1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chuyện hay ở tiếp diễn!
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      21 A Quý

      “Răng rắc ——” mặt xám trắng của Lương thị thần lại xuất cái khe, bóc ra khối vỡ tiếp theo, nhưng phảng phất hoàn toàn phát , vẫn nhìn bóng người trôi nổi mép giường, ngữ khí tầm thường mà chuyện phiếm.

      “Ngươi rốt cuộc cũng hiểu tư vị của tình cảm?” Giống trai trêu chọc em trai.

      Tần thị thần e dè : “Tro cốt nàng ở trong thân thể ta, khiến ta thể tránh né mà lây dính tình và dục của nàng, đây là tình cảm mà ngươi vừa sao?”

      Lương thị thần: “Phải hay phải, hẳn là ngươi hỏi chính mình mới đúng.”

      Tần thị thần gật gật đầu: “Ừ, như thế, ta hiểu.”

      Lương thị thần: “Hiểu cái gì?”

      Tần thị thần: “Màu đỏ, quả nhiên mười phần mỹ lệ.”

      Lương thị thần bỗng nhiên cười ra tiếng, “Ngươi a, đúng là gia hỏa đáng sợ.”

      Chờ dừng cười, Tần thị thần tiếp tục dùng ngữ khí chuyện phiếm kia, : “Như vậy, ngươi chuẩn bị tốt để ta cắn nuốt sao.”

      “Quả nhiên hôm nay ngươi tới cắn nuốt ta.” Lương thị thần thở dài.

      “Nếu ta còn có thể tới làm cái gì đây.” Tuy rằng Tần thị thần có thần tình lạnh lùng, nhưng Lương thị thần mạc danh cảm thấy lời này hẳn là cười rất hữu hảo. Thị thần này bị phương pháp tàn khốc nhất đắp nặn ra, chính là thứ đáng sợ như vậy.

      Trong miệng cắn nuốt, nhưng khí hữu hảo, lúc Tần thị thần mở tay áo ra, tơ hồng cắn nuốt tung bay, Lương thị thần nằm thậm chí còn dùng ngữ khí thương lượng : “Ai, ta còn chưa từ biệt thê tử, bằng ngày sau ngươi lại đến cắn nuốt ta ?”

      Đổi là người bình thường ở chỗ này nghe thấy lời này, đại khái muốn cười ra tiếng. Rốt cuộc người ta tới có ý tốt, đao đoạt mệnh gác cổ, đột nhiên câu xin ngươi ngày mai lại đến giết, ai nghe đây?

      Nhưng mà, Tần thị thần lại dừng động tác. hơi khom người, tay áo dài màu trắng hơi hơi di động, tựa như khách nhân tới bái phỏng chủ nhân, cực có phong độ lễ phép, “ khi như vậy, ngày mai ta lại đến.”

      Lương thị thần cũng có nửa điểm ngoài ý muốn vì đáp ứng, câu: “Vậy đa tạ ngươi.”

      Trong tay Tần thị thần nâng lên sợi tơ hồng, chờ đến tơ hồng bay tới người Lương thị thần, rơi vào trong tay lại biến mất. Lần thứ hai gật gật đầu ý bảo, cánh cửa phía sau đóng chặt tự động mở ra, tựa như con bướm trắng trong bóng đêm, tung bay tiêu tán.

      Đất bằng nổi lên trận gió, thổi trúng chuông bạc và các vật bày trong phòng, phát ra tiếng vang rất , tiếng vang ngừng nghỉ, cửa lần thứ hai khép chặt, căn phòng lại trở nên tĩnh mịch.

      “Làm đại hành giả của thị thần ở nhân gian, chúng ta có được rất nhiều quyền lợi, tại rất nhiều tài sản của Lương thị đều do ta quản lý. thế nào, có hứng thú quan tâm chút chuyện trong tộc Tần thị sao?” Tề Quý bưng lên ly đồ uống có đá nàng ấy cầu, uống ngụm, cười tủm tỉm hỏi.

      La Ngọc An biết trễ thế này nàng ấy còn riêng tìm mình chuyện đến tột cùng là có ý tứ gì, đành phải câu được câu mà bồi theo, “Tôi cũng phải thực thông minh, bên trong Tần thị rất nhiều việc tôi dốt đặc cán mai, quản lý tốt. Hơn nữa Tần thị vận chuyển rất tốt, cần tôi nhúng tay.”

      giờ nàng hiểu, thị thần ở điện thờ, nhìn như là linh vật vạn mặc kệ, nhưng thực tế chặt chẽ khống chế cái gia tộc này. Cho nên nàng cần làm chuyện dư thừa.

      Nếu ngày thị thần suy nhược, tộc nhân muốn cung phụng tín ngưỡng , vậy có lẽ nàng vì duy trì thị thần tồn tại, tranh đoạt quyền lợi gia tộc, lợi dụng quyền lực vì giữ lấy sinh tồn.

      quyền lợi?” Tề Quý cười trêu ghẹo, “Chỉ thị thần của sao?”

      “Bất quá, hiểu thị thần là dạng tồn tại gì sao?” Nàng ấy bỗng nhiên chuyển giọng.

      A, tới rồi, đông tây lâu như vậy, rốt cuộc muốn bắt đầu châm ngòi. La Ngọc An ngồi thẳng lên, chờ nghe nàng ấy muốn châm ngòi như thế nào.

      Nhưng mà đúng lúc này, trận tiếng chuông dồn dập ngắt lời Tề Quý , La Ngọc An tinh tường thấy sắc mặt nàng ấy đột biến, nhanh chóng lấy điện thoại ra, tiếp điện thoại rồi lạnh giọng hỏi: “ xảy ra cái gì! Bị ai xâm nhập? Sao lại có người có thể xâm nhập!”

      Bên kia biết gì đó, Tề Quý bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía La Ngọc An, cảm xúc oán hận và chán ghét đâm thủng hữu hảo nhiệt tình lúc trước, ràng bại lộ ở trong đôi mắt.

      “Là ?! cùng thị thần Tần gia kia thương lượng tốt! Dương đông kích tây, hay cho cái dương đông kích tây!” Nàng ấy gắt gao bóp điện thoại, lạnh lùng , xem biểu tình phảng phất là hận đến mức giây tiếp theo liền nhào lên xé nát nàng.

      La Ngọc An biết xảy ra cái gì, nhưng nhìn bộ dáng này, trong lòng nàng cảnh giác lên. dấu vết nhìn bóng đêm đen nhánh bên ngoài, thầm may mắn. Còn may, phải ban ngày ban mặt, cũng có thái dương.

      Hai người bọn nàng ở chỗ này chuyện, mặc dù là người Tần thị, hay là người Lương thị theo Tề Quý tới, đều ở sân bên ngoài, nếu Tề Quý muốn động thủ, nàng đúng là có nắm chắc.

      La Ngọc An tâm niệm quay nhanh, lộ ra biểu tình nghi hoặc mà vô hại, “Làm sao vậy? Tôi nghe hiểu có ý tứ gì.”

      còn giả vờ.” Hai mắt Tề Quý đỏ lên, “Hay, ta Tần thị thần các ngươi sao lại chọn phế vật làm thê tử, hóa ra là thâm tàng bất lộ, là ta nhìn nhầm. phải muốn huỷ hoại thị thần của ta sao, ta đây liền hủy ! Ta tuyệt cho các người sống yên!”

      La Ngọc An nhanh chóng đứng dậy, bước chân dồn dập lui về phía sau, miệng hô: “Minh Hoàng!”

      Tề Quý lửa giận công tâm, trong bàn tay phát ra quang phách nhàn nhạt về phía nàng.

      Trong tiếng ghế dựa ngã đổ, tiếng gió ở đình viện bỗng nhiên lớn hơn.

      La Ngọc An nâng cánh tay lên ngăn cản, bỗng nhiên cảm giác cổ tay nóng lên, đó là cái kết như ý màu đỏ thắt tay nàng. Tiếng gió ào ào, bên tai phảng phất có vạt áo tung bay, nàng cảm giác được đau đớn, vừa ngước mắt liền thấy mảnh ống tay áo màu trắng, còn có bím tóc quấn nơ con bướm màu đỏ bay ở trước mặt.

      vai nhàng đắp bàn tay, Nhị ca nàng nổi lơ lửng, từ phía sau nửa ôm lấy nàng.

      Tề Quý sắc mặt khó coi cứng đờ ở ngoài nửa thước, nàng ấy còn giơ tay, nhưng thể tới nửa bước. Nhìn thấy Tần thị thần xuất , oán giận trong mắt càng thêm ràng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi làm cái gì với thị thần của ta!”

      Tần thị thần ấn vai La Ngọc An, khinh phiêu phiêu vây nàng ở trong tay áo, nhìn về phía Tề Quý vừa gấp vừa giận, : “Lương thị thần muốn cáo biệt ngươi, ngươi hẳn nên trở về gặp lần cuối cùng.”

      Tề Quý sắc mặt đại biến, hiểu lầm cắn nuốt Lương thị thần, cái gì cũng đành phải thôi, quay đầu vội vàng chạy ra bên ngoài. Nghe được động tĩnh trong viện mọi người vừa lúc tiến đến xem xét xảy ra cái gì, đúng lúc đụng phải Tề Quý bước chân vội vàng.

      “Lão phu nhân? xảy ra chuyện gì?”

      Tề Quý mạnh mẽ đẩy ra, sắc nhọn hô to: “Trở về! Mau trở về!”

      Người Lương thị tuy rằng nguyên do, nhưng thấy nàng lạnh lùng sắc bén như thế, đành phải theo nàng, cuối cùng chỉ còn lại Minh Hoàng và đám người Tần thị. Minh Hoàng đầy mặt nghi hoặc vào trong viện, “An tỷ, bọn họ làm gì vậy, giống như trong nhà bị cháy, bọn họ đây là phải a? Lương Văn Diệp còn ở sân phía sau nghỉ ngơi đấy, bọn họ mặc kệ rồi?”

      La Ngọc An nhìn thị thần bên cạnh cái, phát ra những người khác lại thấy .

      Thị thần hơi hơi cúi đầu, cúi người cọ thái dương nàng chút, “An, sớm trở về chút.”

      La Ngọc An lập tức quên mất Tề Quý, ôn nhu trả lời: “Được, ta lập tức trở về.”

      Nàng mới vừa đáp ứng, tay áo cầm trong tay rút ra mà , biến mất thấy.

      Minh Hoàng nghe nàng cái gì, lại tiến lên hai bước, “An tỷ, chị cái gì?”

      La Ngọc An lắc đầu, “Nếu khách rồi, chúng ta cũng nên về cổ trạch, còn Lương Văn Diệp, tìm người tiễn , chừng còn có thể theo kịp người Lương thị.”

      Chẳng bao lâu, có người vội vàng trở về, “Phu nhân, Lương Văn Diệp ở trong phòng.”

      “Nghe được động tĩnh tự mình rồi?”

      phải, trong phòng có…… dấu vết máu và thịt nát.” Người tới hồi báo ngữ khí có chút run rẩy.

      “Máu và thịt nát,” La Ngọc An dừng chút, ngữ khí như thường mà phân phó, “Vậy quét tước phòng chút .”

      Lúc La Ngọc An ở trong bóng đêm ngồi xe về cổ trạch, Tề Quý cũng hoả tốc chạy về Cẩm Châu. Nàng tin những người khác, ai cũng mang theo, mình người tới dinh thự bí mật của Lương thị. Nhìn thấy lục lạc vỡ vụn hành lang, nàng tóc tai hơi hơi hỗn độn, ra sức đẩy ra tầng lại tầng cửa, vọt vào căn phòng trong cùng.

      “Thị thần!” Nàng bổ nhào vào mép giường, thấy giường thần tượng bụi bặm phủ kín khe hở, chút do dự ôm lên, vùi mình vào trong chăn.

      trở lại.” Thanh Lương thị thần thuần hậu, “Vừa rồi Tần thị tới, ta nhớ ra còn chưa từ biệt nàng, nên mời ngày mai lại đến. Để ta nhìn xem, thời gian nàng tới, gần đây sống thế nào?”

      Tề Quý đột nhiên ngẩng đầu, từng hạt nước mắt từ trong mắt rớt ra, “Nhất định vẫn còn biện pháp, chàng nhất định có thể tiếp tục sống sót!”

      Lương thị thần: “Sống đủ lâu rồi, A Quý, tử vong cũng đáng sợ.”

      Tề Quý hét lên, “! Ta muốn chàng tồn tại! Sống thêm ngàn vạn năm, sống lâu hơn tất cả mọi người!”

      “Tại sao lại như vậy……” Nàng , cả người nản lòng xuống, tay gắt gao túm đệm chăn, lẩm bẩm: “Đến tột cùng là sai lầm nơi nào, tại sao lại như vậy, vì sao lão đông tây Tần gia kia bây giờ còn có năng lực mạnh như vậy, mà chàng suy yếu thành thế này. ràng ta thực nỗ lực làm tộc nhân sinh sản đời sau, làm cho bọn họ tín ngưỡng chàng, vì sao……”

      Lương thị thần tay giống như đá đè lại tay nàng mềm mại, “Ta biết, nàng vất vả, nếu phải A Quý, ta đại khái sớm giống rất nhiều thị thần khác tiêu tán rồi. Chính là, chung quy vẫn phải tự nhận hậu quả xấu.”

      Tề Quý bị từ “hậu quả xấu” này kích thích tới, trong mắt toát ra oán hận cam lòng mãnh liệt, “Cái gì mà hậu quả xấu! Dựa vào cái gì mọi người đều làm chuyện giống nhau, chàng lại phải thừa nhận hậu quả xấu nghiêm trọng như vậy, Tần thị thần lại phải chịu! ràng là bắt đầu cắn nuốt tộc nhân trước, còn phải thông qua cắn nuốt tộc nhân mà đạt được lực lượng mới khác với tín ngưỡng sao! Vì sao chàng thể a!”

      Hơn hai trăm năm, nàng vẫn luôn phải chịu đựng nỗi tuyệt vọng “Vì sao” này, trở nên càng ngày càng cố chấp.

      Lương thị thần vẫn nhúc nhích nhìn nàng, dung nhan nàng dừng ở lúc mười chín tuổi tươi đẹp nhất, như là hoa đọng lại trong hổ phách. Cho dù qua ngàn năm, còn nhớ lần đầu tiên thấy đứa này.

      Hơn ngàn năm trước Lương thị như mặt trời ban trưa, đến Tần thị cũng có vẻ bằng, thành trì Lương thị trải rộng hai châu. Thị tộc và quốc gia bất đồng, lúc ấy các quốc gia lớn lớn bé bé có rất nhiều, ngừng thay đổi triều đại. Nhưng thị tộc lại mười phần vững chắc, có được hệ thống hoàn toàn độc lập với vương triều. Mỗi quốc gia đều dùng hết khả năng mượn sức các đại gia tộc, vì thế mỗi năm tộc Lương thị đều nghênh đón sứ giả các nước.

      A Quý khi đó là công chúa, tuổi còn , tò mò thị thần có bộ dáng gì, lặng lẽ xen lẫn trong đội ngũ sứ giả vào Lương thị. Nàng nghĩ lầm tộc nhân Lương thị ốm yếu, thấy mình người ở trong phòng “hẻo lánh” bên hồ, trong thời gian cư trú ở Lương thị thường trộm tới tìm .

      Ban đầu là muốn tiếp tế , sau đó mỗi ngày nàng đều tới, hứa hẹn phải tìm đại phu tốt nhất chữa bệnh cho , để bị nhốt ở trong cái viện nho đó. Bên hồ có lau sậy mênh mang, ngày mùa thu dưới hoàng hôn, nàng ôm hoa lau nhảy múa, đuổi theo kim sắc xán lạn đó, tiếng cười giống chuông bạc động lòng người.

      Đứa trẻ sinh cơ bừng bừng như vậy, mềm mại thiện lương như vậy, ở thời đại cực kì trói buộc nữ tử vẫn dũng cảm mà truy tìm tình của mình. Nàng , cho nên thỉnh cầu phụ thân mình, khăng khăng gả cho người ốm yếu có thân phận.

      Quốc chủ giận dữ, giam lỏng nàng, muốn chỉ vị hôn phu liên hôn cho nàng, kết quả lại chờ được đội ngũ thị thần Lương thị nghênh thú công chúa.

      Từ công chúa quốc gia, biến thành thê tử âu yếm, phu nhân thị thần. ngàn năm, vô số quốc gia tiêu vong, vô số thị tộc suy sụp, nàng cũng thay đổi rất nhiều.

      A Quý của giống như hoa, rốt cuộc vẫn cứ…… hư thối.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      ôi, quá hấp dẫn. Nhưng đợi chương sau để giải thắc mắc tại sao Tần thị thần lại cắn nuốt Lương thị thần.
      heavydizzy thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      hầy người đáng thương ắt có chỗ đáng giận
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      22 cam lòng

      Tề Quý từ trong điên cuồng phục hồi tinh thần lại, mấy năm nay nàng thường bùng nổ như vậy. Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Lương thị thần, nàng liền thể chịu đựng được thống khổ trong lòng. Dần dần, nàng thậm chí muốn đến gặp nữa, chỉ dầu kĩ, cho tộc nhân biết suy nhược, đặc biệt dám để Tần thị biết suy nhược.

      Nàng che dấu hết thảy đều rất tốt, còn liều mạng suy nghĩ biện pháp. Nhưng biện pháp gì cũng thử, nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn suy nhược. Tuyệt vọng, nàng nhớ tới giờ còn lại Tần thị thần có lực lượng cường đại, nếu có thể cắn nuốt ta, thị thần của nàng nhất định có thể biến thành bộ dáng ban đầu.

      chung, giữa các thị thần cũng thể cắn nuốt nhau, nhưng như bọn họ đều biết, Tần thị và Lương thị hai tộc từ mấy ngàn năm trước bắt đầu liên hôn, vô số đời xuống, huyết mạch hai tộc đều từng có rất nhiều pha trộn.

      Vài thập niên trước, Lương thị thần còn chưa suy sụp thành dáng vẻ này, bọn họ từng qua cổ trạch lần. Lần đó, Tần thị thần bỗng nhiên nhìn Lương thị thần mỉm cười, ngữ khí thực tùy ý mà : “Dáng vẻ này của ngươi, tựa hồ ta có thể cắn nuốt ngươi.”

      Tề Quý lúc ấy đó cả kinh, nàng cảm thấy Tần thị thần cũng phải đùa, có thể cắn nuốt Lương thị thần, hơn nữa suy xét chuyện này! Từ đó về sau, vốn là vì thị thần suy nhược mà thống khổ thôi, nàng càng thêm cảnh giác khẩn trương, theo trạng thái thị thần ngày càng lụn bại, loại khẩn trương này chậm rãi lên men thành ác ý.

      Nếu thị thần Tần gia có thể cắn nuốt thị thần Lương thị, vậy thị thần của nàng vì sao thể ngược lại cắn nuốt ta! Chỉ cần ta cũng bắt đầu suy nhược tốt rồi, chỉ cần tộc nhân Tần thị cũng bắt đầu chết tốt rồi!

      “Ta còn chưa chuẩn bị tốt…… Lại cho ta thời gian, ta nhất định có thể……”

      Lương thị thần vuốt mặt nàng, ngăn cản nàng tiếp tục , “A Quý, chúng ta sớm sai rồi, hơn hai trăm năm trước, ta nên cắn nuốt tộc nhân Lương thị.”

      Tề Quý thần sắc cứng đờ, “Là Tần thị thần bắt đầu cắn nuốt trước, cắn nuốt tộc nhân của , có được lực lượng, vì sao chàng được, ngược lại phải chịu nhiều nguyền rủa như vậy. Ta hiểu, ta hiểu!”

      Trước khi Tần thị thần bỗng nhiên phát cuồng cắn nuốt mấy trăm tộc nhân Tần thị, chưa bao giờ có thị thần cắn nuốt người. Nếu toàn bộ thị thần đều chú định suy sụp tiêu vong, nàng có lẽ chấp nhất với làm Lương thị thần vĩnh viễn sống sót như vậy. Nhưng mà cố tình ra Tần thị thần. Toàn bộ thị thần đều bắt đầu suy bại, duy độc ta bởi vì cắn nuốt tộc nhân mà có được lực lượng mới, từ đây còn có thể thông qua cắn nuốt ác để bổ sung lực lượng. Cỡ nào làm người ta đố kỵ và phẫn hận! Nguyên bản ta làm sao so nổi với thị thần của nàng!

      ta thành công đương nhiên có thể noi theo, Tần thị và Lương thị quan hệ vẫn luôn thực tốt, nguyên nhân chính là vì thực tốt, Lương thị biết chuyện này trước tiên.

      Lúc ấy vì Lương thị thần suy nhược mà lo lắng, Tề Quý hưng phấn thôi, nhưng mà đứng trong đại phát triển, các tộc nhân còn thành kính như trước, càng ai nguyện ý hy sinh sinh mệnh mình, để Lương thị thần làm thí nghiệm. Cho dù có người nguyện ý, cũng bất quá ít ỏi mười mấy người.

      “Tiêu vong là số mệnh của chúng ta.” Lương thị thần như thế.

      Nhưng Tề Quý muốn tin mệnh này.

      ngày, Tề Quý lấy danh nghĩa hiến tế, bí mật triệu tập mấy trăm tộc nhân Lương thị tham dự, rồi giết chết các tộc nhân có mặt.

      Khi thị thần tiến đến, chỉ nhìn thấy thi thể đầy đất, Tề Quý cả người là máu, cứng đờ mà vươn tay với , lộ ra cái cười, “Chàng được cứu rồi, mau, mau cắn nuốt bọn họ, chàng liền có thể giống Tần thị thần.”

      Nhưng mà cũng giống, thể có được lực lượng, chỉ nhận tới nguyền rủa, nguyền rủa hoạ vô đơn chí.

      Đến bây giờ, Tề Quý vẫn , đây là vì sao?

      “Có thể là bởi vì ta cùng với Tần thị thần ra đời bằng phương thức bất đồng.” Mỗi nhà đắp nặn thị thần cũng hoàn toàn tương đồng. Nghe thị thần Tần thị khi đắp nặn đặc biệt thống khổ thảm thiết, mà tình cảm càng mãnh liệt là có thể mang đến năng lực càng cường đại. theo thời gian trở nên nhạt nhẽo, đau lại theo thời gian càng nùng liệt.

      “A Quý, nàng mệt mỏi.” Lương thị thần : “Bồi ta ngủ say .”

      “Ta ! Ta muốn. Ngày mai, ngày mai Tần thị thần đến, chúng ta còn cơ hội, bây giờ ta có thể dùng hết thảy biện pháp giết sạch tộc nhân của ……”

      Tề Quý , đối diện tầm mắt Lương thị thần, thần sắc dữ tợn dần dần trở nên mê mang.

      “Vì sao chàng phải dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?” Nàng vuốt mặt Lương thị thần, bị ánh mắt làm cho đau đớn, “Vì sao chàng phải nhìn ta như vậy, ta là vì chàng a, chàng thể bởi vì ta làm những chuyện đó mà chán ghét ta, chàng phải ta, ta giống như trước đây được ?”

      Nàng quá sợ hãi, có lẽ trong lòng sớm hiểu , đúng là bởi vì lúc trước mình quyết định sai lầm, bởi vì nàng bức bách thị thần cắn nuốt các tộc nhân chết mới đẩy nhanh tốc độ diệt vong. Biết mình sai rồi, lại có cách vãn hồi, chỉ có thể mắc thêm lỗi lầm, cho dù vứt bỏ thứ mềm mại nhất của mình, vẫn cứ thể vãn hồi sinh mệnh Lương thị thần.

      Kết quả là công dã tràng.

      “Ta cam lòng……”

      “Ta hiểu.” Lương thị thần vươn tay cứng lạnh giống như đá, ôm nàng vào trong ngực, thân hình tản mát ra trận quang mang màu hoàng kim nhu hòa. Tề Quý ở trong quang mang như vậy, cả người trở nên mơ hồ. Nàng giống như thấy được căn phòng bên hồ ngàn năm trước kia, hoàng hôn đẹp, đầy trời đều là hoa lau tung bay. Chuồn chuồn màu đỏ đậu đầu ngón tay nàng, nàng vừa quay đầu lại, thấy nam nhân khoác áo ngoài đứng ở trong bóng tối căn phòng, nhìn chăm chú mặt trời lặn bên ngoài.

      giống như độc lập với loạn thế ở ngoài kia, nhìn qua độc như vậy, lại cứng cỏi như vậy, người tràn ngập cảm giác thần bí phức tạp. Nàng là công chúa, người khác cảm thấy nàng thân phận cao quý, nàng lại thường xuyên cảm thấy mình giống như bông lau bên hồ, biết bay về hướng nào. Nàng nhịn được nghĩ, nếu lúc này có gió, muốn giống bông lau này, bay tới bàn tay .

      Đinh linh, đinh linh, lục lạc treo ở dưới hiên vang lên.

      Nửa thân hình chìm vào ngực Lương thị thần, Tề Quý thất thần vươn tay bắt về hư phen, cuối cùng mắt mang mờ mịt bị kéo vào ngực, hoàn toàn biến mất thấy.

      Theo nàng biến mất ở trong thân thể , khe nứt và cứng lạnh người Lương thị thần hơi khôi phục lại, nhìn qua càng giống nhân loại. Vì có thể làm thê tử tự do hành tẩu bên ngoài, cho nàng mượn lực lượng còn nhiều lắm của mình, nhưng chỉ cần muốn, lực lượng này tùy thời trở lại thân thể .

      Ngồi dậy, Lương thị thần vén tóc rũ xuống, tay vỗ về ngực, “Ta biết, cho nên A Quý nên ngủ say .”

      Nếu bị cắn nuốt, Tề Quý, thê tử được phù hộ, cùng đồng sinh cộng tử cũng biến mất. Tiêu vong thể tránh, cho nên, bằng tại trở lại thân thể …… biến thành chất dinh dưỡng cho .

      Dựa theo tâm nguyện của nàng và , bọn họ vĩnh viễn ở bên nhau.

      .

      Chân trời có u quang màu lam, ánh sáng này yếu ớt giống như hồ nước trầm tĩnh buổi sáng sớm, chung quanh cổ trạch rừng cây thâm thúy rậm rạp, màu xanh lục nồng đậm xen lẫn trong thâm lam, tạo thành sắc điệu và bút pháp giống tranh sơn dầu.

      La Ngọc An suốt đêm trở về cổ trạch, đường trong rừng chỉ có chiếc xe qua, cánh cổng lặng yên tiếng động mở ra, nuốt hết xe vào. Thời gian này cổ trạch tiếng động an tĩnh nhất, người cùng đều lộ ra chút thần thái mệt mỏi, La Ngọc An bảo bọn họ từng người nghỉ ngơi, mình về điện thờ.

      Nàng đẩy ra cửa sân điện thờ, liếc mắt cái liền thấy thị thần của nàng. ngồi ở hành lang ngoài điện thờ, nhìn chăm chú cây tường vi lúc trước nàng trồng. Lực sinh mệnh của nó thực ngoan cường, mọc ra rất nhiều lá mới, thậm chí còn có nụ hoa nho , biết khi nào nở.

      La Ngọc An dựa vào cạnh cửa nhìn , cảm thấy giống như đóa hoa súng mông lung màu trắng hồ nước u lam, yên lặng mà mỹ lệ.

      Mỗi lần nhìn thấy , nàng luôn cảm thấy mình càng hơn, đại khái bởi vì là duy nhất giờ nàng có được.

      “An, tới.”

      La Ngọc An đến bên , đem tay bỏ vào trong tay lạnh lẽo, ngồi xuống bên cạnh .

      “Hôm nay có phải Nhị ca ra ngoài làm gì , Tề Quý dáng vẻ khẩn trương như vậy.”

      Thị thần: “ có đại gì, chỉ phát Lương thị thần, chuẩn bị cắn nuốt ta.”

      La Ngọc An bị ngữ điệu bình đạm này của mà có chút phản ứng kịp, “Cắn nuốt thị thần Lương thị? Giữa thị thần có thể cắn nuốt nhau sao?”

      “Người khác có lẽ được, nhưng có thể.”

      “A? có chỗ đặc thù gì?”

      “Lương thị và Tần thị nhiều năm liên hôn, huyết mạch hỗn tạp, hơn nữa trong thân hình Lương thị thần có vô số ‘ ác ’.”

      La Ngọc An nhất thời có chút , “Ác……”

      Ác đến tột cùng là cái gì, lúc trước nàng cho là chỉ cần giết người, trong thân thể có ‘ác’ sinh ra, nhưng quơ đũa cả nắm như vậy tựa hồ quá mức đơn giản thô bạo. Hơn nữa thị thần cũng sinh ra ác như vậy sao? Ác là chỉ có giết người mới có thể sinh ra? Bản chất nó rốt cuộc là cái gì? Nhị ca vì sao có thể từ cắn nuốt chúng nó mà có được lực lượng?

      Trong đầu nàng tự hỏi mấy vấn đề này, tay tự giác mà vòng quanh nơ con bướm kết tóc thị thần, túm túm liền tan ra, nơ con bướm tan, tóc cũng nháy mắt tản ra, La Ngọc An liền dùng tay thay chải vuốt.

      “Cắn nuốt giúp ta lột xác, nàng cũng thực nhanh cần sợ ánh mặt trời nữa.” Thị thần ôm nàng, đồng dạng thay nàng chải vuốt tóc chút, “Thê tử bọn họ chuyển hóa rồi, phải thời gian rất dài mới có thể hoàn toàn quen ánh mặt trời, nhưng nàng thực nhanh có thể giống như người bình thường ở dưới ánh mặt trời.”

      La Ngọc An có chút lo lắng là vì mình mới làm chuyện như vậy, ôm lấy cánh tay , “Em cũng sốt ruột, Nhị ca muốn cắn nuốt Lương thị thần, làm như vậy nguy hiểm sao?”

      “Nguy hiểm?” Thị thần biểu tình mông lung nhạt nhẽo, “Nhìn người rơi vào vũng bùn mà hấp hối giãy giụa, nguy hiểm sao?”

      La Ngọc An cẩn thận nhìn biểu tình của thị thần, cái gì cũng nhìn ra, dù sao cũng là mặt nạ. Nàng vẫn có chút lo lắng, ngồi dậy, cách quần áo nhàng vuốt ve chỗ ngực thị thần. Nơi đó có cái khe dài. trong thân thể Lương thị thần có rất nhiều ác, kỳ cũng giống thế.

      “Nhị ca, em biết rất lợi hại, nhưng vẫn thực lo lắng cho , còn thường xuyên cảm thấy muốn bảo hộ .”

      “Ta biết.” Thị thần có biểu tình gì, nhưng mạc danh cho người ta cảm giác mười phần ôn nhu, : “Ta hiểu, khi nàng ở bên ngoài, biết là có nguy hiểm, vẫn hy vọng nàng nhanh trở về, nếu ở bên ta, liền mạc danh lo lắng nàng bị khi dễ. Tình cảm là thế này sao.”

      La Ngọc An ngờ có thể nghe những lời như thế, có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền nhịn được cao hứng lên. những lời này, thị thần giống như thiếu niên, lần đầu tiên hiểu tâm ý mình, ra cảm thụ của mình. Bởi vì thuần thục mà phá lệ thẳng thắn chân thành tha thiết.

      Thị thần nhìn nàng tươi cười, “Đỏ.”

      La Ngọc An cùng đối diện, “Cái gì?”

      Thị thần: “An là màu đỏ.”

      Máu tươi đỏ, sơn trà đỏ, tình dục đỏ.

      La Ngọc An nhìn khuôn mặt thị thần gần trong gang tấc, giật giật miệng, bỗng nhiên bị ôm vào trong lòng ngực thị thần. Thị thần ôm thê tử, nhìn về phía cánh cửa bỗng mở ra, hỏi: “Tại sao đêm khuya lại tới chơi?”

      “Quấy rầy nhị vị, bất quá, thời gian của ta nhiều lắm, vẫn nên tới đây trước.”

      Lương thị thần xuất ở trong sân điện thờ. khác với bộ dáng vỡ vụn cứng đờ lúc trước kia, thân thể còn giữ rất nhiều hoa văn rạn nứt, mặt cũng có rất nhiều. mặc cẩm y kim sắc tinh xảo của Lương thị, trong bóng đêm cũng tản ra quang mang.

      “Tuy rằng biết địch lại ngươi, nhưng A Quý cũng cam tâm, bởi vậy vẫn cùng ngươi đánh trận .”

      “Ngươi đêm khuya như vậy tới đây quấy rầy sinh hoạt phu thê của người khác, khỏi quá tùy tiện.” Thị thần ra câu kinh người.

      La Ngọc An: “Khụ khụ khụ!” Vì sao dưới bầu khí quyết đấu này lại đột nhiên nghiêm trang thứ này!

      Còn có, Nhị ca hóa ra cảm thấy vừa rồi kia tính là sinh hoạt phu thê sao?! Nhị ca nghiêm túc sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :