1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (130/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 52: A Kiều, hôm nay có vị gì?

      Vị dâu tây!

      Hạng Vân Độc chịu đựng ánh mắt cười kì quái của cậu chủ Bạch, cũng biết cái đầu này của hằng ngày lại suy nghĩ những gì nữa, vỗ lên đầu A Kiều: “ thôi, về nhà nào.”

      A Kiều nhanh chóng chạy theo Hạng Vân Độc, được vài bước rồi lại lén quay lại đưa mắt ra hiệu cho Tiền Nhị.

      Tiền Nhị cúi đầu khom lưng: Hiểu, hiểu, bà cứ yên tâm.

      Gã quay lại tìm bà hai nhà họ Bạch, phần của Hạng cần, nhưng phần của Trần phải có. Tiền Nhị vô cùng tiếc số tiền kia nhưng có đánh chết gã gã cũng chẳng dám tự quyết định nhận tiền thay Hạng Vân Độc.

      Trước mặt bà hai nhà họ Bạch, Tiền Nhị còn phải ra vẻ cao nhân, thổi phồng Hạng Vân Độc như thể là người chỉ trời mới có, khiêm tốn, màng danh lợi, cao nhân náu mình, nếu thông qua Tiền Nhị gã thể liên hệ với cao nhân này.

      Bà hai nhà họ Bạch mỉm cười, lập tức coi Tiền Nhị như kẻ trung gian, lưu phương thức liên hệ của gã lại: “Sau này có chuyện gì còn phải nhờ tới Trần tiên sinh.”

      Nhiều bạn ắt có lợi, nhà họ Bạch có sản nghiệp ở Giang Thành, thế nào chẳng có lúc cần những người rành rẽ về khoản này.

      Nếu như Hạng Vân Độc cần khoản tiền kia bà hai nhà họ Bạch đưa hết cho A Kiều, còn khách khí cho Tiền Nhị thêm phần tiền gọi là lại uống nước.

      Tiền Nhị cũng vui hơn hớn, biết mối làm ăn này còn lâu dài, cũng thể lập tức cắt cổ người ta, chữ nào tới tấm gương bát quái xui xẻo của gã.

      Cậu chủ Bạch vẫn muốn hỏi Tiền Nhị để xin phương thức liên lạc của A Kiều, Tiền Nhị nhìn ta: “Cậu chủ Bạch này, cũng chẳng phải là tôi lời khó nghe đâu, nhưng bà kia của tôi ấy mà, ấy có thể chém cả ma nữ, cậu ở bên ngoài mà làm cái gì, khi ấy muốn biết là biết hết, lá gan này của cậu ấy mà… quá lớn rồi.”

      Cậu chủ Bạch vừa nghe vậy, sắc mặt từ mong đợi trở thành tiếc nuối, xinh đẹp xinh đẹp đấy nhưng trêu vào vẫn trêu vào được.

      Lần này Tiền Nhị có đắc tội ai cũng dám đắc tội thế ngoại cao nhân Hạng Vân Độc, dù sao tiền cũng lấy rồi. Tuy vậy sau khi thể thái độ, lúc , gã vẫn quên đưa tấm danh thiếp cho cậu chủ Bạch, biết đâu sau này ta còn có thể giới thiệu cho gã mấy mối làm ăn.

      A Kiều ngồi xe, lén nhìn vẻ mặt Hạng Vân Độc. Thấy trông cũng có vẻ tức giận lắm, xoa bụng : “Em đói quá.”

      Từ tối qua đến giờ, mới ăn có hai que kẹo, là ma cũng đói sắp ngất tới nơi rồi.

      Bà hai nhà họ Bạch đúng là định mở tiệc mời mấy vị “đại sư” bọn họ ăn nhưng ai muốn ở lại tòa nhà nhà họ Bạch lâu hơn bèn đồng loạt nhận tiền lên đường.

      Thực ra A Kiều cũng muốn ăn nhưng nhà họ Bạch có tang, toàn đồ ăn chay, thích đồ ăn chay chút nào, thà quay về Giang Thành, mời Hạng Vân Độc ăn còn hơn.

      A Kiều vẫn quên nghiệp lấy lòng cao cả, chỉ mong Hạng Vân Độc đừng nhớ tới những chuyện xấu mà làm nữa, hỏi : “ có đói ? muốn ăn gì?”

      Hạng Vân Độc vẫn lời, A Kiều hơi cắn môi, cố tìm lời để : “Theo liệu nhà họ Bạch có lập mồ cho Ngọc Đường Xuân ?”

      Cái này Hạng Vân Độc trả lời : “Tôi biết.”

      cũng hoàn toàn quan tâm, chức trách của là đưa bọn họ vào Hoàng Tuyền. Tốt nhất là nhà họ Bạch có thể lập mồ cho Ngọc Đường Xuân nhưng bà cụ nhà họ Bạch vẫn gánh lưng mạng người nữa, bà ta giết chồng mình là Bạch Bác Hàm, vẫn cứ phải trả giá đắt.

      Về việc các con trai của bà cụ nhà họ Bạch có biết việc bà ta động tay động chân như vậy hay tại vẫn còn chưa biết được nhưng đợi tới sau khi bọn họ chết , cũng có phán quan dưới Ty định tội cho bọn họ.

      A Kiều chủ động gợi chuyện với Hạng Vân Độc hai lần liền mà vẫn cứng rắn như vậy, cũng tức giận, quay mặt , nhìn ra ngoài cửa sổ, đến miệng cũng bĩu ra.

      Hạng Vân Độc đặt bàn tay lên vô lăng, bàn tay đặt lên cửa sổ xe. Bốn bề xung quanh là đồng ruộng dãy núi, ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây chiếu vào cửa kính ô tô. Nhân lúc quay đầu , Hạng Vân Độc nhìn lén qua khóe mắt.

      trẻ nhíu mày lại, miệng mím chặt, có vẻ như rất giận .

      ngờ vừa mới liếc nhìn cái, A Kiều đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp tầm mắt .

      Hạng Vân Độc khó xử, A Kiều vô cùng tức giận, liến thoắng: “Em thi được hạng nhất, sao lại đưa em công viên giải trí! Nếu phải nhờ em còn phải ở lại đó làm chú rể cho ma nữ nữa đấy!”

      Tuy thi được hạng nhất là do gian lận, cảnh nhìn thấy trong ảo cảnh cũng phải , lúc nhìn, Hạng Vân Độc ở trong ảo cảnh nữa rồi, nhưng A Kiều vẫn tỏ ra hợp tình hợp lý, có sách mách có chứng, xong còn hầm hừ nhìn Hạng Vân Độc chằm chằm, tủi thân khụt khịt: “Em lại còn đói thế này nữa chứ!”

      Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt ứa ra tủi thân sắp khóc, đói lả rồi, từ ngày hoàn dương làm người đến giờ, còn chưa bao giờ đói lâu như thế.



      Bóng cây lướt qua bên cửa kính, nhìn như thể lướt qua đầu . Hầu kết của Hạng Vân Độc hơi động đậy, thở dài: “Là lỗi của .”

      “Đương nhiên là lỗi của rồi.” A Kiều lẩm bẩm, Hạng Vân Độc chủ động nhận sai, lại vui, cúi đầu tìm trong chiếc ba lô hình đào của mình xem có gì để ăn .

      Cuối cùng tìm thấy cái kẹo.

      Bẻ kẹo làm đôi, nhét nửa vào miệng mình, nửa đưa tới cạnh miệng Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc lắc đầu: “Tôi ăn đâu.” Mới vừa hé miệng ra, A Kiều nhét kẹo vào miệng , đầu ngón tay hơi cọ vào lưỡi , lạnh lẽo gặp phải mềm mại.

      Đầu lưỡi cuốn miếng kẹo tới cuống lưỡi, là vị dâu tây, ngọt.

      vẫn nhai nửa cái kẹo kia, kẹo nhanh chóng hòa tan trong miệng nhưng mùi dâu tây lại lưu lại rất lâu. Đến lúc nửa viên kẹo này hoàn toàn tan mất, A Kiều dựa vào lưng ghế ngủ rồi.

      Thi thoảng Hạng Vân Độc lại nhìn về phía , gió thổi qua cửa sổ mở hé, thổi quét qua tóc mái trán . Lúc nằm mơ, miệng vẫn mấp máy, biết nghĩ đến đồ ăn ngon nào, vẫn còn hoàn toàn chưa trưởng thành.

      thể tiếp tục thế này được nữa.

      thể tiếp tục ở chung như vậy, đôi mắt Hạng Vân Độc nhìn thẳng về phía trước, cả quảng đường phía trước đắm chìm trong ánh mặt trời, nhưng đồng ruộng lại chìm trong bóng núi.

      Trường Trung học số 1 Giang Thành có học sinh nội trú. Thuê nhà bên ngoài an toàn, có thể ở trong trường, đến cuối tuần lại về nhà.

      A Kiều vừa mới thi được hạng nhất lại trốn học, chủ nhiệm Hách đích thân gọi điện cho Hạng Vân Độc. Đối với những học sinh có thành tích ưu tú nhưng tính tình kì quái, bọn họ thông cảm hơn chút, nhưng hy vọng ít nhất khi học có thể xin nghỉ trước.

      Chủ nhiệm Hách còn chủ động với Hạng Vân Độc nếu công việc của quá bận rộn, có cách nào chăm lo cho A Kiều nhà trường có thể cung cấp suất ở ký túc xá cho ở, có thầy giáo chuyên quản lý về cuộc sống, như thế còn có thể hòa mình vào tập thể dễ dàng hơn.

      Cái ôm đêm qua và tiếng tim đập quyết định thay cho .

      Hạng Vân Độc đưa A Kiều học. Lúc tỉnh dậy, tới trước cổng trường Trung học số 1, ngơ ngác hỏi: “ phải là về nhà à? phải là ăn đồ ngon à?”

      “Tôi phải về cục họp, hôm nay em phải học. Đây là giấy xin phép tôi viết bổ sung cho em.”

      A Kiều vui, nhưng lại nghĩ đến chuyện Hạng Vân Độc rất nghèo, ngày nào cũng bận rộn như thế mà còn nghèo như vậy, nghĩ ngợi rồi trả lời : “Thế được rồi, em chờ tan tầm, buổi tối công viên giải trí !”

      đường gần phân cục có tiệm cơm Tây, có thịt thăn bò chấm sốt sữa chua mà A Kiều thích ăn, lần có thể ăn được năm suất.

      Hạng Vân Độc muốn từ chối nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của , đồng ý: “Được, nhưng em phải ngoan ngoãn học .”

      A Kiều mua đống đồ ăn rồi vào trường. vào phòng học, ánh mắt mọi người đều tập trung người . Lần này lớp trưởng dám đến muộn tiết tự học nữa, cho cùng người ta học nghe giảng, làm bài tập vẫn cứ thi được hạng nhất cơ mà.

      A Kiều ăn no, lấy di động ra, nhận được tin nhắn của Tiền Nhị, cho nhà họ Bạch chuyển tiền tới tài khoản của gã.

      A Kiều hài lòng gật đầu, gật đầu xong mới cảm thấy có gì đó đúng, sao lại thế này. Bà cụ nhà họ Bạch và Tạ Phinh Chi đều vào Hoàng Tuyền, sao mà chẳng nhận được phần công đức nào thế này?

      A Kiều tức thở phì phì, đá cái vào bàn học, tiếng đọc bài của cả lớp bị phá ngang. ra cửa sau. Lần này lớp trưởng ngăn cản nữa, coi như phát , tiếp tục chỉ huy các bạn đọc tiếp.

      có công đức!

      A Kiều tức giận lòng vòng khắp trường học. Hôm qua thức trắng đêm, hết vòng này đến vòng khác trong tòa nhà của nhà họ Bạch, tìm được bà cụ nhà họ Bạch, giúp bà ta xử lý Ngọc Đường Xuân, cuối cùng là chẳng có chút công đức nào là sao?

      ngẩng đầu lên nhìn trời, Thiên Đạo keo kiệt quá mất! Bà hai nhà họ Bạch còn cho Tiền Nhị tiền uống nước kia kìa!

      A Kiều rầu rĩ vui, bữa sáng vừa mới ăn bị tiêu hóa sạch, lại trốn ra khỏi trường, mua đống đồ ăn, quyết định lên sân thượng tìm mấy người bạn ma kể buồn kể khổ, lại bị người phụ nữ mặt mày ngạc nhiên hoảng hốt cản lại. ta chỉ vào cổ họng mình, liên tục muốn gì đó với A Kiều, dường như là nhận ra A Kiều.

      Đấy chính là nữ phóng viên bị A Kiều cấm ngôn tháng.

      ta cảm thấy mình tìm được nạn nhân nữ trong vụ án Trần Ngưỡng Chính là ai, đó chính là Chu Mộng Khiết ở trường Trung học số 1 Giang Thành. ta vốn định tìm hiểu chút tin tức từ học sinh sau đó tới nhà của Chu Mộng Khiết, phỏng vấn Nghiêm Thu Bình chút. Trước khi phỏng vấn, tốt nhất là có thể biết được quan hệ giữa Chu Mộng Khiết và các bạn học có tốt hay , thành tích tốt nhưng tính cách có ôn hòa hay , có quan hệ gì chính đáng với Trần Ngưỡng Chính hay .

      Càng gay cấn càng tốt, ta đảm bảo có thể viết thành bài độc nhất vô nhị. Ngày tin này được đưa ra ngoài, ta nhất định nổi danh.

      ngờ ta còn chưa kịp hỏi câu nào, hai chữ của A Kiều khiến ta nên lời hơn tuần liền.

      bệnh viện kiểm tra đủ thứ, dây thanh quản có vấn đề gì nhưng quan trọng là phát ra thanh , cuối cùng bác sĩ đề nghị ta khám bác sĩ tâm lý, có khi là bởi nguyên nhân tâm lý mới khiến ta thể phát ra tiếng.

      Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới A Kiều, ta canh ở cổng trường Trung học số 1 Giang Thành mấy ngày nhưng vẫn nhìn thấy bé xinh đẹp cách kì lạ kia.

      Khó khăn lắm mới tìm được A Kiều, ta làm sao có thể thể thả , còn kéo lại khoa tay múa chân.

      A Kiều nhìn ta lúc, nhớ ra ta là nữ phóng viên hỏi về Chu Mộng Khiết kia. Vốn tâm trạng rất tệ, thấy nữ phóng viên này cúi đầu viết gì đó lên giấy, đưa cho xem, A Kiều giở tờ giấy ra. Trong đó liệt kê loạt câu hỏi, có phải Chu Mộng Khiết được Trần Ngưỡng Chính điều trị tâm lý trong thời gian dài hay , có phải Trần Ngưỡng Chính được học sinh bọn họ thích hay , có phải giữa hai người đó có quan hệ đương hay .

      A Kiều nheo mắt nhìn ta, thế này là ta tự lao vào họng súng.

      Nữ phóng viên lại cầm lấy giấy bút, định năn nỉ A Kiều để ta được liền phát ra tay mình run lẩy bẩy, chẳng viết ra nổi chữ nào. ta ngoác miệng gào khóc nhưng chẳng có ai nghe thấy tiếng khóc của ta.

      A Kiều vừa nhai thịt bò khô vừa vào cổng trưởng, vừa mới trước khu dạy học thấy tia sáng vàng lên, phần công đức dừng lại người .



      Miếng thịt bò khô A Kiều ngậm trong miệng rơi xuống đất, hoàn toàn đờ ra, chẳng hiểu chút nào hết, cho cùng cái gì mới tính là công đức.

      Hạng Vân Độc vừa đến phân cục, Khương Thần chạy ra đón, với : “ Hạng, Tây Thị mới có vụ án giết cả nhà, thủ pháp gây án rất giống với vụ án ở số 48 đường Linh Đốn kia, tổng cục hy vọng chúng ta có thể phái người đến đó giúp đỡ điều tra.”

      Đương nhiên Lão Giang muốn cử người thân cận với mình đến đó, ông ta tìm Hạng Vân Độc.
      Last edited: 6/12/20

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 53: A Kiều, hôm nay cứu người ?

      Cứu chứ!

      Lão Giang gọi Hạng Vân Độc vào văn phòng: “Mấy người phá án năm đó, người thăng chức, người bị điều , cử cậu là do cậu làm quen với hồ sơ vụ án từ trước.”

      Phân cục cũng phải có người ở lại, Cung Luật thứ nhất là quen thuộc với vụ án này, thứ hai ta là đội trưởng, thể cứ như vậy.

      Hạng Vân Độc vừa mới bắt được Trương Phong, có tiếng tốt ở tổng cục, lần này phái , là hỗ trợ phá án, làm tốt có lợi cho , nếu phá được cũng chẳng phải là trách nhiệm của . Lão Giang định dùng hết sức để bồi dưỡng .

      Hạng Vân Độc hề nghĩ ngợi gật đầu đồng ý: “Được ạ, cháu , khi nào xuất phát ạ?”

      “Cậu mau mau làm thủ tục hợp tác , càng sớm càng tốt.”

      Lần này có thể là nửa tháng cũng có thể là đến tận hai ba tháng, đợi vụ án bên kia xong xuôi mới có thể về Giang Thành: “Cháu biết rồi ạ, cháu về sửa soạn ít đồ đạc rồi làm thủ tục ở trọ ở trường cho em cháu.”

      Lão Giang gật đầu: “ , lúc cậu ở đây, đội giúp đỡ chăm lo cho em cậu, có chuyện gì cứ câu là được.” Cuối cùng, ông ta lại dặn dò , “Vân Độc, tôi vẫn luôn kỳ vọng rất cao ở cậu, làm cho tốt vào nhé.”

      Hạng Vân Độc biết ý ông ta: “Cảm ơn cục trưởng Giang.”

      Vừa ra khỏi văn phòng, Hạng Vân Độc liền gọi điện thoại cho Tiền Nhị: “Chuyện ngày hôm qua tạm thời tính toán vội, nhưng tôi để yên. Nếu tôi mà biết ông lại đưa ấy lung tung ông biết hậu quả rồi đấy.”

      Tiền Nhị vẫn còn đếm tiền, số tiền nhà họ Bạch đưa cho ông ta phải là con số , tuy rằng ít hơn nhiều so với dự kiến của ông ta nhưng ông ta vượt qua hiểm nguy mới quay về được, lại còn kiếm được khoản, hôm nay mở cửa hàng cũng cần phải mời chào ai nữa.

      Châm trà, định nghe kịch, tiếng hát vừa mới phát ra, Tiền Nhị run lẩy bẩy, mau chóng chuyển sang kênh đài khác, chuyển sang kênh đọc sách, nghe say sưa nhận được điện thoại của Hạng Vân Độc.

      “Đó là bà nhất định đòi theo tôi đấy chứ, tôi dám cản ấy mà…” Biết những lời dối kiểu này lừa nổi Hạng Vân Độc, Tiền Nhị lập tức hứa hẹn, “Đội trưởng Hạng, tôi dám mà, sau đêm hôm qua, tôi còn chẳng dám nghe hát kịch nữa đây này.”

      Hạng Vân Độc lại cảnh cáo Tiền Nhị thêm lần nữa, những chuyện này được để dính dáng đến A Kiều nữa, nếu đồng đội của tới tiệm của Tiền Nhị, điều tra đồ cổ của gã ngay lập tức.

      Tiền Nhị than cũng than nên lời, đành phải cắn răng chấp nhận.

      Hạng Vân Độc nghĩ ngợi hồi rồi lại gọi điện thoại cho Khương Mật: “Tôi sắp công tác Tây Thị thời gian, mình Trần Kiều ở lại trường, tôi yên tâm lắm, có thể làm phiền có thời gian liên lạc với ấy ?”

      cũng biết phải nhờ ai khác. Ở Giang Thành, ngoại trừ , A Kiều cũng chỉ quen biết Khương Mật, còn rất thích Khương Mật nên đành nhờ Khương Mật chăm sóc cho .

      Khương Mật nhận được điện thoại của Hạng Vân Độc còn tưởng rằng lại sắp tới trường lấy bằng chứng. Vụ của Trần Ngưỡng Chính mới qua được mấy ngày, sinh viên khắp trường vẫn bàn luận.

      Các biết chuyện thế mà lại có những sinh viên nam tham gia những diễn đàn học tập loại này, cũng tự phát thành lập nhóm , gọi là “Phản PUA”, đưa những việc mình cảm thấy bình thường lên diễn đàn hỏi, xem có phải mình bị đưa vào bẫy mà biết .

      ngờ là lại vì chuyện Trần Kiều. Khương Mật cũng thích A Kiều, cảm thấy tuy hay làm nũng nhưng lại ngây thơ đáng nên đồng ý với Hạng Vân Độc: “Được chứ, cuối tuần em đưa ấy ra ngoài chơi, ra ấy là bé rất ngoan, đừng lo lắng quá.”

      “Đợi tôi quay về mời ăn.” Hạng Vân Độc vừa vừa cười gượng, vẫn còn chưa đâu mà lo lắng loạn cả lên.

      Nhỡ đâu làm quen được với bạn học làm sao bây giờ? Nhỡ đâu thân thiết quá, lại học cái xấu làm sao bây giờ? Nếu như quen sinh hoạt tập thể làm sao bây giờ…

      Từ giọng của , Khương Mật có thể nhận ra lo lắng nhiều thế nào, hóa ra lúc còn thích , lo lắng của dành cho người khác khiến lo lắng, giờ buông được, buồn khổ kiểu này của Hạng Vân Độc còn khiến cảm thấy vui vui.

      Cuối cùng cũng hiểu được cảm giác mà từng phải chịu đựng.

      A Kiều còn chưa biết chuyện của mình được sắp xếp chu đáo. Sau khi nhận được phần công đức, liền về phòng học ngồi thất thần.

      Giờ tự học buổi sáng còn chưa kết thúc, đại biểu môn học vẫn còn đứng bục giảng hướng dẫn học, đưa mắt nhìn A Kiều mấy lần rồi lại lặng lẽ nhìn chỗ khác, chẳng ai dám chọc vào .

      A Kiều nghĩ ngợi cả buổi, cuối cùng nghĩ ra: Chẳng lẽ là bởi nhận tiền nên mới được tính là công đức?

      Đại biểu môn học đọc xong bài văn cổ cuối cùng, giờ tự học buổi sáng kết thúc, loa trường liên tục gọi mọi người xếp hàng vào hội trường lớn. Nhà trường mời học sinh cũ có tiếng về trường diễn thuyết.

      Có mấy người trong lớp số 10 nhìn A Kiều đầy vẻ hâm mộ, lúc chương trình học ngày thứ sáu kết thúc, ba mươi người đứng đầu trong bảng Top 100 bọn họ được khu du lịch suối nước nóng.

      Dưới ánh mắt của mọi người, Trịnh An Ni tới trước mặt A Kiều. nàng cảm thấy mình cũng gần như được coi là bạn của A Kiều. Khi nãy ở đây, nghe thấy loa của trường, Trịnh An Ni nhắc : “Trần Kiều, cậu chuẩn bị hành lý xong chưa? Buổi chiều, sau khi tan học, các cậu lên xe bus khu du lịch suối nước nóng đấy.”

      “A!” Hôm nay còn hẹn công viên giải trí với Hạng Vân Độc mà!

      A Kiều vội vàng cúi đầu nhắn tin, muốn khu du lịch suối nước nóng trước, hôm khác lại công viên giải trí.

      Trịnh An Ni ở bên cạnh A Kiều, cùng nhau vào hội trường lớn. A Kiều nhắn tin xong, cả lớp tới hội trường lớn. Theo thứ tự xếp hạng trong kỳ thi, A Kiều ngồi ở vị trí bên trái hàng đầu tiên.

      Bên cạnh là học bá Thẩm Hi của lớp số 1.

      Thẩm Hi ngồi vào chỗ từ trước, cậu vốn định hạ chiến thư với A Kiều, là lớp số 10, còn là học sinh bên ngoài mới chuyển trường tới, nghe lại từ nước ngoài chuyển về.

      Giỏi tiếng thôi, chương trình dạy những môn khác lại cũng tốt thế à, đương nhiên Thẩm Hi cam lòng.

      Cậu vẫn ngồi học thuộc từ mới, bỗng có cảm giác chỗ ngồi bên tay phải mình có người ngồi xuống. Cậu đóng sách lại, đẩy kính lên, định đưa ra lời khiêu chiến với bạn học Trần Kiều này.

      Vừa quay sang thấy A Kiều phồng miệng, ngậm kẹo que, hai tay cắm trong túi áo đồng phục, đưa mắt nhìn quanh. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay sang nhìn cậu, ngậm kẹo que hỏi cậu: “Sao vậy?”

      Thẩm học bá hơi đỏ mặt, lời khiêu chiến chuẩn bị sẵn cũng nên lời, nghẹn họng lát, đến vành tai cũng đỏ hồng lên: “Bạn… Bạn là Trần Kiều à?”

      “Đúng thế.” A Kiều rút kẹo que ra, nhìn cậu chằm chằm, “Sao vậy?”

      Thẩm Hi ném hết những lời lẽ hào hùng chí khí của mình lên tận chín tầng mây, cậu đẩy chiếc kính: “Tôi là Thẩm Hi, tôi muốn trao đổi chút với cậu về phương pháp học tập hằng ngày, cậu tự học chương trình học năm thứ ba à?”

      A Kiều thấy cậu thanh tú nho nhã, có vẻ thư sinh nên cũng thấy ghét cậu, cậu lại còn năng chân thành như thế nên cười với cậu: “Tôi có phương pháp học tập, tôi học tập.”

      Nếu như người khác những lời ra vẻ thế này, Thẩm học bá chắc chắn thầm chửi trong lòng, nhưng cậu lại nhìn chiếc lúm đồng tiền má A Kiều, chẳng được chữ nào, ngơ ngẩn hồi rồi yên lặng quay đầu về.

      Tinh thần học tập của Thẩm học bá chưa từng tăng cao như thế, cậu nhất định phải thi được hạng nhất, phải làm Trần Kiều chú ý tới cậu!

      Học sinh lục tục vào hội trường lớn. Lần này, nhà trường mời ba học sinh cũ tới diễn thuyết, trong đó có người trước khi lên sân khấu còn chuyện rất lâu với chủ nhiệm Hách.

      A Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông kia chớp mắt. Trong hội trường lớn toàn người là người, hơn nữa lại còn toàn là những người trẻ tuổi khí thế bừng bừng. Những thời điểm như thế này thường có bạn ma nào.

      Nhưng ngoại trừ A Kiều, cổ người kia còn có ngồi, hai đùi thòng xuống trước ngực người kia, cầm quyển sách trong tay, đặt sách lên đầu người đàn ông.

      Người đàn ông này mặt áo vest, giày da, tuy có con ma cưỡi lên cổ nhưng chẳng có ảnh hưởng gì đến ta, ta chuyện với chủ nhiệm Hách, lúc tự nhiên sắc mặt lại thay đổi.

      Chủ nhiệm Hách thậm chí còn vỗ lên vai ta, A Kiều dỏng tai lên nghe lén, chủ nhiệm Hách với ta: “Đó phải lỗi của em, chẳng ai nghĩ tới thành ra như thế, giờ em thành công như vậy, rất lấy làm tự hào, chuyện qua rồi cứ để nó qua .”

      Chủ nhiệm Hách nhìn tay người đàn ông, thấy có nhẫn cưới, cũng chắc giờ ta có gia đình hay chưa, khéo léo khuyên ta: “Em phải nhìn về phía trước.”

      Người đàn ông trả lời, ta cúi đầu, mặt lên vẻ tiếc nuối, thể nào quên được, ngẩn ra: “Trong lòng em, Giai Oánh vĩnh viễn vẫn ở cái tuổi kia, vĩnh viễn trẻ trung, mà em già rồi.”

      Chủ nhiệm Hách hơi nhíu mày: “Đợi buổi diễn thuyết kết thúc, em đến văn phòng , chúng ta chuyện chút.”

      Lúc bọn họ chuyện, ma nữ cổ người đàn ông ngẩng đầu nghiêm túc lắng nghe, mặt có vẻ đau buồn, còn mở miệng gì đó với chủ nhiệm Hách nhưng có điều chủ nhiệm Hách nghe thấy chữ nào.

      A Kiều nhìn thoáng qua bảng tên bục của hội trường, cảm thấy tên của người đàn ông rất quen, nhất định là nhìn thấy ở đâu đó rồi, suy nghĩ lát mới nhớ ra, lúc lên sân thượng gặp mười em, thấy cái tên này tường.

      vách tường sân thượng, cái tên “Chu Triết Hãn” được khắc thẳng thớm, bên cạnh đó là cái tên “Nhậm Giai Oánh” được khắc bằng loại bút khác.

      trái tim tình lớn bao bọc lấy hai người bọn họ.

      Người đàn ông này là Chu Triết Hãn, ngồi cổ ta chính là Nhậm Giai Oánh, mong muốn có được công đức của A Kiều trỗi dậy.

      Thẩm học bá lấy hết can đảm, định hỏi phương thức liên hệ của A Kiều nhưng cậu vừa mới quay đầu sang, thiếu nữ bên cạnh biến mất tăm. Thẩm học bá siết chặt nắm tay, kì thi hằng tháng lần sau cậu nhất định phải vượt qua Trần Kiều!

      A Kiều theo Chu Triết Hãn ra khỏi đó, lúc còn làm thủ thuật che mắt, chẳng ai phát ra là theo.

      Thực ra Chu Triết Hãn phải là học sinh tốt nghiệp từ trường này. Năm cuối cùng, ta chuyển trường nhưng sau khi xem tin tức, ta chủ động liên hệ với chủ nhiệm Hách, tìm hiểu tình hình ở trường, tình nguyện về trường diễn thuyết.

      ta tham quan từng cái cây ngọn cỏ trong trường, so với trí nhớ của ta, tất cả thay đổi rất nhiều.

      A Kiều theo ta, gần quá, xa quá, cũng chẳng biết rốt cuộc người đàn ông này tìm cái gì, cứ dạo vòng quanh khắp cả khuôn viên trường, thư viện lát, sân thể dục lát, còn đứng trước phòng học người nhìn chằm chằm chiếc bàn học hồi lâu.

      A Kiều cảm thấy có thể người này bị ma nữ cưỡi lâu quá, đầu bị đè nên hỏng luôn rồi biết chừng.

      Cuối cùng, Chu Triết Hãn dọc theo cầu thang lên sân thượng. Cửa sân thượng khóa chặt, ta giơ tay ra đẩy, chiếc khóa kia nhàng vang lên tiếng lạch cạch rồi mở ra, Chu Triết Hãn cúi xuống nhìn tay mình.

      ta đẩy cửa ra, A Kiều lặng lẽ theo phía sau, biết ma nữ này định làm gì.

      Chu Triết Hãn tìm lát mới tìm được bức tường khắc chữ kia, ta ngồi xổm xuống, dùng tay lau sạch rêu xanh tường gạch, làm lộ ra hàng chữ phía dưới “ rời bỏ, sống chết có nhau.”

      Lúc Chu Triết Hãn làm những việc này, mười em sân thượng chia làm hai bên, năm con ngồi xổm bên trái, năm con ngồi xổm bên phải, mười cái đầu đồng loạt quay sang nhìn ta, khe khẽ bàn bạc.

      “Có phải là ta định nhảy lầu ?”

      “Tốt nhất là nên, chỗ này chật lắm rồi.”

      “Còn có chỗ đây này.”

      Mười con ma nắm tay nhau, định đuổi Chu Triết Hãn .

      Nhưng Chu Triết Hãn lại lau nước mắt đứng dậy, cất bước dẫm lên bậc thang, phía trước là lưới sắt bọc kín mít, có tác dụng đề phòng học sinh nhảy lầu, ta lẩm bẩm: “Nếu như năm đó cũng có cái này, có phải cậu chết ?”

      Ma nữ nhảy từ cổ ta xuống, vươn tay, lao về phía ta.
      Last edited: 6/12/20

    3. hayley

      hayley Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      45
      Huhu.... Truyện hay quá. Theo bạn từ Lão Đại Là Nữ Lang tới bộ này quả là quyết định sáng suốt mà. Phải công nhận là bộ này hành văn bằng nhưng nội dung lại phản ảnh nhiều vấn đề trong cuộc sống. Thêm cách tiếp cận và nhân vật chính cũng lạ thành ra vẫn cuốn hút người đọc. Vừa thấy tội Hạng, vừa thấy đáng. có tình cảm với A Kiều mà cứ muốn đẩy ra xa. Ai mướn ngày xưa hậu cung đông đảo quá làm chi. Thêm chị A Kiều, cứ ngây thơ, lo kiếm công đức và đồ ăn làm độc giả dở khóc dở cười. Chắc kiểu này còn lâu đôi trẻ mới nhận ra tình củm của mình. Hóng chương sau để sang vụ án tiếp theo. Cám ơn Iris dịch nhé. Đọc truyện người khác dịch mình còn bỏ qua phần chú thích. Mà gặp truyện bạn là đọc ko sót gì, toàn điều thú vị . Thêm ng dịch cũng có tâm kiểm chứng và bổ sung kiến thức nữa chứ. Đúng là lâu rồi đọc được mấy bộ hợp ý như truyện bạn lựa. Cám ơn bạn rất rất nhiều luôn❤❤❤
      Iris NMãi yêu editor thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 54: A Kiều, hôm nay tức điên ?

      Điên rồi!

      Trong nháy mắt, Chu Triết Hãn thảng thốt, ta đứng bậc thang, giang tay ra, cảm nhận cơn gió từ đầu ngón tay thổi tới, khóe miệng mang nụ cười.

      Nhậm Giai Oánh nhảy từ người ta xuống, giang tay ôm người .

      Cảnh tình cảm giữa người ma nhanh chóng bị A Kiều phá vỡ, cho rằng Chu Triết Hãn định nhảy lầu, đưa tay ra túm chặt ta: “Chết vì nhảy lầu xấu lắm đấy.”

      Chu Triết Hãn bị thiếu nữ túm lấy bả vai, kéo xuống bậc thang, ta thấy A Kiều mặc đồng phục của trường Trung học số 1, cười gượng gạo, giải thích: “Tôi định nhảy lầu.”

      Nhậm Giai Oánh đứng ngay cạnh ta, đến giờ A Kiều với thấy ấy thọt chân.

      Thân thể ấy nhạt nhòa lắm rồi, thời gian ở lại dương thế còn nhiều nhưng vẫn cứ dùng bóng dáng mờ mờ ôm lấy người .

      Hai mươi năm trước, lúc hai người bọn họ vẫn là học sinh trung học, họ cũng lên sân thượng tòa nhà Hồng Lâu này như thế. Ở đây, Chu Triết Hãn dạy thêm toán cho Nhậm Giai Oánh, hai người ngồi mặt đấy, lúc cảm thấy buồn phiền đứng bên lan can hóng gió, mặc sức tưởng tượng về tương lai.

      Kết quả học tập của Chu Triết Hãn tốt hơn Nhậm Giai Oánh rất nhiều, ấy muốn thi được vào cũng trường đại học với ta, chứ phải để Chu Triết Hãn hạ thấp tiêu chuẩn cho bằng ấy.

      Từ ngày này qua ngày khác, ngày hôm sau lại cố gắng hơn ngày hôm trước. Ngày nào tan học họ cũng ở chỗ này, cổ vũ lẫn nhau.

      Trong giấc mộng của tuổi trẻ, họ cùng nhau thi vào trường đại học ở Bắc Kinh, tới rất nhiều nơi chưa từng tới, nhìn biển xanh, ngắm cát vàng, còn hẹn ước rằng năm mới phải cùng chờ tiếng chuông, xem pháo hoa.

      Những thứ đó đều thể thực được nữa.

      Chu Triết Hãn đứng bục cao nhìn ra xa. Hai mươi năm sau, lại đứng ở nơi này, cuối cùng ta có thể cho mình thương rằng ta làm thay tất cả những gì bọn họ hẹn ước với nhau.

      Hóa ra phải ma nữ này muốn hại người, A Kiều nhăn mũi, quay đầu định . Trong tất cả các thể loại phim, chỉ có hứng thú với phim tình cảm.

      Nhưng Nhậm Giai Oánh chú ý tới ánh mắt của A Kiều, ấy bay tới trước mặt A Kiều rồi ngừng lại, thử thăm dò : “Có phải có thể nhìn thấy tôi ?”

      Thấy cũng thấy rồi, A Kiều thể giả vờ như biết, gật đầu: “ chính là con ma thứ mười hả?”

      So với mười em sân thượng, ấy chết rồi nhưng vẫn đẹp hơn chút, lại vẫn có thần trí, giống như mười con ma kia, phải cúng bái cái đầu mới thông minh chút, A Kiều hỏi ấy: “Sao lại tự sát thế?”

      Nhậm Giai Oánh lắc đầu: “Tôi tự sát.”

      ấy mắc phải loại bệnh trị hết được, ngay từ đầu chỉ là hành động được theo mong muốn của mình, sau đó thể , thể viết, thể ăn uống, cuối cùng mất ý thức, giã từ thế giới này.

      Nhậm Giai Oánh vốn là người thoải mái. Trong lớp, ấy là người hay cười nhất, còn là người giỏi vận động, trong đại hội thể thao của trường, lần nào ấy cũng lấy được huy chương chạy nước rút và nhảy xa.

      Chuyện bọn họ sớm bị giáo Hách phát , hơn nữa vì ấy mắc bệnh nan y như thế, chuyện này càng trở nên oanh liệt.

      tự lại lúc nào cũng dễ ngã mà lúc ngã xuống, thể tự bảo vệ bản thân. Chu Triết Hãn quan tâm đến ánh mắt của các bạn, ngày nào cũng đỡ ra khỏi lớp, giúp ăn uống.

      Nhậm Giai Oánh muốn thế, ấy quyết định thôi học, muốn làm ảnh hưởng đến Chu Triết Hãn, căn bản thể khỏi bệnh.

      Trước khi nghỉ học, ấy chia tay với Chu Triết Hãn, chào tạm biệt thầy và bạn học, ấy viết tất cả tâm của thời thiếu nữ thành danh sách nguyện vọng, định giấu nó sân thượng của Hồng Lâu, nơi bọn họ khắc chữ.

      ấy định đứng hóng gió lần cuối cùng, giống như bọn họ vẫn thường làm, ấy muốn làm lần cuối, từ biệt trường học nhưng ấy lại đứng vững. Lúc ngã xuống, bởi ngón tay thể gập lại như bình thường, ấy căn bản nắm được lan can.

      Mười em sân thượng chán lâu lắm rồi, lúc này nắm tay nhau thành vòng tròn, bao lấy Chu Triết Hãn ở giữa, chạy vòng quanh hết vòng này đến vòng khác.

      Cũng may Chu Triết Hãn nhìn thấy. Nếu nhìn thấy, có khi ta sợ đến mức quỳ rạp mặt đất, có bò cũng đứng dậy nổi.

      A Kiều tự coi mình là đại ca của mười con ma này, có trách nhiệm dạy dỗ bọn họ. Trước mặt con ma trước mà lại làm cái trò này, đúng là quá mất mặt, quay đầu lại lườm bọn họ: “Đừng có làm loạn lên nữa!”

      Nhậm Giai Oánh bật cười, mái tóc dài của ấy được tết thành hai bím tóc, nhìn có vẻ nhàng nhã nhặn nhưng lúc cười lại sang sảng phóng khoáng, ấy với A Kiều: “Nếu có thể, xin nhờ với cậu ấy, tất cả tâm nguyện của tôi được hoàn thành, tôi… sắp phải rồi.”

      Bản thân ấy cũng có thể cảm nhận được, thời khắc của ấy sắp tới rồi.

      Nhậm Giai Oánh để lại danh sách tâm nguyện. Thuở thiếu nữ, ấy có rất nhiều tâm nguyện trẻ con buồn cười, ví dụ như tàu lượn siêu tốc năm lần nôn, ví dụ như trèo lên đỉnh Trường Thành cắm lá cờ đó viết mấy chữ “Nhậm Giai Oánh Chu Triết Hãn”.

      Những tâm nguyện đó của ấy được hoàn thành cả rồi, Chu Triết Hãn làm thay ấy.

      ấy vẫn luôn theo bên cạnh Chu Triết Hãn, nhìn ta học, tìm việc, mỗi dịp nghỉ, ta lại lấy ra danh sách nguyện vọng ố vàng kia, lần lượt lên kế hoạch, thực tâm nguyện cho ấy.

      Lúc làm những việc đó, Chu Triết Hãn chưa từng nghĩ rằng người của ta thực ở bên cạnh ta.

      A Kiều được ma nhờ vả, tới bên cạnh Chu Triết Hãn, nghe được câu nào lặp lại câu đó: “Nhậm Giai Oánh , tâm nguyện của ấy được hoàn thành cả rồi, ấy đến lúc rồi, sắp phải , ở lại mình phải ăn cho ngon, ngủ cho tốt, đừng để cho mình tiếp tục lỡ dở nữa, ấy cảm thấy Tống theo đuổi kia cũng là người tốt.”

      A Kiều những lời này chẳng có cảm xúc gì nhưng Chu Triết Hãn càng nghe lại càng kinh ngạc, cuối cùng trong mắt thậm chí còn có nước mắt dâng lên. Hóa ra đó phải là ảo giác của ta, hóa ra ấy thực ở bên cạnh ta.

      A Kiều nhìn thấy người đàn ông khóc lóc như vậy, nổi da gà khắp người. xoa cánh tay, chỉ tay về khoảng ta nhìn thấy: “ ấy thế đấy.”

      Chu Triết Hãn cúi gập người, nước mắt yên lặng chảy xuống, dùng tay áo che mặt. Nhậm Giai Oánh dịu dàng ôm lấy người . Tuy ta nhìn thấy, cũng cảm nhận được nhưng ấy vẫn hôn lên môi ta rồi : “Đừng khóc, chẳng phải chúng ta hứa với nhau rằng khóc sao?”

      Chu Triết Hãn cố gắng kiềm chế cảm xúc, ta ngẩng đầu lên nhìn về phía A Kiều, hai mắt đỏ hoe, : “ ấy còn tâm nguyện chưa được hoàn thành.”

      A Kiều tò mò nhìn về phía Nhậm Giai Oánh. Nhậm Giai Oánh lại đưa tay sờ lên đầu Chu Triết Hãn, thở dài.

      Chu Triết Hãn lấy tờ danh sách tâm nguyện ố vàng từ trong túi áo gần sát ngực, mở nó ra, đó ngập tràn nguyện vọng. Mỗi lần hoàn thành cái, ta đều đánh dấu tích vào đằng sau.

      Sau khi hoàn thành toàn bộ, ta mới phát ra danh sách này còn giấu tâm nguyện nữa.

      “Nhậm Giai Oán muốn làm dâu của Chu Triết Hãn.”

      Hàng chữ này bị Nhậm Giai Oánh giấu , giấu giữa rất rất nhiều nguyện vọng, ở chính giữa danh sách, dùng chữ để vẽ thành trái tim.

      Tâm nguyện này từ lâu chẳng phải là tâm nguyện của mình Nhậm Giai Oánh, mà cũng là tâm nguyện của Chu Triết Hãn, ta coi đây chính là hy vọng sống sót duy nhất của mình.

      Chỉ có nguyện vọng này là vĩnh viễn thể thực thay cho ấy.

      Nhậm Giai Oánh mang tiếc nuối này đầu thai nhưng tiếc nuối này cũng khiến giữa hai người có thêm đoạn nhân quả, có lẽ lập tức gặp lại trong kiếp sau nhưng luân hồi nhiều lần thể nào cũng gặp được nhau.

      A Kiều chống má, suy nghĩ lát, Ngọc Đường Xuân chết rồi còn liên tục diễn diễn lại cái ngày tươi đẹp mà ấy lấy chồng, như vậy có thể thấy được rằng dù là phụ nữ hay là ma nữ lấy chồng vẫn rất quan trọng.

      “Hay là hai người làm lễ cưới .” mua bộ áo cưới rồi đốt cho Nhậm Giai Oánh, làm lễ cưới giả, như thế nguyện vọng của cả người lẫn ma đều được thỏa mãn.

      Sau đó sao à, Nhậm Giai Oán đầu thai cho tốt, Chu Triễn Hãn sống tốt cho đến khi chết.

      Bởi có nguyện lực, hình bóng mờ nhạt đến gần như trong suốt của Nhậm Giai Oánh lại lên lần nữa, mặt ấy đầy vẻ chờ mong. ấy nhìn A Kiều : “ có thể à?”

      Mấy ma nữ các người… đều muốn kết hôn thế hả?

      A Kiều nghĩ ngợi rồi đưa cho Chu Triết Hãn số điện thoại của Tiền Nhị: “ tìm ông ta, bảo ông ta làm.”

      Chu Triết Hãn đưa tay ra, Nhậm Giai Oánh nắm hờ tay ta, mười em sân thượng tạo thành vòng tròn lớn, ngân nga trong miệng khúc nhạc hôn lễ.

      A Kiều nhăn mũi, mau chóng rời khỏi đó. Trước khi , Nhậm Giai Oánh quay đầu lại, khom lưng lời cảm ơn với A Kiều: “Cảm ơn .”

      có gì.” A Kiều mấy để ý, xua tay. Tay vừa đưa lên, tia sáng vàng rơi xuống lòng bàn tay . A Kiều nhìn chằm chằm ánh sáng vàng đó, sững sờ, quyết định phải tìm Liễu Vạn Thanh để hỏi ràng câu, công đức này cho cùng là cái gì.

      phồng mặt thắc mắc, bỗng di động rung lên, nhận được tin nhắn của Hạng Vân Độc【 trèo tường ra đây 】.

      A Kiều lập tức vui hẳn lên, ngờ Hạng Vân Độc tới đón sớm như thế. A Kiều nhảy nhót, lấy ba lô của mình chạy tìm Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc sửa soạn xong xuôi, lái xe tới bức tường sau trường Trung học số 1 chờ A Kiều ra ngoài. Khuôn viên trường học yên ắng, học sinh vẫn học. dựa vào cạnh xe, châm điếu thuốc, hút mạnh mấy hơi, nghĩ xem phải với như thế nào.

      A Kiều từ trời nhảy xuống, Hạng Vân Độc tùy tay dụi thuốc lá, giang hai tay ra đỡ .

      Thiếu nữ dừng lại cách vững vàng trong ngực , cười hì tiếng với , rồi buông cánh tay ra, trong mắt tràn ngập niềm vui, ngồi vào xe vẫy tay với : “Nhanh lên nào.”

      A Kiều tưởng rằng bọn họ sắp trốn học công viên giải trí.

      Hạng Vân Độc nhìn , vốn khó , giờ lại càng khó hơn.

      ngồi lên xe, mãi mới đóng cửa lại được, hắng giọng: “Tôi sắp phải Tây Thị phối hợp phá án, có thể phải nửa năm, tôi giúp em liên hệ để ở lại ký túc xá trong trường, như thế em học cũng gần hơn chút.”

      cho rằng thời gian dài hơn A Kiều có thể ngoan ngoãn ở lại trường, ai ngờ giật nảy mình, miệng lẩm bẩm: “Nửa năm…”

      làm sao có thể để nhà vàng của chỗ khác nửa năm được?

      A Kiều lắc đầu: “ được được được! Thế em phải theo !”

      Hạng Vân Độc kinh ngạc, mồm miệng đắng ngắt: “Em thể với tôi.”

      “Vì sao chứ?” A Kiều hoàn toàn hiểu, đôi mắt đen lay láy tràn ngập nghi hoặc, nhìn chằm chằm, nhất định bắt phải ra lý do.

      “Bởi vì… Bởi vì thể thế được.” Hạng Vân Độc càng càng chậm, thể đối diện trực tiếp với ánh mắt .

      A Kiều lại đưa tay ra định ôm nhưng Hạng Vân Độc tránh thoát, đưa tay ấn lên đầu A Kiều, ngăn cản hai cánh tay làm lòng rối loạn kia: “Chúng ta có thể liên lạc qua điện thoại, đợi tôi về lập tức tới đón em.”

      A Kiều ôm được nhưng bỏ cuộc! Khi còn , mỗi lần như thế, dù là cầu gì nữa, mẹ nhất định đều đồng ý với .

      òa lên tiếng, vốn là giả khóc, nhưng ngờ tiếng khóc vừa thoát ra nghĩ đến chuyện mình đáng thương, những con ma khác đều chờ đầu thai là được, chỉ có phải đợi nhà vàng, mắt lấp loáng ánh lệ.

      Hạng Vân Độc độc thân hai mươi tám năm, bên cạnh chỉ có mình bà Bạch Mỹ Lan, có thể mắng, mắng luôn, có thể đánh, đánh luôn, tuyệt đối bao giờ khóc, lập tức luống cuống, còn tưởng mình ấn làm đau , nhanh chóng buông tay ra.

      A Kiều chớp thời cơ, lập tức vòng tay ôm eo Hạng Vâng Độc, úp mặt vào ngực , cọ cọ, dụi dụi: “Được mà, đồng ý .”

      Hạng Vân Độc hít mạnh hơi, toàn bộ lưng đều sắp dán lên cửa kính ô tô, cố gắng hết sức để tách khỏi thân thể A Kiều, ràng là nhàng mềm yếu như thế nhưng ôm lấy lại giống như thể khóa chặt lại, ở chỗ chật hẹp như thế này lại khiến cảm thấy thở được, thể trốn thoát.

      Hạng Vân Độc đành phải giơ cao hai tay lên, dám chạm vào dù chỉ chút, trong lồng ngực như có lửa đốt, ngọn lửa này càng cháy càng đượm.

      tra tấn như vậy mà vẫn còn chưa đủ, vừa ngẩng đầu lên, chiếc cằm nhọn gác lên cơ ngực , mím môi hỏi lại: “Đồng ý ?”

      A Kiều cảm thấy thế cũng kha khá, mẹ chịu nổi tới mức này, vừa nghĩ thế vừa dùng mặt cọ cọ vào chút. Dù có là Lưu Triệt chăng nữa lúc mới thành hôn cũng chẳng có cách nào để đối phó với chiêu này.

      Nhưng Hạng Vân Độc nghiến răng chặt, nhìn chỗ khác, nhìn , hai chữ thoát ra từ giữa kẽ răng: “ được.”

      Lần này A Kiều tức điên, buông tay ra luôn, trừng mắt hung dữ nhìn Hạng Vân Độc, tức đến mức thở phì phì mở cửa xe, đập cửa xe đánh rầm cái.

      lại nhảy lên đầu tường, quay vào trường.

      Cái nhìn cuối cùng kia tràn đầy tức giận cũng đáng thương vô cùng.

      Hạng Vân Độc ngồi trong xe, châm điếu thuốc, mãi mới lấy lại được bình tĩnh.

      Thế này đúng là… chết người.


      Last edited: 27/2/21

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      @hayley cảm ơn bạn nhé. Đọc được bình luận của bạn mình vui lắm. Bộ này mình thích cả nam và nữ chính. Hạng kiên định chính trực. A Kiều sáng sủa tích cực. Mấy chương này hơi rối rắm tí thôi, về sau có đột phá. Yên tâm ^_^ lâu lắm đâu
      Trịnh Thị Ninh Kiềuhayley thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :