1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 20:

      Edit: Pana

      Nử tử mặc thân váy màu hồng phấn, vạt áo thêu hoa hải đường, cổ áo thêu hoa lạc tiên, mặt đẹp tựa hoa đào, hai mắt như chứa tình, khí chất kiều mị, khóe môi khẽ nở nụ cười nhạt, suy tư đánh giá tiểu nương hôn mê giường.

      “ Ngươi biết nàng bệnh, sao tự mình chăm sóc, đáng thương cho ta mỹ nhân tươi trẻ, lại bị ngươi xem như lão bà tử mà sai bảo.”

      Sắc mặt người phía sau Tô Ngọc Nương lạnh lùng , hôm nay vẫn giả trang thành nử tử, mang trâm thoa phấn, thân váy màu trắng ngà.

      nhìn lướt qua Vân Đại khẽ hừ tiếng.

      bất quá cảm thấy mình bị Vân Đại bán đứng, cho nên tức giận mới những lời đó trước mặt Diệp Thanh Tuyển, tất nhiên sau đó đối phương quả thực bị phạt.

      Bị phạt bị phạt, lại còn cố tình bệnh đến mức dậy nổi.

      Thân tàn bệnh tật như vẫn ngoan cường mà sống, đối với thân thể nhu nhược vô năng như Vân Đại còn lời nào để .

      tay chết biết bao nhiêu mạng người, nhưng nghĩ hại đến tánh mạng người vô tội.

      phải là nữ nhân, trước mặt người khác có thể lộ ra nét thanh tao, cùng đối phương người đàn người xướng, am hiểu nhất là đánh đàn, Gia cũng làm ít việc cho bọn họ cùng những người đó cùng nhau hưởng lạc.

      Nghĩ như vậy, sắc mặt Tô Ngọc Nương càng thêm trắng xanh.

      Diệp Thanh Tuyển biết được thân phận của , biết nam nhân, lại thèm để ý, đem giống như những nử tử ở hậu viện dùng để tìm niềm vui.

      “ Gia đối với ngươi tốt, ngươi muốn kinh thành, liền đem đống trạch viện ban thưởng cho ngươi, ngươi quả có thể diện lớn, chẵng lẻ ta cũng học theo ngươi lạnh lùng chút, Gia mới nhìn ta với con mắt khác.”

      Khương Yên xoay người giúp Vân Đại dịch dịch góc chăn, khóe môi cười nhạt, ánh mắt nhìn Vân Đại lại tia ấm áp.

      Tô Ngọc Nương : “ Bất quá nhờ ngươi giúp người vô tội mà thôi, sau này ngươi cách xa nàng chút mới tốt, nàng và ngươi giống nhau.”

      Các nàng lăn lộn trong chốn phong trần, người thành tinh, Vân Đại lại là người thiện tâm, muốn chỉnh chết nàng chỉ bằng cái móng tay.

      Khương Yên : “ Đừng với ta, ta với ngươi là cùng loại người, sau khi ngươi , ta buồn lại gần nàng chút, ta vui cách xa nàng chút, chỉ sợ ngươi cũng quản được.”

      Lời này của nàng ta ràng tràn ngập khiêu khích, Tô Ngọc Nương lại để ý đến nàng ta, lập tức rời .

      Thấy Tô Ngọc Nương rồi Khương Yên khẽ hừ tiếng, trong mắt lộ ra vài phần khinh miệt.

      Bất quá đều là lấy sắc hầu người thôi, ai lại so với ai cao quý hơn.

      Thúy Thúy bưng thau nước vào phòng, hầu hạ Khương Yên rửa sạch tay.

      Khương Yên cười quyến rũ, đáy mắt lại có chút độ ấm: “ Nếu di nương nhà ngươi có tỉnh lại nhớ với nàng tiếng, ta phải là cái gì lão bà tử, cũng tùy tiện hầu hạ người khác.”

      Thúy Thúy trong lòng khó chịu, nhưng ngoài miệng dám phản bát, chỉ nịnh nọt nàng ta hai câu cung kính tiễn nàng ta .

      Mời vừa rồi Khương Yên giúp di nương nhà nàng, so với lão bà tử còn ôn nhu hơn, sợ là giống như nương dỗ tiểu hài tử, Thúy Thúy đều nhìn thấy, bây giờ thấy nàng ta thay đổi sắc mặt, bản lĩnh như vậy hẳn là tích lũy được nhiều năm.

      Vân Đại uống thuốc, được trấn an, ban đêm liền hạ sốt, đến buổi sáng ngày thứ hai tỉnh lại, thấy vậy Thúy Thúy nhàng thở ra.

      “ Di nương sinh bệnh đúng đem nô tỳ dọa sợ, người ở trong phủ chưa được bao lâu chịu nổi suy sụp như vậy, sau này phải biết sống làm sao.” Thúy Thúy thấy nàng tỉnh lại, ngược lại có chút bực bội.

      Đầu óc Vân Đại còn chưa tỉnh táo, biết được Thúy Thúy tận tâm tận lực hầu hạ nàng, có chút hổ thẹn.

      “ Ta sau này .” Vân Đại lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cầm tay trấn an đối phương.

      Lần này bị giáo huấn, sau này có xảy ra những việc tương tự, nàng tất nhiên lập lại sai lầm lần nữa.

      Thúy Thúy thấy nàng cậy mạnh, cũng biết nên cái gì cho phải.

      “ Ta vốn là người đần độn, bỗng nhiên nằm mơ mơ thấy nử tử ôn nhu, đối xử với ta rất tốt, bất tri bất giác liền tốt lên.”

      Vân Đại nhớ lại cảnh tượng trong mộng, chọc cho Thúy Thúy cười nhạo nàng hồi.

      “ Cái gì mà ôn nhu nữ tử, đó là Khương di nương có đến đây.” Thúy Thúy cau mày : “ Nô tỳ thích vị di nương này, cảm thấy nàng ta là người bụng ý nghĩ xấu xa.”

      Nữ nhân đối với nữ nhân có loại thành kiến, giống như Khương Yên sống dựa vào việc nịnh nọt bán nụ cười mua vui cho nam tử, từ bà lão đến tiểu nương, đa số nữ tử thích việc này.

      “ Sau khi khỏe lại di nương còn phải tự mình đến cửa cảm tạ Khương di nương, bằng nàng ta lại ra những lời khó nghe.”Thúy Thúy nhớ đến lời của Khương Yên trước khi , nghĩ thầm còn phải mang theo lễ vật dâng đến cửa nữa.

      Vân Đại nghe nàng ta giảng giải hồi, lại cảm thấy có chút khỏe.

      Trong mộng nữ tử nhàng ôm nàng vỗ về phía sau lưng ràng ôn nhu như nước, nhưng Thúy Thúy với nàng thực tế nữ tử đó phải như vậy.

      Vân Đại bệnh cũng khỏi, đối với những việc xảy ra lúc trước cũng muốn nhắc lại.

      Chẳng qua nàng so với lúc trước càng thêm an phận thủ thường.

      Thúy Thúy nhìn thấy biến hóa của nàng, cũng biết nên vì nàng cao hứng hay khổ sở.

      Tô Ngọc Nương rời phủ, trở thành nhân vật được hâm mộ nhất trong phủ.

      “ Tô di nương chỉ được ban thưởng vô số đồ vật rời phủ, cũng quên mang theo Vũ Điệp cùng bạch miêu, sau này các nàng có thể hưởng phúc cùng nhau.” Thúy Thúy .

      Vân Đại nghe, giữ mày hơi nhăn lại, nghĩ đến tình ngày đó.

      Tô Ngọc Nương đến kinh thành sợ là “làm việc” thay Gia.

      Người ngoài nhìn thấy đồ vật được sắp xếp ngăn nắp, trong đó chân tướng như thế nào Vân Đại đều nhìn thấy ở trong mắt.

      Nàng nhìn những đồ vật đó bằng ánh mắt phức tạp, cũng dám giống như lúc trước tâm vô tạm niệm.

      Thấy người khỏe hẳn, Vân Đại cũng thay đổi thân váy áo màu sắc tươi tắn, khí sắc tốt lên vài phần, mới mang theo phần tạ lễ cùng Thúy Thúy đến Thanh Hòa Uyển bái tạ.

      “ Vị di nương này chính là người lúc trước nô tỳ có với Người, chính là vị di nương nhìn đến thịt thỏ liền rơi lệ.”

      Nghe Thúy Thúy như vậy, Vân Đại lập tức sáng tỏ, vì chuyện này, Thúy Thúy còn oán hận việc nàng ăn con heo quay kia đâu.

      Xem ra, vị di nương này trời sinh chính là nữ tử sống nơi hậu viện.

      Bề ngoài nàng cùng Tô Ngọc Nương có thân phận giống nhau rồi lại có chút khác nhau, Tô Ngọc Nương ở thanh lâu chỉ bán nghệ bán thân, nhưng Khương Yên là bị người ta bán tặng qua tay biết bao người, nếu phải làm cho người ta thích, bọn họ cũng lấy nàng ra làm quà tặng người khác.

      Nàng ta mặc kệ ở nơi nào, đều có thể làm cho nam nhân vui vẻ, có người nàng ta là người có thủ đoạn có bản lĩnh, nhưng cũng có ít người mắng nàng ta là ti tiện hạ lưu.

      So với nơi ở của Vân Đại hay Tô Ngọc Nương, nơi này của Khương di nương náo nhiệt hơn nhiều.

      Bà tử trong cửa, nhà hoàn chăm sóc hoa cỏ vẩy nước quét nhà, nha hoàn hầu hạ đẩy đủ mọi thứ.

      Vân Đại ở ngoài cửa đợi bà tử truyền lời, lát sau mới được Khương Yên tiếp kiến.

      Trong phòng, ngoài Khương Yên còn có nữ tử áo lam khác.

      Nữ tử áo lam nhìn thấy Vân Đại cũng nhiều, chỉ rũ mi, lạnh lùng cùng nha hoàn ra cửa.

      “ Đó là lão nhân bên người Gia, muội mới vào phủ, sợ cũng chưa từng thấy qua nàng.” Khương Yên .

      “ Ngày ấy làm phiền tỷ đến chăm sóc ta, ta hôm nay khỏe hơn nhiều nên cố ý đến đây cảm tạ tỷ.” Thái độ Vân Đại có chút mới lạ, đem lễ vật kia đặt lên bàn.

      Khương yên cũng thèm liếc mắt cái, nắm tay nàng cười : “ Muội hà tất phải khách sáo như vậy, chúng ta có duyên thành tỷ muội, sao lại cố ý đem quà đến cảm tại ta, ta đối với muội là lòng thương tiếc.”

      Thúy Thúy đứng ở cửa trong lòng tức điên.

      Ngày ấy Khương di nương như vậy, ràng thấy di nương nhà nàng là người dễ lừa gạt, giả bộ ra vẻ ôn nhu.

      Vân Đại bị nàng ta dắt vào phòng trong, Thúy Thúy theo tốt, các nàng thêm cái gì, Thúy Thúy cũng biết được.

      Khương Yên dẫn Vân Đại vào bên trong gian phòng, gian phòng nàybày biện bừa bãi các loại bình sứ cắm hoa, ngăn cách phía ngoài bằng tấm mành sa mỏng, bên trong bày bộ ghế có khắc hoa hải đường, còn có cây đàn tỳ bà, nghiễm nhiên là nơi để đàn hát.

      “ Ta là nữ tử ở Giang Nam, ngày đó nghe muội người nhà muội cũng ở Giang Nam, trong lòng cảm thấy thân thiết, ngày ấy muội bệnh cũng , chắc là nhớ nhung người nhà .” Khương Yên ôn hòa .

      Vân Đại có chút ngoài ý muốn: “ Lại có việc trùng hợp vậy sao.”

      Khương Yên cười : “ Chẳng phải sao, cho nên ta mới ông trời thấy chúng ta có duyên làm tỷ muội, sau này chúng ta người xướng người đàn quá là thích hợp rồi.”

      Vân Đại bỗng nhiên nhớ đến việc Tô Ngọc Nương nhận nàng làm muội muội.

      đến cũng kỳ quái, biết do tuổi của nàng nhất, nên các nàng cực kỳ thích nhận nàng làm muội muội sao.

      Biểu tình Vân Đại nhàn nhạt, cũng buồn hé răng.

      Dường như nàng ta quá nhiệt tình, nên người khác cũng dám dễ dàng tin tưởng nàng ta.

      Khương Yên phản phất nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của nàng, lại : “ Đêm nay muội ngủ lại đây, tỷ muội chúng ta có đêm dài để dễ dàng tâm .”

      Vân Đại vội uyển chuyển từ chối: “ Như thế tốt, bệnh tình của muội còn chưa khỏi hẳn, nếu ở lại sợ lây bệnh cho tỷ tỷ.”

      Khương Yên : “ có gì là tốt cả, ngày ấy muội bị bệnh ta còn ôm muội lâu như vậy, muội ngoan ngoãn như con mèo nằm trong ngực ta, ta thực đau lòng, khi đó hận thể ngay lập tức nhận người muội muội này.”

      Mày liễu khẽ nhếch, lại uyển chuyển : “ Chẳng lẽ muội ghét bỏ ta, bởi vì ta có thân thế trong sạch.”

      đến câu này thanh của nàng ta thấp vài phần, nụ cười khuôn mặt kiều mĩ cũng dần phai nhạt.

      Vân Đại nghĩ đến tình cảm nàng đến chiếu cho mình, liền thấy xấu hổ, cực kỳ ngượng ngùng mà ngập ngừng : “ Nếu tỷ tỷ chê muội phiền muội liền ở lại.”

      Khương Yên nghe vậy liền tươi cười, thân mật ôm cánh tay Vân Đại: “ Đây mới đúng là muội muội tốt của tỷ.”

      Lúc đầu Vân Đại nghe Thúy Thúy rất nhiều, đối với Khương di nương cũng mang lòng phòng bị.

      Nhưng thấy Khương Yên linh lung vui vẻ hoạt bát như vậy, Vân Đại nơi nào có thể đề phòng được nàng ta.

      đến mấy canh giờ, Vân Đại liền bị nàng ta ôm trong ngực, hai người chen chút nằm trường kỉ được trải da chồn màu trắng, đọc quyển thi thư.

      Thời điểm Khương Yên giảng giải ý thơ sinh động hơn tú tài ca ca nhiều.

      Vân Đại cho rằng mình nghe đến mơ màng sắp ngủ, nghĩ đến càng nghe càng hứng thú.

      Hai người đều hứng khởi, khí ngược lại hòa hợp lên ít.

      “ Say sau biết thiên ở thủy

      Mãn thuyền thanh mộng áp ngân hà.

      Hai câu này có điển cố gì sao?”

      Vân Đại vốn quy củ ngồi ngay ngắn trường kỉ, biết từ lúc nào nàng lại gối đầu nằm trong ngực Khương Yên, trong lòng sinh chút ngăn cách nào.”

      Khương Yên ngưng mi suy tư lát : “ Có điển cố gì tỷ biết, nhưng có lời đồn đãi làm người ta rất thích.”

      “ Đồn đãi cái gì?” Vân Đại hỏi.

      Khương Yên cười : “ Họ đồn rằng, đây là câu thơ mà đệ nhất công tử Mộ Châu, Minh Hòe Tự thích nhất.”

      Chợt nghe đối phương nhắc đến người này, Vân Đại cũng có chút tò mò.

      “ Lại có việc này sao.”

      Khương yên : “ Tỷ biết những nương trẻ tuổi đều thích , quả thực tồi, muội có nghĩ đến gặp lần ?”

      Vân Đại tất nhiên là muốn, nhưng hoàn cảnh này muốn, nghĩ sao đều có chút quái dị.

      Khương yên ngồi dậy : “ Muội chẵng lẽ cảm thấy tỷ cố ý lừa muội sao, sau đó xoay người chuyện này cho Gia biết vu oan hãm hại muội.”

      “ Muội có.”

      Vân Đại nghĩ tới còn có chuyện này, nàng vừa lắc đầu vừa , ngược lại cảm thấy nàng chột dạ.

      Khương Yên thấy thế đỡ đầu Vân Đại, cây trâm đầu có chút lệch, lúc này có nha hoàn tiến vào : “ Di nương, Gia tới.”

      Khương yên nghe vậy chút hoảng loạn, mà tiếp tục sửa sang lại vạt áo cho Vân Đại.

      Vân Đại lại bình tĩnh được như vậy, thấp giọng nhắc nhở : “ Tỷ tỷ đêm nay chắc hầu hạ Gia.”

      mặt Khương Yên lộ ra nụ cười nhạt: “ Sợ gì, dù có Thiên Vương lão tử tới, muội đêm nay đừng hòng đâu, tỷ ra ngoài trước, muội chờ lát đừng lộ diện, bằng tỷ thể ngủ chung với muội.”

      Nàng ta dứt lời liền xuống giường mang giày, sửa sang lại vạt áo, ra ngoài.

      Vân Đại lúc này muốn trốn cũng biết trốn nơi nào.

      Lúc này Diệp Thanh Tuyển vào phòng, Vân Đại nếu muốn ra ngoài tất nhiên chạm mặt .

      Vân Đại xoa xoa lòng bàn tay, có chút rầu rĩ vui.

      Nàng đứng giường vén góc màng liếc ra ngoài cái, quả thực nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển.

      Trong lòng lên cảnh bộ dáng lạnh nhạt trách cứ nàng ngày ấy, liền có chút sợ hãi, rụt đầu về.

      Bên ngoài Khương Yên tự mình rót nước pha trà, thấy Diệp Thanh Tuyển tựa như tòa băng sơn ngồi kia, như bảo người sống chớ tới gần liền biết được tâm tình hôm nay tốt.

      Nhưng nàng cũng phải nịnh nọt lấy lòng, thanh kiều mị : “ Chàng ít tới nơi này của thiếp, Tô di nương vừa chàng mới chịu đến chuyến, đúng công bằng mà.”

      “ Hôm nau thiếp đàn tiểu khúc cho chàng thưởng thức, chàng gì tức là đồng ý.”

      Nàng ta mình chuyện cũng có thể làm cho khí trong phòng thêm phần náo nhiệt, trong lòng Vân Đại khó tránh khỏi bội phục, lát sau nghe được tiếng đàn tỳ bà, Khương Yên vừa đàn vừa cười duyên ngồi đó.

      Đúng là cảnh đẹp ý vui, tiếng đàn réo rắt chói tai, nhưng làn gió mát lộ ra cổ tịch lãnh đạm, tựa như ai oán ánh trăng, tựa như sương mù đỉnh núi, Vân Đại nghe được có chút buồn bã, lại lắc đầu phục hồi tinh thần, trong lòng khỏi bội phục Khương di nương thêm chút.

      “ Gia nếu ngày khác mời Minh công tử đến phủ, nếu có thể thấy được Minh công tử, thiếp thân đến lúc đó vì chàng đàn thêm hai khúc.”

      Khương Yên biết khi nào đến sau lưng Diệp Thanh Tuyển, ngón tay xoa ấn bả vai .

      Diệp Thanh Tuyển tựa như có chút khoan uất, nhấp ngụm trà với nàng ta: “ Minh Hòe Tự ngày mai Mộ Cẩn Lâu, nàng có thể đến đó nhìn .”

      Khương Yên cười quyến rũ: “ Gia là hào phóng, thiếp đúng là tu được ba đời ba kiếp mới được làm thiếp Diệp phủ.”

      “ Chàng tối nay cũng đừng , ở lại đây, để thiếp thân đem hết bản lĩnh của mình dùng trước mặt chàng.”

      Thanh của nàng ta càng thêm kiều mị, ám chỉ cách sinh động.

      Đáy mắt Diệp Thanh Tuyển mảnh yên tĩnh: “ Quy củ của ta nàng quên?”

      Khương Yên cười tiếng, cũng hề dây dưa thêm nữa.

      Diệp Thanh Tuyển ngồi lát liền rời , giống như đặt biệt đến đây nghe nàng ta đàn khúc, nghe xong uống ngụm trà liền chạy lấy người.

      Khương Yên tập mãi cũng thành thói quen, sai nha hoàn dọn bàn trà, chính mình xoay người lại vào phòng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vân Đại.

      “ Muội nghe thấy được, nếu hôm nay tỷ cầu Gia đem tỷ đưa cho Minh công tử, cũng lập tức đồng ý nhíu mày đến cái, những người như chúng ta chỉ là vật trang trí nho mà thôi.” Nàng ta cách thản nhiên, hiển nhiên quá quen thuộc với điều đó.

      Vân Đại trong lòng hơi có chút buồn bã, nàng cũng hiểu trong lòng Gia mình là người bất tài, nàng lại thể như Khương Yên thản nhiên thoải mái như vậy được.

      đợi nàng thêm, Khương Yên lại đề cập đến chuyện ngày mai Mộ Cẩn Lâu.

      “ Ngày mai tỷ mang muội dạo vòng.”

      Vân Đại cảm giác có chút ổn, chần chờ : “ Như thế được tốt đâu.”

      Khương Yên cười cười : “ Minh công tử cũng là nhân sĩ ở Giang Nam, mấy ngày nữa phải về Giang Nam, sợ là thể tiếp tục làm đệ nhất công tử Mộ Châu, muội nghĩ đến nhìn lần cuối.”

      Vân Đại ban đầu còn chần chờ lập tức đứng hình.

      Minh công tử ở Mộ Châu nữa.

      Nàng càng thêm kinh ngạc, cũng biết làm sao những người nàng thích đều Giang Nam, dường như đem nàng mình lẻ loi bỏ lại chỗ này.

      Minh Hòe Tự chính là người Vân Đại chỉ có thể nhìn xa mà ngưỡng mộ, nàng đối với có cảm tình nhưng đó cũng phải là tình nam nữ, nhưng chính là hình mẫu lý tưởng của nàng.

      thấy được nữa chẳng phải đáng tiếc lắm sao.

      thể nghi ngờ, Vân Đại cuối cùng vẫn theo Khương Yên.

      Thúy Thúy giận như cản được, hận thể lấy dây thừng cột Vân Đại lại ở trong phủ cho nàng ra ngoài.

      Nhưng nàng ta rốt cuộc chỉ là nha hoàn, làm mặt lạnh ám chỉ với Vân Đại, Vân Đại làm như thấy.

      lúc sau lên xe ngựa, Khương Yên liền nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn Thúy Thúy lộ ra nụ cười lạnh, làm Thúy Thúy sợ tới mức lông tơ dựng ngực hết lên.

      Nụ cười lạnh kia phản phất muốn cho Thúy Thúy biết, Khương Yên muốn đem di nương nhà nàng bán giống như bán con cừu.

      Vân Đại cảm thấy khí giữa hai người hơi chút được tự nhiên.

      Khương Yên liếc mắt quét nàng cái: “ Muội yên tâm , có gia nhân trong phủ theo chúng ta, tỷ bán được muội đâu, tỷ có tật xấu, người nào càng thích tỷ tỷ càng muốn chọc ghẹo người đó.”

      “ Nha hoàn kia của muội cũng giống như những người đó trong lòng ghét bỏ tỷ, tỷ như thế nào có thể nhận ra, muội lại như vậy, tỷ mới cao hứng ở cùng chỗ với muội.

      Vân Đại thấp giọng : “ Chắc Thúy Thúy có hiểu lầm gì đó với tỷ.”

      Đối với thanh danh bên ngoài của Khương Yên, những người này thích nàng ta đó là chuyện thường, người khác vui khi gặp nàng ta, nàng ta cũng cố ý dùng những lời lẽ ác ý châm chọc lại những người đó, kể từ đó thanh danh của nàng ta càng ngày càng tệ.

      “ Còn muội, sao lại chuyện với ta?” Khương Yên hỏi nàng.

      Vân Đại nhớ đến cái ôm ấm áp của nàng ta lúc nàng bị bệnh kia, trong lòng cũng mềm mại ra : “ Muội tự nhiên là thích tỷ nha.”

      Khương Yên cười, trong mắt cũng là vui mừng.

      Hai người Mộ Cẩn Lâu, Khương Yên muốn ở chỗ này đàn tiểu khúc, chủ quán cầu còn được.

      Khương Yên quay đầu hỏi Vân Đại: “ Muội có biết chúng ta làm cách nào mới thấy được Minh công tử ?”

      Vân Đại ngẩn người, đường thế nhưng nghĩ đến vấn đề này.

      Khương Yên nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của nàng, cười : “ ở Diệp phủ có gặp qua chúng ta, nếu như chúng ta bị người khác khi dễ, buông tay mặt kệ.”

      Vân Đại khó hiểu : “ Tỷ sao lại biết chúng ta bị người khác khi dễ.”

      Khương Yên gọi nô tài Diệp phủ tới, với : “ Tìm nam nhân say rượu đến đây đùa bỡn hai người chúng ta.”

      Tên nô tài nghe nàng ta phân phó nghe đến sửng sốt, cuối cùng vẫn cắn răng dựa theo chỉ thị mà làm.

      Diễn màng kịch dẫn dụ đem nam tử say rượu tới, đối với Vân Đại cùng Khương Yên ngã ngớn đùa bỡn, được bao lâu, Minh Hòe Tự quả thực đến giải vây cho hai người.

      Vân Đại cực kỳ được tự nhiên, vẫn là Khương Yên đem nàng kéo lại chỗ ngồi.

      “ Nhị vị chắc là kinh hãi, chờ lát nữa ta phái thêm gia nhân hộ tống hai vị trở về, miễn cho đường gặp được kẻ xấu.” Thanh ôn nhu của Minh Hòe Tự truyền tới.

      Vân Đại vừa nghe thấy chuyện cũng đáp lại được lời nào, chỉ lo cho khuôn mặt nóng lên của nàng, Khương Yên lại : “ Ta suýt nữa quên mất, cây đàn tỳ bà của ta còn ở dưới lầu.”

      Nàng xong tự mình lấy.

      Minh Hòe Tự thấy bộ dáng ngây ngốc của Vân Đại, trong lòng đoán là do nàng bị dọa sợ, tự mình rót cho nàng ly trà, trấn an nàng : “ nương cần lo lắng, có ta ở đây có người nào dám đánh chủ ý lên hai người.”

      Vân Đại nhàng “ Ân” tiếng, vội vàng liếc mắt về phía cái, lấy hết can đảm thấp giọng hỏi: “ Nghe công tử phải về Giang Nam, là sao.”

      Minh Hòe Tự nghe nàng nhắc đến chuyện này, hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đáp lại: “ Xác là như thế.”

      “ Từ ta lớn lên ở đây, nhưng tổ trạch lại ở Giang Nam, bây giờ cũng nên quay về.”

      Khi chuyện môi nở nụ cười nhạt, giống y chan dáng vẻ Vân Đại tưởng tượng trong lòng.

      Vân Đại nghe chuyện, đầu óc bắt đầu nóng lên, trong lòng nhịn được có chút mất mát.

      “ Ta, ta tưởng” Vân Đại ấp a ấp úng “ Ta nghĩ muốn nhờ công tử viết cho ta bài thơ để làm kỉ niệm, biết có được hay .”

      Đừng đến bài thơ, muốn đưa nàng sợi tóc nàng vui mừng cảm tạ, huống chi bài thơ đối với Vân Đại ý nghĩ này to gan lắm rồi.

      Chỉ là nàng xong lại cảm giác có chút đường đột, ngượng ngùng : “ Vẫn là chờ lần khác vậy.”

      Lần tới Giang Nam, bọn họ cũng còn có cơ hội gặp lại, coi như nàng uyển chuyển cắt ngang cái đề tài xấu hổ này.

      Minh Hòe Tự lại thản nhiên đáp: “ Được nương xem trọng đó là vinh hạnh của ta.”

      xong liền bảo gã sai vặt xuống dưới lầu tìm chưởng quầy lấy chút giấy mực.

      Vân Đại thấy thế áp lực dưới đáy lòng còn mặt lộ ra tia kinh hỉ, bình tĩnh hô hấp xem đường ôn hòa viết xuống thơ của hồ Thanh Thảo huyện Đề Long Dương.

      Gió tây thỗi lão Động Đình sóng

      đêm Tướng quân đầu bạc nhiều

      Say sau biết thiên ở thủy

      Mãn thuyền thanh mộng áp ngân hà.

      hiển lộ ra thái độ khinh cuồng, lại nhẫn có độ, đúng như bản chất con người ôn văn nho nhã, tuấn dật vô trù, chỉ ít ỏi vài nét bút cành mai tựa như rơi xuống đất lộ ra.

      Chính mình tự liếc mắt đánh giá cái, phục hồi tinh thần, cười với Vân Đại: “ Ta có thói quen, vẽ thêm cành mai.”

      Chờ Khương Yên trở lại, Vân Đại chờ cho khô mực, đem bài thơ cùng nhành mai đẹp đẽ kia xem như trân bảo thu lại.

      đường trở về, Khương Yên mặt mày tươi cười : “ Muội cùng Minh công tử gì đó.”

      Vân Đại ngượng ngùng đem tờ giấy đưa cho đối phương xem.

      Khương Yên ngẩn người: “ Muội muốn cái này của .”

      Vân Đại thẹn thùng gật gật đầu.

      Khương Yên cười : “ Muội tiểu ngốc tử này, uổng phí tỷ vì muội tạo ra cơ hội tốt như vậy, phàm là người thông minh lộ ra chút ít mình ái mộ , tất nhiên từ chối, đến lúc đó mang muội theo cùng Giang Nam, đến lúc đó phải muội đoàn tụ với người nhà sao.”

      Nghe vậy khuôn mặt nhắn của Vân Đại tràn đầy bất an.

      “ Sao có thể dễ dàng như vậy.”

      Khương Yên : “ Muội chỉ biết sao có thể tốt như vậy, tỷ thấy muội vẫn là người quy củ, cái này được cái kia cũng thể.”

      Vân Đại vẫn là dáng vẻ thành thực kia, Khương Yên đành phải bất đắt dĩ cười cười.

      “ Muội quy củ như vậy, ở Diệp phủi sợ rằng rất khó được Gia thích.”

      Vân Đại nghe nhưng đáp lại, trong lòng nàng cũng biết đến bây giờ nàng đối với là tình cảm gì.

      Hai người vừa vào phủ, Thúy Thúy liền gấp gáp chờ kịp mà đem Vân Đại trở về Trĩ Thủy Uyển.

      Khương Yên thấy các nàng rời , trong mắt nhàn nhạt trào phúng, lại biết là nhằm vào ai.

      Nha hoàn Bích Liên : “ Nô tỳ thấy Vân di nương là người tính tình mềm mại, đối xử với người khác cũng tồi, chính là cái nha hoàn kia giương nanh múa vuốt, thực ưa nổi.”

      Khương Yên khêu mi : “ Trung thành với chủ tử thế nào lại làm người khác thích được, nàng ta đó là sợ ta ăn thịt di nương của nàng ta nha.”

      Bích Liên nghe vậy cũng dám thêm lời nào.

      Khương Yên cùng Vân Đại tách ra cũng trực tiếp về Thanh Hòa Uyển, ngược lại gặp Diệp Thanh Tuyển.

      Nàng làm bộ có lòng tốt với : “ Mấy ngày nay thiếp ở cùng chỗ với Vân muội muội, muội ấy làm thiếp thấy đau lòng.”

      Diệp Thanh Tuyển chưa , nàng ta lại : “ Muội ấy dường như bị cái gì dọa sợ, sau khi khỏi bệnh lại thích chuyện với khác, cũng thích ra ngoài, bộ dáng nhát gan sợ sệt, thiếp bất quá cùng muội ấy lớn tiếng hai câu, muội ấy sợ tới mức như hoa lên dính mưa.

      Muội ấy giờ ốm yếu như cành liễu, làm người khác thương tiếc, Gia thích muội ấy hà tất gì đem muội ấy hành hạ đến đáng thương như vậy.”

      Diệp Thanh Tuyển cũng lười ngước mắt lên nhìn nàng ta, giọng hơi lạnh : “ Ta biết nàng ấy có đáng thương hay , chỉ là nếu ngươi bên trong lén lút gây rối, ta lập tức đưa ngươi cho Vương gia.”

      Khương Yên phản phất bỗng nhiên bị người ta tát cho cái, ý cười cứng môi, sắc mặt nhìn được tốt.

      Nàng ta rời lâu, Diệp Thanh Tuyển liền gọi Thanh Phỉ tới, hỏi: “ Ngươi ngày ấy đánh lòng bàn tay của nàng có từng cẩn thận làm đầu nàng bị thương ?”

      Thanh Phỉ nghe vậy mờ mịt : “ Đánh lòng bàn tay có liên quan gì đến đầu!”

      Diệp Thanh Tuyển .

      bị thương ở đầu, chỉ đánh lòng bàn tay sao nàng lại bị dọa thành dáng vẻ như Khương Yên .

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 21:

      Edit: Pana

      Vân Đại đương nhiên có nhu nhược đáng thương như lời Khương Yên .

      Nàng chỉ có đáng thương, hôm nay được người trong lòng viết cho bài thơ càng giống được tiêm máu gà, nụ cười mặt khó kiềm chế nổi.

      Thúy Thúy cơ hồ đem khăn tay vò đến mức nhàu nát, hận Khương Yên giảo hoạt mặt cố ý lấy lòng Gia, mặt khác biết cố tình dùng cách gì làm cho di nương nhà mình mặt mày hớn hở vui mừng như vậy.

      Bây giờ Vân Đại cao hứng, Thúy Thúy biết gì mới tốt.

      Vân Đại sớm tắm rửa lên giường ngủ, giơ tờ giấy kia ra nhìn nụ cười vui mừng cũng chưa từng tắt.

      Nàng nhìn cành ngạo mai tinh tế nền tuyết trắng, trong lòng lặp lại vài câu thơ, đúng là thích ý vô cùng.

      Phía sau có tiếng bước chân đến gần.

      Lúc đầu Vân Đại còn tưởng là Thúy Thúy.

      Nhưng Thúy Thúy vào phòng nhưng ồn ào hỏi nàng làm gì có hơi kỳ quái, nàng ngước mắt liếc nhìn cái, nhìn người đứng trước mặt nàng suýt nữa hồn lìa khỏi xác.

      Ý cười mặt Vân Đại bị vẻ mặt kinh hoảng dần dần thay thế.

      Nàng chậm rì rì ngồi dậy, nhìn sắc mặt Diệp Thanh Tuyển, con ngươi theo bản năng lộ ra thần sắc e sợ.

      Diệp Thanh Tuyển liền thấy trán nàng viết hai chữ “ Sợ hãi.” to.

      biết được mình giáo huấn nàng, nàng tất nhiên giận mình thời gian.

      Nhưng biết, nàng bây giờ thấy giống như chuột nhìn thấy mèo, kém chút chưa run bần bật lên thôi.

      thực tế hai bàn tay bị đánh ngày ấy sợ đến mức run bần bật lên rồi, chỉ là xem như thấy, ngoan tâm hai phải cho nàng bị giáo huấn lần.

      “ Chàng chàng sao lại đến đây.”

      Vân Đại cẩn thận mà nhìn , hai tay đem dấu ra phía sau.

      Diệp Thanh Tuyển trầm mặt đánh giá nàng, lát : “ Lấy ra đây.”

      Khuôn mặt nhắn của Vân Đại hơi trắng bệch, chớp mắt chần chờ chút, cũng dám để lập lại lần hai, liền đem tờ giấy kia dâng lên.

      Diệp Thanh Tuyển duỗi tay nhận lấy tờ giấy, chỉ liếc mắt cái liền nhận ra đây là chữ viết của Minh Hòe Tự.

      sao nàng cao hứng như vậy.

      đối với nàng đủ khoan dung độ lượng.

      Trong tiệc tối hôm đó nàng tưởng thấy sao, nàng liếc mắt nhìn Minh Hòe Tự ít nhất ba lần, cũng so đo cùng nàng, nghĩ rằng bây giờ nàng sợ thành dáng vẻ này, lại vì nam nhân khác viết cho vài câu thơ mà cao hứng cười vui vẻ như vậy.

      vốn mang theo phần hảo tâm đến trấn an nàng.

      Bây giờ.

      “ Đây là cái gì?” rũ mắt hỏi.

      dối cũng tốt, cũng tốt, chỉ cần nàng cho lý do chính đáng, cũng so đo với nàng.

      Nhưng Vân Đại hiển nhiên biết tính tình , chỉ là ngập ngừng lúc lâu, bộ dáng chột dạ thể thốt ra lời nào.

      Diệp Thanh Tuyển trầm tĩnh nhìn khuôn mặt yếu ớt kia đem tờ giấy vò nát trong lòng bàn tay, đất rời đầy những vụn giấy .

      Vân Đại theo bản năng muốn che chở tờ giấy kia, chỉ là chờ nàng vội vàng chạy đến, tay cái gì cũng còn.

      Diệp Thanh Tuyển mắt lạnh liếc nàng : “ Nàng chẳng lẽ bốn chữ tuân thủ nữ tắc viết như thế nào?”

      Vân Đại chợt nghe được lời này, mặt có chút nóng lên.

      Nàng đối với Minh công tử cũng phải là tình nam nữ, nhưng nàng lại đối với vật mà nam tử đó tặng vui mừng hớn hở như vậy là đúng.

      Mà khi nàng ở cạnh Khương Yên ngày đó ràng nghe được phải như vậy.

      ràng chút cũng ngại thiếp thất của mình thích nam nhân khác, cũng rất vui lòng đem thị thiếp của mình chắp tay nhường cho người khác.

      hôm nay bỗng nhiên tới đây chất vấn hỏi tội nàng, nàng cũng dám biện bạch cho mình.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn lướt qua chân lộ ra ngoài chăn của nàng, có chút chấn động. những mảnh vụn còn lại theo khe hở những ngón tay rớt xuống, xoay người rời .

      Vân Đại cứng người đứng trong chốc lát, hậu tri bất giác đau lòng đem những mảnh giấy rơi đầy đất xếp lại với nhau.

      Thơ của Minh công tử viết về Hồ Thanh Thảo huyện Đề Long Dương biến thành đống mảnh , chỉ còn lại mảnh vẽ cành mai còn nguyên vẹn.

      Vân Đại chịu đựng chua xót trong lòng, đánh giá những mảnh mặt đất, trong lòng ảo não.

      “ Di nương chớ có hận Gia.” Nàng ta sợ Vân Đại thêm chuyện này mà sinh ra thành kiến với Gia, ngược lại đối với Vân Đại tốt.

      Vân Đại thấp giọng : “ Ta làm sao dám hận .”

      là chủ nhân Diệp gia, mặt dù nguyện ý biết vì lí do gì để thị thiếp mình theo những nam nhân khác, lại chỉ hà khắc mỗi mình nàng, chỉ cần cao hứng là được, nàng vốn thể đem vị trí của mình đánh đồng ngang hàng cùng những người khác.

      Thúy Thúy đánh giá vẻ mặt của nàng, thấp giọng : “Dù sao di nương cũng là chủ tử của nô tỳ, mạo muội ra những lời này mong di nương có thể suy nghĩ chu đáo hơn, kỳ lần trước di nương bị Gia giáo huấn nô tỳ đau lòng nhưng cũng có chút tán thành, tuổi di nương cũng lớn, nếu có nô tỳ bên cạnh còn biết bị ma quỷ quái mê hoặc đến nhường nào.”

      “ Di nương có từng nghĩ lại tại sao Gia hai phải phạt di nương , nếu Gia tức giận chỉ cần bán di nương, hoặc Gia phạt di nương quỳ cả đêm giống như trừng phạt Thanh Phỉ là được, nhưng Gia cố tình chỉ gọi người tới đánh lòng bàn tay của di nương.” Thúy Thúy .

      Vân Đại đáp lại.

      “ Nghĩ đến Gia đem di nương coi như tiểu hài tử hiểu chuyện mà giáo huấn, muốn di nương làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

      Thanh Thúy Thúy êm ái mà nhàng, trong lúc lơ đãng thầm vào lòng của Vân Đại.

      Cách trời sáng còn sớm, Diệp Thanh Tuyển tinh thần khấn khởi luyện xong bộ kiếm pháp, liền gọi nha hoàn lại châm trà cho .

      Nha hoàn kia vẫn đứng bên dư quang luôn dừng người , chính mắt đợi cầm ly trà lên mới yên lặng lui xuống.

      Diệp Thanh Tuyển chờ nha hoàn kia biến mất ở chỗ ngã rẽ, đem ly trà còn đầy đặt lại bàn.

      “Nha hoàn kia mấy ngày nay tiếp xúc cùng người nào?” thanh lãnh đạm của Diệp Thanh Tuyển hỏi.

      Thanh Y : “ Nha hoàn kia có gặp người thân cận bên cạnh tri phủ Mộ Châu Tưởng Bình Tri, dược vật này thuộc hạ có đưa cho đại phu xem qua, nó làm cho thân thể người uống phải suy yếu trong thời gian dài.”

      “ Tường Bình Tri kia là cháu trai của Khương quý phi, sợ là biết từ chỗ nào biết được cái gì đó, nên sinh long nghi ngờ muốn dò hỏi vài điều.”

      Diệp Thanh Tuyển hỏi: “ Dược này phải uống mấy ngày.”

      Thanh Y nghĩ nghĩ : “ Chừng năm đến sáu ngày.”

      Phân lượng đủ để giết con trâu.

      Qua vài ngày bỗng nhiên truyền đến tin tức Diệp Thanh Tuyển bị bệnh, mà bệnh này còn hề .

      Nghe là bị phong hàn, so với phong hàn dường như nghiêm trọng hơn, tóm lại từ xưa đến giờ chưa bị bệnh nặng lần nào, nay bệnh đến như núi lỡ, làm người trong phủ sợ hãi.

      Những phụ nhân xung quanh cũng bàn tán xôn xao: “ Ngươi nhìn xem người nghèo như chúng ta năm ba hôm bị bệnh vặt vãnh hồi sao nhiều lần sinh bệnh thành quen, người phú quý bệnh có lần cũng làm nên chuyện lớn nha.”

      Khương Yên nghe được tin tức này là lúc ở chung chỗ với Vân Đại .

      “ Tỷ a, nam nhân kỳ đều giống nhau, chỉ cần muội đối tốt với , liền cao hứng thõa mãn, đặc biệt là Gia nhà chúng ta, Gia cũng phải là loại người luyến tiếc nữ nhân, nếu hậu viện có người cầu gì, chỉ cần Gia cao hứng, chàng cũng vui vẻ đáp ứng.

      Muội nhân cơ hội lần này đem Gia hầu hạ đến cao hứng, sau đó đừng ở cùng Minh công tử, cho dù muội muốn trăng trời chàng cũng tình nguyện hái xuống cho muội.”

      Vân Đại nghiễm nhiên có ý nghĩ này, có chút lo lắng bất an : “ Muội lần trước bị bệnh, có thể hay là do muội lây bệnh cho Gia.”

      Cẩn thận ngẫm lại, buổi tối hôm đó tới chỗ của nàng, trở về liền lập tức ngã bệnh.

      Khương Yên : “ Đó phải là chuyện tốt sao.”

      Nàng như vậy Vân Đại càng thêm áy náy, đơn giản đến đề tài này nữa, ngay sau đó : “ Bây giờ hậu viện vì công bằng chúng ta là thiếp nên thay phiên đến hầu hạ chiếu cố Gia, nên làm như thế nào chính muội ngẫm lại .”

      Vân Đại có đồng ý với nàng ta.

      Chờ đến ngày Vân Đại đến thăm Diệp Thanh Tuyển, quả thực suy yếu nằm giường, sắc mặt có chút tái nhợt, có chút tinh thần giống như xưa.

      Vân Đại thấy hai mắt nhắm chặt, bộ dáng có chút đáng thương, trong đầu vẫn luôn nhớ đến bộ dáng hung hăng của bỗng nhiên tan biến còn.

      Nàng đem khăn vắt khô lau mặt cho , bỗng dưng bị cầm tay lại.

      Vân Đại thấy bỗng nhiên tỉnh lại, mở to mắt nhìn nàng, giống như mới vừa rồi chỉ là chợp mắt.

      “ Nàng tới đây làm gì.” Diệp Thanh Tuyển nhìn thấy nàng, lạnh lùng .

      Thanh Vân Đại tựa như muỗi kêu: “ Thiếp thân là thiếp thất của chàng, nên làm hết bổn phận mới đúng, buổi tối hôm đó ta lây bệnh cho chàng, chàng sinh bệnh hơn phân nửa cùng thiếp có quan hệ.”

      Diệp Thanh Tuyển đánh giá bộ dáng tự trách của nàng, trong lòng lại yên lặng bỏ thêm câu đúng là tiểu ngốc tử có mắt nhìn.

      Người khác nếu biết được bệnh này có thể lây bệnh cho mình, sợ là hận thể tránh xa, nàng lại ngược lại, chính mình chạy tới đây còn ôm sát người .

      “ Nàng hận ta nhiều việc như vậy, hôm nay ta ngã bệnh, mong nàng hạ thủ lưu tình.”

      như vậy, hiển nhiên cũng tính phủ nhận việc bị Vân Đại lây bệnh cho .

      Vân Đại có chút ngượng ngùng, vẫn cẩn thận lau mặt cho , thấy có cự tuyệt, lúc này mới nhàng thở ra.

      Đợi đến trưa, Diệp Thanh Tuyển liền khoác áo ngoài lên, hạ nhân sớm đem thuốc đến đặt bàn, thuốc hoàn toàn nguội lạnh, bưng thuốc đến cạnh cửa sổ định đem hắt ra ngoài, bỗng nhiên có người gọi lại.

      “ Chàng làm gì vậy.”

      Vân Đại vội đến bên cạnh , đem thân thể nhắn chen giữa cùng khe cửa sổ, tựa như nhìn thấu ý định của , còn biết tự lượng sức mà ngắn cản.

      “ Thuốc này dù như thế nào chàng cũng phải uống.”

      Con người Diệp Thanh Tuyển mị mị, rũ mắt đánh giá nàng: “ Nàng cái gì?”

      Lá gan nàng bao lớn dám quản chuyện của .

      Vân Đại lại có chút sợ hãi, suy nghĩ chút mới vừa rồi cam chịu là nàng lây bệnh cho , tóm lại nàng phải có trách nhiệm với .

      “ Nếu uống thuốc, sau này sợ lưu lại di chứng, đầu óc trở nên thông minh.” Vân Đại ôn tồn khuyên .

      Diệp Thanh Tuyển thầm nghĩ chỉ số thông minh của có giảm xuống mười lần, cũng còn thông minh hơn nàng.

      “ Chàng có phải hay sợ đắng nha.” Vân Đại nhịn được mà phỏng đoán.

      Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển lóe lóe .

      Vân Đại lại thử từ trong ngực lấy ra bao mức hoa quả trái cây đến.

      Diệp Thanh Tuyển cười lạnh tiếng, đem chén thuốc kia hơi cạn sạch.

      “ Sợ đắng nàng sợ đến rối loạn tâm thần .”

      đem thuốc hơi uống xong, sắc mặt cũng có chút u.

      Vân Đại đứng yên chỗ, cảm thấy giống như mình phát thêm bí mật của nha.

      Nguyên lai sợ đắng nha.

      “ Chủ tử, người của Tưởng phủ tới.”

      Diệp Thanh Tuyển xoay người sang chỗ khác, thấy Thanh Phỉ tiến vào truyền lời: “ Là quản trong phủ Tưởng đại nhân Tri phủ Mộ Châu.”

      Diệp Thanh Tuyển quét mắt liếc Vân Đại cái, liền rời khỏi phòng.

      Phòng khách người đến là nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, nam tử mặc kiện y phục bằng gấm màu nâu, trong tay cầm chút lễ vật chào hỏi.

      trong lòng nghĩ tới việc Tưởng Bình Tri phân phó, liền nhìn thấy gia chủ Diệp gia được Thanh Phỉ dìu ra tới.

      “ Công tử mang bệnh trong người, nô tài vốn nên đến quấy rầy, chỉ là lão gia có điều phân phó, đem chút lễ vật đưa đến, khi nào thân thể công tử tốt hơn, lão gia tự mình đến phái phỏng.” nam tử trung niên .

      Diệp Thanh Tuyển vội đứng dậy bái tạ, lại bị đưa tay ngăn lại: “ Công tử khách khí, nô tài bất quá chỉ là quản nho trong Tưởng phủ, chịu nổi đại lễ của công tử.”

      bắt lấy cổ tay Diệp Thanh Tuyển, gần như chớp mắt liền buông ra, dường như có đáp án, ở lại hàn nguyên vài câu, lúc này mới rời .

      Diệp Thanh Tuyển thấy rồi,lập tức thu liễm hơi thở gầy yếu quanh thân, nhưng vẫn có chút tái nhợt.

      Nha hoàn lập tức tới châm trà, đem ánh mắt dừng ở ngón tay được sơn tỉ mỉ của nàng ta, nhàng khen: “ Ngươi có đôi tay trời sinh cực kỳ đẹp.”

      Nha hoàn run run chút, chút nước trà trong ly bắn ra ngoài.

      “ Nô tỳ dám nhận.” Nha hoàn ngẩn đầu, nhan sắc cũng phải dạng tầm thường.

      Nàng ta đúng là nha hoàn được Tưởng Bình Tri phái tới dò la tin tức.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Ngươi tên là gì năm nay bao nhiêu tuổi.”

      Nha hoàn rụt rè : “ Nô tỳ kêu Mai Nhiễm, năm nay mười bảy tuổi.”

      Diệp Thanh Tuyển cười cười: “ Ngươi nhìn cũng thanh tú lại hiểu lễ nghĩa, làm nha hoàn có chút đáng tiếc.”

      Gương mặt Mai Nhiễm ửng đỏ, nghĩ đến đối phương coi trọng vẻ bề ngoài của nàng ta.

      ám chỉ cách ràng như vậy.

      Mai Nhiễm đem chung trà dâng lên, giả vờ cẩn thận đụng phải ngón tay của đối phương.

      Thanh Phỉ bỗng nhiên ho tiếng, Mai Nhiễm bỗng dưng rút tay lại, thẹn thùng chạy ra ngoài.

      Diệp Thanh Tuyển ngước mắt nhìn về phía Thanh Phỉ.

      Thanh Phỉ : “ Gia mới vừa rồi có uống thuốc, bên trong có thuốc an thần, Gia nên lập tức tự mình về nằm nghỉ, nếu chần chừ thêm lúc nữa lại phiền người khác nâng về.”

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Gia tự cảm thấy: ta giỏi nhẫn nhịn, gặp người khác chắc tức đến phun ra máu k biết bao lần.haha
      Pana thích bài này.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 22:

      Edit: Pana

      Diệp Thanh Tuyển bệnh là giả, nhưng thuốc uống là .

      Đại phu xem bệnh cho , nhìn ra mắc bệnh gì, chỉ thân thể suy yếu, bốc cho ít thuốc, hơn phân nửa là thuốc an thần.

      Thuốc này ngày cũng có uống, cố tình cái bạch nhãn lang kia lại đến như vậy liền ngửa đầu uống cạn chén thuốc.

      sau khi vào phòng liền có cảm giác vô cùng buồn ngủ,bên tai lại mơ hồ nghe thấy thâm kiều của Vân Đại.

      “ Ta cho chàng chết nè, chết nè....”

      Diệp Thanh Tuyển trước khi mất ý thức nghĩ đến lần trước nàng suy yếu trong vòng tay , khó tránh khỏi cảm thấy nàng đây là muốn lấy việc công trả thù riêng.

      Trong lòng nàng lòng nhớ nhung Minh Hòe Tự, lại còn ham mê thân thể , người lớn, nhưng là tiểu quỷ hoa tâm.

      Cũng biết ngủ được bao lâu, dược tính trong người Diệp Thanh Tuyển tan ít nhiều.

      Có người uyển chuyển nhàng tới trước giường, xoa xoa trán , tựa như thử độ ấm.

      Diệp Thanh Tuyển hô hấp vững vàng.

      Chỉ là ngay sau đó, có vật ấm áp mềm mại dán lên làn da .

      Tiểu ngốc tử thế nhưng ôm cổ hôn cái.

      Sau đó, nàng còn cởi quần áo của , đôi môi kia đường hôn xuống.....

      Diệp Thanh Tuyển mày nhíu lại, dùng hết sức lực miễn cưỡng mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy có người đè lên người .

      Diệp Thanh Tuyển hừ lạnh tiếng, nàng kia lại cười duyên cái, cố tình đem bộ ngực mềm mại đè lên người .

      “ Đêm nay để Mai Nhiễm được hầu hạ Gia...”

      Sắc mặt Diệp Thanh Tuyển cơ hồ chớp mắt liền thanh tỉnh.

      Mai Nhiễm kéo vạt áo mình xuống, cơ hồ lộ ra cái yếm bên trong, bỗng dưng bị người bóp lấy cổ.

      Đáy mắt Diệp Thanh Tuyển lệ khí đen kịt, nghĩ đến hành động vừa rồi của nàng ta, càng thêm giận dữ.

      Mai Nhiễm trợn trắng mắt, trong cổ phát ra được thanh nào, sau đó cả người bị ném xuống giường.

      Thanh Phỉ được chủ tử gọi đến, nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển ngồi giường, người quần áo chỉnh tề, đỉnh đầu giống như có đám mây màu đen, sắc mặt tối tăm cực hạn.

      Thanh Phỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dám hỏi cái gì, chỉ rũ mắt đem Mai Nhiễm nằm mặt đất kéo xuống.

      Diệp Thanh Tuyển bình tĩnh lát, vẻ mặt trầm đến cạnh bàn rót chén trà, chỉ là nước trà đến bên môi, liền nhìn thấy đôi chân đằng sau bình phong.

      giơ tay đem chén trà hướng phía sau bình phong ném tới.

      “A...” tiểu nương hoảng sợ, nhút nhát sợ sệt từ bình phong lộ ra khuôn mặt nhắn.

      Nàng dùng loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Diệp Thanh Tuyển.

      “ Nàng vẫn luôn ở đó?” Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng.

      Vân Đại thấp giọng : “ Mai Nhiễm nàng phải làm ít việc chàng thích, Thanh Phỉ cũng đồng ý.... thiếp có chút tò mò, muốn nhìn thử chàng thích cái gì, muốn học hỏi chút...”

      Diệp Thanh Tuyển cười: “ Vậy tại nàng có biết ta thích cái gì ?”

      Gò má Vân Đại đỏ ửng, cũng biết là nghĩ đến cái gì, nàng ngượng ngùng nhìn ngờ lại hỏi nàng như vậy.

      Diệp Thanh Tuyển chịu đựng bụng tức giận gọi Thanh Y tới: “ Lôi Thanh Phỉ đến đây.”

      Thanh Y : “ Thanh Phỉ chạy rồi.”

      Lúc nàng chạy , Thanh Y liền đoán được nàng ta lại làm việc gì đó ngỗ nghịch với chủ tử rồi.

      Diệp Thanh Tuyển hỏi nàng ta chạy đâu, chỉ cho Thanh Y lui xuống,sai người chuẩn bị nước cho tắm rửa.

      Diệp Thanh Tuyển từ trong hồ tắm ra, nha hoàn tiến vào hầu hạ mặc quần áo, nhìn thấy ngón tay được sơn màu hồng bóng loáng của nha hoàn kia, trong lòng càng thêm trầm.

      lãnh đạm hỏi: “ Vân di nương đâu?”

      Nha hoàn lập tức hiểu : “ Nô tỳ gọi Vân di nương đến hầu hạ Gia.”

      Nàng ta xong thấy ngầm đồng ý, lúc này mới lặng lẽ lui xuống.

      Vân Đại bị nha hoàn gọi vào, trong lòng có chút oán thầm.

      Nàng vào tịnh thất, trong tay bưng cái khay, tiếnvào liền cúi thấp đầu dám nhìn loạn, sợ mình thấy cái gì nên thấy.

      Diệp Thanh Tuyển : “ Đem quần áo đến đây.”

      Vân Đại nghe vậy, lúc này mới từ từ qua.

      Diệp Thanh Tuyển tâm tình tốt, cũng định khó xử nàng, vốn định bảo nàng buông khay xuống rồi ra ngoài, vậy mà nàng đến thềm ao liền bùm cái rơi xuống nước, mặt kịp phòng bị văng đầy bọt nước.

      Diệp Thanh Tuyển vuốt những bọt nước mặt, mắt lạnh nhìn Vân Đại chìm trong hồ nước, cau mày đem nàng kéo lên.

      Vân Đại run run ôm lấy , khuôn mặt nhắn trắng bệch.

      Nàng bị đuối nước lần,cũng từng trãi qua cảm giác hít thở thông.

      Cái cảm giác sợ hãi vẫn luôn ở đáy lòng nàng, nên nàng đối với nước vẫn luôn e sợ.

      Nàng có chút sức lực, thiếu chút nữa đem Diệp Thanh Tuyển mệt đến mức thở nổi.

      Diệp Thanh Tuyển kéo kéo khóe môi : “ Mệt chết ta, chúng ta cùng nhau xuống hoàng tuyền thôi.”

      Vân Đại bị dọa đến choáng váng, nằm ở đầu vai há miệng thở hổn hển.

      mặt biết bao là nước, thanh có chút ngẹn ngào.

      “ Thiếp sợ...”

      Nàng đem ôm chặt muốn chết, đầu ngón tay đều hơi có chút trắng bệch, hai người trừ bỏ lớp vải mỏng manh người Vân Đại, da thịt cơ hồ dán chặt vào nhau.

      cần nàng , cũng có thể cảm nhận được trái tim trong ngực nàng nhảy có bao nhiêu lợi hại.

      Diệp Thanh Tuyển đem nàng đẩy đến bên cạnh ao, nới lỏng khoảng cách với nàng, hề né tránh mà nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng.

      Tiểu nương ngồi dưới đất đầu tóc ướt nhẹp nước sàn nhà, mắt hạnh cũng rơi xuống vài giọt nước hòa lẫn bọt nước mặt nàng, bộ dáng mềm mại mặc người khinh bạc, người nàng y phục ướt đẫm dính chặt da, lập tức lộ ra hai luồng mềm mại.

      khẽ dịch ánh mắt, sắc mặt ràng càng lạnh hơn lúc nãy rất nhiều.

      ra ngoài.”

      Trong đầu Vân Đại ong ong, cũng biết mình lại chọc giận , liền chịu đựng sợ hãi dưới đáy lòng ra ngoài.

      Diệp Thanh Tuyển dựa vào bên cạnh ao, hai mắt nhắm lại, những hình ảnh vừa rồi khống chế được lại xuất .

      Tiểu nương thành thực quy cũ, so với màng vừa rồi quá tương phản...

      Diệp Thanh Tuyển hơi nhíu mày, phát giác quả thực cấm dục lâu lắm rồi.

      lát sau, màu nước trong ao có chút đục.

      Diệp Thanh Tuyển lên bờ mặc y phục, ra ngoài.

      Chỉ là lúc đến cạnh cửa, bước chân bỗng nhiên khự lại.

      Trong góc có vật cuộn thành đống phía dưới đọng lại vũng nước phải Vân Đại là ai?

      Vân Đại thấy phát ra mình, cực kỳ khó xử : “ người thiếp đều ướt, ra ngoài sợ bị người khác nhìn thấy, chàng có thể kêu nha hoàn mang cho thiếp bộ y phục khác ...”

      Diệp Thanh Tuyển ngây ra chút, đột nhiên hỏi nàng: “ Nàng mới vừa rồi vẫn luôn ở đó?”

      Vân Đại gật gật đầu, nghĩ đến vừa mới nghe được thanh quái dị trong ao vội lắc đầu.

      “ Bất quá thiếp cái gì cũng chưa nghe thấy.”

      Tuy rằng nàng biết làm gì, nhưng khó thấy được bộ dang lén lút của , nàng cũng dám vạch trần.

      Gân xanh bên thái dương của Diệp Thanh Tuyển bỗng dưng nhảy lên hai cái.

      Thực tốt....

      Nàng cái gì cũng đều nghe được....

      Vân Đại chiếu cố Gia ngày, Gia tự nhiên cũng thấu hiểu lòng người, làm cả thể xác lẫn tâm hồn của đối phương tra tấn lúc, mới cảm thấy mỹ mãn đưa người trở về Trĩ Thủy Uyển.

      Sau khi nàng , Diệp Thanh Tuyển cố ý gọi Diệp Xương Vinh tới dặn dò tiếng, bảo đối phương trong danh sách thị thiếp hầu bệnh đem tên Vân Đại gạch bỏ.

      tạm thời muốn nhìn thấy nàng.

      Cách ngày, Minh Hòe Tự nghe sinh bệnh, tiền cố ý đến thăm.

      Diệp Thanh Tuyển nằm ở ghế, vẻ mặt đạm mạc.

      “ Đệ phải sắp tới liền rời khỏi Mộ Châu sao, huynh bị bệnh chưa khỏi sợ đến lúc đó đến tiễn đệ được.” Diệp Thanh Tuyển .

      Minh Hòe Tự liếc mắt đánh giá cái, quan tâm : “ Huynh vẫn chưa đỡ hơn sao?”

      Diệp Thanh Tuyển hơi hơi gật đầu.

      Minh Hòe Tự ở lại hàn nguyên với lúc lâu, bỗng nhiên nhắc đến chuyện.

      “ Trước khi rời khỏi Mộ Châu, đệ vẫn luôn sưu tầm ít những tiểu khúc, đệ nghe trong phủ có Khương di nương am hiểu về nhạc lí.”

      Diệp Thanh Tuyển : “ Nàng quả thực tinh thông về nhạc lí, trong thư phòng của ta cũng có mấy quyến giống vậy, nếu đệ ngại tới ở trong phủ ta vài ngày, sửa sang lại tiểu khúc cho tốt, rồi lại khởi hành cũng muộn.”

      Trong lòng Minh Hòe Tự kinh hỉ, liền cảm ơn với Diệp Thanh Tuyển, lúc này mới ở lại.

      Hôm đó Minh Hòe Tự liền hẹn Khương Yên ở thư phòng.

      Khi Khương Yên , bên người còn mang theo Vân Đại.

      Chỉ là nàng ta cũng Vân Đại biết, chờ Vân Đại nhìn thấy Minh Hòe Tự, ngay cả cái chuẩn bị tâm lý nàng đều có chuẩn bị.

      Minh Hòe Tự nhìn thấy Vân Đại, liền cùng nàng hơi mỉm cười.

      Vân Đại thẹn thùng gật đầu xem như chào hỏi , liền ở bên cạnh Khương Yên, càng dám vượt qua lễ nghi nửa phần.

      Ba người vây quanh cái bàn, Vân Đại giúp mài mực, thấy hai người thảo luận cái gì đó, nàng càng thêm hiểu....

      Vân Đại nhìn hai người bọn họ, lại cảm thấy người hai người bọn họ có loại cảm giác vừa tự nhiên lại hợp ý cách kỳ lạ.

      Sau khi trở về, Khương Yên có chút có tinh thần.

      Nàng đưa Vân Đại về Trĩ Thủy Uyển, đột nhiên hỏi: “ Vân Đại, muội muốn Giang Nam sao?”

      Vân Đại thành gật đầu: “ Muội nhớ thẩm thẩm cùng đường tỷ ở đó.”

      Khương Yên cười : “ Muội muốn tốt rồi.”

      Vân Đại có chút khó hiểu.

      Khương Yên lại : “ Chỉ cần muội nghĩ đến, trong lòng có vướn bận.”

      Nàng để lại câu khó hiểu, liền mang theo nha hoàn rời .

      Buổi tối hôm nay bên ngoài gió to mưa lớn.

      Minh Hòe Tự ở trong phòng có chút yên, uống chút rượu để dễ ngủ, nhưng lại ngủ được.

      gọi gã sai vặt tới, hỏi: “ Ta ngày mai muốn hướng Gia chủ Diệp phủ cầu người, ngươi cảm thấy như thế có đường đột hay ?”

      Gã sai vặt cực kỳ kinh ngạc: “ Công tử là người gần nữ sắc, sao lại đột nhiên coi trọng nữ tử trong hậu viện của người khác?”

      Bên tai Minh Hòe Tự ửng đỏ, nhìn vào bóng đêm thở dài cái.

      Ban đêm mưa gió, có ánh trăng, cánh tay duỗi thẳng cũng thấy được năm ngón tay.

      Cả đêm khí có chút trầm áp lực.

      Chờ đến sáng sớm ngày thứ hai, trời xanh mây trắng, cảnh xuân tươi đẹp.

      Minh Hòe Tự có chút đâu đầu mà tỉnh lại, nhớ đến hình ảnh đêm qua, mày dần dần nhíu chặt.

      quay đầu nhìn về phía bên cạnh, ở gối phát chiếc khuyên tai hình chim tu hú.

      Sắc mặt Minh Hòe Tự có chút bất an.

      Minh Hòe Tự vẫn cùng Khương Yên soạn thảo nhạc lí, lập tức bỏ qua Vân Đại, càng chủ động với nàng nửa câu.

      Vân Đại hiển nhiên thấy được thái độ lãnh đạm của , trong lòng cũng biết mình làm sai cái gì, liền càng thêm cẩn thận.

      Hết sức làm xong, Mình Hòe Tự cảm tạ : “ Làm phiền hai vị di nương, sau này dám quấy rầy đến hai vị nữa.”

      Khương Yên : “ Chúc công tử tiền đồ như gấm.”

      Minh Hòe Tự hơi hơi gật đầu, , ánh mắt dừng lại người Vân Đại.

      Vân Đại muốn gì đó, liền lãnh đạm xoay người rời .

      “ Muội hôm nay có chỗ nào làm tốt....” Vân Đại trong lòng khó tránh khỏi buồn bực.

      Khương Yên quét mắt liếc nàng cái, vẫn gì.

      Buổi tối, Minh Hòe Tự liền quyết ý gặp Diệp Thanh Tuyển để từ biệt.

      Diệp Thanh Tuyển biết được phải rời khỏi đây, chính mình còn bệnh, nhưng vẫn gọi người mang đến bầu rượu cùng uống cạn mới thôi.

      Minh Hòe Tự trầm mặc, vẫn luôn lẳng lặng uống rượu, chờ đến lúc ngà ngà say, bỗng nhiên mở miệng : “ Diệp huynh, đệ có thể muốn người bên cạnh huynh ?”

      Diệp Thanh Tuyển liếc cái, làm như thèm để ý : “ Có thể được đệ xem trọng, cũng là phúc khí của nàng.”

      Diệp Thanh Tuyển xoay xoay chén rượu cười: “ Là người nào, đệ cứ thẳng.”

      mặt Minh Hòe Tự xẹt qua tia thẹn thùng, ôn nhu ra tên đối phương.

      “ Đệ muốn mang Vân Đại nương cùng Giang Nam.”

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Haha. Vị di nương khương uyên này có ý gì nhỉ?
      Pana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :