1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      kaka, mắc cưới với định nghĩa đánh nhau của chị Đại quá, bái phục
      Pana thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 28:

      Edit: Pana

      Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên nghĩ đến nếu có ngày mình chết .

      Tất nhiên trong phủ treo đầy lụa trắng, người người kêu rên khóc rống, ít nhất mặt ngoài là như vậy.

      Như vậy tiểu ngốc tử này như thế nào?

      Vân Đại thấy sâu kín nhìn mình, trong lòng càng thêm bất an.

      “ Chàng… có độc sao?” Nàng chần chờ hỏi.

      Nàng vừa rồi cảm thấy căn mật thất dưới đất kia có chút kỳ quái, nếu theo đúng như những gì thường được diễn ra trong thoại bản hay kịch, bên trong tất nhiên là cái huyệt động chứa toàn rắn độc….

      Nhưng dù vậy nàng vẫn nhịn được ôm tia mong chờ, hy vọng con rắn cắn gia chủ là rắn có độc.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nàng nhìn thấy xung quanh miệng vết thương đều đen lại hết sao…”

      Vân Đại nào dám cẩn thận nhìn kĩ, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai lỗ có máu ứ động, dường như có chút đen, lại giống như máu khô lại.

      Chỉ cần nhìn thấy máu nàng liền cảm thấy choáng váng đầu óc.

      “ Chúng ta y quán …” Vân Đại ôm chặt bức họa, càng thêm sợ hãi.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nơi này là rừng núi hoang dã, địa thế khó , đến y quán thực quá xa, chờ ta tới được đó độc tố khếch tán từ lâu, trước hết về đến biệt trang rồi tính.”

      Vân Đại ngoan ngoãn gật đầu, cổ họng dám phát ra tiếng.

      Chờ đến khi đến biệt trang, Vân Đại cần thận đem nâng vào trong.

      Đợi ngồi xuống, lúc nãy chỉ lo dìu thế nhưng quên bảo Thanh Y mời đại phu.

      Vân Đại thấp giọng : “ Chắc Thanh Y còn chưa xa, thiếp đuổi theo bảo thỉnh đại phu đến, chàng xem được ?”

      Diệp Thanh Tuyển phản phất như còn sức lực, chỉ suy yếu gật gật đầu.

      Vân Đại vội vàng chạy trở ra, vừa lúc nhìn thấy Thanh Y kéo dây cương định rời .

      Thanh Y thấy nàng, liền ngừng lại, đạm than hỏi: “ biết Vân di nương có gì phân phó?”

      Vân Đại lo lắng sốt ruột : “ Gia bị rắn cắn.”

      Chân mày khẽ nâng, Thanh Y ngay sau đó từ người móc ra cái bình sứ đưa cho Vân Đại: “ Dược này có thể trị độc.”

      Chỉ là rắn có độc cắn bị thương, uống dược này vào có tác dụng thanh nhiệt giải độc.

      Thanh Y hiển nhiên cảm thấy chủ tử mình bị rắn độc gì cắn trọng thương.

      Vân Đại nghe vậy lập thức nhàng thở ra, lại hỏi: “ Chỉ cần uống thuốc giải này thôi sao, cần thỉnh đại phu?”

      Thanh Y thầm nghĩ chủ tử là người được nuông chiểu từ bé, liền đáp lại: “ Nếu cần thiết thỉnh.”

      Vân Đại vẫn yên tâm: “ Có cần chú ý điều gì ?”

      Thanh Y nhíu nhíu mày, chỉ nghĩ nàng quan tâm quá bị loạn, suy nghĩ lát lại : “ Bảo Gia nếu có việc gì ngồi ngốc chỗ râm mát là được.”

      Dù sao Gia vốn thích phơi nắng, Vân di nương khuyên như vậy, càng thêm được chủ tử thích.

      Thanh Y cảm thấy mình như vậy đủ nhiều, xong liền “giá” xe ngựa rời .

      Vân Đại sau khi trờ về đem lời của Thanh Y truyền đạt lại chút, hỏi: “ Bị rắn độc cắn về sau thể phơi nắng sao?”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng, chỉ : “ Bằng phơi nắng càng nhiều chẳng phải càng xấu sao…”

      Vân Đại nghe vậy, lập tức cứng đờ cả người, tựa như đoán được cái gì, nàng đánh giá ánh mắt càng thêm lãnh lúng ta lúng túng : “ Vì… vì sao lại xấu?”

      Diệp Thanh Tuyển đem con ngươi đen nhánh chậm rãi chuyển đến người nàng: “ Nàng xem?”

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 29:

      Edit: Pana

      Vân Đại nhớ khi mình còn , trong thôn có người uống say rơi vào trong nước chết đuối, nàng cùng những đứa trẻ trong thôn ra bờ sông chơi, nghe thấy được mùi hôi thối, lúc này mới phát có người chết.

      Sau việc này liền trở thành bóng ma trong lòng nàng.

      giờ gia chủ cũng muốn xấu, Vân Đại khó tránh khỏi rùng mình cái.

      “ Nếu …. Nếu thiếp giúp chàng hút độc ra?” Vân Đại càng thêm hoảng sợ, nàng cũng có thâm cừu đại hận gì đến nỗi phải muốn chết.

      Diệp Thanh Tuyển đem bàn tay dài trắng nõn nâng lên, vì ở ngoài khí hơi lâu nên vết thương ngưng chảy máu, bình thản : “ Nàng mới vừa rồi sao nghĩ ra chủ ý này sớm hơn?”

      Khuôn mặt Vân Đại đỏ ửng.

      ra phải nàng nghĩ sớm hơn, mà là… bởi vì nàng sợ chết chứ sao…

      Diệp Thanh Tuyển tựa như nhìn thấu ý nghĩ đó của nàng, nâng cánh tay bị thương xoa xoa đầu nàng.

      quan trọng, mỗi người đều sợ chết, chỉ là ta nghĩ tới người cuối cùng ở bên cạnh ta lại là nàng.” Thanh trầm thấp mà ôn nhu, làm Vân Đại loáng thoáng cho rằng mình được trở về như lúc trước.

      Khi đó nàng còn cảm thấy tất nhiên giống như Minh công tử là nam tử ôn nhuận như ngọc.

      thực tế chỉ cần nguyện ý, đại đa số thời điểm xác thực là người như vậy.

      Vân Đại hốt hoảng chìm đắm vào khuôn mặt tái nhợt ôn nhu của mỹ nam tử, lại nghe : “ Nếu như ta chết, ta có thể thõa mãn nàng nguyện vọng, nàng xem nàng muốn gì…”

      Vân Đại nghe vậy theo bản năng lộ ra vài phần vui sướng, nhưng lại nhận thấy đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm kia nhìn mình, liền chậm rãi thu liễm lại.

      Khuôn mặt Vân Đại banh ra, ngập ngừng : “ Nếu chàng chết, thiếp thành quả phụ.”

      Diệp Thanh Tuyển lộ ra biểu tình kinh ngạc: “ Nàng vì ta thủ tiết sao?”

      Đối diện là tiểu nương ngoan ngoãn gật đầu.

      Trong lòng Diệp Thanh Tuyển cười lạnh.

      Vật này lại trợn mắt dối, nếu biết những việc lúc trước kia, đúng là nhìn ra được.

      quên lúc mới gặp nàng là nàng thấy sắc nảy lòng tham với tên chăm sóc ngựa là , nữ tử muốn cùng hồng hạnh vượt tường đột nhiên sửa tính trở nên hiền lương thục đức.

      Lần trước nàng thuận nước đẩy thuyền cùng Minh Hòe Tự, ngược lại cái quỷ gì là nử tử có chồng….

      Sao lúc nàng nhầm thành mã nô muốn thông đồng với muốn cho đội nón xanh sao nghĩ lại mình là nử tử có chồng?

      Vân Đại cảm thấy quanh thân mình có chút hàn ý, lại biết nơi nào phát ra, thấy Diệp Thanh Tuyển nhìn chằm chằm mình nhưng lời nào, làm sau lưng nàng nổi lên từng đợt gió lạnh.

      “ Chàng thấy như thế nào?” Vân Đại chột dạ hỏi

      Diệp Thanh Tuyển thở dài: “ Ta nghĩ, dù sao mình cũng chết, đáng tiếc đến đứa con nối dõi cũng có, gia nghiệp to lớn như vậy lại có người kế thừa.”

      Khi những lời này, ánh mắt vẫn luôn dừng mặt nàng, có chút ám chỉ, chỉ cần câu tiếp theo nếu Vân Đại đáp ứng, tất cả gia sản đều phó thác lại cho nàng.

      Vân Đại phản phất hiểu được ý đồ của , liền ngầm nghĩ cẩn thận đưa ra cái kiến nghị.

      được… thừa dịp chàng còn sức, thiếp sinh cho chàng đứa con?”

      Diệp Thanh Tuyển nghe xong lời nàng , mặt lập tức ngốc lăng.

      Thời điểm tính kế nàng lại còn có khẩu khí lớn như vậy?
      Nghe như nàng vì mà toàn tâm toàn ý suy nghĩ tính toán cho , nhưng như thế nào cảm thấy nàng mong chờ chết sớm chút?

      “ Nàng đúng là thiện lương a.” giọng Diệp Thanh Tuyển u thốt lên.

      Vân Đại thấy tay kia vuốt ve bình thuốc giải độc của Thanh Y đưa, lại lộ ra vài phần nghi hoặc.

      “ Nhưng Thanh Y phải thuốc này có thể giải được độc khi bị rắn cắn sao?”

      Diệp Thanh Tuyển chỉ : “ Bất quá con rắn cắn ta có độc tính kỳ lạ, ta uống giải dược này vào chỉ chết chậm chút mà thôi.”

      Nhiều nhất sống đến tám, chín mươi tuổi, chắc là sai biệt lắm.

      Vân Đại muốn suy nghĩ ý tứ sâu xa trong lời của , lại nghe : “ Kỳ ta muốn trở về biệt trang, trừ bỏ muốn làm chậm độc tính phát tác, còn có chuyện muốn xử lý.”

      Vân Đại nghe lời này của , giống như chuyện này có liên quan đến nàng, có chút chần chờ hỏi: “ Là việc gì?”

      “ Cũng phải chuyện gì ghê gớm…” Diệp Thanh Tuyển bình tĩnh : “ Chính là tính toán làm chút chuyện mà từ hôm qua đến hôm nay vẫn chưa làm được.”

      đột nhiên đến chuyện này làm nàng có chút kịp phòng bị, Vân Đại cho rằng chuyện này thèm để tâm làm cho trái tim nàng lần nữa treo lủng lẳng trong gió lạnh.

      “ Là việc gì a…” Vân Đại biết còn cố hỏi lại.

      Diệp Thanh Tuyển lại ra chút cũng chừa đường sống cho nàng: “ ví dụ như trong vườn lê hôm nay, có người đối với ta sinh ra chút ý niệm nên có.”

      Vân Đại chậm rãi nhớ lại chút, cả người lập tức cứng lại.

      Ý niệm đáng có trong lời chỉ là…. Nàng muốn cởi quần nhìn lén rùa đen của sao?

      Diệp Thanh Tuyển trở tay cầm lấy quyển sách, đêm qua lựa chọn kĩ càng cuối cùng cũng có đất dụng võ.

      “ Quyển này so với quyển hôm qua nàng đọc khác nhau, lần này giấy đều là chữ, chờ nàng chép xong, chúng ta liền trở về.”

      Giờ phút này nghe được lời này của nàng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.

      Vân Đại cảm thấy quá nương tay với nàng rồi.

      đến hai ngày, Vân Đại liền chép nổi nữa, ôm đùi gia chủ khóc lóc hồi thành nhận sai, Diệp Thanh Tuyển ghét bỏ đem mặt nàng ném ra xa, đại phát từ bi tha cho nàng mang nàng hồi phủ.

      xe ngựa, Vân Đại lòng đầy nghi ngờ đánh giá , cảm thấy mình sắp chết giống như lừa nàng.

      Nhưng nàng lại dám chạy hỏi câu ‘ khi nào chết ….’

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng nhìn chằm chằm mình, hỏi nàng: “ Còn muốn chép sách sao?”

      Vân Đại lập tức sợ hãi lắc đầu như trống bỏi.

      Khóe môi Diệp Thanh Tuyển gợi lên: “ Nếu còn tái phạm, chưa chắc ta phạt nàng chép sách, lãng phí giấy mực.”

      Vân Đại gật gật đầu phụ họa.

      “ Nếu có lần sau ta sai người đem đậu xanh cùng đầu đỏ trộn lẫn với nhau kêu nàng đến lựa thấy như thế nào?”

      Vân Đại cảm thấy sau lưng mình từng đợt ớn lạnh, mắt hạnh đáng thương tùy thời có thể rơi xuống vài giọt nước mắt.

      Đáng thương cho nàng, đối diện nàng là gia chủ có ý chí sắt đá, đối phương có mảy may dao động, thậm chí còn lên vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

      ra ngoài mấy ngày, trở về Trĩ Thủy Uyển, Vân Đại ruốt cuộc có thể nhàng thở ra.

      Thúy Thúy cầm túi bạc như hiến vật quý đưa cho nàng.

      Vân Đại cầm lấy, ước chừng phân lượng, mày đẹp hơi chau lại, thấp giọng : “ Vẫn có chút ít…”

      Thúy Thúy vội giải thích : “ Nô tỳ tuyệt đối có tham lam bạc của di nương!”

      Vân Đại ngước mắt nhìn nàng ta cái, thấp giọng : “ Ta như thế nào lại hoài nghi ngươi, trâm bạc quá , ngọc trâm lại kém chất lượng, có thể bán được nhiêu đây bạc quả thực ít, ta chỉ là cảm thấy tích góp tiền như vậy, cũng được bao nhiêu, ta muốn nhiều hơn chút.”

      Thúy Thúy lập tức nhàng thở ra đáp: “ Di nương để dành như vậy tất nhiên là được, nhưng nếu di nương lấy lòng Gia vậy liền giống nhau rồi, gia chủ nếu thưởng gì đó cho di nương tất nhiên keo kiệt đến mức thưởng mấy thứ đồ đáng giá bao nhiêu tiền được.”

      Vân Đại nghe vậy trong lòng có chút suy tư.

      Nàng nghỉ ngơi hai ngày, liền sai Thúy Thúy chuẩn bị chút vật liệu, nàng tính tự tay làm đôi giày.

      Thúy Thúy hơi có chút kinh ngạc: “ Di nương thế nhưng còn biết làm giày?”

      Bản chất thôn của Vân Đại thâm nhập sâu vào lòng Thúy Thúy, thấy Vân Đại lộ ra, nàng ta lại có thói quen hỏi này nọ.

      Nàng ta khen như vậy, cũng là vì giày Vân Đại làm ra quả thực tồi.

      Vân Đại cũng hơi ngượng ngùng : “ Kỳ ta ở nhà thường xuyên làm chút nữ hồng, làm nhiều nên quen tay.”

      Thúy Thúy lập tức đối với nàng độ tin tưởng tăng thêm vài phần.

      Ngày này Vân Đại đem đôi giày làm xong tốt, nàng liền trông mong muốn đêm lễ vật tặng ngay lập tức.

      Thanh Y nhìn thấy tay nàng ôm đôi giày, khóe mắt cũng nhịn được mà cong cong.

      Chủ tử thiếu giày, nhưng hết lần này đến lần khác lại có người mang giày đến.

      Vân Đại vào phòng, nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển mình ngồi trước bàn cờ, mình đánh cờ.

      nhiều ngày thanh nhàn, lại bởi vì “ thân thể hư nhược” thể ra cửa, chỉ có thể ở trong phủ tìm trò tiêu khiển.

      ngước mắt nhìn thấy đôi giày trong tay Vân Đại, lại có cảm giác kịch bản xem giờ ngồi xem lại.

      “ Thiếp có làm cho chàng đôi giày, chàng có thể thử xem có vừa hay ...” Vân Đại nâng lên đôi mắt hạnh tràn đầy chờ mong nhìn .

      Diệp Thanh Tuyển có cự tuyệt nàng.

      đem đôi giày mang vào, qua lại vài bước, cảm thấy tạm được, tốt xấu gì cái nhìn của đối với Vân Đại cũng tốt hơn chút, từ siêu cấp tiểu phế vật thăng cấp thành tiểu phế vậy làm được giày.

      Vân Đại thấy mang vào chân, thần sắc cũng tỏa vẻ vừa lòng, lại hỏi: “ Chàng thích ?”

      Diệp Thanh Tuyển : “ cũng được.”

      Vân Đại vẫn vẻ mặt chờ mong nhìn .

      Diệp Thanh Tuyển liếc mắt đánh giá nàng cái, nghi ngờ đằng sau nàng có cái đuôi dài vẫy vẫy.

      Bộ dáng chân chó lấy lòng của nàng chỉ kém có cái đuôi phía sau nhiệt tình vui sướng lắc lư nữa thôi.

      “ Nàng còn có chuyện gì sao?” Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng.

      Vân Đại thấy thế nhưng chút ý tưởng thưởng này nọ gì đó cũng có, liền ngập ngừng : “ Chàng... chàng lần trước phải phải thưởng cho thiếp sao?”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng, nhớ tới.

      Vân Đại giọng nhắc : “ Chính là cái lần chàng kêu thiếp giúp chàng lừa Tô Ngọc Nương, chàng nếu hoàn thành tốt chuyện này chàng thưởng cho thiếp, chàng giữ lời chứ...”

      Diệp Thanh Tuyển nghĩ tới.

      “ Tất nhiên giữ lời.”

      Vân Đại lập tức vui vẻ.

      Theo như lời Thúy Thúy , gia chủ ra tay, đồ vật được thưởng tất nhiên đều là vật tốt.

      Diệp Thanh Tuyển chậm rãi : “ trong nhà kho có ngọc như ý, vòng vàng, bộ trang sức hồng bảo thạch, còn có ít Nam hải trân châu tinh tinh, cái đó đối với ta chỉ là những vật tầm thường...”

      Vân Đại nghe đến choáng váng, thầm nghĩ đúng lúc, nàng chính là người thích những vật tầm thường như vậy nha.

      “ Thưởng nàng bồi ta ngủ đêm như thế nào?” Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng.

      Vân Đại bỗng nhiên bị người ta hắc cho gáo nước lạnh, sững sờ tại chỗ.

      “ Hay là nàng thích quân cờ này?” rũ mắt cầm lên quân cờ đen, như có chút suy tư mà nhìn Vân Đại.

      Vân Đại thất vọng đến mức muốn khóc tại chỗ, chịu đựng khổ sở dưới đáy lòng, lúng ta lúng túng : “ Thiếp thích quân cờ.”

      Diệp Thanh Tuyển liền đem quân cờ đưa cho nàng.

      Vân Đại tiếp nhận, hốc mắt càng thêm đỏ.

      “ nhưng nàng làm cho ta đôi giày này chắc tốn ít công phu...”

      Thời điểm nàng cảm thấy bất lực nhất, Diệp Thanh Tuyển lại mở miệng ra những lời này.

      Con ngươi hàm chứa lệ quang của Vân Đại ngập tràn chờ mong nhìn .

      Diệp Thanh Tuyển liền đến bàn cờ nhặt thêm quân cờ đưa cho nàng, quái gở : “ Nếu nàng thích quân cờ như vậy, liền thưởng thêm cho nàng thành hai quân cờ mới tốt.”

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      t rất mệt với 2 chị này :)), giày vò nhau hàng ngày mới đủ vui hay sao á
      Pana thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 30:

      Edit: Pana

      Những hình ảnh suy diễn sinh động trong mấy ngày qua như bong bóng xà phòng giờ Vân Đại mới biết thế nào là tự lấy đá đập lên chân mình.

      Nàng bận rộn mấy ngày, cực khổ cẩn trọng lòng tràn đầy hi vọng gieo xuống mầm cây vào mùa xuân, mùa thu có thể thu hoạch mùa bội thu, mới làm xong đôi giày tinh xảo này dâng tặng cho gia chủ.

      ngờ thế nhưng nhặt hai quân cờ bàn cờ thưởng cho nàng, thời điểm nàng rời khỏi phòng mặt còn đen hơn cả đáy nồi.

      Thúy Thúy ở ngoài cửa chờ nàng, thấy vẻ mặt khổ sở của nàng, trong lòng khẽ động cái.

      “ Di nương làm sao vậy, chẳng lẽ đôi giày hợp ý của gia chủ…” Giọng Thúy Thúy pha chút bất an hỏi.

      Vân Đại ủy khuất, thấp giọng hỏi nàng ta: “ Ta có thể quay lại trả giày cho ta sao?”

      Nếu cầm giày bán, có thể bù lại công sức, vật liệu nàng mua, tốt xấu gì cũng thu hồi được chút ít vốn liến.

      Tức khắc Thúy Thúy lộ ra vẻ khó xử.

      “ Sợ là thể được…”

      Vân Đại hoàn toàn thất vọng, chủ tớ hai người trở về.

      Thanh Y đứng ở dưới hành lang, có chút chết lặng.

      Các nàng sợ là biết, người tập võ nên đôi tai đặc biệt tốt, nếu có thể lựa chọn, cũng thực tình nguyện nghe ít chuyện có nội dung đoàng hoàng của vị di nương với nha hoàn của nàng.

      Cẩm Ý sống ở Lưu Li Uyển thành an tĩnh mà vùi đầu vào thêu thùa may vá.

      Trong tay nàng may bộ trung y, làm xong bộ này chắc vẫn tốn thêm ít thời gian nữa.

      Cẩm Tâm hấp tấp ôm con thỏ hoang từ bên ngoài tiến vào, trong miệng toàn những lời oán giận : “ Di nương, lại mang đồ tới, luôn như vậy, nô tỳ có với , nhưng lại chịu hiểu…”

      Cẩm Ý liếc mắt cái : “ Chờ lát nữa tìm được nơi thích hợp đem con thỏ này thả , sau này cần để ý đến .”

      Cẩm Tâm lên tiếng, tìm cái lồng nhốt con thỏ lại, bên bất mãn : “ đúng là đáng ghét…”

      Kim trong tay Cẩm Ý ngừng chút, lúc này mới cùng Cẩm Tâm đến hậu viện tìm nơi hẻo lánh trong phủ.

      Hậu viện Diệp phủ có nơi chuyên dùng để nuôi dưỡng những động vật , trong phủ có nuôi dê, nuôi bò, cũng có nuôi heo, nhưng khi có chuyện đại gì đó mới đem chúng giết lấy thịt.

      Đem con thỏ phóng sinh ở đó, nó tạm thời bị chết đói, hơn nữa góc tường có cái động hẹp, đủ để nó sống tới lúc ra được mé rừng bên ngoài.

      Cẩm Tâm đem con thỏ đặt ở góc tường, thấy con thỏ chạy đến bên bụi cỏ, lúc này mới nhàng thở ra, cùng Cẩm Ý rời .

      Cẩm Tâm đỡ nàng ta, thế nhưng nàng ta bước, bước cũng khó khăn.

      Cẩm Tâm : “ Di nương chờ lát, nô tỳ trở về kêu bà tử đến cõng di nương về, di nương ngồi chỗ này đừng loạn nha, bằng xương cốt của di nương càng tốt.”

      Cẩm Ý hơi hơi gật đầu, liền thất Cẩm Tâm cuống quýt chạy .

      Cẩm Ý hơi thở hắt ra, thân thể ngay sau đó bỗng nhiên được treo .

      Nàng ta hoảng sợ, thậm chí kịp hô ra tiếng, liền bị người ta ôm tới đằng sau ngọn núi giả.

      Người ôm nàng ta là nhất đẳng hộ vệ trong phủ.

      Cùng ám về riêng của Diệp Thanh Tuyển bất đồng, hộ vệ này là hộ về của Diệp phủ.

      “ Ta tích góp đủ tiền rồi, có thể chuộc thân cho nàng.” Quan Du Niên .

      mặt tuyết trắng của Cẩm Ý lập tức nhiễm tầng đỏ ửng, lại cắn chặt cánh môi đáp lại .

      “ Nàng thích gia chủ đến vậy sao…. Nhưng ràng chút cũng thích nàng, nàng sao lại cứ mực thích người thích nàng, cũng chịu quay đầu nhìn lại còn có người vẫn luôn thích nàng?”

      vừa dứt lời, Cẩm Ý liền giơ tay cho bạt tai.

      Quan Du Nhiên ngẩn người, lại thấy nàng ta bỗng nhiên rơi lệ.

      vội vàng đem nàng ta đặt xuống, Cẩm Ý liền khập khiễng muốn ra ngoài.

      Trong mắt Quan Du Nhiên xẹt qua tia đành lòng, ngay sau đó : “ Nàng cần lại tránh ta, ta là được.”

      “ Người Gia thích bây giờ ràng là vị di nương sống tại Trĩ Thủy Uyển kia, nhiều năm như vậy, Gia có thích ai chăng nữa Gia cũng thích nàng, nàng nên chết tâm .”

      xong đem khăn trong tay nhét vào trong tay nàng ta, liền nhanh chóng rời .

      Cẩm Ý tay vịn núi giả thở dốc, trong tay còn cầm khăn tay đưa cho nàng lau nước mắt hung hăng ném mặt đất.

      --------

      Vân Đại dẩu mông ôm chặt chăn bông chịu đứng lên, thẳng đến khi Thúy Thúy báo có vị di nương tới bái phỏng, nàng mới lập tức đứng dậy.

      Chờ Vân Đại rửa mặt thu thập thõa đáng ra ngoài gặp người, cờ hồ để cho người bên ngoài chờ non nửa canh giờ.

      Cẩm Tâm ôm bụng oán khí, thấy Cẩm Ý chút để ý, liền dám thêm cái gì.

      thực tế các nàng tới cũng tính là tới sớm, chỉ là Vân Đại điều ngủ đên khi mặt trời lên cao mới chịu dậy.

      Cẩm Ý tự giới thiệu thân phận của mình với Vân Đại, lại đến chút lễ vật nàng ta mang tới.

      đến chuyện này tỷ cũng có chút ngại ngùng, tỷ nghe Vân di nương làm cho Gia đôi giày, liền nghĩ kĩ năng thêu thùa của di nương tất nhiên là cực tốt, biết di nương có thể chỉ giáo cho tỷ hai hay ?” Cẩm Ý thấp giọng .

      Vân Đại chậm chạp gật đầu.

      Nàng cũng phải là người có bản lĩnh gì cao siêu, giờ thế nhưng có người nguyện ý tán thành kĩ năng thêu thùa của nàng, còn thập phần chờ mong học tập nàng phen, nàng suýt nữa cho rằng mình còn ngủ mơ.

      Vân Đại cũng trì hoãn thêm, liền bảo Thúy Thúy lấy kim chỉ tới, đem các bước làm giày cùng với kĩ thuật thuê thùa hạ châm theo thói quen cho Cẩm Ý nghe, Cẩm Ý liền chăm chú cẩn thận nghe như là chuyện cực kỳ quan trọng.

      Nàng ta nghiêm túc kính cẩn nghe Vân Đại làm nàng có chút áp lực, vất vả xong, Cẩm Ý lúc này mới khách khí mà cáo từ.

      Vân Đại tiễn nàng ta, Thúy Thúy mới cảm thấy kỳ quái thầm : “ Vị di nương này kĩ thuật thêu thùa có tiếng ở trong phủ, nàng ta cần gì phải tới tận đây để học tập di nương...”

      Vân Đại : “ Ngươi trước đó vài ngày phải khen ta thêu tốt sao?”

      Thúy Thúy cười : “ Tay nghề của Di nương tất nhiên là tốt, nhưng tay nghề của Cẩm Ý di nương còn xuất thần nhập hóa hơn di nương nhiều.”

      Vân Đại nghe vậy, tự nhiên sinh ra đống nghi hoặc.

      Lúc sau Cẩm Ý trở về, liền nhìn đến đôi giày, cầm lên ấn theo thủ pháp của Vân Đại làm lại lần.

      Nàng ta ngồi bên cửa sổ, tay đặt bàn , ánh nắng chiếu vào, ngón tay tinh tế hạ châm, bộ dáng nghiêm túc an tĩnh nàng ta lúc này làm cho Cẩm Tâm có chút chói mắt.

      Cẩm Tâm cuối cùng nhịn được đoạt đồ thêu trong tay nàng ta, khuyên: “ Di nương học thêu thùa nhiều năm như vậy, vị Vân di nương kia tuy thêu cũng kém, nhưng căn bản thua xa di nương, di nương cần gì phải lừa mình dối người, Gia mang đôi giày kia, mang đôi giày này, chỉ sợ người làm là người nào...”

      “ Đừng nữa...”

      Cẩm Ý bỗng dưng đề cao thanh đánh gãy lời nàng ta.

      Sắc mặt của Cẩm Tâm lúc đỏ lúc trắng, đem kim chỉ trong tay ném cho Cẩm Ý liền chạy .

      Cẩm Ý nhặt kim chỉ lên tiếp tục làm, nhịn được bị kim đâm vào tay.

      Giọt máu lên nền lụa trắng, ánh mắt nàng ta đen kịt bên trong là mảng tĩnh mịch.

      Tỷ muội ngày xưa dường như cũng muốn vứt bỏ Cẩm Ý.

      Nửa đêm Cẩm Ý mình ngồi bên bờ sông, váy áo thấm sương lạnh, tịch mịch đơn đến tận xương tủy.

      Mấy năm trước nàng bất quá chỉ là nha hoàn biết quy cũ giữ bổn phận, người nàng yếu lại biết ăn , cho nên những nha hoàn khác trong phủ đều thích khi dễ nàng.

      Nàng làm giày vớ cho gia chủ, nha hoàn khác liền cầm để tranh công, nàng sửa sang lại thư phòng gọn gàng ngăn nắp, nha hoàn khác lại lén lười biếng, buổi tối đều có người đổ nước lên chăn của nàng, còn làm cho Cẩm Tâm dám ngủ cùng giường với nàng.

      ngày nàng bị phạt quỳ hành lang suốt đêm, thời điểm cả người run bần bật, gia chủ ngang qua bên người nàng nhìn nàng cái, khen nàng câu lớn lên tồi.

      Từ ngày ấy trở , nàng từ cái nha hoàn liền trở thành di nương cần phải hầu hạ người khác, có chỗ ở của riêng mình cần ở cùng nha hoàn khác, những người trước kia khi dễ nàng bây giờ đều nhìn sắc mặt nàng mà làm việc.

      Nàng nhìn các nàng ta từng bước từng bước biến mất trong phủ, trong lòng có chút ảo tưởng gia chủ vì nàng mà làm chủ.

      Chỉ là hết thảy gần như chỉ có nhiêu đó, nàng thành thị thiếp của , ngược lại còn cơ hội tiếp cận gần hơn với .

      “ Chân ta tê hết rồi, ngươi có thể đỡ ta đứng dậy sao?” Cẩm Ý nhìn vào khoảng trước mặt .

      lát phía sau nàng có nam tử ra, đúng là Quan Du Nhiên.

      “ Ta phải cố ý theo nàng, chỉ là...” quét mắt liếc nàng cái, : “ Ta sợ nàng trong lòng nghĩ quẩn.”

      Cẩm Ý cười cười, nương theo cánh tay ngồi dậy, sau đó nặng nề rơi vào lòng ngực .

      Quan Du Nhiên hơi kinh hãi, lại nghe được thanh u oán của nử tử trong lòng ngực: “ Ôm muội lát thôi, muội có chút lạnh.”

      Cẩm Ý bên , trong bóng đêm nhìn thấy thân ảnh nha hoàn nhanh chóng rời .

      Mà người ôm nàng, càng nhịn được đem cánh tay càng thêm siết chặt, hận thể đem thân thể nàng hòa làm thành mang nàng .

      Ban đêm Thúy Thúy ngủ được nên dạo, trăm triệu lần nghĩ tới nhìn được màn kích thích như vậy.

      Nàng ta chạy nhanh thở hồng hộc trở về Trĩ Thủy Uyển, biết được bí mật này, trong lòng cực kỳ bất an.

      Cẩm Ý di nương thế nhưng tư thông cùng nam nhân?!

      Việc này lớn lớn...

      Nàng ta nếu khẩn cầu trước mặt gia chủ, chưa chắc gia chủ đồng ý, nhưng nàng ta nếu ngầm tư thông với nam nhân này trong thời gian dài, đến lúc đó gia chủ có cao hứng hay còn phải xem tâm tình của Gia như thế nào.

      Chờ đến sáng, Thúy Thúy liền đem việc này cho Vân Đại.

      “ Hôm qua nô tỳ có về nhà thăm người thân, lúc hồi phủ trời tối, liền nghĩ ở trong phòng ngủ sớm chút, nhưng lăn qua lộn lại ngủ được sợ đánh thức di nương liền tốt, liên dạo gần Trĩ Thủy Uyển.”

      Thúy Thúy : “ Lúc trở về, nô tỳ thấy được chuyện, nô tỳ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy di nương cho gia chủ biết, tất nhiên việc này cũng lập được chút công lao.”

      Vân Đại có chút thất thần.

      Trong phủ quả có di nương tư thông...

      Nhưng trong mơ Vân Đại ràng thấy là vị di nương cùng người hầu kia có gì với nhau, là đối phương đến trước mặt Gia cầu xin nên được gia chủ đồng ý, còn rộng lượng thưởng tiền bạc, cho bọn họ rời phủ.

      Nhưng hôm nay sao lại trực tiếp tư thông cùng di nương?

      Vân Đại dặn dò Thúy Thúy: “ Việc này ngàn vạn lần được bậy ra bên ngoài.”

      Vân Đại thế nhưng còn lời nào để .

      Tại Lưu Li Uyển.

      Cẩm Ý đợi mấy ngày, cũng đợi được tin tức có người tố giác nàng ta.

      Nàng ta rũ mắt đánh giá ngọn cỏ xanh non mềm mại nơi chân tường, trong lòng nghĩ, đối phương tất nhiên xem nàng ta là người có thể uy hiếp, căn bản là coi thường nàng ta.

      Buổi tối Cẩm Ý cố ý sai Cẩm Tâm bố trí bàn đồ ăn, lại tự mình mời Vân Đại đến đây.

      Vân Đại theo bản năng muốn cự tuyệt, nàng ta lại : “ Đôi giày kia ta dựa theo chỉ dẫn của di nương nhìn tốt lắm, ta còn muốn mời di nương đến xem, buổi tối mời di nương đến dùng bữa cơm coi như cảm tạ di nương chỉ bảo.

      Hơn nữa... ta với Cẩm Tâm đều chuẩn bị tốt, nếu di nương đến, ta người thể ăn hết bàn đồ ăn nhiều như vậy.”

      Vân Đại đành phải đáp ứng nàng ta.

      Thúy Thúy thấy nàng ta vừa khỏi liền chỉ trích : “ Dùng bữa cái gì, chột dạ có, bắt người tay ngắn, đêm nay vị di nương này tìm đủ mọi cách khẩn cầu di nương đừng chuyện đó ra ngoài , di nương như thế nào tố giác nàng ta?”

      Vân Đại lúng túng : “ Ta nghĩ đến tố giác nàng ta...”

      Thúy Thúy bụng tức giận cái người biết tranh giành này.

      Buổi tối Vân Đại qua, thấy đôi giày Cẩm Ý làm, thế nhưng từng đường kim mũi chỉ thêu lên đều giống nàng y như đúc, thậm chí, ít khuyết điểm đó cũng giống nhau y chang.

      Cái này làm Vân Đại hoàn toàn xấu hổ.

      Vị Cẩm Ý di nương này so với nàng lợi hai biết bao nhiêu lần, đồ thêu của nàng đúng là múa rìu qua mắt thợ.

      Vân Đại đem đôi giày kia khen dứt miệng, Cẩm Ý chỉ cười nhạt mời nàng ngồi xuống bên cạnh.

      Vân Đại tưởng rằng chỉ đơn giản ăn bữa cơm, Cẩm Ý lại cầm ly rượu muốn kính nàng.

      Vân Đại bị nàng ta trái kính ly, phải ly.

      Đừng nhìn thấy bình rượu kia non nửa rót xuống bụng nàng, nàng lại là người có thể uống được rượu a.

      Cẩm Ý vốn còn có ít lời muốn cùng nàng, thấy ăn được nửa liền bỏ đũa xuống ăn nữa.

      “ Ta muốn tìm thứ.” Khuôn mặt Vân Đại nhiễm tầng ửng hồng, chân mềm nhũn muốn ra ngoài.

      Thúy Thúy đỡ nàng khuyên nàng ngồi xuống ăn chút đồ cho đỡ say, Vân Đại lại sống chết chịu.

      Cẩm Ý hơi gật đầu, Cẩm Tâm đưa các nàng ra cửa.

      Vân Đại rời khỏi Lưu Li Uyển, càng thêm chịu để Thúy Thúy đỡ.

      nãi nãi của ta ơi, khuya lắm rồi, ruốt cuộc di nương muốn tìm cái gì?” đầu Thúy Thúy muốn to ra đến nơi rồi.

      Người kia đâu phải di nương nhà nàng, ràng là con sâu ngâm trong hủ rượu mà.

      Vân Đại nghe nàng ta hỏi, khóe mắt hàm chứa lưu quang, thầm : “ Là thứ tốt...”

      Thúy Thúy : “ Di nương chậm chút, coi chừng ngã...”

      Nàng mới xong liền thấy hộ về tuần tra vòng muốn về chủ viện đầu là Thanh Y.

      Thanh Y nhìn thấy hai người các nàng, nhíu mày, thấp giọng : “ trễ như thế này, chủ tớ hai người nên loạn...”

      còn chưa dứt lời, Vân Đại liền kéo đoạn đai lưng của .

      Tiểu nương đôi mắt lập lòe mơ màng mang theo hơi say, khuôn mặt trắng nõn lên chút ửng hồng phá lệ động lòng người.

      Thanh nàng tinh tế , thấp giọng : “ Tìm được rồi nha...”

      Sắc mặt Thanh Y hơi đổi.

      “ Thình Vân di nương tự trọng.”

      Vân Đại thấy khuôn mặt , sương mù trong mắt ủy khuất thôi, nhấp cái miệng , trong tay còn bắt chặt lấy đai lưng của Thanh Y mang tia khẩn cầu.

      Diệp Thanh Tuyển biết chỉ muốn khoác thêm áo ra tới cửa, cười như cười mà đánh giá màn trước mắt.

      Phía sau Thanh Y chợt lạnh, dám do dự, vội rút kiếm chặt đứt đai lưng của mình.

      Chân Vân Đại mềm nhũng lôi kéo đai lưng của , lại đúng lúc ngã dưới chân gia chủ.

      Cũng biết ngã có đau , lại thấy tiểu nương khụt khịt hai tiếng.

      Thúy Thúy vịn vào cây cột, hồn bị dọa biết bay đâu.

      “ Nửa đêm, nàng tới đây làm gì?” Diệp Thanh Tuyển ý vị hỏi.

      Vân Đại chậm chạp ngẩn đầu lên, nắm chặt đai lưng bị đứt trong ngực, hai mắt đẫm lệ mông lung : “ Ta đến tìm tiểu ca ca xinh đẹp a...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :