1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (130/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Wailtting

      Wailtting New Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      19
      Kk. Bám nàng từ lão đại là nữ lang, truyện bạn dịch chỉnh chu, chọn truyện rất đặc biệt...
      Trịnh Thị Ninh Kiều, Iris NHale205 thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 42: A Kiều, hôm nay giúp đỡ ?

      Giúp chứ!

      A Kiều biết mình về nhà thế nào, chỉ nhớ rằng lúc mơ mơ màng màng lại bị ai đó bế lên, mở choàng mắt, thấy là Hạng Vân Độc liền nhắm mắt lại.

      Dù sao nữa lúc tỉnh dậy, nằm giường của mình, chăn đắp cẩn thận, đến cả con thỏ bông của cũng ở trong chăn.

      Hạng Vân Độc bế A Kiều lên tầng, đặt lên giường, vẫn ôm chặt cánh tay chịu buông ra, miệng làu bàu mớ, cạnh khóe miệng còn có vết nước khả nghi.

      Hạng Vân Độc bật cười khẽ, chắc là lại mơ thấy đồ ăn ngon gì rồi.

      Tiện tay túm lấy con thỏ bông, nhét nó vào lòng để thay cho cánh tay mình rồi đắp chăn cho cả hai.

      Lần này A Kiều lập công lớn. Nếu phát ra Trần Ngưỡng Chính có gì đó ổn rồi cho Hạng Vân Độc nguyên nhân cái chết của Chu Mộng Khiết chẳng biết đến khi nào mới bị vạch trần.

      Lúc A Kiều ngủ, Hạng Vân Độc bổ sung vào lời khai nhân chứng của , ở nước ngoài về, nhất thời còn chưa thể thích nghi được với bầu khí trường học ở Trung Quốc, vậy nên phòng tư vấn tâm lý.

      Nhân lúc Trần Ngưỡng Chính ở trong phòng, lén lên mạng, vô tình lại nhìn thấy những thứ kia trong máy tính.

      Về phía Nghiêm Thu Bình, Hạng Vân Độc đánh động từ trước, mong rằng bà cố gắng hết sức, nhắc A Kiều càng ít càng tốt. Nghiêm Thu Bình nghĩ đến lời của Hạng Vân Độc rằng lần này tới nhà với tư cách phụ huynh, bà cho rằng A Kiều cũng gặp phải cảnh ngộ giống con mình.

      Nghiêm Thu Bình gì. Chỉ cần nghĩ đến con , bà hiểu được cảm giác này. Xuất phát từ tâm lý bảo hộ, bà có thể thông cảm cho Hạng Vân Độc.

      Tuy lần này Nghiêm Thu Bình can đảm đứng lên nhưng cũng vẫn hy vọng có thể bảo vệ con , muốn để bé trở thành trò cười trong miệng bạn học cũ. Bà bày tỏ hối hận trước mặt nữ cảnh sát, khóc ròng : "Nếu như tôi, nếu như tôi mà phát ra sớm hơn chút, con bé cũng như vậy."

      Nữ cảnh sát an ủi Nghiêm Thu Bình. Đến lúc ra ngoài, lắc đầu: "Trần Ngưỡng Chính là loại cầm thú đội lốt người, cần phải lột lớp da người của gã này ra."

      Tất cả những bằng chứng trong máy tính của Trần Ngưỡng Chính đều được tập hợp lại. còn nghi ngờ gì nữa, Chu Mộng Khiết chính là con mồi mà gã ưng ý nhất, người ấy hội tụ tất cả những đặc điểm mà gã thích.

      Trần Ngưỡng Chính gieo rắc động cơ tự sát từ rất sớm, liên tục ám chỉ Chu Mộng Khiết hãy "trả giá tất thảy" vì gã, thậm chí là chỉ có như vậy bọn họ mới có thể "thực ở bên nhau".

      Những cuốn sách và những bộ phim gã đề cử cho Chu Mộng Khiến tràn ngập lý thuyết về chuyện dâng hiến, hy sinh mới là tình đích thực. Gã tiêm nhiễm ý tưởng này vào đầu óc khao khát tình thương và dịu dàng như Chu Mộng Khiết.

      Bản thân Trần Ngưỡng Chính cũng ngờ mình thành công nhưng gã lại "thành công" . Đối với gã này mà , việc Chu Mộng Khiết tự sát là niềm vui bất ngờ.

      Cung Luật đọc lời khai, cảm thấy có gì đó gờn gợn. Vai trò của Hạng Vân Độc trong vụ này đáng lẽ ra nên như thế, như vậy là cố ý tránh cho bản thân mình bị nhắc tới.

      ta cũng cho rằng vấn đề nằm ở Trần Kiều. Hạng Vân Độc muốn bảo vệ cho bé này. Cung Luật thích Hạng Vân Độc, hơn nữa nhìn nhìn lại thế nào cũng thấy ngứa mắt nhưng ta tạo ra tác động gì trong chuyện như thế này.

      Vậy nên tuy rằng phát ra có gì đó bình thường, ta cũng chẳng gì.

      Bởi có liên quan đến Tống Tây Minh nên tầm ảnh hưởng của vụ án này tăng vọt. Ai cũng biết ngày trước lễ đính hôn, con rể nhà họ Tống bị đưa tới cục cảnh sát, ngay sau đó tiệc đính hôn bị hủy bỏ.

      Tin tức địa phương xuất ngừng, rất nhiều phóng viên muốn tìm hiểu thông tin nội bộ.

      Cảnh sát vẫn luôn mong muốn truyền thông có thể thiết lập kênh thông tin tốt, hy vọng truyền thông đưa tin giật gân mà đưa tin về chuyện bọn họ phá án như thế nào, những vụ việc này đem lại tác dụng tích cực gì. Nếu những điều như vậy được tuyên truyền, họ có thể tạo dựng được niềm tin trong dân.

      Tuy vậy thứ truyền thông muốn lại là độ nóng, có người vi phạm quy định, tìm hiểu xem học sinh nữ được đề cập trong vụ án lần này học ở đâu, còn chạy tới tận trường học thực phỏng vấn, muốn tìm ra nạn nhân để đến tận nhà nạn nhân phỏng vấn.

      Hạng Vân Độc là đội phó, tuy còn có Cung Luật, nhưng vẫn có nhiệm vụ và quyền lợi như trước đây. gọi tất cả nhân viên liên quan đến vụ án này tới, mở cuộc họp.

      Chu Mộng Khiết là trẻ vị thành niên, tuy ấy chết nhưng để bảo vệ ấy, cần phải giấu thông tin về tên và trường học của ấy. Ai tiết lộ ra ngoài, để truyền thông dựa vào đó viết lung tung cứ chờ bị xử phạt .

      Cung Luật nhìn Hạng Vân Độc, ta vẫn chưa thể lập trường của mình nhưng phản đối là ủng hộ rồi. Sau cuộc họp, Hạng Vân Độc thấy ta mãi , hỏi ta: "Sao thế? có ý kiến gì à?"

      Cung Luật lắc đầu, ta thể phong cách thủ trưởng: ", làm khá lắm."

      Nhưng che giấu được thông tin về nạn nhân vẫn chẳng thể nào giấu được thông tin về trường học. Chỉ cần điều tra chút về nghề nghiệp của Trần Ngưỡng Chính là biết ngay ngoại trừ việc dạy học ở đại họa Giang Thành, ta còn đảm nhiệm việc tư vấn tâm lý ở trường Trung học số 1 Giang Thành.

      Đám phóng viên ùn ùn kéo đến đại học Giang Thành, túm lấy sinh viên để phỏng vấn, cầu bọn họ bày tỏ quan điểm của mình về vấn đề này. Có người tìm hiểu sâu hơn về vụ án, biết chuyện Trần Ngưỡng Chính tổ chức nhóm thảo luận, còn hỏi các sinh viên có từng tham gia hay , có bạn bè người quen tham gia hay .

      Khương Mật và bạn cùng phòng của , Tùng Tĩnh, ngang qua. Nhìn thấy những phóng viên đó, Khương Mật kéo tay Tùng Tĩnh: "Chúng ta thôi."

      Lúc cung cấp manh mối cho Hạng Vân Độc, cũng ngờ bạn cùng phòng của mình lại là trong những nạn nhân. Bạn trai của Tùng Tĩnh bị cục cảnh sát đưa về thẩm vấn, nhờ thế Tùng Tĩnh mới biết bạn trai vẫn luôn tham dự nhóm thảo luận kia, ta vẫn luôn cố gắng thử nghiệm những phương pháp được trao đổi trong nhóm người .

      Tùng Tĩnh là mạnh mẽ, bên cạnh lại có người bạn lý trí như Khương Mật nên cũng rơi vào bẫy. Tuy vậy, những việc đó vẫn có số ảnh hưởng với , khiến cảm thấy vô cùng tức giận và nhục nhã.

      Tùng Tĩnh nhìn những phóng viên đó hồi, định gì đó nhưng cuối cùng vẫn tránh sang bên. hỏi Khương Mật: "Cậu có cảm thấy tớ rất vô dụng ?"

      Khương Mật vỗ lên cánh tay an ủi rồi khích lệ : "Cậu rất dũng cảm rồi."

      Bên ngoài cánh cửa sắt của trường Trung học số 1 Giang Thành, phóng viên vây kín đặc. Bảo vệ đóng chặt cửa, cho họ vào. mấy lần bọn họ đề nghị được phỏng vấn chủ nhiệm Hách nhưng đều bị từ chối.

      Vốn dĩ mời người có chuyên môn tới tư vấn tâm lý cho học sinh là việc tốt, vì việc này, trường Trung học số 1 Giang Thành còn từng được cục giáo dục tuyên dương, đề nghị các trường trung học trong toàn thành phố phải học hỏi kinh nghiệm thành công của bọn họ, ai ngờ lại có chuyện như thế này xảy ra.

      Chủ nhiệm Hách gọi chủ nhiệm lớp trước đây của Chu Mộng Khiết và toàn bộ giáo viên đứng lớp vào họp trong văn phòng, bảo họ được phép để lộ chuyện của Chu Mộng Khiết, cũng được để học sinh liên tưởng tới được.

      Sau năm, mắt chủ nhiệm lớp Chu Mộng Khiết lại đỏ hoe: "Khi ấy tôi còn tưởng bệnh tình của em ấy khá hơn." ràng là ấy cũng thoải mái hơn, mặt này tươi tỉnh hơn rất nhiều. Khi đó, chủ nhiệm lớp còn thở phào nhõm, ngờ ấy đột nhiên nhảy lầu.

      Chủ nhiệm lớp lau nước mắt, hứa: "Chủ nhiệm yên tâm , giờ bọn trẻ đều gấp rút chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học, có thời gian nghĩ ngợi đâu."

      Chủ nhiệm Hách còn tổ chức hội nghị cho học sinh từng khối lớp để giáo dục tư tưởng cho học sinh, để bọn họ yên tâm học tập, tuần sau còn mời lần lượt các cựu học sinh có tên tuổi từng tốt nghiệp ở trường quay về, phát biểu cho bọn họ nghe.

      "Ai dà, tớ đoán nữ sinh kia học ở trường chúng ta, cậu xem là ai nào?" Thẩm Lệ Na chạm vào người ngồi bên cạnh là Trịnh An Ni, bình thường nàng chẳng thích nhất những chuyện như thế này còn gì, biết đâu nàng còn có cả thông tin nội bộ nữa ấy chứ.

      Vốn dĩ có nhiều phóng viên như thế ở bên ngoài, nếu có thể xác định đúng đâu là phóng viên của đài truyền hình địa phương, ra lộ mặt tí cũng được nhưng mệnh lệnh của chủ nhiệm Hách ràng, ai nhận phỏng vấn, lập tức kỷ luật.

      Thế là nghiễm nhiên Thẩm Lệ Na lãng phí kỹ năng thượng thừa, có thể trang điểm như trang điểm của mình mấy ngày nay. Tuy thể gì với phóng viên nhưng ta vẫn liên tục lén buôn chuyện. Mọi người ai cũng đoán xem nạn nhân là sinh viên nữ ở trường đại học hay là học sinh nữ ở trường Trung học số 1 bọn họ.

      Trịnh An Ni dám bàn tán về chủ đề này, hồn ma của nữ sinh kia còn ở chỗ nào đó trong trường, có khi lúc này còn nghe chủ nhiệm Hách chuyện ấy chứ. Chỉ cần tưởng tượng thế thôi, nàng nổi cả da gà.

      "Cậu ngậm cái miệng vào ngay, coi chừng buổi tối ấy đứng đầu giường cậu đấy." Trịnh An Ni thể chịu đựng nổi nữa, quát câu, quát xong lại sợ hãi, nắm chặt Phật bài trong tay.

      Thẩm Lệ Na nghẹn lời, trợn trắng mắt: "Cậu sợ quá hóa rồ rồi à?" Ngày nào cứ há miệng ra là thần thần quỷ quỷ, giờ đến rủ hát karaoke buổi tối cũng chịu , thần kinh.

      Chửi thầm xong, chỉ lát sau, ta lại chạm vào cánh tay Trịnh An Ni, nhìn xung quanh lượt, thầm: "Sao Trần Kiều tới nhỉ?"

      Hôm nay ràng là học, lại còn thay chiếc ba lô mới, khiến cho nữ sinh ở lớp số 10 phải trầm trồ. Chiếc ba lô này nằm trong bộ sưu tập thu đông vừa mới được đăng tạp chí, giờ mọi người vẫn còn mặc đồng phục mùa hè.

      Mới tuần trước thôi, Thẩm Lệ Na vẫn còn chuyện với bạn thân rằng thế nào cũng phải đòi mẹ mua cho ta cái, giờ cần nữa rồi, mẹ Thẩm đỡ tốn tiền.

      Sau khi đụng hàng ba lô với Trần Kiều, Trịnh An Ni cũng đeo chiếc ba lô đó nữa, nàng còn quan tâm tới chuyện này, nhiều người thích thể nào chẳng có hàng nhái, rẻ hơn nhiều.

      Trịnh An Ni biết thám tử tâm linh lại làm gì nhưng nàng biết vụ Trần Ngưỡng Chính bị bắt thể liên quan đến A Kiều. giờ nàng vô cùng sùng bái A Kiều, trong lòng thầm chấp nhận làm đàn em của .

      Thấy Thẩm Lệ Na định báo cáo với giáo Vương việc A Kiều đến, Trịnh An Ni lườm ta cái: "Cảnh cáo cậu đấy, đừng có làm những việc như thế."

      Đúng là A Kiều có học , ngủ giấc, lúc tỉnh lại cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.

      Càng đào sâu vụ án của Trần Ngưỡng Chính, cảnh sát càng phát ra nhiều nạn nhân, A Kiều càng ngày càng mạnh. Lúc ở cục cảnh sát, thấy những tia sáng vàng liên tục hòa vào người mình, đếm xuể nữa.

      Ngủ giấc mà nhận được biết bao nhiêu công đức, giờ tiện tay búng cái ly thủy tinh bàn vỡ nát.

      "Thứ chết tiệt gì thế này!" Lần đầu tiên trong cuộc đời làm ma của mình, A Kiều chửi tục câu, lòng vòng trong phòng, biết nên dùng cái gì để thử sức mạnh mới.

      Ánh mắt dừng lại cuốn tạp chí thời trang. mở tạp chí ra, chọn chiếc túi và đôi giày mới trong đó. cong ngón tay lại, bức ảnh nho bay tới tay . Sau đó, dùng ngọn lửa ma trơi đốt cho chính mình.

      lúc sau, chiếc giường 1m8 phủ kín cả đống túi xách, quần áo, giày dép, đồ trang điểm, toàn bộ cuốn tạp chí bị cắt trống huơ trống hoác. A Kiều mở tay ra nhìn. thể tưởng tượng nổi, hóa ra tu công đức lại có tác dụng đến thế.

      quyết định phải tích lũy thêm nhiều công đức nữa. Vốn còn định trốn học, giờ lại cực kỳ nóng lòng muốn tới trường học.

      Đám phóng viên vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn lởn vởn bên ngoài cổng trường mãi, thi thoảng túm học sinh lại đôi ba câu, có người còn nhất quyết phải chặn đường họ, chiếu thẳng camera vào mặt họ, bắt được vẻ ngơ ngác mặt đám học sinh.

      A Kiều đeo cặp sách mới, tay cầm bánh, bị nữ phóng viên kéo lại.

      Trực giác mách bảo cho nữ phóng viên rằng nạn nhân này nhất định là học sinh của trường Trung học số 1 Giang Thành. ta điều tra về những học sinh nữ tự sát của trường Trung học số 1 Giang Thành trong mấy năm gần đây rồi kết hợp với thời gian Trần Ngưỡng Chính tới đây làm việc, rất chắc chắn rằng mình nắm giữ được " ".

      Đôi mắt nữ phóng viên sáng rực lên, ta túm lấy A Kiều rồi hỏi: "Bạn học, em có biết Chu Mộng Khiết ?"

      Bất cứ học sinh năm thứ hai, thứ ba nào cũng biết cái tên Chu Mộng Khiết này, đến bây giờ bảng tuyên dương của trường vẫn còn ảnh của ấy. Năm ngoái, đây cũng coi như là tin tức lớn ở trường Trung học số 1, nếu tự dưng lại bị hỏi tới có thể học sinh buột miệng để lộ điều gì cũng nên.

      A Kiều hơi nhíu mày. có thể nhìn thấy từng luồng ác niệm cuồn cuộn tuôn ra từ cái miệng há ra của nữ phóng viên, bao gồm cả danh lợi và những ham muốn xấu xa.

      A Kiều hất cằm: "Câm miệng."

      Nữ phóng viên sửng sốt, ta ngờ học sinh lại có thể biết nể nang gì như vậy. ta tức tối đến mức còn định giữ chặt A Kiều, dạy cho làm người phải biết lễ phép nhưng ta há miệng ra lại chẳng phát ra thanh nào cả, liên tục đưa tay véo vào cổ họng vẫn nên lời, mặt đỏ bừng lên vì lo lắng.

      A Kiều lườm ta cái, hừ tiếng, lạnh lùng bỏ . Trong vòng tháng, ta đừng nghĩ tới chuyện năng gì nữa.

      A Kiều bực dọc nhưng lại thu hoạch được phần công đức bất ngờ. hiểu lắm. cho người phụ nữ kia chuyện chính là tạo công đức sao?

      Công đức khiến con ma như chẳng biết đường nào mà lần.

      A Kiều quyết định vẫn cứ làm những việc chắc chắn hơn. Nhân lúc mọi người đều tới hội trường lớn nghe chủ nhiệm Hách chuyện, A Kiều khắp nơi trong trường tìm ma. kéo con ma từ dưới bục giảng ra.

      Đối diện với vẻ mặt ngơ ngác của con ma kia, nhiệt tình hỏi: "Này, có cần tôi giúp gì ?"

      Editor: Thực ra mấy chương trước rất bực mẹ của Chu Mộng Khiết nhưng đến chương này là hết bực cách đáng buồn... Haizzz
      Last edited: 26/10/20

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Chương này có vài lỗi chính tả nàng nhé.
      A kiều.... nhỉ nhớ- chỉ nhớ
      Nhưng che dấu...đại hoạ - đại học...làm đảm nhiệm việc-làm/đảm nhiệm
      Bên ngoài cánh cửa sắt....như đều bị từ chối - nhưng
      Mộ lúc sau- lúc sau
      A kiều tính làm việc thiện tích công đức đây...
      saoxoayIris N thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      @levuong Ok nàng ^_^

      A Kiều thay đổi từng chút , càng ngày càng "người" hơn, tuy vẫn là có mục đích nhưng bắt đầu biết quan tâm đến những người/ma xung quanh rồi

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 43: A Kiều, hôm nay lộ tẩy ?

      Lộ!

      Đúng là A Kiều tìm được khá nhiều ma muốn được giúp đỡ trong trường nhưng nguyện vọng của bọn họ vô cùng kì quặc.

      Con ma trong thư viện muốn đọc nốt cuốn sách mà lúc còn sống cậu ta chưa đọc xong, cậu ta vẫn luôn lại lại, xuyên qua các giá sách để tìm nhưng vẫn tìm thấy, A Kiều rất nhiệt tình muốn tìm hộ cậu ta.

      Con ma đeo hai chiếc đít chai dày cộp, khóc lóc cậu ta quên tên sách.

      A Kiều đành phải an ủi cậu ta: "Thế tiếp tục cố gắng !"

      Ma nữ trong phòng vẽ tranh muốn vẽ bức họa hoàn mỹ, nhận được giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh. ấy vẽ hết bức này đến bức khác nhưng vẽ thế nào cũng thấy chưa tốt. Mỗi lần vẽ xong nét cuối cùng là ấy lại khóc tức tưởi, cảm thấy mình vẽ thế nào cũng bằng người giải nhất.

      A Kiều chắp tay sau lưng nhìn ấy vẽ, cảm thấy vẽ khá đẹp, nhưng mà căn bản có cách nào để bản thân ma nữ cảm thấy hài lòng, A Kiều thể giúp gì được trong việc này.

      dạo quanh trường vòng, ma nhiều đấy nhưng chẳng hoàn thành nổi nguyện vọng nào. Cuối cùng, A Kiều đành phải lên sân thượng lần nữa, hỏi mười con ma xếp hàng nhảy lầu kia: "Mấy người có nguyện vọng gì ?"

      Mười người em sân thượng nhìn nhau, cuối cùng có ma nữ tới trước mặt A Kiều, mắt rưng rưng nhìn , muốn lại thôi.

      A Kiều tưởng ấy có điều gì oan khuất, ngồi nghiêm chỉnh, mặt đầy vẻ nghiêm túc.

      Kết quả là ma nữ này nhăn mặt khóc lóc : "Tôi rất muốn... rất muốn uống ly trà sữa."

      Sau khi nhảy lầu, ấy mới phát ra ấy còn lưu luyến với thế giới này nhiều đến thế. Lúc ấy là lần xúc động, nhiều năm về sau, ấy được uống trà sữa nữa.

      Cha mẹ bọn họ cũng hề quên những đứa con này, tiết Thanh Minh năm nào cũng đốt vàng mã, châm nến cho bọn họ nhưng A Kiều quá hiểu mùi vị của nến rồi. cảm thấy đồng cảm như thể bản thân mình cũng phải chịu đựng điều đó, lập tức trèo tường mua mười ly trà sữa, xô gà rán.

      Xếp mười ly trà sữa này thành hàng, đặt trước mặt mười người em sân thượng, mỗi ly trà sữa cắm cây hương, thắp hương được tính là thờ cúng, chuyển tới tận tay mấy con ma: "Này, uống ."

      Mười con ma vừa ngại ngùng vừa biết ơn, ngồi xổm mặt đất hút trà sữa ăn gà rán.

      A Kiều chờ trái, chờ phải, chờ xung quanh, chờ hồi lâu vẫn phát ánh sáng công đức ở đâu cả. vô cùng thắc mắc. Thế này được coi là công đức à? Nghĩ cả trăm lần vẫn ra.

      A Kiều chống tay lên má thở dài, công đức đúng là thứ khiến người ta chẳng biết đường nào mà lần.

      A Kiều thở dài hơi, mười con ma đồng loạt dừng tay, nhìn về phía , A Kiều cũng chẳng keo kiệt tới mức lấy lại trà sữa, xua tay với bọn họ: "Ăn , ăn ."

      Xem ra công đức đúng là khó mà tu được.

      Bận rộn cả ngày mà chẳng tích lũy được chút công đức nào. Tuy vậy, A Kiều vẫn hề nhụt chí, ghi lại thông tin về tất cả ma trong trường học vào sổ tay, đợi nghĩ ra cách giúp bọn họ.

      Đeo cặp sách từ từ ra khỏi cổng trường, nhận được điện thoại của Hạng Vân Độc: "Em tan học chưa? Mấy hôm nữa tôi đều có ngày nghỉ phép hay là em qua đây trước , đợi tôi làm xong việc này đưa em công viên giải trí chơi."

      Tối mùa hè, công viên giải trí vẫn thắp đèn mở cửa. Ban ngày Hạng Vân Độc có thời gian, quyết định đưa vào buổi tối, buổi tối công viên cũng vắng người hơn.

      Mắt A Kiều sáng rực lên, cúp điện thoại rồi thẳng về sách trước cổng trường, mua mấy cuốn tạp chí, lật ra tìm kiếm lúc, lấy chiếc váy yếm vải bò màu đỏ, bên trong là áo ren ngắn tay, tay áo bồng có thắt nơ bằng dây lụa đỏ, còn có chiếc túi hình quả đào cùng tone.

      A Kiều cảm thấy bộ này rất thích hợp, đến tạp chí cũng viết, "Năm loại trang phục phù hợp để tới công viên giải trí". quyết định đốt cho mình rồi tìm chỗ để thay.

      Trong tất cả các bộ phim điện ảnh, truyền hình, những công viên giải trí đều mặc quần áo rất đẹp, cũng muốn mặc đẹp chút.

      Ở cửa phân cục, A Kiều gặp Tống Phương. Tống Phương mới làm việc ở bên ngoài, trở về cục, nhìn lướt qua nhận ra ngay, phố chẳng có nào nổi bật được như A Kiều.

      "Em tới tìm em hả?" Tống Phương cầm tay cách tự nhiên.

      A Kiều gật đàu, đưa mắt ngắm nhìn bụng Tống Phương, mùi hương cơ thể chị càng ngày càng dễ chịu. hỏi Tống Phương: "Chị thích con hay con trai?"

      Tống Phương vẫn luôn muốn sinh . Sau vụ việc của Chu Mộng Khiết, chị nhận ra có quá nhiều bị xâm hại nhưng lại dám lên tiếng. Bọn họ sợ nếu đứng ra khiến cho mình phải chịu tổn thương thêm lần nữa, nhưng bọn họ sợ như thế cũng đúng.

      Tống Phương đặt tay lên bụng mình: "Em đoán là con trai hay con ?"

      A Kiều cần đoán, biết rồi: "Con !"

      Tống Phương vui vẻ cười: "Vậy sao? Chị cũng muốn sinh ."

      Hạng Vân Độc ngờ A Kiều lại tới sớm như thế, lại còn về nhà thay quần áo. cho rằng hôm nay lại trốn học nhưng vạch trần : "Em đợi chút, xử lý nốt việc này là xong rồi."

      Bởi có vụ án của Chu Mộng Khiết, mọi người đều phải làm thêm giờ. A Kiều vừa vào văn phòng ngửi thấy mùi mì bò kho. Khương Thần pha mì gói. mình cậu pha mì mà cả văn phòng đều đói.

      Khương Thần ăn phiên bản cao cấp, cho thêm quả trứng kho và cây xúc xích, A Kiều ngửi mùi thèm ăn vô cùng, cũng muốn ăn món mì đó.

      Hạng Vân Độc cầm tập tài liệu vào, vừa nhìn lướt qua nhận ra biểu cảm mặt A Kiều.

      mà nhăn mũi lại có nghĩa là thèm ăn, Hạng Vân Độc nhịn cười, khóe miệng giật giật, rồi bất ngờ giật lấy mì trong tay Khương Thần, đặt bàn trước mặt A Kiều: "Em lót dạ trước , mì này còn chưa chín, chờ thêm nửa phút nữa."

      Khương Thần trơ mắt nhìn A Kiều ăn mất miếng là hết "quả trứng kho cuối cùng" kia, rên lên ồi ồi: " Hạng, đấy là quả trứng kho cuối cùng của em đấy."

      Hạng Vân Độc dùng nửa giờ để bàn giao công việc, sau đó đưa A Kiều công viên giải trí, mua hai vé buổi tối.

      Trời bắt đầu tối, bọn họ vào cửa chính, đèn màu lần lượt được bật lên. A Kiều ngửa mặt, đôi mắt đen láy giờ lấy lánh ánh đèn neon.

      Người bán rong cầm đủ loại bóng dạ quang và bờm nhấp nháy tới mời chào, A Kiều chỉ nhìn thoáng qua chọn ngay được cặp sừng , cái này vô cùng phù hợp với bản chất của . đeo cặp sừng quỷ lên rồi hỏi Hạng Vân Độc: "Đẹp đúng ?"

      Mắt sáng lấp lánh, sừng quỷ nhấp nháy, Hạng Vân Độc thể dối lòng mà chê xấu cho được, nhưng đột nhiên lại cảm thấy nên lời.

      Cũng may lực chú ý của A Kiều lại lập tức bị thu hút bởi những thứ khác, chỉ tay về phía bánh xe lấp lánh khổng lồ ở phía sâu nhất của công viên giải trí rồi hỏi: "Cái kia chính là vòng quay sao?"

      Hạng Vân Độc từng nhắc đến lần rồi, vẫn luôn ghi nhớ.

      Hạng Vân Độc gật đầu: "Ừ, em muốn chơi trò gì trước?"

      A Kiều nhìn xung quanh, chỉ tay về phía khu nhà bắt mắt trước mặt, phía treo hai chữ rất lớn "Nhà ma".

      Đây là trong mười địa điểm đáng đến nhất trong công viên giải trí Giang Thành. Nghe nhà ma mở đây làm rất chân thực, mô phỏng rất giống, mười người vào chín người sợ phát khiếp.

      A Kiều vui cười hớn hở chạy tới, mua hai vé vào nhà ma rồi kéo Hạng Vân Độc mau mau vào, cuối cùng còn chưa vào dừng lại. Trước cửa có tấm bia, bia có in mấy chữ " Dương Giới".

      cơn gió mát lạnh thổi qua, lạnh đến nỗi khiến người ta sởn cả da gà.

      Dương Giới là con đường mà A Kiều phải qua sau khi chết và biến thành ma. hết Dương Giới là Quỷ Môn Quan, tiếp nữa về phía trước là đường Hoàng Tuyền. con ma như A Kiều làm người các cực kỳ vui vẻ, thể tưởng tượng nổi thế mà có người lại muốn tới đường Hoàng Tuyền.

      Hạng Vân Độc thấy cứ đứng đó mãi, cười : "Em sợ à? Thế chúng ta vào nữa."

      A Kiều xì tiếng: "Em còn lâu mới sợ." rồi sải bước vào. Đây chỉ là giả thôi, đợi đến lúc tích lũy đủ công đức để đầu thai cho tốt, bảo Hạng Vân Độc tặng nhà vàng cho .

      Cái nhà ma này có thể nổi tiếng như vậy đúng là bởi nó rất chân thực, hiệu ứng thanh, ánh sáng và diễn viên được sắp xếp rất hợp lý, vừa vào cửa có người đóng vai Đầu Trâu, Mặt Ngựa dẫn linh hồn lên cầu, sau đó người trước, người sau đưa du khách qua cầu treo.

      Bên dưới cầu treo là núi đao biển lửa, đủ loại ma quỷ vặn vẹo khóc lóc trong đó.

      Hai nhân viên này vừa thấy người đàn ông đẹp trai vào cùng với trẻ xinh đẹp, đoán hai người này nhau, định tỏ ra hung tợn, hù dọa bọn họ chút.

      chung, các vừa tới bên cạnh cầu treo là sợ hãi rồi, chiếc cầu này lắc qua lắc lại, phía dưới còn có những con rối chuyển độc, kết hợp với hiệu ứng thanh ánh sáng, khí nặng nền có thể khiến người ta run lên.

      "Đầu Trâu Mặt Ngựa" rung đạo cụ là xích sắt trong tay lên, tạo ra tiếng kêu "Ô ~ ô ~", lắc lư tới, chẳng khác gì zombie.

      A Kiều liếc nhìn họ, thoạt nhìn còn thấy cũng ra dáng nhưng bước thế nào là sao chứ? Đầu Trâu Mặt Ngựa có như thế bao giờ đâu.

      Cậu "Đầu Trâu" định nghiêng qua, dí sát mặt nạ vào mặt A Kiều để dọa . Hạng Vân Độc định cản lại, A Kiều đưa tay đập lên mặt nạ của "Đầu Trâu": "Nghiêm túc tí !"

      ...

      "Đầu Trâu" và "Mặt Ngựa" nhìn nhau, lệch kịch bản rồi.

      Đợi đến lúc lên cầu treo, kịch bản lại càng lệch hướng cách kỳ quái. A Kiều tạo ra gió dưới lòng bàn chân. Bọn họ còn chưa kịp nắm lấy dây thừng để lắc, băng qua cầu, đợi bọn họ ở đầu bên kia.

      qua cầu treo, "Đầu Trâu Mặt Ngựa" hoàn thành nhiệm vụ, về sau có nhân viên khác tới giả ma dọa bọn họ. Hai người này vẫn ngơ ra. này chẳng biết sợ sệt là gì, định coi nhà ma là địa điểm ngắm cảnh hay sao?

      A Kiều lải nhải phàn nàn: "Chả giống gì hết, Đầu Trâu Mặt Ngựa sao có thể như thế được chứ?" Dù sao cũng là quan chức có tiếng ở Địa Phủ, quá mất mặt, học cái gì học, lại học zombie của phương Tây.

      Hạng Vân Độc nắm bắt được thông tin trong lời của , "Chả giống gì hết", chẳng lẽ ... từng gặp Đầu Trâu Mặt Ngựa rồi hay sao?

      A Kiều lấy kẹo mút trong túi ra, chọn vị đào mà thích nhất, vừa mút kẹo vừa tiếp tục về phía trước, tới khung cảnh mới " Tào Địa Phủ".

      là càng lúc càng chẳng ra sao, A Kiều lắc đầu, khịt mũi khinh thường mấy con ma đột nhiên lao ra đó, nghênh ngang dẫn Hạng Vân Độc thẳng vào trong.

      Những nhân viên đó dọa được nửa bị A Kiều phớt lờ, khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ nghi hoặc, có người nhìn Hạng Vân Độc.

      Nhân viên vốn là được chuyện với du khách để duy trì tính chân thực của trò chơi nhưng cậu ta nhịn nổi nữa, "Người em, bạn tới đây để vòng qua bọn tôi hả?"

      Giờ này vốn chẳng có ai, mọi người đều về phía sau nghỉ ngơi, tự dưng bị lôi ra bắt làm việc đành, lại còn chẳng có cảm giác thành tựu gì nữa chứ.

      " ấy khá thích xem phim kinh dị." Giải thích xong, mới nghĩ đến phải đây phải bạn , quay sang thấy mấy nhân viên kia kéo đạo cụ đẫm "máu", lầm lũi về phía sau.

      A Kiều sắp tới điện Diêm La, chưa vào điện Diêm La bao giờ.

      Đó là nơi mà những con ma phạm tội và những con ma sắp sửa đầu thai phải tới. ở trong cõi U Minh, nhìn về phía xa ấy rất nhiều lần, còn uy nghiêm và hùng vĩ hơn cả cung điện nhà Hán, bậc thang dường như có điểm cuối cùng, leo thế nào cũng tới được.

      Chỗ này có nhân viên, chỉ có mấy con rối. con giả thành Diêm Vương, trợn mắt tức giận, còn lại là tội phạm và phán quan, Hắc Bạch Vô Thường giữ phạm nhân, chờ kết tội.

      Trong nhà ma, đây là chỗ đèn tương đối sáng để những du khách vừa bộ hồi lâu có thể nghỉ chân lúc, phía sau còn mười tám tầng địa ngục nữa cơ.

      A Kiều nhìn lúc, nhận ra có gì đó ổn. Bên trong có con ma phù hợp với khung cảnh xung quanh lắm, dụi mắt, chỉ vào con ma đó, với Hạng Vân Độc: " nhìn kia, hình như đấy là ma , phải ma giả đâu."

      Hạng Vân Độc tập trung nhìn kỹ. Đúng thế , ta quỳ giữa đám rối giả ma. Nếu nhìn kỹ nhận ra được .

      A Kiều về phía đó, vỗ vai con ma, thở dài: " nhầm rồi."

      Con ma kia ngây thơ ngơ ngác, còn ngoan ngoãn quỳ ở đó, nghĩ là chờ Diêm La xét xử xong việc của mấy kẻ đằng trước đến lượt ta. Nếu được A Kiều phát ra, biết ta còn phải chờ ở chỗ này bao lâu nữa.

      Hạng Vân Độc ngờ vào nhà ma còn phải làm việc, dùng xích sắt trói lại, đưa vào Hoàng Tuyền, Hàn Cương trao cho quyền được mở cửa ba lần ngày.

      A Kiều vẫy tay chào tạm biệt con ma ngơ ngác, dặn dò ta: "Sau này đừng lạc đường nữa nhé!"

      Cuối cùng, Hạng Vân Độc cũng được nhìn thấy Đầu Trâu Mặt Ngựa tới đón ma cạnh cửa Hoàng Tuyền. Tới tận lúc cửa khép lại, Hạng Vân Độc vẫn cảm thấy có gì đó bình thường nhưng lại thể được khong bình thường ở chỗ nào.

      Nhà ma chẳng hay ho gì cả, A Kiều muốn ngồi vòng quay khổng lồ, chỉ hận thể dán mặt lên mặt kính, càng lên cao, càng nhìn được xa, kéo tay Hạng Vân Độc: "Nhà chúng ta ở đâu?"

      Hạng Vân Độc chỉ về hướng, vừa định gì bỗng lại nhận được điện thoại của bà Bạch Mỹ Lan. Qua điện thoại, bà Bạch Mỹ Lan vẫn liến thoắng như trước đây: "Con trai à, dạo này sao rồi? Có ai ?"

      " ạ, mẹ đừng quan tâm đến chuyện này mãi thế, nếu có con với mẹ." Hạng Vân Độc chẳng biết phải làm gì với mẹ mình, gọi điện thoại thôi, cứ gọi là lại hỏi có bạn chưa.

      "Phải rồi, Trần Kiều sao, bảo nhà ấy cứ an tâm." Tuy cảm thấy người nhà A Kiều quá thờ ơ với nhưng dù sao vẫn phải thông báo cho ràng.

      Tiếng chơi mạt chược lại vang lên từ trong điện thoại, Hạng Vân Độc nghe thấy tiếng bà Bạch Mỹ Lan đánh quân rồi bà hỏi: "Trần Kiều? Trần Kiều nào cơ?"

      Hạng Vân Độc siết chặt di động. nghĩ ra chỗ bình thường nằm ở đâu rồi. Đầu Trâu Mặt Ngựa thấy là người mới, quan sát hồi lâu nhưng bọn họ chỉ nhìn A Kiều cái rồi thôi, ràng là quen biết.

      A Kiều vẫn còn áp mặt vào cửa kính, ngắm nhìn cảnh đêm ở Giang Thành đến xuất thần, khóe miệng vô thức cong lên, đầu vẫn đeo chiếc bờm quỷ, đèn đỏ đó nhấp nháy.
      Last edited: 27/10/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :