1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      aaaaawwww động tâm vì chồng ngầu quá hả :)))))
      Alice Huynh, heavydizzyTôm Thỏ thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      15 Nhị ca

      La Ngọc An trước khi mặt trời xuống núi, rốt cuộc chạy về cổ trạch. Xe tiến vào núi rừng, xa xa thấy cửa lâu cột đỏ và đèn lồng sơn đạo, nàng bỗng nhiên có cảm giác về nhà. Từ lúc em sống nương tựa với mình rời , nàng có nhà, nhưng giờ, nàng lại có cái nhà.

      Cho dù qua trăm ngàn năm, rất nhiều người và việc đều xảy ra thay đổi long trời lở đất, thị thần cũng vẫn cứ ở lại chỗ này, so với sinh mệnh người ngắn ngủi mà vô thường, giống như là vĩnh hằng. Chỉ cần nghĩ đến đây, La Ngọc An liền cảm thấy vô cùng an tâm.

      Vị khách Lương thị rời , xong hồi giống mà giả, lại có ý vị khác, thấy nàng có phản ứng gì, hừ cười rồi. ấy giống như chỉ tùy tiện tới nhìn nàng cái mà thôi. Hơn nữa trừ ấy, cũng có ai từ thị tộc khác đến, trong lòng La Ngọc An suy đoán, giữa các thị tộc ước chừng cũng có rất nhiều quan hệ rắc rối phức tạp, biểu hữu hảo nhất định là hữu hảo , biểu hữu hảo, cũng nhất định là hữu hảo.

      Xuống xe ở cánh cửa của cổng chính, bảo tiêu tây trang theo nàng cùng ra ngoài cẩn thận dỡ cây tường vi từ xe xuống. Để nhổ ra trồng lại vẫn có thể sống tốt, cành lá nụ hoa đều bị cắt rất nhiều, trụi lủi cũng đẹp thế nào.

      Cành hoa tường vi cắt xuống rất nhiều, La Ngọc An chọn lựa những cành đầy đặn mỹ lệ, toàn bộ bó lại, làm bó hoa. Ôm vào trong ngực, bó hoa lớn cơ hồ che khuất mặt nàng, đường được giữ gìn rất tốt, bó hoa như mới cắt xuống vẫn tươi thắm ướt át.

      Nàng ôm hoa gặp thị thần, giống người chồng mới tân hôn ra cửa làm, về nhà mang hoa cho vợ để làm ấy vui lòng. Bước chân nàng nhàng, thị nữ bung dù cho nàng còn có vẻ theo kịp.

      “Thái dương xuống núi, cần bung dù cho tôi nữa.” La Ngọc An thấy mặt trời chiều ngả về tây, cười cười với lão thái thái bên cạnh, ôm hoa chạy nhanh vài bước, nhấc chân bước vào sân điện thờ.

      Sân thuộc về thị thần phân cách thế giới trong và ngoài, hình như là kết giới vô hình, ở bên trong này, khí càng thêm yên tĩnh, thời gian trôi cũng càng thêm thong thả, mùi hoa sâu kín cùng mùi hương châm lên qua năm này tháng nọ hỗn hợp ở bên nhau. Đỉnh chóp điện thờ tạo hình phức tạp hoa lệ chiết xạ chút ráng màu cuối cùng chân trời, mạ vàng lộng lẫy, lát sau quang mang tiêu tán, lại quay về yên lặng đen nhánh.

      La Ngọc An bước chân tự giác ổn trọng lên. Rất kỳ quái, ở trước mặt thị thần, nàng phi thường muốn biểu ra mình ổn trọng thành thục, nhưng trong lòng dường như lại đột nhiên thoái hóa thành , luôn tuỳ tiện lại xúc động, muốn làm nũng với .

      “Thị thần…… em trở về.” Nàng ôm hoa vào điện thờ, thấy trong điện thờ vốn đen nhánh từ từ sáng lên chút hồng quang, nháy mắt chiếu rọi toàn bộ điện thờ.

      Thị thần ngồi ngay ngắn thần đài, vẫn là tư thế kia, nhưng mà ——biểu tình và dung mạo đều thay đổi!

      Thị thần biến thành bộ dáng thanh niên, tạo hình như băng tuyết, vẫn là tóc đen áo trắng, đen càng đen còn trắng càng trắng, mất ôn hòa như gió xuân thổi vào mặt lúc trước, chỉ có rét cắt da cắt thịt lạnh thấu xương cùng với cứng rắn như núi đá lãnh ngọc.

      La Ngọc An dừng bước chân lại, ngơ ngẩn nhìn thị thần lạnh nhạt trước mặt, trong đầu lập tức cuồn cuộn ra những đồn đãi nghe từ trước. Mỗi lần tỉnh dậy sau khi ngủ say, tính cách thị thần đều bất đồng, nàng biết, còn từng chứng thực với thị thần.

      Tính thời gian, đoạn thời gian khi nàng chết, thị thần hẳn ngủ say rồi thức tỉnh, nhưng buổi sáng hôm qua ràng vẫn nhìn thấy thị thần ôn hòa kia, sao hôm nay trở về thay đổi? Thị nữ ở phía sau nàng thần tình vẫn bình thản như thường, tư thái cũng cung kính như thường, đối với thị thần biến hóa, các bà sớm thành quen.

      Buông cây hoa La Ngọc An cho người mang về, hai người tự nhiên lui ra.

      La Ngọc An ôm hoa đứng ở trong điện thờ, bỗng nhiên cảm thấy gió đêm có chút lạnh, lúc này gió đêm vốn nên lạnh như vậy. Nàng hơi hơi run chút, vẫn ôm hoa chậm rãi về phía thị thần, nâng hoa lên đưa đến trước mặt , giống như từ trước vẫn đưa cho sơn trà gấp bằng giầy.

      “Đây là…… hoa em muốn đưa cho ngài.”

      Thanh ra hơi chần chờ, dáng vẻ gấp chờ nổi cùng với có cách nào che dấu vui sướng lúc trước giống như bụi hoa gặp mưa lạnh, bị đánh rơi rớt tan tác, trong lòng có cảm giác ổn rất .

      Đây là thị thần, là thị thần ta quen thuộc kia, tuy rằng biểu tình bất đồng, nhưng vẫn là , nhớ . La Ngọc An ở trong lòng luôn cường điệu mãi, hy vọng mình lộ ra cảm xúc bài xích với thị thần hơi có vẻ xa lạ này.

      Thị thần lạnh nhạt mà nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc duỗi tay từ trong tay áo ra, tiếp nhận bó hoa của nàng.

      La Ngọc An dấu vết mà thả lỏng đôi vai căng chặt, chậm rãi thở ra hơi, lại lộ ra chút vô thố biết làm sao bây giờ.

      Đúng lúc này, cái tay khác của thị thần vươn ra từ tay áo, nắm thành quyền đặt ở trước mặt nàng, dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng quay cuồng mở ra, lộ ra đóa sơn trà đỏ trong lòng bàn tay.

      Vài cánh hoa đơn bạc đỏ tươi, xếp lại bảo hộ nhụy hoa màu vàng kim ở giữa.

      Nhìn đóa sơn trà đỏ trong lòng bàn tay thị thần, La Ngọc An sửng sốt hồi lâu, đột nhiên có cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn. Đáy lòng thấp thỏm và ổn nháy mắt được đóa hoa này mang , nàng vươn tay lấy đóa sơn trà, ngẩng đầu lộ ra tươi cười thân cận, ra lời sớm muốn lúc ở đường:

      “Ở bên kia em nhìn thấy cây tường vi rất đẹp, muốn di dời nó đến đây, nhưng người làm vườn muốn cây sống phải cắt tỉa hết cành lá, cảm thấy quá đáng tiếc, lại rất muốn để ngài cũng nhìn xem nó nở hoa thế nào, liền cắt hoa xuống mang về.”

      “Ngài thích hoa này sao?” Khi nàng chuyện, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thị thần có biểu tình lạnh nhạt. Tuy rằng thần tình lạnh lùng, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của nàng.

      “Hoa này, nở nhiệt liệt.”

      Ý tứ đó là thích. La Ngọc An cẩn thận phân biệt tâm tình của thị thần, cầm lấy sơn trà đỏ nắm chặt, lại thử thăm dò đưa bàn tay qua, bám vào mu bàn tay trắng lạnh.

      Thị thần có ý tứ đẩy ra hoặc bài xích, vẫn để nàng đụng vào.

      Tim La Ngọc An giống như đóa hoa, lúc trước co thành cái nụ, giờ đây thử từ từ chậm rãi thả lỏng, chậm rãi nở ra.

      Nàng dựa đầu vào đầu gối thị thần lạnh băng, còn nhịn xuống mình mất mát, “…… Ngài biến thành bộ dáng khác.”

      “Ừ.”

      Nàng mang về tường vi rất thơm, so với sơn trà u hương nhàn nhạt càng nùng liệt hơn rất nhiều, bên cạnh thị thần đặt bó tường vi to như vậy, người cũng lây dính mùi hương này. Dính mùi hương xa lạ, giống như cũng thêm vài phần xa lạ. Trong lòng La Ngọc An sinh ra vài phần lo sợ nghi hoặc, tự giác càng thêm nắm chặt tay .

      “Thế nào?”

      La Ngọc An gian nan từ hai chữ này nghe ra ý vị quan tâm, nàng lắc đầu, tóc đong đưa ở đầu gối thị thần.

      có, chính là nhớ ngài.” Nếu biết nhanh như vậy biến thành bộ dáng khác, sáng sớm ngày hôm qua nên vội vàng rời như vậy tốt rồi.

      Thị thần trong quang mang màu đỏ chiếu rọi điện thờ, biểu tình hờ hững mặt giống như mặt nạ vẽ lên, đến đôi mắt cũng đờ đẫn nhìn thê tử đầu gối, “Nàng quen bộ dáng của ta?”

      La Ngọc An phảng phất như làm sai cái gì, cúi đầu mím môi, “Em thực nhanh là có thể quen.”

      “Như thế, ta hiểu được.” kéo La Ngọc An tới.

      La Ngọc An hơi mang mờ mịt mà bị kéo vào thân thể, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đột nhiên xuất ở trong mảng màu đen sền sệt động đậy. Đó là nơi mà hai ngày trước nàng mặc hỉ phục vào.

      Thị thần giống như ngày đó chìm nghỉm trong màu đen, nhìn thấy nàng, mở to mắt hơi hơi mỉm cười với nàng, “Lại đây.”

      La Ngọc An thấy tươi cười, đôi mắt liền sáng lên, rụt rè lúc trước lập tức đều vứt bỏ, chỉ cảm thấy có loại vui sướng mất mà tìm lại.

      Nàng nhào qua, gắt gao ôm thị thần biết ôn nhu mỉm cười với nàng này, liều mạng ngửi hơi thở người .

      Thị thần hơi có chút buồn rầu mà thở dài tiếng, “Đều là ta, sao phản ứng bất đồng như thế.”

      La Ngọc An ôm cổ , có chút xấu hổ, “Ngài, sao ở chỗ này lại là dạng này, vừa rồi là dáng vẻ khác?”

      Thị thần vuốt đầu tóc bị nàng cọ loạn, chậm rãi : “Là mặt nạ mà thôi. Công chính nghiêm minh, lãnh khốc vô tư, nhân từ hiền lành…… Đều là mặt nạ tộc nhân dâng lên cho ta, duy độc ở chỗ này, là bộ dáng chân của ta.”

      La Ngọc An như suy tư gì, bởi vì nơi này kỳ là nguồn lực lượng của thị thần, là thế giới bên trong thần tượng gốm sứ của sao?

      cần sợ hãi, chỉ là mặt nạ bất đồng mà thôi, bản chất đều là ta.”

      Được thái độ của trấn an, La Ngọc An rốt cuộc cảm giác hoàn toàn thả lỏng, nàng sờ đến tay thị thần, gãi gãi ngón tay cái của , “Ừm, em sợ, về sau còn có thời gian rất dài lâu, em nhất định quen mỗi bộ dáng của ngài.”

      Lời tương tự, lần đầu tiên là khẩn trương bảo đảm, lần thứ hai , tràn ngập ý tứ vu vẻ dỗ người.

      Thị thần cười : “Mới vừa rồi nàng đột nhiên trở về gặp được ta, bị dọa nhảy dựng, bộ dáng nhưng ra có chút đáng .” Đặc biệt là còn cẩn thận thử xem có thể tức giận hay , những động tác đó thú vị, rất thú vị. Nếu phải thấy nàng xác bị dọa rồi, đưa nàng tới nơi này trấn an, xem nhiều chút cũng được.

      Đột nhiên thị thần nghịch ngợm chút làm trong lòng La Ngọc An ngo ngoe rục rịch. Nàng ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn thị thần, ra câu mình suy nghĩ đường kia, “Em có thể riêng đặt cho ngài xưng hô sao?”

      Thị thần nghiêng đầu: “Gì?”

      La Ngọc An: “Ngài là thị thần của bọn họ, là thần tượng toàn bộ người Tần gia kính sợ, nhưng với em mà , ngài thế, là người cụ thể em có thể nhìn thấy, có thể chạm đến. Lúc ngài ở bên em, em có cách nào chỉ coi ngài như vị thần, cho nên en muốn gọi ngài là thị thần.”

      Thị thần lẳng lặng nghe nàng ra phen những lời lớn mật hề giữ lại, trong ánh mắt đen nhánh có chút ánh sáng như trăng sáng chiếu vào hồ nước, ba quang hơi hơi nhộn nhạo.

      hỏi: “Nàng muốn gọi ta là gì?”

      La Ngọc An hút hơi, “Em muốn gọi là…… Nhị ca.”

      Thấy thị thần có ý tứ phản đối, nàng hơi có chút khẩn trương, ngượng ngùng mà giải thích: “Ở quê em bên kia, thê tử xưng hô với trượng phu, có đôi khi gọi là ca ca, khi em còn mẹ em gọi cha là đại ca, bởi vì ở trong nhà cha đứng thứ nhất.”

      Mà thị thần lúc vẫn là thần thai, theo tập tục Tần gia bọn họ là nam nữ tách ra xếp riêng, đứng hàng thứ hai, cho nên là Nhị ca.

      Ở quê nàng bên kia, xưng hô giữa vợ chồng như vậy, là cách gọi thực thân mật, thông thường chỉ có cảm tình thực tốt mới như vậy.

      “Em muốn gọi ngài là Nhị ca, có thể chứ?”

      “Được.” Thị thần chăm chú nhìn khuôn mặt nàng nóng bỏng chờ đợi, thanh nhu hòa, “Nàng có thể gọi ta là Nhị ca.”

      Xưng hô này đối với là cực kì mới mẻ, mấy ngàn năm trước vào thời đại đó, mọi người đều quen gọi tên, dù đệ đệ muội muội cũng hoàn toàn gọi là Nhị ca, mà càng thêm trang trọng hơn gọi là huynh trưởng.

      Lúc nàng gọi Nhị ca, mạc danh có ý vị lưu luyến thân mật. Tựa như lúc này cánh tay nàng quấn ở cổ , ràng yếu mềm mại, rồi lại kiên định bướng bỉnh.

      La Ngọc An liếm liếm môi có chút khô: “Ngài có thể gọi em là Ngọc An, từ trước cha mẹ và bạn bè đều gọi em như vậy.”

      Thị thần lại mỉm cười gọi nàng tiếng, “An.”

      “Ta ra đời từ người, An là ta, cũng phải ta, ta thừa nhận cái tên này, nhưng nó sớm bị người ta quên . giờ ta đưa tên này cho nàng, từ nay về sau, nàng cũng là An của ta.”

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      16 Biến hóa

      La Ngọc An trồng cái cây tường vi kia ở bên khác đối diện điện thờ, dưới cột hành lang, trồng ở chỗ này, chờ đến lúc hoa tường vi lần nữa nở ra, ở bên trong điện thờ có thể nhìn thấy hoa nở như thác nước.

      “Nhị ca, thị nữ ở ngoại viện chuẩn bị sân mới cho em, nhưng em càng muốn ở lại đây, trong viện có ba gian nhà để , em chọn gian để ở được ?” La Ngọc An trồng xong hoa, rửa sạch tay, hỏi thị thần thần đài.

      Tuy rằng bộ dáng vẫn lạnh nhạt, nhưng Nhị ca cái xưng hô thân mật này làm cho La Ngọc An có cảm giác an toàn và tự tin rất lớn.

      Quả nhiên, thị thần lạnh nhạt hỏi cái gì, trực tiếp gật gật đầu đáp ứng.

      Hai thị nữ nghe thấy La Ngọc An quyết định vứt bỏ đại viện tử thoải mái bên ngoài vào ở trong điện thờ, liếc nhau, trong lòng thầm: ràng lúc trước nhìn yếu đuối nhát gan, sao chủ ý nhiều như vậy, thẳng như vậy chính, căn bản là quản được, thị thần còn hoàn toàn tư thái dung túng nàng, còn như vậy nữa về sau sợ là phải cái đuôi còn cong lên trời cao sao.

      đến cũng kỳ quái, hai người đều xem qua tư liệu của La Ngọc An, biết nàng từng giết người, nhưng mỗi khi nhìn bề ngoài của nàng, đều cảm thấy nàng chính là phụ nữ vô hại, còn luôn có loại ảo giác cái gì nàng đều nghe.

      Trừ tháng giêng lúc ấy, hôm nay ước chừng là lúc điện thờ náo nhiệt nhất, bởi vì La Ngọc An muốn vào ở. Hai vị thị nữ phụ trách chiếu cố sinh hoạt của nàng cho dù muốn cũng vẫn tận chức tận trách mà chuẩn bị rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cho nàng. Những gia cụ cần thiết đó cũng là tốt nhất, mấy thứ này đều cầu có người dọn vào. Cho nên ngày này, đầy người ra ra vào vào, dù mỗi người đều tự giác giữ gìn an tĩnh, vẫn có vẻ ồn ào ầm ĩ.

      Hai thị nữ trông coi đứng ở kia, thường thường thấp giọng cầu mọi người an tĩnh. La Ngọc An nhìn bên chỗ bị mành che lấp, thị thần đầy mặt lạnh nhạt, cho người ta ảo giác là tức giận, đến bên hai thị nữ khẩn trương, trấn an các bà chút.

      cần khẩn trương như vậy, Nhị ca thèm để ý chút ầm ĩ này.” bằng , nàng cảm thấy đáy lòng thị thần kỳ vô cùng thích náo nhiệt người đến người , nhưng chưa bao giờ .

      Nghe cái xưng hô “Nhị ca” này, hai thị nữ lại lộ ra biểu tình bệnh tim sắp phát tác, trong đó thị nữ móc ra bình thuốc từ trong tay áo, nuốt mấy viên. La Ngọc An làm bộ mình thấy, nàng cũng muốn luôn kích thích hai lão thái thái tuổi rất lớn này. Nhưng mặc kệ nàng làm gì, hai vị đều bị kích thích, so sánh với các bà ấy nhiều lôi điểm đến đếm được cùng với điểm mấu chốt tùy tiện dẫm dẫm là có thể dẫm phải, thị thần…… Nhị ca tùy ý hơn nhiều.

      Lăn lộn ngày, gian nhà ở chú ý lại đại khí được nhanh chóng bố trí xong, so với điện thờ của thị thần, căn phòng cổ kính này mới là chỗ mà người có thể ở lại.

      “Vậy ngài nghỉ ngơi, chúng ta lui xuống.” Hai thị nữ nhìn thấy rốt cuộc xong việc, vừa mới chuẩn bị cáo từ, nghe thấy La Ngọc An đưa ra cầu.

      “Phiền toái các bà chuẩn bị cho tôi hai bộ di động.”

      Di động? Hai thị nữ sững sờ, nhìn nhìn sân điện thờ hề có hơi thở đại, hỏi: “Ngài chuẩn bị ở chỗ này chơi…… di động?”

      La Ngọc An nghĩ tới muốn cái di động mà các bà ấy cũng phản ứng lớn như vậy, chần chờ hỏi: “Chẳng lẽ, nơi này có internet hay là tín hiệu?”

      Chính là, trước kia nàng cùng thị thần ra ngoài ăn cơm, nhìn thấy những người khác đều trộm dùng di động, đều có mạng, hẳn là có phủ sóng.

      “Ngài muốn trước mặt thị thần chơi di động loại đồ vật này?!”

      “Làm sao vậy?” Nàng muốn hai cái di động, còn muốn cho Nhị ca cùng chơi đó, hơn nữa nàng sớm muốn làm như vậy.

      Mặc kệ hai lão thái thái thủ cựu nghĩ như thế nào, di động vẫn đưa đến thực mau. La Ngọc An cầm di động đến điện thờ, chuẩn bị dạy Nhị ca chơi di động, nhưng mà di động yên lành vừa đến tay thị thần chỉ đến ba giây đồng hồ bốc khói đen xì.

      La Ngọc An: “Cái di động này hỏng rồi? Vậy Nhị ca chơi cái này của em .”

      Thị thần lạnh nhạt mà cự tuyệt, “ cần.”

      La Ngọc An phản ứng lại, hỏi: “Chẳng lẽ là ngài thể dùng di động sao?” Nàng nhớ lại trong năm tháng đó, ngẫu nhiên nàng trộm chơi di động của người khác, thị thần đều cười tủm tỉm mà bay ở bên nhìn nàng chơi, cũng động vào. phải muốn chơi, mà là thể chơi?

      Ngày đó Tề Quý Lương thị thị thần nhà bọn họ làm, nếu làm, khẳng định phải dùng máy tính và di động, sao bọn họ lại có thể?

      Nàng hỏi ra cái nghi vấn này, chỉ nghe thị thần trả lời: “Ta cùng với bọn họ bất đồng. Được cái này, đương nhiên mất cái khác.”

      Theo như lời Tề Quý, thị thần đặc thù nhất. biết hương vị đồ ăn, thể sử dụng vật phẩm tinh vi đại, lấy ác làm thức ăn, làm chính mình sống thành lịch sử, lâu dài mà bảo hộ gia tộc…… Đều là lựa chọn.

      “Vậy em chơi cho Nhị ca xem, Nhị ca muốn nhìn cái gì, em lấy ra cho xem.” La Ngọc An giơ di động, ôn nhu mà cười rộ lên, có vài phần bộ dáng thị thần lúc trước. Nàng lấy chính mình làm cái giá di động, lòng tràn đầy mong muốn có thể cho người chút lạc thú. Nếu có thể tăng thêm ít vui sướng đơn giản cho trong cuộc sống lâu dài bất biến, vậy là tốt rồi.

      Thị thần chăm chú nhìn nàng, mặt lạnh nhạt cự người ngàn dặm viết hai chữ cự tuyệt to tướng, nhưng trong miệng nhổ ra lại là: “Rắn tham ăn.”

      La Ngọc An chút cũng ngoài ý muốn, thuần thục tìm kiếm trò chơi để download, “Nhị ca đúng là thích xem cái này a.”

      Nàng rất có kiên nhẫn, đặc biệt đối đãi với người quan trọng của mình, nguyện ý vì người đó làm bất luận cái gì. Thần đài có cầu thang, thị thần ngồi ở phía cao nhất, La Ngọc An liền ngồi ở phía dưới , nhìn qua hình như là ngồi ở trong lòng ngực . Thị thần vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu nàng, còn có hình ảnh trò chơi trong di động nàng cầm tay.

      hiệu rắn tham ăn quanh quẩn ở cái điện thờ cổ xưa, điệu sung sướng hơi ấu trĩ ngừng lặp lại, nhưng chơi xem đều cảm thấy buồn tẻ. La Ngọc An giờ phải người, cũng cảm thấy mệt, chơi rắn tham ăn đến đêm khuya, nàng có thể chơi ván lâu, chơi xong rồi ngẩng mặt nhìn cái, muốn nhìn xem có cảm thấy chán hay .

      Xem cái, chơi tiếp, xem cái, chơi tiếp.

      “Nhị ca xem em chơi lâu như vậy, còn chán sao?” Lại lần nàng ngẩng mặt hỏi. Tay thị thần lạnh lẽo ở đầu nàng, lạnh giống như vẻ mặt của , nhưng La Ngọc An ràng cảm thấy thúc giục chơi ván tiếp theo.

      La Ngọc An cũng đột nhiên muốn học chọc ghẹo chút, rời khỏi trò chơi, điểm vào trò chơi khác, “Chúng ta xem trò chơi mới , còn có rất nhiều trò chơi, mỗi trò chúng ta đều nhìn xem, chừng Nhị ca thích đó.”

      Nàng điểm vào trò chơi rút thẻ, mới ra lâu, mười phần lửa nóng. Mới vừa vào trò chơi bao lâu, nàng bị công năng đa dạng làm hoa mắt. Ngày thường kỳ nàng phải thích chơi trò chơi, đều hiểu lắm tại những trò chơi trong di động này có nhiều công năng như vậy.

      “Ừm, chúng ta đây trực tiếp rút thẻ .” Nàng dù hiểu, ở trước mặt Nhị ca đồ cổ lớn tuổi cũng quá mức rụt rè, trực tiếp đến phân đoạn rút thẻ.

      Nàng điểm cái, thấy màn hình xuất nhân vật, bên gương nhân vật tóc bay bay kia mặt vươn ngón tay, hư hư điểm màn hình di động.

      “Nhị ca hỏi là ai sao? Em xem giới thiệu…… A, thần khống chế gió? Đây là thần? Tim đập bụp bụp bụp…… Ách……” La Ngọc An rời khỏi trò chơi, nàng cảm thấy vẫn chơi rắn tham ăn thôi.

      Nhưng vốn dĩ trò rắn tham ăn có thể đủ thị thần lại dường như phát trò chơi khác di động cũng rất tồi, chuẩn bị tìm hiểu thêm chút nữa, hư hư điểm icon khác màn hình. La Ngọc An chỉ có thể nhận mệnh click mở cho xem, trong lòng bỗng nhiên cảm giác hình như mình dạy dỗ ông cố nội 90 tuổi chơi di động.

      “Cái này là phần mềm chi trả, cái này là phần mềm đọc tiểu thuyết, cái này là phần mềm mạng xã hội …… Gì? Chỗ này thêm hai thị nữ?”

      La Ngọc An có chút kinh ngạc mà nhìn cái chân dung ghi chú tên thị nữ, giới thiệu cho thị thần, “Dùng cái này liên hệ, có thể đánh chữ có thể phát giọng , còn có thể trò chuyện tức thời, liên lạc video, giống như mặt đối mặt. Nhị ca còn nhớ sao, lúc trước chúng ta có nhìn thấy gọi video về nhà.”

      Ngón tay thị thần lại bắt đầu điểm điểm điểm.

      La Ngọc An click mở cho xem, vừa cẩn thận ấn xuống trò chuyện video, hơn nữa đối phương thực nhanh kết nối. Màn hình di động lập tức xuất lão thái thái thị nữ ngủ đến mơ mơ màng màng, bà ấy tựa hồ dậy uống nước, thấy người nào phát video kết nối, tùy tiện liếc liếc mắt nhìn cái.

      “……”

      Trong video xuất La Ngọc An còn có thị thần mặt vô biểu tình sau lưng nàng, điện thờ tản ra quang mang màu đỏ làm bối cảnh. Lão thái thái ngạc nhiên, hoàn toàn thanh tỉnh, ly nước trong tay rơi đổ mặt đất.

      “Xin lỗi, tôi cẩn thận ấn phải, bà cứ nghỉ ngơi.” La Ngọc An nhanh chóng cúp trò chuyện video, ngửa mặt nhìn thị thần cái, bỗng nhiên ôm di động cười ra tiếng.

      “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Nàng cười ngã vào trong lòng ngực thị thần, đầu chống lên bụng , cười đến cả người run rẩy.

      Cái tay lạnh lẽo ấn ở má nàng, “Đứa bé nghịch ngợm.”

      La Ngọc An cười biến thành buồn cười, chôn mặt ở trong lòng ngực , trong lòng nghĩ, nếu có mặt nạ, mặt Nhị ca tại, hẳn cũng là cười, cùng cười với nàng.

      Vẫn tư thế này, nàng tiếp tục giới thiệu cho thị thần phần mềm khác di động.

      “Cái này là phần mềm gọi cơm, bên trong đều là đồ ăn uống…… Xem, các loại đồ ăn đều có.” La Ngọc An tùy tiện đóng lại chuẩn bị rời , bị bàn tay sờ sờ mặt, đành phải dừng động tác lại, đưa ra cho thị thần sau lưng xem.

      Thị thần xem rất cẩn thận, rất có thú vị, điểm điểm thứ trong đó, “Ăn cái này.”

      “Nhị ca phải ăn được sao?” La Ngọc An bất đắc dĩ, “Là để em ăn a? Nhưng mà chung quanh chỗ chúng ta đây đều là rừng rậm, có cửa hàng, đều vượt quá phạm vi đưa hàng, hơn nữa đêm khuya, nếu , ngày mai em ăn được ?”

      “Cái này.”

      “Được, cái này cũng ăn, em đều thêm vào giỏ hàng.”

      Cất chứa đống lớn cơm hộp lung tung rối loạn, thị thần lúc này mới cho phép nàng rời khỏi phần mềm. La Ngọc An rời khỏi, lại click mở phần mềm nghe hát, tùy tiện phát bài tình ca lưu hành.

      Ngày thường nghe bài này hẳn cũng được, chính ở đây dưới hoàn cảnh này, tiếng ca tinh tế của giọng nữ hơi mang ai oán ưu thương, cùng hết thảy điện thờ quang mang màu đỏ, như thế nào cũng có bầu khí phối nhạc phim kinh dị, hơn nữa thị thần còn hề phản ứng.

      La Ngọc An nhớ tới ngày trước ở đường các ông bà hàng xóm đều thích nghe ca kịch, vì thế tìm hí khúc phát ra. Tiếng hát ê ê a a trong bầu khí này, tựa hồ càng thêm có cảm giác phim kinh dị.

      Thị thần : “Ta từng nghe rồi.”

      La Ngọc An: “Nhị ca nghe loại ca kịch này, khi nào?”

      Thị thần: “ đoạn thời gian trước kia.”

      La Ngọc An suy đoán: “50 năm trước?”

      Thị thần vươn ba ngón tay.

      La Ngọc An: “Ba mươi năm…… 300 năm a?”

      Cuối cùng nàng bắt đầu truyền phát tấu hài, cái này tốt rồi, hai vị đại sư tấu hài lời tôi câu đùa xướng, toàn bộ bầu khí điện thờ thần bí quỷ dị bị hoàn toàn phá hỏng.

      Thị thần ngoài ý muốn còn rất thích nghe tấu hài này, chẳng qua di động còn điện, thể nghe bao lâu. Điện thờ cần phải , hoàn toàn có chỗ có thể nạp điện.

      La Ngọc An buông di động, “Di động hết pin, ngày mai sạc lại nghe tiếp.”

      xong lại bị cái tay lạnh căm căm sờ soạng mặt.

      La Ngọc An: “…… Nhị ca, rạng sáng ba giờ, muốn bây giờ em ra ngoài tìm chỗ sạc cho di động sao?”

      .

      Sáng sớm dậy, thị nữ với thị nữ khác: “Tối hôm qua, phu nhân phát trò chuyện video cho tôi, ta thấy ấy và thị thần.”

      Lão thái thái thở dài: “Bà bị áp lực quá lớn, mới có thể có giấc mộng cổ quái này, gần đây xác xảy ra ít chuyện, bà gọi bác sĩ tới nhìn xem, lại làm kiểm tra .”

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      haha, buồn cười với cảm giác của bà Thị nữ quá
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :