1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Công lược nhạc sư thanh lâu những năm ấy - Thả Mặc (30/54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 5: Lâu ngày sinh tình, lâu đêm sinh con

      "Khi nãy là tạm được nhưng giờ là thể chấp nhận được." Chàng đặt tay đè xuống dây đàn, dừng mớ tạp mà tôi vừa gảy loạn lên lại, nghiêm nghị , "Làm theo lời , tôi dạy đàn khúc, báo đáp ân tình vì tặng thuốc cho tôi, giờ chúng ta chẳng ai nợ ai."

      Lúc chàng "tạm được", tay tôi vừa mới đặt lên dây đàn, lúc chàng " thể chấp nhận được", tôi mới chính thức bắt đần gảy ba đầu tiên.

      "Tuy huynh dạy nhưng tôi vẫn chưa học được." Tôi mặt dày mày dạn vươn người qua, "Giống như tôi tặng thuốc cho huynh mà tay huynh lại hết sưng ấy. Cơ mà tay huynh lại hết sưng rồi, thế huynh phải dạy tôi cho đến lúc học được mới tính là giữ lời chứ?"

      Tôi đúng là đứa bé thông minh mà. Đến lúc tranh trứng gà với Tiểu Xuân Yến tôi còn thông minh được như thế.

      Đối mặt với thông minh mưu trí của tôi, sắc mặt của chàng được tốt cho lắm.

      Tôi cũng chẳng phải là vô lý, tôi chỉ là đứa trẻ mười tuổi cần biết lý lẽ là gì thôi. Chàng mà dạy cho tôi biết đàn, tôi lấy cớ ngày nào cũng tới, tối nào cũng tới, từ từ học hỏi kinh nghiệm từ trong thoại bản, lâu ngày sinh tình, lâu đêm sinh con...

      "Hôm tặng thuốc cho tôi cũng chỉ bảo tôi dạy chứ có nhất định dạy cho đến khi học được đâu. Huống hồ tôi dạy ba ngày rồi mà còn chưa học được khúc nhạc dạo..." Chàng mím môi đến mức trắng bệch, giọng hơi run run.

      Tôi đoán chàng nghĩ đến việc sau này phải đối mặt với tôi cả ngày lẫn đêm, chẳng khác gì cơn ác mộng.

      "Tuy tôi có thiên phú nhưng vẫn muốn cố gắng hết sức." Tôi đành phải cố gắng dùng cách mềm mỏng từ từ thuyết phục chàng, "Huynh tin tôi , tôi là nương dễ dàng từ bỏ đâu."

      Sắc mặt chàng càng tệ hơn. Tôi đoán ra chàng vẫn mong tôi là nương dễ dàng từ bỏ hơn.

      lúc lâu sau, tôi nhìn chàng, chàng nhìn đàn, môi càng lúc càng mím chặt.

      Tôi biết, tôi biết chứ, chàng đấu tranh nội tâm hồi lâu, cuối cùng mới đại phát từ bi với tôi, "Hôm nay tôi mệt rồi, mai lại đến ."

      Tôi tươi cười, "Thế cụ thể là ngày mai tôi đến giờ nào được?"

      "Giờ Dần." Chàng quay đầu sang, bình tĩnh nhìn tôi, "Nếu có tâm giờ Dần tới đây , tôi đợi ở cầm phòng. Nếu như giờ Dần tới ngày mai cũng cần tới nữa."

      Tôi thấy hôm nay chàng thực muốn làm khó tôi đây mà. Giờ Mão mới là giờ gà trống gáy sáng, giờ Dần còn ở trước giờ Mão. Vào giờ Dần, gà trống cũng mới tỉnh dậy thôi.

      "Thế huynh phải đợi tôi đấy, tôi đến." Tôi quả quyết với chàng.

      Chàng hơi nhíu mày, đứng dậy về phía chiếc tủ bên mép giường, lấy chiếc túi trong ngăn tủ ra, đó là chiếc túi mà tôi nhân tiện đưa cho chàng lúc trả lại đai quần.

      Chàng ném chiếc túi vào tay tôi, "Đem thứ này luôn ."

      Tôi đưa tay định đưa lại cho chàng, "Cái này tôi giặt sạch lắm rồi, huynh có thể dùng để đựng mấy vật mà."

      " cần." Chàng lấy khăn vải ra, bắt đầu lau đàn, "Hơn nữa, bên trong ràng có bọ."

      Tôi trợn tròn mắt, cúi đầu mở túi ra, quả nhiên giũ ra được con đom đóm khô quắt còn phát sáng được nữa.

      "Đêm tôi giặt đai quần cho huynh trời tối đen như mực, đành phải dùng đom đóm để chiếu sáng, tôi thả đom đóm vào trong này, sơ ý giũ sạch." Tôi giải thích, thấy chàng tỏ ra hơi ngơ ngác nhưng rồi lại ngại ngùng, dám lên tiếng hỏi con người học cao hiểu rộng như tôi, tôi suy nghĩ lát rồi hỏi chàng, hết sức chu đáo, "Huynh... biết đom đóm là gì à?"

      Chàng cố tình nhìn chỗ khác, động tác lau đàn cũng khựng lại chút.

      "Chúng biết phát sáng, nhấp nháy nhấp nháy..." Tôi mở to mắt, ra vẻ đây là điều rất thần kì, "Rừng cây phía sau Xuân Phong Các có rất nhiều. Huynh có muốn xem với tôi ?"

      Động tác lau đàn của chàng lại nhanh nhẹn như cũ, định dùng im lặng để khiến tôi cảm thấy xấu hổ, cũng muốn dùng biểu này để biểu lộ rằng chàng muốn chơi với tôi. Lúc ra khỏi Giải Ngữ Lâu tôi mới hiểu ra, nếu như tôi hỏi câu cuối cùng, chàng hẳn rất muốn tìm hiểu về loại bọ này chút.

      Gió đêm ập đến khiến tôi run lên vì lạnh, tôi chợt nhớ tới những lời Tiểu Xuân Yến từng với tôi. Cậu ta thực ra ở số vùng xa xôi, bốn mùa như hạ, nóng đến nỗi khiến người ta muốn chết ngay tại chỗ.

      Mỗi khi cậu ta chuyện này với tôi, tôi đều muốn tôi cực kỳ sẵn lòng quyên góp lạnh lẽo của tôi để cứu tế bạn bè bên kia nhưng cũng hy vọng bọn họ quyên ít nắng để sưởi ấm cho tôi.

      thể tin được đây lại là tháng tư, tháng tư giả có, mùa thu hay mùa đông lạnh giá gì đó có ấy. Tôi gần như nhớ nổi năm ngoái mình sống sót như thế nào nữa.

      ngày lạnh như thế, tôi lại nhất quyết phải cầm túi chạy về phía bờ nước đằng sau Xuân Phong Các, chỉ để bắt mấy con đom đóm cho chàng. Tôi cũng biết khi ấy có thể khiến chàng cảm động hay nhưng thực ra bản thân tôi bị cảm động đến mức ngực nóng hừng hực.

      Rất nhiều năm sau tôi mới hiểu tất cả đều là như thế cả, lúc thích chàng tốt với chàng, lúc tốt với chàng cho rằng có thể khiến chàng cảm động, kết quả thường là chỉ khiến chính mình cảm động. Tôi chưa hề nghĩ ra rằng khiến chàng cảm động sao chứ, cảm động cũng phải là thích.

      Tôi mất bảy năm mới hiểu ra được này, đời này đại khái chẳng có ai ngờ nghệch hơn tôi nữa.

      Ngay cả Tiểu Xuân Yến sau này cũng khuyên tôi, thay vì làm tất cả những chuyện này, chẳng thà tiết tiệm ít tiền mua gói thuốc mê làm chàng choáng váng rồi sau đó muốn làm gì làm còn thực tế hơn. Lúc đó tôi xấu xa, lại còn cảm thấy cũng hơi có lý, sau này biết được loại thuốc này rẻ lắm nên tôi bỏ cuộc.

      tại, tôi chỉ dùng thân thể gầy gò của mình bước vào rừng cây, dọc dòng sông, quấy nhiễu đám đom đóm nghỉ ngơi trong bụi cây.

      Bình thường đám đom đóm này chẳng thông minh bằng tôi. Lúc tôi tới thế nào chúng nó cũng ngoan ngoãn chờ bị tôi bắt, hôm nay chúng nó lại có chủ kiến, tôi tiến về phía trước, chúng cũng tiến về phía trước, có lẽ cái thứ gọi là khát vọng sống này chính là mỗi lần ngã là lần khôn.

      Tôi căng mắt ra nhìn chúng chằm chằm, bò về phía đó, từng bước , để ý đám tinh ranh này bay về phía dòng suối, tôi bước hụt rồi ngã xuống nước, tiếng hét của tôi vang khắp khu rừng , "Ai da."

      Đúng thế, như tôi từ trước, đêm nay gió lạnh lắm, phải nhấn mạnh là vì rơi xuống nước nên tôi còn lạnh hơn.

      Cũng may sông chảy tới đoạn này chỉ còn là dòng suối mà thôi, cũng sâu, tôi nhân tiện rửa mặt, bám vào bờ đá để leo lên bờ.

      Đám đom đóm này kiêu ngạo, lại vẫn tiếp tục diễu võ dương oai lượn lờ trước mặt tôi.

      Tôi từng bắt đom đóm rất nhiều năm, gần như luyện thành kỹ năng, chỉ cần chúng ở quanh người tôi, tôi cởi áo ngoài ra, ném xuống đất là có thể bắt được cả đống.

      Đám côn trùng đó bay lung tung trong áo tôi, tôi trợn trừng mắt, cẩn thận đưa tay ra, nhanh đưa chiếc túi vào trong áo, nhét đom đóm vào trong đó.

      Mọi chyện diễn ra khá suôn sẻ, tôi buộc chặt túi lại, ngồi xếp bằng bên dòng suối, định nghỉ ngơi trong chốc lát.

      Dưới ánh trăng và ánh sáng của đom đóm, tôi cầm chiếc túi lên đu đưa trước mắt. Vô thức nghiêng đầu, tôi nghe thấy tiếng chuông leng keng vang lên bên tai, lúc này tôi mới nhớ ra hôm qua Mẫn Mẫn tỷ tỷ tặng cho tôi dây buộc tóc gắn chuông bạc.

      Dây buộc tóc là sợi dây màu hồng, đó là treo chiếc lục lạc bằng đồng mạ bạc, tôi thích lắm. Lúc đeo đầu chạy khắp nơi, tôi vẫn có thể nghe được tiếng vang của nó, cảm giác như thể mình cũng giống như trẻ con ở những nhà bình thường. Tôi nghe trẻ con nhà bình thường vẫn hay đeo lục lạc bởi cha mẹ bọn họ muốn đề phòng bọn họ lạc.

      Tôi gỡ chiếc dây buộc tóc xinh xắn xuống, dùng mảnh quần áo rách nát buộc tóc, sau đó dùng sợi dây hồng gắn chuông bạc buộc lên chiếc túi , định đưa cho chàng luôn.

      Suy nghĩ của tôi rất đơn giản. Thứ nhất, bọn họ làm lễ nhạc, nhất định thích những thứ kêu leng keng như thế. Thứ hai, tôi cũng muốn chàng lạc.

      Bởi sợ mình lỡ giờ, tôi từ bỏ giấc ngủ quý báu của mình, kéo thân hình ướt sũng nước chạy tới Giải Ngữ Lâu, nép mình vào cạnh cửa, co ro chờ đến tận giờ Dần. Lần này, tôi quan tâm các nương ở cửa có chú ý đến tôi hay , chỉ lòng nghĩ tới việc phải lao ngay vào cầm phòng cho kịp giờ.

      Bởi vậy, thời khắc tôi bước chân vào cầm phòng, đám côn đồ của Giải Ngữ Lâu cũng vào theo.

      Tôi vô cùng hối hận vì mình vẫn chưa lên kế hoạch chặt chẽ chu đáo mà lẻn vào. Khi nãy tôi thực quá rốt ruột, sợ chàng phải chờ lâu, lại càng sợ chỉ cần quá giờ bằng cái búng tay thôi, đứa bé thông minh là chàng coi là tôi đến muộn.

      Vấn đề là chàng cũng chẳng đợi tôi trong cầm phòng. Khi quay đầu lại, chỉ có côn bổng đợi tôi mà thôi.

      Kể từ khi cần phải tranh đồ ăn với chó nữa, đó là lần thứ ba tôi bị đánh cho trận thừa sống thiếu chết. Tôi cố hết sức nhấn mạnh rằng bọn họ được đánh vào mặt tôi nhưng rồi lại bị chế giễu, sỉ nhục. Bọn họ căn bản hiểu rằng tôi còn , sau này còn phát triển, nhưng bọn họ cũng nào muốn hiểu, bọn họ hoàn toàn chỉ muốn đánh tôi tới mức phải quỳ xuống đất xin tha.

      Tôi bao giờ được quên ánh mắt chàng nhìn tôi lúc tới cầm phòng khi ấy.
      Last edited: 18/10/20

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 6: Eo thon làm gì được cơ chứ?

      Màu đỏ chói mắt của máu dây đàn kéo tôi về với thực.

      Giọng của chàng vẫn cứ hay như thế, biểu cảm vẫn cứ lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy.

      Tôi ngậm ngón tay bị dây đàn cắt đứt, mút máu chảy ra, hương vị tanh ngọt lan tràn trong miệng tôi, tựa như tờ giấy Tuyên Thành bị nhòe mực, giống như những suy nghĩ tràn lan trong đầu đầu tôi lúc này, cứ thế kéo dài ra mãi.

      Trong sáu năm ở Liễu Châu, thực ra tôi từng tưởng tượng ra vô số tình huống lúc gặp lại chàng. Trong từng tình huống, tôi đều lên kế hoạch để thể bản thân cách hoàn mỹ.

      Tôi lễ phép hiểu biết, tôi học rộng hiểu nhiều, tôi kín đáo sâu sắc, tôi tao nhã khéo léo, tôi thành thạo cầm kỳ, tinh thông thi họa, tôi phát triển bản thân đến mức người khác cũng chỉ biết hâm mộ mà thôi.

      Tôi đúng là quá ưu tú mà.

      Nhưng thực là, tối ngày mười tám tháng này, tôi gặp lại chàng. Đêm nay gió lạnh thấu xương, tôi mặc chiếc váy mỏng tang chói mắt, làm những việc mà trước đây tôi chưa từng làm bao giờ.

      Tôi đói khát, lạnh lẽo, run bần bật, tôi thảm hại, tuyệt vọng, lang bạt kỳ hồ, tôi thấp hèn, dám ngẩng đầu, tôi rơi vào chốn dơ bẩn mà biết phải làm thế nào, người khác hành hạ tôi đến mức ngóc đầu lên được.

      Tôi đúng là quá bi thảm mà.

      Tôi rút ngón tay mút trong miệng ra. cho cùng tôi cũng chẳng còn bé bỏng gì nữa, cho dù ngón tay có ngon đến mấy cũng phải học cách kiềm chế.

      Cúi đầu nhìn xuống những sợi dây đàn, máu tươi liên tục thay hình đổi dạng tựa như quái ăn thịt người nhưng tôi thà nhìn quái biến hóa thành đủ loại hình dáng cũng muốn ngẩng đầu nhìn chàng.

      Thực ra tôi vẫn rất muốn nhìn chàng nhưng tôi biết chàng muốn nhìn thấy tôi. Nếu như để chàng nhận ra tôi, hỏi tôi vì sao lại xuất ở chỗ này, làm sao tôi có thể biết xấu hổ mà trở lời rằng bởi mình có nhan sắc mỹ miều nên bị bọn cướp bán tới thanh lâu? Tôi ngượng.

      Nghĩ đến đây, tôi lại càng gục xuống thấp hơi, dám lời nào. Tôi nghĩ tôi lởn vởn bên cạnh chàng nhiều năm như thế, dù chàng thích tôi chăng nữa cũng khó có thể quên được giọng của tôi.

      Mọi người đều trầm mặc, chẳng lời nào, khiến tình huống trở nên vô cùng gượng gạo.

      Yên lặng chút, vũ cơ dẫn dầu quỳ xuống tạ lỗi, tôi cũng kéo bàn ra chút, quay về phía chàng quỳ xuống.

      Vũ Cơ dùng giọng nhàng yểu điện , "Đại nhân thứ tội. Đây là nương vừa mới tới đây được có mấy hôm, chưa hiểu quy củ, cũng chẳng có kiến thức gì nên bị cái uy của đại nhân làm cho sợ hãi, nhất thời mắc lỗi, làm ảnh hưởng tới hứng thú của các vị gia là lỗi của nương nhà chúng tôi. Sau này chúng tôi dạy dỗ ấy cẩn thận."

      Chàng gì, người lên tiếng là công tử mặc áo tím, "Còn thất thần làm gì nữa? Bảo ta đàn tiếp chứ."

      Vũ cơ thưa vâng, ta lập tức vén tấm màn lụa của tôi lên, khe khẽ quát, " làm cái gì thế hả? Mấy ngày nay chẳng phải đều đàn tốt hay sao? Hôm nay người ngồi ở kia chính là Thái Tường Tự thiếu khanh. Nếu đắc tội với ngài ấy chúng ta gặp rắc rối to đấy, tỉnh táo chút ."

      xong, nha hoàn phía sau bê chiếc đàn khác tới, thay cho chiếc đàn đứt dây.

      Từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn cúi đầu, giấu mình sau màn lụa. Trong góc mờ mịt giữa thế gian này, bé chật chội đến độ khiến tôi ngạt thở, tiếng đập thình thịch trong lồng ngực gần như nhấn chìm tôi.

      Vũ cơ thả màn lụa xuống, tiếp tục chiếm lấy bầu khí loãng của tôi nữa, lúc này tôi mới cảm thấy ngực mình dễ chịu hơn chút, từ từ ngẩng đầu lên.

      Bên ngoài tấm rèm lụa đỏ, chàng ngồi nghiêng người bên cửa sổ, gió đêm tràn vào phòng, vô cớ thổi tung mái tóc đen của chàng. Ánh đèn dầu màu cam phác họa ra bóng hình chàng. Qua lớp màn mờ ảo, bóng hình bỗng trở nên ôn hòa và khiêm nhường hơn hẳn nhưng thực tế là thanh cao, lạnh lùng, kiêu ngạo người vẫn khiến cho chàng giống đám công tử phong lưu chơi bời này chút nào.

      giống tôi, bởi bần cùng và ngây ngốc nên tôi mới giống người khác.

      Hít sâu hơi, tôi lại bắt đầu gẩy đàn lần nữa, chuyển sang khúc nhạc khác.

      Vừa mới chơi đoạn dạo đầu, chàng cắt ngang, "Đừng đổi, cứ đàn "Ly đình yến" ."

      Ngón tay tôi khựng lại nhưng ngay sau đó cũng biết nghe lời, làm theo. Tôi phân biệt được rốt cuộc là tôi sợ đắc tội với chàng hay vẫn là tình nguyện làm thế, tình nguyện đàn "Ly đình yến", khúc nhạc mà chàng thích nhất và cũng là khúc nhạc mà tôi từng đàn cả trăm ngàn lần.

      Đám vũ cơ lại bắt đầu nhảy múa, tà áo hồng bay phấp phới, chỉ có tôi đắm chìm trong tiếng nhạc, đúng là chẳng khác nào thành kính thắp hương bái Phật giữa chốn thanh lâu người người tới tìm niềm vui này.

      Nghe được lúc, vị công tử bắt đầu chuyện phiếm, "Nghe Tô huynh lần này đại nhân tới Vân An là để cứu tế những người ăn xin và dân chạy nạn đúng ạ? đúng là nhân hậu, xứng đáng là tấm gương để mọi người noi theo."

      Tiếng đàn tràn ra dưới đầu ngón tay tôi, nhàng mà linh hoạt.

      Người được gọi là "Tô huynh" là vị công tử áo tím kia, ta cười, "Đó là đại nhân chủ động xin chỉ tới đây cứu giúp những người dân gặp khó khăn."

      "Ồ?" Người nọ cười, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó bắt đầu cười cợt, "Khó khăn lắm đại nhân mới tới đây được chuyến, chúng ta phải tiếp đãi cho tốt mới phải. Mấy hôm trước phụ thân tại hạ mới mua mấy vũ cơ mềm mại lắm. Chư vị, chi bằng sau bữa tiệc ngày mai mọi người tới phủ của tại hạ thưởng thức phen, nếu đại nhân thích vũ cơ nào, tại hạ cũng coi như thuận nước dong thuyền, tặng đại nhân để mang về hoàng thành."

      Tiếng đàn của tôi thong thả bỗng vội vàng hẳn lên, trái tim cũng nhảy lên.

      Công tử áo tím ngắm nghía chiếc quạt xếp trong tay, gõ vào người vừa kia, cười bảo, "Đại nhân giữ mình trong sạch, huynh chớ linh tinh."

      Tôi đúng là người con hay thay đổi, trái tim vừa mới nhảy lên giờ lại chìm xuống, còn nhanh hơn viên đá rơi xuống mặt hồ.

      "Ha ha, đại nhân là người có thê thất, lại giữ mình trong sạch nhiều năm, hôm nay cả đám chúng ta lôi đại nhân tới Giải Ngữ Lâu là tội thể tha thứ, có lỗi với tẩu tử."

      Tiếng đàn của tôi đột nhiên nhanh hẳn lên, vừa nặng nề vừa xao động như chiếc bình bạc vỡ, nước trào ra, chẳng khác gì nước sông dâng trào cuồn cuộn, trái tim tôi cũng lao theo dòng nước, điên cuồng như sắp bị hủy diệt.

      khúc nhạc nhàng u sầu lại bị tôi đàn theo tiết tấu dồn dập, sau này hẳn tôi trở thành truyền kỳ mất thôi.

      Thấy mình lại sắp lập kỷ lục " khắc phá hỏng hai cây đàn", tôi chặn đứng dòng suy nghĩ miên man của mình lại, tiếng đàn nơi tay cũng chợt tắt lịm.

      E rằng hôm nay tôi chẳng thể nào đàn hết khúc nhạc này. Nếu bọn họ cứ tiếp tục những chuyện ngớ ngẩn nhưng đau đớn này trước mặt tôi chẳng thà bảo tôi chết ngay tại đây còn hơn.

      Bọn họ phát ra tiếng đàn của tôi ngừng lại, có lẽ họ cho rằng khúc nhạc này cũng kết thúc rồi.

      Chỉ có chàng, chỉ có mình chàng. Cách nhau hai tấm màn lụa, tôi vẫn nhìn thấy đôi chân mày nhăn lại của chàng, chàng quay sang nhìn về phía tôi, vừa nghi hoặc lại vừa có chút giận dữ nhưng lúc này tôi nhìn chỗ khác. phải là do tôi can đảm mà là do tôi biết, có màn lụa ở đây, chàng căn bản thấy tôi.

      Đúng thế, chàng nhìn tôi nên chàng lại quay đầu , trả lời câu hỏi mà vị công tử vừa mới hỏi.

      Công tử kia cười : "Tô huynh từng trong thư phòng của đại nhân có treo bức tranh vẽ nữ tử xinh đẹp, biết nữ tử này là ai ạ?"

      Chàng mỉm cười đáp: "Là tẩu tử của các cậu."

      Công tử áo tím bèn kinh ngạc kêu lên: "Lại là tẩu tử, thế mà cho tới tận giờ đại nhân vẫn chưa giới thiệu với đệ. Hôm khác lúc lên Tị Dương bái phỏng, nhất định đệ phải gặp lần mới được! Thảo nào đại nhân xây hẳn ngôi nhà gỗ bên bờ hồ trong phủ, hóa ra là để giấu tẩu tử trong đó đúng ?"

      Nụ cười của chàng hơi khựng lại trong giây lát: " phải, nàng xa nhà. Đợi nàng quay về giới thiệu cho mọi người sau."

      vị công tử khác liền tò mò, ghé lại hỏi: "Thế nhà gỗ mà Tô huynh là sao ạ?"

      Chàng trầm mặc hồi lâu, nhấp ngụm trà rồi đáp: "Ngày qua ngày ánh sáng cũng dần chết ."

      Nhiều năm như thế trôi qua, tốt xấu gì tôi cũng là người có hiểu biết về văn học nhưng về mặt tư tưởng, tôi vẫn chẳng thể theo kịp người văn nhân làm nghề nhạc là chàng. Câu "Ngày qua ngày ánh sáng cũng dần chết " của chàng khiến tôi như rơi vào màn mưa lẫn với sương mù.

      Vận dụng hết những kiến thức mà Dung tiên sinh dạy, tôi đoán rằng ánh sáng mà chàng nhắc tới hẳn có hai lớp nghĩa, trong đó có lớp nghĩa đại khái có lẽ về việc vợ chàng xa nhà, chàng nóng lòng như lửa dốt, nhớ nhung thành tật, chờ đợi vợ chàng trở về. Ánh sáng là hy vọng, ngày qua ngày hy vọng tan biến, cách khác, tới tận giờ vợ chàng vẫn còn chưa trở về.

      lớp nghĩa khác tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra bởi tôi nghĩ ra thứ "ánh sáng" nào mà "chết " được.

      Cũng may là tôi vẫn có thể nắm nắt được thông tin khác từ lời của chàng: Bước đầu xác định, vợ chàng nhất định là người mềm mại dịu dàng, xinh đẹp như hoa.

      Có người vén màn lụa lên, tôi giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, ra là vị vũ cơ tỷ tỷ khi nãy.

      ta bước tới ghé vào tai tôi, khe khẽ với tôi, "Trừng Nương gọi , với tôi."

      Trừng Nương là tú bà giờ ở Giải Ngữ Lâu. Tôi dám chần chừ, cũng chẳng có cách nào để nán lại, nhấc áo đứng dậy, vén tấm rèm bên cạnh lên rồi lặng lẽ ra ngoài.

      Tôi cúi gập đầu xuống, thậm chí còn nín thở chỉ để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình hết mức có thể, để cái người thành gia lập nghiệp, hạnh phúc mỹ mãn là chàng phát ra đó là tôi, người ngờ nghệch theo đuổi chàng bảy năm rồi giờ lưu lạc phong trần thế này.

      Tại thời khắc xoay người ra ngoài, tôi còn nghe thấy đám công tử phong lưu phía sau bàn tán về mình: "Tôi thấy hôm nay có nhiều vũ cơ như thế mà chẳng ai yểu điện bằng cái đánh đàn này, nhìn vòng eo kia kìa, đúng là hạng nhất."

      Tôi hề có bất cứ cảm giác xấu hổ nào khi nghe những lời lẽ khinh bạc này, thậm chí còn muốn nghe xem chàng như thế nào.

      Kết quả lại là chàng chẳng gì hết. Có lẽ căn bản là chàng quay đầu nhìn tôi chỉ vì lời của vị công tử kia. Có lẽ chàng rất vợ mình, tôi xen vào được, xinh đẹp cũng xen vào được, eo thon cũng xen vào được.

      Được rồi, eo của vợ chàng đại khái còn hơn tôi. Nghĩ như thế, lòng tôi khuây khỏa hơn ít nhiều, eo thon hay đều do bản thân mình lớn lên thế, tôi chẳng trách nổi bất cứ ai.

      ra ngoài, hành lang dài, càng lúc càng dài, ràng tôi cảm thấy mình rất xa rồi nhưng quay đầu nhìn lại, cánh cửa kia vẫn ở ngay trước mặt. Tôi phân biệt nổi bản thân tôi quá lưu luyến nên cố tình điều khiển bước chân mình chậm lại chút hay bởi vì tôi nỡ , tần suất quay đầu quá cao nên lần nào quay lại cũng cảm thấy khoảng cách kia chẳng có gì thay đổi cả.

      Dù là nguyên nhân nào nữa tôi cũng hèn .

      Tôi nghe thấy chính mình thở lài, rảo bước chân, quay đầu lại nữa.

      Trừng Nương ngồi trong phòng chờ tôi. Phòng bà ta ở tầng bốn. Lâu lắm rồi tôi chưa vận độc, kéo chiếc váy rườm rà leo lên tận cửa phòng bà ta, tôi thở hổn hển, "Trừng Nương... Bà tìm tôi có chuyện gì sao?"

      Bà ta sai người pha trà cho tôi rồi mời tôi ngồi xuống bên bàn trà. Tôi bưng chung trà lên, nhấp ngụm tượng trưng.

      ràng vẫn là loại trà trước kia nhưng tôi lại cảm thấy trà hôm nay có ý nghĩa của riêng nó, đắng nghét, nó cũng chẳng muốn để cho ngây thơ nhưng còn trẻ như tôi uống nó.

      Tôi nào quan tâm nó đắng hay , tôi cũng chưa bao giờ sợ đắng sợ cay gì. Lúc này miệng khô, tôi liền uống hơi cạn sạch.

      Khi đặt chung trà xuống, tôi mới nhận ra Trừng Nương nhấc vạt áo ngồi xuống phía đối diện. Tôi lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Tôi có linh cảm tốt lắm.

      Quả nhiên, bà ta bưng chung trà, nhìn tôi mỉm cười nhạt nhẽo, " ở chỗ tôi cũng năm sáu ngày rồi. Giải Ngữ Lâu chúng tôi có lý do để nuôi những kẻ ăn ngồi rồi. Bắt đầu từ ngày mai, phải chính thức treo biển hành nghề tiếp khách. Những nương vào đây cùng lúc với cũng vậy, các phải ngồi đài cùng lúc để người ta chọn lựa, ra giá."

      Tim tôi đập thình thịch, mồ hôi trán tứa ra... Nếu như bây giờ tôi quay lại nhã gian Hương Tử bẩm báo với Thái Thường Tự thiếu khanh đại nhân rằng tôi bị bọn cướp bán tới tận đây, liệu chàng có niệm tình xưa mà cứu giúp kẻ ngu ngốc khổ sở như tôi ?
      Last edited: 18/10/20

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 7: trường lập flag hùng hồn

      Lập flag là ngôn ngữ mạng nghĩa là hùng hồn tuyên bố chuyện gì đó, sau đó thực ngược lại với dự kiến, đại khái là bị "vả mặt".

      Nếu tôi lên tiếng xin chàng cứu tôi, có lẽ chàng làm thôi, bởi muốn bị mất mặt, tránh bị người khác đứng phương diện đạo đức để châm chọc chàng.

      Tựa như lúc đó chàng chạy tới cầm phòng thấy tôi bị đánh, ánh mắt tôi quá yếu ớt bất lực, xung quanh ngoại trừ đám côn đồ chẳng còn ai, chàng có muốn giả vờ như thấy cũng được.

      Đó là bởi vừa nhìn thấy chàng đẩy cửa vào, tôi chẳng biết xấu hổ, gần như nhảy dựng lên, bám chặt vào người chàng.

      Chàng buộc phải ôm tôi vào lòng. Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ hương trúc nhàn nhạt người chàng, tôi đoán rằng cái mùi sau ba ngày chưa tắm người tôi cũng khiến chàng khó mà quên cho nổi.

      Dù sao sắc mặt và ánh mắt chàng khi ấy cũng giống như nghiến răng nghiến lợi mà rằng chàng nhớ tôi cả đời.

      tốt quá, chẳng qua là ba ngày chưa tắm thôi mà tôi có thể khiến chàng nhớ cả đời, phải biết rằng thế gian này biết có bao nhiêu nương dùng cả nửa đời người cũng chẳng thể khiến người đàn ông mình nhớ đến mình.

      Chàng cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt vẫn mang theo vẻ thương hại và áy náy, còn có thêm chút phẫn uất.

      Tự nhiên được quan tâm như thế, tôi đâm ra sợ hãi, vội vàng quệt máu mũi, chậm rãi với chàng, "Huynh đừng nhìn tôi dữ tợn như thế được ... Máu mũi của tôi cũng bị huynh làm cho sợ tới ngưng luôn rồi."

      Ngay lập tức, thương hại và áy náy của chàng bị mấy lời gây mất hứng của tôi quét sạch, " có ngốc đấy? Tôi đợi trong cầm phòng đợi à? Tôi cố tình hẹn vào giờ Dần là bởi chắc chắn rằng giờ đó còn quá sớm, tới được, làm sao có thể đợi cơ chứ?"

      Tôi ngốc, đời làm gì có ai thông minh như tôi cơ chứ, tôi bị đánh cho tơi tả mà vẫn biết phải nhân cơ hội này để cọ vào người chàng nhiều hơn chút.

      "Huynh chắc chắn tôi tới được sao?" Tôi lắc đầu, đưa tay ôm cổ chàng, "Huynh đoán sai rồi."

      "Hai đứa chúng mày chuyện xong chưa?! Bị đánh thế vẫn chưa đủ phải ? Còn chưa cút à?!" Đại ca của đám côn đồ vẫn còn ế vợ , nhất định là như thế.

      Bọn họ lại giơ côn bổng lên, tôi vội vàng quay sang xua tay, "Còn, còn hai câu nữa, xong hai câu là cút ngay..." Tôi lấy chiếc túi đom đóm trong ngực ra, nhét vào tay chàng, vội vàng , "Cảnh Huyền, huynh xem này, đom đóm còn sống!"

      Nhân lúc chàng cúi đầu sững sờ nhìn túi đom đóm, tôi ghé sát vào tai chàng, khe khẽ thêm câu, "Tôi quay lại sau!"

      xong hai câu này, khát vọng sống mãnh liệt khiến tôi ôm đầu chạy biến.

      Chỉ trong có mấy ngày, bởi đủ khéo léo mà tôi bị đánh cho thừa sống thiếu chết tới tận hai lần. Đây là mối nhục lớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi bởi ngoài quãng thời gian tranh đồ ăn với chó, trong mười năm qua, tôi cũng chỉ bị đánh như thế có lần mà thôi.

      Tôi tạm thời ôm nỗi xấu hổ quay về cái miếu Hoa Thần đổ nát của mình, nghe Tiểu Xuân Yến cười nhạo, đành phải tới tìm toan tú tài, kể cho ta chuyện vì đàn ông, tôi những táng gia bại sản mà còn bị người khác vác gậy ra đánh, xem những kinh nghiệm gần đây của tôi có thể cung cấp cho ta ý tưởng nào để sáng tác thoại bản, có ích cho việc kể chuyện sau này hay .

      Toan tú tài kể ra cũng coi như là có gương mặt tuấn tú, nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả ở ta vẫn cứ là cái vẻ nghèo kiết hủ lậu. Trong đó tôi có ấn tượng sâu sắc về chuyện năm bốn mùa ta vẫn chỉ mặc mỗi cái áo vải thô kia.

      Tôi nghĩ ra Mẫn Mẫn tỷ tỷ thích điểm nào ở ta, có ngoại hình cũng chẳng có tiền bạc, hẳn phải là thích vì tài năng rồi. Phải biết rằng đa phần những câu chuyện trong thoại bản mà ta vẫn kể để duy trì sinh kế đều xuất phát từ những lời lảm nhảm của tôi lúc có việc gì làm.

      "Cũng chẳng hiểu người như thích gì ở tôi nữa." Toan tú tài cũng thường thở dài với Mẫn Mẫn tỷ tỷ như thế, "Ngoại trừ việc kể chuyện và vài câu thanh nhã ra, tôi làm gì có tài năng nào khác." Tôi làm chứng, đúng là .

      Nhưng Mẫn Mẫn tỷ tỷ vẫn khăng khăng mực thích ta, khiến tôi sao hiểu nổi. Đương nhiên, đợi đến lúc tôi hiểu được đó cũng câu chuyện buồn. Cũng may tôi là đứa ăn mày, câu chuyện của tôi chẳng đáng giá đồng.

      Vẫn như mọi khi, toan tú tài vẫn loay hoay trong sạp kể chuyện dưới gầm cầm. Thấy tôi tới, ta mỉm cười chào đón tôi, bảo tôi ngồi xuống, "Tiểu Hoa lại dậy sớm nữa rồi, ngồi , huynh còn phải thu dọn lúc nữa ."

      Tôi vô cùng thù ghét cái tên này chỉ bởi vì con chó vàng nhà Mẫn Mẫn tỷ tỷ nuôi ngày trước cũng tên là Tiểu Hoa. Mỗi lần toan tú tài gọi tôi như thế, tôi luôn cảm thấy ta chào đón con chó vàng nhà Mẫn Mẫn tỷ tỷ.

      Nhắc tới Tiểu Hoa, tôi thường cướp giật đồ ăn của nó, lấy được chẳng có cảm giác thắng lợi gì, nhưng , thắng được con chó tôi thực cũng chẳng có bất cứ cảm giác thắng lợi nào.

      Tôi ngồi luôn xuống băng ghế thấp, bưng mặt nhìn ta. Dựa vào ánh nến, ta mới nhìn thấy mặt tôi tím bầm, "Muội đâu mà lại thành ra thế này? Nào nào, chỗ huynh còn thừa ít thuốc đây, tự bôi ."

      Nhận lấy thứ thuốc mỡ mà biết toan tú tài mua từ năm nào, tôi vừa bôi lên mặt vừa kể cho ta nghe về những chuyện xảy ra với tôi mấy ngày nay và người mà tôi thích kia.

      Nghe xong câu chuyện của tôi, toan tú tài bảo người soạn thoại bản như ta cũng chẳng dám viết như thế, "Trẻ con mới tí tuổi, biết gì mà với đương?"

      "Muội cũng cảm thấy thế, vậy nên huynh cũng giống muội, cho là muội vẫn còn cơ hội đúng ?" Suy nghĩ của tôi trôi tận đâu, biết ta có theo kịp hay .

      "Gì mà còn cơ hội cơ?" Đúng là theo kịp .

      Tôi giải thích, "Huynh ấy là trẻ con mới tí tuổi, biết đương, tú bà nhà huynh ấy lại cho muội chơi với huynh ấy nên thực ra phải huynh ấy từ chối muội, chỉ là vẫn chưa hiểu được lòng muội mà thôi. Đợi huynh ấy lớn lên chút, tú bà nhà huynh ấy cho phép huynh ấy chơi với muội, huynh ấy biết muội thích huynh ấy biết chừng nào, sau đó nhận lời muội."

      Toan tú tài quyết định đưa những lời này của tôi để đưa vào thoại bản, coi như để tưởng niệm đoạn tình cảm trưởng thành sớm nhưng rồi lại thất bại này của tôi

      Ánh mặt trời dần dâng lên, tôi chẳng biết ngủ từ bao giờ, dựa vào chân cầu ngủ gật. Đúng lúc tỉnh lại, tôi thấy Mẫn Mẫn tỷ tỷ xách rổ trứng gà tới.

      Mẫn Mẫn là xinh đẹp, dù chỉ mặc váy áo bằng vải bông, tết mím tóc, đeo đôi hoa tai vàng nhạt cũng đẹp tới mức khiến người ta thể dời mắt. Tôi đứng dậy, phủi bụi đất mông, "Mẫn Mẫn tỷ tỷ!"

      Mẫn Mẫn nghe thấy vậy bèn nhìn sang, tôi chạy tới trước mặt , lập tức bế tôi lên. Tôi biết tôi đến mức chẳng cần đặt rổ trứng gà xuống, dùng tay là có thể bế lên được rồi.

      "Gầy ơi là gầy." Mẫn Mẫn sờ sờ xương tôi, nhíu mày, "Nào, cho muội hai quả trứng gà này, với cả mang thêm hai quả về cho Tiểu Xuân Yến nữa."

      "Cảm ơn tỷ tỷ." Tôi cầm trứng gà, cúi đầu nhìn chiếc giỏ, "Còn lại đều tặng cho Lục đại ca ạ? , hai, ba... còn tận bảy quả, Mẫn Mẫn tỷ tỷ, gà nhà tỷ đẻ trứng giỏi đấy."

      Tôi gọi toan tú tài là Lục đại ca bởi Mẫn Mẫn tỷ tỷ cũng gọi ta như thế. Chỉ có điều tôi gọi ngọt ngào êm tai được như Mẫn Mẫn. Tuy vậy hôm nay lúc gọi tên Cảnh Huyền, tôi chủ động dùng giọng điệu khá êm tai, biết chàng có cảm thấy vậy hay .

      Mẫn Mẫn tỷ tỷ đưa rổ trứng về phía toan tú tài, nhưng ta lại lùi lại bước, cúi đầu , "... đừng tặng cho tôi nữa, trứng lần trước tôi vẫn chưa ăn hết."

      "Huynh cứ để ở đó , giờ trời cũng nóng, hỏng đâu." Mẫn Mẫn đỏ mặt, lại đưa rổ về phía trước. "Huynh cứ nhận , tôi tình nguyện tặng cho huynh mà."

      Hai người đưa đẩy lại hồi lâu. Cuối cùng, đám trứng gà kia vẫn bị Mẫn Mẫn cố chấp đẩy vào ngực toan tú tài, toan tú tài ôm rổ trứng, đầy vẻ khó xử mà biết phải làm sao, mãi lúc lâu sau mới nổi câu, " chờ tôi lúc, tôi đưa bạc cho ..."

      Mẫn Mẫn ngăn ta lại, "Bạc tục tằn quá, tôi cần bạc. Nếu huynh thấy ngại vẽ cho tôi bức tranh , tôi lớn thế này rồi mà chưa có ai vẽ tôi bao giờ, tôi muốn vẽ cho tôi để mang về treo."

      Tôi đoán là Mẫn Mẫn chuẩn bị sẵn sàng từ trước khi đến đây, khiến toan tú tài còn đường lui.

      "... Thôi được." Tôi cảm nhận bất lực của toan tú tài, có lẽ là bởi ta có màu vẽ. Bình thường tới buổi chiều ta mới bắt đầu kể chuyện, lúc này còn sớm, hoàn toàn ảnh hưởng tới công việc.

      Tôi liền bê băng ghê tới ngồi bên cạnh toan tú tài, tận mắt chứng kiến hình ảnh của Mẫn Mẫn dần lên trong bức họa. Tuy chỉ có hai màu đen trắng nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng. Hóa ra toan tú tài còn có tài này nữa, thế mà ta cứ giấu mãi.

      Nghĩ đến đây, trực giác mách bảo cho tôi rằng Cảnh Huyền cũng nhất định đa tài đa nghệ. Từ xưa, đánh đàn và vẽ tranh vẫn hay đôi với nhau. Tôi đây có phải cũng nên đến gặp chàng rồi bảo chàng vẽ cho tôi bức hay ?

      Ngồi nghe chuyện ở chỗ toan tú tài tới tận chiều, tôi mang bốn quả trứng gà tới Giải Ngữ Lâu. Lần này tôi canh mãi mới thoát khỏi tầm mắt của các nương và đám côn đồ, chạy mạch tới cầm phòng của chàng.

      Chuỗi hành động này tôi nhuần nhuyễn lắm rồi, tôi biết sau này ngày nào tôi cũng tới đây cách nhuần nhuyễn như thế. Ngày qua ngày, kỹ năng của tôi càng trở nên thuần thục, nhanh nhẹn. Sau này lớn lên tôi có thể làm đạo tặc rồi cướp tiểu nhạc sư của tôi về.

      Chàng đánh đàn, nghe thấy có người đẩy cửa vào. Theo bản năng, chàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Phát ra đó là tôi, khóe miệng chàng rũ xuống.

      Tôi vốn định quấy rầy chàng đánh đàn, tôi chỉ muốn ngày nào cũng được ở bên cạnh chàng thôi. Tôi áy náy khuỵu chân ngồi xuống bên cạnh chàng, khẽ , "Ngày nào tôi cũng tới như vậy, thậm chí ngày còn tới rất nhiều lần, huynh có cảm thấy phiền toái ?"

      Chàng liếc tôi cái, tiếp tục đàn hết khúc nhạc rồi mới trả lời, "Trong lòng có câu trả lời rồi."

      Tôi nghẹn họng, cúi đầu ngượng ngùng, "Thực ra tôi chỉ hỏi cho phải phép thế thôi... Đúng rồi, lần này tôi đến tay đâu, tôi mang trứng gà cho huynh đây này. Tôi đưa trứng gà cho huynh, huynh để tôi ở đây lúc được ? Huống hồ tôi còn chưa học đàn xong... Sáng nay tôi cũng đến muộn mà."

      Chàng đưa mắt nhìn thoáng qua mấy quả trứng gà tôi cầm trong tay, thể biểu cảm "Tôi thích ăn trứng gà" và "Tôi thiếu trứng gà".

      Bằng cách này, cuộc hội thoại giữa chúng tôi kẹt cứng ở đó, tôi căn bản có cách nào để cầu chàng vẽ tranh cho tôi cách tự nhiên như Mẫn Mẫn. Chàng thiếu trứng gà, vậy phải làm thế nào bây giờ?

      Tôi đành đẩy trứng gà vào ngực chàng, bắt trước giọng điệu của Mẫn Mẫn, "Huynh cứ nhận , cần phải khách sáo với tôi làm gì, đây là tôi tình nguyện tặng cho huynh mà. Tôi nghe mấy thứ đồ ăn này cái nào cũng là ăn gì bổ nấy..."

      Chàng quay sang, nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kì quái.

      Tôi tiếp, "Trong trứng gà có rất nhiều dinh dưỡng, huynh vẫn còn hơi gầy, nên ăn nhiều trứng chút để bổ sung dinh dưỡng."

      "..." Chàng định gì nhưng mãi lúc lâu sau vẫn nên lời.

      Tôi làm sao mà bỏ qua cơ hội này được, tiếp tục , "Thế huynh nhận trứng gà của tôi liệu có thể vẽ cho tôi bức tranh ?"

      Chàng nhíu mày, "Tôi biết vẽ tranh. Huống hồ đầu tóc thế kia, chân tay gầy tong teo, eo như vậy... Tại sao tôi phải vẽ chứ?"

      Tôi lại nghẹn họng lần nữa nhưng nghĩ đến dáng người trẻ con của mình, tôi giận, với chàng, "Vòng eo của tôi đúng là chẳng có gì đẹp mà vẽ. Quan trọng là mặt, vẽ cho giống tôi là được mà." Tôi vẫn tin chàng biết vẽ tranh.

      "Mặt..." Chàng lãnh đạm cúi đầu xuống đánh đàn. Chàng hiểu lễ nghĩa nên tiếp.

      Chàng chẳng hề theo kịch bản của tôn tú tài tẹo nào, chữ này của chàng làm tôi uất ức đến mức lại nghẹn họng. Suy nghĩ hồi, tôi mới nghiêm túc đáp lời chàng, "Tuy tôi đẹp lắm nhưng tôi có thể lấy về treo ở miếu Hoa Thần, trừ tà cho nương nương nhà tôi."

      Chàng hờ hững, "Tôi biết vẽ tranh, và cũng vĩnh viễn thể vẽ ."

      Được rồi.

      Cả đoạn kịch sụp đổ như thế. Trong lòng, tôi thấy có lỗi với Tiểu Xuân Yến bởi bốn quả trứng gà đưa cho Cảnh Huyền có hai quả là Mẫn Mẫn tỷ tỷ bảo tôi đưa cho cậu ta ăn. giờ trứng gà có, tranh cũng .

      Tôi ngồi bên cạnh chàng, thấy còn gì để tiếp nên lại bắt đầu cuộc hội thoại khác, "Sáng nay huynh tới kịp thời, cũng coi như cứu tôi. Tôi vẫn rất biết ơn huynh."

      Chàng gì.

      Tôi tò mò hỏi, "Nếu như sau này tôi gặp phải khó khăn gì, huynh niệm tình cảm giờ mà cứu tôi chứ?"

      Chàng quả quyết, "."
      Last edited: 18/10/20

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 8: Lúc chàng bị vả mặt, tôi cũng ở trường

      Thế được rồi.

      Chàng , tôi đây cũng quay lại nhã gian Hương Tử gặp chàng lần nữa, việc gì phải tự khiến mình mất mặt cơ chứ.

      Về sau tôi cần phải luôn nhắc nhở bản thân mình chàng là người đàn ông có vợ, hẳn là nên tránh xa, nhất định thể nhân lúc vợ chàng vắng để làm bậy với chàng, tự nhiên lại liên quan đến nhau ra gì rồi, tự nhiên lại còn sinh ra đứa con xong luôn.

      Tôi cười, cho cùng bản thân mình lại nghĩ đến cái tình tiết vớ vẩn trong thoại bản nào thế biết. Chàng vẽ tranh cho vợ, giữ mình trong sạch vì vợ, dựng nhà gỗ bên bờ hồ cho vợ, làm sao có thể để mình có liên quan gì tới người mà chàng từng cực kỳ căm ghét như tôi được?

      Đương nhiên Trừng Nương để ý tới sắc mặt tôi, chỉ vuốt ve móng tay mình, với tôi, " tự đặt hoa danh cho mình để người của tôi còn khắc thẻ bài."

      Tôi im lặng, lại tự rót cho mình chén trà. Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để thoát được vụ ngày mai, tạm thời có nhã hứng để tự đặt cái nghệ danh hay ho cho mình, đành phải lấy tên ra dùng tạm: "Hoa Quan là được rồi."

      Vì thế, sáng sớm hôm sau, thẻ bài bằng ngọc khắc hai chữ "Hoa Quan" được đặt trước gương trang điểm của tôi.

      Hôm nay, người trang điểm cho tôi vẫn là vũ cơ tỷ tỷ tối hôm qua. Vừa vấn tóc cho tôi vừa, ta vừa dạy tôi, "Sau đêm nay, muội khác gì bọn tỷ nữa rồi, về sau cần phải tự búi tóc, trang điểm cho mình. Lát nữa tỷ ra ngoài chọn mua son phấn với hai vị tỷ tỷ khác, muội có cần bọn tỷ mua giúp gì ?"

      giờ tôi xu dính túi, chi phí ăn mặc đều do Trừng Nương quản lý, chỉ có cây trâm ngọc đầu mà sáu năm trước Tiểu Xuân Yến tặng tôi trước khi tôi Liễu Châu là còn đáng giá chút.

      Tôi rút chiếc trâm xuống, vuốt ve trong lòng bàn tay, nghĩ tới lời mà Tiểu Xuân Yến với tôi trước khi , đột nhiên cây trâm ngọc trong tay này lại là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi.

      uổng công tôi bị cậu ta bắt nạt từ bé đến lớn, giờ là lúc cậu ta phải trả công cho tôi rồi.

      Tôi đặt chiếc trâm ngọc vào tay vũ cơ, ngước mắt hỏi ta, "Các tỷ có ngang qua miếu Hoa Thần ?"

      Vũ cơ chần chừ rồi gật đầu, sau đó lại hỏi, "Muội đến miếu Hoa Thần nào cơ? Vân An có tận hai cái miếu Hoa Thần cơ."

      Tôi trợn tròn mắt kinh nhạc: Tại sao bao nhiêu năm như thế qua rồi mà ngôi miếu cũ tôi và Tiểu Xuân Yến từng ở trước kia vẫn chưa bị phá nhỉ? So với chúng tôi, Hoa Thần nương nương chỉ kiên cường hơn chút thôi đâu.

      "Ngôi miếu mới được xây xong từ bảy năm trước ấy." Tôi vội vàng hỏi tiếp, "Thuần phủ vẫn ở đó sao?"

      "Muội muội cứ đùa, tòa phủ trạch lớn như thế, sao có thể tự dưng biến mất được?" Vũ cơ cười , "Mấy hôm trước Thuần phủ còn mở kho thóc cứu tế dân chạy nạn. Phía bên đó giàu có, phồn hoa, nhiều cửa dàng sơn phấn, bọn tỷ nhất định qua."

      Cuối cùng cũng đến nỗi hoàn toàn mất hy vọng, tôi nhàng thở phào, nắm lấy tay ta, "Tỷ tỷ, vậy tỷ có thể giúp muội giao cây trâm ngọc này cho quản gia Thuần phủ được ?"

      Nghe tôi xong, ta do dự lúc, nhìn tôi đầy kinh ngạc nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Đại khái là ta thấy tôi ngu ngốc, thiếu hiểu biết, chắc chẳng có ý đồ gì. Tôi cảm thấy rất biết ơn ngu ngốc của mình.

      Lúc ta trang điểm cho tôi, tôi thể kìm nén, lại tiếp tục dò hỏi ta về chuyện ngôi miếu cũ kia.

      ta định giải thích cho tôi nghe bỗng nhiên lại có tỷ tỷ khác vào, tỏ vẻ quỷ dị, "Tỷ định kể cho các muội nghe, tối hôm qua hình như ngôi miếu cũ kia bị ma ám đấy."

      Tôi chẳng phải là người gan dạ gì nhưng tôi sợ ma. Khi còn bé, nghe toan tú tài kể nhiều chuyện kinh dị, đến tối vẫn nằm trong ngôi miếu đổ nát kia, nhiều năm như thế có gặp được con ma nào đâu. Thằng nhãi Tiểu Xuân Yến bày hết trò này đến trò khác ra dọa ma tôi mà vẫn được.

      Bởi vậy tôi tò mò hỏi ta cho cùng thế nào gọi là bị ma ám.

      ta kể lại rất chi tiết, nghe đầy vẻ thần bí, "Người gõ mõ cầm canh tận mắt nhìn thấy trong miếu bỗng nhiên xuất rất nhiều đốm sáng, trông giống như ma trơi."

      Vũ cơ tỷ tỷ căng thẳng cũng bình tĩnh trở lại, thở phào, đáp lời, "Thế có gì đâu, có lẽ là người ăn xin nào vào ở, đốt mấy ngọn nến thôi."

      "Lúc đầu người gõ mõ cầm canh cũng tưởng có nạn dân ở bên trong, cho cùng cái loại miếu hoang như thế thể nào chẳng có mấy người ăn xin." Vị tỷ tỷ kể chuyện lắc đầu quầy quậy, hạ giọng , "Nhưng khi ông ta ngó vào khe cửa lại thấy bóng trắng đung đưa bên trong —— con ma mặc đồ trắng!"

      Tôi chống cằm nhìn về phía ta, "Giống như kẻ đứng sau lưng tỷ à?" cho cùng tôi cũng chẳng tin cái gì là ma với quỷ.

      ta sợ hãi tới mức hét lên tiếng, nhảy vào vòng tay tôi, sợ hãi úp mặt vào người tôi, lúc quay đầu lại thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng tôi cười ha hả.

      ta hơi tức giận, đứng dậy vỗ vào đầu tôi, "Muội đúng là đồ ngốc, còn dám lấy chuyện này ra đùa, chuyện quỷ thần làm sao có thể linh tinh chứ? Đây toàn là chuyện , tỷ chính tai nghe được đấy."

      "Tỷ tiếp , nhìn thấy mặc quần áo trắng, rồi sao nữa?" Vũ cơ hỏi.

      ta trả lời, "Người gõ mõ cầm canh bảo ông ta nghe thấy tiếng đàn vọng từ trong ngôi miếu đổ nát đó ra, là kiểu tiếng đàn vô cùng thê lương ấy, nghe xong có thể khiến người ta cồn cào hết cả gan ruột, nếu ở lâu hơn có khi ruột còn đứt ra ấy."

      Chàng từng với tôi gảy đàn đến mức khiến người khác đứt ruột đứt gan cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Khiến cho tiếng đàn khắc vào tim người khác, bản thân người đánh đàn chắc chắn phải chịu cảm giác đau khổ đến mức đứt từng khúc ruột, tê tâm liệt phế trước.

      Đoán rằng con ma này là con ma có điều chất chứa trong lòng, ra tôi lại muốn gặp con ma giỏi đàn này lần, giao lưu phen, cho cùng tôi cảm thấy những việc kiểu như nghiên cứu học thuật và thảo luận đạo lý nên có ranh giới gì.

      Nghĩ đến đây, tôi lại tò mò hỏi, "Thế con "ma trắng" đàn khúc gì thế?"

      Hai vị tỷ tỷ đều nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, cho là tôi đùa. Đương nhiên, họ cũng chẳng thèm trả lời tôi.

      Thôi được.

      Thực ra tôi cũng tự đoán ra, con ma kia hẳn là gảy đàn chờ con ma khác.

      Cảnh Huyền từng dạy tôi, "gửi gắm tâm vào tiếng đàn", đánh đàn như than khóc là nhớ đến người khác.

      Tôi còn nhớ tôi hỏi chàng sau này liệu có đánh đàn và nghĩ về tôi , chàng bao giờ, giống như cái hôm tôi bị đánh, chàng cần suy nghĩ gì cả mà kích động với tôi chàng làm sao có thể đợi tôi ở cầm phòng được.

      Tôi đoán nếu lúc đó tôi tôi tin, thể nào chàng cũng bực tức với tôi, chừng còn thề để chứng minh chàng thực chờ tôi. Vì muốn muốn làm chàng bực, tôi vội rằng tôi tin.

      Con "ma trắng" này có vẻ rất có linh tính, còn biết chờ con ma khác. Nghĩ đến đó, tôi khỏi thở dài, tôi sống sờ sờ thế này mà chẳng bằng con ma.

      Tuy tôi rất tò mò vì sao con "ma trắng" kia lại chui vào ngôi miếu đổ nát đó để đánh đàn, tò mò con "ma trắng" đợi ai, cũng tò mò những đốm sáng giống như ma trơi kia rốt cuộc là gì nhưng tôi vẫn còn tỉnh táo, biết bản thân mình trước mắt còn bị giữ lại đây ra được, nên cũng chẳng rảnh rỗi và có tâm trạng nghĩ tới những viêc này.

      Trang điểm đẹp đẽ, búi tóc xong xuôi, tôi vẫn bị sai tới nhã gian Hương Tử đánh đàn cho mấy vị khách, coi như để giết thời gian buổi sáng hôm nay.

      Lúc này có ai dẫn đường nhấc váy cho tôi, tôi phải tự ôm cầm tới gian Hương Tử. cách khác, điệu bộ xinh đẹp quyến rũ nhưng tục tằn của tôi sắp lọt vào tầm mắt chàng, rồi chàng biết rằng nhiều năm như vậy tôi đích thực chẳng có tiền đồ gì đáng kể.

      Tôi chợt cảm thấy do dự, đành phải dừng chân lại, dựa vào lan can nhìn ra xa.

      Đột nhiên, bộ quần áo trắng lọt vào tầm mắt tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là đó là con "ma trắng" mà vị tỷ tỷ kia nhắc đến. Tôi hơi nhướn mày nhìn sang —— lại là chàng!

      Tôi trợn tròn mắt.

      Chàng mặc bộ quần áo trắng, nền vải có thêu hoa văn hình mặt trăng và vài thân trúc, càng làm nổi bật vẻ tao nhã của chàng. Lông mi như mực, bởi rũ mắt, đuôi mắt phượng cong lên, biết vì sao mà sắc mặt chàng trắng bệch như giấy, đôi môi mỏng mỉm chặt có vẻ hơi nhợt nhạt.

      Đại khái là bởi mấy năm nay chàng trưởng thành và vững chãi hơn nên lông mày đậm hơn, đôi mắt cũng sâu hơn.

      Tôi nhớ Dung tiên sinh từng câu "Người càng nặng tình ngũ quan càng khắc sâu", câu này đúng là dùng để miêu tả chàng lúc này. Mấy năm nay chàng và vợ đương mặn nồng, vẻ mi thanh mục tú khi còn cũng còn nữa [1].

      [1] Mi thanh mục tú là miêu tả lông mày dài hẹp và đôi mắt đẹp. Khi trưởng thành, chịu nhiều vất vả, mất ngủ, mắt thâm, tạm cảm giác về thị giác là mắt sâu hơn, lông mày đậm hơn.

      Lúc này chàng cũng ôm chiếc đàn, biết vừa đâu về mà trâm ngọc đầu cũng hơi lệch, mái tóc đen dài đến lưng cũng hơi lộn xộn.

      Nhưng dùng sao đúng là trời xanh phù họ, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy gương mặt khiến tôi ngày nhớ đêm mong của chàng. Tối hôm qua, bởi còn cách nhau bởi tấm màn lụa mờ mịt, tôi trằn trọc cả đêm. nhìn thấy ràng nên hồ có cảm giác vui mừng.

      Vẫn như lần trước, chàng được mọi người vây quanh, vào trong sảnh. Tiếng cười tiếng xung quanh đều vọng vào tai tôi. Đương nhiên là bởi giờ mới là buổi sáng, trong sảnh chỉ có mấy người.

      "Tối qua đại nhân tiếng nào ra khỏi Giải Ngữ Lâu, bọn đệ sợ chết được!" người cười , "Tối qua đại nhân đâu thế? Đệ cứ tưởng rằng đại nhân quay lại cơ!"

      Chàng đáp, "Xuân Phong Các."

      Ấn tượng tại của tôi về Xuân Phong Các chỉ còn lại rừng cây từng khiến tôi vấp ngã phía sau nó và đám đom đóm kiêu ngạo trong rừng cây .

      "Sao có thể trở lại chử? Tối nay Giải Ngữ Lâu vui lắm, tôi hẹn với đại nhân rồi, phải tới xem các nương mới tới đánh đàn vẽ tranh thế nào." Tô huynh cười , "Nếu đại nhân thích nương nào cứ đưa về nhà, mài mực bưng trà cho đại nhân lúc vẽ tranh cũng được."

      Chàng mỉm cười, môi chỉ hơi cong lên cho có lệ.

      Tôi nghĩ là chàng cười, hóa ra người bước vào quan trường đều hạnh phúc như thế. Tôi còn nhớ trước kia tuy chàng cũng hay cười nhưng lúc cười lại rất chân thành, rất . Nhưng từ tối qua đến giờ, chàng chưa từng nở nụ cười giống như tôi từng thấy trước đây lần nào.

      " về chuyện vẽ tranh đại nhân đây chính là số ." Tô huynh lại cười, "Nhưng thể nào các cậu cũng đoán được đại nhân bắt đầu học từ bao giờ đâu."

      " là số đương nhiên phải luyện từ chứ nhỉ?"

      Tô huynh lắc đầu, nhìn về phía chàng.

      Chàng đều đều, như thể chuyện bình thường như ăn cơm uống trà, "Sáu năm trước mới học."

      "Sáu năm trước?! Muộn vậy sao? Khi đó đại nhân vào quan trường, như vậy ngày nào cũng bận sứt đầu mẻ trán, sao lại phải học thứ vô dụng đó làm gì?"

      Chàng trầm mặc lúc, trả lời, "Tẩu tử của các cậu muốn tôi vẽ nàng ấy tôi học."

      Tôi thầm viết hết bài phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải cho cái vị tẩu tử này. ấy đúng là sinh ra để làm người thắng. Nếu tôi gặp được ấy từ mười ba năm trước, nhất định phải hỏi ấy làm thế nào để lừa được tiểu tinh chỉ biết tra tấn người khác mang tên Cảnh Huyền này.

      Được rồi, linh tinh cả đây. Câu chuyện của tôi đúng là trò cười. thể nào thừa nhận, trong lòng bạch nguyệt quang [2] mà tôi ngày nhớ đêm mong còn có bạch nguyệt quang khác.

      [2] Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) là ngôn ngữ mạng, ý trong lòng vẫn luôn có người mình thương, ái mộ nhưng lại thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng" của Trương Ái Linh.

      Năm đó tôi dùng bốn quả trứng gà để lừa chàng vẽ tôi, đêm qua tôi vừa mới nhớ lại những lời khi đó của chàng, tim vẫn còn nhàu nát, muốn nhớ lại nữa.

      Nếu bọn họ ở bên ngoài, tôi chỉ có thể bước vào phòng ngồi trước, dù sao cũng có lý do chính đáng, tôi dừng lại nữa mà tiếp về hướng nhã gian Hương Tử.

      Cánh cửa kia biết bị ai khóa lại, nhất định phải chặn đường làm khó tôi, tôi ôm chặt đàn xoay người chuẩn bị quay lại, tự nhủ như thế này phải là tôi tránh mặt chàng mà là tại cái cửa kia có ý nghĩ riêng.

      Mãi cho tới khoảnh khắc tôi quay người lại rồi đập vào người kia, tôi mới hiểu ra, ý nghĩ của cánh cửa này giống với ý nghĩ của tôi.

      Lúc đụng vào, cằm tôi đập vào cây đàn, tôi tin rằng đó phải đàn của tôi, đàn của tôi bị người vừa tới gạt xuống đất.

      Tôi bị đập vào phải lùi về phía sau bước, loạng choạng giẫm lên chính chiếc váy dài của mình. Lúc suýt ngã xuống đất, tôi cực kỳ thông minh nên đưa tay túm lấy cánh tay người vừa đến, tay còn lại bám vào cây đàn của người đó, suýt nữa làm đứt phát hai dây đàn.

      "Buông tay!"

      Giọng này quen quá, tôi vẫn còn chưa nghĩ ra lý do để từ chối gặp lại phải chuẩn bị nghênh đón chàng, cũng ngẩng đầu lên theo bản năng.

      Đập vào mắt tôi chính là tức giận của chàng rồi ngay sau đó là bàng hoàng, kích động, mừng rỡ thậm chí là những cảm xúc bất thường, phức tạp trong ánh mắt chàng. Tôi hiểu nổi ánh mắt ấy nhưng lại nghe chàng gọi tên tôi, giọng của chàng yên lành mà hiểu sao tự dưng khàn đặc, "Hoa Quan...? Hoa Quan...!!!" Chàng nghiến răng nghiến lợi.
      Last edited: 21/10/20

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 9: Nghèo đến mức chẳng ai nghèo bằng

      Trong ấn tượng của tôi, lúc chuyện với tôi, chàng thực rất thích nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu từ khoảng thời gian dạy tôi đánh đàn kia.

      Khi đó ngày nào tôi cũng cố sức để dành trứng gà tặng cho chàng tẩm bổ, mỗi lần nhìn thấy tôi đặt trứng gà luộc trước mặt chàng, chàng lại nghiến răng nghiến lợi với tôi, "Tôi thích ăn trứng gà."

      Tôi biết, nhưng tôi tặng đồ cho chàng cũng chẳng thể xét đến việc chàng thích cái gì, mà phải xem tôi có cái gì trước .

      Chàng muốn ăn, tôi ép chàng, đương nhiên, cũng ép nổi chàng. Bình thường, đám trứng gà mà tôi chu đáo bóc ra đều rơi vào bụng tôi cả.

      Vậy nên trời cao hẳn là nhìn thấy hết. Tuy tôi tặng trứng gà nhưng trứng lại chẳng vào bụng chàng, toàn là tôi được lợi, tôi chưa trả giá đủ, nếu mà như vậy, dựa theo quy luật nhân quả tuần hòa, trời cao an bài nhân duyên của chàng cho tôi cũng là hợp lý thôi.

      Sau suốt tháng, tôi vẫn chưa học được khúc nhạc kia.

      Ban đầu tôi còn cảm thấy đây là do tôi thực có thiên phú nhưng lúc thấy chàng tỏ vẻ tiếc nuối vì chuyện tôi có thiên phú, khuyên tôi cần tới nữa nhưng ràng là mừng thầm, tôi thoáng cảm nhận được đây hoàn toàn là do tôi. Chàng thực mong muốn bỏ công bỏ sức ra dạy tôi, chuyện này tôi cũng biết.

      Tốt xấu gì tôi cũng sống đời mười năm, hiểu rằng "Chuyện ở đời có mười phần có đến tám, chín, mười, mười , mười hai... là như ý. Bao giờ chả vậy." Chàng muốn dạy tôi, tôi cũng nhụt chí. Xem ai cứng hơn.

      Tôi vẫn kiên trì liên tục tới học đàn, sáng nào cũng mang cho chàng quả trứng gà, bất kể nắng mưa.

      đứa trẻ đáng như thế, mới mười tuổi mà ngày nào cũng chạy qua chạy lại vì chàng, truyền ra ngoài, mọi người ắt cảm thấy tôi bị dở hơi.

      Tiểu Xuân Yến từ trước đến nay chỉ biết ngủ và tranh ăn cũng phát ra tôi bình thường, muốn chuyện thẳng thắn với tôi xem rốt cuộc mấy ngày nay tôi lăn lê ở chỗ nào, tôi với cậu ta là Giải Ngữ Lâu.

      Cậu ta gật đầu tán thành hành vi của tôi, "Đồ ăn thừa ở chỗ đó đúng là ngon hơn chỗ khác ."

      Tôi cũng lười, chẳng thèm giải thích với cậu ta. Với đầu óc khi đó của cậu ta, căn bản cậu ta hiểu được tình sâu đậm của tôi.

      "Nhạc sư chính của Giải Ngữ Lâu sắp Thuần phủ thời gian để dạy học cho nhị tiểu thư Thuần phủ. Đêm mai, Giải Ngữ Lâu chọn lựa nhạc sư kế nhiệm, cậu biết chuyện này ?" Tiểu Xuân Yến gặm miếng bánh biết lấy từ chỗ nào về, lúng búng hỏi.

      Tôi kinh ngạc lắc đầu, "Thế nhạc sư chính kia bao lâu về? Giải Ngữ Lâu có nhiều học đồ lắm, bọn họ định chọn lựa thế nào?"

      Thực ra tôi chỉ quan tâm tới Cảnh Huyền mà thôi, chàng giỏi như thế, nên để chàng kế nhiệm vị trí nhạc sư chính mới phải.

      "Gia nghiệp Thuần phủ rất lớn, khi bước chân vào cửa rồi chưa chắc trở về đâu. Về phần tuyển chọn như thế nào lên quan gì đến chúng ta cơ chứ? Tớ định bảo tối mai cậu với tớ lẻn vào Giải Ngữ Lâu vừa xem trò vui vừa xin ăn, trữ ít điểm tâm mang về." Tiểu Xuân Yến bẻ cho tôi nửa cái bánh, "Này, ăn nhanh , hôm nay có mà ăn nữa đâu."

      Tôi nhận nửa chiếc bánh mà cậu ta gặm mất nửa, hiểu cái mà cậu ta bước chân vào cửa là như thế nào, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện tối mai phải làm thế nào mới có thể ủng hộ cho tiểu nhạc sư của tôi.

      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tôi cố ý chạy tới Giải Ngữ Lâu tìm chàng, muốn hỏi cho ràng về chuyện tuyển chọn nhạc sư chính nhưng tìm mãi chẳng thấy chàng đâu. Cuối cùng, tôi nhìn thấy chàng trong góc hiếm người qua lại ở hậu viện.

      Trước mặt chàng là người đàn ông cao cao gầy gầy, tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của người nọ.

      Người đàn ông cõng chiếc đàn sau lưng, đưa cho chàng miếng ngọc bội, "Về sau có chuyện gì tới Thuần phủ tìm sư phụ. Sư phụ ở đây, con phải khắc khổ luyện đàn, đừng phí hoài thiên phú, cũng đừng để Giải Ngữ Lâu chịu chứa chấp con."

      Tôi nhìn thấy Cảnh Huyền siết chặt miếng ngọc bội trong tay, chắp tay thi lễ với người đàn ông, "Sư phụ, con căm chỉ luyện tập, nhất định để sư phụ phải mất mặt."

      Người đàn ông vỗ vai Cảnh Huyền, "Sư phụ có nhiều học đồ nhưng lại chỉ có đồ đệ là con. Con trời sinh thông minh, về sau ắt làm nên chuyện, chị bị kìm chân ở nơi này thôi đâu."

      "Vâng."

      "Khúc "Ly đình yến" kia rất hay, con biên soạn rất tốt, sư phụ xứng đứng tên khúc nhạc này. Nếu phải lúc đó con cầu xin sư phụ, sư phụ cũng đồng ý để khúc nhạc này dưới danh nghĩa của mình. Đợi sau này con có nghiệp riêng, nhất định phải lấy lại khúc nhạc này. kia con sửa lại rất hay, chỉ có điều sau này cứ đàn như lúc chưa sửa để đừng bị đánh."

      "Vâng."

      Người đàn ông gật đầu, dặn tiếp: "Lần tuyển chọn tối nay cần phải có phối hợp tốt của vũ cơ mới được, vốn là phải dựa chút vào may mắn, huống hồ con còn , chưa có kinh nghiệm, nếu thắng được bọn họ cũng đừng nhụt chí."

      "Vâng."

      Người đàn ông chỉnh lại vị trí chiếc đàn lưng cho chặt, "Sư phụ đây, khi nào rảnh lại về thăm con."

      Tôi ngồi bên góc tường, nghe hết câu chuyện. Tôi cảm thấy giờ chàng độc, cần có người ở bên, vậy nên tôi quyết định lải nhải với chàng lúc rồi mới .

      Lát sau, chàng về phía tôi, có lẽ là định về phòng. Lúc ngang qua tôi, chàng chẳng thèm nhìn tôi cái nào, tôi theo phía sau chàng, "Hóa ra nhạc sư chính là sư phụ của huynh, thảo nào huynh đàn hay như thế."

      Chàng phớt lờ tôi.

      "Tại sao phải với những người khác là khúc nhạc kia do sư phụ huynh biên soạn?"

      Chàng vẫn phớt lờ tôi, cũng nhanh hơn. Tôi phải chạy mấy bước mới đuổi kịp chàng.

      Lên tầng, vào cầm phòng, đóng cửa, chàng làm mạch những động tác ấy cách vô cùng lưu loát. Cũng may tôi cách chàng xa lắm, chỉ có hai ba bước chân nên cửa còn chưa kịp khép hẳn tôi lách qua khe hở vào.

      Chàng quan tâm đến tôi, còn tới bàn sách, mở ngăn tủ ra, đặt ngọc bội trong lòng bàn tay vào đó, lúc xoay người còn ném thứ gì đó cho tôi.

      Tôi ngồi xếp bằng bên cạnh chiếc đàn của chàng, vật kia chui tọt vào lòng tôi, ra là chiếc túi đựng đom đóm mà tôi đưa cho chàng tháng trước. Đom đóm trong đó còn sáng được nữa, khô quắt cả rồi.

      Tôi cất nó , định đêm nay lại rừng cây chuyến, bắt cho chàng túi đầy đom đóm. Ánh sáng là hy vọng, ngày qua ngày, trời cao nhất định có thể thấy được tấm lòng thành của tôi.

      "Dây hồng treo lục lạc này đẹp ? Tôi cảm thấy rất hợp với cái túi."

      Tôi liên thiên để xoa dịu khí gượng gạo.

      Lần nào chàng cũng đáp lại bằng trầm mặc, làm khí lại càng gượng gạo.

      Chàng ngồi xuống trước chiếc cổ cầm, lật trang cầm phổ, dường như là nghĩ xem nên đàn khúc nào.

      "Đây là tôi tặng cho huynh, cần trả lại tôi đâu." Tôi tháo dây hồng treo lục lạc xuống, đặt bàn chàng.

      Chàng nhìn thoáng qua, mặt chẳng có vẻ gì là vui mừng khi nhận được quà. Chàng lại nhìn tôi, mặt chẳng có vẻ gì thân thiện khi đối diện với người tặng quà cho mình.

      Tôi cảm thấy có tới tám phần là chàng thích món quà của tôi và bản thân tôi, còn hai phần là hy vọng tôi cầm theo món quà của tôi rồi biến thẳng.

      Tôi cũng tự biết điều đó nên quyết định ngay, nhưng vẫn phải hỏi cho ràng về việc tuyển chọn nhạc sư.

      Lúc chàng đán đàn, tôi dám gì, sợ làm phiền chàng. Như thể phòng ngừa tôi mở miệng chuyện, lúc tôi vừa mở miệng định hỏi, chàng vội vàng đàn đầu tiên, sau đó tiếng đàn từ từ vang lên như nước chảy mây trôi.

      Tôi bị tiếng đàn này chặn lại, đành phải nín thở chờ đợi thời cơ khác thích hợp hơn.

      Tầm nửa khắc sau, tôi nín thở nổi nữa. Cũng may chàng cũng định để tôi ngạt thở đến chết, tiếng đàn ngừng lại. Nhân cơ hội này, tôi hỏi, "Tôi nghe chuyện tuyển chọn tối nay, huynh tôi phải làm thế nào mới có thể giúp huynh thắng được bọn họ?"

      Chàng thấy tôi cứ bám riết thôi, bực mình, dừng tay lại, quay sang nhìn tôi, lạnh lùng , "Bạc, phải có bạc, chẳng lẽ có chắc?" Chàng đoán được rằng tôi chỉ có người là trắng trơn chứ lấy đâu ra thỏi bạc trắng bóng nào cơ chứ.

      "... Thế huynh đánh đàn cho tốt nhé, buổi tối tôi tới cổ vũ cho huynh." Tôi chẳng còn gì để nữa, mặt mày bí xị, đến bạc tôi chỉ còn cách rút lui, tôi cảm thấy cũng hơi nhục.

      Ngay sau đó, tôi nghĩ đến người chuyên ăn xin với tôi là Tiểu Xuân Yến cũng nghèo đến mức chẳng ai nghèo bằng, nỗi nhục trong lòng mới được xoa dịu chút.

      Ra khỏi Giải Ngữ Lâu gần giữa trưa. đường về miếu Hoa Thần có rất nhiều hàng quán, tôi vừa nhìn sang bằng ánh mắt trông ngóng, vừa vuốt bụng nghĩ khi nãy đáng lẽ ra phải cầm quả trứng gà bàn , dù sao chàng cũng ăn, tôi cầm tôi có thể ăn, đến mức cuối cùng lại bị chàng vứt , lãng phí.

      nhà hàng có vẻ như là mới khai trương, bên ngoài đông nghịt người, tôi ghé lại gần xem cho vui.

      Cũng có rất nhiều người tới xem cho vui giống tôi, bọn họ chỉ vào thông báo cửa rồi bàn tán. Tôi ngẩng đầu lên, đó có nhiều chữ như thế, trong số đó, tôi chỉ nhận ra được bốn chữ "mười lượng bạc trắng".

      Những người bên cạnh ai cũng né tránh tôi, tôi muốn hỏi câu rằng đó viết gì cũng được.

      Nhân lúc người ta đề phòng, tôi lẻn vào trong nhà hàng, nhìn thấy bảy tám người, mỗi người ngồi bàn ra sức ăn.

      Ăn có gì hay mà xúm vào nhìn thế biết... Thôi được, kể ra tôi và Tiểu Xuân Yến cũng rất thích nhìn người ta ăn cơm, vừa nuốt nước bọt vừa tự nhủ với lòng mình là mình ăn. Nghĩ như thế, tôi cũng hiểu ra, bọn họ có chung sở thích với tôi.

      Đứng xem lúc, tôi cũng tìm ra đáp án, hóa ra là bọn họ so ai có thể ăn nhanh nhất, chiếc bàn chất đầy rượu và món ngon kia, ai có thể ăn hết nhiều đồ ăn nhất phải trả tiền ăn lại còn được hẳn mười lượng bạc.

      Đây đúng là cơ hội ngàn năm có để tôi có thể đặt cho tiểu nhạc sư mười lượng bạc. Tôi vui vẻ đăng ký, tiểu nhị kia quan sát tôi hồi lâu, gọi người vào ném tôi ra ngoài, rằng tiếp đãi ăn mày gì đó.

      Đầu tóc tôi gọn gàng thế này mà bọn họ nhìn thoáng qua biết thân phận của tôi rồi.

      "Cháu phải là ăn mày, cha mẹ cháu ra ngoài làm ăn, a bà bị bệnh, có thời gian chăm sóc cháu nên cháu mới bẩn thế này." Tôi như , bọn họ dường như cũng hơi bị thuyết phục, tôi tiếp, "A bà bị bệnh, cần có bạc mua thuốc, các vị rủ lòng thương, để cháu thử lần mà."

      Thế là đứa trẻ hiếu thảo đáng thương là tôi đây được ngồi trước bàn, nhìn bàn tràn ngập rượu và thức ăn, chợt có cảm giác chờ đón đỉnh cao của cuộc đời.

      Vòng này, cùng thi ăn với tôi có năm sáu người trưởng thành, tôi khủng hoảng tinh thần, chỉ còn cách lao đầu vào ăn, chẳng khác gì gió cuốn mây tan.

      Thời gian qua rất nhanh, tôi cũng biết bọn họ bỏ cuộc từ khi nào, dù sao tôi no căng đến mức chịu đựng nổi nữa nhưng bên cạnh vẫn còn người vẫn cố chấp như tôi, tôi thể từ bỏ được.

      Tôi biết, những người kia bỏ cuộc chẳng phải là vì họ ăn vào nữa mà họ hiểu rằng sức khỏe quan trọng hơn. Đối với họ mà , mười lượng bạc cũng nhất thiết là phải có mới được.

      Người xung quanh nhìn tôi như thể nhìn con khỉ làm xiếc.

      Tôi cũng chẳng quan tâm nhiều như thế, chỉ lòng lao đầu vào ăn. Tôi có thể cảm giác cách ràng là bụng tôi phồng lên. Tôi dám thề, mười năm qua, tôi chưa bao giờ ăn nhiều đến thế, mỗi lần ăn thêm miếng tôi lại có cảm giác như bụng sắp nổ tung nhưng vẫn cứ tiếp tục ăn hết miếng này đến miếng khác.

      Thời khắc này, người đứng xem xung quanh bắt đầu kinh ngạc cảm thán về sức ăn của tôi.

      Tôi nghĩ chuyện tôi có thân hình của đứa trẻ mười tuổi nhưng lại có sức ăn của người ba mươi tuổi nhất định trở thành huyền thoại ở cái nhà hàng này.

      Người bên cạnh ngửa đầu nghỉ ngơi. Nhân cơ hội này, tôi cũng dừng lại, người nọ nhìn tôi, đầu vẻ hung dữ, sau đó tức tối uống ngụm rượu rồi lại lao vào bàn ăn. Điệu bộ này của ta khiến tôi hoảng sợ, thầm tự nhủ chắc phen này phải nhận thua.

      Nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng, người nọ quay sang nôn ra òng ọc.

      Tôi cảm thấy phen này bụng ta lại có thêm nhiều chỗ lắm rồi, tôi có khả năng so được với ta nữa.

      "Tiểu nương, cháu thắng." Chủ nhà hàng lại với tôi, "Nôn ra rồi đương nhiên tính."

      Lão bản vừa vậy, tôi cố nén cảm giác muốn nôn ra, mãi cho đến khi cất mười lượng bạc vào túi tiền, tôi mới đứng ở góc đường gần nhà hàng nôn tầm nửa khắc.

      Đến tối, tôi và Tiểu Xuân Yến cùng nhau lẻn vào Giải Ngữ Lâu đông vui tấp nập. Vừa vào, tôi chẳng thấy bóng dáng Tiểu Xuân Yến đâu nữa, tôi mình ôm bạc giấu trong lồng ngực, tới sát đài cao, trong lòng nghĩ chờ lát nữa người ta bảo đặt bạc, tôi nhất định phải là người đầu tiên đặt nó lên đài, để chàng nhìn thấy tôi.

      Vũ cơ lên đài, nhạc sư ôm đàn ngồi xuống. Lần này, phía sau rèm có khá nhiều người, chàng là trong những người ở hàng đầu tiên, tôi vừa nhìn nhận ra ngay, vẫy tay với chàng.

      Chàng thể chán ghét tột độ trong ánh mắt, đáp lại tôi. Tôi nghĩ rằng phần nguyên nhân là do chàng tiện đáp lại tôi.

      Chàng là người đầu tiên lên đài cùng với vũ cơ hợp tác. Khi ấy, tôi dùng hết sức reo hò vỗ tay, cuối cùng lại rước về trận cười vang, sắc mặt chàng tốt lắm nhưng vẫn kiềm chế, bắt đầu đàn.

      Khúc nhạc kết thúc, tôi lại là người đầu tiên vỗ tay reo hò, dù tôi có bị cười nhạo rất mất mặt nhưng lần này, chàng nhận được những tràng vỗ tay vang dội nhất, tôi vẫn cảm thấy rất đáng giá.

      Mười hai vị nhạc sư lần lượt ra trận, đến lúc đặt bạc, tôi bị cả đám người nhấn chìm, bán chặt lấy đài cao dám buông tay.

      Tú bà đài gì đó nhưng tôi nghe lắm, chỉ thấy Cảnh Huyền và người vũ cơ kia lại lên đài lần nữa bèn đập mười lượng bạc vào, tôi nghĩ chàng nhìn thấy ràng hành động này của tôi, và con đường tình cảm của tôi ngày càng tươi sáng.

      Nhưng tôi trăm triệu lần ngờ tới chính là ngay sau mười lượng của tôi, có biết bao nhiêu người vung tiền như rác cho điệu múa của vũ cơ và tiếng đàn của chàng, rất nhiều ngân phiếu và bạc trắng bay qua đầu tôi. Lúc này tôi mới biết mười lượng bạc của tôi căn bản chẳng có gì đáng trong mắt những kẻ có tiền kia.

      Trời ạ, tôi cũng muốn trở thành kẻ có tiền muốn làm gì làm, vung tiền như rác vì chàng, chỉ mong đổi lại nụ cười của chàng.

      Ở đây có quá nhiều người, tôi định nhặt bạc dưới đất cũng cong nổi eo, những người lớn hơn giật được nhiều hơn tôi. Tôi vừa ngồi xổm xuống đất, vươn tay ra bị đạp cho vài cái, đau quá đành phải đứng lên, làm như chẳng có việc gì, trong lòng ngầm chịu thua.

      còn nghi ngờ gì nữa, chàng đoạt hạng nhất, trở thành nhạc sư chính tuổi nhất ở Giải Ngữ Lâu.

      Cứ nghĩ đến chuyện thành quả này cũng có phần công sức của tôi, tôi liền cảm thấy tôi phải tới khoe công chút với chàng. Như thế, về sao chàng cũng đối xử tốt với ân nhân là tôi hơn chút.

      Cũng chẳng biết trò hề này kéo dài trong bao lâu. Đến khi tan cuộc, bạc rơi mặt đất cũng bị quét sạch.

      Tôi mặt dày mày dạn cầm phòng tìm chàng, chàng lau đàn, đưa lưng về phía tôi. biết vì sao, tôi cảm thấy chàng rất tức giận, tâm trạng tốt lắm.

      Tôi từ từ tới, khe khẽ hỏi, "Khi nãy huynh có thấy tôi ? Tôi là người đầu tiên đặt bạc cho huynh đó."

      Như thể thể nhịn nổi nữa, chàng ném chiếc khăn vải trong tay lên bàn, quay sang nắm cổ tay tôi rất chặt rất chặt, dùng vẻ mặt hung dữ vốn nên xuất khuôn mặt chàng, ép hỏi tôi, "Mười lượng, lấy ở đâu ra nhiều bạc như thế hả?!"

      "Nhiều á?" Tôi tưởng là chàng nhìn thấy cả vạn lượng bạc mà khi nãy suýt nữa đập chết tôi, tôi thở dài, quả quyết với chàng, "Bạc của tôi thực ra cũng chẳng đáng là bao, nhưng nếu huynh hỏi..."

      " đáng là bao à?" Chàng siết tay tôi càng chặt hơn, "Tôi vốn tưởng rằng chỉ hơi đáng ghét chút thôi, tâm địa căn bản là tốt nhưng ngờ lại làm mấy cái trò trộm cắp như vậy!"

      Cổ tay tôi bị chàng siết rất đau. Trong trí nhớ của tôi, tôi chỉ gặp phải cảnh chàng hung hăng, đáng sợ, nắm chặt lấy tôi như thế lần. Sau khi tôi giải thích ràng cho chàng, có lẽ chàng áy náy, bao giờ làm thế với tôi nữa.

      Cũng may, mười ba năm sau, hôm nay tôi lại gặp được cảnh này lần nữa, chàng siết chặt lấy tay tôi, chịu bỏ ra, điệu bộ hung hăng còn đáng sợ hơn cả năm đó, "Sáu năm nay đâu... đâu vậy?!"
      Last edited: 23/10/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :