1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      May là ed mò lên để đăng bài chứ k vụ dưa bở này mọi ng đc ăn dài dài mất heeeee.....

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      cầm thú hay k cầm thú :))))) k chỉ có Tiểu Mao tưởng bở k thôi đâu

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 46

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Trần Hi cụp mắt.

      “Cháu đấy.” Nhìn bộ dạng này của , bà Lý thở dài hơi, xua xua tay, rồi nhìn chiếc xe thể thao đỏ ngoài kia, nhàng với Trần Hi, “Hi Hi à, bà biết cháu là đứa bé ngoan, cũng biết giờ cháu chỉ còn mình. Nhưng nếu người này tới tìm mẹ cháu cháu phải nhớ kỹ. Năm đó mẹ cháu đau khổ thế nào. thể tha thứ. thể tha thứ.”

      Bà run rẩy nhắc lại từng chữ cho Trần Hi, nhàng gật đầu, cười với bà lão quan tâm tới mình kia, trịnh trọng , “Bà yên tâm. Ngoại trừ ông ngoại và mẹ, cháu có người thân nào.” Cho dù có là ai cũng liên quan đến .

      “Vậy là tốt rồi. Có những chuyện thể tha thứ, cháu nhất định phải nhớ kỹ.”

      “Vâng.” Trần Hi ngọt ngào đáp lại, dỗ bà Lý cằn nhằn về nhà.

      cúi đầu nhìn đôi bàn tay mảnh mai của mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn cầu thang, bước chầm chậm lên lầu.

      Hành lang rất tối, có ánh sáng nhưng Trần Hi vẫn có thể lên lầu mà bị vấp.

      Bởi vì cầu thang này quá quen thuộc với , nó suốt bao nhiêu năm.

      Dẫu cho còn ông ngoại bầu bạn, cũng có thể mình bước lên cầu thang, tịch mịch cũng chẳng đơn, càng cần người khác giả vờ giả vịt, quay lại thêm lần nữa cùng mình qua con đường mà họ vốn quá quen thuộc.

      hạ mắt lên lầu, bước tới lầu bốn, cửa vừa mở thấy tờ giấy nho bay xuống đất.

      nhặt lên, bật đèn trong nhà lên thấy đó là tấm danh thiếp được thiết kế vô cùng tinh xảo, thoang thoảng mùi hương nước hoa của đàn ông, hơi thở chững chạc trang nhã, vừa mạnh mẽ vừa ung dung. Tấm danh thiếp này vô cùng đẹp đẽ, đó còn ghi tên và chức vụ, phông chữ rất đẹp.

      Triệu Viễn Đông.

      Triệu thị...Phó Giám đốc.

      Chỉ là phó Giám đốc.

      Trần học bá đây còn từng ăn cơm với đại boss tiêu chuẩn đây này.

      Trần Hi bĩu môi ghét bỏ, mở rộng cửa, ánh đèn mờ ảo trong phòng khách chiếu sáng đầu cầu thang tối tăm, hạ mắt từ tốn xé tấm danh thiếp kia thành từng mảnh , muốn nó ở trong nhà mình chút nào, thế là tiện tay vứt ra ngoài hành lang.

      Dường như có cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, thổi những mảnh kia rơi tứ tán, chớp mắt chẳng còn lại gì. Trần Hi cong cong mắt, quan tâm tấm danh thiếp bị mình vứt bỏ kia, đóng cửa phòng khách, chạy lạch bạch ra ngoài ban công, vẫy vẫy tay với Lục Cảnh ngẩng đầu đợi mình, cười cái tươi.

      Lục Cảnh lúc đó siết chặt áo khoác, rụt cổ lo lắng nhìn quanh.

      ra chàng cũng thấy kỳ lạ.

      Chỗ này hiểu sao lại làm chàng thấy hơi lạnh.

      ràng mặc khá dày mà.

      chàng nhìn thấy lầu bốn sáng đèn, lần này mới thực là Trần Hi vẫy tay với mình, giờ chàng mới yên tâm, lái chiếc xe thể thao đỏ đắt tiền rời .

      Trần Hi nhìn chiếc xe dần xa, ngơ ngác đứng bên ban công chống cằm, mãi lúc sau mới lẩm bẩm, “Hôm nay mình gặp lại tiểu Đường. Cuộc sống của ấy bây giờ rất tốt, là phó tổ trưởng tổ trọng án, rất tài giỏi, nhưng mình lại thấy có chút xa lạ.”

      lẩm bẩm hai câu rồi nữa, xoay người quay về phòng.

      Tuy là có hơi mệt, nhưng Trần Hi vẫn lấy linh vị và ảnh của ông ngoại với mẹ xuống lau lần.

      Cho tới tấm cuối cùng, nhìn người con tươi cười đẹp đẽ ấy, thoáng ngơ ngẩn, ngón tay mảnh khảnh từ từ vươn tới, nhàng phác họa gương mặt xinh đẹp đó.

      Giọng của bà Lý vọng lại bên tai.

      “Nếu là mẹ, chắc cũng tha thứ đâu.” Tuy chưa từng gặp mặt mẹ, nhưng ông ngoại bà là người con vừa quật cường vừa cố chấp.

      Nếu quật cường sao có thể nhất quyết sinh đứa bé ra chứ?

      cười cái, từ tốn đặt bức ảnh ở góc tốt, giọng : “ ai có thể thay mẹ tha thứ cho ông ta. Con cũng vậy.” cảm thấy mọi tâm trạng tốt đẹp hôm nay đều vì ông ta mà hóa u ám, uể oải bước tới ghế sofa, mở hộp bánh kem, lấy bánh kem được nướng thơm ngọt kia ra, ăn từng miếng từng miếng .

      ăn lát rồi bỗng đưa tay lau mặt, chợt phát ra gương mặt lạnh buốt đều là nước mắt.

      , sinh con ra tốt rồi.” đột nhiên để bánh kem xuống, tựa trán vào tấm hình người con cười rực rỡ kia, thầm, “ sinh con ra, mẹ chết.”

      Nếu bà còn sống, bà nhất định cuộc sống tốt hơn, cũng bị tình cảm trong quá khứ rằng buộc, tìm được người đàn ông tốt, sống cuộc sống tốt, sau đó sinh ra đứa bé đáng hơn Trần Hi. Bà là xinh đẹp ưu tú như thế, nhưng cuối cùng vì muốn sinh đứa bé ai mong đợi, đem thời gian dừng lại ở tuổi xuân đẹp nhất.

      Cuộc sống tươi đẹp của bà thậm chí còn chưa kịp bắt đầu.

      “Con khóc. Phải sống tốt.” Trần Hi sụt sịt vùi mặt vào áo đồng phục, giọng , “ để cho mẹ và ông phải lo lắng.”

      cố gắng học tập, kiếm tiền, sau đó sống cuộc sống tốt nhất, để ông và mẹ thấy tiếc nuối, cũng cần lo lắng cho .

      Nhưng lòng lại vô cùng khó chịu.

      Cảm giác khó chịu bị nén trong lòng từ lâu, lúc ông ngoại mất phát ra, trải qua biết bao khó khăn cũng phát ra, nhưng đúng lúc này, người đàn ông tên Triệu Viễn Đông đó làm như mọi tổn thương đều chưa từng xảy ra, xuất lần nữa như lẽ đương nhiên, khiến thể kìm lòng nữa.

      Sao ông ta còn dám xuất ở đây, sao còn dám dùng bộ dạng bình tĩnh đó tìm tới cửa?

      Sao lại có thể như thế?

      đời này sao có thể tồn tại kẻ xấu xa đến thế?

      Trần Hi nức nở hai tiếng, chỉ thấy căn phòng trống rỗng, làm thấy bản thân chẳng còn nơi nào để tựa vào. bất giác bước vào phòng ngủ, thấy giường là con gấu bự, tràn đầy cảm giác an toàn, dường như có ai từng với , ôm nó thấy rất an toàn.

      lau mặt phen, từ từ bò lên giường, ôm chặt con gấu to kia vào lòng, cọ cọ, cảm giác ấm áp thêm chút lông xù xù khiến lòng bình tĩnh lại. Lòng vẫn còn buồn, nhưng có thể nở nụ cười nho , thầm, “Cảm ơn mày ở bên tao.”

      Lúc đơn, hóa ra thực vẫn còn con gấu bự bên cạnh.

      Là Lục Chinh tặng nó cho .

      Lục Chinh là người rất rất tốt.

      Khi ôm con gấu này, Trần Hi thấy lòng mãn nguyện hơn rất nhiều. Đêm nay mơ thấy nhiều thứ, có ông ngoại, có người mẹ mà chưa từng gặp mặt, thế là trái tim từng thấy sợ hãi trong câm lặng kia dường như được lấp đầy, còn cảm giác trống rỗng.

      Giấc mơ này kéo dài cho tới khi tiếng chuông báo thức vang lên, nằm giường, ngơ ngẩn ôm con gấu kia lúc, rồi mới vội vàng mặc quần áo, đeo cặp sách lên chuẩn bị phát báo. Nhưng khi vừa bước ra khỏi tòa nhà vô cùng yên tĩnh này, bỗng thấy cái xe rất quen dừng trước tòa nhà, Lục Chinh dựa vào cửa xe, thấy Trần Hi ra liền bước tới cầm cặp giúp .

      Đột nhiên người đàn ông nhíu mày, đôi tay to ôm lấy mặt Trần Hi.

      “Sao mắt lại sưng thế này? Khóc à?” Lục Chinh cúi đầu nhìn đôi mắt sưng đỏ của Trần Hi, lạnh lùng hỏi.

      Bọ dạng bỗng trở nên lạnh lùng, Trần Hi vội vàng lắc đầu, hơi hối hận mình vội ra cửa mà soi gương nhiều thêm chút, thế mà lại chú ý tới hai mắt của mình.

      Nhưng muốn cúi đầu để Lục Chinh nhìn thấy, Lục Chinh lại giữ chặt gương mặt trắng trẻo của , nhìn xuống hồi rồi híp mắt hỏi, “Là ai bắt nạt em?” Lục tổng nghĩ tới lịch trình làm việc và nghỉ ngơi đơn giản của , từ tốn hỏi, “Có phải Lục Cảnh ?”

      Bộ dạng lập tức muốn quân pháp bất vị thân này của làm Trần Hi phải vội vàng , “ phải!”

      phải? Em cần phải giấu. Nếu đúng là nó, tôi bảo nó xin lỗi em ngay.”

      “Thực phải. Lục Cảnh là người rất tốt, hôm qua còn đưa em về tận cửa nhà. Là người khác.” Trần Hi suy nghĩ, cảm thấy Lục Cảnh bây giờ liệu có phải hiệp sĩ đội nồi* trong truyền thuyết ?

      *bối oa hiệp - hiệp sĩ đội nồi: đại loại ý là dưng phải gánh tội oan

      híp mắt nhìn Trần Hi lâu, đột nhiên , “Trần Hi, tôi cho rằng chúng ta rất thân thiết.”

      “Đúng vậy. Chúng ta coi như là...Bạn bè,” Trần Hi hiểu sao lại vậy, bối rối đáp lại, rồi thăm dò hỏi thử, “Hay là quan hệ chủ tớ?”

      cảm thấy quan hệ giữa mình và Lục tổng chỉ đơn giản là quan hệ tiền tài, bởi vì từng tới nhà ăn cơm mà. Nhưng cái mối quan hệ chủ tớ này vẫn khiến gương mặt tuấn của Lục tổng hơi vặn vẹo, vươn tay vỗ đầu Trần Hi, “Chúng ta đương nhiên là bạn bè.” Lục tổng nheo nheo mắt, thấy Trần Hi yên tâm cười với mình cái, lúc này mới từ tốn , “ là bạn bè nên biết nhiều hơn về nhau, em nghĩ sao?”

      “Đương nhiên.” Trần Hi gật đầu, thấy sắp muộn giờ liền vặn vẹo góc áo hỏi, “Đợi em phát báo xong rồi tìm hiểu được ?”

      Lục Chinh muốn hiểu thêm gì về mình? Bản thân rất đơn giản, là học sinh năm cuối cấp ba Thừa Đức, thành tích rất tốt, biết vẽ mấy tấm bùa linh tinh, năm nay 18 tuổi, từng giành được hai giải thưởng thi đấu cấp thành phố, địa chỉ nhà Lục Chinh cũng biết rồi, cái này là toàn bộ thông tin của . Còn về số điện thoại, Trần Hi vốn có.

      cảm thấy mình biết gì đó cho Lục Chinh rồi, chợt nghe Lục Chinh mở miệng hỏi, “Em có gì muốn hỏi tôi?”

      Trần Hi ngẩng đầu, thấy Lục Chinh vẫn chưa mở cửa xe, khỏi nghiêng nghiêng đầu, có hơi hoang mang.

      “Em biết mà. Là tổng tài của Lục thị, trong nhà có đứa em trai, hai người làm, là người tốt.”

      muốn hỏi thêm gì nữa?” Người đàn ông đứng ngược ánh nắng ban mai hỏi lại, sắc mặt có phần mờ mịt.

      Trần Hi suy ngẫm rồi hỏi, “Biết chừng ấy vẫn chưa đủ ạ? chính là , dù bối cảnh của có ra sao trong lòng em, chỉ là Lục Chinh thôi, là người bạn của em.”

      Bộ dạng ngây thơ đơn thuần, Lục Chinh im lặng lâu, chỉ thấy trong lòng bực bội, rồi hiểu sao lại thấy mềm mại vui mừng.

      “Em đấy.”
      A fang, Cyder, Lee Đỗ13 others thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      chảy nước mắt sụt sùi nghẹt mũi với bé Hy

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 47

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      nuông chiều xoa đầu bé hay lời ngọt ngào kia.

      Trần Hi bị xoa đầu, xoa đến ngơ cả người.

      Dùng cái giọng điệu dính dính nhớt nhớt ấy chuyện với là có ý gì đây?

      “Lên xe.” Thấy che đầu, cho sờ nữa, bộ dạng ngoan ngoãn nhưng vẫn có chút bướng bỉnh, Lục Chinh mới hừ tiếng rồi vươn tay đẩy vào xe. Trần Hi vừa ngồi vào xe thấy hộp đồ ăn lớn ở trong.

      Hộp đồ ăn theo phong cách cổ xưa, giống với hộp cơm giữ nhiệt bình thường, nó có hình bát giác, trông có vẻ cổ hương cổ sắc*. Lục Chinh lên xe liền ra hiệu bảo mở hộp ra, Trần Hi vừa mở ra liền thấy bên trong là tám ô vuông , mỗi ô vuông đựng món ăn sáng khác nhau. Trong đó có bánh bao , còn có bánh bao nhân đậu đỏ với mấy món khác, bên cạnh có bình giữ nhiệt đựng cháo kê còn nóng hầm hập.

      *cổ hương cổ sắc: mang mùi hương và màu sắc cổ xưa

      “Ăn .” Lục Chinh hất hàm, tiếp tục lái xe.

      “Cái này là mua à?” Trần Hi ôm bữa sáng hỏi.

      “Sáng nay nấu hơi nhiều. Em biết mà, sáng nào tôi cũng phải ăn sáng.” Lục Chinh thuận miệng giải thích chút, thấy Trần Hi cảm ơn mình, xua xua tay, thờ ơ , “Ngày nào người làm cũng làm rất nhiều. ăn lãng phí.”

      Trông như tiện tay nhờ mình giải quyết chút vấn đề lãng phí bữa sáng, nhưng bản thân Trần Hi vẫn cảm nhận được quan tâm của Lục Chinh. gật đầu, gắp cái bánh bao bỏ vào miệng, chỉ thấy ngon ơi là ngon, bánh bao vẫn còn nóng hổi, rất mềm xốp, nhân bên trong thơm ngon, tươi mới đậm vị.

      hạnh phúc đến híp cả mắt.

      “Lục Chinh, ăn chưa?” Trần Hi thòm thèm lại ăn thêm cái bánh bao đậu đỏ, lúc này mới quay sang hỏi người đàn ông tập trung lái xe.

      hôm nay đổi bộ vest khác, tuy vẫn là màu đen sì sì, nhưng Trần Hi lại cảm thấy chắc chắn là có đổi.

      Đừng hỏi tại sao nhìn ra được.

      Bời vì ra cũng biết.

      Khi ăn uống vui sướng, Lục Chinh lặng lẽ liếc nhìn cái, thấy hỏi mình, híp mắt lắc đầu , “Tôi vẫn chưa ăn.”

      nghiêng đầu thấy Trần Hi nhìn hộp đồ ăn với vẻ do dự, thế là hất hàm với , “Cho tôi cái bánh bao. Tôi phải lái xe.” Giọng có phần như ra lệnh, nhưng Trần Hi nghĩ tới trước đó còn cùng mình phát báo, đưa mình ăn sáng, liền vội vàng gắp cái bánh bao từ trong hộp, đút cho .

      dựa vào gần , đôi mắt mở to tròn, trông vừa ngây thơ vừa đơn thuần.

      Lục tổng ăn cái bánh bao được đút cho mà lòng thấy cảm giác tội lỗi tí nào, còn gật gật đầu.

      “Còn việc nữa.” Thấy Trần Hi quay sang nhìn mình, hai má phồng phồng, y như chú sóc , nghe liền vội vàng nhai nuốt rồi nhìn sang, Lục Chinh liền hừ tiếng, bất giác hạ cửa xe xuống để gió lạnh tràn vào, giúp cho cái não nóng lên của giảm nhiệt xuống, rồi mới cho Trần Hi biết, “Tên tài xế gây tai nạn tìm thấy rồi. Hôm qua, ngay chỗ xảy ra vụ tai nạn ấy lại xảy ra thêm vụ tai nạn nữa, tên đó bị liệt nửa người, cả đời chỉ có thể nằm giường.” Chuyện này so với việc chết còn tàn nhẫn hơn.

      *trong truyện ghi là bệnh 高位截瘫 (traumatichigh paraplegia) tìm google thấy, chỉ baidu nhưng mình dịch được, bệnh này được đăng Tạp chí Xương Khớp Trung Quốc. Liệt nửa người tác giả đề cập ở đây là tê liệt cơ thể từ ngực hoặc thắt lưng trở xuống.

      Chết là hình phạt rất dễ chịu, nhưng nếu chết, còn mất khả năng lại thậm chí cả năng lực sinh hoạt...

      “Ồ”. Trần Hi gật đầu, có phần thờ ơ.

      “Em thấy tàn nhẫn sao?”

      ấy tuân thủ giao ước giết người. Em thấy sao cả.”

      Giới hạn mà Trần Hi đặt ra cho lệ quỷ là được giết người, bởi như vậy lệ quỷ biến thành kẻ coi mạng người như cỏ rác. Nữ quỷ kia khá tuân thủ giao ước, giết người, cuối cùng kẻ gây tai nạn vẫn còn sống đúng ? Phải kìm nén để giết kẻ thù, đối với lệ quỷ rất hà khắc rồi.

      Nếu là như vậy, số phận của tài xế kia chẳng liên quan gì tới Trần Hi, còn sống phải đủ rồi sao? thấy chuyện này ra có vấn đề gì, nữ quỷ báo thù cũng sao, cách nghĩ này ở trong mắt người ngoài chắc cho là Trần Hi tam quan bất chính, nhưng Lục Chinh lại chỉ cười hờ tiếng.

      “Tuy rằng ta bị thương nặng, nhưng là do bản thân lái xe tự gây ra tai nạn, trách nhiệm chủ yếu là do . Còn về vụ tại nạn lần trước...Kết cục của chắc cũng tốt lắm. Cảnh sát tiến hành tố tụng.”

      Lục Chinh thấy Trần Hi gật đầu, vẫn cúi đầu ăn sáng, có vẻ để tâm mấy đến chuyện tên lái xe kia, mới từ tốn , “Lục thị trợ giúp pháp lý cho bố mẹ ấy. Sáng nay luật sư có gửi tin nhắn cho . Tiền bồi thường khoảng hơn 400 vạn.”

      Nếu có 400 vạn kia, đôi vợ chồng già mất con kia tuổi già bình yên.

      Trần Hi bỗng quay sang nhìn Lục Chinh cái.

      trợ giúp pháp lý?” giọng hỏi, trong mắt là cảm xúc mà Lục Chinh hiểu được.

      “Chuyện tốn sức mà thôi. Dù sao luật sư trong công ty cũng rảnh rỗi. muốn bọn họ làm vài việc cho đáng với tiền lương bọn họ nhận.” Lục Chinh hoàn toàn để chuyện này vào lòng, nhưng Trần Hi lại khỏi cong cong đôi mắt. Cúi đầu dùng đũa chọc chọc ô đựng bánh hấp, sắn miếng nho , chủ động đưa tới bên miệng Lục Chinh, nghiêm túc , “Lục Chinh, rất rất tốt.”

      thấy mình chưa từng gặp người nào như Lục Chinh, trông hơi dữ, cũng hơi lạnh lùng, nhưng Trần Hi lại cảm thấy là người ấm áp nhất thế giới.

      Làm thấy lòng bình tĩnh, giống như chỉ cần nhìn thấy cần phải sợ hãi, phải lo lắng nữa.

      “Ừ.” Đây là phát thẻ người tốt* cho mình à?

      *lúc trước cứ dịch mà thèm mò, thẻ người tốt này bắt nguồn từ chuyện chàng độc thân xách mông tỏ tình, người ta từ chối với lý do “ rất tốt, nhưng chúng ta thể ở bên nhau”, từ đó câu “ rất tốt” đại diện cho lời từ chối. Khúc này hiểu là Trần học bá khen Lục bánh tráng như boss ta lại hiểu ý bả là đôi ta thành đâu.

      Lục tổng mặt hơi sầm xuống, mặt vô cảm ăn bánh hấp bên miệng, định đáp lại Trần Hi.

      đưa Trần Hi phát báo, quan tâm bộ đồ vest liệu có bị mực in báo dây bẩn , giúp Trần Hi phát báo tới từng hộ gia đình trong con phố mà phụ trách. Tới khi phát xong tất cả mới đưa Trần Hi học.

      Lần này Trần Hi quay đầu lại mà lên xe rời luôn, im lặng ngồi cạnh Lục Chinh, nhớ tới bộ dạng vừa bất lực vừa dung túng của , liền quay sang giọng với : “Lục Chinh, nếu muốn em biết thêm về cứ , em sẵn lòng lắng nghe.”

      Lục Chinh sửng sốt, nghiêng đầu nhìn rụt rè mỉm cười nhìn mình.

      Mãi lâu sau, mới cong cong khóe miệng, vỗ cái đầu như quả dưa của .

      “Học tập tốt vào.”

      “Vâng.” Trần Hi thấy đầu đau tí nào, ngoan ngoãn nghe lời.

      “Trần Hi, tôi chỉ muốn cho em nghe, mà tôi cũng mong biết nhiều thêm về em.” Thấy Trần Hi kinh ngạc nhìn mình, hình như vẫn chưa , gương mặt lạnh lùng của Lục Chinh bỗng dịu đôi phần, thò người qua cởi dây an toàn người Trần Hi, nhìn chăm chú rồi nhàng , “Trần Hi, hy vọng chúng ta là...bạn bè.”

      vất vả lạnh giọng tiếp, “Là kiểu bạn bè có thể tâm với nhau. Ví dụ như,” giơ tay, ngón tay thon dài lướt qua khóe mắt hơi sưng đỏ của , làm phải rụt người lại, lúc này mới làm như có chuyện gì thu tay lại, “Ví dụ như sao em lại khóc?”

      “Sao phải chuyện này cho bạn bè?” Trần Hi chỉ thấy ngay khi cúi người lại gần, mình như muốn ngừng thở, giây phút đó thậm chí lồng ngực cũng dám phập phồng, là cảm giác sợ hãi khó hiểu.

      Khi ngón tay lướt qua khóe mắt, tim Trần Hi đập rất nhanh.

      “Bởi vì bạn bè là chia sẻ. Dù là tốt hay xấu đều có thể cho nhau.” Lục Chinh thấy đỏ mặt, vừa rồi thậm chí còn nín thở, kìm nén lại, lui ra rồi ngồi về chỗ của mình, gật đầu với Trần Hi, “Học tập tốt. Phải nhớ em là học sinh muốn thi vào trường đại học tốt. Còn nữa, lúc học được chuyện đương. Nếu thành tích bị tụt xuống!” lạnh lùng dặn dò, Trần Hi cảm thấy cái này tốt cho mình, liền gật đầu , “ đúng. Em cũng với bạn em rồi, trước khi thi đại học được chuyện đương.”

      “Bé ngoan.” Lục tổng rất vừa lòng, ánh mắt liếc nhìn mấy nhóm tiểu soái ca trẻ trung ngây ngô ra vào nơi cổng trường, nhanh chóng nhếch môi cười lạnh cái.

      Trần Hi cảm thấy lời khen này kỳ quặc.

      Nhưng vẫn rất vui khi được Lục Chinh khen ngợi, cong cong mắt cười lúc, tới tận khi gần tới giờ vào lớp mới chui ra khỏi xe, đứng chỗ cửa xe thò người vào giọng với Lục Chinh: “Cảm ơn .”

      Cảm ơn Lục Chinh hai hôm nay giúp phát báo, mời ăn sáng, cũng bởi vì có bên cạnh mà lòng Trần Hi còn buồn nữa, cũng thấy đơn đến khó chịu. hơi do dự, suy nghĩ rồi với người đàn ông tuấn nhướn mày kia, “Em có gì để báo đáp , Lục Chinh, cho nên...”

      Lục Chinh tỏ vẻ lắng tai nghe.

      “Cho nên chỗ em có bùa đào hoa.” Trần Hi gần đây bận rộn chuyện mở rộng kinh doanh, đương nhiên phải bắt kịp thời đại, nghĩ ra nhiều cách kiếm tiền, bởi vì Khương Noãn Lục Chinh là quý ông độc thân kim cương, ràng rất giàu có nhưng vẫn mãi mà chưa tìm được đối tượng, bởi vậy độc thân ba mươi năm, đúng là ma pháp sư, ma pháp sư mà...

      Tuy là Trần Hi hiểu đàn ông độc thân với ma pháp sư liên quan gì đến nhau, chẳng lẽ là do ma pháp sư chăm chỉ nghiên cứu ma pháp nên có thời gian tìm đối tượng à? Nhưng đó phải là vấn đề, nếu dùng bùa đào hoa, khi đeo lên giúp cải thiện vận may, mặc dù đeo lên giúp vận đào hoa bung nở, nhưng chắc chắn hút được chút may mắn.

      hiến tấm bùa đào hoa xinh đẹp ấy như hiến vật quý tới trước mặt quý ông độc thân kim cương là Lục tổng đây.

      “Em nghĩ nhất định cần tới nó. Hy vọng sớm thoát khỏi cảnh độc thân.”

      cảm thấy người tốt như Lục Chinh mà tìm được đối tượng quá đáng tiếc.

      Nụ cười nhàn nhạt bên môi Lục tổng lập tức trầm xuống.

      Mặt vô cảm nhìn Trần Hi lâu, cảm giác áp bách làm người ta khó thở ấy khiến Trần Hi bất giác rụt cổ lại.

      Trực giác và bản năng của mách bảo rằng tâm trạng của Lục Chinh hình như được tốt lắm, làm có chút bối rối, cúi đầu nhìn bùa đào hoa, rồi lại nhìn Lục Chinh, vội vàng : “Cái này linh mà. Em lừa đâu... cần tiền.” cảm thấy mình tốt bụng, còn nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ bùa đào hoa bỗng nghe thấy giọng nữ đầy vui vẻ từ gần đó truyền tới.

      “Lục Chinh, đúng là rồi!”

      [​IMG]
      A fang, Cyder, Lee Đỗ10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :