1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 31:

      Edit: Pana

      Cẩn thận nghĩ lại, chỉ có thể ngày thường Thanh Y cho người khác cảm giác tồn tại quá thấp, hơn nữa người lúc nào cũng mang hơi thở muốn sống chớ lại gần.

      Nhưng lúc này theo như Vân Đại đánh giá liếc mắt cái, thế nhưng cũng có khuôn mặt tuấn, dáng người cao gầy thiếu niên tuấn lãng, đúng là cực kì phù hợp lời trong miệng Vân Đại: “ Tiểu ca ca xinh đẹp.”

      Sắc mặt Thanh Y càng thêm khó coi.

      Những ám vệ núp trong bóng tối sợ là bị chọc cười rớt cả quai hàm, chờ sáng ngày mai chuyện này truyền , thế nhưng bị tiểu nương đùa bỡn, bảo sau này làm sao lập uy trước mặt hạ nhân.

      Nhưng điều Thanh Y lo lắng đầu tiên đó là sắc mặt chủ tử.

      Thanh Y cứng đờ cố gắng rời khỏi tầm mắt của chủ tử.

      Thúy Thúy đứng ở bên, muốn phát huy chút tinh thần trung tâm can đảm cuối cùng còn sót lại của mình đỡ Vân Đại trở về Trĩ Thủy Uyển.

      Kết quả chút can đảm đó của nàng ta khi chạm đến ánh mắt rét lạnh của gia chủ hầu như tan biến còn.

      Vân Đại nằm trong ngực người nào đó, lại còn đem đoạn đai lưng của Thanh Y coi như tâm can bảo bối mà ôm chặt trong ngực.

      “ Ô… Tiểu ca ca… đừng chạy.”

      Khuôn mặt Diệp Thanh Tuyển cảm xúc, thanh lại ôn nhu như làn nước ấm: “ Chạy người, trong phòng ta còn có vài người khác.”

      Vân Đại nghe được thanh phát ra khẽ rùng mình cái, nâng lên đôi mắt hạnh, thời điểm nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển, sợ đên mức thanh tỉnh vài phần.

      Nàng đây là lần đầu uống rượu.

      Uống vào lúc sau có cảm giác mơ mơ hồ hồ người lân lân như muốn thành tiên, vô số phiền não cùng cấm kị bị nàng vứt ra sau đầu, chỉ lo nghĩ đến tiểu ca ca xinh đẹp, lại quên trong phủ còn có con sói xám chuyên ăn thịt người.

      Vân Đại có ngốc, cũng biết được nàng đụng phải hang sói.

      Vân Đại nấc cái, trộm đem đai lưng của Thanh Y ném , tự giác xoay người ra ngoài.

      Khuôn mặt còn hoảng hốt mà lẩm bẩm: “ Sao mình lại ngủ nơi này nha….”

      Nàng mặt khắc chế cảm giác say rượu, mặt lại nâng đôi chân như muốn nhũn ra bước , hồi, cảm thấy mình dường như quay lại chố cũ, cảm thấy có thứ gì đó kềm cổ mình làm cho mình thở nổi.

      Diệp Thanh Tuyển để tay cổ phía sau nàng, ngữ điệu thập phần ôn nhu.

      “ Sớm như vậy muốn trở về làm gì, phải nàng muốn tìm tiểu ca ca xinh đẹp sao?”

      Vân Đại cảm thấy phía sau cổ dân lên trận hàn ý, lan tràn khắp người nàng.

      tìm, thiếp mệt…. , về ngủ.” thanh Vân Đại phát run .

      Diệp Thanh Tuyển cười, lại xách tai thỏ của tiểu đáng thương đem nàng kéo vào trong phòng.

      Vân Đại cảm thấy mình biến thành cái áo ngắn, ở trong tay Diệp Thanh Tuyển hề có trọng lượng.

      Thẳng đến khi nàng bị ném vào trong nước, nàng sợ đến mức giống như mèo sợ nước, cố gắng vùng vẫy vào bờ, sợ mình giống như quả cân ném cái liền chìm xuống mất tăm.

      “ Thanh tỉnh sao?” Diệp Thanh Tuyển nửa ngồi xổm trước mặt nàng, nhéo cằm nàng, đáy mắt tích tụ sương đen u dày đặc, “ Còn muốn tiếp tục giả vờ sao?”

      Vân Đại nháy đôi mắt ướt nhẹp vô tội nhìn .

      “ Thiếp làm sao vậy?”

      Diệp Thanh Tuyển như suy tư gì đó : “ Nguyên lai nàng phải say rượu, mà là mất trí nhớ…”

      Vân Đại nháy mắt bị vạch trần da đầu muốn run lên, căng thẳng : “ Chàng, chàng sao lại ở chỗ này?”

      Diệp Thanh Tuyển cười lạnh: “ Này phải muốn giúp nàng tìm tiểu ca ca xinh đẹp sao?”

      Vân Đại nhéo góc áo , càng thêm đáng thương: “ Chàng gì vậy, đời làm gì có người nào đẹp mắt hơn chàng đâu…”

      Diệp Thanh Tuyển lại cực lỳ thông thả kiên nhẫn gỡ từng ngón tay nắm vạt áo của ra.

      “ Ý nàng ta cùng Thanh Y giống nhau.” Giọng Diệp Thanh Tuyển lập tức trầm.

      Vân Đại vội lắc đầu biện giải: “ Chàng so với cao quý hơn nhiều, bất quá chỉ là tiểu ca ca xinh đẹp, chàng thế nào cũng hơn nhiều bậc là thúc thúc xinh đẹp.”

      Thúc thúc tốt a, bối phận cao, có địa vị quan trọng, hơn nữa so với tiểu ca ca càng có tiền đồ hơn.

      Vân Đại tự cho mình vuốt mông ngựa đúng chỗ, lại nghĩ rằng nghiêng lệch lại chụp trúng chân ngựa.

      Diệp Thanh Tuyển gỡ ngón tay cuối cùng của nàng ra, trầm cười khẽ : “ Thực tốt…”

      “ Thúc thúc đêm nay muốn dạy dỗ nàng cho nàng biêt như thế nào là người tốt.”

      Nửa đêm canh ba, hết biến thành gà rớt vào nồi canh, Vân Đại lại ngồi trong phòng Diệp Thanh Tuyển đêm rơi lệ ngồi đếm đậu đỏ cùng đậu xanh.

      Nàng đếm tới con số hai ngàn liền chịu nổi nữa.

      “ Chàng có thể tha cho thiếp lúc …” thanh của Vân Đại có chút yếu lại bất lực, hận thể quên hết đêm nay chuyện gì cũng có phát sinh.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng: “ Nàng cái gì?”

      Vân Đại run rẩy, nắm tay áo thấp giọng cầu xin: “ Hảo thúc thúc, chàng tha cho thiếp lần này …”

      Diệp Thanh Tuyển xoa xoa đầu nàng cười : “ Chất nữ ngoan, chờ nàng chừng nào chân chính học được cách lấy lòng thúc thúc, thúc thúc liền khen thưởng cho nàng.” Sói xám dùng lời lẽ đường mật dụ dỗ nàng.

      Nước mắt đọng ở hốc mắt Vân Đại lúc này biết có nên rơi hay .

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Haha quỳ với 2 ông bà này luôn ấy. :)))
      Pana thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      #dungnguyễn1995 tui cũng thấy mệt. Hai người khi nào mới thôi làm trò với nhao-_--_--_--_--_-

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 32:

      Edit: Pana

      Buổi sáng Vân Đại nằm ở mép giường ngủ cực an ổn.

      Nàng có đôi mày đẹp, khóe mắt còn vương nước mắt, tựa như cánh hoa trong suốt, như người đẹp mang bệnh chọc người thương tiếc.

      Diệp Thanh Tuyển mở to mắt, con ngươi đen nhánh thâm thúy biết chăm chú nhìn nàng bao lâu.

      Tiểu nương gối đầu lên cánh tay của mình sườn mặt bị cấn lộ ra vệt đỏ, cái miệng nhắn hồng nhuận hơi hơi chu lên, giống như chịu điều gì đó cực kỳ uất ức, lâu lâu lại phát ra thanh rầm rì .

      Lòng bàn tay vuốt ve gương mặt nàng, trong lòng có chút ngứa ngáy từ ngón tay gãi tràn vào ngực .

      Diệp Thanh Tuyển ma xui quỷ khiến tiến đến trước mặt nàng, chỉ dừng lại chút, liền cúi xuống ngậm lấy cái miệng nhắn cánh môi oánh nhuận dụ hoặc bấy lâu.

      Khi dán lên cánh môi nàng, cái loại mỹ vị trong miệng thế nhưng giống y như trong tưởng tượng của .

      Lúc trước nghĩ, nàng dễ khóc như vậy, tất nhiên là khối trái cây mọng nước.

      giờ nếm chút, bỗng nhiên phát giác nàng tựa như quả vải lột lớp vỏ bên ngoài, bên trong lộ ra lớp thịt quả trắng nõn, vừa thơm ngọt lại nhiều nước.

      Vân Đại cảm thấy mặt có chút ngứa, ưm tiếng mở mắt ra, trước mặt nàng là gương mặt được phóng đại.

      Đối với người vừa tỉnh ngủ như nàng là điều quá kinh hãi, cũng chẳng màng người này có khuôn mặt nàng thích hay .

      Nàng mờ mịt tỉnh lại, đột nhiên bị kinh hách, theo bản năng muốn lui về phía sau, bỗng dưng bị người khác chế trụ phần đầu, có thứ gì đó cường thế chui vào trong miệng nàng. ( edit: trời má ruốt cuộc cũng hôn rồi ~~~~)

      Vân Đại lúc đầu còn ngơ ngác, lúc sau khôi phục được thần trí, nàng mới loáng thoáng ý thức được việc gì xảy ra.

      ăn miệng của nàng…

      Đầu nàng là mớ hỗn độn, thân mình mềm mại bị người kia kéo vào trong ngực, tìm được tư thế thoải mái đòi lấy ngọt lành từ miệng nàng.

      Thời điểm nàng bị người nào đó hôn đến mức sắp thở hổi, hai tay nàng ruốt cuộc cũng biết giãy giụa.

      Cũng may dùng sức lớn, Vân Đại chỉ đẩy cái, liền chậm rãi buông nàng ra.

      Bên hông Vân Đại vẫn bị đôi tay giam cầm chặt chẽ, nàng chỉ có thể vô lực nằm trong lòng thở dốc, hai tay mềm đặt vai , tựa như thích ý hùa theo .

      “ Chàng… chàng vừa rồi….”

      Hai tai nàng nóng lên, thanh bé yếu ớt tựa như thể nghe thấy được, ngực cũng bang bang mà đánh làm nàng thở dốc dồn dập.

      Miệng nàng bị dùng sức mút, chỉ có môi tê dại, đầu lưỡi cũng tê dại phản phất giống như mất cảm giác.

      Diệp Thanh Tuyển lúc này dừng lại, chỉ có thõa mãn, ngược lại ánh mắt có chút tối .

      “ Tối hôm qua số đậu nàng tính có hết ?”

      lãnh đạm thốt lên, dường như cái kẻ cầm thú ăn thịt người vừa rồi căn bản phải .

      “ Chuyện này quan trọng, hôm qua thiếp có hỏi chàng có thể cho thiếp ngủ lát , chàng đáp ứng thiếp mới dám ngủ.”

      “ Đúng …”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Ta như thế nào nhớ nàng có hỏi ta việc này?”

      Vân Đại thấp giọng : “ Thiếp có hỏi chàng…”

      “ Thiếp hỏi thiếp có thể ngủ lát , nếu chàng lời nào, tức là ngầm đồng ý, chàng sao lại lý như vậy…”

      Nàng ngước mắt chạm đến ánh mắt đối phương, chột dạ : “Chẵng lẽ chàng lúc ấy ngủ rồi?”

      Diệp Thanh Tuyển sờ sờ đầu nàng, là bội phục kĩ năng diễn xuất lừa mình dối người này của nàng.

      sao lại ngủ chứ, nếu nàng nào có cơ hội được “ ngầm đồng ý” cơ chứ.

      Cái vật này càng ngày càng thêm giảo hoạt, lúc trước nghĩ nàng thành quả cất nhắc nàng.

      “ Số đậu xanh nàng còn chưa tính xong…” Ánh mắt dừng lại ở cánh môi nhuốm màu ướt át, hỏi nàng: “ Nàng phải làm sao bây giờ?”

      Vân Đại ngập ngừng : “ Đổi trừng phạt khác được …”

      Diệp Thanh Tuyển cười: “ Có thể nha.”

      Vân Đại lập tức vui vẻ, nháy mắt liền bị cái bóng to lớn nuốt vào.

      Bước đầu tiên để ăn được con thỏ , đó chính là lưu lại mùi của mình người nàng.

      Thời điểm Vân Đại còn mơ hồ, môi Diệp Thanh Tuyển dừng ở bên tai nàng, thanh trầm thấp: “ Nàng lấy lòng thúc thúc sao, giúp thúc thúc việc này, thúc thúc tha cho nàng…”

      Vân Đại ôm cổ nức nở tiếng, xấu hổ đến mức dám ngẩn đầu lên.

      Chỉ là nàng cuối cùng cũng hiểu được ý cuối cùng trong lời tối hôm qua là ý gì.

      muốn nàng lấy lòng , phải cái loại lấy lòng mặt ngoài thường thấy, nàng lĩnh hội được ý trong lời của nên chỉ có thể lựa đậu, về sau nàng vẫn thể lĩnh hội, liền giúp nàng “ lĩnh hội”…

      Vân Đại trở lại Trĩ Thủy Uyển, liền cảm thấy mình còn mặt mũi nào gặp người khác.

      Thúy Thúy lo lắng sốt ruột vọt vào phòng nhìn nàng, thấy mặt nàng hồng hồng, miệng sưng, nơi khác cũng có bị thương.

      “ Dọa nô tỳ mất hồn, nô tỳ hôm qua nghe trong viện gia chủ có nha hoàn bị ném vào trong hồ, chỉ còn kém chút nữa bị gia chủ nhẫn tâm cho người dìm chết đuối.”

      Vân Đại ngồi giường, bàn tay còn lại vô ý thức mà xoa xoa làn váy, dường như lòng bàn tay dính thứ gì đó. ( edit: các nàng có hỉu được điều tui hiểu ko????)

      “ Nha, đây là mùi gì nha.” Thúy Thúy bỗng nhiên .

      Vân Đại hoảng sợ, vội đưa tay dấu ra phía sau, Thúy Thúy trở lại bên người nàng : “ Di nương chắc muốn tắm rửa cái mới cảm thấy thoải mái, người di nương nồng nặc mùi rượu.”

      “ Ân…” Vân Đại ngập ngừng : “ Vẫn là thôi .”

      Thúy Thúy nghi hoặc: “ Hôm qua di nương uống nhiều rượu, sợ là mệt mỏi lắm, nô tỳ giúp di nương tắm rửa.”

      “ Thôi, ta mệt lắm, muốn ngủ..”

      Vân Đại rầm rì bun chăn ủi cái mông chui vào, làm bộ nghe được lời Thúy Thúy .

      Nàng ta nào đâu biết buổi sáng Vân Đại luyến tiếc ăn cái màn thầu lại bị gia chủ cướp ăn mất.

      Gia chủ giống như quỷ chết đói mới đầu thai, thịt cá ăn, lại muốn đoạt đồ ăn của người khác.

      Có lẽ thích xem dáng vẻ thương tâm của Vân Đại khi ăn được bữa sáng, gia chủ đem cái màn thầu ngon miệng kia cắn đầy dấu răng, Vân Đại biết được cái màn thầu này ăn được nữa rồi, chỉ có thể để ăn hết.

      Vân Đại lúc đó hận thể đem cái màn thầu đó ném vào mặt , hiên ngang cho biết nàng căn bản thích ăn màn thầu, bất quá nàng chỉ tiết kiệm lương thực theo thói quen mà thôi.

      Trái lại thế nhưng vì trêu đùa tiểu nương đáng thương vô tội là nàng mà lãng phí bàn đồ ăn, làm Vân Đại nghẹn bụng khí trở về.

      Vân Đại càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng bực, cố tình lại đánh lại , đành phải uất ức hèn nhát mà chịu đựng hết thảy đối xử bất công đó.

      Vân Đại thức đến nửa đêm đếm đậu, lại bị kinh hách, ngủ mạch ngày đêm, lúc này mới thấy tốt hơn.

      Ngày thứ hai Cẩm Ý lại tới thăm nàng.

      Vân Đại sai Thúy Thúy châm trà, Cẩm Ý lại cố tình cầm bình trà tới.

      Nàng ta thấp giọng : “ ta biết di nương thể uống rượu, ngày ấy kính rượu đơn thuần là muốn cùng di nương giao hảo, Thúy Thúy di nương còn đau đầu do say rượu, vậy hai ngày nay chắc di nương khó chịu lắm.’

      “ Đây là ta cố ý tìm thanh tâm hoàn, ăn vào lát tốt hơn chút.”

      Vân Đại thu đồ, liền : “ Đó là ta tình nguyện uống di nương cần tự trách, huống hồ sau đó có khó chịu chút, nhưng hôm nay tốt hơn rất nhiều.”

      Cẩm Ý thấp giọng dặn dò: “ Thuốc kia di nương cũng đừng quên uống, bằng ta thấy áy náy trong lòng.”

      Vân Đại gật đầu đồng ý.

      Cẩm Ý ngồi lát liền .

      Thúy Thúy thất nàng ta , lúc này mới tới bên người Vân Đại thầm : “ Di nương quả thực tính tố giác Cẩm Ý di nương sao?”

      Vân Đại trả lời nàng ta.

      Cẩm Ý trở về Lưu Li Uyển, tiếp tục cầm lấy kim chỉ.

      Nàng ta mấy ngày nay thêu rất nhiều đồ vật, bên trong thiếu xiêm y, giày vớ, toàn bộ đều làm theo kích cỡ của gia chủ.

      Sau lúc lâu, Cẩm Tâm vội vã vào, vội vàng hỏi nàng ta: “ Cẩm Ý, bình thuốc kia đâu mất rồi?”

      Cẩm Ý rũ mắt, thấp giọng : “ Ta đưa cho Vân di nương rồi.”

      mặt Cẩm Tâm do dự.

      “ Ngươi.... sao ngươi lại làm như vậy?” mặt Cẩm Tâm xẹt qua tia thất vọng: “ Ngươi trước kia... phải là người như vậy...”

      Cẩm Ý nhìn hoa văn được thêu tỉ mỉ chỉnh tề vải dệt, thấp giọng nỉ non : “ Sau này ta chính là như vậy.”

      Trong phủ, nàng tồn tại khác gì khí, phản phất trong suốt, căn bản có cảm giác tồn tại.

      Bên trong Lưu Li Uyển nàng đắm chìm trong áp lực, thậm chí ban đêm nàng đột nhiên thở nổi, từ trong mộng tỉnh lại.

      Nàng chịu đựng như vậy quá lâu rồi.

      Nàng phải làm chút gì đó để chứng minh tồn tại của mình, chẳng sợ trả giá bằng đại giới, nàng cũng muốn gia chủ nhìn lấy nàng lúc.

      ----

      đền hai ngày, người Vân Đại bổng nhiên nổi lên ít mẩn đỏ.

      Thúy Thúy nghi ngờ nàng ăn gì đó sạch , hoặc dị ứng thứ gì đó.

      Nhưng khẩu vị Vân Đại hai ngày nay có chút thanh đạm, đồ ăn cũng toàn rau dưa, toàn là đồ bình thường nàng hay ăn.

      Thúy Thúy tìm kiếm phát được cái bình sứ.

      “ Di nương cảm thấy có thể hay bình thuốc này có vấn đề?” Thúy Thúy chần chờ hỏi.

      Nàng ta chần chờ vì thủ đoạn như thế này quả thực quá mức thấp kém, làm Vân Đại nổi lên mẩn đỏ, nhưng tổn thương đến Vân Đại nửa phần, làm vậy có mục đích gì?

      Vân Đại cũng hiểu được, liền đem bạc cho Thúy Thúy, kêu nàng ta ra ngoài tìm đại phu xem thử phen.

      Kết qua tra được, đúng như Thúy Thúy suy đoán.

      “ Đại phu , thuốc này căn bản phải cái gì gọi là thanh tâm hoàn, Cẩm Ý di nương chừng muốn di nương bị hủy dung.” Thúy Thúy .

      Vân Đại “ A” tiếng.

      Thúy Thúy lại : “ Bất quá di nương cũng cần lo lắng, chỉ cần uống thuốc này nữa, mấy ngày này ăn thanh đạm chút tốt lên.”

      “ Nàng ta làm vậy có lợi ích gì?” Vân Đại thầm .

      Thúy Thúy : “ Đương nhiên là hại di nương, ngay từ đầu nô tỳ cảm thấy Cẩm Ý di nương phải là người tốt, nàng ta xấu xa, sớm biết như vậy lúc trước chúng ta lập tức tố giác nàng ta mới đúng.”

      Vân Đại nghe xong lời Thúy Thúy lại có chút thất thần.

      Nếu giấc mộng phải là giả... là vì nguyên nhân gì làm cho Cẩm Ý thay đổi như vậy?

      Là bời vì... xuất của Vân Đại trong cuộc sống của nàng ta?

      “ Di nương mau thay đổi y phục, chúng ta tìm gia chủ cáo trạng , hơn nữa chúng ta còn bình thuốc này, nhân chứng vật chứng đều đủ, xem Cẩm Ý di nương hết đường chối cãi....” Thúy Thúy càng thêm buồn bực, đến tủ y phục chọn cho Vân Đại kiện váy áo thích hợp.

      Vân Đại thấy nàng ta đột nhiên tức giận hăng hái như gà chọi, vội ngăn cản động tác của nàng ta.

      “ Hay là chờ chút...”

      Thúy Thúy buồn bực nhìn nàng: “ Di nương muốn đợi cái gì nữa?”

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 33:

      Edit: Pana

      Vân Đại nghĩ đến hành vi của gia chủ ngày ấy, lại ấp úng : “ Ta mấy ngày nay chưa kịp tắm rửa, ra cửa tất nhiên phải sạch tơm tất chút mới tốt.”

      Thúy Thúy tưởng gì, thế nào cũng nghĩ đến di nương nhà nàng xinh đẹp như vậy, thế như có thể chịu được hai ngày tắm rửa.

      Lôi Vân Đại vào thùng tắm, Thúy Thúy mặt hầu hạ chọn hương lộ, mặt đánh giá những vết hồng hồng người Vân Đại, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Chờ nàng ta nhìn đến ngực Vân Đại, lại ngẩn người, càng thêm phẩn nộ: “ Di nương sao lại chú ý thân thể mình như vậy, bộ ngực tốt như vậy lại đỏ hết mảng, Cẩm Ý di nương hiểm, nếu phải nô tỳ thấy được, sợ người cũng phát ...”

      Nàng ta còn chưa dứt lời, liền bị Vân Đại lấy tay bịt kín miệng lại.

      Vân Đại đỏ mặt thấp giọng giải thích: “ phải nổi mẩn, đó là do ta uống say đụng...”

      Thúy Thúy kiên định : “ Buổi tối hôm đó nô tỳ luôn đỡ di nương, vậy người đụng chỗ nào?”

      Vân Đại lúng túng : “ Có lẽ đụng vào vách tường ...”

      Thúy Thúy bất đắc dĩ mà nhìn nàng, cũng nghĩ nhiều.

      Vân Đại vất vả tẩy rửa thơm phức thay đổi xiêm y sạch , lại ngồi ghế được Thúy Thúy lau khô tóc.

      Thời điểm Thúy Thúy thu thập cho nàng thỏa đáng, muốn gọi Vân Đại, lại phát giác Vân Đại giống như heo, biết ngủ từ lúc nào.

      Vân Đại chịu dựng, liền chịu đựng hết hai ngày, mẩn đỏ người cũng tiêu bớt.

      Thúy Thúy hoài nghi đánh giá nàng: “ Di nương thành cho nô tỳ biết, Cẩm Ý di nương chẳng lẽ là tỷ tỷ thất lạc nhiều năm của di nương?”

      Vân Đại mờ mịt mà lắc đầu.

      Thúy Thúy : “ Vậy sao di nương lại vạch trần nàng ta, chuyện lúc trước Người nhân từ tố giác, giờ nàng ta chủ động hại Người, Người còn chịu ra tay, chẳng lẽ muốn cho qua?”

      Vân Đại vẫn đáp ứng nàng ta.

      Lúc đầu tố giác, là Vân Đại muốn trộn lẫn vào những chuyện nơi hậu viện phức tạp, lúc này vẫn chịu , cũng vì Cẩm Ý quá mức vội vàng lộ ra sơ hở chồng chất.

      Trong lòng Vân Đại nghi ngờ.

      chỉ có nghi ngờ dụng ý của Cẩm Ý, cũng nghi ngờ nếu mình tố giác, đối phương có thể gài bẫy cho nàng chui vào hay .

      Nàng am hiểu những chuyện lục đục nơi hậu viện, sinh ra chút chần chờ, theo bản năng bảo hộ bản thân trước tiên.

      lúc mọi chuyện còn chưa ràng, Thanh Phỉ trở lại.

      Nàng ta trở về, biết lại đánh nhau với người nào, thời điểm Vân Đại tìm nàng ta, mặt mảng xanh tím, đầy những vết thương ứ máu tím đậm, nhìn lát, nhịn được có chút đồng tình.

      Thanh Phỉ lại vội vàng hỏi: “ Vân di nương, gia chủ Người hay , lại loại đến chết sống lại?”

      Vân Đại bị nàng ta bắt lấy hai vai, ngẩn người chút, sau đó lắc đầu.

      Nhìn hành động gia chủ ngày ấy, có lẽ có chút thích, nhưng phải , Vân Đại trả lời được.

      Thanh Phỉ thu tay buông Vân Đại ra, mất mát : “ Di nương sợ là cũng ràng lắm, nô tỳ lúc trước có đến nữ tử kia, nàng ta từ kinh thành tới, sợ rằng ít ngày nữa tới đây rồi.”

      Vân Đại nghe nàng ta nhớ lại phen, lập tức nhớ đến nữ tử mà nàng ta là người phương nào.

      Người mà Thanh Phỉ chính là người làm cho những nữ tử ở hậu viện có co hội tồn tại, nữ tử kia chính là....

      “ Nàng ta chính là mang danh vị hôn thê của gia chủ đến....” Thanh Phỉ tự như nghĩ đến việc gì tốt, sắc mặt càng thêm khó coi.

      Ý nghĩ đầu tiên lúc này của Vân Đại chính là gia chủ muốn cưới chính thê, thứ hai đó là.... cơn ác mộng kia.

      Nhưng đảo mắt nhìn thấy biểu tình của Thanh Phỉ, có chút kinh ngạc, trong phủ nhiều thị thiếp đều nghĩ đến có chính thất, Thanh Phỉ vì sao lại có biểu tình như vậy?

      Nàng nghi hoặc nhìn về phía Thanh Phỉ, Thanh Phỉ liền : “ di nương cần hoài nghi, nàng ta chính là muội muội của ta, nô tỳ nghĩ muội muội tới nơi đây có tư tâm, cũng làm gì nguy hại đến di nương.”

      “ Muội muôi từ khi sinh ra cơ thể suy nhược, tâm tư lại yếu ớt mẫn cảm, nam tử như gia chủ thích hợp với nàng...” ngữ khí Thanh Phỉ lộ ra chút ý vị vi diệu, lập tức có cách nào thay đổi mọi chuyện.

      “ Nô tỳ lúc trước cho rằng gia chủ vẫn luôn đối xử với di nương khác với những người khác, giờ xem ra, là nô tỳ suy nghĩ nhiều....”

      Thanh Phỉ thở dài, mang theo cõi lòng đây lo lắng rời .

      Nàng ta rồi, để lại tin tức làm cho cuộc sống của Vân Đại khó mà an bình.

      Vân Đại ngồi trong phòng, tay vuốt chung trà lạnh, trong lòng lại chần chờ.

      Nữ tử kia tới... ác mộng của nàng cũng tới.

      Nhưng nàng lại cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt.

      Có lẽ tin tức của Thanh Phỉ ảnh hưởng đến Vân Đại, nhiều ngày cuộc sống của Vân Đại lại có dáng vẻ khó an.

      Thúy Thúy phát sau đó mờ mịt nhắc nhở: “ Có đôi khi cơ thể bị tà khí xâm nhập, di nương trước đây phải cũng bị hay sao, sau đó cùng Tô di nương chùa dâng hương, trở về lâu liền khá hơn sao?”

      Thúy Thúy vừa nhắc nhở, Vân Đại kinh ngạc phát quả thực là có chuyện như vậy.

      Chẳng qua lần trước liền thu được đống hình phạt từ gia chủ, nên Vân Đại cũng lưu ý biến hóa rất này.

      Vân Đại mặc kệ cách này có hữu dụng hay , cách ngày cố ý lên chùa dâng hương, cầu nguyện chút, lúc này tâm tình mới hòa hoãn.

      Nàng ra cửa, liền nhìn thấy Cẩm Ý thế nhưng cũng đứng ở đó.

      Cẩm Ý : “ Ta có thể với di nương hai câu sao?”

      Vân Đại chần chờ lát rồi gật đầu, hai người liền đến chỗ thanh tĩnh bên ngọn núi giả, Cẩm Ý lúc này mới bình tĩnh mở miệng.

      “ Nha hoàn di nương có với di nương, ta ở trong phủ lén lút dan díu với nam nhân khác?”

      Vân Đại thực đoán ra nàng ta muốn gì, liền nhàng “ Ân” tiếng.

      Cẩm Ý thấy nàng thần sắc điềm nhiên, lại hỏi: “ Vậy di nương có biết ta tặng di nương thanh tâm hoàn, ăn xong bị nổi mẩn đỏ?”

      Vân Đại thả chậm bước chân, đáp lại: “ Ta có ăn, cũng bị nổi mẩn đỏ.”

      Cẩm Ý càng thêm kinh ngạc.

      khi như vậy...” trong giọng của nàng ta nhiều thêm tia thể nắm bắt được: “ Di nương vì sao tố giác với gia chủ?”

      Vân Đại nhấp môi, làn váy mềm mại bị gió thổi lay động, nàng thấp hơn Cẩm Ý chút, nhìn ra so với Cẩm Ý càng nhìn càng xinh, ràng tồn tại của nàng rất yếu.

      Nếu như nàng nguyện ý, sớm mượn tay gia chủ, dễ dàng nghiền nát Cẩm Ý.

      Vân Đại lại biết nên giải thích như thế nào.

      Nàng chỉ do dự, trong lòng nghi ngờ có thể hay bởi vì nàng hết ra, thay đổi số phận của người nào đó.

      “ Khương Yên tỷ tỷ .... Di nương là người rất tốt.” Vân Đại bỗng nhiên .

      Cẩm Ý giật mình, chưa từng nghĩ đến Khương Yên ở trước mặt người khác những lời hay về mình.

      Cũng chưa từng nghĩ, thế nhưng có người tin “ Lời hay” này như vậy.

      Nàng ta chần chờ , Vân Đại bỗng nhiên khẩn trương mà nhéo tay áo của nàng ta.

      Cẩm Ý ngước mắt, liền nhìn thấy đôi con ngươi trong vắt.

      Các nàng bất quá chi được xa hơn chút, quay đầu vẫn có thể nhìn thấy nơi xa có người đến người .

      Đây là con sói, biết vì sao, giữa ban ngày mà nó đơn độc kiếm ăn.

      Thân hình nó cao lớn, nhưng bụng lại gầy yếu, nghiễm nhiên là con sói đói lâu ngày.

      Sói gặp người, chỉ có kết quả.

      Sắc mặt Cẩm Ý tái nhợt: “ Di nương tin ta sao?”

      Vân Đại có trả lời.

      Nếu muốn nàng ra lời lòng xuất phát từ nội tâm, nàng tất nhiên là dám tin.

      ***mình edit cứ như cho xong nhiệm vụ ý hỉ....mn cho tí động lực vs ạ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :