1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 54:


      Lúc này có tiểu thái giám khiêng ghế dựa tới, Tiêu Dặc ngồi xuống đối diện Thái Hậu, thong thả hỏi: “Thái Hậu đưa tị hỏa đồ cùng túi tiền tới Dương trạch, là muốn làm gì? Là muốn dùng thuốc bên trong hại chết trẫm? Hay nghĩ là, trẫm chán ghét nhất là người dùng mị dược lên mình, nên mưu tính khiến trẫm ghét bỏ tân hậu, nháo ra chuyện Đế hậu hợp, để người trong thiên hạ nhạo báng?”


      Thái Hậu tất nhiên thừa nhận.


      Nàng ngày thường ở Vĩnh An Cung, thời điểm chuyện suy nghĩ tuy nhiều, nhưng tới trước mặt Tiêu Dặc, nàng lại quyết định im lặng.


      Chỉ là lửa giận vừa nãy vẫn còn chồng chất trong ngực nàng, lòng ngực Thái Hậu dưới phập phồng, nàng tức giận đến mức giơ tay vuốt ve ngực, lúc này mới lạnh lùng : “Hoàng Thượng gì vậy? Chuyện như vậy cần gì ai gia ra tay? Hoàng Thượng lập thôn phụ, đứa ngốc làm hậu, cũng đủ khiến người trong thiên hạ nhạo báng.”


      Tiêu Dặc nhìn nàng, nở nụ cười, nụ cười kia mang theo chút tà lệ cùng châm chọc, : “Mười mấy năm trước, đạo nhân câu, khiến cho ngươi tìm Tiêu Chính Đình tới nhận làm nhi tử. Cử quốc dưới đều có dị nghị. tại có Khâm Thiên Giám bói toán, người trong thiên hạ sao lại nhạo báng? Ngược lại còn cung phụng nàng như quý nhân, ngóng trông nàng vì Đại Tấn mang đến vận mệnh hưng thịnh quốc gia!”


      Thái Hậu nghe lời này, càng cảm thấy có ngụm máu nghẹn ở cổ họng.


      Bọn họ mang Dương nương vào cung, vốn là muốn nhục nhã Tiêu Dặc, để lại bị quản chế. Nhưng hôm nay, chỉ chịu quản chế, ngược lại còn đem chuyện này biến thành chuyện tốt.


      Sớm biết như thế, nàng lúc trước liền ngăn cản…… Cũng đến mức tại, chỉ có thể luân lạc đến mức như thịt cá nằm thớt, mặc người xâu xé.


      Chỉ là đến giờ phút này, Thái Hậu cũng hiểu được, Tiêu Dặc sao lại có bản lĩnh như vậy.


      làm thế nào lay động được triều thần?


      Làm sao điều động được Hổ Bí quân? Chẳng lẽ binh phù Hổ Bí quân ở trong tay ? Nhưng tiên đế lúc trước phải ném từ lâu rồi sao? Khi đó tiên đế lòng tràn đầy phẫn uất, cho rằng là việc làm của gian thần trong triều, vì thế từ đó về sau càng thiếu chí khí, ngay cả chỉ huy cấm vệ cũng tự tin.


      Là bởi vì bỗng nhiên bị người ám sát chuyến?


      Cho nên liền đạt được mấy mục đích này?


      Giờ khắc này, dưới đáy lòng Thái Hậu mặt hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt lại rất nhớ Tiêu Chính Đình.


      Tiêu Chính Đình có bản lĩnh, nhưng phỏng đoán lòng người lại là nhất đẳng! nếu như ở đây, tất nhiên có thể nhìn thấu những mưu tính này của tiểu hoàng đế!


      Thái Hậu trong lòng càng bực bội, tuy nàng mạnh miệng, nhưng trong lòng nàng cũng biết, tại có thể bước ra khỏi Vĩnh An Cung hay , còn phải xem Tiêu Dặc. Nếu như hôm nay để cho Tiêu Dặc cứ như vậy mà , còn biết phải chờ đến khi nào.


      Thái Hậu liền lên tiếng : “Gần đây Hoàng Thượng có bị ám sát nữa chứ? Theo như ai gia thấy. Nàng ta chỉ sợ phải là phúc tinh của Hoàng Thượng, mà là tai tinh của Hoàng Thượng. Nếu như sao trước giờ đều tốt, tại lại gặp phải cái gì mà ám sát này? Ai lại có lá gan lớn như vậy dám đến ám sát Hoàng Thượng chứ?”


      Nàng chính là chờ Tiêu Dặc vì thanh danh của đứa ngốc kia, gì mà gần đây thân thể bình phục, có gặp mấy chuyện như vậy nữa.


      Như vậy nàng liền có thể thuận lý thành chương mà cầu, để cho Tiêu Dặc rút Hổ Bí quân về, khôi phục lại yên bình của Vĩnh An Cung.


      Nhưng Tiêu Dặc làm sao lại theo như kịch bản của nàng an bài mà ?


      nhàn nhạt : “Đúng là bởi vì có tân hậu, trẫm mới có gì trở ngại. Nếu như có nàng, trẫm chỉ sợ chết từ lần đầu độc đó rồi……”


      Thái Hậu thiếu chút nữa liền phun ngụm máu ra ngoài.


      Nàng lúc trước sao lại phát , Tiêu Dặc lại có tài hùng biện như vậy, trái phải đều bị cho có lý.


      “Vậy theo ý của Hoàng Thượng, khi nào mới có thể để Hổ Bí quân rút lui? giờ ai gia bên người cũng có nguy hiểm.” Thái Hậu cố nén khỏe, hỏi.


      “Trong cung đột nhiên tản mạn xuân đan cùng hoa thôi tình khắp nơi, ràng là có kẻ trộm ở sau lưng mưu đồ gây rối, vì an nguy của Thái Hậu, tất nhiên là phải tiếp tục canh gác, chờ sau đại hôn của trẫm, cũng thể tùy tiện thu hồi. Ngày mai trẫm cho chư vị triều thần, cũng để cho bọn họ chú ý nhiều hơn. Kẻ trộm kia ở trong tối, ai biết được đánh chủ ý gì.” Tiêu Dặc nhàn nhạt .


      Thái Hậu: “……”


      lại, cuối cùng vẫn vòng lại chuyện hai túi tiền kia!


      chính là ép nàng nhận sai……


      Nhưng nàng là Thái Hậu, là mẫu thân, sao nàng có thể nhận sai trước mặt được chứ? lại dám coi đây là lý do, đem thời gian giam lỏng dưới Vĩnh An Cung kéo dài hơn?


      Cái gì mà “Chờ đến sau đại hôn của trẫm, cũng thể tùy tiện thu lại.”…… Thái Hậu cảm thấy ngụm máu trong cổ họng mình sắp nhịn được mà phun ra.


      “Ai gia qua, ai gia đưa tị hỏa đồ cùng túi tiền đến, là vì suy nghĩ cho Hoàng Thượng ……”


      Tiêu Dặc đánh gãy lời nàng: “Vậy chắc chắn là có người ở trước mặt Thái Hậu, mê hoặc lòng người, cho nên mới lừa Thái Hậu hạ mình làm chuyện như vậy. Là kẻ nào làm chuyện này?” Tiêu Dặc quay đầu, đầu tiên nhìn thẳng vào Liên Kiều: “Là người này sao?” Dứt lời, lại nhìn về phía mấy cái lão ma ma khác, những người này đều là người hầu hạ bên người Thái Hậu lâu, hỏi: “Là các nàng sao?”


      Thái Hậu tức giận đến mặt còn huyết sắc, nàng vỗn dĩ nhàn hạ dựa ở nơi đó, nhưng lúc này biến thành vô lực mà dựa vào.


      Mặt nàng trầm xuống, : “Hoàng Thượng cần gì phải đánh giết người hầu hạ bên người ai gia?”


      Tiêu Dặc chậm rãi lắc đầu, động tác ưu nhã nên lời, nhưng lại mở miệng : “Thái Hậu bảo vệ bọn họ như vậy, nhưng bọn họ lòng dạ khó lường, trẫm làm sao dám lưu bọn họ ở lại bên cạnh Thái Hậu……”


      Thái Hậu tức giận đến mức nên lời.


      Nàng đột nhiên nhớ tới mấy năm trước, khi đó Huệ Đế bệnh nặng, cung nhân hầu hạ trong cung Tiêu Dặc tận tâm, nàng liền gióng trống khua chiêng, làm ra vẻ là từ mẫu, đem đổi toàn bộ người trong cung Tiêu Dặc .


      Khi đó Tiêu Dặc thân thể suy nhược, lại thể cáo trạng với Huệ Đế.


      Tất nhiên dưới hậu cung đều do nàng làm chủ.


      Sau khi nàng đem toàn bộ người đều đổi , lại ra ngoài kiêu căng ngạo mạn, đêm đó còn uống hai ly rượu. Nàng dưới gối chỉ có nữ nhi, có hoàng tử, trong lòng sắp nghẹn đến điên rồi, nàng còn cười với cung nhân hầu hạ mẹ đẻ Tiêu Dặc: “Nàng sinh hạ hoàng tử duy nhất cho Hoàng Thượng như thế nào? Đáng tiếc phúc mỏng, lúc trước chết trong cung còn có ai nhớ tới nàng? Ngay cả con trai của nàng, tương lai cũng chịu quản chế của bổn cung .”


      Khi đó nàng oai phong biết bao.


      Cho dù là sau này tiểu hoàng đế đăng cơ.


      Tiểu hoàng đế trong tay có quyền, nàng cũng vẫn tùy thời phái người tới Dưỡng Tâm Điện, nhúng tay vào việc của Dưỡng Tâm Điện.


      Nàng tùy ý mà đem Tiêu Dặc đùa bỡn trong lòng bàn tay.


      Nhưng trước mắt……


      Trước mắt bọn họ phảng phất như bị đảo ngược.


      Nàng trở thành cái người tay trói gà chặt kia, cho dù có phản kháng kêu gào như thế nào, cũng có ai nghe thấy.


      Thái Hậu cắn môi, : “Hoàng Thượng hôm nay uy phong, ngày sau có thể bảo vệ được tiểu Hoàng Hậu của ngươi.”


      Tiêu Dặc mặt hề có tia sợ hãi, chỉ là đáy mắt nhanh chóng lướt qua tia khói mù, hỏi lại: “Thái Hậu lại muốn dùng thủ đoạn giống hệt như năm đó sao?”


      Thái Hậu tất nhiên sợ bị chọc thủng cái này.


      Năm đó nàng hại chết cung phi, mưu hại hài tử trong bụng các nàng, khi đó Huệ Đế cũng xử trí nàng. giờ Huệ Đế mất, người duy nhất có thể xử trí nàng người còn, còn có gì đáng sợ chứ?


      Tiêu Dặc từ ghế đứng dậy.


      thân hình vẫn đơn bạc như cũ, đây chính là hậu quả khi tuổi quanh năm suốt tháng chịu đựng những mưu kế lưu lại, chỉ là thân hình bất tri bất giác cao lên, ngồi ở chỗ kia, bỗng dưng lại có vài phần khí thế cao lớn uy nghiêm. giống như Huệ Đế……


      Thái Hậu ngơ ngác nghĩ.


      giống với Văn Đế.


      Văn Đế là thúc tổ phụ của Tiêu Dặc, thúc thúc của Huệ Đế.


      Văn Đế tuy danh hiệu là “Văn”, nhưng thực tế lại là hoàng đế thủ đoạn cực kỳ cường hãn. thời trẻ hành , gặp ít lên án. Sau vì khắp nơi chinh chiến, cho tới khi trung niên lại bị bệnh nặng, chỉ có thể nằm ở giường. Mà khi đó Hoàng Hậu vì khó có thai, nên có con cái. Văn Đế hề nghe theo ý kiến triều thần, nhanh chóng nạp thêm ít cung phi, lưu lại huyết mạch.


      chỉ chọn cháu trai của mình vào cung, bồi dưỡng làm Thái Tử.

      Tiếc là rốt cuộc cũng phải được nuôi dưỡng dưới gối từ , suy cho cũng vẫn thiếu mất khí phách cùng tâm trí. Huệ Đế lúc từng tưởng tượng làm ra phen đại , chỉ là khi đó triều thần mới thoát được từ sức ép của Văn Đế, lúc này xúc động bắn ngược, liền nghĩ bắt chẹt hoàng đế tuổi , đem toàn bộ đại quyền nắm trong lòng bàn tay.


      ……


      …… Mà giờ Tiêu Dặc ngồi ở chỗ kia, thân hình khuôn mặt giống như Huệ Đế, khí thế cùng biểu tình lại tựa như Văn Đế.


      Tựa như khi Thái Hậu còn chỉ gặp mặt lần, liền sợ Văn Đế tới mức toàn thân run bần bật.


      Ký ức dưới đáy lòng Thái Hậu bị gợi lên, nhất thời càng cảm thấy xấu hổ buồn bực.


      Tiêu Dặc kém xa Văn Đế biết bao nhiêu?

      Cho dù có thể giống như Văn Đế, dựa vào thân thể đơn bạc của , chỉ sợ còn chết sớm hơn cả Văn Đế…… Để đứa ngốc kia làm Hoàng Hậu, cũng chưa chắc có thể sinh được con nối dòng tốt gì……


      Thái Hậu mím môi, trong đầu nhanh chóng lướt qua đủ loại suy nghĩ, nàng lúc này mới cam lòng : “Vậy theo Hoàng Thượng thấy, nên làm thế nào?”


      Nàng khuyên nhủ chính mình, thôi, bây giờ vội, lúc này gây chuyện cùng Tiêu Dặc, chẳng phải là cho Tiêu Dặc lý do để phát tác sao?


      Tiêu Dặc sớm đoán được Thái Hậu đầu hàng.


      Lúc này mới nhanh chậm : “Hôn kỳ được định, lâu lắm, chính là mười ngày sau. Chờ đến ngày đại hôn, Thái Hậu hẳn là biết phải làm như thế nào.”


      Thái Hậu trợn mắt, nhưng vẫn phải cắn chặt răng, : “Ai gia chính là mẫu hậu của Hoàng Thượng, lòng suy nghĩ vì Hoàng Thượng. Hoàng Thượng muốn như thế nào, chỉ cần với ai gia là được.”


      mặt Tiêu Dặc có biểu lộ vẻ vừa lòng, lại : “Trong lúc này, Thái Hậu nếu muốn ra khỏi Vĩnh An Cung, còn cần phải cùng trẫm đồng tâm hiệp lực bắt được kẻ trộm lén lút đằng sau kia mới được.”


      Kỳ ngụ ý là, nếu muốn ra khỏi đây sớm chút, phải xem biểu của nàng.


      Thái Hậu nắm chặt khăn trong tay, nở nụ cười, : “…… Hoàng Thượng yên tâm, giờ ai gia ở trong Vĩnh An Cung, thể phân thân, nhưng ai gia để cho dưới Lý gia hỗ trợ.”


      “Như vậy tốt.” Tiêu Dặc đứng dậy, sau đó cau mày, làm như cực kỳ chán ghét vỗ vỗ vạt áo, chỉ Liên Kiều: “Vậy để người này đưa trẫm ra ngoài .”


      Thái Hậu ánh mắt trầm nhìn thoáng qua Liên Kiều, : “ thôi Liên Kiều, đây chính là phúc phận của ngươi.”


      Liên Kiều mờ mịt lại kinh hoảng gật đầu: “…… Dạ, dạ.”


      Liên Kiều cúi đầu, theo ra ngoài.


      Thân ảnh Tiêu Dặc dần dần xa.


      Thái Hậu bây giờ mới xé rách khăn trong tay, nàng đột nhiên đứng dậy, khí sắc tình bất định hỏi Từ ma ma bên người: “Ai gia trước đây chưa từng gặp qua đứa ngốc họ Dương kia, đứa ngốc này lớn lên như thế nào? Thế nhưng lại đáng giá để cho Hoàng Thượng tính toán vì nàng như vậy?”

      Mọi việc hôm nay, cho tới cuối cùng, cũng chỉ là cố ý tới gõ nàng, để nàng trong ngày đại hôn cần mắc sai lầm, còn phải cho vị tân hậu kia đủ thể diện mà thôi!

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng quay lại, đợi nàng mòn mỏi!
      sweet mandy thích bài này.

    3. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Xin lỗi các nàng nhiều nha... mình trở lại và đen hơn rồi đây Q-Q. Chuyện là mình học quân ngay lúc cung sửa nên ko thể thông báo được.
      Và nhận ra trễ nãi các thứ huhu, tuần sau mìn bắt đầu đăng chương tiếp nha...
      Mengotinh_Ranluoilevuong thích bài này.

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      À mà sao hình như mất mấy chương òi
      levuong thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      @Bổn Nương do cung bị lỗi hôm trc nên nh chương k lưu đc nha. Nàng chịu khó up lại nhá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :