1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Thế chia tay thị thần à :-((
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      09 Làm ác

      “Ngươi thư sinh này, tướng diện nghèo kiết hủ lậu, cũng dám mơ ước tiểu thư nhà ta! Tiểu thư nhà ta kim tôn ngọc quý, mạo như thiên tiên, ăn là gan rồng tủy phượng, mặc là lăng la tơ lụa, ngươi thế nào? Tiểu thư nhà ta nếu theo ngươi, vậy phải chịu thiên đại đau khổ! Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, nào có chuyện tốt như vậy, còn nhanh tìm cái gương soi mình, ta phi!” Nha hoàn tướng mạo lanh lợi đanh đá chống nạnh, cau mày quắc mắt.

      Thư sinh mặc áo dài hổ thẹn khó làm, : “Ta…… Ta tuy rằng thân vật dư thừa, nhưng ta thiệt tình ái mộ tiểu thư, nếu có thể được tiểu thư làm bạn, dù ta bỏ ra tất cả cũng cẩn thận cung cấp nuôi dưỡng tiểu thư!”

      Nha hoàn nhướn đuôi lông mày hừ tiếng, sảng khoái nhanh nhẹn châm chọc: “Bỏ ra tất cả? Ngươi có cái gì nha, thân áo rách vải nát? Hay là cái mạng này của ngươi!”

      Tiểu thư bạch y bên cạnh rốt cuộc nhịn được mở miệng, nàng ngăn trở nha hoàn trung tâm tiếp tục , liếc thư sinh cái, nửa là thẹn thùng, nửa là tình : “Thư sinh có trái tim chân thành, chỉ như thế thắng qua vô số lăng la tơ lụa vàng bạc châu ngọc.”

      Nha hoàn tức giận đến dậm chân, ngừng kêu: “Tiểu thư, tiểu thư! Ai nha tiểu thư của ta nha! Người bị thư sinh này mê tâm trí!”

      —— Đây cũng biết là kịch gì, cốt truyện cũ kỹ tiểu thư phú quý thư sinh nghèo, bị nha hoàn trung tâm mọi cách cản trở, cũng thể ngăn cản tiểu thư muốn ủy thân gả thấp, là đáng tiếc.

      La Ngọc An ôm chậu hoa đứng ở phía sau chủ cửa hàng bán hoa, theo bà ấy cùng xem xong đoạn phim ngắn này. ti vi lại phát quảng cáo, bà chủ mập mạp chưa thèm mà quay đầu, phát khách tới tiệm, ôm chậu hoa chờ ở phía sau, vội lộ ra tươi cười tới chiêu đãi.

      Cửa hàng bán hoa này ở cuối con phố gần khu chợ trời, địa điểm chật chội, rất nhiều chậu hoa hỗn độn chen chúc bày ở bên ngoài cửa hàng. Nếu người chen chúc như vậy nhất định khó chịu, nhưng mà hoa cũng cần phòng lớn, chúng chỉ cần ánh mặt trời, bùn đất, lại cho ít dinh dưỡng là có thể lớn lên thực tốt. Tại đây chỗ rộng rãi này, hoa vẫn nở mảnh nhiệt liệt xán lạn.

      La Ngọc An ở gần đó mua đồ, vừa lúc ngang qua, liếc mắt cái thấy trong đám chậu hoa có gốc cây sơn trà đơn cánh màu đỏ, tự chủ được tới.

      chậu sơn trà nho , hai đóa hoa cánh đỏ nhuỵ vàng kim được lá cây bao quanh nâng đỡ. La Ngọc An mua nó, bưng bồn hoa này trở về chỗ mình thuê tạm, nhịn được thất thần nhớ tới cổ trạch kia, còn có thị thần.

      Hồi tưởng năm tháng đó, hư ảo giống như mộng.

      Nàng rời khỏi cổ trạch nhiều ngày, ngày đó nàng được chiếc xe đưa đến khu Du Bắc—— bên cạnh khu Du Lâm nàng ở trước đây. Bởi vì trong ghi chép nàng phạm nhân tử hình bị xử quyết, cho nên người tới đón nàng rời còn tri kỷ mà chuẩn bị cho nàng chứng nhận thân phận mới cùng với số tiền.

      xe, người đàn ông này vẫn luôn định hỏi thân phận của nàng, muốn biết ở cổ trạch Tần thị rốt cuộc nàng làm gì, xảy ra cái gì cùng thị thần trong truyền thuyết của Tần thị bọn họ.

      cũng là nhân tinh, chỉ bằng câu của thị nữ “ khinh nhờn thần của chúng ta” mà biết não bổ bao nhiêu thứ, cảm thấy La Ngọc An khẳng định đơn giản. Nếu làm chuyện gì xúc phạm, nàng còn có thể bình an rời sao? Người đàn ông mang theo chút tâm tư, cảm thấy giao hảo với nàng chừng có thể kết thiện duyên, cho nên chuẩn bị thân phận cho nàng thực thoả đáng, cho tiền cũng rất phong phú. La Ngọc An tuy cảm thấy mình hổ thẹn, nhưng vẫn tiếp nhận. Đồ vật lúc trước lấy về được, tại xác nàng thực cần những thứ này.

      Bất quá bởi vì thái độ thị nữ chán ghét nàng, người đàn ông này cũng dám tiếp xúc quá nhiều với nàng, sợ chọc giận hai thị nữ Tần thị địa vị rất cao.

      Sau ngày đó, La Ngọc An hoàn toàn có liên quan với Tần gia, nàng mình mang theo thân phận mới, tìm nơi tạm thời ở lại, hơn nữa bắt đầu xuống tay làm chuyện lúc trước mình chưa kịp làm.

      Nàng muốn giết người.

      Người đó tên là Mã Tuấn Mậu, là luật sư.

      .

      La Ngọc An cầm theo túi thức ăn nhanh, ôm hoa trở lại phòng thuê tạm. Phòng rất , cũng thực trống , trừ cái giường, cái bàn có đồ vật khác, chăn và quần áo đều chỉnh tề gấp lại đặt ở bên, vật dụng hàng ngày ít đến đáng thương.

      Nàng ngồi ở cái ghế duy nhất, đối diện cửa sổ, hoa mới mua bày ở bàn trước mặt. La Ngọc An tưới chút nước cho nó, sau đó xé mở túi đóng gói ăn bánh mì.

      Di động bỗng nhiên sáng chút, biểu thu được tin nhắn mới, là công ty “Tư vấn tin tức” gửi tới. Công ty Tư vấn tin tức cũng chính là thám tử tư, bọn họ nhận ít điều tra quá quang minh chính đại được tư nhân ủy thác. Đại bộ phận tiền của La Ngọc An đều tiêu tốn ở nơi này, nàng ủy thác bọn họ tra tìm hành tung và tin tức về Mã Tuấn Mậu.

      Sau khi ba người bạn của Mã Tuấn Mậu bị giết, cho dù hung thủ La Ngọc An bị bắt, Mã Tuấn Mậu vẫn thực nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà mình ở ban đầu, tới khu Du Bắc định cư. Đây thể duyên phận, La Ngọc An cần mạo hiểm bị nhận ra mà trở về khu Du Lâm, bớt được rất nhiều việc.

      Click mở tin nhắn, trong đó viết hành trình của Mã Tuấn Mậu. Hôm nay ra cửa chuyện công việc, còn cùng ăn cơm với cố chủ có án kiện trong tay , lại câu lạc bộ tập thể hình.

      Trước đó, Mã Tuấn Mậu có thời gian rất dài gián đoạn xã giao, đến cửa cũng muốn ra, đại khái là bị cái chết thảm của ba người bạn dọa cho sợ hãi. Tuy rằng hung thủ giết bọn họ bị bắt, nhưng làm ít loại chuyện này, ai biết còn có kẻ điên thứ hai, thứ ba như vậy toát ra hay ? Làm nhiều chuyện trái với lương tâm, khó tránh khỏi chột dạ sợ hãi.

      Bất quá sợ hãi cũng chỉ giằng co mấy tháng như vậy mà thôi. giờ hiển nhiên ra khỏi bóng ma, bắt đầu cuộc sống giống trước đây.

      Nhưng nàng còn chưa ra khỏi bóng ma đó, đời này cũng ra được.

      Mã Tuấn Mậu ở tiểu khu xa hoa, đối với người ngoài ra vào quản lý vô cùng chặt chẽ ở cổng, La Ngọc An chỉ có thể suy xét lúc ra ngoài để tìm kiếm cơ hội. Thời gian công tác, thả lỏng và vui chơi đều tương đối quy luật, La Ngọc An kiên nhẫn chờ đợi thời gian, rốt cuộc quyết định động thủ vào thời điểm thả lỏng quán bar săn diễm. Mấy tuần gần đây, mỗi buổi tối thứ sáu, Mã Tuấn Mậu đều mình tới quán bar gọi là “Thâm Sắc”.

      Lần trước, trước khi chân chính động thủ nàng còn nghĩ tới giết người, nhưng lúc này, trải qua suy nghĩ cặn kẽ, sắp đến lúc đó vẫn đặc biệt khẩn trương.

      Trước khi em chết, nàng là người hiền lành yếu đuối nhát gan. Nhưng người dù yếu đuối nhát gan, nếu thứ quan trọng nhất, muốn bảo hộ nhất bị người ta huỷ hoại, cũng có thể biến thành dã thú ăn người.

      Ba ngày trước, La Ngọc An quán bar Thâm Sắc tìm được công việc. Bên đó cũng nhận người làm, La Ngọc An khẩn cầu vài lần, lại chủ động giảm bớt tiền lương, ông chủ mới đáp ứng. Đó là quán bar có chút hỗn loạn, ít nam nữ tuổi trẻ ở đó làm việc tạm thời, có vài người mới chỉ khoảng mười mấy tuổi. La Ngọc An làm ngày đầu tiên, vẫn luôn cúi đầu dọn bình rượu, quét tước vệ sinh.

      em tuổi rất làm việc tạm thời, ăn mặc vô cùng hở hang, biểu tình phản nghịch, nhìn thấy nàng bộ dáng thành nhát gan, còn riêng qua với nàng mấy việc cần chú ý, bảo nàng vào mấy chỗ náo nhiệt nhất, nên mấy buồng lô lầu, bởi vì người bên đó đều chơi đến tương đối hoang dã.

      “Xem chị như vậy là biết chị chịu nổi, đừng chạy tới làm chính mình bị sợ hãi, đến lúc đó bị người khách nào đó kéo vào làm cái gì, cũng ai nghe thấy. Chị tuổi như vậy, nếu có thể làm việc khác, cũng đừng tới nơi lộn xộn này làm việc.” bé còn trẻ tuổi quan tâm giấu ở phía dưới lớp trang điểm nồng đậm.

      La Ngọc An lại nghĩ tới em mình, trong lòng mảnh bủn rủn, đáy mắt mang theo thủy quang, cảm ơn hảo tâm này.

      Thứ bảy, trước khi quán bar làm, La Ngọc An đem bồn sơn trà đỏ mình mua về nhổ lên trồng vào bồn hoa gần đấy. Hoa lại nở hai đóa, xinh đẹp. Cánh hoa màu đỏ mềm mại thanh hương, La Ngọc An tưới nước cho nó lần cuối cùng.

      Buổi tối quán bar Thâm Sắc phi thường náo nhiệt, gã luật sư uống đến say khướt, sửa lại bộ dáng áo mũ chỉnh tề xưa nay, làm càn mà trêu đùa các quen biết bên cạnh. ngồi ở góc tán tỉnh người khác, hoàn toàn chú ý nhân viên phục vụ đưa rượu tới đây trông như thế nào. Trong ánh sáng quán bar mông lung tối tăm, cảm giác mình trôi nổi, đó là tác dụng phụ của cồn. Hình như uống nhiều quá, nghĩ, nhưng mà hoàn toàn để ý.

      Hôm nay so với trước đây rượu càng thêm say lòng người.

      La Ngọc An cởi áo choàng người, đõ Mã Tuấn Mậu say khướt từ cửa sau đưa ra con hẻm sau quán bar. Nàng bỏ thêm chút thuốc vào rượu đưa cho Mã Tuấn Mậu, cho nên tại thần trí phải thực thanh tỉnh, dễ dàng bị nàng mang ra ngoài.

      Mã Tuấn Mậu ngửi được mùi thối của thùng rác, cảm giác ghê tởm đánh úp tới, oa tiếng nôn ra. Nôn xong, thoáng thanh tỉnh chút, thấy trước mặt có phụ nữ. Thấy mặt, nhưng ta tới rất gần, hỏi : “Mày còn nhớ La Ngọc Tĩnh sao?”

      La Ngọc Tĩnh? Ai? Mã Tuấn Mậu bị cồn gây tê, đầu óc trì độn trong chốc lát mới nhớ ra đó là ai. và mấy người bạn từng cùng chơi ít thiếu nữ trẻ, La Ngọc Tĩnh này cũng đặc thù, chính là rất yếu ớt, nghe hậm hực tự sát. Con bé còn chị , kẻ điên, giết ba người bạn của , làm bị ác mộng vài ngày, còn phải dọn nhà.

      Ai biết phiền toái như vậy, sớm biết thế, lúc trước trêu chọc đứa con kia, chọc đến thân chật vật.

      “Lúc trước tao hỏi ba người kia, hỏi bọn họ hối hận hay , có cảm thấy thực xin lỗi Ngọc Tĩnh hay …… Bọn họ, người cho tao tiền chấm dứt việc này, người biết Ngọc Tĩnh là ai…… Chúng mày làm loại chuyện này với con bé, đến tên của nó cũng biết, con bé là em , là người quan trọng nhất của tao, phải món đồ chơi của chúng mày, mày biết ? Chúng mày đáng chết! Chúng mày dựa vào cái gì a? Dựa vào cái gì a?!”

      Dao ấn ở cổ ngừng rung động, thấy bộ dáng của La Ngọc An, Mã Tuấn Mậu rốt cuộc phản ứng lại xảy ra cái gì, rượu đều bị doạ tỉnh vài phần. cảm thấy trái tim co chặt lại, cũng biết đây là người chết trở về báo thù, hay là tội phạm giết người vượt ngục, nuốt xuống vài lượt mới biện giải: “Chờ , tôi…… tôi cũng làm cái gì, phải ấy tự sát sao, có quan hệ gì đến tôi, cũng giết ba người, dù muốn đền mạng cũng sớm đủ rồi……”

      La Ngọc An đột nhiên cười tiếng, nước mắt giàn giụa, “Phải, mày giết người, chúng mày giết con bé —— chỉ cùng nhau, kết phường ăn thịt nó, chúng mày ăn thịt người, chúng mày mới là ác quỷ ăn thịt người thực !” Nàng lạnh giọng , dao thọc vào bụng Mã Tuấn Mậu.

      .

      nhìn thấy chị An sao?” trang điểm đậm cầm theo lọ rượu, thuận miệng hỏi đồng bạn mình.

      Người nọ cũng uống hơi nhiều, suy nghĩ mãi mới : “Vừa rồi hình như cùng ra ngoài từ cửa sau bên kia?”

      “Ha? phải là bị khách uống say lôi rồi? Mẹ kiếp, phải cẩn thận rồi, sao còn có chút tâm phòng bị!” trẻ hùng hùng hổ hổ, đến cửa sau.

      .

      Mã Tuấn Mậu kêu đau tiếng, nước mắt nước mũi đồng loạt lăn đầy mặt. La Ngọc An biểu tình tựa khóc tựa cười, trong tay chút do dự lại thọc dao.

      Lúc nàng chuẩn bị cho Mã Tuấn Mậu dao cuối cùng để chấm dứt, cửa sau đột nhiên bị kéo ra, trẻ trang dung thực đậm xuất ở phía sau cửa, ánh mắt ấy do dự lo lắng nhìn, thấy trường giết người bên cạnh thùng rác đột nhiên cứng lại.

      “A ——”

      tiếng thét chói tai, cửa sau loảng xoảng đóng lại. Bị La Ngọc An thọc hai dao, Mã Tuấn Mậu thừa dịp nàng xuất thần quay đầu, đột nhiên túm lấy dao trong tay nàng, trở tay cắm vào ngực nàng, sau đó hung hăng đẩy nàng ra, ôm vết thương bụng, thất tha thất thểu chạy về phía trước.

      “Cứu mạng…… Giết người!”

      Trước ngực La Ngọc An róc rách chảy máu, đau đớn làm nàng trong nhất thời thể đứng dậy đuổi theo, hơn nữa dao đó ước chừng đâm trúng chỗ yếu hại, nàng cơ hồ dậy nổi, mắt thấy Mã Tuấn Mậu sắp chạy mất, nàng cắn răng, biểu tình dữ tợn định đứng lên, rồi lại lần nữa ngã xuống mặt đất.

      Sau hẻm cổ mùi rượu và hôi thối, từ nơi này có thể nhìn thấy góc đô thị phồn hoa, hải đăng cao cao, ánh đèn nghê hồng lập loè chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, nhưng nơi này thực tối thực tối. Nếu chết ở chỗ này, giống như là con chuột chết ở bên đống rác.

      La Ngọc An dựa vào tường, nhìn bóng dáng Mã Tuấn Mậu càng ngày càng xa, phẫn nộ và cam lòng thiêu đỏ đôi mắt nàng.

      Đột nhiên, nàng cảm giác trước mắt hình như rơi xuống mảnh tuyết, dừng ở mí mắt nàng, lành lạnh. góc thuần trắng phảng phất tản ra quang mang tụ lại ở trước mắt nàng, hơi hơi di động.

      “Thị…… thần?” La Ngọc An ngây dại.

      sắp chết rồi.” Thị thần cúi đầu nhìn nàng, “Vì tỏ vẻ cảm tạ lúc trước làm bạn, có thể đưa ra cầu với ta.”

      La Ngọc An cơ hồ sắp cảm thấy đây là ảo giác của mình, duỗi tay nắm lấy tay áo trắng tinh kia, mới xác định trước mặt phải là ảo giác. Biểu tình dữ tợn của nàng dần dần trở nên bình thản, nhìn thị thần : “Tôi đây, thỉnh cầu ngài, cắn nuốt Mã Tuấn Mậu vừa rồi kia.”

      Thị thần khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười, ôn hòa với nàng: “Người nọ tuy rằng ác ý đầy người, lại có ‘ác’.”

      La Ngọc An nhớ , thị thần có thể cắn nuốt, là “Ác”, chỉ có giết người mới có “Ác”.

      Nàng gắt gao nắm chặt tay áo trắng trong tay, ngực phập phồng, dồn dập : “Tôi thực nhanh chết, chờ tôi chết, ngài có thể cắn nuốt , có phải ?”

      Thị thần mỉm cười gật đầu: “ khi vậy, như mong muốn.”

      La Ngọc An rốt cuộc lộ ra tươi cười thả lỏng, lẳng lặng nằm ở đó chăm chú nhìn .

      Thị thần thấy tay nàng mang theo máu rũ xuống bên người, giơ tay khép lại đôi mắt nàng trở nên vô thần lại vẫn còn mở. Sau đó, đón gió đứng lên, kéo theo vô số huyết tuyến đỏ tươi, cắn nuốt hết nam nhân giãy giụa chạy trốn phía trước.

      Bóng người thuần trắng tiêu tán trong hẻm tối đen nhánh.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kết thúc gọi là hợp lý, nhưng buồn ghia gớm
      heavydizzy thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Kết thúc cuối cùng như la ngọc an mong muốn...
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      10 Hỉ

      có thể đưa ra cầu với ta.”

      Lúc nghe thị thần những lời này, trong nháy mắt La Ngọc An muốn : “Xin ngài cứu ta!” Hoặc là đưa ra cầu khác càng thêm tham lam, nhưng cuối cùng nàng vẫn khắc chế tham lam, cũng khắc chế dục vọng muốn sống.

      Chính nàng cũng chết, trước khi chuẩn bị giết Mã Tuấn Mậu nàng quyết định. Lần đầu tiên nàng giết người, giết ba người kia, nàng nghĩ, chờ bốn người này chết, nàng cũng nên chết.

      Thương tổn người khác, là phải trả giá đại giới, nàng cảm thấy bọn họ là như thế, còn nàng cũng phải như vậy.

      Nàng giết người thứ nhất tên là Đoạn Nhạc Nghiêm, chủ xí nghiệp. Lúc ấy bởi vì em chết mà nàng thiếu chút nữa hỏng mất. Vì tiếp cận bốn hung thủ, nàng bỏ việc, làm bảo mẫu, hao tổn tâm cơ mới thành công nhận được lời mời. Nàng ở Đoạn gia làm bảo mẫu, chủ yếu phụ trách chiếu cố con của Đoạn Nhạc Nghiêm, bé Mai Lật mới hơn 4 tuổi.

      Đoạn Nhạc Nghiêm có người vợ làm nghệ thuật, ôn nhu trí thức lại mỹ lệ, con hoạt bát đáng . Lúc ở trong nhà hoàn toàn là người cha tốt thương con, người chồng tốt quan tâm vợ, chủ xí nghiệp thành công ngăn nắp lượng lệ.

      Người như vậy, vì sao ở ngoài gia đình, làm ra việc đáng sợ như thế? La Ngọc An nghĩ , nàng vẫn luôn do dự, biết nên làm thế nào hỏi Đoạn Nhạc Nghiêm chuyện này. Ban đầu nàng chỉ muốn biết những người này đến tột cùng làm cái gì, đối với em chết của nàng có chút áy náy hay , nàng chỉ là muốn hỏi ra lẽ.

      Ngày đó Đoạn Nhạc Nghiêm say rượu về nhà, mình ở sô pha thư phòng nghỉ ngơi. được tài xế đỡ trở về, bước chân ổn, La Ngọc An cảm thấy đây là cơ hội, vì thế lặng lẽ vào thư phòng.

      Nàng hỏi vị nhân sĩ thành công này về em mình, ngồi ở ghế lộ ra biểu tình chán ghét kiên nhẫn, ngắt lời nàng: “Em chết, có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ có ngủ với ta lần, tìm tới nơi này còn phải là đòi tiền, muốn bao nhiêu?”

      La Ngọc An đứng ở đó, nghe thấy thanh mình trôi nổi lơ lửng, “Ngọc Tĩnh…… em tôi lúc chết, còn chưa đầy 17 tuổi.”

      “Chính ông cũng có con , lúc ông làm loại chuyện này, có nghĩ tới con ông ?”

      Đoạn Nhạc Nghiêm thốt nhiên biến sắc, giãy giụa từ sô pha ngồi dậy, quát lớn: “Mày cút ra ngoài cho tao, lại hồ ngôn loạn ngữ tao liền gọi bảo an! Em mày tự sát, liên quan đến tao, mày có thể tìm luật sư, cứ việc cáo trạng tao, nhưng tao cho mày, vô dụng!”

      La Ngọc An nghe những lời này, nhìn khinh thường cười lạnh mặt , đột nhiên bị chọc giận, nàng cầm cái kéo ở người, nhào sang, đâm kéo vào yết hầu .

      Vì thế biểu tình ngạo mạn khinh thường của đọng lại. Nàng từ trong phẫn nộ bứt ra, có chút trì độn mà rút ra kéo, nhìn thấy máu tươi phun trào ra ướt sũng quần áo , ướt đẫm sô pha.

      Nàng còn đắm chìm trong hoảng hốt vì giết người, cửa thư phòng bỗng nhiên bị mở ra, con 4 tuổi của Đoạn Nhạc Nghiêm ngủ trưa dậy, xoa đôi mắt nhìn nàng, gọi nàng: “An An.”

      Con bé nhìn thấy, sô pha quay lưng về phía nó, cha nó run rẩy trước khi chết, thấy được vết máu hỗn loạn. La Ngọc An theo bản năng dấu cái tay nhiễm máu và kéo ở sau người, lộ ra tươi cười, ôn nhu với đứa này: “Lật Tử, ngủ trưa tỉnh rồi? Em rửa mặt trước , sau đó xuống dưới lầu chờ , An An lấy kem pudding cho em, được ?”

      Đứa hoan hô tiếng, con bé thích nhất ăn kem pudding, cho nàng cái hôn gió đáng rồi ngoan ngoãn chạy , “An An ~ em chờ nha ~ phải nhanh lên ~”

      “Được, lập tức xuống.”

      La Ngọc An rửa sạch vết máu tay, nhìn trong chốc lát thi thể sô pha, tìm ra di động của , trong danh bạ tìm được ba người kia, phân biệt gửi tin nhắn cho bọn họ, mời bọn họ tới nhà.

      Sau đó, nàng xuống dưới lầu, lấy kem pudding cho Mai Lật ngoan ngoãn ngồi chờ, cắt trái cây, chuyện với con bé. Tuy rằng chăm sóc lâu, nhưng Mai Lật thực thích nàng, ngày thường dính nàng còn hơn dính mẹ con bé. Nàng làm cái gì, Mai Lật cũng theo bên cạnh, là thực đáng .

      La Ngọc An nhìn gương mặt con bé tươi cười xán lạn, nhắc nhở đến em mình khi còn , trong lòng đau đến thở nổi. đau vì em , cũng đau vì đứa này.

      Nàng tinh tường biết mình làm ra hết thảy, làm cuộc sống của đứa này về sau phát sinh biến hóa long trời lở đất, nhưng mà, nàng còn có thể ôm đứa này, dùng cái tay giết cha con bé vuốt ve đầu nó.

      Nàng liên hệ với ba người, chỉ có hai người tới. La Ngọc An thể chờ đợi nữa, chờ đến khi Đoạn thái thái trở về, thi thể Đoạn Nhạc Nghiêm nhất định bị phát ngay. Nàng dùng thái độ cực kỳ trấn định, bưng cho hai người đồ uống bỏ thêm thuốc, mời bọn họ chờ lát, Đoạn Nhạc Nghiêm có chút việc ở thư phòng. Hai người hề phòng bị, còn đùa Mai Lật lát, nghe con bé ngây thơ cười to.

      La Ngọc An đứng ở bên cạnh, nàng biết vì sao mình có thể duy trì tươi cười bình thường như vậy, tay nàng chút cũng run, biểu tình cũng hoảng loạn. Lúc sau nàng đưa Mai Lật về phòng mở hoạt hình cho nó xem, cũng khóa phòng lại, tránh cho con bé ra ngoài gặp phải cảnh tượng nên thấy. Cuối cùng, nàng phòng bếp lấy dao.

      ……

      Cảnh tượng nơi nơi là máu, đúng như địa ngục, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, bên cạnh mảnh hỗn độn.

      Đoạn thái thái trở về trước tiên, bị tình cảnh này kích thích, ngẩn ra hồi lâu mới thét lên chạy ra. La Ngọc An theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng đuổi theo hai bước liền dừng lại, sau đó chính là bị bắt, hề nghi ngờ bị phán tử hình.

      Sau đó nàng còn gặp lại Mai Lật lần, đứa bé kia ngồi ở bên cạnh mẹ, trong ánh mắt ngày trước đựng đầy ánh mặt trời và ngôi sao, giờ là mưa to liên miên, con bé nắm chặt cánh tay mẹ, nhìn nàng liền bẹp miệng cúi đầu.

      La Ngọc An hối hận giết người, nàng hề áy náy với việc mình giết bốn người, nhưng mà, nàng cảm thấy thực áy náy với Mai Lật. Nàng thương tổn vẫn nâng mặt bĩu môi làm nũng gọi nàng là An An.

      Thương tổn người khác nên trả giá đại giới, nàng cuối cùng cũng phải trả giá đại giới.

      tại hết thảy đều kết thúc.

      Em , em thân của chị, chị hy vọng em có thể an giấc ngàn thu.

      Khu Du Bắc, đêm khuya.

      Bình thường thời gian này, đường Túc Giang còn có rất nhiều xe cộ lui tới, cách đó xa bên đường cũng còn người lại. Nhưng hôm nay, bên này biết vì sao bị phong tỏa, xe cộ, người đường đều thể vào. Lúc này đường cũng phải bóng người, ngược lại, đường cái trống trải có đội ngũ dài, dường như là đội ngũ đưa gả cổ đại, có người tấu hỉ nhạc vui vẻ, có người nâng cỗ kiệu.

      Chẳng qua, có đám người ồn ào vây xem, duy chỉ có hỉ nhạc vui sướng, ở đường phố đêm khuya truyền xa, mạc danh có chút ý vị thấm người, làm nghe người nổi da gà. Cỗ kiệu ở giữa tuy rằng tinh mỹ hoa lệ, lại vô cùng , bên trong căn bản ngồi được người, xuyên qua mành nhìn vào trong, bên trong chỉ có cái bình sứ trắng mà thôi.

      Đội ngũ đưa gả này nhân số đông đảo, mỗi người đều mặc hồng y, bên hông thắt vải trắng. Ở phía sau đội ngũ dài, đoàn xe trầm mặc theo, khách khứa ngồi trong xe tham gia hỉ yến, mọi người mặc tây trang và váy áo màu đen, trước ngực bên trái đeo hoa trắng.

      Xuyên qua đường Túc Giang, đội ngũ chậm rãi tiến vào đường sơn đạo hẻo lánh, cuối cùng tiến vào mảnh rừng rậm. Phía sau khu rừng này, là cổ trạch Tần thị thần bí vô cùng, mấy ngàn năm trước Tần thị tụ cư ở chỗ này. giờ tộc nhân Tần thị số lượng đông đảo, phân tán ở các khu, nơi này liền trở thành tổ trạch Tần thị, khu từ đường của bọn họ.

      Mỗi năm, chỉ có tháng giêng mới cho phép bộ phận tộc nhân Tần thị cổ trạch, hôm nay cửa chính mở rộng, náo nhiệt chưa từng có.

      Từ trong sơn đạo đầu rừng rậm, hai bên con đường đốt đầy đèn lồng màu đỏ, tựa như hỏa long uốn lượn ở trong núi. sơn đạo ngày thường bóng người còn hiếm thấy lại có các loại siêu xe nối đuôi, tiến độ thong thả, lại ai thúc giục.

      Qua vô số cổng lâu cột đỏ nặng nề, tiến vào phạm vi cổ trạch, tới nơi này rồi, người càng ngày càng nhiều, rốt cuộc có vài phần cảm giác náo nhiệt làm tiệc mừng hôn lễ. Nhóm tộc lão Tần thị đức cao vọng trọng, các tộc nhân Tần thị ngày thường phân tán ở các nơi bận rộn, tất cả đều đến đông đủ, mỗi người mặt đều treo cười, nâng ly đối chén, giọng cười.

      Cổ trạch thanh lãnh yên tĩnh to như vậy đèn đuốc sáng trưng, loại cảm giác cũ kỹ lành lạnh này đều bị xua tan ít. Những người trẻ tuổi từ trước có cơ hội tiến vào cổ trạch tộc Tần thị tò mò mà nhìn ngắm, thường thường suy đoán phen điện thờ tận cùng bên trong cung phụng thị thần là cái dạng gì.

      Đây là hỉ yến giống bình thường, do thị nữ và nhóm tộc lão chủ trì, thấy hai vị tân nhân. Bọn họ tự mình cử hành lễ nghi rất long trọng, đem bình sứ trắng được hỉ kiệu đưa tới đặt vào chỗ tối cao trong từ đường, lại cung lên cái bài vị nền đen chữ đỏ.

      Đại lễ hạ màn, tới rạng sáng gần ba giờ, nhóm tộc lão tuổi lớn đều có chút buồn ngủ, ngồi ở trong phòng nghỉ uống trà nghỉ ngơi.

      lão nhân gầy bưng trà cảm thán : “Nhiều năm như vậy, nghĩ tới lúc sinh thời còn có thể thấy thị thần cưới vợ.”

      “Còn phải sao, Tần thị chúng ta nhiều đời như vậy, chỉ sợ cũng chỉ chúng ta thế hệ này đặc thù nhất.” vị lão nhân khác cười ha hả .

      “Nhưng mà sao thị thần đột nhiên chọn xong thê tử, vậy cũng quá nhanh, tôi nghe thị nữ thị thần phân phó muốn cưới vợ, thiếu chút nữa sợ tới mức gặp tổ tông trước thời gian.”

      “Là quá đột nhiên, tôi cũng biết thị thần chọn dạng người gì, cũng biết khi nào có thể trông thấy.”

      “Lão nhân gia ngài muốn chọn ai chọn, cái lão già này, ông còn cho là con cháu ông muốn cưới vợ sao? Thanh tỉnh chút, thị thần lấy vợ, vị kia cũng là lão tổ tông của chúng ta, luận bối phận mọi người gặp đều phải dập đầu.”

      “Ai, ông gấp cái gì, đạo lý chúng ta đều biết, chỉ tò mò mà thôi, ông xem Trương thị, Hàn thị, Ngụy thị…… Bọn họ thị thần mấy nhà kia đều sớm chọn người, chỉ lão tổ tông nhà chúng ta đây mấy ngàn năm vẫn động tĩnh, giờ bỗng nhiên có động tĩnh, còn để chúng ta tò mò a.”

      chỉ nhóm tộc lão này, những người trẻ tuổi còn ở trong tiệc mừng sinh động bên ngoài kia càng thêm tò mò, thậm chí còn có mấy người gan lớn uống chút rượu, muốn trộm mò vào điện thờ xem.

      “Nháo động phòng phải truyền thống sao, thị thần lão nhân gia ngài hôm nay đại hỉ, hẳn là động thủ đâu?”

      “Đúng vậy đúng vậy, luận lên chúng ta đều là con cháu, thị thần hẳn là so đo với chúng ta, sợ cái gì!”

      Đáng tiếc mấy tiểu tử hỗn đản lơ mơ còn chưa ra khỏi sân hỉ yến, bị những bảo tiêu thủ vệ làm hết phận đưa trở về, lại bị hai thị nữ xụ mặt giáo huấn trận.

      Ở trong điện thờ an tĩnh nhất trong toàn bộ sân, mành đổi thành màu đỏ, bố trí thành hỉ đường. Bên trong bóng người, duy độc khói hương lượn lờ, thần tượng bằng sứ thần đài phủ tầng vải đỏ.

      La Ngọc An nghe thấy hỉ nhạc náo nhiệt, tiếng nhạc càng ngày càng gần. Vốn dĩ nàng đần độn ở bờ sông, nước sông đen nhánh bất tri bất giác ngập nửa thân mình nàng, dần dần làm nàng quên rất nhiều việc, chỉ đờ đẫn vào chỗ nước sâu. Trong tiềm thức nàng biết mình hẳn là về phía trước, thoát ly hết thảy phiền não đời này.

      Nhưng hỉ nhạc nhiễu người, giống sợi dây buộc vào tâm thần nàng. La Ngọc An thoáng thanh tỉnh, bỗng nhiên thấy mặt sông xuất rất nhiều sơn trà màu đỏ, đóa lại đóa, từ thượng du trôi xuống. Nàng theo con đường sơn trà đỏ tạo thành bơi lên , tới chỗ bờ sông, được hỉ kiệu sớm chờ đợi ở nơi đó mang .

      Hỉ kiệu lung lay, như dẫm đám mây. Nàng chỉ cảm thấy lâu lâu, trong hoảng hốt tiếng nhạc và đồ vật khác bên cạnh đều biến mất, nàng tới nơi thực an tĩnh. Cúi đầu nhìn lại, quần áo người biến thành hỉ phục váy đỏ phức tạp, trong tay còn bưng cái bình sứ trắng.

      Đây…… Đến tột cùng là chuyện thế nào? phải ta chết sao? La Ngọc An vẫn cứ cảm thấy mờ mịt.

      Trong bóng tối xuất chút ánh sáng nhạt, ra tòa thần đài nàng vô cùng quen thuộc, còn có tòa thần tượng thần đài. Thần tượng nứt ra khe hở mang theo biểu tình bất biến được vẽ nên, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :