1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10: Tự mình chuốc khổ
      #32df67']Edit: A Chu
      xe gã nam tử thanh sam xuống, nhíu mày nhìn Tần Du Du ngồi đất, : "Làm sao vậy?"

      Tần Du Du hé răng, ngẩng đầu nhìn lúc, cho đến khi thấy Lương Lệnh tóc bạc tới, rốt cuộc mới xác định được thân phận của . (-.-“)

      xui xẻo mà! Hôm trước nàng mới cáo biệt với người ta, mấy ngày sau gặp lại cũng được , cố tình lại gặp ngay lúc mình nhếch nhác, chán nản như thế này.

      Nhưng mà cũng tốt, nàng giờ dịch dung, chắc là nhận ra nàng đâu.

      Tần Du Du thầm vui mừng, vừa nghĩ lại có hơi nản lòng, khó trách Phong Quy Vân rời thoải mái như vậy, chắc là cảm giác được nam nhân này ở phía sau. Mình lại bị thành ra như vậy, lỡ như Phong Quy Vân quay trở lại liền chết thảm rồi, xem ra vẫn là theo vị ân công này an toàn hơn.

      Sát thần Hung thần cũng quản được nhiều như vậy, tốt xấu gì cũng có ác ý đối với nàng, chứng minh, tạm thời theo bên cạnh so với mình an toàn hơn nhiều.

      Sư phụ từng , đối mặt với chuyện sống chết, mặt mũi cái gì đều là mây bay cả.

      "Ân công, ta là Tần Du Du, người có thể giúp ta lần nữa được ?" Tần Du Du tinh tế đáng .

      Nha đầu kia ngược lại rất thức thời, trong lòng Nghiêm Di mỉm cười, nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi Tần Du Du nhận ra , lại cảm thấy có chút vui, lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm, gì.

      Tần Du Du bị ánh mắt nhìn, gần như giả bộ nổi nữa, di chứng của thuốc độc từng chút từng chút bộc phát ra, nhất thời nhịn được, ngụm máu tươi phun ra, nam nhân trước mặt cùng khung cảnh xung quanh bắt đầu đung đưa quay vòng.

      đôi cánh tay ấm áp vòng qua ôm lấy thân thể nàng, cả người nàng bị ôm ngang lên, giọng Nghiêm Di vang lên đỉnh đầu: "Nàng biến thành bộ dáng này, làm sao người ta nhận ra được?"

      Đây là nhạo bán nàng xui xẻo, chật vật hay là ca ngợi thuật dịch dung của nàng lợi hại? Tần Du Du hỗn loạn, chỉ cảm thấy vòng ôm mình dựa vào rất ấp áp, rất thoải mái, nhất thời quên mất mình bị nam nhân ôm lấy trước mặt mọi người.

      Rất nhanh Tần Du Du bị ôm lên xe ngựa, trong xe có lót đệm giường rất dày, có có nhiều gối dựa lớn mềm mại, Tần Du Du nằm đó quả giống như từ địa ngục lên thẳng thiên đường vậy, khiến nàng hoàn toàn muốn động đậy nữa.

      Trước ngực truyền đến cảm giác ấm áp, Tần Du Du híp mắt dễ chịu suýt nữa muốn thở ra nhõm.

      Nhưng mà... Trước ngực ?!

      Nàng bỗng nhiên mở to mắt ra, quả nhiên thấy bàn tay Nghiêm Di vững vàng đặt trước ngực mình! Tay kia nhanh nhẹn đem nàng ôm vào trong ngực.

      Đây, đây, đây là gì ?! Tần Du Du mở miệng, muốn đẩy móng vuốt sói của ngang nhiên chiếm tiện nghi của nàng ra, kèm theo nghiêm chỉnh lên án hành vi sắc lang của .

      Nhưng nhìn thấy ánh mắt cùng khuôn mặt chút biểu cảm nào của Nghiêm Di, nàng lập tức bơ phờ, người ta rất đứng đắn thay mình trị thương, vốn dĩ có ý cợt nhã nàng mà? Cái gọi là bình đẳng trong chăm sóc người bị thương, vấn đề chữa bệnh trị thương như thế này, nên vướng mắc chuyện nam nữ khác biệt.

      Có phải mình suy nghĩ quá nhiều rồi ? Người ta có lòng tốt cứu nàng, nàng ngược lại nghĩ xấu cho người ta là sắc lang, vậy cũng quá phân biệt tốt xấu rồi.

      "Cảm giác thế nào?" Nghiêm Di giống như quan tâm hỏi han.

      "Hả? À... Tốt hơn nhiều rồi." Nếu tay ngươi có thể đặt ở chỗ khác giúp ta trị thương, ta thấy rất tốt! Trong lòng Tần Du Du than vãng lại đành cam chịu vậy.

      Nghiêm Di nhìn cặp mắt mập mờ bất định của Tần Du Du, trong lòng biết nàng xấu hổ và tức giận nhưng lại giống như nhìn thấy, phải mất lúc, hưởng thụ đủ cảm giác mềm mại mê người dưới lòng tay, mới lưu luyến nỡ thu hồi bàn tay lại, nhưng buông tay kia ôm mỹ nhân ra.

      bỗng nhiên muốn nhìn bộ dáng động lòng người của nàng sau khi xóa bỏ lớp ngụy trang.

      "Lương Lệnh." Nghiêm Di bỗng nhiên mở miệng .

      Màn xe bị vén lên cùng tiếng trả lời, Lương Lệnh bưng chậu đồng đựng nước vào trong xe, Nghiêm Di lấy khăn sạch thấm ướt nước vô cùng tự nhiên thay Tần Du Du lau lớp dịch dung mặt.

      Chủ nhân tự mình hầu hạ nữ tử rửa mặt ?!

      Tròng mắt Lương Lệnh suýt nữa rớt ra ngoài, phản ứng rất nhanh lui ra, thuận tiện tiếng động che màn xe lại.

      Lần này Tần Du Du rốt cuộc nhịn được nữa, đưa tay ngăn Nghiêm Di lại, : "Ta có thể tự làm!"

      "Nàng có hơi sức sao?" Nghiêm Di nhíu mày.

      "Có!" Tần Du Du hai lời, giành lấy khăn tay rất nhanh lau sạch cái gì đó mặt.

      Cúi đầu nhìn, cái khăn đó bị dơ đến mức nhìn thấy màu sắc ban đầu nữa, ngay cả nước trong chậu đồng cũng giống như nước bùn.

      Lau mặt rồi, tinh thần khôi phục chút, Tần Du Du mới nhìn đệm lót dưới thân nàng phải đệm giường bình thường, mà là lông động vật trắng noãn, đáng tiếc bị bùn đất người nàng làm bẩn mảng lớn thành màu vàng.

      "May mắn hôm nay gặp được ân công ngang qua, bằng gặp phải bọn cướp, ta nhất định gặp bất trắc rồi." Tần Du Du lấy lại bình tĩnh, lập tức chân chó mà dùng sức gạt bỏ xấu hổ, bên giả bộ như vô ý uốn éo thân mình, ám chỉ Nghiêm Di thu hồi tay giữ nàng lại.

      "Ừ." Nghiêm Di vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, nhưng rốt cuộc cũng đại phát từ bi mà thu tay lại, hơi lui về phía sau, cùng Tần Du Du tạo khoảng cách an toàn.

      "Ân công định nơi nào vậy?" Tần Du Du nhàng thở ra hỏi.

      "Trấn Bát Tắc." Nghiêm Di chậm rãi phun ra ba chữ. (Chu: ha ha)

      Tần Du Du ngẩn ngơ, suýt nữa nhịn được phun ngụm máu, nàng nghiêm túc hoài nghi người này là cố ý chọc giận nàng, để báo thù lần trước nàng kiên trì đòi rời .

      Nàng tự làm khổ mình vô ích rồi, vừa dịch dung vừa uống thuốc độc, còn suýt nữa rơi vào tay Phong Quy Vân, kết quả người ta vốn cùng đường với nàng, nàng chỉ cần ngoan ngoãn theo gặp chuyện gì cả...

      Tần Du Du toàn thân oán giận nhưng chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên thôi (tức lắm mà chẳng gì được), trong lòng vừa tức vừa giận, xoay người ôm lấy đầu gối co lại, giả chết chuyện. Dù sao bộ dáng nàng chật vật xui xẻo bị vị ân công này nhìn thấy cả rồi, cũng cần phải để ý giữ hình tượng nữa.

      Còn nổi nóng sao, Nghiêm Di nhìn thấy Tần Du Du giống động vật trốn để ý tới ai nữa, có chút buồn cười lại có chút mềm lòng, trời biết bao nhiêu năm rồi chưa từng nảy sinh loại thân thiết mềm lòng này, loại cảm xúc bị cho là của nữ nhi thường tình.

      "Ta đến trấn Bát Tắc, nàng vui sao?" Nghiêm Di chậm rãi hỏi.

      "Vui lắm, quả vui chết được." Tần Du Du gầm gừ, hừ .

      "Vốn nghĩ đúng lúc cùng đường cùng với nàng, ngờ nàng lại vội vả rời ."

      Được rồi, đều là lỗi của nàng! Tần Du Du buồn bực đến cùng cực, ngay cả hừ tiếng cũng bỏ luôn.

      "Ai muốn đối phó với nàng?" Nghiêm Di tiếp tục hỏi.

      Giọng điệu của rất nghiêm túc, Tần Du Du tỉnh ngộ, nhận ra mình tại là nhờ người ta bảo hộ, vốn có tư cách bộc phát tính cách tiểu thư ra, hơn nữa Nghiêm Di nghiêm khắc cứu nàng hai lần rồi, cũng có tư cách biết người cắn nàng tha là ai.

      "Ngươi nhất định có nghe đến Phụng thần giáo của Li quốc rồi, người đối phó với ta là Húc Quang thánh tử của Phụng thần giáo, sư phụ ta lúc trước đắc tội với người của Phụng thần giáo, giờ ông mất tích, người của Phụng thần giáo muốn bắt ta về, ép sư phụ ta xuất ." Tần Du Du chọn số ra.

      "Sư phụ nàng là ai?" Nghiêm Di chịu bỏ qua, câu hỏi thẳng trọng tâm.
      #084af9']Xin lỗi vì chậm trễ này, Chu lo luyện thi quá quên mất tiêu.
      #084af9']sau ngày 14 tháng 10 Chu tăng tốc trở lại
      huyetdu, conlu124, minhhanhng6 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11:
      #f9213a']Nàng ngốc nghếch như vậy cũng dám xuất môn?
      #e0610c']Edit: A Chu
      Phụng Thần giáo chính là quốc giáo của Li Quốc, cao thủ trong giáo nhiều như mây, giáo chủ Giang Như Luyện có ba gã đệ tử thân truyền, đều được tôn sùng là "Thánh tử", mà Húc Quang thánh tử chính là đệ tử nhất của Giang Như Luyện, đồng thời cũng là thất hoàng tử của quốc vương Li quốc.

      Nếu phải có thân phận như vậy, thủ hạ Phong Quy Vân của cũng thể dễ dàng điều động quân đội của Li quốc bao vây, truy đuổi, chặn đường Tần Du Du được.

      Có thể làm cho Húc Quang thánh tử tự mình phí công nhớ thương, nhất định phải nhân vật bình thường.

      Tần Du Du có cách nào khác, đành phải giả bộ đáng thương: " thể , sư phụ cho phép ta với người khác."

      "Có thể. Nhưng nàng nghĩ rằng , người khác cũng biết sao?"Nghiêm Di sao có thể lại là người tốt như vậy? đưa tay sờ sờ đầu Tần Du Du giống như dỗ mèo con, cún con, : "Đệ tử của Thiên Công thánh thủ Tề Thiên Nhạc sao lại vô dụng như vậy?"

      Động tác của quá mức lưu loát tự nhiên, Tần Du Du bị người ta chiếm tiện nghi muốn kháng nghị, chợt nghe Nghiêm Di hơi ra thân phận của nàng, sợ tới mức trừng lớn mắt đề phòng : "Thiên Công thánh thủ gì chứ?"

      "Nàng ngốc nghếch như thế, sư phụ nàng sao yên tâm cho nàng xuất môn vậy?" Nghiêm Di lời này, khuôn mặt vẫn lạnh lùng biểu tình gì như cũ, thoạt nhìn còn cực kỳ nghiêm túc chăm chú, còn rất nghiêm túc đủ để tức chết Tần Du Du luôn rồi.

      "Ngươi mới ngốc ấy!" chịu được, tức giận buột miệng , mắng xong mới phát chính mình còn ngốc hơn --- nàng ràng là muốn lấy lòng hung thần mà, sao lại bị người ta tùy tiện dọa cái liền mất lý trí, năng lung tung chứ?

      "Ta biết ngươi gì." Tần Du Du quyết định tiếp tục mặc kệ Nghiêm Di cái gì đều kiên quyết duy trì trầm lặng. Nàng rất muốn có khí thế mà cầu cho mình xuống xe, nhưng thân thể bây giờ thích hợp.

      Nơi này cách trấn Bát Tắc ít nhất còn mười dặm đường nữa, tình trạng của nàng tại biết có thể chống đỡ được hai dặm hay , cái này điều kiện trước tiên là Phong Quy Vân quay lại tìm nàng phiền toái mới được.

      Tiểu nha đầu này nhất định bị sư phụ nàng nuông chiều làm hư rồi, Nghiêm Di thầm lắc đầu, thông minh đúng là thông minh, nhưng tuổi còn trải nghiệm đủ, quản được tính tình của mình.

      " ai cho nàng, các ám khí của nàng đáng giá bao nhiêu? Cho dù là thương gia hoàng tộc cũng thể mang mấy chục món bên người, chạy loạn khắp nơi được." Nghiêm Di giơ ngón tay điểm điểm lên chóp mũi Tần Du Du, tiếp tục : "Càng thể tùy tiện lấy ra tặng người ta nữa."

      Ta phải có ý tốt muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi sao? Trong lòng Tần Du Du thầm phản bác, nhưng nghe lời nào lọt tai cả.

      Nghiêm Di cũng để ý phản ứng của nàng: "Người được Thiên Công thánh thủ chế tạo ám khí, ai trân trọng xem như vật quý báu, tìm thợ thủ công tốt nhất tỉ mỉ chế tạo loại ám khí phi châm giống hệt, sợ rằng dùng đúng cách làm hỏng cơ quan trong đó, thể tùy tiện ở trấn sát biên giới mua vài thứ thô sơ làm thành tú hoa châm được."

      Làm ra tú hoa châm? Hình như cách này có hơi quen tai à nha?

      Tần Du Du rốt cuộc nhịn được: "Vừa rồi Phong Quy Vân đối phó với ta, ngươi ở gần đây nhìn lén?" Nàng tức giận, tên khốn kiếp này thấy nàng xui xẻo cảm thấy rất thoải mái có đúng ?

      Nghiêm Di gật đầu, chút áy náy hay biểu ngượng ngùng nào.

      tận mắt thấy Tần Du Du trúng độc, lập tức trong lòng hỗn loạn mới khiến Phong Quy Vân cảm giác được tồn tại của .

      " nàng ngốc, nàng cũng ngốc hoàn toàn. Phong Quy Vân bị trúng độc?"

      Tần Du Du hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng ngăn lửa giận, tại phải lúc cùng tên khốn kiếp này trở mặt, phải nhịn!

      " có, ta hù dọa thôi." Tần Du Du giọng buồn bực .

      "Ta cũng nghĩ thế, nếu nàng thực có độc 'Tử ngọ xuyên tràng' gì đó, lúc này nhất định dùng người ta rồi." Nghiêm Di thay đổi tư thế dựa vào vách xe cho thoải mái.

      "Ân công quá lời rồi, ta sao lại làm loại chuyện lấy oán báo ơn này được chứ?" Vẻ mặt Tần Du Du thành lại vô tội, trong lòng lại oán hận : ngươi là rất hiểu ta đó!

      "Sư phụ ngươi có 'thiên ma điệp ảnh', lại có chút giao tình với Vạn độc võ tôn, phải Thiên Công thánh thủ là ai?" Nghiêm Di cao xa bay tới câu.

      Tần Du Du ngậm miệng lại, thèm nữa.

      Nàng hình như có hơi ngốc... đúng! Đối phương quá hùng mạnh, quá xảo quyệt thôi.

      "Uống viên thuốc này , có lợi cho độc trong người nàng." Nghiêm Di từ trong lòng lấy ra cái bình đưa tới trước mặt Tần Du Du.

      Lại muốn nàng uống thuốc! Tần Du Du tại hoài nghi mục đích cứu mình của Nghiêm Di, làm sao chịu tùy tiện uống thuốc đưa cho, dùng sức cử động thân mình cách xa chút, cười gượng : "Ân công cứu ta là đại ân đại đức rồi, sao dám lãng phí linh dược của ân công chứ?"

      Nghiêm Di bình tĩnh nhìn nàng cái, Tần Du Du biết lời của mình thuyết phục được , dưới ánh mắt sáng tỏ của nhìn được có hơi buồn bực chột dạ, dứt khoát gục đầu xuống giả chết.

      Tay Nghiêm Di cầm bình thuốc chậm rãi thu về, trong lúc Tần Du Du nghĩ mình chơi xỏ thành công, bỗng nhiên cằm bị bàn tay lớn nâng lên, nàng kinh hãi, miệng khẽ nhếch, viên thuốc chuẩn xác lệt, bay vào trong miệng nàng, rơi thẳng xuống cổ họng.

      Tần Du Du tự chủ được nuốt nước miếng cái, viên thuốc đó cùng nước miếng bị nuốt luôn vào bụng.

      "Ngươi, ngươi, ngươi..." Tần Du Du vừa sợ vừa giận, chỉ ngón tay vào Nghiêm Di muốn mắng chửi người.

      Nghiêm Di cầm ngón tay nàng, lạnh lùng : "Cả chút ý định phản khán cũng có, ta muốn hại nàng quả cần lãng phí linh dược."

      rất có đạo lý, Tần Du Du giờ cả người ở trong tay , muốn giết muốn cắt bất cứ lúc nào cũng có thể, cần phiền phức lừa nàng uống thuốc.

      Tần Du Du thẹn quá thành giận, dùng sức rút tay mình về, lui đến trong góc xe ngựa, hờn dỗi.

      Viên thuốc đó quả là linh dược trị độc, cảm giác khổ sở đầu váng mắt hoa, cả người như nhũn ra dần dần biến mất, trong lòng Tần Du Du cũng nguôi giận chút rồi.

      Tên chết tiệt này hẳn là muốn giúp nàng trị thương, tuy thái độ khiến người ta rất chán ghét... Mí mắt giống như càng lúc càng nặng, Tần Du Du lắc lư cái đầu, cuối cùng chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mãnh liệt, từ từ ngã lên đệm giường dày mà ngủ say.

      Nghiêm Di nhàng vén tóc mai lộn xộn của nàng qua hai bên, đưa tay gõ vào vách xe, với Lương Lệnh bên ngoài: "Chậm chút ."

      Để cho nàng ngủ giấc ngon, độc tố trong cơ thể hẳn hoàn toàn bị loại bỏ.

      "Dạ!" Lương Lệnh lên tiếng, tốc độ xe ngựa rất mau liền chậm lại, hơn nữa chọn đường tương đối bằng phẳng, giảm bớt rung lắc.

      Tần Du Du có giấc ngủ rất sâu, khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ mây đầy trời, hoàng hôn rồi. Thân thể thoải mái hơn nhiều, ngoại trừ bụng có hơi đói ra, thấy có gì khỏe.

      Lần này nàng ngủ trong phòng vẫn lộng lẫy xa hoa như cũ, hai tiểu nha hoàn canh giữ bên ngoài cửa phòng nghe thấy động tĩnh trong phòng liền vội vàng vào hầu hạ, vừa đưa quần áo, vừa chuẩn bị nước ấm cho Tần Du Du tắm rửa, cực kỳ ân cần cung kính, nhưng miệng ngậm chặt giống như vỏ trai vậy, mười hỏi, chín biết.

      Tần Du Du gặp Nghiêm Di đoán được thân phận của , càng chắc chắn mưu gì đối với nàng, ngược lại yên tâm thoải mái hưởng thụ chiêu đãi của .
      conlu124, minhhanhng, 1620thuy4 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: Ta miễn cưỡng nàng
      #f410dc']Edit: A Chu
      Lần này, Nghiêm Di ngược lại muốn Tần Du Du cùng dùng bữa tối, nhưng sai người đưa đồ ăn đến phòng của Tần Du Du, Lương Lệnh thấy mình cũng có việc gì liền tự mình chuyến vậy.

      số chuyện chủ nhân , lại cảm thấy rất cần phải cho Tần Du Du biết.

      Tần Du Du thấy có người đưa đồ ăn tới, lén thở phào nhõm, nàng giờ đây có hơi sợ gặp mặt Nghiêm Di. Lúc trước cũng hơi sợ chút, hơn nữa lại cảm thấy cứ nghiêm mặt, mặt chút biểu cảm rất dọa người, thói quen kì quái này ra cũng sao cả.

      tại tin hề có ý đồ, biết tiếp theo đối phó mình thế nào đây, đây mối quan hệ an toàn cho mình.

      Lương Lệnh sai nha hoàn đặt đồ ăn bàn, nghiêng đầu ôn hòa với Tần Du Du: "Tần nương thân mình tại khá hơn chút nào chưa?"

      Đây là lần đầu tiên ông câu hoàn chỉnh trước mặt Tần Du Du, Tần Du Du cũng từng cùng sư phụ gặp người có qua lại với hoàng cung, vừa nghe liền biết ông lão tóc bạc có râu này ra là thái giám!

      Nhưng nàng chỉ kinh ngạc lát liền khôi phục lại như cũ: "Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn chủ nhân nhà ông cho thuốc."

      Có thái giám hầu hạ bên cạnh, chín phần chắc chắn đúng là người trong hoàng tộc, Tần Du Du khỏi lo lắng, mình có phải đụng chạm hoàng tộc trong thiên hạ rồi hay , vừa rồi gặp phải người của Li quốc, quay đầu lại gặp phải người của Nguyệt quốc.

      Trong mắt Lương Lệnh nhìn phản ứng của nàng, trong lòng thầm sinh ra vài phần thiện cảm, quyền thế của ông vừa là địa vị cao vừa được tôn sùng, trước sau vẫn thay đổi được là thân thể ông có khiếm khuyết, tuy ông ở độ tuổi này rồi, nhưng đối với thái độ khác thường của người ngoài vẫn rất khó nhắm mắt làm ngơ được.

      Tần Du Du đoán được thân phận của ông, nhưng vẫn đối xử với ông như bình thường, khiến ông cảm thấy rất vừa mắt.

      Ánh mắt chủ nhân tệ!

      " ra chủ nhân nhà ta vốn dĩ có thể ngay ngày hôm trước khởi hành đến trấn Bát Tắc này luôn, nhưng nghĩ đến nương cưỡi ngựa được, đặc biệt sai người đưa chiếc xe ngựa gần đó đến, nên mới trì hoãn đến sáng sớm hôm nay, may mắn vẫn đuổi kịp." Lương Lệnh cười tủm tỉm .

      "Làm phiền y lo lắng rồi." Tần Du Du cười đến dịu dàng khách khí, trong lòng chấp nhận: quả nhiên sáng sớm tính kế cho ta đây mà, cái này xem như đãi ngộ cho tù binh à?

      "Hai linh thú của nương có gì đặc thù? Tên gọi là gì?" Lương Lệnh hỏi.

      Tần Du Du cảm thấy kinh hoàng, nguy rồi! Nếu tên vô lại đó bắt chúng nó uy hiếp mình làm sao đây?

      Nàng trả lời câu hỏi của Lương Lệnh, hỏi ngược lại: " biết các người định dừng lại ở trấn Bát Tắc mấy ngày? Nếu vì chuyện của ta làm chậm trễ thời gian của các người, vậy tốt lắm đâu."

      Lương Lệnh dường như cảm nhận được lảng tránh của nàng, cười đến rất là nhiệt tình: "Đừng ngại, chủ nhân nhà ta có rất nhiều thời gian, trước mắt chuyện của nương quan trọng hơn nhiều."

      gì vậy? Tần Du Du nghe xong cảm thấy rất lạ, lo lắng có nên hỏi ràng thân phận của Nghiêm Di hay , gã sai vặt bên ngoài đến truyền lời, chủ nhân có việc dặn dò, gọi Lương Lệnh .

      Tần Du Du lo lắng an nguy của hai linh thú, đối với món ăn ngon cũng ăn nhiều lắm, qua loa lắp đầy bụng cho xong.

      Bên ngoài ánh trăng sáng, Tần Du Du đẩy cửa ra hoa viên bên ngoài, từng cơn gió đêm thổi qua mang đến mùi thơm cỏ cây, bốn phía tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu, nhắm mắt lại cảm thấy như trở về núi Tiểu Xung nơi nàng cùng sư phụ cư.

      Khi có chuyện gì đều có sư phụ chống đỡ, nàng mỗi ngày đơn đơn giản giản chỉ làm những chuyện mình thích làm là được rồi, người ở thôn gần núi đối với nàng rất tốt, ai muốn hại nàng, tính kế nàng.

      Lúc trước cảm thấy cuộc sống bình thản như nước, cho mới bây giờ mất mới biết đáng giá, đáng quý bao nhiêu, nhưng sư phụ thấy nữa rồi, có thể theo như lời trong thư của ông, ông rốt cuộc trở lại quê hương rất xa của mình rồi, vĩnh viễn xuất nữa.

      Trong lòng Tần Du Du khổ sở, ngây người nhìn nhìn ánh trăng trời.

      bàn tay ấm áp nhàng mơn trớn hai má nàng, giọng của Nghiêm Di vang lên bên tai: "Sao lại có bộ dáng muốn khóc như thế?"

      Tâm trạng Tần Du Du hoảng hốt, hề biết bộ dáng mình tại như thế nào, thậm chí ngay cả khi Nghiêm Di đến trước mặt cũng hay biết.

      "Du Du, chuyện nàng muốn làm, ta ép buộc nàng." Nghiêm Di trầm giọng , giống như xem xét mà buộc miệng ra.

      Nhìn thấy vẻ mặt đơn đứng dưới ánh trăng của Tần Du Du, bỗng nhiên cảm thấy rất thoải mái, muốn xóa hết toàn bộ vẻ mặt khổ sở của nàng, muốn thấy nàng khôi phục bộ dáng đáng , giảo hoạt tùy hứng, giả bộ nhu nhược đó.

      " chứ?" Tần Du Du bỗng nhiên nhớ tới, đây hình như là lần đầu tiên gọi tên của nàng, từ trước tới giờ có rất nhiều người gọi nàng như vậy, như là sư phụ của nàng, thôn dân dưới chân núi Tiểu Xung, thậm chí cả kẻ địch của nàng Phong Quy Vân.

      Nhưng chưa khi nào có ai gọi tên nàng, lại làm nàng cảm thấy... đặc biệt như vậy, hai chữ vô cùng đơn giản giống như biến thành câu thần chú, quanh quẩn trong lòng nàng, làm tim nàng tự chủ được đập càng lúc càng nhanh.

      "." Nghiêm Di khẳng định , hứa hẹn như vậy có hơi xúc động quá mức, tương lai vì chuyện muốn làm thêm rất nhiều phiền phức, nhưng mà cũng muốn vào lúc này làm Tần Du Du thất vọng.

      Hơn nữa lúc nhìn thấy ảnh ngược của mình trong cặp mắt trong suốt sáng ngời của Tần Du Du, càng cảm thấy hứa hẹn này tuy phiền toái, nhưng rất có giá trị.

      Ánh trăng giống như vì hai người đặt ra lời nguyền mê hoặc, đáng tiếc tiếng hừ lạnh khinh thường xem vào, hung hăng đem khoảnh khắc tốt đẹp này cắt nát vụn.

      "Nữ nhân vô dụng!"

      "Ớ?" Tần Du Du nhìn sang chỗ phát ra tiếng, tại chỗ sợ tới mức lui lại hai bước.

      Nàng sợ trời sợ đất, nhưng lại sợ ngựa.

      đó là con ngựa, con ngựa màu đỏ, cao, mạnh khỏe, to lớn, làm cho da đầu người ta run lên! Lông người con ngựa cũng phải màu nâu đỏ bình thường, mà chân chân là màu lửa đỏ, cho dù dưới ánh trăng màu vẫn như cũ, giảm nửa phần tươi đẹp.

      Màu lông như vậy rất hiếm thấy, hiếm thấy đến mức Tần Du Du liếc mắt cái có thể nhận ra ngay, lúc trước Nghiêm Di kiên quyết ép nàng cưỡi chính là con ngựa đỏ đáng sợ này.

      Nét mặt của ngựa đỏ rực cực kỳ sinh động, nheo mắt khinh bỉ nhìn Tần Du Du, ràng câu vừa rồi kia là đánh giá nàng.

      Tần Du Du nhịn được lui lại mấy bước nữa, cho đến khi cảm thấy khoảng cách tương đối an toàn mới trả lời lại cách mỉa mai: "Ngươi mới vô dụng, ngoại trừ bị người kéo chạy loạn khắp nơi, ngươi còn có thể làm cái gì?"

      "Nữ nhân xấu xí, ta cắn chết ngươi!" Ngựa đỏ rực nổi giận, trong lỗ mũi ngừng phun ra khí màu đỏ, giống như đoàn đoàn lửa cháy, đầu vung lên hướng về phía Tần Du Du.

      Tần Du Du sợ tới mức khẽ kêu tiếng, phản ứng nhanh chóng trốn phía sau Nghiêm Di.

      Nghiêm Di đưa tay xoa lên hai bên cổ ngựa, : "Trú Vân Phi, ngươi cùng nữ hài tử so đo cái gì? Ngươi nghỉ ngơi trước , ngày mai ta mang ngươi đến gần đây chạy thỏa thích."

      "Hừ!" Con ngựa tên Trú Vân Phi phát ra hai tiếng phì phì trong mũi, vẻ mặt vui, nghe lời quay đầu .

      "Nó là linh thú của ngươi?" Tần Du Du hỏi, con ngựa xấu xa cũng dám đối mặt với nàng, chủ nhân nhất định cũng phải tốt lành gì!


      #ee3296']Chủ nhật này Chu thi rồi
      #ee3296']Sau khi thi xong tăng tốc ~~o(^v^)o~~
      Đỗ Thúy Loan, conlu124, minhhanhng6 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: Tin ngươi lần
      #df9927']Edit: A Chu
      "Ừ, nó vừa nhận ta làm chủ chưa đến nửa năm, lúc trước ở rừng tự do tự tại, có thói quen ở mình, ngang bướng, tính tình khó tránh khỏi có hơi ngang tàng." Giọng cùng vẻ mặt Nghiêm Di cũng bình thường có gì lạ, nhưng Tần Du Du lại cảm thấy câu của có hàm chứa ý khác, ánh mắt nhìn nàng cũng rất kỳ lạ.

      chỉ cây dâu mà mắng cây hòe chứ? Tần Du Du lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

      Lời hứa hẹn của Nghiêm Di êm tai, nhưng nàng ngây thơ đến mức người ta thuận miệng câu nào cũng tin là , nàng vẫn ôm tâm lý cẩn thận đề phòng như cũ, quyết định phải hiểu trước rồi mới tính tiếp.

      Nghiêm Di có lẽ nghe Lương Lệnh báo cáo lại, biết nàng muốn ra tên gọi riêng của các linh thú, thậm chí tình nguyện để bọn họ giúp nàng tìm chúng, cho nên cũng chủ động nhắc lại.

      Sáng sớm hôm sau, Tần Du Du thừa lúc khí sau khi dùng điểm tâm xong có hơi hòa hoãn, với Nghiêm Di: "Ta muốn dạo quanh đây, biết có thuận tiện ?"

      Nghiêm Di đầu cũng nâng, lời ít mà ý nhiều, trả lời hai chữ: "Tùy thích."

      Hào phóng như vậy? hay giả thế?

      "Người của Phụng Thần giáo chắc là dám đến trấn để gây rối đâu?" Ý tứ của Tần Du Du là, ân công, người cũng cần làm người tốt đến mức sai hai thủ hạ theo ta ra cửa a?

      Nghiêm Di buông chén trà tay xuống, đứng dậy đến bên cạnh Tần Du Du, rất thuận tiện xoa đầu nàng : "Muốn ta cùng nàng ra ngoài liền thẳng ra, cần quanh co lòng vòng." =D

      Người nay xem nàng là mèo con hay cún con? Tại sao luôn được cho phép cứ tùy tiện sờ đầu nàng?! là hơi quá đáng rồi đó!

      Hơn nữa, nàng muốn cùng hồi nào chứ? Tự mình đa tình!

      Nhưng mà... Tần Du Du phủ nhận, tuy cả ngày mặt Nghiêm Di cứ cứng ngắc (ý là có biểu cảm nào) làm người ta áp lực rất lớn, hơn nữa lời còn có thể làm người chết sống lại rồi lại chết lần nữa, nhưng có chung, quả khiến nàng cảm thấy rất an toàn.

      Nàng gần đây vẫn bị vây trong cơn ác mộng bị vây bị đuổi bắt, lúc này rất thiếu cảm giác an toàn.

      Ở trước chuyện sinh tử, mặt mũi gì đều là mây bay cả, Tần Du Du thầm lặp lại câu của sư phụ lần, dùng sức đè oán khí trong bụng xuống, ngoan ngoãn theo Nghiêm Di đại gia ra ngoài.

      Năm năm trước, sư phụ Tần Du Du từng dẫn nàng đến trấn Bát Tắc thăm hỏi bằng hữu, cũng có những ngày tốt đẹp ở thị trấn này, cho nên nàng đối với nơi này có hơi quen thuộc, khi chạy trốn đuổi bắt của Phong Quy Vân, nàng hẹn gặp hai linh thú ở gần nơi này.

      Trấn Bát Tắc rất , tổng cộng chỉ có bốn đường cái, theo cách bố trí trong trấn, khoảng nửa canh giờ là có thể hết toàn bộ rồi. Hôm nay đúng lúc là ngày họp chợ, ít nhà nông, nhà săn bắn gần đó, còn có người bán hàng rong mang các loại hàng hóa thổ sản bày ra bán đường, người đến đặc biệt náo nhiệt.

      Tần Du Du tiện đường phát theo Nghiêm Di ra ngoài cũng có điểm tốt, khuôn mặt của vị đại gia này đủ dọa người, chẳng những ác linh rút lui, ngay cả người sống cũng lánh xa, cho nên nàng chút cũng cần lo phải chen chúc đông người.

      Sớm biết thế nàng cũng cần đội mũ màn che mặt làm gì, cho dù mình là tiên nữ tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành, có pho tượng hung thần như vậy bên cạnh, đảm bảo ai dám đến gần tiếp cận nàng cả.

      Nàng vừa vừa nhìn đông nhìn tây, đối với cái gì cũng cảm thấy vô cùng thích thú, Nghiêm Di đối với tốc độ ốc sên của nàng có nửa câu oán thán, nàng hơn canh giờ cuối cùng mới tỉ tỉ mỉ mỉ dạo hết bốn đường cái.

      "Chúng ta về ." Tần Du Du vén màn lụa trắng lên, với Nghiêm Di.

      "Thấy rồi? Linh thú của nàng chưa để lại dấu hiệu cho nàng?" Nghiêm Di liếc mắt nhìn nàng cái, bỗng mở miệng .

      cái gì lời thốt ra sợ chết người? Cái này có thể đó.

      Tần Du Du bị nhìn thấu tận chân tơ kẽ tóc sợ tới mức dám khinh xuất, trừng lớn mắt vô tội : "Dấu hiệu gì chứ?"

      "Nàng đừng với ta, nàng đối với mấy thứ thóc mục mè thối này (chỉ những thứ vô dụng) cảm thấy rất thích thú, hoặc là chưa từng thấy sọt rơm, búp bê cỏ này cảm thấy rất mới lạ đấy?" Giọng bình thường vô vị, nhưng ý nghĩa lại tràn ngập mỉa mai khinh thường.

      Tần Du Du bị nghẹn đến còn gì để , dứt khoát gì luôn.

      Trong lòng nàng vừa rồi còn khen kiên nhẫn... Nàng sai rồi! Nàng nên bị người đạo đức giả, khốn kiếp này lừa gạt.

      "Nàng biết người của Văn gia phía nam trấn?" Câu này nghe như hỏi, nhưng ràng câu hỏi này chắc chắn đáp án trong lòng rồi.

      Tần Du Du tiếp gì cả, nàng vừa rồi qua phía nam thị trấn, dường như liền nhìn hơn hai lần phủ đệ Văn gia thôi mà.

      Nàng cảm thấy nam nhân bên cạnh này nhất định là quái biến thành, nếu sao dễ dàng nhìn thấu nhất cử nhất động, nghĩ thầm của nàng, cứ ở cùng chỗ với quái như vậy, cảm giác khủng khiếp!

      "Bối cảnh Văn gia rất phức tạp, nàng có việc gì đừng trêu chọc bọn họ." Nghiêm Di giống như chẳng qua chỉ là xuất phát từ ý tốt muốn nhắc nhở thôi.

      Tần Du Du thầm rùng mình, nhớ mang máng sư phụ cũng từng đánh giá Văn gia như vậy, thậm chí còn đáng sợ hơn lời của vị quái ân công này, cho nên nàng từ đầu tới cuối chưa từng suy nghĩ muốn tìm người của Văn gia nhờ giúp đỡ.

      Trong trấn có dấu hiệu hai linh thú để lại, có thể là chúng nó còn chưa tới, nàng giờ dựa vào quái ân công bảo hộ, nhất cử nhất động đều gạt được tai mắt của , rất khó nhân lúc biết liên lạc với hai linh thú của mình.

      quái ân công xem ra tạm thời làm chuyện gì tốt đối với nàng, đó thể hoàn toàn tự nhiên nhờ tìm giúp hai đứa nó được? Hay là cho chắc chắn, nghĩ cách để lại thông tin, báo cho chúng nó đổi nơi tập hợp, chờ nàng thoát khỏi vị quái ân công này, lại tìm chúng nó?

      Tần Du Du đường do dự, khi trở lại đại trạch trong trấn của Nghiêm Di cuối cùng cũng ra quyết định.

      "Hai linh thú của ta, thỏ tuyết mê tung tên là Dật Tiểu Khôi (xám chạy nhanh), sáo đá thánh tên là Quát Đại Chủy (quạ miệng rộng)..." Tần Du Du cắn cắn môi với Nghiêm Di.

      Nghiêm Di dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, tiểu nha đầu này rốt cuộc cũng hiểu , giấu giếm nữa?

      " người chúng nó có pha trộn hơi khác với linh thú cùng loại, cả người Tiểu Khôi tuyết trắng giống như thỏ tuyết mê tung bình thường, lông người nó nửa xám nửa trắng, lổ tai rất dài, có đuôi. Bộ dáng Đại Chủy quá giống sáo đá, giống quạ đen hơn, cái đầu lớn như vầy." Tần Du Du vừa vừa khoa tay múa chân, nghĩ chút lại thêm: "Nó thích nhất lên mặt như ông cụ non, tự biên tự diễn. Chúng nó đều thích ăn thịt, hơn nữa sức ăn rất lớn." (-.-" - Chu nghe mà sợ luôn, linh thú gì thế này!!)

      Nghiêm Di gật gật đầu với Lương Lệnh đến, ý bảo ông sai người dựa vào những đặc trưng Tần Du Du vừa tìm.

      Nghe Tần Du Du miêu tả, hai linh thú ngoại trừ có thể ra, vốn dĩ khác gì chim bay cá nhảy bình thường, thỏ hoang xám trắng núi với chim chóc giống quạ đen nhiều đến mức đếm hết.

      "Trú Vân Phi đâu?" đến linh thú, Nghiêm Di bỗng nhớ tới con ngựa đỏ rực bị mình cho thả bồ câu (giống cho leo cây ấy).

      "Nó trở lại, là nhặt được núi con thỏ ngốc đụng đầu vào cây hôn mê bất tỉnh, ồn ào muốn lấy cho Thập Nhị Lang ăn." Lương Lệnh nhắc tới con ngựa đỏ rực đó, mặt hơi lộ ra ý cười.

      Thập Nhị Lang trong miệng ông chính là thị vệ thủ hạ của Nghiêm Di, thích nhất chính là ăn món thịt thú rừng nhắm rượu, ngày thường cũng thay Nghiêm Di chăm sóc ngựa đỏ rực, quan hệ người ngựa có chút thân thiết.

      Lương Lệnh tới đó dừng chút, như nhớ tới cái gì, dừng chút : "Con thỏ đó... bộ dạng rất giống với miêu tả của Tần nương..."
      Hai ngày chương nha ^^ Trừ chủ nhật
      huyetdu, conlu124, minhhanhng7 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: Đao hạ lưu thỏ

      #0977ad']Edit: A Chu
      Lương Lệnh còn chưa xong, Tần Du Du sợ tới mức mặt còn chút máu: "Con thỏ đó ở nơi nào?!"

      "Phòng bếp hậu viện." Lương Lệnh chỉ chỉ hướng , hiểu lắm nàng căng thẳng cái gì, chẳng qua là giống thôi mà, linh thú có yếu đến mấy cũng đến mức tự mình đâm đầu vào cây, còn bị con linh thú khác dễ dàng ngậm lấy, mang về ăn chứ?

      Tần Du Du kịp giải thích, ba bước thành hai bước, chạy thẳng theo hướng ông chỉ.

      Phòng bếp hậu viện, nước đun sôi, ngựa đỏ rực Trú Vân Phi cùng thị vệ Thập Nhị Lang đứng trước cửa chảy nước miếng chờ được ăn thịt thú rừng, bỗng nhiên thấy Tần Du Du chạy như điên đến. Ngựa đỏ rực nhớ tới sáng nay vì nữ nhân này "câu dẫn" chủ nhân nó , hại nó mình ra ngoài tản bộ, khỏi có bao nhiêu nhàm chán, chủ nhân ràng đồng ý với nó cùng nó hóng gió, chạy cho thỏa thích mà!

      Gặp mặt kẻ thù đặc biệt ghen ghét, thân Trú Vân Phi chợt lóe, chắn đường của Tần Du Du, nhe răng trợn mắt : "Nữ nhân xấu xí! Ngươi còn dám chạy đến trước mặt ta?"

      "Tránh ra!" Tần Du Du lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ mình chậm chân, linh thú Tiểu Khôi gặp chuyện ngoài ý muốn, Trú Vân Phi "đầu sỏ gây nên" này còn chặn đường, dưới tình thế cấp bách nàng cũng cố đè nén nỗi sợ ngựa của mình, tay tháo mũ màn xuống liền xua xua trước mặt con ngựa, muốn đuổi nó .

      Trú Vân Phi tuy rằng là linh thú tốc độ nhanh, nhưng tốc độ đều ở bốn chân, mà phải ở cổ, đường trước phòng bếp vốn quá rộng rãi, nó cũng ngờ Tần Du Du mới bắt đầu tấn công nó, kết quả trở thành nó chủ động đưa đầu ra nhận cái tát của Tần Du Du.

      Tần Du Du giờ khí hư lực nhược, cái mũ màn đánh vào mặt Trú Vân Phi còn hơn gãi ngứa, nhưng lại làm tổn thương tầng tầng tự tôn cao quý của linh thú này, Trú Vân Phi giận đến hí dài tiếng, há miệng muốn cắn Tần Du Du.

      Khi Nghiêm Di đến, nhìn thấy Trú Vân Phi của mình sắp cắn cánh tay Tần Du Du, biết linh thú nhà mình lợi hại, cái cắn này, cắn đứt tay Tần Du Du cũng kỳ lạ.

      Chỉ mành treo chuông, Nghiêm Di nhanh như ma quỷ, chợt lóe lên, đứng giữa người ngựa, chưởng quét qua mặt của Trú Vân Phi, tay đem Tần Du Du kéo ra phía sau bảo vệ.

      Trú Vân Phi đầu tiên bị Tần Du Du đánh, sau đó tới chủ nhân mình, vừa phẫn nộ vừa uất ức, hí vang tiếng, tung bốn vó hung hăng chạy .

      Tần Du Du vốn có tâm tình quan tâm vấn đề cảm xúc của nó, nhân lúc Nghiêm Di phân tâm mà giãy giụa, chạy vào phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy đầu bếp đại thúc cầm dao nhọn từ cửa lớn phòng bếp ló đầu ra nhìn, muốn biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà con thỏ lông nửa trắng nửa xám, lổ tai rất dài, mũm mĩm cứng đờ, nhúc nhích cái thớt gỗ.

      "Tiểu Khôi!" Tần Du Du bổ nhào đến, hô tiếng, cứu con thỏ từ thớt xuống.

      Tốt quá, thân thể Tiểu Khôi vẫn ấm áp, còn thở, tim còn đập, chứng mình nó còn sống. Nàng mà tới trể thêm chút nữa, cùng Tiểu Khôi dương cách biệt rồi.

      Nghiêm Di nhíu mày vào phòng bếp, thấy con thỏ mập lông hỗn tạp, bẩn hề hề trong lòng Tần Du Du, giúp đỡ, cũng cảm thấy nên gì.

      "Nàng xác định đây là linh thú của nàng?" Nghiêm Di cảm thấy vô cùng khó tin, con thỏ này làm sao giống thỏ tuyết mê tung được? ràng là bữa ăn ngon, giống thỏ hoang ham ăn đến ngu ngốc hơn, làm linh thú rất miễn cưỡng, làm món ăn thú rừng nhắm rượu trái lại rất thích hợp. (-.-")

      Tần Du Du dùng sức gật đầu : "Ta xác định, Tiểu Khôi nó buổi tối nhìn vật này vật nọ, thường xông loạn đâm loạn, lúc trước có vài lần đâm vào cây mà té xỉu rồi."

      Lương Lệnh chạy theo tới cũng biết gì, ra con thỏ ngốc này làm chuyện ngu xuẩn giống vậy rồi, mà còn đến mấy lần ấy chứ, khó trách Tần Du Du vừa nghe con thỏ đâm vào cây có bộ dáng giống linh thú của nàng, liền căng thẳng như vậy, hoàn toàn nhận định thân phận của nó.

      Quả nhiên hổ là linh thú! Với con thỏ khác có tật xấu ngu ngốc như vậy, sớm chết trăm mấy chục lần rồi. =D

      Bị liên tiếp gặp rủi ro khiến cho có chút được như ý, thị vệ Thập Nhị Lang nghe chủ nhân cùng Tần Du Du chuyện, nhất thời sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh ngừng, Lương Lệnh từng ám chỉ với bọn họ, tiểu nương yểu điệu, xinh đẹp giống như nụ hoa trước mắt này là người chủ nhân coi trọng, mình lại suýt nữa đem linh thú của nàng làm món ăn thú rừng, sau này biết làm thế nào đây?!

      "Thuộc hạ biết đây là linh thú của Tần nương..." Mắt thấy ánh mắt Nghiêm Di xẹt qua, Thập Nhị Lang vội vàng mở miệng nhận sai, trong lòng thầm than hay rồi.

      Chuyện này liên quan , là Trú Vân Phi kéo tới, muốn mời ăn thịt thú rừng.

      Tần Du Du nhớ tới lời Lương Lệnh, lập tức phản tứng lại, đây chính là nam nhân suýt nữa đem Tiểu Khôi của nàng ăn mất, nhịn được trừng lớn mắt oán hận, liếc nhìn cái.

      Sau hồi hỗn loạn, Nghiêm Di phất tay bảo mọi người giải tán, Tần Du Du ôm Tiểu Khôi trở về phòng tỉ mỉ kiểm tra lần, may mắn trừ đầu bị sưng to do đâm đầu vào cây ra, có vết thương khác, vì thế tạm thời đặt nó vào cái giỏ trúc, chờ nó tự tỉnh lại.

      Lúc hoàng hôn, Tiểu Khôi hôn mê cả buổi cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa thấy chủ nhân trước mặt liền liên tục: "Du Du, Đại Chủy xảy ra chuyện rồi, bị tên khốn Văn gia bắt , người mau cứu nó !"

      "Văn gia? Sao lại như vậy?" Tần Du Du vừa kinh ngạc vừa sốt ruột.

      "Chạng vạng hôm qua, ta cùng Đại Chủy tới gần trấn Bát Tắc, khi qua cái viện lớn nhất, đẹp nhất trong trấn, Đại Chủy bên trong có mùi linh dược làm nó thèm chịu được, bảo ta chờ bên ngoài, ta chờ lúc chợt nghe ầm ầm trong viện, có người phát ra Đại Chủy muốn bắt nó, còn có người 'đây là linh thú của Thiên Công thánh thủ, ta nhìn lầm đâu'. Giọng người này ta trước kia có nghe qua ở Văn gia rồi, là quản gia lúc đó phụ trách tiếp đãi sư phụ đó." Tiểu Khôi nức nở, khóc đến nấc lên, kể lại.

      "Ta biết là rất xấu, nhưng vì có cách nào cứu nó, đành phải chờ trời tối, lén chui ổ chó vào nghe ngóng tin tức. Trong viện có võ tôn cấp bảy trấn giữ, ta dám tới gần quá, mang máng nghe vài người trong thư phòng bàn bạc với nhau, muốn đem Đại Chủy về Văn gia, nghĩ cách bắt nó khai ra chỗ ở của sư phụ, còn có cơ quan địa đồ nữa. Những người Văn gia này là rất xấu! Năm đó sư phụ còn từng giúp bọn họ, giờ biết sư phụ mất thế mà lại muốn hại Đại Chủy! Ta sợ bọn họ cũng bắt ta , nên cẩn thận rời khỏi, trốn vào rừng ngoài trấn chờ người đến, nhưng trời tối quá, ta, ta cẩn thận đâm vào gốc đại thụ..."

      Tiểu Khôi tới đó, gục đầu trước mặt Tần Du Du muốn chủ nhân an ủi, Tần Du Du trong lòng rất khó chịu, nhưng thấy đầu lông xù của nó có cục u lớn lại nhịn được có chút đau lòng, cúi đầu thổi thổi giúp nó, đưa tay xoa đầu an ủi nó: "Ta vừa mới bôi thuốc cho ngươi, rất nhanh đau nữa. Ngươi hôn mê rất lâu rồi, suýt nữa bị người ta đem làm đồ nhắm rượu rồi, dọa ta sợ chết được. Ngươi phải mau chóng khỏe lại, chúng ta phải mau nghĩ cách cứu Đại Chủy ra."

      Tiểu Khôi trừng mắt nhìn, hoảng sợ : "Ta sáng nay tỉnh lại, vừa mới mở mắt, thấy con ngựa đỏ như máu, xấu xí kì quái muốn ăn ta, làm ta sợ muốn chết, ô ô ô... Sau đó là liền bị dọa hôn mê."

      đến sáng nay, Tiểu Khôi vẫn còn sợ hãi, uất ức lại xấu hổ mà khóc lớn.

      "Ngươi ai xấu xí kì quái, ngươi mới là ngựa ! Con thỏ cái chết tiệt này!" Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gầm tức giận.
      Đỗ Thúy Loan, huyetdu, conlu12410 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :