1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      06 Chúc phúc

      Dâng hương xong, thị nữ giống như bình thường nhanh chóng rời , các bà cung kính lễ bái thần đài đầu, : “Thị thần, sắp đến tháng sinh thần, gần đây trong tộc có chín đứa bé mới sinh có tư cách được ngài chúc phúc.”

      Tránh ở phía sau thị thần gấp hoa giấy, La Ngọc An sửng sốt, tháng sinh thần? Nàng còn chưa bao giờ nghe đến cách này. Lại còn chúc phúc trẻ con mới sinh, làm nàng nhớ tới bát quái lúc trước nghe được, tựa hồ là nghi thức nào đó.

      Thị thần thanh ôn hòa, “Theo lệ thường, cho bọn họ tới vào ngày thứ hai tháng sinh thần.”

      “Vâng.”

      Hai thị nữ rời , La Ngọc An từ chỗ thân ra, nhìn trung màu xám nhạt bên ngoài. Nàng vào nơi này tháng, lúc tới là cuối thu, giờ bắt đầu mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh.

      Vừa quay đầu lại, thấy thị thần nhìn mình, tựa hồ đợi nàng hỏi cái gì. chuẩn bị hỏi chuyện, La Ngọc An dưới ánh mắt này lại thử hỏi: “Vừa rồi tháng sinh thần, là thời gian thị thần ra đời sao? Vì sao là tháng sinh thần mà phải ngày sinh thần đâu?”

      Nàng nhớ tới những ngày lễ thông dụng đó, bình thường mà thần tiên phật tổ trong truyền thuyết đều có sinh nhật, nhưng đều là ngày nào đó.

      “Bởi vì, thị thần ra đời cần thời gian tháng.” Thị thần thong thả trả lời.

      La Ngọc An bỗng nhiên cảm giác trận cổ quái nên lời, lại biết cảm giác này từ đâu mà đến, “Ngài…… Thị thần ra đời từ đâu? Từ trong trời đất sao?”

      Thị thần cười, “Thị thần ra đời từ người.”

      La Ngọc An phải thực hiểu , nhưng nàng cũng phải tính cách mọi chuyện đều muốn làm cho ràng minh bạch, cho nên hỏi tiếp. Ở trong ấn tượng của nàng, sinh nhật thần tiên là ngày chùa miếu đạo quan cử hành pháp hội. Vốn tưởng rằng tới tháng sinh thần đó, cổ trạch này so với ngày thường càng vui mừng náo nhiệt, nhưng tình có vẻ giống như nàng nghĩ.

      Sân bên ngoài toàn bộ đèn lồng đỏ bị đổi thành đèn lồng trắng, mọi người lại ở ngoài viện dù nam hay nữ đều mặc váy áo màu đen, đeo hoa màu trắng, ngày xưa thường ngầm có tiếng vui cười đùa giỡn đều biến mất. Dù sân người đến người cũng tràn ngập cổ khí túc mục tĩnh mịch.

      Mành và màn che điện thờ đổi thành màu đen, khi rũ xuống, toàn bộ bên trong điện thờ ánh sáng ảm đạm. Các thị nữ dâng hương xong ở ngoài sân hoá vàng mã, giấy vàng làm nền vẽ đầy hoa văn màu đỏ trừu tượng. Vừa hoá vàng mã, vừa đọc lời cầu nguyện hiểu .

      Hành vi như vậy, thực dễ dàng làm người ta liên tưởng đến tế bái người chết.

      La Ngọc An giống u linh bị ai nhìn thấy lại ở con đường hẻo lánh ngoài viện, nghe thấy hai trẻ tuổi từ nhà tắm gần đó ra, thấp giọng chuyện.

      “Mỗi lần tới ‘tháng quỷ’ tôi đều cảm thấy hơi sợ, giống như tòa nhà này đột nhiên sống lại, sau đó lại chết .”

      “Đừng dọa người như vậy! Còn nữa, thị nữ cho nhắc tới ‘tháng quỷ’, phải ‘tháng sinh thần’, nếu ai nghe thấy lại bị phạt!”

      Tháng quỷ? La Ngọc An biết được phong tục tập quán, tháng quỷ hẳn là chỉ tháng 7, bởi vì có tiết nguyên tiêu (rằm tháng bảy) trong đó, là ngày lễ hiến tế tổ tiên siêu độ vong hồn, bất quá giờ phần lớn mọi người sớm thèm để ý cái này. Tháng quỷ các ấy chắc là ý nghĩ quá giống tháng quỷ của người thường sao?

      lúc hoàng hôn, sân điện thờ so với ngày xưa đóng lại sớm hơn, ngoài viện truyện tới tiếng nhạc. Tiếng nhạc đó biết là nhạc cụ gì phát ra, trong đó còn kèm theo tiếng chuông vụn, làm người ta cảm thấy yên lặng xa xưa, cùng với tiếng người tụng niệm như có như , giống như bài hát ru.

      La Ngọc An ngủ giấc tỉnh lại, bốn phía vẫn đen nhánh, nàng vén rèm lên ra nhìn bên ngoài. Bên ngoài còn chưa hừng đông, mà nhạc và tiếng người nghe thấy trước khi vào giấc ngủ thế nhưng còn chưa ngừng, nhưng giống như cách đây rất xa, chỉ có thể nghe được chút động tĩnh xa xôi.

      Đột nhiên, nàng cảm giác có chút đúng, quay đầu nhìn lại bên trong điện thờ.

      Thị thần xưa nay ngồi ngay ngắn ở tầng trong cùng điện thờ thấy bóng dáng, gian hẹp bị lượng lớn tơ hồng tràn ngập. La Ngọc An lộc cộc bò dậy, trong lòng run sợ mà ghé sát vào tầng bên ngoài nhất, giọng gọi: “Thị thần?”

      “Ngài làm sao vậy?”

      cái tay áo trắng từ bên trong tơ hồng duỗi ra, rũ xuống cái tay trắng sứ, vô lực vẫy vẫy về phía nàng.

      La Ngọc An cẩn thận qua, vươn đôi tay nâng cái tay buông xuống ở trước mặt nàng, cảm thấy cỗ lạnh lẽo, phảng phất là nâng cái tay làm từ gốm sứ.

      Bất chợt.

      Cái tay ở trong bàn tay nàng đột ngột tan ra thành đám tơ hồng tán loạn, từ khe hở ngón tay nàng chảy xuống.

      La Ngọc An cả kinh, cả người nhịn được đứng lên, trong nháy mắt thời gian ở đây, nàng phát bên người mình, hết thảy quang mang ảm đạm xuống, mạc danh tới chỗ cổ quái. Ở trong bóng tối trống trải vô biên, tiếng hít thở và tiếng bước chân của nàng bị phóng đại, nơi này duy nhất chỉ có cái thần đài cũ kỹ mộc mạc tản ra quang mang nhàn nhạt, thần đài đặt thần tượng làm bằng gốm sứ kích thức như người.

      Quanh thần tượng quấn tơ hồng rậm rạp, mặt mang theo tươi cười của thị thần mà La Ngọc An rất quen thuộc, vết rách ở phần tượng sứ, chính xác bổ đôi gương mặt tươi cười kia.

      Thần tượng cười với nàng, gương mặt tươi cười nứt vỡ, bên trong lại truyền tới tiếng than thở sâu thẳm.

      —— đau quá a.

      —— đau a.

      .

      La Ngọc An bỗng nhiên mở mắt, trời sáng rồi, tiếng cửa viện bị mở ra làm cho nàng theo bản năng đứng dậy muốn trốn ra phía sau thị thần. Chạy đến buồng bên trong cùng điện thờ, nàng mới đột nhiên giật mình, từ trạng thái hoảng hốt tỉnh táo lại.

      Vừa rồi là nằm mơ sao?

      Giống như trong mộng, tay áo trắng duỗi đến trước mặt nàng, lộ ra cái tay trắng sứ, chủ nhân cái tay mang theo mỉm cười trước sau như nhìn nàng: “Mau tới.”

      La Ngọc An còn suy nghĩ giấc mộng có chút quỷ dị kia, trốn ở phía sau .

      Đây là ngày thứ hai tháng sinh thần, các thị nữ như lúc trước, đưa tới chín đứa trẻ mới sinh. Những đứa trẻ mới sinh ngủ say, được thân nhân ôm vào điện thờ, nằm tấm lót gấm màu trắng xếp thành hàng.

      Những người đó mặc váy liền áo hoặc tây trang màu đen, mỗi người nhìn qua đều được bảo dưỡng thoả đáng, khí chất cao quý, nhưng đồng dạng mỗi người bọn họ đối đãi với thị thần đều là thái độ khiêm tốn mà cung kính, thậm chí dám lời với thị thần, dập đầu quỳ lạy xong liền được thị nữ dẫn dắt rời khỏi sân.

      Lúc hoàng hôn bọn họ đến đón đám trẻ con của mình trở về, trước đó, những đưa bé này được thị thần tiến hành chúc phúc.

      Quá trình này từ trước đến nay là chuyện bí , đến thị nữ cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng La Ngọc An cứ như vậy ngây thơ mờ mịt mà làm người ngoài nhìn xem toàn bộ quá trình.

      Kỳ quá trình cũng phức tạp, thị thần chỉ nhất nhất phất qua trán những đứa bé này, sau đó từ trong tay áo lôi ra từng sợi tơ hồng, quấn vòng lỏng lẻo cổ bọn họ.

      Tuy rằng phức tạp, nhưng có vẻ đáng sợ. Tơ hồng chậm rãi động đậy, dung nhập vào trong cổ những đứa bé đó, chậm rãi lưu lại vết màu đỏ nhàn nhạt ở cổ. La Ngọc An trừng to đôi mắt nhìn màn này, mạc danh cảm thấy cổ mình cũng siết chặt lại.

      Với nàng xem ra đây hẳn là chuyện rất khó chịu, nhưng chín đứa bé đều chỉ nặng nề ngủ, có bất kì phản ứng gì, cho nên đối với bọn họ mà , nghi thức ‘chúc phúc’ này hẳn là đau đớn.

      Mới vừa nghĩ như vậy, có đứa bé đột nhiên giật giật, nhăn cái mũi, giọng khóc lên.

      “A…… Có em bé này tỉnh lại.” La Ngọc An nhìn thị thần thần đài.

      Thị thần lại cười : “Trong lúc chúc phúc thức tỉnh, đứa này thiên phú tồi, linh cảm cũng mạnh.”

      Thị thần khích lệ cũng làm em bé mới mấy tháng ngừng khóc, tiếng con bé oa oa càng lúc càng lớn, có thể gọi là ầm ĩ. Khóc thành như vậy, bên ngoài hẳn là có thể nghe thấy, nhưng người ngoài viện có ý tứ tiến vào dỗ dành. La Ngọc An nghe em bé này gân cổ lên khóc, còn lo lắng nó có thể khóc xảy ra vấn đề , liên tiếp chuyển ánh mắt về phía thị thần, nhưng mỗi lần thị thần đều cười nhìn nàng, hề phản ứng.

      La Ngọc An dựa theo kinh nghiệm hơn tháng tới nay, thử hỏi: “Tôi thử dỗ con bé?”

      Thị thần gật đầu, La Ngọc An cảm thấy có phải chính là đợi nàng tự ra những lời này hay .

      Thiếu nữ trẻ trung hai mươi tuổi chưa từng có em bé, cẩn thận bế đứa trong bọc lên, nhàng đung đưa. Vậy mà xác có tác dụng, tiếng khóc của nó hơn. La Ngọc An ngừng cố gắng, ôm đứa bé tới lui trong điện thờ, bởi vì diện tích điện thờ lớn, nàng chỉ có thể vòng quanh thị thần vòng lại vòng.

      Lúc bé con rốt cuộc ngừng khóc thút thít, thị thần cười : “ là quá ầm ĩ.”

      Đứa trẻ mới sinh đôi mắt sáng ngời đen nhánh, bị La Ngọc An ôm tới gần thị thần, trong ánh mắt chiếu ra bộ dáng . Cơ hồ là giọng thị thần vừa ra, đứa bé vốn bình tĩnh trở lại liền oa tiếng lại khóc lên.

      La Ngọc An rất có kiên nhẫn, có thể là vì ngày trước nuôi nấng em , lần thứ hai nàng dỗ xong đứa . Vừa mới chuẩn bị thả nó lại chỗ cũ, thị thần : “Trẻ con ầm ĩ a.”

      Theo bản năng cúi đầu nhìn bé , quả nhiên thấy miệng nó bẹp ra, lại sắp khóc. La Ngọc An vội vàng lần nữa bế bé lên, vỗ lưng nó, “Ngoan ngoan ngoan, nháo quấy, chút cũng ầm ĩ.”

      Thị thần , đến tột cùng là giống lão nhân gia bị người ta bỏ qua liền cảm thấy tịch mịch, hay là giống thiếu niên ngẫu nhiên muốn nghịch ngợm chút?

      La Ngọc An phát gần đây mình thường xuyên tự hỏi vấn đề như vậy, ấn tượng đối với thị thần ngừng lắc lư giữa hai cái này.

      Tuy rằng trong quá trình xuất chút nhạc đệm nho , nhưng vào lúc hoàng hôn, thị thần chúc phúc thực thuận lợi mà kết thúc, chín đứa bé được thân nhân mang , sân lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

      Mỗi ngày sân vừa đóng, La Ngọc An liền có thể tự do hành động ở trong sân, bởi vì vào ban đêm, bọn họ đều dám vào sân điện thờ này. Tiếng nhạc vang lên trắng đêm buổi tối hôm trước lần thứ hai cất lên, La Ngọc An nằm ở mặt đất điện thờ ấm áp mơ mơ màng màng ngủ.

      Vẫn là giấc mộng tối hôm qua, nàng mơ thấy thị thần ở thần đài điện thờ, thân hình rơi rụng thành tơ hồng, quần áo màu trắng lại giống ngọn nến tan rã chảy xuôi, biến thành đống đồ vật kỳ quái.

      Nàng vừa tới gần, liền vào trong mảng bóng tối đó, thấy thần tượng bằng gốm sứ thần đài chậm rãi vỡ ra từ đỉnh đầu, từ khe hở hắc ám truyền đến thanh sâu kín, dường như từ dưới nền đất tràn ra. Lời thầm như vậy ngừng lặp lại quanh quẩn ở trong đầu, giống như tinh thần đều bị ô nhiễm ngừng như tằm ăn lên.

      Đầy đầu mồ hôi lạnh mà tỉnh lại, La Ngọc An xoa xoa trái tim mình dồn dập nhảy lên, vào trước thần đài, ngồi quỳ ở cái miếng lót, chắp tay trước ngực dùng tư thế tiêu chuẩn cầu thần bái phật : “Thị thần, liên tục hai ngày tôi có giấc mộng tương tự, biết có phải có hàm nghĩa gì đặc thù hay ?”

      Mành bị gió thổi tung ra, trong ánh sáng di động, thần thần đài giống như tượng đắp đột nhiên như sống lại, từ cao nhìn xuống nàng, khẽ cười : “Làm sao biết, đó là mộng.”

      La Ngọc An sửng sốt: “ phải mộng sao? Đó là tình cảnh buổi tối lúc mơ mơ màng màng tôi nhìn thấy?”

      Nàng thở dài nhõm hơi, “ phải mộng tốt rồi.” Tựa hồ yên tâm như vậy.

      Thị thần mỉm cười trận, hơi mang tiếc nuối mà thở dài tiếng, “ tựa hồ sợ hãi?”

      La Ngọc An: “Biết là chuyện phát sinh trong thực, phải giấc mộng quá sợ hãi.” Chủ yếu là, đồ vật kỳ quái là thị thần , cảm giác sợ như vậy nữa.

      Thị thần phát ra báo trước: “Đêm nay vẫn có, tháng này đều có.”

      La Ngọc An: “được.”

      Quả nhiên, buổi tối nàng lại thấy cảnh tượng cùng loại. Đối với chuyện đến tột cùng là mộng hay là thực, nàng có chút phân biệt ràng lắm, nhưng nếu thị thần phải mộng, vậy coi nó phải mộng .

      Thần tượng gốm sứ vỡ ra cái khe hở đứng ở thần đài hắc ám, như cũ từ cái khe phát ra tiếng thầm. Hai ngày trước La Ngọc An dám làm gì, hôm nay hỏi thị thần rồi, lá gan nàng hơi lớn hơn, cảm thấy có lẽ có thể nhìn xem là tình huống thế nào.

      Nhón chân nhìn vào trong khe hở vỡ ra đó, nàng hỏi vào bên trong: “Là thị thần sao? Vì sao người kêu đau?”

      Thanh chết lặng bất biến từ khe hở tạm dừng lát, trong giây lát lại trở nên ồn ào, vô số thanh tương đồng, ngữ điệu tương đồng trùng điệp quanh quẩn.

      tối.”

      nóng.”

      thể thở.”

      “Đau quá.”
      Last edited: 5/11/20

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      07 Khe hở

      Những lời thầm lặp lại này có khắc làm cho La Ngọc An sinh ra ảo giác đầu óc mình sắp bị đâm thủng, đau kịch liệt. Phủ tay lên khe hở, thần tượng bằng sứ vốn nên có xúc cảm lạnh băng, nhưng mà tay nàng vừa đặt lên bị nóng đến run rẩy, thần tượng này mặt ngoài thế nhưng là mảnh nóng rực.

      Tiếng kêu “ nóng” và “Đau quá” ngừng trong chớp mắt, rồi càng thêm kịch liệt tràn ra từ khe hở.

      La Ngọc An tại cũng bị nóng lại đau, nếu phải thực nhanh khôi phục thần trí, mở mắt ra thấy tấm mành màu đen trong thực, khả năng nàng bị loại thống khổ này cảm nhiễm, cũng rên rỉ theo.

      Nàng bò dậy từ mặt đất, lại lần nữa đến trước mặt thị thần. Thị thần ngồi ngay ngắn thần đài, bộ dáng quá giống cái thần tượng gốm sứ trong thế giới hắc ám kia, nhưng mà cho người ta cảm giác thực giống nhau.

      “Thị thần, ta nên làm như thế nào đây?” La Ngọc An phải người quá thông minh, gặp chuyện như vậy, nàng cũng có chủ trương, chỉ có thể dò hỏi thị thần. Nếu thần tượng kia có quan hệ với thị thần, vậy khẳng định có chỉ thị.

      Thị thần nghe nàng hỏi, mỉm cười đưa ra kiến nghị: “ bằng thử xem xem cái khe kia có cái gì?”

      La Ngọc An: “Nhìn lắm…… Chẳng lẽ muốn đập vỡ ra xem sao?”

      Thị thần ngữ khí chậm rì rì, phá lệ bình thản: “Đập vỡ a? Vậy đập xem sao.”

      Bởi vì ngữ khí bình thản và đạm nhiên, thấp thỏm trong lòng La Ngọc An đều chậm rãi biến mất. Nếu thị thần biểu sao cả như vậy, hẳn là có quan hệ ?

      Nàng chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay buổi tối lần thứ hai khi nhìn thấy thần tượng gốm sứ vỡ ra khe hở, tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, muốn đẩy nó từ đài xuống đập vỡ, kết quả thần tượng so với nàng tưởng tượng còn nặng hơn rất nhiều, nàng thể đẩy, ngược lại lòng bàn tay bị nóng đỏ. La Ngọc An dễ dàng từ bỏ, nàng bò lên thần đài, nhìn khe hở cái, duỗi tay chọc vào bốn ngón tay, muốn dùng sức bẻ ra.

      Nàng nghĩ có khe hở càng dễ bị bẻ vỡ, nếu có thể bẻ khe hở thành to, cũng có thể thấy bên trong là cái gì. Ngón tay vói trong khe hở tối tăm, nháy mắt liền cảm thấy đúng, nhiệt độ nơi đó so với mặt gốm sứ bên ngoài còn cao hơn rất nhiều, quả thực giống như là bên trong có liệt hỏa thiêu đốt hừng hực.

      La Ngọc An bị nóng đến rụt tay về, ôm ngón tay đỏ bừng có cách nào. Tóc bên mặt bị gió biết từ nơi nào tới thổi đến miệng nàng, La Ngọc An giơ tay kéo tóc ra sau tai, thu tay về mới phát ngón tay bắt được hai sợi tóc dài.

      Tóc?

      Nàng cầm hai sợi tóc để sát vào khe hở thần tượng, thử bỏ hai sợi tóc vào khe hở, lại ghé sát vào muốn ngửi chút xem tóc có bị thiêu cháy phát ra mùi gì .

      có mùi tóc khét, chỉ có mùi hương nhàn nhạt biết tên. Bất quá, bên trong khe hở thanh khủng bố cũng dừng lại.

      Giống như có chút tác dụng? Trong chốc lát sau, thanh kia lần thứ hai vang lên, La Ngọc An túm lấy mái tóc dày của mình tự hỏi chút. Người mỗi ngày đều mọc ra tóc mới, tương tự, cũng có rất nhiều tóc tự nhiên rụng xuống, cho nên nàng kiên nhẫn dùng tay chải trong chốc lát, vuốt xuống mười mấy sợi tóc. Chỉ cần có thanh vang lên từ khe hở, nàng lại nhét sợi tóc vào.

      Nàng cảm thấy hình như mình tìm được biện pháp che chắn thanh .

      Buổi sáng tỉnh lại, theo thói quen nàng vào trước mặt thị thần, còn chưa lời nào thấy thị thần bỗng nhiên che miệng ho khan trận, buông tay ra, trong lòng bàn tay xuất mười mấy sợi tóc dài.

      La Ngọc An nhìn trong tay thị thần bỗng nhiên có mười mấy sợi tóc.

      Thị thần ôn hòa : “Lần sau, được nhét loạn các thứ vào trong thân thể của ta.”

      Trong thân thể ngài ……?

      La Ngọc An ngượng ngùng tiếp nhận tóc mình: “Vâng, thực xin lỗi.”

      Nàng bỗng nhiên phản ứng lại, có ý tứ dấu trong đó, kinh ngạc : “Đó là thân thể ngài sao? Nếu như vậy, sao ngài bảo ta đập vỡ nó?”

      Thị thần cười : “Đúng là bởi vì đánh vỡ mới cho thử, dù sao cũng có chuyện gì.”

      Nhớ tới chuyện như trải qua ác mộng, La Ngọc An bỗng nhiên phản ứng lại. Chẳng lẽ, buổi tối mỗi ngày là thị thần chơi trò chơi gì sao? Có phải quá nhàm chán hay ? Nếu như thế, thị thần muốn nàng cùng chơi, hình như nàng cũng thể .

      Buổi tối lại tới, lại lần nữa nghe thấy khe hở rên rỉ, nàng cảm thấy đau đầu liền bắt đầu hát, muốn bỏ qua thanh có thể chui vào trong đầu người khác của thị thần. Vậy mà có hiệu quả, ít nhất lúc giọng của nàng đè lên, thanh đó liền biến mất. Nàng hát ngừng, hát lâu, buổi sáng dậy cảm giác cổ họng hơi đau.

      Chắp tay trước ngực, hỏi thị thần: “Tối hôm qua, ngài cảm giác thế nào?”

      Thị thần mỉm cười gật đầu: “Có thể, nhưng mà, hy vọng có thể đổi bài hát.”

      La Ngọc An xấu hổ, nàng biết hát, hơn nữa nhớ ca từ, cho nên chỉ hát bài mà siêu thị dưới lầu thường xuyên phát, ca khúc vô cùng tẩy não.

      “Vậy kể chút chuyện xưa cho ngài, đọc chút thơ từ gì đó, có thể chứ?”

      “So với bài hát tối hôm qua hình như dễ tiếp thu hơn.”

      Cảnh tượng khủng bố thể hiểu được liền biến thành cảnh tượng kỳ quái, trừ La Ngọc An cảm giác mình trở thành con cú, ngày đêm điên đảo, ban ngày cần khoảng thời gian ngủ bù ra, cũng có vấn đề khác.

      Lúc chính ngọ, ngoài viện có tiếng nhạc, các thị nữ lại ở bên ngoài hoá vàng mã.

      Đó đều là văn tế mà tộc nhân Tần thị tự tay sao chép, hy vọng có thể bình ổn thống khổ cho thị thần vào tháng sinh thần. Nhưng mỗi thế hệ lại thế hệ qua , thói quen này trở thành loại hình thức, tác dụng an ủi thống khổ của văn tế sớm biến mất. Vào thời gian xa xăm trước đây, mọi người trong tộc sao chép tế văn cho thị thần, cảm tạ ngài phù hộ, áy náy nùng liệt và cảm tạ chân thành tha thiết đều có thể truyền đến thông qua phương thức như vậy. Còn giờ, những cảm xúc truyền đạt qua văn tế rất loãng, còn tình cảm mãnh liệt.

      Còn khúc nhạc an hồn vang lên cả đêm đó, an ủi đối với thậm chí so ra kém tình lo lắng.

      nhân loại được giữ lại cuộn tròn ngủ ở phía sau , ít nhiều có nàng, tháng sinh thần này tựa hồ cũng quá thống khổ như vậy.

      Tuy rằng có chút giống so với lúc trước nghĩ.

      .

      Tháng sinh thần kết thúc vào ngày, bên ngoài tuyết rơi, tuyết lớn an tĩnh bao trùm toàn bộ sân, che khuất bụi sơn trà đỏ. Các thị nữ dẫm lên tuyết vào sân, biểu tình so với ngày thường càng nghiêm túc thêm hai phần.

      Các bà bưng tới cành cây dày nặng, thân cây vàng kim, nhánh cây màu bạc, vô số cành cây treo hạt châu màu trắng nhiều đến đếm hết.

      “Thị thần, tộc thụ đưa tới.” Các bà xong, lui ra ngoài mành chờ đợi.

      Tóc dài và ống tay áo của thị thần hơi hơi di động, từ trong tay áo kéo dài ra dây màu đỏ nhiều đếm được, từng chút quấn quanh cái cây tộc thụ đó. Quá trình này giằng co lâu, lúc toàn bộ tơ hồng bị thu hồi, tộc thụ vốn dĩ là vàng bạc xuất mấy điểm màu đỏ rải rác, có mấy hạt châu màu trắng biến sắc.

      Các thị nữ tiến vào, nhìn kỹ mấy viên hạt châu biến thành màu đỏ, tìm ra tộc nhân ứng với chúng ở tộc thụ.

      “Thị thần, lần này có bốn người, ngày mai đưa đến nơi này để ngài phán quyết.”

      La Ngọc An ló đầu ra nhìn bóng dáng bọn họ bưng cây rời , có chút tò mò, “Thị thần, đó là cái gì?”

      Thị thần: “Tộc thụ của Tần thị, mỗi hạt châu đại diện cho tộc nhân Tần thị còn sống. Cây lớn rễ sâu khó tránh khỏi xuất cành khô lá úa, cầu ta tìm ra tu bổ thôi, hàng năm đều như thế.”

      Ngày thứ hai, thị nữ dắt bốn người tới. Hai người tuổi vào khoảng bốn mươi đến năm mươi, hai người nhìn qua mới mười mấy, hai mươi mấy tuổi, bốn người bị mang vào, ai mà phải là sắc mặt xám xịt.

      Thị nữ buông mành lui ra, trong tay áo thị thần chui ra bốn sợi huyết tuyến, rơi xuống trán bốn người, mấp máy chuẩn bị xuyên qua trán bọn họ, nhìn thấu hết thảy bọn họ. Hai người tuổi lớn dám phản kháng, người trẻ tuổi nhất lại hoảng sợ rồi muốn chạy trốn. Thân thủ của tồi, chớp mắt sắp chạy ra khỏi điện thờ. Thấy như thế, người trẻ tuổi khác hơn hai mươi tuổi cũng ngo ngoe rục rịch, tìm cách kháng cự tơ hồng trước mặt.

      đợi cũng lui ra phía sau, người trẻ tuổi lúc trước chạy ra ngã xuống nền tuyết, sau tiếng kêu thảm thiết, người ngã ở mặt tuyết hòa tan thành đống vụn máu màu đỏ, ở tuyết trắng lưu lại dấu vết hình người màu đỏ.

      Thị thần biểu tình hiền lành mỉm cười nhìn ba người, cũng mở miệng chuyện, người trẻ tuổi kia hoảng sợ mà nản lòng uể oải sụp mặt đất, tùy ý cây huyết tuyến đâm thủng đại não mình. Trán ba người nối vào huyết tuyến, thị thần nhắm mắt thăm tìm, sau lúc lâu, khẽ thở dài tiếng, thu hồi huyết tuyến.

      La Ngọc An từ đầu đến cuối tránh ở phía sau thị thần, thấy xảy ra cái gì, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm cùng tiếng thở dài của thị thần.

      Biểu tình ba người dại ra, bị thị nữ mang . Khi thị nữ dò hỏi xử trí ba người này như thế nào, thị thần chỉ nhàng chữ chết.

      Tuyết màu đỏ trong viện bị rửa sạch.

      người bọn họ có ác sao?”

      chỉ là ác, còn bị ác ý tràn ngập, thể gạt bỏ.”

      “Ta cho rằng, ngài cắn nuốt bọn họ?”

      “Người bị ta cắn nuốt, còn kiếp sau.”

      La Ngọc An trầm mặc lát, ôm đầu gối mình xuất thần lát. có kiếp sau, đây là loại trừng phạt thực nghiêm trọng sao?

      Sau tháng sinh thần, chính là tháng giêng tân niên. giờ người thường ăn tết cũng quá chú ý, nhưng nơi này giống. Thời tiết và thời vụ sinh thần làm người ta cảm thấy áp lực, tháng giêng tân niên từ đầu tới đuôi lại thực náo nhiệt. Trong cổ trạch, mọi người hỉ khí dương dương, đến đồ ăn trong nhà ăn cũng phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa trong nhà còn có rất nhiều tộc nhân Tần thị, những người này đều tới tế bái thị thần. Tòa cổ trạch này giống như chính là từ đường của bọn họ.

      Có người chỉ có thể lễ bái ở bên ngoài sân điện thờ, cho nên La Ngọc An ra ngoài ăn cơm nhìn thấy ngoài sân thêm từng hàng lư hương, bên cắm đầy cột hương thô to, khí hương quanh quẩn toàn sân, thị thần cũng nhịn được cảm thán với nàng, khói hương này là quá hun người, phải lần đầu tiên như vậy.

      Số ít người có thể vào sân tế bái, phần lớn là những người già rất nhiều tuổi, thị nữ gọi bọn họ là tộc lão. đám lão nhân gia đầu tóc hoa râm quỳ gối trước điện thờ dâng hương cho thị thần, vị dẫn đầu khí chất mười phần uy nghiêm, : “Khẩn cầu thị thần năm sau vẫn tiếp tục phù hộ gia tộc.”

      La Ngọc An hoài nghi bọn họ kỳ nhìn thấy thị thần, cũng có thể là thị thần làm thủ thuật che mắt gì đó. Tóm lại lúc bọn họ lễ bái thị thần đài, thị thần kỳ đứng ở phía sau bọn họ nhìn xem. La Ngọc An kéo tay áo , đứng ở bên cạnh , nghe thấy thị thần chỉ vào mấy lão nhân dẫn đầu : “Mấy đứa bé này lúc mới sinh ra cũng là ta chúc phúc cho, giờ bọn họ lại phải trở về tử vong.”

      “Thời gian của con người trôi qua mau a.”

      .

      Theo lệ cũ những người già rời rồi, lục tục có người tới đưa cống phẩm, đều là người trong tộc Tần thị có địa vị nhất định đưa tới, cơ hồ muốn chất đầy toàn bộ điện thờ.

      nhiều cống phẩm a, đều là đồ ăn.”

      “Ừ, những đồ ăn đó đều có thể ăn.”

      La Ngọc An tại hoàn toàn ngại ăn cống phẩm có thể bị thị nữ phát đúng hay , bởi vì trong khoảng thời gian này các bà ấy phát vô số lần đúng cũng chưa thể tìm được nguyên nhân, chỉ có thể quy tội cho chuột.

      Tìm kiếm lúc, từ những điểm tâm sang quý, mứt tự nhiên, cống phẩm linh tinh xuất phần cống phẩm đặc thù, thế nhưng là đồ ăn vặt đóng gói rất tinh mỹ.

      Thị thần sờ chút cái túi đóng gói kêu sột soạt: “Cái này ăn ngon sao?”

      La Ngọc An xé mở túi đóng gói nếm thử, cảm giác đời này mình cũng chưa từng ăn đồ ăn vặt gì ngon như vậy. Nhưng mà, đều bắt kịp thời đại đưa đồ ăn vặt đến, vì sao ai dâng cống thị thần di động, máy tính linh tinh?

      Bởi vì đại bộ phận gian điện thờ đều bị cống phẩm chiếm đầy, La Ngọc An thể ngủ ở tầng thứ hai điện thờ, cách chỗ thị thần rất gần. Trong mơ hồ, nàng ngửi được cỗ hơi thở băng tuyết thanh lãnh, còn có chút u hương quanh quẩn ở chóp mũi, là khí vị nàng rất quen thuộc trong khoảng thời gian này.

      Mở to mắt, nhìn thấy bên gương mặt có đóa sơn trà đỏ mang theo lá xanh, cánh hoa hơi hơi khép lại còn đọng tuyết trắng, phảng phất là vừa bị người ta nhặt từ nền tuyết.

      Đây là quà tặng của thị thần?

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thị Thần dễ thương ghê, biết những chương sau sao chứ 2 chương này đọc thấy nhàng ghê
      Trịnh Thị Ninh Kiềuheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      08 Trở lại

      La Ngọc An từng hái hoa ven đường ở ngoài viện, nhưng trước nay nghĩ tới hái sơn trà đỏ trồng ngoài sân điện thờ. Bởi vì theo nàng, đó là thứ thị thần thích, các thị nữ ngày thường quét tước sân, dâng hương, đều chạm vào bụi sơn trà đỏ, La Ngọc An đương nhiên cũng dám, kỳ nàng là người thực nhát gan.

      Nhưng mà, vào ngày lễ tân niên bắt đầu này, nàng nhận được đóa hoa như vậy, trái tim đều nhịn được nhanh chóng nhảy lên hai cái. Dưới tiền đề thị thần là “Thần” này, đóa hoa xuất đột ngột như vậy làm người ta kinh ngạc động dung.

      Nàng nâng đóa hoa lên, vào trước mặt thị thần, “Đây là ngài tặng cho ta sao?”

      Thị thần mỉm cười với nàng: “Đêm qua gió to tuyết lớn, đóa hoa này đón gió tuyết nở ra, thập phần mỹ lệ. Đáng tiếc có cành lá che kín, vẫn bị cuồng phong bẻ gãy.”

      La Ngọc An nghe rơi vào tình cảnh kia. Đêm qua gió tuyết đan xen, thị thần ở trong tuyết ngắm hoa, nhìn thấy đóa bị thổi gãy, vì thế nhặt lên đặt ở trước mặt nàng.

      Thị thần là thần, ban đêm cũng nghỉ ngơi, đại bộ phận thời gian lẳng lặng ngồi ở thần đài, giống tòa thần tượng chân chính vậy. Có phải vô số ngày đêm trước đây đều mình người vượt qua như vậy ? nhìn bao nhiêu năm hoa nở hoa rơi? Chỉ cần tưởng tượng như vậy liền cảm thấy thực tịch mịch. Bất quá tịch mịch có lẽ chỉ là nhân loại tự mình đa tình, có lẽ thần cảm thấy như vậy.

      Mặc kệ thế nào, hôm nay giữa trưa ra ngoài ăn cơm, La Ngọc An riêng trộm mượn di động của , ngồi ở trong góc nhà ăn chơi trò chơi cho thị thần xem. Đúng, chơi cho thị thần xem. đều có hứng thú với các loại trò chơi mà bọn giờ thích như luyến ái dưỡng thành, kinh doanh mạo hiểm vân vân, ngược lại rất thích loại trò chơi đơn giản nhất là rắn tham ăn này.

      con rắn nho , từ ban đầu nuốt ăn quả bóng , ăn càng nhiều, thân thể càng to càng dài, La Ngọc An ngồi đó chơi bao lâu, có thể lẳng lặng ở bên nhìn bấy lâu. La Ngọc An cảm thấy hình như nhìn đến say sưa, biết có phải ảo giác của nàng hay .

      Toàn bộ tháng giêng, để làm bắt đầu năm mới, các thị nữ mỗi ngày đều đưa tới bùa chú khắc bằng ngọc, thỉnh cầu thị thần khai quang.

      La Ngọc An trước kia từng thấy hàng xóm và các đồng chùa miếu đạo quan thăm viếng, cầu đổi vận, cầu đào hoa, cầu sức khỏe vân vân, có đôi khi còn thỉnh phù về, nghe đều được khai quang. Những cái đó linh hay La Ngọc An biết, từ trước nàng cũng tin tưởng thứ này. Nhưng giờ tận mắt nhìn thấy từ trong thân thể thị thần phân ra từng cây hồng thần nằm những ngọc bài đó, nàng cảm thấy những thứ này được thị thần “Khai quang”, khẳng định là hữu dụng.

      Bên trong miếng ngọc oánh nhuận màu xanh lục và màu trắng, dung nhập tia màu đỏ tươi đẹp, tựa như vết máu .

      Các thị nữ mỗi ngày đưa ngọc tới, thu ngọc , tháng giêng qua , loại nghi thức khai quang này mới hạ màn.

      Hết tháng giêng, điện thờ lần nữa an tĩnh lại, còn tộc nhân Tần thị tới tế bái khẩn cầu, những cống phẩm bày đầy điện thờ cũng được dọn hết, điện thờ quay về thanh lãnh yên tĩnh.

      La Ngọc An cảm thấy, thị rất hình như có chút biến hóa…… loại biến hóa tốt lắm.

      khóa thân thể bên trong áo bào trắng to rộng, bình thường cũng lộ ra, nhưng cho người ta cảm giác có gì khác người thường, thân thể tứ chi đều có vẻ thực bình thường. giờ, La Ngọc An cảm thấy thân hình trở nên trống rỗng hơn. Lúc trôi nổi ở mặt đất, vạt áo di động, phía dưới phảng phất có thân thể.

      La Ngọc An lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy thị thần. Mấy tháng trôi qua, nàng cố tình quên , nhớ lắm, chỉ có cảm xúc sợ hãi khi đối mặt với dị loại còn tàn lưu trong lòng.

      Nàng yên lặng quan sát, rất nhiều lần đều nhịn được muốn kéo tay áo thị thần ra nhìn xem bên trong là tình huống gì, nhưng cuối cùng vẫn dám.

      Nàng hỏi ra nghi vấn, lại được các thị nữ đưa ra. Nhận thấy thị thần biến hóa chỉ có mình nàng, làm thị nữ phụng dưỡng thị thần vài thập niên, hai lão thái thái cũng phá lệ mẫn cảm đối với trạng thái của thị thần.

      “Thị thần, ngài lần này, nhanh như vậy tiến vào kỳ suy bại sao?”

      “Hay là lúc trước tế phẩm xảy ra vấn đề, mới khiến ngài lần này suy bại sớm hơn.”

      Hai thị nữ đến việc này, dị thường áy náy. Bản nhân tế phẩm ở bên lắng nghe, cũng cảm thấy áy náy.

      Thị nữ rồi, thị thần nhìn La Ngọc An, cười đến ôn hòa, “Vì sao áy náy? Áy náy bị ta ăn sao?”

      Vừa nhắc nhở như vậy, La Ngọc An mới phản ứng lại, đúng vậy, hình như nàng nên vì người khác ăn mình mà cảm thấy áy náy a, rốt cuộc nghe vào là quái gở.

      “Nhưng mà…… nếu lúc ấy phải ta, là phạm nhân tử hình khác, ngài có thể hấp thu ác, ngài khó chịu như vậy.” La Ngọc An vừa vừa hoài nghi có phải mình bắt đầu tín ngưỡng thần minh hay , quả thực biến thành tín đồ rồi.

      Trước kia bác hàng xóm tin phật cũng như vậy, bà ấy cảm thấy Phật Tổ đều đúng, đại sư trong miếu cũng đúng, mỗi ngày nhớ dâng hương cho Phật Tổ, thường xuyên niệm kinh, thêm tiền dầu mè …… Về sau rời khỏi nơi này, nếu tình huống cho phép, La Ngọc An cũng muốn cung thần tượng của thị thần, mỗi ngày đưa cống phẩm, dâng hương tụng kinh đều có thể, biểu đạt chút tâm ý.

      Nàng sinh ra loại suy nghĩ này, khẳng định chính là biến thành tín đồ của thị thần. Nếu là tín đồ, có loại cảm giác áy náy này cũng có thể lý giải.

      La Ngọc An thầm gật gù với ý nghĩ của mình, lại nghe thấy thị thần : “Ta cũng khó chịu.”

      “Sinh tử của người giống cây cỏ khô vinh, thị thần nhìn như siêu thoát khỏi sinh tử, lại vẫn ở trong tràng tuần hoàn vĩnh viễn ngừng nghỉ. Suy bại, ngủ say, sống lại…… Vô số lần, coi nó trở thành quy luật, đương nhiên sao, cũng khó chịu.”

      La Ngọc An nghe thế vẫn thể tiêu tan áy náy, cẩn trọng hỏi : “Về sau tôi có thể cung phụng ngài sao? Nếu chê, đưa lên cho ngài chút cống phẩm hương nến còn có hoa tươi các thứ.” Tựa như bác hàng xóm từ chùa miếu thỉnh bức tượng thần về.

      muốn cung phụng ta?” Thị thần biểu tình có chút kỳ quái.

      La Ngọc An: “ thể sao? Cũng đành, tôi phải tộc nhân Tần thị, hẳn là thể cung phụng ngài.” Nàng có chút thất vọng, nhưng cũng có thể lý giải, dù sao cũng là thị thần mà phải thần khác, thị thần có thể là tồn tại tương đối đặc thù.

      Thị thần còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, hơn nữa như suy tư gì, nhìn lâu.

      La Ngọc An: “……” Có phải mình sai cái gì hay ?

      Rốt cuộc, bề ngoài thị thần biến hóa bắt đầu trở nên ràng hơn. Tay còn lộ ra từ trong tay áo nữa, biểu tình mỉm cười mặt càng ngày càng khô khan, giống như vẽ ra, gương mặt thon gầy đến có chút quá đáng. thế nào chuyện, khô ngồi ở thần đài vẫn nhúc nhích, cảm giác thuộc về “Người” từ người chậm rãi rút ra.

      Các thị nữ tới dâng hương, đối với thái độ của cung kính mà sợ hãi, châm chước hỏi : “Lại qua tháng nữa, chúng ta còn nên vì ngài chuẩn bị tế phẩm hay ?”

      Thị thần phản ứng có chút thong thả, gật gật đầu : “Có thể.”

      Cho nên tháng sau, thị thần biến thành dáng vẻ nàng nhìn thấy lần đầu tiên kia? Đến lúc đó nàng vẫn ở chỗ này sao? La Ngọc An mới vừa như vậy nghĩ, bên tai vang lên thanh của thị thần khô khốc nhưng hòa hoãn, : “ nên rời .”

      Suy nghĩ lâu chuyện rời lại đột nhiên đặt ở trước mặt nàng, La Ngọc An ngây ngẩn cả người. Nàng hoảng hốt mà nhìn thị thần dần dần hiển lộ ra bộ dáng dữ tợn khủng bố, thấp thấp ừ tiếng.

      “Vâng, cảm ơn ngài.”

      Nàng thực cảm tạ thị thần, cảm tạ trong khoảng thời gian này phù hộ và dung túng. Vốn dĩ nàng chính là phạm nhân tử hình sắp bị xử quyết, nhưng tại nàng có thể sống sót, có lẽ còn có thể làm xong việc mình muốn làm đó, nàng thực cảm tạ lần tương ngộ này.

      Lưu lại điện thờ đêm cuối cùng, La Ngọc An lại gấp rất nhiều hoa sơn trà giấy hiến cho thị thần, trừ thứ này, nàng chỉ có mình, biết còn có thể dùng cái gì biểu đạt lòng biết ơn.

      Ngày thứ hai, các thị nữ tiến đến dâng hương, nghe thấy thị thần mở miệng : “Các người đưa ấy an toàn rời .”

      An toàn rời ? Đưa ai? Đôi mắt hai lão thái thái đựng đầy nghi hoặc nhanh chóng bị kinh ngạc bao trùm.

      Chỉ thấy dưới thần đài bên cạnh thị thần đột nhiên xuất trẻ, tóc đen nhánh, hơi có vẻ thích ứng đứng ở đó, đối diện với các bà trừng lớn đôi, lộ ra cái tươi cười xấu hổ, gật gật đầu với các bà.

      La Ngọc An làm “U linh” mấy tháng, đột nhiên thân trước mặt cho người khác thấy, còn có chút quen. Hai lão thái thái trong mắt ra kinh ngạc và khiếp sợ quá mức ràng, La Ngọc An còn cảm thấy có thể các bà chịu kích thích quá lớn trực tiếp té xỉu hay , tuổi lớn như vậy xác rất nguy hiểm.

      …… là tế phẩm lần đó? còn sống? Sao có thể, chúng ta cũng chưa phát …… Là thị thần……” lão thái thái thất thanh kinh hô, bị lão thái thái khác lôi kéo, lúc này mới ý thức được mình thất thố, nhìn cái thị thần đầu, vội vàng im tiếng.

      “Đưa ấy an toàn rời .” Thị thần lần thứ hai mở miệng.

      Hai thị nữ tuyệt đối bao giờ cãi lời thị thần , cúi đầu đáp vâng, ý bảo La Ngọc An theo mình. La Ngọc An lập tức cảm thấy mình giống như con chim rời sào, khiếp đảm đến dám cất bước, nhưng khiếp đảm chỉ trong giây lát, nàng do dự mà nhấc chân theo hai thị nữ.

      ra khỏi điện thờ, quay đầu lại nhìn thoáng qua, mành vừa lúc rơi xuống, che khuất thần đài hoa lệ dày đặc hương khói lượn lờ, thân ảnh thị thần hoàn hoàn toàn toàn chìm trong bóng đêm.

      Nàng trầm mặc theo phía sau hai thị nữ, giống như ngày đó lần đầu tới nơi này, hành lang trống vắng người, gió xuân còn tính là ấm áp, nàng cảm thấy có chút lạnh. Lúc theo thị thần qua hành lang này, nàng chưa bao giờ cảm thấy lạnh.

      đến ngoài viện, lão thái thái dường như kiên trì được bình tĩnh thong dong, đột nhiên thở dốc cái, che ngực mình đau đớn hô: “Sao lại phát sinh loại chuyện này!”

      lão thái thái khác tuy rằng kêu lên, nhưng nhìn La Ngọc An cũng là biểu tình mười phần phức tạp.

      Tiếp theo, sân bỗng nhiên loạn cả lên, lão thái thái tuổi quá cao, chịu kích thích quá lớn được bác sĩ hoả tốc tới cứu trị, vẫn cứ kiên trì muốn tự mình tiễn La Ngọc An .

      “Đây là thị thần phân phó!”

      Hai lão thái thái ra lệnh tiếng, xe vào cổ trạch, người đàn ông mặc tây trang đón bọn họ vào xe. La Ngọc An ngồi ở đối diện hai bà, dưới ánh mắt các bà mà như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than.

      Nàng cho rằng các lão thái hỏi nàng rất nhiều vấn đề, kết quả lại có, hai người này chỉ vẫn luôn dùng loại ánh mắt lạnh nhạt, nghiêm túc, dễ chịu nhìn chằm chằm nàng, giống như bắt bẻ miếng thịt hợp cách.

      Trong tiếng xe ầm ầm, khoảng rừng rậm con đường có từng tòa cổng lâu cột đỏ lùi xa dần. vào giao lộ vơi khu rừng rậm, nơi đó chiếc xe khác chờ, La Ngọc An mình lên chiếc xe đó, xa rời nơi này.

      Từ trong xe người đàn ông trung niên xuống nghênh đón, thấy hai thị nữ cực ít lộ diện lộ ra tươi cười ân cần, “Thị nữ, chuyện được phân phó đều làm xong, để tôi tới đưa vị này rời cổ trạch.”

      Các thị nữ ừ tiếng, thái độ trước sau như lạnh nhạt cao ngạo, trừ đối mặt với thị thần, đối với ai các bà đều có thái độ này. Đối với La Ngọc An sắp rời , thị nữ rốt cuộc vẫn thể nhịn xuống, khó chịu giống như là tín ngưỡng cả đời mình bị làm bẩn, căm giận :

      khinh nhờn thần của chúng ta!”

      La Ngọc An theo bản năng muốn biện giải, mình có, sau đó trong nháy mắt nhớ tới mình từng trốn tránh ở trong tơ hồng của thị thần, thường xuyên nấp ở phía sau , mỗi ngày lôi kéo tay áo ăn cái gì, nhờ mang mình tắm rửa, ăn cống phẩm của , còn cẩn thận ném tóc vào trong tượng thần của …… Đó tính là khinh nhờn sao? Nàng đủ tự tin, ngẫm lại vẫn nên bảo trì trầm mặc.

      Lão thái thái còn bi phẫn muốn chết mà thở dốc: “ cái đồ ti tiện này ……!”

      Dù bà ấy chưa xong, La Ngọc An cũng có thể đoán được tám chín phần mười bà ấy muốn nàng là con chuột ti tiện. sao, nàng chỉ là nhân vật giãy giụa tồn tại, có tự mình hiểu lấy, bản thân bình thường như chuột.

      Bất quá, nàng biết thị thần khẳng định cảm thấy như vậy. Càng là người cao thượng vĩ đại, càng bình đẳng đối đãi mọi người.

      Cúi người chui vào trong xe, nhốt lão thái thái phẫn nộ ở ngoài cửa xe, La Ngọc An nắm chặt cái gói giấy đỏ nho trong tay. Đó là đồ vật duy nhất nàng mang từ nơi này, bên trong gói đóa hoa sơn trà khô.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chia tay Thị thần cute hạt me rồi sao????
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :