

      " Rồi, rồi." Mẹ Quách bực mình xua cái tay của ông," Cả đống tuổi rồi, ai còn so đo cái này với ông nữa. Nói chuyện đàng hoàng về Liêu Viễn nè ."

      Cõi lòng cha Quách tràn đầy cảm giác khó chịu.

      Trước đây cứ nói đến mớ đào hoa của ông, thì kiểu gì mẹ Quách cũng phải ghen tuông mấy ngày liền, ông phải dỗ dành các kiểu, rồi mua hoa, rồi ra ngoài ăn tối lãng mạn mới có thể dỗ xong.

      Thế mà hiện giờ,bà thậm chí còn chẳng thèm ghen tuông nữa đấy ? Lẽ nào ông già thật rồi ? còn lực hấp dẫn bà nữa sao ?

      Mọi người trong nhà cũng chỉ nhìn ra có một mình Liêu Viễn tốt thôi !

      Hừ !

      Cõi lòng cha Quách chua loét, tức tối bảo :" Nom cái tướng này thì chính là một tay ăn chơi rồi, giờ thì vẫn còn nhỏ tuổi, chưa có gan thôi. Sau này ra xã hội trải đời nhiều hơn thì biết thế nào đâu."

      " Theo cách nói của ông, xấu trai sẽ trăng hoa đàn đúm phải ?" Mẹ Quách cười lạnh," Trịnh Hổ ấy, ông còn nhớ ? Chỗ nhà cũ của chúng ta đó, nhà phía trước ấy, con trai nhà lão Trịnh."

      "Đó chính là thằng bé xấu xí mà chúng ta đã nhìn nó từ nhỏ đến lớn. Cho đến bây giờ vẫn xấu. Hồi nó nhỏ tôi muốn trái lòng khen nó hai câu mà tìm được lời nào. Người thì đã xấu như vậy, hiện giờ vợ mang bầu đấy, thế mà bên ngoài vẫn nuôi tiểu tam như thường ! Cả nhà biết hết, mỗi mình con vợ nó biết. Tháng trước mấy hàng xóm cũ chúng tôi ăn cơm với nhau, mẹ nó kể ra còn ra cái vẻ tự mãn nữa chứ, cho rằng con trai cho bà ta thể diện đấy ."

      " Đàn ông trăng hoa hay , thì cũng chẳng liên quan đến dáng vẻ đẹp hay đẹp.Đàn ông xấu đến đâu cũng muốn tam thê tứ thiếp, bản tính như vậy rồi. Đàn ông trăng hoa, khẳng ̣nh đầu tiên là nhân phẩm tốt. Tiếp nữa, ngoại tình thì phải trả giá đắt. Nhưng cũng chính vì cái đạt được thể so bì với cái mất cho nên mới phải kiểm soát bản thân mà thôi. Nếu có ngưỡng này thì đẹp trai, xấu trai cũng sẽ ngoại tình hết. Nói sao thì đều như nhau cả, cần chi phải một cái xấu chứ !"

      Cha Quách muốn nói đây là ngụy biện, nhưng lại thể nói ra lời phản bác được. Là đàn ông, ông biết rõ những gì vợ ông nói thực ra đều đúng cả.

      Cuối cùng, ông chỉ có thể bảo :" Tuổi nhỏ quá, tính cách ổn ̣nh đâu. Sau này thay đổi nhiều lắm ."

      Đây cũng là là điều mẹ Quách luôn canh cánh trong lòng.

      Quả thực, Liêu Viễn mới hai mươi tuổi chứ mấy.

      Tuổi đôi mươi thường cho rằng mình đã hiểu tất cả, cho rằng lời hứa của mình đáng giá ngàn vàng, nhất ngôn chính là cửu ̉nh. Cho rằng bản thân sẽ bao giờ hối hận về những việc mình đã làm hiện giờ.

      (*)Nhất ngôn cửu ̉nh : hình dung lời cực kì có sức mạnh, có tác dụng mang tính quyết định.

      Chỉ có trải qua một thời gian mài dũa, quay đầu nhìn lại, mới biết độ tuổi đó có bao nhiêu ngây thơ và bồng bột.

      Lời hứa đều thành tro bụi, lời thề đều bay theo gió.

      Những gì mà bạn cho rằng sẽ bao giờ hối hận thì cơ bản đều hối hết.

      Mẹ Quách thở dài, nói gì thêm nữa.

      Trong phòng yên tĩnh .

      Hai vợ chồng ông bà dần chìm vào giấc ngủ.

      Liêu Viễn hết sức u sầu khi phát hiện ra cậu em vợ đã cho tình báo sai lầm.

      phải nói là cha vợ tương lai đã có chút thoáng hơn sao ? Thế nào mà cảm thấy, cha vợ nhìn còn khó chịu hơn thế nhỉ ?

      Hai ngày trước cũng vẫn được xem như ôn hòa lễ độ mà, sao từ sáng sớm nay bắt đầu theo kiểu hăng hái bắt bẻ vặn vẹo nhỉ ?

      làm gì sai chứ ?

      Trong lúc âu sầu lo nghĩ mà động tác tay vẫn ngừng nghỉ. Chẳng mấy chốc, bàn đã bày ra một ̃a bánh rán hành nóng hổi. còn làm cả bánh canh nữa. "

      " Um....... " Quách Hằng cắn một miếng, phát ra tiếng ậm ừ khen ngợi ." On óa ! On óa !"( Ngon quá ! Ngon quá !"

      " Nuốt rồi hẵng nói ! " Quách Trí lấy đũa gõ . Cái tướng mày, ăn có cái bánh rán hành thôi mà phê thế kia rồi. Có gì đâu cơ chứ, chị gái mày thì muốn ăn lúc nào thì ăn đấy !

      " Bánh canh này làm ngon thật ! Đủ vị, sợi bánh cũng mịn!" Mẹ Quách cũng tiếc lời khen ngợi .

      Sáng sớm, cảnh đẹp thêm thức ăn ngon, ai mà thích chứ ! Đây mới gọi là sống !

      "Hừ ." Cha Quách bưng bát, hừ mũi.

      Hê, đây vẫn có người thích đó nha . Mọi người để ý ông, nhất ̣nh là ông ghen tỵ . Ghen tỵ trắng trợn luôn ấy.

      Liêu Viễn:" .........." làm sai chuyện gì chứ ?

      Thế nào mà ánh mắt cha vợ nhìn bất thiện thế nhỉ ?

      " Hôm nay ba mẹ ăn cơm trưa ở nhà đâu." Mẹ Quách nói," Ba tụi con tự ăn . Đừng cứ ở nhà mãi thế, lần đầu tiên Tiểu Liêu tới chỗ chúng ta, các con dẫn nhau ra ngoài chơi chút ."

      " Ba mẹ lại đâu thế ?" Quách Trí hỏi .

      " Sáng thì nhà cậu họ con, chiều thì nhà họ con. Con có ?"

      " !" Quách Trí trả lời một cách dứt khoát.

      Mấy năm trước, mỗi lần ra cửa cha mẹ cũng thích dẫn hai chị em theo. Về diện mạo và học hành các con đều tốt, đều thuộc hàng top trong họ hàng. Ai mà thích đưa những đứa con như vậy ra ngoài chơi chứ.

      Chỉ là trong hai năm đầu, Quách Trí làm việc ở Đế Đô cũng thuận lợi suôn sẻ, mẹ Quách cũng dẫn khoe khoang khắp nơi.

      Dần dần, tuổi tác của theo đó ngày một lớn lên, bà con họ hàng thấy là cũng dần thay đổi từ khen ngợi sang thành " Sao vẫn chưa có bạn trai thế ", " Phải tranh thủ lên thôi" các kiểu, cho đến bây giờ thì phát triển luôn thành " gả được thì phải làm sao đây ."

      Nói thật, tuy rằng bà con họ hàng cũng là có lòng tốt, nhưng ..... Bà nghe riết rồi đâm bực bội, đừng nói đến chính chủ Quách Trí. Cho nên nếu thích nhà họ hàng thì thôi, bà cũng ép nữa.

      Quách Trí thì Quách Hằng cũng tìm cớ luôn. Con trẻ ấy mà, thật lòng mà nói, cũng thích những việc như kéo thăm họ hàng.

      "Quách Trí, em có điện thoại ."

      Mới vừa đóng cửa tiễn ba mẹ xong, điện thoại di động của Quách Trí vang lên. Liêu Viễn đứng dậy đưa cho .

      Quách Trí vừa thấy điện thoại hiển thị " Triệu Thiên Trác", thì thoáng sững người ra rồi quay người về phòng nhận điện thoại.

      Liêu Viễn khỏi cau mày lại.

      Có lẽ là vì trong giai đoạn tình cuồng nhiệt, hoặc bởi vì con người Liêu Viễn rất tinh tế và nhạy cảm. Chút xíu dao động cảm xúc nhẹ của Quách Trí, thường cũng thể thoát khỏi ánh mắt của .

      Cuộc điện thoại này, có phải muốn nghe thấy thấy ?

      Liêu Viễn hơi do dự, vẫn kìm được mà tới trước cửa phòng ngủ .

      ", em ở vùng ngoài rồi...... Vâng, em về nhà nghỉ lễ ...... Mấy ngày nữa mới về ....." Quách Trí dường như thoáng ngần ngừ, rồi đột nhiên nói," Chuyện là...... hiện giờ em ........ có bạn trai rồi ...... ha ha ha, mới có ạ, vâng ,..... Ha hahah, hiểu là được ạ, chính là ý đó ạ....... Vâng vâng, ok, có rảnh thì liên hệ, cùng ăn một bữa. Vâng vâng...... được ạ. Bai bai."

      Tên Triệu Thiên Trác này, tưởng ám chỉ lần trước ta đã hiểu rồi chứ, ngờ vẫn nhớ thương đấy. Ok thôi, lần này ám chỉ nữa, mà chỉ rõ luôn. Nói rõ ràng là được thôi, chẳng qua chỉ là một đêm mong manh mà thôi, quá khứ chỉ là quá khứ.

      Vừa nghĩ tới đó, ngẩng đầu lên, Liêu Viễn đứng ngay ở cửa nhìn .

      " Làm em giật mình." Quách Trí vỗ ngực, quở trách," Sao tới mà cũng im ru ...... "

      Liêu Viễn nói lời nào bước tới ôm từ phía sau.

      " Sao vậy ?" Quách Trí băn khoăn có phải đã nghe được cuộc điện thoại kia hay ?

      Liêu Viễn im lặng hồi lâu, siết chặt lấy , rầu rĩ nói :" Đã nói rồi mà, được lăng nhăng !"

      Quách Trí dở khóc dở cười :" Con mắt nào của thấy em lăng nhăng hả ?"

      " Vừa rồi nghe lén điện thoại của em hả ?" Ngón tay chọc gáy ," nghe thấy em nói với ta sao, em nói em có bạn trai rồi."

      Có nghĩa là sau này sẽ qua lại nữa, Triệu Thiên Trác cũng rất có phong độ, tỏ ý đã hiểu rõ, cũng dây dưa.

      " Là người lái xe thể thao màu đỏ kia sao ?" Liêu Viễn hỏi .

      " Ừm...... " Quách Trí hơi chột dạ.

      Đột nhiên Liêu Viễn giật lấy điện thoại trong tay Quách Trí, mở nhật ký cuộc gọi, nhìn nhìn cái tên của người " Triệu Thiên Trác" kia một lúc. Sau đó nhảy ra danh bạ, xóa luôn cái tên "Triệu Thiên Trác."

      "Này !" Quách Trí hài lòng kêu lên.

      " được liên hệ với ta nữa ." Liêu Viễn siết chặt , cho nhúc nhích," Đã nói rồi mà, sau này chỉ được có mình thôi."

      Có chút cứng đầu, có chút bá đạo.

      Có vẻ như từ sau khi đồng ý làm bạn trai của , thì liền có chút ỷ thế .

      Khóe môi Quách Trí kìm được mà cong lên.

      Bản thân ..... có lẽ vẫn chưa nhận được những thay đổi rất nhỏ này.

      Thay đổi này rất tốt ..... Liêu Viễn à, đừng ngoan ngoãn nữa, ngoan ngoãn đến độ làm đau lòng.

      cũng nên vì mình mà sống cho thật tốt chứ.

      Cứng đầu một chút, sao cả.

      Liêu Viễn nhìn chăm chú vào mắt .

      KHóe miệng Quách Trí cong lên, đồng ý với :" Được !"

      Trong mắt Liêu Viễn lập tức dâng tràn ý cười hạnh phúc. Kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn .

      Ba ngày rồi, được nắm tay, được ôm ấp, được hôn hít, được vuốt ve, được ....

      Thật sự là nhớ muốn điên luôn !

      Phụ huynh ở nhà, Quách Trí liền dứt khoát nhắm mắt lại để mặc hôn sâu. Tựa như có cảm giác lén lút làm chuyện xấu sau lưng người lớn lúc còn nhỏ, kỳ lạ, và thích thú.

      Vừa ẩm ướt, mềm mại, luồng nhiệt chảy khắp cơ thể.

      Đáng tiếc, tiếng " Khụ ---- khụ " rất đúng lúc vang lên làm gián đoạn nụ hôn khiến người ta nóng người này.

      Quách Tiểu Hằng lảo đảo bưng cái ly từ phòng bếp quay trở lại phòng khách.

      Che mù luôn cặp mắt chó, kéo lấy thanh máu giữa trung.

      Thoi thóp.

      Mẹ nó chứ !

      Cậu ta còn dám nói biết tán gái !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :