1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 59
      Edit : Michellevn

      Quách Trí về đến nhà, vừa tra chìa khóa vào ổ khóa thì cửa đã được mở ra, Quách Trí ngẩn người :" ra ngoài chơi à ?"

      Alex nhìn Quách Trí:" , chờ chị mà."

      Quách Trí vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm :" Nấu gì vậy ?"

      Mà Alex thì lại khom người xuống ngửi ngửi :" uống rượu ư ? Em hầm lê ."

      Thân hình Quách Trí thoáng khựng lại, trả lời câu hỏi, vừa cởi cúc tay áo sơ mi, vừa đổi chủ đề :" Hôm nay có chụp ảnh ?"

      " ạ ."

      " Thế nào ?"

      " Được ạ."

      "Thanh toán tiền chưa ?"

      " Thanh toán rồi ạ."

      Quách Trí về hướng phòng ngủ :" Giờ cứ như vậy đã, dự án lớn phải chờ cơ hội.Kiểu chụp cho shop online này vẫn tương đối nhiều. Tuần sau còn mấy cái nữa, khả năng là vẫn tranh thủ được ít nữa. Nhân lúc đổi mùa thế này, kiếm nhiều hơn một chút. Tôi tắm trước cái đã, giúp tôi múc một chén canh lê ra để nguội trước .... "

      Alex nhìn bóng lưng khuất dần vào phòng ngủ, khuôn mặt tuấn tú có chút ảm đạm.

      Hôm nay Quách Trí vẫn vậy, giống như ngày hôm qua. Mang theo sự lạnh lùng và xa cách khó tả. Thậm chí còn thân thiết bằng với lần đầu tiên cậu làm việc cùng .

      Trong lòng nhất ̣nh có chuyện gì đó, nhưng cậu biết, cũng thể hỏi. Hơn nữa, cậu còn có dự cảm vô cùng xấu.

      Cậu đứng ngẩn người trong phòng khách một lúc, rồi mím mím môi, bước vào phòng ngủ.

      Quách Trí tắm được nửa chừng, nghe tiếng thanh trượt mở của cửa kính, liền theo đó được người ôm lấy từ phía sau. Cậu trai trẻ thân hình trần trụi, cường tráng quyến rũ, ôm vào lòng, ra sức trêu chọc. Quách Trí tắt nước, lau mặt rồi mở mắt ra.

      "Alex." nói," Đợi tôi tắm xong thì nói chuyện tiếp...."

      Alex cứng người giây lát, sau đó lại càng ra sức hơn. Quách Trí đè tay cậu lại," Alex, cậu buông tôi ra trước đã...."

      " Em !"Cậu trai ôm chặt hơn, chịu buông ra.

      Quách Trí thở dài .

      Cuối cùng thì cũng nói ra điều mình muốn nói từ lâu.

      "Cậu luyến mẫu(*) đấy cậu biết ?" khẽ bảo," Thế nhưng, Alex....... Tôi phải là mẹ của cậu ....."

      (*) 恋母Luyến mẫu : và bám lấy mẹ.

      "Em biết ......" Alex sợ hãi những gì sắp nói. Cậu vùi mặt vào ̉ , nghẹn ngào," Mẹ em đã cần em từ lâu rồi ...... Lúc em mười tuổi, bà ấy ở bên đó đã sinh em gái, ba của em ở bên này cũng sinh em trai. Nếu phải nhờ bà nội thì ba của em cũng cần em luôn. Người đàn bà kia vẫn luôn muốn đuổi em . Cấp ba em đều sống ở trường, sau đó bà nội em cũng qua đời, tốt nghiệp em quay về nhà, người đàn bà kia cho em vào nhà ..... "

      " Họ đều cần em ...... có ai cần em ! Quách Trí ......" Cậu trai nằm vai nghẹn lời ," Chị đừng cần em ..... "

      Quách Trí thở dài. cũng biết tuổi thơ của Alex nhất ̣nh là hạnh phúc .

      lớn hơn Alex tám tuổi, Lưu Thiền Nguyệt năm nay ba mươi hai tuổi, còn lớn hơn Alex hẳn một con giáp, vậy mà Alex cũng có thể lên giường với ta. Từ lâu Quách Trí đã cảm thấy, phải Alex khẩu vị nặng, mà căn bản chính là luyến mẫu, điển hình của ám ảnh tuổi thơ.

      đau lòng cho cậu, nhưng chuyện này phải đau lòng là có thể mơ hồ trôi qua được.

      vỗ vỗ tay Alex, dằn lòng mình,xoay người lại nhìn cậu và nói :" Tôi và cậu ...... căn bản là được."

      Quả nhiên đã nói ra, lời mà Alex sợ nghe nhất.

      Alex cắn cắn môi:" Em, em sẽ ́ gắng kiếm tiền ! Em sẽ bao giờ tiêu tiền của chị !"

      " Đây phải là vấn đề tiền bạc ..... Alex, tôi lớn hơn cậu tám tuổi ....." Chênh lệch tuổi tác, và những khác biệt so tuổi tác gây ra thì lại quá lớn.

      Ví dụ như, công việc, thu nhập. Ví dụ như, quan hệ xã hội. Ví dụ như, lối sống và thái độ với cuộc sống.

      " mạng nói, theo độ tuổi tăng trưởng, nhu cầu sinh lý của phụ nữ tăng lên, mà nhu cầu sinh lý của nam giới thì lại ngày càng giảm. Vì thế phối hợp tốt nhất chính là nữ hơn nam bảy hoặc tám tuổi !" Alex nói như đinh đóng ̣t.

      Quách Trí đau đầu, trước giờ Alex ngoan ngoãn nghe lời, đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy có cách nào nói lý lẽ với Alex được.

      Ráng kìm lòng, nhìn cậu chăm chú và nói :" Người đàn ông lần trước đưa tôi về đó, xe thể thao màu đỏ đó, cậu đã nhìn thấy rồi ..... Tôi đã ngủ với ta."

      Một dao này đâm thể hung ác hơn được nữa ! Quách gia à, đôi khi trái tim cũng lạnh lẽo và cứng rắn.

      Sắc mặt Alex tái nhợt trong giây lát, rồi nghiến răng bảo :" E cũng ngủ với Lưu Thiền Nguyệt rồi, mọi người huề nhau."

      Huề cái quỷ ! Quách Trí tức giận nhìn lên trần nhà .

      Alex dừng lại một chút rồi nói tiếp :" Hơn nữa, chị thích ta ! Chị thích em !"

      Cậu nhìn vào mắt , lấy hết can đảm và nói một cách chắc chắn :" Chị thích em ! Em biết !"

      Có thể biết ánh mắt khi dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét gương mặt cậu, có bao nhiêu si mê. Cũng có thể nghe được tiếng rên rỉ của mình có bao nhiêu vui sướng. Lại càng nhận ra được đã kiên nhẫn, quan tâm, khoan dung và dịu dàng với cậu như thế nào.

      Nếu đây đều phải là thích, thì Liêu Viễn cũng biết đời này còn có gì đáng để quyến luyến.

      Quách Trí hít một hơi thật sâu, nhìn cậu chăm chú nữa. muốn lách qua cậu để lấy khăn tắm.

      Liêu Viễn liền ôm lên.

      " Alex....." Câu nói phía sau đã bị chặn lại .

      Đầu lưỡi ấm áp và ẩm ướt, cơ thể nóng bỏng và mạnh mẽ.

      Bàn tay mảnh mai đè lên tấm kính thủy tinh đầy hơi nước, tạo ra mấy dấu tích thật dài.

      Nước ấm lại được mở ra, tiếng nước ào ào bao trùm lên tất cả.....

      Đêm muộn tắt đèn ngủ, Quách Trí vẫn còn hận. Hận chính mình lại bị sắc đẹp dụ dỗ !

      Một cánh tay của Liêu Viễn cho gối đầu, một tay còn lại thì vòng lên eo . Có lẽ ban ngày cậu chụp ảnh mệt rồi, buổi tối lại dốc hết sức lực, lúc này ngủ rất sâu. Nhưng đã như vậy mà cũng buông ra, ôm đến là chặt chẽ. Quách Trí đẩy mấy lần ra, cậu còn ôm chặt hơn, đành phải để mặc cậu.

      ngẩn người nhìn căn phòng mờ tối.

      Cứ liên tiếp bị sắc đẹp dụ dỗ, cảm thấy điều khủng khiếp nhất chính là, Liêu Viễn nói đúng.

      thích cậu !

      Đúng vậy. Từ trước đến giờ Quách Trí đều muốn đối mặt, nghĩ đến sẽ hoảng hốt, chính là chuyện này ---- thích Liêu Viễn!

      Đó là thích thực sự. phải là hài lòng của việc đánh giá phần cứng, phần mềm trong khi coi mắt . Cũng phải là giải tỏa và an ủi lẫn nhau giữa nam nữ trưởng thành.

      thích của với cậu là xúc động, là mất lý trí, là muốn ở bên người ta !

      thích mỗi ngày trở về nhà, mở cửa ra là nhìn thấy ngay gương mặt soái của cậu. thích cậu dọn dẹp nhà cửa sạch , ngày nào cũng cơm canh nóng hổi. thích cậu thức dậy từ sáng sớm để hầm nồi canh, chỉ để đợi buổi tối về có cái uống liền. thích cậu nghe lời , chỉ đường dẫn lối,sắp xếp công việc cho cậu, cậu luôn sẵn sàng lắng nghe. kêu cậu làm cái gì cậu làm cái đó. đặc biệt thích cậu giống như chó cưng hình người ngày ngày rúc vào .

      Cứ như vậy, mỗi ngày làm việc với cường độ cao và trở về nhà sau ngày mệt nhọc, cảm thấy ngày mệt nhọc đó đáng giá.

      Đấy là còn chưa kể, chết dáng người mét tám bảy và cơ bụng tám múi của cậu !

      Thanh Hạ đúng, đây chính là cảm giác của đàn ông mà trong nhà giấu người vợ , cảm giác có vợ có con có giường ấm !

      Rắc rối duy nhất chính là , mới là phụ nữ.

      Quách Trí, mắt thao láo cả đêm suy nghĩ.

      Sáng hôm sau thức dậy rất sớm, quầng mắt thâm đen.

      Alex thức dậy sớm hơn, cậu luôn dậy sớm, luyện tập buổi sáng cũng kết thúc. Quấn tạp dề làm cho Quách Trí bữa sáng thơm ngon ngào ngạt.

      Thế nhưng Quách Trí lại có cảm giác thèm ăn. gượng gạo ăn chút, và cứ im lặng suốt.

      im lặng của làm Alex cảm thấy áp lực.

      Lúc thay giày ở cửa, Alex đứng bên cạnh quan sát.

      "Chị Quách ....." Chợt cậu hỏi ," Chủ nhật về ăn tối chứ ạ ?"

      Quách Trí trầm mặc giây lát :" sau ."

      Alex nín thinh luôn.

      Đến khi Quách Trí mở cửa ra, cậu vẫn kìm được, lên tiếng gọi :" Chị Quách ...."

      Quách Trí quay đầu nhìn lại. Cậu trai đó luống cuống đứng ở cửa, trong ánh mắt có bất lực cùng lo sợ thấp thỏm. Nhiều hơn nữa, là mờ mịt.

      Giống chú chó lưu lạc nhà.

      Quách Trí nhìn chỗ khác, cắn cắn môi, cuối cùng :" Đợi tôi về rồi tiếp."

      Alex gục đầu xuống, " Dạ" tiếng dịu ngoan.

      Cửa đóng lại, thanh lớn cũng . Alex ngẩng đầu lên nhìn lại cánh cửa được đóng chặt.

      Tay cậu đút trong túi quần, đứng dựa vào tủ giày, đầu gục xuống.

      Ánh mắt thất thần.

      Tâm trạng Quách Trí tốt, cả nhà đều nhận ra.

      Trong tay Mẹ Quách vốn đối tượng coi mắt nữa, nhưng lại dám lên tiếng.

      Thực ra là mấy ngày trước Quách Hằng cho bà xem chuyện. Quách Hằng thường hay lên diễn đàn, có người đăng bài post, rằng có người bạn nhảy lầu.

      Người này người bạn kia là rất tốt, chỉ mới hai mươi bảy tuổi mà thôi.Ngoại hình cũng tệ, xinh đẹp ngọt ngào,lại có năng lực, học giỏi từ , giờ mỗi tháng cũng kiếm được hơn vạn. (~33 triệu)

      như vậy, bị cha mẹ cứng rắn ép buộc kết hôn đến phải nhảy lầu.

      Chủ post , trước đó từng nghe tâm . Cha mẹ chỉ ép buộc ấy ngừng coi mắt, mà còn dùng nhiều lời lẽ khó nghe sỉ nhục. ấy vô dụng, mất mặt khiến họ thể ngẩng mặt nhìn người thân họ hàng. Thậm chí đến cả những từ ngữ như " Rác rưởi", "phế vật" họ cũng sử dụng đối với ấy.

      Chỉ bởi vì ấy bước qua tuổi hai mươi bảy mà vẫn chưa có đối tượng. xuất sắc của ấy, công việc của ấy, thu nhập của ấy, đều bị xóa sổ toàn bộ.

      Cha mẹ , mày ép chúng tao chết. Họ uy hiếp ấy rằng nếu ấy kết hôn, họ tự sát.

      Cuối cùng, người tự sát là ấy.

      Chủ post , giờ cha mẹ ngừng hối hận, nhưng quá muộn.

      Mẹ Quách đọc bài post này, ngoài thương hại này, chính là khinh bỉ và coi thường đối với cha mẹ kia.

      " Sao có thể đối xử với con nhà mình như vậy chứ ! Thúc giục nó phải vì lo lắng và tốt cho nó sao, sao lại có thể con nhà mình rẻ mạt như vậy !" Mẹ Quách hết sức khinh thường đôi cha mẹ này.

      Chỉ là mấy ngày sau đó, lúc làm việc nhà, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi ba Quách :" Tôi ép Tiểu Trí quá gắt chứ ?"

      Hoặc là ăn cơm, đột nhiên nuốt trôi, hỏi Quách Hằng :" Mẹ gì khó nghe với chị mày chứ ?"

      Nhất định phải nhận được câu trả lời " có, có, thực có" từ Quách Hằng mới yên tâm mà ăn tiếp được.

      Cứ như vậy, khi Quách Trí về nhà với tâm trạng sa sút rệt, bàn ăn mẹ Quách lén nhìn mấy lần, quyết định thằng nhóc mà dì Phương giới thiệu cho bà vẫn nên để qua thời gian nữa hẵng đề cập với con nhà mình.

      nhà mình cũng rất vất vả. Công việc vừa bận rộn lại mệt mỏi, tuy kiếm được nhiều đó, nhưng áp lực cũng rất lớn mà.

      của bà đấy mà, phải là rất ưu tú. Trong số bạn bè bà quen biết chẳng có con nhà nào mà có thể mạnh mẽ hơn nhà bà. Mỗi lần bà đến nhà mình ở Đế Đô có nhà có xe, còn suốt ngày mua cho bà cái này cái kia, bà có thể ưỡn ngực cao đến đâu cao đến đó.

      Mặc dù kế tiếp những người đó cũng đến con rể nhà mình làm cái này cái kia, có bao nhiêu ưu tú, hoặc là con nhà mình mang thai sắp làm mẹ, rồi sau đó liền quan tâm mà hỏi sao Tiểu Trí vẫn chưa có bạn trai, có phải kén chọn quá hay . Chao ôi, con mà lớn tuổi rồi giá trị giảm đó, cho nên đừng kén chọn như thế .

      Nhưng mẹ Quách cũng dễ dàng bị những người này hạ gục. Bà biết tỏng cái trò đời này từ lâu rồi, những người này đó mà, chính là ghen tị.

      Đúng là con rể kiếm được nhiều tiền đấy. Nhưng chẳng phải con bà ta suốt ngày chịu đay nghiến của mẹ chồng hay sao. Mua cái áo lót hơn ba trăm, cái quần lót hơn trăm, bị mẹ chồng ở quê biết được, ngồi ở cửa vỗ đùi than khóc, mắng con trai nhà mình lấy phải con dâu phá của, cái quần xi-lip mất hơn trăm đồng tiền, cái áo ngực phải hơn ba trăm đồng, đây là muốn cái mạng già của bà ấy rồi. Con trai út cuả bà ấy còn cực khổ ở quê làm ruộng, lương thực bán năm chưa đến bốn ngàn đồng, đủ cho con dâu lớn này mua thêm mấy cái áo ngực ! Với số tiền mua áo lót cho vợ của , sao biết cho để gia đình xây nhà cho em trai chứ!

      Chậc !

      Con mang thai sắp làm mẹ cũng là . Nhưng đây là lần thứ hai rồi chứ nhỉ ? Lần trước cũng là vui mừng hoan hỉ, để nhiều tháng hơn chút, đặc biệt đến thị trấn vùng dưới quản lý nghiêm ngặt tìm chỗ làm siêu B. Siêu ra là . Bố mẹ chồng và chồng cùng thuyết phục, cuối cùng này phá thai. Đây cách có nửa năm mà ? Ò, bảy tháng ...... Thời gian nhanh . Lại có bầu nữa rồi ? Lần này nếu vẫn là con sao ? Gì chứ ? Bụng nhọn hoắt ? Chắc chắn là con trai ? Này chính xác, còn phải siêu B. Liền hỏi, nếu vẫn là con phải làm sao ?

      Gì hả ? Ai miệng quạ đen, tôi mà miệng quạ đen à ? Đây phải cũng là tôi quan tâm sao ?

      Bà hứng thú quan tâm con tôi, lại để tôi hứng thú quan tâm con bà sao ?

      Này, bà đừng mà .

      Sao bà lại thế !

      Chậc !

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 60
      Edit : Michellevn

      Quách Hằng sâu sắc cảm nhận mình là thằng em tốt, đặc biệt chạy đến trước mặt chị mình tranh công.

      Quách Trí hai lời, nhéo lỗ tai :" Bảo sao tao thấy tâm tình của mẹ đúng ! ra là mày !" Cứ cảm thấy cuối tuần này mẹ già nhà mình yên tĩnh đến kỳ lạ .

      " Tuổi mẹ lớn thế rồi, cả ngày lo âu sầu não vì chuyện mày có nổi bạn rồi ! Mày lại còn lấy mấy cái loại chuyện này hù dọa mẹ nữa ! Trông mẹ có giống người biết nghĩ đến chị mày hả ?" Quách Trí ghét bỏ, xoắn cho mạnh.

      Nà ní nà ní, ràng là vì gả chị được mẹ mới lo âu sầu não chứ !Mở miệng ra cái là chụp mũ lên đầu em ngay ! Cho rằng lương tâm của bà chị mình đút hết cho chó, Quách Hằng cảm thấy rất oan ức.

      Trong bữa trưa Quách Trí với mẹ :" Mẹ đừng nghe Quách Tiểu Hằng hù dọa, con là người như vậy sao ? Hơn nữa, đây phải cũng là mẹ muốn tốt cho con sao . Con cũng chẳng ngu ngốc, mẹ ruột con tốt hay xấu con biết à ? Mẹ đó, tốt nhất là chỉ cần bớt càm ràm con chút là được rồi, chứ chuyện này ấy hả, thể cưỡng cầu, biết đâu ngày nào đó duyên phận của con đến sao . Mẹ đúng ?"

      Mẹ Quách cảm thấy được an ủi :" đó, mẹ bảo con của mẹ ngốc. Nhưng mẹ mày nè, mày cũng đừng có học như vậy, có chuyện gì mà thể thương lượng với bố mẹ chứ, nghĩ vớ nghĩ vẩn ! Nhưng người làm cha mẹ kia cũng là ! Aizzz ..... " rồi lại thở dài.

      Quách Trí nhân cơ hội nịnh nọt mẹ gìa nhà mình trận, thổi phồng mẹ già mình lên tận trời xanh. Cuối cùng mới để cho quả tim của mẹ già được yên ổn.

      Bạn Quách Tiểu Hằng bưng cái bát suy nghĩ miên man, hèn chi mẹ thương chị mình hơn, quả nhiên là có nguyên do, mình phải học hỏi chút.

      Để người trong nhà thể ra như vậy, tâm trạng của Quách Trí vô thức trở nên nhõm hơn rất nhiều.

      Mẹ Quách hỏi :" Buổi tối có ăn cơm nhà ?"

      ngập ngừng :" Để con xem hôm nay còn có việc gì , chút con báo mẹ."

      Nằm ghế so pha, mở wechat ra, quả nhiên Alex gửi tin nhắn : 【Chị Quách, về ăn cơm ?】

      Quách Trí cắn môi nhìn trần nhà lúc, nhớ tới ánh mắt bất lực và hoảng loạn của Alex .....nhắn trả lời : 【Về.】

      Gần như ngay lập tức, Alex nhắn lại : 【 *^_^*】

      Quách Trí:"......."

      Hình như lâu rồi thấy cậu dùng icon này. Quách Trí có thể tưởng tượng ra cảnh Alex ở nhà ôm điện thoại di động chờ trả lời, trong lòng khỏi xót xa.

      Thế giới hai chiều và thế giới ba chiều bị ngăn cách bởi hàng rào gian, biểu hai chiều vui vẻ như vậy, cậu trong ba chiều có thực vui vẻ ?

      Liêu Viễn à ..........

      tàu cao tốc về Đế Đô, đến cửa nhà mình, nghĩ tới trước lúc với cậu rằng, đợi về rồi tiếp ....... Thế nhưng nên gì đây ? Thực ra còn chưa nghĩ ra.

      Thở dài, lấy chìa khóa ra mở khóa rồi đẩy cửa bước vào nhà.

      Mùi thơm của thức ăn tỏa ra.

      Lập tức có cảm giác thèm ăn.

      " Về rồi à ?" Nghe tiếng động, từ trong bếp Liêu Viễn thò người ra, trong ánh mắt nhìn mang theo chút thấp thỏm và nhiều hơn là vui sướng.

      Nhìn cậu có chút bất an, bằng giọng mất tự nhiên :" Cơm xong ngay đây ạ, chị thay quần áo trước ." xong, vội vàng rụt vào phòng bếp, như thể sợ thấy mở miệng.

      Quách Trí thay giày bước vào nhà, quét mắt nhìn. Trong nhà gọn gàng ngăn nắp, có vẻ sạch hơn bình thường, nhìn cực kỳ dễ chịu.

      Về phòng rửa tay, thay bộ quần áo mặc ở nhà rồi ra khỏi phòng, cơm canh nóng hổi được dọn sẵn lên bàn, cả bát đũa cũng được đặt sẵn.

      thực tế Liêu Viễn rất sợ hôm nay Quách Trí tuyên án cậu. Cậu sợ Quách Trí mở miệng kêu cậu dọn ra ngoài. Từ lúc Quách Trí trở về, ngoại trừ lên tiếng chào hỏi, cậu vẫn dám mở miệng chuyện với Quách Trí, thậm chí dám nhìn Quách Trí luôn.

      Cởi tạp dề ra, kéo ghế ngồi xuống, Liêu Viễn bưng bát cầm đũa lên, nhưng lại thấy Quách Trí ngồi xuống. Ngẩng đầu lên, lại thấy Quách Trí đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn chăm chú thức ăn bàn, nhưng ngồi xuống.

      Cơ thể cậu trở nên căng thẳng. Trong lòng khỏi cười khổ, chẳng lẽ chị Quách ..... đến cả bữa cơm cuối cùng cũng muốn cho cậu ăn sao ?

      Cậu chán nản đặt bát xuống. Nhưng lại nhớ ra dạ dày tốt, thể bị đói. Cho dù để cậu ăn, bản thân cũng đừng bỏ bữa chứ !

      "Chị Quách ..... " Liêu Viễn nghĩ thông suốt, thứ cậu cầu vốn là hy vọng xa vời, thất bại cũng là trong dự đoán, có gì là thể đối mặt.

      Cậu dịu dàng bảo :" Có chuyện gì để ăn xong rồi . Chị đừng để đói, chút lại đau dạ dày ....."

      Nghe vậy, Quách Trí nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp .

      Giờ phút này, trái tim của , thực mớ hỗn độn.

      Từ lúc trông thấy thức ăn bàn, nghĩ..... cuộc sống như này ...... có gì tốt chứ ?

      Mỗi ngày về nhà, có người đợi bạn với nụ cười dịu dàng . Trong nhà được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, sáng sủa sạch , cơm canh nóng hổi.

      Cuộc sống như vậy, phải là giấc mơ của tất cả mọi người sao ?

      ràng có rồi, vì sao thể ..... tiếp tục sở hữu chứ ?

      Tại sao chứ ?

      Dựa vào cái gì chứ ?

      Quách Trí ngơ ngẩn.

      Lại nghe cậu trai cất tiếng gọi :" Chị Quách ?"

      nhìn sang cậu. Ánh sáng rọi vào gương mặt đẹp đẽ của cậu, đường nét khôi ngô. Đôi môi khẽ mím lại, đôi mắt đen thẫm lẳng lặng nhìn .

      Quách Trí nghĩ, nếu từ bỏ gương mặt đẹp đẽ này, từ bỏ cậu trai với đôi mắt đen thăm thẳm lặng lẽ nhìn thế này, liền cảm thấy cam lòng !

      chợt nghĩ đến bài viết mà Quách Hằng cho xem, nhảy lầu kia. Còn hơn tuổi, nhưng ấy ...... yếu đuối quá !

      lựa chọn của ấy hóa ra là kết thúc cuộc đời mình !

      Sao mà ngu ngốc quá vậy !

      Quách Trí chỉ tiếc rèn sắt thành thép !

      (*)Chỉ tiếc rèn sắt thành thép : ví với việc cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

      Con người, sống đời này, phải sống vì người khác ! Hãy sống cho chính mình !

      lại nhớ tới lúc ăn cơm, mẹ càm ràm dứt " Mẹ đều là vì tốt cho mày ". Đúng vậy, mẹ lo lắng cũng đúng, thúc giục cũng được, cho cùng thực ra đều là để được tốt .

      Nhưng cái gì mới là tốt đây ? Cái tốt của người khác phải tốt, chính mình tốt mới là tốt !

      Đúng !

      Cuộc sống là do chính mình lựa chọn, phải do người khác lựa chọn ! con người, nếu ngay cả can đảm lựa chọn cũng có, lấy tư cách gì để theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn ?

      Quách Trí , quyết làm người yếu đuối như vậy !

      Vào lúc này, Quách Trí nổi lên khí phách ! quét mắt nhìn bàn ăn, lại quét mắt nhìn cậu trai khôi ngô, liền đưa ra quyết định quan trọng .

      "Alex !" trầm giọng bảo," Cậu lại đây ! Tôi có chuyện muốn với cậu !"

      Alex khựng lại, lẳng lặng đứng dậy rồi ngứng ngắc theo Quách Trí ra phòng khách. Dù chuẩn bị tâm lý, nhưng đối mặt với án tử sắp tuyên, cậu vẫn ..... suy sụp tinh thần và mờ mịt.

      Mấy ngày này, cậu sống ......mà hiểu hết sức ràng . Hiểu được cậu muốn gì, hiểu được mình phải cố gắng. Cậu nghĩ rằng mười mấy năm này, cậu chưa từng sống ràng như vậy .

      Nhưng giờ đây, cậu sắp mất mục tiêu mà cậu phấn đấu. Cậu lo sợ cuộc sống của mình trở về trạng thái vô tri vô giác trước kia.

      Cậu gục đầu đứng đó, chờ Quách Trí tuyên án.

      " Hửm?" Quách Trí ngồi ghế so pha, ngẩng đầu lên nhìn cậu trai đứng đó gục đầu, nét mặt tiêu điều.

      " Ngồi, ngồi xuống chuyện." bảo.

      ngồi ghế so pha. Bình thường lúc hai người mlem mlem, chen chúc ghế so pha. Nhưng vào lúc này, tình cảnh này, Alex biết mình nên ngồi ở đâu. Cậu nhìn trái nhìn phải, dứt khoát ngồi luôn lên bàn trà, đối mặt với Quách Trí.

      Quách Trí:"............." Hình như nhịp điệu của cảm xúc bị xáo trộn.

      " Lùi lại chút, lùi lại chút !" xua tay. Cự ly cũng gần quá rồi !

      Alex đẩy đẩy bàn trà ra phía sau, phát ra thanh ma sát với sàn nhà, chát chúa chói tai .

      Quách Trí:"........." Mẹ nó, nhịp điệu cảm xúc hoàn toàn bị xáo trộn rồi !

      Lại nhìn Alex, đầu hơi rủ xuống, hai chân mở rộng, người nghiêng về phía trước, khuỷu tay đặt đùi. Mười ngón tay nắm chặt vào nhau, do dùng lực quá mạnh mà các khớp ngón tay có chút trắng bệch.

      Về mặt tâm lý học, đây là tư thế phòng thủ điển hình.

      Quách Trí nén lại cảm xúc, mở miệng :" Alex, tôi...."

      Tiếng nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên sôi nổi nhịp nhàng ! Alex luống cuống sờ sờ túi quần, móc ra điện thoại di động .

      Quách Trí:".............." Bà mẹ nó !

      Alex muốn tắt máy, nhưng liếc nhìn cuộc gọi đến, lại có chút do dự .

      "Nhận , nhận !" Quách Trí phất tay. Day day thái dương, còn phải làm lại công tác chuẩn bị cho cảm xúc của mình mới được !

      Alex vội vàng quẹt màn hình:" Alo, Thái ạ?"

      Quách Trí xoa xoa trán, nghe Alex chuyện điện thoại.

      "Vâng, nhớ ạ. Sao vậy ?........Hả ? sao ? chứ ạ ?.... Hả?Ò! Vâng, em hiểu !....... Được, được ạ! Biết ạ ! Cảm ơn Thái ! Tuần sau ăn bữa nhé ...... Vâng vâng, được ạ, em gọi lại cho ! " Alex cúp máy.

      "Sao vậy?" Quách Trí hỏi. Thấy Alex hình như có vẻ hơi kích động, giống như có chuyện tốt.

      "Chuyện là, Thái chính là ...... chị Tề Hồng giới thiệu đó." Alex giải thích. Tề Hồng là người bạn của Quách Trí, trước đó Quách Trí nhờ ấy giới thiệu công việc cho Alex.

      Cậu như vậy, Quách Trí liền nhớ ra rồi hỏi :" Sao rồi ?"

      "Mùa trước, Thái tìm cho em ba shop." Alex hết sức kìm chế cảm xúc của mình, ́ gắng nói bằng giọng bình tĩnh," Thành hàng hot rồi. Ba shop đều hot hết !"

      Nói đến từ cuối, vẫn kìm được mà để lộ ra một chút cảm xúc. Cậu lập được thành tích, trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng mong muốn có thể đưa ra trước mặt Quách Trí báo cáo với , sau đó mong được khen ngợi.

      " Hàng hot là thế nào ?" Đối với shop online như này, thực ra Quách Trí cũng hiểu mấy.

      Nhưng Alex hiểu. Cậu thở ra một hơi, ́ gắng giải thích cho Quách Trí một cách bình tĩnh nhất :" Đó là sản phẩm mà em chụp hình, giờ cháy hàng bán ra, loại tình huống này, chính là một món hàng hot."

      " Vậy tốt quá rồi."

      "Vâng, vâng ! " Alex gật đầu, nhìn Quách Trí rồi tiếp tục giải thích:" Nói chung, tình huống này công lao đều sẽ tính cho người mẫu. Bởi vì sản phẩm của cùng một shop nên trình độ mỗi người sẽ quá chênh lệch."

      " Thái gọi điện cho em, chính là nhắc em, cả ba shop đều thành hàng hot, về sau em có thể căn cứ vào sản phẩm mà lấy tiền." Cậu giải thích," Trước đó em nhận tiền theo giờ."

      " Cậu được đấy !" Quách Trí đã hiểu, cười bảo," Giá trị bản thân tăng rồi nha !"

      "Vâng vâng!" Alex gật đầu lia lịa, mà đôi mắt nhìn một cách trông mong

      Khen em ! Khen em mà !

      Vậy mà Quách Trí thấy hiểu liền, buồn cười xoa đầu cậu, khen :" tồi ! tồi !"

      Alex được xoa đầu, ngước mắt nhìn . Trong đôi mắt sáng ngời của Quách Trí tràn ngập ý cười.

      Trong trái tim cậu bỗng nhiên rung động.

      Vừa rồi, cậu cho rằng Quách Trí kêu cậu lại nói chuyện, là muốn tuyên án tử hình cho mối quan hệ giữa và cậu. Nhưng hiện giờ, cậu nhìn vào mắt Quách Trí, đột nhiên cậu nghĩ :" Thật sao ? ấy muốn đuổi mình thật sao ?"

      Một suy đoán có chút táo bạo nảy ra trong đầu, bỗng dưng Alex cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Quách gia cố lên! Người k vì mình, trời tru đất diệt! Haha.
      michellevn thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 61
      Edit : Michellevn

      "Chị Quách..... " Alex có chút căng thẳng, hỏi bằng giọng hết sức cẩn thận," Vừa rồi chị ....... muốn nói gì với em ?"

      Quách Trí nhìn cậu, nói gì.

      Alex lại càng căng thẳng.

      Quách Trí nhìn thấy cậu căng thẳng, trong lòng liền mềm mại.

      "Alex, tôi cảm thấy....." nói," Cậu bây giờ rất tốt. Trước đó, bọn Tề Hồng, lão Tiếu gọi điện cho tôi đều khen ngợi cậu. Nói rằng thái độ làm việc của cậu rất tốt, rất nghiêm túc, biết vươn lên."

      Vào thời điểm này những lời khen ngợi kiểu này luôn có điềm chẳng lành, Alex lại càng thêm căng thẳng, bả vai tự chủ mà siết chặt.

      Quách Trí thu hết cảm xúc của cậu vào trong mắt. Vươn tay ra vỗ vỗ bả vai cậu, nhưng phát hiện thể giảm bớt căng thẳng cho cậu được, liền dứt khoát đè tay lên đó bóp mạnh cậu hai cái :" Tôi nói cậu biết, con người của tôi, chỉ thích những người siêng năng tiến bộ. Nếu cậu có thể nhìn vòng bạn bè của tôi thì cũng biết, có thể xưng bạn bè với tôi, toàn là người như vậy. Cho nên ....."

      "Nếu cậu muốn ở bên tôi," nói," Cậu nhất ̣nh phải vươn lên. Tuyệt đối được lộn xộn giống như trước đây."

      " Bởi vì tôi sẽ luôn tiến về phía trước, nếu cậu bị rớt lại đằng sau ..... Tôi sẽ đợi cậu." Quách Trí nói bằng giọng nghiêm túc.

      Hạnh phúc đến quá đột ngột !

      Alex choáng váng đầu óc, dường như dám tin !

      " Nghe hiểu ? Alex?" Quách Trí rút tay lại, hếch cằm lên hỏi.

      " Quách, chị Quách .... " Alex lắp ba lắp bắp hỏi, cậu phải hỏi, nhất ̣nh nhất ̣nh phải hỏi rõ ràng rành mạch:" Chị, ý của chị là, là ...... "

      " Xì !" Quách Trí đá cậu," Sao mà đáng ghét vậy hả ! Tôi nói vậy vẫn chưa rõ hả ?"

      Nhưng Alex vẫn bỏ qua. Cậu cầm lấy tay Quách Trí, đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt Quách Trí, truy hỏi :" Chị Quách, chị, chị bằng lòng cần em sao ? Thật sao ?"

      Quách Trí nhìn cậu nói gì.

      Đôi mắt Alex chợt đỏ lên.

      "Em, ......... Chị Quách, chị biết đâu......." Cậu nói, mang theo giọng mũi," Chị hiểu đâu ...... Em và chị giống nhau ."

      " ...... ai thương em, ai muốn em, cũng ai cần em cả." Trong đôi mắt đen thăm thẳm của cậu trai nước mắt ầng ậc, cậu ́ gắng để nước mắt chảy ra.

      Trong lòng Quách Trí chua xót.

      " Đồ ngốc !" mắng.

      Rút khăn giấy ấn lên khóe mắt cậu:" có ai cần cậu sao ? Đúng lúc, sau này về với tôi !"

      " Tôi cần đấy!" Quách Trí nói bằng giọng khí phách.

      Alex cũng biết khóc trước mặt phụ nữ là rất xấu hổ, nhưng cậu thể kìm chế được.

      Cậu muốn về nhà. Cậu vẫn luôn muốn về nhà.

      Nhà này, ám chỉ ngôi nhà có cha ruột, mẹ kế và thằng em khác mẹ kia, mà là một nơi ấm áp ổn ̣nh sẵn sàng đón nhận cậu đến ở.

      thực tế cậu có nhà.

      Cũng chính vì cậu có, cho nên cậu khao khát.

      Cậu khao khát có người bằng lòng muốn cậu, và cần cậu.

      "Chị Quách ..... em ...... " Alex nghẹn ngào.

      Cậu muốn chút gì đó, mà nước mắt cứ ngừng tuôn ra.

      Quách Trí thực nhìn nổi nữa, rút mấy cái khăn giấy đưa cho cậu:" Cậu lau sạch nước mắt trước ."

      Alex luống cuống tay chân lau gương mặt sạch , chóp mũi hồng hồng, hốc mắt đo đỏ. Trông lại ngốc nghếch và dễ thương.

      Cậu nắm chặt tay Quách Trí, kìm nén cảm xúc, cách chậm rãi :" Chị Quách, em ...... Em thể đảm bảo được điều gì ..... "

      Đúng, cậu thể đảm bảo. Trong giới này của họ, có quá nhiều kết cục buồn. ai biết được sau này ai tiến xa, lên cao, mà ai bị ngã giữa chừng gượng dậy nổi.

      " Em có nhà, cũng có xe, em cũng ...... có nhiều tiền tiết kiệm ....... Nhưng !" Cậu nhìn vào mắt Quách Trí và chân thành," Nhưng em nhất định cố gắng. Trước đây em ra gì, nhưng sau này em như vậy nữa. Em cố gắng kiếm tiền."

      Cậu là người đến từ địa phương tương đối khép kín, càng hiểu áp lực của thói đời xã hội hơn những người sống ở thành phố từ như Quách Trí. Quách Trí bằng lòng ở bên cậu, cậu hiểu, đó là đỉnh điểm của áp lực.

      "Chị Quách, em thực cố gắng ...... Chị, xin hãy cho em thời gian....." Cậu vẫn còn trẻ, cậu cần thời gian để chứng minh bản thân mình, cũng cần thời gian để tìm kiếm vận mệnh.

      Cậu chỉ sợ, Quách Trí chờ nổi.

      "Chị Quách...... Chúng ta, chúng ta ...... kết hôn trước được ?" Cậu cầu xin.

      Quách Trí cạn lời nhìn cậu :" Cậu đến tuổi rồi sao ?"

      Alex:"..........." Cúi thấp đầu ủ rũ.

      " Chưa ......." Cậu rầu rĩ . Nam phải đủ hai mươi hai tuổi mới lĩnh chứng được, cậu vẫn còn thiếu hai năm nữa.

      " Đừng kéo xa như vậy chứ ." Quách Trí đâu dễ trúng chiêu này.

      Năm đó, thời điểm tình nồng ý mật nhất với Lâm Bác, hai người cũng từng " Hay là kết hôn trước nhé " . Kết quả thế nào nhỉ ?

      Đừng bao giờ tin vào những lời trong lúc sâu đậm nhất.

      " Vậy ..... " Alex bối rối nhìn Quách Trí," Đến lúc em đủ hai mươi hai tuổi, chị kết hôn với em chứ ?"

      Quách Trí cho rằng cậu nghĩ quá xa rồi.

      Đời người ấy mà, dài cũng dài, có thể sống đến bảy tám mươi tuổi cũng chừng. Mà ngắn cũng ngắn, biết đâu ngày mai ra cửa bị chậu hoa rơi trúng đầu chết toi luôn ấy chứ.

      Nghĩ nhiều cũng vô ích thôi, trước mắt cứ sống tốt là mới là chân thực.

      Nhưng thấy cậu nhìn đáng thương như vậy, lại kìm được mà mềm lòng với cậu.

      " Tôi vẫn coi mắt đều đặn, cậu biết mà," Tuổi này của tôi, gia đình thúc giục từ lâu rồi. Để đến khi cậu hai mươi hai tuổi, nếu hai chúng ta vẫn còn ở bên nhau, gần như có thể kết hôn được."

      Lời của rất mơ hồ. Đầu tiên là câu " Nếu hai chúng ta vẫn còn ở bên nhau", sau đó là " Gần như có thể".

      Alex thậm chí còn chưa tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi của mình ! Cậu còn trẻ lắm. biết giờ cậu chắc chắn lòng thích . Chân thành và tận tâm của cậu, có thể cảm nhận được.

      Nhưng cũng vì cậu trẻ tuổi, cho nên tương lai có thể biến số quá lớn và tính chất quá nhiều.

      ai có thể đảm bảo được tương lai.

      vẫn luôn cho rằng cậu là đứa trẻ tiềm năng. phải vừa rồi cậu nhận được tin tức, sản phẩm chụp ảnh thành hàng hot sao ? Biết đâu ngày nào đó cậu bỗng trở nên nổi tiếng ấy chứ .

      Địa vị xã hội của con người giống nhau, và tầm nhìn cũng thay đổi theo. Cái kiểu sau khi nổi tiếng, liền vứt bỏ người , thậm chí cả vợ, chẳng lẽ vẫn còn hiếm sao ?

      mối quan hệ đương cần quá nhiều thời gian. đến hai năm, là đủ để thử xem cuối cùng hai người có thích hợp hay .

      đương quá dài, xác suất chia tay cao hơn so với lập gia đình.

      ra, khi tình còn mặn nồng thể vun vén như người nhà. Sau năm sáu năm, bảy tám năm, tình cảm chán nản, thẩm mỹ ngày yếu , tay trái vuốt tay phải hề có cảm giác, vậy làm sao còn có thể nhiệt tình lĩnh quyển sổ chứng nhận màu đỏ kia chứ ?

      Thế nên, như lời , hai năm sau nếu họ vẫn còn ở bên nhau, xác thực là gần như có thể kết hôn được.

      Alex bị giới hạn tuổi tác, vẫn nghe hiểu những hàm nghĩa sâu xa trong lời của Quách Trí.

      Cậu chỉ hiểu là Quách Trí đồng ý với cậu rồi ! Cậu vui mừng đến sắp ngất luôn !

      " Quách, chị Quách ....." Cậu lắp bắp gọi , biết nên gì .

      Quách Trí cắn môi cười mắng :" Đồ ngốc ! Vẫn gọi tôi là chị à ?" Xoắn cái tai cậu.

      "Quách Trí."Alex hiểu ra ngay, đổi thành gọi tên .Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, ngập tràn vui sướng :" Quách Trí.Quách Trí!"

      Quách Trí giơ ba ngón tay lên :" trước với nhé, ba quy ước đầu tiên của chúng ta. Thứ nhất, phải nghe lời em ! Thứ hai .........Á !"

      Quách Trí chưa hết lời bị Alex xô ngã ra ghế sofa.

      "Quách Trí ! cần !" Alex đè lên người , đôi mắt đen thẳm sáng lấp lánh," Nghe em ! Tất cả đều nghe lời em !"

      Cúi đầu liền lấp kín môi .

      Quách Trí " Ưm ưm", vòng tay ôm lấy bờ vai rắn chắc của chàng thanh niên trẻ tuổi .....

      Quần áo vứt tán loạn, sàn nhà và cả bàn trà .....

      ghế sô pha quá kịch liệt, ma sát với nền nhà, phát ra thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.

      Có những tiếng thở dốc nặng nề và cả những tiếng rên rỉ trầm bổng.

      Thỉnh thoảng còn có đối thoại ....

      " Hay là ăn chút gì trước nhé ..... " Lo lắng cho dạ dày của .

      " Ăn tàu cao tốc rồi."

      " ....... Vậy tiếp tục chứ ?"

      " Tới luôn ! Ai sợ ai !"

      ........

      " Quách Trí,Quách Trí!"

      " Hửm ?"

      " Em kêu tên được ?"

      "Hả ? Alex?"

      " phải, tên tự của kìa ."

      "Liêu Viễn?"

      Thúc mạnh cái.

      "Ahhh!" Hét lên

      " ..........Liêu Viễn! Ahhhh!"

      "Liêu Viễn!Ahhh!"

      "Liêu Viễn!"

      "Liêu Viễn!"

      Ghế sofa và sàn nhà, ngừng phát ra thanh kẽo kẹt kẽo kẹt .....

      Trong nhà hàng xóm ở tầng dưới, người đàn ông cầm điều khiển ti vi, ngước nhìn trần trà và cau mày.

      " Lầu làm gì thế nhỉ ? Suốt cả đêm rồi, cứ kẽo ca kẽo kẹt .

      Người phụ nữ đặt ipad xuống, cũng ngẩng lên nhìn nhìn :" Lau sàn nhà ?"

      Khóe miệng người đàn ông giật giật :" Mạnh thế sao,có thể lau hết cả xi măng luôn đấy."

      "Nghe khó chịu thật đấy, đúng là có ý tứ gì cả !"

      " sao mà." Bà mẹ trong nhà đỡ lời," Ngày mai mẹ hỏi Tiểu Liêu một chút, này là làm gì mà tiếng động lớn vậy. Kêu nó chú ý một chút."

      " Mẹ quen à ?"

      " Quen. Cũng là một thằng bé tốt."

      nói đến đó, lầu lại phát ra tiếng động rầm, đèn trần nhà cũng rung lên luôn.

      Trong phòng khách lặng giây lát, cả nhà đều nhìn chằm chằm lên trần nhà.

      " Làm gì thế nhỉ ?"

      " Có vẻ như đồ vật gì đó bị đổ ? Ghế sofa? Hay là bàn ?" Người đàn ông phán đoán.

      " Xảy ra chuyện gì mà dữ vậy chứ ? Cãi nhau sao ?" Người phụ nữ suy đoán." Bạo lực gia ̀nh ?"

      " đâu !" Bà mẹ phủ ̣nh, dõng dạc hùng hồn, " Tiểu Liêu đúng là một thằng bé ngoan! Sẽ ra tay đánh người !"

      Bà sống cả đời, vẫn tự tin vào con mắt nhìn người của mình.

      ***

      "Liêu ----- Viễn !" Quách Trí nằm lưng ghế sofa, oán hận kêu lên.

      Sofa bị lật đổ rồi !

      Sofa cũng lật luôn, vậy mà hai người họ vẫn chưa tách rời nhau !Kỳ tích !

      " sao chứ ?" Liêu Viễn hỏi bằng giọng căng thẳng.

      "....... sao ." Có phần lưng dựa ghế sofa đệm bên dưới, quả thật là sao.

      sao là tốt rồi, Liêu Viễn liền yên tâm. Tiếp tục sự nghiệp còn dang dở.

      "Này !........Ưm, ưm !" Quách Trí vừa ̣nh nói cậu, thì lại bị làm cho nói thành lời .....

      " sao,chút nữa thu dọn. Quách Trí!Quách Trí!" Liêu Viễn cười cắn ," Dám tái chiến ?"

      " Hừ ! Sợ à ?" Quách Trí nghiến răng cười khẩy.

      Hôm nay Liêu Viễn điên rồi. Nhưng Quách Trí cũng sẽ nhận thua một cách dễ dàng.

      Chơi thì chơi, chiến thì chiến, who sợ who !

      ***

      "Thật là ." Người đàn ông phàn nàn," Sao lầu vẫn chưa xong vậy, làm gì vậy hả ?"

      Haizzz .....

      làm gì cả .

      Chỉ là làm thôi. 【Doge】

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 62
      Edit : Michellevn

      "Đáng ghét. Cũng để cho em cho xong." Quách Trí thực là kiệt sức, nhưng có mấy lời chưa hết, nghĩ hôm nay vẫn nên ra.

      Ngáp cái, dụi dụi mắt, xốc lại tinh thần.

      " Thứ nhất nhé, phải nghe lời em ." .

      "Ừm." Liêu Viễn gật mạnh đầu.

      "Thứ hai, lúc ở bên em được lăng nhăng." bằng giọng cứng rắn.

      Liêu Viễn gật đầu, ôm lấy Quách Trí:" chắc chắn ." Ngừng chút, :" Em cũng đừng lăng nhăng, được ?"

      Quách Trí nằm nghiêng qua chống đầu lên, mắt híp lại nhìn . Rất hài lòng.

      "Lời này của , sức lực quá yếu." ," Loại cầu này, phải lớn lên ! Phải hùng hồn!"

      Ánh mắt Liêu Viễn liền sáng lên. ôm lấy Quách Trí, lăn vòng, đè lên người , nhìn vào mắt :" Quách Trí, em được phép lăng nhăng."

      nhìn , trong lòng tràn đầy khát vọng độc chiếm.

      bằng giọng vô cùng nghiêm túc:" Quách Trí, từ nay về sau, em chỉ được phép có mình !"

      Quách Trí lẳng lặng cười.

      Câu trả lời của ngắn gọn dứt khoát, chỉ chữ.

      "Được!"

      Nhưng còn câu cuối cùng chưa .

      "Liêu Viễn......" Đầu ngón tay phác họa khuôn mặt , ánh mắt sâu thẳm," Điều thứ ba, nhớ cho kỹ, "Có hợp cũng có tan. Nếu có ngày hai ta thể ở bên nhau được nữa, chuyện cách đàng hoàng, đừng làm như những con thiêu thân. Biết chưa hả ?"

      " biết !" Liêu Viễn dấn lên , vùi đầu vào cổ , giận dỗi .

      Hai người vừa mới bắt đầu tốt lên, thế mà lên kế hoạch cho chuyện chia tay, là tức chết người mà !

      " Giận cái gì chứ, đấy là em cho biết tiếng ." đẩy .

      " nghe, nghe !"

      Chậc, vậy mà bướng lên rồi.

      Quách Trí ôm siết lấy cổ , nhìn trần nhà, giọng :" đó, vẫn chưa hiểu đâu. Sau này biết, xã hội này, con người và và vật dần trở nên thay đổi hoàn toàn."

      "Thật sự là em đã từng thấy một số người, lúc tốt thì cái gì cũng ok, mà lúc chia tay thì rất ồn ào khó coi ."

      " Cuối cùng biến thành như vậy, dù cho trước đó có tốt thế nào thì cũng có cách nào nhớ lại được. Đặc biệt vô nghĩa."

      " hiểu ?"

      Liêu Viễn trầm mặc trong giây lát.

      " Cứ hiểu đấy !"

      Vẫn dụi mạnh vào ̉ .

      Quách Trí dở khóc dở cười, giữ chặt lấy cho động đậy. Hôm nay có chút điên cuồng, mí mắt trĩu nặng, dường như nhắm mắt một cái là ngủ luôn.

      Liêu Viễn cũng ôm siết lấy , giống như sợ đột nhiên biến mất.

      Con người có thể sẽ thay đổi.

      hiểu.

      Cha mẹ đã từng thương rất nhiều,một khi tan vỡ thì những hạnh phúc ấy tan biến giống như bong bóng.

      Dần dần trong mắt cha chỉ còn lại thằng con út do bà vợ kế sinh ra, và tất cả những gì mẹ quan tâm là gia ̀nh mới của bà ấy.

      ai còn nhớ đến nữa.

      Lòng người thay đổi, làm trái tim người ta nguội lạnh.

      Nhưng sẽ thay đổi, Quách Trí, sẽ .

      ôm chặt lấy .

      Nếu có một ngày chia xa, vậy chắc chắn là em cần nữa.

      Cho nên, để bị em bỏ lại, .... nhất ̣nh phải ́ gắng.

      Thời điểm Liêu Viễn mở mắt ra lần nữa, mặc dù rèm cửa ngăn cách ánh sáng được kéo lại kín kẽ, nhưng biết trời đã hừng sáng, đồng hồ sinh học của luôn đúng giờ.

      nhìn chằm chằm lên trần nhà, luôn cảm thấy thế giới hôm nay khác với ngày hôm qua.

      Đúng vậy, thực sự khác biệt.

      có một niềm vui thể tả được.

      Nghiêng đầu sang nhìn người bên gối.

      Lông mi của vừa dày lại dài, khe khẽ rung rinh theo nhịp thở. ngủ rất yên bình, khiến cho người ta nhìn là muốn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh , rúc vào một cách tĩnh lặng.

      Liêu Viễn nhìn một hồi, càng nhìn càng thích, cầm lòng được mà khẽ hôn lên môi .

      Quách Trí lầm bầm, trở mình qua.

      Liêu Viễn biết hôm qua đã kiệt sức vì bị lăn qua lăn lại, đã vậy hôm nay là thứ hai, mà đến phòng làm việc là lại như đánh trận, nên dám động vào nữa. Rón rén ra khỏi giường, rửa mặt rồi mặc quần áo ra ngoài.

      Thế giới thực sự khác rồi.

      khí dường như cực kỳ trong lành, cây ́i hết sức xanh tươi, người đường cũng vô cùng hòa nhã và thân thiện.

      Rõ ràng đêm qua mới là người thực sự tiêu hao thể lực, nhưng sáng sớm nay, Liêu Viễn lại cảm thấy sức lực toàn thân dùng hết, tinh thần vô cùng mạnh mẽ.

      Thậm chí hôm nay còn chạy nhanh hơn bình thường, và kết thúc luyện tập buổi sáng sớm hơn. Nhìn nhìn đồng hồ, đã về sớm hơn mọi khi, vẫn chưa tới thời gian Quách Trí thức dậy.

      đóng kín cửa phòng lại cho , đeo tai nghe, bật bài nhạc có tiết tấu nhanh rồi đeo tạp dề vào bếp.

      Cho nước vào trong nồi nhỏ, trong lúc chờ nước sôi thì trần qua cà chua rồi lột vỏ cắt miếng, nước vừa sôi thì cho vào nấu trước. Cà chua phải nấu chín mới có thể dậy mùi thơm, phải đun sôi một lúc.

      nhanh chóng cởi tạp dề và tháo tai nghe ra. Chuyện đầu tiên là vọt vào tắm rửa sạch sẽ một cái. Tắm xong ra, mùi thơm của cà chua đã thoang thoảng phòng bếp. Lại đeo tạp dề lên, đập thẳng hai quả trứng vào trong nồi, dùng đũa khuấy đều.

      Quách Trí thích trứng gà mà khuấy đều lòng trắng lòng đỏ, thích kiểu có vàng có trắng.

      Canh trứng vừa chín là tắt bếp ngay, nấu lâu sẽ ngon. Cũng cần nêm thêm gia vị gì, chỉ cần rắc chút muối. Cà chua ninh đã đủ lâu, rất dậy mùi thơm.

      Múc ra trước để nguội.

      Nhìn nhìn đồng hồ, mở cửa phòng bếp ra, tháo tai nghe và lắng nghe, trong phòng ngủ chính có tiếng động. Quách Trí đã dậy rồi. Trước giờ đồng hồ báo thức kêu một tiếng là có thể dậy liền.

      Khóe môi Liêu Viễn cong lên, đeo tai nghe vào, xoay người chuẩn bị bột mì và trứng gà, cho chung vào đánh đều lên thành bột nhão.

      Quết dầu lên chảo nhỏ, trải bột trộn lên, mùi thơm tỏa ra. Chẳng mấy chốc, một chồng bánh chiên thơm phức được xếp ra ̃a.

      Đột nhiên có cánh tay mảnh khảnh từ phía sau ôm lấy vòng eo , cơ thể mềm mại áp lên người , bờ lưng có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại.

      " Chào -----" Quách Trí ôm , mắt nhắm chặt mà vẫn cọ cọ bờ vai , cái mũi hít hà," Thơm quá !"

      Mỗi sáng thức dậy và trông thấy giai đẹp tự mình nấu bữa sáng ngon lành trong bếp, cảm giác đó thật tuyệt, Quách Trí nghĩ.

      " Cẩn thận !Bỏng này ....." Liêu Viễn thật cẩn thận tránh Quách Trí ra, bưng ra hai bát canh trứng.

      Quách Trí bưng ̃a bánh chiên theo sau.

      Liêu Viễn lại vào phòng bếp, lấy đũa và thìa, còn lấy cả nước sốt thịt bò trong tủ lạnh ra luôn. Rưới lên bánh chiên, rồi cuộn lại ăn, ngon hết sảy !

      Bánh chiên nóng hổi vừa miệng, với canh trứng cà chua ấm nóng, Quách Trí ăn uống đến là ngon lành.

      Mỗi sáng ra đều có thể thấy ăn bữa sáng mình nấu một cách ngon lành như này, thật tuyệt, Liêu Viễn nghĩ.

      Vô tình hai người bốn mắt nhìn nhau .....

      Cùng ngẩn ra rồi lại cùng cười đến vành mắt cong cong.

      Cùng nhau ăn sáng như này, rõ ràng là đã trải qua hơn một tháng rồi, nhưng chỉ hôm nay, lại hết sức khác biệt.

      Sáng thứ hai ở Đế Đô, cần biết bạn muốn đâu, cứ tàu điện ngầm là chắc chắn sẽ nhanh hơn taxi.

      Thời gian này, công việc của Liêu Viễn cũng sắp xếp chặt chẽ. Có thông báo của người đại diện gửi tới, cũng có hoạt động của bạn bè giới thiệu, lại có cả việc của Quách Trí đưa tới nữa, thời gian thật sự là eo hẹp. Khoảng thời gian gần đây, nói chung là đều bận rộn chạy show.

      So với rảnh rỗi trước kia, khoảng thời gian tháng nhận được mấy hoạt động rồi bỏ trống nhịn đói cả tháng quả là khác hẳn.

      Kiểu mệt và bận rộn này lại khiến người ta cảm thấy dạt dào.

      Như thường lệ, Quách Trí đưa Liêu Viễn đến ga tàu điện ngầm. Vừa về số xong ngẩng đầu lên lên định " Xuống thôi", gương mặt bị mổ cái.

      " Cà khịa lung tung gì hả, mới sáng ra đó." nghiến răng.

      " Khịa em !" Cậu trai mặt mày tươi cười, lại mổ cái nữa lên môi ," đây!"

      Nhóc thối !

      Quách Trí nhìn theo khuất dần ở lối vào ga tàu, nghiến răng trèo trẹo .

      Suốt ngày cà khịa người ta ! Chỉ biết cà khịa người ta !

      Cứ cà khịa hoài làm người ta chịu nổi !

      Thế nhưng ngẫm lại, nhóc thối biết biết khịa người này, là người đàn ông của , suốt dọc đường lái xe, miệng của Quách Trí đều cong lên.

      Liêu Viễn đeo tai nghe, nghe nhạc tiết tấu nhanh mạnh, sải bước nhanh chân đến tàu điện ngầm.

      Thứ hai, ngày làm việc bận rộn sắp bắt đầu. Hình như chưa bao giờ như thế này, mong đợi mình có thể bận rộn, có thể mệt đến có thời gian để thở, chạy show khắp mọi nơi.

      Mục tiêu của tại rất ràng, bước đầu tiên, nhất định phải kiếm tiền.

      Rất nhanh chóng, Liêu Viễn nhận được hiệu quả của sản phẩm hàng hot. Trong mấy ngày, có nhiều của hàng liên hệ với . nghe theo đề nghị của Thái, thay đổi giá từ thanh toán theo giờ sang sản phẩm, vẫn rất nhiều người hẹn thời gian với .

      Lúc rảnh rỗi cũng tham khảo ý kiến của bạn bè, được biết giá của mình vẫn được coi là " Vừa túi tiền" ở cấp độ shop online. Ngay lập tức nhận ra rằng, gian phát triển của còn rất rộng lớn. Trong lòng ành tràn đầy năng lượng.

      thực tế, tìm kiếm đầu tiên nhất, đều là những cửa hàng được xem như có phần nào sức mạnh. Những cửa hàng này tự tạo thương hiệu , tự mình tìm người mẫu.Giới hạn về quy mô và người mẫu của họ, cũng tìm kiểu xa hoa đặc biệt gì. Như Liêu Viễn, quả thực là giá cả quá cao.

      Liêu Viễn tranh thủ thời gian mời lão Thái ăn bữa cơm, lão Thái chỉ :"Cậu đừng nóng vội, ổn định trước . Những cửa hàng này quy mô lớn, nếu cậu đòi giá quá cao, họ cũng nhận nổi. Đợi đến khi có cửa hàng đẳng cấp tìm tới cậu, lúc đó cậu có thể tăng giá rồi."

      Quả thực lão Thái là miệng vàng lời ngọc, ta mới xong lời này, hôm sau gọi điện ngay cho Liêu Viễn, tự cười bảo:" bữa cơm đủ nhá, còn phải mời tôi ăn cơm nữa ! Miệng lưỡi tôi đây đanh thép ! tìm được cửa hàng đẳng cấp rồi !"

      Giá của Liêu Viễn, lập tức lại tăng lên nấc.

      Trước đây lượng công việc của ít, đều dựa vào bộ não để ghi nhớ thời gian khi nào, rồi đâu, tìm ai. Nhưng lúc này thực chỉ dựa vào bộ não là đủ. Nên cũng giống như Quách Trí, tạo thời gian biểu ứng dụng của điện thoại di động, rồi bắt đầu sắp xếp lịch trình cách nghiêm túc.

      loạt sắp xếp là đến sau lễ.

      Tết Trung thu và Quốc khánh năm nay gần kề nhau, nên các ngày nghỉ lễ liền liên tiếp nhau. Tuần này phải làm việc suốt đến thứ tư tuần sau mới được nghỉ.

      Mỗi ngày Liêu Viễn đều rất bận rộn. Đây vẫn là lần đầu tiên trải qua cường độ làm việc với áp lực cao liên tục như này, thực sự rất vất vả.

      Nhưng đối với Quách Trí thì đã trở thành thói quen. Quách Trí ........ quả thực rất vất vả, hơn nữa đã vất vả như thế cả một thời gian dài, nghĩ.

      So sánh như vậy, cảm thấy hổ thẹn.

      Trước ngày lễ lớn, cứ luôn bận rộn bề bộn.

      " Lại về ăn nữa sao ? Ừm, được, biết rồi."

      Quách Trí tăng ca, thì chỉ một mình Liêu Viễn ăn cơm tối. Buổi tối mở máy tính đồng bộ lịch trình một chút, rồi xem lại mấy ngày cuối cùng này, và cả sắp xếp sau lễ luôn.

      Trước kia thời gian làm người mẫu cho shop online ít, nên cũng có quá nhiều kinh nghiệm.Từ khi tính tiền theo sản phẩm thì mấy ngày nay, tốc độ thay đồ của đã tăng lên rõ rệt. Nghe nói một số người đã làm quen shop online rồi thì trong hai tiếng đồng hồ có thể mặc vào cởi ra cả hai trăm sản phẩm. Đó quả thật là việc thở cũng có. Nói tốc độ tạo dáng, ngay cả đèn flash cũng theo kịp.

      Hiện giờ vẫn chưa đạt được tốc độ này, nhưng xét đến thu nhập tăng thêm sau khi tốc độ tăng lên thì trong lòng tràn đầy hăng hái và nhiệt tình.

      tính toán thu nhập dự kiến trong lịch trình thì điện thoại di động vang lên tiếng " Tinh" .

      Lấy ra lướt coi.

      Quách Trí: 【Lại đau dạ dày rồi ...... tat】

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :