1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Sắp hết rồi.
      Cố lên nàng nhé! <3<3<3
      Chris_Luu thích bài này.

    2. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 112:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Mấy ngày trước Thế tử phủ Quốc công cưới Phúc Gia công chúa, rất nhanh đến lượt Kỷ Đình Nguyên cưới thê tử.

      Kỷ Dao tất nhiên là vô cùng quan tâm, sớm chuẩn bị hai phần lễ vật, phần là chúc mừng ca ca, phần là thêm trang (thêm của hồi môn), phần quà thứ hai đặc biệt quý trọng, là bộ đồ trang sức hồng bảo thạch.

      Dù sao cũng là tẩu tử hai kiếp, đáng tiếc nàng thể đích thân tới chúc mừng, Kỷ Dao với Mộc Hương: "Hôm đó nhất định phải giao tận tay A Nghiên."

      Mộc Hương gật gật đầu.

      Đường ma ma : "Bọn họ đều xử lý tốt, phu nhân sắp lâm bồn rồi, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận chút.”

      Tính thời gian, ước chừng còn khoảng nửa tháng thời gian.

      Kỷ Dao cười: "Cảm giác Duệ nhi cũng sắp đợi nổi nữa rồi, gần đây hình như lăn qua lăn lại ở bên trong, sợ rằng là đứa trẻ nghịch ngợm."

      "Còn phải sao, khẳng định là giống Hầu gia." Đường ma ma xán tới, "lúc hầu gia chính là như vậy, hai ba tuổi tiền ầm ĩ muốn chơi kiếm, trong nhà nào có ai dám đưa đồ cho ngài ấy, đao kiếm có mắt mà. Lão hầu gia liền ra lệnh cho người làm thanh kiếm gỗ, ra , đến nay vẫn còn để trong khố phòng."

      "Vậy sao?" Kỷ Dao nghĩ thầm, vậy đợi hài tử lớn hơn chút, nhất định phải mang ra cho nó chơi.

      chuyện, Bạch Quả tiến vào: "Phu nhân, Thái phu nhân để bà đỡ dọn tới ở trong sương phòng, đến lúc đó đột nhiên muốn sinh, cũng tới kịp thời."

      Như vậy cũng tốt, Kỷ Dao : "Vậy mau nhận người ."

      "Vâng." Bạch Quả lại chạy .

      Tú phường lâu sau liền mang tới rất nhiều y phục của hài tử, đều là trang phục mùa đông, còn có mấy chiếc mũ, mũ đầu hổ, mũ lục giác, mũ tròn.

      Cả Hầu phủ đều đón chào hài tử ra đời.

      Đợi đến ngày hai mươi tháng chín, Kỷ gia giăng đèn kết hoa, đám hạ nhân bận trong bận ngoài, bởi vì Kỷ Đình Nguyên cưới thê tử, rất nhiều khách nhân tới chúc mừng, bao nhiêu sương phòng bên trong đều bày bàn tiệc. ngoài cửa cũng đặt hàng pháo dây, đợi đến giờ lành liền đốt.

      Đại cữu tử thành thân, Dương Thiệu và Tạ Minh Kha đương nhiên phải tới từ sớm.

      Nhìn Kỷ Đình Nguyên mặc lên người bộ hỉ phục, hai người đều nhịn được cười ra tiếng, hồi tưởng về lúc bản thân mình cưới thê tử.

      "Đợi lát nữa xã giao ta chặn thay huynh, hôm nay giống ngày thường, huynh cũng đừng tham rượu." Dương Thiệu dặn dò Kỷ Đình Nguyên, "sớm động phòng chút."

      Kỷ Đình Nguyên nhướng mày: "Nhị muội phu, ngươi nghĩ ta ngốc chắc? Có điều có ngươi giúp đỡ, ắt nghĩ bọn họ cũng dám náo với ta." Lại nhìn Tạ Minh Kha cái, "chỗ quan văn, liền dựa vào đại muội phu rồi."

      Tạ Minh Kha mỉm cười: "Cái này đơn giản, cùng lắm ta ăn trước viên dược chống say."

      Ba người lúc, mắt thấy thời gian sắp tới, Kỷ Đình Nguyên liền xoay người lên lưng ngựa đón tân nương.

      Đương nhiên, trận thế , trừ hai vị muội phu ra, còn có đám người Tô Ngang và Lý Băng Như, thường ngày hay bị Liêu thị là nhiều hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu), vậy hôm nay đương nhiên phải đến đầy đủ, đoàn người trùng trùng điệp điệp tới Thẩm gia.

      Còn có đội ngũ chiêng trống nhạc cụ tấu rung trời, khiến người dân tới xem tấp nập.

      Chỗ Thẩm gia cũng vô cùng náo nhiệt, bình thường thấy bóng người, hôm nay Thẩm Nghiên phải gả cho Kỷ Đình Nguyên, đột nhiên có rất nhiều nữ quyến trong gia tộc tới thêm trang.

      Thẩm phu nhân giọng với nữ nhi vừa mới búi tóc xong: "Mắt chó nhìn người thấp, tại ngược lại biết chạy tới lấy lòng rồi, ta mới thèm để ý tới! Trước đây ai ai cũng ghét bỏ ngươi bán rượu, căn bản nguyện ý chuyện với ngươi."

      Thẩm Nghiên cười tươi: "Nương cần gì tức giận, sau này các loại lời ra tiếng vào cũng ít, người phải tập thành thói quen ."

      "Cái gì?" Thẩm phu nhân trừng mắt to, "lẽ nào ngươi gả cho người ta rồi, vẫn tiếp tục kinh doanh tửu trang sao?"

      "Đương nhiên, con còn dự định mua hết mấy cửa tiệm ở đối diện, lại xây tửu trang khác, tửu trang tại có hơi . Người xem, nếu như giống Vân Hòa Cư, khí phái biết bao."

      Nếu như hôm nay phải ngày xuất giá của Thẩm Nghiên, Thẩm phu nhân thực muốn chỉ tay vào trán nàng, tức giận khẽ : "Ngươi đây là nằm mơ." gia có thể đồng ý sao? Gả cho người ta rồi phải an an phận phận ở trong nhà, tại sao còn nghĩ tới chuyện làm chưởng quầy cơ chứ, đứa trẻ này!

      Thẩm phu nhân nữa, quay đầu mời toàn phúc phu nhân trang điểm mặc giá y cho Thẩm Nghiên.

      Đợi đội ngũ đón dâu tới, tiếng pháo bên ngoài lập tức nổ vang.

      Bách tính phát , phía sau kiệu tám người khiêng, đồ cưới thực con rồng cực dài, biết có bao nhiêu hòm. Nghĩ tới lúc Thế tử Văn quốc công cưới thê tử, đồ cưới của công chúa chẳng qua cũng chỉ như thế này mà thôi, liền sôi nổi cảm khái hào phóng của Thẩm gia .

      Nhưng nghĩ lại , Thẩm gia nương kia mở tửu trang, càng thêm bừng tỉnh đại ngộ, bản thân vị nương này vốn rất có tiền.

      Xác thực, những năm này Thẩm Nghiên kiếm được ít, nếu cũng có ý nghĩ muốn mở rộng tửu trang. Chỉ là những đồ cưới này, là ngoại tổ phụ cho thêm ít, khó có được ngoại tôn nữ mà ông quý xuất giá.

      Thấy nhi tử đón Thẩm Nghiên về, Liêu thị mừng tới mức nước mắt rưng rưng, mời Kỷ lão gia tử ngồi ghế đầu, cùng nhận lễ bái của đám trẻ với Kỷ Chương.

      Đội khăn voan, cái gì cũng nhìn thấy, Thẩm Nghiên mơ màng bị dắt , cho tới khi được đưa vào động phòng, bên tai mới thanh tịnh chút, lúc này nghe thấy giọng của Kỷ Nguyệt.

      nhắc nhở Kỷ Đình Nguyên: "Đợi lát nữa vén khăn voan lên cẩn thận chút, đừng chọc phải mặt của A Nghiên."

      "Làm sao có thể?" Kỷ Đình Nguyên cảm thấy tại sao hôm nay mọi người đều coi là ngốc tử vậy, ngay cả chuyện này cũng biết hay sao, "ta chú ý."

      Nghe thấy giọng của nam nhân, khóe miệng Thẩm Nghiên cong lên, có thể tưởng tượng ra bộ dáng hơi tức giận của Kỷ Đình Nguyên, nhưng lại tiện biểu lộ ra với muội muội của mình. Tính khí của từ trước tới nay đều tốt, nhưng trước mặt hai vị muội muội đều thu liễm lại.

      nghĩ ngợi, liền thấy tới, đôi ủng đen tuyền dừng ở phía trước.

      Trái tim Thẩm Nghiên đột nhiên đập rất nhanh.

      Kỷ Đình Nguyên đem cân bạc giơ ra, cẩn thận từng li từng tí, vén góc khăn lên trước, sau đó mới lật toàn bộ.

      Khuôn mặt Thẩm Nghiên lộ ra, giống như đóa thược dược diễm lệ.

      nương từ trước tới nay đều chưa từng trang điểm, khiến Kỷ Đình Nguyên nhìn tới ngây ngốc, đơ lúc mới hơi mỉm cười. thầm nghĩ, Thẩm Nghiên như thế này cũng rất xinh đẹp, trang điểm đậm trang điểm nhạt đều mang vẻ đẹp riêng.

      Nam nhân vừa cười, vô cùng sáng lạn, mặt của Thẩm Nghiên càng đỏ, cụp mắt xuống.

      Bên tai nghe thấy những lời khen của đám nữ quyến, câu tiếp câu.

      Bởi vì con nối dõi Kỷ gia đơn bạc, Kỷ Dao lại có hỉ, hôm nay có rất ít thân thích tới, cho nên Kỷ Nguyệt mời nữ quyến Tạ phủ tới trợ giúp, náo nhiệt náo nhiệt.

      Cho nên mới có nhiều thanh như vậy.

      Rất nhanh, hai người uống rượu hợp cẩn, còn có bát canh hạt sen long nhãn , như vậy mới được xem là hoàn thành buổi lễ.

      Kỷ Nguyệt tới với Kỷ Đình Nguyên: "Phải đối xử tốt với A Nghiên, có biết ? Nếu huynh ức hiếp người ta, ta tha cho huynh... đợi lát nữa cần uống rượu, nếu say được."

      Dặn dò hồi mới rời .

      Kỷ Đình Nguyên quay người: "Cũng biết đó là muội muội của ta hay là muội muội của nàng." Thẩm Nghiên định trả lời, lại nghe thấy , "bất kể như thế nào, kể từ hôm nay trở , cũng chính là muội muội của nàng."

      Thẩm Nghiên nhất thời cảm thấy lỗ tai nóng bừng.

      Kỷ Đình Nguyên ngồi xuống tỉ mỉ nhìn nàng.

      Ánh mắt nóng bỏng, Thẩm Nghiên : "Chàng nhìn cái gì, còn ra ngoài hay sao, đợi lát nữa e rằng có người tới giục."

      gỡ mũ phượng đầu nàng xuống: " vội, có hai muội phu ở đó, những người kia, sợ rằng lòng muốn kính rượu hai người bọn họ đấy." xong, giơ tay vuốt ve khuôn mặt nàng, cảm khái tiếng, " nghĩ tới Kỷ Đình Nguyên ta thực cưới thê tử rồi."

      Này là lời kiểu gì vậy? Thẩm Nghiên nhướng mày: "Nếu chàng muốn cưới ta, vẫn còn kịp...."

      cười: "Ta có ý đó, chỉ là cảm thấy hình như nằm mơ." Cúi đầu hôn lên môi nàng, nghiền ma sát trận, cảm thấy trong lòng yên bình. phải khoái hoạt tiêu sái bừa bãi ở bên ngoài, mà giống như vững chắc khi chân đặt mặt đất, cũng có thê tử rồi.

      Sau này có người bầu bạn, giống như phụ thân , xuân hạ thu đông, bất kể làm cái gì, đều có người ở bên.

      Đây là người có thể cùng uống rượu với , ý niệm vừa chuyển, đột nhiên đứng dậy cầm lấy ly rượu hợp cẩn còn dư lại bàn uống ngụm, quay đầu lại hôn nàng.

      Rượu chảy ra từ miệng , chảy vào miệng nàng, Thẩm Nghiên khẽ trách mắng: "Chàng, chàng tại sao..." lại xấu xa như vậy!

      "Đột nhiên muốn thử xem." Kỷ Đình Nguyên ôm chặt eo nàng, "sau này chúng ta uống rượu như vậy có được ? Đợi lần sau tới tửu trang của nàng, đem rượu của nàng lần lượt thử hết lượt theo cách này."

      Thẩm Nghiên đáp: "Tửu trang của thiếp là để kinh doanh, phải để chàng hồ náo...."

      "Cái này sao có thể gọi là hồ náo được?" Tay bắt đầu thành thực, "cái này mới gọi là hồ náo ?"

      Cảm nhân được lực đạo bao phủ trước ngực, Thẩm Nghiên theo bản năng ngăn chặn : "Chàng mau , đợi lát nữa thực có người đến kêu chàng đó."

      Cảm giác mềm nhuyễn lưu lại trong lòng bàn tay mãi tiêu tan, Kỷ Đình Nguyên nghĩ tới trước lúc thành thân, mấy người Tô Ngang thúc giục xem hoàng san (đông cung đồ), học tập chút. Chỉ cảm thấy người như bị hỏa thiêu đốt, tâm nghĩ loạn cả lên, cũng dám lưu lại nữa, vội vàng đứng lên, trước khi rời , : "Ta nhanh chóng trở về, nàng muốn làm cái gì liền làm cái đó, dù sao nàng rất quen thuộc chỗ này, có gì phải câu nệ."

      Thẩm Nghiên ân tiếng.

      rời rồi.

      Nàng ngồi giường lát, đứng dậy tắm rửa.

      Quả nhiên đúng như những gì Kỷ Đình Nguyên , thực là nhanh chóng trở về, nàng chỉ vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát.

      Thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, cười cười: "Tửu lượng của nhị muội phu tốt hơn ta rất nhiều, ta mới ra liền phát bọn họ ngã cả đám. Ta thấy đợi tới khi trở về, sợ rằng bị say."

      Dương Thiệu thực đủ nhiệt tình.

      Thẩm Nghiên : "Vậy Dao Dao phải lo lắng hay sao?"

      "Khó có khi, lo lắng cái gì?" Nhắc tới chuyện này, Kỷ Đình Nguyên lắc lắc đầu, "chính bởi bì muội ấy, bình thường Hầu gia rất ít khi uống rượu, ta muốn đấu rượu với đều đấu được, hoặc là có chuyện, hoặc là thân thể khỏe. Đó còn phải là những lời Dao Dao dặn dò hay sao?"

      "Uống rượu quá nhiều tổn thương thân thể."Thẩm Nghiên liếc nhìn cái, "sau này chàng cũng uống ít thôi."

      "Nàng cũng học muội muội?" Kỷ Đình Nguyên tới, cởi bỏ y phục người, lộ ra thân hình thon dài vững chắc, "uổng công cho nàng là người bán rượu, vậy mà uống, xem nàng kinh doanh bằng cách nào."

      Thẩm Nghiên liếc thấy thoát y, mặt đỏ tới mức dám nhìn thẳng: "Uống tới mức say như chết ta cũng khuyên bảo, ta phải gian thương, ở chỗ của ta nguyên khách nhân tới ăn cơm cũng ít."

      Thấy nàng cụp mắt, xấu hổ, Kỷ Đình Nguyên đem nàng ôm vào trong lòng, cởi bỏ y phục của nàng: "Hôm nay bàn chuyện này", cúi đầu thấp xuống, dán vào người nàng, hít hơi sâu, "tại sao lại cảm thấy người nàng cũng có mùi rượu."

      Lông mi Thẩm Nghiên run rẩy: " linh tinh."

      ", hình như là Nữ Nhi Hồng, , hình như là Thu Lộ Bạch." hôn lên, cảm nhận được làn da nhẵn mịn thơm ngát, tim đập như trống. Máu nóng trong người nhanh chóng chảy ngược, dựa theo bản năng đè nàng xuống dưới.

      Biết tiếp theo phải làm gì, Kỷ Đình Nguyên ôn nhu hôn môi nàng: "A Nghiên, nàng đừng sợ."

      Nhìn thấy tình - dục trong mắt , Thẩm Nghiên giọng : "Ta sợ, có điều, chàng vẫn là..." mặc dù trước khi xuất giá được dạy qua, nhưng nghĩ tới vẫn cảm thấy xấu hổ nên lời.

      "Ta chậm chút." Kỷ Đình Nguyên thay nàng.

      nhìn chằm chằm khuôn mặt tú lệ của nàng, nàng nhắm mắt lại.

      Lúc tiến vào, thân thể nàng hơi run rẩy, nhưng lại nhịn được giơ tay ra ôm lấy vòng eo gầy gò nhưng tràn đầy sức mạnh của .

      Mùi vị người , xúc cảm khi đầu ngón tay tiếp xúc, còn có tiếng rên khẽ khiến nhịp tim đập nhanh phát ra từ trong miệng , đều khiến nàng mê mẩn.

      Chỉ là, nàng sa lầy mà quên tất cả. Những năm này thích , khiến nàng hiểu , bất kể thích Kỷ Đình Nguyên tới mức nào, đều nên buông bỏ những chuyện mình muốn làm, bởi vì đó mới là điểm tựa của nàng, có thể khiến nàng tới cuối cùng, có thể tìm được hạnh phúc.

      Cũng khiến nàng biết được, nếu như có Kỷ Đình Nguyên, nàng cũng có thể trôi qua tệ.

      Có điều, nguyện ý thích nàng, đương nhiên là tốt nhất, dù sao khi mới bắt đầu, nàng mở tửu trang là vì , nàng cũng quên thu thập mỹ tửu khắp thế gian tặng cho , Thẩm Nghiên đột nhiên : "Chàng có thích uống rượu Dương Cao , trước đây ta tìm thấy nhà biết chưng cất loại rượu này."

      Lúc này đột nhiên nhắc tới rượu, Kỷ Đình Nguyên dừng lại: "A Nghiên, ai dạy nàng sao, lúc này nên hỏi những thứ đó."

      "Vậy nên hỏi cái gì?"

      "Hỏi ta có thích ăn nàng hay ."

      Thẩm Nghiên suýt nữa phun vào mặt , cầm lấy chăn ở bên cạnh che kín mặt mà cơ thể.

      Kỷ Đình Nguyên ôm lấy eo rong ruổi phi nhanh, nàng nhịn được khóc: "Chàng phải là, chậm chút sao."

      "Nàng bỏ chăn ra."

      "Chàng đừng có được nước lấn tới." Thẩm Nghiên bất mãn.

      giơ tay kéo chăn ra, cúi thấp đầu nhìn nàng: "Đừng che, ta chậm."

      Cứng rắn nhìn nàng rồi động, đáng thương Thẩm Nghiên có chỗ nào để trốn, cuối cùng chỉ có thể cố gắng mặt đối mặt với , chỉ cảm thấy buổi tối thực dài.

      Nha hoàn ở bên ngoài đợi rồi lại đợi, người người đều hận thể ngủ thiếp , bên trong mới truyền ra động tĩnh.

      Lúc này Dương Thiệu cũng say tới mức rối tinh rối mù trở về Hầu phủ, Kỷ Dao biết bao lâu rồi nhìn thấy say rượu, trong lòng biết ắt hẳn là ngăn rượu thay ca ca, vội sai phòng bếp nấu trà giải rượu.

      Trần Tố đỡ nằm lên giường, kể về náo nhiệt ở Kỷ gia: "Phu nhân, Hầu gia cũng là vì cao hứng, cẩn thận uống nhiều chút."

      Dương Thiệu nghe lời khuyên của nàng, cũng rất lâu rồi say như thế này.

      Kỷ Dao đợi tới khi trà giải rượu mang tới, kêu Trần Tố trợ giúp, nàng đút từng thìa từng thìa cho Dương Thiệu uống, rồi mới để ngủ, tránh cho sáng mai tỉnh dậy đầu lại đau như búa bổ.

      Đồng thời gian, Tạ phủ cũng là như vậy.

      Ngày hôm sau, Dương Thiệu trở về từ nha môn, với Kỷ Dao, Tạ Minh Kha cả ngày đều tới, sai người tới xin nghỉ.

      "Qua vài ngày nữa, nhất định phải bảo Tán Minh mời chúng ta ăn bữa cơm!"

      Kỷ Dao cười ha ha.
      Nnp, Phuongphuong57500, Alice Huynh3 others thích bài này.

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 113:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Bất tri bất giác tới tháng mười.

      Mở cửa ra, gió lạnh ùa vào, sợ con dâu bị lạnh, Thái phu nhân sớm ra lệnh cho hạ nhân dùng than sưởi ấm.

      Bản thân bà cũng thường xuyên tới thăm Kỷ Dao.

      Dường như cảm thấy an tâm về nàng, Kỷ Dao cười : "Mẫu thân, con có chuyện gì, bà đỡ nhũ mẫu đều ở đây, người cần chạy tới chạy lui." Thời tiết cũng tốt, hôm qua trời mưa, đường ướt trơn trượt.

      "Dù sao nhiều chút có gì xấu." Thái phu nhân rất thích nàng, "kể từ khi Thiệu nhi cưới con về mỗi ngày ta đều rất cao hứng, cảm thấy bản thân mình trẻ ra, tay chân càng ngày càng nhanh nhẹn."

      Kỷ Dao mím môi cười: "Nếu như nhìn thấy Duệ nhi, vậy mẫu thân phải lại trẻ ra thêm mười tuổi hay sao?"

      Thái phu nhân ha ha cười lớn: "Đúng vậy, đúng vậy!"

      Hai người chuyện, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy bụng mình có chút kỳ quái, nàng ngừng chuyện.

      "Sao vậy?" Thái phu nhân nhìn nàng.

      " sao." Nàng thở ra hơi, "hình như giống như trước đây, có lẽ Duệ nhi ở bên trong náo động."

      Ngược lại Thái phu nhân nghe thấy vậy thần sắc ngưng trọng: "Tính tính thời gian cũng sắp tới rồi, đợi lát xem sao. Dao Dao, nếu như cảm thấy đau dù chỉ chút, con đều phải với ta. Bình thường đau, nếu như đau, vậy khẳng định là muốn sinh rồi, được sơ ý."

      Kỷ Dao gật gật đầu.

      Thái phu nhân chuyện với nàng lát, liền cáo từ.

      Ai ngờ vừa tới cửa, Kỷ Dao lớn tiếng hô: "Đau rồi, mẫu thân, có chút đau."

      "Vậy sao?" Thái phu nhân vội quay lại, "Con đợi lát, xem còn đau nữa ."

      lát sau.

      "Lại đau nữa." Kỷ Dao cau mày, vuốt ve bụng, "mẫu thân, có phải con sắp sinh rồi ?"

      "Mau gọi bà đỡ tới." Thái phu nhân có kinh nghiệm, cảm thấy chắc là sắp sinh rồi, phân phó hạ nhân bẩm báo Dương Thiệu, bảo lập tức trở về.

      Gã sai vặt nghe phân phó, nhanh chóng chạy tới phủ Đô đốc.

      Kết quả Dương Thiệu có ở đó, vừa hỏi mới biết tiến cung rồi.

      Gã sai vặt gấp tới mức đầu đầy mồ hôi, vội vàng chạy tới cửa cấm cung.

      "Có chuyện?" Thủ vệ hỏi.

      "Phu nhân nhà chúng ta sắp sinh rồi, làm phiền ngươi tiến vào bẩm báo Hoàng thượng tiếng, để Hầu gia nhà ta biết được."

      "Hầu gia? Hầu gia nào?"

      "Hoài Viễn Hầu, Dương Đô đốc!" Gã sai vặt nhịn được lớn giọng chút, lau lau mồ hôi, "làm phiền ngươi mau chóng bẩm báo, Thái phu nhân nhà chúng ta cũng rất lo lắng."

      Nghe thấy là Dược Thiệu, thủ vệ kia nào dám chậm trễ, nhanh chóng tới Minh Đức Điện.

      Khương Xuân ở bên ngoài nghe thấy lời bẩm báo, có chút khó xử, bên trong chuyện chính , man di Liễu Châu phát sinh phản loạn, Hoàng thượng triệu Dương Đô đốc tới thương nghị đối sách, đây là chuyện quốc gia đại , dám quấy rầy.

      Nhưng nếu vào, lại sợ đắc tội Dương Thiệu.

      Đó là đại hồng nhân trước mặt Hoàng thượng đó, đường phò trợ Hoàng thượng từ khi còn là Thái tử cho tới ngày nay, nghĩ tới nghĩ lui, cố lấy dũng khí thò cái đầu vào thăm dò, nghe thấy Tống Diệm : "Theo lí mà man di đó chịu nổi kích."

      "Đúng, cho nên Hoàng thượng phái vài vị tướng quân trẻ tuổi tới đó ." Dương Thiệu cười , "ví dụ như Mục Chiêu, Giang Vô Hồi, đúng lúc để bọn họ rèn luyện thân thủ, sau này cũng có thể trở thành trụ cột trong triều đình, là cánh tay trái phải đắc lực của Hoàng thượng."

      Tống Diệm sửng sốt: "Trẫm cần gì cánh tay trái cánh tay phải, bên người Trẫm có khanh là đủ rồi."

      "Hoàng thượng, lần trước vi thần và Cố đại nhân diễn tuồng kịch, chỉ là muốn những quan viên có dị tâm tự chui đầu vào lưới mà thôi. Giả là giả, nhưng các quan viên trong triều bất mãn đối với thần vẫn còn rất nhiều...."

      "Ngươi sợ cái gì? Ai giám ngươi, Trẫm nhất định phạt nặng!" Tống Diệm vỗ bàn, "xem ai to gan như vậy."

      Dương Thiệu cảm thấy trong lòng ấm áp, yên tĩnh nhìn Tống Diệm cái, cười cười đáp: "Tâm ý của Hoàng thượng vi thần hiểu , chỉ là nếu Hoàng thượng muốn Đại Yến phồn vinh, ngai vàng bền vững, nên biết lắng nghe, chỉ nghe ý kiến từ vi thần, còn có ý kiến của các vị đại thần khác nữa, như vậy mới có thể lâu dài. Nếu chỉ đối đãi với vi thần như vậy, sớm muộn gì cũng mất nhân tâm."

      Cho dù là Cố Diên Niên luôn vì đại cục, trong lòng làm sao có thể chút so đo tính toán nào cho được? người độc đại, cũng xem như là gây trở ngại cho cân bằng trong triều đình.

      "Hoàng thượng, xin nghĩ lại."

      Nghe thấy lời của thủ hạ cần mẫn chăm chỉ, nghĩ tới những ngày trước đây nâng đỡ mình, Tống Diệm cảm thấy khóe mắt hơi nóng, thầm nghĩ Dương Thiệu thực là trung thành tận tâm, từ trước tới nay chưa từng thấy người nào tham quyền thế như vậy. Vị trí này, văn võ bá quan ai mà muốn tiến xa hơn nữa? Nhưng lại muốn phân tách quyền lực ra.

      Thấy Dương Thiệu kiên trì như vậy, Tống Diệm tiện miễn cưỡng, thở dài : "Trẫm hiểu ."

      Cho dù Dương Thiệu làm người đứng đầu bách quan, nhưng trong lòng , Dương Thiệu mãi mãi là ân nhân trợ giúp , cỗ vũ , ghét bỏ khi thất thế.

      "Ngươi ở bên cạnh Trẫm lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi thời gian, Trẫm để tướng quân khác thay ngươi thao binh luyện mã." Tống Diệm xong cảm thấy khó chịu, đột nhiên tới, đem ngọc bội eo lấy xuống đưa cho Dương Thiệu.

      Dương Thiệu sửng sốt.

      "Kỷ phu nhân phải sắp lâm bồn sao, đây là lễ vật Trẫm tặng cho đứa ." Tống Diệm cười cười, "đợi nó lớn lên rồi, tới bầu bạn với Hàn nhi."

      Vậy nhi tử của phải trở thành thư đồng của Thái tử hay sao? Tống Diệm đây là đổi biện pháp muốn Dương gia thân cận hoàng tộc hơn.

      Dương Thiệu dở khóc dở cười.

      Chính vào lúc này, Khương Xuân bẩm báo:"Hoàng thượng...."

      "Chuyện gì?" Tống Diệm phát ra , nhướng mày , "ngó nghiêng ở bên ngoài làm gì? Tiến vào ."

      "Vâng, vâng." Khương Xuân tiến lên hai bước, "Hoàng thượng, Dương gia cho người tới , Kỷ phu nhân hình như sắp sinh rồi."

      "Cái gì?" Tống Diệm suýt nữa đạp cho đạp, "sao ngươi báo sớm?" Vội vàng với Dương Thiệu, "nhanh trở về , nếu cần cái gì, cho người tới báo, Trẫm có thể phái thái y tới trợ giúp."

      Nghe thấy thê tử sắp sinh rồi, Dương Thiệu gấp muốn chết, đáp ứng tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi Minh Đức Điện.

      Tống Diệm : ", cùng xem sao, sau khi thuận lợi sinh xong về bẩm báo Trẫm."

      "Vâng." Khương Xuân vội đuổi theo.

      Lúc Dương Thiệu về tới nhà, trời đổ mưa, Trần Tố tiến tới che ô cho , nhưng làm sao mà đuổi kịp bước chân của Dương Thiệu. chạy từ cổng chính tới chính đường.

      Kết quả thấy Kỷ Dao, quát to: "Phu nhân đâu!"

      "Ở, ở trắc gian." Nơi sinh nở được sắp xếp ở trắc gian bên trái, Kỷ Dao qua bên đó rồi, nha hoàn chỉ đường.

      Dương Thiệu lại chạy qua đó.

      Lúc Kỷ Dao nhìn thấy , cả người nam nhân đều ướt đẫm, giống như được vớt ra từ trong nước vậy, vốn dĩ nàng thấy rất đau, đột nhiên thất kinh: "Hầu gia, chàng đây là...."

      "Ta ở trong cung, vừa mới trở về." Dương Thiệu tới nắm lấy tay nàng, "nàng sao rồi? Sớm biết vậy ta liền vào cung nữa, đúng lúc gặp phải man di Liễu Châu...." , những thứ này làm cái gì, "Nàng sao rồi, đau ?" nhìn nàng, "Ta nghe rất đau, có phải hay ?"

      Vốn dĩ muốn làm nũng, nhưng nhìn thấy như vậy, Kỷ Dao ngược lại lại an ủi : " đau lắm, có gì, chàng mau thay y phục ."

      Ngày đại hàn, thể để cảm lạnh được.

      " sao, sức khỏe của ta thế nào, chút mưa này tính là gì, trước đây lúc đánh giặc ngày mùa đông còn phải bơi dưới sông, lúc lên y phục đều bị đóng băng." Tay khẽ vuốt mặt nàng, "ta ở bên cạnh nàng."

      Nhìn ánh mắt ôn nhu của , Kỷ Dao đột nhiên hiểu tại sao lại cảm thấy sống mũi cay cay.

      thể là vì sao, có lẽ là thích, cũng có thể là sợ hãi, hoặc có lẽ, nàng cũng được.

      Lúc này Dương Thiệu mới nhìn thấy Thái phu nhân: "Mẫu thân, chỗ nhạc phụ nhạc mẫu thông báo hay chưa?"

      "Dao Dao cần báo bọn họ, đợi sinh xong rồi ." Thái phu nhân , "cũng đúng, tránh nên tới đây, nếu phu nhân thân gia lo lắng mà khóc, đối với Dao Dao cũng tốt. Thiệu nhi, đại phu cũng thai nhi của Dao Dao rất ổn định, mạch tượng của hài tử rất khỏe, có chuyện gì, đợi lát nữa con ra ngời đợi ."

      Nam nhi tiện bồi ở trong này, đây là quy củ.

      Dương Thiệu gì, chỉ nắm tay Kỷ Dao chặt.

      Sau đó nàng càng ngày càng thấy đau, trán mồ hôi từng hạt chảy xuống, trái tim cũng nhấc lên theo.

      "Hầu gia, chàng mau ra ngoài , ta sắp sinh rồi." Kỷ Dao động động ngón tay, "chàng ở đây, làm chậm trễ thời gian."

      thả, trong mắt toàn là lo lắng.

      Kiếp trước nàng chết trước mặt , biết tại sao, vừa rồi vẫn luôn nghĩ tới cảnh đó, mặc dù nên nghĩ tới.

      "Hầu gia." Kỷ Dao nhìn ra tâm tư từ trong ánh mắt của , "Ta nhất định sinh Duệ nhi ra, Hầu gia, chàng đừng nghĩ lung tung. Chàng xem tỷ tỷ đều sinh được hai đứa rồi, sợ cái gì chứ, sức khỏe của ta còn tốt hơn tỷ tỷ."

      Dương Thiệu nắm chặt tay: "Những cái khác ta quản, nàng nhất định phải bình bình an an,"cúi đầu hôn nàng cái, vô cùng nghiêm túc, "Dao Dao, nàng đáp ứng ta."

      "Ta đáp ứng chàng." Nàng bảo đảm, "ta cùng hài tử đều bình an."

      Cho dù nàng phải dùng hết sức mình, cũng muốn nhân sinh viên mãn.

      Lúc này Dương Thiệu mới chẫm rãi buông tay: "Ta đợi nàng, nàng được nuốt lời."

      Kỷ Dao hướng cười cái: "Ân."

      Nụ cười đó hận thể để ở lại, Kỷ Dao cũng muốn , đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa đóng lại.

      Thời gian tiếp theo, là khoảng thời gian gian nan nhất.

      Trần Tố : "Hầu gia, ngài thay y phục thôi."

      Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, mới đầu muốn thay, nhưng trong phòng truyền ra thanh của Kỷ Dao khiến có cách nào đợi nữa, chỉ có thể thay y phục, như vậy có thể tiêu phí chút thời gian.

      Sau đó trở lại, tiếp tục chờ đợi.

      bước sang trái lại bước sang phải, ngồi rồi lại đứng lên, giống như người bị cắm rất nhiều ngân châm vậy, làm sao cũng đứng im chỗ được.

      Đường ma ma thực nhìn nổi nữa, trấn an : "Thái phu nhân ở bên trong, có chuyện gì xảy ra. Hầu gia, ngài cứ an tâm chờ đợi thôi."

      Làm sao an tâm được? Dương Thiệu cảm thấy đôi ủng mình có kim đâm, cả người khó chịu, để ý tới Đường ma ma, tiếp tục giày vò bản thân mình.

      Ngày kết thúc, đêm khuya ập tới, rốt cuộc bên trong truyền ra tiếng khóc trong trẻo.

      nhanh bước tiến lên, dùng sức gõ cửa: "Có phải sinh rồi , Dao Dao, nàng có sao ? Dao Dao...."

      Cánh cửa chi nha tiếng mở ra, bà đỡ cười : "Chúc mừng Hầu gia, sinh được quý tử..." lời chưa dứt, đột nhiên cảm thấy có trận gió thổi qua, thân hình nam nhân nhanh như chớp xông vào.

      "Dao Dao, nàng sao chứ?" Dương Thiệu xông tới bên cạnh Kỷ Dao, thấy cả người nàng đều là mồ hôi, giơ tay ôm nàng vào lòng.

      "Ôi ôi, con đừng động vào nàng," Thái phu nhân gấp muốn chết, trách mắng, "động linh tinh cái gì, để nàng nằm xuống! Hành động lỗ mãng, nàng tại thể rời giường được, con để nàng nghỉ ngơi lát."

      Dương Thiệu giống như đứa trẻ làm sai, cả người cứng ngắc.

      Kỷ Dao lần đầu tiên thấy Thái phu nhân giáo huấn Dương Thiệu như vậy, nhịn được phì tiếng.

      Còn tốt, còn có thể cười được, Dao Dao của có chuyện gì, chuyện gì cũng có. Dương Thiệu cúi đầu dán mặt mình lên mặt nàng, Kỷ Dao cảm thấy trận ấm nóng.

      Hình như khóc.

      Từ trước tới nay nàng chưa từng thấy Dương Thiệu rơi nước mắt, nàng động đậy.

      Qua lúc Dương Thiệu mới ngẩng đầu, mặt dính đầy mồ hôi từ nàng, cũng phân rốt cuộc chất lỏng đó là gì.

      Kỷ Dao ôn nhu : "Hầu gia đợi ở bên ngoài rất lâu phải ?"

      " lâu, chỉ là lo lắng cho nàng." Dương Thiệu cầm khăn lau mồ hôi cho nàng: "Vất vả cho nàng rồi." Lại hỏi, "Đói ? Dùng sức nhiều như vậy khẳng định là đói đúng ?"

      " muốn ăn, ta muốn nhìn nhi tử."

      "Được."

      Dương Thiệu vội kêu bà đỡ ôm nhi tử tới.

      Thái phu nhân cũng cười híp mắt nhìn tôn tử.

      Hài tử nặng ba cân nhắm mắt, tại ngừng khóc, khuôn mặt nhăn nhúm tính là xinh đẹp, nhưng trong mắt Dương Thiệu, cảm thấy vô cùng đáng . Lúc trước nhìn hài tử của người khác cảm thấy gì, tới phiên nhi tử của mình nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

      thậm chí còn cảm thấy hài tử đặc biệt giống .

      Thái phu nhân cũng cảm thấy mỹ mãn, nhìn lát rồi : "Dao Dao, nếu như con muốn cho hài tử bú sữa, lúc này phải thử xem sao, như vậy sữa mới đủ."

      Bà đem tôn tử đặt vào lòng Kỷ Dao.

      A, muốn cho bú sữa à.

      Kỷ Dao cảm thấy vừa kích động vừa mới mẻ, Dương Thiệu cũng quay đầu nhìn.

      Thấy thần sắc của hai đứa, Thái phu nhân cảm thấy buồn cười, làm phiền bọn họ nữa, : "Ta sai người thông báo cho lão gia phu nhân thân gia biết tin, các ngươi chuyện trước ."

      Bà dẫn những người còn lại rời khỏi trắc gian.

      Dương Thiệu : "Thực muốn cho hài tử ăn vào lúc này sao, mệt sao?"

      "Mẫu thân phải nếu muốn tự cho hài tử bú sữa phải làm vào lúc này sao?" Kỷ Dao đáp, "có lẽ để thời gian lâu tốt." Nàng muốn kéo y phục ra.

      Sợ nàng phí sức, Dương Thiệu : "Để ta."

      cúi người cởi y phục cho nàng, lộ ra chiếc yếm thêu tịnh đế hoa sen, ướt đẫm rồi, bên trong căng phồng đập ngay vào mắt, khiến cả người nóng rực, nhịn được ngọn lửa trong lòng, tiếp tục cởi....

      "Duệ nhi như vậy cũng biết có sức để ăn hay , hơn nữa còn ngủ."

      "Thử liền biết." Kỷ Dao chỉ huy , "chàng ôm hài tử tới đây, gần chút."

      Dương Thiệu liền ôm hài tử xán tới, Duệ nhi vốn ngủ có lẽ ngửi thấy mùi vị người mẫu thân, đột nhiên cử động. Mắt còn chưa mở ra, cái đầu hướng lên đụng, miệng bập cái ngậm vào.

      Kỷ Dao cảm thấy nhi tử dùng sức, nhìn khuôn mặt của hút tới mức đỏ lên, thương vuốt ve đầu , nở nụ cười hiền từ.

      Tiểu hài tử ăn lúc liền ghé vào chỗ đó ngủ luôn.

      Nho , mềm mềm, Kỷ Dao nhìn thấy trái tim đều tan chảy rồi, Dương Thiệu cũng vậy. Hai người ngốc lăng nhìn chằm chằm hài tử lúc lâu, mới đối mắt nhìn nhau cười.

      Dương Thiệu ôm hài tử lên, y phục bao kín, ôn nhu : "Có thể ăn đồ ăn rồi , ăn xong nhanh chóng nghỉ ngơi lát."

      "Ân." Kỷ Dao đáp ứng.

      cúi đầu hôn nàng, trong mắt đong đầy thương.

      Đợi bón cho thê tử ăn cơm xong, cũng rời , cho tới khi nàng ngủ thiếp mới an tâm.
      Nnp, Phuongphuong57500, Chris_Luu2 others thích bài này.

    4. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 114:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Sau khi tin mừng báo tới Kỷ gia, bởi vì quá muộn rồi, sợ làm phiền Kỷ Dao nghỉ ngơi, nhà Kỷ gia đợi đến ngày hôm sau mới tới Hoài Viễn Hầu phủ.

      Lúc đó Kỷ Dao mới ngủ dậy lâu, Dương Thiệu vừa mới bón cho nàng ăn xong cháo gạo.

      Thái phu nhân thức ăn mấy ngày này phải thanh đạm chút, có lợi cho sức khỏe, phân phó nhà bếp buổi trưa nấu canh cá lóc, lại phối với hai món ăn chay.

      Nghe thấy bọn họ tới, Dương Thiệu ra cửa nghênh đón.

      "Dao Dao phải ngủ chứ?" Liêu thị , "nếu như vẫn còn ngủ, chúng ta đợi ở bên ngoài lát cũng được."

      "Tỉnh rồi." Dương Thiệu cười lên, "khẩu vị tồi, ăn được bát cháo lớn."

      "Vậy tốt." Liêu thị nhanh chân bước vào thăm nữ nhi, những người khác theo sau.

      Ngủ buổi tối, tinh thần của Kỷ Dao tệ, bọn họ đều yên tâm.

      Liêu thị nắm tay nữ nhi: "Lúc sinh cũng với nương, nếu nương tới ở cùng con rồi, may mà sao."

      "Chính vì biết là sao, nên mới như vậy, tránh cho mọi người phải lo lắng." Kỷ Dao cười , "Duệ nhi ngủ ở trắc gian, bộ dáng rất tốt."

      "Hai người các ngươi sinh ra có thể tốt hay sao?" Liêu thị tâm ý viên mãn, được vài câu, lập tức thăm ngoại tôn cùng Kỷ Chương.

      Thẩm Nghiên ngồi xuống: "Dao Dao, ta mang tới cho muội chút huyết yến, muội nhớ ăn, ta đặc biệt nhờ người từ Nghi Châu mang tới."

      "Đó là đồ tốt, đa tạ tỷ." Kỷ Dao hướng nàng ta cười, giọng hỏi, "ca ca đối xử với tỷ như thế nào? Ta cho tỷ nghe, nếu như ca ca ức hiếp tỷ, tỷ nhất định phải với ta, ta khẳng định giúp tỷ... tỷ chính là tẩu tử của ta."

      Nghe thấy hai từ này, khuôn mặt Thẩm Nghiên hơi đỏ: " có, rất tốt."

      "Vậy sao? Buổi tối có còn ra ngoài uống rượu nữa hay ?"

      "Uống chứ," bỗng dưng phía sau truyền tới tiếng của Kỷ Đình Nguyên, "nàng ấy ngày ngày tới tửu trang, ta có thể cùng sao?"

      Năm ngày sau khi thành thân, Thẩm Nghiên liền bận rộn chuyện trong tửu trang, còn muốn xây lại cái lớn hơn, có lúc bận rộn tính toán sổ sách buổi tối còn phải đợi nàng để ngủ, chưởng quầy như nàng xem ra còn bận hơn cả Tả Thiêm Đô Ngự Sử là đấy.

      Nghe thấy phàn nàn, Kỷ Dao có chút muốn cười, cảm thấy quan hệ của hai người này đảo ngược hoàn toàn so với kiếp trước.

      lát, Thái phu nhân tới thăm, với phu phụ Kỷ Chương: "Hôm qua vui quá ngủ tới tân bây giờ mới thức dậy... lão gia phu nhân thông gia, nếu tới rồi, buổi trưa buổi tối liền lưu lại dùng bữa, ta sai nhà bếp chuẩn bị rồi."

      "Được." Liêu thị tất nhiên là cự tuyệt, "ta cũng muốn nhìn Duệ nhi lâu hơn chút, đứa trẻ này quá xinh đẹp rồi!"

      "Vậy sao? Giống như Kim Đồng theo Bồ Tát vậy, ta với bà, giống y hệt bộ dáng Thiệu nhi lúc mới sinh, , so với Thiệu nhi còn đẹp hơn."

      "Vậy à, bộ dáng so với Dao Dao cũng tốt hơn."

      Kỷ Dao ở giường nghe thấy, hồi tưởng lại khuôn mặt nhăn nhúm của nhi tử, giọng với Dương Thiệu: "Chàng cảm thấy Duệ nhi thực xinh đẹp hơn hai chúng ta sao?"

      Nghe mẫu thân và nhạc mẫu khen nhi tử của lên tận trời, Dương Thiệu có chút dở khóc dở cười, giọng đáp: " đẹp bằng nàng, còn kém xa."

      Kỷ Dao cười khúc khích, nhưng sửa lại cho đúng: "Nhưng khi trưởng thành nhất định là dễ nhìn."

      "Đương nhiên," nắm tay nàng, "nàng sinh ra, sau này nhất định trở thành mỹ nam tử."

      "Còn có công phu trong người, là đại tướng quân, là chiến thần bách chiến bách thắng, giống như Hầu gia vậy. Còn cưới tiểu nương xinh đẹp nhất thế gian, sinh ra mấy đứa trẻ, chúng ta liền có tôn tử, tôn nữ rồi... , chúng ta còn có những đứa con khác, vậy đám tôn tử, tôn nữ."

      Dương Thiệu nghe thấy trực tiếp cười.

      Nửa canh giờ sau, Tạ gia cũng tới, thậm trí Tạ Tri Thận cũng tới. Thân mình khỏi hẳn, rất nhanh có thể quay trở lại trong triều.

      Hoài Viễn Hầu phủ khó có khi náo nhiệt như vậy, mọi người tề tụ đầy đường, cười vui vẻ, từ khi mặt trời lặn cho tới khi mặt trăng lên cao, tới giờ Hợi (9-11h đêm) mới tan.

      ............

      Bất tri bất giác tới tết Nguyên Tiêu.

      Ở bên cạnh nhìn hài tử trưởng thành mỗi ngày, mặc dù mệt, nhưng ngày tháng trôi qua rất nhanh.

      Chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủ, Duệ ca nhi nặng năm cân, may mà lượng sữa Kỷ Dao đầy đủ, nếu đủ cho nó uống.

      Có điều Dương Thiệu sợ nàng mệt, trừ việc cho bú, chuyện gì cũng để nàng làm, buổi tối hài tử đói khóc bò dậy còn nhanh hơn cả Kỷ Dao, người biết, còn cho rằng Dương Thiệu làm Đô đốc nữa rồi.

      Thực ra gần đây lại đề bạt mấy vị tướng lãnh trẻ tuổi, đem vụ của phủ Đô đốc phân ra nửa.

      Kỷ Dao vừa cho hài tử bú sữa, vừa : "Qua đợt này, đến nỗi chức Đô đốc cũng làm nổi đấy chứ?"

      " đến nỗi như vậy." chỉ là muốn để triều đình trở về trạng thái bình thường vốn có thôi, nhưng quyền lợi nên nắm trong tay buông, bởi vì nếu như vạn nhất xảy ra biến động gì đó, hi vọng bản thân mình vẫn có thể ngăn cơn sóng dữ, nhưng lại đùa với thê tử, "nếu ta thực làm Đô đốc, chính là tên vô tích , chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt thực có thể hay sao?"

      Kỷ Dao đánh giá chút: "Có thể, ta thấy khuôn mặt này của chàng còn có thể bảo trì mấy chục năm."

      Dương Thiệu nhịn cười: "Vậy Bản Hầu liền yên tâm rồi."

      Hai người chuyện Thái phu nhân phái người tới, hỏi bọn họ buổi tối chuẩn bị trôi qua như thế nào, có phải dự định ra ngoài hay , nếu ra ngoài, buổi tối ăn món gì, nghĩ xong với bà tiếng.

      Dương Thiệu hỏi Kỷ Dao: "Muốn xem hội đèn lồng ?"

      "Muốn!" Kỷ Dao vội vàng gật đầu, tết Nguyên Tiêu năm ngoái nàng có hỉ, sau khi thành thân vẫn chưa xem hội đèn lồng với Dương Thiệu lần nào.

      Nhìn ánh mắt mong chờ của nàng, Dương Thiệu cười: "Được, vậy bữa tối chúng ta liền ăn ở Minh Nguyệt Lâu, xem như thay đổi khẩu vị."

      "Vậy Duệ nhi phải làm sao?" Kỷ Dao hỏi, "trong thời gian đó có khi nào bị đói hay ?"

      "Cũng phải là rất lâu, hơn nữa, trước khi cho nó ăn no là được." Dương Thiệu nhìn hài tử vẫn ăn sữa, vuốt vuốt cái đầu của nó, "ăn khỏe, chúng ta chuyện bao lâu, nó liền có thể ăn bấy lâu, cũng sợ lớn lên thành tên mập."

      Có lẽ là cảm nhận được ghét bỏ của phụ thân, Duệ nhi buông miệng ra.

      Kỷ Dao bĩu môi: "Xem xem, nó đều dám ăn nữa rồi." Hừ tiếng, lau miệng cho nhi tử, "đừng nghe lời cha con , Duệ nhi, con phát triển cơ thể đấy ăn nhiều chút, nương có sữa!"

      Kiêu ngạo nhỉ, Dương Thiệu liếc mắt nhìn nàng: "Sữa nhiều tới mức ăn hết đúng ?"

      "Đúng a."

      Dương Thiệu cong khóe miệng, cúi người thấp xuống.

      Đột nhiên bị nam nhân ngậm vào, Kỷ Dao run rẩy, cả người mềm nhũn, giọng : "Cái này chàng cũng tham."

      sớm thèm rồi, chỉ là muốn bản thân khó chịu cứ phải nhịn mãi, Dương Thiệu thầm nghĩ chẳng trách mỗi lần uống sữa nhi tử lại uống nhiều như vậy, mùi vị thực tồi, vị ngọt ngọt.

      Kỷ Dao có chút ăn tiêu: "Chàng đừng uống nữa."

      Dương Thiệu cười, ngẩng đầu hôn môi nàng: "Bản thân nàng cũng nếm thử."

      Kỷ Dao đỏ bừng cả mặt, đâu ra chuyện kiểu này vậy.

      lại cuốn lấy lưỡi nàng, triền miên tha, vị sữa tản ra trong miệng, rất nhanh liền vô tăm vô tích.

      Bởi vị trước đây vẫn luôn ở cữ, sợ nàng chưa phục hồi tốt, Dương Thiệu cũng động vào nàng, hôm nay thực nhịn được, chỉ hôn thôi căn bản thể thỏa mãn, thấp giọng : "Dao Dao, hôm nay được ?"

      Hơn hai tháng rồi, bản thân Kỷ Dao cũng muốn, vừa rồi lại bị trêu chọc như vậy, ân tiếng.

      Dương Thiệu tâm hoa nộ phóng, giơ tay kéo y phục của nàng, kết quả đối diện với ánh mắt của nhi tử, đôi mắt đen lúng liếng cực kỳ giống . Thân mình cứng ngắc, tay dừng lại, đem y phục bao bọc lại, gọi Mộc Hương tiến vào: "Ôm Duệ nhi ra ngoài, để bất cứ người nào tới làm phiền bản Hầu."

      Lời cuối cùng thực là... Kỷ Dao nhịn được trừng mắt nhìn cái.

      Dương Thiệu nhướng mày.

      Đợi đến khi cửa đóng lại, liền đè Kỷ Dao xuống dưới thân: "Cách bao lâu rồi, ta còn muốn trước khi trời tối được tới làm phiền đấy."

      tại mới là buổi trưa, Kỷ Dao sẵng giọng: "Chàng điên rồi."

      "Là điên ." lập tức kéo y phục nàng ra, cắn vành tai nàng, giọng khàn khàn, "muốn nàng tới mức phát điên rồi!"

      Trong lúc chuyện, luồng sức mạnh xỏ xuyên bên dưới, Kỷ Dao nhịn được ôm chặt lấy .

      Nàng cảm thấy bản thân mình có lẽ sắp biến thành thuyền lênh đênh biển lớn....

      Nhưng, chỉ như vậy, thuyền còn bị mất phương hướng, căn bản tìm thấy bến đỗ, vẫn luôn lênh đênh trôi nổi biển, nhấp nhô lên lên xuống xuống theo những cơn sóng. Có những lúc hơi hơi nhô cao, có những lúc bị con sóng cực lớn đánh trúng, thuyền kêu lên kẽo cà kẽo kẹt.

      Cơn sóng qua , lại là mảnh yên bình, chỉ là bao lâu sau, gió táp mưa sa lại ùn ùn kéo tới, cứ tuần hoàn lặp lặp lại.

      Bên trong đứt quãng truyền ra thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, đám nha hoàn đều ngại ngùng dám đứng gần, Mộc Hương trực tiếp ôm tiểu công tử rời xa.

      Nếu như phải bên phía Thái phu thân phái người tới hỏi, biết tới bao giờ mới ngừng.

      Kỷ Dao nằm giường, ngay cả đứng dậy cũng có sức, quở mắng: "Còn xem hội đèn lồng, xem đèn lồng cái nỗi gì, ta mệt chết rồi."

      "Chỉ có mệt thôi sao?" Dương Thiệu cúi người ôm nàng dậy, "vừa rồi bản thân nàng kêu gọi cái gì, đều nhớ nữa sao?"

      ràng cũng rất thoải mái.

      Kỷ Dao bĩu môi.

      Dương Thiệu cười, cúi đầu hôn nàng cái: "Nếu thực nổi, ta ôm nàng xem."

      "Nhiều người như vậy, làm sao ôm?" Kỷ Dao mới tin đâu, nhưng toàn thân đều nhức mỏi, tinh thần nàng đủ.

      "Tóm lại là có biện pháp." Dương Thiệu ôm nàng tắm.

      Nghỉ ngơi lát, đợi Kỷ Dao tỉnh lại lần nữa, sắc trời tối đen.

      Bởi vì với Thái phu nhân là ra bên ngoài chơi, Thái phu nhân liền tới thúc giục nữa, Kỷ Dao cho Duệ nhi ăn no rồi, lại có chút mơ màng buồn ngủ.

      Dương Thiệu sai người lấy cái mũ rộng vành to cho nàng đội lên, Kỷ Dao nhìn buộc dây cho nàng, kỳ quái : "Bên ngoài rất lạnh à, sao phải đội cái này?"

      trả lời, buộc xong liền khom lưng ôm nàng lên.

      "A, chàng thực muốn ôm sao?"

      "Đúng, xem nàng mệt thành như vậy." ôm nàng ra khỏi phòng, ngồi xe ngựa, "ta ôm nàng tới Minh Nguyệt Lâu."

      Kỷ Dao chỉ coi như đùa, kết quả kể từ khi bước xuống xe ngựa, vẫn luôn ôm nàng.

      Nàng giãy dụa: "Chàng thả ta xuống, ta có thể ." Xấu hổ biết bao a, người lớn như vậy còn cần ôm, vạn nhất bị người nhìn thấy sao.

      Nàng vừa đấm vừa náo, Dương Thiệu cười tới mức lồng ngực rung động: "Nàng còn động đậy nữa thực bị nhìn thấy đấy, tại còn có mũ rộng vành che kín, người khác hỏi tới, ta liền chân của phu nhân ta thoải mái, ai dám linh tinh? Hơn nữa, cũng có ai tới hỏi."

      Kẻ nào dám nhiều miệng tới trước mặt hỏi chứ?

      "Ngoan, đừng động." ôn nhu .

      tới cửa chính rồi, Kỷ Dao vội giả vờ chết, bất động.

      Hoài Viễn Hầu ôm người tiến vào, thu hút ít ánh mắt của người khác, chỉ là nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng, hề muốn chuyện với người khác, cho nên những người bên cạnh chỉ hành lễ từ xa, đều thức thời mà tiến lại gần. Lúc này Kỷ Dao mới thở phào hơi.

      Nhã gian đặt ở lầu ba.

      Kỷ Dao làm tổ trong lòng , nghe thấy thanh khi bước lên lầu, đông đông đông.

      tới lầu hai, mắt liếc thấy rất nhiều thân ảnh của các nương, từng người từng người các nàng đều nhìn tới, biểu tình khuôn mặt khác nhau. Kỷ Dao nhịn được thò đầu ra thăm dò nam nhân, liếc thấy sườn mặt tuấn của giống như được phác họa đường viền cách hoàn mỹ, đột nhiên giơ tay ra ôm lấy cổ .

      đôi cánh tay như ngó sen và nửa khuôn mặt của nàng đều lộ ra bên ngoài, mọi người mới biết được đó là Dương phu nhân, người người đều lộ ra thần sắc ngưỡng mộ.

      Vừa rồi còn sợ bị người ta phát , tại lại chủ động rồi, Dương Thiệu là người thông minh, lập tức liền đoán ra tâm tư của nàng, nhịn được cong khóe miệng.

      Kỷ Dao, cũng ăn giấm của , đây ràng là tuyên cáo với người ngoài, Hoài Viễn Hầu chính là ôm nàng.

      Có điều ôm nương khác sao? Hai kiếp rồi, trong lòng chỉ có nàng.

      Nha đầu ngốc....

      Dương Thiệu cũng chọc thủng tâm tư của nàng, ôm nàng lên lầu ba.

      Đứng cạnh cửa sổ, chỉ thấy đường toàn là đèn đuốc, từ thành Tây tới thành Đông, nhà nhà hộ hộ đều treo đèn lồng trước cửa, ánh sáng rực rỡ đầy trong mắt.

      Người đường qua qua lại lại, những người trẻ tuổi cũng cầm đèn lồng trong tay, tiếng cười ngừng từ dưới bay lên.

      Còn có các loại mỹ thực các sạp hàng .

      Kỷ Dao nghĩ tới tết Nguyên Tiêu ba năm trước, cùng ăn bánh tiêu với tỷ tỷ và tỷ phu, Dương Thiệu cũng ở bên cạnh, vì muốn bồi tội nàng mà tặng chiếc đèn hoa đăng, còn lau miệng cho nàng, khóe miệng nhịn được cong lên.

      "Đợi lát nữa chúng ta ăn bánh tiêu, được ?" Nàng hỏi.

      "Được." cởi mũ của nàng xuống, cúi đầu hôn nàng, "vậy có muốn ăn súp gừng của Mai Gia Trang ?"

      "Hôm nay sợ là kịp, để đến mai ."

      "Được."

      Hai người hôn lúc, Dương Thiệu vẫn ôm nàng, Kỷ Dao : "Có thể để ta xuống rồi, chàng cứ ôm mãi mệt sao?"

      " mệt."

      Sức lực lớn, Kỷ Dao làm nũng: "Vậy chàng ôm ta cả đời."

      "Được, ôm nàng cả đời." Cả đời đều thương nàng, nàng như vậy, vĩnh viễn để người khác ức hiếp nàng.

      Nam nhân vô cùng nghiêm túc, Kỷ Dao chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, mãi lúc sau chọc chọc lồng ngực : "Ta mới muốn để chàng ôm lâu như vậy đâu, ta có chân, ta muốn bước cùng chàng. Sau này chàng tới nơi nào, ta liền tới nơi đó, bất kể mưa gió, bất kể núi non biển cả, ta cùng chàng."

      Dương Thiệu cười, ánh mắt đong đầy ánh sao lấp lánh do ánh đèn bên ngoài chiếu vào, mang tới cảm giác ôn nhu nên lời: "Được."

      đặt nàng xuống, nắm lấy tay nàng: "Nhưng Dao Dao, ta để nàng trải qua mưa gió, nhiều lắm ...."

      Kỷ Dao còn chưa kịp phản ứng, bị nam nhân kéo xuống dưới lầu.

      "Nhiều lắm cùng nhau ăn bánh tiêu."

      A, nàng ràng là muốn đồng hội đồng thuyền, làm sao lại biến thành chuyện đơn giản như vậy rồi!

      Nhưng nhìn thân hình cao lớn của nam nhân, trong lòng nàng biết , có che chắn ở phía trước, có mưa gió gì hết, nàng chỉ cần theo , về phía trước là được.

      Phía trước chắc chắn là tương lai tươi đẹp, giống như ánh đèn phía xa kia, lấp lánh, chói mắt, cuộc đời nàng có Dương Thiệu, là chuyện hạnh phúc nhất.

      Nàng nắm tay chặt, sóng vai cùng , về phía trước.

      tới tương lai.

      (Hoàn)
      Nnp, Phuongphuong57500, layla52 others thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      @Phiêu Phiêu Trong Gió nếu bạn copy từ chỗ khác qua(mà phải do bạn edit)
      - phải xin phép người edit.
      - nếu bạn ấy đồng ý bạn phải dẫn nguồn đăng ở mỗi chương
      Nếu đăng ở khu sưu tầm và bạn dẫn link từ chương 74.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :