1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 52
      Edit : Michellevn

      Chuyện hẹn hò với Triệu Thiên Trác, thực ra cũng chỉ là như vậy.

      Quách Trí thấy hơi buồn cười khi nhớ tới. Trước đó Thanh Hạ từng xỉ vả chiếc xe thể thao Ferrari màu xanh lam của Lý tổng, lả lơi.

      Cái này hay à, có thể nhìn ra con người là sống theo bầy. Triệu Thiên Trác làm bạn bè của Lý tổng, đến đón Quách Trí đã lái một chiếc xe Maserati màu đỏ.

      [​IMG]

      có lả lơi nhất, chỉ có lả lơi hơn.

      Quách gia xém chút thì phá ra cười.

      Trước kia có phần tò mò, tiếp xúc thật rồi thì thấy rằng cái gọi là " con ông cháu cha " này cũng là con người. Cảm thấy cũng chẳng khác biệt lắm so với người bình thường.

      Có điều, Triệu Thiên Trác này vẫn có chút tiêu chuẩn, phải loại công tử đầu óc rỗng tuếch. Vẻ đẹp cũng rất ngon nghẻ, bữa cơm nay có thể nói là một bữa ăn vui vẻ. Tối đó hai người họ đến quán bar, uống chút rượu. sàn nhày, Triệu Thiên Trác có phần thân mật với , nhưng vẫn được xem như dè dặt. Tuy rằng bày tỏ ý tứ rất rõ ràng, nhưng vẫn có phong độ, cũng tính là quỷ háo sắc.

      Tổng thể mà nói, đêm nay, xem như là thư thái và dễ chịu.

      Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, có gì là đặc biệt thu hút cả.

      thực tế, thời điểm đó Quách Trí đã nhận thấy tác dụng phụ của việc ở cùng một chỗ với Alex --- So với trước đây, có cầu cao hơn về ngoại hình và vẻ đẹp của đàn ông.

      Thật vậy . Nếu trước khi gặp được Alex mà gặp được người đàn ông như Triệu Thiên Trác, dù chỉ là bạn tình thì Quách Trí cũng sẽ vui vẻ mà chơi.

      Ngày đó, mặc dù thấy thoải mái, nhưng lại cảm nhận được sức hút mãnh liệt của hormone.

      Lúc đợi thang máy, nghe tiếng động cơ Maserati gầm rú bên ngoài, thì cảm thấy khó chịu. Về đến nhà, trong bóng tối nhìn thấy Alex sừng sững ở huyền quan, thân hình cao lớn, bờ vai rộng lớn, lồng ngực săn chắc ..... Trong nháy mắt liền cảm thấy sự tăng vọt của hormone.

      Chính là từ trong lòng lại kháng cự.

      Nhưng sự phản kháng bên trong thể kìm hãm sức hấp dẫn thành thật của cơ thể. Người đàn ông trẻ tuổi này, thực sự làm mê mẩn. Tuy rằng ...... chỉ mới là thể xác.

      Nhưng chuyện hỏng bét mà lo lắng đã xảy ra rồi.

      Cậu nói cậu thích .

      Cậu nói rất khẽ, khẽ đến mức khó có thể nghe thấy. Lại đúng vào thời khắc đó, có thể đến cả cậu cũng ý thức được mình đã nói ra câu nói đó.

      Nhưng đã nghe thấy, khi đó, đêm khuya thanh vắng, các giác quan của cơ thể đặc biệt nhạy cảm.

      nghe rõ ràng rành mạch.

      Điều này thực sự .... rắc rối.

      Thứ tư Quách Trí cũng về nhà ăn cơm, coi mắt.

      Người đàn ông làm việc ở tòa án mà dì Diệp giới thiệu đã gọi điện thoại cho , hết sức nhiệt tình mà hẹn ăn cơm vào buổi tối thứ tư. Còn rất lễ độ mà kêu Quách Trí chỉ ̣nh ̣a điểm ăn tối, nhưng Quách Trí từ chối, kêu ta đặt . ta ngẫm nghĩ, rồi đặt một nhà hàng tương đối gần công ty Quách Trí.

      Trước lúc chưa thấy mặt nhau, thì điều đầu tiên này đã khiến người ta có cảm tình.

      Quách Trí biết thế nào, trong lòng rối rắm, ấy vậy mà lần đầu tiên lại có chút mong chờ với lần coi mắt này. Dù thế nào cũng có chút chú ý tới quần áo, ăn mặc chỉnh tề một chút, cẩu thả như mấy lần trước, cuối cùng cũng xem như có phần đúng mực.

      Một bữa ăn quy củ, ăn xong cũng có quán bar hay gì gì đó. Chính là một bữa ăn coi mắt đàng hoàng tử tế và tươm tất.

      Cho đến khi bữa ăn kết thúc, nhà trai nhiệt tình chủ động thanh toán hóa đơn, Quách Trí cũng thấy đối phương có tật xấu gì cả.

      ta còn từ chối AA với . Cười bảo :" Nói sao thì cũng là bữa cơm đầu tiên, tốt xấu thì cũng phải để tôi mời chứ."

      Quách Trí khép ví tiền lại, cho ta một nụ cười .

      ta muốn đưa Quách Trí về nhà, từ chối :" Xe ở ngay dưới tòa nhà công ty, tôi bộ chút xíu là tới liền."

      đường về nhà, vẫn nghĩ về người đàn ông này. Cũng xem như hiếm thấy, trong số những người đàn ông mà từng coi mắt, thì hiếm thật ...... Khiến bới móc ra được tật xấu nào cả !

      Tướng mạo, thể nói là ưa nhìn, cũng tính là phổ thông xấu xí. Dáng dấp, cao lớn lắm nhưng cũng tính là thấp. Thu nhập cũng tệ lắm, Quách Trí hỏi, chính ta tự mình khai báo một cách thẳng thắn. Dĩ nhiên là cũng phải nói trắng con số ra. Vòng vo miêu tả mức sống của mình, để Quách Trí hiểu rõ được tình hình kinh tế của ta. Năng lực nói chuyện vòng vo thế này, hổ là người trong nghề. Trình độ ăn nói này, cũng thật là quá mức, thậm chí có phần cao thâm hơn so với người bình thường.

      Quả thực là đã tìm được chút tiếng nói chung với Quách Trí, hai người đều là fan của Kim Dung, đều thích Lưu Từ Hân ( Nhà khoa học viễn tưởng),đều ghét viễn tây, và đều có cảm tình với Harry Potter.

      ta cũng kể về một số vụ án thực tế tại tòa án, toàn là những vụ án khá kỳ quặc, khiến người ta có thể bật cười. Bầu khí trò chuyện vì vậy vẫn luôn được duy trì ở mức độ thoải mái và dễ chịu.

      Hơn nữa, từ đầu đến cuối, tuy rằng có hỏi qua công việc của Quách Trí, nhưng hề hỏi tới chuyện thu nhập, nhà cửa và xe ̣ .

      Quách Trí lái xe về nhà, suy nghĩ suốt đường, phát hiện mình thể tìm ra được thói xấu nào người đàn ông này . Thực sự là có !

      có hợm hĩnh, cũng keo kiệt, lại càng có mưu tính bất chính. Đây chính là một người đàn ông có độ tuổi và điều kiện thích hợp, rất muốn tìm một gái để kết hôn nghiêm túc.

      Nếu so sánh, có thể nói rằng trong những người đàn ông Quách Trí đã từng coi mắt, thì là đối tượng kết hôn thích hợp nhất. Ít nhất nhìn sơ sơ vào điều kiện phần cứng trước mắt thì là như vậy.

      Nhưng Quách Trí cảm thấy chắc chắn là mình đã bỏ lỡ điều gì đó, chỉ là nhất thời nhớ ra.

      Về đến nhà cũng chưa muộn lắm, đẩy mở cửa thì thấy phòng khách sáng đèn.

      Alex bỏ máy tính bảng xuống, chạy tới hỏi :" Về rồi à, thế nào rồi ?"

      Cậu biết hôm nay Quách Trí phải coi mắt, nên có chút căng thẳng, có chút lo sợ, còn có chút ..... nhìn thấy vui vẻ về nhà.

      Đôi mắt trong veo thể hiện rõ những cảm xúc lẫn lộn này.

      Trẻ trung như vậy.

      Đẹp đẽ, ngây ngô. Nhưng lại làm cho người ta nghiện.

      Vì thế Quách Trí như bừng tỉnh hiểu ra. Hôm nay, người đàn ông làm ở tòa án mà thể tìm ra được thói xấu, thực ra người lại có một tật xấu lớn nhất, chính là ...... có điểm sáng.

      Đúng vậy, người đàn ông hôm nay gặp cực kỳ thích hợp để kết hôn, người có điểm sáng nào có thể khiến nảy sinh lực hấp dẫn. Đúng là và ta nói chuyện xem như vui vẻ. Nhưng cũng chỉ ở mức " xem như" mà thôi, kiểu như, mỗi điểm người ta, điểm nào cũng " vừa phải", "ổn", " khá tốt".

      Rất thích hợp kết hôn, sau đó sống một cuộc sống vụn vặt bình thường.

      Quách Trí đứng ở cửa nhìn Alex cao to đẹp trai, trong lòng cảm thấy một loại hậm hực.

      nhớ tới vị khách hàng bốn mươi tuổi chưa lập gia ̀nh kia của . Bà chị đó theo nhìn nhận thì có vẻ rất thành công và sống thoải mái. Nhưng sau lưng, nhóm cấp dưới của bàn luận về chị ấy, lại thương hại chị ấy một thân một mình đơn lẻ bóng, thể kết hôn.

      Loại bàn luận này nếu rơi vào , tự mình có thể cười nhạt mà chống đỡ, nhưng nếu như cha mẹ mà nghe được chỉ vài câu thôi ..... sẽ trở thành sỉ nhục đối với họ. Đúng, hết cách, những người của thế hệ họ thể chấp nhận được một người phụ nữ độc thân suốt đời.

      " thể kết hôn", theo quan điểm của họ sẽ trở thành sự sỉ nhục đối với một gia ̀nh và khiến họ thể ngóc đầu lên được.

      Đồng thời, cho dù có thực sự sống thoải mái và dễ chịu như thế nào nữa, thì chỉ cần một ngày chưa kết hôn và chưa sinh con, thì cha mẹ sẽ ngừng lo lắng cho . Họ sẽ lo âu có người chăm sóc dưỡng già, có người lo việc hậu sự. Đây cũng là một điều rất quan trọng trong quan niệm giá trị của họ, căn bản là thể chấp nhận.

      Cho nên dù Quách Trí có kháng cự lại coi mắt như thế nào, rồi ngoài miệng nói muốn kết hôn thế nào nữa, thì sâu thẳm trong lòng mình, biết thể cưỡng lại chuyện kết hôn này.

      Sớm muộn gì cũng phải tìm một người đàn ông như vậy, cùng ta bỏ ra chín đồng, lĩnh lấy quyển sổ hồng. Từ đó về sau, thể đu đưa được nữa, phải sống cuộc đời củi, gạo, dầu, muối.

      Quách Trí cũng biết, "sớm muộn" này mà càng muộn, thì đàn ông mà có thể tìm được sẽ có chất lượng càng thấp.

      Đạo lý này, riêng mình hiểu. Cha mẹ thậm chí còn hiểu sớm hơn rất nhiều. Cho nên họ ép buộc , thúc giục , và ngừng cằn nhằn .

      Quách Trí phiền, Quách Trí ghét. Nhưng Quách Trí có cách nào khác.

      phải người đơn, phải được sinh ra từ đá. được mẹ mang thai mười tháng vất vả mà sinh ra. Cha mẹ thương , chiều , nuôi dưỡng cẩn thận, thậm chí để hiu quạnh, họ đã sinh ra em trai . Ngay cả sau khi có em trai, cũng là đứa bé được chiều nhất nhà.

      Họ ép buộc , thúc giục , cằn nhằn , căn bản đều là vì họ thương .

      Bởi vì hiểu được điều này, cho nên Quách Trí hết cách. thể chỉ lo theo ý mình, phải suy xét cha mẹ mình.

      Cho dù Quách Trí được xưng là Quách gia, tinh thần bất khuất giống như một hán tử, thì cũng có thời điểm cảm thấy bất lực.

      Tâm trạng Quách Trí tốt. Ngồi bàn cầu hút hai điếu thuốc, nỗi lòng phiền muộn.

      Alex vô cùng lo lắng, đoán ra buổi coi mắt của cũng suôn sẻ, trong lòng khỏi mừng thầm. Nhưng sau đó lại cảm thấy xấu hổ vì tâm tư u ám ích kỷ của mình.

      Lúc Quách Trí tắm rửa, Alex ngồi ở cuối giường trong phòng ngủ, suy nghĩ về mọi chuyện, rối rắm âu sầu.

      Cậu cho là hôm nay Quách Trí có tâm trạng làm tình.

      Thế nhưng Quách Trí lại nhiệt tình một cách lạ thường, đặc biệt suồng sã, như muốn ép khô cậu.

      Cậu cảm thấy sự khác lạ trong cảm xúc của , cảm thấy đau lòng thể kìm được.

      Có thể làm, cũng chỉ là ôm chặt lấy .....

      Chiều hôm sau, người đàn ông mới gặp hồi tối lại gọi điện cho Quách Trí, hỏi cuối tuần này có thời gian , muốn hẹn gặp .

      Quách Trí cầm điện thoại, do dự trong chốc lát rồi từ chối một cách chân thành.

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã suy nghĩ rất nhiều.

      có thể tưởng tượng, nếu đồng ý lần hẹn gặp này, có lẽ sẽ thực sự nghiêm túc qua lại với người đàn ông này. Xét về mọi mặt thì đây là một người đàn ông rất thích hợp để kết hôn. ta có nhà có xe, công việc ổn ̣nh, ̣ng với cả thu nhập hai đầu, có thể nói là khá dồi dào. Về nhân phẩm có thể nhìn được phần nào trong lúc nói chuyện.

      Kết quả của tiếp tục qua lại, có lẽ chính là kết hôn, Tuổi của cả hai đều còn nhỏ, có cha mẹ hai bên thúc ép thì có lẽ mau chóng có con. Sau đó công việc của sẽ bị ảnh hưởng. Có thể hơn nưã, là khả năng sẽ giống như bao người phụ nữ, dù trước kia có nghĩ gì nói gì, thì một khi sinh con rồi, sẽ biến thành vú em, mọi chuyện đều hướng về đứa con.

      Với mức thu nhập của người đàn ông này, khéo còn kêu nghỉ việc, ở nhà tập chung chăm sóc con cái.

      Sau đó, sẽ dần dời khỏi vòng giao thiệp của mình, rồi những người bạn trong vòng giao thiệp của cũng dần dần trở thành những người mẹ, nhân vật giống như người mẹ này.

      Công việc, sự nghiệp và cả những tham vọng của đều sẽ tiêu tan như pháo hoa, để lại dấu vết.

      Thật nực cười, trong giây phút cầm điện thoại ngắn ngủi này, vậy mà Quách Trí lại tưởng tượng ra cuộc sống của và người đàn ông này. Một cuộc sống yên bình nhưng bình thường, ổn ̣nh nhưng tầm thường.

      Đây ..... có phải là những gì mong muốn ?

      Thực sự là những gì mong muốn sao?

      " Alo? Quách Trí? " Tiếng gọi của người đàn ông làm sực tỉnh.

      Đây là một đối tượng kết hôn mà bỏ lỡ thì thực sự đáng tiếc. Nếu để gấu mẹ nhà biết được, khả năng là chẻ đôi ra luôn.

      Thế nhưng mà .... đây quả thực phải là người đàn ông mà mong muốn.

      Đây cũng phải là cuộc sống mà mong muốn.

      " Rất xin lỗi, ..... " Quách Trí phát hiện đột nhiên mình nhớ ra tên của người đàn ông, khỏi cảm thấy xấu hổ," Chuyện là ...... Tôi cảm thấy chúng ta ..... thật ra hợp lắm....."

      " Ồ..." Người đàn ông kéo dài cuối, có vẻ cũng lúng túng," Ò, vậy ..... Ờm, sao ..... Vậy ..... Quấy rầy rồi ."

      Lúc cúp máy có hơi gượng gạo, Quách Trí mở wechat ra. Hôm qua ta đã thêm làm bạn .

      tìm ra người này, nhấn vào, chuyển trả một nửa tiền bữa cơm ngày hôm qua, kèm theo lời nhắn : 【Mình mời thì ngại quá, vẫn nên AA .】

      Người đàn ông nhanh chóng từ chối, trả lời : 【 sao, đáng bao nhiêu đâu chứ. Rất vui được làm quen với .】

      Vẫn xem như rất phong độ.

      Thế nên Quách Trí có chút tiếc nuối, tiếc nuối vì mình nảy sinh chút hứng thú nào với đối tượng kết hôn này. Đồng thời cũng hạ quyết tâm, tuyệt đối để mẹ già biết đây là đối tượng kết hôn phù hợp như thế !

      Tuyệt đối thể !

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      [​IMG]
      Chương 53
      Edit : Michellevn

      Quách Trí trốn trong toilet văn phòng hút thuốc.

      Nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, quả thực cũng rất tồi tệ. Sống phóng đãng với một tên người mẫu trẻ, chẳng có gì đáng nói cả .

      suy nghĩ sáng suốt và hiểu rằng, khoảng cách giữa và Alex quá lớn, thể có kết quả. Cứ tiếp tục lăn lộn với cậu như này, chỉ có thể làm phí thời gian của mình. khác cậu, có thời gian, có nhiều thanh xuân như cậu nữa.

      Cậu hoàn toàn có thể chơi với vài năm, thì dù sau mấy năm đó, cậu cũng vẫn có thể được xem là một " thanh niên". Mà , nếu qua ba mươi tuổi rồi, thì trong mắt bao người, đã chuyển từ "lớn tuổi" sang "trung niên". Giá trị của thị trường hôn nhân sẽ lại càng giảm xuống.

      Suy nghĩ kỹ càng về điều này, Quách Trí càng thêm buồn bực.

      Alex giống như một cơn nghiện.

      Là cơn nghiện của .

      Chỉ chạm chút xíu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã sinh ra tính ỷ lại cùng tính chất biệt lập(*)

      (*)Thuộc tính mà thứ cho phép thứ khác cùng tồn tại trong cùng phạm vi với chính nó.(https://vtudien.com)

      Điều này tốt, vô cùng tốt.

      Cơn nghiện này, nhất ̣nh phải bỏ.

      Vì vậy, đối với Triệu Thiên Trác, ban đầu Quách Trí cũng chỉ cảm thấy tàm tạm, nhận được điện thoại của Triệu Thiên Trác, trở về phòng làm việc, sau khi xoay bút giữa các ngón tay nhiều vòng, đã vui vẻ đồng ý cuộc hẹn vào tối thứ sáu.

      Sáng sớm thứ sáu, mặc váy.

      Lúc ấy Alex nhìn thấy liền có chút sững sờ.

      Từ trong gương, Quách Trí thấy vẻ mặt bất an của cậu, thoáng do dự, song vẫn dằn lại mà quyết tâm nói với cậu:" Hôm nay tôi có hẹn. Tối về ăn cơm đâu."

      phải tiệc tùng, phải tụ hội, mà là hẹn hò.

      lại còn mặc váy.

      Gương mặt Alex lúc ấy hơi tái .

      Quách Trí dời ánh mắt, chỉ làm như thấy.

      " Cậu cũng ra ngoài chơi , đừng cứ mãi buồn chán ở nhà. Mấy nhóc tuổi trẻ các cậu, thể giống tôi." nói bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng, vạch rõ khoảng cách giữa và cậu.

      nói xong, rốt cuộc cũng ngước mắt lên nhìn cậu.

      Có một số việc cần nói rõ, biết cậu ngốc. những ngốc mà còn rất tinh tế và nhạy cảm. Lời muốn nói, hẳn là cậu có thể đã hiểu.

      Alex cảm thấy khó thở. Ánh mắt nhìn cậu, khiến cậu nhớ tới Mục Dung và Lưu Thiền Nguyệt.

      Khi đó cậu mới hiểu rằng, phụ nữ dù già hay trẻ, xấu xa hay nhân hậu, thì khi tàn nhẫn hóa ra đều giống nhau.

      Khoảnh khắc quay lại nhìn cậu, cậu thấy gương mặt có biểu cảm gì cả.

      hề giống Quách Trí chút nào.

      Trước giờ biểu cảm của luôn phong phú. Cho dù là nghiêm khắc, đùa cợt, nghiêm túc, trêu chọc , hoặc là khi những ngón tay mô tả đường nét khuôn mặt cậu, đều mang theo quyến rũ và mê đắm. Cho dù đó là gì, đều rất sống động.

      Chưa bao giờ vô cảm như này.

      Cậu sững sờ một lát rồi chạy theo, muốn nói gì đó với , nhưng cửa thang máy đã đóng lại, thể ngăn lại.

      Dũng khí đuổi theo của cậu liền tiêu tan. Cậu chắc biểu tình của mà cậu vừa trông thấy trước đó, liệu có phải là ảo ảnh hay ?

      có hẹn, chắc chắn là đàn ông.

      là nàng lớn tuổi, bị gia ̀nh ngừng thúc giục kết hôn, cậu biết phải chịu áp lực từ gia ̀nh. Nếu có thể có được một đối tượng kết hôn phù hợp, đối với .... là chuyện tốt.

      Đúng vậy, là chuyện tốt.

      Điều đó khẳng ̣nh là ..... so với kiểu tình hình ở bên cậu hiện giờ ..... tốt chứ ?

      Alex đứng ở trước thang máy, suy nghĩ mông lung.

      Suy sụp.

      ***

      Sau khi tan tầm, Quách Trí cởi áo khoác nhỏ, để lộ bờ vai gầy và cánh tay thon thả. Rồi vào toilet dặm lại lớp trang điểm.

      Triệu Thiên Trác với chiếc Maserati màu đỏ đợi dưới lầu văn phòng làm việc, trông thấy đôi chân thon dài thẳng tắp dưới lớp váy ngắn, ánh mắt liền sáng lên, mỉm cười mở cửa cho .

      Tối thứ sáu ồn ào náo nhiệt, lúc họ ra khỏi quán bar đã là mười giờ, rất nhiều người mới trang điểm xong mà đến.

      Đỗ xe có hơi xa, Triệu Thiên Trác kêu đứng ở cửa chờ, ta chạy xe tới.

      Trong lúc chờ đợi, Quách Trí có chút choáng đầu, rượu hôm nay hơi nồng. đứng trong chốc lát, Triệu Thiên Trác vẫn chưa tới, liền ngồi xổm xuống ôm lấy chân vùi đầu vào.

      Bên tai vang lên tiếng động cơ gầm rú.

      Triệu Thiên Trác từ xe bước xuống, kéo :" sao chứ ?"

      " sao ...." cầm tay ta, mượn lực," Có chút choáng."

      đứng lên, hơi lung lay một chút. Triệu Thiên Trác đỡ lấy , tay đặt lên lưng .

      Qua lớp vải mỏng, có thể cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay. Gần đến mức, có thể nghe được tiếng thở.

      Quách Trí ngẩng đầu, nhìn ánh mắt sáng ngời của người đàn ông, vẫn nhìn nhíu nhíu mày. Có một số việc cần nói, dựa vào sự xâm nhập lẫn nhau của các hormone có thể hiểu được ý tứ của nhau.

      Dáng dấp của người đàn ông này thật sự tệ. Huống chi còn có chiếc Maserati màu đỏ làm nền cho ta nữa.

      Quách Trí đã cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của một vài gái trẻ lúc ngang qua.

      khẽ cười.

      " Hôm nay tôi muốn về nhà ..... Có chỗ cho tôi ?" Liếc nhìn ta, hỏi bằng giọng nhàn nhạt. Giọng điệu lười biếng, mang theo chút men say.

      Khóe môi Triệu Thiên Trác cong lên.

      " Tất nhiên ..... " ta nói.

      Bàn tay đỡ phía sau lưng, nhẹ nhàng trượt xuống vòng eo. Động tác vô cùng đơn giản, nhưng lực độ và chừng mực của sức ấn nhẹ từ bàn tay cùng các đầu ngón tay lại dễ dàng khơi gợi lên hormone trong cơ thể Quách Trí. Chứng tỏ kinh nghiệm phong phú của ta trong chuyện trai gái.

      Làm cho Quách Trí hơi ngạc nhiên. Xưa giờ Quách Trí cũng tự nhận mình là một tay lái già, thì đây vẫn là lần đầu tiên chạm trán với người đàn ông ở đẳng cấp này.

      nheo mắt nhìn Triệu Thiên Trác, phải thừa nhận rằng trong lòng có chút chờ mong.

      Hiển nhiên là Triệu Thiên Trác đã nhìn ra, cánh tay ta siết chặt lại, ghé sát vào lỗ tai Quách Trí, thì thầm :" Tới chỗ tôi ...."

      Quách Trí cười cười.

      ***

      Thứ sáu, Alex chơi mà ở nhà đợi Quách Trí về, mặc dù biết rõ .... có hẹn.

      Kim giờ của chiếc đồng hồ treo tường trôi qua từng vòng, lòng cậu càng thêm bất an.

      Cậu đến đến rất khuya, đợi mãi chẳng thấy Quách Trí chỉ thấy một tin nhắn.

      【Tối nay về.】

      Alex sững sờ nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó.

      Quách Trí là một phụ nữ trưởng thành hai mươi tám tuổi, ban ngày hẹn hò, tối về nhà, ý nghĩa là gì ..... Alex rất hiểu.

      Trước đây, thậm chí cậu đã từng nghĩ về việc xảy ra tình huống này. Nhưng khi nó thực sự xảy ra, vẫn giáng cho cậu một đòn phủ đầu.

      Hung ác .

      ***

      "Liêu Viễn!Liêu Viễn! Mày nói thích là gì ?"

      Bạn học giường dưới đá lên giường cậu. Liêu Viễn vốn sắp ngủ, bị cậu ta làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng :" Làm gì thế ?"

      " Hỏi mày đó ! Này, mày nói coi..... Rốt cuộc thích là gì ?"

      " Gì hả......" Liêu Viễn xoay người vào trong, muốn ngủ tiếp.

      " Này này, đừng ngủ mà !" Bạn học bám vào thanh vịn giường, thò cái đầu vào." Mày nhìn cái này chút coi, tao cảm thấy viết rất hay ..... Thích, chính là muốn độc chiếm."

      Nói xong, cầm cuốn sách gõ vào đầu Liêu Viễn, gõ cho cậu tỉnh luôn, buộc cậu phải xem.

      Nam sinh này thích hoa khôi học đường, bày tỏ mấy lần đều bị từ chối, nhưng vẫn bỏ cuộc. Trong tình , con trai cũng đa sầu đa cảm như con gái, luôn đọc mấy bài viết về thể loại văn súp gà tình .

      Vì có quan hệ tốt với Liêu Viễn, cứ hay lôi kéo Liêu Viễn để kể ra mối tình đơn phương say đắm của mình.

      Liêu Viễn thì đặc biệt muốn dính líu đến chuyện này.

      Bởi vì hoa khôi học đường đã bày tỏ với cậu.

      Cậu nghĩ gì đến đương, như là hiểu biết. Càng thể, biết rõ thằng bạn giường dưới thích gái này đến mức ngủ được, lại vẫn tiếp nhận lời tỏ tình của gái ấy.

      Đương nhiên cậu đã từ chối. Nhưng cũng chẳng nói cho ai biết, càng có dự ̣nh để cho thằng bạn giường dưới biết được.

      Bị thằng bạn làm cho tỉnh giấc, cậu chỉ có thể bất lực nhận lấy súp gà tâm linh kia, đọc qua một cách nhanh như gió.

      Bài súp gà đó nói, thích, là một loại dục vọng muốn được độc chiếm.

      Trong cuộc sống của cậu dường như chưa từng có được cái gì, thì có gì đâu mà độc chiếm.

      Hoàn toàn thể hiểu được.

      ***

      Độc chiếm .....

      Vậy độc chiếm là gì vậy nhỉ ?

      nói rõ được. Nhưng khẳng ̣nh có tính chất biệt lập, còn có thể khiến người ta phát điên lên vì ghen tuông mất kiểm soát.

      Nước lạnh phun ra từ vòi hoa sen, dội xuống cơ thể trẻ trung và rắn chắc của Alex.

      Nhưng dập tắt được nỗi lòng như lửa đốt của cậu.

      Vừa nghĩ đến việc Quách Trí làm chuyện đó với người đàn ông khác, Alex...... Liêu Viễn, liền cảm thấy mỗi giọt nước lạnh dội lên da thịt mình đều đau đớn.

      Cậu biết rõ, đây là sinh hoạt của , là cuộc sống của .

      Cậu biết rõ, bất kỳ người đàn ông nào lựa chọn đều có thể phù hợp với hơn cậu.

      Rõ ràng cậu đã tự nhủ, chỉ cần tốt là được.

      Nhưng cậu vẫn cảm thấy đau đớn từ trong xương ́t.

      Bởi vì thích, cho nên muốn độc chiếm.

      Hóa ra là như vậy.

      Nện một cú thật mạnh vào tường, máu chảy dọc men theo vách tường rồi nhanh chóng bị dòng nước lạnh cuốn trôi .....

      ***

      Sáng thứ bảy, Liêu Viễn giật mình nghe tiếng động cơ vang rền, nhưng đến bên cửa sổ đứng xem như lần trước.

      Cậu đứng chở ở cửa.

      Quách Trí mở cửa ra, bị cậu làm cho hết hồn.

      " Sao mà sừng sững ở đây ?" trách mắng.

      Nét mặt thoải mái, hiển nhiên là đã trải qua một buổi tối được xem là vui vẻ.

      Liêu Viễn nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của . Áo khoác nhỏ của để ở phòng làm việc, che được vết đỏ chói mắt rành rành xương quai xanh.

      Liêu Viễn lại cảm nhận được đau đớn mà cậu đã trải qua hồi đêm, thậm chí trực tiếp hơn, và bén nhọn hơn.

      Quách Trí biết cậu nhìn cái gì. Theo bản năng lấy tay che lại, hơi mất tự nhiên.

      Kế tiếp lại cảm thấy mình cứ như gặp quỷ, sao phải mất tự nhiên chứ ? Chẳng có lý do gì cả.

      buông tay xuống, bình tĩnh để lộ ra dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua, nói :" Đừng sừng sững ở đây nữa."

      Nói xong khẽ đẩy Liêu Viễn.

      đẩy được.

      Quách Trí nhíu mày lại.

      Liêu Viễn hít sâu một hơi, thu hết dũng khí nói :" Quách Trí ...."

      Cậu gọi tên .

      Mặc kệ cậu tính nói gì, Quách Trí cũng sẽ cho cậu cơ hội. quả quyết chặn lời cậu, hỏi :" Hôm nay đã hẹn xem phòng chưa ?"

      Câu hỏi sắc bén này ngay lập tức kéo Liêu Viễn trở lại hiện thực yếu ớt, dũng khí tiêu tan.

      Quách Trí lại đẩy cậu, đã đẩy ra được. để ý đến cậu nữa, thẳng vào phòng ngủ luôn.

      "Nhân dịp cuối tuần hẹn xem nhiều phòng . Cũng nói đuổi cậu, mà là cậu ở chỗ tôi cũng hơn một tháng rồi ...."

      nói xong, mở tủ quần áo lấy bộ quần áo mặc ở nhà, chuẩn bị thay.

      Cậu trai bất ngờ ôm chầm lấy từ phía sau.

      " Quách Trí.... chị cần em nữa sao ?" Cậu nói, trong giọng nói mang theo giọng mũi.

      được mềm lòng, được mềm lòng ! Quách Trí tự nói với chính mình.

      Nhưng đấu tranh hồi lâu, vẫn nhẫn tâm được.

      " Nói gì thế .... " ́ gắng dịu giọng hết mức có thể, gượng gạo nói ," Gì mà cần với cần. Chỉ là .... cậu cũng thể ở chỗ tôi mãi được ...."

      Liêu Viễn siết chặt cánh tay, ghì đến mức khiến có chút khó thở.

      " Mau buông ra ...." nói.

      Đột nhiên cậu đẩy xuống giường rồi đè lên . Mãnh liệt hôn lên ̉ , xương quai xanh của ..... Những nơi nào còn dấu vết, cậu lại càng hôn mạnh và cắn.

      Như là muốn ghi đè lên.

      Lúc này Quách Trí nào có lòng dạ mà hoan ái. Nói sao thì đã vui vẻ cùng một người đàn ông khác còn chưa tới hai mươi bốn giờ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng thể cùng lúc vui vẻ với hai người đàn ông khác nhau được.

      "Alex, buông tôi ra ........" nói, ́ gắng đẩy người đàn ông trẻ tuổi ra khỏi người mình.

      Nhưng đẩy được, chẳng những đẩy được, mà cậu còn kẹp chặt luôn cánh tay đẩy cậu ra, ấn sang một bên. Gặm cắn một cách bừa bãi, còn xé quần áo .

      Quách Trí vùng vẫy mấy lần đều phản kháng được.

      vừa sợ vừa giận.

      đã ngủ với cậu.

      Nhưng bất kỳ hành vi tình dục nào được sự đồng ý của phụ nữ thì đều là hiếp dâm .

      "Liêu Viễn!" Quách Trí tức giận hét lên.

      Nếu cậu vẫn chịu buông ra, sẽ phải kiên quyết cho cậu hai cái bạt tai ! Sau đó kêu cậu cút khói nhà !

      Nhưng Liêu Viễn tiếp tục dùng vũ lực nữa. Nghe hét lên tên cậu, cơ thể cậu chấn động, liền ngừng lại.

      Buông lỏng tay , cũng gặm cắn nữa ..... Cậu đè người , vùi vào ̉ , thì thào :" Xin lỗi, xin lỗi ...."

      "Quách Trí..... " Cậu nghẹn ngào," Chị đừng cần em...."

      Trái tim Quách Trí, bỗng nhiên mềm mại.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Haiz. Người trưởng thành như quách gia cũng có nhiều nỗi lo lắm... Mình k nghĩ quách trí lại ngủ với ng đàn ông khác...
      michellevn thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      @levuong Lúc mình đọc convert xong, mấy lần suýt edit tiếp vì chương này, hứng thú cũng giảm khá nhiều, mình ghét chương này :'(:'(:'(
      levuong thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 54
      Edit : Michellevn

      Điện thoại di động cứ đổ chuông liên hồi.

      có người nhận, ngắt, ngay sau đó lại vang lên. ngừng nghỉ.

      Cuối cùng là tài xế taxi thật sự chịu được nữa, nói :" Cậu nhóc à, điện thoại cậu kêu kìa !"

      Alex " vâng" một tiếng.

      Ông tài xế chịu hết nổi :" Cậu cứ nhận chút mà, nếu cậu muốn nhận thì cúp máy luôn, đừng để nó réo mãi ngừng chứ !"

      Alex nhìn cái tên người gọi màn hình một lúc lâu, mới vuốt màn hình nhận cuộc gọi.

      " Tiểu Viễn, mày làm gì thế, mãi mà nghe máy !"

      " Sao còn chưa gửi tiền về hả, chừng nào mày mới gửi tiền về ?"

      " Tao sốt ruột mua bảo hiểm đây này, đã nói với người ta hết cả rồi."

      Trong điện thoại là giọng nói cậu quen thuộc, cũng là tiếng thúc giục cậu quen thuộc, có gì khác, chỉ đòi tiền mà thôi.

      Ông ta chưa bao giờ từng hỏi, cậu kiếm tiền có vất vả hay , cũng chưa bao giờ quan tâm đến công việc của cậu rốt cuộc là làm gì. Ông ta điện thoại tới, ngoài đòi tiền ra, thì cũng chỉ là lải nhải dứt nói về em trai cậu gần đây thế nào gần đây ra sao, muốn có cái gì và muốn mua cái gì.

      Đột nhiên Alex cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

      "Biết rồi, chút nữa xuống xe chuyển tiền cho ba." Cậu nói. Trước giờ cậu luôn là người ôn hòa, lời nói ra lúc này cũng đã có mây phần lạnh nhạt." Chuyển cho ba ba ngàn đồng."

      Đầu dây bên kia tạm dừng trong chốc lát, rồi giọng nói hơi nâng cao lên :" Ba ngàn ? phải đã nói với mày là sáu ngàn rồi hay sao ? Hai người mà. Ba ngàn là một người thôi!"

      Còn cho rằng cậu đã nhầm.

      Alex nhầm. Cậu trầm giọng nói :" Một người ba ngàn, con chỉ lo cho ba thôi."

      Có lẽ thái độ của cậu chưa từng lạnh nhạt như vậy, và có thể là chuyện lần trước, người đàn ông cũng cảm thấy vợ mình quá đáng, giọng nói cũng khỏi có phần chột dạ :" Vậy ..... Dì Vương mày ...."

      " Tôi lo cho bà ta sao ?" Liêu Viễn trần giọng, rồi sau đó hỏi :" Ba có còn cần hay ? cần thì thôi vậy."

      " Cần cần cần ! Sao mày lại như vậy ...... Cái thằng này ..... Dì Vương mày ..... "

      Người đàn ông còn ̣nh giảng đạo một trận, Liêu Viễn trực tiếp cúp điện thoại luôn.

      Tâm trạng của cậu thực sự rất tệ.

      Quách Trí tức giận đã quay về nhà rồi.

      Cậu biết cậu làm đúng. Nhưng lúc ấy quả thực là cậu máu đã lên đầu rồi. Cậu cảm thấy như mang mùi của người khác người khiến cậu thể chịu nổi. Cậu kìm được muốn xóa bỏ hết những mùi hương đã xâm chiếm lãnh thổ của cậu.

      Dù cuối cùng cậu đã dừng lại, nhưng chị Quách vẫn rất tức giận.

      bỏ với sự tức giận. Trước khi còn nói :" Cậu đàng hoàng bình tĩnh ."

      " Chín chắn một chút." nói.

      Dường như thở dài sau khi nói xong. Cậu chắc có phải vậy , bởi vì cậu vẫn mãi dám ngẩng lên nhìn .

      Sân vận động cậu tính đến nằm ở con đường phía nam, cậu kêu taxi quay đầu lại, mà cho xe dừng lại ở bên ngoài tòa nhà văn phòng lớn ở đường phía bắc.

      Tầng một của tòa nhà văn phòng là trung tâm thương mại, cậu tìm một máy ATM, chuyển cho ba của cậu ba ngàn đồng. Sau đó nhập số thẻ của mẹ cậu, nhập số ba ngàn, nghĩ nghĩ sửa thành năm, mà cho chẵn cho lẻ, lại xóa , chuyển qua cho mẹ cậu bốn ngàn.

      Từ sau lần đầu tiên cậu trở về cho mẹ cậu năm ngàn đồng, thì cứ thi thoảng cậu sẽ cho bà ấy một ít tiền. Lúc có nhiều thì cho nhiều thêm một chút, lúc eo hẹp thì thôi luôn.

      Bà là nội trợ, sinh hoạt gia ̀nh phục thuộc vào chồng, có năng lực tài chính độc lập. Tuy rằng cũng đã sinh con, nhưng nói sao thì cũng là kết hôn lần hai, rổ rá cạp lại. Cậu cho bà chút tiền, bà cũng có thể thoải mái phần nào.

      Chỉ là lần nào cậu cho bà tiền, bà cũng khóc.

      Bà ấy thực sự rất thích khóc.

      Khiến cậu bất lực hơn nữa, chính là cậu được di truyền tính thích khóc của bà áy. Rất nhiều lần, cậu hề muốn khóc mà nước mắt lại cứ chảy ra.

      Cậu quả thực đã rơi nước mắt. hẳn là .... non nớt.

      Thở dài, thắt chặt ba lo, cậu bước ra khỏi trung tâm thương mại.

      Lúc xuyên qua cầu chui băng qua đường, mẹ cậu gọi điện thoại tới. Bà ấy vừa mới thấy tin nhắn cậu gửi, nói đã chuyển tiền cho bà.

      Quả nhiên là bà ấy lại khóc nữa. Nói liên miên về một số vụn vặt trong cuộc sống.

      Bởi vì số lần gặp mặt rất ít, thực tế cậu và bà ấy cũng thân thiết lắm. Có lẽ là kể từ sau khi cậu bắt đầu cho bà ấy tiền, hai người mới dần dần tạo dựng mối quan hệ ổn ̣nh. Nói thì ổn ̣nh, cũng thường xuyên lắm.

      Cha ruột cậu tướng mạo tuấn tú, tính tình phong lưu. Vì thế người chồng hiện giờ của bà ấy muốn bà ấy liên lạc với chồng cũ nữa, dẫn tới đến cả con trai của bà với chồng cũ, bà cũng rất ít khi thăm nom.

      Nhưng có một điều bà ấy hơn chồng cũ, là ít nhất bà ấy tham lam tiền bạc của cậu.

      Alex cúp điện thoại, hai, ba bước chạy lên cầu thang. Đế Đô vào mùa thu, ánh mặt trời chói chang. Vừa ra khỏi đường hầm, có phần chói mắt.

      Alex lấy tay che lên, nhắm mắt lại một lúc rồi mới mở ra, ngửa đầu nhìn lên trời.

      Mùa thu, là mùa ngắn nhất và dễ chịu nhất ở Đế Đô. Cũng chỉ có trong mùa thu, bầu trời của Đế Đô mới có màu xanh lam, cao vời vợi và trong suốt. Nên khiến người ta sinh ra cảm giác mơ hồ.

      Nhưng Alex lại cảm thấy bầu trời đó quá xa, quá cao. Cậu đứng dưới bầu trời xanh thẳm, quá nhỏ bé.

      Một mình lẻ loi, trơ trọi.

      "Liêu Viễn!Liêu Viễn! Bên này !" Dương Na từ xa nhìn thấy cậu liền vẫy tay với cậu.

      Lần nào nhóm Triệu Hiên tới chơi bóng, bạn gái Từ Đan của cậu ta cũng sẽ tới, thì Dương Na cũng sẽ tới. Trước đây là tới vì cùng Từ Đan, sau này là tới để gặp Alex.

      Alex cũng đã thành thói quen, trông thấy ta ở đây, cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng trước giờ cậu đối với ta vẫn luôn lạnh nhạt, cũng chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, lắc lắc ̉ tay ̉ chân, rồi thẳng vào sân luôn, chào hỏi nhóm Triệu Hiên đã đánh với một số người được nửa hiệp.

      Cậu vừa xuống sân, mấy gái liền từ từ vây quanh cậu. Còn hoan hô cậu.

      Điều này, cũng khiến mấy chàng trai độc thân hâm mộ ghen tỵ hận.

      Hôm nay nhóm mấy gái vẫn cho rằng chàng trai sân kia đẹp trai đến sáng chói. Dáng vẻ vận động đổ mồ hôi có bao nhiêu đẹp đẽ thì lại càng khỏi phải bàn.

      Thế nhưng nhóm chàng trai sân, xác thực lại cảm thấy khác thường.

      " Cẩn thận !"

      Theo tiếng kêu kinh hãi của mọi người, một chàng trai ngã nhào ra mặt đất, bàn tay che thái dương rên rỉ.

      Alex cầm trái bóng đờ người ra một lúc, rồi nhanh chóng ném trái bóng ra ngồi xổm xuống nhận lỗi :" Xin lỗi! Tôi xin lỗi ! Phùng Kiến Phi, cậu sao chứ ?"

      Chàng trai tên Phùng Kiến Phi rên lên hai tiếng, rồi túm lấy tay cậu ngồi dậy," Mịa nó ! Đau quá !"

      Nói rồi buông tay ra. Chỗ thái dương gần với mắt, bầm đen một khoảng lớn. Xém chút thì làm con mắt bị thương!

      Sống lưng Alex đổ mồ hôi lạnh, nói xin lỗi liên tục. Cũng may chàng trai này độ lượng, khó chịu. Đỡ cậu đứng dậy nói :" sao, sao. Bỏ , Liêu Viễn, sao...."

      Alex nói :" Phải nhanh chóng chườm đá ." Kéo cánh tay chàng trai, nói với mấy người Triệu Hiên," Tôi dẫn cậu ta chườm một chút, các cậu chơi trước ."

      Thỉnh thoảng bị thương trong thể thao cũng phải chuyện gì to tát. Các chàng trai cũng xem là chuyện lớn, chỉ vừa chơi bóng vừa nhịn được mà bàn luận :" Hôm nay Liêu Viễn sao thế nhỉ ?"

      " Tâm trạng tốt đúng ?"

      "Vừa rồi đụng tớ, suýt nữa thì tớ văng luôn, giống như đụng kẻ thù ấy..."

      " Đụng cả tớ nữa đấy .... "

      Alex khoác ba lô của mình lên, rồi kéo Phùng Kiến Phi .

      Dương Na đưa mắt nhìn Từ Đan, Từ Đan nháy mắt với ta. Dương Na đứng dậy theo.

      " sao chứ ?" ta đuổi tới hỏi cậu.

      " sao ." Từ Đan là khoa khôi của một khoa khác trong trường của họ, Phùng Kiến Phi vội vàng đáp lại. Được khoa khôi quan tâm, thật đúng là thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ).

      Tất nhiên là rất nhanh đã ủ rũ phát hiện ra hoa khôi thực sự quan tâm căn bản phải là cậu ta.

      Sân bóng rổ ở cạnh cung thể thao, ngay lối vào có một cửa hàng nhỏ. Ba người vào trong cửa hàng, Alex lục lục trong tủ đông, mua ít đá viên, gói vào khăn giấy xong mới đưa cho Phùng Kiến Phi.

      " Chu đáo thật ..... " Dương Na khen cậu.

      Alex trả lời, chỉ hỏi Phùng Kiến Phi có muốn uống nước , để cậu mua cho. Phùng Kiến Phi nói uống, Dương Na cũng giơ một bàn tay lên, nói :" Em cũng muốn."

      Ỷ mình xinh đẹp, ra vẻ hoạt bát. Giống như rất thân quen với cậu.

      Thực ra là chẳng thân quen gì cả. Alex cũng chưa từng nói câu nào với ta. Ngược lại nàng này mỗi lần đến xem, Alex cũng chưa từng tiếp xúc với ta. Thường thì sau khi đánh bóng xong, cậu sẽ luôn. Cậu và bọn Triệu Hiên cũng chỉ cùng nhau ăn hai bữa cơm mà thôi, còn là Triệu Hiên mở miệng mời. Cậu vốn ít nói, bàn cơm cũng nói nhiều. Đa số là họ tò mò hỏi thì cậu mới trả lời.

      Đám nhóc này ăn uống còn chia AA, Alex là người đã kiếm ra tiền, ngại chia AA với họ nên đãi luôn.

      Tiếp đó nàng này đã tỏ tình ngay tại sân bóng . Một đám nhóc ồn ào cả lên, đều cho rằng hai người họ ngoại hình tương xứng, lại nghĩ rằng trước đám đông ai có thể khước từ gái khoa khôi xinh đẹp như vậy, cảm thấy việc này nhất ̣nh sẽ thành sự thật.

      Ai ngờ Alex đã từ chối ngay, đều có chút sững sờ. Lúc đó, Dương Na kìm được liền khóc luôn.

      Mọi người xúm lại khuyên nhủ, Alex nói mà chỉ nhìn một cách trầm lặng.

      Có kinh nghiệm với Mục Dung, với những gái hiểu gì về cậu, chỉ thích vẻ ngoài của cậu, thì Alex hoàn toàn có hứng thú.

      Nói " xin lỗi" rồi rời .

      Lần chơi bóng tiếp theo, Triệu Hiên lại gọi cậu cùng ăn cơm chung, còn nói trước là nhất ̣nh phải AA, được đãi khách. Người ta nhiệt tình, từ chối mãi cũng được, Alex đành phải .

      Triệu Hiên là bị bạn gái Từ Đan của cậu ta hối thúc nói thêm vào cho Dương Na.

      Alex mảy may động lòng.

      Đó chính là khoa khôi à ! Cậu cũng chẳng lạ gì ! Làm cho nhóm chàng trai này hâm mộ ghen tỵ hận mà cứ trút rượu cho cậu. có con gái ở đây, nhóm chàng trai uống rượu cần kiềm chế gì luôn .

      Cuối cùng vẫn là Alex thanh toán hóa đơn.

      Bản thân cậu cũng uống nhiều. Trở về nơi ở của mình, nằm xuống nhắm mắt lại nghĩ đến Mục Dung. Nhớ tới tính cách hay cuồng loạn của ta, nhớ tới những lời khó nghe ta nói trước khi bỏ .

      Bạn gái thì có gì lý thú chứ ? Chẳng có gì cả ! Hoàn toàn chỉ là gánh nặng và áp lực.

      Alex mua ba chai nước, đưa cho Phùng Kiến Phi và Dương Na. Ngồi luôn xuống bên cạnh Phùng Kiến Phi, để Phùng Kiến Phi ngồi giữa cậu và Dương Na.

      Uống một ngụm nước, vặn nắp chai lại rồi nói với Phùng Kiến Phi :" Để tôi coi nào ...."

      Phùng Kiến Phi dịch đá viên ra, thái dương đã xanh tím một khoảng lớn. Lúc đó Alex đoạt bảng bóng rổ, dùng lực rất mạnh, có thể tưởng tượng được sự đau đớn lúc đó.

      Alex cảm thấy xấu hổ, lại nói xin lỗi. Cũng may, Phùng Kiến Phi là cậu trai thẳng thắn độ lượng, liên tục bảo :" sao, sao mà ."

      Dương Na thì tiếp lời :" sau đâu, Liêu Viễn. cũng đâu phải ́ ý. Chuyện như này sân thể thao luôn thể tránh khỏi. Đúng ?" Câu nói cuối cùng là hỏi Phùng Kiến Phi.

      Cả hai chàng trai đều có chút im lặng.

      Con gái xinh đẹp ấy mà, có đôi khi chính là như vậy, vô cùng tự tin vào chính bản thân mình. Thế nhưng các chàng trai vẫn cứ ăn combo này, còn sẵn sàng chiều theo các ấy.

      Phùng Kiến Phi được khoa khôi dí mũi hỏi thẳng, còn có thể nói gì chứ, chỉ có thể gật đầu và nói :" Đúng vậy."

      Mặc dù cậu ta chứng kiến lần tỏ tình kia của Dương Na, nhưng sau đó cũng đã nghe nói qua. Người bị thương nhanh chóng nhận ra mình là một bóng đèn công suất lớn, con mắt láo liên đảo qua đảo lại hai cái, rồi nói :" Hey, túi của tớ vẫn còn ở bên đó, tớ qua đó trước đây!"

      Bụm lấy đá viên trán, cậu ta liền tìm đại một cái cớ chuồn .

      Dương Na rất là hài lòng với sự biết điều của vị bạn học này, dĩ nhiên ta muốn một mình nói mấy câu với Alex. Cơ hội để được một mình nói chuyện với Alex thật sự rất hiếm, bởi vì Alex cho.

      Thế nhưng Alex cũng đứng lên, nói với Phùng Kiến Phi :" Giúp tôi nói với họ một tiếng, tôi trước đây. Hôm nay trạng thái tốt..... tôi rất xin lỗi."

      phải trạng thái cậu tốt, mà là cảm xúc tốt, mọi người đều đã nhìn ra.

      Phùng Kiến Phi đưa mắt nhìn khuôn mặt đã tối sầm lại của Dương Na, nhanh trí đáp lại :" OK, sao đâu. Lần sau gặp nhé ." Rồi cậu ta chạy biến , dành chút thời gian cuối cùng cho khoa khôi đơn phương Liêu Viễn.

      " đây." Alex khách sáo gật đầu với Dương Na, xốc ba lô khoác lên một bên vai rồi bước .

      "Liêu Viễn!Liêu Viễn!"

      Dương Na đuổi theo, gọi cậu lại.
      Tôm Thỏ, levuongChris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :