1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU THỊT TƯƠI CỦA NỮ VƯƠNG - TỤ TRẮC(96(3)/133)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      [​IMG]
      Chương 44
      Edit : Michellevn

      Theo cách này, cho dù cuối cùng vẫn thể xứng với , thể đứng bên cạnh , vậy thế nào ?

      Chẳng thế nào cả !

      Như vậy cũng rất tốt !

      Alex ngồi xe taxi, nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn của Đế Đô. Trong lòng cũng là mớ hỗn độn.

      thực tế là cậu chạy trối chết.

      Lúc cậu đưa cặp lồng giữ ấm cho chị Quách, ánh mắt của chị Quách ..... Cậu biết thế nào, liền bỏ chạy.....

      Mãi cho đến khi chạy đến bên lề đường, lên xe taxi rồi mà trái tim vẫn đập điên cuồng.

      Bỗng dưng cậu thông suốt.

      Đúng vậy, cậu cố gắng, cậu cũng ra sức thực . Cho dù cuối cùng vẫn thể xứng với , cậu cũng sợ.

      đối với cậu tốt, sớm vượt qua phạm vi cậu ngủ với để cho cậu công việc.

      đối tốt với cậu, là xuất phát từ tấm lòng, là tốt đẹp đơn giản nhất, của người dành cho người. Chỉ như vậy thôi.

      Cho dù cuối cùng cậu thể đứng bên cạnh , sao chứ . Vốn dĩ cậu xứng với rồi.

      Chỉ cần khi cậu còn ở bên cạnh , có thể để cậu được đền đáp phần nào, cậu thỏa mãn rồi ! đó !

      Tựa như vừa rồi, cậu suy nghĩ gì nhiều, chỉ lo đau dạ dày, cho nên hầm cháo, rồi nửa đêm mang đến cho . Cậu nghĩ phải đền đáp thế nào. Nhưng ánh mắt nhìn cậu, vượt qua đền đáp mong đợi rồi.

      Vui mừng ngạc nhiên đến độ cậu chịu nổi, chỉ có thể chạy trối chết.

      Cậu thực là ...... vô dụng quá mất.....

      Hôm nay quả nhiên Quách Trí rất muộn mới trở về. Lúc về đến nhà, cậu trai ngủ rồi. rón rén vọt vào tắm, rồi khẽ khàng nằm xuống giường, cố gắng gây ảnh hưởng đến cậu.

      Cậu trai cũng quay lại và ôm giống như trước.

      Cậu giả bộ ngủ..... Quách Trí nghĩ .

      kỳ lạ, thời gian sống chung ngắn ngủi vậy mà hiểu cậu như thế.

      Cậu nằm yên lặng như vậy, xoay người, tỉnh giấc. Cũng bởi vì quá yên lặng, ngược lại khiến biết cậu giả bộ ngủ.

      Nhưng muốn suy nghĩ vì sao cậu giả bộ ngủ, cũng muốn suy nghĩ tới khác thường hôm nay của cậu.

      lại càng muốn suy nghĩ vì sao mà mình từ chối nghĩ đến như vậy.

      quá mệt rồi. Đúng, mệt rồi. Trong đầu giờ vẫn toàn là chuyện công việc. Ngày mai còn phải tiếp tục chỉnh sửa ảnh, phải biên tập cắt nối, phải làm bao nhiêu là chuyện nữa !

      lấy đâu ra nhiều thời gian mà suy nghĩ chuyện khác chứ, nghĩ về những cảm xúc tinh tế của cậu trai mười chín tuổi ngây ngô mà định trước là có kết quả ư?

      có thời gian, có sức lực, có nghĩa vụ và cũng chẳng có trách nhiệm.

      Ngủ thôi, ngủ thôi.

      Quách Trí nhắm hai mắt lại.....

      Ăn sáng xong, sắp ra cửa, thấy cậu có ý định ra ngoài, bèn hỏi :" Hôm nay có việc sao ?"

      " ạ." Alex trả lời, rồi vội vàng thêm," Ngày mai có. Sáng chiều đều có ạ. Sáng thứ bảy còn việc nữa."

      Kế tiếp của thay đổi theo mùa hè thu về cơ bản kết thúc. Bất kể thế nào, cho dù chỉ là theo đuôi Alex cũng kiếm được số tiền. Quách Trí liền cảm thấy khá yên lòng.

      Vừa nhấc giày ra vừa hỏi :" Hôm nay làm gì ?"

      " Chút nữa đánh bóng. Mấy người bạn chơi bóng với em hôm nay lên lớp, em hẹn với họ rồi."

      Quách Trí " Ò" tiếng thờ ơ.

      biết Alex thích chơi bóng rổ .

      Buổi sáng cậu hay dậy rất sớm, thường là sau cuộc buổi sáng, tinh thần hăng hái ra khỏi giường. Đầu tiên là chạy bộ, nghe quanh khu này có cả khu vực chạy bộ. Vậy tính ra, quãng đường chạy cũng ít .

      Sau đó đến công viên gần đó, làm số bài tập khác. Gập mình, hít đất chống đẩy, đu xà các kiểu. Dùng dụng cụ tập thể dục trong công viên là có thể làm hết.

      Căn bản là cần phòng tập gym làm thẻ gym đắt đỏ gì cả, chi phí thấp vẫn rất hiệu quả, điều duy nhất cần có là kiên trì và nghị lực, rất phù hợp với người trẻ tuổi như cậu.

      Cậu cũng thường hay chơi bóng rổ trong sân ở khu chung cư, nghe đâu cũng làm quen được mấy người bạn chơi cùng, chênh lệch tuổi tác từ ông chú trung niên đến cậu học sinh trung học. Rất nhiều cậu đều có thể gọi thẳng tên ra, hoặc chí ít có thể kêu họ, vì dụ như kiểu " Chú Trần", " Lý".

      Còn mấy bà dì trong khu quả thực là quen thuộc hết mức. Sau khi chạy bộ và tập thể dục xong, các bà dì buổi sáng cũng lũ lượt kéo nhau ra cửa, cậu còn tập hợp thành đội với họ cùng nhau chợ sớm, mua những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất. Về nhà lại làm bữa sáng cho , lúc xong bữa sáng là vừa lúc ngủ đủ giấc thức dậy.

      Kể từ khi cậu vào ở, trong tủ lạnh nhà chưa bao giờ thiếu trứng muối và dưa chua, chưa kể đến các loại hộp lọ thức ăn . Cậu còn có thể liệt kê tỉ mỉ từng cái cho biết loại nào của bà dì nào ở tầng nào cho nữa.

      Chủ nhà thực là Quách Trí sống ở đây cả mấy năm rồi, căn bản là chẳng hề biết những người này.

      Quách Trí cũng muốn quỳ lạy cậu luôn.

      " Ok. Lúc có việc xem phòng thử coi sao, nhớ là tốt nhất tìm phòng ở hướng nam. Đừng tìm phòng tầng hầm nữa đó ...." Quách Trí xỏ giày và .

      Khi chuyện, hề ngước mắt lên.

      Alex trầm lặng hồi, mới "Vâng" tiếng, rồi bảo :" Em biết rồi..."

      Cậu :" Chị Quách, chạy xe cẩn thận, về sớm chút ạ."

      Quách Trí đứng thẳng lên, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn.

      Chàng trai cao to vạm vỡ đứng ở huyền quan, đầu hơi cúi thấp nhìn . Vì vội ra ngoài nên cậu vẫn chưa thay quần áo, còn mặc quần áo ở nhà vừa người mà mua cho cậu, trông có vẻ đặc biệt tề gia nội trợ.

      Cặp mắt cậu đen thẫm và ướt át, thường tạo cho Quách Trí cảm giác ngây ngô khờ dại.

      Dáng vẻ già đời, mà trong đôi mắt lại mang theo tính trẻ con. Ngoài ra còn có loại yếu đuối tinh tế khiến người ta đau lòng.

      Quách Trí muốn kìm nén, mà vẫn kìm được. Vẫn đưa tay ra xoa xoa vành tai cậu, mỉm cười bảo:" Biết rồi."

      Khóe môi Alex liền ra nụ cười nhàn nhạt. Cúi xuống hôn Quách Trí.

      sâu, chỉ là khẽ cọ cọ bờ môi , nhưng cảm thấy Quách Trí hé miệng, đầu lưỡi của cậu liền tiến sâu vào khẽ liếm vòng, cuối cùng cũng dám hôn sâu, nhấm nháp chút chút rồi nhanh chóng lui ra.

      " nữa là kẹt xe đấy ." Cậu nhắc .

      Quách Trí nhón chân lên, cắn lên môi cậu cái, mới nhéo nhéo mặt cậu, " Chậc" tiếng rồi xách túi ra cửa.

      Cửa đóng lại, ngăn cách gian trong và ngoài.

      Alex đứng ở huyền quan lát, rủ mắt xuống.

      Qua hồi lâu, mới quay người.

      Để tránh luồng giao thông trong giờ cao điểm, trước giờ Quách Trí đều rất sớm, thang máy cũng chẳng có ai, trống trơn.

      tựa vào thang máy, ánh mắt nặng nề.

      lâu, mới ngước mắt lên, nhìn mình trong gương.

      Thời gian trôi nhanh, thanh xuân, giống như hôm qua vẫn còn ồn ào náo nhiệt, hôm nay hai mươi tám tuổi rồi.

      Phải, hai mươi tám rồi .....

      Vẫn là ngày bận rộn, thời gian như này, dường như có kết thúc.

      Thời gian trôi trong lặp lặp lại dường như vô tận này. Sinh mệnh của rất nhiều người cũng qua theo cách này, tiêu hao trong lặp lại mỗi ngày .

      Nhưng Quách Trí phải như vậy. thể dừng được thời gian lại, nhưng từ chối lặp lại này. Cách sống đúng đắn, phải là biến hôm nay thành bậc thang cho ngày mai, ngày mai phải cao hơn hôm nay bậc. Vì tán thành cách sống này, trong lòng Quách Trí tập chung chuyên chú, bao giờ chây lười.

      Thứ năm, và Cố Thanh Hạ hẹn nhau ăn tối vào thứ sáu.

      Mỗi lần báo Alex là về ăn cơm tối, cậu trai vô cùng mất mát. thấy dáng vẻ cậu cố gắng muốn che giấu mất mát này, nhưng làm sao che giấu được kiểu rầu rĩ đó, là lại cảm thấy buồn cười.

      " , đừng chết dí ở nhà mãi thế, Ngày mai cũng là thứ sáu rồi, ra ngoài chơi ." .

      Mấy lần liền nghe cậu nhận điện thoại người khác gọi cậu buổi tối ra ngoài chơi, lúc đó cũng là tám chín giờ tối, đa số tắm rửa ngủ, mà nhóm bạn trẻ vừa mới ra ngoài bắt đầu vui chơi.

      Nhưng cả mấy lần đều nghe thấy Alex từ chối. Giống như cậu mong muốn ở nhà với hơn, cùng với làm loại vận động hai người vân vân các kiểu.

      Là người hưởng thụ lợi ích trực tiếp từ chuyện này, Quách Trí chỉ có thân thể sung sướng, mà cảm giác hư vinh nào đó trong lòng cũng được thỏa mãn rất nhiều.

      Dù bình tĩnh và trưởng thành đến đâu, Quách Trí vẫn là người phàm tục. Huống chi còn là người phụ nữ. Sinh vật như phụ nữ này, luôn được miêu tả là cảm xúc giàu hơn lý trí.

      Cậu trai tuấn từ chối lời mời của người khác qua điện thoại, quay đầu lại liền đè ra ghế sofa làm đủ chuyện thể diễn tả .....

      Trái tim của Quách Trí, giống như bị đánh thuốc mê.

      Vừa mềm mại vừa váng vất, còn giống như gây nghiện.

      Trước kia còn dùng tâm tình của máy bay bà già chỉ trỏ cậu, nào biết được cậu trai trẻ học nhanh, biết có phải vì có thiên phú hay .

      Thậm chí thỉnh thoảng còn thực số thử nghiệm táo bạo mà đến cả cũng cảm thấy bình thường, lại còn học được mấy câu khiến đỏ mặt tới mang tai cả người đều mềm nhũn.

      Cái nghiện này cứ gieo xuống như vậy, cắm sâu từng chút từng chút , rồi lớn lên.

      Quách Trí cũng mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, nhưng đôi khi, lại chắng muốn nghĩ nhiều.....

      Cuộc đời ngắn ngủi lắm, nghĩ nhiều để làm gì cơ chứ, vui vẻ được lúc nào cứ vui nhiều hơn nữa ..... an ủi mình như vậy.

      Thứ sáu, mới đến studio được bao lâu, nhận được cuộc gọi của Cố Thanh Hạ.

      " Hả ? Lý tổng ?" kinh ngạc, nhanh chóng đáp lại," sao ! Cuối tuần tớ về nhà cũng được."

      Vị Lý tổng của Cố Thanh Hạ muốn mời dùng bữa.

      có hơi phấn khích:" Hây, tớ muốn gặp mặt Lý tổng của cậu lâu rồi đó. Mà tớ cũng nghe rồi, siêu đẹp trai ! Ok, tối nay gặp mặt kỹ hơn nữa nha. Tớ ở studio ..... Ừm ừm, có tớ mà, cậu yên tâm, chắc chắn chạy tiến độ !"

      Uây, uây, đây chính là ...Lần đầu tiên Thanh Hạ dẫn đàn ông đến cho gặp đó ! như vậy, là nghiêm túc rồi sao ?

      Quách Trí thực là vô cùng rối rắm, theo dõi tiến độ cách chặt chẽ, để họ trì hoãn chút nào, buổi tối đúng giờ tan ca. lái xe thẳng đến nơi hẹn trước với Cố Thanh Hạ.

      " Hey, có chuyện gì vậy hả ? Lý tổng nhà cậu sao tự dưng lại muốn mời tớ ăn cơm thế nhỉ ?" hào hứng hỏi tới.

      thực tế Cố Thanh Hạ còn cạn lời hơn cả :" biết phát điên gì đấy, tớ cho ta danh phận chính thức, nhất định bắt tớ phải đưa ta giới thiệu với bạn bè của tớ."

      Quách Trí vui hết xiết :" Sao tớ nghe Lý tổng nhà cậu vô cùng phong lưu và phóng khoáng, người đàn ông đặc biệt có phong phạm, sao mà vẫn buồn cười thế ?"

      " Nghe ? Nghe ai ?"

      " Lễ tân đó ! rằng Lý tổng vừa nhìn thấy kiểu phong lưu lão luyện..... Lại còn cao phú soái, ai cũng hâm mộ ...."

      Cố Thanh Hạ lườm cho cái :" Hâm mộ tặng cho cậu đấy, tớ phiền chết rồi đây này. Còn lão luyện, ngày ngày dính lấy người ta."

      Quách Trí "chậc " tiếng:" Cậu đừng có mà có phúc mà biết hưởng, người ta là quan tâm cậu. quan tâm cậu tuần gặp cậu cũng nhớ tới cậu. Mà cậu nhìn Lý tổng người ta coi, làm sao phải mời cơm tớ chứ ? Muốn danh phận đó !" Vừa vữa vỗ bàn, bày tỏ ủng hộ mạnh mẽ đối với hành vi đòi danh phận của Lý tổng.

      sai, đối với kiểu phụ nữ như Thanh Hạ, phải mặt dày đấu tranh đòi danh phận biết xấu hổ như Lý tổng này mới được. Nếu với tính cách lạnh lùng của ấy, biết đời nào mới hạ quyết tâm được.

      Lúc này Quách Trí hoàn toàn quên mất mình bị mẹ già thúc giục kết hôn như thế nào.

      quay đầu cái liền biến thành bà dì Quách thích bận tâm lo nghĩ rồi !

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 45
      Edit : Michellevn

      Cố Thanh Hạ day day thái dương, buột miệng hỏi :" Alex chuyển rồi à ?"

      ấy vốn lưu tâm, chỉ là muốn lảng sang chuyện khác, nên buột miệng hỏi mà thôi. ấy nghĩ, nhóc con như vậy ngủ mấy lần cũng là đủ rồi, Quách Trí giữ cậu ta lại giúp đỡ mấy ngày, cũng nên đuổi rồi, nào biết .....

      Tức Quách Trí giống như bị chặn họng lại, gượng gạo cười mấy tiếng " Ha ha " .

      Cố Thanh Hạ ngẩn người :" Vẫn còn ở chỗ cậu à ?"

      Quách Trí biện bạch cách khô khan :" Chuyện là ....... giờ thu nhập của cậu ấy ổn định, đối với cậu ta thuê phòng cũng là khoản chi phí lớn ..... Nếu như thuê loại tồi tệ đó, kiểu phòng tầng hầm gì gì đó, ở lâu cũng tốt cho sức khỏe .... "

      Cố Thanh Hạ nhìn nên lời.

      " Cậu ấy cũng phải ở đâu .... " Quách Trí cuống quít muốn biện bạch cho Alex. Alex thực ăn ở mà, làm cho bao nhiêu là việc, phục vụ hết sức là thoải mái !

      " Cậu ta đền thịt hả ?" Cố Thanh Hạ lành lạnh hỏi.

      " Đúng ! Cơ mà ! Xí xí xí ! Sắc nữ !" Quách Trí cứng miệng chết cũng chịu nhận," giờ cậu ấy phụ trách nấu cơm, lại còn quét dọn vệ sinh. Tớ cậu nghe, cậu ấy nấu ăn ngon lắm đó....."

      Đúng vậy, cậu nấu ăn rất ngon. Cậu hầm canh cũng ngon nữa. Mỗi ngày về nhà, cả căn phòng đều tràn ngập mùi thơm thức ăn, phòng ốc sạch gọn gàng ngăn nắp, sàn nhà sáng loáng, giống như được đánh bóng. hô lên " Tôi về rồi nè", là khuôn mặt đẹp trai của cậu lập tức ló ra từ phòng bếp , mỉm cười bảo " Về rồi à, rửa tay ".

      Sau đó chính là đồ ăn và cơm canh nóng hổi được dọn lên bàn, phải bận tâm gì cả, thậm chí đến cả việc rửa chén cũng phải lo. chỉ việc ăn và ngủ, như vậy rồi cậu còn luôn lo lắng no tức bụng, lúc nào cũng vừa rửa chén, vừa nhắc kêu đứng dậy lại chút.

      Mặc dù hầm hầm hừ hừ, nhưng ra trong lòng hưởng thụ.

      Ngày ngày về nhà mà có cậu, căn nhà liền giống như được lấp đầy.

      Trông thấy cậu ló ra từ phòng bếp, ý cười ngập trong mắt..... trong trái tim , cũng giống như được lấp đầy.

      Quách Trí hồi có chút mơ màng. Có đôi khi cũng mơ hồ cảm thấy, những cảm giác này có gì đó sai sai. Nhưng sai ở chỗ nào, ra được.

      vào lúc này, với bạn tốt, kìm được mà muốn thú nhận mê muội từ đáy lòng :" Mỗi ngày đó ...... Vừa về nhà, mở cửa ra, chỉ phải rửa mỗi cái tay, là cơm canh nóng dọn sẵn lên bàn rồi ..... Chỉ là cảm giác này, biết phải hình dung với cậu thế nào ..... "

      "Tớ biết, phải chính là có vợ có con có giường ấm à?" Cố Thanh Hạ bằng giọng lành lạnh," Cho nên cậu tính nuôi cậu ta sao ?"

      Có vợ có con có giường ấm ?

      Bee?

      lời của Thanh Hạ quả nhiên làm người ta tỉnh mộng !

      bảo là luôn cảm thấy loại cảm giác này phải có cái gì đó có thể hình dung ra chứ !

      xòe ngón tay cái và ngón trỏ, xoa xoa cằm nheo mắt y như người đàn ông.

      " Thực ra cũng phải là được ..... " trầm ngâm," Tớ phụ trách kiếm tiền, cậu ấy phụ trách ở nhà..... Ngẫm nghĩ cũng tốt đó chứ ...."

      Thấy dáng vẻ cạn lời nhìn trần nhà của Thanh Hạ, Quách Trí phá ra cười.

      Chỉ là sau khi cười xong trong lòng ..........cứ luôn cảm thấy nặng nề.

      Cảm giác này, cho dù là bạn tốt nhất, cũng khó mà được.

      Lúc về đến nhà sắp chín giờ.

      Đẩy cửa ra, phòng khách tối om , nhưng đèn chỗ huyền quan lại bật. Ánh sáng chiếu rọi từ đỉnh đầu, tỏa ra vòng tròn sàn nhà.

      Quách Trí đứng trong chùm ánh sáng này, nhìn căn phòng tĩnh lặng người. Trong lòng, có cảm giác trống rỗng.

      Đóng cửa lại, ném chìa khóa vào trong cái tô, định bỏ túi vai xuống đột nhiên Alex thò đầu ra khỏi cửa phòng ngủ và :" Về rồi à ?"

      Làm Quách Trí giật mình run lên, suýt nữa đánh rơi túi xuống sàn.

      " Cậu ở nhà à ?" thở mạnh ra," Dọa chết người ta rồi, sao bật đèn ?"

      Alex bước tới, mặc áo thun đen và quần jean. Chiếc áo thun bó sát người, có thể phác họa ra đường cong mượt mà săn chắc của cơ thể trẻ trung. Quần jean rách lỗ chỗ. Mang ba cái khuyên tai dạng đinh, cái đá trong suốt, cái đá màu thạch lựu và cái là bạc tinh khiết, phát sáng yếu ớt dưới ánh đèn huyền quan, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, so với lúc bình thường trông lại càng gợi cảm hơn, có thêm mấy phần quyến rũ.

      Đây ràng là cách ăn mặc sắp ra ngoài .

      Quách Trí cũng nhớ đến tối hôm qua, quả còn khuyến khích cậu, kêu cậu nên ra ngoài chơi nhiều chút.

      Phải, xác thực là khích lệ cậu. Nhưng thấy cậu ăn diện thu hút người ta như này, nghĩ cậu đến những chỗ cảnh đêm sôi động diễm lệ, trong ồn ã suồng sã của các hormone, với những chàng trai cùng tuổi với cậu, cùng uốn éo cơ thể, và đổ mồ hôi ....

      Có thể còn có tiếp xúc gần gũi, va chạm táo bạo, quyến rũ và bị quyến rũ.

      Quách Trí cảm thấy trong lòng ân ..... vui ......

      " Ra ngoài chơi hả ?" Quách Trí đặt túi xuống và , giọng mang theo chút điệu khác thường.

      "Vâng." Alex gật gật đầu, nhưng sau đó lại :" Chị về rồi em nữa."

      Cậu móc điện thoại trong túi quần ra, định gọi điện cho người ta.

      Lời đơn giản và hành động trực tiếp của chàng trai đột nhiên đánh thức Quách Trí ra khỏi những tưởng tượng lung tung và cả những cảm xúc khó chịu.

      ..... sao thế nhỉ ? Sau lưng Quách Trí, khẽ toát mồ hôi lạnh.

      Vội vàng túm lấy tay cậu trai :" Làm gì thế, tôi cũng đâu phải con nít cần người ta trông nom đâu. Cậu nên làm gì làm ! ! "

      kéo cánh cửa rồi đẩy cậu ra ngoài:" Quan hệ giao tiếp cũng rất quan trọng, nếu gặp nhau và qua lại, tình cảm nhạt liền ! , chơi !"

      Alex trước giờ vẫn luôn nghe lời Quách Trí, Quách Trí như vậy rồi, cậu cũng cho rằng nên gặp nhóm bạn bè chút, liên hệ cảm tình chút.

      Quách Trí vẫn luôn lo nghĩ cho cậu.

      Cậu liền ngoan ngoãn và bảo :" Vậy em nhé."

      " Em hầm ngao tuyết nấm trắng rồi, trong nồi ấy ạ, chị hâm nóng chút rồi uống ." Cậu dặn .

      " Biết rồi, biết rồi." Quách Trí xua cậu," mà ."

      Alex ngoan ngoãn cất bước , tuân theo chỉ bảo của chị Quách nhà cậu, kết nối tình cảm với bạn bè .

      Quách Trí đóng cửa lại, thở hơi dài thườn thượt....

      Ngao tuyết hầm nấm trắng dùng nồi lớn như lúc bình thường, mà là dùng cái nồi sữa . Nồi nho , đổ ra cũng chỉ được chén. ràng là hầm cho mình .

      Đồ này vốn dĩ cũng chính là dùng bổ dưỡng cho phụ nữ, căn bản là Quách Trí chẳng cần dùng não để suy nghĩ. Mãi cho đến khi vệ sinh trước lúc ngủ, thời điểm thay băng vệ sinh mới phản ứng lại kịp ..... Vì đến tháng, cho nên cậu đặc biệt hầm đồ này cho , đúng ?

      Đúng rồi, trước đó từng muốn uống canh vịt hầm, lúc đó cậu thế nào nhỉ ? Cậu , thịt vịt tính hàn, trong kỳ sinh lý nên uống.

      " Em hầm cho chị ít đồ tẩm bổ." Cậu

      Lúc ấy, dùng nĩa xiên miếng đào cậu cắt gọt sạch , tập trung tinh thần xem phim Mỹ, lời cậu cũng chẳng để tâm .

      Nhưng cậu trai mười chín tuổi lại để tâm đến kỳ sinh lý của .

      Nếu là đàn ông, cậu chính là người vợ hiền lành tiêu chuẩn, đó !

      Quách Trí ngồi bồn cầu, ngơ ngẩn hồi.

      Thế nhưng phụ nữ, người phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt.

      nằm nhắm mắt cả lúc lâu, biết sao mà ngủ được.

      Mở bừng mắt ra nhìn đồng hồ treo tường. Mặt số và kim đồng hồ đều được phủ sơn huỳnh quang, trong bóng tối phát ra ánh sáng yếu ớt, nhìn được ràng.

      Hai mươi ba giờ sáu phút.

      Thời gian này, nhiệt độ trong quán đêm mới bắt đầu nóng lên.

      lại nhắm mắt lại.

      Trong đầu hình ảnh hỗn loạn, lập lòe sáng tối, thanh ồn ào. nhớ rượu cồn làm cơ thể người phát nóng, sức mạnh ý chí giống như dây thừng bị đứt, ném xuống đất và chà đạp. Buông thả sàn nhảy chính là dục vọng nguyên thủy nhất.

      Nam và nữ, cơ thể uốn éo và vuốt ve.

      Khiêu khích.

      Chính bản thân trong môi trường đó, phá vỡ giới hạn đạo đức của mình, đối với chàng trai trẻ là cậu, ra tay, bỏ vào miệng.

      cũng nhớ ngày đó, những dán lấy cậu, chủ động tích cực cứ muốn dán lên người cậu.

      Mặc dù cậu trầm lặng ít , nhưng trời sinh có bề ngoài xuất dắc. Trong lòng luôn cậu là " Bé trai", nhưng thực ra ......Cậu là người đàn ông trẻ tuổi rất cám dỗ.

      Tối nay, kiểu cuối tuần phóng túng này, cũng trẻ bị cậu hấp dẫn chứ ?

      Tốt nhất là như vậy.

      Về muộn chút, với dấu son môi hoặc là mùi nước hoa.

      Hoặc là dứt khoát về nhà .

      Như vậy, mới là tốt nhất, bình thường nhất.....

      Cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      biết mấy giờ, cảm giác bên giường lún xuống, sau đó được cánh tay rắn chắc ôm lấy.

      có mùi thuốc hay mùi nước hoa linh tinh. Có chút khí ẩm, và mùi sữa tắm thơm ngát quen thuộc.

      Hơi thở sạch .

      Mùi hương quen thuộc làm người ta cảm thấy an tâm. tỉnh giấc, cứ mơ mơ màng màng ngủ tiếp luôn.

      Cảm giác cần cổ bị cái gì ấm áp cọ cọ.

      Giống như chú chó lớn .....

      " Đừng ..... quậy ........" rầm rì .

      Cậu cũng quậy nữa, thành ôm lấy , và ngủ.

      Thực giống con chó lớn.

      Sáng thứ bảy thức dậy , Alex ở nhà nữa. Để lại bữa sáng cho bàn ăn.

      Quách Trí mới nhớ ra hôm nay cậu còn có việc.

      ăn sáng xong, xách túi tập thể hình, ra ngoài. thực cảm thấy bị Alex vỗ béo rồi, bơi nhiều hơn phần ba so với bình thường xong mới lên bờ. Xông hơi cái, thoa sữa, xong hết ăn bữa sảng khoái rồi về nhà, hơn giờ.

      Vừa vào cửa, Alex ngồi xổm thay giày tại cửa giật mình.

      " về nhà hả ?" Cậu kinh ngạc. Lúc về thấy , còn tường về nhà rồi. Bình thường chỉ cần có việc gì, cuối tuần đều về nhà. Công việc và cuộc sống của đều rất độc lập, nhưng thực chất bên trong lại là người lưu luyến gia đình.

      Quách Trí mới nhớ ra tối qua quên chưa cho Alex.

      " Tuần này về, trưa mai tôi có buổi tiệc." xong quan sát cậu: "Cậu vừa về hả ? Hay là tính ra ngoài ?"

      Trang phục của Alex giống tối qua, là bộ đồ thể thao. Áo thun cổ tròn màu trắng, quần short thể thao, còn mặc áo ba lỗ bên ngoài áo thun nữa.

      Trong nháy mắt Quách Trí nghĩ ngay đến Lưu Xuyên Phong (Rukawa Kaede)
      [​IMG]
      (*)Xuất trong bộ truyện tranh về bóng rổ Slam Dunk và phải là nhân vật chính, nhưng Kaede Rukawa lại thu hút ánh nhìn của mọi fan nữ. Trong nhiều bộ phim thanh xuân của Đài Loan cũng thường hay nhắc đến cái tên Rukawa, cũng đủ thấy chàng hot như thế nào.

      Kaede Rukawa là giấc mộng của nhiều fangirl. chàng đẹp trai , lại còn chơi bóng rổ cực siêu, còn điều gì để mơ về chàng trai nữa. Rukawa dính dáng đến câu chuyện tình cảm nào, chàng luôn tỏ ra là kẻ lạnh lùng vô cảm, ít , phớt lờ các và chỉ quan tâm đến bóng rổ. Trong thể thao, Rukawa luôn là người kiên cường, cứng cỏi, bao giờ đầu hàng trước khó khăn và bao giờ để tài năng của mình bị giới hạn. người như vậy, khó có thể tồn tại trong đời , nhưng vẫn đáng để mơ ước đúng ?( https://vi.wikipedia.org/wiki/Slam_Dunk)


      "Hẹn người ta chơi bóng. Em tưởng chị về nhà rồi." Alex bối rối và nhanh chóng đưa ra lựa chọn," sao, em nữa, em gọi điện thoại cho họ."

      Tối qua cũng như vậy. Chỉ vì trở về mà cậu liền quyết định nữa.

      Muốn ở nhà với .

      Đừng để có phúc mà biết hưởng, đây là người ta quan tâm cậu, nếu quan tâm tuần gặp cũng chẳng nhớ cậu ----- Quách Trí thể nhớ tới những gì với Cố Thanh Hạ ngày hôm qua.

      Bởi vì quan tâm, cho nên mới muốn ở bên . muốn dính lấy sao ?

      Trái tim Quách Trí, chợt trở nên mềm mại.
      Chris_Luu, levuongTôm Thỏ thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      ôi thương alex quá!!! quách gia bị mềm hóa rồi.haha
      michellevn thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      [​IMG]
      Chương 46
      Edit : Michellevn

      Quách Trí giằng lấy điện thoại của Alex, sẵng giọng :" Làm gì hả, tôi cũng đâu phải trẻ con, còn phải để người ta ở bên cạnh. , hẹn với người ta rồi phải sao."

      " Vậy chị sao ?"

      " Cần cậu lo chắc . là tôi xem phim, hai là chút nữa ra ngoài dạo.... Tôi còn chưa nghĩ nữa ."

      Alex do dự lát rồi thử hỏi :"Chị Quách.... Có muốn cùng em ?"

      "Hả ?" Đây quả thực là lựa chọn bất ngờ. Hoàn toàn nằm trong phạm vi suy xét của Quách Trí.

      Alex lại cảm thấy phải là được. Cậu bằng giọng dè dặt :" Người chơi bóng cùng đều là quen biết sân, họ đều là học sinh."

      Điều này có nghĩa là, phải người trong giới của cậu và Quách Trí. Chuyện Quách Trí để ý bị người khác biết về cơ bản xảy ra.

      "Chị Quách, đến xem em chơi bóng nhé !" Alex nhìn Quách Trí với chút mong đợi.

      Quách Trí vốn có hơi do dự, ngước mắt lên nhìn đôi mắt sáng ngời của Alex ..... Đột nhiên có chút đành lòng từ chối. Thành , kể từ khi quen biết Alex, dường như cậu chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến cầu của cậu. Thậm chí đến cả việc Thánh Nguyên, đến cùng cậu cũng mở miệng, vẫn là ép hỏi cậu,rồi cuối cùng đưa cậu vào dự án đó.

      Trước giờ cậu đều luôn ưu tiên trong mọi việc.

      Nghĩ đến đây, lòng Quách Trí mềm lại, liền đáp ứng :" Được rồi, xem nào ."

      Gương mặt của Alex lập tức tràn đầy vẻ tươi cười giống như đứa bé nhận được viên kẹo thích. Trước giờ cậu là thiếu niên chán nản, người cậu thiếu nhất chính là cảm giác tươi sáng mà người trẻ ở độ tuổi này nên có. Ngẫu nhiên tràn ra nụ cười vui vẻ, có vẻ hiếm có và đáng quý.

      Trái tim của Quách Trí ..... mềm đến rối tung.

      " Lái xe nhé ." vội vàng che giấu.

      " Ừm ." Alex vui vẻ gật đầu.

      Nơi Alex chơi bóng là ngay tại trong Nhị Hoàn, bên cạnh công viên đồng tính nổi tiếng của Đế Đô. Cách nhà Quách Trí xa lắm, đến hai mươi phút là đến nơi.

      Tuổi của những thằng nhóc đó quả cũng lớn, đều là học sinh ở trường. Tất cả đều mặc áo ba lỗ bên ngoài áo thun giống như Alex, trông giống như đồng phục của đội.

      Họ cất tiếng chào hỏi Alex và cùng nhìn sang Quách Trí.

      Alex thực rất muốn cho người khác, rằng đây là người phụ nữ của cậu. Thế nhưng cậu biết, ngày mà cậu có thể giới thiệu Quách Trí với người khác như vậy, còn xa xôi lắm.

      "Chị tôi." Cậu .

      Thế là mấy cậu nhóc đều gọi " Chị" hết sức là lễ phép.

      Kinh nghiệm xã hội của Quách Trí, đối phó với những thằng nhóc choai choai còn trong tháp ngà này hiển nhiên là chuyện . Cười tủm tỉm gật đầu với từng người , làm mình thực giống như chị của Alex.

      Hôm nay cũng vừa tập gym về, cũng mặc bộ đồ thể thao, trông vẫn trẻ hơn bình thường, dường như so với Alex tuổi tác cũng chênh lệch là bao.

      " Chỉ chờ cậu thôi đấy !" chàng với Alex.

      " Tới liền !" Alex bắt đầu làm nóng người.

      Quách Trí nhìn ra ngay :" Các cậu là ..... định đánh đội hả ?"

      "Vâng. Hẹn người ta thi đấu rồi." chàng kia cười bảo.

      hẹn người ta thi đấu, mà cậu còn .

      Quách Trí lườm Alex.

      Alex cười cười, vặn người, kéo dãn cơ thể.

      Đâu có phải là thi đấu gì chứ, chẳng qua chỉ là nhóm thích tự hẹn chơi mà thôi. về điều này, cậu thực mong muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh Quách Trí hơn.

      Mặc dù cậu thầm cố gắng, nhưng thời gian cậu và Quách Trí có thể ở bên nhau .... Quả có cách nào bảo đảm. Thực tế Alex hiểu , những ngày sống chung như này, biết chừng lúc nào đó kết thúc.

      Đặc biệt là chiếc vòng tay Bvlgari kia, khiến cậu cảm thấy cực kỳ nguy cơ .......

      Đội bên kia lớn tuổi hơn, giống như đều là người làm. Nhìn từ thể hình ràng là có khác biệt so với đội bên Alex.

      Đích xác như vậy, có cách nào cho chuyện này cả.Yếu tố sinh lý quyết định, đàn ông ở độ tuổi của Alex, ngoại trừ những người cố gắng rèn luyện cơ bắp, còn lại về cơ bản đều gầy tong teo. Mấy cậu chàng trong đội Alex, ngoại trừ Alex, hầu hết đều như cây tre. Đội làm kia hoàn toàn khác biệt. Đến tuổi rồi nếu có ý chí kiên trì luyện tập lâu dài, lúc trẻ tuổi dù có đẹp trai đến đâu nữa, cũng đến lúc phát tướng thôi. So với những chàng trai đội Alex người nào cũng béo hơn.

      Xem ra đều là khách quen ở chỗ này, họ nhanh chóng dọn sạch sân thi đấu, và rất nhiều người kéo đến theo dõi trận thi đấu.

      Quách Trí ngồi băng ghế bên cạnh sân thi đấu và xem cách thảnh thơi .

      Người hai đội vào trận, cũng chỉ thấy ở đó có mỗi mình Alex là lấp lánh .

      Thực , chàng trai này tỏa sáng !

      Trong bao người như vậy, vừa liếc mắt trông thấy cậu, và cũng chỉ có thể nhìn đến cậu. Những người khác ..... Toàn bộ đều bị làm mờ nền hậu cảnh.

      Cái thời buổi nhìn mặt này !

      Alex hổ là người từng đánh cho đội tuyển của trường, kỹ thuật khá là nổi trội. Cùng với ngoại hình xuất sắc, ở sân cậu rực rỡ cách chói mắt.

      Hiển nhiên như Lưu Xuyên Phong.

      " Liêu ----- Viễn ! Liêu ---- Viễn !"

      " Liêu Viễn cố lên !"

      Quách Trí bị tiếng hò hét này khuấy động màng nhĩ. Quay đầu nhìn qua, vài ngồi băng ghế bên cạnh , ngừng cổ vũ Alex cố lên.

      chỉ hay hò hét mà còn muốn đứng lên nhảy cái.

      Đó là phấn khích và dạt dào thanh xuân mà trẻ ở độ tuổi này nên có. Mặc dù Quách Trí xem thi đấu cũng thấy thích thú, nhưng thực có nhiệt tình để nhảy lên hò hét như vậy.

      Những này gọi thẳng tên của Alex ra, kìm được mà quan sát họ nhiều hơn chút.

      " Chị à, chị tới cùng Liêu Viễn phải ?" Trong số đó tóc ngắn nhanh chóng chú ý đến , bèn lại gần bắt chuyện.

      Quách Trí gật đầu " ừ" tiếng. nhiệt tình cũng lạnh đạm.

      " Chị à, chị và Liêu Viễn quan hệ thế nào ạ ?"

      Quách Trí ngần ngừ rồi đáp :" Tôi là chị cậu ấy."

      tóc ngắn liền Wow tiếng rồi :" ra là chị ạ !"

      " Chị, em là Từ Đan .Em là bạn của Triệu Hiên." tóc ngắn tự giới thiệu cách nhiệt tình, thấy Quách Trí có chút mơ hồ, chỉ vào chàng trai sân rồi :" Đó, chính là người đó. Bạn trai em đó. ấy thường chơi bóng với Liêu Viễn."

      Quách Trí liền mỉm cười " Ồ" tiếng. Mang tính khách sáo lịch , nhưng thái độ xa cách.

      tóc ngắn tựa như hề nhận ra, kéo khác cột tóc đuôi ngựa tập chung lại băng ghế của Quách Trí.

      " Chị, sao trước đây em chưa từng thấy chị đến ạ ?" ấy hào hứng hỏi han.

      Thực ra Quách Trí có hơi thích. Khi người đến độ tuổi nhất định, dần dần mất nhiệt tình và đơn thuần của tuổi trẻ. Nếu gặp ai đó, thành thói quen giữ khoảng cách nhất định. Khoảng cách mang tính xã giao này, cho người ta cảm giác an toàn. Đại đa số người trưởng thành bước vào xã hội, đều cẩn thận chú ý đến việc giữ khoảng cách an toàn với người khác.

      nàng này phá vỡ quy tắc xã giao và xâm nhập vào phạm vi khoảng cách an toàn.

      Nếu nàng là người trưởng thành thực thụ, với tính cách có phần gai góc của Quách Trí, chắc chắn phải hai câu.

      Nhưng nàng vẫn chỉ là học sinh ngồi ghế nhà trường mà thôi, và Quách Trí cảm thấy rằng nên dùng nhưng quy tắc xã giao của người trưởng thành để áp dụng lên những đứa trẻ này.

      Ở những đứa trẻ này, tuy có liều lĩnh hiểu quy tắc, nhưng cũng có hồn nhiên và nhiệt tình mà người trưởng thành mất .

      Quách Trí cho rằng những cái đó đều rất đẹp đẽ.

      liền nhịn .

      chuyển chiếc túi thể thao của Alex vào trong nhường chỗ cho các ấy. Cười bảo :" Bình thường tôi phải làm ."

      "Vậy ư, vừa nhìn chị đúng là người làm mà." nàng tóc ngắn dướng như có hơi hâm mộ mà .

      Đối với chuyện " làm" này trong giọng vẻ hiểu lắm.

      Quách Trí cười cười. Thời điểm là học sinh cũng như này, luôn hiếu kỳ và hướng tới thế giới của người trưởng thành. Nghĩ rằng rời sân trường bước vào xã hội, chính là chuyện làm người ta kích động.

      Đến lúc thực rời khỏi bảo hộ của tháp ngà, bước vào xã hội đầy màu sắc này, mới biết xã hội này có bao nhiêu thờ ơ.

      Đấu đá lục đục, chính trị văn phòng. Quan hệ con người có đôi khi khiến người ta muốn ói.

      Nhưng những đứa trẻ này vẫn chưa hiểu được. Các ấy nghĩ rằng xã hội bên ngoài cổng trường đầy màu sắc và đáng mơ ước. Ánh mắt của họ, sáng ngời và trong suốt, lấp lánh suôn sẻ, là đơn thuần mà chỉ có tuổi trẻ mới có.

      Khi soi mình trong đôi mắt của họ thấy có những toan tính sành sỏi trong đó. Tính cách của cho dù có thẳng thắn đến đâu nữa, làm việc trong mấy năm nay, các góc cạnh cũng giống như được mài dần và trở nên mềm mại hơn.

      Quách Trí nhìn những bé trẻ tuổi này, hiểu sao liền trở nên buồn bã.

      gật gật đầu, tiếp mấy lời đưa đẩy nữa, quay đầu sang xem trận đấu.

      sân Alex quả thực đẹp trai tả được. Mồ hôi đổ xuống từ bên tóc mai, tình cờ lóe lên dưới ánh mặt trời, tăng thêm mấy phần gợi cảm.

      Thỉnh thoảng nhấc vạt áo lên lau mồ hôi, để lộ ra cơ bụng rắn chắc. Tiếng hò hét của mấy bên cạnh quả thực có thể làm vỡ màng tai của Quách Trí.

      Khiến có hơi buồn cười, lại có chút đắc ý.

      Còn có chút dễ chịu mờ ám.

      Ây dô, mình cũng ấu trĩ. Quách Trí khỏi bật cười.

      Tầm mắt của dõi theo Alex sân, từ từ nhìn ra thứ gì đó.

      Cho tới giờ, luôn coi cậu là thằng nhóc lớn, luôn cho rằng cậu ngây ngô, thành thục, hiểu đời, thậm chí còn từng phê bình cậu non nớt khờ dại.

      Nhưng đó thực là có hơi bất công. Bởi vì tiêu chuẩn mà Quách Trí đánh giá là đối với những người đàn ông trưởng thành lõi đời thành thục mà thường hay tiếp xúc.

      Cho đến khi so sánh Alex và những người cùng tuổi với cậu, những người chưa thực trưởng thành, còn được bảo vệ rất tốt trong tòa tháp ngà, có thể dễ dàng nhìn ra cậu khác họ.

      So sánh với những đứa trẻ này, trong ánh mắt Alex trầm ổn hơn nhiều, thậm chí còn có hai phần sắc sảo chưa hình thành. Đó là thứ chỉ có thể có được sau khi trải qua mài dũa của xã hội.

      ràng là cậu khác với những đứa trẻ này.

      Cậu rời khỏi cha mẹ, mình lang bạt kiếm sống ở thành phố lớn xa lạ.

      Tự mình đối mặt với xã hội đầy màu sắc lạ lùng, tự mình nuôi sống bản thân.

      Tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cậu thực là người đàn ông.

      Tầm mắt Quách Trí dõi theo cậu, thể rời .

      " Chị , chị ơi !"

      Giọng của trẻ kéo đầu óc của Quách Trí quay lại, " ơi" tiếng, quay qua.

      Vị trí bên cạnh biết đổi người từ lúc nào, nàng tóc ngắn chuyển , ngồi cạnh giờ là là cột tóc đuôi ngựa.

      Trong mấy theo dõi trận thi đấu, ấy là đẹp nhất, và thu hút nhất. Vẻ đẹp trong trẻo mang theo diễm lệ, đường nét khuôn mặt lại thiên về phong độ của người trí thức.

      vừa nhìn mến !

      Quách Trí người háo sắc.

      Cái gọi là háo sắc, phải chỉ mê giai đẹp. Mà là mê tất cả những cái gì đẹp đẽ.

      Đối mặt với bé đẹp đẽ như vậy, đáy lòng chị Quách quả thực liền tràn trề tình thương.

      " Ơi?" cười tủm tỉm, vô cùng ôn hòa, " Gì vậy em ?"

      " Chị ...." chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng, lại có chút bạo dạn, cố lấy dũng cảm mà hỏi :" Liêu Viễn, ấy ... ấy có bạn ạ?"

      Quách Trí:"........"

      Yo!

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      [​IMG]
      Chương 47
      Edit : Michellevn

      Alex chạy trong sân liếc mắt ra ngoài khỏi giật mình.

      Đó là .... Hình như là .... Dương Na? đó từng bày tỏ với cậu, nhưng cậu từ chối. ta chạy đến chỗ Quách Trí làm gì đây ?

      Alex nhíu mày .

      "Liêu Viễn!"

      Tiếng kêu to của đồng đội kéo tập chung của cậu trở lại, bàn tay to xòe ra, bắt lấy trái bóng bay tới trước mặt, rồi nhảy lên....

      Ba điểm !

      Tức khắc xung quanh vang lên tiếng reo hò hoan hô.

      Lại quay qua nhìn phía Quách Trí .... Dương Na nhảy lên vỗ tay, Quách Trí ngồi đó, nhìn cậu cười mà như cười.

      Da đầu Alex tức run lên .....

      Buộc mình phải tập chung lên sân bóng.

      Nghỉ ngơi giữa trận, mọi người ào ào tới uống nước.

      tên Dương Na cầm chai nước khoáng tới đón Alex :"Liêu Viễn, uống nước ." Hai gò má ửng hồng, hơi mỉm cười. Mặc dù bị từ chối, vẫn mất lòng dũng cảm, quyết chí tiến lên của người trẻ tuổi.

      Alex vô cảm từ chối :" Cảm ơn, tôi có mang nước rồi."

      Vòng qua người con thanh xuân tràn trề, thẳng đến bên cạnh Quách Trí. Lấy từ trong túi của mình ra bình nước vận động cỡ lớn, ngửa đầu uống.

      Ánh mắt vẫn hướng nhìn lên trời, làm bộ thấy nụ cười nơi khóe miệng của Quách Trí. Chị Quách cậu lại hư hỏng rồi, cậu ...... gánh vác nổi ....

      Mặt nóng, cả người cũng nóng, chỉ mong Dương Na có thể mau chóng xa chút.

      Tiếc là, nàng này mặc dù xán lại gần nữa, nhưng vẫn ngồi chen chúc với bạn ta băng ghế dài bên kia. Bạn thân của ta vây quanh lấy bạn trai của mình, thỉnh thoảng ta chỉ quay đầu sang nhìn nhìn cậu. Cái quay đầu ấy giống như ta khống chế được, cứ lúc lúc lại cầm lòng được.

      Alex cũng đành bó tay.

      Đuôi mắt liếc nhìn chị Quách cậu ..... Híp mắt cười, híp mắt cười đó nha.

      Quả thực là làm cho da đầu cậu run lên.

      "Chơi tệ nha !" Quách Trí híp mắt cười khen cậu.

      " Vâng !" Alex gật đầu," Trước kia chơi trong đội của trường, từng tham gia thi đấu trong huyện ạ. "

      " tồi, tồi." Chị Quách cười tít mắt, còn vỗ vỗ cánh tay cậu.

      Gruu, da đầu run quá cơ .....

      May là thời gian nghỉ ngơi lâu lắm, rất nhanh lại vào trận .

      có gì ngạc nhiên, đội Alex thắng. Đội học sinh chỉ có Alex là tay đập mạnh, mà ràng hơn chính là, hiệp thi đấu sau có thể nhìn ra được, có chênh lệch đáng kể về thể lực giữa đội làm với đội học sinh.

      vậy, sau giờ làm việc, cho dù là thường xuyên đến phòng tập thể dục, cũng thể so sánh với ngày nào cũng chơi bóng sau giờ học, rồi lại còn cả giờ thể dục lớp của học sinh nữa chứ.

      "Chị Quách, nào." Alex và đồng đội vỗ tay hoan hô xong quay lại gọi Quách Trí.

      " Đợi chút ...." Thấy họ chơi xong, sân bóng trở nên trống trải, Quách Trí có chút ngứa tay.

      lấy trái bóng của Alex, đập đập mấy cái, chạy chậm dẫn bóng qua bên đó, và thực cú layup ba bước, ném bóng vào luôn .

      Ể ?
      [​IMG]
      Quách Trí đập bóng, sau khi dẫn bóng đến vạch đứng yên lại. Hai tay bợ bóng, nhắm vào rổ bóng, nhìn lát, rồi đột nhiên dùng lực, trái bóng tung lên thành đường vòng cung, nảy lên khung rổ cái, xoay hai vòng rồi ... lọt vào trong !

      Ba điểm !

      Mấy học sinh còn chưa tản đều hò hét kinh ngạc.

      "Chị Quách !" Đôi mắt Alex lóe sáng chạy quá," nhìn ra đó nha !"

      Quách Trí khẽ hếch cằm lên, kiêu ngạo bảo :" Tưởng chỉ có cậu là chơi cho tuyển trường hả !"

      Quách Trí cao 1m72, xem như là cao trong các . Hồi học lại mê Lưu Xuyên Phong, thực là lăn lộn hẳn mấy năm liền trong đội của trường, mặc dù chỉ đánh mấy trận thi đấu giao hữu với trường bên cạnh, vẫn là người từng trải qua luyện tập chăm chỉ.

      Alex liền cười :" Chị Quách, nào, em phòng ngự." xong liền khom người xuống, làm ra tư thế phòng thủ.

      " Tôi đến đây !" Quách Trí dẫn bóng lao tới.

      Alex giả bộ chặn chặn chút rồi để vượt qua. Quả bóng đó vào, cậu lại làm bộ tranh bảng rổ, dĩ nhiên là hề trì hoãn mà tặng luôn vòng rổ cho Quách Trí. Quách Trí ném lại, vào luôn.

      Mấy nhóc kia lại hò hét lên. Hai còn hét lớn hơn nữa:" Chị ngầu quá ! " Hết sức là nể mặt.

      " nhàm chán, giả tạo ! Kỹ xảo của cậu tệ quá ." Quách Trí cười mắng, ném bóng cho cậu. Quay qua mấy nhóc kia cười vẫy tay chào tạm biệt.

      Giả hay , vui là được.

      Alex cười nhét bóng vào trong túi. Vận động trận quá nhiều, làn da cậu đỏ lên, tựa như còn bốc hơi nóng, tóc mái trán vẫn lấm tấm mồ hôi.

      Vẻ mặt tươi cười, trông khỏe mạnh mà và rạng rỡ. Ngồi chồm hổm ở dó nhét quả bóng, khiến người ta cảm thấy vô cùng tốt.

      Quách Trí liền ngứa tay, vò vò đầu cậu.

      Alex cho hết vào túi xong, đứng lên :" thôi, chị Quách." mạnh dạn tới nắm tay .

      Dù sao chỗ này cũng có người quen ..... Quách Trí trở tay nắm lấy tay cậu .

      " Ể? Giờ vẫn còn chị em nắm tay nhau à ?" Dương Na phải cùng với bạn học của mình, nhưng kìm được cứ ba bước lại quay đầu lần. Xa xa, liền nhìn thấy hai người kia tay nắm tay nhau.

      Từ Đan nghe vậy, quay đầu lại nhíu mày:" đó, cảm thấy quái quái ."

      Kéo bạn trai ấy :" Này, nhìn, nhìn kìa ."

      Mấy cậu trai đều quay đầu nhìn lại, mơ hồ cũng cảm thấy kỳ lạ.

      " Này, hồi nãy tao nghe Liêu Viễn gọi chị cậu ấy là ' Chị Quách' .... Là chị ruột sao ?"

      " phải chứ .... Chị ruột sao vẫn phải kêu cả họ hả ?"

      " Vậy .... chị họ ?"

      "Chị họ mà kêu cả họ , cũng kỳ cục lắm ...."

      Tức hai trở nên cảnh giác." phải chị ruột à ? Vậy là quan hệ gì ?" Từ Đan hỏi," Này, trước đây mọi người gặp chị cậu ta chưa ?"

      “Liên quan gì em chứ." Bạn trai ta quay qua," Chỉ là người đánh bóng cùng thôi mà, cũng có phải quen biết thực gì đâu, em quan tâm người ta nhiều như vậy làm gì."

      Trong mấy tên cẩu độc thân chỉ có cậu ta là người có bạn , cặp mắt cậu trai cũng sắc bén. Cách nắm tay kia của Liêu Viễn, rồi cả ánh mắt nhìn người ta nữa ..... hờ hờ.

      Chị kia xinh đẹp, cặp giò kia vừa trắng vừa thon dài.... Cũng biết rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, có điều .....

      Làm tốt lắm ! Liêu Viễn .

      Triệu Hiên thần bí, kéo bạn mình :" Đừng nhiều chuyện nữa."

      Từ Đan bối rối nhìn nhìn Dương Na. Quả thực, về điều này, các đều thân quen Liêu Viễn. Ngoại trừ biết cậu là người mẫu, hầu như biết gì khác nữa. Cũng thể tiến tới truy hỏi người ta rằng rốt cuộc mối quan hệ của hai người là gì.

      Dương Na cau mày, nhìn theo hai người kia tay trong tay về bãi đỗ xe....

      Tâm trạng Alex vô cùng tốt.

      Chỉ nắm tay như này, dưới ánh mặt trời. Trái tim cậu cứ đập loạn cuồng.

      Độ ấm chầm chậm lan ra từ đáy lòng , từ từ bay lên, lan tỏa lên gương mặt và bên tai. Đó phải là ham muốn của sinh lý, mà là cảm giác hoàn toàn khác, làm cho người ta say say lâng lâng lại nhàng bay bổng, lấp đầy trái tim, vui sướng tỏa hết ra bên ngoài.

      được, được.

      Chỉ là hạnh phúc.

      Hạnh phúc .

      hạnh phúc!

      "Tôi bảo, cơ bắp này của cậu ..... sao luyện ra được cơ chứ ?" Quách Trí thắt dây an toàn xong, nhéo nhéo cánh tay Alex." Cậu xem mấy thằng nhóc kia kìa, thằng nào cũng như cây tre á, cũng chỉ có cậu là cường tráng thôi ."

      Đứng trong đám đông thực chói mắt. Gương mặt chói mắt mà dáng người cũng chói mắt.

      Vì cậu mà các nữ sinh hò hét, có bạn trai rồi cũng hét luôn.

      Alex cười :" Hồi cấp ba em sống ở trường, được chọn vào trong đội của trường. Thầy giáo thể dục của bọn em là người cuồng tập thể dục, cũng sống trong ký túc của trường. Thầy ấy thấy em hàng ngày cũng chẳng làm gì, liền liên tục xách em cùng ông ấy tập thể dục, mới luyện ra được như vậy."

      Cậu nghĩ nghĩ rồi bảo :" giờ nghĩ lại, rất biết ơn ông ấy." cho cậu nguồn vốn kiếm cơm.

      Đột nhiên buồn bã ....

      " Lần sau trở về, thăm ông ấy chút ...." Cậu .

      " Bao lâu rồi về nhà ?" Quách Trí lái xe, buột miệng hỏi.

      Alex nghĩ nghĩ :" Hơn nửa năm rồi."

      Đột nhiên cậu nghĩ đến, gần đây, cậu hề nhớ về cái nhà đó.Ý nghĩ mong muốn cấp thiết rằng họ chấp nhận và đối xử tử tế với cậu, cũng phai nhạt rất nhiều. Có lẽ, bài học lần này quá sâu sắc ......

      Cậu mím chặt môi, thêm nữa.

      Nhận thấy cảm xúc của cậu thay đổi, Quách Trí ý thức mình sai rồi. thay đổi chủ đề cách bình tĩnh:" Alex, cậu từng có bạn chưa ?"

      " Hả ?" Mặt Alex đần ra.

      " Hôm nay bé kia hỏi tôi, con bé mà cột tóc đuôi ngựa í, người rất đẹp í...."

      " Dương Na?"

      " Đúng rồi, là ta. Hỏi tôi cậu có bạn chưa ?"

      "..........."

      " Ha ha ha ha, biểu đó của cậu là sao hả ?"

      " Vậy chị sao ?" Bị cười trêu, Alex đau trứng mà hỏi .

      " Tôi tôi biết, thành , tôi thực biết mà." Quách Trí cười.

      Đối với bé đó, ác cảm. Có thể nhìn ra được các ấy đều còn rất đơn thuần, có lẽ có số nữ sinh có chút tâm tư, nhưng với người từng lăn lê bò toài trong môi trường làm việc như Quách Trí mà , chút tâm tư nho ấy trông lại có vẻ thú vị và đáng .

      có ý cười nhạo, thực cảm thấy thú vị.

      Bởi vì những tâm tư đó, là thanh xuân linh động, tràn đầy sức sống.

      " bé rất dễ thương, sao hả, có ý kiến gì sao ?" Quách Trí trêu ghẹo.

      " có." Alex cứng rắn, " ấy bày tỏ mà em từ chối rồi."

      Yo! Còn thế nữa cơ đấy ? Quách Trí liếc dáng vẻ căng thẳng của Alex, suýt nữa bật cười.

      Nhưng trong lòng phải đắc ý.

      cho cùng, cũng là có lòng hư vinh.

      Vươn tay phải ra, kéo tai cậu.

      Tai của cậu trai liền giống như bốc lửa, phỏng.

      Lại xấu xa rồi, chị Quách.

      Cậu nghĩ nghĩ, với Quách Trí :" Em từng có người bạn , chia tay rồi."

      Quách Trí nhướng nhướng mày," Ừm" tiếng:" Ở đây à? Hay ở quê ?"

      " Ở đây." Alex ," ấy cũng là người mẫu. Giống như em, bố mẹ ly dị."

      Quách Trí có phần bất ngờ, liếc mắt nhìn cậu. Tầm mắt của Alex rơi xuống dưới kính chắn gió, nhìn ra cảm xúc.

      Quách Trí liền nhịn được mà hỏi tới :" Giờ sao ?"

      Alex im lặng lúc rồi :" Được người ta bao nuôi rồi."

      có chỉ trích, chỉ là tuyên bố đơn giản.

      Cậu và ta qua lại trong giới, dù chia tay, nhưng vẫn có những mối quan hệ quen biết chung. Ít nhiều gì vẫn có thể nghe được tin tức của ta .

      Ban đầu còn tưởng ta là làm bạn người ta cách nghiêm túc đứng đắn, trong thâm tâm cậu còn thầm chúc phúc cho ta. Về sau mới mơ hồ nghe , người đàn ông kia có vợ có con. Cậu từng lo lắng hồi, nhưng bạn bè cậu cười nhạo :" Cần mày lo lắng à ? giờ người ta chạy con xe hơn bốn mươi vạn (~1,2 tỷ VND), ở chung cư cao cấp. Mày lo vớ lo vẩn làm cái vẹo gì !"

      Quách Trí chẳng ngờ kết cục là như này.

      im lặng chốc lát rồi bảo :" Cuộc đời mỗi người, ai có lựa chọn của người đó."

      Alex " ừm" tiếng.

      Thực ra cậu hiểu, đời người, chỉ mỗi người có lựa chọn của mình, mà thực ra nhiều hơn nữa là bị lựa chọn.

      Rất nhiều người, đều sống thân bất do kỷ ( Sống theo ý mình)

      "Chị Quách .... Có cảm thấy, đôi khi..........cuộc sống rất mệt mỏi ?" Cậu hỏi bằng giọng có chút sa sút.

      Quách Trí trầm mặc lúc.

      hai lời, ánh mắt chăm chú nhìn con đường trước mặt, thèm nhìn sang cậu mà duỗi tay phải ra đập bốp cái lên đầu cậu .

      " Mệt cái lông á !" Chị Quách nhà cậu cách khí phách uy vũ," Đây là lời đứa trẻ ở tuổi cậu nên sao ?Hả ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :