1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (130/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oanhoanh90

      Oanhoanh90 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Haizzzzzz

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Người ta lúc mới vui biết bao nhiêu. Hạng lại muốn bóp nó từ lúc còn trong trứng, là....hèn gì đường tình duyên của k có ai
      Trịnh Thị Ninh Kiều, saoxoayIris N thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Tuần này mình bận quá edit được, chương sau mới làm được nửa, khi nào rảnh mình làm tiếp sau nhé.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 46: A Kiều, hôm nay ngủ ở ngoài ?

      Qua đêm.

      A Kiều hẹn thời gian với Tiền Nhị. Trước khi , hỏi: "Ở Giang Thành chỗ nào bán vịt quay ngon nhất?"

      giờ vẫn còn sớm, có thể mua vịt quay rồi tới chỗ Hạng Vân Độc. bảo nếu thi được kết quả tốt lại được công viên giải trí lần nữa, thể nuốt lời được.

      Cái này Tiền Nhị biết, gã đưa địa chỉ cho A Kiều rồi tiễn ra cửa. Thấy xa, Tiền Nhị giơ tay lên tát vào miệng mình cái: "Ai da."

      Gã vốn nghĩ rất kỹ, này nhìn lợi hại nhưng đến mức nào phải thử mới biết được, thể cứ thế đưa đến nhà người ta luôn, nhỡ đâu làm hỏng chuyện làm ăn về sau gã cũng khó mà lăn lộn ở đất Giang Thành này được nữa.

      Vậy nên trước tiên gã định tìm việc , thử xem đạo hạnh của nông sâu chừng nào, ngờ còn tuổi như thế mà ánh mắt sắc lạnh, liếc cái khiến đầu gối gã mềm nhũn cả ra.

      Tiền Nhị cho rằng mình cũng là người từng trải, làm gì đến nỗi bị con nhóc lườm cái mà tồng tộc ra hết . Gã đưa tay đấm lên xương bánh chè. Chẳng lẽ là lớn tuổi nên bị loãng xương à?

      A Kiều nhanh chóng tới cửa hàng vịt quay. giờ con ma giàu có rồi, hề keo kiệt chút nào, tính thử lát thấy trong văn phòng có nhiều người như vậy nên mua lúc năm con vịt.

      Nhân viên cửa hàng thấy mảnh mai như thế, ở đây lại có nhiều hộp đóng gói như vậy, bé như làm sao mà xách được, định giúp chuyển hàng thấy xách tất cả bằng tay, bước cách dễ dàng.

      A Kiều vội vàng xách đống túi túi hộp hộp tới văn phòng của Hạng Vân Độc. Tống Phương vừa nhìn thấy cười: "Em mua gì thế? Nhiều đồ ghê."

      A Kiều tươi cười: "Em mời mọi người ăn vịt quay!"

      Mùi thơm của vịt quay liên tục tỏa từ trong hộp ra. Mọi người bận rộn với vụ án của Chu Mộng Khiết rất nhiều ngày. Sau khi bắt được Trần Ngưỡng Chính, họ còn kéo ra được cả nhóm lừa đảo có tổ chức.

      Bọn chúng chi tiền mua bộ postcard PUA, bên trong bao gồm đủ loại card hình cảnh đẹp, đồ ăn ngon cả trong nước lẫn ngoài nước, còn có cả lời văn, thi thoảng lại gửi tấm thiệp, khiến nạn nhân cho rằng mình gặp được cao phú soái. Đến lúc nạn nhân hoàn toàn tin tưởng, bọn chúng lại dùng đủ loại lý do để bòn rút tiền bạc từ họ.

      Đám này sắp trở thành công ty liên doanh đến nơi, vừa động vào bắt được bốn năm người, tìm ra mười mấy nạn nhân. Cảnh sát tới tận nhà mà còn có người nhất định chịu tin là mình bị lừa.

      Vụ án này dẫn đến vụ án khác, lâu rồi ai ra ngoài ăn được bữa ngon, vừa ngửi thấy mùi vịt quay nhao nhao cả lên.

      A Kiều đặt hộp lên bàn Khương Thần: "Trả cho này." Dù lúc còn làm người hay sau khi thành ma, vẫn rất có nguyên tắc, ăn của Khương Thần bát mì ăn liền, trả cho cậu hộp vịt quay.

      Khương Thần cười: "Thế lãi to rồi." xong cậu mở hộp ra ăn, sắp đến giờ ăn cơm, cậu cũng đói.

      Hạng Vân Độc ra ngoài, vừa mới về thấy trong văn phòng ai cũng cuốn bánh tráng: "Hôm nay sao thế này? Ăn vịt quay hết à?" vừa về, còn tự mua cho mình hộp cơm.

      Tống Phương cười : "Em mời mọi người ăn vịt quay."

      A Kiều ngồi ở bàn của , thò đầu ra. Hạng Vân Độc kinh ngạc, tới hỏi: "Sao em lại đến đây?"

      A Kiều còn tưởng là chưa nhìn thấy bức ảnh kia: "Em thi được hạng nhất, bảo đưa em công viên giải trí còn gì."

      Hạng Vân Độc cười, đưa tay ra định xoa đầu , nhưng rồi lại đưa tay về. : "Mấy hôm nay tôi bận, đợi xong việc rồi đưa em sau." vốn định để cùng bạn học nhưng lại biết giờ có người bạn nào là người hay .

      A Kiều vui, biết Hạng Vân Độc lần lữa, "Hừ" tiếng, rồi cầm lấy hộp vịt nướng bàn , bực tức : " cho ăn nữa."

      nhiệt tình tới tận đây đưa đồ ăn, thế mà chẳng cảm kích chút nào. tức đến mức thở phì phì. muốn bắt chước như trong phim, tiêu tiền giải tỏa!

      Tống Phương đợi A Kiều rồi mới : "Đội trưởng Hạng này, con trẻ thi được hạng nhất khó lắm đấy, cổ vũ chút có sao, dù sao mấy ngày nay cũng làm gì bận tới mức đó."

      Hạng Vân Độc đáp, trong lòng thầm cười khổ. Lúc gặp chẳng sao, vừa nhìn thấy lại thể khống chế được những suy nghĩ trong lòng mình, tỷ như khi nãy vừa nghĩ thể làm nhiều như thế, những việc đó hẳn là phải để về sau ấy cùng làm với bạn trai.

      Tâm trạng A Kiều vô cùng tệ, công khai trốn học, tới nhà tổ bị ma ám của nhà họ Bạch "xem phong thủy" với Tiền Nhị.

      Nhà tổ của nhà họ Bạch nằm dưới chân núi ở ngoại ô, là tòa nhà lớn có hơn trăm năm lịch sử. Lúc nhà họ Bạch còn giàu có, toàn bộ ngọn núi này và đồng ruộng phía sau đều là của nhà bọn họ. Về sau, thời cuộc rung chuyển, họ phải bỏ lại nhà nước ngoài.

      Có điều bà cụ nhà học Bạch già rồi, muốn lá rụng về cội nên mới về quê an dưỡng. Ai ngờ bà cụ vừa mất, nhà tổ loạn cả lên.

      Tiền Nhị cung kính mở cửa xe gã ra đón A Kiều. Gã còn dọn trống cốp xe, nghĩ thể nào cũng muốn để đồ gì đó vào. Đến nơi, đúng là A Kiều cầm chiếc túi lớn .

      Trong túi toàn đồ ăn có lợi cho sức khỏe, gà rán, Coca, hamburger, snack khoai tây, chocolate, kẹo dẻo cầu vồng. bảo Tiền Nhị lái xe tới tiệm đồ ăn Tây ở ngã tư lấy chiếc pizza.

      Tiền Nhị đơ người ra, cười ha hả mấy tiếng cho đỡ ngượng, lúng túng hỏi: " Trần mang theo... những thứ khác à?"

      A Kiều ngậm kẹo mút: "Mang gì cơ?"

      Tiền Nhị nghiến răng, may mà bản thân gã chuẩn bị bộ, cái nghề này ba phần dựa vào may mắn, bảy phần dựa vào kỹ thuật diễn. Tiền Nhị có thể có tí danh tiếng trong cái nghề này ở Giang Thành chính là dựa vào kỹ thuật diễn và bộ đạo cụ vừa nhìn thấy khiến người ta phải choáng ngợp kia.

      Từ kiếm tiền cổ (hình chú thích ở chương sau) cho đến lư hương bằng đồng, thể thiếu thứ gì, đây chính là đạo cụ kiếm sống cả đấy.

      Thấy A Kiều xem "phong thủy" mà chuẩn bị sơ sài như thế, Tiền Nhị thấy hơi lo, thậm chí còn hơi hối hận, chẳng hiểu sao mình lại cuống lên mà lỡ miệng thế biết! Biết trước thế này đưa này làm mấy việc là được rồi.

      Trong lòng nghĩ như vậy nhưng thực ra bản thân gã cũng hiểu, về việc này, chính gã cũng chỉ hoàn toàn dựa vào "sở thích", chứ làm sao biết được khả năng của người khác giả thế nào, việc có làm được hãy gã còn biết nữa là.

      "Thế nào cũng phải chuẩn bị thanh kiếm gỗ đào chứ hả?" Tiền Nhị nghĩ ngợi rồi chọn cái bừa, dù có khả năng hay thể nào cũng phải cầm thanh chứ. Chẳng có đạo cụ gì người ta còn tưởng du lịch đấy.

      "Vớ vẩn, sao tôi có thể cầm thứ đó được!" A Kiều trợn trắng mắt, gỗ đào khắc ma quỷ, bỏng hết cả tay.

      Tiền Nhị vốn dĩ có hiểu biết căn bản, nghe A Kiều mắng câu như thế bỗng lại trở nên yên tâm. Đến kiếm gỗ đào còn coi thường, hẳn là có khả năng . Bạch gia làm tang lễ, định làm hẳn bảy bảy bốn mươi chín ngày, hôm nay là ngày thứ bảy, rất nguy hiểm, dù sao đến lúc đó thấy có gì ổn rút là được.

      Cuối tháng chín, tiết trời mát mẻ. Người ta tìm ra suối nước nóng trong khu vực này, mở khu du lịch suối nước nóng, non xanh nước biếc, núi trồng toàn trúc, nghe họ còn định quy hoạch mảnh rừng trúc làm nơi ngắm cảnh.

      Nhà tổ của nhà họ Bạch ở ngay tại nơi có phong thủy tốt như thế.

      Ít nhiều gì Tiền Nhị cũng nắm được ít lý thuyết, vừa lái xe vừa : "Chỗ này dựa núi nhìn sông. Sơn quản nhân đinh thủy quản tài [1]. Nơi này tụ khí lại tụ tài, đáng lẽ ra nên có chuyện gì xấu mới phải. Trần thế thế có đúng ?"

      [1] Nghĩa đen là núi non quyết định về nhân đinh, bao gồm số lượng, sức khỏe và tư chất, phẩm chất tốt đẹp của những người con trai, trong họ, trong nhà của khu đất, căn nhà ấy; nguồn nước, sông ngòi, ao hồ có liên quan tới tài vận của con người khi sống trong căn nhà, khu đất, mảnh đất ấy.

      Tiền Nhị vừa quay đầu lại thấy A Kiều ngồi ngủ ghế sau rồi, thậm chí còn mang theo chăn mỏng, còn cả bịt mắt và gối đầu.

      Cao nhân, nhất định là cao nhân đây mà, Tiền Nhị thầm tự thuyết phục chính mình nhưng rốt cuộc vẫn chắc lắm, nhỡ này chỉ được cái mẽ ngoài, chỉ có cái miệng là lợi hại biết làm sao bây giờ?

      Tới chỗ đỗ xe trước nhà tổ nhà họ Bạch, ngay trước mặt bọn họ là khu biệt thự lớn, trước cửa đầy đủ ngựa xe cờ giấy, họ hàng thân thích nhà họ Bạch từ khắp nơi đều vội vã về đây chịu tang.

      Do dọc đường A Kiều liên tục đòi dừng lại mua đủ thứ đồ ăn, bọn họ tới muộn.

      A Kiều tháo bịt mắt xuống, vẫn còn buồn ngủ, từ từ vươn vai uể oải : "Tới rồi à?"

      Tiền Nhị vội vã đến xanh cả mặt, ngay vừa nãy thôi, gã nhìn thấy hòa thượng đạo sĩ ùn ùn kéo vào nhà họ Bạch. Hóa ra bọn họ chỉ mời có mình gã, bát cơm này mọi người phải tranh nhau mới ăn được đấy.

      "Bà ơi, chúng ta phải nhanh chút, tối nay..." Gã thầm nghĩ phải nhanh lên nếu những chuyện gã định có khi lại bị người khác mất.

      Tiền Nhị thực ra nhìn ra vài thứ . Từ xa nhìn lại, nhà tổ của nhà họ Bạch đúng là tọa lạc ở khu đất có phong thủy tốt, nhìn gần mới biết "sơn" vẫn là ngọn núi kia nhưng "thủy" phải là nguồn nước đó.

      Có thể do việc khởi công xây dựng khu du lịch suối nước nóng núi động vào mạch nước, yếu tố "thủy" này hạ thấp hơn trước nhiều. Trong nháy mắt, Tiền Nhị bịa ra được lý do thoái thác liên quan đến phong thủy. Nếu như Trần Kiều thực làm được việc dựa vào bản thân gã cũng có thể kiếm được khoản kha khá rồi.

      Tiền Nhị đưa A Kiều vào cổng chính nhà họ Bạch. Chỗ này đốt nến thơm, A Kiều hít hơi, khá thỏa mãn. Nhìn xung quanh lại thấy ngựa xe bằng giấy được xếp nghiêm chỉnh đầy đủ, quay sang gật đầy với Tiền Nhị: "Đám tang này làm cũng khá đấy."

      Nhà họ Bạch có người đứng ở cổng đón khách. Bình thường những người đón khách ở đám tang toàn là người thân thiết với chủ nhà, Tiền Nhị có bao nhiêu lời gan ruột tuôn ra bằng hết: "Khi nãy từ xa nhìn lại, mạch nước trước cửa có phải gần đây có thay đổi gì lớn ? Đây là xoay ngược dòng nước, tốt, tốt."

      Người đón khách chính là người nhà họ Bạch, thấy mấy người vừa nãy đều rất im lặng, ai giống như Tiền Nhị, vừa vào cửa mở miệng, điều này hấp dẫn chú ý của ta: " tốt thế nào cơ?"

      Trước mặt người khác, Tiền Nhị thay đổi hoàn toàn điệu bộ, cất ngay cái vẻ mặt ân cần của gã , lưng cũng thẳng, ra vẻ thâm trầm.

      Hôm nay hình tượng của gã là cao nhân hòa ái dễ gần: "Sơn quản nhân đinh thủy quản tài, ai cũng nghĩ trước cửa có nước có thể phát tài, đây là chỉ biết biết hai, nước dữ thể dính, đây là "tà phi thủy", ngược dòng. Nhìn tốc độc dòng chảy này hẳn là có lợi cho chi thứ hai."

      Trước khi đến đây, Tiền Nhị điều tra bối cảnh chút. Nhà họ Bạch tổng cộng có ba chi, giờ là chi thứ hai đứng đầu, người đón khách ở cổng này chắc chắn là người của chi thứ hai, vừa mấy câu khắc vào tim người ta.

      Quả nhiên, sắc mặt người nọ hơi thay đổi, còn hỏi thăm tên họ của Tiền Nhị. Tiền Nhị cũng hơi đắc ý, liếc nhìn A Kiều cái, nghĩ thầm khả năng dựa vào mồm mép để kiếm ăn của bản thân mình cũng đạt tới trình độ cao.

      A Kiều hoàn toàn để ý đến Tiền Nhị, biết mình đến đây để bắt ma, liền thẳng vào vấn đề, hỏi người nhà họ Bạch: "Bắt con trả bao tiền thế?"

      Đồ cắt từ giấy ra tuy cũng tốt nhưng tốn quá nhiều pháp lực. Hôm qua về nhà dọn lại ba lô, mới phát ra đến nửa biến thành giấy trở lại, còn cháy đen thui. Đốt lần rồi thể đốt thêm lần nữa.

      tiêu hết nửa tiền bán vàng mà tủ quần áo trong phòng mới đầy được nửa, nếu vừa có công đức lại vừa có tiền thể nào tốt hơn.

      Người thanh niên này vốn vẫn nhìn A Kiều chăm chú. So với những người cùng thế hệ, ta là người trẻ tuổi nhất của chi thứ hai nhà họ Bạch. Tuy bình thường ta ở trong nước nhưng thấy A Kiều thực quá xinh đẹp, định hỏi xin phương thức liên lạc của , nghĩ thầm có thể là thư ký của cao nhân hay gì đó tương tự.

      ngờ vừa mở miệng tính "ma" theo con.

      Trong nháy mắt, mọi suy nghĩ ban nãy biến mất: "Việc này còn cần phải vào phòng khách bàn bạc." Tòa nhà này thực khiến người ta cảm thấy gai người, chỉ lúc giữa trưa, người trong nhà mới dám đồng thời xuất , đến hai ba giờ chiều, trời tối sầm, mọi người đồng loạt tìm lý do ra về.

      Trong phòng khác, ngoài mấy hòa thượng đạo sĩ mà Tiền Nhị vừa nhìn thấy khi nãy, còn có cả mấy người hành nghề mê tín dị đoan. Thấy Tiền Nhị và A Kiều vào, họ đồng loạt quay ra nhìn.

      Tiền Nhị quá lươn lẹo, A Kiều lại quá thanh cao, gần như dính khói lửa nhân gian.

      Con dâu thứ hai nhà họ Bạch mặc bộ sườn xám, trông có vẻ thanh tao phong nhã. Việc tang ma lần này do tay bà ta lo liệu, ngờ xảy ra chuyện như vậy, bà ta ngồi xuống: "Chúng tôi mời các vị đại sư tới đây là để giúp chúng tôi bài ưu giải nạn, chỉ cần làm được việc ắt chúng tôi bạc đãi các vị."

      Bà ta ăn mặc nhã nhặn thanh cao nhưng lúc chuyện lại cực kỳ thẳng thắn, rất hợp tính A Kiều. hỏi lần nữa: "Bắt con trả bao nhiêu tiền?"

      Hòa thượng đạo sĩ còn ổn, mấy người hành nghề mê tín kia đều liếc nhìn A Kiều, trong mắt có vẻ châm biếm. người trong số đó bật cười to, : " bé, tuổi lớn nhưng năng cũng táo bạo quá đấy."

      A Kiều nhíu mày, lườm ông ta cái: "Câm miệng!"

      Người nọ há miệng, còn định cười ha ha mấy tiếng nhưng há ngoác miệng ra cũng phát ra được thanh gì.

      Mọi người trong phòng lập tức tái mặt, đồng loạt nhìn về phía A Kiều nhưng A Kiều lại thèm nhìn bọn họ, chỉ nhìn về phía bà hai nhà họ Bạch: "Bà chứ, bắt con trả bao nhiêu tiền?"

      Bà hai nhà họ Bạch ngẩn người lát, nhìn về phía con trai mình: "Vị này là..."

      " Trần." Tiền Nhị đáp thay A Kiều. Giờ khắc này gã hận thể lập tức quỳ xuống trước mặt bà này, quá đỉnh, đúng là quá đỉnh, gã muốn dùng hết lời lẽ, văng hết nước bọt để ca ngợi bà mà gã mới nhận này.

      Nhưng Tiền Nhị vẫn kiềm chế kích động mãnh liệt vô cùng trong lòng mình xuống, bày ra vẻ mặt của cao nhân vượt ra ngoài thế tục, cười cười với người kia rồi : "Đây là may mắn của cậu, người bình thường còn được trải nghiệm đâu đấy."

      Bà hai nhà họ Bạch vốn chẳng để mắt đến A Kiều. A Kiều thực quá trẻ, trong khi những người ở đây toàn là cao nhân, người như chẳng đáng để mắt tới. Tuy nhiên giờ đây bà ta lại nhìn A Kiều, vô cùng tôn trọng: " Trần cứ yên tâm, chỉ cần giải quyết được tình tiền thành vấn đề."

      "Rất phóng khoáng, tôi thích người như bà đấy." A Kiều mỉm cười gật đầu.

      Bà hai nhà họ Bạch lại lên tiếng: "Ban ngày tòa nhà này vẫn bình yên vô , nhưng cứ tới tối lại loạn cả lên nên mới mời các vị tới đây. Để tiện cho các vị làm việc, chúng tôi thu xếp mấy gian phòng, mời các vị đại sư ngủ lại đêm."

      A Kiều lấy di động ra, gọi điện thoại, hớn hở với Hạng Vân Độc: "Hạng Vân Độc, hôm nay em về đâu."
      Last edited: 8/11/20

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 47: A Kiều, hôm nay xem kịch ?

      Xem chứ!

      Bởi muốn giữ người lại qua đêm, nhà họ Bạch lập tức mở tiệc mời các vị "đại sư" ngồi vào bàn.

      Hai bàn tiệc được đặt sau sảnh Uyên Ương, bà hai nhà họ Bạch hết lời luôn, để con trai mình tiếp đón mọi người. Có tổng cộng hai chiếc bàn tròn , mỗi bàn chỉ có bốn người ngồi.

      Bởi nhà làm tang lễ, tiệc cũng là tiệc chay nhưng tiệc chay cũng lại đúng theo quy củ, bốn loại quả tươi, tám loại quả khô được xếp nghiêm chỉnh đĩa sứ Thanh Hoa.

      Tiền Nhị vừa nhìn thấy quay sang ca ngợi cậu chủ Bạch: "Có tâm quá."

      A Kiều vừa nhếch khóe miệng lên, Tiền Nhị lập tức hiểu ra, thế này là bà chê gã quê mùa, vội vàng lại trưng bộ mặt "Làm gì có gì mà tôi chưa thấy bao giờ" lên, cứ như thể khi nãy chỉ là mấy câu khách sáo với cậu chủ Bạch mà thôi.

      Tiền Nhị tới trước bàn. Đầu tiên, gã kéo ghế cho A Kiều, mời ngồi xuống.

      Nhưng A Kiều ngồi, hình như rất quen với việc sai khiến Tiền Nhị: "Tôi muốn ăn cơm với bọn họ."

      Lời hề kiêng dè chút nào, sắc mặt của hòa thượng kia còn khá chút, sắc mặt những người còn lại tối sầm. Tuy vậy vừa mới để lộ chút khả năng, người nọ đến giờ vẫn nghẹn họng ra lời. Họ biết lai lịch thế nào nên đành giả như nghe thấy.

      Còn gì còn chuyện gì mà Tiền Nhị nghe theo nữa, gã chỉ hận thể khiến A Kiều tiếp tục làm cao như thế, càng làm cao sau này mới dễ nâng giá.

      "Vậy để tôi chuẩn bị suất ăn riêng rồi rồi mang lên phòng cho ." Tiền Nhị nhìn A Kiều, chỉ chực cười đon đả mà phải kìm nén, căn bản gã chưa từng hầu hạ người khác bao giờ, ngờ đến lúc làm lại cứ như quen từ lâu.

      A Kiều chắp tay sau lưng, cằm hơi hếch lên, ra ngoài.

      Cậu Bạch lập tức bảo nhà bếp chuẩn bị thêm suất ăn nữa. ta phía sau A Kiều, cũng ra ngoài theo.

      A Kiều vừa , mấy người hành nghề dị đoan nhìn nhau đầy ý, khi nãy trong đại sảnh ai cũng ra vẻ mình là này là nọ, có A Kiều làm chim đầu đàn đứng mũi chịu sào ngược lại, khí lại trở nên hài hòa cách kỳ lạ.

      Người khi nãy bị A Kiều quát câu câm miệng, cho vẫn còn ngồi đó lời. Những người khác lãnh đạm nhìn ta, chẳng ai ra tay giúp đỡ, họ vẫn muốn xem trình độ của bé kia rốt cuộc cao đến mức độ nào.

      Cuối cùng, đạo sĩ ngồi bên cạnh đưa tay vỗ vào người ta, tiếng tắc nghẹn trong cổ họng rốt cuộc cũng bật được ra: "Con bé kia có lai lịch thế nào? Đây là cái thứ tà thuật gì chứ?"

      "Thuật ngôn linh." người mặt lớn tai vuông cười cười, ông ta tự giới thiệu bản thân mình trước: "Tôi họ Từ, Từ Hoằng Mậu, là người gốc Giang Thành, các vị ở đây đều ở nơi khác tới, có mấy chuyện mọi người có lẽ biết."

      Bọn họ là nhóm người thứ ba được nhà họ Bạch mời tới.

      Hai nhóm người trước đều phải thất thểu ra về. Từ Hoằng Mẫu cũng từng hỏi thăm nhưng chẳng hỏi được gì, trong đó có số người có danh tiếng cũng chưa làm xong được được việc này.

      Nhà họ Bạch tăng giá hết lần này đến lần khác nhưng ra giá càng cao lại càng ít người đến. tới bảy ngày của bà cụ, tòa nhà này chắc chắn còn nguy hiểm hơn. Mọi người mỗi người phách chẳng thà cùng hợp sức với nhau.

      cách đơn giản, bản thân ông ta cũng an tâm, lôi kéo được người nào hay người đó, nhiều người nhiều sức.

      "Cái giá mà nhà họ Bạch đưa ra dù có chia ra theo đầu người cũng thấp." Từ Mậu Hoằng đề xuất ý kiến này, kể ra bàn cũng có mấy người bắt đầu dao động, còn có người nửa tin nửa ngờ, ai biết Từ Mậu Hoằng hay .

      Đây là nhóm người thứ ba rồi, những người được mời này căn bản có đến nửa được mời theo kiểu hú họa, nhỡ đâu lại được sao. Tiền Nhị chính là ví dụ.

      Từ Mậu Hoằng biết được lai lịch của Tiền Nhị, căn bản là mở cửa hàng đồ cổ ở Giang Thành, bán đồ cổ giả, nghề tay trái là xem phong thủy cho nhà người ta, là kẻ chỉ có cái mẽ ngoài, vậy nên ban đầu ông ta coi Tiền Nhị ra gì, ngờ Tiền Nhị lại có thể mời được cao nhân.

      "Ông hay đấy nhưng lần này mọi người cùng làm, làm được việc tính cho ai? Làm hỏng việc tính cho ai?" thanh niên gầy gò tên Phương Văn Kính lên tiếng nghi ngờ.

      Từ Mậu Hoằng hề tức giận, ông ta mỉm cười: "Bà hai nhà họ Bạch chi tiền rất hào phóng, nhưng cho cùng ngôi nhà này loạn kiểu gì bà ta chẳng đề cập câu nào."

      Đúng là bà hai nhà họ Bạch chưa nhưng ban đầu mọi người cũng đề ý, mời bọn họ tới đây còn để làm gì nữa, cách nhàng bọn họ tới đây để làm "nhân viên vệ sinh", dọn dẹp mấy "thứ sạch " cho người ta.

      Nhưng mà liên tục mời ba nhóm người, mỗi nhóm còn nhiều người như thế, ngôi nhà này có phải là vô cùng đáng sợ hay ?

      Phương Văn Kính vẫn chưa tin hẳn. Lúc người hầu bưng đồ ăn lên, ta hỏi mấy câu khách khí nhưng dù bọn họ có hỏi thế nào chăng nữa người hầu cũng chỉ lắc đầu biết, đến lúc hỏi ban đêm ở nhà tổ có chuyện gì quái lạ , người hầu kia vội vã xua tay thẳng.

      Bởi vậy, lập tức có người đồng ý liên minh với Từ Mậu Hoằng, ngồi xuống cạnh ông ta, trao đổi danh thiếp với nhau. Danh thiếp của Từ Mậu Hoằng thực in mấy chữ "Công ty dọn vệ sinh Từ thị".

      Mọi người xúm lại hỏi ông ta xem cho cùng chuyện của nhà họ Bạch là như thế nào.

      A Kiều chắp tay sau lưng dạo vòng quanh sân, cậu chủ Bạch vẫn theo suốt. ta chưa từng gặp nào như A Kiều, theo lúc lâu mà vẫn cứ như thể hề nhìn thấy ta.

      "Ngôi nhà này được xây từ thời nhà Thanh, sau nhiều năm như thế nhưng vẫn bảo tồn được kha khá. Nơi này hơi lớn, phải lâu lâu mới hết được." Lúc những lời này, cậu Bạch hơi tỏ ý khoe khoang.

      Tuy vậy, A Kiều hoàn toàn dao động, mặt còn có vẻ đồng tình, mẩu đất tẹo thế này mà cũng gọi là lớn à.

      Cậu chủ Bạch muốn tiếp tục tán chuyện nên hỏi A Kiều: "Em muốn biết buổi tối ngôi nhà này loạn lên là loạn kiểu gì ?"

      A Kiều liếc mắt nhìn ta: "Thích , thôi."

      Thực ra cũng hơi hơi muốn biết, là tới đây bắt ma cơ mà dạo vòng, cả ngôi nhà chẳng thấy ma quỷ gì, vật duy nhất chính là bản thân A Kiều. Nếu như phải là có ma người nhà họ Bạch sao phải sợ hãi đến mức này?

      Cậu chủ Bạch mỉm cười, cảm thấy thú vị, thào: "Ngôi nhà này đêm nào cũng thay đổi."

      ta định dụ A Kiều hỏi ta thêm mấy câu nhưng trẻ gì, chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn ta chằm chằm, khiến ta lạnh cả sống lưng.

      ta quyết định úp úp mở mở nữa: "Lúc tiểu đêm, người hầu trong nhà có thể nhìn thấy trong sảnh... có người lại." Lúc đến chữ người, ta vốn định đổi thành ma nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng cảm thấy răng va vào nhau, đành phải nuốt từ "ma" này xuống.

      "À ~ sao lại còn có ma lại nhỉ?" A Kiều nghe cũng biết ta muốn thay từ bèn thay hộ luôn, kéo dài giọng, cười hì hì nhìn ta.

      Cậu Bạch kinh hãi giật mình. ta vội vã về nhà chịu tang, ngủ lại nhà tổ đêm, ban đêm tỉnh dậy, định nhà vệ sinh, vừa mở mắt ra, gian phòng vẫn là gian phòng ấy nhưng đồ đạc xếp đặt trong phòng hoàn toàn thay đổi. ta ngủ chiếc giường Bạt Bộ khắc hoa.

      Lồm cồm bò dậy ra ngoài phòng, ta thấy bên ngoài đèn đỏ lung linh, bóng người lay động, tai còn nghe thấy tiếng ê ê a a giống tiếng người, cậu Bạch liền trợn mắt "ngủ" luôn.

      Hôm sau, thế nào ta cũng chịu ở lại, đến khách sạn Giang Thành thuê phòng tháng. Từ hôm đó cậu ấm sống trong nhung lụa từ bé này ngày nào cũng dậy lúc năm sáu giờ sáng lái xe về nhà tổ nhà họ Bạch rồi đến tầm ba giờ chiều thể nào ta cũng phải ra khỏi đó, nhất định chịu chờ đến khi trời nhá nhem tối.

      ta hết những chuyện này cho A Kiều nhưng vậy mà này lại chẳng hề sợ hãi. ta bảo: " đừng có nhận việc này nữa, xinh đẹp như mà làm việc này quá lãng phí."

      Đôi mắt cười của A Kiều liếc qua cậu Bạch khiến xương cốt ta trong người ta gần như nhũn hết cả ra. Vốn biết là "tiên " nhưng đối mặt với vẻ hút hồn như vậy, ta vẫn thể nào kìm chế nổi.

      "Chỗ này từng có người chết à?" A Kiều hỏi ta.

      Cậu chủ Bạch suýt sặc nước bọt, ta lắc đầu cười trừ: " có, sao lại thế được."

      A Kiều thấy ta vẫn chịu bèn mặc kệ ta rồi thẳng tới phòng của mình. Cậu Bạch còn muốn theo tiếp nhưng thấy sắp tới ba giờ rưỡi, chỗ này trời tối rất sớm nên vội vàng ra khỏi tòa nhà của nhà họ Bạch, chẳng khác gì ma đuổi.

      Tiền Nhị khắp nơi mới tìm thấy A Kiều. Vừa gặp, A Kiều hết những chuyện gã khó khăn lắm mới hỏi thăm được ra: "Nhà họ Bạch này từng có người chết."

      Chỉ mấy ngày trước, yên lành người hầu được thuê tới đây làm lại chết trong phòng. Người nhà người kia định kiện cáo, nhà họ Bạch phải đền tiền mới xong việc.

      Tiền Nhị : " Trần này, hay là chúng ta thôi, coi như là chưa nhận việc lần này." Có người chết khác hẳn rồi, gã xem "phong thủy" giúp người ta cơ bản toàn lừa gạt là chính, chẳng có chút thực lực nào, dù có kiếm tiền cũng thể lấy tính mạng ra đổi được.

      phương diện tham sống sợ chết, Tiền Nhị chắc chắn đứng thứ hai.

      " có chí tiến thủ. Nếu ông sợ ."

      Tiền Nhị càng dám, nhỡ đâu gã đưa tới đây mà đưa được về, nhà họ Trần chẳng lột da gã ấy chứ, hơn nữa còn cả Hạng Vân Độc cũng thể trêu vào. Gã dò hỏi lần nữa: "Thế Trần có cần nhờ giúp đỡ ?"

      Huyết ngọc yên lặng nằm cổ A Kiều, mỉm cười: "Tôi về phòng, ông đừng có quấy rầy tôi."

      Nhìn thấy nụ cười tự tin của , Tiền Nhị thở phào nhõm. Nghĩ rằng A Kiều định về phòng tập trung công lực, gã nhanh chóng gật đầu: " quấy rầy, quấy rầy, nhất định quấy rầy."

      Tiền Nhị định rồi nhưng lại tiếc thầm trong dạ, nhỡ đâu được việc sao? Đêm nay ít ra cũng phải được tận 50 vạn cơ đấy, gã phải bán bao nhiêu đồ cổ giả mới được từng ấy tiền chứ?

      Lúc Tiền Nhị còn do dự, mấy người hòa thượng đạo sĩ tới. Gã vừa mới lúc mà mấy người kia ràng tạo thành liên minh.

      Tiền Nhị cam lòng, nhân dân tệ đỏ chói từ trời rơi xuống, ai mà biết được rơi xuống đầu người nào. Gã cắn răng nhắm mắt quyết tâm, vào phòng, lấy dụng cụ của mình ra.

      Kiếm đồng tiền (hình minh họa ở cuối chương) treo trước cửa, bùa gỗ đào treo đầu giường, tượng phật bằng đồng thau đặt trước cửa sổ, túi trái nhét tấm gương bát quái, túi phải nhét chồng bùa bằng giấy vàng, hai tay đeo hai chuỗi Phật châu, trước ngực đeo miếng ngọc hình Phật mà gã phải mất rất nhiều tiền mới có được. Đến lúc này gã mới cảm thấy an tâm.

      A Kiều định về phòng xem bộ phim trong loạt series về cương thi, ai ngờ nhà tổ nhà họ Bạch lớn như thế mà lại có! Thể! ! Có! Mạng!

      A Kiều tức giận đến mức xoay người ngủ luôn, đến giờ ăn tối cũng chưa tỉnh, Tiền Nhị lại dám quấy rầy nên mang đồ ăn tới trước cửa phòng rồi lại vội vội vàng vàng quay về phòng mình.

      Quả nhiên chỗ này trời tối nhanh .

      Mặt trời còn chưa xuống núi, toàn bộ tòa nhà nhà họ Bạch im ắng tiếng người, toàn bộ người hầu đều hết cả.

      tòa nhà lớn như thế mà chỉ còn lại tám người bọn họ. Hòa thượng đạo sĩ mỗi người kiểu, A Kiều, Tiền Nhị là đội, mấy người còn lại kết thành nhóm , túm tụm lại chỗ uống trà, ngóng chờ xem đêm nay có chuyện lạ gì.

      Họ uống trà được lúc lại hết nước nóng.

      "Người câm" bị trúng thuật ngôn linh của A Kiều nên rất muốn tỏ ra là mình cũng là người từng trải, khi nãy chỉ là lơ đãng nên mới sảy chân, cầm bình nước lên định ra ngoài: "Tôi rót thêm nước nóng cho mọi người."

      Từ Mậu Hoằng cản ta lại: " cần, trời sắp tối rồi."

      "Người câm" tưởng rằng Từ Mậu Hoằng làm như vậy là khinh thường ta, mặt tỏ vẻ vui: " ai chúng ta ngồi thế này đến sáng hay sao?" rồi ta cầm ấm nước lên rồi ra ngoài.

      lúc lâu sau, ta vẫn chưa trở về.

      Phương Văn Kính xì tiếng: " bảo ta đừng có cố rồi mà xem , giờ ai tìm ta chứ?" Nhóm dù sao cũng vừa mới thành lập chưa lâu, ai mà chịu tìm ta chứ.

      Từ Mậu Hoằng cảm thấy dù sao mình cũng là người cầm đầu bèn : "Thế này , mọi người cùng , đằng nào giờ cũng chưa có chuyện gì, phải sao?"

      Phương Văn Kính lầm bà lầm bầm. Người còn lại là người trung niên tự giới thiệu mình là Lão Tôn căn bản gần như có gì nổi bật, Từ Mậu Hoằng bảo ông ta làm gì ông ta cũng gật đầu.

      Hai thắng , đành phải tìm người,

      Lúc , Từ Mậu Hoằng còn gõ cửa phòng đạo sĩ bên cạnh: "Đạo trưởng, Tống tiên sinh ra ngoài lấy nước nóng mãi vẫn chưa về, chúng tôi tìm cậu ấy xem sao."

      Ông ta cảm thấy đạo sĩ này có vẻ cũng nhiệt tình nên mới gọi ông ta nhưng bên trong mãi chẳng có tiếng động gì phát ra.

      hành lang có treo đèn lồng màu trắng, chiếu sáng cả đường . Gió thổi qua, ánh đèn lay động, khiến cho ánh trăng càng thêm phần ảm đạm. Phương Văn Kính : "Toàn là những người chỉ quan tâm đến việc của mình, ông đừng có hy vọng gì vào bọn họ."

      Từ Mậu Hoằng hề tức giận, ba người vòng ra sân sau, vốn định về phía nhà bếp nhưng lúc ở hành lang nghe thấy có tiếng đàn tiếng trống từ phía trước vọng lại. Mặt ba người đồng loạt biến sắc, quay sang nhìn nhau.

      Phương Văn Kính cho là cứ lùi lại trước nhưng thấy Từ Mậu Hoằng và Lão Tôn chưa động đậy gì nên ta cũng tiện về trước bèn theo bọn họ xem tình hình thế nào.

      Sân sau vốn được bao phủ bằng màu trắng toát nhưng càng về phía trước lại càng đông vui tấp nập.

      Sảnh ngoài, nến đỏ cháy hừng hực, đèn lồng đỏ treo cao, sân khấu kịch được dựng lên giữa sảnh, khắp sảnh tràn ngập trong tiếng cười tiếng của khách khứa. Từ cửa hai bên, người hầu lũ lượt bưng rượu và đồ ăn lên.

      Phương Văn Kính bước lên mấy bước, định về phía trước, Từ Mậu Hoằng giữ chặt ta lại: "Cậu làm gì thế?"

      Phương Văn Kính gạt tay ông ta ra, mắt đờ đẫn: "Uống rượu mừng chứ còn làm gì."

      Lúc này, Từ Mậu Hoằng mới nhìn thấy "Người câm" ngồi bên bàn tròn, vẫy tay với bọn họ. Trong sảnh tràn ngập màu đỏ, chỗ nào cũng dán chữ hỉ, bên ngoài có người liên tục chào hỏi rồi dẫn khách vào trong.

      Nhà họ Bạch làm đám cưới.

      Từ Mậu Hoằng tập trung nhìn xung quanh, dù là khách ngồi bên bàn hay là người hầu bưng đồ ăn, ai cũng lướt mũi chân.

      Phương Văn Kính ngồi xuống, lại còn nâng chén chúc mừng với những người khác. Từ Mậu Hoằng mở "công ty vệ sinh" nhưng ông ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ma như thế cùng lúc.

      Vừa định kéo Lão Tôn về kiếm người giúp đỡ, chân tự chủ nổi, đưa về phía trước, có nha hoàn tô son điểm phấn, mặc quần áo tươi sáng bước tới mời ông ta: "Bạch phủ có hỉ, mời tiên sinh ngồi vào bàn."

      Từ Mậu Hoằng trong lòng tỉnh táo nhưng lại thể điều khiển được bước chân mình, ông ta theo sau nha hoàn, cảm thấy người mình bẫng , cúi đầu nhìn xuống thấy mình cũng lướt mũi chân.

      Từ Mậu Hoằng thầm than khổ trong lòng, tay chân đều thể kiểm soát được, cứ ngồi vào bàn, uống chén rượu rồi tính vậy.

      Tiền Nhị mơ mơ màng màng ngủ lúc tỉnh. Có tiếng nhạc liên tục truyền tới từ ngoài phòng. Bình thường gã vẫn thích nghe thứ này, vừa nghe thấy chiêng trống vang lên biết họ hát cái gì, ngáp cái, lẩm bẩm: "Nhà này có ai làm đám cưới à?"

      xong, gã giật mình tỉnh dậy, cưới xin cái gì chứ, hôm nay là bảy ngày của bà cụ nhà họ Bạch.

      Tiếng động xung quanh lúc lớn lúc , Tiền Nhị dụi mắt, định ra ngoài phòng nhìn ngó xung quanh lúc nhưng mà phòng lại biến thành căn phòng bé tẹo, cửa sổ, chẳng có chút ánh sáng nào.

      Nhưng càng tối, Tiền Nhị lại càng dám động đậy, làm sao biết được trong bóng tối có những gì chứ. Gã cắn răng quyết tâm, lấy lá bùa từ trong túi quăng ra.

      Lá bùa gặp bóng tối lập tức sáng lên, nhưng Tiền Nhị nhắm chặt mắt dám nhìn, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt sáng bừng lên. Gã nuốt khan, chuẩn bị tâm lý hồi, có chết cũng phải biết sao mình chết chứ!

      Lại ném lá bùa nữa ra, lúc ánh lửa bốc lên, gã nhận ra đây là căn phòng bằng gạch thô, cửa, cửa sổ nên mới có ánh sáng chiếu vào.

      Tiền Nhị gào lên thất thanh "Bà ơi cứu tôi với a a a a a a..."

      A Kiều nghe thấy tiếng Tiền Nhị, cũng bị tiếng nhạc đánh thức, ngồi dậy dụi dụi mắt. Phòng tối đen nhưng khác với Tiền Nhị, cần ánh sáng vẫn có thể nhìn mọi thứ.

      rất quen với loại bố cục này, hầm mộ tứ phương của cũng giống thế này. A Kiều vung tay lên, thủ thuật che mắt lập tức biến mất, căn phòng lại trở về với hình dạng ban đầu.

      A Kiều mở cửa, khu nhà được xây theo kiểu tứ hợp viện này giờ lại toàn là tường gạch, chỉ có cánh cửa, chính là cánh cửa mà vừa mở ra.

      A Kiều rẽ sang bên trái, miết ngón tay lên tường gạch màu xám, đến đâu khu nhà trở về hình dạng cũ đến đấy như vừa nhấc ngón tay qua lại biến thành gạch xám.

      A Kiều sờ lên cửa, đẩy nhưng mở được.

      Tiền Nhị ở trong phòng khóc lóc hết nước mắt, gã ném chiếc bùa màu vàng ra, trong phòng liền có chút ánh sáng nhưng lửa vừa bốc lên tắt ngấm, gã đành phải cách lúc lại ném tờ, giống như bé bán diêm, hy vọng có thể ngồi chờ trong phòng cho đến sáng.

      Gã lại quăng lá bùa chiếu sáng bèn thấy cánh tay trắng muốt như ngọc vươn ra từ trong bóng đêm. Tiền Nhị thét lên thất thanh, ôm đầu co rúm lại nhưng cánh tay ma kia vẫn chưa chịu từ bỏ, xách cổ gã lên, kéo gã ra ngoài.

      Tiền Nhị giãy giụa, tay chân vung vẩy, luôn miệng cầu khấn: "Ôi bà ơi, tha cho con mà, con chỉ là đá ngang thôi, bà muốn tìm tìm đám hòa thượng đạo sĩ , bọn họ chẳng phải là chuyên nghiệp, chuyện với bà cũng hợp hơn hay sao..."

      A Kiều thả gã xuống đất, thấy gã còn giãy giụa loạn xạ, đạp gã cái: "Ông còn nhiều bà vậy à?"

      Tiền Nhị nghe thấy giọng A Kiều chẳng khác gì nghe thấy tiếng chuông trời, hận thể dập đầu với : "Bà của tôi ơi, thế mà cũng xử lý được. Từ nay về sau trời dưới đất, tôi chỉ có thôi."

      Gã lau sạch nước mắt nước mũi, giờ mớ nhận ra khắp xung quanh toàn tường gạch, cánh cửa mà A Kiều vừa mở ra từ từ biến mất, gã run rẩy: "Bà ơi, chúng ta phải chạy nhanh thôi."

      Nhưng A Kiều nhìn gã, nhìn xung quanh. Chuyện này thế mà hay ho , nếu như dùng ma lực có thể xây nhà cửa có phải cũng có thể tự xây cho mình cả cái Hán cung hay ?

      A Kiều nghĩ lúc nhưng nhất thời còn nhớ nổi Hán cung trông thế nào nữa, cung điện ra trong lòng là cung Trường Môn [1].

      [1] Sau khi bị phế truất, Hoàng hậu Trần A Kiều bị đày vào cung Trường Môn

      "Chúng ta xem trò vui ." A Kiều về hướng có tiếng nhạc.

      Mặt Tiền Nhị nhăn như quả mướp đắng, theo sát A Kiều, coi như bùa giữ mạng, vừa vừa khuyên: "Nếu như muốn xem kịch nghe hát tôi chi tiền, tôi mời tới Nhà hát lớn Quốc gia nghe, chúng ta... khỏi đây nhanh nhanh được ?"

      A Kiều thấy gã phiền phức: "Còn nữa tôi khiến ông câm miệng đấy."

      Tiền Nhị mau chóng im bặt, đồ của gã chỉ còn đến năm sáu tấm bùa với tấm gương bát quái, vẫn còn phải cầu xin bà che chở cho.

      người ma vào sảnh, đập vào mắt vẫn là cảnh tượng đám cưới. Tiền Nhị tinh mắt, vừa đưa mắt qua thấy ba người gồm "Người câm", Từ Mậu Hoằng, Phương Văn Kính ngồi uống rượu mừng, thấy gã tới còn vẫy tay với gã.

      Tiền Nhị nhanh chóng nhắm tịt mắt lại, muốn tự bổ sung thêm người vào nhóm ba người kia, run rẩy hỏi: "Chuyện này... thế này là thế nào?"

      "Đây là ảo cảnh." A Kiều thấy Tiền Nhị hèn nhát như thế, vỗ lên đầu ông ta: "Được rồi, ông mở mắt ra ."

      Lúc này Tiền Nhị mới dám ở mắt ra, nhìn chăm chú, máu nghề nghiệp lại trỗi dậy, trong phòng này toàn là đồ cổ đấy. Gã nhìn xong rồi : "Nhìn quần áo như thế này, hẳn là người thời dân quốc."

      Nhưng mà đồ cổ trong phòng này ít nhất cũng phải là đồ từ thời nhà Thanh, gã vừa nhìn dính chặt mắt vào đó.

      "Chỉ nghĩ được đến đó thôi. Đợi ra ngoài tôi cho ông miếng ngọc." A Kiều rồi sai gã. "Ông xem xem đây là đám cưới của ai."

      "Tốt quá." Tiền Nhị vừa nghe A Kiều định cho gã miếng ngọc, biết ngay là đồ tốt, nhiệt huyết dâng trào, mau chóng nghe lén.

      Tuy đây là ảo cảnh nhưng cái gì cũng giống y như , ngay cảm đám người hầu kẻ hạ khua môi múa mép cũng vậy, đám nha hoàn hùa nhau cười nhạo Bạch đại nãi nãi được sủng ái, cái vị nhị di nãi nãi này mới là người trong lòng Bạch đại gia.

      Làm lễ cưới này phải tiêu tổng cộng hai ngàn đồng đại dương, ngoài ra đại gia chuộc thân cho nhị di nãi nãi tiêu hết vạn đồng đại dương, đấy là còn chưa kể đến những thứ quần áo đắt như vàng mà ông ta tặng lúc theo đuổi bà ấy.

      Tiền Nhị định kể những chuyện này cho A Kiều mà khắp nơi chẳng thấy đâu, gã sợ đến mức toát mồ hôi lạnh mới thấy vào chiếc bàn đối diện sân khấu, tay cầm nắm hạt dưa, nhẩn nha cắn, mũi chân còn nhếch lên đu đưa.

      Suýt nữa Tiền Nhị quỳ xuống trước mặt , gã nghiêng lại gần kể chuyện cho A Kiều nghe rồi lại tỏ vẻ kì quặc: "Đây chẳng lẽ là làm đám cưới xung hỉ tránh tang à?" phải.

      A Kiều nhả vỏ hạt dưa, chỉ lên sân khấu: "Đến rồi."

      Tiếng nhạc sân khấu bỗng thay đổi, giọng tinh tế cất lên: "Ai da, họa mi lang [2]."

      [2] Họa mi là vẽ mày, chồng vẽ mày cho vợ thể ân ái giữa hai vợ chồng. Họa mi lang là chỉ người chồng, người .


      Chú thích của editor:

      Giường Bạt Bộ

      [​IMG]

      Kiếm tiền đồng

      [​IMG]
      Last edited: 8/11/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :