1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (update C105/154)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 86: Em đừng hòng trốn

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Ngày hôm sau, mấy người nghỉ ngơi suốt đêm lần lượt bắt đầu công việc tại của mình.

      So với ba người kia, Thương Bích Lạc cùng Hạ Hoàng Tuyền ngược lại có vẻ cực kỳ thanh nhàn, cái này làm cho mấy người kia có phần khó chịu, đặc biệt là lúc những người khác phải bôn ba bên ngoài, lại nằm nệm êm phơi nắng ngoài ban công.

      nghĩ gì thế?”

      Hạ Hoàng Tuyền chống cằm nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía thanh niên kéo đệm mềm tới: “À... nghĩ chúng ta nhàn rỗi như này có phải tốt lắm , cứ cảm thấy như ăn cơm trắng* ấy.”

      *ăn cơm trắng này có nghĩa là ăn mà làm, ăn miễn phí của người khác, ăn trả tiền, hiểu gọn là ăn ngồi rồi.

      Thương Bích Lạc thả đệm trong tay xuống, rồi ngồi lên: “Hưởng thụ chút thanh nhàn này , sau này đến phiên em diễn vở kịch lớn.” Đương nhiên, đối với cũng vậy.

      “...Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, đại khái đoán được tiếp theo mình phải làm gì, gánh vác trách nhiệm tương ứng với sức mạnh. nhìn biểu cảm của Thương Bích Lạc: “Tâm trạng tốt?”

      Thanh niên nhướng mày hỏi lại: “Nhìn ra được?”

      nhìn ra mới là lạ.”

      “Vậy em còn nhìn thấy gì nữa?”

      “À,” Hạ Hoàng Tuyền mang vẻ mặt đau khổ thở dài, “Tôi còn nhìn ra đặc biệt tới đây làm phiền tôi.”

      “...” Thương Bích Lạc sửng sốt, sau đó cười khẽ thành tiếng, “ trốn nữa?”

      “Trốn được chắc?” trừng mắt nhìn thanh niên bên cạnh chút khách sáo, “Tôi còn biết rất , ưu điểm duy nhất của là da mặt dày!”

      Thương – da mặt dày – Bích Lạc bất ngờ gật đầu: “Vì để phụ kỳ vọng của em, tiếp tục cố gắng.”

      “...Đừng có cố gắng theo hướng đáng sợ thế được ?!”

      Sau khi gào xong, đột nhiên cúi đầu, hình như tự hỏi nên gì tiếp đây, ngẫm nghĩ rồi hai má bỗng đỏ lên, Thương Bích Lạc vốn định mở miệng lại thấy suy nghĩ khẽ chuyển, chọn im lặng, nhìn chăm chú vào biến đổi đầy “bí mặt , cảm thấy cảnh này khá là đáng .

      Đối với người quan sát mà , quá trình tự hỏi của phải đơn giản hay nhạt nhẽo –– thấy bối rối gãi tóc, sau đó lại gãi gãi má, tiếp đó như oán hận mà lẩm bẩm câu “ là!” rồi lại duỗi tay đập đệm mềm dưới người.

      Sau khi lặp lại nguyên hành động đó thêm hai lần nữa, giống như hạ quyết tâm, lấy khí thế quyết quay lại đầy mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào !

      Đôi mắt dị sắc kia giống như ánh mặt trời buổi sớm mai, xuyên qua bóng tối trước bình minh, khoảng khắc Thương Bích Lạc đối diện với ánh mắt ấy bỗng thấy tim đập hẫng nhịp, sau đó dần lạc nhịp. có dự cảm, giống như thay đổi từ đêm sang ngày, giữa bọn họ như có thứ gì sắp thay đổi.

      Thương Bích Lạc cảm thấy mình như tù nhân từ bỏ giãy dụa, chờ đợi ngày phán quyết sắp tới quyết định số phận của mình –– mọi thứ dường như bị kiểm soát bởi đối phương, đó là trải nghiệm cực kỳ mới lạ với .

      “Tôi cảm thấy...” Bị nhìn chằm chặp như thế, môi hồng khẽ mở, chậm rãi ra, như bộ phim tua chậm, thế nên mỗi chữ đều nghe cực kỳ , “Có lẽ tôi...”

      Đáng giận là, tới đây thế mà lại ngắt.

      “...” Thương Bích Lạc bỗng nhiên nhớ tới câu trước đó của –– Quần cũng cởi rồi lại cho nhau xem cái này? cảm thấy có lẽ hiểu được tâm trạng lúc đó của rồi.

      “A a a!!!” Hạ Hoàng Tuyền gào tiếng, chú ý tới sắc mặt quái dị của Thương Bích Lạc, lập tức càng thêm bất mãn, giơ tay, quen cửa quen nẻo thụi cho đấm, “Biểu cảm đó của là sao? Cho tôi chút thời gian ấp ủ tình cảm chết à?!”

      “Em xấu hổ?” Giọng điệu nghi vấn.

      “Ai, ai xấu hổ!”

      “Em xấu hổ.” Giọng điệu chắc chắn.

      “Tên khốn này! tôi xấu hổ mà!” Hạ Hoàng Tuyền xách cổ áo Thương Bích Lạc, bối rối quát lên, “Còn phải là cẩn thận thích thôi à? cho rằng tôi dám ...” thanh dừng bặt, gương mặt của đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, cả người lại như con cua hấp vừa được vớt ra.

      Người nào đó bị “kẹp” bỗng nở nụ cười mỹ mãn: “Em rồi.”

      “...”

      “Em .” Tiếp tục bổ đao.

      “...”

      “Em...”

      “Câm miệng!” Bị ép tới cực điểm, ngược lại bình tĩnh lại, buông cổ áo thanh niên, hừ tiếng, “Tôi sao? Hơn nữa, trọng điểm phải là cái này.”

      Thấy ánh mắt đối phương đột nhiên thay đổi, lòng thanh niên nổi lên tia dự cảm xấu, hơi nhíu mày, nhìn về đối phương: “Như vậy, em cho rằng trọng điểm là gì?"

      “...” Hạ Hoàng Tuyền quay mặt , bỏ qua ánh mắt của đối phương, “Tuy là em thích , nhưng em vẫn cảm thấy, chúng ta đừng tiến thêm bước nữa tốt hơn.” Giọng điệu có vẻ thong dong, nhưng bàn tay giấu sau lưng của dần nắm chặt đệm, siết chặt.

      Khi dự cảm xấu thành thực, Thương Bích Lạc ngược lại còn quay về bình tĩnh, về điểm này bọn họ rất giống nhau. bình thản mở miệng hỏi, “... cần lý do.”

      “Bởi vì...” Hạ Hoàng Tuyền hít hơi sâu, khi lên tiếng lại câu như thế này, “ ra em phải là người ở thế giới này.”

      Tối hôm qua Hạ Hoàng Tuyền lăn qua lăn lại giường, trằn trọc suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn quyết định làm thế. đúng là thích Thương Bích Lạc, thể trốn tránh thực mà cũng định trốn, bởi vì có thể lừa gạt bất kỳ ai nhưng làm sao có thể dối lòng mình đây. Nhưng nếu kết cục định sẵn là bi kịch, thà đừng bắt đầu có lẽ tốt hơn phải ? Ít nhất khi hai bên chia xa, cảm giác đau đớn chắc hơn ít nhiều, đúng ?

      ràng nhất định phải rời , lại bởi vì “Thích nên muốn tiến tới”, “ cần dài lâu, chỉ mong từng có được”, lấy lý do ích kỷ này mà vô cớ kéo đối phương xuống nước, đúng là vô trách nhiệm hết sức, ... thể làm chuyện như vậy được.

      Nhưng dẫu có từ chối cũng phải cho , cho đối phương lý do chân chính. Vì thế đêm qua hỏi hệ thống số chuyện có liên quan, nhưng kết quả được khả quan... Có số việc bị hạn chế, thể ra, ví dụ như “Thương Bích Lạc đối với chỉ là người trong sách”, hay những thứ có liên quan đến hạng mục công việc của hệ thống cũng được ra.

      ra em tới từ thế giới khác, tuy là nghe rất khó tin, nhưng em . Thế giới của em chưa tới lúc tận thế*, đất nước của em cũng tên là Viêm Hoàng...” Hạ Hoàng Tuyền chậm rãi kể hết, cố gắng giải thích trong phạm vi có thể.

      *dành cho bạn nào để ý, mạt thế ra là tận thế, chữ mạt có nghĩa là cuối.

      rất nhiều rất nhiều, như là muốn khác biệt của thế giới này với thế giới ban đầu của mình trong lần, để có được tin tưởng của đối phương. Ngoài ra... còn cho Thương Bích Lạc, dù cùng đến từ thế giới khác, nhưng thế giới của hai người vẫn hoàn toàn khác nhau.

      Nhưng mà lại nhận được câu ––

      “Cho nên?”

      “Cho nên?” Hạ Hoàng Tuyền ngây người, đây là câu trả lời quái dị gì?

      Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào hãy còn ngơ ngác, thở cái: “ ra cũng tới từ thế giới khác...”

      “...Hả?”

      “Tuy nghe như dối vậy, nhưng nếu theo lời em , chắc là có thể phân biệt, thế giới ban đầu của ...”

      Hạ Hoàng Tuyền cẩn thận lắng nghe lời tự thuật của Thương Bích Lạc, mặc dù biết đối phương thông qua sách, nhưng những gì sách tiết lộ luôn chỉ có phần của thế giới, từ ngữ toát ra từ miệng của thanh niên bổ sung vào phần thiếu hụt của thế giới.

      Giờ nghĩ lại, đúng là thể tin nổi.

      Bọn họ ràng ở thời gian lẫn gian khác biệt, nhưng lại gặp nhau ở thế giới này theo cách đầy kỳ diệu, đường đến hôm nay.

      “Em biết ? Trước giờ chưa bao giờ tin tưởng thứ gọi là ‘vận mệnh’, hơn nữa còn khịt mũi coi thường những người bị ám ảnh bởi cái này.” Thương Bích Lạc vươn tay, chậm rãi xoa xoa gương mặt của .

      “Vậy giờ tin rồi?”

      , vẫn tin.”

      “...Này.” Cho dù dưới tình huống như này, Hạ Hoàng Tuyền vẫn kiềm được cái suy nghĩ muốn chửi người, “Vậy câu vừa của là có ý gì?”

      “Nếu tin vào vận mệnh sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, phải cũng giống với việc tin vào lời em , ngày nào đó nó khiến đôi mình chia lìa.”

      “...”

      “Thứ gọi là vận mệnh, chính là vạn vật từ lúc bắt đầu xác định theo quỹ đạo từ sinh tới diệt. Em cảm thấy cách này thế nào?”

      “Cứ cảm thấy...có chút lươn lẹo, chỉ dùng câu có thể dễ dàng xóa bỏ rất nhiều chuyện. Kết quả tốt hay tạm thời , ngay khi quay về từ thất bại* liền , ‘Cái này phải lỗi của tôi, mà là số mệnh định, tôi có cố gắng thế nào cũng vô dụng’.”

      *bản gốc là sát vũ nhi hồi: câu này mô tả quay lại sau thất bại, là thành ngữ của TQ.

      “Chẳng lẽ em thế sao?”

      “...” Tuy định thừa nhận, nhưng Hạ Hoàng Tuyền biết, Thương Bích Lạc sai. đúng là cũng như vậy, cái gì cũng chưa thử, hoặc nên , còn nghĩ tới muốn làm, chỉ cảm thấy, “Số mệnh định đôi ta ngày nào đó phải xa rời”, cho nên dễ dàng ngầm chung quyết định.

      Thương Bích Lạc vuốt ve gương mặt trong bàn tay, tiếp: “ từng nghe kiểu giải thích khác về vận mệnh.”

      Hạ Hoàng Tuyền chớp chớp mắt, cầm bàn tay chạm lên gương mặt mình: “Là gì?”

      “Mệnh do trời định, vận do mình tạo. Cái trước có lẽ sinh ra có sẵn, thể thay đổi, nhưng cái sau lại có thể do mình chọn lựa, nắm chắc. Hợp hai làm , gọi là vận mệnh.”

      “... Em cứ cảm thấy, mình lại bị lừa rồi.”

      “Ồ?”

      “Thế mà em lại vô cùng muốn bị lừa.” Hạ Hoàng Tuyền mím môi, trước giờ vẫn luôn kiên cường, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại lên biểu cảm nào đó giống với yếu đuối, “Em... ra có hơi sợ hãi.”

      Thương Bích Lạc chắc chắn thích thể vẻ mặt này, bất giác vươn tay ôm vào lòng, thấp giọng hỏi, “Sợ gì?”

      Hạ Hoàng Tuyền chống lại hành động của thanh niên, chỉ vươn tay túm chặt quần áo trước ngực , giống như người chết đuối vớ được cọng rơm quý giá, “Em...sợ đau.”

      Đúng vậy, mặc dù hết lần này đến lần khác dùng những lời lẽ có vẻ cao thượng ra chỉ là ra vẻ đạo mạo để lừa gạt bản thân, thuyết phục bản thân, tự thôi miên bản thân, nhưng lòng mình hơn ai hết, chỉ sợ hãi mà thôi.

      Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên thích người như vậy, loại thích này có lẽ còn sâu hơn những gì mình tưởng. Muốn bên nhau đến cỡ nào, lại càng nỡ đối mặt với chia ly vào ngày đó bấy nhiêu, chuyện này chỉ cần nghĩ tới thấy vô cùng đau đớn, nếu như có ngày phải đối mặt, như thế nào? Đến lúc đó nếu tình sâu thêm, có phải nỗi đau cũng tăng thêm vài phần?

      giống như người chưa bị tiêm bao giờ, nên cực kỳ sợ mĩ tiêm sắp đâm vào tay mình. Nếu từng bị tiêm còn đỡ, như vậy ít nhất có thể dự đoán tối thiểu về cơn đau này, nhưng vấn đề là hoàn toàn có bất kỳ kinh nghiệm gì với chuyện này, cho nên cách nào đoán được cơn đau đạt tới mức độ nào.

      vô cùng vô cùng sợ.

      Ký quái sao? Buồn cười sao? Đáng xấu hổ sao?

      Hạ Hoàng Tuyền biết, người kiên cường mấy khi đứng trước tình cũng có lúc cúi đầu xưng thần, nếu có, vậy là chưa đủ sâu.

      chỉ đơn giản làm điều này theo bản năng.

      Thanh niên cúi đầu, nhàng hôn nên trán , những lúc như thế này, đáng ra nên dịu dàng an ủi : “Đừng sợ.” nhưng câu ra lại là, “Vậy đau cùng nhau .” Sau khi xong, cong cong khóe miệng, tay ấn đầu vào ngực mình, ôm chặt, sâu.

      Sau khi bị che hết mặt im lặng được lúc, đột nhiên khóc òa lên, vừa gào khóc, vừa nghẹn ngào quát, “Tên khốn nhà , còn dám ích kỷ hơn chút nữa ?” Thương Bích Lạc hít hơi sâu, rồi lại từ từ thở ra, cảm nhận mảnh áo trước ngực dần bị nước mắt thấm ướt, giọng nhưng vẫn từng câu chữ, trả lời lại, “Dám. Cho nên, em đừng hòng trốn.”

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 87: Chức tránh chính của bạn trai là ăn đập

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Người bình thường có kinh nghiệm thế nào?

      Đương nhiên là khi làm chuyện nào đó, lúc xảy ra chuyện có cảm giác gì, nhưng sau khi xong hết lại bắt đầu xoắn xuýt, ngừng nghĩ “Sao lúc ấy mình lại muốn làm vậy? Đầu óc hỏng rồi hả? Nếu làm tốt rồi!” Càng nghĩ càng hối xanh ruột.

      –– Vâng, Hạ Hoàng Tuyền lúc này ở trong trạng thái này đấy.

      sai, hối hận rồi!

      Ôm tên Thương Bích Lạc khóc nhè gì đó, quá phi logic!

      Có thể giết người diệt khẩu ?! Hình như được, hay là dùng nắm đấm đập đầu , đập cho tới khi mất trí nhớ luôn? Hình như cũng được nốt.

      Cứ như vậy, trong góc u tối ai biết, bàn tay ác ma dần vươn tới... ràng có khả năng! Hạ Hoàng Tuyền lại tuôn lệ đầy mặt, vì sao lại có đạo đức quan cơ chứ?

      *đạo đức quan này liên quan đến tam quan (nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan), chữ quan ở đây là quan niệm.

      Cũng vào lúc đó, Thương Bích Lạc lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu vào mắt, có vẻ có thay đổi gì, sao mình bỗng dưng lại thấy lành lạnh nhỉ? Đây là thời tiết tốt hiếm có của mùa thu, ánh nắng ấm áp, gió to chưa tới, nếu nguyên nhân phải do khí hậu, vậy chính là... cúi đầu, nhanh chóng phát nắm tay kia cứ nắm chặt rồi lại thả lỏng, lỏng rồi lại chặt, ràng là nóng lòng muốn thử nắm đấm.

      Nhưng ngay tức , hiểu suy nghĩ của , rồi sau đó... biết nên gì, bất chợt, ý xấu đột nhiên nhảy ra, dụ dỗ ngo ngoe rục rịch.

      cong cong khóe miệng, nâng tay vỗ vỗ đầu người trong ngực mình: “Khóc đủ chưa?”

      Quả nhiên, giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, lập tức xù lông, “Meow” tiếng rồi ngẩng đầu vặn lại, “Ai, ai khóc chứ!”

      Thương Bích Lạc “à” tiếng đầy ý vị thâm trường, hơi nghiêng người dựa vào tường, trêu đùa hỏi: “Vậy mặt em là cái gì?”

      “... Cái này là mồ hôi! sai, là mồ hôi!” Để tăng cường thêm sức thuyết phục, Hạ Hoàng Tuyền vươn tay quạt quạt gió, làm như mà gật đầu, “Ừm, thời tiết hôm nay nóng ghê.”

      “...”

      “Vẻ mặt đấy của là sao đấy?!”

      “Đợi...”

      Vì thế, Thương Bích Lạc lại bị đánh, đây đúng là câu chuyện xưa đầy bi thương, xin thắp cho cây nến.

      Đánh người xong, Hạ Hoàng Tuyền lau mấy giọt mồ hôi toát ra trán, sau đó còn đưa tay tới trước mặt Thương Bích Lạc, cho xem, mặt nghiêm túc : “Xem , trời hôm nay quá nóng.”

      Thương Bích Lạc vốn phơi thây bỗng kiên cường bò dậy: “...Mồ hôi của em còn chảy ra từ khóe mắt à?”

      “Đương nhiên!” Trong truyền thuyết, cặp nam nữ khi kết hôn, ngoại hình và tính cách càng ngày càng giống nhau, mặc dù Hạ Hoàng Tuyền kết hôn với Thương Bích Lạc, nhưng hình như từ lúc xác nhận quan hệ, vô cùng ổn khi học được cái thói “vô sỉ”, “Còn ứa ra từ mũi được đấy!” Hít hít mũi chứng minh.

      Thương Bích Lạc nỡ nhìn thẳng, quay mặt , lấy cái khăn tay từ trong túi áo, đưa tới trước mắt đối phương, “Lau !”

      “Ồ.” vô cùng tự nhiên nhận lấy.

      Người bình thường đều biết, nước mắt kèm với nước mũi, theo cách văn bản chút là “Trong mắt người có đường lệ thông với khoang mũi, khi bạn khóc, nước mắt tăng lên, phần vào khoang mũi thông qua đường lệ. Nó trộn với chất nhầy do niêm mạc mũi tiết ra và chảy ra ngoài.” Đương nhiên, dù có dễ nghe nó cũng chẳng thay đổi thành Jinkela được! Dù có là mỹ nữ xinh đẹp khi khóc cũng tránh được chuyện này, và đương nhiên phụ nữ bạo lực cũng chẳng ngoại lệ.

      Nhưng mà...

      Sau khi lau xong, Hạ Hoàng Tuyền có phần bất mãn : “Cái biểu cảm ghét bỏ của là sao đấy hả?” Chị họ sai, đàn ông có được còn quý trọng nữa, đều là mấy tên khốn đầy thói hư tật xấu! nghiến răng , “Trước kia WC có rửa tay, em cũng đâu chê !”

      Người nào đó bị lên án có xúc động muốn hộc máu, cái loại quá khứ tồi tàn này ràng nên quên có phải tốt hơn ? Ai biết đối phương thuận theo, buông tha mà còn nhìn chằm chằm , Thương Bích Lạc đỡ trán, “Đó là bởi vì em có cho cơ hội rửa tay đâu?” Trực tiếp khiêng luôn.

      “Câm miệng! Đó là vì em cứu , còn phải chịu đựng bệnh sạch giúp xách quần, phải cảm ơn em mới đúng!”

      người em có thứ tên là bệnh sạch à?” Thương Bích Lạc nhìn cái khăn tay đáng thương bị vò thành cục, đau lòng dời mắt, “Hơn nữa đừng tiếp tục đề tài này nữa được ?”

      ghét bỏ em!”

      có.”

      ghét bỏ em.”

      có.”

      ràng là ghét bỏ em.”

      “... Được rồi, ghét bỏ em.”

      “Khốn nạn!”

      “Đợi...”

      Vì thế, Thương Bích Lạc bị đập thêm trận nữa.

      hiểu ra rồi –– tự cho là sau khi quan hệ thay đổi dễ bị ăn đòn đều chỉ là giấc mộng viển vông, chi bằng ngược lại, tỷ lệ bị đánh còn tăng thêm rất nhiều –– ở bên người ngạo kiều khá tình thú, ở bên người có giá trị vũ lực nghịch thiên chả khác nào “chết”.

      Lại thắp thêm cho cây nến!

      Chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà bị tẩn hai lần, hơn nữa xuống tay hình như càng ngày càng nặng, cho dù là Thương Bích Lạc cũng có chút khó chịu, rồi lại nhìn dứ dứ nắm tay, nhướng mày hỏi , “Sao? có gì bất mãn hả?”

      “...” Bởi vì có được đáp án chính xác nên trong lòng hơi thiếu chắc chắn, Thương Bích Lạc quyết định áp dụng cách uyển chuyển hơn, “Tay em có đau ?”

      “Có hơi đau, da dày quá mà.”

      “...”

      “Hết cách rồi, ai bảo quan hệ của chúng ta khác nhau đây này?”

      Thương Bích Lạc càng đoán được suy nghĩ: “... Cái này liên quan gì đến khác biệt quan hệ?” Hơn nữa, phương hướng chuyển biến cứ sai sai.

      “Đương nhiên có liên quan rồi.” Hạ Hoàng Tuyền giơ hai ngón tay, “Chị họ từng với em, thứ như bạn trai chính là dùng để đánh, hơn nữa nhất định phải đánh đánh lại, mắng cãi lại! Cho nên lúc nãy, nửa là “đắc tội với em” nên bị đánh, nửa còn lại là làm “bạn trai” nên bị đánh.” Dứt lời, quơ quơ cánh tay, “Đúng là có hơi đau, nhưng mà dù có mệt mỏi em cũng kiên trì.”

      “...” Bà chị họ này ra rất hận đúng ? Mới có thể truyền lại kiểu đương vặn vẹo thế này! Thương Bích Lạc đành lòng nhìn, che mặt lại, “ ra, em có thể cần kiên trì.”

      ghét bỏ em.”

      “... Được rồi, em kiên trì tiếp .”

      “Em !”

      “...Cố lên!” Giờ xin chia tay được ?

      “Đúng rồi, chị họ còn , nếu chia tay nhất định phải là em ra trước, đương nhiên, trước cũng được, nhưng nếu bị đánh chết cũng đừng trách mình xui xẻo, cũng đừng trách cuộc sống.

      Thương Bích Lạc bị sặc, ho hai tiếng: “ có thể hỏi chuyện ?”

      Hạ Hoàng Tuyền chớp mắt, gật đầu: “Có thể, hỏi .”

      “Chị họ của em, có bạn trai chưa?”

      “Có rồi, trẻ tuổi đẹp trai còn biết vâng lời.” Hạ Hoàng Tuyền khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khát khao, “Nghe ấy ma thần xuyên từ thế giới ma pháp tới.”

      “Em tin?”

      tin.” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, trả lời chút do dự, nhưng ngay sau đó, lại , “Nhưng mà, có thể khiến chị họ em mặt ngập tràn hạnh phúc ra câu này, phải là vì đối phương tiếp thêm tự tin à? Từ góc độ này mà , khiến người ta hâm mộ mà.” Dứt lời, hai tay chống nạnh, nghiêm túc nhìn về phía Thương Bích Lạc, “ còn kém xa lắm, hừ.”

      Boss quân từ khi có ký ức tới nay vẫn luôn tự tin, bỗng cảm thấy bối rối, mình có chỗ nào tốt chăng? Mình kém cỏi đến vậy à? Mình...

      “Tuy là mặt tệ, nhưng mà,” ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm, vô cùng bối rối , “ cảm thấy sau này em nên giới thiệu thế nào?” bắt đầu mô phỏng tình huống trường ––

      “Chào mọi người, bạn trai tôi là tên tội phạm xuyên từ thế giới khác tới đây.”

      1 đòn!

      “Hoặc là, bạn trai tôi xuyên từ thế giới khác tới, ấy có khuynh hướng chống đối xã hội và chống con người, còn là người siêu cấp hẹp hòi, mọi người phải cẩn thận, a ha ha ha...”

      2 đòn!

      “Nhìn kiểu gì cũng thấy mất mặt ?”

      “Thần bổ đao” công kích!

      xong, tuyệt vọng, ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, “Trời xanh hỡi, sao con lại thích kiểu người ngoại trừ cái mặt chẳng có lấy cái ưu điểm nào như thế này?”

      kích trí mạng!!!

      Thương Bích Lạc thở dài, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Trong lòng em, tệ đến thế à?”

      “Đúng vậy.”

      “...”

      “Có điều,” Hạ Hoàng Tuyền ho tiếng, hơi sát mặt lại, “Dù sao em cũng khá hơn là bao...” vẫn rất biết mình là ai, nhưng mà, cho dù ngay cả như vậy, vẫn túm chặt tên khốn kia bỏ, biết nên là ánh mắt quá kém hay mắt nhìn hỏng rồi, “ mặt ý nghĩa nào đó, chúng ta vẫn rất xứng đôi phải sao?”

      Thương Bích Lạc bất lực nhìn về phía , cũng hơi cúi mặt lại gần, chóp mũi đối chóp mũi: “Lang tiên sinh và Bái tiểu thư à?”

      *giải thích câu : Ngày xưa con lang con bái phải dựa nhau mới được, lìa nhau ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái. Vd như lang bái vi gian (cùng dựa nhau làm bậy), ngoài ra chật vật khốn khổ cũng gọi là lang bái.

      “Đúng đấy.” Hạ Hoàng Tuyền nhàng gật đầu, rồi dùng mũi đụng mũi đối phương, “Còn đau ?”

      “...Vẫn còn.” Mỗi lần bị đánh liền tự động chữa khỏi gì đó, nếu thực giống như trò chơi mà Ngôn Tất Hành , khi tích đủ “độ thuần thục” có thể lên level, vậy nhất định là dị năng giả đầu tiên đạt max level.

      cười khẽ tiếng, đột nhiên nghiêng đầu, đôi môi hồng hào mềm mại nhàng hôn lên khóe miệng thanh niên: “Giờ còn đau ?”

      Thương Bích lạc bất thình lình bị “bánh nhân thịt” đập đến ngu người, phải vì quá ngu, mà là... Đây là đầu tiên thể hành vi thân mật như vậy với , cảm thấy, nụ hôn có vẻ mềm này quá mức tốt đẹp –– giống như giây trước còn bị dây thừng trói chặt treo giữa trời, giây tiếp theo dây thừng bỗng dưng bị đứt, cả người rơi thẳng vào trong vại mật phía dưới.

      Từ đầu đến chân đều bị mật bao phủ tới choáng.

      nhìn vào đôi mắt gần trong gang tấc của , trong đó có chút ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, còn có tia nghịch ngợm, thanh niên nhịn được, cười khẽ ra tiếng, “Ừ, vẫn còn chút.”

      Thêm nụ hôn.

      “Giờ sao?”

      “Hình như vẫn còn chút.”

      Lại thêm cái hôn.

      “Lần này sao?”

      “Ừm...”

      “Dám còn đau, em đánh đấy!”

      “... Đau.”

      “Này! theo khuynh hướng M đấy hả?”

      Thương Bích Lạc nhìn trời, mình có khuynh hướng M à? Bản thân hình như phải, giờ... ra chính bản thân cũng , chỉ có thể khẳng định là, nếu mỗi lần bị đánh xong đều có “an ủi”, như vậy bị đánh hình như cũng phải chuyện xấu lắm?

      Nếu Hạ Hoàng Tuyền mà nghe được suy nghĩ trong lòng của , chắc chắn gào to: “ cái quỷ ấy! Căn bản chính là vậy, được ?!”

      Nhưng mà, nếu xét tới cùng, rốt cuộc là ai đáng trách đây?

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 88: Ai giỏi kéo thù hận hơn !

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Rất nhanh, tình huống trong thành phố đúng như lời Thương Bích Lạc dự đoán, cho dù là dị năng giả hay là dân chúng bình thường, đều có suy nghĩ khác nhau, hiển nhiên bắt đầu hành động.

      Theo ý chí chung của mọi người, thay đổi lịch sử này tuân theo hai quy luật cơ bản:

      , cho dù người dân thành phố lựa chọn ra sao đều phải tuân theo nguyên tắc tự chủ tự nguyện;

      Hai, nghiêm cấm dị năng giả sử dụng sức mạnh ức hiếp dân chúng bình thường, người vi phạm phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.

      Trước khi chưa xuất dị năng giả, tất cả mọi người đều liều chết chạy trốn từ phía nam tới đây, có ai có tư cách được sống sót hơn ai. Có lẽ bây giờ xuất kẻ mạnh, nhưng có nghĩa là bọn họ cao quý hơn mọi người, được quyền ức hiếp người khác.

      Cùng lúc Hạ Hoàng Tuyền bắt đầu tụ tập dân chúng, bên quân đội cũng đồng thời điều động những dị năng giả –– có số người lựa chọn gia nhập quân đội, cũng có số người chọn qua bên Hạ Hoàng Tuyền, số người khác chọn bất động, đương nhiên, cũng có số kẻ chọn tụ tập tự phát... Nhiều hướng chọn lựa, nhưng chắc chắn rằng, tình thế “ nhà độc tôn” trong thành phố này hoàn toàn bị thay đổi.

      Tô Giác với nhóm Thương Bích Lạc trông như đấu đá nhau, nhưng ra chỉ tiến hành hồi “quan dân thông đồng” tự hiểu trong lòng mà ra. Sau đó, tình thế này này biến thành cái gọi là “thế vạc ba chân”. Mọi người đều biết, hình tam giác vốn ổn định, ba bên cùng đối nhau vĩnh viễn khiến người ta yên tâm hơn so với hai bên giằng co. Nhưng lại ít người biết được, trong đó có hai chân vạc sớm chụm với nhau, ngắn gọn là bọn họ chiếm ưu thế và vị trí áp đảo tuyệt đối.

      Đương nhiên, bản thân dị năng giả cũng phải được lợi gì.

      lực lượng chủ lực xứng đáng trong tương lai, bọn họ được hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn dân chúng bình thường mọi phương diện –– được phân cho tiểu khu riêng biệt, điều kiện sinh hoạt hậu đãi, khẩu phần vật tư phong phú, v.v. –– theo ý nghĩa nào đó mà , những người này thực bước nhảy vọt, chân chính đứng đỉnh của thành phố này.

      Đương nhiên nếu hưởng quyền lợi, cũng đồng nghĩa với việc gánh trách nhiệm xứng đáng, nghĩa là vào ngày nào đó, nhiệm vụ mà họ phải tiếp cận nguy hiểm hơn bất kỳ ai khác.

      “Ái chà chà, A Thương, chiêu này của cậu cũng độc đấy.” Ngôn Tất Hành khi biết Thương Bích Lạc đưa ra kiến nghị này với nhóm Tô Giác, nhận xét như thế.

      Thương Bích Lạc chỉ nhướng mày cười: “Độc?”

      “... Được rồi, là thông minh!” Ngôn tiểu ca khóc ròng, là, ánh mắt uy hiếp gì đó đáng sợ quá !

      “Ha hả.”

      “...” Đừng cho là tôi nghe ra chửi tôi nhá!

      “Này này, hai người đừng lo ve vãn đánh nữa, ai giải thích cho tôi chút !” Hạ Hoàng Tuyền vô cùng bất mãn vỗ bàn.

      “...” x2

      Mắt thấy ánh nhìn Boss quân sắp giết người tới nơi, Ngôn Tất Hành quyết đoán bôi dầu vào chân chạy biến, “Tạm biệt!”

      “... là.” Hạ Hoàng Tuyền phát túm lấy áo gió sofa ném về phía bóng thanh niên: “Cẩn thận cảm lạnh!”

      “Biết rồi!”

      quay đầu về phía thanh niên còn lại: “Cho nên, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

      Thanh niên ngoắc ngoắc ngón tay với .

      “...” Hạ Hoàng Tuyền thở dài, bước tới sofa, ngồi cạnh người nào đó, cầm tay khoác lên vai, gật gật đầu, “ được rồi!”

      Người nào đó bị làm cho có lệ rất là câm nín, nhưng cũng hiểu giờ mà kiểu gì cũng bị đánh, thế là phải mở miệng : “Em cảm thấy dị năng giả nên được hưởng thụ đãi ngộ ưu tiên à?”

      “Cái này đương nhiên mà?” nghiêng đầu trả lời, “Mặc dù em cảm thấy dị năng giả tài trí hơn người chỗ nào, nhưng có được sức mạnh khác người vì thế có được đãi ngộ giống người thường, đây cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

      “Đúng là như vậy.” Thương Bích Lạc gật gù, khẳng định lại cách của , “Đối với dân chúng bình thường mà , cái này phải chuyện gì khó tiếp nhận, huống chi... Nghe trong thành phố này, còn có người nào đó có thể biến người thường thành dị năng giả.”

      “Cái này...” Thổi tới mức lợi hại như vậy có ổn đấy?

      “Đồng ý điểm này nghĩa là bản thân hoặc người thân bạn bè của mình ngày nào đó có thể hưởng thụ đãi ngộ tương tự, cái này đối với bọn họ có hại gì. Với cả, ai cũng biết, có hưởng thụ phải có trả giá. Giờ bọn họ nhận được nhiều bao nhiêu, tương lai phải đối diện với nguy hiểm bấy nhiêu.” Thương Bích Lạc giơ ngón tay quơ quơ, “Kế tiếp, vấn đề thứ hai là đây, năng lực của dị năng giả thực ra là khác nhau, có mạnh có yếu, có cái thích hợp chiến đấu, có cái , em cho là những người này nên được hưởng đãi ngộ ngang nhau ?”

      “... Cái này, chắc là tùy từng người? Nếu mọi người đều giống nhau, ngược lại cảm thấy có phần công bằng.”

      “Đúng vậy, đa phần mọi người đều có cách nghĩ như vậy, vậy làm thế nào để phán đoạn được độ mạnh yếu trong dị năng của mỗi người? Rồi do ai tới để phán đoán?”

      Đối mặt với vấn đề thanh niên đặt ra, chớp mắt, suy tư: “...Ồ... Quả nhiên, hay là dựa vào nhóm dị năng giả của mình để căn cứ nhỉ? Cứ cảm thấy lời người khác ... đủ tư cách...”

      “Giải thích chính xác.”

      “Nhưng mà... cái này với “độc”, à nhầm, “thông minh” liên quan gì?” Ít nhất cho tới bây giờ, chưa thấy có chỗ nào tốt.

      Thanh niên nhìn chăm chú vào gương mặt tự hỏi đầy nghiêm túc của , hơi mỉm cười, sán lại gần hôn lên gương mặt đỏ bừng kia.

      “...Này! chuyện, đừng có chiếm tiện nghi!” tát đẩy ra.

      “Khụ...” Thương Bích Lạc mặt người dạ thú, à nhầm, nhân mô nhân dạng thanh thanh giọng, tiếp, “Đầu tiên, muốn hưởng thụ đãi ngộ cho những người tài trí hơn người, trước đó nhất định phải báo cáo với “liên minh dị năng giả” về thân phận và loại dị năng của mình.” Bởi vì tất cả vật tư vẫn nằm trong tay quân đội. Đương nhiên, “báo cáo chẳng khác gì gia nhập quân đội” khả thi, đến chuyện có số dị năng giả thích quân đội, vì điều kiện vật chất mà tự nguyện đeo xích chó, Thương Bích Lạc cũng cho phép xảy ra chuyện này –– nếu phải sợ bị ghét, hoàn toàn có thể làm cái chuyện tụ tập dân chúng rồi chạy đánh chiếm kho, cướp vật tư là của riêng này lắm.

      “Tiếp theo, để được các dị năng giả khác công nhận và được đánh giá cao hơn, nhất định phải thể khả năng của mình nhiều nhất có thể, ít nhất cũng phải phô bày được mạnh mẽ ở khía cạnh nào đó.” Ví dụ như gian hay điều khiển thú trong truyền thuyết, tuy rằng đó đều phải dị năng chiến đấu chính thống, nhưng ai có thể phủ nhận tác dụng của nó.

      “Ý là...” Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên lanh trí, chớp chớp mắt , “Bằng cách này, chúng ta có thể tiến hành kiểm tra toàn bộ dị năng giả trong thành phố này, hiểu được mức độ sức mạnh và loại dị năng bọn họ sở hữu.”

      “Em thông minh hơn rồi.” Xoa đầu , “Dù bọn họ chưa chắc gia nhập chúng ta hay bên quân đội, thông tin này chỉ có lợi có hại.” Phải biết rằng, điều chưa biết luôn đáng sợ hơn nhưng điều biết.

      Lần này Tô Giác đúng là bị Thương Bích Lạc lừa cho thảm quá thảm, vì thúc đẩy phương án quyết định, lấy được tín nhiệm của dân chúng, đa phần dị năng giả của quân đội gia nhập liên minh trước (đương nhiên vẫn phải giấu mấy quân bài), nhưng cũng phải lại, bọn họ đồng thời cũng lấy được tất cả tư liệu của dị năng giả trong liên minh. Đồng thời, số người gia nhập quân đội cũng ít, sức chiến đấu thấp, có thể , sau khi “liên minh dị năng giả” vào quỹ đạo, bọn họ có được quyền lên tiếng khá lớn –– tất cả cái này cuối cùng là tốt nhiều hơn xấu, hay xấu nhiều hơn tốt, dưới tình huống trước mặt đúng là khó .

      “Tránh ra!” Ác ôn! Hạ Hoàng Tuyền gãi gãi mặt, đem thắc mắc mình vừa nghĩ tới ra, “Nhưng mà, cho dù là vậy, vẫn có số dị năng giả mang thái độ đứng nhìn hoặc có ý kiến khác, chịu xuất trước mặt người khác, đúng ?”

      Thương Bích Lạc lắc đầu: “Bọn họ quá ít người, khơi nổi sóng gió gì.” hơi nhướng mày, giống như khinh thường, “ đến cùng, mọi người đều là động vật thích tụ tập chỗ, giống như quây quần cứ như cảm nhận được ấm áp vậy, đáng thương lại đáng buồn. Nếu muốn xuất trước mặt người khác cũng tốt, vậy bọn họ tụ tập tốp năm tốp ba, rồi tạo thành đoàn thể.” cười nhạo thành tiếng, “Giữa quần thể với quần thể hiệu ứng đẩy tự nhiên, nếu phải thế lực ngang nhau, tình thế phát triển thành tình huống kẻ mạnh lấn áp kẻ yếu, thậm chí bộ phận nào đó hoặc toàn bộ quần thể bị đối phương hòa tan. Xét tới cùng, đây chẳng qua chỉ là quá trình chinh phục và bị chinh phục mà thôi.”

      Sau kết quả này, trước khi mùa đông giá rét kéo tới, rốt cuộc có bao nhiêu người trong nhóm này kiên trì tới cuối cùng đây? Dẫu sao, theo phát triển của thời thế, người có chút đầu óc biết , điểm tốt khi gia nhập liên minh chỉ có mỗi chút lợi ích nhỏi ngoài mặt –– tinh hạch, săn bắn tập thể, chữa bệnh hậu cần, cùng với... Cứu trợ khi gặp nguy cơ, sức mạnh của tập thể đáng tin cậy hơn so với vài người.

      “Quây quần với nhau vừa đáng thương vừa đáng buồn?” Hạ Hoàng Tuyền co giựt khóe miệng, thẳng tay hất cái cổ tay kia ra, “Vậy đừng có sán lại gần nữa!” Hơn nữa còn thấy sống lưng lành lạnh, tám phần là tên khốn này lại nghĩ tới cái gì xấu xa, đáng khinh!

      “...”

      , đáng thương ?”

      “... đáng thương.”

      “Hừ.”

      Rất nhanh, thế lực ba bên ở thành phố W được hình thành.

      Mà dưới thúc đẩy của Thương Bích Lạc, cái gọi là “liên minh dị năng giả” cũng lần đầu tiên xuất trước mặt mọi người –– hoàn toàn được cấu thành từ dị năng giả, tiến hành kiểm tra đo lường năng lực và phân chia cấp bậc dị năng giả, bảo vệ quyền lợi cho dị năng giả, xây dựng quy định và pháp luật áp dụng cho dị năng giả, theo dõi hành vi của dị năng giả, trừng phạt những dị năng giả vi phạm luật, đồng thời đốc thúc nhóm dị năng giả hoàn thành nghĩa vụ tương ứng.

      Trong đó chiếm vị trí cao nhất là “Hiệp hội trọng tài dị năng giả”, trước mắt... Nhân viên tạm thời bỏ trống, chắc chắn là chức hội trưởng khiến cho ít kẻ có tâm thèm dãi.

      “Thủ lĩnh dị năng giả, kẻ mạnh nhất mới có thể làm được!”

      “Ai nếu phục tới chiến!”

      Đứa trẻ xui xẻo ngay từ đầu kéo hận thù của mọi người, ngoại trừ Hạ Hoàng Tuyền còn ai vào đây?

      Biết chuyện này khổ tả nổi, nhưng vẫn phải căng da đầu làm tiếp ––nghĩ tới chuyện dùng sức người gánh cả ngàn người gì đó, thực quá ngược tâm đấy biết ?!!!
      Mollisac, nhoxbinaTiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ôi trời ơi truyện hay thế này mà tới giờ mới đọc. Đọc lèo tới đây rồi giờ chờ hóng @Tiểu mao thôi
      Tiểu mao thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Sau bao ngày lười biếng cũng lê được cái thây gõ chương mới
      Chương 89: Có được sủng ái của nữ vương bệ hạ khó khăn

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Gió thu hiu quạnh!

      Có cây tả tơi!!

      Sóng lớn dâng lên!!!

      Sóng to ngập trời!!!!

      Chỉ thấy người con mặc áo đen đứng đỉnh mỏm đá, tay trái cầm đao, vạt áo gió dài bay phần phật trong gió...

      “Stop!” Hạ Hoàng Tuyền chải đầu phải khẩn cấp kêu dừng, trừng Ngôn Tất Hành, “ miêu tả cái thứ quái dị gì đấy?”

      “Khi đại hiệp lên sân khấu phải đều là khí này à?” biết Ngôn tiểu ca xới đâu ra cái mũ nồi đen đội lên đầu, bày vẻ đạo diễn suy ngẫm sâu xa, , “Cái này gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, đầu tiên phải lấy khí thế ngập trời áp đảo đối phương, sau đó!”

      “Sau đó tôi và bọn họ cùng bị sóng gió cuốn xuống sông, cảm ơn.”

      “...”

      “Hơn nữa, ở gần sống Đái có cái mỏm đá to nào như miêu tả ? , đúng hơn, chỗ sân khấu solo đúng ra phải là trong thành phố chứ phải bờ sống mới đúng chứ? Tư duy của sao lại có thể phát triển tới hướng đấy được vậy?!”

      “... Hết thuốc chữa.” Ngôn Tất Hành đau thương che mặt lại, “Cái kiểu con có chút tế bào lãng mạn như em đúng là hết thuốc chữa!”

      Hạ Hoàng Tuyền thở dài, vừa khoác áo gió lên người, vừa phản pháo chút ngại ngần, “Nếu là mấy cái tế bào lãng mạn vớ vẩn như vậy em cần!”

      “...” Ngôn Tất Hành muốn hộc máu, nhìn về phía Thương Bích Lạc, lên án: “A Thương! Quản người phụ nữ của cậu !”

      Thương Bích Lạc chỉ liếc mắt nhìn cái, rồi lại tập trung ánh mắt vào việc thắt cái nút áo cuối cùng cho , sửa cổ áo, Hạ Hoàng Tuyền được Hoàng Hậu nương nương hầu hạ vô cùng sảng khoái liếc mắt nhìn Ngôn Tất Hành đầy khiêu khích, nở nụ cười rất chi là khoe khoang, hình như cảm thấy như vậy còn chưa đủ khích tướng, còn vươn tay ôm lây cổ thanh niên, nhón chân in lên mặt “chụt” “chụt” “chụt”...

      Ngôn Tất Hành muốn vứt chén, lại nhìn thấy tên nào đó nhìn như “hiền lương thục đức” lia mắt về phía mình, nụ cười vừa u ám vừa đắc ý –– Khốn ! Khoe tình cảm chết !

      Lửa giận của dâng lên vạn trượng, vứt cái kịch bản trong tay ra ngoài: “Cấu kết với nhau làm việc xấu gì đó đáng ghét!!!...A!”

      Úi? Sao đầu đau thế nhở?!

      “Này, sao chứ?”

      Ngôn Tất Hành đột nhiên lắc đầu, mất hồi mới tỉnh lại từ trạng thái hoảng hốt, thấy khom lưng lo lắng nhìn mình... Khom lưng? Lúc này mới phát mình nằm đất. như vậy là lúc nãy mình nằm mơ? Hình như còn cẩn thận ngã xuống sofa.

      “Ngã bị đau chỗ nào rồi?”

      , sao, chỉ là...” vừa nắm tay để đứng dậy, cái tay khác nhàng xoa xoa đầu, “Vừa mơ thấy cơn ác mộng vô cùng đáng sợ thôi.”

      “Ác mộng đáng sợ?”

      “Ừ...” Sao lại mơ thấy giấc mộng như vậy? cúi đầu nhìn Hạ Hoàng Tuyền cũng cúi người nhặt cái nệm rơi đất, bỗng thấy ngỡ ngàng, giây tiếp theo chợt đối diện với tầm mắt của , chớp chớp mắt, tò mò hỏi, “Giấc mơ ấy như thế nào?”

      “...” biết vì sao, Ngôn Tất Hành bất giác giấu tình huống , trong miệng chạy ra đoàn tàu, “Bị ngàn con khủng long rượt...”

      “Hả, giấc mơ đấy sợ nỗi gì!” Hạ Hoàng Tuyền nghi ngờ liếc mắt nhìn thanh niên cái, trực giác mách bảo rằng đối phương dối, nhưng mà cũng muốn truy hỏi tới cùng, chừng là bị ngàn con khủng long đè... Phi! Làm người ai lại nghĩ thế, chắc chắn là mình bị tên Thương Bích Lạc nhuốm đen.

      “Chuyện đáng sợ phải là sau khi bị rượt đuổi mới đúng.” Chắc chắn người vừa cất tiếng là Thương Bích Lạc, vừa vừa vươn tay “đoạt” Ngôn Tất Hành từ tay .

      “...” Hạ Hoàng Tuyền im lặng nhìn trời, kiểu tư duy của đúng là càng ngày càng giống mà! Đây đúng là hướng phát triển đầy đáng sợ!

      “Ây ây...” Mình lại bị bắt nạt rồi hả? Thanh niên vội chuyển đề tài, nhìn đồng hồ treo tường , “Tới giờ xuất hành rồi.”

      “A, đúng rồi.” Hạ Hoàng Tuyền hít hơi sâu, “Phải thôi.”

      Thương Bích Lạc nắm chặt tay , thấp giọng hỏi: “Căng thẳng à?”

      “Đương nhiên rồi.” kéo hận thù đấy.

      Nhưng mà cũng biết, nếu mình muốn cũng được, nhưng thể trốn tránh. ra hiểu “dị năng” đầy mạnh mẽ của mình là thứ nguy hiểm tới mức nào, giống như ôm vàng mà lẫn trong đám người, nếu đủ sức bảo vệ nhanh chóng bị cướp .

      Bọn họ có nghĩa là biết.

      “Đừng lo, bảo vệ em.”

      ngược à?” nâng cằm, liếc xéo thanh niên, hừ thành tiếng, “Nhìn kiểu gì cũng phải là em bảo vệ mới đúng, hỡi công chúa cao quý!”

      đòn như vậy đủ gãi ngứa cho Thương Bích Lạc, chống khuỷu tay lên tay vịn, bàn tay chống cằm, cười khẽ ra tiếng: “Như vậy, xin hỏi kỵ sĩ đại nhân, ngài có muốn nụ hôn chúc phúc ?”

      “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài!”

      “…” Ngôn Tất Hành đứng cạnh mà lệ tuôn thành dòng, cái cặp đôi ngớ ngẩn bước vào “hình thức hai người đương” này là dư thế nào? Vứt sạch rồi đúng ?

      May quá, đoạn thời gian này dài, nếu muốn đốt đuốc thiêu chết hai đứa này!

      Sau khi ra ngoài, cả đường chiến tranh lạnh.

      Khi ba người tới nơi, ít dị năng giả tới, địa điểm tập hợp mà “liên minh dị năng giả chọn” là nhà thi đấu của trường đại học trong thành phố, trước khi tận thế kéo tới, chốn này cũng coi như trường đại học hạng nhất trong nước, tài chính và sinh viên bao giờ thiếu. Nhà thi đấu lớn nhất trong trường này từng được dùng làm địa điểm thi đấu bóng bàn và các môn thể thao khác, sức chứa khoảng mười ngàn người.

      Lúc này, trung tâm sân vận động được bao quanh bởi hàng ghế khán giả, bởi vì để sau này sử dụng mà nó được dọn dẹp sạch .

      Vừa bước vào cửa, Hạ Hoàng Tuyền cảm nhận được vô số ánh mắt thiêu đốt, mặc dù thấy có hơi chịu được, nhưng cũng biết bây giờ thể để lộ bất kỳ biểu rụt rè nào, tay trái dần nắm chặt trường đao bên hông, ngẩng đầu, nhìn lại những ánh mắt kia chút nao núng, nhìn tới khi ánh mắt đối phương tránh thề bỏ qua!

      phải so mắt đứa nào trừng lâu hơn à? sợ đâu!

      Nhưng theo hiểu biết của , trong mắt những người khác biến thành cảnh tượng khác: Vị Lang tiểu thư trong truyền thuyết mang nét mặt lãnh diễm cao quý, đằng sau có Bái tiên sinh và tên lâu la đồng hành (Ngôn Tất Hành: Tôi phản đối! Phản đối!), chậm rãi vào sân, mặc thân áo gió đen nhánh, trang phục có thay đổi đáng kể gì so với lần trước, nhưng! Đó chỉ là ảo giác!

      ngẩng đầu lên!

      nhìn qua đây!

      Con mắt trái vẫn luôn che bởi bịt mắt giờ để lộ!

      Giữa tròng mắt màu hổ phách là đồng tử màu đỏ, giống như mắt rắn khiến lòng người sợ hãi, hình như vì để tăng thêm sức uy hiếp, thế mà còn quay ra dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chăm chăm mọi người.

      Ánh mắt đáng sợ!

      Sát khí ràng!

      Người phụ nữ này đáng sợ quá!

      Hạ Hoàng Tuyền nên cảm thấy may mắn vì dị năng của mình phải thuật đọc tâm, nếu chắc chắn phun máu. Nhưng mà vậy cũng tốt, giờ biết gì cả, chỉ mình người từ tốn bước tới trung tâm sân vận động, nhóm Thương Bích Lạc dừng bước ở hàng cuối cùng của khán phòng.

      Sân vận động đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, những người chuyện đột nhiên im lặng trong giây lát, hẹn mà cùng chuyển ánh mắt tới thân hình mỏng manh sân, biết có phải áo giác hay , ràng bộ tiếng vang, nhưng hình như có thể nghe tiếng bước chân của , “cộp cộp cộp” dẫm vào lòng mọi người.

      Bước chân vững vàng kiên định, chút run rẩy hay dao động.

      Tới tận khi bước tới giữa sân, mới dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào mọi người.

      Nhưng ra, Hạ Hoàng Tuyền bình tĩnh như những gì người khác thấy, tay trái cầm trường đao hơi siết chặt, sau khi vỗ đao nhằm xoa dịu cảm giác căng thẳng, hít sâu hơi, dùng chất giọng lớn nhưng đủ để mọi người nghe , mở miệng , “Mọi người, ăn cơm chưa?”

      “…” Có mấy người ngã ra đất.

      Ngôn Tất Hành nhịn nổi nữa, bật cười “Phụt” tiếng.

      Thương Bích Lạc nhướng mày, rất hào hứng nhìn tiếp.

      “Tôi biết, các vị phải vì câu này mà đến,” Hạ Hoàng Tuyền để bụng phất phất tay, “Như vậy, chúng ta vứt bỏ mấy thứ nhàm chán vô nghĩ .”

      khi mở miệng, dường như mọi thứ bắt đầu trôi chảy hơn, những lời hay ý tốt nghĩ trước đó đều vứt ra sau đầu, thoải mái phát huy, hơn nữa còn cảm nhận vi diệu rằng, như thế này hình như cũng có gì là tốt?

      “Tôi nghĩ, những người ở đây đều xa lạ gì với tôi, thẳng là, có ít người trong số các vị ở đây từng bị tôi đánh. Tôi biết, hôm nay các vị mang suy nghĩ thế nào tới đây.”

      vừa vừa chầm chậm rút trường đao bên hông: “Muốn hóng náo nhiệt cũng được, muốn chiếm được lợi cũng tốt, muốn trả thù tôi cũng sao… Mấy cái này liên quan đến tôi. , tôi hào hứng lắm với vị trí hội trưởng tào lao này, nhưng mà có người với tôi, đó là vị trí của kẻ mạnh. Cho nên, hôm nay tôi tới đây, chỉ vì muốn làm chuyện, đó là cho các vị,” nhìn chăm chú vào lưỡi đao, dưới ánh đèn nó phát ra ánh sáng sắc lạnh, hơi cong khóe miệng, nhếch lên từ trái qua phải, dưới ánh mắt chăm chú của đám đông, tự tin kiêu ngạo , “Tôi mới là người mạnh nhất.”

      “Ai phục, tới đây!” Sau đường đao đẹp đẽ, vững vàng đem trường đao cắm xuống sàn nhà trước mặt, “Đánh đến khi phục mới thôi!”

      “…” Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, đột nhiên vang lên thanh ồn ào vang dội.

      “Khẩu khí lớn !”

      ta cũng quá…”

      “Ai lên!”

      “Chà chà, đúng là kéo hận thù chút đắn đo nha.” Ngôn Tất Hành đỡ trán, “Như này ổn đấy?”

      sao đâu.” Thương Bích Lạc đan tay vào nhau, bình tĩnh , “Tôi bố trí bom dưới sân vận động, lỡ có chuyện gì, giết sạch bọn họ là được.”

      “… phải chứ? Cậu bình tĩnh chút!” Ngôn Tất Hành điên mất, vì sao người chuộng hòa bình như lại ở cạnh hai phần tử nguy hiểm thế này?!

      “Tôi đùa thôi.”

      “… Hả?” Tôi tôi tin có được ?!

      Thương Bích Lạc ghét bỏ, liếc mắt nhìn Ngôn Tất Hành cái: “Tránh xa tôi ra chút, biểu cảm của nhìn quá ngu.”

      “…” Khốn nạn! Tôi cũng muốn nổi nóng rồi đấy biết ?!

      “Mọi người đừng trúng phép khích tướng của ta! Dị năng của ta là cướp đoạt sức mạnh của người khác, sao có thể thắng?”

      “Nhưng mà!”

      “Có bản lĩnh đừng dùng dị năng!”

      Lời giai này vừa ra, lập tức nhận được vô số ánh mắt khinh thường của người khác, quá đê tiện! Mặc dù mọi người cũng nghĩ như vậy, nhưng trắng ra đúng là biết ngại!

      “Được!”

      Nằm ngoài dự đoán của mọi người, đáp ứng.

      Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thế này: “Tôi đảm bảo, lúc đánh người tuyệt đối làm mọi người mất dị năng.

      “…” Mọi người biết nên gì mới tốt.

      Điều kiện này đúng là tệ, nhưng mà, cái gì gọi là “lúc đánh người”? Trông bọn họ dễ bị đánh thế à? Họ giờ khác xưa! Bọn họ có dị năng! Bọn họ bị đánh nữa!

      Vô số người nhớ lại quá khứ, nhìn thẳng vào tại, kỳ vọng vào tương lai, bị cố gắng từ đáy lòng làm cho cảm động mà ào ào rơi lệ.

      Sau đó, chỉ thấy lại thở dài, dùng giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn , “ tới mức này, cũng có ai xung phong xuống đây à? Chẳng lẽ nhất định bắt tôi phải tay chút sao?”

      “… Tôi xuống!”

      , để tôi!”

      “Tên khốn này, được cướp với tôi!”

      “Tôi…”

      “Ấy, ấy, phải chứ.” Ngôn Tất Hành đỡ trán, “Bọn họ lại vì tranh giành danh sách bị đánh mà quần nhau hả?”

      Chuyện này là thế nào!!!
      Mollisac, nhoxbinaTiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :