1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 54

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lục Cảnh dám tin nhìn trợ lý Trương đứng ngoài xe.

      là ma quỷ à?!”

      “Nhị thiếu, câu dùng nhiều lần còn mới nữa đâu.” Trợ lý Trương đẩy mắt kính .

      ta cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả.

      Ít nhất tăng ca cũng phải có lương tăng ca chứ, đúng ?

      “Biết rồi.” Vừa nghĩ tới chuyện này mang tới phiền phức, Lục Cảnh thấy xe cảnh sát tới, liền biết mọi chuyện rắc rối rồi đây.

      phải lên đầu đề trang báo...Cái này chắc chắn là báo xã hội, nhị thiếu đành liều mạng, nghiến răng gật đầu , “Được, !” chàng muốn ngày mai nhìn thấy mình dính líu với vụ án mạng này với tiêu đề như sau “Tin sốc! Chuyện xưa thể của idol nổi tiếng và xác chết phụ nữ!” hay mấy tiêu đề kỳ quặc khác.

      Lục Cảnh hứa phụ thêm khoản lương cho trợ lý Trương ta mới bình tĩnh tỏ vẻ hài lòng, rồi quay người tới chỗ cảnh sát tiến hành đàm phán, hy vọng chuyện da người ly kỳ này ảnh hưởng đến người vô tội là Lục Cảnh, chàng chẳng qua chỉ vô tình đường gặp phải, cần phải tới cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.

      Trong miệng ta toàn là từ ngữ chuyên môn, đủ mọi thể loại, Trần Hi nghe mà ngu cả người, đành quay sang nhìn Lục Cảnh.

      “Trần Hi, Trần Hi, mau tới chỗ !” Lục Cảnh giờ coi Trần Hi như là thiên thần.

      Nhìn Trần Hi tới, chàng thèm tin trai mình, chỉ tin mỗi Trần Hi.

      bé bán bùa này thực rất có cảm giác an toàn!

      “Hi Hi?” Đường Tống đàm phán với trợ lý Trương, vốn trong chuyện này Lục Cảnh chỉ được xem là nhân chứng mục kích, ta cũng có ý định tiết lộ vai trò của Lục Cảnh trước mặt truyền thông, nhưng trợ lý Trương có vẻ muốn nghiêm túc thảo luận, ta đành kiên nhẫn chuyện với trợ lý Trương, xem ra trợ lý Trương đây là người làm việc rất nghiêm túc.

      Nghe thấy tiếng gọi của Lục Cảnh, cặp mắt sắc bén của Đường Tống lập tức rơi người Trần Hi, thấy gật đầu rồi thẳng về phía Lục Cảnh, ta nhíu mày, nhìn Lục Cảnh đẹp trai tuấn tú, rồi lại nhìn Trần Hi.

      Mấy thiếu nữ tuổi này luôn có hâm mộ đặc biệt dành cho ngôi sao thần tượng.

      Biết Trần Hi còn trẻ còn ngây thơ, nhưng cũng đừng bị Lục Cảnh lừa chứ.

      Nghĩ tới chuyện lần đó tới biệt thự Lục gia, tình cờ nhìn thấy Trần Hi ngồi ăn chung với Lục Cảnh, Đường Tống cụp mắt, liếc mắt nhìn Lục Cảnh ở đằng xa kia cái, thấy Trần Hi ngồi vào chiếc xe thể thao đỏ, Lục Cảnh gần như là quấn lấy, thậm chí hận thể bổ nhào lên người bé. Đường tổ trưởng chậm rãi thưởng thức cái điện thoại trong tay, vô cùng muốn trói vị idol ưu tú này tới đồn công an ngồi đêm.

      Trước kia ta là trai hàng xóm của Trần Hi, đương nhiên cảm thấy mình phải có trách nhiệm với Trần Hi, mong gặp phải tổn tương khi tuổi còn .

      Đặc biệt giờ muộn như thế này, vậy mà Trần Hi còn quan tâm ông lão ở nhà... ta nhớ ông ngoại rất quan tâm Trần Hi, nhưng sao lại về nhà?

      Ông lão ấy biết làm sao đây?

      Đương lúc Đường Tống còn mải suy nghĩ, Trần Hi rất quen tay xoa đầu Lục Cảnh, rồi lấy từ túi áo đồng phục mấy tờ giấy vàng kỳ quái mà vẽ trước đó, đưa cho Lục Cảnh, chàng coi đó cứ như là bảo bối, nâng niu tay, cảm giác kỳ quặc này càng làm cho Đường Tống chú ý nhất cử nhất động của Lục Cảnh.

      (mấy thím cứ tưởng tượng cảnh Lục Cảnh ôm tay Trần học bá, nữ chính xoa đầu an ủi như xoa đầu chó ấy)

      ta tham gia và cuộc trò chuyện của trợ lý Trương nữa, lúc sau, trợ lý Trương vừa lòng thu tay lại, nhàng gật đầu với mấy vị cảnh sát còn xoa trán vì nhức đầu, lúc này mới quay sang liếc mắt nhìn người nọ cái, thờ ơ bước qua, tới cạnh Lục Chinh.

      “Sao rồi?”

      bàn xong. Nhị thiếu chẳng qua chỉ tình cờ gặp cố đường, mấy chuyện sau đó liên quan đến nhị thiếu.”

      Trợ lý Trương xử lý rất ổn, Lục Chinh khẽ gật đầu, rồi lại nhìn tấm da người kia cái, hừ lạnh tiếng, , “Nếu có thể làm chuyện điên cuồng như vậy, cảnh sát nhất định suy xét theo hướng vụ giết người biến thái, chỗ Khương tổng có lẽ có chuyện gì.”

      ra cũng quan tâm liệu Khương tổng có gặp xui xẻo hay , chẳng qua là dạo gần đây bất động sản Khương thị là quân tiên phong trong cuộc chiến với Triệu thị, Lục tổng vẫn rất cần vị đồng minh này. Thấy trợ lý Trương gật đầu tỏ vẻ nhớ, mới với ta, “Cậu có thể về nghỉ ngơi. Ngày mai...” Dưới ánh mắt lạnh tanh của trợ lý Trương, Lục tổng lạnh lùng , “Đúng giờ làm.”

      “Tôi .” Trợ lý Trương mất lòng tin với lão chủ độc ác này từ lâu rồi, gì mà “nghỉ ngơi thêm”, vớ vẩn cả!

      Nhưng mà hôm nay dù sao cũng kiếm thêm được khoản nên trợ lý Trương thấy rất hài lòng.

      Nhân lúc còn trẻ, tranh thủ đấu tranh chút phải có lỗi với bản thân quá à?

      Cả đêm ngủ có làm sao.

      ta vừa lòng thỏa ý lái xe , còn Đường Tống gọi bác sỹ pháp y tới chuyển bộ da người , mình tới cạnh xe Lục Cảnh, thấy Lục Cảnh nắm tay Trần Hi, biết là gì, ta lúc này mới gõ cửa sổ xe.

      Trần Hi hạ cửa xe xuống, lộ ra đôi mắt trong veo sạch , đôi mắt ấy vẫn ngây thơ như trước, bị xã hội này nhuốm bẩn. chớp chớp mắt, quay sang hỏi: “Đường ca ạ? còn gì muốn hỏi em à?” Xem ra vẫn chưa bị Lục Cảnh lừa, Đường Tống lúc này mới thấy yên tâm thay cho em này, nở nụ cười ôn hòa.

      Người thiếu niên thủa nào hay cười sang sảng, giờ trở thành người lớn, đáng tin cậy, nụ cười ôn hòa, còn nóng nảy như xưa.

      Trần Hi cũng cong mắt cười đáp lại.

      “Cho số điện thoại của em, sau này tiện liên lạc.” Đường Tống muốn hỏi số điện thoại của Trần Hi, lập tức cảm thấy điện thoại mình vừa mua đúng là rất hữu dụng, thế là vui vẻ trao đổi số với Đường Tống.

      Thấy tâm trạng Đường Tống có vẻ tệ, hơi do dự rồi nhìn Đường Tống, nhàng : “Đường ca, có muốn quay về số 33 thăm lần ?” bỗng thấy Đường Tống im lặng nhìn mình, vừa vặn ngón ta vừa , “Nghe chỗ đó sắp bị công ty bất động sản đấu thầu để xây nhà cao tầng. Đường ca, muốn quay về nhìn lần cuối à?”

      “Ngoan lắm.” Đường Tống gì thêm, đáy mắt có gì đó khó hiểu.

      “Chuyện lúc trước...”

      xem xét.” Đường Tống nhớ tới những chuyện qua, chỉ thấy trong miệng đắng chát, thậm chí còn dám nhìn gương mặt mang vẻ chờ đợi của Trần Hi.

      ta bỗng thấy khó thở, giống như từ giây phút gặp lại Trần Hi, những chuyện ta từng muốn vĩnh viễn quên , muốn đối mặt ấy lại lần nữa lên trong đầu. ta vội vàng đứng thẳng, cười với Trần Hi cái, lúc quay người vẻ mặt tốt lắm, cứ thế biến mất trong cơn mưa to.

      Trần Hi mím môi, thầm: “Chuyện lúc trước, trách đâu.” nhàng thở dài tiếng, nhưng sau khi thấy Lục Cảnh tò mò nhìn mình, vội cười cong mắt quan tâm hỏi han, “Lục Cảnh, giờ còn sợ ?”

      “Chỉ cần có em ở đây, sợ nữa.” Lục Cảnh nhìn Trần Hi đầy tình cảm.

      chàng cảm thấy Trần Hi đúng là bé rất có bản lĩnh, trong lòng cảm thấy có bên cạnh an tâm biết bao.

      cần lo đâu. Mấy tấm bùa này đều rất có ích, có thể bảo vệ .” Trần Hi cảm thấy có lẽ gần đây vận khí của Lục Cảnh tốt, lần lượt gặp phải chuyện quái quỷ như vậy.

      Có vẻ lần này Lục Cảnh khá là sợ hãi... phải ai cũng có dũng khí nhìn thấy cảnh tượng quái dị như vậy trong đêm mưa mà vẫn có thể bình tĩnh. có lòng an ủi vị đại minh tinh lúc mới bị Lục Chinh gọi về xe. Lục Cảnh cũng lên xe Lục Chinh ngồi.

      chàng cảm thấy cái xe thể thao đỏ kia có lẽ hợp bát tự* với mình rồi, bởi vậy gọi dịch vụ cứu hộ tới kéo xe .

      *Bản gốc là khí tràng, từ này mình giải thích ở dưới, còn dịch vụ cứu hộ trong bản gốc là công ty xe tải nhưng mình đổi về cho giống bên nước mình.

      Đợi đến lúc quay về biệt thự Lục gia, Trần Hi liền thấy cảnh Lục Cảnh ôm chăn nơm nớp lo sợ ôm chăn trốn trong phòng.

      vốn định biệt thự Lục gia rất an toàn, hề thấy bất cứ con ma nào quanh đây, nhưng có vẻ giờ Lục Cảnh nghe vào tai nữa rồi.

      Ngày mai còn phải học, Trần Hi ngáp cái, thay bộ đồ ngủ rồi quấn chăn ngủ luôn.

      Đêm nay tuy là phải chạy qua chạy lại, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng, bởi vậy sáng ra vẫn giữ tinh thần phấn chấn nhờ Lục Chinh đưa mình phát báo, ngồi xe giải quyết bữa sáng, vừa mới tới cổng trường đối diện với cái xe ô tô khá quen mắt, vị đại mỹ nữ hôm qua gặp nhanh chóng bước xuống xe.

      Hôm nay, Triệu Nguyệt dắt theo bé rất xinh đẹp ngọt ngào, thấy Trần Hi bước xuống từ xe Lục Chinh, ta liền nở nụ cười.

      “Bạn học này, em khỏe chứ?” ta biết mối quan hệ giữa Lục Chinh và Trần Hi, nhưng thái độ đặc biệt của dành cho Trần Hi làm ta phải để ý, bởi vậy sáng nay cố ý chờ ở đây, hy vọng có thể lấy được chút thông tin từ miệng Trần Hi.

      bé này vừa mới lên cấp ba, đầu óc chắc khá đơn giản, thể qua được mắt của ta, mấy câu là có thể biết bé này sâu cạn thế nào.

      Trần Hi sửng sốt, nhìn ta cả nửa ngày cũng đáp lại.

      “Chào em, chị là bạn của Lục Chinh, tên chị là Triệu Nguyệt. Còn đây là cháu của chị, Triệu Thiến, Thiến Thiến Sisi ấy.” Lúc Triệu Nguyệt giới thiệu cháu mình, trong mắt đều là vẻ cưng chiều, còn cúi đầu nhìn thoáng qua bé cười rộ lên đứng đối diện Trần Hi, lúc này ta mới ôn hòa hỏi Trần Hi, “Bạn học , em tên là gì?”

      *Cái từ Sisi ấy là biệt danh của Elisabeth nước Áo, vợ vua Franz Joseph, bản gốc tiếng Trung là 公主的茜, trong đó chữ 茜, hán việt là tê, pinyin là , là chữ dùng để gọi tên, thường dùng để dịch tên người ngoại quốc phái nữ. Mò từ này mất gần nửa tiếng trời, mệt như chó.

      hiểu sao ta lại rất để ý đến Trần Hi, cứ thấy vô cùng quen mắt, dường như từng thấy gương mặt này ở đâu đó rồi.

      Nhưng ta nhớ ra, vì vậy càng để ý kĩ hơn, chợt nghe Trần Hi quay mặt bối rối , “Tôi biết chị.”

      Nụ cười ôn hòa mặt Triệu Nguyệt hơi cứng lại.

      “Chị , chị là bạn của Lục Chinh.”

      “Chị phải.” Trần Hi đột nhiên mở miệng .

      “Chuyện gì thế?” Lục Chinh thấy Triệu Nguyệt chặn đường vào trường của Trần Hi, sợ bé này vào lớp muộn, liền lạnh lùng bước xuống xe, tới cạnh Trần Hi, cúi đầu nhìn Triệu Nguyệt đỏ mặt, híp mắt , “Cút.”

      Giọng đầy vẻ ghét bỏ, Triệu Nguyệt sững sờ, thậm chí còn giật mình hơn việc lúc nãy Trần Hi vô lễ với mình, dám tin hỏi: “Lục Chinh, vừa gì cơ?” ta biết Lục Chinh rất ghét mình, nhưng ta và Lục Chinh cũng được xem là người có thân phận, trước cổng trường, người đến người , Lục Chinh lại chẳng chừa cho ta tí mặt mũi nào ư?

      “Tôi cút. Còn nữa, sau này đừng để tôi nhìn thấy tới tìm em ấy.” Lục Chinh vỗ vỗ bả vai Trần Hi, lạnh lùng , “Đừng trách tôi khách sáo với .”

      Trần Hi thích Triệu thị.

      Vậy Lục Chinh mong người của Triệu thị bao giờ xuất trước mặt Trần Hi.

      (1) Khí tràng (气场): tên tiếng là Aura hay hiểu là hào quang, đề cập tới ảnh hưởng của khí chất với những người xung quanh nó. Hào quang là mô tả về năng lượng vô hình do người tỏa ra. Mình cũng biết nên tìm từ gì để thay thế từ khí tràng cho nó thuần việt hơn, edit bao lâu mới được đợt phát điên mò lại mấy từ làm trước đó, từ này phải tìm chữ trung baidu mới hiểu được đúng nghĩa.

      Note: Tuần này tạm dừng đăng vì lý do sức khỏe
      Cyder, Tiểu Ưu Nhi, Chris_Luu6 others thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      mong chờ chương tiếp theo và chúc bạn @Tiểu mao chóng khỏe nhé.<3<3<3

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 55

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lục Chinh lạnh lùng như vậy làm Triệu Nguyệt thể chịu được.

      bất giác nhìn về Trần Hi cúi đầu lấy cái cặp xách vừa to vừa cũ từ chiếc xe sang trọng của Lục tổng, tránh khỏi tay đồng thời lời tạm biệt, sau đó bé đó vòng qua mình, thèm quay đầu lại mà vọt thẳng vào trường vì sợ trễ học. Thấy bộ dạng như thèm để mình vào mắt, sắc mặt ta bỗng trở nên khó coi.

      Đối với vị thiên kim hào môn, tâm cao khí ngạo như Triệu Nguyệt mà , ta chịu cười với Trần Hi là bởi vì ta nể mặt mũi của Lục Chinh.

      Nhưng Trần Hi lại thờ ơ như vậy, thậm chí còn chừa chút thể diện cho ta.

      “Lục Chinh, bé ấy!”

      “Mong nhớ lời tôi . Còn nữa, bởi vì lần này khiến tôi thấy khó chịu, nên tôi từ chối phương án hợp tác mà Triệu thị đưa cho Lục thị.” Thấy Triệu Nguyệt nhìn mình tin, Lục Chinh cười lạnh tiếng, nâng cằm lạnh lùng hỏi: “ cho là lúc nãy tôi bảo cút là bừa?”

      Nếu là phụ nữ bình thường, Lục Chinh làm như thấy, miễn cưỡng vẫn xem như thân sĩ. Nhưng thân sĩ nổi với Triệu Nguyệt, chỉ là vì Triệu Nguyệt xông tới chuyện với Trần Hi, mà còn vì trong suốt nhiều năm qua, Triệu Nguyệt thường loại bỏ những thầm Lục Chinh, thậm chí thủ đoạn còn lên nổi mặt bàn.

      Ví dụ như Trần Hi, dùng sắc mặt cao cao tại thượng khiến người ta tự biết xấu hổ mà rút lui vẫn còn tốt chán.

      Có mấy thuộc tập đoàn lớn, bởi vì Triệu Nguyệt dùng tới thế lực Triệu thị, nên bị gia tộc gạt bỏ, đẩy ra nước ngoài, miễn cho Triệu Nguyệt ở trong nước nhìn thấy lại bực bội, cũng đỡ cho các ấy bị Lục Chinh nhìn trúng gây cản trở cho Triệu Nguyệt.

      Tài năng như thế, sao Triệu Nguyệt lên trời luôn ?

      Ánh mắt lạnh lùng của Lục Chinh liếc qua bé Triệu Thiến nhút nhát sợ sệt nhìn mình, nghĩ tới bé này liên quan đến mình nên mặc kệ, chỉnh chỉnh cổ tay áo vest rồi xoay người ngồi lên xe, nghênh ngang rời .

      Triệu Nguyệt đau lòng muốn khóc, ngực đau đớn vô cùng, hiểu sao Lục Chinh lại tàn nhẫn với mình như thế, ta ràng trả giá vì nhiều như thế, nhưng trong mắt Lục Chinh vẫn căm ghét ta như cũ. ta cố gắng nở nụ cười, cúi đầu sờ mặt cháu , nhàng , “Thiến Thiến, muốn nhờ cháu giúp làm chuyện được ?”

      “Được ạ.” bé tươi cười xinh đẹp ngọt ngào dùng sức gật đầu .

      “Cháu ngoan nhất.” gương mặt tinh xảo mỹ lệ của Triệu Nguyệt lên chút ý cười lòng, dịu dàng chỉ vào trường học, “Cháu nhìn thấy bạn học nữ lúc nãy ?” Thấy Triệu Thiến mở to mắt gật đầu, ta tươi cười tiếp, “Cháu giúp việc này.”

      Lục Chinh cho ta lại gần bé kia, chẳng lẽ ta tìm được cách chắc? ta vì Lục Chinh mà độc thân nhiều năm như thế, tuổi xuân tươi đẹp của người con sắp trôi qua, nên ta phải biết toàn bộ thông tin của từng xuất bên cạnh Lục Chinh, dù Lục Chinh cho, ta cũng tự có biện pháp.

      “Cháu vào trường hỏi chút, bạn học đấy là ai, hoàn cảnh gia đình ra sao, rồi về cho được ?” Triệu Nguyệt che giấu tâm tư nơi đáy lòng, hỏi Triệu Nguyệt.

      Triệu Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đơn thuần sáng trong: “Vâng ạ.”

      bé biết đàn chị kia là ai, đó là siêu cấp học bá năm ba, ngay ngày đầu tiên nhập học nhìn thấy ảnh của bảng thông báo của trường, cũng biết chị ấy tên Trần Hi.

      Nhưng muốn ngay cho người mặt mày khó chịu của mình.

      giải thích được, biết vì sao.

      Triệu Thiến vừa hơi hoang mang lại vừa nghi ngờ mà nhìn về sân trường, sờ sờ lồng ngực.

      Chính là, chính là muốn bảo vệ chị ấy, muốn biết được thân phận của chị ấy, muốn bắt nạt chị ấy.

      bé cố gắng nở nụ cười tươi với Triệu Nguyệt, xoay người vào trường, còn quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt với Triệu Nguyệt. Thấy bộ dang vui tươi ấy của bé, Triệu Nguyệt cũng phải cười theo. ta lại nhíu mày, tâm tình bực bội đầy khó hiểu, còn mang theo chút hoảng sợ, sợ Lục Chinh gây bất lợi cho Triệu thị nên vội vàng lái xe đến công ty. Nhưng do ta vội vàng nên biết tranh chấp giữa ta và Lục Chinh qua mắt được mấy vị con nhà giàu trong cấp ba Thừa Đức, bởi vậy khi Trần Hi vào lớp, lúc lấy hết sách vở trong cặp ra Trần Mỹ Mỹ vác vẻ mặt hóng chuyện, cười trộm lượn tới.

      “Đại tỷ, chị đoán lúc em tới cổng trường nhìn thấy ai?” Hôm nay Khương Noãn tới sớm, Trần Mỹ Mỹ hai mắt sáng ngời chạy tới.

      Khương Noãn mở vở bài tập, so sánh đáp án của Trần Hi với mình, tuyệt vọng phát có mười câu đến tám chín câu khác đáp án với Trần Hi, khóe miệng run rẩy hỏi, “Thấy ai?”

      “Em thấy Triệu Nguyệt, chính là vị đại tiểu thư Triệu thị!” Trần Mỹ Mỹ đương nhiên biết đại tiểu thư Triệu thị kia là thần thánh phương nào, nhưng bây giờ mọi người đều có chút dị nghị với tiểu thư Triệu gia này.

      Xét cho cùng, Triệu Nguyệt cũng lên chức , vị đại tiểu thư Triệu gia đúng ra phải là quý nữ* Triệu Thiến của Triệu Viễn Đông. Nhưng do Triệu Nguyệt có chết cũng muốn bám lên người Lục Chinh, cỡ nào cũng chịu lấy chồng, khiến cho bé kia thể trở thành đại tiểu thư chân chính, nên giờ ra ngoài chỉ có thể gọi là tiểu thư Thiến Thiến, cái này đúng là quá đáng.

      *nhà có con gọi là ái nữ hoặc quý nữ.

      Ấn tượng của Trần Mỹ Mỹ với Triệu Nguyệt vẫn chả tốt đẹp gì cho cam.

      ta điên rồi, chỉ cần có người phụ nữ nào có chút quan hệ với Lục Chinh, cho dù có là bao nhiêu tuổi, đều bị Triệu Nguyệt coi thành tình địch.

      Ai mà thích loại phụ nữ như vậy được.

      “Là ta à.” Khương Noãn kéo dài giọng, hừ tiếng, có chút thờ ơ.

      Gần đây quan hệ của Triệu thị và bất động sản Khương thị được tốt cho lắm, quan trọng hơn là Triệu Nguyệt hình như biết Khương Noãn lợi hại, sợ bị nàng ấn xuống đất vuốt phẳng, bởi vậy chưa bao giờ chạy tới trêu người hơn mình nhiều tuổi này, chính là vị Khương giáo bá tung hoành khắp Thừa Đức đây.

      Vì thế Khương Noãn có bất kỳ cơ hội động thủ với Triệu Nguyệt, mà cũng chẳng để trong lòng, nhưng thấy bộ dạng vô cùng kích động của Trần Mỹ Mỹ, đành miễn cưỡng cho vài phần mặt mũi hỏi, “ ta làm sao?” nàng mới mở miệng hỏi, Trần Mỹ Mỹ chỉ đợi có thế, vội vàng che miệng thò lại gần thầm, “Ngay cổng trường ấy, Lục tổng kia đúng là tát vào mặt ta, thế mà bảo ta cút.”

      “Ồ.” Thấy Trần Hi nhàng thở hơi, Khương Noãn mơ hồ gật đầu.

      “Cậu xem, sao ta cứ bám lấy Lục tổng tha vậy nhỉ?” Theo lời Trần Mỹ Mỹ, Triệu Nguyệt này đúng là giỏi .

      Người ta đối xử với mình như vậy, ta cực kỳ phiền, ta còn đuổi theo Lục tổng tha.

      “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ta chắc?” Khương Noãn kiên nhẫn trợn trắng mắt, đuổi Trần Mỹ Mỹ về cuối lớp, lúc này mới liếc nhìn Trần Hi, “Có phải ta gặp cậu rồi ?”

      Thấy Trần Hi gật đầu, Khương Noãn sách tiếng, nâng chân xoa xoa khóe mắt , “Người phụ nữ này đúng là phiền toái. Cậu...” Gia cảnh Trần Hi tốt, tiền thế, rơi vào tay Triệu Nguyệt còn sống được chắc? Khương Noãn nghĩ tới đó liền bực bội, ngẫm lại đều là do Lục Chinh đưa tới phiền toái, nàng híp mắt , “Đều là lỗi của Lục tổng!”

      ràng Trần Hi là bé rất đơn thuần, giờ bị Triệu Nguyệt nhìn thấy, sau này biết làm sao?

      “Tớ thấy Lục Chinh có thể bảo vệ tớ.” Trần Hi nghiêm túc .

      ta đương nhiên có thể bảo vệ cậu.” Nếu đến Lục Chinh cũng bảo vệ được Trần Hi mọi người về nhà tắm rửa ngủ hết .

      Nhưng đúng là Lục Chinh bảo vệ Trần Hi rất dễ dàng, nề hà mấy chuyện ruồi bay bọ chết mà bình thường nàng ghê tởm, Khương Noãn vừa nghĩ tới mấy cái phiền phức Triệu Nguyệt mang tới là lại thấy ghét, huống chi Trần Hi còn phải thi đại học, sao có thể vì mấy chuyện này mà phân tâm?

      quay đầu, thấy Trần Hi trông ngóng nhìn mình, bèn duỗi tay vỗ vỗ đầu của , bất mãn : “Cậu đúng là giỏi chọc rắc rối.” Có vẻ nên bảo ông bố Khương tổng của mình tới Triệu thị uy hiếp trận, nhưng khi nàng còn suy ngẫm chuyện này chợt nghe thấy Trần Hi hạ giọng , “Đúng rồi, Khương Noãn, hôm qua tớ thấy tấm da người mà cậu .”

      “Cái gì?!” Khương Noãn bỗng nhiên quay đầu, biên độ động tác rất lớn.

      “Là thư ký mà cậu từng ấy, Lục Chinh da đó là của ấy.” Trần Hi dù sao cũng coi như là nhân chứng mục kích, cảnh sát vẫn chưa cầu phải bảo mật vụ này, cố tình bỏ qua vai trò Lục Cảnh trong chuyện này, chỉ chuyện tấm da của thư ký Lý kia lang thang trong mưa muốn hại người.

      Thấy sắc mặt Khương Noãn được tốt, nhàng : “Tớ nghe phía cảnh sát muốn coi đây là vụ án giết người biến thái, tóm lại phải là tình án, chắc sắp có thông báo rồi. Đến lúc đó bác Khương bị người ta bàn tán sau lưng nữa.” ngây thơ như vậy, vẫn chưa , những người bàn luận tin đồn về Khương tổng chẳng qua chỉ muốn lấy cớ để chỉ trích ông chủ mình mà thôi, nhưng Khương Noãn vẫn gật đầu.

      “Cậu có thể cho tôi biết chuyện này, tôi rất vui.”

      “Dù tớ cảnh sát cũng nhanh chóng thông báo thôi.” Trần Hi vội vàng .

      “Đâu giống nhau.” Khương Noãn khoanh tay, đôi mắt dưới mái tóc ngắn càng tăng thêm sắc bén, trông đầy khí thế mạnh mẽ của giáo bá.

      Trần Hi bị cái phong thái giáo bá chồng chất này làm đứng người, ngoan ngoãn ngồi cạnh Khương Noãn, tới tận khi Khương Noãn làm như có chuyện gì muốn cầm lấy vở bài tập của chép mấy bài, Trần Hi liền chặn lại.

      được chép.” hề sợ hãi ánh mắt up hiếp đầy áp lực của Khương giáo bá, tay của đè lên mu bàn tay nàng, lắc mạnh đầu, “Tớ giảng cho cậu nghe.” thà nghiêm túc giảng bài cho Khương Noãn co rút khóe miệng cũng muốn Khương Noãn trực tiếp chép đáp án để qua mắt. Nghiêm túc như thể Khương giáo bá ngoài đường học còn lối ra nào khác.

      Mấy bạn trong lớp kinh ngạc nhìn Khương giáo bá sắp bứt trọc mái tóc ngắn của mình, nhưng vẫn nhịn xuống đập Trần học bá, lập tức cảm nhận được bao dung dày đặc trong đó.

      Cái này mà Khương Noãn cũng nhẫn được... Đây là tình đích thực ư?!

      Ngay khi mọi người dùng ánh mắt lập lòe nhìn Khương Noãn sắp bị ép chết bởi đống bài tập, Trần Hi xoa xoa mắt, bỗng thấy ở cửa có thiếu niên rất tuấn tú, có chút biệt nữu đứng đó.

      Mặt cậu tuấn tinh xảo, trong tay còn cầm quyển bài tập, thấy Trần Hi nhìn qua, lỗ tai bỗng nhiên đỏ bừng, nhưng vẫn cố giữ bộ dạng lãnh đạm bước tới.

      “Tưởng Dịch” Khương Noãn thấy tiểu tử xách mông tới hung trạch tìm đường chết này ngồi ngốc ở năm hai mà còn chạy tới lớp năm ba, lập tức nhíu mày.

      Hay là tới khiêu chiến địa vị của Khương giáo bá đây?

      “Trần Hi.” Tưởng Dịch bỏ qua Khương Noãn cảnh giác nhìn mình, trực tiếp mở vở bài tập đẩy tới trước mặt , gương mặt ngây ngô trắng trẻo dần đỏ lên, “Em có vài đề biết làm, chị có thể chỉ cho em được ?” Tay còn lại đem cái ly nước lạnh từ sau lưng để tới trước mặt Trần Hi.

      “Em mời chị uống nước.”
      A fang, Cyder, Tiểu Ưu Nhi7 others thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      hầy hầy, hóng tiếp xúc giữa Tiểu Hy và Lục tổng ghê.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 56

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nước mát mát lành lạnh, bên trong còn có kem tươi được đánh vụn, bên ngoài cốc nước đẹp đẽ được bao phủ bởi lớp sương mỏng, màu nước đá trong suốt đẹp đẽ, nước trong cốc mang màu đỏ hồng nhạt, trông cực kỳ mát lạnh hấp dẫn.

      Trần Hi nhìn cốc nước lúc, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Dịch.

      Gương mặt thiếu niên tuấn tú dần đỏ lên, ánh mắt cũng mang theo bối rối.

      Nếu, nếu hỏi sao lại mời uống nước cậu nên trả lời thế nào?

      Cậu trai tuấn tú trước giờ chưa từng đưa nước cho bạn bỗng thấy tay chân luống cuống, ngay khi cậu muốn lấy thêm dũng khí dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt xinh đẹp kia, bỗng nghe thấy giọng bối rối của Trần Hi, “Sao em chỉ mua ly?”

      Tưởng Dịch: ...

      Tưởng Dịch câm lặng, nhìn đối diện nhìn mình đầy tò mò, lúc nãy Khương Noãn còn thấy hơi bực bội, nhưng giờ lại lặng lẽ dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn cậu, còn cậu dùng giọng trở nên khàn khàn hỏi lại, “Chị bảo gì cơ?”

      Cậu mặc cái áo khoác denim rất đẹp, bên trong mặc cái áo ba lỗ, lộ ra mảng lớn xương quai xanh tinh xảo của cậu thiếu niên ngây ngô, khoe trọn cái cổ thon dài, lúc cúi đầu nhìn, gương mặt tuấn tú ấy khiến mấy nữ sinh nhịn được tiếng kêu gào. Nhưng Trần Hi chỉ quay đầu sang, đếm mấy nữ sinh run rẩy khóe miệng, rồi lại quay về với Tưởng Dịch: “ ly đủ đâu. Em ít nhất cũng phải mua cho tiểu Khúc ly chứ.”

      phải tiểu Khúc là chị họ của Tưởng Dịch à?

      Thế mà cậu em họ này lại quên mua đồ uống cho chị mình.

      Đây là tình chị em trá hình* đúng ?

      *tình chị em nhựa plastic: câu này xuất phát từ tình bạn bằng nhựa, đây là thuật ngữ mạng, bắt nguồn từ bình luận weibo “Tình chị em tốt như những bông hoa nhựa, tuy giả nhưng bao giờ tàn phai”. Bề ngoài thân thiết hài hòa, nhưng bên trong toan tính, tranh giành danh lợi.

      Trong ánh mắt Tưởng Dịch lên loại cảm xúc phức tạp.

      Cậu giãy dụa lúc, muốn với Trần Hi câu “Tôi chỉ muốn mua cho cậu”.

      “Hơn nữa chỉ giảng mấy bài mà thôi, chị thấy cần phải mua nước đâu. Chị cũng thấy khát.” Trần Hi cảm thấy Tưởng Dịch quá khách sáo, nhìn quyển vở bài tập Tưởng Dịch để trước mặt mình, nghiên cứu lượt rồi với cậu, “Mấy bài này rất dễ. Em là em họ của tiểu Khúc...Tiểu Khúc đối xử với chị rất tốt, ngày nào cũng mang cho chị đồ ăn ngon. Cho nên em cần đưa đồ cho chị đâu.” Loại tình huống như của Tưởng Dịch gọi là gì nhỉ? À, giống như nạp thẻ điện thoại...Khuyến mãi 100%.

      Tiểu Khúc mỗi ngày đều mang cho Trần Hi rất nhiều đồ ăn ngon, Trần Hi cảm thấy giảng cho em của bạn cũng to tát gì.

      Hơn nữa cũng thường giảng bài cho mấy bạn học, chỉ cần tới hỏi bài, bao giờ từ chối.

      Cùng là bạn học, tới nỗi keo kiệt che giấu, hy vọng người ta giải được đề khó.

      Đối với , học sinh thích học tập luôn đáng để coi trọng.

      Mặt Tưởng Dịch cứng đờ nhìn tiểu Khúc, tiểu Khúc trầm lặng nhìn cậu em họ, mãi sau mới thở dài hơi, vỗ vỗ vai Tưởng Dịch, vẻ mặt “chị thương mày lắm nhưng chị bất lực”.

      bạn thở hơi dài, trông vô cùng thương xót cho cậu em, nhưng Trần Hi lại ngẩng đầu nhìn lấy cái, chỉ tìm tờ giấy trắng, nhanh chóng viết đáp án mấy đề này rồi hỏi Tưởng Dịch: “Có muốn chị giảng từng bước ?”

      “Muốn.” Vẻ mặt Tưởng Dịch bình tĩnh muốn tới ngồi cạnh Trần Hi, bỗng bị Khương Noãn cười dữ tợn siết chặt vai, nữ sinh tóc ngắn dùng biểu cảm rất đại ca liếc mắt nhìn cậu hotboy năm hai, lạnh lùng , “Tiểu tử, đừng cho là tôi nhìn ra cậu muốn làm gì! Cậu dám ngồi đây thử xem!”

      Đây chính là ngự tọa của Khương giáo bá, tên tiểu tử năm hai cũng dám cướp, sợ vào viện nằm hả!

      nàng uy hiếp nhìn Tưởng Dịch mặt vô cảm, tiểu Khúc sợ hai đứa này đánh nhau, vội huých bả vai Trần Hi thầm, “Trần Hi, làm sao bây giờ?”

      “Khương Noãn có bị thiệt ?” Trần Hi cũng thầm hỏi lại.

      Tiểu Khúc lặng lẽ tính toán chỉ số sức mạnh giữa Khương Noãn và Tưởng Dịch, lắc đầu , “ đâu.”

      “Vậy cậu lo làm gì?” Trần Hi tò mò hỏi tiếp.

      Tiểu Khúc cảm thấy sắp sụp tới nơi rồi, dám tin nhìn bạn xinh đẹp nhưng trái tim sắt đá này, giãy giụa , “Em tớ đánh lại được đại tỷ! bị đánh chết đấy!” Chỉ cái nắm đấm kia của Khương Noãn, trông nhưng quyền giáng xuống quả thực có thể đánh chết người.

      Vừa nghĩ tới Tưởng Dịch là người thừa kế Tưởng gia, tiểu Khúc lại nhớ tới bộ dạng liều mình che chở cho Tưởng Dịch của mẹ mình, nhất thời cảm thấy mình sắp bị mẹ đánh què chân rồi, chợt nghe Trần Hi bị tình che mờ mắt , “Cậu yên tâm, bị đánh chết đâu. Cậu còn nhớ Trần Đông ? Cậu ta muốn chống lại Khương Noãn, ra cũng chỉ bị đánh gãy mấy cái xương sườn. Khương Noãn rất biết chừng mực.” Σ( ° △°|||)

      Trần Hi nghĩ tới tên đầu sỏ suýt gây ra vụ Bút Tiên khủng khiếp kia.

      Tiểu Khúc tắt điện luôn.

      bạn cảm thấy chỉ có mình cậu em họ, ngay đến mình cũng sắp gặp phải tình tiết bị đánh gãy mấy cái xương sườn.

      “Nhưng sắp vào lớp rồi.” Trần Hi giọng lầm bầm, thấy giữa Khương giáo bá và Tưởng Dịch bắn tia sét đùng đoàng, vội kéo vạt áo Khương Noãn , “Khương Noãn, sắp vào lớp rồi. Cậu đừng đánh nhau. Nếu muốn đánh hẹn nhau lúc giữa trưa .”

      Bộ dạng lòng quan tâm đến hai vị giáo bá, động tác xách cổ áo Tưởng Dịch của Khương Noãn lập tức cứng đờ, ánh mắt hoang mang, chỉ thấy mình lại vì tên ngốc Tưởng Dịch mà đánh nhau đúng là đần, thế là từ từ buông tay ra.

      Tưởng Dịch mím môi, liếc mắt nhìn Trần Hi cái, ánh mắt... đau lòng xiết bao.

      “Em phải tới đây để đánh nhau với chị Khương Noãn.”

      “Chị biết, em muốn hỏi chị mấy bài.” Trần Hi nhìn đồng hồ, cười với Tưởng Dịch cái, đem các bước giải đầy đủ được viết giấy trắng cùng với vở bài tập đẩy tới trước mặt cậu, nghiêm túc , “Chị viết hết đáp án lên đây rồi. Tưởng Dịch, em bằng lòng làm người nghiêm túc học tập, chị cảm thấy rất vui.”

      Làm người học tập, học sinh tốt, người lãng phí thời gian, Trần Hi cảm thấy mình phí công cứu Tưởng Dịch, cong cong đôi mắt cười với cậu thiếu niên sắc mặt tốt lắm, : “Chị thực rất vui vì cứu em.”

      Gương mặt trắng nõn của thiếu niên lập tức đỏ bừng.

      Cậu bỗng thấy tay chân luống cuống, cầm tờ giấy viết đầy đáp án trong tay, nhìn Trần Hi, rồi lại nhìn tiểu Khúc vẻ mặt bất ổn bên cạnh, đột nhiên xoay người xẩu hổ chạy ra ngoài.

      “Tưởng Dịch, Tưởng Dịch!” Tiểu Khúc vội chết mất, bạn ngờ Trần Hi lại có thể những điều tốt đẹp như vậy... phải nhân vật được đặt ra là học bá lơ ngơ à? Cái này đâu chỉ là OOC, là thiết lập lừa đảo có!

      *Bạn nào đọc bên xuyên sách biết, OOC là viết tắt của cụm từ Out of Character, tạm dịch là vượt ngoài tính cách, ý chỉ nhân vật lệch khỏi thiết lập tính cách ban đầu mà tác giả đặt ra.

      Nhìn thấy Tưởng Dịch chạy như gió cuốn, thậm chí dám quay đầu lại, bóng lưng gầy ấy đầy vẻ hỗn loạn, tiểu Khúc muốn khóc quá, đành tựa vào vai Trần Hi tuyệt vọng khóc lóc hỏi: “Trần Hi, cậu quá...” bạn muốn gì đó, nhưng nhìn ánh mắt to tròn vô tội của Trần Hi lại chẳng biết sao, chỉ có thể tiếp tục kêu gào, “Chỗ cậu có Kim chung tráo ?”

      *Kim chung tráo là thần công hộ thể.

      “Kim chung tráo?”

      “Tránh bị thương thể xác, cái loại mà giúp người ta bị đánh gãy chân ấy.” Mẹ bạn trải sẵn cuộc sống tốt đẹp cho Tưởng Dịch, vợ tương lại của cậu chắc chắn phải là đại tiểu thư môn đăng hộ đối.

      Tuy là trước kia tiểu Khúc cũng hy vọng Trần Hi đối xử với Tưởng Dịch tốt chút, nhưng cũng chỉ mong hai người họ chuyện vui vẻ bàn tính đương...Dẫu sao đầu năm nay chuyện đương cũng phải chuyện tội ác tày trời gì. Chuyện tình đương tuổi học trò trong sáng, sau đó đến lúc mọi người trưởng thành, ai đường nấy, học xong thỏa hiệp với thực khốc liệt, tình cảm đơn thuần đẹp đẽ ấy trở thành kỷ niệm tốt đẹp khiến người ta mỉm cười mỗi lần nhớ lại...

      Tiếc là tiểu Khúc từ trong ánh mắt của Tưởng Dịch thấy được thứ đáng sợ.

      Tiểu tử này phải động lòng đấy chứ?

      Vậy phải bạn bị mẹ lôi ra đánh chết à?

      “Tớ có Kim chung tráo?” Tất cả những lá bùa của Trần Hi ra đều là mượn chút vận mệnh trong vận thế, liên quan gì đến Kim chung tráo cả.

      Nhưng mà nhìn tiểu Khúc khóc trông thảm thương quá, Trần Hi cũng thấy hơi lo lắng, dướn người tới sờ sờ mặt tiểu Khúc giọng an ủi, “Cậu đừng lo. Nếu cậu lo mình bị đánh gãy chân, tớ kiến nghị cậu nên mua nẹp bảo vệ chân. Mua loại rắn chắc nhất, loại bằng thép ấy, chân của cậu chắc chắn gãy đâu.”

      lương thiện như vậy, tiểu Khúc cũng bị lương thiện ấy làm rung động, gật đầu, vỗ bàn tay Trần Hi nghẹn ngào : “Cảm ơn cậu nha Trần Hi.”

      “Đừng khách sáo. Bọn mình là bạn bè mà.”

      Khương Noãn nhìn biểu cảm chân thành của Trần Hi, hiếm khi tĩnh lặng ngồi tại chỗ, chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời giáo bá của mình.

      nàng thua dưới tay Trần học bá.

      “Trần Hi, mẹ tớ muốn cuối tuần này mời cậu tới nhà chơi.” Thuận tiện bồi bổ bữa cho Trần Hi, miễn cho ngày nào cũng học hành vất vả nhưng lại dám ăn đồ ăn có dinh dưỡng, sợ thân thể chịu nổi.

      Khương Noãn cảm thấy Khương phu nhân đối xử với Trần Hi còn tốt hơn đứa con ruột này nữa, ngày nào cũng nhắc, dù Khương tổng liên quan đến vụ nữ thư ký chết tức tưởi thê thảm đầy ồn ào kia cũng khiến bà quên mất Trần Hi. nàng cũng biết đây là lần thứ mấy mời Trần Hi rồi, Trần Hi hơi do dự nhưng vẫn nhàng với Khương Noãn, “Cuối tuần tớ có việc rồi.”

      “Hôm nào bận cơ?” Ở cấp ba Thừa Đức, dù là năm cuối nhưng thứ bảy, chủ nhật cũng bắt học bù. Khương Noãn quay sang hỏi Trần Hi, vội vàng , “Thứ bảy.”

      Trông như hôm đấy có việc rất quan trọng, Khương Noãn đành gật đầu , “Thôi vậy. Vậy chủ nhật cậu tới nhà tớ . Nếu cậu cảm thấy tới nhà tớ phiền toái quá gọi điện thoại cho tớ, tớ bảo tài xế tới đón cậu.” nàng vốn cũng định mời Trần Hi, huống chi da thư ký Lý cũng tìm được rồi, mặc kệ lần này có nội tình gì Khương Noãn vẫn bị Trần Hi làm cảm động.

      Trần Hi vẫn nhớ Khương gia đối tốt với mình, nàng cảm thấy rất hài lòng.

      “Chủ nhật tớ cũng bận rồi.” Trần Hi cúi đầu .

      vặn vặn ngón tay mảnh khảnh của mình.

      Giờ làm bảo vệ cho người ta, sao có thể uổng phí phúc lợi mà ông chủ cho, sap có thể cầm tiền của người ta mà cứ chạy tung tăng bên ngoài được?

      bảo vệ có đạo đức nghề nghiệp, cho nên dù rất muốn chạy tới Khương gia cảm nhận tình thương tựa như người mẹ của Khương phu nhân với mình, cũng rất thích ấm áp ở nhà họ Khương nhưng thấy mình thể thích làm gì làm được.

      Công việc bảo vệ trả lương theo ngày này dễ kiếm, muốn gắng để thất nghiệp!

      “Chủ nhật mà cũng bận? Làm gì thế?” Khương Noãn kinh ngạc hỏi.

      Trần Hi ngẫm nghĩ, nhìn Khương Noãn rồi nở nụ cười đầy tự hào.

      “Bảo vệ Lục Chinh.”

      Bonus hình cốc nước này:
      [​IMG]



      Ống nẹp bảo vệ ống chân cho mấy cầu thủ bóng đá
      [​IMG]
      A fang, Cyder, Tiểu Ly 11116 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :