1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      chà chà chà bạn này có nhân duyên với Hi Hi quá ta

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 64

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Trần Hi có cảm giác gì với kiểu ánh mắt này.

      Ánh mắt cũng kiếm được tiền, nhìn có ích gì.

      vô thức nhìn về phía vị phu nhân ngồi khóc, trông rất ưu nhã, cũng rất đẹp.

      Bởi vì lúc ở cửa chỉ nhìn thấy sườn mặt của vị phu nhân này, Trần Hi vẫn chưa phản ứng, giờ được nhìn trực diện vị nữ sĩ này, mới phát , đây phải là phu nhân của đại gia tài chính mà ngày đó thấy TV hay sao?

      Thấy bà ấy, Trần Hi bỗng dừng bước, có ý định tới. Cảm giác được kháng cự của , Thẩm Dung nắm tay lúc, cúi đầu thắc mắc: “Hi Hi, sao vậy?”

      ấy cảm thấy liệu có phải Trần Hi đột nhiên có chuyện gì đó, có vẻ muốn về.

      “Chị Dung, em muốn ăn cơm nữa.” Trần Hi ngẩng đầu nhìn Thẩm Dung .

      Ánh mắt Thẩm Dung hơi lướt qua chàng thiếu niên có phần bối rối đỏ bừng mặt ở đối diện.

      Tiểu tử này tên là gì nhỉ?

      Tưởng Dịch đúng ?

      Ánh mắt của cậu khi nhìn Trần Hi chứa chút rung động, đến người mù còn nhìn ra được, huống chi là người có kiến thức rộng rãi như Thẩm Dung. Chẳng qua nghĩ tới gia thế của Tưởng gia, Thẩm Dung chợt nhíu mày, thấy nữ sĩ vẫn luôn quan sát Trần Hi bỗng đứng lên, cười với Thẩm Dung, “Mau tới đây ngồi .”

      Ánh mắt bà ta lướt qua Trần Hi khẽ nhíu mày, cười chào mời: “Nếu là bạn mà Thẩm Dung mang tới vậy đừng khách sao, ngồi chung . Đều là bạn cả mà.” Trông bà ta rất phóng khoáng, nhưng Trần Hi lại muốn ngồi chung với bọn họ.

      chỉ thấy khó xử.

      Thậm chí còn muốn bỏ ngay.

      Bởi vì thân quen với bất kỳ người nào trước mặt, cũng có ý muốn quen thân với bọn họ.

      sao, có chị ở đây.” Thẩm Dung biết nếu giờ Trần Hi mà bỏ rất bất lịch , vốn dĩ tâm trạng rất tốt, nhưng lại vì đột nhiên xảy ra chuyện mà mất hứng thú ăn cơm.

      Nhưng ấy nghĩ tới Trần Hi được ăn cơm lại thấy xót cho , bèn kéo tới chỗ cạnh mình, bảo ngồi gần cửa sổ, còn mình ngồi giữa Trần Hi và Tưởng Dịch, nhìn bé vốn luôn yên tĩnh hoàn toàn có ý định trò chuyện, có loại lạnh nhạt kỳ lạ, ấy cầm tay Trần Hi dưới bàn, lúc này mới chuyện với người phụ nữ vẫn luôn nhìn Trần Hi: “Chị Tưởng, em ngờ hôm nay chị lại gọi cho em.”

      Chị Tưởng thu lại ánh mắt, cười với Thẩm Dung, đẩy đẩy người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng khóc đỏ mắt bên cạnh.

      “Đây là chị Tú, chồng ấy là Triệu phó tổng của Triệu thị - Triệu Viễn Đông.” Bà ta nhiệt tình tưởng với chị Tú này, nhưng trông Thẩm Dung lại có phần hơi lạnh nhạt xa cách, chỉ hơi gật đầu : “Triệu phu nhân.”

      ấy lịch chào tiếng, thấy Trần Hi vẫn còn quay mặt, ánh mắt cố chấp ngắm cảnh ngoài cửa sổ, có ý định quen biết gì với mấy người này, liền sờ sờ đầu Trần Hi, cười với chị Tưởng: “Đây là em mà em quen, rất có duyên với em, em cũng rất thích bé ấy.” Lúc ấy giới thiệu, chị Tưởng kia cười trầm ngâm nhìn về phía Trần Hi.

      Trần Hi thờ ơ.

      tình cờ gặp vợ của Triệu Viễn Đông, nhưng lại chẳng có gì hay ho để cả.

      vốn cho là tâm trạng mình rất phức tạp, nhưng đến khi đối mặt, lại có cảm giác gì.

      oán hận, cũng chẳng muốn lại gần, thậm chí chẳng khác gì người xa lạ.

      Có điều vẫn phải , muốn có bất kỳ quan hệ gì với vợ của Triệu Viễn Đông, cũng hi vọng mọi người đừng nhận ra nhau, coi như người qua đường xa lạ, đừng liên quan gì cả, cũng đừng dính dáng gì đến nhau.

      Cho dù là Triệu phu nhân, hay là tiểu công chúa của Triệu Viễn Đông học cấp ba Thừa Đức kia, đối với Trần Hi đều là người dưng ngược lối mà thôi. Chuyện năm đó liên quan gì đến vị phu nhân này, Trần Hi cũng muốn giận chó đánh mèo lên người vô tội. Nhưng bảo Trần Hi để khúc mắc trong lòng chạy tới làm thân với họ là chuyện có khả năng.

      Hôm nay gặp, có lẽ chỉ là trùng hợp, chỉ là ngoài trừ trùng hợp còn gì hết.

      “Hiếm khi em thích bé nào như vậy.” Chị Tưởng cười với Thẩm Dung.

      Gia thế Thẩm Dung rất tốt, ánh mắt cũng cao, bởi vì công tác luôn rất xuất sắc nên mắt cao hơn đỉnh, chung là chướng mắt mấy đại thư bình thường có chút bản lĩnh nào.

      Có thể được Thẩm Dung thích tới mức cùng đưa ăn cơm, còn rất quan tâm như vậy bé này cũng có chút lợi hại đấy.

      Nhưng khi nhìn bộ động phục giặt đến bạc màu người Trần Hi, vẻ mặt chị Tưởng lên chút kinh ngạc, cười : “Đây phải là đồng phục cấp ba Thừa Đức sao?”

      Thấy Trần Hi thể đem ánh mắt chuyển tới người mình, bà ta bỗng thấy hứng thú tiếp, “Con của học năm ba ở Thừa Đức, lớp năm ba, có lẽ bọn cháu có biết nhau đấy. Con bé tên là Khúc Khúc.” Bà ta vừa câu như vậy, Trần Hi bất giác liếc qua Tưởng Dịch thấp giọng bảo phục vụ mang đồ uống lên, sau đó lễ phép trả lời, “Cháu có quen tiểu Khúc ạ.”

      Tiểu Khúc tên là Khúc Khúc... Bởi vì tên này cực kỳ thú vị, cho nên tiểu Khúc cho người khác gọi như vậy, mọi người đành gọi bạn là tiểu Khúc mà phải cái tên Khúc Khúc kia.

      Đương nhiên, Trần Hi cảm thấy cái tên Khúc Khúc kia cũng rất êm tai, nhưng mỗi lần tiểu Khúc nghe cái tên này đều xù lông lên.

      chưa muốn xảy ra tranh chấp với tiểu Khúc chỉ vì cái tên đâu, cũng chả có hứng hỏi tại sao nhà bạn lại chọn cái tên này... Nghe cứ như kiểu nạp tiền điện thoại tặng...

      Nhưng mà Trần Hi phát vị phu nhân có ánh mắt khiến người ta khó chịu, ngồi đối diện mình lại là mẹ của tiểu Khúc, nghĩ tới chuyện trước đó ngày nào tiểu Khúc cũng mang cho mình bánh kem tự tay cậu ấy làm, bỗng hơi đỏ mặt rồi với bà ấy: “Cháu với tiểu Khúc là bạn học. Cậu ấy đối xử với cháu rất tốt.” Mặc dù thanh danh của tiểu Khúc ở trường hơi tan nát, cũng hay bắt nạt người ta, nhưng Trần Hi lại cảm thấy tiểu Khúc cũng tệ lắm.

      Đương nhiên, từ khi biết Tưởng Dịch thích mình, trông tiểu Khúc là đáng thương, Trần Hi với tiểu Khúc cũng có phần kính nhi viễn chi.

      *kính nhi viễn chi: tôn trọng nhưng gần gũi.

      muốn đương với Tưởng Dịch tí nào.

      Cho nên lúc với tiểu Khúc, vẻ mặt tiểu Khúc vừa tiếc cho lại vừa như trút được gánh nặng.

      “Mẹ tớ đáng sợ lắm.” nhớ lúc đó tiểu Khúc vẫn thấy sợ trong lòng vậy.

      Lúc ấy Trần Hi còn cho là đúng, nhưng giờ ngẫm lại, nhìn người gọi là chị Tưởng ngồi trước mặt đây... Hẳn lên gọi là Khúc phu nhân mới đúng, thể vẻ mặt tươi cười nhưng bộ dạng lại có phần lạnh nhạt, lúc này mới thấy tiểu Khúc đúng.

      Khi nghe câu tiểu Khúc đối xử với mình rất tốt từ miệng , Khúc phu nhân có hơi bất ngờ, rồi cười : “ nhớ tiểu Khúc ở nhà từng ,” Bà ta vừa nghe là bạn học cùng lớp, vô thức nghĩ tới vị học bá thích mặc đồng phục mà tiểu Khúc dạo này cứ nhắc tới mãi, bé ấy tên là gì nhỉ? Mắt bà ta sáng lên, vội vỗ tay hỏi, “Cháu tên là Trần Hi đúng ?”

      Bà ta cười lên rất đẹp, nhưng Trần Hi lại thấy hình như thiếu chút gì đó.

      “Vâng ạ.” ngoan ngoãn trả lời.

      “Hóa ra là cháu à. Nha đầu tiểu Khúc này ngày nào cũng mày mò làm bánh ở nhà.” Nghe tiểu Khúc là làm bánh cho bạn mới của mình ăn, hình như bạn hay ăn sáng?

      Khúc phu nhân nghĩ tới đây, lại cười hỏi Trần Hi, “ ngờ lại có thể gặp được bạn tốt của tiểu Khúc nhà chúng ta. Bình thường bọn cháu chắc hay ở chung với nhau lắm nhỉ? Khúc Khúc khá bốc đồng, chắc gây phiền phức cho cháu chứ?” Bà ta có phần khách sáo, ánh mắt liếc qua Tưởng Dịch có chút khó chịu, lúc này mới tiếp tục hỏi Trần Hi khẽ lắc đầu, “Cháu và Thẩm Dung vẫn luôn tốt như này à? Là trưởng bối có giao tình đúng ? Đúng rồi, Hi Hi à, nhà cháu làm việc ở đâu thế?”

      Trần Hi im lặng.

      cảm thấy câu hỏi của Khúc phu nhân khiến mình thấy hơi khó hiểu.

      Sao phải tình huống gia đình mình cho bà ấy?

      Bởi vì thấy ánh mắt của Khúc phu nhân khi nhìn mình khiến hơi khó chịu, bèn cọ cọ Thẩm Dung ngồi cạnh, lắc đầu.

      “Chị Tưởng, chị định tra hộ khẩu đấy à?” Thẩm Dung ôm Trần Hi vào lòng, Trần Hi chỉ thấy tràn vào khoang mũi là mùi nước hoa đắt tiền, nghe là hàng đặt theo cầu, đỉnh đầu mình vang lên chất giọng có phần lạnh nhạt của Thẩm Dung, hỏi, “Nếu em cũng chút tình huống gia đình của em cho chị nghe nhé?”

      Giọng Thẩm Dung chứa ý cười, nhưng lời lại chút khách khí, nhà ấy cũng dễ chọc, Khúc phu nhân đương nhiên thể tùy tiện với ấy như với Trần Hi được, vội vàng cười , “Chị chỉ tiện hỏi chút thôi. Bởi vì đây là bạn của Khúc Khúc, cho nên có hơi tò mò.”

      Nhưng Thẩm Dung cũng biết phải như thế.

      ấy thoáng nhìn qua Tưởng Dịch, cảm thấy tiểu tử này đúng là phiến toái.

      “Bác ơi, trước kia bác* cũng có tra hộ khẩu của Khương Noãn với Trần Mỹ Mỹ đâu. Bọn họ cũng thân thiết với chị họ đấy thôi.” Tưởng Dịch thích bộ dạng hùng hổ dọa người này của Khúc phu nhân, thấy bà nhìn mình mà ngẩn cả người, cậu có hơi bực bội , “Người nhà Trần Hi làm việc ở đâu có liên quan gì đến bác? Hay bác muốn giới thiệu công việc cho họ?”

      *trong bản gốc là dì , nhưng Khúc phu nhân là chị của bố Tưởng Dịch nên mình để là bác cho đúng vai.

      Lần đầu tiên cậu đỏ mặt, chuyện lắp bắp, dáng vẻ có phần kiêu ngạo, thiếu kiên nhẫn này khiến Khúc phu nhân quả tin vào lỗ tai mình, lại thấy chàng trai tuấn tú này hiếm khi mạnh mẽ lên, vươn tay lấy ly nước chanh phục vụ bưng tới, nặng nề đăt trước mặt Trần Hi.

      “Trần Hi, cho chị này.”

      “Cảm ơn em.” Trần Hi lịch cảm ơn.

      “Tưởng Dịch, cháu đúng là...” Khúc phu nhân thấy Tưởng Dịch lại quay sang gọi đồ ăn cho Trần Hi, đúng là tức chết mất, vừa đau lòng vừa bực, theo bản năng thoáng liếc qua Triệu phu nhân ở bên cạnh, thấy bà ấy vẫn còn chìm trong thương tâm, để tâm xung đột lúc nãy, lúc này mới hung hăng trừng mắt chàng trai hơi tức giận kia, cười với Triệu phu nhân, “Tiểu tử này chắc là tới tuổi nổi loạn rồi, thích nhất là nổi cáu với người lớn, tôi quản thế nào cũng quản được.”

      Bà ta dừng chút, thấy Triệu phu nhân miễn cưỡng cười đáp lại, mới thể chút cảm khái: “Vẫn là Thiến Thiến nhà chị nghe lời nhất, từ ngoan ngoãn khiến người ta thương. Đúng rồi, Thiến Thiến giờ học cùng khóa với Tưởng Dịch, con bé mới về nước, nếu chưa quen với trường học trong nước cứ tìm Tưởng Dịch, bảo Tưởng Dịch giúp đỡ cho.”

      “Cảm ơn chị.” Triệu phu nhân trợn trắng mắt, trông thích Tưởng Dịch cho lắm, nhưng vẫn lời cảm ơn với Khúc phu nhân.

      Con Triệu Thiến của bà vừa mới vào cấp ba Thừa Đức, mặc dù về nhà luôn trường học tốt như thế nào, các bạn học thân thiện với mình ra sao, nhưng Triệu phu nhân vẫn lo con mình ở trường bị người ta bắt nạt.

      Tính cách Triệu Thiến được mạnh mẽ, mềm như bông, vừa dễ lừa vừa yếu ớt, tính cách như thế tuy rằng rất tốt, rất lương thiện, nhưng bà lo như thế phải chịu khổ.
      A fang, Cyder, Hale2055 others thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      người giả tạo nhìn tí là thấy

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 65

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nghĩ tới đây, Triệu phu nhân lại cẩn thận quan sát Tưởng Dịch thêm chút.

      Tưởng Dịch im lặng lát, thẳng thắn : “Cháu quen Triệu Thiến.”

      Thấy Khúc phu nhân nháy mắt ra hiệu với mình, cậu vô cùng bực bội, lạnh lùng : “Cháu cũng thích tiếp xúc với con .”

      ra cậu nhớ trong lớp có nữ sinh mới chuyển tới, tên là Triệu Thiến, chuyện nhàng, được mấy nam sinh trong lớp tôn sùng, còn đặt biệt danh là...em mềm mềm... Nhưng mà Tưởng Dịch hứng thú gì với mềm với chả cứng, cậu đúng vào tuổi nổi loạn, nhìn đàn ông thấy ngứa mắt, nhìn con cũng chả ưa, nhìn tên nào bán nam bán nữ lại càng ngứa mắt, tóm lại là hận thể xoay chuyển toàn bộ vũ trụ này luôn.

      Đương nhiên, gần đây Tưởng giáo thảo gặp phải chiến dịch Waterloo*, suýt bị nữ quỷ trong hung trạch kéo , nhưng mà vẫn phải , giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính cách Tưởng Dịch vốn tốt.

      *Bản gốc là hoạt thiết lô, phiên của chữ Waterloo, đây là cách tắt của hoạt thiết lô chi dịch (chiến dịch Waterloo), quân liên minh , Áo, Phổ, Nga tiến đánh nước Pháp, Naloléon đại bại, phải đầu hàng, tuyên bố thoái vị, bị đưa đày ở đảo Sainte-Hélène. Sau từ này tỉ dụ cho cạnh tranh thất bại.

      Bác mình nhất định bắt mình quan tâm nữ sinh gì đó, lòng cậu cũng thấy phiền.

      bé như Triệu Thiến, dù có cận quan tâm vẫn có thể sống rất phỡn.

      Dù sao chỉ cần có chút của cải biết thân phận của Triệu Thiến, ai mà muốn nịnh bợ thiên kim đại tiểu thư của Triệu gia chứ?

      Đại tiểu thư này còn cực kỳ ngoan ngoãn nữa.

      Cho nên Tưởng Dịch hoàn toàn có hứng xách mông nịnh bợ Triệu Thiến, còn thấy là nhạt nhẽo.

      “Hai đứa, hai đứa có thể cùng tiến bộ mà.” Khúc phu nhân muốn tăng xông, khóe miệng run rẩy khuyên nhủ.

      tiến bộ nổi. Cháu thích đứng thứ nhất từ dưới đếm lên.” Tưởng Dịch tiếp tục .

      Triệu phu nhân nghe tới đây liền cân nín.

      Hóa ra đây là phần tử xấu ghét học tập, bà quyết định khi về phải với Triệu Thiến, cách cái cậu đứng nhất đếm từ dưới lên này xa chút.

      Thấy Triệu phu nhân cố nở nụ cười từ ái với Tưởng Dịch, nhưng lại muốn chuyện với cậu, Khúc phu nhân thấy lòng nóng như lửa, bất giác chuyển mắt sang cái người có đồ uống cũng muốn ngồi lại ăn cơm là Trần Hi bên kia.

      Bà ta thấy ánh mắt Tưởng Dịch thường để người Trần Hi như giấu cái gì đấy, nhưng cũng chính là vì vậy, bà ta lại càng thấy bực hơn, bởi vì bà ta nhìn ra được giả cảnh con bé Trần Hi này tốt, nếu cũng ra ngoài chơi dịp cuối tuần mà còn mặc đồng phục của trường, còn bảo tiểu Khúc làm bánh cho nữa chứ.

      bé như thế sao có thể dính líu đến Tưởng Dịch được?

      Tưởng Dịch chính là người thừa kế Tưởng gia, sau này còn phải kế thừa tập đoàn lớn, lại lui tới với có gia thế, có bối cảnh như Trần Hi, chẳng nhẽ con bé này muốn làm nàng lọ lem?

      Nghĩ tới đây, Khúc phu nhân bỗng muốn chạy về nhà lôi tiểu Khúc ra đập cho trận.

      Nhìn xem con kết bạn với loại người gì đây!

      Nếu phải tiểu Khúc, hai đứa này chắc chắn thể biết nhau, Tưởng Dịch cũng để ý tới con bé thủ đoạn như gần như xa này.

      Tưởng bà nhìn ra chắc? Tưởng Dịch luôn mồm thích tiếp xúc với Triệu Thiến, chính là vì Trần Hi này đây.

      Cứ nghĩ tới đây, Khúc phu nhân lại vội như lửa cháy tới mông, dù gì bà mang Tưởng Dịch tới đây, là muốn vịn vào tình cảm khuê mật nhiều năm giữa mình và Triệu phu nhân, để bảo Tượng Dịch tiếp xúc với Triệu Thiến nhiều chút, sau này có thể phát triển thêm.

      Triệu Thiến là con của Triệu Viễn Đông, Triệu Viễn Đông lại là đứa con trai duy nhất của Triệu lão gia tử, sau này sớm muộn gì Triệu thị cũng rơi vào tay Triệu Thiến, bé ấy gả , Triệu thị chính là của hồi môn kèm. Triệu thị to như vậy, còn lớn hơn Tưởng gia rất nhiều, ngay trong thành phố này, ngoại từ Lục thị có tập đoàn lớn nào có thể chống lại Triệu thị.

      Nếu Tưởng Dịch có thể cưới được Triệu Thiến, vậy mai sau Tưởng gia ngừng phát triển, đối với bản thân cậu chỉ có lợi mà thôi.

      Tên tiểu thử thối này, sao đúng đường gì cả?

      Bà tốn công tính toán như vậy, rốt cuộc là vì ai hả?

      Khúc phu nhân sắp tức chết rồi, nhưng lại nỡ mắng Tưởng Dịch, chỉ thấy Trần Hi càng thêm chướng mắt.

      như vậy, con của Triệu phu nhân cũng học ở Thừa Đức ư?” Thẩm Dung thấy Trần Hi uống đồ mà Tưởng Dịch đẩy tới, chỉ thấy bé này vừa cứng đầu vừa nghiêm túc, hết cách đành đẩy đồ uống của mình sang, lúc này mới dưới ánh mắt co giựt của Tưởng Dịch, cười với Triệu phu nhân, “Thừa Đức đúng là trường cấp ba tồi, tỉ lệ nhập học rất cao, chất lượng dạy học cũng tốt.”

      Lúc trước ấy từng học ở Thừa Đức, nhưng mà năm đó ấy là học sinh gương mẫu, ngoại trừ gia đình có tiếng là có nguồn gốc học giỏi, ngày nào ấy cũng dùng dao mổ của bố lén cắt vỏ chuối khiến mấy bạn nam sợ hãi, rồi lại dùng kim y tế khâu vỏ chuối để khôi phục nguyên trạng, dọa khóc mấy bạn nữ, toàn bộ cuộc sống cấp ba đều là gợn sóng bất kinh (có biến cố nhưng làm sợ hãi).

      Nhưng mà biết vì sao, ấy vẫn luôn chờ mong mối tình đầu đơn thuần đẹp đẽ như hoa như mưa, nhưng mà suốt ba năm cấp ba, chàng trai nào muốn chuyện đương với mình.

      Thẩm Dung sờ thử gương mặt xinh đẹp của mình, thả sức hồi tưởng lại cuộc sống cấp ba qua, bỗng thấy vô cùng hoang mang.

      ấy lớn lên khá xinh đẹp, hơn nữa gia thế cũng tốt, thành tích cũng giỏi, cũng có thể coi là hoa khôi của lớp, nhưng mấy tên nam sinh mắt mù này lại chẳng tỏ tình với ấy bao giờ.

      Bọn họ tình nguyện bỏ gần tìm xa, thà tỏ tình với hoa khôi lớp hàng xóm, cũng muốn thử may mắn, tỏ tình với lần.

      ra Thẩm Dung đưa ra quyết định rồi, nếu trong lớp có tiểu soái xa bày tỏ với mình, thôi mình cũng miễn cường đồng ý chút vậy.

      Tiểu soái ca vừa thấy mình liếc mắt nhìn nhanh chân bỏ chạy đấy tên là gì nhỉ?

      Tên Lục Cảnh đúng ?

      “Chị Dung, em muốn về nhà.” Trần Hi cảm thấy ngồi chung với mấy người phụ nữ lớn tuổi cứ thấy thiếu tự nhiên, cắt đứt suy nghĩ miên man của Thẩm Dung, ánh mắt Thẩm Dung cũng trong trở lại, cảm thấy bộ dạng Khúc phu nhân hôm nay có hơi khó coi, quá mức khắc nghiệt.

      Tuy rằng quan hệ giữa ấy và Khúc phu nhân tệ, nhưng cũng chỉ là tệ mà thôi, chẳng qua là hai nhà qua lại hợp tác làm ăn, mấy năm nay cũng coi như hợp ý. Thấy Trần Hi được tự nhiên, ấy suy nghĩ rồi gật đầu , “ ra bệnh viện còn có chút chuyện, em cũng ăn được rồi.” ấy kéo Trần Hi đứng dậy ra về, Khúc phu nhân chợt thấy bất ngờ.

      ngờ Thẩm Dung luôn.

      Bữa cơm hôm nay là bà muốn mời Thẩm Dung tới ăn, người rồi biết làm sao.

      “Thẩm Dung, ra hôm nay chị có chút chuyện muốn nhờ em giúp.” Nếu Thẩm Dung rồi mình rất bẽ mặt, Khúc phu nhân vội ngăn Thẩm Dung lại, có phần đắc đo , “Chị đưa chị Tú tới đây là muốn nhờ em chút việc.”

      Thấy Thẩm Dung gật đầu, lộ ra bộ dạng lắng nghe, Khúc phu nhân nặng nề thở dài hơi, bất lực nhìn Thẩm Dung rồi , “Chị Tú phải gả vào Triệu thị sao. Gần đây hiểu tại sao, Triệu thị có hơi rối...” Bà dừng chút, thấy Triệu phu nhân bên cạnh lau nước mắt, phản bác mình, lúc này mới tiếp tục với Thẩm Dung, “Là Triệu phó tổng, lúc khảo sát đất cẩn thận bị ngã gãy chân... Giờ nằm ở bệnh viện thành phố. Em cũng làm ở đấy, có thể chăm sóc Triệu phó tổng nhiều hơn.”

      “Em phụ trách khoa chỉnh hình.” Thẩm Dung dứt khoát từ chối.

      Nếu Triệu phu nhân bị bệnh, ấy qua chăm sóc cũng bình thường.

      Nhưng Triệu phó tổng đây là đàn ông có vợ, ấy rảnh rỗi sinh nông nổi chạy tới chăm sóc Triệu phó tổng làm cái gì?

      Triệu thị vừa có tiền vừa có thế, nằm trong bệnh viện kia, từ viện trưởng cho tới chủ nhiệm khoa phải lấy lòng Triệu phó tổng mới đúng, dù ấy làm gì cả, Triệu Viễn Đông cũng gặp phải chỗ nào tốt.

      Dù mượn chuyện này có thể kết giao với Triệu thị, sau này cũng lợi cho bệnh viên tư nhân nhà mình, nhưng Thẩm Dung có ý định chăm sóc cho Triệu Viễn Đông.

      ấy dứt khoát chối thẳng, Khúc phu nhân giật mình, khóe miệng hơi run rẩy.

      Sao bà bỗng phát ra, Thẩm Dung với Tưởng Dịch đều cùng đức hạnh, biết ý tốt của người khác nhỉ?

      Người khác nịnh bợ Triệu thị còn kịp, mà hai người này, đây là muốn lên trời hả!

      “Em phụ trách bên khoa chỉnh hình, nhưng có quan hệ tốt với mấy đồng nghiệp bên khoa chỉnh hình, xin họ giúp đỡ nhiều cũng tốt mà.” Khúc phu nhân ngừng lại, thấy bạn tốt ngồi bên cạnh lại cúi đầu rơi lệ, cũng cảm thấy bạn tốt có hơi đáng thương, đành thở dài với Thẩm Dung, “Chị Tú đúng là quan tâm quá bị loạn... Chắc em biết, chân Triệu phó tổng chỉ e được tốt.”

      Lúc này, bà lo cho khuê mật của mình, vươn tay nhàng ôm lấy bả vai của bạn tốt, Triệu phu nhân hình như được tiếp thêm chút trấn an lẫn sức mạnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Hi, che miệng nghẹn ngào oán trách: “Cũng biết có phải ấy bị ma quỷ ám ảnh . Nhất định phải giành miếng đất đường Hòe An kia cho bằng được, ai khuyên cũng nghe, còn tự mình khảo sát... Cái cầu thang của mấy tòa nhà kiểu cũ như vậy sao ấy quen được, sảy chân cái liền...”

      Bà ấy vừa tức lại vừa xót, hốc mắt càng đỏ, nước mắt nhanh chóng chảy ào ào.

      Lớp trang điểm tinh xảo chỉ chốc lát nhòe , nhưng Triệu phu nhân cũng để kệ.

      “Tôi khuyên ấy nhiều lần. Tôi biết lòng ấy có tham vọng, muốn về nước mở rộng Triệu thị, bây giờ bất động sản rất hot, thà ấy mua thêm ít đất nữa cũng sao. Nhưng đất trong thành phố nhiều như thế, cũng đâu nhất định phải là mảnh đường Hòe An kia. Mảnh đó cạnh tranh rất lớn, chỉ có bất động sản Khương thị, tôi nghe Lục thị cũng nhắm mảnh đất kia. Lục tổng của Lục thị dễ đối phó chắc? Chúng tôi vừa mới về nước, tôi khuyên ấy đừng đối đầu với Lục thị, hòa khí sinh tài, lui bước nhường mảnh đất Hòe An kia , cùng Lục tổng kết giao bạn bè...”

      Tuy là Triệu phu nhân từ sau khi kết hôn còn ra ngoài làm việc, ngày thường chỉ lo dạy con, làm từ thiện, nhưng cũng biết đạo lý hòa khí sinh tài.

      Lục thị mua mảnh đất bên cạnh muốn khai phá, ràng là muốn mua luôn mảnh tại làm chung quy hoạch, Triệu Viễn Đông lại hai phải thò lại gần cướp miệng thịt trong miệng người ta.

      Tình hình trong ngoài nước vốn khác biệt, nước ngoài có thể rất tiến bộ, làm ăn bằng bản lĩnh, nhưng ở trong nước, thương trường luôn phải nhường nhịn nhau chút, nếu tướng ăn quá khó nhìn rất dễ khiến người khác thấy phản cảm.

      Như dạo gần đây, Triệu phu nhân dưới lần nghe được bất động sản Khương thị tỏ ý hài lòng với Triệu Viễn Đông.

      Lòng bà thấy tủi hờn, khỏi cảm thấy Triệu Viễn Đông chừng là điên rồi.

      phải chỉ là miếng đất thôi sao, có cần phải liều mạng đến thế ?

      “Chân ấy bị gãy hết, tôi nghe bác sĩ dù có chữa khỏi, sợ vẫn để lại di chứng về sau. Còn bị ngã vỡ đầu nữa, giờ não còn bị chấn động.” Triệu phu nhân nghẹn ngào thở hơi, với Khúc phu nhân, “Em xem, ấy vì mảnh đất này, chẳng lẽ đến mạng cũng cần?”

      Nghe Triệu phu nhân khóc lóc kể lể, đôi mắt Trần Hi dần mở to.

      chớp chớp mắt, nâng gương mặt xinh đẹp tinh xảo của mình lên.

      Ồ, gãy chân à.

      Đáng đời.
      A fang, Cyder, Hale2056 others thích bài này.

    5. Linh Phuong 218

      Linh Phuong 218 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      10
      CHƯƠNG 66
      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng
      *kì này Editor bị hỏng máy, phải gửi sửa, cầu mong cho nhanh sửa xong nào !!!*

      Nhưng mà thời điểm này chỉ có mỗi Trần Hi là thấy hả hê khi thấy người gặp họa.

      Triệu phu nhân khóc đứng khóc ngồi.

      Khúc phu nhân cũng khó xử gần chết.

      Giờ biết gì đây?

      ra cũng phải tiếp, những chuyện mà Triệu phu nhân oán trách nghe cũng rât có lý, nhưng mọi người đều sống nơi giàu có nên cũng hiểu, thương trường, đặc biệt là loại khảo sát thực địa này, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

      Dù rằng Triệu phó tổng lúc này có hơi xui xẻo, nhưng về tình có thể tha thứ, bởi vì cái này là bị thương vì việc công, suy nghĩ chút cũng có thể hiểu. Chẳng lẽ đàn ông lại thích nghiệp, mỗi ngày ở nhà cùng vợ mới an toàn chắc? Mặc dù trong lòng lầm bầm, Khúc phu nhân vẫn thấp giọng an ủi khuê mật, thuận tiện nháy mắt với Thẩm Dung, Thẩm Dung im lặng suy nghĩ.

      Gãy chân, chấn động não... do ấy quản.

      ấy cũng quen vị Triệu phó tổng kia, dù nghe danh lâu, nhưng người này ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ấy tiếp xúc bao giờ.

      Nên sao đây?

      Nén bi thương?

      ấy lo Triệu phu nhân càng khóc to thêm.

      “Chân bị gãy tới mức nào?” Vắt óc suy nghĩ, cảm thấy Triệu phu nhân cũng đủ thảm, Thẩm Dung căn cứ vào tinh thần chuyên nghiệp mà hỏi câu khô khan.

      “Gãy hết, xương...” Triệu phu nhân lúc thấy bộ dạng thê thảm của chồng ngất ngay, thể tin đời còn có chuyện đáng sợ như vậy.

      Toàn bộ cẳng chân của Triệu Viễn Đông đều bị gãy, xương trắng lòi ra, bộ dáng máu chảy đầy đất khiến người ta rợn cả người. Mắt bà vẫn còn hoảng sợ, Trần Hi lại hơi ngạc nhiên, nhớ tới vết máu lưu lại do va chạm vách tường, rồi lại nghe Triệu phu nhân chuyện khủng khiếp sau khi bị gãy chân, bỗng im lặng.

      Nếu Triệu Viễn Đông bị thương nặng như vậy, thế máu ông ta đâu?

      cắn môi suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng khỏi hơi run rẩy.

      “Trần Hi, em sợ à?” Thấy Trần Hi ngồi ngây ngốc, Thẩm Dung vội cúi người hỏi.

      “Em sợ.” Trần Hi lặng lẽ liếc nhìn Triệu phu nhân cái, rồi lại gì thêm, chỉ ngẩng đầu cười với Thẩm Dung cái.

      Nụ cười này có dồn nén hay nhẫn nhịn, giống như bé mười tám vô lo vô nghĩ, là nụ cười mà Thẩm Dung ít khi thấy người Trần Hi.

      Thẩm Dung hơi ngạc nhiên, mặc dù lúc nhà người ta có chuyện mà cười có hơi phúc hậu, nhưng ấy vẫn dịu dàng vươn tay xoa đầu Trần Hi.

      ấy quan tâm Trần Hi như vậy, Khúc phu nhận giấu cái nhíu mày, vẫn nhàng hỏi Triệu phu nhân: “Vậy Triệu lão gia có ?”

      Tuy rằng Triệu Viễn Đông là người cầm lái mai sau của Triệu thị, nhưng ông ta chỉ là “phó tổng”

      Giờ quyền lực vẫn nằm trong tay Triệu lão gia, ông lão càng ngày càng dẻo dai, trong thân thể vẫn rất khỏe mạnh, Triệu Viễn Đông muốn cầm quyền cũng biết phải chờ đến khi nào.

      Nhưng mà mọi người đều cảm thấy Triệu lão gia vẫn quan sát, khi xác định Triệu Viễn Đông có đủ năng lực tiếp quản tập đoàn, ông lão lui về an dưỡng tuổi già.

      Lúc bà ta nhắc tới Triệu lão gia, trong mắt lên kính sợ, Triệu phu nhân cũng im bặt, mãi lúc lâu sau mới giọng : “Bố đồng ý với kế hoạch thu mua và phát triển miếng đất này, chị nghe thấy bọn cãi nhau mấy lần trong thư phòng, bố rất tức giận. Chị cũng can ngăn Viễn Đông đứng chống đối bố nữa, nếu bố thích mảnh đất kia, cảm thấy nó có giá trị, vậy chúng ta nghe lời phải là được rồi sao?”

      Đó là lần đầu tiên bà thấy người chồng vẫn luôn nho nhã dịu dàng của mình lại tức giận và cứng đầu đến vậy.

      Ông giống như biến thành con bò tót, đôi mắt đỏ bừng, đồ vest cũng bị xé tới loạn hết lên, thậm chí cố chấp khiến người khác phát sợ.

      Khúc phu nhân ngẩn cả người.

      “Chuyện ông lão đồng ý... Dù ấy có muốn mua cũng làm gì có tiền.”

      Triệu lão gia cần mảnh đất kia, chứng tỏ đại khái là muốn trở mặt với Lục thị, giải thích như vậy cũng đúng, bởi vì mấy năm nay Lục thị phát triển vô cùng mạnh mẽ, mà Triệu lão gia cũng muốn Lục tổng làm con rể của mình.

      Nếu vì mảnh đất mà để con rể vuột mất, Triệu lão gia còn tăng xông chắc?

      “Chị, chị về nhà ngoại nhờ trai chị.” Triệu phu nhân đột nhiên im lặng, có phần khó khăn , “Viễn Đông với chị, mảnh đất này ấy nhất định phải giành được. Triệu thị phê cho ấy nhiều vốn như vậy, nhưng nhà mẹ đẻ chị có tiền, vốn cũng muốn đầu tư bất động sản. Cho nên...”

      Bà cũng xuất thân từ hào môn, nhớ năm đó bà quen biết rồi kết hôn với Triệu Viễn Đông, suốt nhiều năm, tình cảm vợ chồng vẫn luôn rất tốt. Triệu Viễn Đông đối xử với bà toàn tâm toàn ý, dù ở nơi lộn xộn như nước ngoài, Triệu Viễn Đông vẫn ngoại tình, thay vào đó lại sống khuôn phép bên cạnh hai mẹ con bà.

      Tình cảm như vậy, chồng mình có mong ước gì bà cũng mong ông thực được.

      Cho nên bà về nhà xin trai cầm quyền giúp đỡ, để hai công ty hợp tác.

      Bởi vì có nhà mẹ đẻ của bà tham gia, Triệu lão gia mới miễn cưỡng ngầm đồng ý cọc mua bán bất động sản này.

      Nhưng giờ bà lại thấy hối hận.

      Nếu chỉ vì vụ mua bán mà khiến chồng mình mất sức khỏe, bà thà rằng để cuộc mua bán này thất bại cho xong.

      “Hóa ra là như vậy.” Khúc phu nhân gật đầu, thấy bạn tốt vô cùng suy sụp, lại thấy Trần Hi có vẻ dựng lỗ tai lắng nghe, có phần muốn bé này biết hướng làm ăn bên trong của Triệu thị, lỡ như bé này biết nặng mà chạy ra ngoài bậy biết làm sao?

      Lúc ánh mắt bà ta lia tới đây, Trần Hi nghe được kha khá, biết giờ Triệu Viễn Đông bị thương rất nặng, còn mất nhiều máu, cần nghĩ cũng biết số máu đấy chạy đâu. Bởi vậy chớp chớp mắt, lần đầu tiên cảm thấy thỏa mãn mà cười với Thẩm Dung tiếng, rồi lại quay sang với Triệu phu nhân và Khúc phu nhân: “Cháu phải về rồi. Tạm biệt hai .”

      Triệu phu nhân sững sờ, nhìn về phía Trần Hi chuyện nhàng, ngoan ngoãn.

      Bà nghĩ tới lúc nãy Trần Hi rất yên tĩnh, bộ dáng cũng rất ngoan, bất giác trong lòng tăng thêm hảo cảm.

      Ánh mắt Trần Hi thuần khiết, trông cũng phải là kẻ có lòng dạ thâm sâu, trắng ra là Triệu phu nhân thấy bé nào mặc đồng phục cũng đều ngoan ngoãn cả, lòng bà có thiện cảm, cảm thấy bé này đáng hơn cậu bé Tưởng Dịch đương tuổi nổi loạn kia nhiều, bèn lau nước mắt mặt, giọng có phần khàn khàn hỏi: “Cháu là... Trần Hi đúng ?”

      Thấy Trần Hi có phần ngạc nhiên nhìn mình, bà mới nở nụ cười ôn hòa , “Xin lỗi, lúc nãy có phải dọa cháu rồi ?” Từ lúc bắt đầu bà oán giận than khóc, đối với bé mà , có lẽ hơi đáng sợ.

      Nhưng bà lại thấy Trần Hi có vẻ gì là oán trách bà cả.

      “Cháu sợ.” Ngược lại Trần Hi còn rất vui vẻ ấy chứ.

      chớp chớp mắt, Triệu phu nhân thấy có chút bất an vân vê góc áo, biết đây là bé đơn thuần, vội vàng bảo : “Ở lại ăn cơm . Lúc này là thất lễ, mời cháu ăn cơm nhé?”

      Bà thấy Trần Hi vội vàng lắc đầu, nhìn mình vừa xa lạ lại có chút khác thường, ngẫm nghĩ rồi lại càng dịu dàng hỏi Trần Hi: “Nghe cháu cũng là học sinh ở Thừa Đức? Thiến Thiến nhà ...” Bà ngừng chút, hiểu sao cứ thấy quái quái, thấy Trần Hi vội lùi bước, hình như là bị bà dọa, vội vàng , “Nếu sau này có thời gian, hai đứa có thể làm quen kết bạn với nhau.”

      đâu.”

      “Hả?” Triệu phu nhân trò chuyện thân thiết với Trần Hi, chợt thấy Trần Hi lắc đầu .

      “Bọn cháu phải là bạn bè.” Trần Hi muốn có bất kỳ dính dáng gì với Triệu thị, cho dù là hòa ái hay căm ghét, thấy vẫn là người lạ tốt hơn.

      Câu này của có phần thiếu lễ phép, cũng biết tốt xấu, Triệu phu nhân lại để tâm, cười : “Là đường đột rồi.”

      Bà cảm thấy mình có lẽ quá ư tự phụ, khiến bé này có phần vui, nhưng người vui lại là Khúc phu nhân, ánh mắt trách cứ nhìn về phía Thẩm Dung nhìn trời nhìn đất, mặc kệ thiếu lịch của Trần Hi, bèn vui hỏi, “Chẳng lẽ Thiến Thiến xứng làm bạn với cháu?”

      bé thế này mà lại làm bạn với Khúc Khúc nhà bà?

      Khúc phu nhân cảm thấy về nhà phải cảnh cảo tiểu Khúc, đừng có làm bạn với biết chừng mực, biết tốt xấu này.

      “Bạn bè là loại duyên phận. Cháu với em ấy có duyên. Sau này cũng có.” Trần Hi quan tâm đến vẻ mặt vui của Khúc phu nhân, lễ phép cáo từ, rồi quay người ra khỏi nhà hàng.

      “Trần Hi!” Tưởng Dịch thấy Trần Hi thẳng, mặc kệ luôn bác mình, vội vàng đuổi theo, hoàn toàn để ý tới tiếng gọi với của Khúc phu nhân ở đằng sau.

      “Em có chuyện gì ?” Trần Hi ra khỏi nhà hàng, mới cảm thấy đứng dưới ánh nắng, lòng mình mới thấy ấm áp, thấy Thẩm Dung tính tiền... Bác sĩ Thẩm chỉ uống mỗi ly nước chanh mà phải tính tiền cho cả bữa, Trần Hi thấy xót tiền cho bác sĩ Thẩm chết được.

      đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào cậu, gương mắt xinh đẹp ấy như tỏa sáng dưới những tia nắng, Tưởng Dịch bỗng thấy xung quanh chợt tĩnh lặng, chỉ có tiếng thình thịch trong lồng ngực kêu bên tai. Cậu nắm chặt tay, cảm thấy máu như chảy ngược, cả người nóng bừng lên.

      “Em, em quan hệ gì với Triệu Thiến hết.”

      “Tưởng Dịch.” Trần Hi đột nhiên mở miệng, trong vô cùng khẩn trương, hỏi cậu thiếu niên vô cùng đẹp trai kia, “Có phải em thích chị ?”

      Thiếu niên nhìn thẳng vào mắt , gương mặt trắng nõn cũng đỏ lên.

      “Đúng.” Tim cậu đập càng nhanh, thậm chí ép dữ lắm mới hộc ra được chữ.

      Gương mặt bỗng hóa nghiêm túc nhìn cậu.

      “Chị thích em, đương với em. Em cũng đừng thích chị.”

      Những lời này lạnh như băng, Tưởng Dịch đứng hình, chỉ thấy máu trong người chợt đông cứng, tiếng tim đập kịch liệt cũng dừng lại, vô cùng khó chịu.

      Cậu nhìn người con đứng trước mặt mình, khó khăn hỏi trong hoang mang: “Chị gì cơ?”

      “Chị chị thích em. Em đừng lãng phí thời gian lên người chị nữa. đời còn rất nhiều khác, em đừng vì thích chị mà bỏ lỡ người con em đáng để em thương.”

      Dưới ánh mắt vô cùng đau đớn của Tưởng Dịch, Trần Hi dừng chút rồi quan tâm khuyên nhủ: “Đương nhiên, trước khi thi đại học, em vẫn nên thích ai tốt hơn. Học tập tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, cố gắng đậu trường đại học tốt.”
      Alice Huynh, A fang, Cyder5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :