1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cố lên bạn, chắc do truyện diễn biến hơi dài nên làm lòng người hơi chùng, hihi. Nhưng vẫn ủng hộ bạn đều đều
      Khủng LongPana thích bài này.

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Hợp gu của mình ngày nào vào cung cũng tìm truyện b đầu tiên đó. Cố lên nhá b :))))
      Khủng LongPana thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Tks mn nhìu nhìu :-*^_^^_^^_^
      Khủng LongMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 34:

      Edit: Pana

      Sói kia nhào lên phía trước, động tác Cẩm Ý còn nhanh hơn nó, Vân Đại sợ tới mức lùi lại bước, Cẩm Ý trực tiếp đem nàng ôm vào, bao bọc nàng hướng bên sườn dốc lăn xuống.

      Sườn vừa cao vừa dốc, người bình thường đều thể được.

      Cẩm Ý ôm lấy Vân Đại lăn xuống phía dưới đường mòn, lại xem bản lĩnh của con sói kia.

      Chỉ là nháy mắt có người vọt đến, chắn trước mặt các nàng.

      Sườn mặt Cẩm Ý bị thương mùi máu thêm mùi hôi của bùn đất, bộ dáng nhìn cực kì dọa người.

      Vân Đại vội xem xét, cảm thấy tay chân như nhũn ra, sợ nàng ta như vậy bị hủy dung mất.

      Ánh mắt Cẩm Ý dừng lại người nam tử kia.

      Vân Đại biết , nhưng cho dù người đó có hóa thành tro Cẩm Ý cũng nhận ra.

      Đó là người vẫn luôn dây dưa cùng nàng Quan Du Nhiên.

      Cẩm Ý biết được nếu ở đây, các nàng tất nhiên được an toàn, nàng cũng vì vậy mà an tâm được.

      Bời vì nàng lại thiếu phần nhân tình.

      Chờ Quan Du Nhiên đem chủy thủ đâm vào yết hầu của con sói đói, chậm rãi lau máu trong tay, xoay người đến trước mặt Cẩm Ý xem xét.

      Mới đầu Vân Đại còn nghi ngờ thân phận của người này, thẳng đến khi thấy ánh mắt nhìn Cẩm Ý, nàng mới chậm rãi nhớ tới người kia chính là nam nhân trong miệng Thúy Thúy.

      “ Nàng theo ta ...”

      Quan Du Nhiên nhìn Cẩm Ý sâu, trong giọng nhiều hơn tia vững vàng.

      Lúc này , chính là thời cơ tốt nhất.

      Chỉ cần Cẩm Ý đáp ứng, có thể vứt bỏ hết thảy, mang nàng rời .

      Cẩm Ý tránh cánh tay , nhìn Vân Đại : “ Hôm nay để cho di nương gặp chuyện này, là ta phải, chúng ta nhanh chóng hồi phủ thôi.”

      Vân Đại cảm thấy khí lúc này cực kì cứng nhắt, cũng xấu hổ, liền hơi gật đầu, nâng nàng ta dậy.

      Trở về phủ, Cẩm Tâm nhìn thấy Cẩm Ý bị thương ở mặt nháy mắt liền bị dọa sắc mặt trắng bệch, lại cởi y phục của Cẩm Ý, liền nhìn thấy người nàng ta có chút trầy da, đặc biệt là khuỷu ta cùng đầu gối, cơ hồ bị ma xát đến mức máu thịt mơ hồ.

      Vân Đại cảm thấy càng thêm chói mắt.

      Cẩm Ý quét mắt liếc nàng cái, : “ Di nương cần lưu lại chăm sóc ta, người di nương sợ cũng bị thương ít.”

      Chỗ nào bị thương chỗ nào đau trong lòng Vân Đại hiểu , dáng người nàng nhắn, Cẩm Ý lại đem nàng ôm chặt trong lòng, lúc này lại nàng chịu ít vết thương, nhiều nhất cũng chỉ bầm tím vài chỗ, cũng nghiêm trọng như lời nàng ta .

      Cẩm Ý thấy nàng đứng ở bên giường bất an mà nhìn mình, liền thấp giọng : “ Di nương còn có gì muốn hỏi ta?”

      Vân Đại nghĩ nghĩ, mới hòa hoãn : “ Di nương vì sao lại muốn ta tố giác di nương với gia chủ?”

      Cẩm Ý rũ mắt, bỗng dưng trầm mặc.

      lát, nàng ta mới : “ Ta cho rằng, có như vậy mới hận ta, nhớ đến ta...”

      Nàng ta chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Vân Đại : “ Ta vốn nghĩ rằng thích chính là vẻ ngoài xinh đẹp, bởi vì ta bằng các ngươi nên mới đến nơi này của ta, tại ta có chút hiểu ...”

      “ Hậu viện của Gia chủ chúng ta nữ tử bất quá chỉ là gặp dịp chới, Tô di nương , Khương di nương cũng vậy cũng phải là người đâu, nhưng cũng phải là người cuối cùng, mặc dù gia chủ biết được chuyện của ta, chỉ sợ cũng thờ ơ có lệ.”

      Loại kết quả này, khác xa với điều nàng ta muốn càng nghĩ càng thêm tuyệt vọng.

      Vân Đại nghe xong lời nàng ta , nơi nào đó trong lòng mờ mịt nghiệm chứng được điều.

      Nàng chỉ biết từng mơ thấy nữ tử may mắn được gia chủ thành toàn, cùng người mình thích ở bên nhau.

      Nhưng Vân Đại lại nghĩ đến, đối phương có dụng ý đó hay .

      Trong mộng Cẩm Ý bất quá cũng vì lí do này, mong muốn được gia chủ nhìn đến lần, hoặc làm cho phẫn nộ mà nhớ đến nàng ta, lại nghĩ rằng gia chủ hào phóng mà thành toàn cho nàng ta, làm cho quãng đời còn lại của nàng ta được người khác cực kì hâm mộ.

      giờ nàng thấy gia chủ đối với Vân Đại thích, muốn mượn cơ hội này kết thúc những ngày tháng tịch.

      Nhưng ngoài dự kiến chính là, Vân Đại thế nhưng có ý niệm tố giác nàng ta....

      Tiễn Vân Đại trở về, Cẩm Tâm mới cầm tay Cẩm Ý, đau lòng cực kỳ.

      “ Di nương sao lại làm những việc ngốc nghếch như vậy.” Cẩm Tâm thay nàng ta dịch góc chăn, có chút khổ sở .

      Cẩm Ý nhấp môi, nhưng cũng đáp lại.

      Những việc này xác là hại người hại mình.

      Nàng làm những chuyện như vậy có bao nhiêu nực cười, trong lòng nàng vẫn luôn ràng.

      “ Xem ra giờ, nô tỳ cảm thấy tên họ Quan kia quả thực cũng tồi...” Cẩm Tâm nhịn được thầm câu.

      Mỗi khi Cẩm Ý gặp chuyện nguy hiểm đều kịp thời xuất , Cẩm Tâm cho rằng, người có cứng rắn đên đâu cũng dao động ba phần.

      Vân Đại trở về Trĩ Thủy Uyển, vẫn luôn cảm thấy bất an.

      Thúy Thúy thấy bộ dáng chật vật của nàng, lại nghe các nàng ở bên ngoài gặp sói, càng thêm chấn động tinh thần.

      Thúy Thúy cởi sạch xiêm y Vân Đại cẩn thận kiểm tra phen, thấy có vết thương nào nghiêm trọng, lúc này mới nhàng thở ra.

      Chỉ là Thúy Thúy lập tức còn rối rắm những việc của Cẩm Ý nữa, đem tin tức nàng nghe được cho Vân Đại.

      “ Di nương có biết ngày hôm qua gia chủ đâu ?” Thúy Thúy thấp giọng .

      Vân Đại lắc đầu.

      Thúy Thúy : “ Gia chủ hôm nay ra ngoài đón người.”

      Vân Đại nghi hoặc : “ Việc này có liên quan gì đến chúng ta?”

      Thúy Thúy vội la lên: “ Sao lại quan hệ, nô tỳ hôm nay mới nghe , người khác đều người mà Gia đón chính là thê tử chưa qua cửa của Gia.”

      “ Di nương ngẫm lại xem, gia chủ cưới chính thê, những thị thiếp trong phủ còn sống được những ngày thư thái sao?”

      Vân Đại nhìn nàng ta, vẻ mặt, dáng vẻ như suy tư.

      Thúy Thúy thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, có nửa phần nôn nóng cùng hoảng loạn, nàng ta càng thêm bối rối.

      “ Ai... , di nương rốt cuộc chưa trãi đời, căn bản hiểu loại chuyện này có bao nhiêu phức tạp, người cho rằng được gia chủ ưu ái chút liền tốt rồi? Chờ trong phủ chính thức có nữ chủ nhân, gia chủ thích người là đúng, thích người cũng đúng.” Thúy Thúy càng nghĩ càng sốt ruột: “ Dù sao chính là có ngày lành, chúng ta phải cụp đuôi lại mà làm người.”

      Vân Đại nghe xong những lời này chỉ nhàng mà “ Ân” tiếng, thiếu chút nữa đem Thúy Thúy tức giận công tâm mà gặp ông bà tổ tiên.

      Thái độ lãnh đạm này của Vân Đại cũng phải là lo lắng.

      Chỉ là nàng sớm biết trước cũng biết được kết cục thê thảm của chính mình.

      Ban đầu việc này lâu như vậy cũng phát sinh, Vân Đại nhớ tới liền lo lắng.

      Đến khi nàng ta xuất , Vân Đại ngược lại có cảm giác gì.

      ------

      Ngoại ô, chiếc xe ngựa từ kinh đô chậm rãi chạy đến mái đình nghỉ chân ở ngoài thành.

      Diệp Thanh Tuyển ngồi trong đình hóng gió, thấy từ trong xe ngựa nử tử mang nón có mạng che mặt được tỳ nữ dìu xuống.

      Toàn thân nàng ta được bao bọc kín đáo, thấy được bộ dáng, giống như lời miêu tả của Thanh Phỉ với Vân Đại, là nữ tử có thân hình suy nhược.

      Thanh Phỉ liếc mắt nhìn Diệp Thanh Tuyển cái, chậm rãi đến trước mặt đối phương.

      “ Lưu Tô, đường dài xóc nảy, muội sợ là mệt muốn chết rồi…” tay chân Thanh Phỉ luống cuống, có ý vươn tay ôm đối phương cái, lại thấy đối thương hơi nhún người chút, làm cái lễ ra mắt.

      Sắc mặt Thanh Phỉ hơi cứng lại, đem tay để ra phía sau.

      Kỷ Lưu Tô vòng qua người Thanh Phỉ, cùng thị tỳ hướng đến đình hóng gió, lúc này Diệp Thanh Tuyển mới được nhìn kĩ nàng ta.

      “ Đây là thư lão gia muốn nương mang cho Gia.”

      Thị tỳ dùng hai tay nâng phong thơ.

      Diệp Thanh Tuyển xem qua, có chút suy tư đánh giá Kỷ Lưu Tô cái.

      “ Trước hết cùng ta hồi phủ .”

      Dứt lời liền ra khỏi đình hóng gió.

      Kỷ Lưu Tô đứng dậy, thị tỳ vẫn theo sát bên người dìu nàng ta từng bước , thân hình có chút vững, mặc dù nhìn sắc mặt, cũng có thể đoán được bệnh hề .

      Thanh Phỉ im lặng sau nàng ta, bụng quan tâm được chuẩn bị lúc đầu, thế nhưng câu cũng thốt ra được.

      Kỷ Lưu Tô ngồi ngay ngắn trong xe, bên người nàng ta là thị tỳ Tú Vân chậm rãi nhàng thở ra.

      “ Nô tỳ cứ tưởng vị này…. ở bên ngoài bị dưỡng thành kẻ ăn chơi trác táng, lúc này thấy được người , mới cảm giác được gia chủ cũng phải là người như lão gia nghĩ…. có tiền đồ…”

      Kỷ Lưu Tô lẳng lặng, từ đầu đến cuối đều đáp lại.

      Tú Vân nghĩ tới điều gì đó, cảm thấy mất mặt, lên tiếng nữa.

      Đến Diệp phủ, Thanh Phỉ tự tay thu xếp chỗ ở cho muội muội mình.

      Thanh Y thấp giọng bên tai Diệp Thanh Tuyển : “ Như chủ tử sở liệu, trong kinh thành ít người biết được thiên tử có hoàng tử bị lưu lạc bên ngoài, nhưng động tác nhanh nhất lại thuộc về Huyền Diện Hầu, giờ đem nữ nhi đưa tới, mục đích quá ràng.”

      Diệp Thanh Tuyển , nhưng lòng lại sáng như gương.

      ở kinh thành, nhưng tin tức ở kinh thành hơn phân nửa truyền đến bên trong Diệp phủ.

      Hoàng hậu, Tưởng quý phi cùng hai vị hoàng tử của mình giằng co mấy năm, đúng lúc này thiên tử quyết ý lập nhi tử của Hoàng hậu làm Thái tử.

      Kỳ vọng hơn hai mươi năm của Tưởng quý phi, lúc này lại thua tay Hoàng hậu bà ta sao có thể can tâm được.

      Nàng ta dùng nhiều thủ đoạn, mới tìm hiểu đuộc tình của Mộ quý phi năm đó, mới trước tiên bà ta phái cháu trai của mình đến làm tri phủ ở Mộ Châu thăm dò mọi chuyện.

      Nhưng bà ta mới bước đầu hành động, chưa làm được việc gì, Huyền Diệu Hầu lại giành trước bước, đem mình đứng về phía Diệp Thanh Tuyển còn chưa biết vị hoàng tử lưu lạc này là người như thế nào.

      “ Là Mộ phi báo tin cho Huyền Diệu Hầu.” Thanh Y lại .

      cách khác, vị dì trong cung kia của Diệp Thanh Tuyển nhất trí đạt thành hiệp ước với Huyền Diệu Hầu từ lâu.

      khi như vậy…”

      Diệp Thanh Tuyển vuốt ve chung trà ấm ấp ở trong tay, biết suy nghĩ gì.

      Ngay sau đó, lại thong thả bình tĩnh ra dự định từ sớm.

      “ Bây giờ cũng là lúc nên vứt bỏ Diệp phủ rồi.”

      Thanh Y nghe vậy, lại nhàng thở ra.

      Từ lúc bắt đầu, Diệp Thanh Tuyển đối vưới chuyện nhập kinh mấy hứng thú lắm, giờ có những lời này của chủ tử, Thanh Y mới dám xác định đường sau này.

      -------

      Trong sương phòng Thanh Phỉ chỉ huy nha hoàn an trí lại số vật dụng, từ lúc nha hoàn bận thu thập đồ đạc đến giờ Kỷ Lưu Tô ở bên bộ dáng an tĩnh ngồi đó.

      Thanh Phỉ đến trước mặt nàng ta, thấp giọng hỏi: “ Thân thể phụ thân vẫn tốt chứ?”

      Kỷ Lưu Tô mang theo nón có màng che, hơi ngẩn đầu, cách tầng lụa mỏng “nhìn” Thanh Phỉ.

      “ Sức khỏe lão gia vẫn luôn tốt, Thanh Phỉ nương cần lo lắng.” Tú Vân Giành trước trả lời thay cho Kỷ Lưu Tô.

      Thanh Phỉ hơi hơi gật đầu, ánh mặt dừng ở người Kỷ Lưu Tô.

      “ Tỷ nhớ lúc trước thấy muội, muội mới sáu tuổi, muội có thể cho ta nhìn mặt muội…”

      Kỷ Lưu Tô lạnh lùng nhìn Thanh Phỉ lát, lúc sau mới tháo nón xuống, lộ ra khuôn mặt ngây thơ.

      Bên trong tấm màng lụa mỏng là nữ tử có dung mạo như tiên nữ hạ phàm.

      Sắc mặt nàng ta tái nhợt, ốm yếu, nhìn gần mới thấy nàng ta càng thêm gầy, cằm hơi nhọn, trong ánh mắt lộ ra tia mông lung.

      Kỷ Lưu Tô năm nay mười hai tuổi, nhìn thoáng qua, cứ như hài tử bảy tám tuổi, nếu đem ra so sánh với nữ tử cùng lứa tuổi, nàng ta yếu.

      Chỉ là mặt nàng ta cũng mang vẻ mặt hoạt bát lanh lợi của độ tuổi nên có, thay vào đó là cổ khí chất nồng đậm u.

      “ Tỷ muốn xem cái gì…” Nàng ta mở miệng, như thanh lại nghẹn ngào thôi.

      Thanh nàng ta chuyện bình thường, nhưng lại làm Thanh Phỉ cứng họng biết phải đáp lại như thế nào.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 35:

      Edit: Pana

      xuất của Kỷ Lưu Tô, làm cho bọn nha hoàn tràn đầy tò mò.

      Sau khi an trí xong, mặc dù thay đổi thân y phục khác, nhưng lại mang theo mạng che mặt giống như lúc trước.

      Nàng ta làm như vậy, người khác càng thêm tò mò muốn nhìn thử dung nhan dưới mạn che mặt kia có hình dáng như thế nào.

      Thậm chí thời điểm nha hoàn dâng trà, thế nhưng nhịn được trộm nhìn lén nàng ta, lại cẩn thận đem nước trà đổ hết lên váy.

      “ Mắt ngươi bị mù à!” Tú Vân cả giận .

      Nha hoàn biết thân phận của các nàng, cũng dám vô lễ với các nàng, vội xin tha : “ Nô tỳ có cố ý…”

      “ Tú Vân.”

      Thanh khàn khàn bỗng dưng vang lên, nha hoàn kia run rẩy, trong lòng cảm thấy thanh vừa phát ra sao lại khó nghe, chói tai đến như vậy.

      Tuổi còn trẻ, thanh sao lại khàn, thô như vậy…

      “ Vâng, nương.” Tú Vân lạnh lùng nhìn nha hoàn kia cái.

      Nha hoàn thấy tiểu thư kia hề trách cứ mình, trong lòng trộm thở hơi.

      Nhưng ngay sau đó, Kỷ Lưu Tô nhìn nha hoàn kia : “ Đem móc mắt nha hoàn kia cho ta.”

      Nha hoàn nghe xong lời này, lập tức hoảng sợ, trong lòng nghi ngờ có phải mình nghe lầm rồi hay .

      Nàng ta nếu có phạm phải sai lầm gì thể tha thứ, bị đánh còn nửa cái mạng rồi bán ra ngoài cực kỳ đáng sợ lắm rồi.

      Nơi nào chỉ mới vô ý làm ướt váy chút liền bị móc mắt…

      “ Cầu nương tha cho nô tỳ…” nha hoàn vội quỳ xuống xin tha, “ Nô tỳ nguyện ý bị trượng hình dập đầu đến khi nương vừa lòng mới thôi, cầu xin nương tha cho nô tỳ lần này…”

      Tú Vân : “ nương, nơi này thể so với kinh thành, hơn nữa giờ chúng ta ở trong phủ của người khác, móc mắt cũng được, nhưng nếu giải quyết tốt hậu quả, làm hỏng đại của lão gia, như vậy tốt lắm…”

      Mặt Kỷ Lưu Tô biểu tình : “ Vậy bảo tiện tỳ này sau này hầu hạ ta, chờ ta trở lại kinh thành, thu thập tiện tỳ này sau.”

      Nha hoàn nghe được lời các nàng tựa như đàm luận chuyện nhà với nhau, trán mồ hôi lạnh thi nhau ứa ra, thân mình cũng có chút run lên.

      Tú Vân quay đầu nhìn về phía nha hoàn kia với vẻ mặt bất mãn: “ Còn mau cút .”

      Nha hoàn kia sợ tới mức liền bò lăn chạy ra ngoài.

      đoạn nhạc đệm như vậy, trong phủ ai dám thảo luận hoặc tìm hiểu thêm về vị khách mới tới này.

      Nơi đây phải là dưới chân thiên tử, có lẽ cuộc sống trôi qua quá mức an nhàn, tính tình cũng vô hại giống như những con cừu được nuôi trong nhà, đột nhiên nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, liền sợ tới mức tè ra quần.

      Tú Vân cũng đem chuyện như lông gà vỏ tỏi này để vào trong mắt.

      Kỷ Lưu Tô hỏi: “ Lão gia với người bên ngoài là nương đến đây thăm người thân, dặn dò chúng ta chuyến này nếu vô ý phát Diệp công tử…”

      Kỷ Lưu Tô nhìn cỏ cây trong đình viện cũng đáp lại.

      Tú Vân đánh giá nàng cái, lại : “ Tốt nhất giúp đem nơi này xử lý sạch , loại bỏ những nổi lo về sau.”

      Tú Vân lại thấy nàng ta có lời dặn dò nào, liền lui xuống.

      Trong phủ có khách tới, Diệp Thanh Tuyển lại qua mức đề cao mở tiệc chiêu đãi đối phương.

      Giống như chỉ là người qua đường xin nghỉ tạm, phân cho góc ở trong phủ, thậm chí thèm liếc mắt hỏi han gì đến.

      Hôm nay Tú Vân cố ý sai nha hoàn mời Vân Đại cùng Cẩm Ý tới.

      Hai di nương lúc sau đến, Tú Vân hơi đánh giá, liền nhìn thấy bên mang nét ưu thương, bên là mỹ nhân kiều diễm oánh nộn, hai nữ tử ai có thể được Diệp gia gia chủ thích, vừa nhìn liền biết ngay.

      Tú Vân : “ Nhị vị hầu hạ Diệp công tử cũng ít thời gian, có công lao cũng có khổ lao, ở chỗ này nương nhà ta đều chưa gặp qua ai, hôm nay cố ý mở tiệc chiêu đãi hai vị, cũng coi như lần đầu gặp mặt.”

      Sắc mặt Cẩm Ý lãnh đạm, Vân Đại cũng mang vẻ mặt mờ mịt.

      Hai người đều phải loại tâm cơ sâu nặng, trong lòng Tú Vân suy nghĩ hồi, cảm thấy người nơi đây xác đơn thuần.

      mặt Vân Đại biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng bàn tay đổ ra tầng mồ hôi lạnh.

      Lúc trước nàng luôn muốn biết nữ tử này đến tột cùng là người như thế nào.

      Cho rằng đối phương tất nhiên là người ôn nhu, thiện lương, xinh đẹp như hoa mới có thể trở thành người trong lòng được đặt đầu quả tim của gia chủ, nhận hết sủng ái, càng cho phép ai đụng đến sợi tóc của nàng ta.

      Nhưng đến khi nàng nhìn thấy được đối phương, lại thấy đối phương mang theo mạn che mặt, cái gì cũng nhìn được.

      Đến gần chút, Vân Đại phát đối phương có dáng người nhắn, xinh xắn….

      Mọi người có hứng thú trả lời vài câu, toàn bộ quá trình Kỷ Lưu Tô mở miệng chữ, chỉ có Tú Vân khách khí thay chủ tử của mình chuyện.

      Tú Vân tuy khách khí, cũng bày ra tư thái của nha hoàn nhất đẳng , Kỷ Lưu Tô muốn cùng hai di nương kết bạn, chi bằng cố ý lập uy cho chủ tử của mình.

      Cẩm Ý nghe ra tầng ý tứ trong đó, cúi đầu biết nghĩ tới cái gì, lại giơ tay xoa xoa sườn mặt của mình.

      Vân Đại nghe Tú Vân bỗng nhiên có sách mách có chứng, lại tuông ra đống ngôn từ sáo rỗng, nghe đến mơ màng sắp ngủ đến nơi.

      Nàng chịu đựng ý niệm muốn ngáp cái, quay đầu liền nhìn thấy bên mặt vết thương kết vảy của Cẩm Ý bỗng nhiên nứt ra, chảy máu.

      Vân Đại hoảng sợ, vội nhắc nhở câu.

      Cẩm Ý có chút câu nệ : “ mặt thiếp có vết thương, muốn thoa thuốc chút, biết nương còn có gì dặn dò?”

      Tú Vân nghe vậy, liếc mắt nhìn Kỷ Lưu Tô cái, sau đó cười : “ Dung mạo đối với nữ tử mà cực kỳ quan trọng, di nương mau lên chút.”

      Cẩm Ý hơi hơi gật đầu, nhìn Vân Đại : “ mình tỷ tiện, muội giúp tỷ thoa thuốc nha.”

      Vân Đại liền theo nàng ta rời .

      Hai người vừa rời , Tú Vân liền thầm : “ Hai nữ tử này khờ, cùng các nàng chuyện chẳng khác nào với cộc gỗ, nô tỳ lâu như vậy, ý tứ trong đó lĩnh hội được thôi , thế nhưng còn muốn ngáp lên ngáp xuống, còn từ nào để .”

      Kỷ Lưu Tô rũ mắt : “ Sớm chút đuổi các nàng , ta thấy các nàng là người có tâm cơ.”

      Nàng ta tựa như thấy được bóng dáng của người nào đó người hai thị thiếp này, mặt hiên lên tầng nhàn nhạt u ám.

      Trong phòng Vân Đại giúp Cẩm Ý thoa dược, Cẩm Ý bỗng nhiên : “ Muội chờ lát nữa ngồi xa tỷ chút, mặt kệ xảy ra chuyện gì đừng đến gần tỷ.”

      Tính tình nàng ta luôn luôn lãnh đạm, bỗng nhiên ra câu như vậy, cho dù ai đều cảm thấy đây là nàng ta có ý tứ ghét bỏ đối phương.

      Vân Đại lại trì độn, bộ dáng ngẩn ngơ hỏi: “ Vì sao?”

      Cẩm Ý quét mắt liếc nàng cái : “ Lát nữa dùng bữa, vị Kỷ nương kia có mời Gia tới, chỉ là nha hoàn kia lúc lâu cũng thân phận của chủ tử nàng ta, tất nhiên Gia có việc trì hoãn.”

      “ Chờ hôm nay Gia tới, tỷ cũng nên kết thúc hết thảy mọi chuyện.”

      Vân Đại càng thêm khó hiểu.

      Cẩm Ý cùng Tô Ngọc Nương bất đồng, tính tình nàng ta cực kỳ u uất, lại cực đoan.

      Vân Đại là người đơn thuần, tất nhiên thể hiểu hết lời nàng ta .

      Tựa như mới vừa rồi Tú Vân có , đại ý chính là dùng thân phận chủ mẫu lập uy với hai người.

      Các nàng người ở trong lòng hiểu , có chút chết lặng, người nghe lại hiểu gì, suy nghĩ liền biết chiếm được thế thượng phong, nghiễm nhiên người ngây ngốc hiểu dễ chịu hơn chút.

      Cẩm Ý : “ Tỷ lấy ơn báo oán, tỷ có gì báo đáp muội… giúp muội chỉ được bấy nhiêu.”

      Cẩm Ý xong những lời này, liền đứng dậy rời khỏi phòng.

      Vân Đại yên lặng theo phía sau nàng ta, trong lòng nhớ đến những lời vừa rồi.

      Cẩn thận nhớ lại ân oán giữa nàng cùng Cẩm Ý kỳ cũng có gì ghê gớm.

      Nếu muốn hình dung Cẩm Ý là người như thế nào, nàng cũng hình dung được.

      Khi xảy ra chuyện lăn xuống sườn núi, Cẩm Ý vì bảo vệ nàng mà xem bản thân.

      Chuyện này biết bao nhiêu nguy hiểm, nếu nàng ta đẩy Vân Đại cái, có lẽ Vân Đại bị sói đói lao đến cắn đứt yết hầu, hoặc chưa đến việc nàng ta gắt gao bảo vệ Vân Đại trong ngực, Vân Đại có lẽ đụng phải tảng đá nào đó, trực tiếp đụng đến chết.

      Vân Đại cảm thấy người dùng tấm thân vì cứu mình mà bị hủy dung nhan, sinh ra ý nghĩ muốn hãm hại mình.

      Trở lại buổi tiệc, Tú Vân thêm nữa, trực tiếp gọi bọn nha hoàn dọn thức ăn lên.

      Bọn nha hoàn thay nhau rót rượu cho Cẩm Ý và Vân Đại, Tú Vân lại lén trao đổi ánh mắt với Kỷ Lưu Tô.

      Muốn giải quyết hai di nương này cũng có gì khó, Tú Vân đưa cái ly có chứa độc dược cho Kỷ Lưu Tô, chờ lát nữa Kỷ Lưu Tô chỉ cần nhấp qua ngụm, độc tính phát tác, chỉ cần mực khẳn định hai di nương này ra tay là được.

      Mặc trù trong lòng Diệp Thanh Tuyển hiểu , nhưng cũng phải cho nương ba phần thể diện, đem hai di nương kia xử trí.

      Sau đó làm chút chuyện cho Diệp phủ thu phục lòng người, từng cái từng cái giải quyết triệt để.

      Theo ý của lão gia, tốt nhất châm mồi lửa thiêu trụi Diệp phủ mới tốt.

      Diệp Thanh Tuyển có thể sống được đến ngày hôm nay đều dựa vào Diệp phủ, nhưng nếu thiên tử biết được mối quan hệ của Diệp Thanh Tuyển cùng mẹ đẻ của mình, sợ là con quý nhờ mẹ.

      Tú Vân tính toán tốt trong lòng, lạnh lùng đánh giá hai vị di nương, canh chuẩn canh giờ lại làm ám chỉ với nương nhà mình.

      Vân Đại cho rằng đây bất quá chỉ là buổi tụ họp bình thường, nhưng trong lòng nhẩm lại những lời Cẩm Ý vừa khỏi có chút thất thần.

      Nàng vừa dùng bữa, ánh mắt nhịn được lại nhìn Cẩm Ý bên kia.

      Trong lòng nàng nhịn được phỏng đoán Cẩm Ý muốn kết thúc là kết thúc cái gì, kết thúc như thế nào....

      Rối rắm hồi, Vân Đại liền nhìn thấy ngón tay Cẩm Ý run run, từ tay nàng ta rơi xuống ít bột phấn tựa như những hạt bụi trong khí, rơi vào trong chén rượu kia.

      Động tác nàng ta quá nhanh, nhanh đến nỗi Vân Đại cứ tưởng rằng mình bị hoa mắt.

      Đến khi Cẩm Ý đứng dậy, cầm chén rượu đến bên cạnh Kỷ Lưu Tô.

      Lúc này có nha hoàn từ bên ngoài đến cạnh Tú Vân ghé vào bên tai câu, Tú Vân liền thầm vỗ vỗ vai áo của Kỷ Lưu Tô.

      Kỷ Lưu Tô vươn cánh tay gầy yếu đem chén rượu nâng lên.

      Vân Đại lập tức đứng lên, động tác gấp gáp phát ra tiếng động lớn, ánh mắt cả phòng đều hướng về phía nàng.

      Tú Vân kinh ngạc : “ Vân di nương làm sao vậy?”

      Vân Đại tay đứng lên, nếu kính rượu nhưng trong tay lại cầm ly rượu như vậy có vẻ quá đường đột.

      “ Theo ý nô tỳ nương chúng ta cũng nên chỉ cùng Cẩm Ý di nương uống rượu, bằng Vân di nương cũng uống cùng ?”

      Tú Vân vậy cũng ai bắt bẻ nô tỳ là nàng ta, tự mình đến rót đầy chung rượu của Vân Đại, muốn đưa cho Vân Đại, lại thấy Vân Đại bỗng nhiên duỗi tay đoạt lấy ly rượu trong tay Cẩm Ý.

      Mọi người kinh ngạc thôi, Vân Đại cả kinh toát ra thân mồ hôi lạnh, biết nên tiêu hủy ly rượu này như thế nào.

      Nàng ngước mắt nhìn về phía Cẩm Ý, thu hút ánh mắt của người khác về phía mình, nàng bỗng dưng đem chén rượu mới đoạt được hắt hết lên người Cẩm Ý.

      màn này cuối cùng cũng làm cho Tú Vân tìm được cảm giác quen thuộc nên có của hậu viện nhà giàu.

      Ruốt cuộc vẫn là nữ tử hậu viện, vốn chính là như vậy, hãm hại chửi rủa, cắn xé lẫn nhau.

      Cẩm Ý ngây ngẩn cả người.

      Bởi vì từ góc độ này của nàng ta, đúng lúc có thể thấy được người mới từ bên ngoài vào tới, màn này vừa lúc được Diệp Thanh Tuyển thu vào mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :