1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Công lược nhạc sư thanh lâu những năm ấy - Thả Mặc (30/54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Tác giả: Thả Mặc
      Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Gương vỡ lại lành, Thanh mai trúc mã
      Độ dài: 50 chương
      Nguồn convert: https://wikidich.com/truyen/cong-luoc-thanh-lau-nhac-su-nhung-cai-do-XRVyn1S4CE7h8dW9
      Editor + Beta: Iris N

      Văn án:

      Lúc còn làm nhạc sư ở thanh lâu, rất chi là lạnh lùng kiêu ngạo.

      Hoa Quan: Theo đuổi người bảy năm, người cưới ta mà, ta sống khổ quá rồi, muốn leo lên cành cao, rồi ta chúc tết cho người mà orz

      Bị từ chối.

      Sau khi từ bỏ rồi xa cách sáu năm.

      hiểu làm sao lại trở thành Thái Thường Tự thiếu khanh, cũng trở nên phô trương hẳn.

      : phải vẫn bám dai như đỉa thích ta à? Cành cao này giờ leo hay leo đây?

      Hoa Quan: Ta phải, ta có, ta biết, ngươi đừng linh tinh QAQ

      Đây là câu chuyện về việc bỏ lỡ tốt rồi hối hận đến xanh cả ruột, sau đó dùng cả đời để bù đắp, thương ấy.

      Để thành toàn cho mong muốn của nam chính, tác giả: Cho ngươi này! Cho ngươi chết này!

      Lưu ý: HE, hài hước, ngọt sủng từng bước , song khiết (cả 2 cùng sạch).

      Gỡ mìn:

      Tác giả là loại mong manh dễ vỡ, còn hay bực tức. Tư tưởng hoàn mỹ, thích mời vòng đường khác. Kết cấu truyện định sẵn, thích mời vòng đường khác.

      Khi còn nữ chính lang thang, lưu lạc, sau này được văn học đại gia nhắt về, bồi dưỡng nên khí chất khuê tú. Lúc nam chính là nhạc sư ở thanh lâu, sau này trở thành thiếu khanh ở Thái Thường Tự.

      Tag: Gương vỡ lại lành, thanh mai trúc mã, ngọt.

      Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Hoa Quan, Cảnh Huyền ┃ Nhân vật phụ: đống người ┃ Khác: Nữ truy nam, ngọt sủng, HE, thanh mai trúc mã


      Editor xin review tẹo:

      Đây là câu chuyện được viết theo ngôi thứ nhất, hồi ức và thực đan xen với nhau. Bởi sử dụng ngôi thứ nhất, truyện theo hướng miêu tả nội tâm. Bạn nào đọc nhiều ngôn tình rồi đoán ra ngay, khi dùng ngôi thứ nhất lúc viết ngược rất đau, truyện này cũng thế. Nữ chính lúc lưu lạc đầu đường, phải ăn xin, thích nhạc sư ở thanh lâu (nam chính), theo đuổi bảy năm ròng, bảy năm này nam chính cũng có quan tâm đến nữ chính nhưng lại thể ràng, làm nữ chính nghĩ nam chính thích mình. Sau này do có biến cố xảy ra, nữ chính được văn học đại gia "nhặt về", dạy đọc sách viết chữ, cầm kỳ thi họa. Sáu năm sau, nữ chính vâng lệnh sư phụ quay lại chốn cũ dạy học, tình cờ gặp lại nam chính giờ là quan lớn của triều đình. Đây là lúc câu chuyện bắt đầu. Truyện được tác giả đánh tag "ngọt sủng" nhưng mà theo ý kiến chủ quan của mình, nó tương đối ngược, phải ngược kiểu khóc lóc chết sống lại, mà là kiểu ngược từ từ dần dần chầm chậm, chẳng biết miêu tả ra sau, đại loại là kiểu dao cùn cắt thịt đó, đoạn sủng vẫn thấy ngược, chắc tại cái ngôi thứ nhất. Giọng văn hài hước nhàng, nữ chính đơn thuần, phải kiểu Lâm muội muội suốt ngày khóc than nên có cảm giác quá khó tiếp nhận. Vốn là trước ngược nữ, sau ngược nam nhưng mà bởi để ngôi thứ nhất nên là cảm giác ngược nữ nhiều hơn ít.

      Túm lại, để bảo đây là chuyện xuất sắc phải xuất sắc lắm, có lẽ là tác giả cũng có nhiều kinh nghiệm viết, nhưng mà kiểu truyện thích hợp cho ngày mưa buồn buồn, muốn đọc truyện buồn buồn, đơn giản vậy thôi. Mình đọc lắm truyện sủng quá, thành ra bị chán, nhưng nếu đọc truyện ngược dạng xuất sắc mình chịu được, với mình truyện thế này là ổn rồi. Hành văn trôi chảy, dễ chịu dù nhiều chỗ chưa khai thác hết, bản thân mình cho 4/5 điểm.

      Đầu tiên cứ đặt gạch ở đây trước vì thực ra mình chưa nghĩ ra để xưng hô thế nào ^_^ Truyện cổ đại nhưng căn bản nặng tính lịch sử (hoàn toàn khác gu bình thường của mình luôn), giống như triều đại tác giả tự đặt ra nên là ngôn ngữ thi thoảng mang hơi hướng đại tẹo (cách dùng từ giống kiểu Hoa tư dẫn đó). Vậy nên mình chưa biết để xưng hô thế nào cho hợp lý.

      câu hỏi cho các chị em là mình nên để "Công lược" hay đánh hẳn "Cưa đổ" luôn cho nó thuần Việt. Công lược có nghĩa là tấn công, chiếm đóng, kiểu như tấn công thành trì vậy đó. "Cưa đổ" căn bản đủ nghĩa này nhưng mà nó thuần Việt, dễ hiểu hơn. thương.
      Last edited: 14/10/20

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 1: Cái điệu bộ lúc đánh đàn thổi sáo của chàng mẹ nó chẳng khác gì người trời

      Mỗi buổi tối cơm nước xong xuôi, tôi lại dành hết tâm trí, ngồi xổm trước Trúc Xá [1] đếm sao trời, đây là tật xấu để lại từ cái hồi tôi còn lưu lạc đầu đường ở Vân An.

      [1] Trúc Xá có thể hiểu là nhà bằng trúc, ở đây là nhà trúc nhưng cũng là tên riêng (nhắc đến ở chương sau) nên mình để nguyên.

      Khi ấy, hằng ngày tôi nếu phải xin ăn ăn, phải ngủ tìm chỗ ngủ, đói đến mức ngủ nổi nằm đếm sao mấy ngày liền, sao ở Vân An nhiều đến mức đếm nổi, cứ đếm lúc là ngủ được rồi.

      Tôi được Dung Thanh Dã tiên sinh, học giả lớn về văn học của thời đại này đưa từ Vân An về Liễu Châu. Cho đến giờ, tôi sống ở Liễu Châu sáu năm mà vẫn chưa quen được với sao bên này.

      Có đôi lúc tôi nghĩ cái tật mất ngủ của tôi cho cùng là bởi chưa quen sao hay vẫn cứ là bởi chưa quen được việc có người kia.

      nhàng thở dài, tôi cảm thấy tôi ngồi xổm lâu lắm rồi, chân bắt đầu tê cứng, muốn đứng dậy. Tôi mở miệng gọi câu "A Sanh". ấy vẫn thường bê chiếc ghế ra ngồi bên cạnh, đếm sao với tôi. Gọi xong, tôi mới chợt nhớ ra từ mấy hôm trước ấy rời Liễu Châu, về phía hoàng thành phồn hoa.

      Nghĩ đến đây, tôi lại ngồi xổm tiếp, quyết định lại cho mình non nửa canh giờ để nhớ nhung và phiền muộn lát nữa.

      Có lẽ là bởi nơi gần hoàng thành nhất chính là Vân An, nơi tôi sống mười bảy năm. Suốt mười bảy năm ấy, tôi có tận bảy năm thích người kia.

      Năm mười tuổi, ở Vân An, tôi gặp được chàng, năm mười bảy tuổi rời khỏi chàng Liễu Châu, từ đó xa cách sáu năm. giờ tôi hai mươi ba tuổi rồi.

      Chàng là nhạc sư ở thanh lâu. Chàng trắng trẻo đẹp đẽ, dáng người mảnh khảnh dong dỏng cao, ngón tay dài tinh tế. Đây là những đặc điểm mà tôi còn nhớ nhất về chàng sau sáu năm xa cách. Nghĩ kỹ lại, chỉ cần ba đặc điểm này thôi cũng đủ để miêu tả toàn bộ về chàng.

      Có thể thấy sau sáu năm xa cách, tôi vẫn chưa quên được chàng. Thậm chí ngoại trừ những bộ phận tôi muốn ngắm mà chưa ngắm được ra, tôi vẫn còn nhớ tất cả mọi thứ về chàng.

      Cả thanh lâu ai cũng biết chuyện tôi ái mộ nhạc sư ở thanh lâu nhưng ái dám tranh với tôi, phải bởi tôi quá ghê gớm, cũng phải bởi chàng xuất chúng mà bởi vì tranh giành đàn ông với cái loại như tôi chính là bôi nhọ thanh danh của những ca kỹ diễn xướng nổi tiếng Vân An như bọn họ.

      Nữ tử phong trần hai chữ thanh danh với tôi, khi ấy tôi còn là đứa ăn mày nên cảm thấy rất có lý. Cũng may từ trước đến nay bọn họ chưa tranh giành với tôi bao giờ, khiến tôi vẫn luôn có cảm giác cận thủy lâu đài [2], cũng luôn cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.

      [2] Thành ngữ xuất phát từ câu thơ "Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt", có nghĩa là lầu xây gần bờ nước được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần được ưu tiên.

      Sau này tôi coi suy nghĩ khi ấy thuộc về "Mười loại ảo giác lớn của đời người" [3].

      [3] Cụm từ phổ biến năm 2013 ở TQ, mười loại ảo giác có mấy phiên bản khác nhau, ví dụ như điện thoại rung; có người gõ cửa; ấy thích tôi; sau những ngày làm việc, bạn có thể thư giãn; cổ phiếu tăng; ăn ít hơn bị béo; lương đủ dùng; những khuyến mại bị bỏ lỡ quay trở lại; thẻ giảm giá ở cửa hàng này có thể dùng ở cửa hàng khác; cha mẹ còn trẻ...

      Trong mười loại ảo giác lớn của đời người còn có ảo giác đó là tôi vẫn luôn cho rằng độ khó trong việc công lược chàng lúc thấp lúc cao. Điều đó khiến cho tôi theo đuổi chàng bảy năm trời mới hiểu ra rằng người ta thích tôi, có gì là lúc thấp lúc cao cả, chỉ có cao thôi.

      Lúc thực nhận ra điều này, nội tâm của tôi hề suy sụp mà ngược lại còn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ thậm chí còn từng cân nhắc xem có nên để lại cho chàng tờ giấy ghi mấy câu đại loại như "Hết thảy giữ gìn, sau này còn gặp lại" (Nguyên văn: Các tự trân trọng, hậu hội hữu kỳ) hay .

      Nhưng ngay sau khi tôi tiêu sạch số tiền dành dụm của mình là năm đồng tiền để mua giấy bút xong, tôi mới phát ra căn bản tôi biết viết hai chữ "trọng" trong "trân trọng" và "kỳ" trong "hữu kỳ". Tôi thở dài rồi cảm thấy bản thân vẫn nên tự bôi tro trát trấu lên mặt mình hơn.

      Nếu tôi còn có cơ hội gặp được chàng, nhất định phải vênh mặt lên mà khoe khoang với chàng chút rằng giờ tôi viết chữ đẹp lắm rồi.

      Lúc A Sanh còn ở đây, hằng năm, mỗi khi tới ngày thất tịch, tôi cũng đều với ấy câu như thế này: Năm nay là năm thứ bao nhiêu đó kể từ ngày rời xa ta, tôi hoàn toàn quên được ta rồi.

      Lần nào cũng thế, sau khi tôi xong, A Sanh thể nào cũng vừa gặm ngô vừa lắc lắc đầu: Năm nay là năm thứ bao nhiêu đó kể từ ngày rời xa ta, rốt cuộc chị vẫn chưa hoàn toàn quên được ta.

      A Sanh tiểu muội muội khi nào tôi có thể còn nghĩ đến chàng vào ngày thất tịch nữa mới gọi là hoàn toàn quên được chàng.

      ấy rất có lý, nhưng thực ra chỉ có mình ngày thất tịch tôi mới nghĩ đến chàng. Cho tới tận bây giờ, chàng vẫn xuất mọi lúc mọi nơi trong cuộc sống của tôi.

      giờ tôi nhìn những vì sao bầu trời cũng nghĩ tới điệu bộ của chàng lúc gảy đàn năm đó, những ngôi sao cũng bị tôi gò ép để trở thành hình dáng của chàng, nhìn lúc lại thất thần.

      Bầu trời đầy sao bỗng như chuyển động, kéo tôi trở lại rất nhiều rất nhiều năm về trước, bên tai tôi dần truyền lại tiếng reo hò cổ vũ của những khách làng chơi trẻ tuổi có tiền ở Giải Ngữ Lâu...

      cho cùng sao tôi lại thích chàng nhỉ?

      Tôi chỉ nghĩ rằng điệu bộ đánh đàn thổi sáo của chàng mẹ nó chẳng khác gì người trời.

      Chàng lớn hơn tôi hai tuổi, chàng theo sư phụ của mình ngồi sau bức màn bên đài, tấu nhạc cho nương đài nhảy múa.

      Tôi có thâm niên trà trộn vào đủ loại Tần lâu Sở quán nhiều năm rồi nhưng đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu bé còn đẹp hơn cả hoa khôi nhảy múa kia. Chàng mặc bộ áo trơn vừa người, mặt mày thanh tú, nhìn chằm chằm vào dây đàn trước mặt cách cực kỳ nghiêm túc, sợ đánh sai.

      Còn tôi quỳ bò dưới đài, mồm miệng nhồm nhoàm ăn điểm tâm người khác bỏ thừa, ngước lên nhìn chàng đầy vẻ chờ mong.

      "Hay lắm!" Tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên khắp phòng làm tôi giật mình làm rơi miếng bánh mới nhặt được từ dưới đất lên, đồng thời cũng khiến tôi bừng tỉnh, vội vàng lần mò tìm lại miếng bánh mứt táo vừa đánh rơi.

      Tôi nhìn thấy cậu ấm giàu có đến chảy cả mỡ ngồi phía trước mình hề do dự, vứt tá ngân phiếu ra, gần như nện lên mặt tú bà, "Người khiêu vũ kia, gia bao!"

      Khi đó tôi mới mười tuổi, đương độ tuổi nhanh nhẹn ham học hỏi.

      Tôi hề do dự, móc cả hai cái màn thầu nguội ngắt trong túi ra - đó còn là đồ ăn năm ngày tiếp theo của tôi. Tôi gần như quỳ gối trước mặt tú bà, vội vàng , "Người đánh đàn bên cạnh kia, tôi cũng bao."

      Kể từ khi cần phải tranh đồ ăn với chó nữa, đó là lần thứ hai tôi bị đánh cho trận thừa sống thiếu chết.

      bao được thôi, bọn họ còn định trả hai cái màn thầu nguội ngắt lại cho tôi.

      Tuổi còn như thế mà vì người đàn ông, tôi làm cho bản thân mình phải tán gia bại sản. Tôi ngồi trong miếu Hoa Thần gió lùa mưa dột thở vắn than dài. Người bạn ăn xin của tôi, Tiểu Xuân Yến, vừa dùng quả trứng gà mà chẳng biết cậu ta trộm được từ chỗ nào tới để lăn lên vết bầm cho tôi vừa cười nhạo tôi là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

      Tiểu Xuân Yến là thằng bé rắn chắc. Tại sao lại cậu ta rắn chắc à? Đó là bởi trong đám ăn xin chúng tôi, cậu ta mạnh mẽ, cường tráng hơn hẳn bình thường. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu bé với vóc dáng như thế lại cũng đứa ăn xin.

      Vậy nên sau này lúc tôi biết được thân phận thực của cậu ta, thực ra tôi cũng chẳng cảm thấy lạ.

      Thân hình của cậu ta còn khá hơn ông toan tú tài [4] sống bằng nghề kể chuyện ở dưới gầm kia biết bao nhiêu lần.

      [4] "Toan tú tài" được lấy từ "toan Nho", ý mỉa mai những nhà Nho nghèo rớt mùng tơi, cổ hủ, lại "thích lời cay đắng". Trong truyện này thư sinh này luôn được gọi là "toan tú tài" nên mình để nguyên.

      Tuy toan tú tài mà tôi biết là thư sinh nghèo khó khổ sở nhưng lúc nào cũng có tốt bụng là Mẫn Mẫn tiếp tế cho ta. Mẫn Mẫn nương thường tặng cho ta ít trứng gà để tẩm bổ.

      Ban đầu, tôi cho rằng Mẫn Mẫn nương tặng trứng gà là để thưởng cho toan tú tài bởi ta kể chuyện rất hay nhưng mà nghĩ kỹ lại, tôi lại nhận ra Tiểu Xuân Yến và tôi có làm gì đâu mà vẫn nhận được những quả trứng gà quý giá từ chỗ Mẫn Mẫn nương đấy thôi.

      Mẫn Mẫn nương bảo tặng trứng gà cho tôi và Tiểu Xuân Yến là bởi thích chúng tôi.

      Sau này, lúc biết thế nào là rung động đầu đời, tôi hiểu rằng cứ thích ai phải tìm mọi cách tặng trứng gà cho người ấy. Như thế Mẫn Mẫn nương tặng trứng gà cho toan tú tài nhiều năm như thế cũng bởi thích ta.

      Nhưng từ khi tôi quen biết Mẫn Mẫn nương và toan tú tài cho tới tận khi tôi rời khỏi Vân An, bọn họ vẫn luôn duy trì mối quan hệ tặng trứng gà và được tặng trứng gà, chẳng có bất cứ tiến triển nào đáng kế.

      Năm thứ hai kể từ khi tôi đến Liễu Châu, Mẫn Mẫn gửi cho tôi phong thư rằng phải gả tới tận Kim Lĩnh xa xôi.

      Mối quan hệ tặng trứng gà cứ tan vỡ như thế.

      Thực ra trước khi tôi rời Vân An, Tiểu Xuân Yến với tôi toan tú tài cũng thích Mẫn Mẫn. Lần nào nhận được trứng gà của Mẫn Mẫn, toan tú tài từ chối năm lần bảy lượt được, cuối cùng đưa hết cho thằng nhãi con thối tha là cậu ta.

      Khi đó, tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là thể ngờ được Tiểu Xuân Yến lại được ăn nhiều trứng gà hơn tôi đến mức đó, thế mà giờ cậu ta còn biết xấu hổ, kể hết ra cho tôi nghe.

      Tới lúc còn thiếu trứng gà để ăn nữa, tôi mới lĩnh ngộ được điều này.

      Chuyện của Mẫn Mẫn nương dạy cho tôi biết rằng ngay cả khi người bạn thích thích bạn chăng nữa, bạn cũng nên giận ta làm gì bởi vì tuy bạn phải đơn phương thích ta nhưng ta cũng phải đơn phương thích bạn, cả hai người đều vô cùng đau khổ vì đạt được mục đích.

      Toan tú tài đau khổ nhiều năm như thế, tôi lấy làm thương cảm cho ta.

      Lúc đó, tôi vừa bị đám côn đồ ở Giải Ngữ Lâu tẩn cho trận tơi tả, tôi căn bản còn chưa ý thức được tôi cũng sắp làm cho người con trai khác lâm vào cảnh "đơn phương thích tôi" đầy đau khổ trong rất nhiều năm.

      Quả trứng gà vừa dùng để chườm lên vết bầm bị Tiểu Xuân Yến ăn mấy miếng là hết, cậu ta vừa ăn vừa , "Mai là ngày tế bái Hoa Thần nương nương, cái miếu Hoa Thần mới bên chỗ Thuần phủ thể nào cũng có rất nhiều đồ tế lễ. Chúng ta phải dậy sớm sang bên đó, có thể lấy được nhiều đồ ăn ngon đấy."

      Tôi vui vẻ đồng ý.

      Thức khuya dậy sớm luôn luôn là sở trường của tôi. Bởi vậy lúc tôi lồm cồm bò dậy, ánh sao vẫn còn chưa tắt hẳn, Tiểu Xuân Yến vẫn còn ngủ bên cạnh tôi, ngáy khe khẽ. gian yên ắng, tôi đành phải ngồi đối diện với những vì sao, chờ mặt trời xuất .

      Lúc tỉnh lại, Tiểu Xuân Yến oán trách tôi đánh thức cậu ta dậy từ lúc trời còn tối. Tôi lười chẳng muốn phân bua với cậu ta, cậu ta thực hiểu được sau khi cậu ta ngủ say như chết căn bản chẳng có ai gọi cậu ta dậy cho được.

      Bởi thế lúc chúng tôi tới được miếu Hoa Thần, trời sáng hẳn. Cũng may đồ chúng tôi mặc người chính là loại quần áo rách nát "chỉ được phép chui vào từ lỗ chó ở hậu viện", cần phải tranh cái cửa chính mà đám người ăn mặc chỉnh tề kia là được ánh sáng của thần chiếu rọi.

      Càng đông người càng lắm kẻ gian, tôi bảo Tiểu Xuân Yến dù có liều mạng cũng phải bảo vệ đồ ăn cho tử tế, được để kẻ khác lấy mất, cho cùng tôi tin rằng phải chỉ có chúng tôi tới đây vì đám hoa quả bánh trái tế lễ kia.

      Tiểu Xuân Yên với tôi cậu ta chắc chắn tới tám phần là chỉ có chúng tôi thôi.

      Tình hình lúc đó quá hỗn loạn. Người bên ngoài miếu xô hết vào trong chẳng khác gì vừa được tiêm máu gà, người trong miếu dồn cả ra ngoài cũng chẳng khác gì vừa được tiêm máu gà. Thân hình gầy gò của tôi bị kẹp ở giữa xô qua xô lại, chẳng có bất cứ người lớn nào thấy tôi còn mà đưa tay ra giúp đỡ tôi hết, thực ra tôi cho rằng bọn họ vốn cũng đưa tay ra đấy nhưng lại bị đống quần áo Cái Bang còn nhìn ra màu gì với màu gì người tôi làm cho rụt tay về.

      Tình trạng này thực khiến cho tôi cảm thấy ngạt thở, vô cùng khó chịu, cuối cùng tôi liều chết cũng chỉ lấy được miếng bánh hoa hồng tinh xảo.

      Tôi cảm thấy tìm Tiểu Xuân Yến chỉ với cái bánh hoa hồng như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vậy chính tại thời khắc bước ra khỏi cửa miếu, tôi quyết định nhét thẳng miếng bánh hoa hồng đó vào miệng mình.

      Có lẽ đến Hoa Thần nương nương cũng cảm thấy tôi tới đây lần thế này cũng chẳng phải dễ dàng gì, nghĩ tôi phải mang được cái gì đó về mới đáng, người phái người vào miếu cúng bái mình đẩy tôi cái từ phía sau. Đúng lúc tôi sắp sửa bước ra khỏi ngạch cửa lại bị vướng chân, tôi ngã sấp về phía trước, đụng phải ai đó, người nọ đẩy tôi ra, lúc tôi ngã xuống tôi cũng chẳng biết mình kéo thứ gì ——

      Ngước mắt lên lần nữa, trước mắt tôi là đôi chân trắng nõn của chàng trai trẻ.

      Thứ nắm trong tay bị người đó vận sức kéo mạnh, tôi mới bừng tỉnh cúi đầu nhìn xuống: Hoa Thần nương nương thương tôi, lớn thế này rồi, đây là tôi chạm vào đai lưng của thiếu niên.

      "Buông tay...!"

      Đây là câu đầu tiên chàng với tôi. Đó cũng là câu đầu tiên chàng với tôi lúc chúng tôi gặp lại nhau.

      Tôi lỗ mãng, luôn thích lao đầu vào lòng chàng; chàng lạnh lùng, luôn thích đẩy tôi ra.

      Chỉ có điều sau này, gặp lại, chàng còn giống còn giống khi ấy nữa. Khi ấy, sau khi đẩy tôi ra, có lẽ chàng lại nhận ra tôi, bỗng nhiên túm chặt lấy cánh tôi, dù tôi có kêu đau ra tiếng chàng cũng buông ra nữa, chàng nhìn tôi chằm chằm, lược bỏ ngàn vạn câu từ, chỉ cắn răng gọi tên tôi: "... Hoa Quan!"

      Editor: Đây là câu chuyện của nàng tưng tửng nên mình thích kiểu xưng hô "dị" chút như thế này nhưng nếu các bạn thích xưng hô kiểu này báo mình để mình cân nhắc nhé! Báo sớm nhé vì để mấy chương nữa là mình k sửa nữa đâu vì sửa lâu lắm. Haizzz
      Last edited: 15/10/20

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 2: Vân An, tôi về rồi

      Đúng thế, tên tôi là Hoa Quan.

      Tên này là do Tiểu Xuân Yến đặt cho tôi. Cậu ta tôi ở trong miếu của Hoa Thần nương nương, tạm thời cũng coi như là tiểu quan trước tòa của Hoa Thần nương nương, như vậy những được nương nương phù hộ, còn có thể yên tâm thoải mái mà ăn những đồ tế lễ mà người khắp nơi tới đây dâng lên cho nương nương.

      Tôi biết mình có được nương nương phù hộ hay như đúng là tôi yên tâm thoải mái mà ăn những đồ tế lễ mà người khắp nơi tới đây dâng lên cho nương nương trong rất nhiều năm . Vậy nên tôi cũng cảm thấy cái tên này đúng là quá hay.

      Tôi cứ thế ngồi xổm hồi lâu trước Trúc Xá mà chẳng hề hay biết, cẳng chân tê cứng. Tôi nhìn bóng ánh trăng treo ngọn trúc dưới mặt nước, thở dài, bên tai truyền đến giọng của Dung tiên sinh, "Hoa Quan, mau vào nhà , ta có việc này muốn bảo con làm."

      Dung Thanh Dã tiên sinh vẫn luôn là người phụ nữ mà tôi kính trọng nhất, trời sinh bà thông minh, tâm lan huệ chất, từ lúc vừa biết , nghe người ta đọc "Tương tiến tửu" ( bài thơ của Lý Bạch) có thể đọc lại. Bà thành danh từ khi còn trẻ, ngắm hết cảnh phù hoa ở đời, sau này mới cư ở Liễu Châu Trúc Xá đến giờ.

      Lúc qua Vân An, bà gặp phải tôi lúc khổ sở thất vọng nhất, bà nhặt tôi về, đưa tôi đến Trúc Xá này, là làm tỳ nữ của bà nhưng bà lại cho tôi cơm ăn áo mặc, dạy cho tôi biết chữ biết nghĩa, giúp tôi hoàn toàn thoát khỏi kiếp sống lưu lạc trước kia, có ân tái sinh với tôi.

      Vậy nên vừa nghe thấy tiếng bà gọi, tôi chằng màng đến việc hoài niệm lần gặp gỡ đầu tiên với người kia nữa, vội vã đứng lên. Nhưng vừa mới động đậy, cẳng chân tôi tê rần, khiến tôi cứ bước là phải nhảy bước, đúng là dở khóc dở cười. Nghĩ kỹ lại, những năm tháng tôi trải qua từ trước đến nay vẫn luôn khiến người ta dở khóc dở cười. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn tự tìm được niềm vui trong đau khổ.

      Đèn đuốc sáng rực, chiếu rọi cả khoảng rừng trúc. Trong phòng, Dung tiên sinh và tỳ nữ khác của bà chuẩn bị hành lý cho tôi.

      Mí mắt tôi giật giật khác thường, tôi có linh cảm rằng lần ra ngoài làm việc này chẳng những vui mà có khi còn hơi khó , "Tiên sinh định bảo con làm gì ạ?"

      "Ta có người quen cũ ở Vân An, họ Trần, là nhà giàu có, mấy năm trước sinh được trai . giờ con trai con nhà đó tròn năm tuổi, cũng đến tuổi mời tiên sinh tới dạy vỡ lòng. Đợt trước ông ta gửi cho ta phong thư, hy vọng ta có thể giới thiệu cho con trai con ông ta vị tiên sinh dạy vỡ lòng. Ta nghĩ tới nghĩ lui mấy ngày nay, tới hôm nay mới quyết định được. Hoa Quan, con là người thích hợp nhất."

      Vân An, chỉ hai chữ này thôi khiến lòng tôi nhộn nhạo.

      Nhưng nếu Dung tiên sinh dặn dò, tôi bao giờ từ chối.

      Tôi cũng biết tôi từ chối, cho cùng là bởi đây là đề nghị của Dung tiên sinh hay vẫn cứ là bởi thực ra trong lòng, tôi quay về con đường lầy lội trước miếu Hoa Thần kia cả trăm ngàn lần rồi.

      Con cái của những gia đình giàu có mới năm tuổi phải mời tiên sinh về dạy vỡ lòng, còn tôi lúc năm tuổi vẫn chơi ném bùn đường với Tiểu Xuân Yến. Nhưng mà người chơi bùn là tôi lại sắp tới dạy thiếu gia, tiểu thư của gia đình giàu có. Nghĩ như thế, lòng tôi khuây khỏa hơn rất nhiều.

      "Mai phải khởi hành luôn rồi ạ?" Thấy Nhụy Quan xếp xấp quần áo được gấp gọn gàng vào chiếc túi vải hoa, tôi biết việc này được sắp xếp xong xuôi cả rồi.

      Dung tiên sinh gật đầu, dịu dàng xoa đầu tôi, "Sáng sớm mai người Trần phủ tới đây đón con. Đáng lẽ ra ta phải với con sớm hơn nhưng ta suy nghĩ lâu quá nên kịp, hôm nay mới quyết định được... Hoa Quan, con hiểu vì sao ta phải nghĩ ngợi mà."

      Đúng thế, tôi hiểu. Dung tiên sinh là người tinh tế, hẳn phát ra lưu luyến của tôi với quá khứ, với Vân An, với người kia từ lâu rồi. bé A Sanh kia thích lấy chuyện của tôi hỏi Dung tiên sinh, thảo luận với Dung tiên sinh về chân lý của tình , cái quá khứ giẻ rách của tôi và những lưu luyến giẻ rách của tại căn bản chẳng còn là bí mật gì nữa.

      Vậy nên Dung tiên sinh băn khoăn, bà lo trở về chốn cũ khiến tôi xúc động, đau buồn, thậm chí còn gặp lại người kia. Bà lo lắng những chuyện này chẳng vô lý chút nào. Sau này, chứng minh tôi thực gặp lại chàng, lại còn gặp lại cách đột nhiên tới mức trở tay kịp.

      Tôi hỏi Dung tiên sinh vì sao lại quyết định để cho tôi , Dung tiên sinh trả lời, "Có số việc thế nào cũng phải do bản thân mình tự cắt đứt. Đêm nào con cũng ngắm sao vẫn chẳng thể kết thúc được cái gì." Tôi đoán rằng Dung tiên sinh hẳn cũng là người chất chứa chuyện cũ trong lòng nên mới có thể thấu hiểu mọi chuyện như thế.

      Bởi vậy, tôi gia nhập đội ngũ chuẩn bị hành lý. Sau khi trằn trọc cả đêm, sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh táo bước lên con đường cắt bỏ duyên trần.

      Tổng cộng có năm người tới đón tôi, trong đó có ba hộ vệ, gã sai vặt và tỳ nữ theo hầu. Sau khi từ biệt Dung tiên sinh và Nhụy Quan đường lớn, tôi được gã sai vặt và tỳ nữ đỡ lên xe ngựa, trái tim nhộn nhạo đầy áp lực kia cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

      Bề ngoài, xe ngựa cũng chẳng phải quá lộng lẫy như bên trong lại được trang trí hoa lệ, cần cái gì có cái nấy, sắp xếp như vậy là để hấp dẫn ánh mắt của kẻ xấu.

      Nhưng vừa mới ra khỏi Liễu Châu, ông trời cố gắng hết sức để chứng minh cho chúng tôi chân lý rằng "Kẻ có tiền dù sao cũng là kẻ có tiền, dù có cố gắng che giấu xa hoa thế nào chăng nữa cũng chẳng thoát khỏi tay kẻ cướp".

      Từ Liễu Châu đến Vân An ít mất cũng phải mất gần nửa tháng, chúng tôi vượt qua đủ loại sóng to gió lớn nhưng may lại gặp phải toán bắt cóc đường mòn trong rừng núi khi sắp vào địa phận Vân An.

      Lúc còn lưu lạc đầu đường, tôi cũng từng nghĩ rằng sau này lớn có khi mình bén duyên với cái nghề thổ phỉ lưu manh đáng thương biết mấy. May mà khi ấy tôi gầy gò nên bị tổ chức đuổi về, nếu lúc tôi đứng giữa đường cướp của người khác, cho cùng biết là tôi xách đao hay đao xách tôi nữa.

      Những kẻ trước mắt này thực vô cùng hung tợn, tôi nhìn cánh tay và cẳng chân tong teo của mình, thầm hạ quyết tâm rằng sau khi chạy thoát được kiếp nạn này, tôi nhất định dùng thời gian dùng vẫn để nhớ chàng sau bữa cơm chiều, chuyển sang kiên trì tập luyện.

      Bọn bắt cóc nhanh chóng đánh bại mấy người hộ vệ mà Trần phủ phái đến bảo vệ tôi.

      Hộ vệ đều là những người trung thành, dù bị đánh bại nhưng vẫn đứng trước người tôi và tỳ nữ như cũ. Tuy lúc tôi bị kéo ra ngoài, hành động này của bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì đáng kể nhưng dù thế nào cũng có thể che chắn vầng mặt trời ngày đông cho chúng tôi, khiến cho trái tim lạnh ngắt của chúng tôi lại càng lạnh ngắt hơn.

      Trước khi bỏ mình, gã sai vặt kia còn muốn bỏ tôi lại mà chạy. ràng là gã quá ngây thơ, chẳng có hiểu biết gì về đám đạo tặc này hết. Chạy trốn đương nhiên thể để mi chạy trốn được rồi, nếu đám đạo tặc đứng canh ngoài trời giữa trời lạnh thế này biết giấu mặt vào đâu cơ chứ?

      Quả nhiên, tại chính thời khắc gã sai vặt vừa cất định chạy , gã bị kẻ bắt cóc dùng đao dài chém chết ngay tại chỗ, máu văng lên mặt tôi vẫn còn nóng bỏng, tỳ nữ ngồi thụp phía sau lưng hộ vệ sợ mất mật.

      Đạo tặc kéo riêng tôi ra chỗ, trói đầu gối, khuỷu tay và các khớp cử động khác của tôi lại bằng dây thừng, biến tôi thành chiếc bánh chưng thể muốn làm gì làm.

      Nhưng dù sao bọn chúng vẫn tạm coi như là có nhân tính. Bọn chúng thấy tỳ nữ kia của tôi xinh đẹp lắm nên tát cho ấy mấy phát xong cũng thả ấy .

      Hóa ra trong mắt bọn bắt cóc, tôi vẫn được coi như mỹ nhân xinh đẹp. Bao nhiêu năm nay, nhận thức về bản thân của tôi đều xuất phát từ người kia, chàng từng tôi bẩn thỉu xấu xí. Từ đến lớn, tôi bị chàng sỉ nhục quá nhiều năm, đến giờ mới biết bản thân mình cũng là mỹ nhân.

      Lần đầu tiên gặp được tôi, hình như Dung tiên sinh cũng từng thuận miệng khen tôi xinh đẹp. Khi đó tôi còn tưởng bà khách sáo với mình, vội vàng đáp "Người thực quá khách sáo rồi." giờ nghĩ lại mới nhận ra vì người kia, tôi tự coi thường mình nhiều năm đến thế.

      Tốt thôi, nếu tôi là mỹ nhân bị trói như thế này lần cứ coi như là trả giá cho việc Hoa Thần nương nương ban cho tôi cái túi da đẹp đẽ . An ủi chính mình như thế lúc, tôi cảm thấy lòng mình cũng miễn cưỡng dễ chịu hơn phần nào.

      Bây giờ thực ra tôi chỉ có mong muốn tột bậc đó là lấy gương ra soi khuôn mặt đẹp đẽ này của mình chút, nghĩ lại xem vì sao năm đó chàng lại coi thường tôi như thế.

      Lúc tôi vẫn ngây người, bọn bắt cóc cướp sạch xe ngựa của Trần phủ, sau đó trói ba người hộ vệ thành bánh chưng giống y hệt tôi, ném vào trong xe ngựa của Trần phủ, giơ roi quất ngựa, để con ngựa chạy như điên mà có ai điều kiển, phi thẳng về hướng vách núi.

      Tôi hiểu rằng nếu như đường có ai tốt bụng chặn ngựa lại, đưa bọn họ xuống, kết cục của bọn họ chỉ có chữ chết mà thôi.

      Nhưng chẳng có ai cho tôi thời gian mà thở than, đám đạo tặc ném tôi lên xe ngựa của bọn chúng, tôi dám lên tiếng, trong đầu lại nhớ lại những tình tiết hùng cứu mỹ nhân trong thoại bản mà tôi nghe được ở chỗ toan tú tài ngày còn bé. Thay vì tôi nghĩ tới chuyện hùng cứu mỹ nhân chi bằng tôi nghĩ tới chuyện người kia tới cứu tôi.

      Thoại bản ơi là thoại bản, cái đập mạnh vào đầu lôi tôi về với thực, nhận ra là mình suýt nữa bị bọn chúng đánh choáng váng cả đầu óc, tên đạo tặc phía sau thúc dục, "Nhanh lên chứ! Còn lề mề cái gì?!"

      Tôi vội vàng định nép người vào trong, mở to mắt nhìn chăm chú lúc, hóa ra phải mình tôi bị bọn chúng bắt lại vì có nhan sắc đẹp đẽ.

      Lòng tôi tự nhiên trở nên khó chịu cách kỳ dị. Giống như năm đó người kia từng khen tôi đáng rồi sau này tôi lại biết được chàng cũng khen tiểu muội muội khác đáng .

      "Các vị đạo tặc tiểu ca, phải tôi muốn lề mề gì đâu, thực là trong xe ngựa đông người quá, tôi bị trói chặt, hơi khó vào." Tôi vừa thản nhiên trả lời, vừa cúi người cố đẩy bản thân mình vào trong, kiêng nể gì, tìm được vị trí trong góc xe ngựa tối đen như mực.

      Những người con trước mặt tôi ai cũng xinh đẹp như hoa, tôi ngồi thu mình lại trong góc. Bởi vừa mới tiếp thu được cái thân phận mỹ nhân này, tôi vẫn còn chưa quen, chẳng dám lời nào.

      Những khác đều cực kỳ sợ hãi, hai mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt. Trong đám đạo tặc có kẻ cưỡi ngựa, có kẻ ngồi bên ngoài xe ngựa, thi thoảng lại hò reo như đám người hoang dại trong rừng sâu núi cao.

      Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, bọn chúng định bán chúng tôi vào thanh lâu.

      Đương nhiên đạo tặc phải vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của những người bị cướp. Bán cho gia đình giàu có làm nha hoàn nhất định được giá như bán cho thanh lâu, tôi nghĩ vậy.

      Quả nhiên, đám đạo tặc vô cùng có kinh nghiệm này thành công kéo chúng tôi vào Vân An, đưa đến thanh lâu.

      Đáng tiếc tôi chỉ đoán đúng nửa. Tôi trăm triệu lần ngờ rằng thanh lâu này lại là nơi chàng ở, Giải Ngữ Lâu, cũng là nơi mà năm đó tôi và chàng gặp nhau lần đầu tiên, đồng thời là nơi từng có rất nhiều chuyện xảy ra. Tôi rất muốn cười than thở câu, "Đúng là duyên phận, chả biết thế nào mà lần" nhưng tình trạng bị tú bà sờ tới sờ lui lại lập tức khiến tôi căn bản cười nối nữa.

      Tú bà ở nơi này đổi thành người khác. Tôi quen bà ta, đương nhiên bà ta cũng biết tôi.

      "Cũng là đứa xinh đẹp đấy." Tú bà chỉ để lại câu như thế rồi mua tôi từ tay đạo tặc sau đó bảo người cởi trói cho tôi. Mấy tên côn đồ đứng bên cạnh tú bà nhìn tôi chằm chằm, xoa tay hằm hè như thể bảo tôi cứ thử xem.

      Tôi lại hề kêu khóc hay có ý định chạy trốn gì cả. Bọn chúng căn bản biết sau khi bị bọn chúng đánh vô số lần, tôi khôn ra nhiều, căn bản tỏ ra biết điều.

      Nơi chúng tôi ở là gian cầm phòng (phòng đánh đàn), trong góc phòng có chiếc cổ cầm [1].

      [1] Cổ cầm là tên loại đàn, có nghĩa là đàn cổ.

      Lúc này tôi quên béng cái gì gọi là "Gần quê lòng càng thêm lo lắng" [2], chỉ lòng muốn về phía cây cổ cầm kia để gảy khúc nhạc mà năm đó chàng cầm tay dạy tôi đàn. Tôi đoán rằng phòng của chàng cũng chẳng xa nơi này là bao.

      [2] Trích "Độ Hán giang" của Lý Tần, bài thơ về tâm tình của người xa xứ về quê, càng về đến gần lại càng lo lắng sợ hãi, dám hỏi thăm khách qua đường. Bản dịch thivien.net. Ở đây Hoa Quan trở lại chốn cũ, lo lắng dám hỏi về nam chính.

      Thời khắc dây đàn rung lên, trái tim tôi cũng rung lên theo.

      Khúc "Ly đình yến" mà chàng gảy hay nhất nhưng vẫn luôn cố tình đàn sai kia cứ thế dần dần tuôn ra từ đầu ngón tay tôi.
      Last edited: 15/10/20

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 3: chàng đơn phương

      Khói hương nghi ngút trong miếu Hoa Thần bỗng lên trước mắt tôi, tiếng đàn đầu ngón tay hòa lẫn vào tiếng chuông, tất thảy đều thoáng như mới ngày hôm qua.

      Tôi quỳ rạp mặt đất nhìn chàng, trong tay vẫn túm chặt chiếc đai quần màu trắng.

      Hai chữ "buông tay" dường như rít qua kẽ răng chàng, cả đời tôi vẫn nhớ cái cảm giác nghiến răng nghiến lợi này bởi vì tôi đoán rằng khi ấy có tới tám phần là chàng muốn đánh tôi, còn hai phần có lẽ là suy nghĩ làm thế nào mới có thể đánh "chết" tôi luôn.

      Đáng tiếc là hai tay chàng đều dùng để túm quần, làm gì được.

      Bởi nhặt được cái mạng này về, tôi khẽ thở phào nhõm.

      Nhưng mà tôi đâu phải loại người mà người khác bảo buông tay là buông tay ngay.

      Đây là chiếc đai quần mà tôi kéo được bằng khả năng của chính mình đấy nhé, đó có dấu tay đen xì của tôi kia kìa. Tôi cũng biết có nên trả lại cho chàng hay . mặt, tôi cảm thấy để chàng cứ phải xách quần thế này cũng hay lắm, lại còn khó khăn nữa. Nhưng mặt khác, tôi lại cảm thấy tôi nên giặt sạch chiếc đai quần màu trắng này rồi trả lại sau, như vậy mới có lễ phép chứ.

      Thiếu niên chẳng có được những suy nghĩ tinh tế như thiếu nữ là tôi, chàng dường như quan tâm đến chuyện tôi có lễ phép hay . Chàng sắp xách nổi quần nữa rồi, chỉ lòng hy vọng tôi mau chóng trả lại đai quần cho chàng.

      Xét thấy tình huống cùa chàng có vẻ như bức thiết hơn chuyện lễ phép của tôi chút, tôi run run chìa tay ra, chuẩn bị đưa đai quần cho chàng.

      Nhưng đúng vào lúc chàng rút bàn tay ra định nhận lấy, Tiểu Xuân Yến đột nhiên lao ra từ dòng người. Cậu ta quan tâm tới việc tôi có quỳ rạp mặt đất hay , lại càng chẳng quan tâm đến việc tôi có cầm gì trong tay hay , lập tức nhấc tôi đứng dậy rồi kéo tôi chạy như bay, "Chạy mau! Có người cầm gậy đuổi theo kia kìa!"

      Bỗng bị kéo trong nháy mắt, trong tay vẫn còn cầm chiếc đai quần, tôi nhìn thấy vẻ mặt tức tối đến ngạt thở của chàng. Người xung quanh càng lúc càng nhiều. Lúc chàng bị đám người kia bao phủ mà đến đai quần cũng có, tôi vừa sám hối với Hoa Thần nương nương vừa cầu nguyện xin Hoa Thần nương nương hãy cứu vớt đứa trẻ đáng thương, yếu ớt lại còn bất lực kia ...

      Thù tôi, nhất định là chàng thù tôi.

      Tôi còn chưa được chàng trai nào nhớ thương cách khắc cốt minh tâm mà giờ bị thù ghét chỉ bởi cái đai quần. Đây là khởi đầu bất thường, có nghĩa là tôi bắt đầu câu chuyện bất thường với chàng, chết tiệt, thế mà tôi lại cực kỳ mong đợi.

      Và ngay trong buổi chiều đẹp trời hôm ấy, trong đầu tôi, câu chuyện của tôi và chàng tới đoạn giúp chồng dạy con, tôi nghĩ xong tên cho con rồi, chỉ cần biết họ của thiếu niên nữa thôi là tôi biết tên đầy đủ của con tôi là gì.

      Bởi thế, tôi phấn khích tới độ mất ngủ cả đêm. Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng, tôi chạy tới chiếc hồ đằng sau Xuân Phong Các giặt sạch đai quần cho chàng, ngâm nga tiểu khúc mà chẳng biết tôi nghe được ở chỗ nào.

      Dưới ánh sáng từ chiếc túi đựng đom đóm, tôi thấy chiếc đai quần trắng trở lại. Tâm trạng rất tốt, tôi ngồi xếp bằng chờ tới tận hừng đông để Giải Ngữ Lâu tìm chàng. Ngồi lát, tôi bị muỗi đốt nên lại càng phấn khích hơn, lúc này mới chợt nhận ra cái thứ Giải Ngữ Lâu này ấy mà, nó là thanh lâu, như vậy phải đến tối mới mở cửa.

      Bị muỗi đốt sưng mười mấy nốt liền nhưng chỉ cần nghĩ tới việc có thể nhìn thấy chàng ngay lập tức, tim tôi lại bay bổng, xốn xang.

      Tiếng đàn tiếng hát tràn ngập Giải Ngữ Lâu, nhân lúc các nương vẫy khăn hồng bên ngoài chú ý, tôi bèn lẻn vào trong, khom người tìm kiếm hình bóng chàng, tiếng đàn róc rách như nước chảy nhàng cuốn lấy tai tôi.

      Bỗng nhiên tiếng đàn kia im bặt.

      Trong mảnh hoa thắm liễu xanh, bộ đồ trắng của chàng vô cùng nổi bật. may, bộ quần áo đen đúa bẩn thỉu của tôi cũng vô cùng nổi bật. Lúc tôi nhìn thấy chàng, chàng cũng nhìn thấy tôi, có gì đáng ngạc nhiên ánh mắt của chúng tôi đan vào nhau.

      Trước mặt chàng là gã đàn ông, tay ông ta cầm thước, tay còn lại xách chàng lên. biết vì sao, gã đàn ông kia mắng chàng té tát, cách tầng lầu mà tôi dường như nhìn thấy nước bọt của gã đàn ông văng tứ tung.

      Chàng nghe mắng mà hề động đậy chút nào, chỉ nhìn tôi chằm chằm, ngay sau đó lại dời mắt , vừa lạnh lùng vừa ghét bỏ. Tôi hề nhụt chí, chạy thẳng lên tầng tới chỗ chàng.

      Tới lúc tôi lên được đến nơi, chàng còn ở đó nữa. Trước chỗ ngồi chỉ còn chiếc cổ cầm hết sức bình thường.

      Cách đó xa, tiếng chiếc thước quật vào lòng bàn tay đánh đét cái giòn vang và tiếng gã đàn ông chửi rủa đập vào tai tôi, " đơn giản như thế mà có thể đàn sai à?! Tao thấy mày muốn đôi tay này nữa rồi đúng ! Có thời gian rảnh rỗi hội chùa sao gảy thêm phải khúc nhạc nữa ! Mày cho là mày tới đây để làm thiếu gia đấy hả?!"

      Tôi lén núp sau cánh cửa, nhìn trộm từ khe cửa khép hờ. Chàng mím chặt môi, mắt đỏ hoe nhưng mặt mày vẫn cương nghị, lạnh lùng, hề có vẻ như khóc , tôi thở phào nhõm. khóc là tốt rồi, cho cùng là như vậy, khóc rồi chắc chắn còn bị đánh thê thảm hơn.

      Gã đàn ông kia răn dạy chàng tầm gần nửa canh giờ mới dừng lại. Tôi chăm chú nhìn lòng bàn tay chàng, hề để ý tới chuyện gã đàn ông kia về phía mình. Gã đàn ông đẩy cửa ra, tôi ngã sấp mặt xuống đất, suýt nữa là cái răng cửa mới mọc cũng gãy luôn.

      "Ăn mày ở đâu ra thế này?! Cút ra ngoài cho tao!" Điệu bộ hung dữ của gã đàn ông làm tôi sợ hãi, tội vội vàng cất bước chạy thẳng xuống tầng. Đằng sau tôi, gã đàn ông tỏ ra khinh bỉ, cười lạnh tiếng rồi sang hướng khác.

      Tôi dừng lại ở chỗ ngoặt, vươn đầu nhìn lén, thấy bóng dáng gã đàn ông kia đâu nữa.

      Trong phòng, chàng ngồi xếp bằng dưới đất nhìn chằm chằm đôi bàn tay mình. Hoàn toàn ngờ rằng tôi quay trở lại, tại thời khắc ngước mắt lên nhìn thấy tôi, trong mắt chàng lộ ra vẻ kinh ngạc, kèm theo đó chính là chán ghét nhưng cũng hề chửi mắng tôi như gã đàn ông vừa rồi.

      Từ những lời chửi rủa của gã đàn ông kia, tôi hiểu được ngọn nguồn việc. Đây biết là lần thứ bao nhiêu chàng đánh "Ly đình yến" rồi mà vẫn đàn sai , khiến cho hoa khôi nhảy múa bị sai nhịp nên giờ mới bị đánh vào tay.

      Chàng nhìn chằm chằm đôi bàn tay sưng đỏ, vẫn hề nhúc nhích. Tôi đoán rằng nếu tôi lên tiếng, chàng ngồi nhìn lòng bàn tay mình đến tận thiên hoang địa lão, như thế chàng có thể khiến cho tôi xấu hổ đến chết mất.

      Bởi vậy, tôi ngồi xuống bên cạnh chàng, từ từ lấy chiếc túi đựng đom đóm chứa chiếc đai quần từ trong ngực áo ra. Đom đóm chết hết rồi, tôi đổ chúng xuống nước, giữ chiếc túi lại, đặt riêng chiếc đai quần của chàng vào đó để chiếc đai quần khó khăn lắm trắng được trở lại như ban đầu dính phải bụi đất người tôi rồi bị bẩn lần nữa.

      Tôi mở túi, lấy chiếc đai quần của chàng ra, thành kính đặt vào lòng bàn tay chàng. Chàng nhíu mày, khẽ khép mắt lại, muốn nhìn tôi.

      Thực ra khi nãy căn bản tôi cũng chẳng nghe ra chàng đàn sai nào nhưng tôi vẫn an ủi chàng, "Cái sai kia đàn vừa đúng chỗ, sau khi sai đó, khúc nhạc được cách điệu, nghe hay hơn nhiều."

      Trời ạ, đến cả cái từ khó như "cách điệu" mà tôi cũng dùng được. Tôi tươi cười cảm phục chính mình, ngồi bên cạnh chàng mà lưng cũng thẳng hẳn lên.

      Chàng nhíu mày chặt hơn, cũng may là cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn sang tôi.

      "Xin lỗi, tôi giặt sạch đai quần cho huynh rồi, tới đây là để đưa lại cho huynh." Tôi nghiêm túc với chàng, "Tuy rằng khi nãy huynh đàn sai nhưng này đàn thành như thế thực có phong vị khác hẳn." Tôi cố gắng thảo luận với chàng bằng thứ ngôn ngữ chuyên nghiệp.

      Dưới ánh mắt sáng ngời của chàng, tôi gần như bịa nổi nữa, đành phải cắn răng đưa ra kết luận, "Chỉ là... sai rồi vẫn hay, còn hay hơn cả đúng." Tuy căn bản tôi chưa từng nghe ai đàn "Ly đình yến" bản đúng bao giờ cả.

      Ánh mắt chàng nhìn tôi lộ ra vẻ kinh ngạc, đôi mắt trong trẻo.

      Tôi đoán rằng bởi thái độ vô cùng chân thành và góc nhìn độc đáo của tôi, chàng coi tôi là tri kỷ. Vì thế trong lòng, tôi lấy làm đắc chí lắm.

      Đương nhiên, những chuyện tôi đoán ra thường chẳng đáng tin cậy cho là lắm, ít ra là ngay sau đó chàng chứng minh với tôi rằng đắc chí trước đó của tôi hoàn toàn chỉ là ảo tưởng mà thôi.

      Chàng hờ hững đưa mắt chỗ khác, đứng dậy ôm chiếc cổ cầm bị bỏ lại hành lang về, đặt chiếc bàn thấp rồi nhàng lau nó bằng khăn vải.

      Đúng tại lúc tôi cho rằng chàng hoàn toàn muốn để ý tới tôi nữa và cũng hy vọng tôi rời khỏi đó càng sớm càng tốt, chàng lên tiếng xác nhận ý nghĩ của tôi, " có thể về rồi đấy."

      Tôi vẫn muốn ở lại làm gì đó cho chàng, tỷ như chuyện với chàng, làm vơi nỗi uất tức và đau buồn trong lòng chàng sau khi bị đánh bởi lần nào bị người ta đánh, tôi cũng đều kéo Tiểu Xuân Yến lại bên cạnh trò chuyện.

      "Tôi có thể ở lại đây ?" Tôi rướn người lại gần, chàng dường như bị giật mình, kịp đề phòng nên sợ hãi giật lùi về phía sau mấy bước, mặt mày hơi cau có.

      Chàng vừa mới bị người lớn hung dữ đánh chửi xong, tâm trạng vốn tốt lại bị tôi làm cho giật mình, thành ra tức giận, " được. ở đây làm bẩn phòng tôi."

      Chàng thẳng thắn đến nỗi chẳng để lại cho đứa trẻ bé bỏng mới mười tuổi đầu như tôi chút mặt mũi nào. Tôi bị chàng như thế, lập tức ngập ngừng đỏ mặt.

      "Tôi, tôi tắm rồi... Bình thường tôi tới nhà Mẫn Mẫn tỷ tỷ tắm rửa, năm ngày lại tắm lần, à , bốn ngày... hoặc là ba, ba ngày... Hồ nước phía sau Xuân Phong Các cũng tắm được, chỉ có điều có quần áo sạch để thay..."

      Xem ra chàng hiểu lầm sâu sắc về đám ăn xin chúng tôi, tôi vén tay áo, cố hết sức chứng minh cho cho chàng xem, nghiêm túc với chàng, "Bọn họ bảo tôi thế này gọi là da mỏng thịt mềm, cũng từng có hai người là lớn lên tôi cũng khá xinh đẹp nữa đấy, về sau có thể tới Giải Ngữ Lâu làm việc."

      Khi đó tôi còn rất khờ dại, cho rằng công việc ở Giải Ngữ Lâu là những xinh đẹp đánh đàn nhảy múa cho khách làng chơi giàu có xem, lúc vui có thể vào phòng để thảo luận về số vấn đề thâm sâu.

      Để nhận được đồng tình của chàng, tôi mở to hai mắt hỏi chàng, "Huynh thấy thế nào?"

      Chàng dường như sững sờ, mày nhíu chặt sau đó thể ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ cách ràng, cứ như thể sợ tôi hiểu. Chàng nhìn chằm chằm bộ quần áo đen xì với rất nhiều lỗ thủng của tôi, nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Giải Ngữ Lâu chẳng thèm cái loại ăn mày xấu xí bẩn thỉu như vào làm đâu, đừng đến Giải Ngữ Lâu nữa, cũng đừng đến gần tôi nữa."

      Lời này của chàng quá thẳng thắn khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, suýt nữa tôi còn định đánh nhau với chàng trận nhưng nghĩ đến chuyện chàng mới bị đánh chửi xong, tôi thế này mà đánh với chàng nhất định chẳng cần đánh cũng thắng nên đành phải bỏ qua.

      Nhưng tôi vẫn muốn giữ thể diện nên tiếp tục tranh cãi, "... giờ tôi vẫn còn chưa nảy nở thôi, về sau hẳn đẹp hơn chút."

      "Chẳng liên quan gì đến tôi." Chàng năm ấy mới mười ba tuổi, nhíu mày chặt, thèm nhìn tôi nữa, cúi đầu cẩn thận lau đàn.

      Được rồi, thái độ lạnh lùng và vẻ ngoài xuất sắc của chàng chính thức khiến cho tôi chú ý. Hôm đó là ngày mùng bảy tháng tư, tôi, năm mười tuổi, chàng đơn phương.

      đường trở về, tôi vẫn còn nhớ tới lòng bàn tay bị thương của chàng, chủ động lấy số tiền mà tôi phải mất ba ngày mới xin được ra, đưa cho ông chủ hiệu thuốc, lấy cho chàng bọc thuốc tiêu sưng trị thương nho .

      Nếu hôm nay lại Giải Ngữ Lâu tiếp thể nào cũng khiến chàng tức giận, tôi hoãn lại ngày. Chiều tối ngày hôm sau, tôi háo hức mang thuốc trị thương tới cho chàng.

      Chàng ngồi bên cạnh đài cao, đằng sau bức rèm che mặt, lặng lẽ đánh đàn.

      Lúc chàng đàn tới nào đó, hoa khôi hơi khựng lại chút nhưng vẫn nhanh chóng di chuyển theo nhịp điệu. Tôi đoán chàng lại đánh sai kia rồi nhưng sau khi trải qua lần, hoa khôi đề phòng từ trước.

      Hoa khôi vừa uốn thân hình duyên dáng của mình, tung tay áo dài nhảy múa, vừa dùng giọng điệu dịu dàng uyển chuyển để hát khúc triền miên.

      "Sông núi ôm lấy ánh chiều tà. Rặng liễu hoàng hôn quạ bay qua. Sớm gió chiều mưa bao giờ dứt, đàn sáo vấn vương vẫn giao hòa. Cửa sổ lạnh tuyết thê lương quá, nến xanh mai đỏ góc tường nhà. Thoát tầng mây chim xanh chưa vẹn, kinh qua năm tháng én về nhà. Tương tư chẳng biết bao nhiêu nữa, cũng chỉ là câu chuyện thoáng qua. Tiếng thét bên quan vang nhà lớn, quạt xếp khép nước mắt sa."

      Ngay lúc đó, tôi biết lời hát này là do chàng tự tay viết, chỉ cảm thấy nghe rất hay nên ghi nhớ trong đầu. ngờ, chỉ ghi lần mà nhớ tới tận mười ba năm sau, chính là giờ, tôi ở bên cạnh phòng chàng khe khẽ hát lên.
      Last edited: 21/10/20

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 4: Chỉ là mặt hơi ngờ nghệch thôi

      Đàn xong khúc nhạc, tú bà cảm thấy tôi là người có tiềm năng, có thể đào tạo được. từng được đào tạo hai lần, tôi cho rằng bà ta về phương diện bán rẻ tiếng cười ở chốn hoa lâu, thôi đào tạo thêm lần nữa cũng được.

      năm ngày kể từ khi tôi được tú bà chọn lựa. Trong năm ngày ngắn ngủi này, tôi kết thúc mối duyên trần của mình:

      Ngày ấy, sau khi tôi đàn xong khúc "Ly đình yến", tú bà rất thích khả năng nhạc của tôi, định để tôi dùng cây đàn làm điểm đột phá để bước vào nghề kĩ tử. Đương nhiên tôi biết bà ta chỉ báo cho tôi vậy thôi chứ tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Để bị đánh, tôi chỉ có thể chấp nhận đồng ý.

      Điều trùng hợp ở đây là phòng của tôi được xếp ngay cạnh phòng chàng. Điều may ở đây là chàng ở trong phòng. cách chính xác, chàng còn ở Vân An nữa.

      Tôi cầm đĩa cúi đầu cặm cụi ăn, thất thần nghe tú bà lải nhải, lại nghĩ tới biết chàng đâu, cuối cùng vẫn nhịn được hỏi ra tiếng.

      Tú bà với tôi, cái vị nhạc sư tên "Cảnh Huyền" kia rời khỏi Giải Ngữ Lâu từ sáu năm trước, tới hoàng thành Tị Dương. Nghe chàng có được chức quan trong triều, lại còn là quan lớn, chính tam phẩm.

      Người ta đồn rằng mỗi năm chàng lại trở về đây vài lần, nhưng biết chàng trở về làm gì, cũng rất ít người có thể gặp được chàng, chỉ bảo lần nào chàng trở về, những thế gia quyền quý ở đất Vân An này đều phải đích thân tiếp đón.

      Cảnh Huyền, sáu năm rồi tôi mới được nghe thấy người khác nhắc tới cái tên này. Trong những giấc mộng ban đêm, ra bản thân tôi từng nhắc nhắc lại tên chàng biết bao nhiêu lần. Nhưng nghe được hai chữ này lần nữa, ngọn lửa lòng dường như tắt ngấm từ lâu kia lại bùng cháy trở lại.

      Khi đó, tôi ngơ ngác trầm mặc hồi lâu, khung cảnh xung quanh dường như cũng trở nên tĩnh lặng. Cuối cùng, tôi lên tiếng hỏi trong muôn vàn câu hỏi xuất trong đầu, đó cũng là điều mà tôi muốn biết nhất, "Ngài ấy cưới vợ chưa?"

      Tú bà phe phẩy cây quạt, chậm rãi , "Chuyện này làm sao mà tôi biết được? Tính ra ngài ấy cũng hai mươi lăm rồi, hẳn là lập gia đình rồi mới phải. Làm quan trong triều cũng chẳng giống như dân thường, chỉ cần ngài ấy hơi xuất sắc chút thôi Hoàng đế này, đồng liêu này, ai chẳng cố nhét cho ngài ấy mấy người, dù có chưa lập gia đình trong nhà thể nào chẳng có thiếp thất, có khi con cái cũng mấy tuổi rồi ấy chứ."

      Ngọn lửa cố chấp nho trong lòng tôi chợt tắt ngấm trong yên lặng.

      Vậy mà từ sáu năm trước, chàng rời khỏi Giải Ngữ Lâu, Tị Dương. Hóa ra tôi vừa rời khỏi chàng, con đường làm quan của chàng rộng mở, phát tài rồi. biết chàng làm cái chức quan gì mà thế gia ở Vân An cũng phải kính trọng chàng mấy phần. Nếu chàng cưới vợ sinh coi rồi cuộc đời còn tròn vẹn hơn cả cái đĩa tôi cầm trong tay.

      Xem ra nhiều năm như thế vẫn là do tôi đè nén vận may của chàng. Nghĩ đến đây, tôi còn cảm thấy hơi có lỗi với chàng.

      Sau sáu năm xa cách, chuyện tôi ái mộ nhạc sư thanh lâu cuối cùng cũng kết thúc cách hoàn mỹ như thế. Đáng lẽ ra tôi nên biết từ trước rằng đây chỉ là giấc mộng đẹp nhưng xa vời chẳng thể nào với tới, suốt mười ba năm nay, tôi hoang đường.

      Sau năm ngày, bởi tôi có khả năng đánh đàn, tú bà sắp xếp cho tôi tạm thời thay thế vị trí của nhạc sư, tấu nhạc cho hoa khôi nhảy múa. Tôi mặc bộ váy áo màu xanh nhạt mỏng đến mức có mặc cũng như , ngồi đánh đàn sau bức rèm bên cạnh đài cao. Đây là vị trí mà chàng thường ngồi nhiều năm về trước.

      Chàng từng ngồi ở vị trí này có thể nhìn thấy mọi thứ dơ bẩn đáng ghê tởm nhất thế gian này, sau khi ngồi lâu rồi lại càng quý trọng những thứ tốt đẹp hồn nhiên bên mình hơn. Bởi vậy, màu sắc trong tiếng đàn của chàng được nhuộm lên bởi cả những thứ đáng ghê tởm và những thứ tốt đẹp.

      giờ tôi ngồi ở đây, nhìn thấy hết dáng vẻ của đám khách làng chơi.

      Từ khuôn mặt của bọn họ, tôi hiểu được sâu sắc về sung sướng của những kẻ có tiền, nhưng tôi lại thực thể biết được những kẻ có tiền cho cùng cảm thấy sung sướng cỡ nào. Từ khuôn mặt của bọn họ, tôi có thể nhìn thấy dơ bẩn và đáng ghê tởm đến tột cùng nhưng lại chẳng thể nhìn thấy bên cạnh mình có cái gì tốt đẹp hồn nhiên.

      Tôi biết thứ tốt đẹp mà chàng năm đó là cái gì. Tôi còn dám tự tin mà suy đoán đó là tôi nữa.

      Hết khúc nhạc, tôi đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, trong lòng băn khoăn biết bao giờ người Trần phủ mới báo án cứu tôi ra ngoài. Rốt cuộc tôi còn ngây thơ như trước nữa, định làm việc ở thanh lâu.

      Tú bà phàn nàn khúc nhạc này tôi đàn được cảm xúc như đêm hôm đó ở cầm phòng.

      Tuy tôi thực rất thắc mắc hiểu với kỹ tử bán rẻ tiếng cười ở chốn thanh lâu này, có cảm xúc hay quan trọng gì, nhưng rồi tôi vẫn ngẫm nghĩ lại về bản thân mình. Cuối cùng tôi tổng kết ra được nguyên nhân tôi đàn có cảm xúc chính là: Mong muốn thể bản thân của tôi luôn được quyết định bởi việc chàng có ở đây hay , nhiều năm như thế chuyện này vẫn chưa bao giờ thay đổi.

      Đêm đó, tôi hiểu lầm rằng chàng ở ngay phòng bên cạnh, đàn vô cùng nhập tâm, muốn thể tốt.

      Giờ khiến mọi người chê cười rồi, xấu hổ.

      "Tối mai Trương đại nhân ở trạm dịch đưa mấy vị khách quý tới tận đây, đặt nhã gian Hương Tử tầng hai, chuyện hát múa tôi sắp xếp xong cả rồi đấy, định để tới đó đánh đàn tấu nhạc, đây chính là cơ hội để thể ." Tú bà dí tay vào đầu tôi rồi , "Dùng khúc nhạc mà tối hôm đó đàn , đàn ra đúng cái dáng vẻ tối hôm đó cho tôi, nếu như có khả năng ma ma đây cũng chỉ có thể nhẫn tâm coi như nương bình thường để bán rẻ cho lũ đàn ông thối tha kia thôi biết ."

      Tôi nghe ý trong lời bà ta, bà ta động viên tôi: Nếu tôi có khả năng cố mà nỗ lực, như thế mới có thể thoát khỏi vận mệnh bị bán rẻ mà ngược lại có thể bán được với cái giá hề rẻ. Điều kiện này kể ra cũng tương đối hấp dẫn, nhất thời tôi cũng biết mình có nên cố gắng nỗ lực chút hay .

      Xét cho cùng, ngay cả khi đó là miếng thịt lợn chăng nữa lúc bán cũng phải cân kéo đủ đường, huống hồ tôi da mỏng thịt mềm thế này, bán được giá chút đến lúc tôi nằm giường để người ta muốn làm gì làm cũng có thể tạm là dễ chịu hơn chút.

      Từ góc nhìn của tôi, những lời này cũng thể xảo quyệt nhưng vẫn rất hợp lý. Nghĩ như thế, tôi thận trọng gật đầu.

      Chiều tối ngày hôm sau, tú bà đích thân dặn dò mấy tỷ tỷ có kinh nghiệm tới trang điểm chải chuốt cho tôi. Bọn họ tôi vốn cũng chẳng cần phải đánh phấn trang điểm, cũng có nét quyến rũ rồi, chỉ có điều mặt mày hơi ngờ nghệch, khơi dậy nổi hứng thú của đàn ông.

      Nhiều năm như thế qua , chuyện chàng từ chối tình cảm của tôi lại có được giải thích hoàn toàn mới. Nhưng tôi muốn đồng tình với lời giải thích này cho là lắm.

      Vị tỷ tỷ vẽ hoa điền cho tôi nâng cằm tôi lên lại còn bật cười, "Muội muội, muội đừng có nhìn tỷ cách ngu ngốc như thế được ."

      Tôi nghĩ là mình già chút rồi. Nếu ai đó với tôi như thế từ mười năm trước, tôi nhất định đánh nhau với ta trận, được cũng phải nhổ nước bọt vào mặt ta, dạy cho ta biết cho cùng ai mới là người ngu ngốc. giờ tôi còn hoạt bát được như năm đó nữa, tôi trở nên trầm tĩnh từ nhiều năm nay rồi.

      Muốn dùng quyến rũ để che giấu ngu ngốc của tôi, mấy vị tỷ tỷ bỏ bộ váy áo màu xanh lục của tôi , chọn cho tôi bộ váy mỏng tang khác màu đỏ rực rỡ. Lần cuối cùng mặc áo mà trông như thế này, tôi vẫn là đứa bé hai tuổi cần mặc đồ lót.

      Áo váy mỏng tang hở trước hở sau, vai lưng tôi đều lộ ra ngoài khí, cảm nhận được cái se lạnh lúc tối trời. Mái tóc có thể giúp tôi chắn gió tạm thời cũng bị búi lên với biết bao nhiêu trâm hoa hoa phù dung chứ chỉ có chiếc trâm ngọc màu xanh nho như trước đây nữa.

      Nhã gian Hương Tử nằm ở cuối hành lang tầng hai, tôi ôm chiếc đàn về phía đó, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà lại dừng chân, đứng tựa vào lan can, phóng tầm mắt nhìn ra chiếc xe ngựa dừng lại ngoài cửa.

      biết tại sao tôi cứ nhìn chằm chằm nơi đó, tim đập liên hồi.

      gã sai vặt lên trước, đứng bên sườn xe vén màn xe lên, còn có tỳ nữ đứng ở sườn xe bên kia, đưa tay ra đợi. Bốn góc xe ngựa của người đàn ông này thắt dây hồng treo chuông bạc, cơn gió đùa nghịch thổi qua, chuông bạc nhàng đung đưa. Tôi biết hình ảnh này có khiến tim những người khác đập nhanh hay , nhưng tôi giật mình.

      Đó là bởi chiếc túi đom đóm mà nhiều năm trước tôi đưa cho chàng cũng được thắt bằng dây hồng treo chuông bạc, chỉ tiếc là thẩm mỹ của chàng có phần khác tôi. Chàng là người phong nhã, cái màu kia thực được phong nhã cho lắm. Bởi vậy, ý tốt của tôi bị từ chối thẳng thừng.

      Tôi đoán rằng vị công tử xe ngựa kia ắt phong nhã được như chàng, thậm chí phong cách sống có vẻ hơi phô trương.

      Góc áo màu sẫm của công tử lộ ra ngoài, tim của tôi đập thình thịch tưởng như sắp vỡ ra đến nơi. Chiếc quan cài tóc bằng ngọc xanh của công tử lộ ra ngoài, tim tôi dường như nhảy lên tận cổ rồi. Công tử chui ra khỏi xe ngựa, tim tôi lại trở về chỗ cũ, đập cách bình tĩnh.

      Công tử kia trắng trẻo khôi ngô, lông mày thanh tú, tóc mai chỉnh tề, đáng tiếc là ở chỗ chúng tôi chẳng quen biết gì nhau.

      Bảy năm rồi lại sáu năm, cho cùng tôi còn chờ mong gì ở mấy chi tiết trong thoại bản được nghe dưới gầm cầu năm ấy? Người xưa lừa tôi nhưng thoại bản đúng là hại chết người, những câu chuyện mà toan tú tài kể những năm ấy thực đầu độc tôi rồi.

      nương phía sau lên tiếng thúc giục tôi nhanh lên chút, tôi nhắm mắt lại lên tiếng đồng ý.

      Ngay sau đó, vị công tử trước cửa kia quay về phía chiếc xe ngựa đằng sau, đứng yên, cười với người đàn ông khác mới bước từ xe ngựa xuống. "Đúng là phải can đảm lắm mới dám ngồi xe ngựa của huynh đấy, chuyện huynh tới cứu tế dân chạy nạn mau chóng lan truyền khắp phố lớn ngõ , mấy kẻ ăn mày nhìn cái là nhận ra ngay cái mấy cái lục lạc treo ở bốn góc xe ngựa của huynh, chẳng thèm sợ bị ngựa đâm trúng mà cứ đổ xô lại đây. Tôi nhìn mà hãi quá."

      "Tôi nhắc nhở huynh rồi." Người nọ phất tay áo trắng tinh, mặt mày bình thản.

      Công tử xua tay, cười , "Cha tôi bảo tôi đón tiếp huynh cho tử tế, tôi mà có bị người ta đụng phải hay bị kinh sợ cũng có sao đâu, miễn là huynh sao là được. Mấy ngày gần đây ở Vân An xuất khá nhiều dân chạy nạn, nếu như có kẻ xấu xa nào nhân cơ hội này để gây rối, tôi cũng có thể chắn cho huynh lần. Nào nào nào, nữa, tôi đặt phòng rồi, hôm nay huynh phải chơi cho đấy."

      Sau này, khi biết về chiếc xe ngựa sau, tôi mới lại tin những bản thoại độc hại năm đó của toan tú tài lần nữa.

      Nhưng giờ tôi hoàn toàn chẳng biết gì cả. Tôi chỉ có thể ngồi xếp bằng vị trí dành cho mình trong nhã gian Hương Tử, tay đặt lên cây cổ cầm, tay phất làn hương bốc lên từ lư hương. tấm rèm châu, hai tấm màn lụa trước mặt tôi dường như là để ngăn cách tôi với tất cả mọi người, mọi đời, chỉ tập trung vào việc chơi đàn.

      Cách hai tấm màn lụa đỏ rực, tôi nhìn ra bên ngoài, chỉ còn thấy khoảng mờ mờ, tôi đoán rằng bên ngoài nhìn vào cũng vậy.

      Tiện tay thử gảy mấy , đúng lúc này cửa mở, tiếng cười ồn ào vang lên bên tai. Theo bản năng, tôi quay đầu sang nhìn, chỉ nhìn thấy những hình bóng mờ mờ và ánh đèn nhàn nhạt lay động trước màn lụa.

      Trong những hình bóng mờ mờ ấy, có người được mọi người cung phụng vây quanh, người nọ mảnh khảnh, dong dỏng cao, nhìn qua tấm màn lụa, tôi đoán lờ mờ rằng ta mặc quần áo màu nhạt và bên cạnh ta chính là vị công tử mà tôi vừa nhìn thấy khi nãy.

      Có lẽ đây là mấy cậu ấm nhà giàu nào đó hẹn nhau tới đây chơi bời.

      Bọn họ vừa bước vào cửa các nương liền ùa hết tới. Những cảnh hương diễm lao vào lòng người ta như thế này tôi từng nhìn thấy nhiều lần nên lúc này chỉ cảm thấy xấu hổ như thể tồn tại của mình cản trở cảnh người ta ôm ấp thương nhau nồng thắm.

      Mãi đến khi tôi phát ra vị công tử được mọi người cung phụng kia cũng ở cách đám người tán tỉnh lẫn nhau kia quãng, cũng lâm vào hoàn cảnh khó khăn như tôi, lúc này tôi mới cảm thấy khuây khỏa chút. Những nương kia cũng dám đến gần ta, dường như họ biết ta thích như thế.

      Sau khi đỡ các cậu ấm ngồi xuống, đám vũ cơ tự giác tản ra, xếp thành hàng, Tại thời khắc tay áo lục tung lên bắt đầu múa, tiếng chuông nhạc vang lên, tôi dời mắt khỏi công tử mặc áo màu nhạt kia, cúi đầu gảy đàn.

      "Nghe đoạn mở đầu này hình như đây là khúc nhạc nổi tiếng nhất của Giải Ngữ Lâu nhiều năm trước phải ?" vị công tử áo lam cười , "Là "Ly đình yến" đây mà."

      Vị công tử áo tím xuống xe ngựa trước cửa gật đầu mỉm cười, quay đầu nhìn sang phía tôi, "Tôi từng nghe đại nhân khúc nhạc này mà muốn đàn hay cũng chẳng dễ dàng gì, tôi thấy vị nương này ra đàn cũng khá tốt. Đại nhân thấy thế nào?"

      Vị công tử được mọi người vây quanh lúc vào cửa khi nãy chính là "đại nhân" trong câu chuyện của bọn họ, tôi vừa đánh đàn vừa chú ý tới đánh giá của vị đại nhân kia.

      lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy câu, "Tạm được."

      "Tranh ——"

      dây đàn đứt, tôi chẳng còn phân biệt được dây đàn nơi đầu ngón tay mình đứt hay là tiếng lòng tôi đứt nữa. Mãi tới lúc cảm thấy đau, tôi mới biết ngón tay của mình bị cứa đứt, máu đỏ trào ra, hai ba giọt rơi xuống dây đàn màu trắng, khi ấy tôi mới biết, cả tiếng lòng và dây đàn nơi đầu ngón tay mình đều đứt cả.

      Giọng của chàng dường như đưa tôi quay lại khung cảnh rất nhiều năm về trước, hai giọng y hệt chồng lên nhau rồi vào tai tôi. Chàng nhấp ngụm trà rồi , giọng thờ ơ, "Vừa rồi là tạm được, nhưng giờ là thể chấp nhận được."
      Last edited: 17/10/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :