1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 23:

      Edit: Pana

      Động tác cầm ly rượu của Diệp Thanh Tuyển hơi cứng lại.

      “ Đệ xác nhận là nàng.” cau mày : “ Chính là nử tử thô tục vụng về kia, thôn , tục tằng chịu nổi, nàng xứng với đệ sao?”

      Minh Hòe Tự xác định mình nhớ sai tên, lại nhàng lắc đầu : “ Nàng nào có xấu xa như Diệp huynh , theo đệ thấy, nàng là người ngoan ngoãn, ôn nhu săn sóc, đệ có gặp qua nàng, ánh mắt nàng thuần khiết, là người chưa hiểu đời, nàng bản tính thuần lương, nếu có nàng làm bạn, đệ mới là người có phúc phận đó.”

      Diệp Thanh Tuyển nghe ta , khó tránh khỏi trong lòng sinh ra vài phần nghi ngờ.

      Tiểu ngốc tử trong lời của Minh Hòe Tự cùng tiểu ngốc tử trong trí nhớ của là cùng người?

      Minh Hòe Tự lại : “ Nếu Diệp huynh từ bỏ thứ mình thích, đệ nguyện trao đổi với huynh bằng bất cứ thứ gì.”

      mặt Diệp Thanh Tuyển chút cảm xúc, gọi nha hoàn tới: “ Trĩ Thủy Uyển, mời Vân di nương đến đây.”

      Diệp Thanh Tuyển sau khi phân phó, mới lãnh đạm với Minh Hòe Tự: “ Đệ là bằng hữu của ta chi đến việc muốn thứ gì đó của đệ, nhưng việc này cũng cần người tình ta nguyện, lúc nữa nàng tới, đệ giáp mặt hỏi nàng có nguyện ý hay , như thế được ?”

      Minh Hòe Tự nhàng đáp: “ Đó là tự nhiên, nếu Vân Đại nương muốn đệ cũng dám cưỡng cầu.”

      Vân Đại đến, thấy Gia cùng Minh công tử uống rượu, liền tiến lên hành lễ.

      Ánh mắt Minh Hòe Tự nhìn về phía nàng nhu hòa rất nhiều, cũng đứng lên đáp lễ với nàng.

      Diệp Thanh Tuyển uống cạn ly rượu, thưởng thức ly rượu làm bằng ngọc thượng hạngtrong tay, thanh hòa hoãn : “ Hôm nay Minh công tử cầu ta muốn mang nàng Giang Nam, nàng có bằng lòng hay ?”


      Đột nhiên nghe mấy lời này, Vân Đại biết phải hiểu như thế nào.

      Minh Hòe Tự ôn nhu : “ Vân nương, ta bình sinh say mê thi họa, chịu trói buộc bởi lễ nghi thường tình, nếu như nàng nguyện ý, sau này mặc dù thể nâng nàng lên làm chính thê, ta cũng có bất kỳ nử tử nào khác ngoài nàng.”

      Điều kiện này của càng thêm hấp dẫn những nữ tử tầm thường.

      Thử hỏi, có nữ nhân nào hy vọng trượng phu toàn tâm toàn ý đối tốt với mình.

      Minh Hòe Tự dung mạo xuất chúng, học thức uyên bác nổi tiếng gần xa chi đến chuyện nguyện cả đời trong lòng chỉ có nữ nhân.

      trời tự nhiên rớt cái bánh to đùng xuống đầu nàng làm nàng có chút sợ.

      Nếu so nam nhân có hậu viện muôn hình vạn trạng như Diệp Thanh Tuyển với Minh Hòe Tự đến gót chân,Diệp Thanh Tuyển cũng bằng, phía sau nha hoàn nghe được những lời này, cơ hồ vừa hâm mộ vừa đố kị mà vò muốn nát cái khăn tay của mình.

      Vân Đại kinh ngạc liếc mắt về phía Minh Hòe Tự, lại thấy Diệp Thanh Tuyển bỗng dưng đem cái ly đặt mạnh bàn, phát ra thanh thanh thúy.

      “ Đệ ấy hỏi nàng, sao nàng chỉ lo nhìn chằm chằm vào mặt người ta.” Diệp Thanh Tuyển cười như cười : “ Chẵng lẽ mặt đệ ấy có đáp án?”

      Vân Đại có chút quẫn bách, nụ cười mặt cũng thu liễm vài phần.

      Diệp Thanh Tuyển chưa từng thấy nàng cười như vậy với , thầm nghĩ Diệp phủ sao lại dưỡng ra bạch nhãn lang như nàng.

      Vân Đại có cảm giác ổn, nhưng trong trong lòng lại hoài nghi có phải mình nằm mơ hay .

      Minh Hòe Tự đối với nàng mà tựa như trăng trời, lòng thích như thể chạm tới, nàng cũng nghĩ đến có ngày có người với nàng nàng có thể sống đó....

      Lại nàng có chấp niệm muốn đến Giang Nam, nguyện vọng rất khó thực được, thế nhưng có người lại đưa cơ hội tuyệt vời như vậy đến trước mặt nàng.

      Chuyện tốt bỗng nhiên ập tới, nàng khỏi nghi ngờ kiếp trước có phải mình làm ít chuyện tốt nên đời này được báo đáp như vậy.

      “ Thiếp....” Vân Đại lấy hết can đảm nâng mắt lên, ánh mắt dừng lại người Minh Hòe Tự.

      Minh Hòe Tự cười hướng nàng gật đầu, bỗng dưng Diệp Thanh Tuyển bóp nát ly rượu trong tay.

      Vân Đại hoảng sợ, lúc này mới chú ý đến .

      Diệp Thanh Tuyển dường như mất hết kiên nhẫn, ý cười mặt cũng còn, đáy mắt cũng lộ ra hàn khí.

      Vân Đại nơm nớp lo sợ đánh giá sắc mặt của , lại nghe lạnh lùng : “ Lăn xuống ...”

      Hai vai Vân Đại run rẩy, giống như bị dọa sợ đến ngây ngẩn cả người.

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng còn chưa chịu , khóe môi gợi lên nụ cười u, ánh mắt lạnh lẽo : “ Cần ta lại lần thứ hai?”

      Vân Đại thu lại ánh mắt ủy khuất, cũng dám hé răng, rầu rĩ lăn khỏi tầm mắt của .

      Lòng bàn tay truyền đến chút cảm giác đau đớn.

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt nhìn những mảnh trong lòng bàn tay, tùy tiện ném mặt đất.

      Minh Hòe Tự im lặng đánh giá .

      Từ khi quen biết Diệp Thanh Tuyển đến nay, đối phương luôn là người ôn hòa hào phóng, càng chưa từng khắc khe với bất luận kẻ nào, hôm nay như thế nào lại bộc phát tính tình với nữ tử nhu nhược như vậy.

      “ Diệp huynh thế nhưng muốn.... chỉ là đệ bạc đãi nàng, sau này đệ muốn hồng tụ thêm hương mà thôi.”

      Minh Hòe Tự cho rằng Diệp Thanh Tuyển phản ứng như thế là do yên tâm đem người phó thác cho ta.

      Diệp Thanh Tuyển ngước mắt liếc ta cái, trong mắt lạnh lùng lộ ra tia trào phúng.

      Muốn nàng hồng tụ thêm hương? Hôm sau cho người phế bỏ tay chân của nàng đem đưa cho Minh Hòe Tự xem, muốn cho Minh Hòe Tự thấy thế nào là tức giận đến xanh mặt, hộc máu đến chết.

      “ Đệ vẫn nên chọn người khác hơn, nàng chỉ là người thô bỉ, xứng với đệ.” Diệp Thanh Tuyển .

      Minh Hòe Tự gấp đến đỏ mặt, thấp giọng : “ Huynh có điều biết, nàng....Buổi tối ngày hôm trước nàng cùng ta , ....”

      Minh Hòe Tự luôn là chính nhân quân tử quang minh lỗi lạc, bảo ta những chuyện như vậy đúng là làm khó .

      Nhưng lời chưa hết, là nam nhân tất nhiên có thể hiểu.

      Diệp Thanh Tuyển gọi Thanh Y tới hỏi: “ Buổi tối hôm trước Vân di nương ở chỗ nào?”

      Thanh Y quét mắt liếc Minh Hòe Tự cái : “ Thưa Gia, đêm trước có mưa, Vân di nương nghỉ sớm, nơi nào cũng .”

      Sắc mặt Minh Hòe Tự lập tức có chút tốt.

      “ Nhưng buổi tối hôm đó ràng là nàng...”

      Thanh Y lại : “ Đêm hôm đó chỉ có người ở Thanh Hòa Uyển rời khỏi viện của mình.”

      “ Thanh Hòa Uyển...” Diệp Thanh Tuyển đem mấy chữ này nhẩm ở trong miệng, trong lòng càng thêm vài phần nghiền ngẫm.

      Rất tốt, nàng ta càng lúc càng đem để vào mắt.

      mời Khương Yên đến đây cho ta.” Diệp Thanh Tuyển .

      Chợt nghe được cái tên này, mặt Minh Hòe Tự thế nhưng xẹt qua vài phần hoảng loạn.

      “ Chẳng lẽ việc này có quan hệ gì đến Khương nương...”

      Diệp Thanh Tuyển đáp lại ta.

      lát sau Khương Yên đến, thấy Diệp Thanh Tuyển cùng Minh Hòe Tự đều ở đây, sắc mặt có chút tốt.

      Khương Yên nhìn Diệp Thanh Tuyển, cười duyên tiếng : “ Chàng gọi thiếp đến, chính là nhớ đến tiếng đàn của thiếp sao?”

      Diệp Thanh Tuyển đáp lại nàng ta, ngón trỏ gõ xuống mặt bàn, ngay sau đó : “ Ta lúc trước có cảnh cáo nàng, cần lén lút giở trò.”

      nhìn nàng ta bình tĩnh : “ bằng trời vừa sáng, ta đem nàng đưa về Vương gia.”

      Sắc mặt Khương Yên bỗng dưng trắng bạch, bộ dáng trấn định lúc trước còn duy trì được nữa.

      Biểu tình Minh Hòe Tự càng ngày càng phức tạp khác gì nàng ta.

      ta thấp giọng nỉ non : “ Huynh Vương gia là có ý gì?”

      Diệp Thanh Tuyển lãnh đạm : “ Tất nhiên bời vì nàng ta vốn dĩ mang họ Vương...”

      Khương Yên bỗng dưng quỳ mặt đất, thái dương thấm ra mồ hôi lạnh, thấp giọng cắt ngang lời : “ Cầu xin Gia đừng thêm nữa...”

      Nhưng mà quá muộn.

      đời này có nhiều chuyện trùng hợp vậy.

      Minh Hòe Tự rất khiếp sợ mà đến trước mặt Khương Yên.

      “ Nàng....nàng có phải hay gọi là Vương Yên, chứ phải là Khương Yên?”

      Khương Yên mấp máy môi chưa kịp mở miệng, Minh Hòe Tự lại : “ Ta vốn vẫn luôn cảm thấy nàng cực kỳ quen thuộc, nàng đàn khúc tỳ bà, nàng viết lời, bao gồm cả thanh .... Nhưng ta lại dám xác định.”

      “ Ta vốn tính cầu Diệp huynh nhường nàng cho ta, nhưng....”

      Nhưng buổi tối hôm trước ta uống ít rượu lúc lâu cũng tài nào ngủ được, đến khuya thân mình ngược lại có chút nóng lên.

      Bên ngoài mưa to gió lớn, gã sai vặt hầu hạ bên cạnh ta biết lại chạy nơi nào.

      Sau đó, biết như thế nào lại có nữ tử xuất trong phóng ta, liền mơ mơ màng màng hồ đồ đêm với nàng.

      Buổi sáng hôm sau tỉnh lại thấy gối có chiếc khuyên tai, giống y như khuyên tai mà Vân Đại đeo buổi sáng hôm trước.

      Trong lòng lúc ấy ão não hối hận cực kỳ, liền thể từ bỏ ý muốn Khương Yên, muốn gánh vác trách nhiệm với Vân Đại.

      “ Buổi tối ngày đó, đúng là Khương di nương có vào phòng của Minh công tử.” Thanh Y lúc này nhàn nhạt mà bồi thêm câu.

      Trong phủ hằng ngày đều có người theo dõi, nếu có việc gì quan trọng, tự nhiên cần bẩm báo, nhưng đại biểu cho việc bọ họkhông biết gì.

      Minh Hòe Tự khiếp sợ.

      “ Nàng vì cái gì vẫn luôn tìm ta?” thể tin được hỏi.

      Nữ tử mười tám có nhiều thay đổi, Vương Yên ngày xưa biến thành Khương Yên bây giờ, tất nhiên hề giống với nữ tử năm đó.

      Nhưng Minh Hòe Tự có thay đổi.

      Vương gia Vương Yên, chính là thứ nữ, là vị hôn thê được đính hôn từ của Minh Hòe Tự.

      Nàng mười bốn tuổi theo người nhà đến Mộ Châu gặp ta, Minh Hòe Tự khi đó còn là thiếu niên tính tình có chút tùy ý, nhưng đối với nàng cực kỳ thích, đến Giang Nam thành thân với nàng.

      Sau đó nhận được tin dữ từ Vương gia.

      Vương Yên đường trở về bị kẻ xấu bắt cóc.

      Vương gia phái người tìm nàng năm, hao phí biết bao nhiêu tiền của, sau tìm được cũng từ bỏ.

      Minh Hòe Tự lại tìm nàng bảy năm.

      Vì tìm nàng, vẫn luôn lưu lại Mộ Châu, chưa từng trở về quê nhà.

      “ Ta là bị chủ mẫu rắp tâm hãm hại giao ta cho mẹ mìn, ta lạc lúc nào.” Khương Yên lộ vẻ mặt trào phúng : “ năm đó ta bị bắt nhốt trong căn phòng , chỉ cần nằm giường chờ khách đến, có đôi khi là người, có khi lại vài người....

      năm sau ta lấy lòng nam nhân thường tới chỗ ta, dụ dỗ chuộc ta ra ngoài, thoát khỏi nơi đó, nam nhân kia xoay người bán ta cho thương nhân ra giá cao làm thiếp, ta bị chủ mẫu tra tấn, bị thị thiếp khác vũ nhục, mắt thấy ta bị bệnh khó qua khỏi, ta liền tặng ta cho người bằng hữu của .

      Sau đó ta từ từ tốt lên, đàn khúc tỳ bà làm bọn vui vẻ, mặc kệ ai làm khách trong phủ ta đều có thể chọc người thương, ta cái gì cũng học, cái gì cũng biết, thân mình dơ bẩn, lòng đầy tâm cơ, ngươi tìm ta làm cái gì?”

      Hậu viện càng tranh đấu gay gắt, nàng thậm chí đồng thời cũng nữ nhân khác ngừng hầu hạ nam nhân.

      ra những lời này, đều sợ bẩn tai bẩn mắt những người ở đây.

      Minh Hòe Tự phải chưa từng nghĩ đến kết cục của vị hôn thê sau khi bị lừa bán.

      Nhưng chính tai nghe nàng ra, ngực như bị người ta hung hăn xé toạt, lòng đầy gió lạnh lùa vào.

      “ Vậy nàng vì sao phải gạt ta, người cùng với ta đêm đó là Vân Đại nương.....” trong mắt ta xẹt qua tia đau xót, càng thêm được lời nào.

      Khương Yên rũ mắt : “ Ta biết công tử là người si tình, vẫn luôn nghĩ công tử nếu có thể ở bên cạnh nử tử tốt đẹp, quãng đời còn lại cần nhớ đến người ô uế như ta, sau đó ta gặp Vân Đại, cảm thấy công tử cùng nàng rất thích hợp, bất quá....”

      Bọ họ tuy địa vị bất đồng, nhưng bản tính lương thiện lại giống nhau, là người sạch thấu hiểu hiểu lòng người.

      Nàng ta tuyệt đối tin tưởng, nếu Minh Hòe Tự có Vân Đại làm bạn, thời gian qua , ta tất nhiên cũng thích đối phương, quên tình cũ.

      vừa rồi dễ dàng hứa hẹn có thêm nữ tử nào khác, tất nhiên phải vì Vân Đại, mà là vì căn bản nghĩ đến cưới chính thê.

      Khương Yên cùng có mười bốn năm tình nghĩa, lại muốn vì nàng ta mà tiêu tốn cả đời, nàng cũng nhận nổi.

      Nhưng cố tình Vân Đại quá quá thành , nàng châm ngòi như thế nào, đối phương cũng sinh ra tâm tư hai lòng, bởi vì Vân Đại và Minh Hòe Tự đều là người tốt nên nàng ta đành lén lút động tay động chân vào bên trong.

      Bây giờ thất bại trong gang tấc, thân phận nàng ta muốn cho người khác biết nhất lại bị vạch trần.

      Diệp Thanh Tuyển uống ít rượu, cũng thực vô tâm vì bọn họ bắt cầu giật dây.

      “ Đệ nếu nguyện ý mang nàng ta , liền trực tiếp mang , muốn ta lập tức đưa nàng ta về Vương gia.” Diệp Thanh Tuyển thản nhiên .

      “ Diệp phủ của ta chấp nhận nữ tử như vậy.”

    2. Oanhoanh90

      Oanhoanh90 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      DTT vân đại rồi phải ko ta. Hóng
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mình đọc lèo luôn ấy! Truyện cực kì vui vs hấp dẫn luôn á bạn @Pana ơi
      Pana thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Máy tính mình bị hư sửa chắc vài ngày nữa mới có chương mới cho mn đc. Mn thông cảm nha♥️♥️

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 24:

      Edit: Pana

      Diệp Thanh Tuyển xong lời này liền đứng dậy chạy lấy người.

      Khương Yên cứng đờ quỳ gối tại chỗ, trong lòng hận thể nhào lên đem khuôn mặt khoa trương đáng giận kia cào vài cái cho hả giận.

      bằng trực tiếp đuổi nàng ta , cần gì phải ném câu làm người tiến thoái lưỡng nan như thế.

      Nàng ta thể ở lại Diệp phủ, muốn trở về Vương gia, chẳng lẽ có thể ở bên nhau với Minh Hỏe Tự?

      Minh Hòe Tự nhìn nàng ta lúc lâu, gian nan : “ Nàng muốn như thế nào?”

      Bàn tay trong tay áo khẽ run, mặt vẫn lại lộ ra vẻ thèm để ý.

      “ Trở về Vương gia , nhà ta dù gì cũng giàu có và đông đúc…”

      Nàng ta còn chưa dứt lời, bỗng dưng bị người khác hắt cho khuôn mặt đầy rượu.

      Rượu lạnh băng theo gò má lăn đến bên môi, lại thấm vào trong miệng nàng ta, vị cay nhè , vị đắng như nghiêng trời lệch đất đánh úp tới.

      Nàng ta ngước mắt, đối diện với ánh mắt thất vọng tột đỉnh của Minh Hòe Tự.

      Minh Hòe Tự lung lay đứng dậy, khi ngang qua bên người nàng ta cười khẽ tiếng, ngay sau đó cũng rời khỏi.

      Khương Yên nhắm mắt, biết được giờ mình mới chân chính cái gì cũng có.

      Ban đầu biết được nàng ta là ai, trong lòng có lẽ vẫn tồn tại hình ảnh thiếu nữ mười bốn tuổi tốt đẹp kia.

      giờ biết, chắc căm ghét cực kỳ nàng ta .

      Bên này Vân Đại ôm bụng ủy khuất trở về Trĩ Thủy Uyển.

      Thúy Thúy thấy thế cho rằng nàng ở bên ngoài bị người khác khi dễ.

      “ Di nương làm sao vậy, Gia gọi người tới đó nhưng gây khó dễ cho người?”

      Trong lòng Vân Đại buồn bực, ngồi đệm mềm, kế đó Thúy Thúy dâng trà, khuôn mặt lúc nãy suy sụp lúc này mới hòa hoãn vài phần.

      Nàng thấp giọng : “ Mới vừa rồi ta qua đó, Minh công tử muốn mang ta Giang Nam…”

      Thúy Thúy kinh ngạc: “ Lại có chuyện tốt vậy sao…”

      Chỉ qua lát, mặt nàng ta dần ra nét vui mừng.

      “ Di nương có thể mang nô tỳ theo ?” Nàng ta có hơi chút xấu hổ : “ lúc trước nô tỳ cũng rất thích Minh công tử, nếu có thể có cơ hội cùng di nương được hầu hạ Minh công tử, sợ về sau ra mặt nô tỳ đều là hào quang.”

      Thúy Thúy trong lòng càng cảm thấy Vân Đại khổ tận cam lai, lại vội vàng muốn xoay người thu thập đồ đạc : “ Nô tỳ giúp di nương thu dọn quần áo….”

      Vân Đại thấy đầu nàng ta nóng lên vội kéo nàng ta lại, lúng ta lúng túng đánh gãy hưng phấn của nàng ta: “ Chính là Gia giống như đông ý.”

      Thúy Thúy lại ngây ngẩn cả người.

      “ Như thế nào lại vậy, Gia xưa nay là người hào phóng nhất.” xong nàng ta quay sang đánh giá Vân Đại : “ Chẳng lẽ di nương lại chọc giận Gia.”

      Vân Đại chần chờ : “ đến ta có chọc giận hay , chỉ là ta là phụ nữ có chồng, làm như vậy tóm lại là có chút tốt….”

      Cái này ngay cả Thúy Thúy cũng cảm thấy di nương nàng ta là cái cọc gỗ.

      “ Di nương chớ trách nô tỳ chuyện khó nghe, hậu viện nữ nhân tới tới lui lui, tới tới, những người đó trong mắt Gia bất quá chỉ là cảnh đẹp ý vui, di nương căn bản cần nghiêm túc như vậy.”

      Vân Đại chẫm rãi gật đầu.

      Mọi người đều khuyên nàng cần quá nghiêm túc, tự nhiên có đạo lý của nó.

      Vân Đại khó xử ở chỗ nàng chỉ am hiểu lòng dạ đến già với người, cũng am hiểu thay lòng đổi dạ.

      Đáng được ăn mừng chính là, nàng có đem tâm tư mình đặt lên người nào, tự nhiên cũng sợ Gia lúc vui vẻ dễ dàng đem nàng tặng cho người khác.

      Thúy Thúy thấy bộ dáng biết nghe lời của nàng, cảm thấy nàng ngoan ngoãn từ trong xương .

      Buổi tối Thúy Thúy hầu hạ Vân Đại nghỉ ngơi, Vân Đại vừa mới nhắm mắt lại, đèn trong phòng lại bị người khác thắp sáng lần nữa.

      Vân Đại xoa mắt đứng dậy, lại thấy Thúy Thúy bên mặt lại xiêm y bên đứng dậy đỡ nàng, hướng nàng làm mặt quỷ ám chỉ.

      “ Gia tới đây…” Thúy Thúy giọng nhắc nhở câu.

      Vân Đại lập tức thanh tỉnh.

      Thúy Thúy hầu hạ Vân Đại mặc xong quần áo, thấy nàng thu thập thõa đáng, mới chậm rãi ra ngoài.

      Diệp Thanh Tuyển ngồi ghế ở gian ngoài, khuôn mặt trầm tĩnh, trong tay cầm chén trà , uống được hai phần.

      Vân Đại câu nệ ngồi bên, liếc mắt đánh giá lúc lâu, thấy trước sau chưa lời nào, lúc này mới thấp giọng quan tâm câu: “ Chàng khỏe ?”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng : “ Ta tất nhiên rất khỏe.”

      ngước mắt liếc Vân Đại cái, lại : “ Ta đáp ứng Minh Hòe Tự rồi.”

      Vân Đại có chút kinh ngạc: “A…”

      Diệp Thanh Tuyển thấy thế cười lạnh: “ Nàng vui?”

      Vân Đại thấy cao hứng, vôi lắc đầu : “ cũng phải.”

      Diệp Thanh Tuyển đem cái ly đặt mạnh xuống.

      Dọa Vân Đại nhảy dựng, biết mình cái gì lại chọc thoải mái.

      Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng: “ Nàng mới vừa rồi ở đó muốn cái gì?”

      Vân Đại nhớ tới lời mình định bị đánh gãy, trong lòng bất ổn, do dự lát mới chậm rãi : “ Thiếp muốn với Minh công tử, thiếp vốn chính là phụ nữ có chồng, mặc kệ thiếp có nguyện ý hay đều được…”

      Đáp án này của nàng làm cho Diệp Thanh Tuyển có chút ngoài ý muốn.

      Diệp Thanh Tuyển cẩn thận nhớ lại, lời nàng định bị đánh gãy chưa chắc mở đầu là câu “ Thiếp nguyện ý.”

      Cố tính cảm thấy nàng chính là nguyện ý, nghe thanh mềm mại của nàng, liện giận sôi máu.

      Diệp Thanh Tuyển khẽ cười tiếng, nhìn Vân Đại : “ Nhưng làm sao bây giờ, ta cũng đáp ứng người ta rồi?”

      Vân Đại tưởng , bất đắc dĩ : “ Nếu chàng đáp ứng Minh công tử rồi, thiếp đây cũng chỉ vâng lệnh.”

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng thay đổi thất thường, đè đè thái dương, còn sức lực mà mắng nàng: “ Nàng quả thậy là cái đồ có lương tâm…”

      Vân Đại thấy vừa day trán vừa , cũng phân biệt được vui hay giận, liền thấp giọng thử : “ Thiếp nhưng vẫn trở về.”

      “ Thiếp chỉ theo Minh công tử Giang Nam thăm thẩm thẩm, sau khi thăm xong, thiếp liền trở về được ?”

      Diệp Thanh Tuyển nghe vậy, ngược lại giọng mang chút ý vị sâu xa: “ Nàng cảm thấy được sao?”

      Vân Đại thấy thế, lập tức cũng dám nhắc lại.

      Chờ Diệp Thanh Tuyển uống xong chén trà , ngay sau đó sai người chuẩn bị nước rửa mặt.

      Vân Đại thấy thế nhưng làm như hiểu ý mình, liền giọng : “ Thiếp hôm nay có treo đèn…”

      Diệp Thanh Tuyển quét mắt liếc nàng cái, thầm nghĩ nàng nhắc cũng quên là có cái quy cũ này.

      chính là chủ nhân của Diệp phủ, mọi người đều lấy làm tấm gương tốt từ lời đến việc làm, tất nhiên bây giờ cũng thể vì di nương nho liền phá vỡ quy cũ chính mình đặt ra.

      Diệp Thanh Tuyển quay đầu gọi Thúy Thúy.

      Thúy Thúy kinh sợ, Diệp Thanh Tuyển nhàn nhạt với nàng ta: “ , đem đèn treo lên.”

      Thúy Thúy nghe xong lời liền vội làm theo.

      Vân Đại sợ hãi đánh giá , cảm thấy chắc đêm nay uống hơi nhiều, dường như đột nhiên biến thành kẻ vô lại….

      Nha hoàn phen tất bật hầu hạ Diệp Thanh Tuyển thay quần áo rửa mặt.

      Đến khi Diệp Thanh Tuyển nằm giường, Vân Đại liền muốn rời khỏi phòng, lại bị đối phương gọi lại.

      “ Nàng lại đây.” Diệp Thanh Tuyển gọi nàng.

      Vân Đại quá tình nguyện, thấp giọng : “ Thiếp ra gian ngoài ngủ được ?”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển trầm xuống: “ Muốn ta lần thứ hai?”

      Vân Đại ủy khuất chậm chạp leo lên giường.

      Diệp Thanh Tuyển dừng chút, : “ Kỳ ta có bí mật muốn với nàng.”

      Lúc này Vân Đại mới ngước mắt liếc cái.

      “ Bí mật gì?”

      Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng: “ Trong phủ có người từng với nàng lúc trước có ít di nương bị ta đưa ?”

      Vân Đại gật gật đầu, tất nhiên nhớ việc này, trong lòng đối với câu tiếp theo của có chút tò mò.

      Diệp Thanh Tuyển lại : “ Vậy nàng có từng nghe được những di nương ấy về sau sống như thế nào ?”

      Vân Đại ngẩn người, lại lắc đầu.

      Diệp Thanh Tuyển cười: “ Muốn biết các nàng nơi nào?”

      Vân Đại nhìn thẳng vào con ngươi chút ánh sáng của , cảm thấy lời trong đó có ý, trong lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần sợ hãi.

      “ Các nàng nơi nào?” Nàng khiếp đảm hỏi.

      “ Mặt ngoài là bị ta tiễn …”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển trong bóng tối có chút nhìn cảm xúc của , nhìn chằm chằm Vân Đại : “ thực tế là bị ta ăn.”

      “A?” Vân Đại nhăn mi, cảm thấy say hề .

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng thế nhưng tin , liền trầm : “ Các nàng khi đó cũng như nàng đều tin lời ta, sau đó ta ngụm lại ngụm đem các nàng ăn, ăn đến khi còn mỗi cái đầu, đến lúc đó các nàng mới chịu tin tưởng…”

      những lời này, thực nhớ đến bộ dáng Vân Đại ngồi ăn heo sữa quay ngày ấy.

      Nhưng Vân Đại nghe được việc kinh khủng như vậy làm sao có thể liên tưởng việc ăn thịt người so với ăn thịt heo sữa quay với nhau.

      Nàng có chút hoảng sợ nhìn , trộm đem tay kéo kéo cái chắn hướng lên người mình, chỉ chừa lại đôi mắt hạnh mang nét phòng bị nhìn chằm chằm .

      Diệp Thanh Tuyển tưởng tượng đến việc nàng tâm tâm niệm niệm mơ tưởng đáp ứng nàng chạy trốn cùng người khác, liền oán hận cắn lên cổ nàng.

      “A…”

      Vân Đại đau hô ra tiếng, cổ đau hề .

      Nàng sợ đau, trong lòng nghi ngờ miếng thịt cổ mình có phải bị ăn rồi hay .

      Nàng run rẩy : “ Cầu xin chàng cần ăn thiếp…”

      Diệp Thanh Tuyển lại lạnh mặt : “ Nhưng giờ ta lại đói bụng?”

      Vân Đại mắt hạnh hàm sương, hàng mi dài đều bị nước mắt làm ướt, đáng thương cực kỳ.

      Nàng lúc này hoàn toàn tin tưởng lời .

      Nàng cảm thấy chưa chắc ngày ngày ăn thịt người, chừng sau khi uống rượu say mới làm vậy, cho nên vừa rồi mới rồi nha hoàn hậu hạ biết say rượu, đều cố ý dám lại gần quá.

      “ Nếu … chàng trước hết liếm cái?” Vân Đại khụt khịt mà đưa ra cái kiến nghị, “ Liếm cái cũng có thể đỡ đói.”

      Diệp Thanh Tuyển đanh mặt : “ Nàng chút nàng có vị gì, đúng, ta ăn nàng.”

      Vân Đại nghẹn lúc sau mới ấp úng : “ …. Thiếp là cái bánh mè đen, ăn nhiều ngán, … phải nếm từng chút từng chút , mới có thể thưởng thức vị ngọt của nó.”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng : “ Đến nằm trong lòng ta, nếu nửa đêm dám chạy trốn, ta liền đem nàng liếm đến còn hạt mè nào.”

      Câu uy hiếp này thực có chút dọa người, Vân Đại nửa điểm cũng dám do dự, vội ngoan ngoãn chui vào trong lòng ngực .

      Nàng đem Diệp Thanh Tuyển ôm đến chặc cứng , đối phương lúc này cảm thấy thõa mãn mới chịu ngủ.

      Sáng sớm, Diệp Thanh Tuyển mở mắt liền nhìn thấy nương nào đó cuộn tròn ngủ trong lòng ngực mình, tay cũng nắm eo , gương mặt dựa vào ngực , da thịt chạm nhau, cực kỳ thân mật.

      xoa xoa thái dương.

      Cẩn thận nhớ lại những việc đêm qua, chỉ nhớ mình tới Trĩ Thủy Uyển, sau đó làm cái gì, cái gì, lại nhớ lắm.

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt đánh giá Vân Đại cái, rồi lại thấy được dấu răng cổ trắng như tuyết của nàng.

      Hiển nhiên bị cắn hề , xung quanh dấu răng có chút máu bầm.

      Vân Đại ưm tiếng, giống như bị người khác đánh thức, mi mắt chầm rãi mở ra.

      Lọt vào mắt nàng là mảng da thịt trắng sáng, hướng lên chút liền nhìn thấy cổ áo lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

      Vân Đại bên ngước mắt lên chút nữa liền nhìn thấy cặp mắt đen kịt của Diệp Thanh Tuyển, trong lòng lập tức lộp bộp tiếng.

      ….. chẵng lẽ đêm qua căn bản có ngủ, vẫn luôn nhìn nàng như vậy.

      Ánh sáng bên ngoài đều bị tấm màng ngăn trở, Vân Đại cũng xác định được bên ngoài sáng hẳn chưa, có chút sợ hãi : “ Chàng no rồi sao?”

      Diệp Thanh Tuyển nhướng mày : “ Ta có ăn cái gì, như thế nào lại no?”

      Lập tức Vân Đại trong ngực run run chút, muốn nhìn ra chút ý niệm ăn thịt người từ .

      Diệp Thanh Tuyển mặt biểu tình nhìn nàng.

      Tiểu nương có chút sợ hãi : “ Giữa đùi ngài có cái gì đó, chọc chọc thiếp…”

      Gân xanh bên thái dương Diệp Thanh Tuyển nặng nề giật giật hai cái, kiềm chế xúc động muốn tìm cái vớ đến lấp kín miệng nàng.

      Vân Đại hiểu nằm ở dưới chăn nhìn , dám hé răng.

      Nàng mới xong , cái vật kia lại chọc nàng chút, như muốn cảnh cáo nàng được đem chuyện này ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :